cre on pic.
Edit + beta: Lãi.
32.
Vòng bảng mùa 2 giải đấu Vinh Quang chính thức đã kết thúc, Lam Vũ không vào được vòng chung kết.
Chuyện này đối với câu lạc bộ Lam Vũ là một đả kích lớn, sau vòng bảng, đội trưởng Nguỵ Sâm tự nhận lỗi, tuyên bố giải nghệ, vị trí đội trưởng chiến đội Lam Vũ được giao lại cho đội phó Phương Thế Kính đảm nhiện, mà tài khoản Thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ cũng được đưa cho Phương Thế Kính sử dụng.
Phóng viên phỏng vấn đặt câu hỏi về những lo lắng của người hâm mộ về vấn đề Phương Thế Kính từ trước đến nay chỉ chơi Mục Sư, bây giờ lại cầm tài khoản Thuật sĩ, liệu có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của nhân vật được hay không?
Nguỵ Sâm ngậm thuốc lá bĩu môi: “Trước đây ở Lam Vũ, Phương Thế Kính đã từng chơi Thuật sĩ lẫn Mục Sư, hai năm qua, dưới sàn đấu vẫn luyện tập đều, giao cho cậu ta, tôi rất yên tâm.”
Lần này phóng viên tiếp tục hỏi đến tình hình mùa giải tiếp theo, Nguỵ Sâm còn nói: “Tình hình mùa giải này của chúng tôi đã không còn tệ hơn được nữa, mùa giải tiếp theo sẽ chỉ trở nên tốt hơn. Phương Thế Kính sẽ là một người đội trưởng tốt, tôi tin tưởng cậu ta.”
Phóng viên lại hỏi một chút về tình hình quán quân giải tân binh, lần này là Phương Thế Kính trả lời: “Tụi nhỏ trong trại huấn luyện đều cực kì ưu tú, nhưng vẫn chưa tròn 18 tuổi, mùa giải tiếp theo vẫn chưa thể ra mắt dưới cương vị là tuyển thủ chuyên nghiệp được, tuy nhiên chúng tôi đã tích cực chuẩn bị chế tạo tài khoản cho họ, tin rằng trong những mùa giải tiếp theo sẽ không khiến mọi người thất vọng.
Nguỵ Sâm có chút hờ hững nhìn các ký giả, hắn đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, về quá khứ, về hiện tại, cũng nghĩ về tương lai.
Đối với Nguỵ Sâm mà nói, hành trình Vinh Quang của hắn đã kết thúc, hắn sắp về quê, tạm biệt nơi hội trường đã cùng từng khóc từng cười này trong nuối tiếc.
&&&
Đến ngày Nguỵ Sâm rời đi, Hoàng Thiếu Thiên giận dỗi không chịu đi tiễn, tự nhốt mình trong phòng vào sàn đấu ngược gà. Cuối cùng Dụ Văn Châu vẫn phải đi tìm cậu, nhìn cậu thẳng tay chơi đến hết bảy, tám ván, nói: “Hay là vẫn đi tiễn đội trưởng thôi, nói không chừng sau này sẽ không còn gặp lại.”
“Tại sao không thể? Tớ không tin lúc ổng biết tin tớ cầm được quán quân mà ổng không nhảy ra! Ông ấy đã hứa với tớ rồi!” Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng Dụ Văn Châu lại cảm thấy, lần này Nguỵ Sâm đi thật sự sẽ không trở về nữa, không ai biết quê hắn ở đâu, lần này rời đi chỉ cần đổi số điện thoại, đổi tài khoản QQ thì chắc chắn một ai có thể tìm được nữa.
“Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, Thiếu Thiên. Sau này sẽ còn có rất nhiều tiền bối sẽ rời khỏi Lam Vũ, cho dù là giải nghệ vì trượt trạng thái, hay bị chấn thương phải giải nghệ, bọn họ đều sẽ rời đi, chung quy cậu phải tập làm quen với mấy việc chia tay này.” Dụ Văn Châu xoa đầu khiến tóc cậu rối tung lên một trận, nói tiếp, “Cậu mới là người gánh vác tương lai của Lam Vũ, tất cả mọi người đều đặt niềm tin ở cậu, bọn họ mong chờ, ký thác cho cậu, hi vọng một ngày cậu sẽ trở thành trụ cột của Lam Vũ, mọi người ai cũng đều đang đợi cậu lớn lên, đừng khiến họ thất vọng.”
