- Bình luận
- 8,434
- Số lượt thích
- 19,002
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả: Thời Gian Chi Gian
Người dịch: Lá Mùa Thu
Nhân vật chính: Song Hoa & Bách Hoa
Chú ý: Hãy ấn nút [Watch] ở góc trên bên phải để nhận được thông báo khi có chương mới
~ ♫♫♫ ~
MỘNG ĐÊM GIỮA HẠ
Mộng Đêm Giữa Hạ là một trong các đồng nhân Song Hoa mà Lá thích nhất, AU ban nhạc, Rock & Roll, tuy không viết theo timeline nguyên tác, nhưng đã thể hiện toàn bộ tinh thần của Bách Hoa nói chung và Song Hoa nói riêng của nguyên tác. Mượn âm nhạc, Mộng Đêm nói về quãng đường vinh quang, tình yêu với Vinh Quang và trái tim vinh quang trong những con người Bách Hoa, từ trên xuống dưới, cả mới lẫn cũ, tuyển thủ cho đến fan. Là một fan Bách Hoa, Lá thật may mắn khi đọc đồng nhân này.
Mộng Đêm đẹp, nghệ thuật và lãng mạn hệt như Song Hoa vậy. Fan Song Hoa và Bách Hoa ít ai không có trong mình một trái tim lãng mạn và yêu cái đẹp tuyệt đối. Mộng Đêm sẽ mang cái đẹp ấy, lãng mạn tột cùng ấy đến cho các bạn, từ những lời ca, những khung cảnh, những miêu tả về mỗi một đóa trong vườn Bách Hoa của chúng ta, đẹp liền đẹp đến rực rỡ, ác liệt liền ác liệt đến điêu tàn.
Bởi sức lực có hạn, Lá chỉ dịch phiên ngoại Diễn Đàn Luận của Mộng Đêm để làm món quà mừng SN Trương Giai Lạc 2019. Về sau nếu có thể, Lá sẽ dịch thêm chính văn, hoặc mong mỏi bạn nào đó có khả năng mang chính văn đến với những con người yêu Song Hoa như Lá. Cũng đặc biệt, tặng phần dịch này cho Dung, người bạn đã cùng Lá chia sẻ tình yêu với Song Hoa, với Mộng Đêm Giữa Hạ.
Trương Bách Hoa, sinh nhật vui vẻ!
Yêu anh tột cùng!
Yêu anh tột cùng!
Trương Giai Lạc là đứa con kính nghiệp của Vinh Quang, là người cha vĩ đại của Bách Hoa.
Tôn Triết Bình yêu, là một đóa hoa kiêu ngạo, dãi gió dầm mưa, vẫn kiên định mà nở rộ.
Tôn Triết Bình yêu, là một đóa hoa kiêu ngạo, dãi gió dầm mưa, vẫn kiên định mà nở rộ.
~ ♫♫♫ ~
Bởi chỉ dịch phiên ngoại, Lá để ở đây một phần tóm tắt chính văn và giải thích bối cảnh, những gì liên quan đến các chương phiên ngoại ở đầu mỗi post. Phiên ngoại Mộng Đêm có nội dung tách biệt hoàn toàn với chính văn, các bạn không cần đọc chính văn vẫn có thể hiểu phiên ngoại.
Chính văn gồm 98 chương, chia làm 4 thiên. Với lối viết đặc sắc của tác giả, phiên ngoại được lồng ghép trong chính văn như hai dòng thời gian song song, và khác với phiên ngoại diễn đàn luận thông thường, diễn đàn luận của Mộng Đêm sẽ xây nên cho bạn cả một câu chuyện từ đầu đến đuôi, dòng thời gian đan xen lớp lớp như một quyển sách mà bạn càng giở, sẽ càng phát hiện bí mật tuyệt đẹp mà tháng năm đã cất giấu.
