Hoàn [ZhouJiang's Birthday 2018] Đều là đồng nhân gây họa

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,514
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1
Đều là đồng nhân gây họa
Chu Giang
Chu Trạch Khải. Giang Ba Đào
Tác giả: Thanh Mộc
Biên tập: Lạc An
Beta: Kazeshizu

-x-

1

Chu Trạch Khải hình như đang có tâm sự.

Bữa cơm tối Chu Trạch Khải chỉ ăn hai miếng khoai tây, ngay cả món thịt sườn kho cùng gà tiềm ớt hiểm xanh yêu thích cũng không động đũa.

Người đầu tiên nhận ra có điều không đúng là Phương Minh Hoa, anh bưng khay đồ ăn đến bên cạnh Chu Trạch Khải, cười hì hì hỏi.
“Tiểu Chu làm sao thế?”

Mấy ngày hôm nay trông Chu Trạch Khải giống như bị cảm cúm, người ngã bệnh dĩ nhiên ăn không ngon miệng. Quan sát một hồi, Phương Minh Hoa càng không cười nổi, đưa tay sờ trán Chu Trạch Khải.

“Tiểu Chu có phải bị bệnh rồi không?”

Nhiệt độ trong lòng bàn tay vô cùng bình thường.

Phương Minh Hoa thở phào một cái, nhưng vừa ngó qua lại thấy Chu Trạch Khải vốn đang ngồi yên đột nhiên “A” một tiếng rồi đứng bật dậy, gương mặt đỏ bừng.

“…Chuyện gì đang xảy ra?!” Phương Minh Hoa giật mình.

Chu Trạch Khải làm gì tự mình có thể giải thích mọi chuyện đầu đuôi rõ ràng, vì vậy Phương Minh Hoa nhìn thấy Thương Vương nhà mình mím môi đến nửa ngày cũng không nói được một chữ. Cuối cùng Chu Trạch Khải lại bưng dĩa thức ăn trước mắt chạy ra ngoài.

2

Nhất định là có chuyện bất thường đã xảy ra.

Hai phút sau Phương Minh Hoa tập hợp những thành viên còn lại trong Luân Hồi mở một cuộc họp nhỏ. Chuyện vốn không có gì quá rắc rối, chẳng qua nói qua nói lại một hồi tâm tình lại càng xuống dốc, rốt cuộc không có một ý kiến khả thi nào, năm mồm bảy miệng nói nửa ngày cũng không đoán ra được nguyên nhân.

Người đáng tin duy nhất là Giang Ba Đào hai ngày nay lại không ở trong đội, Phương Minh Hoa tính đi tính lại, cảm thấy chuyện liên quan đến con át chủ bài của Luân Hồi không thể lơ là được, vẫn là phải thận trọng tìm hiểu.

Vì vậy mười lăm phút sau, Lữ Bạc Viễn tay cầm đĩa sườn xào chua ngọt cùng đùi gà, mặt đầy đau khổ đến gõ cửa phòng Chu Trạch Khải.

3

Chu Trạch Khải mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, còn có vài giọt nước theo đường tóc chảy xuống.

Bất quá bây giờ không có thời gian quản nhiều như vậy, cậu dùng khăn lông một tay lau tóc, một tay kéo ghế cho Lữ Bạc Viễn ngồi.

Lữ Bạc Viễn như bị một đôi mắt sắc bén nhìn thấu, nhất thời cảm thấy áp lực kinh khủng, tay cũng không biết đặt đâu. “Đội trưởng sấy khô tóc trước đi, để như vậy sẽ bị cảm đó.”

Chu Trạch Khải gật đầu, chỉ trong chốc lát tiếng máy sấy ù ù vang lên.

Tiếng ồn của máy sấy quá lớn, rõ ràng là không thích hợp nói chuyện phiếm vào lúc này, Lữ Bạc Viễn ngồi thẳng người thật lâu cũng bắt đầu có chút mệt mỏi. Vừa vặn nhìn thấy màn hình máy tính của Chu Trạch Khải sáng lên, cậu liền muốn chơi game.

Lữ Bạc Viễn nói. “Đội trưởng, cho tui mượn máy một chút nha.”

Cậu vừa nói vừa đi đến bàn máy tính ở bên cạnh.

Lữ Bạc Viễn vẫn biết, đội trưởng vĩ đại nhà mình, át chủ bài Luân Hồi, Thương Vương Chu Trạch Khải, nói một cách chủ quan thì đội trưởng khá là phóng khoáng. Chuyện nhỏ thì là thích ăn bánh kẹo, chuyện lớn thì là chiếc đồng hồ hàng hiệu mà đội trưởng vừa mới mua, Chu Trạch Khải đều chia sẻ với mọi người. Phẩm chất tốt đẹp như vậy, nếu là ở trong trường mẫu giáo, đội trưởng nhất định có thể được đeo đầy một trăm huy hiệu hoa hồng.

Nhưng mà thật không nghĩ tới, hôm nay đồng chí Chu Trạch Khải lại phản bội cái huy hiệu hoa hồng bé ngoan của cậu.

Lữ Bạc Viễn còn chưa kịp đụng đến bàn phím, Chu Trạch Khải đang còn ở phía bên kia căn phòng đột ngột nhanh như gió nhảy qua hướng bên này, lợi dụng ưu thế chân dài của mình nhanh như chớp một cước đá rớt cái chuôi cắm nguồn máy chủ.

Chu Trạch Khải mặt đầy vô tội: “Màn hình đen.”

Lữ Bạc Viễn: “….”

4

Lữ Bạc Viễn lập tức mở một cái group chat, tên là “Hội những người chăm sóc Chu Trạch Khải.”

Vân Sơn Loạn: “Tui cảm thấy gần đây áp lực trong lòng đội trưởng tương đối lớn.”

Nhất Diệp Chi Thu: “Là tại đội trưởng không cho ông xem máy vi tính?”

Tĩnh Lặng Gào Thét: “Yên tâm, mọi người đều cùng là đàn ông, trong máy vi tính của đàn ông trưởng thành ai mà không có mấy cái file mà không tiện cho người khác xem? Đừng trách đội trưởng.”

Vân Sơn Loạn: “….”

Vân Sơn Loạn: “Tui cũng là đàn ông mà, nếu như thấy mấy cái đó thì có sao đâu?”

Tĩnh Lặng Gào Thét: “Dù sao đội trưởng cũng là người dễ xấu hổ.”

Ngô Sương Câu Nguyệt: “Hay là đội trưởng cảm thấy ông không đủ đàn ông?”

Vân Sơn Loạn: “Một cái bạt tay.jpg”

Tĩnh Lặng Gào Thét: “Chẳng lẽ là tài nguyên quý giá?”

Ngô Sương Câu Nguyệt: “Hoặc là khẩu vị khác người?”

Vân Sơn Loạn: “Không nghĩ được đội trưởng chính là người như vậy.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “…….”

Hệ thống kêu “đing đoong” một tiếng, thông báo nhảy lên: Nhất Diệp Chi Thu nâng cấp thảo luận nhóm thành đoàn, đoàn đổi tên thành: “Hội những người chăm sóc sức khỏe tinh thần của Chu Trạch Khải.”

Người nhân lúc giải lao đi uống sữa đậu nành Giang Ba Đào liếc nhìn lịch sử trò chuyện không nhịn được phun sữa ra ngoài, bị sặc suýt chết.
Giang Ba Đào nói, “Tui buồn quá.”

Đỗ Minh an ủi hắn, “Đội phó không nên như vậy, đứa trẻ nào muốn lớn lên cũng phải qua được giai đoạn này.”

“Không phải.” Giang Ba Đào buồn bã mở mic, âm thanh ôn hòa truyền vào tai mọi người, “Tui đang nghĩ thời gian huấn luyện chắc là không đủ, mọi người hẳn là chưa đủ hưng phấn nên mới ở đây thảo luận chuyện của đội trưởng, nếu không tăng thời gian huấn luyện sợ là mọi người chán đến chết.”

Avatar của từng người lần lượt tối màu.

Vô Lãng: “Nụ cười thâm sâu.jpg”

5

Tuy nói như thế nhưng trên thực tế Giang Ba Đào cũng cảm thấy chuyện này cũng rất đáng quan tâm.

Thân là đội phó Luân Hồi kiêm luôn bậc thầy tinh thần của toàn đội, cậu cảm thấy mình đang gánh trên vai cái thúng nặng trĩu.
Giang Ba Đào cảm thấy đi đường vòng thì thật không có tiền đồ, nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định dùng cách thức đơn giản thô bạo.
Cậu gửi một tin nhắn cho Chu Trạch Khải.

Vô Lãng: “Tiểu Chu tiểu Chu tiểu Chu tiểu Chu…”

Nhất Thương Xuyên Vân: “?”

Vô Lãng: “Cậu đang làm gì vậy?”

Nhất Thương Xuyên Vân: “Huấn luyện.”

Vô Lãng: “Tui nghe nói gần đây cậu có tình yêu nha.”

Nhất Thương Xuyên Vân: “?”

Nhất Thương Xuyên Vân: “Không có.”

Nhất Thương Xuyên Vân: “Bao giờ trở lại?”

Đứa trẻ lớn này cũng đã biết đánh trống lảng rồi, Giang Ba Đào tay cầm điện thoại di động có xúc động vui mừng muốn khóc của mẹ hiền. Tuyển thủ nhà nghề có một điểm không tốt, chính là tay vĩnh viễn nhanh hơn não, cho dù Giang Ba Đào trong lòng thừa biết đây chỉ là một chiến thuật cấp thấp nhưng vẫn không kiềm được lướt tay trên bàn phím.

