Hoàn [PJ Batu 101.2019] [Hàn - Trương] Không Nói

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Hàn - Trương] Không nói

Tác giả: Không rõ
Convert: Link
Độ dài:
2.5k
Edit & Beta: Tô Mộc Hân

Review của editor: Truyện hướng nguyên tác, huynh đệ văn, gồm những mẩu chuyện nhỏ nhỏ từ mùa ba đến mùa mười xoay quanh hai người này. Trương Tân Kiệt chuẩn nguyên tác, Hàn Văn Thanh có vài phần hơi khác, tuy nhiên có thể coi như mặt khác của anh. Đọc để giải trí, khá ấm áp.

Chúc mừng sinh nhật, Trương Tân Kiệt.

Đăng lần đầu vào 11h11, thách thức Mr. 11 Giờ Phải Ngủ.

Ghi chú: Phần là do editor tự chia

1.

Mùa giải thứ ba, mộng quán quân của Bá Đồ lại một lần nữa vỡ tan trong tay Gia Thế. Hàn Văn Thanh và Diệp Thu lực lượng ngang nhau, nhưng bên người Diệp Thu còn có một Ngô Tuyết Phong.

Liên minh mới thành lập, mỗi chiến đội bình thường đều chỉ có một tuyển thủ vương bài, gánh thành tích của toàn bộ chiến đội, không thể giống Gia Thế có được hai tài khoản cấp thần, nhìn khắp thiên hạ không ai địch nổi. Lam Vũ vốn có hai vương bài cùng nghề cũng không thể sánh bằng, hơn nữa sau khi trạng thái của Ngụy Sâm xuống dốc nghiêm trọng, cuối cùng chỉ còn một mình Phương Thế Kính.

Nói thật, nhiều lúc Hàn Văn Thanh rất hâm mộ Diệp Thu, bên cạnh có một người toàn lực ủng hộ hắn.

"Hàn đội, giới thiệu một người mới cho cậu. Trương Tân Kiệt, mục sư."

Ông chủ Bá Đồ là bạn vong niên của Hàn Văn Thanh, sau một khoảng thời gian thân thiết với nhau liền coi hắn như con, chuyện thi đấu dứt khoát để cho Hàn Văn Thanh toàn quyền phụ trách, tuyệt không nhúng tay; nhìn qua chính là dáng vẻ chắc chắn-hoàn toàn-vô cùng tin tưởng, dần dần xây dựng uy tín tuyệt đối cho Hàn Văn Thanh.

Đây là lần thứ hai hắn chủ động nói với Hàn Văn Thanh về chuyện của chiến đội. Lần đầu là khi Bá Đồ thành lập.

Hàn Văn Thanh nhíu mày, nhìn về thiếu niên mảnh dẻ quá mức trắng nõn phía sau lưng ông chủ. Ấn tượng đầu tiên là không thích, nhìn qua quá yếu.

"Tân Kiệt, đây là Hàn đội."

"Chào anh, Hàn đội."

Thiếu niên dùng ngón giữa đẩy kính mắt, không vì khí thế doạ người của Hàn Văn Thanh mà thay đổi vẻ mặt, bình tĩnh nhìn thẳng mắt hắn.

Nhìn đến lần thứ hai, ánh mắt tạm được.

"Được rồi."

Hàn Văn Thanh không muốn làm mất mặt ông chủ nhà mình, để lại đúng một câu nói như thế rồi đi vào phòng huấn luyện, không quay đầu lại.

Ngay sau khi ông chủ rời đi, Hàn Văn Thanh dựa người ở cửa, mặt không biểu cảm nhìn thẳng Trương Tân Kiệt: "Ở đây không nhận kẻ đi cửa sau, tất cả đều phải nói chuyện bằng thực lực."

Trương Tân Kiệt khẽ nâng cằm, vẫn bình tĩnh nhìn lên Hàn Văn Thanh cao hơn mình một cái đầu.

"Được, nói chuyện bằng thực lực."

Giọng lạnh nhạt.

Sau đó Trương Tân Kiệt dùng kĩ thuật trị liệu tinh chuẩn, cách nắm bắt thời cơ tinh vi cùng với sự tỉnh táo trong phán đoán tình thế và chiến thuật đạt đến mức bậc thầy làm tuyển thủ mục sư của Bá Đồ xấu hổ giận dữ muốn chết.

Lúc tuyển thủ kia rút thẻ tài khoản ra đã thở dài, tâm trạng vô cùng khó tả, vẻ mặt phiền muộn.

"Cảm ơn tiền bối đã chỉ giáo."

Biểu cảm trên mặt Trương Tân Kiệt không đổi, cẩn thận, cung kính cúi người đúng chín mươi độ, sống lưng thẳng tắp.

Đánh giá lần ba, trình độ cao, nghiêm cẩn, phát huy ổn định, là một nhân tài.

