4.
Mùa 5
Sự ra mắt của Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu gây không ít tranh cãi xoay quanh những quyết định của Lam Vũ, một năm ra mắt tận 3 tân binh, tất cả đều được góp mặt trong đội hình thi đấu chính thức, Sách Khắc Tát Nhĩ- niềm tự hào của Lam Vũ, giao lại có một tuyển thủ có thiên phú bình thường, không thấy gì nổi bật. Không ít người hâm mộ của Lam Vũ tức giận, thậm chí còn có người mong Sách Khắc Tác Nhĩ sẽ được Hoàng Thiếu Thiên- tân binh vừa ra mắt đã được gán cho cái danh thiên tài lúc ấy của Lam Vũ cầm.
Mà Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu, Trịnh Hiên đều vấp phải rào cản tân binh. Đặt ra câu hỏi lớn cho tương lai Lam Vũ.
Không ngờ ở mùa 5, Lam Vũ tiếp tục cho ra mắt thêm một tân binh, mà trọng tâm của Lam Vũ bây giờ, đặt ở cả Sách Khắc Tác Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền, tạo nên một cặp đôi thương hiệu mới của Liên Minh bên cạnh Pháo-Mâu của Gia Thế và súng- trọng kiếm của Bách Hoa. Những ai mong chờ sự lụi tàn của “ anh lớn” đời đầu này đều phải tròn mắt vì sự trỗi dậy mạnh mẽ của Lam Vũ. Mùa 5, Lam Vũ tiến vào vòng bán kết, đối đầu với Vi Thảo.
Đêm trước thi đấu trận bán kết thứ nhất của mùa 5.
Ở trận đi, Vi Thảo dùng lợi thế sân nhà, oanh tạc Lam Vũ với tỉ số 7-3.
Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên là bạn cùng phòng khá lâu rồi, hiểu rõ tính cách cũng như thói quen của nhau. Dụ Văn Châu nhận ra bạn cùng phòng của mình hôm nay có tí nất thường. Tới tận lúc tắt đèn lên giường rồi, Hoàng Thiếu Thiên ngày thường bừng bừng sức sống vẫn chưa trở lại:
“ Sao vậy, lo lắng tới mức không ngủ được à?”
“ Tất nhiên có lo, tên mắt bự kia lợi hại cỡ nào, từ lúc chưa ra mắt chúng ta đã biết rồi.
Dụ Văn Châu yên lặng không nói, anh biết Thiếu Thiên chưa nói xong.
“ Đội trưởng, anh nói xem, trận cuối đấu với Nhất Diệp Chi Thu, lão quỷ có cảm thấy áp lực như em bây giờ không?”
“ Sao em tò mò chuyện này?- Lâu lắm rồi Dụ Văn Châu mới thấy Thiếu Thiên nhắc tới Ngụy đội.
Hoàng Thiếu Thiên lặng yên, dường như đang sắp xếp lại câu chữ.
“ Đội trưởng, em chưa kể với anh, hôm trước cướp boss cho công hội, em đụng đầu lão quỷ.”
Dụ Văn Châu hơi ngạc nhiên, mới nói tới đây bổng dưng Hoàng Thiếu Thiên phì cười.
“ Anh muốn hỏi em sao em biết đó là lão quỷ chứ gì, Đương nhiên em không thần thông tới mức có thể đánh một trận liền biết ai thao tác đâu. Anh tin được không, ổng lấy luôn mặt mình ghép vô nhân vật. Em nghĩ lại vẫn thấy mắc cười muốn chết luôn. Từ xưa giờ em vẫn không hiểu nổi cái sở thích đó của ổng. Mặt mũi có đẹp gì cho cam đâu mà cứ…”
“ Sau đó…?”
Hoàng Thiếu Thiên vô thức hạ tông giọng xuống:
“ Ổng vừa nghe giọng của em, thấy tên công hội một phát là lẫn mất tiêu luôn, làm như em ăn thịt được ổng vậy đó. Đứng yên một tí thì mất bớt thịt à? Lão già chết giẫm… Lại còn kêu kêu hai mấy tên anh em, một đóng người tạp nham lao vào em, còn ổng thì thừa cơ lẫn mất. ID còn chưa kịp thấy thì người đã mất tiêu. Thật là tức chết em luôn mà. Lão quỷ chết tiệt, lão quỷ đáng ghét, cái lão già đó. Ổng để em gặp lại lần nữa đi, nhất định sẽ dùng Băng Vũ chém ổng từng đao một tới khi nào khô máu thì thôi, đừng hòng nghĩ tới chuyện trốn được tiếp.
Hoàng Thiếu Thiên càng nói càng nhanh. Dụ Văn Châu nhận ra cảm xúc của Thiếu Thiên không ổn định.
Đây là chuyện cực kì hiếm xảy ra,Hòng Thiếu Thiên là kẻ thành công nhất trong những người theo chủ nghĩa cơ hội, tốc độ tay không phải là vũ khí lợi hại nhất của cậu, thứ làm nên sự đáng sợ của Hoàng Thiếu Thiên là sự bình tĩnh và sức kiên nhẫn. Những kẻ không biết có thể đánh giá Hoàng Thiếu Thiên là bộp chộp, không đủ chính chắn,… Họ đều không hiểu, sự bình tĩnh và sắc của Hoàng Thiếu Thiên sẽ làm bất cứ ai cũng phải ghen tị, kể cả Dụ Văn Châu.
“ Nói đi là đi luôn, vứt lại một lá thư là được à? Nhặt em về , quăng một cái chiến đội vào mặt em, còn mình thì phủi mông đi mất. Hay lắm, không nói không rằng, sau một đêm liền mất tích. Đi thì đi luôn đi, lén gửi về một đống vật liệu hiếm, toàn là vật liệu hệ kiếm sĩ, đừng nói là ổng vô tình có được một đống vật liệu hiếm mà cũng vô tình đống đó nằm chung một hệ nghề nha. Cái lão già chuyên đi lòe người đó, không biết ổng làm sao đào ra được đống đó luôn. Làm người khác bực mình muốn chết, muốn ghét cũng không được.
Hoàng Thiếu Thiên chửi người mà giọng buồn so, càng nói càng không thấy chút khí thế thường ngày.
“ Bản thân thì vẫn quan tâm Lam Vũ mà khi gặp, ổng biết rõ đó là em, vậy mà lại chạy mất…”
Mấy câu sao Dụ Văn Châu không nghe ra nữa, Thiếu Thiên quay lưng về phía anh, không nói thêm gì nữa.
“ Thiếu Thiên, chính vì đó là em, nên Ngụy đội mới làm vậy.” Dụ Văn Châu chỉ nghĩ vậy, điều anh biết làm gì có chuyện Thiếu Thiên không biết, chỉ là cậu không chấp nhận việc được việc đó.
“ Không biết em có để ý không, nhưng hồi đó, cả trại huấn luyện, ai cũng ghen tị với em.”
Dụ Văn Châu nói xong, không thấy Hoàng Thiếu Thiên phản ứng gì, cả căn phòng chìm vào yên lặng.
Hồi đó, cả trại huấn luyện, ai ai cũng ghen tị với Hoàng Thiếu Thiên. Trại huấn luyện của Lam Vũ, có ai là không thần tượng Ngụy Đội. Dù ngày đó Đấu Thần, Quyền Hoàng, Thầy trừ tà có mạnh cách mấy thì họ cũng không quan tâm. Những ai được đánh với Ngụy Đội một trận sẽ trực tiếp cảm nhận được sự bá của đội trưởng. Cái gì mà Nhất Diệp Chi Thu với chả Quét Đất Dâng Hương, dẹt hết qua một bên, Ngụy lão đại nhà này mới là mạnh nhất.
Mà thần tượng của họ lúc đó, mỗi lần lão đại tới thăm trại huấn luyện, đội trưởng đi sau lưng cũng đủ làm họ hồi hộp gần chết, tim đập chân rung, thao tác loạn hết cả lên. Vậy mà Hoàng Thiếu Thiên, không phải thi thố, có mục tiêu từ đầu như họ; được lão đại nhặt từ game, một phát trở thành tương lai của Lam Vũ. Có thể thỏa mái nói chuyện với đội trưởng, một tiếng lão quỷ, hai tiếng lão quỷ. Ngoài Hoàng Thiếu Thiên, còn có ai dám cả gan như vậy chứ.
Họ mong mỏi, khao khát được đánh với Ngụy đội một trận thôi cũng thỏa mãn rồi thì với Thiếu Thiên, mỗi lần Ngụy đội hứng lên hoặc cậu mè nhèo một tí là có thể đánh 2,3 trận liền với đội trưởng. Thua thì cứ mặc sức chửi bới, lỡ vạ mồn nói tục cũng không sao, Ngụy đội cũng chỉ cười khà khà, nói Hoàng Thiếu Thiên “ không biết lớn nhỏ ”, “ còn quá non”,…
Ngụy Sâm coi trọng, đặt kì vọng vào Thiếu Thiên, ai cũng thấy.
Mà Thiếu Thiên yêu quý, kính trọng Lão quỷ của cậu, ai ai cũng cảm nhận được.
Họ cũng đối với Thiếu Thiên ghen tị đỏ con mắt. Nhưng làm gì được, họ cũng biết rằng trình không bằng cậu, cậu thật sự rất giỏi, rất có thiên phú. Mà cho dù nếu họ có giỏi như cậu, họ cũng không thể thỏa mái với Ngụy đội như cậu.
Đối với Hoàng Thiếu Thiên, họ vừa ghen tị vừa nể phục tài năng của cậu. Họ không giỏi bằng cậu, cũng không cố gắng bằng cậu. Có ai đứng trên đỉnh cao mà không cố gắng. Lâu dần chính họ cũng mong chờ, chờ cái ngày như Ngụy Sâm từng chờ. Làm đồng đội của cậu, cùng tỏa sáng trên sân, cùng tiến về phía trước.
______________________góc pr_______________________
Hiện bạn Ú đang ôm một topic tổng hợp mới là topic
Tổng hợp cảm nhận các fic trên forum, topic này sẽ tổng hợp các nhận xét có tính tham khảo của toàn bộ fic trên forum kèm link truyện, giúp các bạn muốn đọc fic có thể dễ dàng chọn lựa hơn.
Mong mọi người ghé thăm và ủng hộ
(づ  ̄ ³ ̄)づ~♥