~ ♫♫♫ ~
Sơ ngộ - Maca Reina
Năm 2007, khi tham dự Đại nhạc hội Rock & Roll Đôn Hoàng, thiếu niên Tôn Triết Bình gặp thiếu niên Trương Giai Lạc. Tôn Triết Bình là một cậu thiếu gia bỏ nhà ra đi vì mộng âm nhạc. Phát hiện tài năng âm nhạc chưa được rèn giũa của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình mời hắn cùng lập ban nhạc Bách Hoa.
Ca khúc ghi dấu giai đoạn này: Maca Reina.
Khác với mấy ông chú chơi Rock & Roll như chơi gái, Tôn Triết Bình hùng tâm bừng bừng. Hắn nhìn biển người vì tiếng hát mà phát điên, nghe tiếng trống đằng xa gõ lên vang dội, nhiệt huyết từ mạch máu điên cuồng sục sôi, sóng nhiệt lan truyền rít gào, tiếng tim đập đinh tai nhức óc.
Ngày hôm đó, nắng gắt về Tây, sắc trời dần tối, tà dương thắm sắc nhuộm đẫm bầu trời đỏ rực, một thiếu niên áo trắng quần đen đứng ngoài điên cuồng, lại vô cùng thanh tỉnh.
Hắn sẽ hát cả đời, hát đến khi cổ họng khản đặc, hát đến mất tiếng, hát đến chết, hát đến địa lão thiên hoang.
—— Hắn sẽ chơi Vinh Quang cả đời, chơi đến khi hai tay đều phế, chơi đến rã rời, chơi đến chết, chơi đến địa lão thiên hoang.
Ngày hôm đó, nắng gắt về Tây, sắc trời dần tối, tà dương thắm sắc nhuộm đẫm bầu trời đỏ rực, một thiếu niên áo trắng quần đen đứng ngoài điên cuồng, lại vô cùng thanh tỉnh.
Hắn sẽ hát cả đời, hát đến khi cổ họng khản đặc, hát đến mất tiếng, hát đến chết, hát đến địa lão thiên hoang.
—— Hắn sẽ chơi Vinh Quang cả đời, chơi đến khi hai tay đều phế, chơi đến rã rời, chơi đến chết, chơi đến địa lão thiên hoang.
Ầm! Một tiếng động lớn nổ vang như trái phá, bốn bề đang ồn ào huyên náo bỗng chốc im bặt.
Chưa tới một giây, sân khấu mời rồi còn trống trải đột nhiên vang lên những tiếng bùm bùm, liên miên pháo nổ, ánh pháo sáng lóa, bụi tung mù mịt, khiến khán giả dưới đài không nhịn nổi phải đưa tay che mắt.
Đúng lúc đó, hợp âm vang lên xé rách tà dương.
Sân khấu lớn ngập trong nắng chiều tà, tựa lưng vào vách núi cao dốc. Khói tỏa mịt mờ, bóng người thoáng ẩn hiện – tóc dài, giày bó, áo da màu cát, ghita điện đỏ rực. Tiếp đó, một cơn gió vụt qua, thổi tan khói màu, chỉ thấy độc một người, đứng trước microphone, khóe mắt tô một vạt đỏ tươi, tôn lên ánh mắt sáng rực, mang thần sắc muốn đoạt hồn người. Ca sĩ còn chưa mở miệng, tiếng reo hò ủng hộ và tiếng vỗ tay đã sớm nhen lửa sân khấu.
Đứng trên sân khấu, là Trương Giai Lạc năm mười bảy tuổi, mà Tôn Triết Bình năm mười bảy tuổi, đang ở dưới sân khấu ngắm nhìn hắn. Chuyện xưa của bọn họ, muốn kể lại từ giây phút bắt đầu.
Chưa tới một giây, sân khấu mời rồi còn trống trải đột nhiên vang lên những tiếng bùm bùm, liên miên pháo nổ, ánh pháo sáng lóa, bụi tung mù mịt, khiến khán giả dưới đài không nhịn nổi phải đưa tay che mắt.
Đúng lúc đó, hợp âm vang lên xé rách tà dương.