Sự mong mỏi này quá chân thành cũng thật nặng nề, Hoàng Thiếu Thiên cũng không tự ý thức được những tiền bối đã từng yêu thương, dung túng mình, sau lưng họ rốt cuộc đã khao khát đến nhường nào, cậu không biết gì cả chỉ ở đó hưởng thụ những quan tâm đặc biệt từ mọi người, không chút nào lo lắng về tưởng lai bởi vì cậu biết sẽ có người đứng trước cậu chống đỡ hết tất cả mọi thứ, là Nguỵ Sâm, còn có Phương Thế Kính, hay còn những tiền bối khác.
Nhưng Nguỵ Sâm cứ thế đột ngột rời đi.
Nguỵ lão đại – người cùng cậu vào game đánh quái cướp BOSS, Nguỵ lão đại – người mang cậu tới trại huấn luyện Lam Vũ bằng tất cả sự mong đợi của mình, người luôn dốc long dạy dỗ cậu không tiếc bỏ bất cứ gì – Nguỵ lão đại, cuối cùng cũng phải rời đi rồi.
“Đi thôi.” Dụ Văn Châu nói với cậu.
Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc cũng đứng lên, từng bước một đi tới cửa, lại quay đầu nhìn hắn. Cậu biết mình nên dũng cảm đối mặt, thế nhưng tương lai chỉ có một mình dù sao cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Dụ Văn Châu hiểu rõ ý cậu: “Tớ cùng cậu đi.”
Nỗi lo lắng trong lòng Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng được để xuống, lần đầu tiên cậu chủ động kéo tay Dụ Văn Châu, thời điểm Dụ Văn Châu nắm lại liền có thể cảm nhận được đối phương đang run rẩy, không khỏi lo lắng nhìn cậu. Hắn vẫn lo rằng Nguỵ Sâm đi rồi, Hoàng Thiếu Thiên phải gánh quá nhiều áp lực, việc này đối với Hoàng Thiếu Thiên mà nói là quá đột ngột và vô cùng tàn nhẫn.
“Nguỵ lão đại nói không sai, tớ chính là một tên tiểu quỷ, mỗi ngày chỉ cần chơi game thôi liền cảm thấy rất vui vẻ, cho rằng làm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đơn giản như vậy. Tớ khiến mọi người thất vọng lắm phải không?” Hoàng Thiếu Thiên dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
“Thiếu Thiên đã làm rất tốt, chúng ta còn thời gian, có thể dần dần trở nên tốt hơn.” Thanh âm của Dụ Văn Châu rất bình tĩnh, mang theo một loại ôn nhu không thể kể tên.
Hoàng Thiếu Thiên đẩy cửa lao ra ngoài, hướng thẳng đến phòng Nguỵ Sâm, càng chạy càng nhanh, Dụ Văn Châu cũng đồng thời bị lôi theo một đường, nhưng lúc hắn đến trước cửa phòng chỉ nhìn thấy Phương Thế Kính đang ngồi trên chiếc giường trống, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Phương phó. . . Đội trường, Nguỵ lão đại đâu rồi?” Hoàng Thiếu Thiên lo lắng hỏi.
“Nửa đêm hôm qua ổng đi mất rồi, không nói với ai câu nào.” Phương Thế Kính bình tĩnh nói, nhiều lần vò siết lấy tờ giấy trong lòng bàn tay.
“Đi rồi?! Đùa kiểu gì vậy! Tôi còn chưa tạm biệt ổng, ổng cứ thế mà đi mất? Chuyến nào, tôi đuổi theo!”
“Không kịp đâu, giờ này không chừng đã đi xa lắm rồi, đi máy bay, nhất định đã về đến nhà.” Phương Thế Kính đem tờ giấy bị vò thành cục kia mở ra, cố vuốt phẳng nhiều lần, tưởng chừng như chà đỏ cả bàn tay, “Ổng để lại lời nhắn cho mấy đứa.”