Vô Lãng: “Chắc là hai ngày nữa.”

Nhất Thương Xuyên Vân: “???”

Ba dấu chấm hỏi có thể hiểu là Chu Trạch Khải rất kinh ngạc, Giang Ba Đào cũng biết mình đi cũng rất lâu rồi, chỉ đành phải thẳng thắn thừa nhận để mong nhận được khoan hồng.

Vô Lãng: “Tui cũng không muốn, chẳng qua là có chút chuyện đột nhiên xảy ra, cần phải xử lý một chút.”

Nhất Thương Xuyên Vân: “Bị bệnh?”

Vô Lãng: “Không phải.”

Vô Lãng: “Ở lại xem mắt.”

Nhất Thương Xuyên Vân offline.

6

Hóa ra Chu Trạch Khải thật sự có tâm sự.

Nhưng hiện tại thì đại khái đơn giản là tâm tình không tốt.

Chu Trạch Khải tạo một đấu trường rồi ném số phòng cho mọi người. Tôn Tường cầm đầu, Đỗ Minh phụ họa, hưởng ứng nhiệt liệt.
Nhưng mà mấy ván sau không có ai tự nguyện chơi với cậu.

Tôn Tường nói: “Đội trưởng ăn nhầm thuốc súng à?”

Mới không có. Chu Trạch Khải trong lòng thầm nói, xuyên qua đám khói lửa rực cháy lại nhào đến, thuận tiện liếc mắt nhìn màn hình di động của mình.

Màn hình máy tính nhảy lên một tin nhắn lại nhảy tiếp một tin nhắn.

Giang Ba Đào là một người rất có kiên nhẫn, nhất là những lúc nói chuyện với Chu Trạch Khải, vì vậy tin nhắn nhảy liên tục trên màn hình.
Vô Lãng: “Tiểu Chu tiểu Chu tiểu Chu tiểu Chu”, hò hét tên tiểu Chu.

Vô Lãng: “Tiểu Chu có ở đây không? Nhận được tin nhắn liền trả lời tui.”

Vô Lãng: “Tiểu Chu đang đánh trong phòng đấu với Tường Tường hả? Muốn đánh với tui một ván không?”

Vô Lãng: “Quả đúng là tiểu Chu nha, thật đẹp trai.”

Vô Lãng: “Tiểu Chu sao lại offline rồi…”

Vô Lãng: “Tiểu Chu tiểu Chu tiểu Chu…”

7

Tên lừa gạt dám đi coi mắt này.

Chu Trạch Khải tức giận tắt tab tin nhắn.

Không thèm để ý cậu.

8

“Đã từng có một tình cảm chân thành đặt trước mặt tui nhưng tui lại không có quý trọng…”

Phương Minh Hoa: “Nói tiếng người.”

“Tiểu Chu giận em.” Giang Ba Đào chua xót nói.

“Biết nguyên nhân không?” Phương Minh Hoa hỏi.

Giang Ba Đào: “Biết đại khái tám phần.”

9

Giang Ba Đào nói: “Nhưng mà em thật ra có nỗi khổ tâm mà.”

Chuyện này kể ra thì rất là dài dòng.

Đơn giản mà nói thì là Giang Ba Đào là con trai độc nhất trong nhà. Cha của Giang Ba Đào cũng là con trai độc nhất trong nhà, vừa khéo ông nội Giang Ba Đào cũng là con trai độc nhất trong nhà. Tóm gọn lại là nhà họ Giang của Giang Ba Đào là ba đời đơn truyền.

Vấn đề chỉ sinh được một đứa là một loại áp lực, nhưng đối với nhà họ Giang, áp lực này lại đến ba lần, đến đời Giang Ba Đào là lớn nhất.
Loại áp lực này thường được bộc phát trên bàn cơm vào ngày lễ hay ngày tết.

Một người hơn hai mươi tuổi có nhà có xe có tài khoản ngân hàng nhưng lại còn độc thân, thì sẽ bị tra tấn bằng mấy câu hỏi gì? Rất dễ đoán phải không?

Vì vậy, Giang Ba Đào mỗi ngày đều bị chìm trong một đống câu hỏi của các bậc trưởng bối: “Khi nào kết hôn?”, “Có người yêu chưa?”, “Yêu được mấy năm rồi?” toàn là hỏi chuyện tình yêu.

Mà nói về vấn đề này, thật là bi ai.

Đồng chí đã kết hôn Phương Minh Hoa liên tục gật đầu, bày ra vẻ mặt “vấn đề này tuy anh bất lực nhưng anh đồng cảm sâu sắc với cậu”.
Phương Minh Hoa: “Nhưng mà rốt cuộc tiểu Chu vì sao mà giận em?”

Giang Ba Đào nắm chặt điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.

Giang Ba Đào: “Là em không tốt.”

Giang Ba Đào: “Em đã hứa làm bạn cả đời với cậu ấy, có lẽ em thật không nên lén lén lút lút đi xem mắt.”

10

Chu Trạch Khải ngồi trước máy vi tính bạo phát tốc độ tay.

Hai phút trước cậu đùng đùng xóa hết một đống lớn đồng nhân, bây giờ lại vào thùng rác phục hồi từng cái một.

Những bản đồng nhân mới này đều được nén trong một tập tin, là hai ngày trước Giang Ba Đào gửi cho cậu.

Thời điểm Chu Trạch Khải nhận được tập tin này, mặt cậu đầy vạch hắc tuyến. Được rồi, dùng từ này hình dung có vẻ không quá chính xác.
Trên thực tế lúc nhận được file này, Chu Trạch Khải đang mơ màng ngủ, nhưng khi nhìn lại mấy lần liền bị dọa tỉnh ngủ.

Điều này cũng không thể trách cậu, Chu Trạch Khải cảm thấy bản thân cậu rất có tư chất tốt đẹp. Nhưng mà tính tình có tốt đến mấy cậu cũng không thể thản nhiên tiếp thu được đội phó nhà mình hơn nửa đêm gửi tới đồng nhân văn.

Hiện tại Vinh Quang đang rất nổi tiếng, người hâm mộ hay truyền nhau một ít đồng nhân như này, Chu Trạch Khải ít nhiều cũng có hiểu biết một chút.

Nhưng chính vì hiểu cậu mới kinh ngạc.

Chu Trạch Khải nhìn mớ đồng nhân gắn tag Chu Giang, còn có một vài cái đánh dấu R18 R21 màu đỏ nửa ngày mới lấy lại tinh thần, ngón tay run run tìm số điện thoại của Giang Ba Đào trong danh bạ.

Nhất định là bị ai đó trộm số. Nhất định là như vậy. Chu Trạch Khải ở trong lòng thầm cầu khấn.

Nhưng rõ ràng là cậu sai rồi, bởi vì bên kia điện thoại vừa trả lời cậu liền nghe được tiếng cười của Giang Ba Đào.

“Tiểu Chu.” Giang Ba Đào nói, “Cậu nhận được tài liệu tui gửi chưa?”

Chu Trạch Khải hoảng sợ. Cậu nghĩ đi nghĩ lại mới cẩn thận hỏi lại lần nữa để xác định. “Thật sự là cậu?”

Giang Ba Đào rất thản nhiên trả lời: “Là tui á.”

Giang Ba Đào: “Cậu rất ngạc nhiên sao tiểu Chu?”

Giang Ba Đào: “Tui thật sự là không có cách nào khác, lời tui muốn nói cũng ở trong đó. Cho nên, tiểu Chu, cậu có thể suy nghĩ thật kỹ một chút không?”

Đêm hôm đó Chu Trạch Khải mất ngủ. Cậu lần nữa mở mấy cái đồng nhân kia ra.

Bởi vì mình là nhân vật chính, quả thật có chút hồi hộp. Bởi vì đồng nhân thực sự là quá nhiều, văn phong cùng độ dài truyện cũng không đồng đều. Nhưng mà tất cả đều không có ngoại lệ, mỗi một truyện đều là Giang Ba Đào thích Chu Trạch Khải.

Hoặc là nói, Giang Ba Đào đều cố chấp thầm mến Chu Trạch Khải.

Giang Ba Đào nói lời cậu ấy muốn nói đều ở trong đồng nhân, cộng thêm mấy cái này đều là Giang Ba Đào thầm mến Chu Trạch Khải. Ám chỉ thế này cũng đã quá rõ ràng rồi, Chu Trạch Khải cũng sẽ không giả bộ không hiểu.

Giang Ba Đào còn nói cậu ấy không có biện pháp khác, hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kỹ một chút.

Cân nhắc cái gì chứ?

Cậu đối với người này…

Cậu đối với Giang Ba Đào….

Chính chính xác xác là không giống đối với người khác. Chu Trạch Khải biết rõ như thế.

Từ nhỏ đến lớn, cậu nhận được vô số lời khuyên, nhưng chỉ có lần này cậu sẽ không tìm lời khuyên nữa.

Bởi vì người kia là Giang Ba Đào.

11

Nhưng đây là có chuyện gì?

Trước kia Chu Trạch Khải vẫn cảm thấy, một ngày lại một ngày sống chung cả hai đều hiểu rõ lẫn nhau.

Nhưng hôm nay Giang Ba Đào như vậy thật sự là đem toàn bộ những gì cậu biết về cậu ấy nhiều năm qua đảo lộn lên hết.

