Hoàn [Tán Tu Tán] Trồng Một Cây Tài Khoản

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Oneshot TCCT] Trồng một cây tài khoản

Pairing: Tán Tu Tán, Mạc Tranh

Author: lmjun@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch

Editor: Trang Hoàng

Tiến độ: Đã hoàn​

Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.


Diệp Tu đứng trước một cây đại thụ, cúi đầu trầm tư.

Bốn phía đều là đồng cỏ mênh mông vô tận. Trừ bỏ Diệp Tu cùng cây kia thì chỉ còn ánh nắng hiền hòa cùng bát ngát những cỏ.

Đây là một cây đại thụ xum xuê xanh tốt, còn về phần nó là cây gì thì Diệp Tu đành chịu.

Cũng chẳng có gì lạ, hắn là một trạch nam nhiều năm kinh nghiệm chứ không phải nhà thực vật học. Tuy nhiên, Diệp Tu dám thề trên thế giới này không có cái cây nào như cái cây này.

Chuyện là thế này.

Diệp Tu vừa trồng một cây tài khoản.

Nói đúng ra là hắn đem một thẻ tài khoản vùi xuống đất. ID thẻ đó là Thu Mộc Tô.

Và ngay tức thì xảy ra một chuyện đủ khiến người khác sốc chết.

Cái thẻ tài khoản nảy nầm.

Lúc ấy Diệp Tu vừa đứng lên vươn vai, vỗ vỗ thắt lưng, chuẩn bị hút điếu thuốc, cảm thán sao thời gian trôi nhanh quá nhanh thì ngay tại chỗ hắn chôn thẻ tài khoản kia mọc ra một mầm cây xanh nhạt và, với tốc độ ánh sáng, nó trở thành một thân cây cao ngang người.

Diệp Tu vẫn duy trì tư thế một tay sờ túi quần lấy thuốc lá mà trợn mắt há mồm.

Hắn ho một tiếng, lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc rồi vỗ vỗ thân cây kia: “Bạn hiền, mọc tốt ghê?”

Thân cây có vẻ coi lời hắn như đang khen ngợi hay cổ vũ mà càng mọc hăng, vừa thô vừa lớn, à nhầm, vừa thô vừa cao.

“…” Diệp Tu ngẩng đầu, lặng lẽ đứng lui ra hai thước, trôi chảy hỏi một câu: “Cây này là giống gì vậy? Không cần bón phân hay tưới nước mà cao dữ, siêu cấp tiết kiệm luôn. Tí trở về tui còn đi mua hạt giống tặng chị chủ.”

Như đáp lại lời Diệp Tu, trời bỗng đổ mưa to, lập tức làm hắn ướt sũng.

Thuốc lá cũng chết chùm theo.

Cái cây kia còn làm như vui lắm mà rung rung hai chạc cây nhỏ.

Diệp Tu: “…”

“Thương lượng chút được không?” Diệp Tu lấy bật lửa ra từ túi quần, nhưng lại không thể châm nổi một điếu. “Mưa to quá, không tốt cho cơ thể. Với lại, thuốc lá cũng ướt rồi.”

Cây kia vẫn giả chết không chịu nhúc nhích, mưa càng lúc càng lớn hơn.

Không tốt, Diệp Tu nghĩ, chẳng lẽ đây là thẹn quá hóa giận?

Nhưng không nhúc nhích cũng không có nghĩa là bây đã chết đâu nha, bây còn đang lớn vù vù kia kìa!

Diệp Tu thở dài một hơi, ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc còn khô ráo, lấy thân mình che mưa chắn gió cố châm nó lên.

Diệp Tu hút một hơi, vui vẻ thoải mái.

Mưa cũng bắt đầu nhỏ dần rồi ngừng hẳn.

Diệp Tu đang định trêu chọc cây kia vài câu thì ngẩng đầu nhìn lên thấy trên cành có quả mọc – nếu cái dài dài kia có thể coi là trái cây.

Quay về thời điểm hiện tại.

Diệp Tu bình tĩnh nhìn đống quả trông rất giống thẻ tài khoản kia rồi từ từ lùi hai bước.

“Thể loại tình huống gì đây? Năm phút trước đem chôn thẻ tài khoản, năm phút sau thu về một đống thẻ khác?” Diệp Tu bắt đầu não động.

Khoan đã, hình như có chữ trên cái tài khoản này?

Thu Mộc Tô.

Chả lẽ tất cả đều đề Thu Mộc Tô sao?! Diệp Tu nghĩ, không khỏi tiến gần thêm vài bước, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Thu Bản Tô, Thu Thuật Tô, Thu Vị Tô, Thu Mạt Tô, Thu Thổ Tô, Thu Sĩ Tô, Thu Đại Tô,…, Thu Mộc Bạn, Thu Mộc Đao, Thu Mộc Lực,…, Địch Mộc Tô, Hỏa Mộc Tô,…


Phong phú ghê, Diệp Tu ngẩn người.

Đúng lúc này, các nhánh cây cùng rung lên dữ dội.

Đập vào mắt hắn là một loạt thẻ tài khoản rơi xuống đất.

Sau đó, tất cả biến thành Tô Mộc Thu.

Diệp Tu cạn lời.

Bầy đoàn Tô Mộc Thu đứng lên, đứa phủi quần, đứa phủi mông, đứa phủi tay. Sau đó tất cả quay qua nhìn Diệp Tu.

Rồi mỉm cười với hắn, trông không khác gì mười năm về trước, nụ cười nửa lưu luyến nửa dịu dàng như ánh mặt trời. Tô Mộc Thu mặc một chiếc áo hoodie nâu
nhạt sọc trắng, hai tay đút túi quần.

Tô Mộc Thu nói: “Lâu rồi không gặp, Diệp Tu.”

Diệp Tu ngây người.

Hắn nhìn bầy đoàn “Tô Mộc Thu” không khác nhau là mấy, hít sâu một hơi, không biết nên cảm thấy kinh ngạc hay vui mừng rồi từ từ kéo khóe miệng, đáp lại một câu “Lâu rồi không gặp.”.

Nên làm gì để lôi được Tô Mộc Thu thật ra từ đám Tô Mộc Thu này bây giờ?

Diệp Tu bình tĩnh nghĩ nghĩ, chẳng lẽ lại phải đi hỏi từng người?

Đúng lúc này, hắn mừng rỡ phát hiện trên đầu mỗi người trong nhóm Tô Mộc Thu đều có một ID màu xanh lá, cách đỉnh đầu chừng 10cm.

Diệp Tu ngẩng đầu tìm ID, trong lòng rơi lệ sự quan tâm săn sóc của người kia, thầm nghĩ má, đây là cái quỷ gì?

Diệp Tu chuẩn xác tìm được Tô Mộc Thu, thấy anh đang đứng dưới bóng cây mỉm cười. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, trở thành những bóng nắng dưới nền đất. Nhìn Tô Mộc Thu cười giống như quay trở về ngày xưa kia, khi anh trêu chọc hắn.

Diệp Tu có chút ngẩn ngơ.

Đột nhiên, Tô Mộc Thu cau mày.

Diệp Tu lạnh sống lưng, quay lại đằng sau nhìn.

Mạc Phàm cùng Tô Mộc Tranh đứng cách đó không xa. Tô Mộc Tranh vui vẻ vẫy tay với Tô Mộc Thu, Mạc Phàm nắm vai Tô Mộc Tranh, thờ ơ nhìn qua.

Diệp Tu ngập ngừng quay đầu về phía Tô Mộc Thu, thấy cả bọn đã đồng loạt biến thành thiện xạ Thu Mộc Tô, hai tay cầm súng, đằng đằng sát khí tiến về phía trước.

Má, anh là thiện xạ đấy? Đi lên thế kia là định chơi vật lộn à?

Nhóm Tô Mộc Thu kia cũng không có ngốc như vậy.

Đi được một đoạn, cả bọn bắt đầu phóng kĩ năng. Mà lúc này Mạc Phàm cũng biến thành ninja, giống như chuẩn bị đánh một trận cùng với nhóm Tô Mộc Thu kia.

Diệp Tu sợ ngây người, định hô lên theo bản năng. Nhóm Thu Mộc Tô đã sắp bao vây được Mạc Phàm.

Diệp Tu ngẩn người, lại thấy Tô Mộc Tranh nhìn hắn cầu cứu.

Đề ra: Người yêu cùng đồng đội đập nhau ngay trước mặt bạn. Bạn cứu người yêu hay cứu đồng đội?

Diệp Tu còn chưa nghĩ xong, Mạc Phàm đã biến thành một luồng ánh sáng trắng.

Tô Mộc Tranh bật khóc, quay đầu không chút lưu tình. Nhóm Thu Mộc Tô lại biến trở lại thành Tô Mộc Thu, vội vội vàng vàng đuổi theo em gái mình. Thế nhưng Tô Mộc Tranh cũng nhanh chóng hành động.

Cô ném một nắm hạt dưa xuống sông, biến ra một con thuyền. Tô Mộc Tranh nhảy xuống thuyền, lệ rơi hai hàng mà rời đi.

Khoan đã, từ lúc nào mà chỗ này lại có sông?

Không đúng, đây không phải trọng tâm vấn đề. Diệp Tu hoảng sợ nhìn bầy Tô Mộc Thu u oán uể oải đi về phía mình. Tô Mộc Tranh đừng đi, mang anh theo với!
Diệp Tu trong lòng gào thét, vừa mới chuẩn bị cất bước đi lại thấy mình đi không nổi.

Diệp Tu cúi đầu.

Hắn phát hiện mình đang… mọc rễ.

Nhưng gan Diệp Tu không phải dạng vừa. Vì vậy, hắn chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nhóm Tô Mộc Thu.

Nhóm Tô Mộc Thu chán nản đứng trước hắn.

Diệp Tu nghĩ, nếu chỉ có một Tô Mộc Thu như trước kia thì có thể ôm an ủi một cái. Nhưng hiện tại là cả một đám.

