- Bình luận
- 475
- Số lượt thích
- 2,837
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: 十一睡不到11点QWQ
http://elevenoneone.lofter.com
CP: Lâm Phương
Edit: Vịt Xinh Xắn
Beta: Tô Mộc Tu
Tình trạng: Hoàn
.
.
.
Lâm Kính Ngôn thừa nhận, mình là một người hoài cổ.
Vòng chung kết mùa giải thứ mười, Bá Đồ thất bại khi chỉ còn cách cúp quán quân hai bước, nói không tiếc là lừa dối, cuộc sống tuyển thủ chuyên nghiệp của hắn liền cứ thế bình thản đi tới cuối.
Những năm tháng chuyên nghiệp cuối cùng chuyển nhượng tới Bá Đồ tỏa sáng, hắn liều mạng đem bản thân cháy hết, vẫn không thể nâng lên chiếc cúp mà toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp đều ao ước.
Nhưng cũng không tiếc nuối đến như vậy.
Có lẽ là bởi tiễn hắn đoạn đường cuối này, còn có người bạn cũ Phương Duệ. Những lúc Lâm Kính Ngôn nhàn rỗi nhớ lại quãng thời gian tuyển thủ huy hoàng của mình, sẽ không khỏi nghĩ như vậy.
Dù thế nào đi nữa, thi đấu chuyên nghiệp với hắn đã là chuyện quá xa vời, cho dù hắn vẫn quan tâm mỗi trận đấu từ vòng đấu bảng tới vòng chung kết của Liên minh Vinh Quang, nhưng hắn đã không còn đứng trên sàn thi đấu, xem thi đấu xuất phát từ tâm lý hoài niệm cùng tình yêu không bao giờ dứt với Vinh Quang.
Vinh Quang thuộc về hắn đã kết thúc vài năm trước.
Lâm Kính Ngôn đứng trên đường lớn xe cộ nườm nượp, nhìn tấm biển quảng cáo vĩ đại treo ở trung tâm thành phố, trên in hình ảnh nhân vật át chủ bài của chiến đội đại diện cho thành phố, cũng là nhân vật hắn từng cầm, Đường Tam Đả.
Hắn ngẩng đầu nhìn kỹ đồng đội năm xưa, xúc cảm với thẻ tài khoản vẫn lưu lại sâu đậm trong hắn như thế.
Sau mùa giải thứ mười, chiến đội Hô Khiếu chấn chỉnh cờ hiệu, dùng Đường Tam Đả trong tay Đường Hạo làm át chủ bài xây dựng phương châm cùng chiến thuật, dần dần thoát khỏi cảnh tôm chân nhũn gặp mạnh thì bại, vững bước vào vòng chung kết hàng năm, trong đó có một lần đánh tận vào trận chung kết.
Hô Khiếu đang phất lên, đám tân binh do Đường Hạo dẫn đầu được chiến thuật mới rèn thành một thanh kiếm sắc , nhắm thẳng ghế tổng quán quân, một lần lại một lần hướng tới cúp vinh quang mà tiến tới.
Cũng bởi thực lực chiến đội được tăng cường, mở rộng ảnh hưởng, Đường Tam Đả trong tay Đường Hạo cũng dần trở thành biểu tượng của thành phố.
Vinh Quang, Đường Tam Đả, đệ nhất lưu manh.
Lâm Kính Ngôn vui mừng nhìn thấy bạn cũ ngày càng xuất hiện nhiều trong tầm mắt của hắn.
Đèn đỏ sáng lên, hắn dừng bước trong dòng người, trong lòng gọi một tiếng nhân vật lưu manh uy phong lẫm liệt trên biển quảng cáo, ba năm điều chỉnh chiến thuật, nhân vật Đường Tam Đả cũng theo nhu cầu của chiến đội mà đổi không ít trang bị, hình ảnh đã sớm khác xa so với Đường Tam Đả năm đó trong tay Lâm Kính Ngôn, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có cái tên Đường Tam Đả là không.
Này, bạn cũ của tôi, bao nhiêu năm qua cậu đã thay đổi thật nhiều.
Nói xong, Lâm Kính Ngôn nâng kính trên sống mũi, âm thầm đi tới chỗ ngoặt đối diễn đầu đường lớn, hòa vào dòng người đi đường.
Không ai sẽ biết, hắn đã từng là niềm kiêu hãnh của thành phố này, người thao tác Đường Tam Đả.
Đây không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo gì, Lâm Kính Ngôn nghĩ.
Hắn phải cảm ơn Đường Hạo, người đã thực hiện được khát vọng mà hắn không thể đạt được. Chính là tuyển thủ trẻ tuổi lấy hạ khắc thượng với hắn năm đó đã khiến cho Đường Tam Đả tỏa sáng như hôm nay, chính hắn đã dẫn dắt Hô Khiếu kiên định vững bước trên con đường thắng lợi.
Chút cảm giác không cam lòng đã sớm biến mất theo năm tháng, hiện tại đối với Đường Hạo, hắn chỉ có sự cảm kích từ đáy lòng.
Lâm Kính Ngôn giải nghệ đã hơn ba năm, trong ba năm qua, hắn thông qua con đường truyền thông như Thể Thao Điện Tử biết được, mỗi mùa giải lại có tuyển thủ cùng năm với hắn, hoặc là năm thứ ba, thứ tư giải nghệ.
Trước khi giải nghệ, Vinh Quang là tất cả của bọn họ, sau khi giải nghệ, bọn họ liền đối mặt với hiện thực tìm kiếm con đường tiếp theo.
Lâm Kính Ngôn lựa chọn về quê nhà - thành phố N, thi đỗ bằng chứng nhận tư cách giáo viên tiểu học.
Tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ đều là một hội thất học không trình độ, Lâm Kính Ngôn đương nhiên cũng không khá hơn là mấy, không có vốn thì không dám đầu tư, Lâm Kính Ngôn sống chết nhồi nhét ôn luyện một khoảng thời gian mới lấy được giấy chứng nhận tư cách dạy học, lại vô cùng hiểu rõ tri thức bản thân dạy không nổi cấp 3, cấp 2 cũng không đủ tự tin, cuối cùng hắn vào trong thành phố làm một thầy giáo tiểu học.
Lâm Kính Ngôn còn nhớ ngày đầu mình bước chân lên bục giảng, trước khi rời nhà hắn chải tóc kỹ càng, gọng kính không độ ngay ngắn trên sống mũi, quần áo thoải mái đúng mực, hắn đứng trước gương xoay mấy vòng kiểm tra nhiều lần, căn phòng yên tĩnh khiến hắn có chút không thoải mái, hoảng hốt cảm tưởng như có người níu lấy hắn thắt lại cà vạt, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Lâm đại đại, anh mang bộ dạng lưu manh nhã nhặn áo mũ chỉnh tề như vậy là tính làm cái gì? Lừa bán trẻ con à?"
"Anh đi dạy mà." Lâm Kính Ngôn dở khóc dở cười trả lời một câu.
Không có lời đáp. Lâm Kính Ngôn nhìn gian phòng trống rỗng, nhịp thở hơi ngưng lại.
Nơi này không phải ký túc xá Hô Khiếu, càng không có Phương Duệ.
Đã bao năm trôi qua, hắn vẫn cứ quên rằng, mình cùng Phương Duệ đã sớm không còn là đồng đội Hô Khiếu ở chung một phòng ký túc xá, hắn đã rời khỏi sàn đấu, mà Phương Duệ. . .
Một hai năm nữa tuyển thủ mùa năm cũng sẽ giải nghệ, khi đọc thấy những tin tức giải nghệ trên mặt báo, trong lòng Lâm Kính Ngôn đã đưa ra phỏng đoán không mấy vui vẻ, nhưng hắn chưa một lần nghĩ tới việc gọi điện thoại hay gửi tin nhắn hỏi Phương Duệ, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, quyết định giải nghệ với bọn họ luôn vô cùng tàn khốc.
Lâm Kính Ngôn là người tinh tế, sẽ không nêu ra vấn đề như vậy, khiến cho bạn mình cảm thấy khó xử.
Không ai có thể biết rõ hơn hắn sự bất đắc dĩ của trạng thái một ngày lại một ngày đi xuống, việc gì cũng không thể làm, chỉ có thể để mặc cho năm tháng từng chút đoạt đi phản ứng của bản thân, tốc độ tay cùng sự chính xác, những thứ hắn từng coi như công cụ để sinh tồn, giờ chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm còn sót lại, trung thành với chiến đội, thậm chí đối với lòng khát cầu thắng lợi mà khổ sở chống đỡ.
Tình cảnh ấy giống như chiếc thuyền bị biển động đánh nát, người còn sống sót bám lấy một mảnh boong tàu giữa biển rộng mênh mông, những cơn sóng dữ dội mang tên năm tháng không cách nào lảng tránh ào ạt xô đến khiến hắn hoang mang, lại chỉ có thể vờ như một khắc ấy, thứ hắn quyết nắm chặt trong tay là toàn bộ hy vọng đối với sinh mệnh.
Cho dù đã rời xa Liên minh Vinh Quang rất nhiều năm, Lâm Kính Ngôn vẫn không cách nào quên được cái cảm giác ở trong bóng tối nhìn ánh nến từng chút lụi tàn, thống khổ ấy đã từng giày vò tâm hồn hắn như thế nào, khiến hắn giữa đêm khuya bao lần trằn trọc trở mình, đêm đen âm thầm mang theo thời gian trôi đi, làm cho người không thể yên tâm mà ngủ.
Hắn không muốn nhìn thấy thiếu niên hoạt bát tinh lực dồi dào, điều khiển Quỷ Mê Thần Nghi lăn lộn trong bụi cỏ đầy đất lặp lại thống khổ năm đó của bản thân.
Không giống nhau, hắn không thể ngăn lòng mình bất an, lo lắng vì Phương Duệ.
Đây là con đường toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp đều phải trải qua, hơn nữa con đường Phương Duệ đi qua, quán quân Liên minh mùa giải thứ mười, quán quân giải Thế giới, còn có quán quân mùa giải thứ mười hai cũng đã thu vào trong túi, đã hưởng thụ qua thắng lợi cùng vinh quang mà tuyển thủ bình thường không thể chạm tới.
Lâm Kính Ngôn rất mừng, Phương Duệ giải nghệ so với mình càng không tiếc nuối, hắn dùng năm tháng rực rỡ nhất cùng mồ hôi nước mắt đổi lấy đài cao nhất của Vinh Quang.
Trên đời này còn chuyện gì may mắn hơn, mãn nguyện hơn.
Ngày đó Lâm Kính Ngôn lên lớp vô cùng thuận lợi, cả quá trình dạy đều thành thạo điêu luyện. Thêm vào vẻ ngoài hòa nhã, tính cách khiêm tốn, không chỉ hòa đồng với đồng nghiệp, còn giành được sự yêu mến của một đám nhóc đầu củ cải dưới bục giảng.
"Thầy Lâm." Sau lần đó vừa thấy mặt, bọn chúng sẽ lập tức đứng thẳng tại chỗ, tôn kính ngoan ngoãn chào hắn.
Khi lên lớp, một đám nhóc mười tuổi nhoài người trên bàn học, vừa nghe hắn giảng vửa gật đầu cật lực, hai mắt to tròn trên khuôn mặt bầu binh ngó ngang ngó dọc, tan học lại níu thầy giáo mới Lâm Kính Ngôn hỏi hết đông tới tây.
Bé trai bé gái thấp hơn hắn không biết bao nhiêu cái đầu, mỗi đứa mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy chân thành, thật chân thành. . . Khiến cho Lâm Kính Ngôn không khỏi nghĩ tới một nhóc con chưa trưởng thành nọ.
Đó là lúc bọn họ vẫn ở Hô Khiếu.
"Lâm đại đại, em muốn ăn đồ ăn vặt dưới lầu."
Buổi chiều huấn luyện xong xuôi, hắn và Phương Duệ mỗi người ôm một notebook làm ổ trong chăn, mùa đông ở thành phố N đặc biệt lạnh, mưa ngoài cửa phủ xuống một tầng hơi ẩm trong phòng, hơi lạnh như cọc băng đâm thẳng vào xương.
"Muốn mua tự xuống mà mua, tôi không muốn động." Hiếm thấy Lâm Kính Ngôn xưa nay ở trước mặt luôn nhường nhịn và chăm sóc Phương Duệ lại từ chối yêu cầu của đối phương quả quyết đến như thế. Luồng hơi phả ra ngưng kết trong không khí thành một đám sương lạnh buốt.
"Em đau bụng, không dậy nổi đâu Lâm đại đại." Phương Duệ nói.
"Không thì anh cõng em xuống đi?" Cậu tỏ vẻ trêu tức mà nói giỡn.
"Đau bụng?" Lâm Kính Ngôn vừa nghe liền biết đây là Phương Duệ thuận miệng nói bừa, còn không được tính là nói dối, nhưng cậu đã hơi dịch người trong chăn, Phương Duệ tựa một nửa vào đầu giường hắn, chui vào trong chăn cuộn lại thành một khối lông xù, nhìn qua hoạt bát hăng hái như thường, hắn nghi ngờ liếc mắt nhìn, không phát hiện chỗ nào bất thường.
"Đau bụng vẫn ăn vặt?"
"Ăn liền hết đau." Phương Duệ tùy tiện trả lời.
"Em coi tôi là ai vậy. . ." Lâm Kính Ngôn đỡ trán bất đắc dĩ, đối phương chơi đạo tặc, vậy mà da mặt dày như lưu manh, nói dối mà thuận miệng như vậy.
Lại còn coi hắn là tên ngốc.
"Anh là tiền bối của em mà." Phương Duệ không sợ chết nói.
"Em thật sự đau bụng mà, cho em ăn chút đồ ngọt là tốt rồi, không tin anh nhìn ánh mắt chân thành của em!"
Lâm Kính Ngôn nghĩ thầm quay người không phản ứng lại cậu là được, nhưng không chịu nổi ánh mắt của người kia tùy ý trên mặt hắn quét tới quét lui, giống như cái đuôi ném đi cũng không thoát, hai mắt chân thành đúng không, được, để tôi nhìn xem mắt em có bao nhiêu chân thành. . .
Hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt can đảm quay đầu lại, ánh mắt vừa khéo bắt gặp đôi mắt của Phương Duệ.
Đây là lần đầu hắn đối diện Phương Duệ một cách thản nhiên, trực tiếp như thế. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trong nháy mắt nội tâm Lâm Kính Ngôn tràn ngập một cảm giác bối rối cùng thỏa mãn kỳ lạ, một khắc đó, tâm niệm quán quân cùng Vinh Quang bị hắn lập tức vứt ra sau đầu.
Lâm Kính Ngôn chớp chớp, thu lại ánh mắt, không tiếp tục cùng Phương Duệ đối mắt.
Hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng, với bản chất bỉ ổi vừa vào Liên minh không lâu liền lộ rõ của Phương Duệ, cậu nhất định có đủ kiễn nhẫn chờ đợi thời khắc hắn thua trận. Cuộc tranh tài này lại không có trọng tài, không ai cho hắn một cái thẻ vàng vì thái độ thi đấu tiêu cực.
"Cảm ơn tiền bối!" Hắn bất lực rời giường khi nghe thấy Phương Duệ hưng phấn nhảy nhót vỗ tay.
Đúng là không biết xấu hổ mà.
Lâm - không lớn hơn Phương Duệ mấy tuổi - Kính Ngôn đại đại bước ra khỏi phòng, trong lòng lặng lẽ oán thầm bạn cùng phòng bỉ ổi vài câu, tiếp đó lại thở ra một cái.
Nhìn dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng của hắn, ít ra không phải thật sự đau bụng.
Về sau mỗi khi Phương Duệ có việc gì muốn nhờ vả hắn đều sẽ lúc ẩn lúc hiện nháy mắt trước mặt hắn, vô lại kéo hắn chỉ vào mắt của chính mình nói với hắn:" Lâm đại đại anh mau nhìn đôi mắt chân thành của em!"
Mỗi lần như vậy, Phương Duệ muốn hắn đi mua đồ ăn vặt cũng được, bắt hắn đeo kính râm đi dạo hội hè thành phố N cùng mình cũng được, chỉ cần người kia sử dụng đại chiêu "Ánh mắt chân thành", Lâm Kính Ngôn lập tức dời ánh nhìn đi chỗ khác, phản ứng nhanh hơn cả Đường Tam Đả né hiệu ứng mù của Ném Cát, Phương Duệ liền trừng hai mắt chân thành sáp tới, cố ý chui vào tầm nhìn của hắn.
“Ha ha, lão Lâm anh chột dạ à…” Hai mắt Phương Duệ nhướng lên như hai mũi tên, Lâm Kính Ngôn ứng phó không kịp, dưới tình thế ép buộc chỉ đành đáp ứng yêu cần vô lý của hắn, rồi lần thứ hai, lần thứ ba. . .
Sau này, thành viên chiến đội Hô Khiếu dần dần phát hiện, đội trưởng của bọn họ càng lúc càng cưng chiều đội phó.
Cùng lúc đó Phương Duệ bắt đầu có câu cửa miệng "Nhìn vào đôi mắt chân thành của tôi", không ai nghĩ muốn tìm hiểu nguồn gốc của câu này, dù thế nào bọn họ lĩnh hội độ mặt dày của thánh zâm quá nhiều lần, đã sớm không cảm thấy bất ngờ, tập mãi thành quen.
Chỉ có Lâm Kính Ngôn biết, đôi mắt chân thành của Phương Duệ là bí mật không thể nói ra của hắn.
Bí mật không chỉ có một, trong lòng mỗi người đều có rất nhiều bí mật, cho dù người này có bình thường và mờ nhạt đến mấy.
Lâm Kính Ngôn cũng vậy. Hắn còn có bí mật thứ hai.
Trùng hợp thay, bí mật này cũng liên quan đến bạn cũ Phương Duệ của hắn.
-TBC-
Let the stars blinking in your eyes~
生日快乐,方锐
生日快乐,方锐
Last edited: