Hoàn [SMQ's birthday 2018] [Tán Quả] Trà Bạc Hà

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
Trà Bạc Hà
[Tán Quả]

Quay về tuổi thơ, Tiểu Quả Quả, Tiểu Tán Tán

===

Trần Quả có một thói quen rất đặc biệt.

Hằng năm khi mùa hè đến, trong tiệm net luôn bày một bình nước lớn đổ đầy một loại chất lỏng màu xanh biếc, mặt trên nổi lên các loại hình cầu đầy màu sắc. Trong tiệm net người đến người đi, khách lạ khách quen lẫn lộn, luôn có người hỏi bình đựng chất lỏng thần bí này là gì. Trần quả không để ý người khác mở miệng ngậm miệng đều gọi mình một tiếng “chị Trần” kêu đến cực kì thân thiết, nhưng vẫn chỉ lộ ra một biểu tình im lặng không nói.

Năm ấy là mùa hè náo nhiệt nhất Hưng Hân từng trải qua, trong phòng huấn luyện mọi người đều bận rộn. Tô Mộc Tranh, Đường Nhu chen cùng một chỗ xem tivi, một bên là Mạc Phàm ôm acc nhỏ chạy vào game đi nhặt mót. La Tập và An Văn Dật hai người đang ngồi đọc sách cạnh của sổ. Kiều Nhất Phàm đang an tĩnh huấn luyện ở một bên, Phương Duệ đeo nút tai bình yên ngủ bù giữa biển rộng lời rác rưởi của Diệp Tu và Ngụy Sâm.

Ngoài phòng tiếng ve kêu ồn ào huyên náo, bên trong phòng nhờ có máy điều hòa nên không khí khá mát mẻ. Trần Quả ôm ấm trà lớn chui vào phòng huấn luyện.

Tô Mộc Tranh nhìn thấy đồ trong tay Trần Quả, cười nói:

- Quả Quả cuối cùng cũng quyết định bỏ đi thứ mình yêu thích nha!

Kéo tay Đường Nhu cầm ly quơ quơ.

- Không phải vì thấy các cậu cực khổ sao?

Trần Quả một bên đổ đầy ly của hai cô bé, một bên hỏi những người khác.

- Chị chủ mang cái gì tốt tới hả? Hây dà là trà bặc hà? Còn cho thêm hoa quả? - Ngụy Sâm khoái trá tiến tới, - Món này có thể giải khát giải nóng, thêm chút mật ong còn có thể hạ hỏa.

- Không ngờ nha lão Ngụy, có hiểu biết.

- Tất nhiên, lão tử năm đó cũng là . . .

- Người đàn ông một tay dựng lên nhà ăn ngon nhất Liên Minh.

Diệp Tu kế bên bổ thêm một đao.

- Em gái mày Diệp Tu!

- Mộc Tranh, lão Ngụy gọi em

. . .

Trong nháy mắt không khí trong phòng huấn luyện nổi lửa, khí thế nhất trời.

Trần Quả cảm thấy mỗi ngày như thế này rất tốt, người một nhà đánh lộn cãi nhau, giống như tiệm net từ rất lâu trước kia cũng vậy, có cha, có mình. Còn có . . . dường như còn có một người khách quen, một thiếu niên không biết tên.

- Cha, con về rồi!

Trần Quả vai đeo cặp sách xông vào tiệm net, quen chân quen tay dạo hết một vòng tiệm net.

- Ơ? Cha không ở đây?

Trần Quả có chút khó chịu trở lại chỗ tiếp tân, ngồi bên trong buồn chán quét mắt nhìn từng người trong tiệm net, sau đó tầm nhìn rơi vào một góc nào đó, dừng lại.

Chỗ đó có chuyện gì?

Trần Quả nhảy xuống ghế, xoay người nhìn sang chị gái tiếp tân đang tám chuyện đến hừng hực khí thế, có chút phân vân không biết có nên báo không.

Thật ra mình cũng chưa rõ tình hình ở bên kia, những gì cô có thể nhìn thấy chỉ là một đám người rất đông đang vây quanh một chỗ, có chút ồn ào, hình như tâm trạng đang rất kích động. Trần Quả nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên là phải đi xem là chuyện gì.

Bị vây giữa đám người là một thiếu niên, trong miệng ngậm một que kẹo, không mấy để tâm mà thao tác, hình ảnh trò chơi trên máy tràn ngập ánh sáng, Trần Quả nhìn một hồi có hơi choáng đầu, chỉ có thể quay đầu nhìn người đang thao tác: một thiếu niên bề ngoài sạch sẽ gọn gàng, chính cô thường xuyên thấy những học sinh trốn học thế này, họ đều mang một chút hơi thở không tốt kì lạ, nhưng trên mặt lại mang ba phần cảm giác đã trải qua những va chạm của xã hội. Giống như là từ nhỏ bọn họ đã lăn lộn ngoài đời vậy.

Trần Quả theo cha mình ở tiệm net nhiều năm, gặp qua không ít kiểu người muôn dạng muôn vẻ, dần dần hình thành một bản lĩnh nhìn người khá hơn bạn cùng lứa tuổi một chút. Điểm tập trung dần hướng vào đôi tay của người, dù sao ở trong mạch suy nghĩ thông thường của cô, người còn nhỏ tuổi như vậy đã ra ngoài làm việc kiếm tiền sinh hoạt, hơn phân nửa đều là người lao động chân tay. Nhưng khi nhìn thấy tay người kia, cô vẫn có một chút kinh ngạc.

Lúc đó Trần Quả không biết còn có một từ gọi là tay khống, đây thật sự không giống đôi tay của một người lao động chân tay. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ rõ ràng ràng, lướt lướt gõ gõ trên bàn phím đẹp đẽ tựa như đang khiêu vũ.

Trần Quả chớp chớp mắt rồi lại ngước mắt về phía màn hình máy tính, bên tai truyền đến một tiếng “Két”, cô quay đầu nhìn, thiếu niên nhai nát kẹo trong miệng hướng về phía cô nở nụ cười:

- Em có thể mua giúp anh một chai nước suối không?

Sau khi đoàn người tản ra, Trần Quả không nói một lời nhìn chằm chằm đối phương. Thiếu niên có chút bình thản tự đắc ôm chai nước suối nhìn lại cô, biểu tình mang theo chút trêu chọc.

Trần Quả bị nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, tức giận vỗ bàn nghẹn ra một câu:

- Cậu có chứng minh nhân dân không! Tôi cảm thấy cậu còn chưa đủ tuổi để tới tiệm net chơi đâu!

Đúng là ngôn từ chính nghĩa!

Thiếu niên không nhịn được trực tiếp bật cười:

- Nhóc hình như cũng vậy nha. Một bé gái chạy tới chỗ này người lớn không lo lắng hả?

Trần Quả hừ nhẹ một tiếng, có chút khinh thường ngẩng đầu lên:

- Đây chính là nhà tôi!

Thiếu niên hơi kinh ngạc, thì ra đây chính là con gái của chủ tiệm net, anh lúc đầu còn tưởng là đứa nhỏ trộm chạy tới tìm anh trai. Nhìn thoáng qua đồng phục học sinh của Trần Quả, đột nhiên sực nhận ra điều gì đó, nhảy dựng lên chạy đi tính tiền rời khỏi tiệm net.

Đúng là tên kì quái . . . Trần Quả nhìn bóng lưng anh, quay đầu lại phát hiện một tấm thẻ rơi dưới đất, Trần Quả cầm lên quan sát thật lâu, nhận ra đây là thẻ tài khoản đăng nhập vào một game cực nổi hiện nay.

- Vinh Quang?

Trần Quả cẩn thận suy nghĩ một hồi,

- Thẻ tài khoản chắc là môt vật rất quan trọng. Trước hết giữ giúp anh ta trước vậy.

