7.
Cuối cùng, Dụ Văn Châu vẫn bị Nguỵ Sâm ngược đến mức rất thảm, Hoàng Thiếu Thiên ở một bên chậc lưỡi lắc đầu, không biết là vì cảm khái trình độ của Nguỵ Sâm sau một kỳ nghỉ đã tăng lên nhanh như gió, hay là cảm khái tốc độ tay của Dụ Văn Châu cho dù đã luyện tập cả một kỳ nghỉ vẫn vô cùng thê thảm.
Dụ Văn Châu nói đến cùng vẫn là thiếu kinh nghiệm, hắn muốn dùng tốc độ chậm nắm bắt tiết tấu để đánh thắng người có tốc độ tay điên cuồng là chuyện không phải dễ dàng, đặc biệt khi đối thủ là một tuyển thủ chuyên nghiệp, hơn hẳn về thực lực lẫn kinh nghiệm.
Nguỵ Sâm ngậm thuốc lá, liếc nhìn Dụ Văn Châu ngồi trong góc một chút, lạnh nhạt nói: “Không tệ.”
Là do vận khí hay trình độ không tệ, vẫn là vấn đề mà bản thân hắn phải tự tìm hiểu.
Tiếp đó, Hoàng Thiếu Thiên liền cùng Nguỵ Sâm đăng nhập vào game để tìm người nào đó đánh nhau, Dụ Văn Châu vẫn là quay về xem lại video đối chiến vừa nãy nhiều lần, vừa xem vừa ghi chép lại.
Rất nhiều sai lầm, chỗ cần cải thiện cũng rất nhiều, có rất nhiều thứ hắn cảm thấy vô cùng cần thiết học tập từ trên người được gọi là liên minh đệ nhất thuật sĩ có thể giúp hắn càng ngày càng trưởng thành hơn.
Bản thân Dụ Văn Châu giống như một hạt giống nhỏ, bị chôn thật sâu ở một vùng đất màu mỡ, chỉ cần hắn nỗ lực hấp thụ ánh mặt trời cùng lượng nước là có thể đâm chồi sinh trưởng, tuy có chút khó khăn.
Hắn nỗ lực hơn bất kì ai.
Lại nói đến Hoàng Thiếu Thiên, lúc này, hắn đang hô hào đi giành BOSS cùng acc phụ của Nguỵ Sâm, lẳng lặng chờ acc phụ của ai đó xuất hiên, sau đó liền giết cho tới khi không còn manh giáp.
“Lão Phương, chờ một lúc nữa thì chúng ta chia binh làm hai hướng, tôi, Thiếu Thiên với Giang Du đi chặn Diệp Thu, còn ông mang người của công hội dẫn BOSS đi, dẫn tới góc bên kia rồi giết.” Nguỵ Sâm nói.
Đội phó Phương Thế Kính gật đầu :”Hiểu rồi. có điều ba người các ông đủ không?”
Nguỵ Sâm giận dữ: “Ông không muốn lãnh lương nữa phải không! Còn dám nghi ngờ đội trưởng!! Lần này không giết được tên đó, lão phu đem đầu đi chặt cho tiểu quỷ làm banh để đá!! “
Hoàng Thiếu Thiên chỉ sợ thiên hạ không loạn: “ Được được! Chờ một xíu nữa, tui ra ngoài gọi thêm người, những người muốn đá Nguỵ lão đại ông họp thành 20 đội bóng còn được !”
Đùa giỡn không bao lâu thì bên công hội liền gửi tin tức đến, nói BOSS dã đồ cấp 55 đã đổi mới.
Nguỵ Sâm lập tức mang đội vào giết, mục tiêu là tóm gọn được con BOSS lẫn Diệp Thu.
“Người của Gia Vương Triều đến chưa? Tin tức !”
Ngay lúc đó, nội gián của Lam Khê Các mai phục trong GIa Vương Triều truyền đến tin vui, người của Gia Vương Triều đang di chuyển về hướng BOSS bên này.