Sân khấu lớn ngập trong nắng chiều tà, tựa lưng vào vách núi cao dốc. Khói tỏa mịt mờ, bóng người thoáng ẩn hiện – tóc dài, giày bó, áo da màu cát, ghita điện đỏ rực. Tiếp đó, một cơn gió vụt qua, thổi tan khói màu, chỉ thấy độc một người, đứng trước microphone, khóe mắt tô một vạt đỏ tươi, tôn lên ánh mắt sáng rực, mang thần sắc muốn đoạt hồn người. Ca sĩ còn chưa mở miệng, tiếng reo hò ủng hộ và tiếng vỗ tay đã sớm nhen lửa sân khấu.
Đứng trên sân khấu, là Trương Giai Lạc năm mười bảy tuổi, mà Tôn Triết Bình năm mười bảy tuổi, đang ở dưới sân khấu ngắm nhìn hắn. Chuyện xưa của bọn họ, muốn kể lại từ giây phút bắt đầu.
♩ ♩
Bỏ trốn - Bỏ Trốn
Bỏ trốn - Bỏ Trốn
Trương Giai Lạc bỏ học đi theo Tôn Triết Bình, Tôn Triết Bình bán toàn bộ gia sản mua chiếc xe du lịch tiểu Bạch, hai thiếu niên tay trắng lang thang khắp nước vừa hát vừa sáng tác. Bách Hoa nghênh đón đỉnh cao đầu tiên trong lịch sử âm nhạc của mình, đồng thời tương ngộ thiếu niên Đường Hạo.
Ca khúc ghi dấu giai đoạn này: Bling Bling Bling, Bài Hát Của Chúng Ta, Bỏ Trốn.
"Trương Giai Lạc! Tôi lái xe đến rồi. Lạc Hoa Lang Tạ cũng ở trên xe."
Hắn nghe thấy Tôn Triết Bình nói.
"Cậu có muốn bỏ hết tất cả đang có, đi theo tôi không?"
Người trong phòng học xôn xao, thậm chí có tiếng hú hét lạ lùng vang lên.
"Đi đâu?!" Trương Giai Lạc quát.
"Không cần biết trạm tiếp theo là nơi nào!"
Chỉ cần chúng ta có nhau là đủ rồi.
"Theo một gã điên ca hát cả đời sao?"
Tôn Triết Bình cười.
Hắn nghe thấy Tôn Triết Bình nói.
"Cậu có muốn bỏ hết tất cả đang có, đi theo tôi không?"
Người trong phòng học xôn xao, thậm chí có tiếng hú hét lạ lùng vang lên.
"Đi đâu?!" Trương Giai Lạc quát.
"Không cần biết trạm tiếp theo là nơi nào!"
Chỉ cần chúng ta có nhau là đủ rồi.
"Theo một gã điên ca hát cả đời sao?"
Tôn Triết Bình cười.
♪ ♪
Phồn Hoa - Sao Có Thể Nói Tôi Không Yêu Em
Gầy dựng Bách Hoa, lo cho Đường Hạo và Trâu Viễn, khó khăn bắt đầu đến với các thiếu niên truy mộng, nhưng tình yêu với mộng tưởng đều sẽ nở rộ trong hoàn cảnh gian khổ nhất. Bách Hoa có thể nở trên sa mạc, vậy điều gì sẽ ngăn nó tỏa sáng rực rỡ?
Tình yêu với âm nhạc, là tất cả những gì họ có. Vui sướng, họ sẽ gõ trống và hát. Đau khổ, họ sẽ ôm đàn và hát. Âm nhạc là máu chảy trong cơ thể, là nguồn sống, là phương thức thể hiện tình cảm với nhau. Họ tôn thờ âm nhạc, tắm trong âm nhạc, bất cứ điều gì cũng không thể chia rẽ họ với âm nhạc.
Ca khúc ghi dấu giai đoạn này: My Prayer, Sao Có Thể Nói Tôi Không Yêu Em.