“Làm sao bây giờ?” Nhóm Tô Mộc Thu nói. “Tranh Tranh bỏ nhà theo trai hư rồi.”

Cũng không hẳn là trai hư.

Diệp Tu nói: “Em ấy vẫn là em anh mà.”

“Nhưng sao em ấy chỉ nhìn trai, không nhìn anh??” Tô Mộc Thu tức giận nói. “Em ấy đâu có quan tâm gì đến anh mà đã chạy rồi!”

Không phải ẻm không quan tâm anh mà là anh chưa quan tâm gì đến ẻm đã chạy đi đánh người yêu ẻm rồi!

“Đừng xúc động quá.” Diệp Tu nói. “Anh phải tin rằng em ấy vẫn rất yêu quý anh.”

Nói xong tự dưng cảm thấy lời vừa rồi có gì đó sai sai.

Tô Mộc Thu nhìn hắn chằm chằm: “Thật không?”

Vậy mà cũng bị lừa? Diệp Tu nhìn người kia bình tĩnh lại cũng thả lỏng một chút, bắt đầu nghiên cứu sao chân mình lại mọc rễ: “Thật. Mà đằng nào em gái cũng phải giao cho người khác, nghĩ thoáng chút xem.”

Bốn bề im lặng.

Diệp Tu chết đứng.

Nói nhầm phải từ cấm rồi! Diệp Tu thành tâm cúi đầu sám hối.

Rồi chậm rãi ngẩng đầu.

Và thấy cả bầy Tô Mộc Thu trong nháy mắt giá trị tức giận + MAX, đằng đằng sát khí giương vũ khí lên.

Khoan đã, cái này không khoa học! Sao vừa nãy đánh Mạc Phàm chỉ có thiện xạ, giờ đã thành cả hệ súng rồi?

“Mộc Thu, bình tĩnh đã!” Diệp Tu nói xong, lập tức suy nghĩ tìm cách thoát thân.

Sau đó hắn phát hiện tay đang cầm Ô Thiên Cơ.

…Chơi bố à! Ô Thiên Cơ thì có tác dụng quái gì!

Nhóm Tô Mộc Thu đã sớm không còn bình tĩnh, vận hết tốc lực phi đến chỗ hắn, thi triển đại chiêu.

Diệp Tu hít một ngụm khí lạnh.

Diệp Tu tỉnh lại trong đêm.

Hắn lấy tay che mắt, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cười buồn một tiếng.

Thật sự là một giấc mơ cực kì không logic mà cũng cực kì thú vị.

Nghĩ ngợi một chút, Diệp Tu ngồi dậy, bật đèn xem đồng hồ.

Năm rưỡi sáng, còn rất sớm.

Chút nữa thôi sẽ có một buổi tiệc lớn diễn ra. Là lễ cưới của Mạc Phàm và Tô Mộc Tranh.

Diệp Tu tặc lưỡi một cái, nhớ lại khuôn mặt dữ tợn của Tô Mộc Thu trong mơ, không nhịn được vỗ giường cười lớn.

“Tô Mộc Tranh phải lập gia đình rồi. Mộc Thu, có vui không? Chờ lễ cưới em ấy kết thúc, tôi thắp cho anh nén hương.”

-END-​
 
Last edited:

Yamabuki Hakurone

Farm exp kiếm sống
Bình luận
77
Số lượt thích
186
#2
:love::love::love: Nói thiệt chứ cái fic này em đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa...

Well, cứ có hai thằng chả là tửng đến không chịu nổi.
 

Tô Tô

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
41
Số lượt thích
71
#3
Cậu ơi, có bộ "Sóng vai đồng hành" Tán Tu ấy, cậu có định làm không, tui thấy bộ đó hay sao ko ai dịch quá tiếc thật ấy @@
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#4
Cậu ơi, có bộ "Sóng vai đồng hành" Tán Tu ấy, cậu có định làm không, tui thấy bộ đó hay sao ko ai dịch quá tiếc thật ấy @@
Về bộ đấy thì hình như vẫn đang được nhà Năm tháng vội vã edit hay sao đó mà nhỉ?
Còn về mình thì sau khi edit fic Trở về thì có chút không ưng độ logic trong Sóng vai đồng hành, mong bạn thông cảm.
 

PhongLinh

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
85
Số lượt thích
472
Team
Luân Hồi
#5
Đọc xong cái fic này tui đúng kiểu cười khổ trong phòng tối (tại phòng hông mở đèn) ??

Điên thì điên thiệt, nhưng đoạn cuối lại buồn buồn, thiệt chả hiểu ra ra sao---
 

Yamabuki Hakurone

Farm exp kiếm sống
Bình luận
77
Số lượt thích
186
#6
Cậu ơi, có bộ "Sóng vai đồng hành" Tán Tu ấy, cậu có định làm không, tui thấy bộ đó hay sao ko ai dịch quá tiếc thật ấy @@
Sóng Vai Đồng Hành hình như có nhà làm rồi ạ
 

Bình luận bằng Facebook