Nguỵ Sâm kích động: “Nhanh lên, tất cả mau tập trung lại, để lão phu trốn kỹ, chờ ta nhìn thấy acc phụ của Diệp Thu, ra lệnh một cái đánh cho tới chết! “
Rất nhanh người Gia Vương Triều liền xuất hiện, người Lam Khê Các đang đánh BOSS với khí thế ngút trời, đương nhiên mỗi người vẫn không quên nhiệm vụ chú ý xung quanh tìm acc phụ của người mà ai cũng biết là ai đó.
Phía Gia Vương Triều quả nhiên có người xông lên, Lam Khê Các liền cấp tốc tập hợp đội ngũ phản công. Nguỵ Sâm cười ha ha : “Diệp Thu, chú mày cho rằng chơi acc phụ thì tao không nhận ra sao? Vị trí cùng cách thức di chuyển này của chú mày đã bán đứng chú mày rồi!”
Người Gia Vương Triều đều đang giả chết lao về phía trước, Diệp Thu cũng không ngoại lệ.
Nguỵ Sâm thấy hắn không lên tiếng, nhất thời càng giận: “Nhất định phải đợi tao chỉ đích danh chú mày mới chịu đầu hàng sao? Mau lăn ra đây nhận lấy cái chết! “
Hoàng Thiếu Thiên điều khiển nhân vật ngồi sau cây đại thụ không lên tiếng, hắn chắc chắn rằng Nguỵ Sâm vẫn chưa tìm được nhân vật của Diệp Thu, nếu đã tìm được thì sớm bạo phát kêu bọn họ xông lên giết rồi. Buồn bực cùng ngán ngẩm, Hoàng Thiếu Thiên vẫn tiếp tục ngồi đó mai phục, một bên điều khiển góc nhìn qua trái qua phải. Rốt cục đến thời điểm cùng cực của sự tẻ nhạt, hắn đem góc nhìn chuyển lên phía trên đỉnh đầu, liền phát hiện có người ngồi xổm ở trên cây!
Mẹ nó, người này tới đây lúc nào? Cái này thật không khoa học !
“Người anh em, ông tới hồi nào vậy?” Hoàng Thiếu Thiên còn rất ngu, rất ngây thơ mà gửi đi cái bóng thoại.
Hơn một nửa người đối phương được lá cây chặn lại, nói: “Lúc mà ông còn ngồi đó hết nhìn đông rồi nhìn tây, ha ha.”
Hòang Thiếu Thiên di chuyển vị trí một chút xíu, rốt cục cũng thấy được ID nhân vật: Gió Thổi Túi Quần Thật Mát Mẻ ( — —‘’ ) . Dù có là Hoàng Thiếu Thiên, người đã từng gặp được không trăm thì cũng nghìn ID kỳ lạ lúc còn trải nghiệm võng du, cũng muốn đập bàn cười bò.
Kết quả là ở thời điểm hắn mất tập trung, Pháp Sư Chiến Đấu của đối phương đột nhiên đánh tới đại chiêu Nộ Long Xuyên Tâm, nối liền là một chuỗi liên kích xoạt xoạt xoạt lấy đi nửa cây máu của Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên kinh hãi đến biến sắc, một bên thao tác nhân vật chịu thân trên đất không tí hình tượng nào mà lăn lộn né tránh công kích, một bên bỏ ra thời gian phun lời rác rưởi: “Con mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó, hoả lực thật mạnh, ông anh chắc sẽ không phải là cái lão Diệp Thu không biết xấu hổ kia đâu đúng không?”
Rất nhanh, hắn liền có thể chuyên tâm mà đánh chữ mà không sợ bị quấy nhiễu, bởi vì hắn đã chết rồi, còn bị rơi mất cái đai lưng, còn bị lấy mất.
“ Đù má! Đến cái đai lưng cũng không buông tha! Tốt xấu gì anh cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp! Diệp Thu ông anh có còn cần mặt mũi không? “ Bóng thoại đầy chữ hiện phía trên thi thể kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên.
Hung thủ nói: “Cho chú em cơ hội đổi trang bị.”
Hoàng Thiếu Thiên kẹt một cục ở cổ họng liền: “ Tui phỉ phỉ phỉ phỉ phỉ phỉ phỉ phỉ phỉ phỉ phỉ! “
Hung thủ nghênh ngang rời đi.
Hoàng Thiếu Thiên vẻ mặt đưa đám nói với Nguỵ Sâm: “ Nguỵ lão đại, tui chết rồi.”
Nguỵ Sâm không nói gì: “Mục sư đâu? Mau tới hồi sinh!” Trong lúc nói đồng thời mang theo Giang Du di chuyển về khu vực Hoàng Thiếu Thiên đã mai phục, chuẩn bị chặn đường Diệp Thu.
Cái kia nhân vật Gió Thổi Túi Quần Thật Mát Mẻ là Diệp Thu! Ổng chạy về phía Đông!” Hoàng Thiếu Thiên ôm mỗi hận cùng cái thi thể nằm trên mặt đất nhìn hướng Diệp Thu chạy trốn.
Nguỵ Sâm lập tức mang theo Giang Du hướng về phía đó cản trở, Lam Khê Các phái ra một Mục sư đi hồi sinh Hoàng Thiếu Thiên, nhân vật Hoàng Thiếu Thiên sau khi hồi sinh liền lập tức khí thế hùng hổ mà đuổi theo, kết quả cả ba người thật sự đuổi kịp Diệp Thu, đè lại hành hung một trận.
Gió Thổi Túi Quần Thật Mát Mẻ một bên né trái tránh phải, một bên thả ra cái bóng thoại: “Đánh sai người, sai người rồi, tui chỉ là đi ngang qua thôi mà! “
Nguỵ Sâm cười gằn : “Cái ID bỉ ổi như vậy ngoài chú mày ra thì còn ai nghĩ ra được? Diệp Thu chính là mày!”
Kết quả Gió Thổi Túi Quần Thật Mát Mẻ chết đến vô cùng dứt khoát, ba người vây quanh thi thể há hốc mồm gần nửa ngày.
Nguỵ Sâm vỗ đùi: “ Không ổn, trúng kế rồi!”
Thi thể nằm dưới đất hiện lên một bóng thoại : “Sớm nói các người đánh sai người rồi không tin. Diệp đội nói muốn ra ngoài mua điếu thuốc nên nhờ tui chơi giùm một chút…Tui còn là người trong trại huấn luyện….”
Quả nhiên công hội phía bên kia đã kêu rên một mảng: “ Nguỵ đội, có một Pháp Sư Chiến Đấu rất lợi hại , mang theo một đội phá vòng vây giết vào, chúng ta hiện tại không chống đỡ nổi rồi!”
Hoàng Thiếu Thiên hùng hùng hổ hổ lên: “Quá đê tiện đi! Ổng đánh tui xong rồi cùng người khác đổi máy tính! Con mẹ nó mẹ nó mẹ nó, ổng là cố ý cho tui nhìn thấy ổng chạy về phía bên kia!”
Lúc Nguỵ Sâm chạy trở về thì chỉ thấy được đội phó Phươnng Thế Kính đang khổ sở chống đỡ, BOSS đã bị người của Gia Vương Triều vây lại đến mức một giọt nước cũng không chảy lọt, tình thế không thể cứu vãn.
Hoàng Thiếu Thiên đúng là có suy nghĩ muốn học tập cái kia Diệp Thu thay ID một chút, làm sao cướp được thẻ tài khoản của người chơi công hội khi đang xoạt BOSS, có điều sẽ không trở về được nguyên vẹn mất.
Thế là hoạt động cướp BOSS lần này lấy nửa tiếng mắng chửi và phun lời rác rưởi của Nguỵ Sâm cùng Hoàng Thiếu Thiên dành cho Diệp Thu làm kết thúc.