Trên sân khấu chỉ còn lại một ánh đèn, hòa với ánh trăng màu trắng. Tôn Triết Bình ngồi chính giữa, trước mặt hắn là một chiếc dương cầm màu đen. Tôn Triết Bình như lần đầu tiên bọn hắn gặp mặt, áo sơ mi trắng quần jean, tóc mái có hơi dài ra, khoác lên trước trán, khẽ mỉm cười, ánh trăng soi cả người hắn sáng rực mà ôn nhu.
Dear God,
I know that he's out there.
The one I'm supposed to share my whole life with.
And in time,
You'll show him to me.
Will you take care of him,
Comfort him,
And protect him,
Until that day we meet.
And let him know,
My heart
is beating with his.
Khúc ca này phá vỡ kỷ lục bảy năm của Đại nhạc hội Biên thành. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tôn Triết Bình hiến ca giữa công chúng. Cho đến hôm nay, khi nhắc đến ngày đó, câu chuyện về Song Hoa vẫn được người ta kể mãi không chán. Dù đây chỉ là một khúc cover cũ lắm rồi, nhưng cảm xúc sẽ không vì thời gian mà vơi bớt.
Mười năm Bách Hoa về sau, khi tất cả những người của ngày đầu đã không còn, ca khúc này một lần nữa được fan hoài cựu giở lại, mới phát hiện, hóa ra bên trong ca từ có giấu một quả trứng màu. Người giấu trứng màu cẩn thận để tâm muôn phần, cũng kín đáo muôn phần, hắn thậm chí không muốn người khác phát hiện bí mật cất sâu trong nội tâm mình.
Hắn đem toàn bộ "she" trong ca khúc này, đều đổi thành "he".
Dear God,
I know that he's out there.
The one I'm supposed to share my whole life with.
And in time,
You'll show him to me.
Will you take care of him,
Comfort him,
And protect him,
Until that day we meet.
And let him know,
My heart
is beating with his.
Khúc ca này phá vỡ kỷ lục bảy năm của Đại nhạc hội Biên thành. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tôn Triết Bình hiến ca giữa công chúng. Cho đến hôm nay, khi nhắc đến ngày đó, câu chuyện về Song Hoa vẫn được người ta kể mãi không chán. Dù đây chỉ là một khúc cover cũ lắm rồi, nhưng cảm xúc sẽ không vì thời gian mà vơi bớt.
Mười năm Bách Hoa về sau, khi tất cả những người của ngày đầu đã không còn, ca khúc này một lần nữa được fan hoài cựu giở lại, mới phát hiện, hóa ra bên trong ca từ có giấu một quả trứng màu. Người giấu trứng màu cẩn thận để tâm muôn phần, cũng kín đáo muôn phần, hắn thậm chí không muốn người khác phát hiện bí mật cất sâu trong nội tâm mình.
Hắn đem toàn bộ "she" trong ca khúc này, đều đổi thành "he".
Đó là bức ảnh tập thể đầu tiên của Bách Hoa sơ thế. Trong hình, Đường Hạo cầm bút lông, nghiêm trang vẽ râu quai nón lên mặt Trương Giai Lạc, mà nửa kia tấm ảnh, ghi lại lịch sử đen tối thê thảm của Bách Hoa lão đại bị viết chữ đầy mặt mà không biết, cùng bản thân Trâu Viễn giơ điện thoại cố gắng nhét đủ mọi người vào khung hình.
Caption: Ảnh gia đình.
Khi đó up Weibo, Trâu Viễn làm sao ngờ rằng tương lai sau này, hắn sẽ tự tay tiễn bước từng người từng người trong hình.
Nhóm bốn người đầu tiên của Bách Hoa, đến sau cùng, chỉ còn một người ở lại chỗ cũ.
Caption: Ảnh gia đình.
Khi đó up Weibo, Trâu Viễn làm sao ngờ rằng tương lai sau này, hắn sẽ tự tay tiễn bước từng người từng người trong hình.
Nhóm bốn người đầu tiên của Bách Hoa, đến sau cùng, chỉ còn một người ở lại chỗ cũ.
