Đại Tôn là một người có phần lãng mạn, ngầm yêu văn thơ lại có chút trung nhị, nên chọn bài phân tích hoa mỹ đến sáo rỗng này dịch tặng anh, mong anh âm thầm cười ở nơi nào đó, tóm lại cười một cái cho sinh nhật liền tốt. Bản dịch có cắt một hai câu gei.
Nếu có dịp, ta đích thân viết tặng ngài, hảo?
Vì Đại Tôn đặt tên mọi thứ xoay quanh mình đều có yếu tố chơi chữ, fan chơi chữ liên tục là chuyện dễ thấy, tỷ như trong bài dưới đây, cho nên trước đó mạn phép chú thích một phen:
Lạc Hoa Lang Tạ = Hoa rơi ngập lối
Tái Thụy Nhất Hạ = Ngủ thêm một mùa hạ, đồng âm với Ngủ thêm một giấc
Táng Hoa = Chôn hoa
Vô Phong, đại xảo bất công = Không sắc bén (thỉnh đọc thêm Toàn Chức chi Danh, cái tên này là cả một triết lý)
Song Hoa = Hai đóa hoa, thường để chỉ loài sen hai đóa cùng gốc
Bách Hoa = Trăm hoa
[Tôn Triết Bình] Còn đây tiếng say năm đó
Tác giả: 卡洛琳
Tóc mai thay màu tâm chưa đổi, thử cạn chén nay. Khúc cũ nghe lại, còn đây tiếng say năm đó.
Tâm cuồng kiếm đã từng thảo phạt càn quét chưa từng thay đổi, hắn nắm chặt trong tay thẻ tài khoản mới, về tới sàn đấu này, nâng chén đêm nay, muốn nghe khúc cũ.
Hùng tâm khó báo, chí lớn không suy, chấp vận mệnh bức lên đỉnh dốc, một Chém Vỡ Núi cũng phải vung hướng trời cao.
Kỷ niệm sinh nhật, viết lại bài phân tích này có phần khiến người nhàm chán. Nhưng người như Bình ca, thương đau nào hủy tráng chí, xiềng xích khó đổi kiêu cuồng, việc này nếu hắn biết, hẳn cũng sẽ cười qua chuyện đi.
Viết xong một mạch còn phải lấp thêm hố khác, dù sao hắn, hoặc bọn hắn, trong truyện vĩnh viễn là tốt nhất.
1. Tôn Triết Bình người này
Tôn Triết Bình, đệ nhất cuồng kiếm Vinh Quang năm xưa, vung kiếm liền Phồn Hoa Huyết Cảnh nở mười dặm, ra đi liền Tái Thụy Nhất Hạ mộng bao năm.
Hắn là một gã trai lười nhác lại khoáng đạt. Cực cuồng, cực ngông, cực coi trời bằng vung, cực nghênh ngang bất kể, trừ hiếm hoi vài người vài việc để tâm, còn lại hết thảy như chẳng hề vào mắt. Hắn là kẻ không thích tốn công vào những chuyện bên lề. Có chướng ngại liền chém, có đối thủ liền đánh.
Ngông cuồng trời sinh cùng phóng khoáng tự có, vô số ví dụ để làm chứng. Tỷ như hắn từng là đệ nhất cuồng kiếm, mà cuồng kiếm được xưng là nghề manly nhất Vinh Quang, hắn lại chẳng cho là gì cứ việc mặc vào đồng phục sắc hồng, đặt cho nhân vật cái tên Lạc Hoa Lang Tạ. Dưới trọng kiếm huyết cảnh nhuộm trời, hắn lại không hỏi gió tanh hỏi hoa rơi, sát na thu kiếm, là cánh hoa tàn lững lờ nổi trên máu khô, một đường phủ đầy đất cạn.
Chữ khắc trên trọng kiếm của đội trưởng Bách Hoa là Táng Hoa, mà trong mắt Tôn Triết Bình cũng chỉ là món vũ khí vừa tay. Hắn nghe thấy cái tên quỷ dị của vũ khí bạc mình cầm, nói tốt lắm, ngầu lắm. Điềm dữ hay vận xui, trong mắt hắn chỉ là trò cười.
Cả Tái Thụy Nhất Hạ của hắn nữa, nghe vào như một cuồng kiếm ẩn danh gối đầu trên vò rượu, kiếm gác bên chân, say ngủ ngàn năm. Trong mộng xuân thu trằn trọc không tỉnh lại, tỉnh lại cũng là lúc chấn kiếm tàn sát khuynh thiên hạ.
