Hoàn [Lâm Phương] Chiến Binh Thiếc Kiên Định

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
55,992
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1


Nguyệt sắc dĩ cao, các hộ kỳ chủ
Nhất nhân hành tẩu, hắc ám thiên hạ



Chiến Binh Thiếc Kiên Định

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
Cuồng Phong Sậu Vũ
Hướng nguyên tác.
CP: Lâm Phương

Chính là cái clip này trên Youtube: Chiến Binh Thiếc Kiên Định

Chỉ có 2 phần: phần thượng là manhua, phần hạ là text.
Phần hạ vốn cũng có manhua, nhưng là bản in, ko có bản trên mạng.

Chú: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.



Tìm đồng bọn Lâm Phương!!!!
Thuyền lớn, thuyền mainstream, mà thuyền viên VN vẫn còn trôi nổi!
 
Last edited:

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
55,992
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#3






Hạ,

Bóng đèn treo ở cửa rốt cuộc cũng hư, đèn cảm ứng thì cảm ứng một hồi hết sạch điện, đạp đau chân cũng không sáng nổi. Lâm Kính Ngôn đứng trên ghế đổi bóng đèn, Phương Duệ ở dưới đỡ: “Cái thứ hai trong tháng rồi ha.”

“Ừ.”

“Anh có phải mua loại vừa tốt vừa rẻ 20 đồng 5 cái không.”

“Ừ.”

Phương Duệ không nói gì thêm, hắn nghe ra được Lâm Kính Ngôn không có tinh thần.

Từ mùa giải thứ bảy bắt đầu, các bài viết trên mạng nghi ngờ về trạng thái của Lâm Kính ngôn càng ngày càng nhiều, weibo thường nhận được tin nhắn, không ít người viết rất dài, phân tích các trận đấu của anh, hỏi anh dự định khi nào rời đội hoặc giải nghệ, Lâm Kính Ngôn đều kiên nhẫn nói bản thân sẽ vì Hô Khiếu mà cháy đến cùng, thế nhưng những lời này không hề lọt vào mắt cấp trên của Hô Khiếu, tuyên ngôn cố chấp kia như rơi vào phố thị sầm uất, bị tùy ý giẫm đạp. Theo lý thuyết, đội trưởng một chiến đội rơi vào nguy cơ đồn đãi lớn đến vậy, chiến đội cần phải nhanh chóng dẹp sạch, ủng hộ tuyển thủ. Thế nhưng quản lý Hô Khiếu không làm, một tháng hai tháng, ban đầu còn tưởng rằng chưa nhìn thấy, bây giờ ngay cả báo chí cũng thường xuyên đăng những lời lẽ nghi ngờ này, đặc biệt là sau khi tiến vào mùa giải thứ tám, cảm giác bị cấp trên cô lập của Lâm Kính Ngôn càng ngày càng rõ ràng, anh nghĩ Hô Khiếu thật sự muốn phớt lờ mà qua, một Hô Khiếu muốn bỏ rơi mình, nghe ra cũng có chút lạnh lẽo.

“Tôi sẽ không rời khỏi nơi này.”

Câu nói kiên định lúc trước của bản thân, lúc này ngược lại khiến anh cảm thấy lúng túng, ngay cả gương mặt mang ý cười mọi thường cũng yếu ớt đi nhiều, sau trận toàn minh tinh bị Đường Hạo “lấy hạ khắc thượng”, dường như thời đại thuộc về anh đã bị người ta xem là kết thúc một cách đương nhiên. Chưa có một danh hiệu hay ho nào được đặt cho Đường Tam Đả của anh, anh cũng như cái bóng đèn chỉ xài mấy ngày liền hỏng, lập lập lòe lòe, cuối cùng ảm đạm.

