Ongoing [Mừng SN Trương Tân Kiệt 2020] [Song Hoa - Hàn Trương] Ngu Mỹ Nhân

pdung31

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
59
Số lượt thích
275
#41
Trong một chương tràn ngập đường Hàn Trương, thế mà tui lại nhìn thaya có chút hint nho nhỏ của Hàn Lạc :oops:

Nếu không phải tên nam nhân "Trương Giai Lạc" kia xé rách tất cả ngụy trang giả tạo, e rằng Trương Tân Kiệt cả đời này cũng không nếm trải được vị đắng của lòng ghen ghét.

Tại sao Trương lại ghen nhỉ? Hàn và Lạc gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì chăng :unsure: Tôn ơi anh phải nhanh lên, trở về đưa Lạc đi trốn thôi!!
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#42
Chương 25

Edit: Fuuka

Trong khoảnh khắc bước chân lên nền gạch óng ánh của đại điện, ánh mắt từ bốn phía lập tức tập trung toàn bộ trên người Trương Giai Lạc. Hắn đứng trước điện an tĩnh nhìn quanh một lượt, góc mặt lành lạnh còn vương ít nhiều nét mỏi mệt sau cơn bệnh nặng vừa qua. Tình cảnh bị văn võ cả triều nhìn chằm chằm thế này tựa hồ đã lâu không thấy, lúc này gặp lại khiến trong lòng Trương Giai Lạc khó tránh có chút hỗn độn. Ngày đó hắn ở Kim Lăng, ngôi cao vạn trượng. Mà nay dấn thân Đại Uy, đã là dưới chân vạn chúng.​

Một đời hai kiếp như giấc mộng hoàng lương*, dù mơ dù thực cũng đã không còn để tâm đến nữa. Đây là con đường chính hắn lựa chọn, dù có thế nào cũng phải tiếp tục đi.​

Giấc mộng kê vàng, chuyện kể ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào quán trọ nghỉ chân. Trong lúc chủ quán bắc một nồi kê vàng thì Lư Sinh đi ngủ và mộng thấy mình thi đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển một đời, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng nồi kê vàng còn chưa chín.

Thoáng ngẩng đầu tiến lên phía trước, Trương Giai Lạc nhấc lên vạt áo chầm chậm đi vào trong điện. Áo bào trắng phủ trên thân thể gầy gò, vẫn không che được sống lưng thẳng tắp của hắn. Toàn bộ ánh nhìn mang tâm tư mờ ám đều bị Trương Giai Lạc làm ngơ hết thảy, trên tòa điện nguy nga này, dường như chỉ còn tiếng bước chân hắn vang trên nền gạch.​

Quân vương một thời phải luân lạc thành tôi thần hàng phục nước khác, từ người nhận quỳ bái trở thành kẻ phải quỳ bái, đời này của Trương Giai Lạc so với bất kỳ ai tựa hồ cũng dài hơn rất nhiều.​

Trên điện Hàn Văn Thanh long bào vàng rực hòa cùng nét mặt uy nghiêm lẫm liệt, tuy là lần đầu tiên Trương Giai Lạc trông thấy, nhưng chẳng biết vì sao lại khiến lòng hắn dậy lên sự vui mừng. Có lẽ bởi vì Hàn Văn Thanh có đôi mắt khiến người ta khó thể nào quên, đôi mắt ngập tràn kiên định mà vô tư.​

Dù ánh mắt Trương Giai Lạc trong suốt thanh sạch, nhưng hắn cứ nhìn thẳng Hàn Văn Thanh không chút e dè như thế, tự nhiên sẽ khiến người khác không hài lòng.​

"Điện hạ người từ đâu tới? Thấy thánh thượng sao còn không quỳ?"​

Nhận được gợi ý của Trương Tân Kiệt, tên thủ lĩnh thái giám lên giọng ngoa ngoắt chói tai, rốt cuộc phá vỡ bầu không khí quá mức yên tĩnh trước đó. Nhưng Trương Giai Lạc nghe thấy lại chỉ khẽ nghiêng đầu, mà không có bất kỳ động tác đáng ra nên làm nào khác.​

Trong nháy mắt sóng ngầm lan tràn trên điện bỗng biến thành sát khí trùng trùng, tất cả đều căng thẳng quan sát nhất cử nhất động của Trương Giai Lạc. Như thể chỉ cần hắn có một dấu hiệu làm loạn, liền sẽ bị băm thành vạn mảnh. Cả chính Trương Giai Lạc, cũng nghe rõ tiếng bảo đao rời vỏ của đám Điện tiền thị vệ. Nhưng Hàn Văn Thanh, lại vẫn cứ như lúc nãy sắc mặt lạnh lùng nghiêm trang ngồi trên long ỷ của mình, cả đuôi mày cũng không hề dịch chuyển.​

Hóa ra, đây là nam nhân mình đã chắp tay nhường lại giang sơn.​

Chậm rãi cong gối, Trương Giai Lạc theo lễ quỳ trên mặt đất. Vầng trán trơn bóng của hắn kề sát nền gạch lạnh lẽo, mi mắt rủ xuống che đi toàn bộ tâm tình nên có lẫn không nên có trong ánh mắt.​

"Thần Trương Giai Lạc, khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."​

Một tiếng "Ngô hoàng" Trương Giai Lạc tin tưởng, ít nhất vì lợi ích của giang sơn xã tắc hắn đã không chọn sai.​

"..."​

"Khí hậu Đông Kinh dù sau cũng không hợp lòng người như ở miền nam, tuy đã vào hè nhưng khí lạnh chưa hết, thân thể khanh gia lại bệnh nặng mới khỏi, hãy mau mau bình thân đi."​

Sau hồi lâu trầm mặc, Hàn Văn Thanh mới từ tốn mở miệng, không nhanh không chậm nói một câu, khiến cho tất cả xôn xao lắng xuống.​

Nghe lệnh chầm chậm đứng lên từ trên đất, Trương Giai Lạc trước tiên cúi đầu phủi sạch bụi bặm bám trên vạt áo, mới lần nữa thẳng người ngay ngắn.​

"Kim Lăng cũng được, Đông Kinh cũng đành. Thần có thể cầu bất quá chỉ là một chỗ để dung thân, bệ hạ đã quá lời."​

Khác nào một tên thất phu quê mùa không hiểu lễ tiết, Trương Giai Lạc nói xong thậm chí còn mặt dày cười nhẹ một cái. Thần thái ngông cuồng khiến cho đại điện chẳng dễ gì mới bình ổn lại lần nữa khuấy lên cuồn cuộn sóng ngầm.​

Ngưng mắt nhíu mày, Trương Tân Kiệt đứng dưới điện tuy không nhìn được sắc mặt của Trương Giai Lạc nhưng cũng nghe ra chút khinh nhờn trong lời nói của hắn. Tiếng đồn cựu quốc chủ phía nam ôn nhuận như ngọc, không giống hạng người cuồng vọng như thế. Mang theo sự ngờ vực ngước mắt trao đổi với Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt nghe thấy Hàn Văn Thanh lại lên tiếng.​

Áp xuống toàn bộ lời thì thầm bàn tán đột nhiên nổi lên khắp đại điện, ngữ khí Hàn Văn Thanh không nhanh không chậm: "Theo như khanh gia nói, nơi nào mới có thể khiến ngươi thật sự cảm thấy an nhàn? Chẳng lẽ là trong lòng khanh gia vẫn còn nhung nhớ long ỷ này của trẫm?"​

"Thần không dám." May mà lần này, Trương Giai Lạc lập tức khom lưng cúi đầu: "Ngôi cửu ngũ quả thật do thiên mệnh định sẵn, thần tự nhận không có mệnh cách này. Dù có lẫn lộn ngồi nhầm ngôi cao mấy năm, hiện tại cũng chỉ là lập lại trật tự nghe theo thiên mệnh mà thôi."​

Một phen tâng bốc bất kể có xuất phát từ thật tâm hay không, chí ít ngoài mặt đã cấp đủ thể diện cho Hàn Văn Thanh. Cũng khiến cho hết thảy mọi người đang có mặt thầm thả lỏng một hơi. Trương Giai Lạc hắn dù sao cũng không phải kẻ mãng phu, không đến mức làm long nhan phẫn nộ ngay nơi đây.​

"Trương khanh gia bất tất phải tự ti như vậy." Quả nhiên ngữ khí Hàn Văn Thanh lần này, rõ ràng có thể nghe ra mấy phần vui vẻ.​

Nhưng, tâm tư đế vương vĩnh viễn là thứ khó phỏng đoán nhất cõi đời này.​

"Lại nói.... Nếu không phải khanh gia chắp tay nhường cho, mấy vạn tinh binh Uy quốc nào có thể tiến vào lãnh thổ phía nam dễ dàng đến vậy? Nói như thế, trẫm. . . có lẽ còn phải nói với khanh gia một tiếng cảm ơn."​

Một khắc trước còn ôn hòa vui vẻ, khắc kế tiếp đã giương cung bạt kiếm. Thái độ Hàn Văn Thanh đối với Trương Giai Lạc làm người ta đoán không ra, căn bản không biết rốt cuộc phải làm sao đối đãi vị thần tử hàng phục đơn độc mà đến này. Nhưng thứ khí thế bén nhọn thấu xương đột ngột bắn ra từ đôi ngươi sắc sảo kia, rành rành đã khiến bầu không khí trong điện thêm ba phần rét lạnh.​

Bị ánh mắt Hàn Văn Thanh ghim chặt, Trương Giai Lạc thậm chí đã sững sờ trong giây lát. Hắn nghĩ giả như mình ngày trước không phải cựu quốc chủ trải qua nước mất nhà tan, có lẽ sẽ bị thứ khí thế này áp đảo hoàn toàn. Nhưng rất đáng tiếc, hắn đã trải qua tất cả, cũng đã đánh mất tất cả.​

"Thần không dám nhận." Thu lại trăm ngàn suy nghĩ trong ánh mắt, Trương Giai Lạc cúi đầu ra vẻ quy phục: "Như bệ hạ vừa nói, thần bất quá chỉ là một hàng binh thấp bé không đáng kể, khiếp sợ trước thiên uy thuận theo thiên ý mà thôi. Nhưng đối với liệt tổ liệt tông thần dân nơi cố thổ, ta trước sau vẫn là kẻ tội nhân làm bại hoại cơ nghiệp tổ tiên. Cho nên một tiếng cảm ơn này. . . thần tự biết không thể nhận nổi."​

Chỉ là một câu khách sáo nhẹ như gió thoảng, ít ỏi vài lời lại bao hàm trăm xoay ngàn chuyển, nếu không từng ở vào vị trí này, sao có thể tự thân nếm trải? Thứ đắng cay chỉ có người đã trải qua mới có thể hiểu được. Nhưng đối với kẻ chưa từng, mấy lời này lại như một cách thức giãi bày.​

"Khanh gia nói thế sai rồi." Từ trong hàng bước ra trước một bước, Trương Tân Kiệt thoáng nghiêng người liếc nhìn Trương Giai Lạc phía sau: "Thống nhất thiên hạ chính là thiên mệnh sở tại của Đại Uy ta, ngươi đầu hàng quy thuận cũng xem là trợ giúp chút sức lực vào cơ nghiệp vạn năm của Đại Uy, sao có thể xem là có tội? Hay khanh gia cho rằng Đại Uy ta không xứng thống nhất thiên hạ giang sơn này, nên mới tự thấy hổ thẹn trong lòng?"​

"Thần cũng không có ý này, thỉnh bệ hạ minh giám."​

Nếu nói võ tướng giết giặc giữa lưỡi đao ngọn giáo, thì văn thần tru tâm thậm chí còn chẳng tốn chút hơi sức. Trên nét mặt nhịn không được giương lên ý cười lạnh nhạt, thông minh như Trương Giai Lạc làm sao không biết giờ phút này, bất kỳ một lời dư thừa nào cũng có thể đưa đến màn giết chóc vô vị. Hạ mình phủ phục, hắn không chút kinh sợ mà quỳ xuống xin tha, dùng điệu bộ cung kính khiêm nhường không nói không rằng để phản bác chỉ trích của Trương Tân Kiệt.​

Nhất thời không khí trong đại điện gần như ngưng tụ, mọi người cứ thế nhìn Trương Giai Lạc cúi mình giữa triều đường. Cho dù là Hàn Văn Thanh cũng không ngờ Trương Tân Kiệt sẽ ra tay vào lúc này, nhưng từ ánh mắt hắn bắt gặp lúc đầu, Hàn Văn Thanh đã đoán được người này chắc chắn sẽ không thiện ý để yên như thế. Hôm nay bất luận Trương Giai Lạc có thân phận gì, hắn xem thường thiên uy đã đủ khiến Trương Tân Kiệt bám lấy răn đe. Loại trực giác cơ hồ ăn ý này, chính là thứ cảm giác bọn hắn trong những năm qua đã từ trên chiến trường, từ giữa triều trung, từ ngày đêm kề cận từng chút một bồi dưỡng ra.​

Thầm cười khổ Hàn Văn Thanh không hề trách cứ Trương Tân Kiệt lúc nào cũng bảo vệ mình, chẳng qua cái ác danh kia hắn cũng cướp về gánh chịu thay. Mặc dù đây là bổn phận của kẻ làm thần tử, nhưng Hàn Văn Thanh chưa từng hi vọng Trương Tân Kiệt sẽ tận tụy quá mức, bởi vì điều đó chỉ làm khoảng cách giữa hai người càng thêm xa xôi.​

"Khanh gia không cần làm như thế, trẫm sao lại không hiểu thành tâm của khanh gia."​

Cho cả hai một bậc thang cùng bước xuống, Hàn Văn Thanh biết Trương Tân Kiệt không phải thực sự muốn đẩy Trương Giai Lạc vào chỗ chết. Nếu như hắn có ý niệm này, cần gì phải chờ đến hôm nay. Khi còn ở Kim Lăng truyền đi một mật lệnh, buộc Tôn Triết Bình mang đầu Trương Giai Lạc trở về. Thế nên một câu này vừa nói ra khỏi miệng, Trương Tân Kiệt đã thuận thế xuống thuyền.​

"Bệ hạ nói rất phải, là thần lo xa rồi."​

Thận trọng đứng thẳng người lên, trong chốc lát Trương Giai Lạc cũng thật sự khó thể phân biệt được chân tướng từ lời nói nửa thật nửa giả của Trương Tân Kiệt, chỉ còn cách ngậm miệng im lặng mà đối mặt nam nhân phiền phức này. Nhưng hắn trầm mặc lại để cho Trương Tân Kiệt cơ hội, sau một nụ cười đầy ý tứ sâu xa, chỉ thấy Trương Tân Kiệt quay mặt sang Hàn Văn Thanh.​

"Nghe nói bệ hạ đang khổ não xem phải thu xếp thế nào cho Trương khanh gia, theo thần thấy, Trương khanh gia cũng là người chính trực hiền lương. Lại góp công lớn cho Đại Uy ta, bệ hạ nếu có ý phong hầu, hay là ban cho hắn hai chữ "Trung Quốc" được không?"​

Sau khi nghe xong hai chữ này, một tiếng cười khẩy bật lên trong tâm Trương Giai Lạc, bọn họ đàm luận việc "trung với quốc" cùng cựu quốc chủ đã hai tay dâng lên giang sơn cho mình? Đây là muốn hắn trung với quốc của ai!​

Nếu không phải trong lòng vẫn còn mấy phần lý trí, Trương Giai Lạc sợ là đã phì cười ra tiếng ngay tại chỗ này. Nhìn màn kịch quân thần cùng diễn trên triều đường này, Trương Giai Lạc thậm chí còn muốn vỗ tay khen ngợi. Chỉ bằng vào hai chữ đã có thể khiến hắn vĩnh viễn sống trong thống khổ không cách nào trốn thoát, Trương Tân Kiệt không hổ là đại thần được sủng hạnh nhất của Hàn Văn Thanh, Thừa tướng duy nhất của triều đình Uy quốc.​

"Thần Trung Quốc hầu, cảm ơn bệ hạ ân điển."​

Lại lần nữa quỳ lạy dưới chân Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc cuối cùng đã bắt đầu lĩnh hội được câu nói kia của Chu Bảo Nhi "Đây chính là con đường vong quốc, sẽ không còn ai xem ngươi như một con người nữa", ý nghĩ này rốt cuộc bởi vì đâu.​
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#43
Ôn nhuận như ngọc cũng là hắn, cuồng vọng tự đại cũng là hắn.
Ngôi cao vạn trượng cũng là hắn, dưới chân vạn chúng cũng là hắn.

Trên đời này, chỉ có duy nhất một Trương Giai Lạc như thế.
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#44
Chỉ nghe phi tử được sủng hạnh, không ngờ Uy quốc còn có "vị thần tử được sủng hạnh nhất" vang danh khắp chốn :cool::cool::cool:
Ps: lặn đã lâu, chào các chị :giggle::giggle::giggle:
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#45
Chương 26

Edit: Fuuka
Cảnh chia đất phong hầu như một vở náo kịch dưới sự cố ý giật dây của Hàn Văn Thanh rốt cuộc nhanh chóng kết thúc, mặc dù tất cả triều thần đều đã được cho lui, Trương Tân Kiệt lại cứ đứng sững giữa điện không chịu rời đi. Hàn Văn Thanh ngồi trên long ỷ cười khổ nhìn xuống hắn, rất lâu sau mới lên tiếng, nhưng ngữ khí đã tràn ngập sự bất đắc dĩ không hề che giấu.​

Hắn chính vì biết rõ Trương Tân Kiệt muốn nói cái gì, mới kiên quyết không muốn nghe đến vậy.​

Lòng đầy kinh ngạc nhưng vẫn cố chấp cúi đầu đứng yên tại chỗ, Trương Tân Kiệt không hiểu được vì sao Hàn Văn Thanh không nguyện ý nghe hắn nói, thế nhưng việc đó cũng chẳng thể thay đổi quyết tâm của hắn. Duy trì tư thế y như cũ không hề nhúc nhích, Trương Tân Kiệt dùng im lặng để đáp lại lời khước từ của Hàn Văn Thanh.​

"Ngươi thích thì cứ tiếp tục đứng đấy đi!"​

Bực bội với sự cố chấp này của hắn, Hàn Văn Thanh không muốn nhìn thấy dáng vẻ ương ngạnh của Trương Tân Kiệt bèn phất tay áo đứng dậy bỏ đi. Đến khi tiếng bước chân lộn xộn đã tản đi hết, chính điện vốn dĩ có chút nhân khí lúc này cũng trở nên yên tĩnh đến cực điểm. Hàn Văn Thanh một lần nữa bỏ lại Trương Tân Kiệt một mình đứng giữa bóng tối mịt mù.​

Cay đắng cười thầm một tiếng, Trương Tân Kiệt cũng nhớ không rõ đây đã lần thứ mấy hắn chọc giận Hàn Văn Thanh. Nghe tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng xa, hắn vô thức siết chặt nắm tay trước ngực. Sự tồn tại của mình từ đó đến giờ tựa hồ đều chỉ làm cho Hàn Văn Thanh buồn phiền, đến cả long ỷ trống rỗng trước mặt dường như cũng đang cười nhạo hắn vụng về không biết xoay chuyển.

Mặc dù Trương Tân Kiệt chưa từng để tâm đánh giá của người khác đối với mình, nhưng chỉ riêng việc Hàn Văn Thanh bỏ lại hắn thế này, bất kể bao nhiêu lần đều khiến hắn cảm thấy lẻ loi không chịu được. Bóng lưng mà bản thân dốc hết sức lực đuổi theo, lại cứ mỗi lúc một cách xa.​

Khẽ khép đôi mi kìm nén cơn thống khổ cuộn trào trong ngực, Trương Tân Kiệt tự nhắc nhở mình, dù phải chống lại ý muốn của Hàn Văn Thanh, vẫn có chút chuyện hắn không thể không làm. Cơ nghiệp Đại Uy chẳng dễ gì giành được, thứ hắn muốn là bảo vệ vạn dặm giang sơn của Hàn Văn Thanh, chưa bao giờ là chút địa vị của bản thân trong lòng người kia.​

Tiếp tục đứng ở vị trí mình nên đứng, Trương Tân Kiệt cũng rất muốn biết lần này Hàn Văn Thanh sẽ bỏ mặc hắn bao lâu.​

Tâm phiền ý loạn xông vào gian điện phụ, Hàn Văn Thanh tận lực không để mình nghĩ đến Trương Tân Kiệt vẫn còn ở đại điện. Vị Thừa tướng này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình thật sự quá mức ương bướng. Hàn Văn Thanh thay ra bộ triều phục theo lệ trở lại ngự thư phòng, nhưng đối mặt với một bàn đầy tấu chương, hôm nay hắn phê duyệt quả thật có hơi mất tập trung.​

"Hắn vẫn còn đứng đấy?"​

Nhịn đến khi sắc trời dần tối, Hàn Văn Thanh trừng mắt nhìn ánh chiều tà ngoài song cửa hết nửa buổi cuối cùng mới mở miệng. Vờ như không hề để tâm tùy tiện hỏi một câu, dù biết rõ việc đó là thừa thãi, nhưng hắn thế nào cũng phải hỏi lại mới có thể yên tâm.​

"Bẩm bệ hạ, vẫn còn đứng đấy."​

Đúng như dự đoán, câu trả lời chẳng hề thay đổi khiến Hàn Văn Thanh giận đến mức quẳng xuống bút lông mực đỏ trong tay, rốt cuộc đến khi nào Trương Tân Kiệt mới học được cách khôn khéo một chút đây? Giả như có người đến báo rằng hắn đã tự ý rời đi, Hàn Văn Thanh tin chắc mình sẽ không vì thế mà trị tội hắn kháng chỉ. Nhưng Trương Tân Kiệt sở dĩ là Trương Tân Kiệt, cũng bắt nguồn từ sự cố chấp này của hắn.​

Ôn Đức Hải mỉm cười lĩnh mệnh rời đi.​

Kỳ thực tình huống này dăm ba hôm lại chứng kiến một lần, nhiều lần như thế khiến người ta tập thành thói quen. Phải nói hai vị trụ cột của Uy quốc này, bình thường đều là người quyết đoán sát phạt nói một không hai. Đối mặt nhau lại khăng khăng đánh mất thái độ thường ngày. Cứ hay vì chút việc nhỏ mà không ai nhường ai, chẳng người nào chịu mở lời trước, cực kỳ giống với hai đứa trẻ cứng đầu, chỉ toàn làm mấy chuyện hờn dỗi.​

Nhưng bất luận mỗi lần giằng co mất bao lâu, sau cùng luôn luôn là Hàn Văn Thanh thả tay ra trước, người sáng mắt đều nhận ra được hắn dung túng Trương Tân Kiệt. Ôn Đức Hải nhìn khắp trên dưới Uy quốc, thật sự tìm không ra người thứ hai có được ân sủng như thế. Cho dù là thái tử điện hạ, cũng tuyệt đối chưa từng hưởng qua đãi ngộ đặc thù đến bậc này.​

Dĩ nhiên những suy nghĩ này Ôn Đức Hải không hề để lộ trên mặt. Nhìn bóng lưng hắn như cũ một đường vội vã, Hàn Văn Thanh từ long ỷ dứt khoát đứng lên.​

Nôn nóng đi qua đi lại trong ngự thư phòng, hắn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía cửa lớn. Đổi lại là Hàn Văn Thanh của ngày trước sẽ chẳng kiên nhẫn được đến thế, đây cũng bởi do Trương Tân Kiệt, đã mài nhẵn phần tính tình nóng nảy khiến hắn trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều. Từng có một thuở, hắn cũng là hán tử rong ruổi trên lưng ngựa, nào bị nhiều giáo điều cứng nhắc như vậy trói buộc.​

Khi đó việc Hàn Văn Thanh thích nhất chính là cùng Trương Tân Kiệt đêm khuya giục ngựa, thỏa sức phi nhanh giữa màn sao vừa nhú đầy trời. Chạy mệt thì tùy tiện tìm chỗ nhóm lên một đống lửa, nâng cốc chuyện trò vui vẻ thoải mái đầy thống khoái. Cẩn thận nhớ lại bất quá cũng chỉ mấy năm về trước, hiện tại không ngờ xa xăm lạ lẫm như đã cách một đời.​

Hàn Văn Thanh thậm chí còn nhớ rõ tình cảnh Trương Tân Kiệt lần đầu tiên uống say, hắn khi đó hoàn toàn không giống hiện tại lão luyện như vậy, bị đám lão tướng lưu manh trong doanh trại chọc ghẹo đến cuống quýt, còn có thể đỏ mắt nhặt ra mấy lời mắng người không quá thô bỉ để đáp trả. Gò má trắng nõn bị lửa trại rọi lên ửng hồng một mảng, thân hình lảo đảo run rẩy may nhờ có Hàn Văn Thanh đỡ lấy mới không cắm mặt chổng mông trên đất.​

Ai có thể ngờ chỉ ngắn ngủi mấy năm, hắn đã từ một đứa trẻ miệng còn hôi sữa trở thành một ông cụ non, mọi chuyện đều theo đúng khuôn phép nửa điểm cũng không tiếm quyền làm bậy. Đến cả tửu lượng cũng luyện được tốt hơn Hàn Văn Thanh một bậc, dù có bị người khác mời rượu thế nào, đều có thể nuốt xuống từng ngụm mà không hề đỏ mặt thở gấp, ngược lại khiến cho Hàn Văn Thanh mất hết hứng thú.​

Đúng là từ ngày đó hắn khoác lên hoàng bào cho đến hôm nay, Trương Tân Kiệt vẫn luôn tận tâm tận tụy thực hiện trách nhiệm Thừa tướng Uy quốc của mình. Bọn họ vẫn là chiến hữu thân thiết nhất của nhau, nhưng Hàn Văn Thanh lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trương Tân Kiệt càng ngày càng xa. Như thể đối phương luôn cố gắng phân rõ giới hạn của hai người, Hàn Văn Thanh cũng không thể nào giống như quá khứ thăm dò nội tâm của hắn.​

Cảm giác lạnh nhạt xa cách này, khiến cho Hàn Văn Thanh cảm thấy vô cùng cô quạnh.​

Lựa chọn của Trương Tân Kiệt không thể nói là sai, Hàn Văn Thanh dĩ nhiên biết trên vai mình gánh vác chính là vạn dặm giang sơn, nắm trong tray chính là sinh mạng của vô số thần dân. Nhưng dù rằng như thế, hắn cũng không cảm thấy Trương Tân Kiệt cần phải thay đổi. Mất đi chí cốt để đổi lấy một vị hiền thần, sự đánh đổi này đối với Hàn Văn Thanh mà nói dường như có hơi quá lớn.​

Tạp niệm chạy loạn trong lòng sau khi nghe tiếng thỉnh an của Trương Tân Kiệt lập tức bị Hàn Văn Thanh đè xuống. Hắn vội vã xoay người quan sát nét mặt của Trương Tân Kiệt, qua nhiều lần xác nhận thần sắc của hắn không có gì khác lạ Hàn Văn Thanh mới thầm yên lòng. Trương Tân Kiệt bướng bỉnh trước nay đều không lo lắng cho thân thể chính mình, điểm này cũng thật sự khiến Hàn Văn Thanh cảm thấy đau đầu.​

Gọi người ban ghế, Hàn Văn Thanh quay trở lại long ỷ của mình, hai người im lặng nhìn nhau nhất quyết không chịu làm kẻ mở miệng trước. Hàn Văn Thanh vẫn bày ra vẻ mặt u ám như thể lửa giận chưa nguôi, mà Trương Tân Kiệt lại cứ bình thản như muốn nói Hàn Văn Thanh không nghe hắn sẽ còn tiếp tục kiên trì. Nhất thời bầu không khí trong ngự thư phòng trở nên ngột ngạt, tựa hồ có tảng đá vô hình đè nén lồng ngực tất cả mọi người.​

Chăm chăm nhìn góc mặt yên tĩnh của Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh cũng muốn xem thử đối phương còn chuẩn bị chiêu trò gì, dù sao ghế đã ban trà đã thưởng, tiếp tục dây dưa cũng không ai làm khó được ai. Nhưng chỉ được một lúc, Hàn Văn Thanh nhìn thấy Trương Tân Kiệt không hề mảy may nôn nóng, thậm chí còn thoải mái bưng lên chung trà nhè nhẹ thổi hơi, dáng vẻ nhàn nhã như thể nắm chắc phần thắng, hắn lại càng thêm giận đến nghiến răng.​

Quyết tâm lần này tuyệt đối không lên tiếng trước, Hàn Văn Thanh dứt khoát khoang tay bắt đầu một mất một còn với Trương Tân Kiệt.​

Bằng ánh nhìn trầm ổn không gợn sóng, bộ dạng Trương Tân Kiệt xem ra lạnh lùng xa cách. Không giống vị Trung Quốc hầu vừa được phong thưởng trên triều khi nãy có đôi ngươi linh động đa tình, cũng không như vị cựu quốc chủ Liễu quốc kia dám nhìn thẳng Hàn Văn Thanh không chút kiêng dè. Hắn tựa hồ luôn luôn lảng tránh ánh nhìn của Hàn Văn Thanh, phần lớn đôi mắt thường xuyên bị hàng mi trên dài mảnh mà không quá đậm che phủ, khiến người ta khó thể nào thấy được thần sắc thật sự của hắn.​

Càng cực lực che giấu, ngược lại càng khiến người ta nổi lên dục vọng dò xét. Hàn Văn Thanh quen nhìn Trương Tân Kiệt bình tĩnh ung dung cũng quen thấy hắn nghiêm cẩn không bao giờ phạm sai lầm, lại càng muốn thấy dáng vẻ lúng túng hoảng loạn của hắn. Dưới lớp mặt nạ hoàn mỹ cố ý bày ra kia, có phải còn một con người khác mà hắn không muốn để ai biết hay chăng?​

Thấy khóe mắt trắng nõn của Trương Tân Kiệt bỗng hiện lên tia hồng sắc, động tác uống trà đột nhiên khựng lại, gương mặt lộ ra vẻ khó xử quay đầu nhìn về phía mình. Trong lòng Hàn Văn Thanh tức thì cảm thấy mừng rỡ, lần này xem như để hắn chờ được đối phương mở miệng trước. Nhưng cả nửa ngày Trương Tân Kiệt chỉ mấp máy môi, mà không thể bật ra một chữ nào, sau cùng còn cắn lấy khóe môi dáng vẻ muốn nói lại thôi, trái lại khiến Hàn Văn Thanh cảm thấy ngơ ngác.​

Lòng nghi hoặc bắt được tầm nhìn của Trương Tân Kiệt, ánh mắt hắn càng cứng rắn thái độ Trương Tân Kiệt lại càng lảng tránh. Tia hồng sắc mới nãy chỉ ở khóe mắt mà lúc này đã như ráng chiều tản khắp chân trời dần dần nhuộm đỏ cả khuôn mặt, dưới làn da trắng từng nhịp từng nhịp đập như có sinh mệnh mới sinh sôi.​

"Bệ hạ... trên mặt vi thần... có dính bẩn hay sao?"​

Chẳng dễ mà thoát khỏi tầm mắt truy đuổi của Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt cuối đầu xem chén trà khẽ run run trong tay. Từ lúc mới bắt đầu ánh nhìn không thèm che giấu của Hàn Văn Thanh đã trừng trừng chăm chú đặt trên gương mặt hắn. Vô duyên vô cớ bị Hàn Văn Thanh nhìn như thế bảo Trương Tân Kiệt làm sao có thể thản nhiên mặc kệ? Muốn mượn cớ uống trà để bản thân bình tĩnh lại, nhưng không biết do trà quá nóng hay là bởi ánh mắt Hàn Văn Thanh quá mức bộc trực, trà ấm vào bụng chẳng những không giảm cơn khô nóng khắp người, mà thậm chí càng thêm dữ dội.​