2.

Không bao lâu sau, tuyển thủ mục sư nọ xin nghỉ trong yên lặng. Trước khi đi còn đặc biệt gõ cửa phòng Trương Tân Kiệt.

"Tôi đã già rồi, nên nhường chỗ cho nhân tài như cậu phát triển."

"Đừng thấy tiểu Hàn luôn mạnh mẽ lao tới như không cần người khác hỗ trợ mà lầm, thật ra cậu ấy rất cần một người đồng đội kề vai chiến đấu, làm điểm tựa sau lưng để cậu ta có thể an tâm xông xáo lên trước. Bề ngoài trông tiểu Hàn có hơi hung dữ, nhưng bản chất là người tốt."

Vị tuyển thủ lão thành nắm tay hắn nói liên miên một hồi, không có oán hận, chỉ có vui mừng xen lẫn mất mát.

Nói xong còn trịnh trọng giao lại trách nhiệm nặng nề cho hắn.

"Bá Đồ giao cho cậu. Hàn đội cũng vậy.”

"Được."

Sau khi hắn hứa hẹn thì bắt đầu làm một khối bàn thạch bên cạnh người kia, một mực nâng đỡ cơ nghiệp Bá Đồ, chưa từng rời đi.

3.

Thật ra tính Trương Tân Kiệt không hợp xã giao.

Người mà từ đầu đến cuối đều không thay đổi, không phải Hàn Văn Thanh, mà là Trương Tân Kiệt hắn. Sẽ không vì ai mà thay đổi thói quen của mình, sẽ không chiều theo ý người khác, sẽ vạch ra một giới hạn rõ ràng giữa mình và người, nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng hắn rất lý trí, hắn biết rõ phong cách của mình và Hàn Văn Thanh không giống nhau.

Thế là Vinh Quang mùa giải thứ tư ra mắt, hội người già Bá Đồ đã được nhìn thấy một Trương Tân Kiệt im lặng biến đổi phong cách của mình, mặc dù vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Vừa ra mắt đã thi đấu với tư cách chủ lực, cầm được quán quân. Trong lịch sử liên minh chỉ có ba trường hợp đặc biệt như thế này: Trương Tân Kiệt, Vu Phong, Hưng Hân.

Người mới tốt nhất, chủ lực Bá Đồ, bậc thầy chiến thuật, đánh bại Gia Thế. Bốn cụm này hợp lại, nâng Trương Tân Kiệt lên đỉnh Vinh Quang.

Sau khi Bá Đồ cầm được cúp quán quân, rửa sạch nỗi nhục, Quý Lãnh và Lý Nghệ Bác tuyên bố giải nghệ. Vì vậy nhóm đội viên Bá Đồ đầu tiên chỉ còn lại Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh vẫn là Hàn Văn Thanh ổn trọng nghiêm túc, nhưng Trương Tân Kiệt sửng sốt nhìn ra trên khuôn mặt ví tiền kia xẹt qua một chút uể oải.

Nhớ lại nhắc nhở của vị mục sư kia trước khi chia tay, Trương Tân Kiệt suy nghĩ một lát, dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người đặt một cốc trà sữa trước mặt Hàn Văn Thanh (do hắn nghe nói uống xong tâm tình sẽ tốt lên), còn vỗ nhẹ lên tay Hàn Văn Thanh mấy cái.

". . ." Sao lại giống chọc tó vậy?

Hàn Văn Thanh bị ý nghĩ của mình làm cho nghẹn họng, vỗ lại một cái lên tay Trương Tân Kiệt, trừng mắt nhìn cốc đồ uống lạnh trên bàn, hàm súc đáp lại:

"Tôi không uống đồ ngọt."

". . ."

Lần này đổi thành Trương Tân Kiệt im lặng. Trầm mặc một hồi, hắn yên lặng cầm cốc trà sữa lên uống cạn.

4.

Phong cách của Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh ngay từ đầu đã có xung đột, lại tiếp tục bị mâu thuẫn thời kì đỉnh cao VS trạng thái trượt dốc đổ thêm dầu vào lửa.

Hai nhân vật chủ chốt, nếu có người bị buộc phải rời đi, tất nhiên sẽ là Hàn Văn Thanh.

Hắn đã không còn đạt được trạng thái đỉnh phong, mà Trương Tân Kiệt lại đang hào quang vạn trượng. Xung đột địa vị là điều tất yếu, chỉ là đều bị sự nhượng bộ âm thầm của Trương Tân Kiệt từ từ xoá đi không để lại dấu vết.

Như thể hắn chỉ là một mục sư bình thường.

5.

Hắn có thể đợi, nhưng vài người lại không thể đợi được nữa.

Mùa giải thứ sáu, Cổ Thế Minh, người thừa kế Hàn Văn Thanh mà Bá Đồ bồi dưỡng, nộp đơn xin chuyển nhượng.