Ban đêm Phương Duệ lướt weibo, vào trang của Lâm Kính Ngôn phát hiện lượng người xem weibo của anh ít đi rất nhiều, hắn không muốn biết đã sụt mất bao nhiêu, quay đầu nhìn lại, bên kia Lâm Kính Ngôn cũng đang cầm di động bấm bấm, trong bóng tối chiếu ra một vùng sáng hình vuông nho nhỏ.

Phương Duệ lén lút xuống khỏi giường mình, kéo chăn của Lâm Kính Ngôn chui vào.

Lâm Kính Ngôn ngoảnh đầu hít ngược: “Cậu dọa chết anh, làm gì đó Phương Duệ đại đại.”

“Trộm hơi ấm của anh.”

“Của cậu đâu.”

“Biến thành hơi lạnh rồi.”

Hai người trưởng thành cùng nằm một cái giường quá mức chen chúc, còn may thành phố N nhiệt độ thấp, lại không có khí ấm, nằm sát vào cũng không gì to tát. Chân dài chạm chân dài, tay dài chồng lên nhau, ép tới tim cũng đau. Một cái đầu toàn tóc nhuộm nâu vì sợ một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện một sợi tóc trắng, ngửi kỹ, hình như hắn lại dùng dầu gội đầu của mình.

“Aiz lão Lâm,” Phương Duệ nhìn trần nhà tối tăm mơ hồ một hồi, mở miệng nói: “Muốn ôm ôm.”

“A?” Lâm Kính Ngôn còn cho rằng hắn nhìn ra gì đó nên chạy đến an ủi mình, hóa ra phó đội trưởng cũng gặp phải chuyện không vui? Cấp cao Hô Khiếu cũng xuống tay với hắn? Lâm Kính Ngôn khó chịu lật mình trên giường, đối mặt với Phương Duệ: “Cậu tưởng cậu còn là nhóc con bốn năm trước sao.” Sau đó thật sự vòng tay ôm hắn.

Ai ngờ Phương Duệ lại nói: “Muốn hôn hôn.”

“Chưa chịu yên nữa a.” Lâm Kính Ngôn dứt khoát rút tay gối đầu, muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt của Phương Duệ: “Hôm nay đặc biệt mỏng manh yếu đuối a đại đại.”

“Ừ.”

Chỉ cần nghĩ tới tổ hợp duy trì đã sắp bốn năm phải giải tán, Phương Duệ sẽ có chút ưu thương. Không sai, hắn trẻ tuổi hơn lão Lâm, nhất định không cách nào ràng buộc mãi mãi, hắn chung quy phải thích ứng với tình huống chỉ có một mình, cùng các đội viên khác luyện tập phối hợp, hơn nữa Hô Khiếu còn mới xuất hiện tân nhân tốt nhất đó không phải sao. Nhưng hiện tại vấn đề không phải Lâm Kính Ngôn không muốn đánh, mà là chiến đội không muốn để anh đánh nữa. Phương Duệ mấy lần muốn tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng, đều bị đối phương dễ dàng gạt đi. “Có lẽ anh ấy sẽ tự vượt qua được”, “Có thể tình hình không tệ đến vậy”, Phương Duệ nghĩ. Nhưng đoạn thời gian này, hắn đột nhiên ý thức được có thể Lâm Kính Ngôn sẽ vẫn cứ thế, anh bất luận đang mạnh hay đang yếu, xưa nay đều không nhiều lời. Điều duy nhất anh muốn tranh biện, chính là chân tâm và nhiệt tình của bản thân, nhưng vẫn bị người ta phủ quyết. Còn sót lại sau đó, chỉ là tĩnh lặng.

Hô Khiếu như đang nói chúng tôi không cần anh ra vẻ thế này a, niên đại nào rồi, diễn tiết mục lão thần trung thành này biết bao sến sẩm a.

Tim nặng như đá, lòng cũng như đá, trầm xuống khó chịu, Phương Duệ muốn biểu đạt phẫn nộ, nhưng hắn lại không thể gây thêm gánh nặng cho Lâm Kính Ngôn, nghĩ tới đây Phương Duệ lật người ôm chặt hợp tác một trận, hắn không muốn Lâm Kính Ngôn biết mình là phân chó đã bị vứt khỏi cửa nhà lại còn bị giẫm đạp, hắn chỉ cảm thấy tay của Lâm Kính Ngôn vuốt vuốt sau lưng mình, tay chân dần ấm lại, tim phổi dần khôi phục thành máu thịt.

Tâm tình của Lâm Kính Ngôn rất phức tạp, tháng ngày của anh cơ hồ đang ở đầu sóng ngọn gió mà qua, ánh mắt các tuyển thủ mới cũng như đâm trên xương sống. May mà đội phó Phương Duệ của anh dường như đột nhiên có trách nhiệm hẳn, giúp anh quản lý nhiều hơn, bầu không khí trong phòng huấn luyện mới không đến mức lạnh lẽo gượng gạo. Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Phương Duệ còn tìm vé máy bay khứ hồi cho hai người, giọng thản nhiên nói lão Lâm chúng ta hè này đi nước Ý xem thử mafia đi, học tập hình mẫu tội phạm tiên tiến của người ta.

Tựa hồ như tất cả mọi việc đều vẫn còn hy vọng.

Nhưng bọn họ không có kết thúc tốt đẹp như thế: Hô Khiếu không vào được vòng trong, thất bại quay về, oán trách của fan và dư luận ngợp trời, Lâm Kính Ngôn đã chuẩn bị tốt tâm lý để cáo biệt giới chuyên nghiệp, đối mặt với màn bế mạc, giảm bớt hết thảy thiệt hại, cho đến khi có cuộc điện thoại mời gia nhập Bá Đồ kia.

Hôm đó thời gian còn nhiều, không buồn ngủ không đói bụng, Lâm Kính Ngôn gọi lại cho Hàn Văn Thanh, nói tôi đồng ý gia nhập Bá Đồ, sau đó ngồi bên song cửa nửa ngày không nhúc nhích.

Trại huấn luyện Hô Khiếu vẫn chưa đóng cửa, thời điểm này Lâm Kính Ngôn thường ở bên trại huấn luyện dạy người, anh nhìn thái dương giữa hè rực rỡ phát quang, không thể dùng mắt nhìn thẳng dù chỉ một lần.

Phương Duệ cũng chưa rời khỏi, tùy tiện chơi game, đánh đập bạn nhỏ, có khi cũng chạy đến trại huấn luyện thay ca cho Lâm Kính Ngôn. Kỳ thực là do hắn sợ, lỡ như Lâm Kính Ngôn rời đi, bên người cũng không có đồng đội đưa tiễn, thật không ra gì, đội trưởng gặp phải tình người ấm lạnh đã đủ nhiều, ít nhất bản thân mình phải là chữ “ấm” kia.

Phương Duệ vào cửa, nhìn thấy chính là bạn chí cốt đang ngồi đờ đẫn, trong tay nắm chặt điện thoại di động, trong đầu lập tức ầm một tiếng, nghĩ thầm ngày này rốt cuộc đến rồi, khỉ thật tối nay phải đi đập bể cửa kiếng nhà chúng nó!

Ai ngờ Lâm Kính Ngôn nhìn hắn, cười nói: “Aiz Phương Duệ đại đại, anh có thể yên tâm đánh giải rồi.”

“Má nó thật hả?!”

Quá mức bất ngờ, Phương Duệ vui vẻ một bước bước qua cửa, trong lòng nói Hô Khiếu rốt cuộc đầu óc cũng vặn về đúng hướng rồi a! Hắn giơ lên cái ly sứ “vì nhân dân phục vụ” của Lâm Kính Ngôn, nói: “Vì thắng lợi của Hô Khiếu!”

Thế nhưng Lâm Kính Ngôn nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh, nói: “Là điện thoại của Bá Đồ.”

Cái ly chúc mừng vẫn đang được giơ lên cao, Phương Duệ nhất thời cảm thấy tâm tình khó tả, từ “Đệt mẹ nó chứ quản lý chú chờ anh đâm bể bánh xe đi” đến “Đúng là Bá Đồ có mắt nhìn” đến “Gặp họa được phúc lại còn có khả năng tiến về quán quân a”, cuối cùng dừng lại ở: “Hình như về sau trở thành đối thủ rồi.”

Về sau trở thành đối thủ rồi. Sẽ không còn băng nhóm tội phạm, bọn họ bị tách ra hai bang phái khác nhau, bị nước lũ chia dòng.

Trăng đã lên cao, ai hộ chủ nấy, một người cất bước, dưới trời tối tăm.

Phương Duệ lấy lại bình tĩnh, hắn nâng cái ly “muốn nuôi heo làm giàu” của chính mình, nghiêm túc nói: “Vì thắng lợi của Vinh Quang!”

Lâm Kính Ngôn một khắc đó đột nhiên đặc biệt cảm động, dòng suy nghĩ của anh cơ hồ quay về đến ban đầu, thời điểm dũng khí đầy ắp, sức sống tràn ngập, mùa giải thứ năm từng trận một vừa đánh vừa dạy, không ngừng không nghỉ, khi đó bản thân mình đang ở đỉnh cao, Phương Duệ kinh nghiệm thi đấu chưa nhiều, sau khi thắng lợi trận đấu đoàn đội từ trên đài nhảy xuống ôm chặt hắn, nói lão Lâm, cám ơn anh, anh khiến em cảm thấy hai ta thần dũng vô địch!

Hắn hễ chiến thắng liền vô cùng khoe khoang, cho dù thua cũng không cúi đầu trong họp báo, hắn nói với tuyển thủ nhỏ hơn dám xem thường mình, rằng: “Kít, chờ chú có danh hiệu đệ nhất trong nghề hẵng quay lại nói chuyện.”

Đó là hợp tác của hắn, gặp nhau đúng thời khắc đẹp nhất.

Lâm Kính Ngôn ôm chặt lấy Phương Duệ, anh nói: “Vì thắng lợi, anh không thoái nhượng, chúng ta gặp trong trận!”

Phương Duệ biết Lâm Kính Ngôn đã lựa chọn rồi, trái tim hắn trong nháy mắt sưng lên cực lớn, bên trong nhét rất nhiều lời, hắn nghĩ đúng ha không thay đổi, cả hai vẫn đều lăn lộn đánh đấm trên trên sàn thi đấu, thừa dịp mặt trời chưa mọc, rút ra móng sắc và đao nhọn chạy về phía trước, bóng đêm là áo choàng của bọn họ, bọn họ ở nơi sao trời chứng kiến, quyết phân cao thấp.

Đó là vô số tương lai không cần phải nói ra, giờ nào đó khắc nào đó vẫn sẽ gặp gỡ, giống như không hề nói ra yêu thích lẫn nhau, vì thật sự không cần phải nói, anh xem, em biết anh chắc chắn thích em nhiều như em thích anh vậy.





Vĩ thanh,

Sau tiệc hoan tiễn, Lâm Kính Ngôn đi.

Phương Duệ không biết lần thứ mấy chỉ có một mình đứng ở cửa túc xá nghỉ chân, đèn trên đầu lại hỏng rồi, xèo xèo kêu một hồi, nháy mắt liền tắt. Hắn lấy ra cái bóng đèn cuối cùng Lâm Kính Ngôn mua để vào túi. Lắc lư đứng trên ghế, tháo chụp đèn để qua một bên…

Hắn nhìn thấy trong chụp đèn một tờ giấy được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Nằm cùng với xác côn trùng chui vào chết, bình thường không ngẩng đầu nhìn thì khó có thể chú ý thấy được.

Phương Duệ cười, hắn cảm thấy mình một kẻ thích đùa giỡn, vẫn thua bởi người thành thật này.

Hắn chống tay nhìn một hồi, nửa ngày sau mới nhặt lên, như quyết tâm mà mở ra.

Bên trong là hình vẽ nguệch ngoạc của Lâm Kính Ngôn.

Anh vẽ ra hai hình người nho nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, lại sợ đặc điểm không rõ, còn dùng mũi tên làm chú thích, bốn chữ lớn:

Tổ hợp tội phạm.

Anh đặt nó ở giữa đèn, để nó mỗi ngày đều phát sáng.

Phương Duệ cầm tờ giấy khó nén tâm tình, hắn bóp bóp chóp mũi, giữa hành lang không một bóng người, há miệng thở dốc.





Vĩ thanh vĩ thanh,

Tiệm net Hưng Hân, lần đầu đối địch, Bá Đồ leo lên tầng hai.

Hưng Hân toàn viên đang luyện tập phối hợp đoàn đội, Bá Đồ tứ thiên vương nhàn hạ đi lòng vòng.

“Còn tố chất hay không, nhìn lén huấn luyện a?” Diệp Tu ngẩng đầu, khinh bỉ liếc Lâm Kính Ngôn.

“Thế này gọi là nhìn lén sao?” Lâm Kính Ngôn đứng sau lưng Phương Duệ, ngoan cố tiếp tục xem.

Phương Duệ sơ ý một chút liền loạn tiết tấu.

“Ha ha, cảm nhận được áp lực đến từ sau lưng phải không.” Lâm Kính Ngôn cười hắn.

Phương Duệ quay đầu xòe ra hai ngón giữa, hắn nhìn Lâm Kính Ngôn trước mặt, đột nhiên phát hiện anh vẫn giống như lúc đầu khi còn làm đội trưởng của hắn, thân thể ngăn trở một phần ánh nắng mặt trời từ sau lưng chiếu tới, trong đôi mắt chứa đựng nụ cười ấm áp kiên định.

Tựa hồ như, những chuyện không như ý chưa bao giờ xảy ra, tựa hồ thời gian tươi đẹp chưa bao giờ đổi dời.

 
Last edited by a moderator:

Yui Tsurata

Gà con tiến hóa
Bình luận
15
Số lượt thích
43
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Lạc Lạc, Lam Lam, Song Hoa và Diệp Lam
#6
Chắc hôm nay em high gió trời quá đáng, đêm hôm không ngủ ngồi đọc cái này...
Cũng không hiểu sao, đọc đến Vĩ thanh và Vĩ thanh vĩ thanh, thấy có thể ngủ được rồi
Cảm ơn chị Lá đã dịch
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#7
Phương Duệ cầm tờ giấy khó nén tâm tình, hắn bóp bóp chóp mũi, giữa hành lang không một bóng người, há miệng thở dốc.
*tôi là một đứa kém sang*

Chỗ này ai xem clip chắc sẽ biết là chỗ xúc động nhất, vì sao Phương phải bóp mũi há miệng thở dốc, vì khóc trong lặng lẽ. Không muốn sửa cho rõ nghĩa, nên vẫn để nguyên nhưng lại sợ mọi người đọc không hiểu cái tinh cmn túy này cho nên để nguyên xong chạy xuống đây giải thích cho chắc. Tóm lại Lá chính là kém sang OTZ
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,949
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#8
Cái BGM này... chưa bao giờ là HE cả... Mười lần thì hết mười một lần nó vang lên là biết SE đang giơ rộng tay chào đón ôm chặt bạn cùng rơi xuống hố TT

Bác chụp hình kiểu: hai cậu một đứa lo nhan sắc, một đứa lo khí chất đi. Hai đứa nó kiểu: tui lo khí chất cho! Và tất nhiên là cuối cùng Lâm đại đại của tui là người nhượng bộ~ Vâng, anh quả chỉ cần đứng đó lo xinh đẹp thôi, Duệ Duệ đã bày sẵn luôn nụ cười sặc mùi lưu manh giùm cho anh luôn rồi kìa~

Xin phép một phút PR cho quê nhà Lam Vũ: Aaaaaaa, Hoàng Thiếu ngầu quá a a a a a a, ừm, dù là dính máu bồ câu trên mặt cũng rất ngầu a..a..a..(nhỏ dần)...a...a... (tắt).

Cảm thấy bản thân bị lừa tềnh TT Ban đầu thấy BGM đã chuẩn bị tâm lý bị ngược, sau đó bị ngọt sâu răng luôn, nào là ôm ôm, xoa xoa, đè đè. Sau đó thì mị đã bị đạp một phát thức tỉnh, nó quả nhiên vẫn ngược, mà còn là ngược chất lượng nữa chứ, muốn ngừng mà ngừng không được. Không buồn muốn khóc, mà giống môt kiểu nghẹn khuất tích tụ trong lòng hơn. Chỉ có thể nói, rất thật, khiến cho nỗi buồn cũng rất thật... Thương hai anh quá, từ đây khác đường rồi, mà con đường ai cũng khúc khuỷu khó đi, nhưng ít nhất tuy không chung lối nữa nhưng chúng ta vẫn tiến về phía trước không phải sao?

Nụ cười và những cái ôm, chẳng phải luôn biểu tượng cho những thứ tốt đẹp nhất trên đời sao - niềm vui, ấm áp, sẻ chia, chào đón, an ủi, bầu bạn? Tại sao tới lượt hai anh, xem nụ cười và những cái ôm đó của Phương Duệ đại đại dành cho Lâm Kính Ngôn ca mà tui thấy thật xót xa quá...

Xem vid chết một lần, đọc fic chết thêm một lần, vừa đọc lại fic vừa nghe nhạc chết thêm một lần nữa, lăn ra nhìn trần nhà suy ngẫm nhân sinh nhìn thấy bóng đèn chết thêm một lần... T_T Lâm đại anh đừng từ bỏ, Duệ đại là ánh sáng của anh, anh từ bỏ rồi vậy ai là ánh sáng của Duệ đại (và mị) đây?!

Chị, chị không một mình, em đọc trước xem vid xong, không đọc chú thích là không hiểu đâu, còn định vô đa tạ, cơ mà nhận ra là do em kém sang nên mới không hiểu T_T
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#9
Xin phép một phút PR cho quê nhà Lam Vũ: Aaaaaaa, Hoàng Thiếu ngầu quá a a a a a a, ừm, dù là dính máu bồ câu trên mặt cũng rất ngầu a..a..a..(nhỏ dần)...a...a... (tắt).
Thực ra đây là ổ Lâm Phương nên tui cũng hơi ngại, cuối cùng cũng là cô mở lời trước, Arist này vẽ Lam Vũ cũng kha khá đó, chủ yếu là về Ngụy Dụ Hoàng. Và dĩ nhiên Sách, Dạ và Nghênh bao soái bao đẹp ;;w;; khổ cái là Dou bán nên ko có bản để scan dịch.

Ngày xưa xem video này đã khóc hết nước mắt, Song Hoa và Lâm Phương đều sinh ly nhưng cái sinh ly của họ khác hoàn toàn của Song Hoa. Cả video - lẫn dou- lẫn fic thì đoạn làm xúc cảm trào ra nhất vẫn là lúc Lâm đi, Phương ở lại và cầm lên mẩu giấy vẽ hai người họ năm đó. Thêm cái BGM "Những năm tháng ấy" đoạn cao trào nhất, cmn khóc như 1 con chóa QAQ.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,949
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#10
Thực ra đây là ổ Lâm Phương nên tui cũng hơi ngại, cuối cùng cũng là cô mở lời trước, Arist này vẽ Lam Vũ cũng kha khá đó, chủ yếu là về Ngụy Dụ Hoàng. Và dĩ nhiên Sách, Dạ và Nghênh bao soái bao đẹp ;;w;; khổ cái là Dou bán nên ko có bản để scan dịch.

Ngày xưa xem video này đã khóc hết nước mắt, Song Hoa và Lâm Phương đều sinh ly nhưng cái sinh ly của họ khác hoàn toàn của Song Hoa. Cả video - lẫn dou- lẫn fic thì đoạn làm xúc cảm trào ra nhất vẫn là lúc Lâm đi, Phương ở lại và cầm lên mẩu giấy vẽ hai người họ năm đó. Thêm cái BGM "Những năm tháng ấy" đoạn cao trào nhất, cmn khóc như 1 con chóa QAQ.
Tui có cảm giác đang nghe thiên thư... OMG thím thật sự là lăn lộn trong ổ tranh ảnh mà lớn sao? Năm ấy lọt hố đống art đến giờ chưa bò ra được? =))

Cơ mà công nhận dou vẽ đẹp thật, trước giờ tui ít đu dou với art các kiểu (vì lười, bởi nó đông như kiến ấy, không biết bắt đầu mò từ đâu) mặc dù tui rất thích ngắm. Cảm thấy mỗi lần đi đọc dạo thấy được bức hình minh hoạ của mấy anh, cảm thấy soái bùng nổ luôn!

Tui không nhớ tui có khóc không nữa, nhưng tui nhớ quả thật nó ngược chết tui đi được, tui coi xong mà đau lòng lăn ra nhìn trần nhà is real. T_T Tui thề là cái BGM Những năm tháng ấy đó đem ra ghép cái cmn gì nó cũng ngược.

Aizz trước giờ tui chưa đọc cái Lâm Phương nào hay như cái này, vừa ngọt vừa ngược đủ cả, thật sự là nhất kích tất sát mà. Đọc mà tui cứ muốn bay ngay vào truyền ôm đùi Lâm đại khóc lóc anh ơi anh đừng đi mà các kiểu, anh đi rồi em với Duệ đại sống sao T_T
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#11
Tui có cảm giác đang nghe thiên thư... OMG thím thật sự là lăn lộn trong ổ tranh ảnh mà lớn sao? Năm ấy lọt hố đống art đến giờ chưa bò ra được? =))

Cơ mà công nhận dou vẽ đẹp thật, trước giờ tui ít đu dou với art các kiểu (vì lười, bởi nó đông như kiến ấy, không biết bắt đầu mò từ đâu) mặc dù tui rất thích ngắm. Cảm thấy mỗi lần đi đọc dạo thấy được bức hình minh hoạ của mấy anh, cảm thấy soái bùng nổ luôn!

Tui không nhớ tui có khóc không nữa, nhưng tui nhớ quả thật nó ngược chết tui đi được, tui coi xong mà đau lòng lăn ra nhìn trần nhà is real. T_T Tui thề là cái BGM Những năm tháng ấy đó đem ra ghép cái cmn gì nó cũng ngược.

Aizz trước giờ tui chưa đọc cái Lâm Phương nào hay như cái này, vừa ngọt vừa ngược đủ cả, thật sự là nhất kích tất sát mà. Đọc mà tui cứ muốn bay ngay vào truyền ôm đùi Lâm đại khóc lóc anh ơi anh đừng đi mà các kiểu, anh đi rồi em với Duệ đại sống sao T_T
Nói về trấn đảng thì dou và fic này thật sự đủ trấn đảng. forum gửi hình hơi cực nếu thím có face hay Dis lên đi tui ráng lục cho thím coi. Thề luôn rất soái.

Năm xưa ngu dại bị dụ vào vì fanart thì h toàn dân nhìn tui vs con mắt kho ảnh khi mn cần =)))). Ko tin cứ hỏi mn ở Dis =)) hí hí hí =v=.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,949
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#12
Nói về trấn đảng thì dou và fic này thật sự đủ trấn đảng. forum gửi hình hơi cực nếu thím có face hay Dis lên đi tui ráng lục cho thím coi. Thề luôn rất soái.

Năm xưa ngu dại bị dụ vào vì fanart thì h toàn dân nhìn tui vs con mắt kho ảnh khi mn cần =)))). Ko tin cứ hỏi mn ở Dis =)) hí hí hí =v=.
Thế lực áo đen đứng sau màn là thím =)) Hôm bữa thấy chỗ Dụ Hoàng Chậm rãi yêu nhau thì phải, thấy Lãi có cảm ơn thím đã cống hình. Ôi idol của tui, thì ra thím là kho ảnh di động nha~

Thôi không cần gửi hình riêng cho tui đâu, hình là phải quắn chung với fic mới đủ đô nha. =)) Mỗi lần đọc fic mà tui gặp được một bức hình đẹp sẽ cảm thấy như món quà tiểu kinh hỷ vậy, mà quà phải nhận bất ngờ mới vui, ngắm dồn một lần tui sợ tui kích động lăn ra chết mất =)) *vẫy cờ cổ vũ* Cố lên idol, oanh tạc fic oanh tạc hình, tổ chức tin tưởng thím mà!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#13
Thế lực áo đen đứng sau màn là thím =)) Hôm bữa thấy chỗ Dụ Hoàng Chậm rãi yêu nhau thì phải, thấy Lãi có cảm ơn thím đã cống hình. Ôi idol của tui, thì ra thím là kho ảnh di động nha~

Thôi không cần gửi hình riêng cho tui đâu, hình là phải quắn chung với fic mới đủ đô nha. =)) Mỗi lần đọc fic mà tui gặp được một bức hình đẹp sẽ cảm thấy như món quà tiểu kinh hỷ vậy, mà quà phải nhận bất ngờ mới vui, ngắm dồn một lần tui sợ tui kích động lăn ra chết mất =)) *vẫy cờ cổ vũ* Cố lên idol, oanh tạc fic oanh tạc hình, tổ chức tin tưởng thím mà!
Tui chỉ là 1 con Cụt ăn hại =))))))).
Cái đó cần mn có quyết định chọn hình minh họa và hình đó tui có ko nữa ';v
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#14
Đáng đọc đáng đọc!!! Muốn đọc về thời ở Hô Khiếu, thời còn Tổ hợp Tội Phạm của Lâm Phương hai người thì tuyệt đối phải tìm tới fic này!!!

Có điều... Ài... Vẫn đau lòng quá đi... Đau lòng thái độ lạnh lùng của chiến đội với Lão Lâm, cũng đau lòng cách Tổ hợp Tội Phạm bị chia rẽ.

Những ngày tháng cuối của Lão Lâm ở Hô Khiếu thật sự không dễ dàng. Lòng người ấm lạnh. Fan lạnh lùng, cấp trên lại càng lạnh lùng. Mà anh thì cứ chấp nhận một cách bình thản như thế, thậm chí còn lo nghĩ, không muốn chiến đội bị anh ảnh hưởng. Cũng may có Phương Duệ luôn bên cạnh anh, luôn cố gắng cho anh cảm nhận một chút hơi ấm. Cũng may có Bá Đồ, quý trọng anh, trao cho anh thêm một cơ hội tiếp tục đánh giải, tiếp tục để anh cháy hết mình.

Truyện đọc thấm lắm.

Thấm cái tàn nhẫn của thời gian. Thấm cái lạnh lẽo của lòng người.

Nhưng cũng thấm cả con người của Lâm Kinh Ngôn, con người hòa nhã, nhẫn nhịn và chín chắn ấy.

Lại càng thấm tình cảm chân thành, bền chặt giữa Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ. Dù có chuyện gì xảy ra, dù đi trên con đường nào, dù không còn sát cánh bên nhau đi chắng nữa, con người họ sẽ không thay đổi, và tình cảm của họ cũng kiên định như vậy.

Đọc truyện xong cảm thấy dường như mình đã hiểu hai người thêm một chút, và yêu họ, trân trọng thêm thật nhiều chút :<
 

Bình luận bằng Facebook