Cả gương mặt nóng bừng như bén lửa, Trương Tân Kiệt dù giữ được mắt mình chăm chăm nhìn thẳng, cũng chẳng thể nào khống chế được sắc đỏ đang lan khắp mặt. Chịu đựng cảm giác như đứng trên đống lửa ngồi phải đống than, hắn muốn bảo Hàn Văn Thanh đừng nhìn nữa, nhưng yêu cầu lạ lùng như thế khiến hắn không biết làm sao để lời ra khỏi miệng. Cuối cùng hết đường xoay sở ngoại trừ cắn chặt khóe môi, hắn chỉ đành nói một câu ám chỉ mập mờ không tác dụng gì như vậy.​

"Không có gì bẩn, trẫm chỉ đột nhiên thấy chút ráng màu đã lâu không gặp, nhất thời có chút thất thần mà thôi."​

Hàn Văn Thanh tâm tình vô cùng tốt chẳng những không thu hồi tầm mắt, mà càng được nước làm tới lên tiếng trêu đùa, chọc cho gương mặt Trương Tân Kiệt vốn đã ửng hồng lại càng thêm đỏ lựng.​
 
Last edited:

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#46
Ta cao cao tại thượng dưới một người trên vạn người chỉ trở nên yếu đuối vì quân
Dáng vẻ ngại ngùng đỏ bừng mặt của ta chỉ vì một ánh nhìn của quân
Ta từ đơn thuần trở nên tâm cơ vô tình chỉ vì quân
Dã tâm của ta, không phải quyền thế vinh hoa, cũng chẳng phải kim ngân nữ sắc, chỉ là làm vui lòng quân
Nhưng quân có hay chăng ...
Ps: Em bận ôn thio_Oo_Oo_O, tạm thời chỉ cày NMN được thôi :confused::confused::confused:
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#47
Chương 27

Edit: Fuuka

Trước đây ở quân doanh, luôn có kẻ thấy Trương Tân Kiệt văn nhã phong tao nên mở miệng trêu chọc, ban đầu hắn vẫn còn bị giỡn cợt đến đỏ mặt tía tai, sau đó mới dần dần học được cách ứng phó. Mãi đến sau này Trương Tân Kiệt trở thành người đứng đầu Xu Mật viện quyền khuynh triều chính, nào có ai không muốn sống đi chọc ghẹo hắn nữa đâu? Cho nên Hàn Văn Thanh cũng sắp quên mất hắn còn có tật xấu dễ bị đỏ mặt này. Hiện tại gặp lại dáng vẻ này toàn bộ như thể quay lại thuở đầu bọn họ mới vừa quen biết. Kêu Hàn Văn Thanh làm sao không muốn trêu chọc thêm vài lần.​

Thì ra hắn vẫn là Trương Tân Kiệt mà mình quen thuộc, chí ít bản chất bên trong con người này không hề thay đổi. Mang trên môi ý cười đầy hoài niệm, ánh mắt Hàn Văn Thanh lại đuổi tới, ép Trương Tân Kiệt tránh trái tránh phải hết sức chật vật. Trên triều sảnh Trương Tân Kiệt đã khiến hắn chịu không ít bực bội, trả đũa một chút thế này hẳn cũng không quá đáng.​

Sau hồi lâu im lặng chống chọi quả nhiên vẫn là Trương Tân Kiệt chịu thua trước. Chung quy trừ những việc liên quan đến giang sơn xã tắc, toàn bộ những thứ khác chỉ cần đụng phải Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt tất phải xám mặt đầu hàng. Ánh mắt lộ vẻ cầu xin cùng điệu bộ tay chân luống cuống của hắn rơi vào trong mắt Hàn Văn Thanh thật sự có đôi chút mới mẻ. Xem như đã giải tỏa được chút bực tức trong lòng kia, Hàn Văn Thanh hài lòng hả dạ thu hồi tầm mắt không tiếp tục đùa giỡn hắn.​

"Sự việc Trung Quốc hầu, ngươi không cần phải bận tâm nữa. Hắn rốt cuộc có phải còn giấu diếm dã tâm hay không, trẫm sẽ thay ngươi nhìn rõ."​

Chuyển tầm nhìn sang tấu chương đang phê duyệt trong tay, Hàn Văn Thanh lần nữa tập trung tinh thần chuyên tâm vào thứ trước mặt. Hắn nhìn chữ nhỏ chi chít trên tấu chương, biết rằng sự kiện hôm nay hẳn phải có một sự kết thúc. Cho nên khi Hàn Văn Thanh ngẩng đầu lên lần thứ hai, ánh mắt đã trở nên nghiêm nghị trầm lắng.​

Trương Tân Kiệt sở dĩ chẳng tiếc lãng phí một ngày thời gian ít ỏi đuổi theo hắn không buông, đều nhờ phúc của vị "Trung Quốc hầu" này. Lúc chưa gặp mặt Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh cũng nghĩ hắn là tên hôn quân tham sống sợ chết. Đối với kẻ chấp nhận hàng phục bán nước cầu vinh dĩ nhiên hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt, giữ lại một mạng không chỉ thể hiện được hoàng ân to lớn, còn có thể xem đó như một ví dụ sống, đe dọa những tiểu quốc xung quanh vẫn cố dựa vào địa hình hiểm trở mà chống cự. Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, ngoại trừ quy thuận bọn hắn không còn lựa chọn nào khác.​

Nhưng thực tế sau khi tự mình tiếp xúc, suy nghĩ của Hàn Văn Thanh đã thay đổi.​

Vừa rồi ngay trên triều đường, Trương Giai Lạc một thân một mình vẫn còn vương nét gầy yếu của người mới khỏi cơn bệnh nặng. Thế nhưng từ đầu chí cuối lưng hắn vẫn ưỡn lên thẳng tắp. Dù là lúc cúi người xưng thần hay quỳ bái, động tác đều có quy củ rõ ràng không tìm ra bất kỳ sơ hở. Thậm chí lúc Trương Tân Kiệt lên tiếng muốn gán thêm tội danh, hắn vẫn có thể ung dung ứng đối. Sau khi phong hầu ban thưởng hắn cũng chưa hề biểu lộ chút vui sướng nào, không hề giống loại người tham sống sợ chết, cũng chẳng phải kẻ tham mộ hư vinh. Hắn như thế lại chắp tay nhường lại quốc thổ mênh mông của Liễu quốc, nguyên do phía sau càng đáng để suy ngẫm sâu xa.​

Hàn Văn Thanh thấy được trên người Trương Giai Lạc có một cỗ ý khí nam nhi kiên cường, tuy mỏng manh lại dai dẳng không dứt. Trong mắt hắn mặc nhiên vẫn còn ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, bị che giấu bởi vẻ bình thản sau khi đã nhìn thấu mọi sự hào nhoáng của thế gian. Tâm Trương Giai Lạc còn chưa chết hẳn, cũng khó trách Trương Tân Kiệt kiêng kỵ sự tồn tại của hắn như vậy.​

Người như Trương Giai Lạc ở lãnh thổ Uy quốc nếu nổi lên dị tâm, tất sẽ trở thành mối họa không thể khinh thường. Chưa kể tại nơi này, hắn vẫn còn một vị "cố nhân" chấp chưởng mấy trăm ngàn tinh binh lão luyện.​

"Lo ngại của ngươi trẫm rất hiểu."​

Nào ai dám đem những thứ này ra đánh cược sự trung thành của Trương Giai Lạc, cạnh bên ngai vàng há có thể cho phép mãnh hổ như thế ngủ đông. Hàn Văn Thanh chính vì biết rõ tính cách của Trương Tân Kiệt, mới phải tránh mặt không gặp ròng rã một ngày. Đối với Trương Tân Kiệt mà nói trừ phi Trương Giai Lạc biến thành người chết vĩnh viễn chỉ được nhớ đến, bằng không hắn chắc chắn sẽ chẳng thể nào yên tâm. Dù cho phải tự tay cầm đao, chỉ cần có thể diệt trừ tất cả uy hiếp đối với Uy quốc, hắn đều sẽ không chút ngập ngừng.​

Thế nhưng sinh tử của Trương Giai Lạc, sao có thể tùy tiện định đoạt?​

"Ngươi đừng quên hắn còn một vị cố nhân chưa quay lại. Từ khi quen biết ở Thọ Châu đến nay, Tôn Triết Bình vì trẫm lập được rất nhiều công lao hãn mã lại chẳng hề đòi hỏi nửa phần phong thưởng. Tính mạng của Trương Giai Lạc là chuyện đầu tiên, cũng là lần duy nhất hắn mở miệng cầu xin trẫm, tuy không biết rốt cuộc giữa bọn họ có quan hệ gì, nhưng trẫm đã đáp ứng hắn há có thể làm vua không giữ lời."​

Rất nhiều lý lẽ ngưng kết thành vài lời ít ỏi, trong toàn bộ lý do Hàn Văn Thanh dĩ nhiên biết cái nào sẽ ngăn cản ý niệm của Trương Tân Kiệt tốt nhất. Dù hắn có không cam lòng hay lo lắng đến thế nào, tất nhiên vẫn hiểu rõ tầm quan trọng của việc xem xét thời thế. Tuy Hàn Văn Thanh không cho rằng Tôn Triết Bình sẽ vì một tên Trương Giai Lạc mà phản lại Uy quốc, nhưng đối với người thận trọng chu toàn như Trương Tân Kiệt, tuyệt đối cũng là việc cần phải được đề phòng.​

Đại quân của Tôn Triết Bình vẫn ở cố đô Liễu quốc chưa về, nếu lúc này tin tức Trương Giai Lạc chết đi truyền đến, sẽ dẫn đến biến cố như thế nào?​

"Thế nhưng..."​

Dù biết rõ hết thảy đã chẳng còn đường xoay chuyển, nhưng lòng quá nhiều bất an vẫn khiến Trương Tân Kiệt không nhịn được mà mở miệng. Cỗ u ám như thể sương giăng đầy trời ngăn trở trong lòng đang giằng xé nuốt chửng cả người hắn. Cơ thể hắn bất chợt rùng mình, chỉ bởi ba chữ "Trương Giai Lạc" này vô duyên vô cớ khiến cho sống lưng Trương Tân Kiệt lông tơ đều dựng đứng.​

"Nghe nói vị cựu chủ phương nam này kỳ nghệ rất tốt." Coi như tìm cho Trương Tân Kiệt một bậc thang bước xuống, Hàn Văn Thanh quả quyết khép lại tấu chương đã phê duyệt xong: "Trẫm đã lâu không có ai cùng đánh cờ, từ ngày mai cho tuyên Trung Quốc hầu giờ Thân mỗi ngày đến bồi trẫm đánh cờ đi."​

Quá hiểu tính nết Trương Tân Kiệt không đụng tường nam sẽ chẳng chịu quay đầu, Hàn Văn Thanh nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn nên làm thêm một việc. Hôm nay Trương Tân Kiệt khác thường như thế đã không còn giống tác phong của hắn khi trước, Hàn Văn Thanh sợ nếu thật sự bức Trương Tân Kiệt đến nóng ruột sẽ âm thầm tìm người diệt trừ Trương Giai Lạc.​

Trừ những việc liên quan đến vận mệnh quốc gia, chưa bao giờ thấy hắn có chấp niệm như vậy đối với bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì, Hàn Văn Thanh thật sự có chút hiếu kỳ, trên người Trương Giai Lạc đến cùng có thứ gì có thể khiến cho vị Thừa tướng xưa nay luôn khuôn phép bỗng dưng mất hết chừng mực.​

Mà Trương Tân Kiệt cũng hoàn toàn không nghĩ Hàn Văn Thanh sẽ bảo hộ vị quốc chủ quy hàng này đến thế, lại còn muốn ngày ngày gặp mặt để bảo toàn tính mệnh cho người kia. Cắn chặt răng đè xuống chua xót trong lòng, hắn không muốn nghĩ sâu hơn những nguyên do ẩn trong đó. Cho dù là vì Tôn Triết Bình vẫn có chút khó thể biện minh. Hai người đối với những sự vụ lớn nhỏ trong triều tuy không thể nói là nhất nhất đều hòa hợp, nhưng sự tình liên quan đến an nguy đất nước, Hàn Văn Thanh và hắn xưa nay luôn như cây liền cành. Thế nhưng lần này vì Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh lại hao phí tinh thần đến vậy.​

Rốt cuộc Trương Giai Lạc có mị lực gì, đáng để Hàn Văn Thanh đối đãi như thế?​

Trong lòng từng người cất giấu những tâm tư trái ngược, việc lần này cũng coi như tạm thời gác lại. Mọi thứ một khi đã lắng xuống, Trương Giai Lạc đương nhiên không biết bởi do hắn mà Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đã phải tranh chấp một phen. Thế nên lúc hắn nhận được tuyên triệu của Hàn Văn Thanh gọi vào cung bồi tiếp mỗi ngày, vẫn cho rằng đó là bố trí của Hàn Văn Thanh để giám thị kẻ hàng phục là hắn này.​

Bất quá Trương Giai Lạc rất nhanh quên sạch mối lo ngại này, với địa vị hiện tại của Hàn Văn Thanh nếu thật sự muốn giết hắn, căn bản không cần phải phiền phức như vậy, nhân đêm tối một người một đuốc đốt sạch phủ đệ của hắn là được. Đã thế hắn còn gì phải sợ? Hàn Văn Thanh gọi thì hắn đi là được.​

Cho nên ngày hôm sau giờ Thân còn chưa đến, Trương Giai Lạc đã cung kính đợi bên ngoài điện Văn Đức.​

Xa xa bóng chim chao lượn đáp xuống mái hiên chập chùng hòa cùng ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên lầu ngói lưu ly, phảng phất đôi nét tương tự với hoàng thành Kim Lăng. Trương Giai Lạc thậm chí có thể nhắm mắt mà bước qua ngưỡng cửa sơn son, những cung điện trùng điệp cùng một dạng kiến dựng này, đối với hắn mà nói không chút nào xa lạ.​

Đặc biệt là lúc thân ảnh của hắn xuất hiện cạnh thần đạo bên dưới bức tường hoàng cung, khí độ thong dong hiên ngang phỏng như trời sinh hẳn phải có mặt ở nơi này. Dù không khoác trên người bộ hoàng bào kim sắc hay có đám tùy tùng tiền hô hậu ủng bên cạnh, hắn vẫn cứ thế bước đi hệt như một vì đế vương. Đến cả Ôn Đức Hải phụ trách tiếp đãi cũng mơ hồ cảm nhận được thứ khí thế kia, khó trách Trương Tân Kiệt xưa nay luôn trầm tĩnh lại đột nhiên kiêng kỵ hắn như thế.​

Tiến vào điện Văn Đức, Trương Giai Lạc theo lễ khấu bái với Hàn Văn Thanh. Đối với lễ nghi của Uy quốc hắn hiểu rất rõ, không mảy may có bất kỳ sai sót nào. Hàn Văn Thanh xác thực vừa lòng Trương Giai Lạc khiêm nhường trước mặt hắn, vì thế không hề cố ý làm khó dễ. Hắn gọi Trương Giai Lạc tiến cung chủ yếu để đề phòng Trương Tân Kiệt ám toán, đánh cờ chẳng qua là mượn danh nghĩa chứ chẳng hề nghĩ phải cẩn thận đối phó. Nhưng nào ngờ đến lúc Hàn Văn Thanh thật sự cùng Trương Giai Lạc đánh xong mấy ván, người bị triệt để khơi ra hứng thú ngược lại là hắn.​

Kỳ nghệ Trương Giai Lạc tuy tốt nhưng chưa thể nói là vô địch thiên hạ, đặt cạnh Trương Tân Kiệt ai hơn ai vẫn khó mà định luận. Nhưng so với Trương Tân Kiệt cẩn thận tỉ mỉ, chơi cờ cùng Trương Giai Lạc hiển nhiên khiến cho Hàn Văn Thanh cao hứng hơn nhiều. Bởi Trương Giai Lạc không hề kiêng dè thân phận mà cố ý nhường cờ, càng không giống Trương Tân Kiệt từng bước trù tính chỉ để Hàn Văn Thanh thắng được đẹp mắt. Thắng hay thua đều do bản lĩnh thật sự của hắn, lúc thắng được phấn khởi vô cùng, đến khi thua cũng thành thật mà thua.​

Hàn Văn Thanh chơi cờ thích dũng mãnh tiến tới, thường xuyên một đường xông pha đánh thẳng vào trận doanh của đối phương. Mà Trương Giai Lạc lại hay rải hoa khắp trời, bài binh bố trận nhìn như rối loạn không bố cục nhưng thật ra ngay ngắn có tầng có lớp. Trận cờ kỳ thực cũng như sa trường, từ bản lĩnh người chơi có thể nhìn ra được ít nhiều năng lực dụng binh của hắn. Dù biết rõ việc bại lộ tài năng của mình trước mặt Hàn Văn Thanh rất có thể đổi lấy họa sát thân, nhưng Trương Giai Lạc vẫn không chọn cách che giấu. Sở trường của hắn khuyết điểm của hắn, cả khả năng uy hiếp của hắn đối với Hàn Văn Thanh, đều được phô bày trần trụi trong một tấc vuông nho nhỏ này.​

Đối với Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc là thật lòng thần phục, nhưng hắn cũng hiểu rõ muốn để Hàn Văn Thanh tin tưởng hắn không hề hai lòng là rất khó. Đã như vậy so với nịnh hót chẳng bằng cứ vô tư lỗi lạc. Nếu Hàn Văn Thanh thật sự anh minh như hắn nghĩ, đương nhiên sẽ thấu hiểu sự dụng tâm này. Còn như Hàn Văn Thanh không hiểu, vậy ít nhất cái chết của hắn có thể đổi lấy sự cảnh báo cho Tôn Triết Bình. Có lẽ người hắn lựa chọn ủng hộ, không hẳn sáng suốt như hắn tưởng.​

Từ ngày hôm đó quyết định nên vì Tôn Triết Bình mà sống, hết thảy mọi thứ đối với Trương Giai Lạc đều không còn quan trọng. Vô luận là bắt hắn gánh chịu nhục nhã hay cảm giác tội lỗi, chỉ cần Tôn Triết Bình hy vọng hắn sống, hắn sẽ tiếp tục sống. Thậm chí quãng đời sau này bọn họ không thể gặp lại cũng chẳng sao, so với thời gian năm năm trời bặt vô âm tín kia, chí ít lúc này Trương Giai Lạc thỉnh thoảng vẫn nghe được đôi câu nhắc đến Tôn Triết Bình từ trong miệng những kẻ kia.​

Nếu như sự tồn tại của hắn đối với Tôn Triết Bình vẫn còn chút ý nghĩa, Trương Giai Lạc đã cảm thấy thỏa mãn. Thế nên trước mặt Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc không cần phải che giấu, vô tư lỗi lạc phơi bày toàn bộ bản thân.​
 
Last edited:

pdung31

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
59
Số lượt thích
275
#48
Em từng nói với sensei là tác giả sẽ giải thích lý do Lạc lựa chọn sống tiếp. Đó, chính là chap 27 này đây. Sống vì người, dùng sinh mạng mình làm một lá chắn ngầm cho người. Đáng buồn thay, với tâm ý này, thì chỉ sau khi mệnh mất, người kia mới có chăng hiểu được nhắn nhủ của Lạc, lúc đó, còn ý nghĩa gì.
 

Bình luận bằng Facebook