♫♫
Huyết Cảnh - Khúc Từ Trần
Huyết Cảnh - Khúc Từ Trần
Ban nhạc Bách Hoa chính thức bước vào showbiz và gặp nhiều trở ngại. Được các đại thần thành danh như Diệp Thu và Lâm Kính Ngôn giúp đỡ, vẫn không thay đổi được các tay to mặt lớn của giới showbiz muốn chia tách Bách Hoa vì nhiều lý do. Đường Hạo rời Bách Hoa đến Hô Khiếu, Trâu Viễn vướng vào một vụ trọng án giết người. Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc chia nhau lo toan nhiều nơi, ban ngày chạy vạy vất vả, ban đêm ôm nhau viết nên những ca khúc lãng mạn nhất, nuôi dưỡng ánh sáng hi vọng nhỏ nhoi trong vực sâu tăm tối.
Tôn Triết Bình vì điều tra vụ án Trâu Viễn mà rơi vào hiểm cảnh, bị phế tay trái, không thể tiếp tục ôm đàn. Hắn vừa tìm cách chữa tay, vừa ở nhà tiếp tục sáng tác nhạc. Trương Giai Lạc một mình chu toàn tài chính và biểu diễn, khốn khó đến độ phải bán thân. Phát hiện việc này, Tôn Triết Bình viết Khúc Từ Trần, để lại Bách Hoa, quyết định ra đi vì một ngày sau quay về tiếp tục giấc mơ của cả hai.
Ca khúc ghi dấu giai đoạn này: Khúc Từ Trần. Một khúc ca chưa bao giờ được hát.
"Nói với hắn, tôi ở nơi cuối chờ hắn."
Lâu Quan Ninh có từng nghe kể câu chuyện gặp gỡ của Song Hoa, luôn cảm thấy khuếch đại nhiều hơn sự thật. Sao sẽ có một học sinh giỏi phẩm hạnh tốt, chỉ vì một ánh mắt cùng một lời đề nghị, liền theo người ta bỏ trốn.
Nhưng một khắc này, nhìn Tôn Triết Bình, Lâu Quan Ninh đột nhiên liền hiểu thấu Trương Giai Lạc của mười bảy tuổi năm ấy, hiểu thấu cả quyết liệt của hai người.
Cho nên, nơi cuối là nơi nào?
Lâu Quan Ninh không hỏi, hắn nhìn Tôn Triết Bình hai tay chống tường kính, nhắm mắt, hướng vị trí Trương Giai Lạc nằm sau tường, cho người yêu hắn một nụ hôn không tồn tại.
"Tôi yêu em." Tôn Triết Bình nỉ non: "Chờ tôi trở về."
Lâu Quan Ninh có từng nghe kể câu chuyện gặp gỡ của Song Hoa, luôn cảm thấy khuếch đại nhiều hơn sự thật. Sao sẽ có một học sinh giỏi phẩm hạnh tốt, chỉ vì một ánh mắt cùng một lời đề nghị, liền theo người ta bỏ trốn.
Nhưng một khắc này, nhìn Tôn Triết Bình, Lâu Quan Ninh đột nhiên liền hiểu thấu Trương Giai Lạc của mười bảy tuổi năm ấy, hiểu thấu cả quyết liệt của hai người.
Cho nên, nơi cuối là nơi nào?
Lâu Quan Ninh không hỏi, hắn nhìn Tôn Triết Bình hai tay chống tường kính, nhắm mắt, hướng vị trí Trương Giai Lạc nằm sau tường, cho người yêu hắn một nụ hôn không tồn tại.
"Tôi yêu em." Tôn Triết Bình nỉ non: "Chờ tôi trở về."
♬♬
Phiên ngoại: Diễn đàn luận
Phiên ngoại: Diễn đàn luận
Phiên ngoại kể câu chuyện ở dòng thời gian từ trước mùa 8 trở về sau, từ lúc Lạc giải nghệ đến Tôn xuất hiện trong đội hình Hưng Hân, đến hai người tương ngộ giữa đông đảo chúng nhân và chúng đại thần, tái hiện một trận Phồn Hoa Huyết Cảnh rực rỡ tột bậc. Sau đó? Aiya, sau đó dĩ nhiên là người có tình về thành gia đình rồi.
Ca khúc ghi dấu: Tôi Đem Thanh Xuân Lưu Chốn Khác, Phóng Khoáng, Địa Tâm.
Đêm đó tôi và Hạ tiên sinh ăn lẩu dê với hủ tiếu Hồ. Hạ tiên sinh uống chút rượu, ôm Bách Hoa Liễu Loạn đàn cho tôi nghe một khúc nhạc.
Chất giọng trầm thấp thê lương của hắn, rất tôn lên khí chất khúc nhạc này.
Khúc nhạc này chính là Địa Tâm. Hắn bỏ ra ba năm, viết OST cho Dòng Sông Cô Tịch, trong đó ca khúc hắn hài lòng nhất, dành tặng riêng Trương Giai Lạc.
—— đó là người yêu của hắn.
Hoàng hôn bỗng chốc rơi như mưa
Tịch dương rải nỗi bất an của tôi vàng óng
Trước mắt tôi em như dòng suối
Như ngọn lửa
Như sao trời
Như một cơn say
Tôi cứ yêu em như thế đấy
Đến quên lãng cả thế giới này
Em tràn ngập trong đầu tôi
Như hương tử la lan vây quanh khó thoát
Cảm giác như mình bị nhấn chìm
Yêu chôn tôi xuống lòng trái đất
Tôi lấy cái gì giữ lại em đây
Cho em bầu trời sao nơi góc phố bần cùng
Cho em cầu vồng tuyệt vọng
Hay tiếng thở dài của kẻ thánh đồ ngóng nhìn cô độc vĩnh hằng
Tôi cứ yêu em như thế đấy
Đến quên lãng cả chính mình
Em tràn ngập trong lòng tôi
Như tuyết mùa đông phủ trắng trời
Nỗi nhớ như mồ chôn lạnh lẽo
Em chôn tôi vào lòng trái đất
Nơi cuối cùng đã bị lãng quên
Đoạn đường đã qua chỉ là tâm ý khắc ghi vào xương
Em có từng nhớ tôi cô tịch
Hai ta đã rẽ đi hai ngả đường
Mà tôi vẫn cứ thế yêu em
Đến tận khi sinh mạng quật cường này ngừng lại
Chất giọng trầm thấp thê lương của hắn, rất tôn lên khí chất khúc nhạc này.
Khúc nhạc này chính là Địa Tâm. Hắn bỏ ra ba năm, viết OST cho Dòng Sông Cô Tịch, trong đó ca khúc hắn hài lòng nhất, dành tặng riêng Trương Giai Lạc.
—— đó là người yêu của hắn.
Hoàng hôn bỗng chốc rơi như mưa
Tịch dương rải nỗi bất an của tôi vàng óng
Trước mắt tôi em như dòng suối
Như ngọn lửa
Như sao trời
Như một cơn say
Tôi cứ yêu em như thế đấy
Đến quên lãng cả thế giới này
Em tràn ngập trong đầu tôi
Như hương tử la lan vây quanh khó thoát
Cảm giác như mình bị nhấn chìm
Yêu chôn tôi xuống lòng trái đất
Tôi lấy cái gì giữ lại em đây
Cho em bầu trời sao nơi góc phố bần cùng
Cho em cầu vồng tuyệt vọng
Hay tiếng thở dài của kẻ thánh đồ ngóng nhìn cô độc vĩnh hằng
Tôi cứ yêu em như thế đấy
Đến quên lãng cả chính mình
Em tràn ngập trong lòng tôi
Như tuyết mùa đông phủ trắng trời
Nỗi nhớ như mồ chôn lạnh lẽo
Em chôn tôi vào lòng trái đất
Nơi cuối cùng đã bị lãng quên
Đoạn đường đã qua chỉ là tâm ý khắc ghi vào xương
Em có từng nhớ tôi cô tịch
Hai ta đã rẽ đi hai ngả đường
Mà tôi vẫn cứ thế yêu em
Đến tận khi sinh mạng quật cường này ngừng lại
~ ♫♫♫ ~
.
.
Last edited: