Hoàn [Đường Triệu] [R21] безумец

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: безумец

Tác giả: Dương Ly

Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, BL (nam x nam), dark, angst, yandere, hắc hóa nhân vật, love sick, sick love, R21, đoản văn

Cảnh báo: +) được viết trong khoảng thời gian khủng hoảng nên nội dung fic rất "tởm", có đề cập đến thi gian, ăn thịt người, etc. Thậm chí còn phải cắt đi một đoạn để giảm độ nặng nề, phản cảm. Yêu cầu cân nhắc trước khi nhấn đọc !

+) rất ít khi viết nên văn phong tệ hại, ý tưởng dồi dào nhưng viết lại chẳng ra đâu. Xin lỗi, và xin được thông cảm

Tình trạng: hoàn thành

.

.

.

Ẩn nấp sau những bức tường gạch lạnh lẽo, trong những góc tối tăm. Con ngươi hắn sáng bừng lên, như đèn flash của máy ảnh. Không nháy mắt, nhưng liên tục ghi lại từng khoảnh khắc của Đường Hạo. Một chiếc máy ảnh số lấy ngay. Mái tóc, gương mặt, thân hình, vết sẹo dữ tợn cắt ngang hàng lông mày, đường cơ bụng rõ nét và những giọt mồ hôi vuốt ve trên tưng tấc biểu bì. Vết thâm trên đầu gối, trên khuỷu tay, vết cắt nhỏ nằm trên ngón tay út, ...

Thậm chí là từng tấc biểu bì hợp thành người đàn ông. Lớp lông màu đen, hai vật tròn, ...

Triệu Vũ Triết lưu những bức ảnh lấy ngay trong trái tim. Chúng là nguyên liệu cho ngọn lửa thiêu đốt con người hắn.

Hắn giãy dụa trong nguồn nhiệt bỏng rát.

Hắn gào khóc và rên rỉ như một con thú cái trong mùa giao phối. Dục vọng khiến hắn muốn đưa cả Đường Hạo vào bên trong, dùng móng vuốt tàn phá đến tận cùng. Muốn được nhìn thấy máu từ niêm mạc chảy ra, dạ dày, ruột non đều rách toạc, ướt nhoét trong thứ nước nhầy nhớp màu trắng.

Ban đầu Triệu Vũ Triết thấy kinh tởm, nhưng hắn dần quen với nỗi tương tư. Những hình ảnh trần trụi do cảm xúc ấy mang lại ăn mòn thần kinh hắn. Trong hơn hai năm.

Thế nhưng kể cả khi Đường Hạo đã nằm ở đây, hắn vẫn không bỏ được.

Triệu Vũ Triết không thể ngừng tự thủ dâm với những hình ảnh của cơ thể Đường Hạo. Chạm vào Đường Hạo mỗi ngày, và bọn họ làm tình điều độ, nhưng "căn bệnh" của hắn không dứt.

Cảm giác sung sướng buồn nôn trói chặt từng nơron thần kinh. Ngọn lửa bập bùng cháy. Ở giữa, có một mầm cây tội ác mọc lên.

Triệu Vũ Triết bí mật đi khám bác sỹ tâm lý thường xuyên, nhưng hắn không ngăn cơn bệnh tái phát. Tình yêu càng lớn, càng tạo điều kiện tốt cho mầm cây phát triển. Cành lá mang theo lửa nhiệt. Để mặc cho thần kinh cháy rụi thành tro tàn. Tro tàn lại nuôi trái tim, nuôi tình yêu, như một vòng tuần hoàn.

Đường Hạo không phải một người đàn ông tốt. Hắn là một người tình bạo lực, cục cằn, giận dữ. Nhưng Triệu Vũ Triết chưa từng để tâm. Chết sỹ diện trên sàn đấu, chưa từng người khác ra gì, hắn lại quỳ gối trước Đường Hạo. Ngoan như một con chó, vẫy đuôi, liếm láp chân vị chủ nhân. Triệu Vũ Triết quỳ rạp người, chưa bao giờ cãi lời hay phản kháng.

Trong cuộc tình này, Triệu Vũ Triết là kẻ yêu nhiều hơn, cũng là kẻ chấp nhận nuốt hết thảy vị đắng.

Khi bàn cân ái tình chịu độ lệch quá lớn, những tình cảm ấy cũng sẽ sớm sụp đổ.

