Hoàn [PJ Batu 101.2019] [Trương Sở] Miêu

Tori

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
226
Team
Lam Vũ
#1
MIÊU

Convert: 张佳乐头上的小花儿 (Link)
Edit: Tori (Saii)
Beta: Lãi

Tình trạng: Hoàn
Tám giờ tối của mùa đông, rất ít người qua lại trên đường, Trương Tân Kiệt mang khăn quàng cổ kẻ sọc, mặc một chiếc áo khoác dày, sương trắng được tạo ra từ hơi thở làm mờ cả mắt kính, hắn lấy mắt kính xuống để lau, thở dài một cái rồi tiếp tục đi về phía trước. Trong lúc vô tình nhìn xung quanh, hắn bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc. "Sở đội?" Hắn đứng ở phía sau đối phương, nhíu mày nhìn đống rượu ở trên bàn.

"Anh nhận nhầm người rồi." Sở Vân Tú hoảng loạn khi nghe thấy giọng nói của Trương Tân Kiệt, cô nghĩ nếu người này là một fan, thì như thế ít ra còn tốt hơn Trương Tân Kiệt. Cô cúi đầu, không để Trương Tân Kiệt nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Trương Tân Kiệt đi đến chỗ trống đối diện với Sở Vân Tú rồi ngồi xuống "Sở đội, uống rượu giải sầu một mình là không tốt. . ."

Trương Tân Kiệt đẩy đẩy hai mắt kính, nhíu mày nhìn thẳng vào người đối diện. Sở Vân Tú ngẩng đầu nhìn vào mắt người kia, cô biết, vẻ ngoài hiện tại của người trước mặt này nhìn rất bình thản, nhưng trên thực tế hắn đang thật sự tức giận.

"Trương phó chào buổi tối a." Sở Vân Tú nhìn người trước mắt rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, không nghĩ rằng trong lúc mình chật vật nhất thì lại gặp phải người mình thích nhất, không ngờ rằng cái tình huống sáo rỗng hay gặp trên mấy cái phim truyền hình lại có thể xảy ra với mình.


"Chào buổi tối." Trương Tân Kiệt trả lời một câu ngắn gọn, nhìn người đối diện. Đột nhiên, bầu không khí có chút khó xử.

Sở Vân Tú duỗi tay đưa cho Trương Tân Kiệt đôi đũa, mở ra một lon bia ngửa đầu uống vào mấy ngụm, vì uống một cách gấp gáp thành ra bị sặc đến mức ho không ngừng. Trương Tân Kiệt đứng dậy, vòng ra sau đối phương vỗ vỗ lưng của cô "Chậm một chút". Sở Vân Tú ngẩng đầu nhìn mắt người kia, rồi lại quay đầu sang hướng khác nhìn ra phía ngoài song cửa.

Ngoài song cửa không biết từ lúc nào đã hạ xuống những bông hoa tuyết, biến một phần mặt đất trở thành trắng xóa, ánh mặt trời có chút chói mắt. Trương Tân Kiệt thở dài, đem đống bia kia để qua một bên, ngồi về lại vị trí đối diện với Sở Vân Tú, đưa tầm mắt nhìn ra ngoài "Đây là đợt tuyết đầu tiên của năm, rất đẹp" khóe miệng của Trương Tân Kiệt hơi nhếch lên, hắn nghĩ cùng cô ngắm tuyết đầu mùa, có lẽ cũng không đến nỗi tệ.

"Này. . . Anh nói xem, tôi rất không xứng với chức vị của mình đúng không?" Không một lý do, Sở Vân Tú chống đầu đột nhiên nói lên một câu như vậy, ngón tay gõ nhe nhẹ lên mặt bàn.

Trương Tân Kiệt suy nghĩ một lúc, đẩy đẩy mắt kính "Không phải, mỗi đội trưởng đều đáng được tôn kính, tuy nhiên bọn họ có thể sẽ có rất nhiều điểm khác biệt, cũng có thể sẽ bị rất nhiều người không thích, nhưng … nói tóm lại là bọn họ đều vì chiến đội mà đã có những cống hiến rất lớn." Lời mà hắn nói luôn mang theo cảm giác nghiêm túc, nhưng lại có thể khiến cho lòng người cảm thấy ấm áp.

"Đúng không, tôi cũng cảm thấy như vậy" Sở Vân Tú rũ mắt, bàn tay đưa vào túi áo sờ soạng rồi lấy ra một điếu thuốc, ngậm lên môi rồi châm lửa, sau đó dùng ngón tay thon dài kẹp lại. "Vân Tú, đã muộn như thế này sao còn không về?" Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ nói, lại còn thay đổi cách xưng hô trong vô thức.

"Ừ, đi thôi" câu trả lời của cô rất tự nhiên, dường như có chút mong chờ được rời đi... Trương Tân Kiệt bỗng dưng cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái vô cớ .

Sở Vân Tú đứng dậy thanh toán hóa đơn, cầm khăn quàng cổ rồi đi ra khỏi tiệm cơm. "Muộn như vậy cũng không có xe, tôi không thể yên lòng nếu để cô về một mình" Trương Tân Kiệt đi theo người con gái ra khỏi tiệm cơm "Bằng không cô tới nhà tôi nghỉ một đêm trước?"

