Ongoing [Nhiều chiến đội] Sư đồ Toàn Chức Cao Thủ

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1


Hàng tự viết về các cặp thầy-trò trong TCCT

Tác giả: Ú chỉ thích ăn ngủ
Thể loại: Tcct đồng nhân, không Cp
Tôi không sở hữu bất cứ nội dung hay nhân vật nào của fic. Mọi thứ đều thuộc về Hồ Diệp Lam
:):)

Trong chính truyện của Toàn Chức Cao Thủ có rất nhiều mối quan hệ thầy trò siêu tuyệt vời.
1. Ngụy- Hoàng

" Ngụy Sâm coi trọng, đặt kì vọng vào Thiếu Thiên, mọi người đều thấy.
Mà Hoàng Thiếu Thiên yêu quý, kính trọng Lão quỷ của cậu, ai ai cũng cảm nhận được."


Khi đọc đỉnh Vinh Quang, Ngụy Sâm và Hoàng Thiếu Thiên chỉ được nhắc tới trong 2/10 chương, nhưng thực sự, với cá nhân mình thì đó là hai chương để lại ấn tượng nhiều nhất. Ngụy Sâm vẫy tay rồi rời đi, Hoàng Thiếu Thiên vừa chửi vừa khóc bên dưới, chỗ ngồi còn trống ở phòng huấn luyện Lam Vũ, " thần bí nhân sĩ" gửi vật liệu cho Lam Vũ,..... rất nhiều chi tiết đáng quý tô vẽ nên mối quan hệ bền chặt giữa họ. Họ không chỉ là những người đồng đội của nhau nữa, giữa họ là tình cảm như người thân trong gia đình dành cho nhau.

2. Diệp Kiều

"Diệp tiền bối hiếm khi khen ngợi cậu, nhưng những lời khen của tiền bối luôn tới rất đúng và đủ.
Đúng vào mỗi thời điểm Nhất Phàm hoang mang, đủ để cậu lấy lại niềm tin, tiếp tục cố gắng."


Trong chính văn nhắc tới sự tôn trọng mà Kiều Nhất Phàm dành cho Vương Kiệt Hi nhiều hơn, nhưng cá nhân mình lại cảm thấy, người có ơn lớn nhất với Kiều Nhất Phàm trong con đường Vinh Quang của cậu là Diệp Tu.

Từ khi Kiều Nhất Phàm còn là thành viên mờ nhạt của Vi Thảo, Diệp Tu đã nhìn ra thiên phú của cậu, dưới cương vị của một vị tiền bối mà chỉ dẫn cho cậu; khi Nhất Phàm thất bại tại Ngôi sao Tụ Hội, Diệp Tu mới là người giúp cậu lấy lại niềm tin; khi cậu bị Vi Thảo vứt bỏ, người đưa ra lời đề nghị, giữ cậu lại với Vinh Quang cũng là Diệp Tu.

Nếu giữa Ngụy Hoàng là tình thân thì giữa Diệp Kiều là sự nâng đỡ.

3. Diệp Khâu
4. .....

______________________góc pr_______________________

Hiện bạn Ú đang ôm một topic tổng hợp mới là topic Tổng hợp cảm nhận các fic trên forum, topic này sẽ tổng hợp các nhận xét có tính tham khảo của toàn bộ fic trên forum kèm link truyện, giúp các bạn muốn đọc fic có thể dễ dàng chọn lựa hơn.

Mong mọi người ghé thăm và ủng hộ
(づ  ̄ ³ ̄)づ~♥

 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#2

MỪNG NGƯỜI TRỞ VỀ

Tác giả: Ú chỉ thích ăn ngủ
Thể loại: Tcct đồng nhân, không Cp
Nhân vật trung tâm: Ngụy Sâm và Hoàng Thiếu Thiên
Warning: Không có ( nếu có thì là hố sâu ko đáy, ko biết bao lâu mới lấp)

Dành tặng cho cặp " thầy- trò" tôi thích nhất trong toàn chức cao thủ

Mục Lục

Chương 1+2
Chương 3
Chương 4
......​
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#3
1.

Hoàng Thiếu Thiên là thanh niên nói nhiều, điều này ai cũng biết.
Hoàng Thiếu Thiên là thanh niên thừa năng lượng, lúc nào cũng cười nói, đây cũng chẳng phải bí mật gì.
Nhưng cả trong Lam Vũ cũng ít ai hay, Kiếm Thánh nhà họ từng khóc một trận rất dữ.

Mùa hè năm 2017, trận tứ kết mùa giải 2

Thiếu niên 17 tuổi trên khán đài, nhìn “ lão quỷ” của cậu rời đi, vừa hét ầm lên chửi, mà mặt mũi tèm lem toàn nước mắt vs nước mũi. Hồi đó Hoàng Thiếu Thiên cũng chẳng buồn để tâm xung quanh, mắt chỉ đăm đăm nhìn đội trưởng nhà mình bị bảo an lôi ra ngoài.

Lúc Ngụy Sâm mời cả đội đi ăn sau khi trận đấu kết thúc, mắt Thiếu Thiên vẫn chưa hết sưng, giọng khàn cả đi, cổ họng đau rát không thôi.

“ Người thua là tao, chú mày khóc cái gì mà khóc. Sau này gặp Diệp Thu trong trận, thua hắn thì chú mày tính ăn vạ tại trận à.” Ngụy Sâm nhìn khuôn mặt bánh xị ra như cái mâm của Hoàng Thiếu Thiên, cười ha hả.

“ Hứ, thua cái mốc, chờ sau này tui ra sân , cái gì mà Đấu Thần, cái gì mà Quyền Hoàng… chờ làm gạch lót đường cho Lam Vũ hết đi.”

Hoàng Thiếu Thiên là người tâm tư đơn giản, bị chọt một câu đã xù lông xù cánh, mạnh miệng vừa nói vừa quơ quơ, chọt chọt cái chân gà như thể đó là thanh kiếm của kiếm khách, cả đội nhìn mà cười ầm ỉ.

Phương Thế Kính nhìn vậy, tâm tư phiền muộn của hắn đã nhẹ bớt đi phần nào. Hắn còn sợ Ngụy Sâm sẽ thông báo tin giải nghệ với cả đội luôn. Hắn biết Ngụy Sâm sẽ không còn lên sân trong mùa giải năm sau nữa, nhưng có ở lại Lam Vũ làm việc cho công hội hay không thì hắn chịu. Hỏi thế nào thế nào tên ấy cũng không nói. Cũng có thể sẽ ở lại Lam Vũ vài tháng nữa để thu xếp mọi chuyện của chiến đội. Nếu vậy thì vẫn còn đủ thời gian thuyết phục tên già đó ở lại với Lam Vũ.

Cả buổi không khí rất tốt, liên minh chuyên nghiệp mới được có 2 năm, hầu hết chủ lực của Lam Vũ vẫn toàn là anh em Ngụy Sâm kéo về được từ trong game, vô cùng thân thiết; mấy đứa nhỏ của trại huấn luyện, toàn thiếu niên 16, 17 tuổi, chả kiêng dè gì nhau…. Bàn ăn chung quy lại là một nồi bát nháo. Tiếng chửi lộn xóc xỉa nhau, tiếng cười đùa, tiếng ai đó bị tên già chọc cho xù lông, chữ xả ra không ngớt.

Khi bữa ăn kết thúc cũng đã gần nữa đêm, tuyển thủ chuyên nghiệp đều sinh hoạt lành mạnh, đi ngủ rất sớm. Hôm nay đúng là bữa hiếm hoi được “ thả ga”.

Lúc Ngụy Sâm nói một câu “ Tao đi đây”, mười mấy người của Lam Vũ không một ai phát hiện ra có gì bất thường ở đội trưởng của mình.

Có ngờ đó lại là lần cuối rồi.

2.

Hôm sau quản lí thông báo hắn giải nghệ, đi rồi.

Ai nhìn vẻ mặt đờ ra của Hoàng Thiếu Thiên lúc đó cũng phải nhói lòng.

“ Lão quỷ chết tiệt, ông đâu rồi, ra đây ra đây ra đây”

“ Tui còn chưa thắng được ông mà ông chạy cái gì chạy cái gì chạy cái gì, lăn xác về đây coi nào, pkpkpkpkpk…. khi nào tui thắng được ông thì ông mới được giải nghệ”

“ Ông già kia, ông sợ tui vậy luôn hả? Mới bị Diệp Thu quánh có một lần mà đã chạy mất rồi là sao là sao là sao hả hả hả ???? “

“ Lão quay đừng có núp, tui biết ông ở đó mà, lại còn chơi cả trò nằm lặn ở ẩn, tui coi ông trốn được bao lâu được bao lâu. Lăn ra đây nhanh nhanh còn kịp.”

“…..”

Người không thấy, điện thoại không nghe, còn tắt cả nguồn. Mọi người đều hiểu cho Ngụy Sâm, chỉ có Hoàng Thiếu Thiên là không cam tâm chịu thua, spam QQ “ Thiếu niên như thần” của Ngụy Sâm suốt 3,4 ngày trời.

Sau ba bốn ngày chửi rủa liên tục không ngớt đó, Hoàng Thiếu Thiên lại đâm ra trầm mặc, câu gì không cần nói thì nhất định không nói, lúc không cần mở miệng tuyệt sẽ không mở miệng.

Phương Thế Kính lòng đầy oán giận mà không biết trút vào đâu. Cái đống bùi nhùi này hắn phải làm sao đây. Thử tưởng tượng một ngày người bên cạnh bạn cả ngày trầm lặng không chịu nói gì đã đáng sợ rồi. Khi một nhóc siêu cấp nói nhiều bổng yên lặng thì sự đáng sợ nhiều tương đương số chữ thường ngày đối phương có thể nhả ra vậy .

" Đó đó đó, ông lăn về đây mà nhìn đi này lão Ngụy.

Thằng nhóc nhà ông lại ngồi thừ người ra nữa rồi, nhìn có giống mất sổ gạo không cơ chứ, có giống thất tình không cơ chứ."


Phương Thế Kính lần thứ n nhìn Hoàng Thiếu Thiên mà khóc không ra nước mắt. Từ sau khi chửi bới chán chê xong, cứ như thể bao nhiêu tinh lực thường ngày của Hoàng Thiếu Thiên bị đống chữ kia rút hết rồi.

Người cứ ngẫn ngẫn ngơ ngơ, mỗi lần kết thúc xong bài tập huấn luyện đều ngồi thừ ra. Điều đáng sợ nhất là các bài huấn luyện vậy mà lại tốt hơn thường ngày, sai sót rất ít, mà tốc độ tay bùng nổ còn cao hơn bình thường, điều mà một với một kẻ chơi cơ hội như Hoàng Thiếu Thiên rất ít khi xảy ra.

“ Ngụy Sâm kia, thằng nhóc đó mà có bị ám ảnh chướng ngại tâm lí gì, đừng nói là chỉ cắt liên lạc, ông có đã xuất ngoại thì tôi cũng sẽ lật ba tấc đất lên, tới túm cổ ông về quăng cho thằng nhỏ, cho đống chữ tích tụ mấy ngày nay của nó đè chết ông .”

( còn tiếp)
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
1.

Hoàng Thiếu Thiên là thanh niên nói nhiều, điều này ai cũng biết.
Hoàng Thiếu Thiên là thanh niên thừa năng lượng, lúc nào cũng cười nói, đây cũng chẳng phải bí mật gì.
Nhưng cả trong Lam Vũ cũng ít ai hay, Kiếm Thánh nhà họ từng khóc một trận rất dữ.

Mùa hè năm 2017, trận tứ kết mùa giải 2

Thiếu niên 17 tuổi trên khán đài, nhìn “ lão quỷ” của cậu rời đi, vừa hét ầm lên chửi, mà mặt mũi tèm lem toàn nước mắt vs nước mũi. Hồi đó Hoàng Thiếu Thiên cũng chẳng buồn để tâm xung quanh, mắt chỉ đăm đăm nhìn đội trưởng nhà mình bị bảo an lôi ra ngoài.

Lúc Ngụy Sâm mời cả đội đi ăn sau khi trận đấu kết thúc, mắt Thiếu Thiên vẫn chưa hết sưng, giọng khàn cả đi, cổ họng đau rát không thôi.

“ Người thua là tao, chú mày khóc cái gì mà khóc. Sau này gặp Diệp Thu trong trận, thua hắn thì chú mày tính ăn vạ tại trận à.” Ngụy Sâm nhìn khuôn mặt bánh xị ra như cái mâm của Hoàng Thiếu Thiên, cười ha hả.

“ Hứ, thua cái mốc, chờ sau này tui ra sân , cái gì mà Đấu Thần, cái gì mà Quyền Hoàng… chờ làm gạch lót đường cho Lam Vũ hết đi.”

Hoàng Thiếu Thiên là người tâm tư đơn giản, bị chọt một câu đã xù lông xù cánh, mạnh miệng vừa nói vừa quơ quơ, chọt chọt cái chân gà như thể đó là thanh kiếm của kiếm khách, cả đội nhìn mà cười ầm ỉ.

Phương Thế Kính nhìn vậy, tâm tư phiền muộn của hắn đã nhẹ bớt đi phần nào. Hắn còn sợ Ngụy Sâm sẽ thông báo tin giải nghệ với cả đội luôn. Hắn biết Ngụy Sâm sẽ không còn lên sân trong mùa giải năm sau nữa, nhưng có ở lại Lam Vũ làm việc cho công hội hay không thì hắn chịu. Hỏi thế nào thế nào tên ấy cũng không nói. Cũng có thể sẽ ở lại Lam Vũ vài tháng nữa để thu xếp mọi chuyện của chiến đội. Nếu vậy thì vẫn còn đủ thời gian thuyết phục tên già đó ở lại với Lam Vũ.

Cả buổi không khí rất tốt, liên minh chuyên nghiệp mới được có 2 năm, hầu hết chủ lực của Lam Vũ vẫn toàn là anh em Ngụy Sâm kéo về được từ trong game, vô cùng thân thiết; mấy đứa nhỏ của trại huấn luyện, toàn thiếu niên 16, 17 tuổi, chả kiêng dè gì nhau…. Bàn ăn chung quy lại là một nồi bát nháo. Tiếng chửi lộn xóc xỉa nhau, tiếng cười đùa, tiếng ai đó bị tên già chọc cho xù lông, chữ xả ra không ngớt.

Khi bữa ăn kết thúc cũng đã gần nữa đêm, tuyển thủ chuyên nghiệp đều sinh hoạt lành mạnh, đi ngủ rất sớm. Hôm nay đúng là bữa hiếm hoi được “ thả ga”.

Lúc Ngụy Sâm nói một câu “ Tao đi đây”, mười mấy người của Lam Vũ không một ai phát hiện ra có gì bất thường ở đội trưởng của mình.

Có ngờ đó lại là lần cuối rồi.

2.

Hôm sau quản lí thông báo hắn giải nghệ, đi rồi.

Ai nhìn vẻ mặt đờ ra của Hoàng Thiếu Thiên lúc đó cũng phải nhói lòng.

“ Lão quỷ chết tiệt, ông đâu rồi, ra đây ra đây ra đây”

“ Tui còn chưa thắng được ông mà ông chạy cái gì chạy cái gì chạy cái gì, lăn xác về đây coi nào, pkpkpkpkpk…. khi nào tui thắng được ông thì ông mới được giải nghệ”

“ Ông già kia, ông sợ tui vậy luôn hả? Mới bị Diệp Thu quánh có một lần mà đã chạy mất rồi là sao là sao là sao hả hả hả ???? “

“ Lão quay đừng có núp, tui biết ông ở đó mà, lại còn chơi cả trò nằm lặn ở ẩn, tui coi ông trốn được bao lâu được bao lâu. Lăn ra đây nhanh nhanh còn kịp.”

“…..”

Người không thấy, điện thoại không nghe, còn tắt cả nguồn. Mọi người đều hiểu cho Ngụy Sâm, chỉ có Hoàng Thiếu Thiên là không cam tâm chịu thua, spam QQ “ Thiếu niên như thần” của Ngụy Sâm suốt 3,4 ngày trời.

Sau ba bốn ngày chửi rủa liên tục không ngớt đó, Hoàng Thiếu Thiên lại đâm ra trầm mặc, câu gì không cần nói thì nhất định không nói, lúc không cần mở miệng tuyệt sẽ không mở miệng.

Phương Thế Kính lòng đầy oán giận mà không biết trút vào đâu. Cái đống bùi nhùi này hắn phải làm sao đây. Thử tưởng tượng một ngày người bên cạnh bạn cả ngày trầm lặng không chịu nói gì đã đáng sợ rồi. Khi một nhóc siêu cấp nói nhiều bổng yên lặng thì sự đáng sợ nhiều tương đương số chữ thường ngày đối phương có thể nhả ra vậy .

Đó đó đó, ông lăn về đây mà nhìn đi này lão Ngụy.

Thằng nhóc nhà ông lại ngồi thừ người ra nữa rồi, nhìn có giống mất sổ gạo không cơ chứ, có giống thất tình không cơ chứ.

Phương Thế Kính lần thứ n nhìn Hoàng Thiếu Thiên mà khóc không ra nước mắt. Từ sau khi chửi bới chán chê xong, cứ như thể bao nhiêu tinh lực thường ngày của Hoàng Thiếu Thiên bị đống chữ kia rút hết rồi.

Người cứ ngẫn ngẫn ngơ ngơ, mỗi lần kết thúc xong bài tập huấn luyện đều ngồi thừ ra. Điều đáng sợ nhất là các bài huấn luyện vậy mà lại tốt hơn thường ngày, sai sót rất ít, mà tốc độ tay bùng nổ còn cao hơn bình thường, điều mà một với một kẻ chơi cơ hội như Hoàng Thiếu Thiên rất ít khi xảy ra.

“ Ngụy Sâm kia, thằng nhóc đó mà có bị ám ảnh chướng ngại tâm lí gì, đừng nói là chỉ cắt liên lạc, ông có đã xuất ngoại thì tôi cũng sẽ lật ba tấc đất lên, tới túm cổ ông về quăng cho thằng nhỏ, cho đống chữ tích tụ mấy ngày nay của nó đè chết ông .”

( còn tiếp)
CMN ! Cái cảnh Hoàng trầm mặc mấy ngày vì Ngụy rời đi, tới lúc lấy lại tinh thần vừa mắng lão Ngụy, vừa bảo rằng sẽ mang quán quân về LV tui đau lòng gần chết. Đau lòng hơn cả là ngay lúc đó phòng kỹ thuật nhận dc Băng Vũ từ Ngụy.... Con người này dù rời đi vẫn ko dứt dc với Lam Vũ, với Hoàng Thiếu và những đứa trẻ ở Lam Vũ...... AAAAAAAAAAAA
 

JayN

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
72
Số lượt thích
348
Location
hàng xóm của Wu Xuefeng
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Wu Xuefeng
#5
Giải nghệ. Mỗi người có một cách ra đi khác nhau, sự từ biệt vs mọi người cũng khác nhau... Vậy mà Ngụy lại chọn cách đau lòng nhất, shock nhất, và để lại nhiều tiếc nuối nhất: "tao đi đây".Mà đó còn ko phải là một câu từ biệt với mn, chỉ giống như là một lời chào thôi :( Phải chăng vì a thật sự tin tưởng vào tương lai của Lam Vũ trên đôi vai của Phương và thế hệ trẻ tài năng? Hay vì a vẫn còn quá yêu Lam Vũ và cậu thiếu niên trẻ tuổi ấy mà a ko thể nào nói được câu từ biệt thật sự với mọi người. Mà cho dù là lý do gì, không một ai có thể phủ nhận đóng góp của a cho Lam Vũ.
Nhưng cho dù là ra đi, a vẫn mãi một lòng hướng về Lam Vũ và thế hệ trẻ nơi đó. Một "thần bí nhân sĩ" gửi về biết bao nhiu vật liệu quý hiếm, và có thể là trùng hợp hay là cố tình mà vũ khí bạc được tạo lại là Băng Vũ cho Hoàng Thiếu. Mối quan hệ sư đồ này chẳng bao giờ mất đi. Chỉ là nó đã chuyển thành một sự bảo bọc và nâng đỡ trong âm thầm.
“Kỳ thực ông… Vốn chưa hề rời khỏi nhỉ.” Dụ Văn Châu. A ko còn là đội trưởng, nhưng a vẫn nguyện âm thầm làm một "thần bí nhân sĩ", luôn luôn ủng hộ luôn luôn hết mình vì Lam Vũ. Và a luôn luôn cố gắng vun đắp giúp cho cơn mưa rào ngày hè ấy càng ngày càng lớn. (tự nhiên viết dài dã man, sorry Ú nha... và cũng xin lỗi nếu có gì sai sót trong comment này, vì nó là cảm xúc riêng khi đọc fic này và ĐVQ thôi)
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#6
(tự nhiên viết dài dã man, sorry Ú nha... và cũng xin lỗi nếu có gì sai sót trong comment này, vì nó là cảm xúc riêng khi đọc fic này và ĐVQ thôi)
Người comment có tâm dã man
:love::love::love:
Tui rất muốn biết khi đọc mọi người có cảm nhận thế nào, giống mình hay không nên cứ thỏa mái viết.
Mỗi người có một cách ra đi khác nhau, sự từ biệt vs mọi người cũng khác nhau... Vậy mà Ngụy lại chọn cách đau lòng nhất, shock nhất, và để lại nhiều tiếc nuối nhất: "tao đi đây".
Cách từ biệt đó, Lam Vũ đau lòng một, Hoàng Thiếu đau lòng năm thì Ngụy Sâm đau lòng 10. Có lẽ chính vì tình cảm quá quá lớn nên Ngụy Sâm mới phải chọn cách ra đi như vậy.

Mà đó còn ko phải là một câu từ biệt với mn, chỉ giống như là một lời chào thôi
Có lẽ không từ biệt cũng không sai.... vì Ngụy Sâm không hề rời xa Lam Vũ, chỉ là bất đắc dĩ đứng từ xa dõi theo, ủng hộ Lam Vũ theo cách của Ngụy.
Mối quan hệ sư đồ này chẳng bao giờ mất đi. Chỉ là nó đã chuyển thành một sự bảo bọc và nâng đỡ trong âm thầm.
(y)(y)(y)
Thích ý này của Jay, cho mượn bê lên chỗ giới thiệu truyện nha
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#7
3.

Ở một tiệm net nào đó.

Trong cái tiệm net này có lẽ hắn là tên bự đầu nhất, cũng 25,26 rồi còn gì.

Hắn uể oải ngồi dậy, đấm đấm vùng thắt lưng nhức mỏi của mình, đau lưng đau cổ là bệnh chung của những kẻ ngồi nhiều như hắn. Trên bàn ngoài bàn phím và chuột chỉ còn độc một cái gạt tàn xanh dương hình dáng kì lạ.

Ngụy Sâm vươn vai, hít một hơi thật sâu.

Chưa được ba giây hắn đã phải hối hận. Không khí quán nét có trong lành, thơm tho gì cho cam đâu mà hít với chả ngửi.

Không khí quán net hôm nay sôi nổi lạ thường, tuần này là lượt đầu tiên của mùa giải thứ 4. Vừa hay hôm nay quán net này lại phát sóng trận của Lam Vũ. Ngụy Sâm thở dài, vươn tay khởi động lại máy tính.

“ Hoàng Phong thôi mà, hốt không được nữa thì tui bay đóng của Clb luôn đi.”

Nói thì nói vậy, Ngụy Sâm cũng không nhịn được mà cứ 10 giây lại liếc nhìn màn hình một lần.

Lam Vũ của hắn, phần Vinh Quang hắn buộc phải để lại. Tương lai hắn đã tin tưởng giao cho những người đồng đội.

Ngụy Sâm đeo tai nghe, rời mắt khỏi màn hình chiếu, loay hoay tìm bật lửa châm điếu thuốc. Khi hắn rít được một hơi, tuyển thủ hai đội cũng đã bước vào phòng thi đấu, chuẩn bị cho trận solo đầu tiên.

Ngụy Sâm trợn mắt nhìn kiếm khách vừa đăng nhập.

Dạ Vũ Thanh Phiền

Hoàng Thiếu Thiên

Ngụy Sâm nhìn trân trối kiếm khách trên màn hình, tâm trạng phấn khích không thôi.

Cuối cùng hắn cũng chờ được rồi. Đứa trẻ sẽ đưa chiến đội tới đỉnh cao, giành lấy thời khắc thuộc về họ. Đứa trẻ hắn lừa về được từ game, từ lúc quen tới lúc hắn ra đi đã tựa như đứa em trai của hắn, thân thiết như tay chân. ( Thật ra Ngụy hơn Hoàng có 7 tuổi thôi nên nói anh em cũng không lạ lắm)

Ngày ấy, một kiếm kia đã cho Ngụy Sâm biết, hắn chờ không được nữa rồi. Hoàng Thiếu Thiên chưa kịp “ chín”, hắn đã “ già”; đứa trẻ đó vẫn chưa đủ vững để bước lên sàn đấu thì ngày hắn phải rời đi đã tới rồi.

“Xem kiếm! Đệt!!” Hoàng Thiếu Thiên hét lên, phóng ra đại chiêu, nhưng rốt cuộc vẫn bị đối phương khống chế chặt chẽ, Dạ Vũ Thanh Phiền chung quy cũng không cướp được khoảng trống trước mắt, đã ngã xuống.

“Ha ha ha ha, tiểu tử, còn non lắm!” Ngụy Sâm cười to, móc thuốc lá ra hút, thế nhưng tâm tình trong lòng gã hoàn toàn không khớp với nét cười đắc ý đầy mặt kia.

Vừa rồi, thời điểm cuối cùng, mũi kiếm của Dạ Vũ Thanh Phiền chỉ tới quả thực đã khiến gã hoảng hốt một trận. Ánh sáng thanh quang kiếm của Dạ Vũ Thanh Phiền dường như đâm xuyên màn hình, muốn lao tới ngực gã.

Gã biết trong nháy mắt đó gã đang đối mặt với nguy cơ, gã cũng muốn hành động ứng đối, thế nhưng không kịp, bất luận phản ứng hay là thao tác gã đều chậm, nháy mắt kia Ngụy Sâm trong lòng cảm nhận được tràn đầy bất lực tuyệt vọng, khiến gã kích động tới mức muốn hủy diệt cả thế giới.

Vậy mà cuối cùng, vẫn là gã thắng. Bởi vì Hoàng Thiếu Thiên tự mình mắc lỗi, cậu nhìn thấy cơ hội, nhưng thời cơ ra tay và độ chính xác lại đều có chút sai lệch, ánh kiếm rốt cuộc chỉ sượt qua khoảng trống đó rồi thôi, làm Ngụy Sâm kinh hãi một trận vô ích.

“Ha ha ha ha!” Gã vẫn đang cười, dùng tiếng cười che giấu tâm tình của mình.

Một bàn tay đặt trên vai Ngụy Sâm, gã quay người lại nhìn, liền thấy gương mặt Phương Thế Kính khó nén hưng phấn kinh hỉ. Hắn dùng ánh mắt kích động dị thường ra hiệu với Ngụy Sâm, ý của hắn Ngụy Sâm rất rõ, Phương Thế Kính là đang nói: “Nhìn thấy không? Một kiếm kia!”

Ngụy Sâm thấy, không chỉ thấy, còn cảm nhận được.

Một kiếm kia triệt để thể hiện tài năng và đặc điểm của Hoàng Thiếu Thiên, sớm sẽ có một ngày, nhất định tỏa sáng trên sàn thi đấu Vinh Quang.

Thế nhưng ngoài ra, Ngụy Sâm còn nhìn thấy một vài thứ mà Phương Thế Kính đang hưng phấn với biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên không chú ý tới.

Gã còn nhìn thấy chính mình. Chính mình, thật sự đã không còn năng lực thi đấu Vinh Quang đỉnh cao nữa…

Đối thủ của Hoàng Thiếu Thiên là tân binh mùa trước, dù gì cũng nhiều hơn một năm kinh nghiệm. Trận đấu diễn ra giữa hai tân binh vậy mà lại ác liệt lạ thường.

Trên màn hình, bình luận viên đang phấn khích, cậu tân binh chơi pháp sư chiến đấu của Hoàng Phong vốn nổi bậc về tốc độ tay, vậy mà Hoàng Thiếu Thiên lần đầu ra trận lại không hề tỏ ra yếu kém gì. Kỹ năng bay mù, bình luận viên cũng chỉ kịp hô lên tên kỹ năng. Vào gần cuối, Hoàng Thiếu Thiên có vẻ yếu thế hơn một tí, Dạ Vũ Thanh Phiền thanh máu chỉ còn 11%, mà đối thủ còn tận 20%. Không ít người ngỡ kết quả đã định.

Ngụy Sâm nín thở theo dõi “ Không,trận đấu chưa kết thúc, khoảng cách 9% đó không làm gì được thằng nhóc đó. Nó đang chờ đợi, đang lặng lẽ tìm thời cơ”.

Ngụy Sâm chắc chắn Hoàng Thiếu Thiên sẽ thắng, cậu tân binh đó rất khá, nhưng còn quá hiếu thắng. Điểm mạnh nhất ở cậu ta là tốc độ tay nên từ đầu trận tới giờ đã liên tục bùng nổ để phủ đầu Hoàng Thiếu Thiên. Khi nhận thấy đối thủ có dấu hiệu theo không kịp liền lập tức đẩy tốc độ tay lên max hòng cướp tiết tấu, đẩy đối thủ vào thế bị động.

Chỉ có điều cậu ta dường như không nhận ra bản thân đã tự vào tròng rồi. Thao tác đã bắt đầu mất kiểm soát, ngày càng nhiều khuyết điểm lộ ra. Một kẻ trên chiến trường, vì muốn dễ hoạt động mà cởi bỏ áo giáp là ngu xuẩn, ít nhất là trong trường hợp không biết tí gì về đối thủ như hiện nay.

Xong!

Cậu ta mất khống chế tốc độ tay rồi! Chỉ lo đánh sao cho nhanh mà không suy tính cẩn thận, một tuyển thủ sẽ rơi vào tình trạng gián đoạn kỹ năng vì cooldown. Mất khống chế tiết tấu bởi cắm đầu triển tốc độ thế này là một sai lầm mà tân binh có thiên phú cao như cậu ta rất hay gặp. Mất khống chế chắc chắn sẽ có sơ hở. Mà sơ hở chính là thứ không nên có nhất khi đấu với Hoàng Thiếu Thiên.

Ngụy Sâm cười khuẩy: “ Kiểu tuyển thủ này gặp nó, chính là phơi mình trên thớt.”

Hoàng Thiếu Thiên trời sinh đã có khả năng quan sát, có thể nắm chặt những cơ hội thay đổi cục diện. Tình cảnh lấy nhỏ thắng lớn càng dễ dàng kích phát loại khứu giác nhạy cảm này của nó *. Cậu nhóc kia đây là đưa lưng cho người đâm rồi.

Khi thanh máu của pháp sư chiến đấu vừa hạ xuống 19%, thì sai lầm trí mạng đã bị Hoàng Thiếu Thiên nắm được. Cây HP của đối thủ bị Hoàng Thiếu Thiên cho đi đứt trong một đợt. Bình luận viên há hốc bất ngờ, 19% vậy mà về 0% trong phút chốc, chỉ là bổng dưng kiếm khách bùng nổ và vèo một phát… trận đấu kết thúc. Cậu tân binh bên Hoàng Phong còn không kịp phản kích gì đã bị đánh tới ngu người.

Khi HP về không, hai nắm tay cuộc chặc mãy giờ của Ngụy Sâm mới lỏng ra, lòng bàn tay in hằn vết bấm. Hắn thật muốn lao vào ôm cậu nhóc kia, hét lên cho thỏa sự sung sướng đang tràn ngập trong lòng.
Một loạt cho Ngụy Sâm biết tên nhóc đó sẵn sàng rồi.

Ngụy Sâm vui vẻ đeo lại tai nghe, ánh mắt quay trở về màn hình máy tính. Không kịp thấy câu duy nhất Hoàng Thiếu Thiên để lại trên kênh chat

“ Lão quỷ, ông thấy chưa?”

Ông thấy chưa, thấy màn thể hiện của tôi chưa? Lần đầu ra sân của tôi, màn chiến thắng này không uổng sự trông chờ của ông chứ ?

Hoàng Thiếu Thiên liệu có hiểu, khi Ngụy Sâm giao lại Lam Vũ cho cậu và Dụ Văn Châu rời đi chính là vì tin tưởng khả năng của cậu. Tin cậu đủ sức hoàn thành thứ hắn khao khát.

Đó là phó thác của Ngụy Sâm dành cho cậu, là tương lai của Lam Vũ, là song hạch thuộc về Lam Vũ.

Kiếm, và lời nguyền.**

Mùa giải thứ 4, Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu của Lam Vũ ra mắt.

( còn tiếp )

*,**: Lấy từ chính văn
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#9
Tự nhiên nhớ tới trận Vu Phong và HTT...
Nói nhỏ nhỏ thôi người, đừng hô lên như vậy chứ..... tui ngại
( một kẻ ko chơi game, ko thể múa bút như Chi đại thần đc)
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
“ Lão quỷ, ông thấy chưa?”

Ông thấy chưa, thấy màn thể hiện của tôi chưa? Lần đầu ra sân của tôi, màn chiến thắng này không uổng sự trông chờ của ông chứ ?

Hoàng Thiếu Thiên liệu có hiểu, khi Ngụy Sâm giao lại Lam Vũ cho cậu và Dụ Văn Châu rời đi chính là vì tin tưởng khả năng của cậu. Tin cậu đủ sức hoàn thành thứ hắn khao khát.

Đó là phó thác của Ngụy Sâm dành cho cậu, là tương lai của Lam Vũ, là song hạch thuộc về Lam Vũ.

Kiếm, và lời nguyền.**

Mùa giải thứ 4, Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu của Lam Vũ ra mắt.
=))),nói sao nhỉ? yên bình, ấm áp có chút xót xa.

Song hạch của Lam Vũ đã dc hình thành, thứ mà Ngụy Sâm đã cố gắng kiến tạo đã đc ra mắt.

Kiếm và Lời Nguyền!

Tiến lên !
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#11
4.

Mùa 5

Sự ra mắt của Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu gây không ít tranh cãi xoay quanh những quyết định của Lam Vũ, một năm ra mắt tận 3 tân binh, tất cả đều được góp mặt trong đội hình thi đấu chính thức, Sách Khắc Tát Nhĩ- niềm tự hào của Lam Vũ, giao lại có một tuyển thủ có thiên phú bình thường, không thấy gì nổi bật. Không ít người hâm mộ của Lam Vũ tức giận, thậm chí còn có người mong Sách Khắc Tác Nhĩ sẽ được Hoàng Thiếu Thiên- tân binh vừa ra mắt đã được gán cho cái danh thiên tài lúc ấy của Lam Vũ cầm.

Mà Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu, Trịnh Hiên đều vấp phải rào cản tân binh. Đặt ra câu hỏi lớn cho tương lai Lam Vũ.

Không ngờ ở mùa 5, Lam Vũ tiếp tục cho ra mắt thêm một tân binh, mà trọng tâm của Lam Vũ bây giờ, đặt ở cả Sách Khắc Tác Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền, tạo nên một cặp đôi thương hiệu mới của Liên Minh bên cạnh Pháo-Mâu của Gia Thế và súng- trọng kiếm của Bách Hoa. Những ai mong chờ sự lụi tàn của “ anh lớn” đời đầu này đều phải tròn mắt vì sự trỗi dậy mạnh mẽ của Lam Vũ. Mùa 5, Lam Vũ tiến vào vòng bán kết, đối đầu với Vi Thảo.



Đêm trước thi đấu trận bán kết thứ nhất của mùa 5.

Ở trận đi, Vi Thảo dùng lợi thế sân nhà, oanh tạc Lam Vũ với tỉ số 7-3.

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên là bạn cùng phòng khá lâu rồi, hiểu rõ tính cách cũng như thói quen của nhau. Dụ Văn Châu nhận ra bạn cùng phòng của mình hôm nay có tí nất thường. Tới tận lúc tắt đèn lên giường rồi, Hoàng Thiếu Thiên ngày thường bừng bừng sức sống vẫn chưa trở lại:

“ Sao vậy, lo lắng tới mức không ngủ được à?”

“ Tất nhiên có lo, tên mắt bự kia lợi hại cỡ nào, từ lúc chưa ra mắt chúng ta đã biết rồi.

Dụ Văn Châu yên lặng không nói, anh biết Thiếu Thiên chưa nói xong.

“ Đội trưởng, anh nói xem, trận cuối đấu với Nhất Diệp Chi Thu, lão quỷ có cảm thấy áp lực như em bây giờ không?”

“ Sao em tò mò chuyện này?- Lâu lắm rồi Dụ Văn Châu mới thấy Thiếu Thiên nhắc tới Ngụy đội.

Hoàng Thiếu Thiên lặng yên, dường như đang sắp xếp lại câu chữ.

“ Đội trưởng, em chưa kể với anh, hôm trước cướp boss cho công hội, em đụng đầu lão quỷ.”

Dụ Văn Châu hơi ngạc nhiên, mới nói tới đây bổng dưng Hoàng Thiếu Thiên phì cười.

“ Anh muốn hỏi em sao em biết đó là lão quỷ chứ gì, Đương nhiên em không thần thông tới mức có thể đánh một trận liền biết ai thao tác đâu. Anh tin được không, ổng lấy luôn mặt mình ghép vô nhân vật. Em nghĩ lại vẫn thấy mắc cười muốn chết luôn. Từ xưa giờ em vẫn không hiểu nổi cái sở thích đó của ổng. Mặt mũi có đẹp gì cho cam đâu mà cứ…”

“ Sau đó…?”

Hoàng Thiếu Thiên vô thức hạ tông giọng xuống:

“ Ổng vừa nghe giọng của em, thấy tên công hội một phát là lẫn mất tiêu luôn, làm như em ăn thịt được ổng vậy đó. Đứng yên một tí thì mất bớt thịt à? Lão già chết giẫm… Lại còn kêu kêu hai mấy tên anh em, một đóng người tạp nham lao vào em, còn ổng thì thừa cơ lẫn mất. ID còn chưa kịp thấy thì người đã mất tiêu. Thật là tức chết em luôn mà. Lão quỷ chết tiệt, lão quỷ đáng ghét, cái lão già đó. Ổng để em gặp lại lần nữa đi, nhất định sẽ dùng Băng Vũ chém ổng từng đao một tới khi nào khô máu thì thôi, đừng hòng nghĩ tới chuyện trốn được tiếp.

Hoàng Thiếu Thiên càng nói càng nhanh. Dụ Văn Châu nhận ra cảm xúc của Thiếu Thiên không ổn định.

Đây là chuyện cực kì hiếm xảy ra,Hòng Thiếu Thiên là kẻ thành công nhất trong những người theo chủ nghĩa cơ hội, tốc độ tay không phải là vũ khí lợi hại nhất của cậu, thứ làm nên sự đáng sợ của Hoàng Thiếu Thiên là sự bình tĩnh và sức kiên nhẫn. Những kẻ không biết có thể đánh giá Hoàng Thiếu Thiên là bộp chộp, không đủ chính chắn,… Họ đều không hiểu, sự bình tĩnh và sắc của Hoàng Thiếu Thiên sẽ làm bất cứ ai cũng phải ghen tị, kể cả Dụ Văn Châu.

“ Nói đi là đi luôn, vứt lại một lá thư là được à? Nhặt em về , quăng một cái chiến đội vào mặt em, còn mình thì phủi mông đi mất. Hay lắm, không nói không rằng, sau một đêm liền mất tích. Đi thì đi luôn đi, lén gửi về một đống vật liệu hiếm, toàn là vật liệu hệ kiếm sĩ, đừng nói là ổng vô tình có được một đống vật liệu hiếm mà cũng vô tình đống đó nằm chung một hệ nghề nha. Cái lão già chuyên đi lòe người đó, không biết ổng làm sao đào ra được đống đó luôn. Làm người khác bực mình muốn chết, muốn ghét cũng không được.

Hoàng Thiếu Thiên chửi người mà giọng buồn so, càng nói càng không thấy chút khí thế thường ngày.

“ Bản thân thì vẫn quan tâm Lam Vũ mà khi gặp, ổng biết rõ đó là em, vậy mà lại chạy mất…”

Mấy câu sao Dụ Văn Châu không nghe ra nữa, Thiếu Thiên quay lưng về phía anh, không nói thêm gì nữa.

“ Thiếu Thiên, chính vì đó là em, nên Ngụy đội mới làm vậy.” Dụ Văn Châu chỉ nghĩ vậy, điều anh biết làm gì có chuyện Thiếu Thiên không biết, chỉ là cậu không chấp nhận việc được việc đó.

“ Không biết em có để ý không, nhưng hồi đó, cả trại huấn luyện, ai cũng ghen tị với em.”

Dụ Văn Châu nói xong, không thấy Hoàng Thiếu Thiên phản ứng gì, cả căn phòng chìm vào yên lặng.

Hồi đó, cả trại huấn luyện, ai ai cũng ghen tị với Hoàng Thiếu Thiên. Trại huấn luyện của Lam Vũ, có ai là không thần tượng Ngụy Đội. Dù ngày đó Đấu Thần, Quyền Hoàng, Thầy trừ tà có mạnh cách mấy thì họ cũng không quan tâm. Những ai được đánh với Ngụy Đội một trận sẽ trực tiếp cảm nhận được sự bá của đội trưởng. Cái gì mà Nhất Diệp Chi Thu với chả Quét Đất Dâng Hương, dẹt hết qua một bên, Ngụy lão đại nhà này mới là mạnh nhất.

Mà thần tượng của họ lúc đó, mỗi lần lão đại tới thăm trại huấn luyện, đội trưởng đi sau lưng cũng đủ làm họ hồi hộp gần chết, tim đập chân rung, thao tác loạn hết cả lên. Vậy mà Hoàng Thiếu Thiên, không phải thi thố, có mục tiêu từ đầu như họ; được lão đại nhặt từ game, một phát trở thành tương lai của Lam Vũ. Có thể thỏa mái nói chuyện với đội trưởng, một tiếng lão quỷ, hai tiếng lão quỷ. Ngoài Hoàng Thiếu Thiên, còn có ai dám cả gan như vậy chứ.

Họ mong mỏi, khao khát được đánh với Ngụy đội một trận thôi cũng thỏa mãn rồi thì với Thiếu Thiên, mỗi lần Ngụy đội hứng lên hoặc cậu mè nhèo một tí là có thể đánh 2,3 trận liền với đội trưởng. Thua thì cứ mặc sức chửi bới, lỡ vạ mồn nói tục cũng không sao, Ngụy đội cũng chỉ cười khà khà, nói Hoàng Thiếu Thiên “ không biết lớn nhỏ ”, “ còn quá non”,…

Ngụy Sâm coi trọng, đặt kì vọng vào Thiếu Thiên, ai cũng thấy.

Mà Thiếu Thiên yêu quý, kính trọng Lão quỷ của cậu, ai ai cũng cảm nhận được.

Họ cũng đối với Thiếu Thiên ghen tị đỏ con mắt. Nhưng làm gì được, họ cũng biết rằng trình không bằng cậu, cậu thật sự rất giỏi, rất có thiên phú. Mà cho dù nếu họ có giỏi như cậu, họ cũng không thể thỏa mái với Ngụy đội như cậu.

Đối với Hoàng Thiếu Thiên, họ vừa ghen tị vừa nể phục tài năng của cậu. Họ không giỏi bằng cậu, cũng không cố gắng bằng cậu. Có ai đứng trên đỉnh cao mà không cố gắng. Lâu dần chính họ cũng mong chờ, chờ cái ngày như Ngụy Sâm từng chờ. Làm đồng đội của cậu, cùng tỏa sáng trên sân, cùng tiến về phía trước.
______________________góc pr_______________________

Hiện bạn Ú đang ôm một topic tổng hợp mới là topic Tổng hợp cảm nhận các fic trên forum, topic này sẽ tổng hợp các nhận xét có tính tham khảo của toàn bộ fic trên forum kèm link truyện, giúp các bạn muốn đọc fic có thể dễ dàng chọn lựa hơn.

Mong mọi người ghé thăm và ủng hộ
(づ  ̄ ³ ̄)づ~♥
 
Last edited:

JayN

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
72
Số lượt thích
348
Location
hàng xóm của Wu Xuefeng
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Wu Xuefeng
#12
Làm đồng đội của cậu, cùng tỏa sáng trên sân, cùng tiến về phía trước.
Câu nói sáng nhất bài!!!
Mà chắc là lão Ngụy vẫn luôn mong chờ ngày này mà nhỉ, cái ngày mà anh cùng sánh vai với HTT dưới màu áo Lam Vũ :((
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#13
1.

Hoàng Thiếu Thiên là thanh niên nói nhiều, điều này ai cũng biết.
Hoàng Thiếu Thiên là thanh niên thừa năng lượng, lúc nào cũng cười nói, đây cũng chẳng phải bí mật gì.
Nhưng cả trong Lam Vũ cũng ít ai hay, Kiếm Thánh nhà họ từng khóc một trận rất dữ.

Mùa hè năm 2017, trận tứ kết mùa giải 2

Thiếu niên 17 tuổi trên khán đài, nhìn “ lão quỷ” của cậu rời đi, vừa hét ầm lên chửi, mà mặt mũi tèm lem toàn nước mắt vs nước mũi. Hồi đó Hoàng Thiếu Thiên cũng chẳng buồn để tâm xung quanh, mắt chỉ đăm đăm nhìn đội trưởng nhà mình bị bảo an lôi ra ngoài.

Lúc Ngụy Sâm mời cả đội đi ăn sau khi trận đấu kết thúc, mắt Thiếu Thiên vẫn chưa hết sưng, giọng khàn cả đi, cổ họng đau rát không thôi.

“ Người thua là tao, chú mày khóc cái gì mà khóc. Sau này gặp Diệp Thu trong trận, thua hắn thì chú mày tính ăn vạ tại trận à.” Ngụy Sâm nhìn khuôn mặt bánh xị ra như cái mâm của Hoàng Thiếu Thiên, cười ha hả.

“ Hứ, thua cái mốc, chờ sau này tui ra sân , cái gì mà Đấu Thần, cái gì mà Quyền Hoàng… chờ làm gạch lót đường cho Lam Vũ hết đi.”

Hoàng Thiếu Thiên là người tâm tư đơn giản, bị chọt một câu đã xù lông xù cánh, mạnh miệng vừa nói vừa quơ quơ, chọt chọt cái chân gà như thể đó là thanh kiếm của kiếm khách, cả đội nhìn mà cười ầm ỉ.

Phương Thế Kính nhìn vậy, tâm tư phiền muộn của hắn đã nhẹ bớt đi phần nào. Hắn còn sợ Ngụy Sâm sẽ thông báo tin giải nghệ với cả đội luôn. Hắn biết Ngụy Sâm sẽ không còn lên sân trong mùa giải năm sau nữa, nhưng có ở lại Lam Vũ làm việc cho công hội hay không thì hắn chịu. Hỏi thế nào thế nào tên ấy cũng không nói. Cũng có thể sẽ ở lại Lam Vũ vài tháng nữa để thu xếp mọi chuyện của chiến đội. Nếu vậy thì vẫn còn đủ thời gian thuyết phục tên già đó ở lại với Lam Vũ.

Cả buổi không khí rất tốt, liên minh chuyên nghiệp mới được có 2 năm, hầu hết chủ lực của Lam Vũ vẫn toàn là anh em Ngụy Sâm kéo về được từ trong game, vô cùng thân thiết; mấy đứa nhỏ của trại huấn luyện, toàn thiếu niên 16, 17 tuổi, chả kiêng dè gì nhau…. Bàn ăn chung quy lại là một nồi bát nháo. Tiếng chửi lộn xóc xỉa nhau, tiếng cười đùa, tiếng ai đó bị tên già chọc cho xù lông, chữ xả ra không ngớt.

Khi bữa ăn kết thúc cũng đã gần nữa đêm, tuyển thủ chuyên nghiệp đều sinh hoạt lành mạnh, đi ngủ rất sớm. Hôm nay đúng là bữa hiếm hoi được “ thả ga”.

Lúc Ngụy Sâm nói một câu “ Tao đi đây”, mười mấy người của Lam Vũ không một ai phát hiện ra có gì bất thường ở đội trưởng của mình.

Có ngờ đó lại là lần cuối rồi.

2.

Hôm sau quản lí thông báo hắn giải nghệ, đi rồi.

Ai nhìn vẻ mặt đờ ra của Hoàng Thiếu Thiên lúc đó cũng phải nhói lòng.

“ Lão quỷ chết tiệt, ông đâu rồi, ra đây ra đây ra đây”

“ Tui còn chưa thắng được ông mà ông chạy cái gì chạy cái gì chạy cái gì, lăn xác về đây coi nào, pkpkpkpkpk…. khi nào tui thắng được ông thì ông mới được giải nghệ”

“ Ông già kia, ông sợ tui vậy luôn hả? Mới bị Diệp Thu quánh có một lần mà đã chạy mất rồi là sao là sao là sao hả hả hả ???? “

“ Lão quay đừng có núp, tui biết ông ở đó mà, lại còn chơi cả trò nằm lặn ở ẩn, tui coi ông trốn được bao lâu được bao lâu. Lăn ra đây nhanh nhanh còn kịp.”

“…..”

Người không thấy, điện thoại không nghe, còn tắt cả nguồn. Mọi người đều hiểu cho Ngụy Sâm, chỉ có Hoàng Thiếu Thiên là không cam tâm chịu thua, spam QQ “ Thiếu niên như thần” của Ngụy Sâm suốt 3,4 ngày trời.

Sau ba bốn ngày chửi rủa liên tục không ngớt đó, Hoàng Thiếu Thiên lại đâm ra trầm mặc, câu gì không cần nói thì nhất định không nói, lúc không cần mở miệng tuyệt sẽ không mở miệng.

Phương Thế Kính lòng đầy oán giận mà không biết trút vào đâu. Cái đống bùi nhùi này hắn phải làm sao đây. Thử tưởng tượng một ngày người bên cạnh bạn cả ngày trầm lặng không chịu nói gì đã đáng sợ rồi. Khi một nhóc siêu cấp nói nhiều bổng yên lặng thì sự đáng sợ nhiều tương đương số chữ thường ngày đối phương có thể nhả ra vậy .

" Đó đó đó, ông lăn về đây mà nhìn đi này lão Ngụy.

Thằng nhóc nhà ông lại ngồi thừ người ra nữa rồi, nhìn có giống mất sổ gạo không cơ chứ, có giống thất tình không cơ chứ."


Phương Thế Kính lần thứ n nhìn Hoàng Thiếu Thiên mà khóc không ra nước mắt. Từ sau khi chửi bới chán chê xong, cứ như thể bao nhiêu tinh lực thường ngày của Hoàng Thiếu Thiên bị đống chữ kia rút hết rồi.

Người cứ ngẫn ngẫn ngơ ngơ, mỗi lần kết thúc xong bài tập huấn luyện đều ngồi thừ ra. Điều đáng sợ nhất là các bài huấn luyện vậy mà lại tốt hơn thường ngày, sai sót rất ít, mà tốc độ tay bùng nổ còn cao hơn bình thường, điều mà một với một kẻ chơi cơ hội như Hoàng Thiếu Thiên rất ít khi xảy ra.

“ Ngụy Sâm kia, thằng nhóc đó mà có bị ám ảnh chướng ngại tâm lí gì, đừng nói là chỉ cắt liên lạc, ông có đã xuất ngoại thì tôi cũng sẽ lật ba tấc đất lên, tới túm cổ ông về quăng cho thằng nhỏ, cho đống chữ tích tụ mấy ngày nay của nó đè chết ông .”

( còn tiếp)
Ấn tượng nhất câu "Tao đi đây". Một câu chào như hàng ngày, ai ngờ lại là lời chia tay tám năm, khi gặp lại đã là đối thủ. Khi thốt ra câu nói đó nhói lòng cỡ nào, mà Ngụy Sâm vẫn có thể cười, anh cười vì tin tưởng vào tương lai chiến đội, tin rằng mình rời đi là tốt nhất, hi sinh như vậy mấy làm được....
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#14
Hoàng thiếu khóc la ầm ĩ như một đứa trẻ mất đi một thứ quý trọng mà bỏ bê ảnh hưởng đời sống, tui đau lòng.
Hoàng thiếu chậm rãi trưởng thành, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, để lại một câu thầm lặng trên kênh chat “Lão quỷ ông đã thấy chưa”, tui cũng đau lòng.
Tui cũng đang xoắn không biết rốt cuộc thích Hoàng Thiếu tuỳ tâm sở dục hơn hay ổn trọng chín chắn hơn nữa, dù sao đều đau lòng như nhau. Cái truyện này căn bản là để ngược Lam Vũ tui mà!
Thiên con à, mai nhất định phải đánh đổ Vi Thảo, làm Nguỵ đội tự hào nào!
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#15
Hoàng thiếu khóc la ầm ĩ như một đứa trẻ mất đi một thứ quý trọng mà bỏ bê ảnh hưởng đời sống, tui đau lòng.
Hoàng thiếu chậm rãi trưởng thành, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, để lại một câu thầm lặng trên kênh chat “Lão quỷ ông đã thấy chưa”, tui cũng đau lòng.
Tui cũng đang xoắn không biết rốt cuộc thích Hoàng Thiếu tuỳ tâm sở dục hơn hay ổn trọng chín chắn hơn nữa, dù sao đều đau lòng như nhau. Cái truyện này căn bản là để ngược Lam Vũ tui mà!
Thiên con à, mai nhất định phải đánh đổ miếu Vi Thảo, làm Nguỵ đội tự hào nào!
Hiu hiu đây là những con người ko thể ko sủng Hoàng, cưng Hoàng như cưng trứng cho nên vẫn mong Hoàng có thể mãi như vậy, hằng ngày bắn chữ vào kiếm Diệp Pk đánh boss, lên sân thì là kỵ sĩ can đảm đứng chắn và bảo vệ đội trưởng, khi lại hóa thành lưỡi kiếm sắc bén đoạt mạng kẻ thù =v=.

Cơ mà dòng cuối hút thù hận quá đi mà hihi
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#16
Hiu hiu đây là những con người ko thể ko sủng Hoàng, cưng Hoàng như cưng trứng cho nên vẫn mong Hoàng có thể mãi như vậy, hằng ngày bắn chữ vào kiếm Diệp Pk đánh boss, lên sân thì là kỵ sĩ can đảm đứng chắn và bảo vệ đội trưởng, khi lại hóa thành lưỡi kiếm sắc bén đoạt mạng kẻ thù =v=.

Cơ mà dòng cuối hút thù hận quá đi mà hihi
Là con ruột đó!! Con ruột nhất định phải sủng! Mà còn là một đứa con hiểu chuyện như vậy nữa. Tiếp tục xu hướng đau lòng rồi...
Hờ hờ, thù hận Lam Vũ với Vi Thảo cần tui hút sao? Hờ hờ, có Hoàng Thiếu toạ trấn, có Dụ đội chỉ huy, có Nguỵ đội dõi theo, một ngọn cỏ nhỏ bé Vi Thảo, Băng Vũ thổi phát bay ngay! (Mode não tàn, thỉnh các vị qua đường lượng thứ, hãy nhìn vào ánh mắt chân thành của Nguỵ đội)
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#17
Là con ruột đó!! Con ruột nhất định phải sủng! Mà còn là một đứa con hiểu chuyện như vậy nữa. Tiếp tục xu hướng đau lòng rồi...
Hờ hờ, thù hận Lam Vũ với Vi Thảo cần tui hút sao? Hờ hờ, có Hoàng Thiếu toạ trấn, có Dụ đội chỉ huy, có Nguỵ đội dõi theo, một ngọn cỏ nhỏ bé Vi Thảo, Băng Vũ thổi phát bay ngay! (Mode não tàn, thỉnh các vị qua đường lượng thứ, hãy nhìn vào ánh mắt chân thành của Nguỵ đội)
Fan Vi Thảo mà thấy cmt này của thím chắc lấy xăng đốt nhà thím hahaa

À Hoàng là con cưng của tui =v=
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#18
Fan Vi Thảo mà thấy cmt này của thím chắc lấy xăng đốt nhà thím hahaa

À Hoàng là con cưng của tui =v=
Ừ không sao, Hoàng thiếu chồng tui, nếu nàng là mẹ Thiếu, thì vâng con chào mẹ chồng a~ ^^
Ahahaha, tui đã dọn nhà qua Lam Vũ rồi, Vi Thảo đốt được sao?? Có Hoàng thiếu ở đó, ai dám làm gì tui!
(Mẹ chồng bảo vệ con!!! Con sợ ahuhuhu, vì chơi ngu mà đắc tội Vi Thảo rồi)
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#19
Ừ không sao, Hoàng thiếu chồng tui, nếu nàng là mẹ Thiếu, thì vâng con chào mẹ chồng a~ ^^
Ahahaha, tui đã dọn nhà qua Lam Vũ rồi, Vi Thảo đốt được sao?? Có Hoàng thiếu ở đó, ai dám làm gì tui!
(Mẹ chồng bảo vệ con!!! Con sợ ahuhuhu, vì chơi ngu mà đắc tội Vi Thảo rồi)
Tuy Hoàng là con cưng nhưng tui là người Luân Hồi hàng thật giá thật =v=.

Vương papa sẽ cho thím mấy quẻ bói về tương lai =v= hoặc nhìn thím chăm chú bằng cặp mắt ma cmn tính =v=
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#20
Ngày ấy, một kiếm kia đã cho Ngụy Sâm biết, hắn chờ không được nữa rồi. Hoàng Thiếu Thiên chưa kịp “ chín”, hắn đã “ già”; đứa trẻ đó vẫn chưa đủ vững để bước lên sàn đấu thì ngày hắn phải rời đi đã tới rồi.
Nếu ngụy sâm đơi đc chúng ta có lẽ sẻ thấy đc 1 tổ hợp cực kỳ khác rồi, sẽ thật thú vị khi vừa mới vào trận là kiếm khách và thuật sĩ sẽ bóc hơi ko thấy, và kênh chat bị cả 2ng chiếm để sĩ vả, lâu lâu có cơ hội là thuật sĩ sẽ đê tiện bẫy đối thủ sau đó sẽ kiếm khách sẽ lên cho 1 sẽ xọc xọc xọc cứ nghĩ đến đó là thấy khá vui, thật ra thì nếu theo tính chiến thuật thì dụ vân châu là tốt nhất, nhưng lâu lâu nam lại muốn nói ra suy nghĩ của mình chút dù nó hơi não tàn đó làm nam rất hy vọng thấy lão ngụy và thiếu thiên đánh cùng 1 đội. Chỉ cần nghĩ cảnh 2 ng đó đánh chung thì đã muốn tội cho trọng tài và team bạn rồi chứ nói chi đến khi 2 ng giở trò mèo.
 

Bình luận bằng Facebook