Hoàn [Đại Mạc Nhất Diệp] [Hàn Diệp] Trong Tuyết

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Đại Mạc Nhất Diệp]
[Hàn Diệp]

Trong Tuyết
Convert: 张佳乐头上的小花儿 (Link) | Edit: oomi

Có CP – Yên Diệp (Hàn Văn Thanh / Diệp (Thu) Tu) trong game, nhẹ nhàng.

Tác giả: Một mẩu bánh ngọt cực ngắn Đại Mạc Cô Yên / Nhất Diệp Chi Thu, một cây thiết lập không nên nghiên cứu kỹ.

Rốt cuộc tên viết tắt của CP này là gì vậy?? Trước có lão sư nào từng gọi là “Lá Cây thuốc lá” (Yên Diệp – Yên: khói; Diệp: lá), đúng là một cái tên rất đúng rất đẹp rất hợp với lão Diệp (. . .)

(Cần đọc) Về xưng hô dù là trong game, tức hiện đại nhưng vì cứ tưởng tượng một khung cảnh Vinh Quang từ trang phục, vũ khí mang hơi hướng cổ trang và tình cảm của hai đội, oomi cảm thấy nó là một khung cảnh cổ trang nhẹ nhàng nên để theo cổ phong luôn.

Nếu không quen, oomi đã chỉnh một bản hiện đại, mọi người click vào rồi đọc vui vẻ nha =v= <3

---

Đại Mạc Cô Yên nằm trong tuyết.

Tuyết vẫn đang rơi. Hoa tuyết buông rơi trên người hắn không tan nhanh như thường ngày, mà là càng lâu càng nhiều, nhiễm trắng hai hàng chân mày của hắn.

Nguyên nhân của chuyện này chính là hắn đã trở thành một cái xác.

Nhất Diệp Chi Thu đứng cạnh hắn, im lặng không lên tiếng nhìn hắn. Qua một hồi lâu, y hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi hồi sinh?”

“BUG thẻ.”

Đại Mạc Cô Yên lời ít ý nhiều.

Nhất Diệp Chi Thu: “. . .”

Đây vốn chỉ là một sự kiện bình thường. Hai người ngẫu nhiên gặp ở dã ngoại, vui vẻ xuất thủ, qua một phen hỗ ẩu, cuối cùng Nhất Diệp Chi Thu thắng hiểm nửa chiêu —— khi đó mới thôi, mọi chuyện trôi chảy không khác gì vô số trận đấu trước nay của bọn họ. Nếu muốn Nhất Diệp Chi Thu nói một câu, rõ ràng chỉ muốn cùng đối phương đánh nhau thật vui vẻ, nhưng hết lần này đến lần khác đều khăng khăng không chịu cùng hắn lên sàn đấu. Thao tác của y và thao tác của Đại Mạc Cô Yên không hề thua kém, làm mỗi lần trong bọn họ đều có một tên phơi thây dã ngoại.

Sau khi hồi sinh, chỉ nói hai chữ phiền phức, lần sau gặp lại vẫn như trước không đánh không thôi.

Lần này còn khó đỡ hơn, đến về thành còn không về được.

“Ngươi còn di chuyển được không?” Nhất Diệp Chi Thu hỏi.

Đại Mạc Cô Yên: “Không thể.”

Nhất Diệp Chi Thu đi quanh hắn một vòng, cắm chiến mâu vào trong tuyết.

“Sao ngươi còn chưa đi?” - Đại Mạc Cô Yên hỏi – “Ngươi không kẹt.”

“Sợ ngươi bị người nhặt đi.” Nhất Diệp Chi Thu thản nhiên nói.

Đại Mạc Cô Yên: “Không cần ngươi quan tâm.”

Nhất Diệp Chi Thu gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đại Mạc Cô Yên: “. . .”

“Trên mặt ngươi toàn là tuyết” – Nhất Diệp Chi Thu chọc chọc mặt của hắn – “Thật sự không thể cử động chút nào?”