Tôn Triết Bình tự có lãng mạn của riêng mình, như một khắc ngông cuồng ở Hoang Mạc Phía Tây nói ra câu "Song Hoa làm sao đủ, phải Bách Hoa mới được", tiêu sái mà ngoạn mục. Mâu thuẫn và thống nhất đó bắt nguồn từ đâu? Từ kiêu ngạo của hắn, bất kể của hắn —— làm điều có ích nhất, sống cho thoải mái nhất, không trú chân ở chuyện không đâu.
Trong lý giải của tôi, hắn không chút nào mang đến cảm giác tổng giám đốc bá đạo, tổng giám đốc bá đạo thường sẽ chú ý hình tượng. Nhưng hình tượng là cái gì? Tôn Triết Bình có lẽ mười tám năm trước đã ném vào xó, đi ngang qua nếu thấy cản đường e còn vung chân đá văng.
Hắn là một thanh kiếm tốt chém núi xé trời, đại xảo bất công, phong vào trong tráp vẫn thét vang vạn dặm, mà một khắc được vung dậy, ánh kiếm sẽ như sông dài trải rộng, không gì không thể trảm đoạn, như Thái A như Long Tuyền, khi rèn đúc ánh đỏ khí tím đều bừng bừng. Cho dù trầm luân cổ ngục, cho dù chôn vùi mai một, vẫn có thể đêm đêm tỏa khí hướng trời. [1]
Mà trải nghiệm đời hắn lại để hắn không chỉ dừng ở từng ấy. Hắn là một nhân vật có tính đặc trưng, một kiểu anh hùng bị chôn lấp, bị lãng quên, bị bi kịch.
Con người hắn, thật sự viết trọn bốn chữ người mất cảnh còn.
Nhưng hắn khinh khi bi kịch, không để vào mắt.
2. Chết yểu và anh hùng
Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình đôi hợp tác này ở giới eSports thậm chí cả giới thể thao đều rất đặc thù, bọn hắn đại diện cho hai quần thể hoàn toàn khác biệt —— vuột mất thứ chỉ cách gang tay, chấn thương không làm sao cứu vãn, điểm kết thúc của hai người này chính là bại bởi thời vận. Mà nếu nói bi kịch của Trương Giai Lạc ở chỗ cầu mà không được, chiếc cúp quán quân kia của hắn là ngựa vọng nhìn núi xanh mà chạy đến đứt hơi tàn, thì bi kịch của Tôn Triết Bình liền có hai chữ then chốt là chết yểu.
Vinh quang chết yểu, mộng tưởng chết yểu, hào quang chết yểu cùng tương lai rực rỡ, đều chết yểu.
Hắn nào phải ai khác, hắn nhưng là một thiếu niên thiên tài a. Còn ngạo đến cực, kiêu ý ngông cuồng, ý khí tràn trề như yên bạc chiếu ngựa trắng [2], ắt phải bảng vàng đề tên.
Nhưng lưỡi đao hiện thực cứ thế nện ngược xuống đầu, chặt đứt huy hoàng còn chưa kịp trải dài của bọn hắn.
Tai họa khó giải, ngăn bất kỳ đường nào cứu vãn. Một tuyển thủ chuyên nghiệp, chấn thương tay là thứ tuyệt mọi quan hệ giữa vinh quang đỉnh cao và một con người, chẳng màng xét đến anh ta liệu có kiên cường, liệu có nỗ lực, liệu có thiên phú trác tuyệt. Khoa Phụ lao đầu theo thái dương lặn về tây, nước sông Hoàng Hà hay Vị Thủy đều cứu không được hắn. Mệnh trời không cho hắn đầm nước giải khát, cũng không để hắn đến được nơi mặt trời trú chân. Quán quân kia là thái dương vành vạnh thấy được bằng mắt, nhưng vận mệnh không cho hắn bước tiếp con đường tranh giành.
Tàn khốc nhất chẳng gì ngoài một tia hi vọng cũng không để lại.