Trên đời này, Đường Hạo ghét nhất ba loại người. Những kẻ bệnh hoạn thích theo dõi, đeo bám người khác, những thằng điên tâm thần có vấn đề não bộ. Và ba là, mấy thằng điên tình dùng sự cuồng loạn của chúng để nhân danh tình yêu.

Triệu Vũ Triết vừa hay lại có đủ cả ba.


...

"Cậu đã giết Lưu Hạo?" Viên cảnh sát trưởng đem tập hồ sơ ném lên mặt bàn. Gương mặt ông ta lạnh như băng, như lời thừa nhận tội lỗi một cách hiển nhiên của Triệu Vũ Triết. Bàn tay ông hơi run lên khi lật tờ hồ sơ thứ hai. "Cả Đường Hạo cũng là nạn nhân của cậu?"

"Không." Triệu Vũ Triết nặn ra một nụ cười vặn vẹo, trông thảm hại hết sức. Hắn cười vẫn xấu, nhưng nụ cười chưa từng xấu xí tột cùng đến mức này.

Anh ấy vẫn sống ở đây. Trong hắn.

Thân thể trong bức ảnh chụp đã gần như nát bấy, chỉ còn lại khung xương, máu me khô đọng trên tấm ga trải giường. Có cả tinh dịch, nhầy nhụa. Phần đầu vẫn nguyên vẹn, đủ để người ta nhận ra nét ghê tởm và quật cường trước lúc chết của nạn nhân.

Ngấm vào trong xương tủy, thứ đang được dạ dày tiêu hóa cũng là anh ấy. Trên miệng vẫn vương mùi thịt. Máu của cả hai đang chảy chung. Trên từng tế bào da, cả trong lẫn ngoài.

Hắn hít thở bằng Đường Hạo. Đường Hạo ở đây, ở bên kia, ở khắp xung quanh đôi mắt hắn.

Cả trong lẫn ngoài. Là thế giới quan của hắn.

...

Triệu Vũ Triết từng muốn đem Đường Hạo ở bên trong trèo lên đỉnh Vinh Quang. Nhưng bây giờ không thể nữa rồi.

Tâm trí hắn mục ruỗng, thân thể cũng mục ruỗng trong ngục tù.

"Vũ Triết, cậu có gì muốn nói với tôi sao?"

Triệu Vũ Triết mở mắt ra. Đường Hạo nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt hắn chỉ còn phản chiếu lại đôi mắt anh ta. Nhưng anh ta vẫn chưa bao giờ để tâm đến hắn. Dẫu cho đường mắt có thẳng tắp ...

Phòng huấn luyện rộng và đầy gió thổi từ cửa sổ. Tóc mái hơi dài của hắn lòa xòa trên chiếc trán đẫm mồ hôi. Triệu Vũ Triết vẫn cảm thấy nóng rát từ trong tim. Nhưng hắn cố đè lại, hắn thở ít đi, nhắm mắt, để ngăn cho cảm xúc đập quá nhanh.

"Em nghĩ lại rồi, không có vấn đề gì đâu, đội trưởng ạ."

Hắn đáp,

"Chúng ta nên tiếp tục huấn luyện thôi."

.

.

.

END


Tóm tắt nội dung :

Muốn viết một kịch bản trừu tượng, nhưng lại viết không tới.

Truyện chỉ đơn giản nói về tình cảm đơn phương của Triệu Vũ Triết dành cho Đường Hạo. Tình yêu ấy quá vặn vẹo, biến thái, khiến Triệu Vũ Triết cứ tụt dần trong tuyệt vọng. Chính Vũ Triết cũng thấy kinh tởm của bản thân, buông xuôi hy vọng được Đường Hạo đáp lại. Nhưng hắn vẫn không buông bỏ được ...

Hai phân đoạn đầu hoàn toàn là những cảnh tượng không có thật, chỉ xuất hiện trong tâm trí Triệu Vũ Triết. Một ngày nọ tình cảm đơn phương bệnh hoạn được chấp nhận, rồi nhanh chóng bị vứt bỏ, hóa điên, giết người yêu, giết cả người được thân thiết với người mình yêu. Tất cả đều chỉ là tưởng tượng. Sự thực thì Triệu Vũ Triết còn không có tư cách, cũng không thể điên loạn như vậy.

Nên cuối cùng hắn lựa chọn tiếp tục chịu đựng.
 

Bình luận bằng Facebook