Hắn đã sắp hai mươi mốt tuổi, Hàn Văn Thanh vẫn không có một chút ý định rời khỏi chỗ ngồi ở hàng hai. Từ khi ra mắt vẫn ngồi ghế dự bị, không có cách nào tiến vào làm chủ lực, ở lại Bá Đồ chỉ phí hoài thiên phú và thanh xuân của hắn. Không phải là hắn muốn rời khỏi Bá Đồ, mà là hắn không thể không rời khỏi Bá Đồ.

Đây là một sự thật tàn khốc.

"Thật xin lỗi, đội trưởng."

Cổ Thế Minh khóc, vừa khóc vừa không ngừng xin lỗi. Hàn Văn Thanh không tới tiễn, chỉ có Trương Tân Kiệt nhìn hắn rời đi, không nói gì.

6.

Lúc Diệp Thu đột nhiên giải nghệ, Hàn Văn Thanh một mực ở trong phòng huấn luyện mắng hắn 'Vô dụng', 'Không có tiền đồ', 'Hèn nhát', biểu cảm cực kì khinh bỉ.

Nhưng Trương Tân Kiệt biết, dưới lớp khinh bỉ đó ít nhiều còn cất giấu tịch mịch và không cam lòng. Debut cùng thời vốn chỉ còn Diệp Thu và Hàn Văn Thanh; bây giờ kẻ thù một mất một còn cùng chung chí hướng đã rời đi, liệu có phải cũng sắp đến lượt hắn giải nghệ hay không?

Ngoài việc quay người đi pha cho Hàn Văn Thanh một ấm Long Tỉnh, một chữ Trương Tân Kiệt cũng chưa nói.

7.

Lúc báo cáo với Hàn Văn Thanh có khả năng Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, hắn cũng đoán được Đại Mạc Cô Yên mấy giây sau sẽ đạp hụt, luyện tập không ổn định. Trạng thái Hàn Văn Thanh ngày càng trượt dốc nghiêm trọng, kinh nghiệm lão luyện cũng không che giấu được nữa.

Trương Tân Kiệt biết rõ.

Nhưng biết không có nghĩa là sẽ nói ra.

Hắn ngày càng cẩn thận hơn, che đậy hào quang của mình, cố gắng tạo bầu không khí tốt đẹp trong chiến đội, đem tất cả mâu thuẫn nhét vào trong một cái chai mà chỉ mình hắn giữ.

Hắn đã đáp ứng lời hứa bảo vệ Bá Đồ, bảo vệ đội trưởng của bọn họ.

8.

Việc Bá Đồ kéo Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc về đều được trên dưới chiến đội nhất trí thông qua. Trương Tân Kiệt sớm đã hoá giải tất cả khúc mắc, dù là câu lạc bộ hay fan hâm mộ đều vui vẻ tiếp nhận kết quả này, mặc dù nghe qua đều chỉ thấy mười phần điên cuồng.

Trương Tân Kiệt hiểu suy nghĩ của Hàn Văn Thanh.

Hắn không cam tâm.

Bọn họ đều không cam tâm.

Hắn không ngại mang một tư thái có thể phá hủy tương lai Bá Đồ, mang theo những lão tướng không muốn rời đi giống hắn, phấn đấu không mệt mỏi như trước đây, với lửa nhiệt tình hừng hực luôn bừng cháy.

Gọi là kiên định không thay đổi cũng được, được ăn cả ngã về không cũng tốt, kéo dài hơi tàn cũng không sao.

Chỉ cần đợi đến khi ngọn lửa đó cháy hết một khắc cuối cùng.

9.

Đến Ngôi Sao Tụ Hội, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh được phân cùng đội, Trương Tân Kiệt bị tiêu chí "không dùng mục sư" trong trận đấu đoàn đội đẩy lên đấu lôi đài.

Dưới sự giáp công của bên kia, Hàn Văn Thanh dùng Mãnh Hổ Loạn Vũ lấy một địch bốn, chỉ tiến không lùi, giống như Trương Tân Kiệt vẫn luôn ở phía sau, vì hắn điều binh khiển tướng, thâu tóm thiên hạ.

"Đậu moá, lão Hàn anh không thể kiềm chế một chút sao, cứ làm tui đây phải chạy vú em thay Trương Tân Kiệt thế này à!" Diệp Tu sau khi tự cứu một mạng gần như sắp sụp đổ.

Nghĩ hay thật.

Hàn Văn Thanh hừ lạnh ở trong lòng. Địa vị của Trương Tân Kiệt sao có thể dễ dàng bị soán ngôi như thế?

10.

Nhưng cũng bởi vì địa vị quá quan trọng, lúc mất đi lại càng thêm thống khổ.

Khi Hưng Hân đối đầu Bá Đồ, Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu dùng Triệu Hoán Thú lừa người Bá Đồ qua, thêm một chiêu Hoán Vị, liền đứng ngay sau lưng Trương Tân Kiệt.

Liều Mình Một Hit.

Hàn Văn Thanh vốn nghiêm chỉnh, lần đầu xuất hiện tâm trạng khẩn trương trên sàn thi đấu, lần đầu rống to: "Trị liệu!"

Đáng tiếc, đã chậm.

Ánh sáng bạc của Thuật Trị Liệu hoá thành từng điểm sáng trong lòng bàn tay, tất cả cảnh sắc trong chớp mắt trở nên u ám. Đôi Cánh Thiên Sứ ầm ầm vỡ vụn, mục sư áo trắng rớt xuống vách núi, Thập Tự Giá trước ngực bị gió cuốn đi.

Mục sư Thạch Bất Chuyển, bị loại.

Việc này khiến cho Hàn Văn Thanh ý thức sâu sắc rằng Trương Tân Kiệt và hắn không chỉ có một tầng quan hệ bảy năm cộng tác, mười năm nhân vật sát cánh bên nhau;

Trương Tân Kiệt còn là cánh tay của hắn, là hộ vệ của hắn, vĩnh viễn là hậu phương hắn tin tưởng nhất.

Là người bạn mà hắn một khắc cũng không thể thiếu.

Thật đáng tiếc nhỉ lão huynh đệ, lần này chúng ta lại không thể dắt tay nhau cầm lấy quán quân.

Hai tay Hàn Văn Thanh nắm lại thành quyền.

11.

Lâm Kính Ngôn giải nghệ, Bá Đồ vẫn còn Trương Giai Lạc, người nhiều tuổi nhất là Hàn Văn Thanh cũng chưa từng rời đi. Trên dưới Bá Đồ vẫn đèn đuốc sáng trưng, bởi vì Hàn Văn Thanh vẫn còn cố gắng.

Nhận được bưu kiện của Phùng chủ tịch, Trương Tân Kiệt kỳ quái phát hiện Hàn Văn Thanh không ở trong phòng huấn luyện. Tìm tới tìm lui, mới thấy người ở trên sân thượng.

"Liên Minh gửi tới văn kiện mời thi đấu cho đội tuyển quốc gia, anh và tôi đều ở trên danh sách."

Hàn Văn Thanh phảng phất như không nghe thấy, một mực nghiêm nghị nhìn vào màn đêm u tối.

Trương Tân Kiệt hiểu rõ đưa tay đẩy kính mắt, đi tới bên cạnh hắn, giọng điệu bình tĩnh “Vậy tôi giúp anh từ chối."

"Cảm ơn."

Hàn Văn Thanh quay người, chăm chú nhìn hắn.

"Đừng khách khí."

Trương Tân Kiệt mỉm cười.

Có nhiều việc, không cần phải nói thành lời.

End.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Đọc vốn dĩ muốn cmt thật dài thật deep nhưng kết cục ko biết bắt đầu nói từ đâu. Bá Đồ mười năm Hàn Văn Thanh thì cũng là bảy năm Trương Tân Kiệt. Sát cánh bên nhau từng giây từng phút bước tới đỉnh VQ sau cùng.

Bá Đồ chính là như vậy đấy.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Chậc, không ngờ Hàn Văn Thanh anh vậy mà vẫn biết nể mặt ông chủ là gì sao.
Hàn đội ly trà sữa đó anh không uống tui muốn uống, đừng ai giành với tui!!
Thật ra Trương tâm bẩn là một đứa trẻ ngoan hướng thiện, nghe lời tiền bối, yêu thương đồng đội, cống hiến chiến đội (cho tới khi anh mài muốn lương thiện cơ mà thế giới ép anh hết lương thiện)
Để Hàn đội có thể vô tư dũng mãnh xông lên phía trước, Trương phó của tui đã âm thầm rũ bỏ bao ánh hào quang? Thiết nghĩ toả sáng dễ hơn rất nhiều so với thu liễm, trong đầu tui thì trừ Vương đội ra hôm nay mới biết thêm Trương phó. Để người khác có thể tuỳ ý, anh lại phải tự giới ý. Kính tặng ba chữ “thủ hộ gia” cho anh.
Bá Đồ mười năm không lùi bước, Trương phó cũng đã bao năm lấy thân bồi quân tử rồi, dũng khí liều lĩnh không thua gì một tay đấm tuyến đầu, ấy vậy mà Trương phó của tui đã thành thục từ sớm rồi.
Có một truyền thuyết rằng 11:11 là có người đang nhớ bạn. Cơ mà Trương phó đi ngủ 11h rồi thì nỗi nhớ như biển sùng kính như sông của tui làm sao gửi đến anh được đây?!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook