Hoàn [PJ Batu 101.2019][Hàn Trương] Địch Sơn Xuyên

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#1
Tên truyện: Địch Sơn Xuyên

Tác giả: ...

Edit: Kychiro

Nhân vật chính: Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt.

Phối hợp diễn: Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm

Tình trạng: Hoàn

Ngoài lề: Rất chân thành cảm ơn các bạn trong Phòng tự sát trên Discord đã giúp mình trong quá trình dịch. ^///^

--------------------------------

Bá Khí - Hùng Đồ - Chiến Vô Bất Thắng!

---------------------------------​

“ Làm lễ tế, đương nhiên là phải dùng vật tốt nhất.”


Giọng nói u ám vang lên trong bóng đêm khiến lông tơ dựng đứng. Hắn muốn mở mắt, nhưng mí mắt cứ dính chặt lại không tài nào mở ra được. Cho là hắn có là Trương Tân Kiệt, cũng không tránh khỏi hoảng loạn.


“ Bạch bích dâng trời, bích khuê dâng địa… Nên dùng cái nào nhỉ?” Giọng nói kia cười cợt, như từng chút từng chút thấm vào tâm can của con người.


“ Một phần tế trời, một phần tế núi, một phần tế nước...một phần tế quỷ.”


Ngón tay lạnh lẽo nhè nhẹ lướt qua thái dương hắn “ Tế quốc, chỉ cần dùng một trận pháp, là hoàn toàn có thể bị phá hủy.”


Choàng tỉnh, trước mắt hắn là một mảnh trắng như tuyết. Mây trắng không gió mà lặng lẽ trôi, từng lớp từng lớp y như giấc chiêm bao, mơ mơ hồ hồ lộ ra ngoài một chiếc ghế tựa tinh xảo, cùng với một người dựa vào ghế khẽ cười.


"Ngươi. . ."


Nụ cười tú lệ bên bờ môi quyến rũ “ Trương tiên sinh, tỉnh rồi?”


“ Tiền...Tiền bối?”


Phương Sĩ Khiêm hướng hắn lắc lắc ngón tay, “ Bá Đồ quân sư, viên ngọc quý của quý quốc”


Vì thế, Lưu Hạo muốn hủy hoại ngươi, chẳng ngạc nhiên chút nào. Bắt người có khả năng nắm giữ toàn thiên hạ, so với toàn kim châu ngọc báu nào đều tốt hơn sao?


Hắn lại quay đầu hướng ra ngoài họ nhẹ một tiếng, “ Con hổ con kia, thế nào lại không vào? Biết sợ sao?”


“ Tên họ Phương kia…”


Vừa nghe thấy giọng nói kia, Trương Tân Kiệt đột nhiên ngồi dậy, không cẩn thận va phải thành giường, đau đến tận xương xót ruột. Chớp mắt, mồ hôi lạnh chảy khắp người, làm ướt đẫm hai lớp áo mỏng, đau đến mức không chịu nổi liền ngã ngược lại. Phương Sĩ Kiêm ngồi gần đó phớt lờ, không thèm để ý, trên mặt vẫn là nụ cười tủm tỉm như trước.


Gió lướt qua, một cơ thể vạm vỡ đột nhiên đứng bên giường, duỗi tay liền đem Trương Tân Kiệt ôm vào trong ngực. Trán đập vào lồng ngực vững chắc, trời đất xoay chuyển, hắn cố gắng ngửa đầu nhìn người nọ. Gương mặt anh tuấn, mạnh mẽ, gương mặt mà hắn rất quen thuộc —— trầm mặc, bình tĩnh, đã và sẽ luôn ở trên mặt người đó, Hàn Văn Thanh.


Hắn khẽ cúi xuống, động tác như có chút kinh hoàng trong đó, môi lơ đãng chạm lên trán Trương Tân Kiệt, “ ...Đau?”


Cũng không nói gì nữa.


