Hoàn [Lâm Phương] Đã Lâu Không Gặp

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#1


Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
十一睡不到11点QWQ
http://elevenoneone.lofter.com
CP: Lâm Phương
Edit: Vịt Xinh Xắn
Beta: Tô Mộc Tu
Tình trạng: Hoàn

.
.
.​


Lâm Kính Ngôn thừa nhận, mình là một người hoài cổ.​

Vòng chung kết mùa giải thứ mười, Bá Đồ thất bại khi chỉ còn cách cúp quán quân hai bước, nói không tiếc là lừa dối, cuộc sống tuyển thủ chuyên nghiệp của hắn liền cứ thế bình thản đi tới cuối.​

Những năm tháng chuyên nghiệp cuối cùng chuyển nhượng tới Bá Đồ tỏa sáng, hắn liều mạng đem bản thân cháy hết, vẫn không thể nâng lên chiếc cúp mà toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp đều ao ước.​

Nhưng cũng không tiếc nuối đến như vậy.​

Có lẽ là bởi tiễn hắn đoạn đường cuối này, còn có người bạn cũ Phương Duệ. Những lúc Lâm Kính Ngôn nhàn rỗi nhớ lại quãng thời gian tuyển thủ huy hoàng của mình, sẽ không khỏi nghĩ như vậy.​

Dù thế nào đi nữa, thi đấu chuyên nghiệp với hắn đã là chuyện quá xa vời, cho dù hắn vẫn quan tâm mỗi trận đấu từ vòng đấu bảng tới vòng chung kết của Liên minh Vinh Quang, nhưng hắn đã không còn đứng trên sàn thi đấu, xem thi đấu xuất phát từ tâm lý hoài niệm cùng tình yêu không bao giờ dứt với Vinh Quang.​

Vinh Quang thuộc về hắn đã kết thúc vài năm trước.​

Lâm Kính Ngôn đứng trên đường lớn xe cộ nườm nượp, nhìn tấm biển quảng cáo vĩ đại treo ở trung tâm thành phố, trên in hình ảnh nhân vật át chủ bài của chiến đội đại diện cho thành phố, cũng là nhân vật hắn từng cầm, Đường Tam Đả.​

Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ đồng đội năm xưa, xúc cảm với thẻ tài khoản vẫn lưu lại sâu đậm trong hắn như thế.​

Sau mùa giải thứ mười, chiến đội Hô Khiếu chấn chỉnh cờ hiệu, dùng Đường Tam Đả trong tay Đường Hạo làm át chủ bài xây dựng phương châm cùng chiến thuật, dần dần thoát khỏi cảnh tôm chân nhũn gặp mạnh thì bại, vững bước vào vòng chung kết hàng năm, trong đó có một lần đánh tận vào trận chung kết.​

Hô Khiếu đang phất lên, đám tân binh do Đường Hạo dẫn đầu được chiến thuật mới rèn thành một thanh kiếm sắc , nhắm thẳng ghế tổng quán quân, một lần lại một lần hướng tới cúp vinh quang mà tiến tới.​

Cũng bởi thực lực chiến đội được tăng cường, mở rộng ảnh hưởng, Đường Tam Đả trong tay Đường Hạo cũng dần trở thành biểu tượng của thành phố.​

Vinh Quang, Đường Tam Đả, đệ nhất lưu manh.​

Lâm Kính Ngôn vui mừng nhìn thấy bạn cũ ngày càng xuất hiện nhiều trong tầm mắt của hắn.​

Đèn đỏ sáng lên, hắn dừng bước trong dòng người, trong lòng gọi một tiếng nhân vật lưu manh uy phong lẫm liệt trên biển quảng cáo, ba năm điều chỉnh chiến thuật, nhân vật Đường Tam Đả cũng theo nhu cầu của chiến đội mà đổi không ít trang bị, hình ảnh đã sớm khác xa so với Đường Tam Đả năm đó trong tay Lâm Kính Ngôn, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có cái tên Đường Tam Đả là không.​

Này, bạn cũ của tôi, bao nhiêu năm qua cậu đã thay đổi thật nhiều.​

Nói xong, Lâm Kính Ngôn nâng kính trên sống mũi, âm thầm đi tới chỗ ngoặt đối diễn đầu đường lớn, hòa vào dòng người đi đường.​

Không ai sẽ biết, hắn đã từng là niềm kiêu hãnh của thành phố này, người thao tác Đường Tam Đả.​

Đây không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo gì, Lâm Kính Ngôn nghĩ.​

Hắn phải cảm ơn Đường Hạo, người đã thực hiện được khát vọng mà hắn không thể đạt được. Chính là tuyển thủ trẻ tuổi lấy hạ khắc thượng với hắn năm đó đã khiến cho Đường Tam Đả tỏa sáng như hôm nay, chính hắn đã dẫn dắt Hô Khiếu kiên định vững bước trên con đường thắng lợi.​

Chút cảm giác không cam lòng đã sớm biến mất theo năm tháng, hiện tại đối với Đường Hạo, hắn chỉ có sự cảm kích từ đáy lòng.​

Lâm Kính Ngôn giải nghệ đã hơn ba năm, trong ba năm qua, hắn thông qua con đường truyền thông như Thể Thao Điện Tử biết được, mỗi mùa giải lại có tuyển thủ cùng năm với hắn, hoặc là năm thứ ba, thứ tư giải nghệ.​

Trước khi giải nghệ, Vinh Quang là tất cả của bọn họ, sau khi giải nghệ, bọn họ liền đối mặt với hiện thực tìm kiếm con đường tiếp theo.​

Lâm Kính Ngôn lựa chọn về quê nhà - thành phố N, thi đỗ bằng chứng nhận tư cách giáo viên tiểu học.​

Tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ đều là một hội thất học không trình độ, Lâm Kính Ngôn đương nhiên cũng không khá hơn là mấy, không có vốn thì không dám đầu tư, Lâm Kính Ngôn sống chết nhồi nhét ôn luyện một khoảng thời gian mới lấy được giấy chứng nhận tư cách dạy học, lại vô cùng hiểu rõ tri thức bản thân dạy không nổi cấp 3, cấp 2 cũng không đủ tự tin, cuối cùng hắn vào trong thành phố làm một thầy giáo tiểu học.​

Lâm Kính Ngôn còn nhớ ngày đầu mình bước chân lên bục giảng, trước khi rời nhà hắn chải tóc kỹ càng, gọng kính không độ ngay ngắn trên sống mũi, quần áo thoải mái đúng mực, hắn đứng trước gương xoay mấy vòng kiểm tra nhiều lần, căn phòng yên tĩnh khiến hắn có chút không thoải mái, hoảng hốt cảm tưởng như có người níu lấy hắn thắt lại cà vạt, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Lâm đại đại, anh mang bộ dạng lưu manh nhã nhặn áo mũ chỉnh tề như vậy là tính làm cái gì? Lừa bán trẻ con à?"​

"Anh đi dạy mà." Lâm Kính Ngôn dở khóc dở cười trả lời một câu.​

Không có lời đáp. Lâm Kính Ngôn nhìn gian phòng trống rỗng, nhịp thở hơi ngưng lại.​

Nơi này không phải ký túc xá Hô Khiếu, càng không có Phương Duệ.​

Đã bao năm trôi qua, hắn vẫn cứ quên rằng, mình cùng Phương Duệ đã sớm không còn là đồng đội Hô Khiếu ở chung một phòng ký túc xá, hắn đã rời khỏi sàn đấu, mà Phương Duệ. . .​

Một hai năm nữa tuyển thủ mùa năm cũng sẽ giải nghệ, khi đọc thấy những tin tức giải nghệ trên mặt báo, trong lòng Lâm Kính Ngôn đã đưa ra phỏng đoán không mấy vui vẻ, nhưng hắn chưa một lần nghĩ tới việc gọi điện thoại hay gửi tin nhắn hỏi Phương Duệ, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, quyết định giải nghệ với bọn họ luôn vô cùng tàn khốc.​

Lâm Kính Ngôn là người tinh tế, sẽ không nêu ra vấn đề như vậy, khiến cho bạn mình cảm thấy khó xử.​

Không ai có thể biết rõ hơn hắn sự bất đắc dĩ của trạng thái một ngày lại một ngày đi xuống, việc gì cũng không thể làm, chỉ có thể để mặc cho năm tháng từng chút đoạt đi phản ứng của bản thân, tốc độ tay cùng sự chính xác, những thứ hắn từng coi như công cụ để sinh tồn, giờ chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm còn sót lại, trung thành với chiến đội, thậm chí đối với lòng khát cầu thắng lợi mà khổ sở chống đỡ.​

Tình cảnh ấy giống như chiếc thuyền bị biển động đánh nát, người còn sống sót bám lấy một mảnh boong tàu giữa biển rộng mênh mông, những cơn sóng dữ dội mang tên năm tháng không cách nào lảng tránh ào ạt xô đến khiến hắn hoang mang, lại chỉ có thể vờ như một khắc ấy, thứ hắn quyết nắm chặt trong tay là toàn bộ hy vọng đối với sinh mệnh.​

Cho dù đã rời xa Liên minh Vinh Quang rất nhiều năm, Lâm Kính Ngôn vẫn không cách nào quên được cái cảm giác ở trong bóng tối nhìn ánh nến từng chút lụi tàn, thống khổ ấy đã từng giày vò tâm hồn hắn như thế nào, khiến hắn giữa đêm khuya bao lần trằn trọc trở mình, đêm đen âm thầm mang theo thời gian trôi đi, làm cho người không thể yên tâm mà ngủ.​

Hắn không muốn nhìn thấy thiếu niên hoạt bát tinh lực dồi dào, điều khiển Quỷ Mê Thần Nghi lăn lộn trong bụi cỏ đầy đất lặp lại thống khổ năm đó của bản thân.​

Không giống nhau, hắn không thể ngăn lòng mình bất an, lo lắng vì Phương Duệ.​

Đây là con đường toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp đều phải trải qua, hơn nữa con đường Phương Duệ đi qua, quán quân Liên minh mùa giải thứ mười, quán quân giải Thế giới, còn có quán quân mùa giải thứ mười hai cũng đã thu vào trong túi, đã hưởng thụ qua thắng lợi cùng vinh quang mà tuyển thủ bình thường không thể chạm tới.​

Lâm Kính Ngôn rất mừng, Phương Duệ giải nghệ so với mình càng không tiếc nuối, hắn dùng năm tháng rực rỡ nhất cùng mồ hôi nước mắt đổi lấy đài cao nhất của Vinh Quang.​

Trên đời này còn chuyện gì may mắn hơn, mãn nguyện hơn.​

Ngày đó Lâm Kính Ngôn lên lớp vô cùng thuận lợi, cả quá trình dạy đều thành thạo điêu luyện. Thêm vào vẻ ngoài hòa nhã, tính cách khiêm tốn, không chỉ hòa đồng với đồng nghiệp, còn giành được sự yêu mến của một đám nhóc đầu củ cải dưới bục giảng.​

"Thầy Lâm." Sau lần đó vừa thấy mặt, bọn chúng sẽ lập tức đứng thẳng tại chỗ, tôn kính ngoan ngoãn chào hắn.​

Khi lên lớp, một đám nhóc mười tuổi nhoài người trên bàn học, vừa nghe hắn giảng vửa gật đầu cật lực, hai mắt to tròn trên khuôn mặt bầu binh ngó ngang ngó dọc, tan học lại níu thầy giáo mới Lâm Kính Ngôn hỏi hết đông tới tây.​

Bé trai bé gái thấp hơn hắn không biết bao nhiêu cái đầu, mỗi đứa mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy chân thành, thật chân thành. . . Khiến cho Lâm Kính Ngôn không khỏi nghĩ tới một nhóc con chưa trưởng thành nọ.​

Đó là lúc bọn họ vẫn ở Hô Khiếu.​

"Lâm đại đại, em muốn ăn đồ ăn vặt dưới lầu."​

Buổi chiều huấn luyện xong xuôi, hắn và Phương Duệ mỗi người ôm một notebook làm ổ trong chăn, mùa đông ở thành phố N đặc biệt lạnh, mưa ngoài cửa phủ xuống một tầng hơi ẩm trong phòng, hơi lạnh như cọc băng đâm thẳng vào xương.​

"Muốn mua tự xuống mà mua, tôi không muốn động." Hiếm thấy Lâm Kính Ngôn xưa nay ở trước mặt luôn nhường nhịn và chăm sóc Phương Duệ lại từ chối yêu cầu của đối phương quả quyết đến như thế. Luồng hơi phả ra ngưng kết trong không khí thành một đám sương lạnh buốt.​

"Em đau bụng, không dậy nổi đâu Lâm đại đại." Phương Duệ nói.​

"Không thì anh cõng em xuống đi?" Cậu tỏ vẻ trêu tức mà nói giỡn.​

"Đau bụng?" Lâm Kính Ngôn vừa nghe liền biết đây là Phương Duệ thuận miệng nói bừa, còn không được tính là nói dối, nhưng cậu đã hơi dịch người trong chăn, Phương Duệ tựa một nửa vào đầu giường hắn, chui vào trong chăn cuộn lại thành một khối lông xù, nhìn qua hoạt bát hăng hái như thường, hắn nghi ngờ liếc mắt nhìn, không phát hiện chỗ nào bất thường.​

"Đau bụng vẫn ăn vặt?"​

"Ăn liền hết đau." Phương Duệ tùy tiện trả lời.​

"Em coi tôi là ai vậy. . ." Lâm Kính Ngôn đỡ trán bất đắc dĩ, đối phương chơi đạo tặc, vậy mà da mặt dày như lưu manh, nói dối mà thuận miệng như vậy.​

Lại còn coi hắn là tên ngốc.​

"Anh là tiền bối của em mà." Phương Duệ không sợ chết nói.​

"Em thật sự đau bụng mà, cho em ăn chút đồ ngọt là tốt rồi, không tin anh nhìn ánh mắt chân thành của em!"​

Lâm Kính Ngôn nghĩ thầm quay người không phản ứng lại cậu là được, nhưng không chịu nổi ánh mắt của người kia tùy ý trên mặt hắn quét tới quét lui, giống như cái đuôi ném đi cũng không thoát, hai mắt chân thành đúng không, được, để tôi nhìn xem mắt em có bao nhiêu chân thành. . .​

Hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt can đảm quay đầu lại, ánh mắt vừa khéo bắt gặp đôi mắt của Phương Duệ.​

Đây là lần đầu hắn đối diện Phương Duệ một cách thản nhiên, trực tiếp như thế. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trong nháy mắt nội tâm Lâm Kính Ngôn tràn ngập một cảm giác bối rối cùng thỏa mãn kỳ lạ, một khắc đó, tâm niệm quán quân cùng Vinh Quang bị hắn lập tức vứt ra sau đầu.​

Lâm Kính Ngôn chớp chớp, thu lại ánh mắt, không tiếp tục cùng Phương Duệ đối mắt.​

Hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng, với bản chất bỉ ổi vừa vào Liên minh không lâu liền lộ rõ của Phương Duệ, cậu nhất định có đủ kiễn nhẫn chờ đợi thời khắc hắn thua trận. Cuộc tranh tài này lại không có trọng tài, không ai cho hắn một cái thẻ vàng vì thái độ thi đấu tiêu cực.​

"Cảm ơn tiền bối!" Hắn bất lực rời giường khi nghe thấy Phương Duệ hưng phấn nhảy nhót vỗ tay.​

Đúng là không biết xấu hổ mà.​

Lâm - không lớn hơn Phương Duệ mấy tuổi - Kính Ngôn đại đại bước ra khỏi phòng, trong lòng lặng lẽ oán thầm bạn cùng phòng bỉ ổi vài câu, tiếp đó lại thở ra một cái.​

Nhìn dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng của hắn, ít ra không phải thật sự đau bụng.​

Về sau mỗi khi Phương Duệ có việc gì muốn nhờ vả hắn đều sẽ lúc ẩn lúc hiện nháy mắt trước mặt hắn, vô lại kéo hắn chỉ vào mắt của chính mình nói với hắn:" Lâm đại đại anh mau nhìn đôi mắt chân thành của em!"​

Mỗi lần như vậy, Phương Duệ muốn hắn đi mua đồ ăn vặt cũng được, bắt hắn đeo kính râm đi dạo hội hè thành phố N cùng mình cũng được, chỉ cần người kia sử dụng đại chiêu "Ánh mắt chân thành", Lâm Kính Ngôn lập tức dời ánh nhìn đi chỗ khác, phản ứng nhanh hơn cả Đường Tam Đả né hiệu ứng mù của Ném Cát, Phương Duệ liền trừng hai mắt chân thành sáp tới, cố ý chui vào tầm nhìn của hắn.​

“Ha ha, lão Lâm anh chột dạ à…” Hai mắt Phương Duệ nhướng lên như hai mũi tên, Lâm Kính Ngôn ứng phó không kịp, dưới tình thế ép buộc chỉ đành đáp ứng yêu cần vô lý của hắn, rồi lần thứ hai, lần thứ ba. . .​

Sau này, thành viên chiến đội Hô Khiếu dần dần phát hiện, đội trưởng của bọn họ càng lúc càng cưng chiều đội phó.​

Cùng lúc đó Phương Duệ bắt đầu có câu cửa miệng "Nhìn vào đôi mắt chân thành của tôi", không ai nghĩ muốn tìm hiểu nguồn gốc của câu này, dù thế nào bọn họ lĩnh hội độ mặt dày của thánh zâm quá nhiều lần, đã sớm không cảm thấy bất ngờ, tập mãi thành quen.​

Chỉ có Lâm Kính Ngôn biết, đôi mắt chân thành của Phương Duệ là bí mật không thể nói ra của hắn.​

Bí mật không chỉ có một, trong lòng mỗi người đều có rất nhiều bí mật, cho dù người này có bình thường và mờ nhạt đến mấy.​

Lâm Kính Ngôn cũng vậy. Hắn còn có bí mật thứ hai.​

Trùng hợp thay, bí mật này cũng liên quan đến bạn cũ Phương Duệ của hắn.​

-TBC-​

Let the stars blinking in your eyes~
生日快乐,
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#2
Khi đó vòng đấu bảng mùa giải thứ tám vừa kết thúc, mùa giải này biểu hiện của Hô Khiếu không tệ, cuối cùng xếp hạng thứ chín, thất bại trước cửa vòng chung kết.​

Kể từ lúc bắt đầu vòng chung kết, tháng ngày trong chiến đội của hắn càng trở nên khổ sở.​

Bọn họ vốn nến đứng trên sân đấu vòng chung kết, luận thực lực từ nhân vật tới tuyển thủ, chiến đội Hô Khiếu tuyệt đối không yếu, vì thế ngoại giới nhất trí cho rằng, là đội trưởng có tuổi của họ đang kéo chân Hô Khiếu.​

Trong những tuyển thủ dự định là trọng điểm bồi dưỡng cùng nâng đỡ, Tân binh Tốt nhất Triệu Vũ Triết thể hiện thái độ lạnh nhạt rõ ràng với hắn, ánh mắt lộ rõ sự không tín nhiệm cùng bất mãn.​

Người trẻ tuổi không giấu được tâm tư, tự nhiên biểu hiện có phần rõ ràng, đến những thành viên khác trong chiến đội, dù rằng không đem tâm trạng trực tiếp thể hiện lên mặt, ai biết được những lúc lơ đãng, ánh mắt nhìn qua đội trưởng của bọn họ liệu có mang sầu não, bất mãn, liệu có hay không ở trong lòng cho rằng, hắn liên lụy tới cả đội hay không.​

Những vấn đề này Lâm Kính Ngôn không dám nghĩ tới.​

Thực tế, kể từ sau khi Đường Hạo ở Ngôi Sao Tụ Hội đánh bại hắn, hoàn thành lấy hạ khắc thượng, thăng cấp thành tuyển thủ chơi lưu manh tốt nhất, tình cảnh trong chiến đội của người cầm thẻ tài khoản Đệ nhất Lưu manh là Lâm Kính Ngôn bắt đầu trở nên vi diệu, ngoại giới đa phần đều cho rằng, bởi vì vấn đề tuổi tác, trạng thái của hắn trượt dốc, thoái vị là điều không thể tránh khỏi.​

Lâm Kính Ngôn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý nhường lại vị trí chủ lực cho người mới, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trên đời không có thứ gì thắng được thời gian, như vậy ít nhất trong khoảng thời gian còn lại, hắn có thể vì chiến đội mà cống hiến hết khả năng của mình trước khi giải nghệ ra đi.​

Nhưng không một ai cảm kích. Câu lạc bộ Hô Khiếu mà hắn vì đó phấn đấu bảy năm, tại lúc hắn cần người chống đỡ nhất, không hề đứng ra nói giúp hắn một câu nào.​

Hắn cuối cùng cũng thấy rõ kết cục, Hô Khiếu, đã không còn cần hắn nữa.​

Đoạn thời gian đó đối với Lâm Kính Ngôn thật sự là một cơn giày vò, thi đấu vốn đã sớm kết thúc, khoảng trống của vòng chung kết để lại cho chiến đội Hô Khiếu một kỳ nghỉ dài dằng dặc, nhưng rõ ràng họ thà chịu đựng gánh nặng thi đấu cùng huấn luyện cường độ cao, chứ không muốn dùng phương thức như thế mà kéo dài kỳ nghỉ.​

Trong ấn tượng của Lâm Kính Ngôn, kỳ nghỉ ấy trước nay chưa bao giờ dài đến vậy, hắn giống như kẻ sắp chết đuối, giãy dụa giữa giải nghệ cùng thành tích thấp của chiến đội, dáng vẻ lúng túng mà nực cười.​

Không giống như những thành viên khác sớm xách hành lý rời đi, Phương Duệ vẫn ở lại ký túc xá với hắn. Lâm Kính Ngôn đã mệt mỏi tới mức không còn sức lực ứng phó đồng đội của mình, bọn họ đã từng thề sẽ cùng nhau giành quán quân, hiện tại họ biết, ngay cả việc đứng chung một sàn đấu, họ cũng không thể.​

Cả hai biết, nhưng đều không đả động gì tới, làm bộ như không có chuyện gì.​

Ít nhất bọn họ còn có khoảng thời gian cuối cùng làm ra vẻ một mảnh sóng yên biển lặng.​

Có những lúc thật sự chịu không nổi nữa, Lâm Kính Ngôn sẽ nhắm mắt lại, tự mình đắm chìm vào trò chơi hồi tưởng quá khứ. Hắn tự nói với bản thân nhiều lần, đừng mở mắt, hiện tại là mùa giải thứ năm, bên cạnh là Phương Duệ mới vào đội.​

Tổ hợp tội phạm vẫn là Tổ hợp tội phạm, trăm năm bất biến.​

Mùa giải này hắn cùng tân binh Phương Duệ, một lưu manh một đạo tặc, làm nên biểu tượng của Hô Khiếu, tổ hợp tội phạm.​

Khi mới thành lập, Phương Duệ nhất định muốn cùng hắn ngoắc tay, bảo là muốn ký hiệp ước hợp tác, Lâm Kính Ngôn ậm ờ phối hợp với hắn, ngón út móc vào nhau, một dòng nhiệt huyết chảy dưới da, nóng cháy.​

Rất muốn trở về ngày ấy. Lâm Kính Ngôn thở dài.​

Mộng tỉnh, mở mắt, bóng đen từ trần nhà rủ xuống u ám như hiện thực ập xuống đầu Lâm Kính Ngôn, ép hắn không thở nổi.​

Phương Duệ lại không thay đổi, vẫn vui tươi như Phương Duệ trước mùa giải thứ tám, như cũ mặt dày không hạn cuối mà đùa giỡn, Lâm Kính Ngôn phối hợp với hắn, trước sau như một cong khóe miệng, dễ dãi hùa theo chuyện cười nhạt nhẽo của hắn, trên mặt luôn mỉm cười, nhưng khi hắn nhìn thấy Phương Duệ đột nhiên trầm mặc nhìn chằm chằm hắn, Lâm Kính Ngôn liền theo bản năng sờ tay lên khóe miệng cứng ngắc, lo lắng liệu nụ cười trên mặt mình lúc này chẳng lẽ khó coi hơn cả khóc hay sao.​

Vào lúc Lâm Kính Ngôn hoàn toàn tuyệt vọng, hắn nhận được lời mời bất ngờ, đến từ Hàn Văn Thanh, chiến đội Bá Đồ.​

Hắn không chút do dự đồng ý Hàn Văn Thanh, giống như người chết đuối không tiếc bất cứ thứ gì mà bám lấy cọng rơm cuối cùng còn sót lại trên bờ.​

Hắn còn có cơ hội.​

Nhiệt huyết trong hắn lại lần nữa sục sôi, ngón tay bởi kích động mà run rẩy tới mức không cầm nổi điện thoại.​

Từ đầu đến cuối, Phương Duệ không hề biết chút gì về quyết định chuyển nhượng tới Bá Đồ của hắn.​


Đầu tháng bảy, nhiệt độ thành phố N đột nhiên tăng cao, điều hòa trong ký túc xá chạy không quản ngày đêm, tiếng ong ong vang vọng cả phòng hòa với tiếng ve kêu ngoài sân dệt nên một màu đơn điệu, Lâm Kính Ngôn vì công việc trước khi chuyển nhượng mà nhiều lần ra ngoài, đa phần đều không ở ký túc xá, lúc quay về mở cửa phòng liền ập tới một cỗ hơi lạnh, dọa hắn giật mình.​

Phương Duệ một mình ở ký túc xá, không có việc gì làm chui ở trên giường, chỉnh điều hòa xuống dưới hai chục độ, cuộn mình bên trong lớp chăn mỏng manh, chỉ để lộ ra cái đầu, ánh sáng từ máy tính bàn chiếu lên mặt hắn, màn hình dừng ở thông báo "Bạn có muốn khởi động lại không?", rất lâu không chuyển động.​

"Anh về rồi."​

Lâm Kính Ngôn cùng câu lạc bộ Hô Khiếu và Bá Đồ vừa bàn bạc xong, ký tên hoàn thành thỏa thuận chuyển nhượng, nhịp bước của hắn nhanh hơn nhẹ hơn hai ngày trước, nhưng sau khi bước vào cửa phòng, bước chân giống như tâm tình của hắn đồng thời trở nên nặng trĩu.​

Như thể bước tiếp theo chính là bước cuối cùng hắn đi trong căn phòng nhỏ hai người.​

"Lão Lâm anh về rồi." Phương Duệ từ trong chăn thò đầu ra nở nụ cười với hắn. "Muộn như vậy, em còn tưởng anh sẽ không về nữa."​

"Anh. . . Không về còn có thể đi đâu." Lâm Kính Ngôn ngồi xuống bên giường hắn, tìm được điều khiển nhấn mấy lần mới đem nhiệt độ trở về bình thường.​

"Lâm đại đại, em lạnh."​

Đầu Phương Duệ cọ cọ tới, Lâm Kính Ngôn theo thói quen đưa tay xoa xoa, tóc rối không an phận cọ qua cọ lại dưới tay hắn, xúc cảm mềm mại ấm áp đến bất ngờ.​

"Ai bảo em để điều hòa lạnh như vậy, không biết tiết kiệm bảo vệ môi trường gì cả." Lời nói của Lâm Kính Ngôn mang ý trách cứ, nhưng ngữ khí lại không hề có một chút nào, nửa phần thuyết phục cũng không.​

"Ngày mai anh vẫn quay về chứ?" Phương Duệ lẩm bẩm hỏi hắn.​

"Anh sẽ về." Lâm Kính Ngôn mỉm cười. "Nơi này là nhà, anh tất nhiên sẽ trở về."​

Một khắc đó, Lâm Kính Ngôn thật sự không lừa dối Phương Duệ, hắn thật lòng thật dạ coi Hô Khiếu, coi gian phòng nho nhỏ này là nhà của mình.​

Trong lòng hắn, chuyển nhượng chính là một lần bỏ nhà mà đi.​

Hôm sau, Lâm Kính Ngôn thân là lão thần của chiến đội đã nhiều năm, chiến đội Hô Khiếu tổ chức cho hắn một buổi tiệc chia tay.​

Trong phòng họp bố trí ổn thỏa, ông chủ thậm chí còn đặc biệt tự tay tặng hoa cho hắn, cảm ơn hắn bấy nhiêu năm vì Hô Khiếu mà hết mình.​

Sau những lời khách sáo rỗng tuếch nhưng cũng đầy thâm tình của ông chủ câu lạc bộ, thành viên của Hô Khiếu lần lượt đứng dậy kính rượu người đội trưởng cũ, ai thân thiết thì bị đẩy lên chúc phúc và ôm ấp gượng gạo, số ít không thân thì cũng khách sáo giơ cốc lên chạm, làm cho có, nói chung là muốn thể hiện nuối tiếc khi đội trưởng ra đi.​

So với tình cảm còn lại giữa hắn và Hô Khiếu, cuộc chia tay này là đủ viên mãn rồi.​

Lâm Kính Ngôn vốn là người khiêm tốn, tuổi cũng không nhỏ, hiểu được cái gì gọi là nhân chi thường tình, đối với thời khắc cuối cùng câu lạc bộ từ bỏ hắn, hắn cũng không oán hận.​

Hô Khiếu có thể để tâm sắp xếp một buổi chia tay cho hắn như thế này là quá nhiều so với hắn nghĩ -- hắn vốn cho rằng mình sẽ một mình lặng lẽ rời khỏi Hô Khiếu, lặng lẽ đóng lại cửa phòng, bỏ lại sau lưng quá khứ bảy năm cùng các đồng đội, dùng dũng khí vứt bỏ hết thảy mà cháy nốt quãng thời gian cuối cùng của kiếp sống chuyên nghiệp.​

Buổi chia tay kết thúc, hắn nho nhã lễ phép bắt tay từng nhân viên từ trên xuống dưới của câu lạc bộ, sau đó đỡ Phương Duệ uống đến say ngất ngây, gục xuống bàn nửa ngủ nửa tỉnh về ký túc xá.​

Đêm ấy Phương Duệ uống rất nhiều rượu, người bên cạnh khuyên hắn thế nào cũng không nổi.​

Lâm Kính Ngôn không dứt ra được để ngăn cản, chỉ đành cách một đám người quan sát lo lắng, ban đầu hắn còn nhớ chú ý Phương Duệ đã uống bao chén, nhắc nhở bản thân chờ đến bằng nào chén thì sẽ tìm mọi cách ngăn cản không thể để hắn uống thêm vào nữa.​

Mỗi một tuyển thủ chuyên nghiệp đều rõ ràng, đối với bọn họ, rượu không khác gì độc dược cả.​

Nào ngờ buổi tiệc loạn thành một đám, Lâm Kính Ngôn sơ ý không coi chừng một lúc, Phương Duệ đã đem bình rượu còn lại một ngụm uống hết vào bụng.​

"Phương Duệ, sao em có thể phóng túng bản thân mình như vậy!" Lâm Kính Ngôn không dễ dàng nửa ôm nửa bế được Phương Duệ về ký túc xá, đặt hắn ngồi lên giường của chính mình xong xuôi, thu xếp xong liền hướng hắn phát hỏa.​

Lâm Kính Ngôn rất ít khi nổi giận, càng rất ít khi nổi giận với Phương Duệ.​

Phương Duệ mơ màng trừng hắn không nói gì, tựa như không biết rõ chuyện gì xảy ra, đột nhiên hắn bắt đầu loạng choạng đứng lên, liều lĩnh đâm đầu vào người Lâm Kính Ngôn, ôm siết hắn không buông.​

"Lão Lâm. . ."​

Cái ôm của hắn khiến Lâm Kính Ngôn tiến thoái lưỡng nan, một bụng cáu giận như bị châm kim nháy mắt xì ra, bay sạch sành sanh.​

"Em thích anh, Lâm Kính Ngôn."​

Phương Duệ đu trên người hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói, mùi rượu từ trong miệng phả ra, cùng câu nói kia rót vào trong tai Lâm Kính Ngôn.​

"Em thích anh." Hắn như sợ Lâm Kính Ngôn không nghe rõ, nói lại một lần nữa.​

"Ừ, anh cũng thích em." Lâm Kính Ngôn đưa tay vỗ vỗ hai cái lên lưng hắn, ôm hắn mà trả lời.​

"Anh thích em, thích Hô Khiếu, sau này đi rồi cũng sẽ nhớ về mọi người."​

"Lâm Kính Ngôn anh là đồ ngốc." Nghe xong lời hắn, Phương Duệ khinh bỉ mắng một câu, sầu não hừ một tiếng, mùi rượu lại từ trong mũi hắn xông ra.​

"Anh nghe cho rõ, em thích anh, Lâm Kính Ngôn. Rõ chưa?"​

Hắn bày ra tư thế đường đường chính chính mà rống lên, dáng vẻ bỉ ổi mọi khi chơi đạo tặc bay biến, khí thế mười phần.​

Con ma men. Lâm Kính Ngôn cau mày khổ não nghĩ.​

Hắn chưa từng đối phó với Phương Duệ lúc uống say. Một Phương Duệ thẳng thắn lớn mật như thế. Hẵn vẫn chưa thể thích nghi, cũng không thể hiểu nổi ý tứ trong lời nói này của đối phương.​

"Anh cũng thích em, Phương Duệ." Hắn chỉ có thể thành thật hiểu theo ý trên mặt chữ, cứng nhắc trả lời hắn.​

"Chúng ta vĩnh viễn là đồng đội tốt nhất."​

"Ngốc ạ, sau này chúng ta không còn là đồng đội nữa." Phương Duệ xiêu vẹo giơ tay, ngón tay ấn một cái qua mi tâm của hắn.​

"Em thật sự thích anh, Lâm đại đại."​

"Không tin hãy nhìn hai mắt chân thành của em."​

Giọng Phương Duệ rầm rì, nói ra câu sau cùng ấy trước khi ngủ gục. Nhưng hai mắt nhắm nghiền kia khiến Lâm Kính Ngôn không thể nhìn thấy đôi mắt chân thành của hắn, còn có điều gì đó ẩn giấu đằng sau đó, những tình cảm muốn nói ra khỏi miệng nhưng cuối cùng vẫn không cất nổi thành lời.​

Mùa hè mùa giải thứ tám kết thúc, đêm cuối cùng ở Hô Khiếu của Lâm Kính Ngôn.​

Tiếp sau đó là mùa giải thứ chín.​

Bá Đồ tiến thẳng đến tổng quán quân, nhưng cũng chỉ là một cái chạm tay, cuối cùng vẫn bỏ lỡ.​

Mùa giải thứ mười, Phương Duệ chuyển nhượng đến Hưng Hân, hai người chạm trán trên sàn thi đấu bán kết vòng chung kết.​

Cả kiếp sống chuyên nghiệp chưa từng một lần đạt quán quân, Lâm Kính Ngôn vẫn luôn mang trong lòng tiếc nuối, nhưng nếu chỉ nói tới cuộc tranh tài ấy, sẽ không bao giờ có chữ tiếc.​

Thật tốt, mùa giải ấy bọn họ còn có thể gặp nhau trên sàn đấu.​

Tôi kết thúc rồi, còn em thì chưa. Hắn gửi tin nhắn nói câu này cho Phương Duệ trước trận chung kết.​

Đừng từ bỏ, cuộc sống chuyên nghiệp của em vẫn chưa kết thúc.​

Tổng chung kết mùa giải ấy, Hưng Hân thắng.​

Ngày đó, Lâm Kính Ngôn, còn có những tuyển thủ chuyên nghiệp khác, đứng dưới thời khắc lịch sử, chứng kiến kỳ tích ghi vào sử sách Vinh Quang.​

Nhìn thấy chiến thắng của Hưng hân, trong tâm hắn ngoài chúc phúc cho Phương Duệ, còn có vui mừng thống khổ của mỗi cuộc tranh tài mà hắn từng trải qua trong Liên minh Vinh Quang, hắn trở về quê nhà, thành phố N của chiến đội Hô Khiếu.​

Tôi về rồi, trở về nơi đầu tiên chúng ta quen nhau. Hắn lặng lẽ ở đáy lòng nói với Phương Duệ.​


Thời gian sau khi giải nghệ trôi qua thật nhanh, nhanh hơn nhiều so với Lâm Kính Ngôn tưởng tượng, từng ngày từng tháng tựa như những toa nối đuôi nhau của một đoàn tàu, rất khó nói toa trước với toa sau có gì khác biệt, nhưng chung quy đều nằm trên một đường ray vùn vụt lao nhanh đi, không quay đầu lại mà tiến thẳng về phía trước.​

Không có cuộc sống Vinh Quang phong phú như trước, nhưng Lâm Kính Ngôn cũng không bao giờ thiếu đi thú vui, mỗi ngày của hắn đều tràn ngập thật nhiều "đôi mắt chân thành" long lanh.​

Lâm Kính Ngôn về thành phố N đã gần bốn năm, hắn vẫn như thuở ban đầu, vào ngày tháng bảy ấy theo dòng người băng qua đường lớn, đi qua chỗ ngoặt đầu đường.​

Hắn dừng lại trước sạp báo, vì sáng sớm tới lượt hắn dạy môn tự học, tờ Thể Thao Điện Tử hôm nay chưa kịp mua về.​

Ngày mùng một tháng bảy, kỳ chuyển nhượng mùa hè của Vinh Quang bắt đầu.​

Kể từ ngày này, có biết bao người sẽ rời khỏi chiến đội cũ đi tới chiến đội mới, tâm trạng bọn họ liệu có giống hắn năm đó lưu luyến không rời, lại có bao nhiêu người tuyên bố giải nghệ, u ám rời khỏi sàn đấu Vinh Quang.​

Ba năm qua, Lâm Kính Ngôn lần lượt nhìn thấy từng cái tên quen thuộc biến mất, Tô Mộc Tranh, Vương Kiệt Hy, Hoàng Thiếu Thiên. . . Những cái tên ít ỏi đã đứng ở đỉnh cao vinh quang như sao băng lao vút qua nơi chân trời, mỗi người đều tỏa ra hào quang chói lọi trên sàn thi đấu, rời đi không một tia lưu luyến, lại càng nhiều những tuyển thủ chuyên nghiệp, cáo biệt Vinh Quang với sự vô danh, không để lại bất cứ gợn sóng nào, mang theo thống khổ của lý tưởng không thể thực hiện.​

Vô luận là đại thần đứng ở đỉnh cao, hay tuyển thủ bình thường cô đơn rời khỏi sàn đấu, bọn họ đều có quãng thời gian không ngừng theo đuổi vinh quang, mà không ai trong họ có thể ngăn được bước chân của thời gian, năm tháng chậm chạp trôi qua.​

Đây chính là hiện thực không thể thay đổi.​

Mà Vinh Quang, vẫn nắm giữ toàn bộ vinh quang của mọi tuyển thủ.​

Một dòng suối mới tràn vào sẽ khiến Vinh Quang tiếp tục tỏa ra sức sống tràn trề. Những cái tên nổi lên như nấm mọc sau mưa, thay thế những người năm xưa lại một lần nữa chiếm lấy chỗ đứng trong từng chiến đội của Liên Minh.​

Hôm nay, lại là cái tên nào ngã xuống đây?​

Trang đầu của tờ báo Thể Thao Điện Tử đăng thông tin giải nghệ liên quan tới ngày đầu của kỳ chuyển nhượng, phông chữ lớn hơn hẳn tin tức bình thường càng thêm bắt mắt, vì thế một tin tức bất ngờ liền cứ thế đột nhiên không hề tính trước rơi vào tầm nhìn của Lâm Kính Ngôn.​

Đội phó Hưng Hân Phương Duệ, tuyên bố giải nghệ.​

-TBC-​
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#3
Tin tức này khiến Lâm Kính Ngôn chấn động cùng kinh ngạc đến nửa ngày không tỉnh táo lại.​
Hắn chấn động bởi trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, trạng thái của Phương Duệ chưa tới lúc cần phải giải nghệ. Hắn hiểu rất rõ tình hình của người kia, bởi vì cho dù giải nghệ, hắn cũng không buông xuống sự quan tâm của mình với Phương Duệ.​
Tuyển thủ Vinh Quang đến rồi lại đi nhiều như thế, thăm dò đấu pháp của đối thủ hoặc cả đồng đội, lợi dụng điểm yếu để tấn công hay phối hợp đoàn đội, nhưng bấy nhiêu năm, hắn vẫn tự tin, mình là người hiểu rõ Phương Duệ nhất.​
Phương Duệ tuy tuổi đã không còn trẻ, lúc này tuyên bố giải nghệ cũng coi như hợp tình hợp lý, nhưng mùa giải trước hắn hỗ trợ đời đội trưởng mới của Hưng Hân, đợi thêm một thời gian ngắn nữa, đội ngũ trẻ của Hưng Hân rèn luyện đầy đủ, hắn có thể nâng lên cúp quán quân thứ ba của đời tuyển thủ.​
Nhưng Phương Duệ nói: Như vậy đã đủ rồi.​
Hắn đã trả lời phỏng vấn như vậy khi phóng viên nêu ra vấn đề: "Diệp Tu đại thần thi đấu bao nhiêu năm cũng chỉ cầm bốn cái cúp, đời tuyển thủ của tôi ngắn hơn lại cầm trong tay số cúp bằng một nửa hắn đã là quá đủ."​
"Nhưng đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, quán quân bao nhiêu cũng không đủ không phải sao? Vì nguyên nhân gì mà anh quyết tâm giải nghệ vào lúc này?" Phóng viên không cam tâm chấp nhận một đáp án nghe như chuyện cười thế này, tiếp tục gặng hỏi, muốn đào ra hết những bí mật đằng sau chuyện Phương Duệ giải nghệ.​
"Khụ khụ, ban đầu lúc tôi nghĩ đến chuyện giải nghệ, kỳ thực trong lòng tôi trả lời không."​
"Anh không thể cứ nói ngừng liền ngừng đúng không, thế nào cũng phái có một lý do thích hợp chứ." Phương Duệ dùng phong cách bỉ ổi thường thấy qua mặt đám phóng viên, Lâm Kính Ngôn hoàn toàn có thể tưởng tượng được biểu cảm bất đắc dĩ của người phóng viên kia.​
"Cho đến đêm qua, tôi mơ một giấc mơ, một người bạn cũ nói với tôi, về nhà kết hôn cùng hắn."​
Qua những câu chữ dài dòng trên báo, Lâm Kính Ngôn như nhìn thấy Phương Duệ trịnh trọng đàng hoàng nháy mắt mấy cái với phóng viên, cùng với sự cường điệu của hắn: "Tôi là người thành thật, anh tin tôi đi."​
"Không tin anh có thể nhìn ánh mắt chân thành của tôi."​
Lâm Kính Ngôn thừa nhận, mình thật sự là một người hoài cổ, đặc biệt là hôm nay, bất luận mỗi thời khắc sau khi giải nghệ đều nhớ đến.​
Một mình hắn đứng ở đầu đường mua báo, đoàn người chen chúc nhau, đường phố ngựa xe như nước, thế giới cứ thế chuyển động, hắn trong nháy mắt chìm đắm trong quãng thời gian cùng Phương Duệ trải qua ở Hô Khiếu, hồi ức ùn ùn kéo đến bện thành một cái lưới trói lại hắn, hắn lại không có ý muốn thoát ra.​
"Tôi luôn nghĩ muốn gặp em một lần, ở tiệm cà phê nơi góc phố. . ." Giai điệu nhẹ nhàng truyền tới từ tiệm cà phê góc đường, lướt qua đỉnh đầu vô số người, như thể bôn ba khắp không gian rộng lớn, chạm đến tâm hồn Lâm Kính Ngôn.​
Lâm Kính Ngôn đột nhiên nổi lên ý nghĩ muốn về Hô Khiếu nhìn xem.​
Đứng trước cửa câu lạc bộ Hô Khiếu, Lâm Kính Ngôn không rõ cảm giác quen thuộc hay xa lạ nhiều hơn, hắn dừng bước cách cửa chính vài bước, ngắm nhìn bốn phía, vẻ ngoài hắn nhã nhặn, bảo an không có đề phòng hay cản trở những fan trông tính cách tương đối ôn hòa thế này.​
Nơi này hắn phấn đấu bảy năm, đem những gì tốt đẹp nhất của tuổi thanh xuân cống hiến, dù cho nhiều thứ đã thay đổi, nơi này cũng vĩnh viễn nằm trong lòng hắn, là nơi hắn thuộc về.​
Nhưng nhiều năm không đặt chân đến đây, cảm giác xa lạ vẫn gợn lên sự bồn chồn trong hắn. Lâm Kính Ngôn chà xát hai tay, tỉ mỉ nhìn mỗi một chỗ trong câu lạc bộ Hô Khiếu, từ phòng huấn luyện, văn phòng câu lạc bộ, cả tòa ký túc xá của hai người năm xưa, hắn dùng ánh mắt nhiệt thành nhìn Hô Khiếu, gửi lời chào tới Hô Khiếu cùng hắn trải qua phấn đấu suốt bảy năm.​
Lúc này điện thoại của hắn trong túi chợt rung, hắn không muốn bị quấy rầy, nhưng điện thoại kiên nhẫn liên tục vang lên từng tiếng, hắn đành bất đắc dĩ bật màn hình. Mấy tin nhắn từ cùng một người nhảy lên, như một con cá quẫy đuôi khuấy động mặt hồ bình thản, quẫy lên hoang mang trong ánh mắt Lâm Kính Ngôn.​
"Em về rồi."​
"Nhà anh ở đâu? Cho em ở một đêm thôi Lâm tiền bối."​
"Có thể cho ở lâu hơn một chút càng tốt."​
"Quên đi, em đổi ý rồi."​
"Hẹn anh, lão Lâm, chúng ta gặp nhau ở cửa nhà đi."​
"Nhà của chúng ta."​
Những tin nhắn của cùng một người - Phương Duệ.​
Lâm Kính Ngôn thừa nhận, mình thật sự là một người hoài cổ.​
Cho tới hiện tại, hắn vẫn có thể không tốn một chút sức lực nào nhớ lại mùa hè đầu tiên Phương Duệ tới Hô Khiếu, nhiệt độ cao cùng tiếng ve kêu bao phủ quanh người bọn họ, ánh mặt trời chiếu lên đội huy trên cánh cửa chiến đội Hô Khiếu lấp lánh, hắn xa xa nhìn bóng người Phương Duệ dưới ánh mặt trời khô nóng kéo rương hành lý tới trước mặt hắn, hai người ở dưới đội huy bắt tay nhau, tự giới thiệu chính mình với người còn lại.​
"Xin chào, đội trưởng, em là Phương Duệ." Phương Duệ cười sang sảng, con mắt chân thành của hắn lóe lên ánh sáng rực rỡ, như mặt nước trong suốt phản chiếu ánh mặt trời.​
"Phương Duệ, chào mừng đến Hô Khiếu."​
Lâm Kính Ngôn có chút thất thần nhìn đôi mắt của người kia, hắn sửng sốt một chút, thoáng ngừng lời, sau đó bổ sung một câu như che giấu khoảnh khắc trầm mặc xấu hổ vừa nãy.​
"Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nhà của em."​
Trở về hiện tại, tám năm sau.​
"Yo, đã lâu không gặp ha Lâm đại đại!" Phương Duệ vòng tới sau lưng Lâm Kính Ngôn, đột ngột tập kích nhào đến ôm lấy vai hắn.​
Lâm Kính Ngôn nhìn sang, đối mặt với hắn là gương mặt so với tám năm trước không khác là bao.​
Thời gian không hề lưu lại vết tích trên gương mặt người bạn cũ của hắn, ánh nắng, tiếng ve sầu râm ran, còn có đội huy lấp lánh trên đỉnh đầu, tất cả khiến Lâm Kính Ngôn hoảng hốt lầm tưởng bản thân đã quay về lần đầu gặp Phương Duệ tám năm trước.​
"Nhớ em không?" Phương Duệ cợt nhả dựa vào thân thể của hắn, tay đặt trên môi bắt chước tư thế lưu manh huýt sáo.​
"Chậc chậc, nhìn đến trợn cả mắt lên, nhớ em cứ nói thẳng, không cần xấu hổ."​
"Ừ, anh rất nhớ em."​
Lâm Kính Ngôn trả lời hắn, giọng điệu chưa bao giờ thản nhiên đến vậy, giống như hắn vừa đem gánh nặng ép trong lòng đến tận bây giờ buông bỏ, đưa ra quyết định quan trọng nhất đời mình. Hắn đem thân thể đang dựa vào hắn kéo vào trong lồng ngực.​
"Anh rất nhớ em, Phương Duệ."​
Lần này, Lâm Kính Ngôn không còn lảng tránh ánh mắt chân thành của Phương Duệ nữa.​
END​
 

Bình luận bằng Facebook