[TCCT_Nhất Diệp-Mộc Vũ] CŨ

Yamabuki Hakurone

Farm exp kiếm sống
Bình luận
77
Số lượt thích
186
#1


Author: Bu
Title: Cũ
Genres: BG (chính), BL (phụ), fanfic, oneshot
Fandom: Toàn Chức Cao Thủ
Pairings: Nhất Diệp Chi Thu-Mộc Vũ Tranh Phong (chính), Tán Tu (phụ)
Summary: Khi một cặp tài khoản đôi phải đối đầu nhau, đồng đội cũ, kỷ niệm cũ, hạnh phúc cũ… tình yêu cũ, đều là tương lai của chúng ta.
Disclaimer: Toàn bộ nhân vật và cốt truyện gốc thuộc về tác giả Hồ Điệp Lam.
.
.
.
1.
Tôi từng nghĩ mình và Mộc Vũ Tranh Phong sẽ đi cùng nhau đến tận cùng Vinh Quang.
Tô Mộc Thu tạo ra cô ấy để đi lên hạng chuyên nghiệp, cũng bất giác mong cô ấy và tôi trở thành một tổ hợp xuất sắc, vượt trên cả tôi cùng Thu Mộc Tô. Khoảnh khắc Mộc Vũ Tranh Phong chính thức được anh ta nặn thành hình, có hai chàng trai ngồi trước hai màn hình máy tính, đặt chúng tôi đối chiếu song song, lẩm nhẩm với nhau: “Thế quái nào mà tao cứ nghĩ đến câu ‘em sinh ra từ khúc xương sườn của anh…’(1)”
Vớ vẩn, Tô Mộc Thu, không phải anh đã nói tạo hình của cô ấy lấy cảm hứng từ Tô Mộc Tranh nhà anh à?
Thực ra đúng là Tô Mộc Thu rắp tâm biến chúng tôi thành một cặp acc thật, Khước Tà-Thôn Nhật(2), khẩu đại pháo và chiến mâu, viễn trình-cận chiến… rất nhiều đặc điểm của chúng tôi bù đắp, bổ trợ lẫn nhau, đều không phải là ngẫu nhiên. Điều ngẫu nhiên duy nhất là chủ nhân của chúng tôi đã gặp nhau, trở nên tâm đầu ý hợp rồi cùng nhau sóng vai chiến đấu.
Còn một điều ngẫu nhiên nữa, nhưng nó là một câu chuyện buồn.
Tô Mộc Thu tiếp tục sử dụng Thu Mộc Tô để hoàn thiện trang bị cho Mộc Vũ Tranh Phong, chỉ đến trước ngày ký hợp đồng ít lâu, trang bị của cô ấy mới được hoàn thiện. Sau đó, chúng tôi có trận đấu tay đôi đầu tiên.
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi thấy Mộc Vũ Tranh Phong có lối đánh ác liệt mà ngoan độc đến thế. Chiến pháp nghiền ép rất phù hợp với Bậc thầy pháo súng, thanh máu của chúng tôi cứ tụt dần, giết được địch một lần cũng bằng một lần tự làm tổn hại chính mình.
Lần đó chúng tôi hòa nhau. Khi tôi xuyên chiến mâu Khước Tà qua cơ thể cô ấy cũng là lúc nhận pháo bắn xuyên qua cơ thể tôi. Chúng tôi nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của Tô Mộc Thu, bên cạnh đó còn có điệu cười khúc khích rất đáng đánh của Diệp Tu. Tô Mộc Tranh tròn mắt nhìn vào màn hình máy tính, cất giọng hỏi Tô Mộc Thu có cần ghi kết quả của trận này vào sổ không, anh mệt mỏi lắc đầu rồi rời đứng dậy khỏi ghế, làm bộ muốn ra ngoài.
Tôi cùng Mộc Vũ Tranh Phong lặng thinh nhìn nhau, vẫn duy trì tư thế tấn công lẫn nhau. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, phản chiếu lên nhau. Khoảng lặng giữa cả hai lâu quá, lâu đến độ sau này, trong những lần nhìn thẳng vào mắt nhau, tôi vẫn tìm lại cảm xúc cùng những nhịp hẫng trong lồng ngực, so sánh chúng với tâm tình khi ấy…
Cuối cùng chúng tôi buông tha đôi mắt của nhau và cùng bật cười không vì lý do gì hết.
Cô ấy vuốt lại mái tóc vàng rực như ánh mặt trời, vén nó sang một bên, nhẹ nhàng nói với tôi: “Sau này chúng ta sẽ là đồng đội tốt đó.”
“Chắc chắn rồi.” Tôi đáp lời.
Sau cùng thì chúng tôi cũng trở thành đồng đội tốt của nhau, nhưng không phải trong năm đó, mà là bốn năm về sau.
Bởi vì lần ấy, Tô Mộc Thu ra khỏi nhà, vĩnh viễn không trở về. Có hai điều ngẫu nhiên ảnh hưởng lớn nhất đến Diệp Tu và những truyền kỳ về anh (bao gồm có tôi): gặp gỡ và chia lìa Tô Mộc Thu.
2.
Tôi và Mộc Vũ Tranh Phong gặp lại nhau vào mùa thứ tư. Lúc đó cô ấy đã dịu dàng đi nhiều, cả về tạo hình lẫn phong cách chiến đấu, nhờ ảnh hưởng của Tô Mộc Tranh. Song, đâu đó trong hình bóng nữ Bậc Thầy Pháo Súng này, tôi vẫn thấy vẻ ngang tàng kiêu hãnh của Tô Mộc Thu năm ấy.
“Mấy năm qua anh đã vất vả rồi.” Cô ấy nhẹ nhàng nói, ý cô nàng ám chỉ ngôi vị Đấu Thần cùng ba lần quán quân của tôi đây mà. Cái sự ganh tị cùng hâm mộ hấp háy trong ánh mắt nàng làm tôi khó mà nhìn thẳng được.
“Cũng bình thường.” Tôi ái ngại trả lời, tìm cách lảng tránh đôi mắt rất đẹp kia bằng cách nhìn vào mái tóc như cháy nắng của người con gái trước mặt. “Kỳ thực tôi rất nhớ cô.”
Tôi nghe thấy tiếng cô ấy cười khanh khách trong khi tai mình thì nóng rực. Cuối cùng tôi chỉ còn nghe thấy Mộc Vũ Tranh Phong nói “Cùng kiếm quán quân.”
Tôi muốn cùng cô ấy kiếm một chức quán quân. Diệp Tu cũng muốn cùng Tô Mộc Thu giành quán quân, bây giờ anh ta đương nhiên muốn cùng Tô Mộc Tranh thực hiện lời hứa đem cúp về trước mộ người kia ở nghĩa trang Nam Sơn.
Nhưng chúng tôi chưa từng cùng nhau giánh quán quân. Ít nhất cho đến hết đời tuyển thủ của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong chưa từng cùng nhau giành được chức quán quân nào. Bù lại, chúng tôi có đến bốn lần “Cặp đôi hợp tác xuất sắc nhất”. Chúng tôi bổ trợ lẫn nhau, bảo hộ và củng cố lẫn nhau, giống như hình với bóng, có chút giống với ngày xưa…
Khác là giờ đây tôi bảo vệ cô ấy nhiều hơn trước, bởi vì Diệp Tu tự nhận mình có trách nhiệm bảo hộ Tô Mộc Tranh, cả trong trận chiến lẫn ngoài đời, bảo hộ cô ấy cho thiếu niên năm xưa chỉ còn trong nỗi nhớ của anh ta…
Gần như một lúc, tôi và Diệp Tu nhận ra mình đã thầm yêu một người biết bao lâu. Mất bốn năm cho cả hai chúng tôi để nhận ra mình đặt ai trong trái tim, nghĩ về ai khi vui, nhớ đến ai khi buồn.
Bốn năm, quá muộn cho anh, vẫn còn kịp đối với tôi.
Anh ta vuốt ve tấm bia đá đã lạnh ngắt bởi gió sương và năm tháng ở Nam Sơn, tôi lặng lẽ chạm vào gò má lành lạnh của Mộc Vũ Tranh Phong.
Tô Mộc Tranh ôm lấy Diệp Tu, thì thầm: “Anh ấy cũng từng rất thích anh.”
Tôi vòng tay qua, ôm lấy cô ấy, nghe giọng người con gái mình thương thì thào: “May quá, chúng ta không giống họ.”
May quá, tôi có thể ở bên cô ấy. Chừng nào Vinh Quang còn, chừng đó chúng tôi còn thấy nhau.
3.
Diệp Tu từ bỏ Gia Thế trong một ngày tuyết rơi.
Tôi không cảm nhận được hơi lạnh của không khí nơi thế giới con người mà anh đang sinh sống nhưng lại nhận ra được cái lạnh lẽo cùng bạc bẽo đến tận cùng trong ánh mắt nhìn anh của những người anh từng cho là “bạn”.
Và tôi cũng run rẩy theo sự lạnh lẽo của cuộc đời ấy, ngay khoảnh khắc người ta nói anh phải để lại tôi.
Tôi đã nghĩ Diệp Tu sẽ không bỏ mặc mình. Sau tất cả, tôi là một phần thanh xuân của anh, là một phần ký ức của anh về căn nhà thuê nhỏ xập xệ với ba cái đầu chụm chung vào màn hình máy tính. Tôi mang theo hình ảnh của những chiến công đầu tiên anh lập được, còn có Khước Tà của tôi, Khước Tà người ấy đã làm tặng anh, Khước Tà mang dấu ấn như món quà duy nhất trong mối tình đầu còn chưa kịp nở mà anh được tặng…
Tôi đã nghĩ anh sẽ không bỏ tôi, đến cả khi anh níu kéo dùng dằng không đưa tấm thẻ cho Tôn Tường, tôi vẫn hy vọng…
Mộc Vũ Tranh Phong thì khác, cô ấy dường như đã hiểu rồi, sự sắc xảo cùng vị trí người đứng ngoài cuộc giúp cô ấy nhận ra sự thật tê tái lòng là Diệp Tu sẽ buông tay.
Ngay khoảnh khắc tay anh buông tấm thẻ của tôi ra, cô ấy nhào vào ôm tôi.
Tôi đã gục vào hõm vai cô ấy, bật khóc nức nở, khóc như đứa trẻ, như cách loài người vẫn gọi. Tôi thất vọng và đau khổ. Thất vọng cho anh, thất vọng cho tôi, thất vọng cho tương lai với hào quang rực rỡ của sàn đấu mà chúng tôi đã bỏ lỡ nhau.
Rồi đây, khi Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh phong sóng vai chiến đấu, liệu có bao người hiểu được ý nghĩa của việc đó?
Cũng từ ngày hôm ấy, Tô Mộc Tranh lạnh nhạt với tôi hẳn. Tôi hiểu cô ấy không có ý ghét bỏ tôi (ít nhất cô ấy sẽ không ghét bỏ một cái acc-chính-tay-cổ-đặt-tên chỉ vì nó đã được sang chủ chứ) nhưng cô ấy không ưa Tôn Tường. Cô ấy chỉ đơn giản không ưa cách cậu ta cư xử một cách ngạo mạn với Diệp Tu, tôi không có ý kiến gì hết, Tôn Tường thực chất chỉ là một đứa trẻ so với người anh trai thứ hai của Tô Mộc Tranh. Nói theo một cách nào đó, cậu ta, với khát khao mãnh liệt được thể hiện mình, tôn thờ tôi như một công cụ đi đến Vinh Quang. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi có cả ngưỡng mộ lẫn tự hào, điều đó chí ít làm tôi bật cười, cũng là một nụ cười thật lòng ít lâu sau khi buộc phải chấp nhận sự thật là mình đã dời xa Diệp Tu.
“Anh nhớ anh ta, anh nhớ cả Tô Mộc Tranh nữa. Cổ né Tôn Tường quá thành ra anh không được gặp cổ nhiều.” Có lần tôi đã ôm lấy Mộc Vũ Tranh Phong và nói vậy, khi chúng tôi ngồi giữa vùng hoang mạc miền Tây rộng lớn, ngắm những ngôi sao tỏa sáng đại lục Vinh Quang.
“Em nhớ người đó. Đôi khi em có cảm giác, chỉ cần người ấy ở đây, Diệp Tu sẽ không phải rời đi, Tô Mộc Tranh cũng không phải vất vả chống chọi với Gia Thế đến vậy.” Đã lâu rồi, chúng tôi thay Tô Mộc Thu bằng “người ấy”. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là nhắc đến tên người chủ cũ thì Mộc Vũ Tranh Phong sẽ đau lòng thôi.
Chúng tôi trải qua mùa giải thứ tám vừa gần vừa xa nhau đến đáng sợ.
Với lối chơi của Tôn Tường, tôi gần như không thể tiến lại gần để bảo vệ Mộc Vũ Tranh Phong. Thú thật, với một kẻ được xưng tụng Đấu Thần, không thể đoạt quán quân còn có thể bấm bụng chịu, không thể bảo vệ người thương mới là đau lòng nhất.
Mộc Vũ Tranh Phong vất vả mang thanh máu đã bị đánh đên mỏng tanh của mình chạy về vị trí yêu cầu để đổi người chơi, nhưng bất thành. Cuối cùng tôi đành nhìn cô ấy bất lực ngã xuống trước lượt tấn công của đối thủ.
Tô Mộc Tranh nhìn màn hình máy tính bằng ánh mắt đau khổ nhưng đầy cam chịu. Cô ấy không thể hòa nhập được với Gia Thế bây giờ, Mộc Vũ Tranh Phong cũng thế.
Trên sân đấu chúng tôi không thể giữ được sự hòa hợp vốn có, và nghiễm nhiên chúng tôi cứ như xa vạn trượng, hành sự chẳng ăn nhập với nhau chút nào hết.
Mùa tám, chúng tôi mất “Hợp tác tốt nhất”.
“Nếu người đó thấy được chúng ta hiện tại, anh ấy sẽ buồn lắm.” Mộc Vũ Tranh Phong ôm lấy tôi đầy mệt mỏi sau một trận thua thảm hại. “Em chán lắm rồi.”
Anh cũng thế, anh không muốn như thế này… Thay vì nói những lời đó, tôi vỗ nhè nhẹ lên đôi vai gầy của cô ấy, rì rầm kể lại cho người yêu những câu chuyện xưa của Tô Mộc Thu và Diệp Tu.
Chí ít chúng sẽ dỗ được nàng công chúa của tôi rơi vào giấc ngủ trước trận đấu sau đó.
4.
Thực ra Ngôi Sao Tụ Hội mùa tám, tôi không đau đớn vì thua Đại Mạc Cô Yên bằng việc phải đứng xa Mộc Vũ Tranh Phong.
Tô Mộc Tranh đã chán ngán Gia Thế hiện tại đến cực điểm rồi, và sự ghét bỏ đó hoàn toàn được thể hiện bằng cách cô ấy để Mộc Vũ Tranh Phong đứng xa hẳn khỏi tôi, gần về phía Phong Thành Yên Vũ. Có trời chứng giám, tôi ức lắm rồi đấy, có thằng đàn ông nào chịu được cảnh người thương đứng dạt về phía một thằng đực khác không?
Và kể cả khi cô ấy đang bị tên Ma đạo học giả Vương Bất Lưu Hành lởn vởn ăn hiếp trước mặt nữa, coi kìa, tôi muốn đâm một mâu cho hắn thành thịt xiên luôn, nhưng rồi chính Phong Thành Yên Vũ mới là người cứu cô gái của tôi, uất chưa kìa?
Thằng cha Pháp sư nguyên tố ấy nhìn tôi cười zâm.
Khoảng khác cô ấy nhẹ nhàng bắn một phát Phi pháo vào Vương Bất Lưu Hành tôi tự dưng chột dạ.
Kìa, có nét liều liều, vẫn cái vẻ bạo lực ấy, nhưng cái sự ngoan độc trong lối đánh, có nét hao hao cô ấy của những ngày đầu tiên.
Cô ấy mạnh mẽ một mình tiến lên giữa lòng địch mà không cần tôi thủ hộ bên, điều này làm tôi dấy lên dự cảm chẳng lành, phải chăng sẽ có một lúc nào đó, cô ấy sẽ lên sàn đấu đoàn đội một mình, không ở bên tôi nữa hay không? Bởi vì Tô Mộc Tranh đã cường đại rồi, sớm thôi, Tô Mộc Tranh sẽ đem cô ấy cùng trở về bên Diệp Tu. Kìa, Diệp Tu đã trở lại rồi, anh ta đã đem Rồng Ngẩng Đầu trở lại sàn đấu, không phải bằng tôi, mà là một tài khoản vô danh khác. Tôi có ghen không ư? Có chứ.
Còn tôi? Có lẽ tôi sẽ ở lại với Gia Thế, hoặc ít nhất ở bên Tôn Tường, bởi có lẽ, từ giây phút anh buông tay, Diệp Tu đã quyết tâm rời khỏi tôi rồi…
Viễn cảnh về ngày chia tay đã được tôi vẽ ra trong đầu ngay từ khoảnh khắc ấy, và nó vẫn tiếp diễn khi chúng tôi cùng nhau dạo chơi trên bản đồ Thần Chi Lĩnh Vực ngày hôm đó.
Nếu một ngày nào đó ta không thể ở bên nhau, anh vẫn mong em có thể cường hãn như vậy, hoặc mạnh mẽ hơn nữa đi, như ngày đầu anh gặp em…
Hãy ở bên Tô Mộc Tranh, như ước muốn của Tô Mộc Thu. Bởi vì anh đã không thể ở bên người chủ mình yêu nhất nữa rồi.
5.
Chúng tôi đều biết ngày chia tay chắc chắn sẽ đến. Nhưng cả hai đều cố gắng ỉm đi cho đến lúc buộc phải đối diện với sự thật.
Trước trận đấu của Gia Thế với Hưng Hân, chúng tôi ngồi lại bên nhau một lần nữa, đơn giản là nhìn thật sâu vào mắt nhau, nhưng rất lâu trước kia chúng tôi đã từng, lặng lẽ, như muốn nói rất nhiều, mà lại chẳng biết phải nói gì.
Sau trận đấu này, dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, Tô Mộc Tranh cũng sẽ về bên Diệp Tu, tức là Mộc Vũ Tranh Phong sẽ hợp tác cùng Quân Mạc Tiếu-tham vọng đời đầu của Tô Mộc Thu, người anh em của cô ấy, Tán nhân hoàn hảo nhất lịch sử, nhưng tất nhiên, không thể hoàn hảo bằng chúng tôi cùng nhau sóng vai.
Coi kìa, chúng tôi sẽ không chia tay, nhưng sắp chịu ly biệt.
“Anh sẽ đến Hưng Hân thăm em, thăm cả Mạc Tiếu nữa, lâu quá rồi, anh còn không nhớ nổi bộ dáng của cậu ta.” Tôi vuốt nhẹ mái tóc người thương, tôi đã lặp đi lặp lại hành động này suốt bao năm, cốt để cô nàng cảm thấy an tâm.
Nhưng Mộc Vũ Tranh Phong lặng thinh không nói gì hết, chỉ lẳng lặng tựa đầu vào vai tôi.
“Thực ra ba chúng ta vẫn có thể đứng chung một đội mà…” Mãi rồi cô ấy cũng lên tiếng, “Nếu như anh ấy còn sống.”
Và đời không có chữ “nếu như” kể cả trong chính Vinh Quang mà chúng tôi đang sống, kể cả trong chính những trận đấu chúng tôi được hồi sinh…
Và vì vậy, đồng đội cũ, kỷ niệm cũ, hạnh phúc cũ… tình yêu cũ, đều là tương lai của chúng tôi.
“Cho em khóc đi, vì một lời hứa chúng ta chưa thực hiện được. Em chưa cùng anh đoạt lấy một quán quân nào hết.” Tôi thấy vai mình ươn ướt, và tôi không đành lòng như vậy, tôi xoay người lại, ôm gọn cô ấy trong vòng tay, hít hà mùi hương của gió và nắng trên mái tóc người thương.
Thực ra Tô Mộc Thu và Diệp Tu rất may mắn. Họ vĩnh viễn không phải lo đứng cách nhau hai bờ chiến tuyến, hoặc lo lắng một mai kia phải đấu lại nhau. Không giống với tôi và Mộc Vũ Tranh Phong, không giống Diệp Tu và Tô Mộc Tranh.
Thực ra quán quân vòng khiêu chiến đối với tôi cũng không còn nghĩa lý gì nữa, vì cho dù có giành được nó với người mình yêu, đó cũng là dấu ấn cho sự chia lìa của chúng tôi.
Coi kìa, mặt trời đã lên như dấu chấm hết cho năm tháng sóng vai cùng nhau của chúng tôi.
Cũng là dấu kết thúc cho ước mơ của hai thiếu niên ngông cuồng năm ấy, mong muốn cùng nhau đi đến cuối con đường.
Kết thúc rồi, ước mơ được thấy lại quá khứ tươi đẹp của người con gái năm ấy kê chiếc ghế ngồi giữa hai ông anh, hạnh phúc nhìn hai chúng tôi PK.
Đồng đội cũ, sau này, anh và em đều là cũ của nhau.
Hết.
Notes:
-Thực ra mình chỉ định viết chương này để kỷ niệm ngày truyện sắp dịch đến chương 1000-Gia Thế vs Hưng Hân.
-Lúc viết nó thực sự đã nghĩ quá nhiều đến Tán Tu Tranh, giọng văn có chút hơi tùy hứng quá độ…
 
Last edited:

hanayuki1419

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
5
Số lượt thích
52
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại thần <3 <3 <3
#2
Cảm động cảm động quá!!! Đào mãi mới ra 1 fic như thế này, cảm ơn bạn nhiều, truyện rất hay
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#4
“Cho em khóc đi, vì một lời hứa chúng ta chưa thực hiện được. Em chưa cùng anh đoạt lấy một quán quân nào hết.”
Đọc đến đoạn này buồn quá (╥﹏╥)
Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong giành được danh hiệu tổ hợp tốt nhất 4 năm liên tiếp 2 acc đấy sóng vai chiến đấu cùng nhau. Sau này Diệp Tu và Mộc Tranh có quán quân cùng nhau, nhưng Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong cũng không được giải tổ hợp tốt nhất.
Chỉ có Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong thôi (╥﹏╥)
 

Yamabuki Hakurone

Farm exp kiếm sống
Bình luận
77
Số lượt thích
186
#5
Đọc đến đoạn này buồn quá (╥﹏╥)
Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong giành được danh hiệu tổ hợp tốt nhất 4 năm liên tiếp 2 acc đấy sóng vai chiến đấu cùng nhau. Sau này Diệp Tu và Mộc Tranh có quán quân cùng nhau, nhưng Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong cũng không được giải tổ hợp tốt nhất.
Chỉ có Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong thôi (╥﹏╥)
Thực ra Nhất Diệp Mộc Vũ là một loại chấp niệm của mình trong Toàn Chức, cái kết không viên mãn, vì ngay từ đầu đã mất đi một nhân tố cân bằng cán cân Diệp Tu+Tô Mộc Tranh-Gia Thế rồi.
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#6
Thực ra Nhất Diệp Mộc Vũ là một loại chấp niệm của mình trong Toàn Chức, cái kết không viên mãn, vì ngay từ đầu đã mất đi một nhân tố cân bằng cán cân Diệp Tu+Tô Mộc Tranh-Gia Thế rồi.
Sự ra đi của Mộc Thu ảnh hưởng quá lớn đến Diệp Tu và Mộc Tranh, và cũng quá tiếc nuối với người đọc, nhưng theo mình nghĩ thì vì sự việc đó mà Diệp Tu mới có đủ trầm ổn, Mộc Tranh mới chơi Vinh Quang và trở nên cứng cỏi như sau này. Vậy nên nếu còn Mộc Thu, mình nghĩ chưa chắc mình sẽ thích đại thần và nữ thần như bây giờ.

Truyện bạn viết chắc tay lắm, mình đọc mà cũng xúc động theo, có điều đọc xong quên log in nên mãi giờ mới nhớ ra để cmt (*/ω\)
 

Yamabuki Hakurone

Farm exp kiếm sống
Bình luận
77
Số lượt thích
186
#7
Sự ra đi của Mộc Thu ảnh hưởng quá lớn đến Diệp Tu và Mộc Tranh, và cũng quá tiếc nuối với người đọc, nhưng theo mình nghĩ thì vì sự việc đó mà Diệp Tu mới có đủ trầm ổn, Mộc Tranh mới chơi Vinh Quang và trở nên cứng cỏi như sau này. Vậy nên nếu còn Mộc Thu, mình nghĩ chưa chắc mình sẽ thích đại thần và nữ thần như bây giờ.

Truyện bạn viết chắc tay lắm, mình đọc mà cũng xúc động theo, có điều đọc xong quên log in nên mãi giờ mới nhớ ra để cmt (*/ω\)
Bạn làm mình ngại quá >///< mình cũng rất ủng hộ ý kiến của bạn khi nói về sự ra đi của Tô Mộc Thu. Cảm ơn bạn đã comment nhé. (Hạnh phúc quá không biết nói gì hơn)
 

Bình luận bằng Facebook