Đại Mạc Cô Yên: “Lần sau chết rồi ngươi cử động một cái cho ta xem.”

Nhất Diệp Chi Thu nhướng mày: “Vậy cũng phải chờ ngươi giết rồi mới được."

Y tự tay quét một vòng qua cái trán cùng hai má phủ đầy tuyết của hắn, kết quả không bao lâu tuyết lại bắt đầu dày lên.

“Đừng quét, quét cũng vô dụng.” Đại Mạc Cô Yên nói.

Nhất Diệp Chi Thu hạ mắt xuống nhìn hắn. Một đôi môi mỏng ưu mĩ, thường xuyên khiến người ta cảm thấy có chút lãnh khốc lại cong lên một độ cong, Đại Mạc Cô Yên đột nhiên có linh cảm không lành.

Sau đó, Nhất Diệp Chi Thu cởi áo choàng xuống, che lên đầu hắn.

Đại Mạc Cô Yên: “. . .”

Nhất Diệp Chi Thu: “Ta đúng là thiên tài.”

Đại Mạc Cô Yên: “Ngươi mau lấy xuống cho ta.”

Nhất Diệp Chi Thu: “Không có ô, ngươi ráng chịu một chút đi!”

Nói xong y lại giật nhẹ áo choàng, đem hắn che kín từ đầu đến chân. Đại Mạc Cô Yên không thể nhịn nữa: “Nhặt xác cho ta cũng không cần bao lại như vậy chứ!?”

Nhất Diệp Chi Thu rút chiến mâu của hắn ra khỏi tuyết.

“Có người đến” – Y nói – “Ta đây không phải là đang bảo vệ một phen hình tượng anh minh thần võ của ngươi sao.”

Đại Mạc Cô Yên: “Không phải chỉ dính BUG sao, ngươi nói nghiêm trọng tới mức nào . . .”

Tiếp đó hắn liền nghe được một chuỗi sưu sưu sưu cạch cạch cạch không dứt bên tai, cách đó không xa đã đánh rồi.

Một trận gió tuyết cuốn qua, áo choàng bị thổi bay sang một bên. Đại Mạc Cô Yên nhìn thấy một cái bóng sượt qua trước mắt, chiến mâu lướt qua, đem áo choàng bị thổi bay phủ trở về.

Tiếp đó là thanh âm Nhất Diệp Chi Thu nói: “BUG của ngươi còn chưa sửa xong à?”

Đại Mạc Cô Yên hừ một tiếng.

Tuy là trong tầm mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy bầu trời, thế nhưng vẫn có thể nghe được người vừa rồi đã chạy đi mất. Nhất Diệp Chi Thu nói: “Ngươi không lạnh sao?”

“Ngươi không chán sao?” Đại Mạc Cô Yên hỏi ngược.

“Chán a” – Nhất Diệp Chi Thu nói, - “Ngươi có thể mau sống lại trở về không?”

Đại Mạc Cô Yên tức giận nói: “Ngươi cho là ta không muốn sao!”

“Vậy cũng hết cách”

Nhất Diệp Chi Thu nói xong sáp lại gần hắn. Nhìn khuôn mặt y xuất hiện phía trên, Đại Mạc Cô Yên nổi lên cảnh giác —— tuy hiện tại hắn cảnh giác cũng không có tác dụng gì: “Ngươi làm gì.”

“Ta đang nghĩ” – Nhất Diệp Chi Thu nói, - “Chúng ta qua lại đánh đánh chết chết nhiều lần như vậy không nói, ngay cả một chiến lợi phẩm còn chưa tới tay.”

“Ngươi bạo trang bị của ta.” Đại Mạc Cô Yên vạch trần.

“Đó cũng không thể trách ta” - Nhất Diệp Chi Thu nói, - “Hơn nữa ngươi cũng bạo trang bị của ta.”

Đại Mạc Cô Yên: “Vậy rốt cuộc ngươi ở đây phí lời cái gì?”

“Lần này ta thắng.” Đối phương cười một tiếng, khiến vẻ mặt vốn lạnh nhạt của y đột nhiên trở nên sinh động lên, “Vậy cũng phải có gì đó đi.”

Đại Mạc Cô Yên trừng mắt nhìn y tới gần, ở trên môi hắn ép xuống một chút, cảm xúc khô ráo mà mềm mại thoáng qua rồi biến mất.

Đó là một cái hôn so với hoa tuyết còn lạnh hơn.

Mê muội quen thuộc cuốn lấy hắn, ánh sáng màu trắng lóe lên, hắn đã đứng tại điểm phục sinh ở chủ thành. Tấm bản đồ này được chiếu rọi bởi ánh mặt trời ấm áp, người đến người đi, hai bên đường hoa tươi rực rỡ. Mọi thứ vừa mới phát sinh trong tuyết lạnh đều biến mất không còn dấu vết, tựa như mộng cảnh hòa tan trong nhè nhẹ gió xuân.

Nhất Diệp Chi Thu nằm trong tuyết.

Đại Mạc Cô Yên: “. . .”

Nhất Diệp Chi Thu: “. . .”

Đại Mạc Cô Yên: “. . .”

Nhất Diệp Chi Thu: “. . .”

Đại Mạc Cô Yên: “Lần này đến phiên ngươi kẹt?”

Nhất Diệp Chi Thu lặng lẽ làm xác chết, không muốn nói chuyện.

Trên khuôn mặt luôn một biểu tình sắc bén của Đại Mạc Cô Yên lộ ra một nụ cười lạnh.

Nhất Diệp Chi Thu: “. . . Ngươi đang suy nghĩ cái gì.”

“Chiến lợi phẩm” Đại Mạc Cô Yên nói.

Hắn cúi người xuống.

-End-

Chú thích:

- hỗ ẩu: hai bên đánh nhau

- sưu sưu sưu: (hoặc vèo vèo vèo) tiếng vật bén nhọn lướt trong không khí

[29/10/2018] Hoàn.

Luôn thích đọc Hàn Diệp, nay làm một bộ Yên Diệp thế này thấy vui quá đi =v= hai người này luôn làm tui thấy thật thoải mái <3

Hôm nay là [26/11/18], oomi dự là giáng sinh mới đăng Trong tuyết, cơ mà thời tiết TPHCM sau bão hôm nay có chút lạnh mát, cũng thật yên tĩnh làm oomi thấy thật rất muốn đăng. Coi như là phát pháo hiệu bắt đầu đẩy thuyền, đạm, nhạt, lạnh nhưng thật ra lại ấm áp hơn bất cứ mùa nào. Trong mùa đông lại chôn hai tên như vậy.

Sắp tới oomi muốn lập pj mừng sinh nhật Hàn đội (31/3/2019), thời gian tới sinh nhật anh còn lâu, nhưng oomi muốn chuẩn bị từ sớm, oomi biết trong fan Toàn chức có rất nhiều fan Hàn fan Bá Đồ, nhưng thường là người ở ẩn, hay phải nói là chưa có dịp chứng tỏ sức sống, nè, ai có hứng thú mau tìm oomi trên Forum hoặc Discord (oomi #5948) hoặc phòng tự sát tag oomi, chưa biết làm gì cũng có thể liên lạc, là sản phẩm nhạc, vid, fic edit hay dịch dou, Review, viết cảm nhận,... các sản phẩm về Hàn đội, Bá Đồ toàn viên, thuyền Hàn,...

Đặc biệt, thuyền Hàn Diệp ai cũng biết là thuyền lớn nhưng mà trên Discord lại là thuyền ít sáng nhất ;v các đại đại, chúng ta phải chứng tỏ sức mạnh chiến hạm này đi =)))))))))))))))))

Cảm ơn đã theo dõi!

 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
Edit và Beta: oomi
Ver hiện đại

(Artist: The Ring Means All)

Đại Mạc Cô Yên nằm trong tuyết.

Tuyết vẫn đang rơi. Hoa tuyết buông rơi trên người hắn không mau chóng tan ra như thường ngày, mà là càng lâu càng nhiều, nhiễm trắng hai hàng chân mày của hắn.

Nguyên nhân của chuyện này chính là hắn đã trở thành một cái xác.

Nhất Diệp Chi Thu đứng cạnh hắn, im lặng không lên tiếng nhìn hắn. Qua một hồi lâu, anh hỏi: “Sao anh còn chưa đi hồi sinh?”

“BUG thẻ.”

Đại Mạc Cô Yên lời ít ý nhiều.

Nhất Diệp Chi Thu: “. . .”

Đây vốn chỉ là một sự kiện bình thường. Hai người ngẫu nhiên gặp ở dã ngoại, vui vẻ xuất thủ, qua một phen hỗ ẩu, cuối cùng Nhất Diệp Chi Thu thắng hiểm nửa chiêu —— khi đó mới thôi, trôi chảy không khác gì vô số trận đấu trước nay của bọn họ. Nếu muốn Nhất Diệp Chi Thu nói một câu, rõ ràng chỉ muốn cùng đối phương đánh nhau thật vui vẻ, nhưng hết lần này đến lần khác đều khăng khăng không chịu cùng hắn lên sàn đấu. Thao tác của anh và thao tác của Đại Mạc Cô Yên không hề thua kém, làm mỗi lần trong bọn họ đều có một tên phơi thây dã ngoại.

Sau khi hồi sinh, chỉ nhắc tới hai chữ phiền phức, lần sau gặp lại vẫn như trước không đánh không thôi.

Lần này còn khó đỡ hơn, đến về thành còn không được.

“Anh còn di chuyển được không?” Nhất Diệp Chi Thu hỏi.

Đại Mạc Cô Yên: “Không.”

Nhất Diệp Chi Thu đi quanh hắn một vòng, cắm chiến mâu vào trong tuyết.

“Sao cậu còn chưa đi?” - Đại Mạc Cô Yên hỏi – “Cậu cũng không kẹt.”

“Sợ anh bị người nhặt đi.” Nhất Diệp Chi Thu thản nhiên nói.

Đại Mạc Cô Yên: “Không cần cậu quan tâm.”

Nhất Diệp Chi Thu gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đại Mạc Cô Yên: “. . .”

“Trên mặt anh toàn là tuyết” – Nhất Diệp Chi Thu chọc chọc mặt của hắn – “Thật sự không thể cử động chút nào?”

Đại Mạc Cô Yên: “Lần sau chết rồi cậu cử động một cái cho tôi xem.”

Nhất Diệp Chi Thu nhướng mày: “Vậy cũng phải chờ cậu giết rồi mới được.”

Anh tự tay quét một vòng qua cái trán cùng hai má phủ đầy tuyết của hắn, kết quả không bao lâu tuyết lại bắt đầu dày lên.

“Đừng quét, quét cũng vô dụng.” Đại Mạc Cô Yên nói.

Nhất Diệp Chi Thu hạ mắt xuống nhìn hắn. Một đôi môi mỏng ưu mĩ, thường xuyên khiến người ta cảm thấy có chút lãnh khốc lại cong lên một độ cong, Đại Mạc Cô Yên đột nhiên có một linh cảm không tốt.

Sau đó, Nhất Diệp Chi Thu cởi áo choàng xuống, che trên đầu hắn.

Đại Mạc Cô Yên: “. . .”

Nhất Diệp Chi Thu: “Tôi đúng là thiên tài.”

Đại Mạc Cô Yên: “Cậu mau lấy xuống cho tôi.”

Nhất Diệp Chi Thu: “Không có ô, anh ráng chịu một chút đi!”

Nói xong anh lại giật nhẹ áo choàng, đem hắn che kín từ đầu đến chân. Đại Mạc Cô Yên không thể nhịn nữa: “Nhặt xác cho tôi cũng không cần bao lại như vậy!?”

Nhất Diệp Chi Thu rút chiến mâu của hắn ra khỏi tuyết.

“Có người đến” – Anh nói – “Tôi đây không phải là đang bảo vệ hình tượng anh minh thần võ của anh sao.”

Đại Mạc Cô Yên: “Không phải chỉ dính Bug sao, cậu nói nghiêm trọng tới mức nào . . .”

Tiếp đó hắn liền nghe được một chuỗi sưu sưu sưu cạch cạch cạch không dứt bên tai, cách đó không xa đã đánh rồi.

Một trận gió tuyết cuốn qua, áo choàng bị thổi bay sang một bên. Đại Mạc Cô Yên nhìn thấy một cái bóng sượt qua trước mắt, chiến mâu lướt qua, đem áo choàng bị thổi bay phủ trở về.

Tiếp đó là thanh âm Nhất Diệp Chi Thu nói: “BUG còn chưa sửa xong à?”

Đại Mạc Cô Yên hừ một tiếng.

Tuy là trong tầm mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy bầu trời, thế nhưng vẫn có thể nghe được người vừa rồi đã chạy đi mất. Nhất Diệp Chi Thu nói: “Anh không lạnh sao?”

“Cậu không chán sao?” Đại Mạc Cô Yên hỏi ngược.

“Chán” – Nhất Diệp Chi Thu nói, - “Anh có thể mau sống lại trở về không?”

Đại Mạc Cô Yên tức giận nói: “Cậu cho là tôi không muốn?!”

“Vậy cũng hết cách”

Nhất Diệp Chi Thu nói xong sáp lại gần hắn. Nhìn khuôn mặt anh xuất hiện phía trên, Đại Mạc Cô Yên nổi lên cảnh giác —— tuy hiện tại hắn cảnh giác cũng không có tác dụng: “Cậu làm gì.”

“Tôi đang nghĩ” – Nhất Diệp Chi Thu nói, - “Chúng ta đánh đánh chết chết qua lại nhiều lần như vậy không nói, ngay cả một chiến lợi phẩm cũng còn chưa tới tay.”

“Cậu bạo trang bị của tôi.” Đại Mạc Cô Yên vạch trần.

“Đó cũng không thể trách tôi” - Nhất Diệp Chi Thu nói, - “Hơn nữa anh cũng bạo trang bị của tôi.”

Đại Mạc Cô Yên: “Vậy rốt cuộc cậu đang nói nhảm cái gì?”

“Lần này tôi thắng.” Đối phương cười một tiếng, khiến vẻ mặt vốn lạnh nhạt của anh đột nhiên trở nên sinh động lên, “Vậy cũng phải có gì đó chứ.”

Đại Mạc Cô Yên trừng mắt nhìn anh tới gần, ở trên môi hắn ép xuống một chút, cảm xúc khô ráo mà mềm mại thoáng qua rồi biến mất.

Đó là một cái hôn so với hoa tuyết còn lạnh hơn.

Mê muội quen thuộc cuốn lấy hắn, ánh sáng màu trắng lóe lên, hắn đã đứng tại điểm phục sinh ở chủ thành. Tấm bản đồ này được chiếu rọi bởi ánh mặt trời ấm áp, người đến người đi, hai bên đường hoa tươi rực rỡ. Mọi thứ vừa mới phát sinh trong tuyết lạnh đều biến mất không còn dấu vết, tựa như mộng cảnh hòa tan trong nhè nhẹ gió xuân.

Nhất Diệp Chi Thu nằm trong tuyết.

Đại Mạc Cô Yên: “. . .”

Nhất Diệp Chi Thu: “. . .”

Đại Mạc Cô Yên: “. . .”

Nhất Diệp Chi Thu: “. . .”

Đại Mạc Cô Yên: “Lần này đến phiên cậu kẹt?”

Nhất Diệp Chi Thu lặng lẽ làm xác chết, không muốn nói chuyện.

Trên khuôn mặt luôn luôn sắc bén của Đại Mạc Cô Yên lộ ra một nụ cười lạnh.

Nhất Diệp Chi Thu: “. . . Anh đang nghĩ gì.”

“Chiến lợi phẩm” Đại Mạc Cô Yên nói.

Hắn cúi người xuống.

-End-

Chú thích:

- hỗ ẩu: hai bên đánh nhau

- sưu sưu sưu: (hoặc vèo vèo vèo) tiếng vật bén nhọn lướt trong không khí

[29/10/2018] Hoàn.

Luôn thích đọc Hàn Diệp, nay làm một bộ Yên Diệp thế này thấy vui quá đi =v= hai người này luôn làm tui thấy thật thoải mái <3

Hôm nay là [26/11/18], oomi dự là giáng sinh mới đăng Trong tuyết, cơ mà thời tiết TPHCM sau bão hôm nay có chút lạnh mát, cũng thật yên tĩnh làm oomi thấy thật rất muốn đăng. Coi như là phát pháo hiệu bắt đầu đẩy thuyền, đạm, nhạt, lạnh nhưng thật ra lại ấm áp hơn bất cứ mùa nào. Trong mùa đông lại chôn hai tên như vậy.

Sắp tới oomi muốn lập pj mừng sinh nhật Hàn đội (31/3/2019), thời gian tới sinh nhật anh còn lâu, nhưng oomi muốn chuẩn bị từ sớm, oomi biết trong fan Toàn chức có rất nhiều fan Hàn fan Bá Đồ, nhưng thường là người ở ẩn, hay phải nói là chưa có dịp chứng tỏ sức sống, nè, ai có hứng thú mau tìm oomi trên Forum hoặc Discord (oomi #5948) hoặc phòng tự sát tag oomi, chưa biết làm gì cũng có thể liên lạc, là sản phẩm nhạc, vid, fic edit hay dịch dou, Review, viết cảm nhận,... các sản phẩm về Hàn đội, Bá Đồ toàn viên, thuyền Hàn,...

Đặc biệt, thuyền Hàn Diệp ai cũng biết là thuyền lớn nhưng mà trên Discord lại là thuyền ít sáng nhất ;v các đại đại, chúng ta phải chứng tỏ sức mạnh chiến hạm này đi =)))))))))))))))))

Cảm ơn đã theo dõi!
 
Last edited:

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#3
*nằm thài vì độ hài*
IQ đang tuột, chỉ biết nằm *bẹp*
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#4
*nằm thài vì độ hài*
IQ đang tuột, chỉ biết nằm *bẹp*
=))) Nhinh nhinh coi chừng dính bug giống lão hàn =)))))) sẽ bị hốt mất á
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Thật ra thuyền nào cũng vậy, không liên quan lớn nhỏ, lười chính là bệnh quốc dân rồi :)))
Tội nghiệp đồng chí nào xui xẻo đi ngang qua bị Nhất Diệp đập, đại thần đang ân ái là k dc xen vào biết hông~
 
Số lượt thích: oomi

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#6
Thật ra thuyền nào cũng vậy, không liên quan lớn nhỏ, lười chính là bệnh quốc dân rồi :)))
Tội nghiệp đồng chí nào xui xẻo đi ngang qua bị Nhất Diệp đập, đại thần đang ân ái là k dc xen vào biết hông~
Bệnh quốc dân cũng là bệnh => phải chữa~~~ =)))))))
Ye ye như vậy không bị đập mới lạ =)))) lão Diệp lại bạo được trang bị về nhà =))))))
 

Bình luận bằng Facebook