Cậu ấy một giây trước dùng đồng văn tỏ tình với cậu, một giây sau liền trở về nhà xem mắt. Còn đi liên tục năm ngày! Một ngày ba lần! Kêu về cũng không về.

Nhớ lại mấy ngày qua cậu tâm trạng không yên, liên tục mất ngủ, vành mắt sắp đen hơn cả gấu trúc, Chu Trạch Khải cảm thấy tủi thân, vô cùng tủi thân, đến độ cậu đã có chút kiềm chế không nổi nữa.

Không nghĩ ra Giang Ba Đào là người như vậy. Cái gì mà yêu thì cần phải chuẩn bị kỹ càng, chính là trong nồi trong chén đều muốn ăn thì có.

Đây quả thực là lừa gạt! Lừa gạt tình cảm!

Tui sẽ không tha thứ cho cậu đâu. Chu Trạch Khải kiên định nghĩ.

12

Đồng chí kiên định Chu Trạch Khải nửa giờ sau liếc mắt nhìn cái điện thoại di động một cái, không có động tĩnh gì.

Không nhịn được, cậu liếc thêm một cái nữa.

Vẫn là không có động tĩnh gì.

Vì vậy Chu Trạch Khải có chút không kiên nhẫn được nữa, phương thức bày tỏ của cậu rất trực tiếp, cậu rất nhanh liên tiếp gửi mười cái tin nhắn.

Một phút sau cậu mới nhận được tin nhắn trả lời.

Vô Lãng: “Tiểu Chu cậu chậm một chút. Điện thoại di động của tui không đánh chữ được.”

Vô Lãng: “Cậu không tức giận chứ?”

Không tức giận mới là lạ! Chu Trạch Khải nghĩ trong lòng.

Nhất Thương Xuyên Vân: “Không giận.”

Vô Lãng: “Thật không?”

Vô Lãng: “Vậy thì quá tốt ✪ω✪“

Chu Trạch Khải: “….”

Nhất Thương Xuyên Vân: “Bao giờ về?”

Vô Lãng: “Ngày mai.”

Nhất Thương Xuyên Vân: “?”

Nhất Thương Xuyên Vân: “Không xem mắt?”

Vô Lãng: “Từ chối hết rồi.”

Nhất Thương Xuyên Vân: “A.”

Nhất Thương Xuyên Vân: “Ngày mai rảnh, đi đón cậu.”

13

Vô Lãng: “Xong rồi.”

Vô Lãng: ảnh chụp màn hình.jpg

Tiếu Ca Tự Nhược: “Em đúng là ngày mai trở về.”

Vô Lãng: “Dĩ nhiên, em cũng mua vé máy bay rồi.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Thật đúng là vì em đi xem mắt, tiểu Chu cũng thật là, bản thân mình còn độc thân thì cũng không cho người ta thoát kiếp độc thân.”

Vô Lãng: “Tiểu Chu không có người yêu?”

Vô Lãng: “Thật không có? Vậy thì tốt. Thật là dễ thương ~”

Tiếu Ca Tự Nhược: “………”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Em có nghe qua truyền thuyết này chưa, khi một người phụ nữ cảm thấy một người đàn ông rất dễ thương thì tám mươi phần trăm mối quan hệ sẽ kết thúc.”

Vô Lãng: “Cái này hình như cũng không liên quan đến em.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Dĩ nhiên, em là vế sau của truyền thuyết.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Khi một người đàn ông cảm thấy một người đàn ông khác rất dễ thương thì tám mươi phần trăm là sắp cong.”

Vô Lãng: “……………………..”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Chúc hai đứa hạnh phúc.”

14

Buổi tối Chu Trạch Khải ăn thêm một chén cơm.

Đỗ Minh vô cùng vui mừng, “Bệ hạ tối hôm nay ăn nhiều, sắc mặt lại hồng nhuận, có chuyện gì vui sao?”

Chu Trạch Khải nghiêm túc nhai cá khô, má phồng lên, không rảnh trả lời.

Ngược lại Phương Minh Hoa bình tĩnh nhấp một hớp trà, “Nhìn lên trời kìa.”

Đỗ Minh: “A? Cái gì?”

Phương Minh Hoa: “Hồng Loan tinh động.”*
(còn tiếp)
*Chú thích:

Hồng Loan: Ngôi sao đại diện cho vị trí Đào hoa này vượng về đời sống hôn nhân, có quan hệ mật thiết tới chuyện vợ chồng có quan hệ tốt đẹp hay không. Chúng ta thường dùng câu nói “Hồng Loan tinh động” (sao Hồng Loan chuyển động) để hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân.)
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Tiếu Ca Tự Nhược: “Em có nghe qua truyền thuyết này chưa, khi một người phụ nữ cảm thấy một người đàn ông rất dễ thương thì tám mươi phần trăm mối quan hệ sẽ kết thúc.”

Vô Lãng: “Cái này hình như cũng không liên quan đến em.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Dĩ nhiên, em là vế sau của truyền thuyết.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Khi một người đàn ông cảm thấy một người đàn ông khác rất dễ thương thì tám mươi phần trăm là sắp cong.”

Vô Lãng: “……………………..”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Chúc hai đứa hạnh phúc.”
Phương thái hậu người đã cực khổ rồi =)))
Nội tâm Phương.thoát.đoàn : TỤI M CÒN ĐỢI GÌ NỮA? TIẾN TỚI NHANH CHO ANH NHỜ!!!
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,514
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#3
15.

Xuyên qua đám đông người ở sân bay, Giang Ba Đào nhìn một cái liền trông thấy Chu Trạch Khải.

Một phần là do tầm nhìn của Giang Ba Đào cực kì tốt, thị lực của cậu là 5.0

Nhưng mà nguyên nhân chủ yếu là —— Chu Trạch Khải quả thật quá bắt mắt.

Hôm nay nhiệt độ thành phố S là 32 độ.

Nhiệt độ như vậy khiến cho người ta ở bất kì nơi đâu và bất kì thời điểm nào cũng đều cảm thấy nóng đến mức muốn bốc hơi, vậy mà có một người vẫn đeo kính râm, đội mũ bóng chày, đeo khẩu trang che kín gương mặt ngụy trang, toàn đội Luân Hồi còn có thể là ai khác ngoài người có quá nhiều fan hâm mộ là Chu Trạch Khải đây?

Giang Ba Đào bước tới, vẫy tay chào hỏi. “Tiểu Chu buổi chiều mát.”

Người ở sân bay quá nhiều, Chu Trạch Khải không dám gỡ khẩu trang, chỉ gật nhẹ đầu một cái, thuận tay xách hành lý của Giang Ba Đào, tay còn lại kéo cánh tay của cậu cùng đi ra ngoài.

Đây là tình huống gì?!

Giang Ba Đào bị sốc. Mới vừa giãy giụa một chút liền phát hiện lực tay của Chu Trạch Khải kéo cánh tay cậu tăng lên một chút. Vành tai của người kia đỏ bừng.

Thì ra là như vậy…

Giang Ba Đào chợt hiểu, nhất định là vì thời tiết quá nóng, đến lỗ tai của tiểu Chu cũng bị nóng đến đỏ.

16.

Mẹ Giang nấu ăn vô cùng ngon, nhưng bởi vì Giang Ba Đào vội vã trở về chiến đội nên cái gì cũng không có mang theo, Đỗ Minh luôn trông ngóng đồ ăn liền bị tổn thương. Cậu gõ chén, lao vào vòng tay Giang Ba Đào khóc lóc.

Đỗ Minh: “Đội phó vô tình vô nghĩa, có sắc quên bạn.”

Giang Ba Đào bận bịu thu xếp đồ đạc không rảnh phản ứng lại cậu, Đỗ Minh kêu rên một tiếng lại nhào tới nhưng chưa kịp thì bị Chu Trạch Khải ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo ra ngoài thật xa.

Đỗ Minh bị lôi đi càng thương tâm.

Đội trưởng quả thực là thiên vị trắng trợn a.

Sao có thể quan liêu mà bao che lẫn nhau như thế.

Sắp xong đời.

17.

“Thuốc viên Luân Hồi.”

Nghe được Phương Minh Hoa nói như vậy, Giang Ba Đào cực kì sợ hãi, ngón tay đè một loạt dấu chấm hỏi.

Tiếu Ca Tự Nhược: “Em còn chưa phát hiện ra vấn đề sao? Cái hộp màu hồng còn đính nơ bướm là vì cái gì đây hả?”
Vô Lãng: “Nhà không có nhiều hộp quà, ở sân bay chỉ có bán loại này thôi.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Đây là điểm chính sao?”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Em lặp lại lần nữa đây là em mua tặng cho ai?”

Vô Lãng: “Tặng cho tiểu Chu.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Em đừng có bày ra vẻ mặt đương nhiên như vậy chứ, em thật sự không cảm thấy có chỗ nào kì quái sao?”

Vô Lãng: “???”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Hay lắm, anh sợ em rồi, bên trong đựng cái gì?”

Vô Lãng: “Quần áo.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “…..”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Hình như anh hiểu rồi.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Em không cần nói gì nữa, anh không muốn nghe.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Lần nữa chúc hai đứa hạnh phúc!”

Vô Lãng: “……”

Vô Lãng: “Cái đậu phộng!!!”

Vô Lãng: “Chuyện không phải như vậy!!!”

Vô Lãng: “Anh không phát hiện…tiểu Chu hai ngày nay gầy đi rồi sao?”

18.
Chu Trạch Khải hai ngày nay quả thật gầy đi.

Điểm này Phương Minh Hoa ngược lại vô cùng hiểu, Chu Trạch Khải không ăn cơm nhiều, cả ngày ngồi suy nghĩ viển vông suy tính chuyện nhân sinh, hai vành mắt đen thui chứng tỏ không ngủ được ngon, thế này không gầy mới là lạ.

Nhưng chuyện này xảy ra mấy ngày trước, lúc đó Giang Ba Đào còn ở nhà mình thì làm sao mà biết?

Tiếu Ca Tự Nhược: “Có nội tình?”

Vô Lãng: “Có a.”

Vô Lãng: “Tháng trước em thay mặt tiểu Chu nhận cái quảng cáo đó anh nhớ không? Cái quảng cáo mà tiền trả số 0 nhiều đến đếm không hết.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Không quên, không quên. Dẫu sao chính vì nó mà anh nhận ra được bản thân mình nghèo thật nghèo.”

Vô Lãng: “Hai ngày trước người phụ trách chuyện này của công ty bọn họ nói với em, để lên hình đẹp hơn tiểu Chu cần phải giảm hai cân nữa.”

A?

Nghĩ đến Chu Trạch Khải hai ngày nay cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, Phương Minh Hoa có chút không vui.

Tiếu Ca Tự Nhược: “Đùa gì thế? Tiểu Chu đã rất gầy rồi có được hay không? Người mỏng như tờ giấy thì đẹp chỗ nào?”

Vô Lãng: “Em cùng bọn họ thương lượng một hồi vẫn không được. Họ nói là lên hình nhìn có chút béo.”

Vô Lãng: “Bất quá bên họ sẵn sàng trả gấp đôi tiền công.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Em giỏi thật.”

Vô Lãng: “Đừng nói vậy, chuyện đàm phán thật sự quá mệt mỏi. Công ty bọn họ nửa đêm 2 giờ sáng gửi cho em lịch trình rồi kế hoạch giảm cân của tiểu Chu cùng hợp đồng mới, em đều không có thời gian nhìn, trực tiếp gửi cho tiểu Chu.”

Tiếu Ca Tự Nhược: “Tiểu Chu nói thế nào?”

Vô Lãng: “Không biết.”

Vô Lãng: “Ý kiến của người trong cuộc quan trọng nhất, em bảo cậu ấy suy nghĩ thật kĩ rồi quyết định.”

19

Chu Trạch Khải quả thật nghiêm túc suy nghĩ trong hai ngày.

Phần lớn người ngoài đánh giá Chu Trạch Khải là —— nói ít, làm nhiều. Mặc dù cậu quả thật là không giỏi biểu đạt, trên sân thi đấu cũng không nói nhiều nhưng mà cũng không có coi nhẹ chuyện này. Từ phương diện nào đó mà nói, Chu Trạch Khải thật ra là một người khá quả quyết.

Hai ngày không dài nhưng cũng đủ để nghĩ rất nhiều vấn đề rõ ràng.

Ít nhất Chu Trạch Khải vẫn biết, đối với cậu ấy….Đối với Giang Ba Đào, cậu cho tới bây giờ cũng không bỏ được cậu ấy.

Nhanh chóng khẳng định suy nghĩ của mình, Chu Trạch Khải gửi cho Giang Ba Đào một tin nhắn ngắn, hẹn đối phương một giờ sau ở tiệm bánh ngọt.

Tại sao còn phải chờ một giờ chứ?

Dù sao cũng là lần đầu tiên chính thức ước hẹn nha, Chu Trạch Khải trong lòng nghĩ, phải chuẩn bị một chút.

“Thấy thế nào?”

Áo phông trắng kết hợp cùng quần denim, phong cách thanh xuân vườn trường, đơn giản sạch sẽ.

Đỗ Minh mắt sáng rỡ gật đầu: “Tốt tốt tốt.”

“Cái này?” Chu Trạch Khải lại hỏi.

Áo khoác ngoài màu đen phối hợp với đôi giày Martin mẫu mới, vai rộng eo thon, gương mặt chuẩn người mẫu.

Ngô Khải điên cuồng vỗ tay: “Quá đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai.”

Chu Trạch Khải: “Cái nào đẹp hơn?”

Ngô Khải & Đỗ Minh: “Đều đẹp đều đẹp.”

Chu Trạch Khải: “…..” Hai cái này cuối cùng cũng không có gì khác biệt?

“Giá trị nhan là chính nghĩa nha đội trưởng.”, Lữ Bạc Viễn nhảy ra giải vây, “Mượn câu nói của đội phó chính là, đội trưởng anh dù cho có đội bao bố đi ra ngoài vẫn làm đám đông choáng váng vì nhan sắc.”

Chu Trạch Khải: “Cậu ấy nói như vậy?”

Ba người điên cuồng gật đầu.

Chu Trạch Khải xấu hổ.

Cậu ấy sao lại có thể nói thẳng như vậy nha. Ngoài mặt nghĩ vậy nhưng trong lòng lại vui vẻ bong bóng trái tim bay đầy trời.

Người mình thích cũng thích mình, Chu Trạch Khải nghĩ, trên thế giới sẽ không có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này.

20

Giang Ba Đào sợ hãi.

Cậu nhìn người đối diện một người treo đầy nhãn hiệu nổi tiếng, kim quang chói mắt Chu Trạch Khải, nhìn lại mình lúc nãy ra ngoài tiện tay vớ đại một cái quần mặc vào, cảm thấy tự ti sâu sắc.

Trong cuộc sống chuyện bi thảm nhất chính là người ta đã đẹp hơn bạn, còn cẩn thận hơn bạn.

Nhưng tiểu Chu thật ra là người như vậy sao? Nhìn cách ăn mặc cũng quá chau chuốt đi?

Nhất định là có chỗ nào không đúng….Giang Ba Đào lần nữa trầm mặc, cậu nhất định là đã bỏ qua đầu mối nào đó, hôm nay cậu ấy nhất định có chỗ nào khác thường.

Rất hiếm khi được thấy người phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người là Chu Trạch Khải.

Cậu ho nhẹ một tiếng, giống như là có chút ngượng ngùng, tầm mắt rơi vào cái bánh socola trước mặt, thanh âm rất nhẹ.
Chu Trạch Khải: “Lần trước chuyện cậu nói….tui đã nghĩ kỹ.”

Giang Ba Đào còn đang ngơ ngác: “Chuyện?”

“Đêm hôm đó.” Chu Trạch Khải gấp gáp, thanh âm cũng lớn hơn một chút. “Văn kiện.”

Giang Ba Đào đã hiểu được rõ ràng, “A, nhớ rồi.”

Là văn kiện công ty quảng cáo nói về kế hoạch giảm cân.

Giang Ba Đào: “Cậu đồng ý?”

Chu Trạch Khải nặng nề gật đầu. Sau đó nhịn không được mà lộ ra nụ cười chói mắt.

Không khí tốt nên Giang Ba Đào cũng cười theo. Mấy ngày hôm nay giám đốc vì chuyện này mà buồn bực, bây giờ cuối cùng cũng ổn rồi, xem như là xong một chuyện không vui.

Nhưng mà như thế cũng có chút thiệt thòi cho Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào không nhịn được, đưa tay định xoa xoa đầu Chu Trạch Khải an ủi.

Cậu thật ra rất thích làm vậy, nhưng mà Chu Trạch Khải quá cao, cậu cũng không làm được như ý. Hôm nay cậu lại có thể thuận lợi xoa tóc cậu ấy, Chu Trạch Khải cũng không có để ý tóc mình bị xoa loạn lên, ngược lại cậu ấy còn nhẹ nhàng nháy mắt.

Bị nhan sắc knock out.

Này là phạm quy aaaaa.

Nhìn gương mặt kia có chút hồng hồng, Giang Ba Đào trong lòng kêu rên một tiếng, ngã quỵ thẳng ra bàn.

Quả nhiên….cậu đối với sắc đẹp không có sức đề kháng.

Giang Ba Đào thầm nghĩ: Tiểu Chu đẹp nhất thế giới.

21
Cho dù là như vậy, cậu cũng là đội phó Luân Hồi nha.

Giang Ba Đào trong lòng thở dài, nhìn chằm chằm Chu Trạch Khải đang nhìn bánh ngọt, một trăm lẻ một lần muốn nhắc nhở cậu ấy nhưng muốn nói rồi lại thôi.

Bánh này…Lượng đường bên trong rất cao đây?

Vì giảm cân, vì thuận lợi lấy được tiền quảng cáo, vì Luân Hồi cũng vì toàn bộ Liên Minh, cậu không được ăn nha Chu Trạch Khải.

Trong lòng cậu rõ ràng nhất, cậu lại không thể nói ra miệng, cậu biết…

Chu Trạch Khải thích ăn ngọt, thích vô cùng.

Chu Trạch Khải không thích quay quảng cáo, vô cùng không thích.

Những năm gần đây, Chu Trạch Khải là vì làm những thứ cậu ấy không thích mà phải từ bỏ thứ cậu ấy thích.

Bọn họ quen biết nhau từ mùa giải thứ sáu, khi đó “Thương Vương” tiếng lành đã đồn xa, đa số những người khi nói đến Luân Hồi đều nói đây là chiến đội một người, nói đến Chu Trạch Khải, sẽ hết sức khen ngợi cậu ấy.

Có lẽ Chu Trạch Khải sống cũng không mấy vui vẻ trong khoảng thời gian đó, cậu ấy có chút không ứng phó được với lại người hâm mộ nhiệt tình của mình và cánh truyền thông. Vinh Quang không phải là trò chơi của một người, một cá nhân cho dù rất mạnh cũng sẽ không thể làm được gì nếu như đoàn thể gặp bất lợi.

Mà Chu Trạch Khải là đội trưởng của Luân Hồi, dẫn dắt Luân Hồi giành được thắng lợi, là trách nhiệm từ tận đáy lòng của cậu ấy.

Nhưng mà cậu không cần thiết phải tự gánh như vậy.

Lần đầu tiên gặp Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào liền muốn nói như vậy.

Cậu là đội trưởng ưu tú nhất, cậu không cần phải tự trách mình còn chưa đủ tốt.

Không phải chỉ là cái bánh ngọt thôi sao? Giang Ba Đào nghĩ, sau khi ăn xong có thể cùng đi tản bộ, có thể cùng đi phòng gym mà.

Hiện tại, chỉ cần Chu Trạch Khải vui vẻ là được.

22

Tất cả mọi chuyện đều rất bình thường.

Vừa cầm muỗng lên, Chu Trạch Khải liền nhận ra Giang Ba Đào đang nhìn chằm chằm dĩa bánh ngọt của mình.

Tui sẽ không cản cậu đâu. Giang Ba Đào ném cho Chu Trạch Khải một ánh mắt, tỏ ý Chu Trạch Khải cứ tiếp tục ăn đi. Dũng cảm ăn đi, đừng sợ gì hết.

Chu Trạch Khải nhanh chóng hiểu ý Giang Ba Đào.

Cậu ấy chính xác là không thích, Giang Ba Đào rất ít khi ăn đồ ngọt, nãy giờ cũng chỉ ăn một phần nhỏ cái bánh.

Nhưng mà theo tiêu chuẩn người yêu của Chu Trạch Khải, thì chuyện này có chút không ổn. Chu Trạch Khải mong muốn, một thời điểm nào đó, Giang cũng sẽ thích ăn đồ ngọt.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Chu Trạch Khải liền nhanh chóng hành động.

Hiện tại cũng không tính là muộn, dù sao bây giờ thân phận cũng không giống như trước, chuyện phải làm cũng bất đồng luôn.

Vì vậy trong ánh mắt khích lệ của Giang Ba Đào, Chu Trạch Khải kiên định cầm cái muỗng bạc nhỏ lên.

Chu Trạch Khải múc một miếng bánh ngọt.

Chu Trạch Khải đưa muỗng bánh đến bên miệng Giang Ba Đào, mặt đỏ lên.

Chu Trạch Khải: “A.”

Đây là tình huống gì?!

Giang Ba Đào: “??????”

Giang Ba Đào: “!!!!!!”

Sau mười giây đứng hình, miệng bị nhét một miếng bánh ngọt béo béo, Giang Ba Đào cuối cùng cũng hiểu.

Cảm động quá. Giang Ba Đào nghĩ, ở giây phút cuối cùng tiểu Chu đã dùng sự tự chủ kiên định từ bỏ việc ăn đồ ngọt, lại còn dứt khoát cho người khác ăn để diệt trừ luôn ý niệm muốn ăn đồ ngọt của bản thân. Cách này vừa không làm lãng phí thức ăn, lại có thể giữ được vóc dáng.

Quả nhiên là tiểu Chu, vì hợp đồng của Luân Hồi, thật sự rất rất tốt!
(còn tiếp)
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,514
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#4
23
Vào một đêm không trăng gió lớn, Giang Ba Đào hẹn gặp Phương Minh Hoa.

Phương Minh Hoa ngáp liên tục, vừa mệt lại vừa buồn ngủ, “Có thể giải thích vì sao không gọi ai khác mà lại gọi anh không?”

Giang Ba Đào: “Không còn cách nào hết, ở trong đội chúng ta, anh là người duy nhất có thể đáng tin cậy một chút.”

Cũng có lý nhỉ…Phương Minh Hoa rất là vui vẻ, đúng lúc vợ anh đang đi công tác, đêm còn dài, nghe chút chuyện bát quái giết thời gian cũng không tệ.

Nhưng mà hình như còn thiếu một thứ gì đó.

Phương Minh Hoa lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp bỏng ngô.

“Được rồi.” Phương Minh Hoa nói, “Em bắt đầu đi.”

Giang Ba Đào: “…..”

Trời đất chứng giám, Giang Ba Đào nhìn cảnh này thật sự rất muốn nôn.
Nhưng mà không có cách nào khác, ở phương diện tình cảm, Phương Minh Hoa là chuyên gia của toàn Liên Minh, có thể nói là nhân vật truyền kỳ đứng ở trên đỉnh kim tự tháp.

Vì vậy, Giang Ba Đào hít một hơi sâu, nói nhanh. “Em có một người bạn, cậu ta gần đây gặp phải vài chuyện.”

Phương Minh Hoa: “Em làm sao?”

Giang Ba Đào: “Không phải em, là bạn của em. Cậu ta cùng cấp trên xảy ra một chút chuyện nhỏ.”

Phương Minh Hoa: “Ồ? Em cùng tiểu Chu làm sao?”

Giang Ba Đào: “….”

24
Quan hệ giữa Giang Ba Đào và Chu Trạch Khải cực kỳ tốt.

Bây giờ quan hệ giữa hai người với nhau lại càng tốt hơn, có thể hình dung là —- tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần.

Mặc dù Giang Ba Đào cũng không có mặc chung một cái quần với Chu Trạch Khải (dù sao thì Giang Ba Đào cũng không thích phải xắn ống quần lên), nhưng chuyện này cũng không thể khiến quan hệ của họ xấu đi.

Mọi người hay trêu Giang Ba Đào là “Người máy phiên dịch”, “Người đàn ông hiểu Chu Trạch Khải nhất thế giới”, ban đầu Giang Ba Đào cũng không để ý lắm, chỉ cười cười cho qua.

Nhưng hai ngày nay cậu phát hiện những người hâm mộ thật sự là quá đề cao cậu rồi, thật ra cậu cũng không phải lúc nào cũng có thể hiểu được Chu Trạch Khải.

Không sai, Giang Ba Đào nghĩ rằng tình bạn của cậu và Chu Trạch Khải hình như xuất hiện vết nứt.

Bởi vì từ ngày ở tiệm bánh ngọt trở về, Chu Trạch Khải có gì đó không đúng.

Phương Minh Hoa: “Nói rõ ra một chút.”

Giang Ba Đào thở dài, tiếp tục kể.

Thời tiết ngày hôm đó không tệ, sau khi đi ăn bánh ngọt về buổi chiều họ còn có buổi huấn luyện, hai người cũng không còn việc gì, định trực tiếp quay về.

Tiệm bánh cách câu lạc bộ cũng không xa lắm nên họ không có đón xe.

Quan hệ tốt cho nên đi cách nhau cũng tương đối gần.

Từ từ càng gần…Nửa đoạn đường trước quả thật sóng êm biển lặng, tất cả đều bình thường, nửa đoạn đường sau liền lệch hướng khỏi đường băng.
Đang cùng nhau vừa đi vừa nói, Chu Trạch Khải đột nhiên nắm tay Giang Ba Đào, Giang Ba Đào sợ ngây người, Chu Trạch Khải lại tăng thêm lực tay.
Mười ngón tay đan vào nhau.

Phương Minh Hoa khiếp sợ thả luôn hộp bỏng ngô trên tay.

Chuyện này có chút vượt ngoài tầm dự đoán của anh, nhưng anh cũng không nói ra, bởi vì nhìn Giang Ba Đào so với anh còn sốc hơn.

“Ban đầu, em nghĩ là em hiểu lầm.” Giang Ba Đào nặng nề nói.

Có lẽ nắm tay chỉ là một phương thức biểu đạt của tình bạn, Giang Ba Đào trong lòng nghĩ, mấy cô nàng trong phòng kĩ thuật cùng hậu cần chẳng phải cũng thường xuyên nắm tay nhau sao? Sở Vân Tú cùng Tô Mộc Tranh cũng mười ngón tay đan vào nhau mà đi dạo phố đó thôi? Bọn họ đều là con gái thì thế nào? Xã hội đương thời nam nữ bình đẳng, nữ sinh có thể nắm tay nhau thì sao nam sinh lại không thể? Nữ sinh nắm tay là bình thường thì nam sinh như vậy cũng là bình thường mà. Nếu mà bản thân cảm thấy không bình thường thì chẳng phải là mình đang kì thị giới tính sao? Tiểu Chu sẽ là người kì thị giới tính sao? Chắc chắn là không phải. Cho nên cậu cũng như vậy không phải rất bình thường sao?

Phương Minh Hoa: “…..”

25

Phương Minh Hoa: “Mặc dù em suy luận rất có lý nhưng mà anh vẫn thấy chuyện này rất không bình thường.”

Giang Ba Đào: “?”

Phương Minh Hoa: “Thử thay tiểu Chu bằng anh rồi nghĩ một chút, mối quan hệ của hai ta thế nào?”

Giang Ba Đào: “Không có gì để nói.”

Phương Minh Hoa: “Vậy em sẽ đồng ý nắm tay anh cùng đi dạo phố sao?”

Giang Ba Đào: “……”

Phương Minh Hoa: “Mười ngón đan vào nhau luôn.”

Giang Ba Đào: “……”

Phương Minh Hoa: “Em nhìn đi, thật ra thì cái gì em cũng hiểu.”

26

Hiểu cái gì chứ?

Giang Ba Đào thật ra thì cái gì cũng không hiểu.

Ngày đó lúc chào tạm biệt Chu Trạch Khải phản ứng giống như đứa trẻ nhận được kẹo, cậu ấy mỉm cười rất vui vẻ.

Cậu ấy cười như vậy nhìn rất đẹp, thời điểm cậu ấy khẽ cong môi cười, mắt hơi nheo lại, từ chân mày đến ánh mắt đều tràn đầy phong tình, Giang Ba Đào nhìn một chút trong lòng liền mơ hồ có cảm giác muốn phạm tội.

Hoặc là nói, Giang Ba Đào mơ hồ như vậy rất nhiều năm rồi.

Đêm hôm đó nhận được tin nhắn của Chu Trạch Khải, liền đặt vé máy bay trở về. Ngày hôm sau lại vội vã chạy về câu lạc bộ, thời điểm đó, cậu nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ.

Ngày đó ở trước cửa, mẹ đã hỏi cậu: “Cô bé kia, điều kiện tốt như vậy, con có gì không vừa ý chứ?”

Giang Ba Đào suy nghĩ rất lâu, chỉ nói muốn tiếp tục suy nghĩ.

Nhưng mà cậu đến phương thức liên lạc với người ta cũng quên luôn.

Cô ấy rất tốt. Giang Ba Đào nghĩ, cô ấy tốt nghiệp đại học danh tiếng, trẻ tuổi lại xinh đẹp, công việc làm ổn định, tính cách ôn nhu, không kiêu căng không nóng nảy, cô ấy chính là đối tượng mà tất cả đàn ông đều mơ ước kết hôn.

Nhưng mà nếu muốn nói cô ấy không tốt, thì có chỗ nào không tốt chứ?

Có lẽ là cô ấy cởi mở và nói nhiều, cô ấy sẽ không lộ ra biểu cảm không biết phải làm sao.

Có lẽ là cô ấy thích ăn cay, sẽ không nhìn chằm chằm tủ kiếng đựng bánh ngọt mà ngẩn người.

Hoặc có lẽ là vì cô ấy nhuộm tóc màu nâu, uốn xoăn mà Giang Ba Đào thì lại có khuynh hướng thích tóc màu đen.

Đã vài năm nay Giang Ba Đào cứ luôn tự nhủ với lòng mình —– tỉnh táo một chút đi, không thể bởi vì sớm chiều ở chung với tiểu Chu mà đến mẫu người yêu lí tưởng cũng dựa trên tiểu Chu nha.

Bây giờ cậu mới phát hiện mình suy nghĩ nhiều, cậu ấy cùng những người khác ở trong lòng cậu vị trí không giống nhau. Những người kia không phải là không tốt mà là cậu không thích.

Dù đã cố gắng hết sức nhưng Giang Ba Đào vẫn không thể khiến mình thích họ được.

27

Giang Ba Đào nói muốn một mình yên tĩnh một chút.

Đúng lúc đó Chu Trạch Khải nhận được hợp đồng quảng cáo mới ở thành phố G phải đi ba ngày.

Ngày Chu Trạch Khải ra sân bay, Giang Ba Đào không đi tiễn cậu.

Những năm trước Chu Trạch Khải còn không nói câu gì, khiến câu lạc bộ lo lắng tình hình không tốt nên bình thường đều là cậu và cậu ấy cùng đi. Chu Trạch Khải ở dưới ánh đèn flash đẹp trai rạng rỡ, còn Giang Ba Đào ở phía dưới sân khấu luôn miệng nói cố lên.

Nhưng mấy năm gần đây lại không còn như vậy, Luân Hồi phát triển nhanh chóng, công việc cũng ngày càng nhiều, Chu Trạch Khải cùng Giang Ba Đào thường xuyên bận rộn đến đầu óc quay cuồng, chỉ ước gì mình có thuật phân thân, vì vậy mà thời gian ở cùng nhau cũng ít đi.

Bên này Giang Ba Đào đang bận suy nghĩ chuyện đời mình, bên kia Chu Trạch Khải không ngừng nhắn tin qua.

Đầu tiên là hình ảnh sân bay ở thành phố G, gửi cách đây tám tiếng. Đây là thói quen của Chu Trạch Khải, cậu ấy thích gửi hình ảnh hơn là chữ viết, bình thường chuyến bay của cậu ấy hạ cánh ở nơi nào thì Chu Trạch Khải sẽ gửi ảnh sân bay đó cho Giang Ba Đào. Cho nên hầu như sân bay nào ở trong nước cậu đều biết.

Sau đó là hình ảnh bữa cơm tối, như thường lệ là chén súp, tối hôm nay bữa ăn ở Luân Hồi là sườn kho, bên Chu Trạch Khải là cà rốt xào với cải trắng và khoai tây. Một chút thịt hay dầu mỡ cũng không có.

Vì thế, Chu Trạch Khải liền gửi ba cái icon tủi thân.

Khác biệt rất rõ ràng, vì vậy Giang Ba Đào không nhịn cười được liền cầm điện thoại cười ha ha.

28
Phương Minh Hoa nói, hai người bọn họ thật giống như một cặp tình nhân.
Cũng chỉ là giống như thôi mà….Giang Ba Đào cảm thấy dù cho mình có hai cái đầu đi nữa cũng không nghĩ được cậu và tiểu Chu là đang yêu đương, không có tỏ tình cũng không có hẹn hò, cũng không có thú nhận, mọi chuyện đều diễn ra bình thường.

Nếu như là người khác thì đây có lẽ là một trò đùa nhây, còn nếu như là Chu Trạch Khải thì là….

“Em căn bản không biết tiểu Chu nghĩ như thế nào.” Giang Ba Đào than thở.

Errr, cái này là điểm chính hả?

Tất nhiên rồi.

Bởi vì chuyện này mà nửa đêm hai giờ sáng, Giang Ba Đào đợi được Chu Trạch Khải.

Cách nhau một ngàn cây số, thời điểm Giang Ba Đào mở cửa nhìn thấy Chu Trạch Khải liền bị cậu ấy kéo mạnh vào một vòng ôm ấm áp.

Giang Ba Đào bị dọa không nhẹ, cậu gọi tiểu Chu.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Giang Ba Đào hỏi.

Ban đêm trời lạnh, Chu Trạch Khải lại chỉ mặc một cái áo phông, cả người lạnh như băng. Cậu ấy dường như không nhận ra mình bị lạnh, lắc lắc đầu rồi lại gật đầu một cái.

Giang Ba Đào nhìn không hiểu.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giang Ba Đào năm lấy bàn tay lạnh như băng của Chu Trạch Khải.

“Không có gì.” Hơi ấm từ bàn tay truyền đến, Chu Trạch Khải ánh mắt trong suốt, cậu hơi dùng sức vòng tay qua eo Giang Ba Đào, đầu chôn ở cổ cậu ấy, nửa ngày mới lầm bầm nói một câu.

“Nhớ cậu.”

29
Giang Ba Đào vẫn biết ngôn ngữ có đôi lúc chính là vũ khí đánh bại kẻ thù.

Chỉ là cậu không nghĩ đến có một ngày nó lại là vũ khí mà Chu Trạch Khải sử dụng.

Đại khái là cậu ấy không thường dùng loại vũ khí này cho nên trong một lúc, dù cho Giang Ba Đào dùng hết tất cả lí trí cũng không thể không bị thua.

Cậu đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng đột nhiên, dốc hết tất cả can đảm.

Giang Ba Đào nghĩ, cậu thật không thích được người khác, bởi vì rất nhiều năm về trước cậu đã đem hết tất cả tình yêu dành cho Chu Trạch Khải.

Bất kể tương lai như thế nào, ít nhất là thời điểm Chu Trạch Khải lặn lội ngàn dặm trở về, bọn họ vốn luôn ở cùng một chỗ.

“Tiểu Chu thật là dẻo miệng nha…”

Giang Ba Đào nói như vậy rồi nhướn người lên hôn lên môi người yêu.

30
Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cãi nhau.

Phương Minh Hoa: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Giang Ba Đào: “Cậu ấy đọc đồng nhân. Đồng nhân Chu Giang. Quá trời luôn!”

Chu Trạch Khải: “…..”

Giang Ba Đào: “Còn có R18.”

Chu Trạch Khải: “…..”

Giang Ba Đào: “Cậu đã đọc nó từ trước khi chúng ta quen nhau! Không nghĩ cậu là người như vậy đó tiểu Chu!”

Rõ ràng là cậu gửi tui mà!

Chu Trạch Khải: Ủy khuất.jpg

31
Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào lại cãi nhau.

Giang Ba Đào: “Cậu có cảm thấy chúng ta đang thiếu gì đó?”

Chu Trạch Khải: “????”

Giang Ba Đào: “Cậu chưa có tỏ tình với tui.”

Chu Trạch Khải: “Ừ…”

Giang Ba Đào: “Vậy cậu dựa vào cái gì mà nắm tay tui?”

Chu Trạch Khải: “Không phải, hôm đó…”

Giang Ba Đào: “Cậu dựa vào cái gì mà hôn tui?”

Chu Trạch Khải: “Cậu rõ ràng…”

Giang Ba Đào: “Tui cái gì? Không có cái gì hết mà tiến tới! Cậu có phải thật lòng thích tui không vậy?”

Chu Trạch Khải: “Thật.”

Chu Trạch Khải: “Thích cậu.”

Giang Ba Đào: “Trễ rồi, lên xe trước xử lý cậu sau! Không nghĩ cậu là người như vậy, tiểu Chu.”

Chu Trạch Khải: “….”

Giang Ba Đào: “Ha ha ha ha ha ha ha, eeeeee, giữa ban ngày cậu muốn làm gì vậy hả?”

Chu Trạch Khải: “Lên xe.”

The end
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cãi nhau.

Phương Minh Hoa: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Giang Ba Đào: “Cậu ấy đọc đồng nhân. Đồng nhân Chu Giang. Quá trời luôn!”

Chu Trạch Khải: “…..”

Giang Ba Đào: “Còn có R18.”

Chu Trạch Khải: “…..”

Giang Ba Đào: “Cậu đã đọc nó từ trước khi chúng ta quen nhau! Không nghĩ cậu là người như vậy đó tiểu Chu!”

Rõ ràng là cậu gửi tui mà!

Chu Trạch Khải: Ủy khuất.jpg

31
Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào lại cãi nhau.

Giang Ba Đào: “Cậu có cảm thấy chúng ta đang thiếu gì đó?”

Chu Trạch Khải: “????”

Giang Ba Đào: “Cậu chưa có tỏ tình với tui.”

Chu Trạch Khải: “Ừ…”

Giang Ba Đào: “Vậy cậu dựa vào cái gì mà nắm tay tui?”

Chu Trạch Khải: “Không phải, hôm đó…”

Giang Ba Đào: “Cậu dựa vào cái gì mà hôn tui?”

Chu Trạch Khải: “Cậu rõ ràng…”

Giang Ba Đào: “Tui cái gì? Không có cái gì hết mà tiến tới! Cậu có phải thật lòng thích tui không vậy?”

Chu Trạch Khải: “Thật.”

Chu Trạch Khải: “Thích cậu.”

Giang Ba Đào: “Trễ rồi, lên xe trước xử lý cậu sau! Không nghĩ cậu là người như vậy, tiểu Chu.”

Chu Trạch Khải: “….”

Giang Ba Đào: “Ha ha ha ha ha ha ha, eeeeee, giữa ban ngày cậu muốn làm gì vậy hả?”

Chu Trạch Khải: “Lên xe.”
Ta nói tội Phương thái hậu, cái gì , ở đâu bọn trẻ cũng tìm ca trút bầu tâm sự

Đoạn cuối là hậu quả khi 2 bên, ông nói gà bà nói vịt, đọc cười hộc máu =)))
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,991
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#6
Phương Minh Hoa ca, Tiểu Chu đứa nhỏ này là bị bệnh thật nha, là tâm bệnh đó, không nói nên lời đâu. Thật sự, không nói nên lời =)))) Tiểu Chu bị bệnh mà Giang bảo mẫu lại không ở sao, mau mau gọi Giang về chăm sóc nha~

Aww Chu đúng là đứa nhỏ ngoan nhất nhà trẻ, tương thân tương ái chia sẻ đồ chơi, còn được huy hiệu hoa hồng nữa. Cơ mà đứa nhỏ này có phải có chút chân nhanh hơn não không...

*đập bàn cười* Tui chết cười với cái đám cánh cụt ở Luân Hồi này =)))) Trời ơi mấy ổng một đám đàn ông độc thân não động cũng lớn quá rồi, đọc mà muốn quỳ luôn. Tường nhi con về đây với má, Lữ Bạc Viễn quá đàn ông rồi, má sợ con chịu không nổi =))))

Quỳ liếm Giang phó! Nhất kích tất sát đó! Một câu nói đem giải tán cái ổ mẹ già trông trẻ này đi. Thật tui đồng cảm với anh quá, tui đang vừa ăn kem vừa đọc, đọc tới cái tên group Tường nhi đặt mà cười vật vã mém sặc kem luôn.

Awwww Tiểu Chu bẽn lẽn hỏi thăm Giang phó nhìn vào cưng chết được. Giang còn học vòi Hoàng thiếu spam nickname thân mật nữa nha, độ ngọt ngạo nhìn vào muốn bùng cháy luôn. Kem là gì, còn không ngọt bằng đi đọc truyện!

*ôm mặt* OMG Tiểu Chu là phái hành động, sắp đi hốt vợ về nhà giấu hổng cho đi xem mắt nữa~ Lẽ nào sắp có chi tiết dù chân trời góc bể cũng tìm ra ngươi trong truyền thuyết sao?!

Hí hí hí Chu ẻm giận lên vừa dễ thương vừa uy vũ. Hề hề Giang phó anh có gọi một ngàn lần “Tiểu Chu” đó người ta cũng không tha cho anh đâu~ Tội mấy bạn trẻ ở Luân Hồi, đội trưởng cuồng bạo rồi, đội phó lại không có ở đây, thế này là trời muốn diệt Luân Hồi chăng? =)))

*tan vỡ* Giang phó của tui, tại saooooooooo? Anh tâm bẩn ngầm tui biết, những Tiểu Chu đứa nhỏ này còn có cả tương lai ở phía trước, ahuhuhuhu sao anh nỡ phá hoại mầm non tổ quốc vậy?! Đống Chu Giang tag R đó đến tui còn chưa đọc bao giờ, anh bảo Chu nuốt thế quái nào đây?!

*suy sụp* Chu anh thôi anh về với đội của tui luôn đi, tui dắt anh đi ăn kem với Tường. Ở chung với đứa tâm bẩn nào kia thật sự là không tốt cho sức khoẻ. Bảo bảo mệt tim quá, bảo bảo không muốn nghĩ trong đám đồng nhân kia có “tấm lòng” gì của Giang ở trỏng đâu. Dù sao lòng nó cũng màu đen rồi, mà khụ khụ, truyện nó cũng đen nốt...

*đập bàn* Đúng đó Tiểu Chu đừng tha cho nó! Tra nam! Tỏ tình đã, tặng một chồng sính lễ đã, rồi lại tiếp tục trốn đông trốn tây. Tra quá tra rồi, lừa gạt tình cảm của thiếu nam ngây thơ. Mau mau bắt tên yêu nghiệt này về cho ẻm khỏi hại nước hại dân nữa đi! Phái hành động, lên!!

Quỳ Phương thái hậu! Xin người hãy nhận của tiểu nhân một lạy. Người quá ngầu rồi. Hoàng thượng và Hoàng hậu có ngày hôm nay thật không dễ dàng cho người a. Mấy đứa nghe chưa, hãy tin tưởng nhân sĩ đã có vợ, người ta nói Hồng Loan tinh động thì nó nhất định là động rồi! Sẵn tiện, tui vote cái câu truyền thuyết nửa vế sau là do Thái hậu sai người loan tin giang hồ để thúc đẩy hai đứa con trai, chứ thực tế nó không có...

*đập bàn cười* Lại có một truyền thuyết khác, khi một người con trai tặng quần áo cho người mình yêu, chính là anh ta muốn tự tay cởi nó ra... Giang phó, tui cũng chúc hai người hạnh phúc. Anh không cần giải thích, tui tin tưởng mắt nhìn của Thái Hậu, tui nhìn đâu cũng thấy cái hộp quà hồng phấn thắt nơ đó có vấn đề hết...

Chu nam thần của lòng mị!!!! Ahuhuhuhu, nam thần thế này là muốn con dân sống sao, cao phú soái đúng chuẩn đó! Là siêu cao siêu phú siêu soái! Thật chứ, cao hơn Giang, phú hơn Phương, soái hơn cả đám, rốt cuộc là Luân Hồi thường ngày bị đả kích nhân sinh bao nhiêu lần đây, thương mấy anh quá. Cơ mà hí hí hí, tui chỉ là một đứa não tàn Chu nam thần thần thôi~

Cái công ty quảng cáo quái quỷ gì vậy??? Lăn ra đây, Chu nam thần cao phú soái đó, gầy gầy cái đầu mấy người ấy! Có giỏi kiếm được một đứa gầy nhòm nào mà soái bằng Chu đi! Ahuhuhu, Chu đội anh vì Luân Hồi mà đã hy sinh bao nhiêu rồi, tụi tui yêu anh! (Giang đừng nhìn mị với ánh mắt giết người đó chứ, mị sợ...) Anh là đội trưởng tốt nhất của Luân Hồi chúng ta, anh không cần phải một mình gánh hết nữa, Luân Hồi là một tập thể, và Luân Hồi là một tập thể vĩ đại nhất trên đời!

Không phải chỉ một cái bánh thôi sao? Anh muốn ăn tui mua cho anh ăn, mua sạch tiệm luôn! Ahihihi, cơ mà Chu nam thần có cùng khẩu vị giống tui kìa, ẻm còn muốn người mình thích phải thích ăn giống ẻm nữa. Đúng là dễ thương không chịu nổi mà, không hổ là bé ngoan biết chia sẻ được trao cái vòng hoa hồng mẫu giáo a~

Ôi hộp bỏng ngô anh toy =)) Thiệt chứ đọc cái truyện này cười không nhặt được mồm. Tui thích Luân Hồi chết được. Luân Hồi từ trên xuống dưới chính là một đám thần kinh bệnh giả trí thức =)) Riêng Phương Thái hậu là trí thức giả thần kinh bệnh =))))

Giang Giang coi tâm bẩn vậy thôi chứ nói chuyện yêu đương vẫn là tiểu Chu chủ động nha, Giang em nó còn ngây thơ lắm~ Khụ, là chủ động nắm tay, nắm tay thôi, mấy người nghĩ đi đâu vậy hả?

*mặt nghiêm túc* Thương Vương, anh xem lại hướng mình bắn đi, chứ nếu không anh công kích Giang (bằng lời ngọt ngào???) mà tui đứng tận đây cũng trúng đạn vậy?!

(Khúc cuối lặng lẽ vote một phiếu xa chấn, nếu mọi người không biết xa chấn là gì thì không cần hiểu đâu, khụ khụ, chắc tui cũng đọc quá nhiều đồng nhân rồi...)

OMG tui thích Chu Giang quá đi mất, quá dễ thương rồi ahuhuhuhu. Dụ Hoàng ngọt nhất truyện tính là gì chứ, Chu Giang mới là vương đạo! (Khụ, tui xin lỗi thẻ đảng viên Dụ Hoàng của tui, chắc nó bị tui ném ra cửa sổ kèm với não với cả bản hợp đồng quảng cáo bắt giảm cân của Tiểu Chu rồi)
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#7
Phương Minh Hoa ca, Tiểu Chu đứa nhỏ này là bị bệnh thật nha, là tâm bệnh đó, không nói nên lời đâu. Thật sự, không nói nên lời =)))) Tiểu Chu bị bệnh mà Giang bảo mẫu lại không ở sao, mau mau gọi Giang về chăm sóc nha~

Aww Chu đúng là đứa nhỏ ngoan nhất nhà trẻ, tương thân tương ái chia sẻ đồ chơi, còn được huy hiệu hoa hồng nữa. Cơ mà đứa nhỏ này có phải có chút chân nhanh hơn não không...

*đập bàn cười* Tui chết cười với cái đám cánh cụt ở Luân Hồi này =)))) Trời ơi mấy ổng một đám đàn ông độc thân não động cũng lớn quá rồi, đọc mà muốn quỳ luôn. Tường nhi con về đây với má, Lữ Bạc Viễn quá đàn ông rồi, má sợ con chịu không nổi =))))

Quỳ liếm Giang phó! Nhất kích tất sát đó! Một câu nói đem giải tán cái ổ mẹ già trông trẻ này đi. Thật tui đồng cảm với anh quá, tui đang vừa ăn kem vừa đọc, đọc tới cái tên group Tường nhi đặt mà cười vật vã mém sặc kem luôn.

Awwww Tiểu Chu bẽn lẽn hỏi thăm Giang phó nhìn vào cưng chết được. Giang còn học vòi Hoàng thiếu spam nickname thân mật nữa nha, độ ngọt ngạo nhìn vào muốn bùng cháy luôn. Kem là gì, còn không ngọt bằng đi đọc truyện!

*ôm mặt* OMG Tiểu Chu là phái hành động, sắp đi hốt vợ về nhà giấu hổng cho đi xem mắt nữa~ Lẽ nào sắp có chi tiết dù chân trời góc bể cũng tìm ra ngươi trong truyền thuyết sao?!

Hí hí hí Chu ẻm giận lên vừa dễ thương vừa uy vũ. Hề hề Giang phó anh có gọi một ngàn lần “Tiểu Chu” đó người ta cũng không tha cho anh đâu~ Tội mấy bạn trẻ ở Luân Hồi, đội trưởng cuồng bạo rồi, đội phó lại không có ở đây, thế này là trời muốn diệt Luân Hồi chăng? =)))

*tan vỡ* Giang phó của tui, tại saooooooooo? Anh tâm bẩn ngầm tui biết, những Tiểu Chu đứa nhỏ này còn có cả tương lai ở phía trước, ahuhuhuhu sao anh nỡ phá hoại mầm non tổ quốc vậy?! Đống Chu Giang tag R đó đến tui còn chưa đọc bao giờ, anh bảo Chu nuốt thế quái nào đây?!

*suy sụp* Chu anh thôi anh về với đội của tui luôn đi, tui dắt anh đi ăn kem với Tường. Ở chung với đứa tâm bẩn nào kia thật sự là không tốt cho sức khoẻ. Bảo bảo mệt tim quá, bảo bảo không muốn nghĩ trong đám đồng nhân kia có “tấm lòng” gì của Giang ở trỏng đâu. Dù sao lòng nó cũng màu đen rồi, mà khụ khụ, truyện nó cũng đen nốt...

*đập bàn* Đúng đó Tiểu Chu đừng tha cho nó! Tra nam! Tỏ tình đã, tặng một chồng sính lễ đã, rồi lại tiếp tục trốn đông trốn tây. Tra quá tra rồi, lừa gạt tình cảm của thiếu nam ngây thơ. Mau mau bắt tên yêu nghiệt này về cho ẻm khỏi hại nước hại dân nữa đi! Phái hành động, lên!!

Quỳ Phương thái hậu! Xin người hãy nhận của tiểu nhân một lạy. Người quá ngầu rồi. Hoàng thượng và Hoàng hậu có ngày hôm nay thật không dễ dàng cho người a. Mấy đứa nghe chưa, hãy tin tưởng nhân sĩ đã có vợ, người ta nói Hồng Loan tinh động thì nó nhất định là động rồi! Sẵn tiện, tui vote cái câu truyền thuyết nửa vế sau là do Thái hậu sai người loan tin giang hồ để thúc đẩy hai đứa con trai, chứ thực tế nó không có...

*đập bàn cười* Lại có một truyền thuyết khác, khi một người con trai tặng quần áo cho người mình yêu, chính là anh ta muốn tự tay cởi nó ra... Giang phó, tui cũng chúc hai người hạnh phúc. Anh không cần giải thích, tui tin tưởng mắt nhìn của Thái Hậu, tui nhìn đâu cũng thấy cái hộp quà hồng phấn thắt nơ đó có vấn đề hết...

Chu nam thần của lòng mị!!!! Ahuhuhuhu, nam thần thế này là muốn con dân sống sao, cao phú soái đúng chuẩn đó! Là siêu cao siêu phú siêu soái! Thật chứ, cao hơn Giang, phú hơn Phương, soái hơn cả đám, rốt cuộc là Luân Hồi thường ngày bị đả kích nhân sinh bao nhiêu lần đây, thương mấy anh quá. Cơ mà hí hí hí, tui chỉ là một đứa não tàn Chu nam thần thần thôi~

Cái công ty quảng cáo quái quỷ gì vậy??? Lăn ra đây, Chu nam thần cao phú soái đó, gầy gầy cái đầu mấy người ấy! Có giỏi kiếm được một đứa gầy nhòm nào mà soái bằng Chu đi! Ahuhuhu, Chu đội anh vì Luân Hồi mà đã hy sinh bao nhiêu rồi, tụi tui yêu anh! (Giang đừng nhìn mị với ánh mắt giết người đó chứ, mị sợ...) Anh là đội trưởng tốt nhất của Luân Hồi chúng ta, anh không cần phải một mình gánh hết nữa, Luân Hồi là một tập thể, và Luân Hồi là một tập thể vĩ đại nhất trên đời!

Không phải chỉ một cái bánh thôi sao? Anh muốn ăn tui mua cho anh ăn, mua sạch tiệm luôn! Ahihihi, cơ mà Chu nam thần có cùng khẩu vị giống tui kìa, ẻm còn muốn người mình thích phải thích ăn giống ẻm nữa. Đúng là dễ thương không chịu nổi mà, không hổ là bé ngoan biết chia sẻ được trao cái vòng hoa hồng mẫu giáo a~

Ôi hộp bỏng ngô anh toy =)) Thiệt chứ đọc cái truyện này cười không nhặt được mồm. Tui thích Luân Hồi chết được. Luân Hồi từ trên xuống dưới chính là một đám thần kinh bệnh giả trí thức =)) Riêng Phương Thái hậu là trí thức giả thần kinh bệnh =))))

Giang Giang coi tâm bẩn vậy thôi chứ nói chuyện yêu đương vẫn là tiểu Chu chủ động nha, Giang em nó còn ngây thơ lắm~ Khụ, là chủ động nắm tay, nắm tay thôi, mấy người nghĩ đi đâu vậy hả?

*mặt nghiêm túc* Thương Vương, anh xem lại hướng mình bắn đi, chứ nếu không anh công kích Giang (bằng lời ngọt ngào???) mà tui đứng tận đây cũng trúng đạn vậy?!

(Khúc cuối lặng lẽ vote một phiếu xa chấn, nếu mọi người không biết xa chấn là gì thì không cần hiểu đâu, khụ khụ, chắc tui cũng đọc quá nhiều đồng nhân rồi...)

OMG tui thích Chu Giang quá đi mất, quá dễ thương rồi ahuhuhuhu. Dụ Hoàng ngọt nhất truyện tính là gì chứ, Chu Giang mới là vương đạo! (Khụ, tui xin lỗi thẻ đảng viên Dụ Hoàng của tui, chắc nó bị tui ném ra cửa sổ kèm với não với cả bản hợp đồng quảng cáo bắt giảm cân của Tiểu Chu rồi)
Tui thật sự thay mặt Ngưu Lang đoàn và fanclub não tàn Dụ Hoàng khuynh bủy não tàn như cô =.=. Sao có thể lật mặt nhanh như bánh tráng như vậy chứ aaaaaaaaaaaaa
 

Bình luận bằng Facebook