Lúc thiếu niên hồi tưởng lại có cái gì đã rơi trong tiệm net, đã là một tuần sau đó. Dù hầu như là mỗi ngày anh đều xuất hiện điểm danh đều đặn, lần nào cũng mang cho Trần Quả một ít đồ ăn vặt, nhưng người này không có một chút cảm giác đã quên vật gì đó, cuối cùng còn là nhờ Trần Quả đi tới trước mặt quơ nửa ngày, lúc này mới khiến anh nhớ tới tuần trước tới đây đã làm mất một tấm thẻ tài khoản.

- Anh đến cái này còn quên, xem ra anh cũng không phải người nghiện internet.

Thiếu niên cười gượng vài tiếng:

- Tôi sẽ luyện cả đời, có nghiện hay không thì mỗi ngày đều hướng bằng máy tính kiếm ăn.

- Ra anh là người cày hộ . . .

Trần Quả nỗ lực bẻ lái sang đề tài khác.

Thiếu niên không biết nói tiếp thế nào, giơ tay xoa xoa đầu Trần Quả:

- Cậu không có bài tập về nhà?

- Làm xong rồi.

Trần Quả nghiêm túc gật đầu, theo dõi loại nước màu xanh trong cái ly đã gần cạn đáy của anh.

Đối phương tất nhiên nhìn thấu cô bé đang suy nghĩ cái gì, cầm ly lên hỏi cô:

- Muốn biết đây là gì?

- Ừm . . . , - Trần Quả gật đầu, - Ông cụ non uống trà gì vậy?

Thiếu niên nhịn cười:

- Sau sẽ nói cho cậu biết. Tôi còn muốn đem acc hôm nay luyện xong . . . Sắp không kịp rồi.

Trần Quả buồn bực không vui mà “À” một tiếng, yên tĩnh trở về vị trí bàn tiếp tân của mình. Một màn này lại làm cho anh nhớ tới em gái mình, trong lòng không hiểu sao lại trồi lên một chút ấm áp.

Hôm sau, anh mang theo một bình đồ uống tới. Trần Quả nhìn cái ly nửa ngày không nói, anh vỗ vỗ đầu cô đẩy cô đi lấy ly.

- Vậy đây là gì?

Trần Quả giống như vừa tìm ra một châu lục mới,

- Rất giống vị kem.

Thiếu niên có hơi dở khóc dở cười:

- Cậu chưa uống qua trà bạc hà?

- Tôi biết bạc hà nhưng có ngâm nước trà thì không có!?

Trần Quả bất mãn lầu bầu,

- Vậy là chỉ cần cho vào nước nóng ngâm là được rồi?

- Đúng, nếu thích ngọt, có thể cho thêm ít mật ong. Thường đối với mùa hè nóng như vầy uống vài ba ly có thể giúp giải nhiệt . . .

Đêm, Thương Uyển Lâm côn trùng kêu rả rít, Trần Quả nhoài người trên bệ của sổ từng ngụm uống ly trà bạc hà đơn giản nhất.

Rất nhiều chuyện đều đã theo thời gian mài mòn phai mờ đi, giống như người thiếu niên kia cuối cùng chẳng biết đã đi đâu. Trần Quả đến cuối cùng cũng không hỏi anh tên gì, đơn giản là càng về sau, số lần anh tới càng lúc càng ít, nhưng mỗi lần đều cùng mình nói vài chủ đề, thậm chí nói đùa sau này có thể cùng nhau chơi Vinh Quang. Khi đó, Trần Quả lắc đầu nói tôi là học sinh ngoan, sẽ không chơi! Khiến lúc đó anh cười haha vang vọng.

Mỗi người đều sẽ không rõ tại sao mà lại nhớ kỹ một vài thời điểm đặc biệt, giống như là với đồ đạc càng ít nhớ tới, lại càng nhớ càng kĩ lưỡng, càng rõ ràng. Sau này khi Trần Quả tiếp xúc với Vinh Quang, mới chậm rãi hiểu được trò chơi và nghề nghiệp của thiếu niên. Đến thời điểm Tô Mộc Tranh ra mắt, cũng không biết tại sao lại nảy sinh một cảm giác thân thiết với cô gái này, thậm chí có một loại cảm giác quen thuộc không nói thành lời.


- Quả Quả?

Cửa nhẹ nhàng bị gõ vang, Tô Mộc Tranh đầy cửa hướng về phía Trần Quả nở nụ cười,

- Chị còn trà bạc hà không? Là loại trà không bỏ thêm hoa quả này.

- Còn, trên tủ đầu giường ấy.

Trần Quả đi tới giúp Tô Mộc Tranh đổ ra ly,

- Còn nghĩ mọi người sẽ thích loại có hoa quả chứ, dù sao cũng dễ uống hơn một chút.

- Không hẳn nha. – Tôn Mộc Tranh thè lưỡi, bưng ly lên uống vài ngụm, - Đúng là có cảm giác của anh.

- Anh em? Tô Mộc Thu?


- Ừm! – Tô Mộc Tranh gật đầu, - Anh hai trước đây cũng rất thích ngâm trà bạc hà, anh nói lúc uống rất là sảng khoái, vậy thì uống thường xuyên một chút. Huống chi còn tiết kiệm tiền. Ha ha ha, lúc đó anh hai còn đang kiếm sống trong game. Em cũng hiểu ý anh.

- Hả? Anh trai em trước kia cũng là người cày hộ?

Trần Quả đột nhiên tỉnh táo tinh thần.

- Không hẳn, cái gì anh cũng làm. Chỉ cần có thể nghĩ tới, đều biết làm. – Tô Mộc Tranh ngại ngùng cười, - Sau quen biết Diệp Tu, cả ba người chúng ta liền tụ lại đi cùng một tiệm net, trước kia anh hai đều tự đi tiệm net một mình.

Vậy nên . . . là như vậy đúng không?

Trần Quả đặt ly xuống, hơi do dự mở miệng:

- Mộc Mộc, em có ảnh chụp anh em không?

- Có nha có nha, trong điện thoại di động em vẫn luôn mang theo.

Tô Mộc Tranh lấy điện thoại di động ra tìm ảnh chụp,

- Cái này . . . A . . . Quả Quả đừng để ý hồi đó em còn rất nhỏ!

Quả nhiên . . .

Thì ra tất cả chuyện xưa đều đã xâu chuỗi thành một đường thẳng, hơn nữa còn thắt xong cái nút cuối cùng.


May mắn tôi đã không gánh vác quá nhiều đã qua, thậm chí còn để lại một chút gì đó ấm áp cho người khác.


Đêm đó, Trần Quả trong giấc mộng, mơ tới cô ngồi trong tiệm net vào cái ngày đó, thời tiết oi bức khiến người ta phập phồng khó chịu, cô đang tìm bình nước định ngâm trà bạc hà, khi đó, ở cửa xuất hiện hai thiếu niên mặc đồ giống nhau, một vẻ mặt mặt hờ hững, một ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn xung quanh. Trần Quả nhận ra, đó là đồng phục in logo đồng dạng đính trên cửa lớn chiến đội Gia Thế. Cô ngồi thẳng lên nhìn sang, đối diện ánh mắt của một người trong đó, hắn nhìn cô, vẫy tay, Trần Quả nhận ra, đó chính là thiếu niên, thiếu niên đã dạy nàng làm sao ngâm trà bạc hà.


Song đến khi nàng bước ra ngoài, mới phát hiện ở cửa người nào cũng không có, lại quay đầu một lần nữa, trên quầy tiếp tân đã đặt sẵn một bình trà bạc hà ngâm sẵn, Đường Nhu bên cạnh tính tiền, Diệp Tu ở một bên ôm máy đi xoát phó bản.

Giống như trong nháy mắt rơi xuống, lạc vào một cái thời gian sai vị.

Trong mộng Trần Quả đứng ở ven đường, mơ về Trần Quả nhoài người trên bệ cửa sổ.

Cũng là tiếng côn trùng rả rít, cũng là hơi nóng hầm hập mùa hè, cũng là hơi thở mang hương bạc hà còn lưu lại, kích thích ôn nhu mềm yếu nhất tận đáy lòng.

Vậy là, cảm ơn anh rồi, Tô Mộc Thu.

FIN

Mừng sinh nhật Tán ca, người đưa em đến với Toàn Chức Cao Thủ!

Mừng sinh nhật chị Tán Ô Nhỏ, yêu chị <3


--

Tay khống: rất thích tay, cuồng tay.

điểm danh: ở đây là ngày nào cũng đến đều đặn như điểm danh

===

Trong fic này, oomi dùng xưng hô có hơi lạ, Tán xưng “tôi – cậu” (được gọi là “anh”), Quả xưng “anh – tôi” (được gọi là “cô”), do sở thích quái gở của oomi orz

Trong đoạn đầu cũng có những đoạn có thay đổi xưng hô thùy theo mức độ quen biết của Tán và Quả

Đọc vui vẻ!

Tag: @Chianti @Kazeshizu @PhongLinh
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
May mắn tôi đã không gánh vác quá nhiều đã qua, thậm chí còn để lại một chút gì đó ấm áp cho người khác. (đang nói?)

- Tôi sẽ luyện cả đời, có nghiện hay không thì mỗi ngày đều hướng bằng máy tính kiếm ăn.

khi đó, ở cửa xuất hiện hai thiếu niên mặc đồ giống nhau

đồng phục in logo đồng dạng đính trên cửa lớn chiến đội Gia Thế

Cô ngồi thẳng lên nhìn sang, đối diện ánh mắt của một người trong đó, hắn nhìn cô, vẫy tay, (hắn?)

Mỗi người đều sẽ không rõ tại sao mà lại nhớ kỹ một vài thời điểm đặc biệt, giống như là với đồ đạc càng ít nhớ tới, lại càng nhớ càng kĩ lưỡng, càng rõ ràng.
Giờ mới để ý, cô có cần nhấn mạnh cái con số hai vậy ko =))), tui biết cô quắn nhưng tém tém lại cô ơi =)))
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#3
Xin lỗi nhiều giờ mới ngồi yên tĩnh đọc đượccccccc

Fic mang tới cảm giác quá êm đềm, lại hơi buồn, như vị bạc hà thanh thanh nhưng khiến cổ cảm thấy buốt ấy. Chắc mai cũng sẽ thử ngâm trà bạc hà xem thế nào :)))
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#4
Giờ mới để ý, cô có cần nhấn mạnh cái con số hai vậy ko =))), tui biết cô quắn nhưng tém tém lại cô ơi =)))
=v= quắn trong thầm lặng =)))))))))
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#5
Xin lỗi nhiều giờ mới ngồi yên tĩnh đọc đượccccccc

Fic mang tới cảm giác quá êm đềm, lại hơi buồn, như vị bạc hà thanh thanh nhưng khiến cổ cảm thấy buốt ấy. Chắc mai cũng sẽ thử ngâm trà bạc hà xem thế nào :)))
=v= em sẽ tin nà chị làm được =v= cho em ké một ly nào <3
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#6
Nhìn người nhà mình cãi nhau thành một đoàn mà thấy hạnh phúc tràn đầy... Quả tỷ, tiêu chuẩn hạnh phúc của tỷ thú vị quá...

Ồ đúng ha, tiệm net Hưng Hân với Gia Thế ở gần nhau như vậy, không chừng năm xưa Tô Mộc Thu thật sự từng đến nhà Trần Quả đó chớ.

Cơ mà tại sao Tán ca đi mua chai nước suối thôi mà cũng hút thù hận quá vậy? Diệp với Tán hai ông thần này cứ vào tiệm net của Quả là cứ kẹt ngay khâu xuất trình chứng minh ^^

Quả tỷ tâm tư cẩn thận, vì một con người từng quen trong ký ức, lại lưu giữ một thói quen đến tận giờ. Màu trà xanh xanh, ngày hè nắng nắng, ánh mắt trong veo~
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook