Hoàn [Tán Tu] Bí Mật

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#1
Last edited:

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#2
Phần 1: Mộng Ước Sánh Vai.

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Suzuki0805
------------------------------------------------------


Bạn có bí mật nào không, kể cho tôi nghe đi. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai đâu.

Vậy ra đó là bí mật của bạn. Nói rồi, tôi sẽ không kể cho người khác mà.

Sao, bạn muốn tôi nói ra bí mật của mình?

Haha, không nói đâu. Bởi vì nếu có hai người biết, nó sẽ không còn là bí mật nữa.

Tô Mộc Thu có một bí mật không muốn ai biết, anh thích Diệp Tu.
____________________________________


Mùa giải thứ 10 kết thúc, quán quân thật bất ngờ lại chính là Hưng Hân. Kì tích, đây chắc chắn là kì tích! Thân là chiến đội tân binh, lại có thể giành được quán quân từ tay ông lớn Luân Hồi đã liên tiếp hai lần quán quân trước đó. Vương giả trở về sáng lập kì tích, còn ai dám nghi ngờ Diệp Tu, nghi ngờ Hưng Hân.

Diệp Tu đem theo Quân Mạc Tiếu dẫn dắt Hưng Hân từ vòng khiêu chiến tiến vào Liên minh. Lúc trở về, hắn không còn danh hiệu đệ nhất nhân, từ một vị vương giả trở thành kẻ khiêu chiến. Nhưng kết quả cuối cùng đã chứng minh hắn trước giờ vẫn luôn là người đứng ở trên đỉnh Vinh Quang.

Diệp Tu hiện tại đã 28 mà vẫn giữ được phong độ, cho tới thời điểm hiện tại ngoài hắn ra còn ai có thể làm được như thế.

Diệp Tu là người đã đưa Hưng Hân đến nơi cao nhất ấy. Chứng kiến chiến đội nhà mình đoạt lấy quán quân là fan sao có thể không phấn khích. Nhưng đồng thời họ cũng lo lắng một chuyện, vị đội trưởng của họ còn có thể chiến đấu đến khi nào. Điều đó không ai dám nói chắc.

Diệp Tu tự biết bản thân không có cách nào tiếp tục đứng trên sàn đấu chuyên nghiệp. Tuy có tiếc nuối đôi chút, nhưng chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Thay vì thi đấu với trạng thái tuột dốc, rời đi lúc này có lẽ sẽ tốt hơn.

Ngày Diệp Tu quyết định ra đi, đã có rất nhiều người khóc. Vẫn biết rằng hắn có là Thần Vinh Quang cũng không thể chiến đấu mãi mãi dưới màu áo Hưng Hân. Biết thì biết vậy đó nhưng từ tận đáy lòng họ đều có chung một mong muốn, Diệp Tu sẽ luôn là người dẫn dắt Hưng Hân. Nhiều người thậm chí còn ôm hi vọng hắn sau đó sẽ trở về, giống như trước đây.

"Anh định giải nghệ thật sao?" Tô Mộc Tranh hỏi.

Diệp Tu nhìn Tô mộc Tranh. Thời gian trôi qua thật nhanh, cô em gái nhỏ ngày nào giờ đã là một nàng thiếu nữ xinh đẹp. Nhưng cũng chính vì thời gian trôi qua quá nhanh, hắn đã không thể tiếp tục chiến đấu bên những đồng đội nữa.

"Anh đã 28 rồi." Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh nở nụ cười, ừ ha Diệp Tu đã 28 rồi. Có thể kiên trì tại giới chuyên nghiệp ở độ tuổi này liệu có mấy người, cô cũng không thể ích kỉ ép hắn ở lại. Tình yêu mà Diệp Tu dành cho Vinh Quang, cô là người hiểu rõ nhất. Có thể khiến hắn đưa ra quyết định giải nghệ chỉ có thể là việc bất đắc dĩ.

"Anh định đi đâu?" Tô Mộc Tranh hỏi.

Diệp Tu nhìn lên bầu trời đang bị mây đen bao phủ, có lẽ tối nay trời sẽ mưa. Bối cảnh này rất hợp với việc hắn định làm.

"Anh sẽ về nhà, đi lâu như vậy rồi cũng nên trở về thôi. Nhưng trước đó anh còn phải ghé qua một nơi."

Tám giờ tối hôm đó, Diệp Tu bắt taxi đi về một con phố. Ở đó có một căn nhà nhỏ, cũng là nơi ba người Diệp Tu, Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh từng sống. Căn nhà này được Diệp Tu mua lại sau khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Tất cả đồ đạc trong nhà được bảo trì rất tốt, mọi thứ trông giống hệt như 10 năm về trước.

Diệp Tu đi dạo một vòng. Căn nhà này vốn không quá lớn, chỉ vẻn vẹn có bốn phòng, hai phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng khách.

Diệp Tu đi đến bên hai chiếc máy tính được đặt trên bàn làm việc. Hắn lấy ra từ trong túi hai thẻ tài khoản, cùng lúc đăng nhập. Một cái là Quân Mạc Tiếu, cái còn lại là Thu Mộc Tô.

Mở ra khung trò chuyện của Quân Mạc Tiếu, Diệp Tu chậm rãi gõ một dòng chữ gửi cho Thu Mộc Tô.

" Anh có ở đó không?"

Diệp Tu không biết Tô Mộc Thu có nhìn thấy tin nhắn này hay không. Dù hơi ngốc nhưng hắn hi vọng là có. Hắn gửi tin nhắn này đi là bởi vì mong anh có thể đọc được.

Có, Tô Mộc Thu thật sự đọc được. Bởi vì ngay lúc này anh đang ngồi bên cạnh Diệp Tu, ở vị trí mà ngày trước anh vẫn ngồi. Chỉ là hắn không có thấy.

Diệp Tu tiếp tục gửi tin nhắn đi.

" Nhìn thấy Quân Mạc Tiếu nhắn tin cho mình chắc là bất ngờ lắm ha."

Thực sự rất bất ngờ nha, tôi còn tưởng ngày này vĩnh viễn không bao giờ đến chứ.

Diệp Tu nở nụ cười, tiếp tục gõ một tin nhắn khác.

" Còn không mau cảm ơn tôi đã khiến cái tên Quân Mạc Tiếu vang danh khắp Vinh Quang?"

Cảm ơn cái gì? Nếu không phải nhờ Ô Thiên Cơ, cậu căn bản không thể làm được như vậy!

" Tôi biết anh đang cố tình lảng tránh. Đừng hòng qua mắt tôi!"

Hừ, tôi mới không thèm lảng tránh!

Diệp Tu không ngừng gửi đi tin nhắn, Tô Mộc Thu ở bên cạnh vẫn trả lời, nhưng Diệp Tu một từ cũng không nghe được. Ai bảo Tô Mộc Thu là linh hồn, mà người sống lại không thể nghe hay nhìn thấy linh hồn.

Anh cười, nụ cười ấy mang thập phần chua xót. Là một linh hồn, chỉ có thể lặng lẽ dõi theo người, còn điều gì đau khổ hơn.

Chợt bên ngoài truyền đến vài tiếng tí tách. Sau đó một trận mưa rào ập đến. Mưa mùa hạ vẫn luôn thất thường như vậy, chẳng bao giờ báo trước cho ai tiếng nào. Dù có nhìn thấy mây đen trên trời cũng không thể đoán trước khi nào trời sẽ mưa.

Diệp Tu vội rời khỏi máy tính chạy đến bên cửa sổ. Mưa lớn như vậy, nếu không mau đóng cửa trong nhà sẽ bị hắt ướt hết mất.

Nhìn bộ dạng luống cuống của Diệp Tu, Tô Mộc Thu không khỏi bật cười.

Nhìn ra ngoài trời, Tô Mộc Thu hơi thổn thức. Việc cơn mưa bất ngờ kéo đến làm anh nhớ về ngày hôm ấy. Nếu không nhầm ngày đó cơn mưa cũng đến bất ngờ y như bây giờ.

Tô Mộc Thu nhìn hai bản hợp đồng trên bàn. Một của anh một của Diệp Tu, cả hai người đã chính thức trở thành đội viên của chiến đội Gia Thế. Không biết giới chuyên nghiệp sẽ như thế nào ta, Tô Mộc Thu nghĩ. Có lẽ sắp tới sẽ gặp nhiều đối thủ mạnh, Hàn Văn Thanh với lão Ngụy chẳng hạn. Phải thừa nhận hai người đó rất mạnh, nhưng nếu có anh ở đây thì họ đừng mong chạm vào một góc pháp bào của Nhất Diệp Chi Thu.

Lời đó dù xuất phát từ miệng bất kì ai cũng không khỏi quá tự cao. Có điều Tô Mộc Thu lại là Thần Thương Thủ. Sở dĩ người ta gọi như vậy bởi vì Tô Mộc Thu là người duy nhất tinh thông toàn bộ hệ Thương Hệ. Tuy hiện tại người chơi một lúc nhiều nghề không thiếu, nhưng có thể chơi đến trình độ như Tô Mộc Thu, ngoài Diệp Tu ra anh chưa thấy qua người nào khác.

Trước giờ người chơi biết đến Tô Mộc Thu ngoài Thần Thương ra thì còn là một tay súng thiện xạ, dù sao đó cũng là nghề mà anh chơi từ những ngày đầu tiên. Vậy mà đến lúc vào giới chuyên nghiệp, Thần Thương Thủ đại đại lại cứ thích chuyển nghề thành bậc thầy pháo súng cơ.

Thật ra tiếp tục chơi thiện xạ vẫn tốt hơn chuyển nghề nhiều. Cho dù Tô Mộc Thu có là Thần Thương Thủ đi chăng nữa, thì một người vốn dùng quen thiện xạ chuyển qua dùng bậc thầy pháo súng vẫn cần có thời gian để thích ứng. Nếu không phải vì có lí do đặc biệt Tô Mộc Thu tuyệt sẽ không chuyển nghề.

Lí do nằm ở Diệp Tu, hắn chơi pháp sư chiến đấu phi thường giỏi nhưng Vinh Quang trước giờ không phải là trò chơi của một người. Nhất Diệp Chi Thu muốn hổ báo xông vào đối thủ cần có một nghề viễn trình hỗ trợ. Một thiện xạ hoàn toàn có thể nhưng so với khả năng cày bản đồ của bậc thầy pháo súng thì vẫn kém hơn một bậc. Cho nên Tô Mộc Thu dứt khoát lựa chọn bậc thầy pháo súng.

Tổ hợp Súng Mâu sắp tới sẽ trở thành tổ hợp Pháo Mâu. Dưới sự phối hợp hoàn hảo giữa Diệp Tu và Tô Mộc Thu, chỉ nghĩ thôi cũng thấy nó quá bá đạo.

"Đem sự phấn khích của anh đợi đến lúc lên sân khấu đi!"

Diệp Tu lúc này bước vào, hắn vừa mới đón Tô Mộc Tranh về. Trường Tô Mộc Tranh học ở hơi xa nên muốn đến đó rồi quay về phải mất gần 2 tiếng đi bộ. Nhưng nghĩ đến học phí của trường này tương đối thấp, họ liền quyết định dù mất công đi bộ cũng không sao.

Vừa mở cửa đã thấy Tô Mộc Thu hi hi ha ha cười. Hắn thừa biết anh đang cười vì cái gì, dám cá là liên quan đến giới chuyên nghiệp.

Có nhất thiết phải phấn khích như vậy không, Diệp Tu nghĩ. Ừ thì hắn cũng phấn khích lắm chứ, nhưng hắn tuyệt không ngồi cười như thằng tự kỉ giống tên nào đó, chắc chắn.

Tô Mộc Thu nhích người sang bên cạnh để ra một khoảng trống rồi ra hiệu cho Diệp Tu ngồi xuống. Vừa phải đi một quãng đường dài, đối với một trạch nam mà nói quả là một thử thách khó khăn. Vì vậy Diệp Tu không chút do dự đi đến chỗ ghế sofa. Nhưng hắn không ngồi xuống mà tự nhiên như ruồi gối đầu lên chân Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. "Trò gì đây?"

Diệp Tu ngay sau khi đặt lưng xuống đã lập tức chìm vào giấc ngủ. Câu vừa rồi Tô Mộc Thu nói đã không kịp lọt vào tai hắn, mà kể cả nghe thấy hắn cũng vờ như không nghe.

Tô Mộc Thu cười khổ mà lắc đầu. Anh không biết từ khi nào lại có thêm một đứa em nhỏ nữa rồi. Mà Diệp Tu kém anh một tuổi cũng tính là em đi ha. Có điều hắn trước giờ chưa từng xem Tô Mộc Thu là anh trai, Tô Mộc Thu lại càng không. Anh vẫn luôn muốn hai người trở thành người yêu.

Vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Diệp Tu, Tô Mộc Thu thầm nghĩ, cậu ta quá bất cẩn. Lỡ như trong lúc hắn ngủ say, anh liền không chịu được mà động thủ thì sao.

Người mình yêu đang ở trong vòng tay mình, không chút phòng bị. Vậy mà lại không có cách nào chân chính chạm vào. Đây chắc chắn là cảm giác phi thường khó chịu.

Bàn tay Tô Mộc Thu dần di chuyển từ mái tóc đến khuôn mặt Diệp Tu. Mặt Diệp Tu rất trắng nhưng không phải là trắng hồng mà lại có chút nhợt nhạt. Bên dưới quầng mắt có thể thấy những vết thâm do mất ngủ. Trạch nam không mấy người không giống vậy, đều là đảng cú đêm cả mà. Chỉ là Tô Mộc Thu có cảm giác Diệp Tu rất khác với những người đó.

Này là đang ngụ ý người mình yêu luôn là số một đó.

Tô Mộc Thu vẫn chưa có ý định dừng lại. Mái tóc của Diệp Tu vì thế mà bị sờ đến loạn. Hắn rất không vừa ý liền trở mình.

Tim Tô Mộc thu suýt chút nữa nhảy ra ngoài. Vừa nãy quá nguy hiểm. Anh còn tưởng Diệp Tu đột ngột tỉnh dậy sau đó phát hiện mình đang bị một tên biến thái sờ soạng lung tung chứ. Dọa chết anh rồi.

Ơ nhưng nếu nói vậy thì té ra anh là một tên biến thái hả. Không có nha, anh chính là đại diện cho những thanh niên chính trực à nha.

Tô Mộc Thu thở dài một hơi thể hiện sự tiếc nuối. Ngộ nhỡ Diệp Tu tỉnh lại tình cảm của anh chắc chắn bại lộ. Muốn hắn tiếp nhận đã khó, nếu bại lộ trong hoàn cảnh ấy sau này sẽ càng khó hơn. Trừ phi gạo nấu thành cơm, Diệp Tu không còn cách nào ngoài việc đồng ý. Khổ nỗi trong nhà còn có Tô Mộc Tranh. Gạo cho vào nồi cũng không thể bật công tắc, thành cơm thế quái nào được.

Hiếm lắm mới có cơ hội tốt như vậy nhưng lại không thể tận dụng. Trái tim nhỏ bé của Thần Thương Thủ đại đại bị đả kích sâu sắc.

Nhẹ nhàng đặt đầu của Diệp Tu lên chiếc gối dựa, anh tiếp tục nhìn hắn. Diệp Tu lúc ngủ và lúc thức khác nhau một trời một vực. Một người trông ôn hòa người gặp người yêu, người còn lại trên mặt lúc nào cũng là biểu cảm trào phúng làm người khác tức đến hộc máu.

Có thể nhìn thấy Diệp Tu như bây giờ chắc chỉ có Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh và người nhà hắn. Đây có thể coi là một sự an ủi nhè nhẹ mà anh nhận được khi đơn phương hắn. Dù rằng sự an ủi này cũng chẳng đáng là bao nhiêu.

Tô Mộc Thu bật dậy, vươn vai. Nhìn người vẫn còn đang say giấc kia, anh bất giác mím chặt môi. Diệp Tu cũng đủ ác, cư nhiên có thể ngủ ngon trong khi anh đang bị dày vò.

Diệp Tu không hề biết Tô Mộc Thu thầm yêu hắn. Càng không biết chuyện này đã làm anh khốn khổ ra sao. Nhiều người chắc chắn sẽ nghĩ anh nên nói ra tình cảm của mình, nếu thất bại cùng lắm chỉ là đôi ta không thuộc về nhau. Diệp Tu chắc chắn sẽ không vì biết được tình cảm ấy mà rời bỏ hai người.

Điều đó Tô Mộc Thu sao có thể không biết. Nhưng anh không cho là đúng. Tỏ tình rồi chưa chắc quan hệ giữa hai người có thể quay về như lúc trước. Bản thân anh còn không dám nói sẽ có thể tiếp tục đối xử với Diệp Tu như bây giờ. Thà rằng cứ như hiện tại còn tốt hơn.

Bỏ lại Diệp Tu còn đang say giấc, Tô Mộc Thu bước từng bước nhẹ, anh không muốn làm Diệp Tu tỉnh giấc. Gần đây hắn thậm chí còn không có thời gian để ngủ. Ai cũng không ngờ công tác chuẩn bị cho giải chuyên nghiệp lại nhiều như vậy. Thân là đội trưởng vậy mà hết thảy mọi chuyện đều đến tay Diệp Tu khiến Tô Mộc Thu không khỏi cảm thấy áy náy. Kể cả khi hắn đã nói là mình muốn làm đi chăng nữa.

Đáng ra Diệp Tu nên làm đội trưởng mới đúng. Thế nhưng hắn một mực từ chối. Diệp Tu nói làm đội trưởng quá tốn chất xám nên đẩy qua cho Tô Mộc Thu. Hắn nói mình có thể nhỉnh hơn về mặt thực lực, nhưng xét về khả năng lãnh đạo thì Tô Mộc Thu rõ ràng hơn một bậc. Tô Mộc Thu lại không phản đối nên mọi chuyện cứ như vậy được quyết định.

Khóe môi Tô Mộc Thu khẽ nhếch lên. Làm đội trưởng tuy hơi vất vả nhưng đồng thời có thể trở thành chỗ dựa cho Diệp Tu. Chỉ cần có thể bảo vệ hắn đã là quá đủ.

Hình ảnh Mộc Vũ Tranh Phong giương pháo yểm trợ Nhất Diệp Chi Thu dần hiện ra. Trong khi đối thủ nghĩ mình có thể úp sọt Nhất Diệp Chi Thu thì lại bất ngờ bị Mộc Vũ Tranh Phong tấn công. Đội ngũ của Gia Thế lấy pháp sư chiến đấu của Diệp Tu làm chủ đạo, mà người làm cho vị trí ấy thêm tỏa sáng không ai khác chính là bậc thầy pháo súng của Tô Mộc Thu.

Trên chiến trường, bụi mờ che phủ không gian. Nhất Diệp Chi Thu cầm chiến mâu Khước Tà lao về phía địch. Đằng sau hay hai cánh có mai phục hắn cũng không sợ, bởi vì nòng pháo Thôn Nhật của Mộc Vũ Tranh Phong vẫn không ngừng nã pháo, quyết bảo hộ hắn đến cùng.

Pháp bào pháp sư bay trong gió, bóng mâu giáng xuống cùng huyễn văn lưu động. Trong sự bàng hoàng của đối thủ, tiếng pháo vẫn vang lên không dứt khiến khiến đối thủ mất hoàn toàn ý chí chiến đấu.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, nụ cười trên môi Tô Mộc Thu càng đậm hơn.

"Anh hai đang cười cái gì vậy?"

Tô Mộc Thu suýt chút nữa làm rơi chiếc đĩa trong tay. Quay lại nhìn thì thấy Tô Mộc Tranh đang cố gắng nhịn cười.

Tô Mộc Thu bất mãn: " Em với Diệp Tu hùa nhau trêu anh có đúng không?"

Tô Mộc Tranh lắc đầu, nhìn anh trai với đôi mắt vô cùng ngây thơ " Tụi em không có."

Miểu sát, Tô Mộc Tranh thành công miểu sát Thần Thương Thủ Tô Mộc Thu. Mộc Tranh đáng yêu thế kia, phận làm anh trai sao nỡ xuống tay. Có trách thì cũng phải trách Diệp Tu đã dạy hư em gái anh. Lần sau nhất định không để hắn đi đón Mộc Tranh nữa.

Cảm thấy bất lực trong việc trách mắng Tô Mộc Tranh, Tô Mộc Thu đàn nói:
"Thôi được rồi em đi học bài đi, chút nữa anh kêu xuống ăn cơm."


Vậy mà Tô Mộc Tranh nhất quyết không chịu đi. Đã thế còn gục đầu vào lưng Tô Mộc Thu làm nũng. "Anh phải đáp ứng yêu cầu của em cơ."

Tô Mộc Thu thở dài. "Em đang nghe đây chị hai."

Tô Mộc Tranh cười hì hì, nhướn chân lên nói nhỏ với anh: " Em muốn Diệp Tu trở thành đại tẩu của em."

Mặt Tô Mộc Thu không chút biến sắc đưa tay cốc đầu đứa em nhỏ của mình. Em gái lớn rồi không quản được, bắt đầu biết trêu ngẹo anh hai rồi. Anh lấy ra một bọc hạt dưa nhét vào tay Tô Mộc Tranh. "Còn không mau đi học?"

Chiến dịch đại thành công, Tô Mộc Tranh nháy mắt với anh hai yêu dấu rồi chạy vào phòng.

Đợi Tô Mộc Tranh đi khuất, Tô Mộc Thu mới để lộ vài nét khổ tâm. Anh biết Mộc Tranh muốn chắc chắn Diệp Tu sẽ ở lại. Ba người họ tuy sống cùng nhau nhưng Diệp Tu lại không phải ruột thịt với hai người, huống chi còn có gia đình đang đợi hắn. Mặc dù năm ấy hắn đã bỏ nhà đi bụi nhưng ắt sẽ có ngày buộc phải quay về.

Mỗi lần tỉnh giấc, nhìn thấy Diệp Tu nằm bên cạnh giúp Tô Mộc Thu an tâm vài phần. Anh rất sợ, sợ một ngày nào đó không còn được nhìn thấy hắn nữa. Nghĩ tới đây, bàn tay Tô Mộc Thu bất giác nắm chặt. Anh hận sự hèn nhát của bản thân. Nếu không phải vì nó, tình cảm này sao có thể không có cách nào nói ra.

Khóe mắt Tô Mộc Thu dần nhòa đi, bàn tay bắt đầu run. Tại sao cuộc sống này lại bất công như vậy. Ngay từ đầu đã tự hứa sẽ không bao giờ yêu ai vậy mà lại phải lòng một tên mặt T chuyên đi kéo cừu hận. Càng đau đớn hơn khi biết chắc tình yêu ấy sẽ không bao giờ được đáp lại.

Chỉ một lần thôi, Tô Mộc Thu muốn nói ra tất cả những điều mình đã giấu kín bao lâu nay. Nếu làm được, ít nhất anh có thể vứt bỏ gánh nặng để tập trung vào đánh giải.

Tô Mộc Thu lắc đầu, xem ra bí mật mà anh giữ kín suốt ba năm qua đã đến lúc phải nói ra rồi.

_________END PHẦN 1_________
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#3
Khi nào có chương mới vậy ???
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Thần Thương đại đại động thủ đi a a a a a! Anh thấy chưa năm xưa không động bây giờ chỉ có ngậm ngùi đọc tin nhắn thôi chứ có sơ múi được gì đâu!!
Diệp Tu ngồi tọt trong lòng ai đó ngủ luôn, còn bị xoa đầu nữa, cảm giác thế giới này ghét bỏ tui quá rồi, đây là Diệp thần cun ngầu tui quen sao... *che mặt* *thật ra vẫn hé tí tí nhìn lén*
Gạo nấu thành cơm thế nào? Đây là một câu hỏi hay, và những câu hỏi hay luôn không có lời giải đáp! Thật ra tui cũng muốn xem rốt cuộc là hai người định nấu thế nào...
Nhìn không ra trái tim nhỏ (thiếu) bé (nữ) của Tán ca mong manh như vậy, thiếu điều ngồi rứt cánh hoa hồng nữa thôi
Tô đội!! Tô đội!! Tô đội a a a a! Tổ hợp Pháo Mâu hai người vô địch thiên hạ!
 

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#5
Khi nào có chương mới vậy ???
Có khi đến hè mình mới có thời gian rảnh để đăng tiếp, nếu được trả điện thoại thì tết này sẽ cố đăng luôn. Cảm ơn bạn đã ủng hộ mình và xin lỗi vì giờ mới hồi âm.

Thần Thương đại đại động thủ đi a a a a a! Anh thấy chưa năm xưa không động bây giờ chỉ có ngậm ngùi đọc tin nhắn thôi chứ có sơ múi được gì đâu!!
Kiếp này không được liền để kiếp sau đi!

*che mặt* *thật ra vẫn hé tí tí nhìn lén*
Sống thật với bản thân nào nàng ơi ???


Gạo nấu thành cơm thế nào? Đây là một câu hỏi hay, và những câu hỏi hay luôn không có lời giải đáp! Thật ra tui cũng muốn xem rốt cuộc là hai người định nấu thế nào...
Có những câu hỏi tốt nhất không nên biết đáp án. Trong trường hợp này chế nên cẩn thận đạn pháo từ Thần Thương Thủ đại đại
 

Nguyễn Dương

Farm exp kiếm sống
Bình luận
29
Số lượt thích
176
#6
Phần 2: Cậu cũng không cần phải biết đâu

Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Nguyễn Dương
----------------------------------------------

Khi Tô Mộc Thu chuẩn bị xong đồ ăn cho bữa tối cũng là lúc Tô Mộc Tranh vừa làm xong bài tập. Nhìn những món ăn xa xỉ trên bàn, cô không khỏi reo lên. Kì thực đó đều là những món bình thường không thể bình thường hơn như thịt kho tàu, cá rán và cánh gà chiên. Nhưng đối với Tô Mộc Tranh mà nói như vậy chính là xa xỉ. Nên nhớ mọi ngày cũng không có mấy bữa có thịt đâu.

Tô Mộc Tranh hết nhìn đồ ăn lại nhìn Tô Mộc Thu, ánh mắt dần trở nên ái muội.

"Anh định hẹn hò với Diệp Tu ca ngay tại nhà sao? Ừm... nghĩ lại thì vừa ngon vừa rẻ lại tạo ra cảm giác thân thuộc, thực sự không tệ nha. Ài sao trước giờ em chưa từng nghĩ tới nhỉ?" Tô Mộc Tranh tiếc nuối nói.

Nghe em gái nói như vậy thân là anh trai, Tô Mộc Thu không rét mà run. Anh vẫn còn nhớ rất rõ Tô Mộc Tranh đã từng ngây ngô đáng yêu như thế nào. Vậy mà bây giờ... thật không dám nhìn thẳng mà. Mau trả lại đứa nhỏ hồn nhiên ngày nào đây!

Cơ mà Tô Mộc Tranh nói cũng có lí. Lần sau nếu có cơ hội hẹn hò với Diệp Tu nhất định phải thử.

Nhưng mà thực sự có cơ hội đó sao? Tô Mộc Thu cười tự giễu, ngay cả tỏ tình cũng không dám còn hi vọng người ta đồng ý hẹn hò với mình, quá lạc quan rồi. Đời này kiếp này có lẽ Tô Mộc Thu chỉ có thể ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc cùng với người kia.

Sống mũi Tô Mộc Thu hơi cay cay, yêu một người tại sao lại đau khổ đến thế.

Cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, anh quay lại bảo với Tô Mộc Tranh:

"Em chịu khó coi nhà, anh đi một chút rồi sẽ về. Diệp Tu vẫn còn đang ngủ, đừng đánh thức cậu ta, mấy hôm nay phải lo việc chiến đội chắc cậu ta mệt lắm. Nếu Diệp Tu dậy, cứ bảo anh đi ra ngoài rồi." Tô Mộc Thu cẩn thận dặn dò rồi đi ra cửa. Ra đến nơi lại quay trở vào. "Một mình em có ổn không đấy?"

Tô Mộc Tranh đẩy anh trai mình ra ngoài cửa rồi xua tay.
"Anh mau đi đi. Ai nói em ở nhà một mình, Diệp Tu ca ngủ nhưng vẫn còn sống nhé."

Tô Mộc Thu đứng đờ ra ngoài cửa, Tô Mộc Tranh vậy mà trực tiếp sập cửa ngay trước mặt anh trai nó!

Chưa kịp tức giận bỗng trong lòng anh dâng lên một cảm giác chua xót. Anh khẽ đưa bàn tay chạm nhẹ lên cánh cửa, đằng sau nó là gia đình mà anh yêu quý nhất. Nhưng rồi sau đêm nay, sau khi anh nói rõ tình cảm của mình, liệu gia đình này có còn được như vậy nữa hay không.

Tô Mộc Thu cười cười, Tô Mộc Tranh cũng đủ dứt khoát. Có lẽ con bé đã biết tình cảm của anh từ lâu. Anh tin Mộc Tranh sẽ không tự dưng mà trêu chọc mình.

Mặc dù mới 13 tuổi nhưng nhiều lúc Tô Mộc Tranh rất ra dáng một người trưởng thành. Không giống như những con gái cùng trang lứa, Tô Mộc Tranh không thích làm đẹp cũng như chưa từng tụ tập đi chơi với bạn. Cô tự ý thức được hoàn cảnh gia đình mình, rằng hai anh đã cực khổ kiếm tiền ra sao. Cuộc sống hiện tại bắt buộc Tô Mộc Tranh phải lớn trước tuổi, cũng có khi bởi thế mà cô khá nhạy cảm với mọi việc xung quanh. Cho nên nếu Tô Mộc Tranh biết được cũng không lạ. Sau cùng giấy vẫn không thể gói được lửa.

Khoác chiếc áo khoác mỏng, Tô Mộc Thu đi đến cửa hàng lưu niệm gần đó. Tuy đang là mùa hè nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, nhất là thời điểm giao mùa. Chà lòng bàn tay lại với nhau với hi vọng có thể khiến đôi tay kia ấm hơn một chút, Tô Mộc Thu tiếp tục bước đi.

Tiệm tạp hóa cách đó chừng 10 phút đi bộ. Sáng nay trong lúc đi mua nguyên liệu cho bữa tối, Tô Mộc Thu có đi qua cửa tiệm ấy. Nơi này là một trong số ít những nơi bán đồ lưu niệm của game Vinh Quang. Lúc đi ngang qua Diệp Tu cứ nhìn chằm chằm vào cái đập chuột, chắc tên đó muốn luyện tốc độ tay đây. Nhưng nó quá đắt nên hắn chỉ liếc cái rồi thôi, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Bình thường Tô Mộc Thu sẽ không chi tiền cho những thứ như vậy. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Diệp Tu lúc đó, hắn không đành lòng. Với lại giải đấu sắp bắt đầu rồi, coi như món quà này là để khích lệ Diệp Tu.

Cầm hộp quà được gói cẩn thận trong tay, Tô Mộc Thu chào chủ tiệm rồi ra về. Nào ngờ ông trời lại chọn đúng vào lúc này mà đổ mưa. Một giọt, hai giọt, cơn mưa rào theo đó mà kéo đến. Mưa mùa hạ chính là như vậy, thích thì đến không thích thì đi, hoàn toàn không có quy luật.

Ngoài đường rất nhanh không còn một bóng người. Những người khác hoặc là chạy nhanh để về nhà hoặc tìm chỗ để trú mưa. Tô Mộc Thu không mang ô dĩ nhiên không có cách nào về nhà trong thời tiết này.

Cùng lúc đó, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh ở nhà không khỏi lo lắng. Bên ngoài trời mưa như trút nước vậy mà Tô Mộc Thu vẫn chưa thấy về. Trong nhà chỉ có một chiếc ô mà nó vẫn đang treo trên giá, cũng có nghĩa là Tô Mộc Thu không có mang theo.

Cơn mưa mỗi lúc một lớn, xem ra nó rất có thể sẽ kéo dài đến hết đêm. Nếu đúng là như thế thì tiếp tục đợi như thế này ngược lại không phải ý hay.

Diệp Tu suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Tô Mộc Tranh:

"Em có biết Mộc Thu đi đâu không?"

Tô Mộc Tranh gật đầu. "Hình như ảnh nói đến tiệm của thím An á. Anh hai đi không được bao lâu thì mưa nên chắc vẫn còn đang ở đó."

Diệp Tu thở dài một tiếng, lười nhác cầm chiếc ô đi ra ngoài. May mà chỗ đó khá gần chứ không đến chết hắn cũng không ra khỏi nhà lúc này. Diệp Tu vừa đi mừa lẩm bẩm, mưa ơi là mưa sao nhiều lúc mưa phiền quá vậy.

Lúc Diệp Tu đến nơi quả nhiên nhìn thấy Tô Mộc Thu đang ngây ngốc nhìn mưa rơi. Không hiểu sao khi nhìn thấy Tô Mộc Thu, Diệp Tu lại thấy buồn cười. Người kia cũng thực rảnh rỗi mới có thể ngồi ngắm mưa như thế. Diệp Tu tự hỏi mưa đêm rốt cuộc mưa đêm có cái gì thú vị để ngắm. Ngoài một màu đen không thấy điểm kết thì còn gì nữa.

Nhưng Tô Mộc Thu vẫn ngồi đó, chỉ có điều đôi mắt của anh gần như vô hồn. Trong một giây ngắn ngủi anh đã mong cơn mưa này đừng tạnh, nếu không anh sẽ phải về nhà, đối mặt với Diệp Tu và tình cảm của mình. Dù đã chấn an bản thân cả ngàn lần anh vẫn không khỏi lo lắng.

Trong lúc thả hồn theo làn mưa, Tô Mộc Thu vô tình bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang che ô đứng phía bên kia đường. Trái tim anh bỗng trào dâng một cỗ ấm áp, tên đó vậy mà thực sự đi đón anh.

Hành động của Diệp Tu nghe thì bình thường nhưng với Tô Mộc Thu mà nói chính là điều hạnh phúc nhất. Hơn nữa hai người chung ô cùng đi về nhà, đây không phải hoàn cảnh vô cùng thích hợp để tỏ tình sao. Cho dù Diệp Tu có cự cự tuyệt cũng không thể bỏ mặc anh đứng một mình dưới mưa.

Tô Mộc Thu đưa tay lên ra hiệu với Diệp Tu, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Anh gần như nín thở. Cả hai hiện tại chỉ còn cách nhau một con đường vậy mà không hiểu sao anh lại có cảm giác vĩnh viễn cũng không có cách nào chạm đến người kia. Bất an chồng chất bất an, cảm giác bồn chồn này thực khó chịu.

Nhưng dù cảm nhận được Tô Mộc Thu vẫn không biết, con đường kia căn bản chính là nơi ngăn cách cả hai, cũng là nơi mộng ước sánh vai hóa thành hư vô.

Diệp Tu bước xuống đường, cơn mưa ngày càng nặng hạt, tất thảy âm thanh đều bị tiếng mưa lấn át.

"Diệp Tu!"

Tô Mộc Thu bất thình lình hét lớn tên Diệp Tu. Tiếng gọi ấy xuyên qua cả tiếng mưa đến tai hắn, đó cũng là lúc Diệp Tu đứng sững lại. Như một phản xạ có điều kiện, hắn nhìn phía bên tay trái mình, có một chiếc ô tô lao tới.

Ánh sáng phát ra từ đèn ô tô dần bao phủ tất cả mọi thứ, cả màn đêm và cả cơn mưa đang thét gào.

Kết thúc rồi sao?

Diệp Tu nhắm nghiền hai mắt lại, bày ra tư thế sẵn sàng đón nhận những gì sắp xảy ra. Nếu rốt cuộc cũng phải chết, vậy liền chết một cách tiêu sái đi.

Nhưng khi một lần nữa mở mắt ra Diệp Tu thấy mình vẫn bình yên vô sự. Ban đầu hắn còn tưởng đây là ảo ảnh sau khi chết nhưng những giọt mưa lạnh buốt đã chứng minh hắn vẫn sống. Chuyện này sao có thể, không lẽ...

Diệp Tu vội đưa mắt về nơi cách đấy không xa. Chiếc xe đã dừng lại, tài xế vội vã xuống xe chạy đến đỡ một thiếu niên còn đang nằm trên mặt đất. Thiếu niên kia nhìn vô cùng quen mắt, dù là ban đêm, hắn vẫn dư sức nhận ra mái tóc màu cam nhạt quen thuộc ấy.

Hắn không muốn tin, ngàn vạn lần đều không muốn tin. Người đó chắc chắn không phải là Mộc Thu. Trước mắt Diệp Tu giờ chỉ còn khung cảnh bị nhòa đi bởi nước mắt. Từng giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào cơn mưa rồi tan biến. Diệp Tu có thể tự dối lòng nhưng không thể thay đổi sự thật tàn khốc đang hiện ra.

Lúc đó người đầu tiên phát hiện chiếc xe đang lao tới là Tô Mộc Thu. Anh chỉ kịp gọi lớn tên Diệp Tu rồi lao về phía hắn. Hộp quà trên tay anh bị ném xuống không một chút lưu tình. Ngoài việc bảo vệ Diệp Tu anh không còn có thể nghĩ gì khác vào lúc đó.

Tất cả mọi thứ xung quanh như trở thành một thức phim tua chậm, thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi qua. Nhưng hiện tại dù chậm bao nhiêu cũng không đủ, Tô Mộc Thu hi vọng anh chạy đủ nhanh, chỉ cần vừa đủ để đẩy Diệp Tu ra mà thôi.

Khi biết Diệp Tu an toàn, Tô Mộc Thu nở nụ cười mãn nguyện. Ngay sau đó, toàn thân anh bị bao phủ bởi ánh sáng trắng. Sinh mệnh này xem ra đã đến hồi kết, ít nhất trước khi chết anh cũng còn điều gì để hối tiếc.

Tô Mộc Thu đã định buông xuôi tất cả, song tiếng Diệp Tu đã kéo anh trở lại. Mệt mỏi đưa mắt về hướng phát ra thanh âm thân thuộc, nhưng thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy lại là những giọt nước mắt của Diệp Tu.

Tô Mộc Thu không hiểu Diệp Tu làm sao lại khóc, có chút chuyện mà đã khóc là sao. Nếu cứ như vậy, cậu làm sao có thể dẫn dắt Gia Thế đạt quán quân, Tô Mộc Thu nghĩ.

Anh biết mình đã vô phương cứu chữa. Hiện tại chỉ còn cách tin tưởng vào Diệp Tu sẽ hoàn thành giấc mơ của cả hai mà thôi.

Tô Mộc Thu đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của Diệp Tu. Diệp Tu vội giữ lấy bàn tay anh. Tô Mộc Thu biết điều gì sắp xảy ra với mình, hắn sao lại có thể không biết. Đó là lí do vì sao hắn không đồng ý gọi xe cứu thương. Tất cả đã quá trễ rồi.

"Diệp Tu..." Giọng của Tô Mộc Thu mang vài phần mỏi mệt.

Diệp Tu cắn chặt môi, cố gắng dùng giọng bình thường nhất để trả lời. " Tôi nghe."

Tô Mộc Thu định nói gì đó nhưng cơn buồn ngủ đang ập đến lại không cho phép. Mỗi giây trôi qua anh càng cảm thấy cơ thể mình thêm nặng trĩu. Sự mỏi mệt khiến Tô Mộc Thu mất dần ý thức, may thay những hạt mưa lạnh buốt đã giúp anh giữ được tỉnh táo.

Sau cùng Tô Mộc Thu chỉ đành cắn môi, cố gắng cười mà nói:" Mộc Tranh giao lại cho cậu... Còn có... Vinh Quang của chúng ta..."

Tô Mộc Thu khép đôi mắt lại. Lời tỏ tình vốn đã hạ quyết tâm nói cho người kia biết, cuối cùng lại trở thành lời nói thầm trong tiếc nuối của Tô Mộc Thu:

A Tu, tôi yêu cậu, cậu cũng không cần phải biết đâu.

Nhưng còn Diệp Tu thì sao, hắn không giống Tô Mộc Thu có thể cứ thế mà ra đi.

"Tô Mộc Thu anh tỉnh dậy cho tôi, đùa như vậy không vui đâu! Là anh đã nói đời người còn rất dài cơ mà, vì sao... vì sao lại như vậy đột ngột rời xa chúng tôi? Anh có từng nghĩ qua cảm nhận của tôi khi anh rời đi không?"

Giọng Diệp Tu nhỏ dần, cuối cùng biến thành những tiếng nấc. Hắn siết chặt tay, hi vọng có thể dùng lực khiến cho Tô Mộc Thu vì đau mà tỉnh lại. Nhưng sức lực của một trạch nam có bao nhiêu. Dù vậy, Diệp Tu vẫn không từ bỏ. Đáng tiếc không phải lúc nào cố gắng cũng được đáp lại.

Sự thật đã sớm hiển hiện ra trước mắt, dù muốn cũng không có cách nào phủ nhận.

Hai tay Diệp Tu dần thả lỏng. Nếu như vừa rồi hắn thét gào trong đau đớn và tuyệt vọng thì giờ lại dùng giọng điệu trào phúng thường ngày mà nói:

"Anh hay lắm Mộc Thu, để tôi một mình gánh vác nhiều thứ như vậy. Chắc bây giờ anh hả hê lắm chứ gì? Cứ yên tâm mà ra đi, đừng lo cho chúng tôi. Về phần Mộc Tranh, anh nghĩ tôi sẽ bỏ mặc con bé một mình chắc. Mau xem lại con bé quý ai hơn đi! Còn Vinh Quang của chúng ta cứ yên tâm giao cho tôi, tôi chắc chắn sẽ đưa Gia Thế trở thành chiến đội đứng trên tất cả, thành lập một vương chiều không ai có thể lật đổ!"

Diệp Tu cảm thấy sống mũi mình cay cay, như thể bản thân có thể òa khóc bất cứ lúc nào. Song dưới cơn mưa dù hắn có khóc cũng không ai biết.

Mặc kệ sự đau đớn khi mất đi một người vô cùng quan trọng. Diệp Tu nở một nụ cười, không có lấy một tia trào phúng mà lại có phần dịu dàng.

Kể từ nay về sau, tôi vì anh chỉ thắng không bại!

___________END PHẦN 2____________
 
Last edited:

Nguyễn Dương

Farm exp kiếm sống
Bình luận
29
Số lượt thích
176
#7
Phần 3: Vinh Quang của chúng ta
Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: SakamotoRuki
------------------------------------------------------
Về sau người ta chưa từng chứng kiến Diệp Tu khóc hay cười như vậy một lần nữa. Cũng từ sau hôm nay hắn gần như đã trở thành một con người khác, bởi vì Tô Mộc Thu đã không còn. Thu Mộc Tô sẽ không thể sát cánh bên Nhất Diệp Chi Thu, mà Mộc Vũ Tranh Phong đáng ra sẽ trở thành hậu phương vững chắc cũng không còn do anh điều khiển. Không có anh ở bên cạnh, Diệp Tu phải một mình bước tiếp, trở thành trụ cột mới của chiến đội.
Thay thế vị trí của Tô Mộc Thu, hắn làm được. Nhưng để trở thành chỗ dựa vững chắc cho người khác như anh đã từng, hắn không chắc có thể hoàn thành tốt việc đó. Thậm chí hắn thậm chí còn mất đi chỗ dựa duy nhất của mình.
Tô Mộc Thu đã cùng chinh chiến với Diệp Tu ngay từ những ngày đầu Vinh Quang ra mắt. Đối với cả hai, đối phương vừa là đồng đội cũng chính là đối thủ. Đồng đội thuở sơ khai - đối thủ cả một đời, quan hệ giữa hai người chính là như vậy.
Sau này dù là đối thủ hay đồng đội đều đã có người thay Tô Mộc Thu đảm nhiệm. Song chưa một ai có thể cùng lúc đảm nhận hai vị trí ấy. Ngô Tuyết Phong tự nhận mình không đủ khả năng để trở thành đối thủ của Diệp Tu, mà Hàn Văn Thanh chắc chắn sẽ không đời nào cùng hắn sát cánh.
Cho nên mới nói Tô Mộc Thu là độc nhất.
Nhưng đó là chuyện sau này khi Diệp Tu đã trở thành vị vương giả bất bại. Diệp Tu của hiện tại vẫn chưa có suy nghĩ như thế. Hắn đơn giản chỉ muốn thực hiện di nguyện của Tô Mộc Thu.
Diệp Tu không hề biết những lời mình vừa nói Tô Mộc Thu đều nghe thấy. Ngay cả anh cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nghe được. Anh biết mình đã chết vậy nên chuyện này quá mức vô lí.
Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu, lại nhìn thiếu niên đang nằm trong vòng tay hắn, đó còn không phải là anh sao.
Tô Mộc Thu nghĩ đến một khả năng, nhưng anh vẫn hi vọng mình vẫn còn sống. Chỉ cho đến khi bàn tay xuyên qua người Diệp Tu anh mới hoàn toàn chắc chắn rằng mình hiện tại chỉ là một linh hồn.
Tô Mộc Thu từng nghe nói, nếu một người sau khi chết mà vẫn còn vướng bận với nhân gian sẽ không thể siêu thoát. Dựa vào tình cảnh hiện tại, việc đó xem ra là sự thật.
Vốn tưởng bản thân có thể thanh thản ra đi vậy mà cuối cùng vẫn không thể. Ban đầu có ngỡ ngàng thật đấy nhưng Tô Mộc Thu rất nhanh định thần lại. Không siêu thoát được thì sao, nhờ vậy mà anh có thể ở bên Diệp Tu và Mộc Tranh lâu hơn. Tuy không thể tương tác với hai người khiến Tô Mộc Thu hơi buồn nhưng thà có còn hơn không.
Kể từ thời khắc ấy Tô Mộc Thu đã quyết định sẽ trở thành người luôn đứng sau dõi theo từng bước chân của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Vướng bận của anh chính là chưa thể chứng kiến Tô Mộc Tranh trưởng thành, một lí do khác là không thể cùng Diệp Tu đi đến nơi cao nhất của Vinh Quang.
Khi Diệp Tu tiếp nhận di nguyện. Đôi môi Tô Mộc Thu khẽ nở một nụ cười. Dù biết Diệp Tu không thể nghe hay cảm nhận được, Tô Mộc Thu vẫn tiến tới đứng đối diện hắn. Anh đưa tay chạm vào mặt Diệp Tu, lần này bàn tay tuy không xuyên qua nhưng có lẽ hắn cũng chẳng cảm nhận được.
Mặc kệ điều đó Tô Mộc Thu dịu dàng nói:
"Lời của cậu tôi đều nhớ hết rồi. Tốt nhất là cậu nên thực hiện được nó, bằng không tôi sẽ theo ám cậu cả đời."
Diệp Tu đột nhiên ngẩng mặt lên, tầm mắt đối diện với linh hồn của Tô Mộc Thu.
Toàn bộ hành động của Tô Mộc Thu bị đình chỉ. Có lẽ nào Diệp Tu có thể nhìn thấy anh không. Nếu đúng là như thế thì việc Tô Mộc Thu là linh hồn đâu có là gì. Chỉ cần Diệp Tu có thể nhìn thấy và nghe được anh bắt anh làm linh hồn cũng không sao.
"Diệp Tu..."
"Em đến rồi à?" Diệp Tu hỏi.
Sự phấn khích của Tô Mộc Thu tan biến trong chốc lát. Hi vọng cái gì chứ, toàn bộ đều do anh tự mình đa tình.
Tô Mộc Thu quay về phía sau, không biết từ lúc nào Tô Mộc Tranh đã đứng ở đó. Vẫn là dáng người nhỏ nhắn đấy nhưng khuôn mặt đáng yêu mọi ngày giờ lại đẫm lệ. Quần áo cô ướt nhẹp do chạy giữa cơn mưa nhưng Tô Mộc Tranh nào có quan tâm.
Mười mấy phút trước Tô Mộc Tranh còn đang ở nhà chờ hai anh về. Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, nghe tiếng có thể thấy người ngoài kia đang rất gấp. Vẫn biết là không được mở cửa cho người lạ nhưng không hiểu sao cô vẫn quyết định đi về phía cánh cửa.
Cánh cửu mở ra, người đứng sau nó là bà Thất nhà kế bên.
Tô Mộc Tranh lễ phép chào:
"Bà Thất đó ạ? Con chào bà. Sao bà sang mà không nói con làm con tưởng là..."
"Con mau đến cửa hàng của Hà An đi, Mộc Thu... Mộc Thu nó... vừa mới bị tai nạn."
Bà Thất vội cắt lời cô. Vừa nói bà vừa thở hổn hển. Trong lời nói dường như còn có cả tiếng nấc. Tô Mộc Thu bị tai nạn, tin này là bà chủ An của cửa hàng lưu niệm nói cho bà biết. Cũng chỉ vì nhà của Tô Mộc Tranh không có điện thoại nên mới phải thông qua bà Thất để báo cho cô biết.
Tô Mộc Tranh nghe xong hai chân bất giác run lên. Cô cảm giác như thể nếu ai đó chạm khẽ cũng đủ để cô ngã xuống. Tô Mộc Tranh đứng thẫn thờ mất mấy giây. Cô không tin hay đúng hơn là không muốn tin vào những gì mình đã nghe thấy.
Không để bà Thất kịp nói thêm tiếng nào, Tô Mộc Tranh đã lao đi. Mặc kệ ngoài trời mưa xối xả cũng không thể ngăn cô đi tìm anh trai mình. Trong màn đêm sâu thẳm thân ảnh của cô bé mới chỉ tròn 13 tuổi dần biến mất.
Tô Mộc Tranh tưởng tượng cuộc sống không có Tô Mộc Thu, nó thật đáng sợ. Cô chỉ là một cô bé quen được anh hai và Diệp Tu bao bọc, nếu bây giờ anh trai cô đột nhiên biến mất thử hỏi cô biết sống thế nào.
Cuộc sống thiếu đi Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh không cách nào tiếp nhận. Vậy nên dù chỉ là một tia hi vọng cô vẫn muốn tin rằng anh trai cô không sao.
Nhưng khi thấy Diệp Tu ôm Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh thực sự hiểu đã mọi chuyện quá muộn. Tia hi vọng ấy cuối cùng vẫn bị dập tắt.
Tô Mộc Tranh bước đến, gục mặt vào người Tô Mộc Thu khóc nức nở. Diệp Tu nhìn mà trái tim càng thêm đau nhói. Sắp tới một mình hắn liệu có thể làm thay cả phần của Tô Mộc Thu không. Hắn không phải anh trai của Tô Mộc Tranh vậy nên không thể nào thay thế vị trí của Tô Mộc Thu trong lòng cô. Vả lại Tô Mộc Tranh sẽ chấp nhận chuyện đó sao. Diệp Tu không biết và cũng không muốn nghĩ đến. Bản thân hắn bây giờ cũng đau đớn lắm rồi. Càng tệ hơn khi Tô Mộc Tranh trách hắn:
"Tại sao anh lại không gọi xe cứu thương?"
Diệp Tu bất đắc dĩ lắc đầu:
"Mưa quá to, xe cứu thương không có cách nào đến kịp. Với lại Tô Mộc Thu bị thương quá nặng dù xe cứu thương có đến cũng vô vọng."
Tô Mộc Tranh che mặt, tiếp tục khóc. Điều đó càng làm Diệp Tu cảm thấy tội lỗi hơn gấp vạn lần.
"Xin lỗi em, Tô Mộc Thu vì cứu anh nên mới..."
Tô Mộc Tranh ôm chầm lấy Diệp Tu, ngăn không cho hắn nói tiếp.
"Cám ơn trời vì anh vẫn an toàn. Bây giờ em chỉ còn anh nên xin anh đừng nói như vậy. Xin đừng để cái chết của anh hai em trở nên vô nghĩa."
Diệp Tu ôm chặt Tô Mộc Tranh vào lòng. Hắn chưa từng nghĩ cô sẽ nói như vậy. Hắn đã cho rằng mình sẽ tiếp tục bị trách cứ, thậm chí bị cô ghét bỏ vì hắn chính là nguyên nhân gây ra cái chết của Tô Mộc Thu. Vì suy nghĩ ấy mà Diệp Tu đã vô tình quên mất chuyện mình đáng ra phải làm là người an ủi Tô Mộc Tranh. Cuối cùng người được an ủi lại là hắn.
Xoa đầu Tô Mộc Tranh, Diệp Tu nói:
"Em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ đâu. Anh hứa anh sẽ ở bên em vậy nên đừng cố gượng ép bản thân nữa. Cứ khóc đi."
"Anh không muốn khóc sao?" Tô Mộc Tranh hỏi.
Diệp Tu cười tự giễu:
"Có chứ. Nhưng lúc này anh đã không còn nước mắt để khóc nữa rồi."
Chứng kiến đoạn hội thoại của hai người, trái tim Tô Mộc Thu như bị ngàn mũi dao đâm vào. Khi Diệp Tu khóc, anh chỉ có thể đứng nhìn. Bây giờ người khóc là Tô Mộc Tranh, anh cũng không có cách nào an ủi con bé.
Tuy rằng trước khi siêu thoát, Tô Mộc Thu sẽ ở bên cạnh hai người nhưng điều đó chỉ có một mình anh biết. Với Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, anh đã không còn trên thế gian này nữa.
Từ ngày ấy đến giờ cũng đã 10 năm, Tô Mộc Thu vẫn như cũ lặng lẽ quan sát em gái và chiến hữu của mình. Diệp Tu đến giờ đã có trong tay bốn quán quân và vô số danh hiệu lấp lánh. Điều này Tô Mộc Thu đã sớm đoán được. Bởi vì Diệp Tu mạnh hơn anh, vậy nên anh dĩ nhiên sẽ tin tưởng người đã đánh bại mình.
Bất ngờ hơn, Tô Mộc Tranh như thế nào lại bị lôi kéo tham gia Liên minh chuyên nghiệp. Tô Mộc Thu không ngờ Diệp Tu lại giao Mộc Vũ Tranh Phong cho Tô Mộc Tranh. Càng không ngờ cô em gái đáng yêu của mình lại lập lời thề quyết bảo hộ Diệp Tu và Nhất Diệp Chi Thu thay cho phần anh.
Những cố gắng của Tô Mộc Tranh khiến anh vô cùng cảm động. Nếu có thể anh muốn chạy tới ôm lấy cô. Anh muốn nói cảm ơn cô vì đã thay anh chăm sóc cho Diệp Tu cũng như vì anh mà tạo nên tổ hợp Pháo Mâu.
Đáng tiếc vào mùa giải thứ tư, tổ hợp Pháo Mâu tuy rằng rất mạnh song vẫn trễ hẹn với quán quân. Bốn năm tiếp theo cũng không được, Gia Thế thậm chí còn bắt đầu suy thoái. Linh hồn của Tô Mộc Thu bởi vì vậy mà vẫn còn lưu lại.
Từ ngày đó đến giờ cũng được 10 năm, cuối cùng thì Tô Mộc Thu đã có thể chứng kiến Diệp Tu và Tô Mộc Tranh cùng giành được quán quân. Dù rằng cả hai giờ đã không còn là đội viên của chiến đội Gia Thế nhưng anh vẫn rất hạnh phúc.
Nhìn Diệp Tu ở bên cạnh đang chăm chú nhìn vào máy tính, Tô Mộc Thu cũng bất giác nhìn vào máy của mình. Trên khung trò chuyện của Thu Mộc Tô xuất hiện một tin nhắn từ Quân Mạc Tiếu.
"Về phần tôi sau khi giải nghệ, quả thực có chút tiếc nuối. Nhưng được nhìn thấy Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong giành được quán quân, tôi xem như đã mãn nguyện."
Tô Mộc Thu giật mình trước tin nhắn Diệp Tu gửi đến. Lúc Diệp Tu chọn Mộc Vũ Tranh Phong thay vì Nhất Diệp Chi Thu, trong đầu Tô Mộc Thu đã có hàng ngàn dấu chấm hỏi. Tại sao hết lần này đến lần khác đều là Mộc Vũ Tranh Phong. Nếu đem so sánh với Nhất Diệp Chi Thu đã chinh chiến cạnh hắn suốt 10 năm, cái nào quan trọng hơn đã quá rõ ràng.
Đến tận bây giờ Tô Mộc Thu mới hiểu việc quay lại Liên minh của Diệp Tu là ngoài tình yêu với Vinh Quang còn là vì lời hứa năm đó.
Pháo Mâu năm ấy còn chưa hình thành giờ đã vang danh khắp Vinh Quang. Giấc mơ tán nhân anh đã sớm từ bỏ, Diệp Tu lại giúp nó trở thành sự thật. Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong, hai tài khoản mà Tô Mộc Thu từng muốn mang vào Liên minh, nay cùng sánh vai trên chiến trường danh vọng. Trước khi giải nghệ, Diệp Tu muốn để cho hai tài khoản này có ít nhất một quán quân. Bởi vì dù là Quân Mạc Tiếu hay Mộc Vũ Tranh Phong đều do anh tạo ra. Lúc còn sống Tô Mộc Thu không thể cùng chúng đi đến đỉnh Vinh Quang, vậy nên hắn liền cùng với Tô Mộc Tranh thay anh làm điều đó.
Cám ơn cậu, vì đã thay tôi làm điều mà tôi không thể.
Lưu luyến với trần thế đã không còn. Phải chăng thực sự đến lúc anh phải rời xa hai người bọn họ. Tô Mộc Thu không muốn đi lúc này nhưng cuộc sống mà, đã đến lúc buộc phải ra đi thì không thể lưu luyến mãi.
Chí ít trước khi đi xin hãy để cho Diệp Tu cảm nhận được sự hiện diện của anh. Một lần thôi, chỉ một tin nhắn thôi là đủ rồi.
Tô Mộc Thu khẽ chạm tay vào bàn phím. Kì lạ thay, lần này anh lại có thể thực sự chạm vào chúng. Đây nhất định là cơ hội trời ban để anh nói ra nỗi lòng của mình.
Nhưng Tô Mộc Thu chưa kịp gõ gì thì một tin nhắn khác được gửi đến.
"Có một điều mà tôi đã luôn muốn nói với anh."
Mọi hành động của Tô Mộc Thu bị đình chỉ. Diệp Tu là muốn nói gì với anh.
Trong sự mong chờ của Tô Mộc Thu dòng tin nhắn tiếp theo xuất hiện.
"Dù bây giờ nói lời này đã quá muộn. Ít nhất tôi muốn anh biết tình cảm của mình."
Tô Mộc Thu nhìn sang Diệp Tu. Cả hai giờ chỉ cách nhau một cánh tay. Song đó lại là khoảng cách giữa người sống và linh hồn. Diệp Tu vẫn không biết sự tồn tại của Tô Mộc Thu mà anh lại thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của hắn. Cái tên cà la phất phơ mọi khi lúc này đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Mộc Thu, tôi cũng thích anh."
Diệp Tu khẽ nở một nụ cười. Hắn nhớ lại mình của ngày trước. Rõ ràng thích người ta, lại không dám mở miệng. Chính vì vậy mà sau này mới không thể ở trước mặt anh nói ra tình cảm này.
Bây giờ thổ lộ chắc gì Tô Mộc Thu đã nghe thấy, nhưng Diệp Tu vẫn muốn hỏi.
Bàn tay hắn điêu luyện lướt trên bàn phím. Tin nhắn này sẽ là tin cuối cùng mà hắn gửi. Sau đó hắn sẽ buông bỏ tất cả những tình cảm mà mình âm thầm níu giữ bấy lâu nay.
Tô Mộc Thu quay về nhìn màn hình của mình. Sau đó anh kinh ngạc nhìn chằm chằm dòng chữ trên đó.
"Mình bên nhau có được không?"
Diệp Tu thở dài một hơi, lời này cuối cùng cũng có thể nói ra. Kết thúc rồi, kể từ giờ hắn không phải bận lòng về chuyện này nữa. Hắn định đóng khung trò chuyện, bỗng một tin nhắn nhảy ra.
Diệp Tu mở to mắt, hắn hi vọng mình không phải nhìn lầm. Bởi vì tin nhắn này được gửi từ Thu Mộc Tu. Một tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ.
"Tôi đợi cậu."
Diệp Tu mỉm cười, hắn rút ra một điếu thuốc đặt lên môi nhưng không châm lửa. Nhìn ra bên ngoài, hắn tự hỏi, khi nào trời mới tạnh mưa nhỉ?
___________END PHẦN 3___________
Quà tặng kèm:
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#8
Giờ tui mới đọc tới cho chủ thớt, tạ tội tạ tội.

Thật ra không phải gái Tô không hồn nhiên đâu, mà tại hai ông anh bình thường lộ liễu quá, đến đứa nhỏ nhìn vào cũng chói mù mắt nữa a. Tán ca, sống mũi tui cũng hơi cay cay nè, tại sao nhìn hai ổng yêu nhau mà tui cũng đau khổ vậy nè??? Điên cuồng gào thét: Tỏ tình thôi mà Tô đại, dũng khí bình thường vào game đập người đâu rồi, huống chi đối tượng còn là thằng đập chung với mình/ngủ trên giường mình/ ăn cơm của mình/ở nhà của mình nữa?!!! Người của mình quái rồi!!!

Không liên quan cơ mà Tu ơi, chỉ là mưa thôi mà, cũng không đến nỗi phiền vậy chứ, anh đây là nhân cơ hội hát bài ca đá đểu tới Hoàng thiếu nhà tui đúng không?!!

....

Thớt đâu???? A a a a a a a, sao tui đang mang tâm trạng hóng hớt hai anh tình vỡ bình với nhau, thớt bẻ cái rụp vậy không sợ tui đau tim chết sao??? Ahuhuhuhu, tỏ tình dưới mưa vốn rất lãng mạn mà, sao lại thành thế này rồi....

Vinh Quang của chúng ta, tôi giành thay phần cậu. Tình yêu của chúng ta, tôi cất giữ tận đáy lòng. Thủ hộ vì người, chỉ thắng không bại!

Tán ca, cuối cùng Diệp Tu cũng hoàn thành mộng tán nhân của anh, chăm sóc Mộc Tranh trưởng thành, để cho Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong cùng nhau đạt được quán quân, nói ra lời tỏ tình năm đó còn bỏ dở... bất tri bất giác hoàn thành hết tất cả cũng mười năm rồi... Không phải anh nên xoa xoa đầu người ta sao, nói một câu đợi cậu là đợi tới khi nào, đời người có mấy lần mười năm? Cơ mà nể tình anh cũng đợi mười năm rồi, nên tha cho anh đó... Hai anh đều muốn chờ cho dứt cơn mưa này đúng không? (Thật ra truyện này ngược nhất không phải Tu không phải Tán mà là tui đúng không? Chủ nhà biết vì sao đêm đó mưa lớn không, do tui khóc thành đó T_T)

Chủ nhà ơi viết hay quá, tui thả bay theo tình tiết truyện a, hay đến độ mà niềm vui quá đỗi chân thật, nụ cười vẫn ngân mãi bên tai, để rồi nỗi đau đọng lại cũng chân thật đến thế... (Mưa... mưa nữa... mưa mãi...) (Khóc... khóc nữa... khóc mãi...)

Ấy ấy, vid là chủ nhà tự làm sao? Nếu vậy thật thì quá có tâm nha. Coi xong chỉ muốn hét tên Tô Mộc Thu một ngàn lần, CP là cái quái gì chứ! (Hình như cái vid nó hơi bị phản tác dụng... Tui thành only Tán rồi chăng...)
 

Bình luận bằng Facebook