[Phương Vương] Một con đường mới

Ly Ly Thượng Thảo

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
30
#1
Tên truyện: Một con đường mới.
Tác giả: : Ly Ly Thượng Thảo.
Couple: Phương Vương only. (Phương Sỹ Khiêm x Vương Kiệt Hy)
Thể loại: Đồng nhân, Đoản, giải nghệ hướng,BL.
Warnings: Có thể có OOC !
Summary: Ngày hôm đó, hai người tái ngộ.


***

Vương Kiệt Hy mùa giải 13 giải nghệ gắng bó với Vinh Quang tròn mười năm.

Đời người có bao nhiêu cái mười năm ?

Bao nhiêu người có thể dùng mười năm đó cho Vinh Quang?

Số lượng người có thể dùng nhiệt huyết của tuổi trẻ để thắp nên ngọn lửa đến đến Vinh Quang trong cả mười năm đó trước nay chỉ có thể điếm trên đầu ngón tay.

Riêng với Vương Kiệt Hy mười năm tuổi trẻ đó cũng là thời gian mà chiến đội Vi Thảo với sự dẫn dắt của anh tiến tới hai lần quán quân.

Hai lần quán quân, tuy không thể lập nên vương triều như Gia Thế, cũng không được ba lần được đeo nhẫn quán quân như Luân Hồi nhưng Vương Kiệt Hy chưa bao giờ tiếc nuối cả.

Vậy cũng là đủ rồi.


***

Năm nay Vương Kiệt Hy chỉ mới 28, 29 tuổi, bên ngoài độ tuổi này vẫn còn là độ tuổi sớm để bắt đầu nhiều kế hoạch mới cho tương lai nhưng với các tuyển thủ E Sport mà nói đây đã là tậng cùng của bọn họ.

Không sớm thì muộn điều này cũng sẽ tới, vốn dĩ thời gian vốn không chừa một ai cả, điều này có ai là tuyển thủ Vinh Quang mà không biết?

Vương Kiệt Hy chính là tuyển thủ cuối cùng ra mắt ở ba mùa giải đầu tiên giải nghệ, thậm chí anh còn rời đi trễ hơn một vài tuyển thủ ra mắt sau mình.

Mười năm ròng rã với Vinh Quang của Vương Kiệt Hy kết thúc bằng một cuộc họp báo được truyền hình trực tiếp sau trận đấu với đại kình địch Lam Vũ.

Việc Vương đội giải nghệ với fan hâm mộ và các chiến đội khác ít nhiều không có gì bất ngờ vì đây vốn là dự định từ năm trước của Vương Kiệt Hy chỉ là y không an lòng với Vi Thảo mà gắng gượng đánh hết nửa mùa giải này.

Nhưng biết trước đâu có nghĩa là người ta sẽ không đau lòng?

Phòng họp báo hôm đó không còn lấy một chỗ trống, bên ngoài sân thi đấu người hâm mộ của anh, của Vi Thảo đã đứng đợi sẵn. Họ đợi anh, đợi con người vĩ đại của Vi Thảo xuất hiện lần cuối với cương vị mà anh đã giữ mười năm qua.



***

Rời khỏi phòng huấn luyện Vi Thảo từ hơn ba giờ sáng tránh khiến cho các tuyển thủ phải đau lòng ảnh hưởng thi đấu, Vương Kiệt Hy xách vali chuẩn bị đi tìm Taxi về nhà riêng dọn ít đồ. Không bao lâu nữa căn nhà đó sẽ được anh bán cho Lâu Quan Ninh, chuyện này cũng sớm đã thỏa thuận, vì anh sẽ không còn ở thành phố này nữa.

Anh sắp bắt đầu cuộc sống mới ở đất nước Mỹ xa xôi. Anh đã dự tính sang Mỹ định cư theo sự gợi ý của gia đình, vốn dĩ cha mẹ anh cũng qua định cư từ mấy năm trước cho nên họ rất mong con trai mình sớm đến đó cùng họ.

Vương Kiệt Hy quyết định qua Mỹ thật nhưng anh lại chọn một bang cách chỗ gia đình mình ở một quãng đường khá xa để sinh sống. Kế hoạch của anh là muốn mình được có một khoản thời gian tự do sau khi giải nghệ, xem như tự thưởng cho mình suốt quãng thời gian qua.

***

Người đội trưởng Vi Thảo đáng kính đó đóng cánh cửa phòng KTX mình vô cùng nhẹ nhàng để không ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người.

Bước chân trên dãy hành lang quen thuộc Vương Kiệt Hy lại nhớ ngày đó lần đầu mình đến nơi này, Vi Thảo khi đó vẫn chưa được một cơ ngơi hoành tráng như vậy. Thoắt một cái đã mười năm.

Tại dãy hành lang này anh đã chứng kiến từng người từng người từ tiền bối, đồng đội tới những hậu bối rời đi, từng người một rời đi. Có thể họ nghỉ sự nghiệp thi đấu, có thể họ chuyển chiến đội mà rời bỏ mái nhà Vi Thảo này. Anh chợt cười khi nghĩ tới người rời đi tiếp theo sẽ là mình, từ bây giờ anh sẽ không còn chứng kiến họ rời đi nữa rồi.

Chợt hình ảnh một người tay kéo vali màu xám lớn, vai còn đeo balo từng bước rời đi mà vẫn bảo rằng tiếc quá không thể đi tiếp cùng anh được lóe qua trong mắt anh.

Phương Sỹ Khiêm, con người đó đã biến mất khỏi thế giới của anh như vậy cũng tròn sáu năm rồi.

Bánh xe dưới vali nặng trĩu từ từ lăn những vòng quay có lẽ là cuối cùng trong khu nhà của chiến đội Vi Thảo, từng vòng chậm chạm quay đều như tâm trạng của Vương Kiệt Hy bây giờ, có ai rời đi nơi mình gắn bó mười năm mà không nặng lòng chứ ?.

Cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt rồi…

Cánh cổng của khu nhà Vi Thảo được anh từ từ mở ra, đây là điều cuối cùng anh nhờ bác bảo vệ, rằng tối nay hãy cho anh mượn chìa khóa cổng sau khi dùng xong sẽ đem trả lại phòng bảo vệ. Bác cũng đã làm ở đây được năm năm tâm giao với vị đội trưởng này tuyệt nhiên không ít dĩ nhiên chấp nhận.

Tự anh khóa cánh cổng lại, cảm tưởng giây phút ngắn ngủi ấy kéo dài cả thế kỷ, mười năm qua bỗng chốc hóa thành những miền ký ức xa xăm, anh đóng cánh cổng đó lại mà có cảm tưởng như mình cũng đã khép lại quá khứ để tìm về một tương lai mới.

***

Vương Kiệt Hy vừa đi vừa rút điện thoại trong túi ra định lên mấy ứng dụng taxi công nghệ chọn một cái bỗng nhiên nghe một tiếng át xì rõ to vang lên bên cạnh.

Bước chân của anh dừng lại, ánh mắt rời khỏi màn hình điện thoại mà nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt. Bên ngoài cánh cổng của Vi Thảo giờ này lại có một người xuất hiện, hơn nữa người này vừa lạ vừa quen khiến cho Vương Kiệt Hy nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào.

Ánh đèn đường vàng vàng soi sáng từng góc cạnh gương mặt của người từng đồng hành cùng y suốt hơn năm năm làm Vương Kiệt Hy có chút sững sờ.

Đối diện với người sau sáu năm không gặp ở thời điểm như vầy quả thật lời nói cứ như bị ém nhẹm trong cổ họng, nhất thời không sao phát ra được nửa chữ.

Phương Sĩ Khiêm nhìn vào đôi mắt một to một nhỏ tưởng chừng đã quá quen thuộc lại nở nụ cười, tay vươn ra đằng trước một chút như mời gọi người đang ngẩn người ra như tượng đá kia.

“Tiểu đội trưởng có nhớ tôi không? Mới đáp máy bay xuống là tôi chạy ra đây luôn nhưng mà trễ quá không dám gọi làm phiền haha...”

Phương Sĩ Khiêm cứ thế thao thao bất tuyệt thì bất ngờ Vương Kiệt Hy đã buông bỏ vali trên tay, lao thẳng tới ôm lấy con người đó.

"Phương Sĩ Khiêm."

Chỉ mấy tiếng gọi tên đơn giản đó thôi nhưng Vương Kiệt Hy đã không thể nói suốt từng ấy năm bây giờ gọi lại không khỏi có chút ngượng miệng. Năm năm đồng hành, sáu năm không gặp Vương Kiệt Hy chưa bao giờ bày tỏ rằng coi trọng con người này như thế nào nhưng hôm nay lại khác.

Bây giờ anh đã đủ chính chắn rồi, cũng đã không còn bị gánh nặng của Vi Thảo trên vai nữa, Vương Kiệt Hy bỗng thấy thâm tâm mình thật nhẹ nhõm đến lạ.

Phương Sĩ Khiêm đối mặt với sự xúc động nhất thời này của Vương Kiệt Hy nhất thời cũng hơi hoảng tay chân long nga long ngóng, mãi mới đưa bàn tay mình lên xiết lấy người trong lồng ngực mình.

Sáu năm qua y chưa bao giờ hình dung cả hai sẽ tái ngộ ở một thời điểm đặc biệt như vậy, càng không thể tin Vương Kiệt Hy lại có thể chủ động ôm mình như vậy.

Hai người họ ở cạnh nhau năm năm, song hành cùng nhau cùng nhau có hai chức quán quân một chức á quân, dù là ngọt ngào của thắng lợi hay đắng cay của thất bại cả hai sớm đã cùng nhau bầu bạn mà vượt qua.

Mùa giải thứ bảy y giải nghệ rời đi, liền sau đó số điện thoại, tài khoản Weibo đều đổi, Phương Sỹ Khiêm tuy rằng nói rằng đây là tự làm mới mình, mở ra một cuộc sống mới không còn gắn liền với con chuột bàn phím nhưng tất cả cũng chỉ là ngụy biện. Sự thật là y đang muốn trốn tránh và quên đi quãng thời gian đó, quên đi một người.

Nhưng càng cố xóa mờ thì những ký ức từ lúc gặp gỡ đến lúc cùng nhau nếm trải cảm giác là kẻ đứng cao nhất lại càng hiện rõ, càng muốn quên đi thời gian ấy thì từng chút từng chút nó lại xuất hiện trong tiềm thức của y.

Sáu năm trời Phương Sỹ Khiêm âm thầm dõi bước theo Vi Thảo, dõi theo Vương Kiệt Hy ở nơi đất khách quê người. Suốt mấy mùa giải Vương Kiệt Hy ở lại gắng gượng để cho thế hệ sau mình có thể đủ độ cứng cáp tiếp nối mình dẫn dắt Vi Thảo, như năm đó đội trưởng Lâm Kiệt nâng đỡ Vương Kiệt Hy.

Mười năm đã qua từ lúc đó, thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày hôm nay đối diện với Vương Kiệt Hy bỗng nhiên Phương Sỹ Khiêm lại thấy ngày hôm đó Vương Kiệt Hy nhận lấy chức đội trưởng Vi thảo như mới là ngày hôm qua. Thậm chí trong phút chốc y lại thấy gương mặt đang xuất hiện trước mặt của thiếu niên Vương Kiệt Hy năm mười tám tuổi.

Dáng người cậu thiếu niên ấy nhỏ gần, gương mặt ấy non nớt nhưng đôi mắt lại chứa một nét ưu tư mà tới nay vẫn không thay đổi.

Thời gian cứ như đang trêu người vậy.

***

Cả hai cứ thế mặc kệ thế giới bên ngoài có gì chỉ yên lặng mà ôm lấy nhau giữa trời tháng mười một lạnh lẽo.

Mặc trời có đổ tuyết đọng trên vai và tóc, mặc từng cơn gió lạnh buốt vẫn đang lướt qua cơ thể bọn họ như hóa đá cả xúc cảm trên da thịt.

Một lúc sau, Vương Kiệt Hy từ từ rời khỏi vòng tay của Phương Sỹ Khiêm nhất thời thu lại vẻ mặt hạnh phúc khi nãy mà chuyển về trạng thái mà Phương Sỹ Khiêm cực quen thuộc…

Đây là bộ dạng lúc Vương Kiệt Hy chuẩn bị trách mắng các đội viên làm không tốt trong luyện tập cũng như thi đấu.

Thấy lại dáng vẻ này Phương Sỹ Khiêm nhất thời không dám nửa chữ hó hé, tiểu đội trưởng như thế này hẳn là không vui rồi.

Thật sự Phương Sỹ Khiêm đoán không sai vì ngay sau đó Vương Kiệt Hy đã không chút khách khí nghiêm nghị hỏi như thể đang thẩm vấn.

“Anh như thế nào lại có mặt ở đây đúng lúc này?Mấy năm qua anh đã đi đâu sao lại cắt đứt liên lạc? ”

“À… Anh có xem tin tức nghe bảo em sắp giải nghệ nên về nước… Thực ra là do máy bay bị hoãn nên khi hạ cánh về đây đã tầm 2 giờ sáng, anh nhờ Taxi chở đến đây nhưng mà Vi Thảo khi đó đã sớm khóa cổng rồi nên đành đứng ở ngoài thôi, không ngờ lại gặp được em.”

Đồng chí họ Phương vô cùng thành thật tường thuật lại hết những chuyện mình trải qua trong 24 giờ qua, thậm chí còn dơ tay áo đã sớm bị tuyết rơi lên mà thành một màu trắng như một bằng chứng rằng y đã đứng ở đây được những hai tiếng rồi.

Vương Kiệt Hy đối với việc này nhất thời cau mày lại tỏ ý không vui, anh liền cởi bỏ khăn quàng trên người chồng vào cổ Phương Sỹ Khiêm. Động tác của Vương Kiệt Hy vô cùng thành thục như đã lặp đi lặp lại hành động này cả trăm lần khiến cho đồng chí họ Phương bật cười híp cả mí mắt.

Bất quá nụ cười đó không tài được bao nhiêu lâu đồng chí họ Phương liền tái cả mặt khi chiếc khăn quàng cổ đang được chồng vào càng lúc càng xiết chặt như muốn thắt chết y.

“Ui… tiểu đội trưởng lỏng.. lỏng chút, em tính mưu sát anh sao?”

Vương Kiệt Hy không đáp chỉ lườm Phương Sỹ Khiêm một cái rồi xoay người lại kéo vali về phía đường lớn hỏi

“Bây giờ anh đi đâu?”

“Thế bây giờ em muốn đi đâu?”

“Về chỗ nhà thuê dọn dẹp vài thứ rồi vài ba ngày nữa qua Mỹ. Anh về chỉ để tiễn tôi sao?”

Nghe Vương Kiệt Hy hỏi ngược lại như vậy, nhất thời Phương Sỹ Khiêm lúng túng quay mặt đi như đang trốn tránh cái gì đó.

Tuy rằng chuẩn bị tinh thần rất lâu rồi cũng chả phải thiếu niên mới lớn gì nhưng nhất thời nói thẳng cũng có chút run run. Tốt xấu gì cả hai cũng không liên lạc với nhau cũng đã sáu năm rồi, gặp lại đột ngột như vậy thật sự hơi khó đoán, lỡ người ta có người yêu mới rồi thì sao?

Nếu lỡ Vương Kiệt Hy hiện nay đã có người khác thì chả khác gì Phương Sỹ Khiêm tự tát mình chứ?

Cắt liên lạc với người ta liền sáu năm giờ từ trên trời rơi xuống nói với người ta theo lý mà nói sẽ ăn vài bạt tay mới phải đạo chứ nhỉ?

Nhưng bây giờ không nói… Sau này cơ hội ở đâu nữa?

Đây đích thực là được ăn cả ngã về không.

Lúc Phương Sỹ Khiêm còn đang đấu tranh tâm lý còn Vương Kiệt Hy thì đang chăm chú nhìn anh, chính bản thân Vương Kiệt Hy cảm thấy mình phi thường kiên nhẫn trong giờ phút này.

Hiểu biết của anh về Phương Sỹ Khiêm không phải là ít, Vương Kiệt Hy cũng dần đoán biết người này đang muốn nói gì nên mới khổ sở như vậy.

Nhưng anh cũng không cướp lời, cũng không tỏ vẻ gì bên ngoài mà chỉ chăm chú ngắm nhìn sắc thái biểu cảm của Phương Sỹ Khiêm biến đổi. Người này từng ấy năm vẫn như vậy, Vương Kiệt Hy bất giác cười thầm trong lòng.

Còn về phía Phương Sỹ Khiêm sau khi tự cố động viên mình lấy lại tinh thần . Anh đưa tay về phía Vương Kiệt Hy với gương mặt thấy chết cũng không sờn, miệng mở ra nói mấy chữ tuy chậm nhưng vô cùng rõ ràng:

“Tiểu đội trưởng, anh yêu em chúng ta kết hôn đi.”

Như sấm nổ trong đầu Vương Kiệt Hy, tuy rằng cũng đã mường tượng trước khả năng này nhưng nghe được chính chủ nói thì cũng nhất thời không thể trả lời ngay được.

Thế là trước cổng của chiến đội Vi Thảo hai người đàn ông năm nay sắp bước qua ngưỡng tuổi trên dưới 30 thế là có tầm một chục giây để chọn câu trả lời và đợi câu trả lời lúc ba giờ sáng.

“Được, tôi đồng ý.”

Không hổ là đội trưởng của Vi Thảo đến lúc đối mặt với lời cầu hôn cũng vô cùng bình tĩnh mà đáp lời, Phương Sỹ Khiêm không khỏi âm thầm tán thưởng.

Ủa mà khoan, tiểu đội trưởng vừa nói gì? Tiểu đội trưởng vừa nói đồng ý đúng không ?

Sau khi định hình được nghĩa trong lời Vương Kiệt Hy lập tức gương mặt Phương Sỹ Khiêm giãn ra, khóe môi cong lên một nụ cười vô cùng hạnh phúc như trẻ con được tặng quà.

Không chút ngần ngại Phương Sỹ Khiêm lao đến ôm chầm lấy Vương Kiệt Hy miệng thì như bị Hoàng Thiếu Thiên nhập ba lô ba la đủ thứ từ ngữ thật sự khiến chính Vương Kiệt Hy choáng váng.

Trong mớ hồ ngôn loạn ngữ kia Vương Kiệt Hy không hiểu được là bao nhiêu bất quá cũng không mở miệng ngăn cản người kia vui quá đà.

Nghĩ lại một chút, Vương Kiệt Hy chợt nhận thấy từng ấy năm trôi qua không có người này bên cạnh bỗng chốc như cái gì đó đã bị một câu nói kia thổi bay sạch khỏi đầu.

Năm đó mùa giải thứ năm lần đầu cả hai cùng nhau đứng trên vị trí cao nhất, tối đêm đó Phương Sỹ Khiêm đã hôn anh ở cửa phòng KTX, rồi cả hai lao vào đoạn tình cảm mơ hồ đó đến khi hết mùa bảy.

Mùa bảy kết thúc, Phương Sỹ Khiêm giải nghệ rồi biến mất khỏi thế giới của anh, từ đó đến nay cũng ròng sáu năm vậy mà Vương Kiệt Hy vẫn chưa từng rung động trước bất kỳ ai nữa.

Quanh đi quẩn lại chỉ có một đoạn tình cảm ngắn ngủi hai năm kia, thậm chí cả một tiếng yêu cả hai cũng chưa từng nói với nhau, chỉ có những cái hôn nhẹ như chuồng chuồng lướt, những cái nắm tay, những cái ôm vụn trộm vậy mà lại khiến người ta nhớ mãi không quên.

Giờ nghĩ lại đúng là cả hai hệt như hai đứa trẻ chưa bao giờ lớn, cùng nhau trải qua đoạn tình cảm thanh thuần nhất nên, ngốc nghếch nhất.

Sáu năm xa nhau thì sao? Bây giờ tái ngộ là được rồi.

Cứ dùng nửa đời còn lại của mình để bù đắp cho sáu năm không gặp gỡ đối phương mà thôi.

***

Ngoại truyện


“A…Anh đi bây... giờ sao ?Còn kia là ai vậy... đội trưởng?”

Giữa lúc ấy, một tiếng nói trong trẻo vang lên làm hai nhân vật chính nhất thời giật mình mà buông nhau ra. Phía sau cánh cổng đã bị khóa của chiến đội Vi Thảo là người sẽ tiếp quản chiếc ghế đội trưởng của Vương Kiệt Hy từ ngày mai : Cao Anh Kiệt.

Cậu trên người vẫn còn nguyên áo ngủ, chân đeo dép, dáng vẻ buồn ngủ nhưng vẫn đang cố tỏ ra mình rất thanh tịnh kia làm Phương Sỹ Khiêm bỗng cảm thấy muốn cười một cái thật lớn, ai ngờ chưa kịp mở miệng đã bị Vương Kiệt Hy đem một đầu khăn quàng cổ nhét vào miệng vô cùng bạo lực.

Vương Kiệt Hy bước tới chỗ cậu học trò cưng mỉm cười một cái, cánh tay len qua những ô trống trên cánh cổng mà lên bả vai cậu thiếu niên.

“Anh phải đi rồi, chuyện của Vi Thảo sau này đều nhờ một tay em Cao đội.”

Nói xong Vương Kiệt Hy liền kéo vali ra thẳng ra ngoài đường lớn bắt một chiếc taxi vừa chạy tới nhét Phương Sỹ Khiêm vào trong đi cùng.

Động tác này vô cùng nhanh chóng cùng dứt khoác để mặc cho Cao Anh Kiệt hẵn còn ngây người ra. Người kia là ai trong ánh đèn đường xa xa cậu không nhìn ra được nhưng đó cũng chả phải là vấn đề nữa.

Vương Kiệt Hy rời đi sớm như vậy vì chuyện gì cậu thừa sức hiểu, may mắn là hôm nay lại giật mình tỉnh giấc đúng giờ này mới kịp chào anh lần cuối.

***

Taxi đã đi xa, Cao Anh Kiệt mới chợt nhớ gì đó, cậu lục lọi khắp người rồi vội vã chạy về KTX. Về tới phòng, Cao Anh Kiệt liền vớ lấy chiếc điện thoại của mình bấm vội một dòng tin nhắn địa chỉ gửi cho người đội trưởng ấy của mình.

Tin nhắn gửi đi, Cao Anh Kiệt bỗng cảm thấy nhẹ lòng đến lạ thường. Cậu đặt chiếc điện thoại xuống bình bình ổn ổn đắp chăn rồi lại chìm vào giấc ngủ với một nụ cười hạnh phúc trên môi.

Chỉ đến lúc này những luồn sáng lân tinh dịu nhẹ mới xuất hiện rồi vút thẳng ra phía ngoài cửa.

****

Vương Kiệt Hy trên xe còn đang bận nghe Phương Sỹ Khiêm kể chuyện mình sống ở Mỹ như thế nào thì điện thoại vang lên dòng thông báo có tin nhắn mới . Thấy thế anh liền mở ra xem, không ngoài dự đoán tin nhắn này đến từ chỗ của Cao Anh Kiệt.

“Đội trưởng, dù anh có rời đi nhưng Vương Bất Lưu Hành vẫn còn, anh vĩnh viễn là đội trưởng của Vi Thảo bọn em. Nhất định em và mọi người sẽ đem chiếc cúp thứ ba về cho chiến đội. Cảm ơn anh vì tất cả, đội trưởng.”

Vương Kiệt Hy đọc đến dòng cuối cùng của tin nhắn chỉ khẽ cười một tiếng rồi cất điện thoại vào, gương mặt của anh bây giờ vô cùng mãn nguyện, xem như anh công sức anh bỏ ra bao nhiêu lâu cũng đã kết trái ngọt.

Có lẽ cảm giác yên tâm này chính là cảm giác mà đội trưởng Lâm Kiệt ngày đó trải qua chăng? Khóe môi anh hơi nhếch lên, có thể lắm chứ.

“Vương Kiệt Hy cảm ơn cậu, đã đem tôi đến đỉnh cao của Vinh Quang, đem về cho Vi Thảo hai chức quán quân, Lâm Kiệt rất vui.”

Giữ lúc ấy một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên nhẹ nhàng và ngọt ngào như tiếng gió thì thầm vậy. Vương Kiệt Hy sửng sốt đôi mắt còn xém bị biến thành cân xứng đang quay ngang quay dọc, nhìn quanh như đang tìm gì đó.

Giọng nói đó là của ai ?

Trong chiếc taxi này trừ Phương Sỹ Khiêm ngồi bên cạnh và tài xế đang lái xe ở hàng ghế trước ra thì có ai chứ?

Nhìn vào hoàn cảnh hiện tại Vương Kiệt Hy lại nhíu mày, này đây không phải mình là diễn viên bất đắc dĩ trong một bộ phim kinh dị nào chứ?

“Tiểu đội trưởng có người vừa chào tạm biệt anh sao?”

Đúng khi đó người ngồi bên cạnh anh, Phương Sỹ Khiêm lên tiếng nhất thời làm Vương Kiệt Hy cũng ngây người ra, nhưng ánh mắt của anh bây giờ rất rõ ý tứ yêu cầu Phương Sỹ Khiêm phải nói hết ra.

“Anh cũng nghe?”

“Lần trước anh rời đi anh cũng được chào tạm biệt không chỉ của một mà tới hai người. Khi nãy họ cũng ghé qua chúc mừng anh và em đấy.”

“Là ai mới được?”

Xem chừng Vương Kiệt Hy đang dần mất kiên nhẫn, Phương Sỹ Khiêm liền cười nhẹ một cái như thể đang trêu đùa người đối diện.

“Em có bao giờ nghĩ rằng Vương Bất Lưu Hành rất quý trọng em không?”

Lời này nói ra nhất thời làm Vương Kiệt Hy ngây người ra, không lẽ khi nãy… ?

***

Trên bầu trời đêm đen chứa vạn vì sao lấp lánh, vị ma thuật sư vẫn đang ngồi xếp chéo chân mình trên chiếc chổi ma thuật, ngón tay kéo nhẹ vành mũ che đi đôi mắt tinh anh. Bóng hình ma thuật sư thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất hoàn toàn trong bóng đêm.

Bình minh lên trên thành phố B đem theo những tia sáng yếu ớt của ngày đông chiếu rọi những mái nhà, con đường đã được tuyết nhuộm một màu trắng xóa . Trong KTX Vi Thảo, Cao Anh Kiệt thức giấc khi các đồng đội đã phát hiện đội trưởng Vương Kiệt Hy đã biến mất từ bao giờ.

“Mọi người quay vào luyện tập đi, Vương đội đã đi từ sớm rồi. Bây giờ Vi Thảo sẽ do một tay chúng ta chèo chống, tuyệt đối không thể phụ lòng các tiền bối được.”

Cậu thiếu niên nhút nhát năm đó nay đã trở thành người dẫn dắt chiến đội từng hai lần đứng lên bục cao nhất.

Giống như cây khi trải qua thử thách sẽ càng cứng cáp, bộc lộ sức sống mãnh liệt của mình.

Chậu cây xương rồng nhỏ trước cửa sổ Vương Kiệt Hy một tay chăm bón đón những tia sáng yếu ớt kia cũng đã mọc ra một nhánh mới rồi.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Vương pa cuối cùng cũng buông Vi Thảo xuống để đi tìm hạnh phúc nửa đời sau cho chính mình a. Quả nhiên mới bước chân ra cửa “hạnh phúc nửa đời sau” liền tự động tìm tới, thế là Vương đội của chúng ta không khách khí mà nhảy ra ôm một cái nồng nhiệt luôn!
Phương Sĩ Khiêm anh do dự quái gì chứ, còn đòi ăn tát nữa, M sao? Bây giờ anh mà không cầu hôn thì mới bị ăn tát ấy!
Cao đội, nghe vào mà mát cả ruột gan. Tiểu Cao má tự hào về con. (Ặc, không phải tui muốn làm mẹ đứa nhỏ đâu, Phương Sĩ Khiêm ca đừng lườm tui!)
A a a a a a, một đứa fan cuồng Harry Potter như tui đã điên cuồng hú hét khi bóng dáng siêu ngầu style bí ẩn của Ma Thuật Sư cưỡi chổi lướt sao bay qua!
 

Ly Ly Thượng Thảo

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
30
#3
Vương pa cuối cùng cũng buông Vi Thảo xuống để đi tìm hạnh phúc nửa đời sau cho chính mình a. Quả nhiên mới bước chân ra cửa “hạnh phúc nửa đời sau” liền tự động tìm tới, thế là Vương đội của chúng ta không khách khí mà nhảy ra ôm một cái nồng nhiệt luôn!
Phương Sĩ Khiêm anh do dự quái gì chứ, còn đòi ăn tát nữa, M sao? Bây giờ anh mà không cầu hôn thì mới bị ăn tát ấy!
Cao đội, nghe vào mà mát cả ruột gan. Tiểu Cao má tự hào về con. (Ặc, không phải tui muốn làm mẹ đứa nhỏ đâu, Phương Sĩ Khiêm ca đừng lườm tui!)
A a a a a a, một đứa fan cuồng Harry Potter như tui đã điên cuồng hú hét khi bóng dáng siêu ngầu style bí ẩn của Ma Thuật Sư cưỡi chổi lướt sao bay qua!
Thực ra khi bạn có tâm địa gì đó với tiểu Cao thì Ma Thuật Sư sẽ cho bạn biết thế nào là Ma Thuật Sư chân chính ^^
 

Bình luận bằng Facebook