Tiếc nuối của Phồn Hoa Huyết Cảnh nằm ở chỗ mở đầu quá long trọng nhưng kết thúc quá vội vàng, mà khi màn che khẽ lộ, câu chuyện lẽ ra thuộc về họ lại quá đẹp. Nếu nhìn từ mùa giải thứ ba, nhìn từ góc nhìn thượng đế của khán giả, sẽ thấy được hai thiếu niên thiên phú kinh người lại tràn đầy nhiệt huyết, trăm ngàn chướng ngại không lùi, một đường đánh tan ngăn trở, sóng vai tiến tới. Thiếu niên đệ nhất cuồng kiếm và thiếu niên đệ nhất đạn dược từ lúc khởi đầu đã đứng trên đỉnh vinh quang, một lòng tin tưởng tương lai của mình sẽ tỏa sáng vô ngần, họ vui sướng tự do, một đường hướng về phía trước, chạy về phía trước, cùng chạy về một điểm cuối bi thảm, đau đớn tận cùng, không thể cứu vãn.
Sau một bước hụt chân đỉnh cao không còn cơ hội kế tiếp, nghênh tiếp hắn chính là vực sâu vạn trượng.
Tôi thật sự không biết thiên tài trẻ tuổi kiêu ngạo này năm đó đã làm cách nào giải quyết giấc mơ và vinh quang chết yểu của mình.
Nhưng Tôn Triết Bình vẫn gánh nổi.
Hắn không cam tâm, nhưng hắn vẫn chấp nhận, rất thản nhiên.
Người này là chân chính cuồng. Hắn nói nếu chỉ có thể biểu hiện mấy phút, thì để mọi người chiêm ngưỡng ngoạn mục trong mấy phút ấy đi.
Trương Giai Lạc là kiêu căng khiêu khích mà nhìn vào vận mệnh, nói mày không thể đánh bại tao, tao không chịu thua; còn Tôn Triết Bình là không để vận mệnh vào mắt. Cuồng là bản chất con người hắn, núi cao giang hồ xa đều không hủy nổi ngông ngạo của hắn, cuồng của hắn trong truyện có ở tận bốn năm sau khi rời bước đỉnh cao, cuồng của hắn xưa nay không phải dựa thế mà lên, càng bỏ xa ngàn dặm loại kiêu căng ngu dốt gào thét không biết trời cao đất dày, đó là một loại tự tin khắc vào trong xương, hoặc nên nói rằng một loại tự mình hiểu mình:
"Đó là cuồng, là ngạo của Tôn Triết Bình. Còn xem thường đối thủ ấy à? Loại sai lầm cấp thấp này sẽ không bao giờ xuất hiện ở những tay lão làng kinh nghiệm dư dả như hắn."
Cho nên đừng nói hắn giàu hay bá, dù lưng giắt bạc triệu hay hai bàn tay trắng, Tôn Triết Bình hắn vẫn cứ là Tôn Triết Bình. Cuồng của Tôn Triết Bình, lại có quan hệ gì với tiền.
Nếu viết một câu chuyện võ hiệp, hắn chính là loại hiệp khách trời sinh đã dã, áo gai rượu đục trảm mã đao, nhìn đủ phong vân quỷ quyệt thế gian. Nếu phối một bài hát cho hắn, ắt chính là "Chớ hỏi quẻ".
Chớ hỏi quẻ, đời người may rủi đã định sẵn. Phục Hy Văn Vương nếu không chết, người nay đâu vì cổ nhân khóc. [3]
Bói quẻ? Vận mệnh? Đời người may rủi đã định sẵn. Hắn nhìn thấu thế sự, bao nhiêu quy tắc ẩn giấu tiềm tàng không thể thay đổi, Tôn Triết Bình chọn thỏa hiệp, càng chọn quay về, tạm trợ Hưng Hân, gia nhập Nghĩa Trảm, đều dùng tư thái dứt khoát nhất nhanh gọn nhất. Hắn không thể tiếp tục con đường đánh giải, vậy thì hất tay giải nghệ, như một đao chặt đứt truyền kỳ, không lãng phí thời gian trên những gì vô vị vô phương. Mà hắn lựa chọn quay về, là để mọi người thấy cảnh ngoạn mục cực hạn chỉ trong vài phút ấy.
Cuộc đời hắn vĩnh viễn tiến về phía trước, đạp xuống toàn bộ.
Thật ngầu.
3. Song Hoa
Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, đôi cựu át chủ bài Bách Hoa, là hai thiếu niên thiên tài bị hiện thực giũa mài đến thương thống đầy mình.
Bị tai họa ngăn bước, bị số mệnh loại trừ, thế nhưng không ai trong bọn hắn cúi đầu, ai cũng không cúi đầu.
Bọn hắn là đôi hợp tác độc nhất vô nhị, hai người duy nhất trên thế giới có thể đánh ra Phồn Hoa Huyết Cảnh. Nhưng Lạc không phải rời khỏi Tôn liền lạc lối thất thố, mà Tôn cũng không phải chỉ có Lạc trong đời này. Khi bọn hắn hợp tác có thể đánh ra Phồn Hoa Huyết Cảnh chấn kinh Liên minh, có thể khiến Bách Hoa trở thành hắc mã mạnh nhất vượt lên dẫn đầu. Nhưng một khi ly tán, kiên cường của bọn hắn đều được thể hiện rõ rệt, tiểu đội phó hoạt bát lãng mạn vô ưu vô lo ấy chỉ trong một đêm phải kế thừa gánh nặng nguy nan, từ đó dưới họng súng Liệp Tầm vốn sinh phồn hoa là ánh lửa ngút trời. Hắn một thân một mình mang Bách Hoa đi rất xa, kém một chút đã có thể đi đến điểm cuối.
Tôi là một tay bút Song Hoa bản mệnh, dĩ nhiên hận không thể đem mọi thứ đẹp nhất trên đời viết về hai người họ, sau đó chém phần phật ca ngợi tình cảm giữa họ. Trong lòng tôi họ chính là đôi cộng sự hợp ý từ tận linh hồn.
Nhưng tôi phải nói, họ là bình đẳng. Song Hoa trước nay đều bình đẳng, vừa bình đẳng lại bổ sung cho nhau, chưa bao giờ là mối quan hệ dựa dẫm. Rời đi một người liền hoang mang lúng túng, đó không gọi là sự hợp ý từ linh hồn, đó gọi là thiểu năng.
Lạc đáp Tôn bằng một hợp tác hoàn mỹ và một giấc mơ cùng nhau đánh đến đỉnh cao go pro, mà lúc Tôn còn, Lạc có thể vô tư không buồn không lo thỏa thuê vẫy vùng giữa mộng đẹp Phồn Hoa Huyết Cảnh.
Khi bên nhau hoa gấm rực rỡ huy hoàng, khi ly tán mỗi người gánh vác một phương.
Đấy mới nên là Song Hoa.
4. Còn đây tiếng say năm đó
Trong nguyên tác, Tôn Triết Bình là sự thu nhỏ của quần thể các tuyển thủ đời đầu vì chấn thương mà phải dứt bỏ sàn đấu, bị đại chúng lãng quên. Nếu nói cao hơn xa hơn, hắn có lẽ thuộc về hình tượng anh hùng bi kịch, bị chôn vùi bởi thủy triều không thể chống chọi.
Dẫn một câu từ khiến người yêu cực cũng đau cực, câu chuyện sau nó không hoàn toàn tương đồng cuộc đời Tôn Triết Bình, nhưng ý cảnh có chỗ phù hợp:
Tướng quân trăm trận thanh danh tận, hướng mặt Hà Lương, quay đầu vạn dặm, cố nhân vĩnh tuyệt. [4]
Quay đầu chỉ thấy vạn dặm, cố nhân vĩnh viễn không còn.
Cách biệt bốn năm quay về sàn đấu, Vinh Quang đã không phải Vinh Quang cũ, Liên minh đã không phải Liên minh quen, người cũng không hoàn toàn người từng biết.
Cảnh còn người mất. Hoặc có lẽ, cảnh không còn, người cũng đã ra đi.
Nhưng Tôn Triết Bình cuối cùng vẫn quay về.
Tóc mai thay màu tâm chưa đổi, thử cạn chén nay. Khúc cũ nghe lại, còn đây tiếng say năm đó. [5]
Tâm cuồng kiếm quét ngang thiên hạ chưa từng giảm, hắn cầm trong tay tài khoản mới, về tới sàn thi đấu cũ, thử đem mình của hiện tại, nghe lại khúc battle cry năm xưa.
Hùng tâm khó báo, chí lớn không suy, chấp vận mệnh bức lên đỉnh dốc, một Chém Vỡ Núi cũng phải vung hướng trời cao.
- End -
[Phụ lục]
[1] Biến tấu từ "Cổ kiếm thiên"
[2] Xuất từ "Hiệp khách hành"
[3] Dẫn từ "Chớ hỏi quẻ"
[4] Dẫn từ "Hạ tân lang - Tống Mậu gia thập nhị đệ"
[5] Dẫn từ "Thải tang tử - Thập niên tiền thị tôn tiền khách"