Phương Sĩ Khiêm phì cười một tiếng, “ Có đau hay không, ngươi đến thử một chút?”


Đây là ngàm châm đâm huyệt trọng hình, con người có 457 huyệt không chỗ nào không châm, không chỗ nào để lọt. Lại sử dụng thêm cả
nội lực, ngấm thẳng vào trong cốt tủy. Dùng thủ thuật này chưa chắc là muốn ngươi chết, nhưng chắc chắn là muốn ngươi điên.


Phất tay áo, hắn thong thả rời khỏi phòng, lưu lại một Hàn Văn Thanh đem khớp tay nắm chặt lại, kim châu trên tay khẽ va vào nhau. Trương Tân Kiệt hơi nhíu mày, “...Tướng quân.”


“ Ngươi nhắc lại “ Hàn Văn Thanh nghe vào có chút buồn bực, bàn tay lớn vòng qua người hắn, ôm về giường. Bản thân mình thì cẩn thận ngồi cạnh giường, nhìn chằm chằm vào hắn, “ Ta là ai?”


Trương Tân Kiệt nhúc nhích môi, hắn tự nhiên không hề biết rằng đôi môi tái nhợt của mình, trong mắt ai kia liền như băng lãnh, lá héo, không hề có chút máu nào.


Người trước mắt mặc một thân đen, có chút lạnh nhưng lại thoang thoang tỏa ra mùi thơm, hắn lại càng tỉnh táo


" Lâu không thấy. . . Tướng quân gần đây khỏe không?"


Hàn Văn Thanh trong nháy mắt cau mày. Trương Tân Kiệt chớp chớp mắt, người trước mắt đột nhiên xuất hiện buồn bực ủ rũ, lại có chút nôn nóng, điều mà hắn chưa từng thấy. Hàn Văn Thanh duỗi tay nâng cằm hắn, đột nhiên làm ra cử động này, ngón tay chạm qua trường bào, lướt qua mảnh thịt nhợt nhạt, khiến cho xương quai xanh gầy gò có chút ngứa.


" Ngươi nói rõ ràng. . . Ta là ai?"


Đôi mắt của Chủ soái Bá Đồ sáng quắc như thiên thạch, bùng cháy. Nỗi đau đớn trong ánh mắt liền hóa thành lửa, âm ỉ cháy.


Trương Tân Kiệt buột miệng, ". . . Hàn Văn Thanh."


Chỉ cần nói ra, liền đơn giản hơn bất cứ thứ gì. Hắn lặp lại một lần, “ Bá Đồ, Hàn Văn Thanh.” Danh tự này như lời chúc phúc, đọc lên liền không hề sợ hãi, không hề đau đớn, bất luận là lên tiếng hay không lên tiếng. Lúc Lưu Hạo bắt hắn về điền trang kia, hắn cứ như một bó hoa vô lực bị ép vào bụi bùn. Có lẽ có một chút bối rối, cũng không hề sợ hãi. Sinh là hư vô, chết là hư vô, hối là hư vô, hình là hư vô. Tất cả mọi thứ, toàn bộ đều là hư vô. Chỉ duy nhất có một bí mật ở trong cổ họng hắn không thể nói ra, đơn giản chỉ có đến ba chữ


Hàn, Văn, Thanh.


“ Hàn Văn Thanh.” Hắn nói ra liền không hề nghĩ dừng lại, mà cũng không thể dừng lại được. Lặp đi lặp lại đến khàn khàn mơ hồ, “ Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh.”


“ Được rồi.” Bả vai căng thẳng, hắn ngây ngốc mà được cẩn thận ôm lấy. Nửa người trên dựa vào ngực đối phương, cái ôm ấm áp kia nửa ung dung, nửa thấp thỏm. Đỉnh đầu là giọng nói quen thuộc, không am hiểu mà nói ra, “ Được rồi, được rồi, là ta.”


Trương Tân Kiệt, Tân Kiệt, ta tới đón ngươi về Hạc Sơn


" Hạc Sơn. . ."


“ Hạc Sơn.” Ào ào hồng trần đảo qua thế gian, vì thế có người rời đi, có người trở lại. Quốc gia này còn lại những gì?


" Giang sơn đã động. . . Tướng quân, đế ngồi bất an."


" Quản cái gì giang sơn!"


Nếu không phải là tới kịp lúc, rơi vào tên Lưu Hạo kia, cốt tủy của ngươi Trương Tân Kiệt lúc này chỉ sợ đã về trời. Thành Vi Thảo nổi danh thiên hạ có y thuật có một không hai, nhân duyên sai hợp được Phương Sĩ Khiêm giúp đỡ, chẳng dễ gì mới từ dưới mí mắt thập điện Diêm La cướp về cái mạng —— " Ta quản cái gì giang sơn. . ."


". . . Tướng quân không vì giang sơn, cũng nên nghĩ về quan viên trăm họ bá tánh."


“ Nếu…. một triệu người đều có...Một trong số đó lại vĩnh viễn không bao giờ chiếm được?”


Hàn Văn Thanh kìm nén cơn phẫn nộ, chủ soái Bá Đồ xưa nay bá khí như hổ, dám cùng hắn đối thẳng trực diện từ trước đến nay cũng chỉ có duy nhất Trương Tân Kiệt.


“ Đừng giấu ta, Tân Kiệt. Ngươi có thể giấu được cả thiên hạ….chẳng lẽ ngươi cũng định giấu ta.”


Trương Tân Kiệt trầm mặc, hắn thực sự không muốn thừa nhận đúng là hắn có một chút tư tâm. Qủa thật, tỉnh cảnh lúc này, giờ phút này, không cần thiết phải giả tạo. Mùi hương thoang thoảng mà hắn ngửi thấy lúc này thật sự đến từ người trước mắt, Hàn Văn Thanh.


—— chân chính Bá Đồ Chủ soái lúc này lại ở nơi nào đâu?


Hắn cố gắng giơ tay, nhẹ nhàng ấn vào lòng người kia, nhắm mắt lại khẽ thở dài, " Ngươi không phải Hàn soái.."


Ta không biết người trước mắt này là cái gì, nhưng ngươi tuyệt đối không phải Hàn Văn Thanh.


“ Ai lấp đầy sông núi, ai vẽ nên hoàng đồ.” Hắn nhẹ tiếng ngâm nga,” Kim thạch tự tha cọ, bình sinh chí chưa đọa."


Cả đời trung với quốc, hiếu với dân, cho dù gặp phải nguy hiểm hiểm, thì đó là kiêu ngạo của Bá Đồ, là ý chí Bá Đồ! Ai là người đã nói câu không cần lo… Dùng hết sức lực, nói ra một câu, “ Ai!?”


Bên ngoài vang lên vài tiếng vỗ tay. Người đỡ hắn đột nhiên không thấy, bùa hình nhân đột nhiên rơi xuống. Trương Tân Kiệt thoát lực ngã lại bên giường, nhìn màn mây sa phiêu diêu, bóng người uyển chuyển thong thả như bạch hạc từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt thanh tú, tướng mạo như ngọc.


“ Phương tiền bối... “


“ Ngươi đứa nhỏ này, không chịu học ích kỷ.”


Trương Tân Kiệt ngớ ra, “ Tiền bối…” Hắn đột nhiên nhận ra được điều gì. Thành chủ Vi Thảo, Vương Kiệt Hi đã phiêu diêu một mình mấy năm nay...Phương Sĩ Khiêm đâu? Vì sao Phương Sĩ Kiêm lại xuất hiện ở đây?


Thanh niên một thân như ngọc kia mỉm cười, khẽ bước lên phía trước, điểm tâm mi. “ Có các ngươi, những người không giấu diếm của riêng, coi như thiên hạ có phúc.”


Một trận đau nhói chuyền đi từ mi gian. Trương Tân Kiệt nhắm mắt, mơ mơ màng màng rên rỉ một tiếng, “ ….Tiền bối.”


Vương Kiệt Hi nhíu mày, “ Cũng đúng. Ta cũng coi là già rồi.”


Trương Tân Kiệt ngây ra, Vương Kiệt Hi đúng là chọc hắn cười. “ Ngủ ngon Tân Kiệt. Mộng này cũng thật đủ thăng trầm, ta sợ lúc này ngươi vẫn chưa tỉnh lại.” Hẵn duỗi tay, Trương Tân Kiệt theo bản năng mà lùi lại phía sau, ngớ người. Vương Kiệt Hi một thân áo xanh tung bay trong không trung, nụ cười trong trẻo, không chút gợn sóng “ Không nói được?”


Ngươi là quân sư Bá Đồ, giang hồ nhi tử, không yếu ớt đến vậy. Hắn lùi lại, thu thập kim châm, từng cây từng cây được sắp xếp gọn gàng vào tráp, song hướng Trương Tân Kiệt gật đầu “ Ta lấy danh dự của thành chủ Vi Thảo, không hề gạt ngươi câu nào. Ngươi nên đi dạo một lúc, Trung Thảo Đường luôn luôn chào đón ngươi.”


Trương Tân Kiệt không hỏi Trung Thảo Đường là cái gì, ngoại trừ Vương Kiệt Hi ra, tất cả đều xa lạ với hắn. Lặng lẽ đứng dậy, khoác áo bào màu sứ men xanh lại. Bước từng bước định, nhưng trong lòng lại một trận hoang mang. Tiểu viện ở tận sâu trong rừng, trước cửa có một tảng đá được hai bông hoa cuốn vào: Trung Thảo Đường.


Vương Kiệt Hi hảo ý giải thích, thong thả bước đên bến cạnh hắn “ Trung Thảo Đường, nơi tại hạ ở.”


"Vương. . . Tiền bối?"


Vương Kiệt Hi thâm ý nhìn hắn, một lúc sau cười: “ Nếu ta châm ngươi thành ngốc rồi, đó cũng là một thành tích. Chỉ sợ Hàn chưởng môn Bá Đồ sẽ khi dễ Vi Thảo của ta.”


Hắn nói với Tân Kiệt rằng ngươi không phải là người đầu tiên đến nhà cầu y, cũng phải là người cuối cùng ta cứu chữa. Lương y hiền từ như mẫu, suy cho cùng cũng là y bệnh cũng không phải y mệnh. Cũng may ngươi đã đến đây, không đã sớm đi gặp thiên cổ rồi. Giang hồ chú ý chính là vận khí, ta chỉ muốn nói một câu “ Vận khí của hắn với Bá Đồ, chỉ sợ là đã hết.”


Quyền Hoàng đã già, mầm non mới chưa sinh, ngươi còn muốn thay hắn canh giữ đến khi nào?


Hạn đã lớn thì không thể ngăn. Công danh hiển hách chói chang, mây thì đi nơi nào “ Trương Tân Kiệt, ngươi cũng nên tỉnh lại đi.”


Trương Tân Kiệt trầm mặc, " Tiền bối tin mệnh?"


“ Mệnh tướng đều viết ở trên mặt.” Vương Kiệt Hi nhàn nhã trả lời.


“ Tiền bối rất rõ ràng: Hạn lớn thì không thể chặn. Ngược lại, nên cẩn trọng- giống như sấm chớp vậy.”


Đã quyết thì không hối hận, đã trung thành thì không thể phá, giá trị cuộc đời con người, đều dựa trên đó cả.


Vương Kiệt Hi im lặng không lên tiếng, “ Ngươi cứ như thế, là muốn ăn vị đắng.”


“ Phải nếm thử, phải nhìn thấy thì mới biết.”


Đời người cũng chỉ là hoa chớm nở trong giây lát. Có đáng giá hay không, ai biết được, làm lại từ đầu là được.


" Vì sao ngươi làm vậy?"


Ống tay áo của tông chủ trẻ tuổi Vi Thảo đón gió, mi mục ẩn dấu trong hoàng hôn, giống như một viên ngọc quyến rũ. Một khung cảnh nhìn rất quen mắt, chỉ là Trương Tân Kiệt nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được đã gặp cảnh này ở đâu lúc nào. Hắn chỉ đành nhẹ tiếng đáp, “ Có lẽ...không vì gì cả.”


“ Ngươi chẳng trung thực chút nào, Tân Kiệt.”


Nếu tâm không trung thực, làm sao có thể cầu danh lợi. Hắn hất tay, một tia sáng trắng xanh rạng rỡ tụ lại, từ trong đó xuất hiện một cây roi dài. Trương Tân Kiệt ngơ ngẩn, tiên sao trên trời khẽ cười, một phen hạ trần khiến người ngẩn ngơ.


Nghe nói cái này có thể trừ tà… Nhưng Vương Kiệt Hi khi nào thì dùng roi?


“ Ngươi lại nói ta nghe một câu. “ Chủ nhân Vi Thảo phong nhã cười một tiếng, nụ cười dụ hoặc giống ai đó….Người nào?


“ Hi sinh vì người khác không bằng vì bản thân. Vi Thảo cả nhà ta anh tú, không thể không sánh được ba ngàn binh giáp Bá Đồ. Tân Kiệt ngươi một đời binh gia chí tôn, đến đều đến rồi, ngại gì không lưu lại.”


Cửa lớn Vi Thảo này, càng có thể cho người trời cao biển rộng.


Trương Tân Kiệt sững sờ, khẽ cười, “ Các hạ không phải là Vương Kiệt Hi.”


Vương Kiệt Hi của Vi Thảo khi nào tính toán cho riêng mình. Nếu hắn đã hiểu thế nào là giấu làm của riêng, Phương Sĩ Khiêm còn cần phải dùng đến phần kia tư tâm?


“ Điều này, cũng không phải sự thật.”


Thanh niên thanh y trước mắt hắn bỗng mơ hồ, lóe lên như cơn bão đêm trên biển, như những vệt mưa trên cửa sổ.


Mộng trong mộng, tỉnh rồi lại tỉnh.


Có ai đó đang gọi tên hắn.


Giọng nói từ tính, áo giáp nặng nề cồng kềnh, nhưng lại vô cùng nghiêm túc gọi tên hắn, “ Trương Tân Kiệt, Trương Tân Kiệt.”


Mộng chồng mộng, ký ức ập đến như sóng nước liên hoàn, toàn thân nóng như lửa thiêu đâm nhói vào từng miếng thịt.


" Trương Tân Kiệt, Tân Kiệt."


Trương Tân Kiệt ngươi phải tỉnh lại, ngươi đã nói là sẽ không rời đi. Ngươi nghiêm túc, ngang bướng như thế, sau có thể không làm được.


Lời hứa đã định, sao có thể phá?


“ ….Không.”


Sẽ không.


Thanh niên áo trắng khó khăn đưa tay ra, ngoài dự liệu mà rơi vào một đôi bàn tay rộng lớn và ấm áp, vì vậy hắn thở phào nhẹ nhõm, “ A.”


Hắn nói: " Tướng quân."


Hàn Văn Thanh, ngươi ở đâu?


Hàn Văn Thanh nắm chặt tay Trương Tân Kiệt, trơ mắt nhìn lông mi hắn cau lại không dãn ra. Hắn không chịu được, quay ra hỏi, “ Cái này…”


“ Tỉnh rồi liên không có chuyện gì.”


Áo xanh loáng một cái, Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng đặt một lư hương trên bàn, khẽ thở dài, “ Hiếm thấy.”


Dùng cực hình rồi dùng thuốc, không tìm được câu trả lời liền hủy diệt hắn còn hơn để quốc sư rơi vào tay người khác. Thuốc này hiểm, cho dù là thành chủ Vi Thảo, cũng không phải vất vả một lúc mới giải được. Đoạn này ân tình, hắn cùng Hàn Văn Thanh đều rõ ràng.


“ Đừng nôn nóng, ngươi là một trong những kí ức đầu tiên của hắn, phải kiên nhẫn chờ đợi. Lư hương này sẽ hỗ trợ hắn.”


Kiêu hãnh và nhu tình, ba ngàn phồn hoa đều là hư vọng, người có thể lưu lại, cũng chỉ là người mà hắn lưu luyến cùng ngóng trông. Hàn Văn Thanh, ngươi cảm thấy, hắn...lưu luyến ngươi sao?


Hoặc là, điều hắn lưu luyến chính là gì? Một đời làm quốc sư như trăng cao trên trời, điều có thể gọi hắn lại từ trong chín tầng mộng kia...là cái gì?


" Vì sao?"


Khi Vương Kiệt Hi vừa bước ra ngoài, tiếng hỏi nhỏ nhẹ này đúng lúc rơi vào tai hắn. Hàn Văn Thanh như vừa tự nói với bản thân, lại vừa như tự hỏi người đang nằm lặng yên trên giường, Trương Tân Kiệt.


" Vì cái gì, Tân Kiệt?”


Không quản vì cái gì. . . Cám ơn ngươi đã quay về.


Cảm ơn ngươi


Hắn nhìn đôi môi trắng bạch thoáng mấp máy, tựa hồ như đang trầm thấp kêu gọi ra một từ nhiều lần không thành tiếng.

—— ngươi vì cái gì?


" Tướng quân."


Ngươi đang ở đây, Hàn Văn Thanh.


—— ta vì cái gì?


Vì ngươi, múc nước sông Ngân


Vì ngươi, tẩy sạch sơn hà.


-------------------
FIN.​
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Vì ngươi, múc nước sông Ngân


Vì ngươi, tẩy sạch sơn hà.
Lâu lắm rồi mới đọc 1 fic cổ trang mà hư thực hòa lẫn vào nhau, cứ tưởng là thực tại hóa ra là hư vô, những tưởng là người đó nhưng cũng là ảo ảnh. Lâu lắm rồi mới đọc một fic cổ trang lại mang tới thứ cảm giác ngột ngạt căn thẳng đến như vậy.

Thực sự 2 câu cuối deep thật aaaa, vì một người thật sự đáng để để một người khác làm tất cả sao? Đáng cả.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Lưu Hạo chán sống rồi??? Đụng tới quốc bảo của Bá Đồ, chú là sợ mình chết chưa đủ nhanh sao?!
Tầng mộng số một tui đạp hố, tầng mộng số hai tui mơ hồ, tầng mộng số ba tui cảnh giác hết cả rồi, ai dè nó không phải mộng, là thật... nhỉ?
Sao lại tụt dốc rồi a, ban đầu còn ôm ôm cơ mà, về cuối chỉ có nắm tay thôi.
Hàn soái... Quả nhiên rất soái!
Quốc sư mau mau tỉnh dậy nào, đừng làm Sleeping Beauty nữa, Prince Charming đã thấp thỏm ngồi canh bên giường lâu rồi, còn không dậy thì Hàn soái đập phòng mất. No way, thiếu true love kiss ư? Còn gì ngăn cản nữa, Hàn soái nhào vô!!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Lưu Hạo chán sống rồi??? Đụng tới quốc bảo của Bá Đồ, chú là sợ mình chết chưa đủ nhanh sao?!
Chắc nó thấy mình ở thế giới TCCT dù là fic hay chính văn đều khổ nên muốn nhận cơm hộp về đóng bộ khác =v=
 

Bình luận bằng Facebook