Sở Vân Tú ngước mắt nhìn người bên cạnh "Áo ngủ? Nước nóng?" Trương Tân Kiệt có chút sững sờ, một lúc sau hắn mới phản ứng lại "Nước nóng có, áo ngủ thì đành ủy khuất cho Sở đội một chút, trước hết cứ dùng bộ tôi mới mua đi, có thể là sẽ hơi lớn" Trương Tân Kiệt liền cứ thế nhìn Sở Vân Tú gật đầu.

Sở Vân Tú không biết vì sao mình lại đồng ý, hay là bởi vì người đối diện kia là Trương Tân Kiệt, mà cô, đối Trương Tân Kiệt chính là tin tưởng vô điều kiện. Sở Vân Tú nhìn về phía trước, tập trung nhìn xuống phía dưới của chiếc ghế tựa lớn.

Trương Tân Kiệt xuôi mắt nhìn sang phía cô "Nơi này . . . Hình như có một con mèo" Trương Tân Kiệt thận trọng bước tới ôm lên con mèo đang run lẩy bẩy, gỡ chiếc khăn quàng cổ xuống rồi quấn lấy, vuốt vuốt lông con mèo một cách tỉ mỉ "Màu lông này đúng là không dễ phát hiện lắm" Trương Tân Kiệt gãi gãi cằm mèo, mèo trắng kêu lên mấy tiếng gừ gừ thỏa mãn. Sở Vân Tú sáp đến gần dùng chóp mũi của mình đụng vào chóp mũi con mèo, mắt đối mắt.

Trương Tân Kiệt không khỏi bật cười, không nghĩ đến nữ vương của Liên minh lại có thể cảm thấy hứng thú với một con mèo. "Nếu Sở đội đã thích, sao không đưa nó về nuôi dưỡng đi." Trương Tân Kiệt bế mèo đưa qua cho Sở Vân Tú. Nói thật, những lời mà hắn nói ra, bản thân hắn cũng cảm thấy quả thật rất ích kỉ, nhưng con mèo này là do Trương Tân Kiệt và Sở Vân Tú cùng nhau phát hiện, thì chẳng phải hắn có quyền đi thăm mèo để đến xem Sở Vân Tú sao.

"Ừ . . . Cũng không phải là không được" Sở Vân Tú nhàn nhạt nói, vuốt ve gáy mèo. "Vậy nếu Sở đội đã quyết sẽ nuôi nó, hay là đặt cho nó một cái tên thì sao?" Trương Tân Kiệt nhìn đối phương, ma xui quỷ khiến thế nào khiến hắn đưa tay xoa xoa tóc cô.

Sở Vân Tú ngẩn người, cô nghĩ, có lẽ là đã đến lúc. Nàng lộ ra một nụ cười hiếm hoi đến từ cả trái tim, ngẩng đầu nhìn người trước mặt "Không bằng . . . cứ gọi Trương Tân Kiệt là được rồi" Sở Vân Tú nhếch khóe miệng.

"Thế này . . . Vậy tôi có hơi ghen tị với con mèo này rồi" Trương Tân Kiệt nở nụ cười, hai mắt có chút phát sáng. "Ghen tị là vì nó có thể ở tại nhà tôi sao." Những cô gái một khi đã buông, liền sẽ không để ý nhiều đến thể diện nữa. Trương Tân Kiệt còn gật đầu một cách cực kỳ thật lòng.

"Nếu vậy. . . thì anh cứ đến đi" Sở Vân Tú gãi gãi cổ con mèo. Trương Tân Kiệt suy nghĩ nửa buổi.

"Tôi có một ý kiến khá thú vị" Trương Tân Kiệt nâng lên kính mắt. Sở Vân Tú ngẩng đầu nhìn hắn." Tôi nuôi dưỡng con mèo "Trương Tân Kiệt" này, còn em đến nuôi dưỡng tôi, thế nào?" Trương Tân Kiệt kéo người đối diện vào lòng. "Chỉ vậy thôi thì sao không thể . . ." Sở Vân Tú không phản kháng, để mặc đối phương ôm.

"Vân Tú. . . Tôi thích em. . ." Trương Tân Kiệt đem cằm đặt đặt lên bả vai của Sở Vân Tú, nỉ non bên phía tai cô. "Tôi cũng vậy" Trương Tân Kiệt nghe được người trong lòng nói như vậy.

Vì vậy Trương Tân Kiệt càng ôm chặt hơn.

—————————————————————————— the end
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Sở Đội đừng buồn, có fan thì luôn sẽ có anti fan, chỉ cần bản thân nhìn rõ việc mình muốn làm là được, không cần làm dằn vặt chính mình.

Mỹ nhân say rượu thật khiến người ta đau lòng...

Và thế là Trương phó đã đau lòng!

Anh anh, bình tĩnh đã, anh chuyển từ kêu Sở đội sang Vân Tú nhanh quá, em đỡ không nổi~

Tỷ tỷ, tỷ cũng bình tĩnh đã, tỷ cũng chuyển quá nhanh từ nuôi mèo sang nuôi người rồi, em cũng đỡ không nổi~

Hai người ôm nhau kẹp con mèo ở giữa, đã hỏi qua ý kiến của mèo chưa~
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#3
Oahhhhhhh, đây chính là cái fic khiến tuôi lọt hố Trương Sở nè
Tên fic làm mị chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó, tất nhiên là lọt hố roài.....
Cảm giác hai người hợp kinh khủng
 

Bình luận bằng Facebook