“Nhắn, cái gì?” Hoàng Thiếu Thiên thấp thỏm hỏi.
Phương Thế Kính lẳng lặng nhìn cậu, Hoàng Thiếu Thiên ở trong lòng hắn vẫn luôn là đứa nhóc ngoan ngoãn rất hay cười, lúc nào lạc quan, chừng mực mà đối diện với tất cả, chỉ duy nhất một lần không kiềm chế được là hôm Nguỵ Sâm nói phải đi, và ngay lúc này.
—— “Lão tử phải đi, nhưng lịch sử của Lam Vũ chỉ mới bắt đầu, đám tiểu quỷ, hãy làm cho thật tốt nhé! Đừng có làm mất mặt lão tử!”
Phương Thế Kính sau khi đọc xong dòng chữ trên tờ giấy, hướng về hai người đang đứng trước cửa vẫy vẫy tay, cả hai nhìn nhau một chút, nắm tay nhau đi về phía hắn. Dụ Văn Châu cảm giác được lòng bàn tay của Hoàng Thiếu Thiên lạnh ngắt, đổ đầy mồ hôi, nắm thật chặt tay mình, Dụ Văn Châu cũng ra sức nắm chặt trở lại, cố gắng dùng chút sức mạnh cho cậu thêm dũng khí.
Hai người đến đứng trước mặt hắn, Phương Thế Kính ngồi bên giường, trái phải cầm lấy cánh tay còn lại của hai người đem ôm vào trong ngực.
“Đội trưởng đi rồi, nhưng anh còn ở đây, đùng sợ. . .Đừng sợ. . .Còn anh ở đây.” Vào thời điểm nói mấy chữ cuối cùng, cả hai cũng cảm giác được trong thanh âm của Phương Thế Kính truyền đến run rẩy cùng nghẹn ngào.
Hoàng Thiếu Thiên siết thật chặt tay của Dụ Văn Châu, mũi xót lên muốn khóc, cậu cũng cảm thấy cứ khóc như vậy sẽ rất mất mặt nhưng thời khắc này không thể kiềm được nước mắt, ngày hôm đó Nguỵ Sâm nói hắn phải đi cậu cũng không khóc, cậu vẫn luôn cảm thấy ngày ấy vĩnh viễn sẽ không tới, nhưng hiện thực lại nói cho cậu một điều: Biệt ly mỗi một khắc đều có thể xảy ra, muốn đến liền đến lại vội vàng trôi qua, đến thời gian nói một tiếng tạm biệt cũng không có.
Cậu chỉ có thể dùng sức ôm thật chặt Phương Thế Kính, dùng sức nắm thật chặt Dụ Văn Châu, cứ như vậy mà ra sức kéo bọn họ, sau đó gào khóc.
Cậu tự nói với mình đây là sẽ là lần cuối cùng.
Ngày Nguỵ Sâm rời khỏi Lam Vũ, tên tiểu quỷ Hoàng Thiếu Thiên mà mọi người vẫn thường hay chọc ghẹo đó, mang theo tất cả những hi vọng nặng trình trịch mà họ đã gửi gắm, đã lớn rồi.
33.
Không cần biết có thiếu mất ai đó hay không thì ngày tháng cứ vẫn tiếp tục trôi qua như thường, mùa giải thứ ba đã cận kề, đội trưởng mới Phương Thế Kính thật sự bị bận đến phát điên. Bất kể là sức chiến đấu của đội ngũ không đủ cần phải rèn luyện them hay vấn đề sĩ khí, mỗi một việc đều khiến hắn nhức đầu không thôi, hắn vội vàng chỉnh hợp lại đội ngũ, động viên, cổ vũ nâng cao sĩ khí cho đồng đội, còn phải để ý xem tình hình sức khoẻ của đám nhóc trong trại huấn luyện ra sao, lúc này hắn thật sự hận sao một ngày không thể có 48 giờ.
Nếu lấy tình hình bấp bênh của Lam Vũ ra so sánh với chiến đội hiện nay đang như mặt trời ban trưa – Gia Thế một chút thì thật là một câu chuyện cười khắc nghiệt. Có cả khối người vẫn đang chờ xem Lam Vũ hoàn toàn thất bại, ngã xuống khỏi vị trí đó, hâu như không một ai xem trọng câu lạc bộ chỉ toả ra hào quang ngắn ngủi chỉ trong mùa giải thứ nhất – Dù sao thành tích cao nhất của Lam Vũ cũng chỉ là đứng đầu bốn đội mạnh nhất vòng bảng mùa đầu tiên thôi mà.
Hoàng Thiếu Thiên cũng đã được xem như một nửa tuyển thủ chuyên nghiệp, so với mấy bạn nhỏ lẫn lộn trong trại huấn luyện đem nhau ra PK không buồn không lo suốt ngày, thì hiện tại cậu đã giành nhiều thời gian hơn để huấn luyện chung cùng chiến đội. Tuy rằng mỗi ngày vẫn lôi kéo người khác PK, thua vẫn thường la lối kêu to, thế nhưng sau mỗi một trận cậu đều nghiêm túc, cẩn thận nghiên cứu lại replay, sợ tổng kết của mình không đủ, còn tiện tay kéo Dụ Văn Châu vào giúp mình phân tích. Lúc chiến đội huấn luyện đoàn đội cũng sẽ chăm chú quan sát, không còn vừa nghe phân tích chiến thuật là muốn ngủ nữa.
Tất cả mọi người đều cảm giác được, ngôi sao hi vọng của Lam Vũ đúng thật đã lớn rồi, tuy rằng bây giờ bờ vai của cậu vẫn còn rất non nớt, thế nhưng một ngày nào đó cậu có thể tự mình khoác lên sự trầm tĩnh của cơn mưa màu xanh ấy —— tất cả mọi người đều mong chờ đến ngày ấy.
Đồng thời tham gia huấn luyện cùng chiến đội còn có Dụ Văn Châu, tuy mỗi vị tuyển thủ đều bị độ tay tàn của hắn doạ đến khiếp sợ nhưng dưới sự để cử của Phương Thế Kính, hắn vẫn tạm thời được chấp nhận. Mà thành tích và tài năng chỉ huy của hắn trong Lam Khê Các dần dần cũng được nhiều người biết đến, thêm vào thành tích quán quân giải tân bình, người thiếu niên chưa bao giờ được quá nhiều người thật sự để mắt tới cuối cùng cũng đã có chút tiếng tăm.
Chí ít thì Diệp Thu cũng đánh giá hắn khá cao, việc này đương nhiên người Lam Vũ đều không biết.
“Vậy nên cậu muốn tìm tôi để hỏi thử cách làm sao đột phá bản thân sao? Cái này thì dễ, đầu tiên cậu, đến đây, thừa nhận mình là một tên tay tàn.” Một hôm nào đó trong game sau khi cướp BOSS xong, Diệp Thu cùng lên nói chuyện với Dụ Văn Châu.
Hoàng Thiếu Thiên đã oang oang kêu lớn, thanh âm như con vịt bị bóp cổ: “Anh nói cái gì? Anh dám cười nhạo Văn Châu tay tàn, đừng tưởng rằng chỉ có mình tay anh nhanh, đến đây, tôi với anh PK PK PK PK PK PK PK PK !!!”
Dụ Văn Châu thế mà vẫn cười: “Cái này tôi thừa nhận.”
Diệp Thu liền nói: “Thừa nhận là tốt, bây giờ cậu có muốn thay đổi phương pháp một chút không?”
Dụ Văn Châu nói: “Tôi đã thử rất nhiều biện pháp, nhưng cuối cùng chỉ có tiết tấu là không vấn đề còn lại tốc độ tay vẫn không đủ.”
Diệp Thu phát ra cái mặt cười: “Không phải còn tên nhóc lắm lời sao?”
Dụ Văn Châu lập tức trầm mặc, hắn hiểu rõ ý của Diệp Thu, thậm chí chính hắn cũng đã từng suy nghĩ đến vấn đề này. Tất nhiên hắn không thể là thành tuyển thủ đấu võ đài được, hắn bẩm sinh đã không có tốc độ tay nên bất luận có cố gắng luyện tập thế nào cũng không thể đạt tới trình độ của Hoàng Thiếu Thiên được, hắn có thể thắng một lần, hai lần, nhưng đấu càng nhiều tỉ lệ thua càng cao, thua một trận rồi sẽ thua lần nữa.
Có thể để hắn phát huy năng lực chỉ có trận đoàn đội, vì vậy nên hắn chuyên tâm nghiên cứu chiến thuật, nghiên cứu từng nghề một, từng bản đồ, từng loại đấu pháp, mỗi một lần phối hợp, nghiên cứu, sắp xếp, bày bố làm sao để mình không trở thành nhược điểm của đội ngũ, bởi vì một khi trở thành một tên tay tàn giữa đội ngũ, cho dù hắn có am hiểu chiến thuật đến cỡ nào cũng sẽ không thể trở thành một thành viên đáng tin cậy của đồng đội được.
Hắn càng nỗ lực thì càng hiểu được sự cay đắng khi không có thiên phú.
Hoàng Thiếu Thiên đã không nén nổi tò mò, vội vã truy hỏi Diệp Thu: “Còn có tôi cái gì? Tôi có thể làm gì? Chia cho Văn Châu một chút tốc độ tay sao? Làm thế nào? Sao làm được? Anh nói xem, đừng có thừa nước đục thả câu có được không?”
Diệp Thu sâu xa trả lời một câu: “Sao tôi phải nói cho mấy tên đối thủ các cậu biết chứ?”
“A a a a a a a con mẹ nó, anh là tên xấu xa! Tôi thấy anh chính là thiếu đòn, đừng tưởng Nguỵ lão đại đi rồi thì không có ai trị được anh, ở đó lên mặt! Sớm muộn gì tôi cũng đem anh giết giết giết giết giết giết giết!” Hoàng Thiếu Thiên vừa nói vừa thao tác nhân vật vung kiếm, dáng vẻ đằng đằng sát khí.
Diệp Thu: “Ha ha.”
Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn bị chọc giận: “Đến đây, hôm nay tôi sẽ đánh chết anh! PkPKPKPKPKPKPKPK!”
Diệp Thu thở dài: “Xem ra cậu muốn tôi phải dùng đến tuyệt chiêu rồi.”
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy hiếu kỳ: “Tuyệt chiêu gì?”
Diệp Thu cười hì hì: “Logout ~”
Biu~ một hồi liền không còn thấy bóng dáng.
Dụ Văn Châu yên lặng che lỗ tai, một giây sau âm thanh vịt đực của Hoàng Thiếu Thiên vang khắp cả phòng: “Diệp Thu đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi!!!!”
34.
Sau đó Hoàng Thiếu Thiên liền bắt đầu ép hỏi Dụ Văn Châu ý tứ của Diệp Thu rốt cuộc là gì, đến cùng cậu có thể giúp gì được cho hắn?
Dụ Văn Châu cười nói: “Vậy lần tới hỏi thử Diệp Thu tiền bối một chút đi.”
Hoàng Thiếu Thiên lườm hắn một cái: “Tớ mà thèm, đừng tưởng tớ không nhìn ra, trong lòng cậu rõ ràng hiểu được, cứ vậy mà coi tớ thành tên ngốc. Mau khai ra, rốt cuộc muốn tớ làm gì?”
Dụ Văn Châu giả vờ làm khó dễ sờ sờ cằm, thâm trầm nói: “Đại khái chắc là muốn cậu nỗ lực luyện tập, kéo tốc độ tay trung bình của tụi mình lên chăng?”
Hoàng Thiếu Thiên nổi giận: “Cậu nhất quyết không nói có phải hay không! Rõ ràng là có biện pháp giải quyết tại sao không chịu nói với tớ chứ?! Có cái gì không thể nói được?!”
Dụ Văn Châu yên lặng nhìn Hoàng Thiếu Thiên, giờ khắc này đối phương không chút nào che giấu được sự lo lắng lẫn tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống trong đôi mắt đen lay láy kia, hắn nhất thời không thể dời đi tầm mắt —— Thiếu Thiên quan tâm mình như vậy, Thiếu Thiên vẫn mãi nghĩ cách giúp đỡ hắn, biết được phần tâm ý này mình lại càng không cách nào nói thật với cậu ấy!”
Thiếu Thiên không nên vì hắn mà phải hi sinh như vậy.
Đến cuối cùng, hắn vẫn chọn im lặng không nói gì.
&&&
Hoàng Thiếu Thiên tức giận rồi, cực kì tức giận. Biểu hiện trực tiếp nhất là cậu tình nguyện liên tục gửi tin nhắn quấy rầy Vương Kiệt Hi cũng không thèm gửi tin nhắn luyên thuyên cho Dụ Văn Châu.
Trong câu lạc bộ Vi Thảo ở thành phố B xa xôi, Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ bật tin nhắn lên vừa xem vừa xoá, trong lòng tự nói với chính mình: Nhất định phải mau đổi di động, dù có vay nợ cũng phải đổi.
Mà Hoàng Thiếu Thiên ở trước mắt đội trường Phương Thế Kính một tay huấn luyện một tay bấm điện thoại miệng còn lầm bầm cái gì đó, nên hắn dứt khoát đặt ra một quy định: Không được sử dụng điện thoại trong phòng huấn luyện.
Lần này Hoàng Thiếu Thiên chính thức biến thành Hoàng Thiếu Chữ. Mỗi ngày đều mang theo trạng thái oán khí lượn lờ, ai nhìn vào mắt đều có thể thấy rõ một luồng oán niệm, doạ mọi người phát sợ.
Điều làm Phương Thế Kính lo lắng nhất chính là trong mấy ngày qua Hoàng Thiếu Thiên chỉ tới lui một mình, còn Dụ Văn Châu thì vờ như không thấy.
“Hai đứa đến cùng là làm sao? Nháo thành cái dạng gì đây?” Phương Thế Kính cảm giác tóc mình đã bạc gần hết, hai tên tiểu oan gia này còn không khiến hắn bớt lo được chút nào. Trong nhất thời cũng muốn bắt chước Nguỵ Sâm trốn đi, không làm nữa.
“Đại khái chắc là Thiếu Thiên đến thời kì phản nghịch rồi.” Dụ Văn Châu mở to mắt nói mò.
“. . . Đến thời kì mãn kinh của anh đây nè!” Phương Thế Kính nghiến rang nghiến lợi nở nụ cười.
“Không thể nào, đội trưởng còn trẻ lắm.” Dụ Văn Châu nói đến mức cực kì chân thành.
“Anh không quan tâm các em dùng cách nào, trong vòng một tuần lễ làm lành cho anh, cứ sống cho đúng với tuổi của mấy đứa nhóc trong trại huấn luyện đi, đừng có suốt ngày như ông cụ non nghĩ tới nghĩ lui khiến người ta phiền lòng!” Sau khi Phương Thế Kính lên làm đội trưởng cũng trở nên thô bạo hơn rất nhiều, lúc này liền gõ gõ mặt bàn như hạ quân lệnh.
Dụ Văn Châu suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Lại quay về Hoàng Thiếu Thiên, mấy ngày nay cậu đang vắt óc nghĩ cách tìm Diệp Thu trong game, cậu thật hận mình không có số điện thoại của đối phương —— Cậu đương nhiên không biết tên kia đến điện thoại cũng không dùng, cũng chẳng khác gì đã chặn luôn số cậu.
“Diệp Thu Diệp Thu Diệp Thu! Anh cuối cùng cũng đăng nhập rồi!” Hoàng Thiếu Thiên vừa nhìn những thao tác của một nhân vật trong công hội Gia Vương Triều liền xông đến nhận thân, cũng mặc kệ nhân vật nọ là Bậc Thầy Pháo Súng chứ không phải Pháp Sư Chiến Đấu.
Đối phương bận chen lấn trong đoàn người đánh BOSS vẫn không quên nhắn trả lời một câu: “Không phải Diệp Thu.”
“Đừng có chối nữa, cách di chuyển quyen thuộc này, anh không gạt được tôi đâu!! Mau ra đây ra đây ra đây, còn đánh BOSS cái gì nữa, tình hình khẩn cấp!!” Hoàng Thiếu Thiên cũng mặc kệ tâm tình của mọi người ở Lam Khê Các thấy cậu lâm trận liền phản chiến không thèm đánh BOSS trái lại đi quấn lấy đuổi theo Bậc thầy pháo súng một đường không buông.
Bậc thầy pháo súng cũng bất đắc dĩ phải lên tiếng: “Thật sự tôi không phải anh ấy, cậu nghe giọng tôi nè.”
“. . .Đờ mờ, Diệp Thu anh đi giải phẫu chuyển đổi giới tính từ lúc nào?!” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên một tiếng, cậu cũng biết lần này nhận nhầm người rồi, phiền muộn quay về cùng công hội tiếp tục cướp BOSS.
Thanh âm của cô bé khi nãy mới nghe xong lại vang lên: “Diệp Thu nói đánh BOSS xong rồi nói chuyện, anh ấy đang ở ngay bên cạnh tôi.”
Trong tai nghe còn truyền đến một giọng nói khác lúc ẩn úc hiện: “Đừng để ý đến cậu ta, chiêu BBQ vừa nãy thời cơ canh không chuẩn, di chuyển cũng có vấn đề, làm thế này. . .”
“Cái lão yêu quái Diệp Thu dạy con gái chơi game sao?” Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu sỉ nhục hắn.
Em gái Bậc thấy pháo súng: “Ha ha.”
Hoàng Thiếu Thiên lập tức nổi điên: “Đờ mờ, quả nhiên là con gái của Diệp Thu! Sự đáng ghét này hẳn là do di truyền!”
Sau khi giết xong BOSS, nhân vật Bậc thầy pháo súng cuối cùng cũng đã đổi người, Diệp Thu cực kì thiếu đòn hỏi: “Tìm anh có chuyện gì?”
Hoàng Thiếu Thiên một bụng đầy oán khí hỏi hắn: “Lần trước việc anh nói với Văn Châu, đến cùng là tôi có thể giúp gì được cho cậu ấy?”
“Chuyện trước đây? Các cậu còn chưa bàn bạc xong hả?”
“Cậu ta không chịu nói với tôi.” Hoàng Thiếu Thiên còn rất oan ức, nhỏ giọng quở trách Dụ Văn Châu không đúng.
Diệp Thu ồ một tiếng: “Nếu cậu ta lựa chọn như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.”
“Cút cút cút cút cút, còn tôi đây sao không nói! Các người đều không để ý đến tôi! Hoàn toàn không đem tôi để trong mắt!” Hoàng Thiếu Thiên rầu rĩ nói.
“Cũng bởi vì cực kì coi trọng cậu nên mới không muốn cậu bị ảnh hưởng.” Diệp Thu lại đột nhiên nói.
Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt hai giây, không nhịn được liền mắng: “Mẹ nó chứ ảnh hưởng! Cần gì cậu ta quan tâm mấy thứ này chứ! Có gì quan trọng hơn việc cả hai cùng đứng trên sàn đấu sao!?!”
—— Rõ ràng đã từng nói tớ là người mang cho cậu giấc mơ, vậy tại sao không để tớ mang cậu đi xa hơn chứ? Cứ coi như cậu đi rất chậm đi chăng nữa, tớ cũng có thể kéo tay cậu cùng đi.
—— Bởi vì. . .Bởi vì đối với tớ, cậu. . .
—— vô cùng quan trọng.
35.
“Tôi có xem qua replay các cậu thi đấu giải tân binh, xác thực làm rất tốt, cũng có ba phần phong thái của tôi lúc bấy giờ.” Diệp Thu bắt đầu bình luận, “Tên nhóc tay tàn có cái nhìn đại cục rất tốt, đối với mỗi nghề nghiệp cũng rất quen thuộc, phỏng chừng đều đã từng nghiên cứu qua, nhưng còn phải kể đến là cực kì gian xảo, là nhân tài nha, nhân tài, là một hạt giống chơi chiến thuật rất tốt, có hứng thú đến Gia Thế của tụi tôi không?”
“Đm đm đm đm đm đm đm đm, bộ anh là ông mối à, nói chuyện đàng quàng chút!” Hoàng Thiếu Thiên tức giận nói.
“Được rồi, vậy tôi tổng kết một chút. Tên nhóc tay tàn đó muốn chơi Vinh Quang, nhưng không có tốc độ tay, vì vậy nên cậu ta muốn mở ra một đường riêng, lấy thân phận ‘Chiến thuật sư’ để trở thành một thành viên của Lam Vũ, ừm, lý tưởng của những thiếu niên toàn mấy điều tốt đẹp.”
“Vô liêm sỉ, anh có thể nói tiếng người được không?!” Hoàng Thiếu Thiên giận điên.
Diệp Thu ha ha hai tiếng: “Nhưng vấn đề hiện tại là làm thể nào để tên nhóc tay tàn phát huy sở trường chiến thuật của mình trong trận đoàn đội mà không bị giết chết.”
Hoàng Thiếu Thiên không khỏi rơi vào trầm tư, vấn đề này cậu cũng đã từng suy nghĩ qua, thế nhưng mỗi lần nghĩ đều cảm thấy không cách nào thực hiện được.
“Nếu như nhân vật linh hồn của một đội không trở thành hạt nhân của đội, không có cảm giác tồn tại, nhưng vẫn có thể kiềm chế đối thủ trên sàn đấu, phán đoán chuẩn xác thế cục, tinh nhạy tình hình trận chiến, bất kì lúc nào cũng có thể xuất hiện ở những chỗ yếu hại của đối phương, mỗi một lần đều có thể nắm lấy cơ hội, chỉ cần vừa ra tay liền có thể kéo đến một trận tấn công mãnh liệt, nhất kích tất sát! Nếu là vậy thì dù cho hạt nhân trong đội ngũ này cho dù là một tên tay tàn thì cũng sẽ không dễ bị người khác bắt được.”
“Đây là đấu pháp kiểu gì?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi hắn.
Diệp Thu sờ sờ cằm: “A. . . Hiện nay trong giải đấu cũng rất hiếm khi gặp trường hợp này, tôi gọi là Kiềm Chế Lưu. Có điều loại đấu pháp này vừa thử thách tính phối hợp đoàn đội lại vừa thử thách kỹ thuật cá nhân, muốn làm nhân vật linh hồn trong Kiềm Chế Lưu phải thứ nhất vừa có sức phán đoán, thứ hai phải am hiểu về việc nắm bắt cơ hội, còn cần phải kiên trì lẫn kỹ thuật tốt, dù không ra tay vẫn có thể khiến cho đối thủ cảm thấy ngột ngạt. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đạt được trình độ này thì cần gì phải chơi Kiềm Chế Lưu chứ? Cậu nhìn Hàn Văn Thanh của Bá Đồ xem, fan đông, anh ta lại chưa quán quân lần nào, đơn giản chính là nhờ đấu pháp của anh ta, uy vũ mà thô bạo nhưng fan lại cảm thấy soái đến phát khóc, thế nhưng nhân vật linh hồn trong Kiềm Chế Lưu sẽ không thể trở thành hạt nhân của đội ngũ, chiến thuật đoàn đội sẽ không triển khai quanh hắn, hắn mãi mãi cũng chỉ là một ứng sách trên chiến trường U Linh mà thôi, không phải là một hạt nhân được tất cả mọi người chú ý.”
“Anh cảm thấy kỹ thuật của tôi có đủ tiêu chuẩn làm nhân vật linh hồn không?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi hắn.
Diệp Thu không trả lời mà hỏi lại: “Đúng là cậu chơi theo phong cách chủ nghĩa cơ hội, đặc điểm lúc cướp BOSS rất rõ ràng, nhưng chủ nghĩa cơ hội không giống với Kiềm Chế Lưu, bây giờ cậu còn muốn thay đổi phong cách, đáng không? Tuỳ tiện thay đổi đấu pháp là rất mạo hiểm, chưa kể có thể chơi không tốt lại phải thay đổi một lần nữa. . . cậu cam tâm sao?”
“Nếu như anh là tôi, anh nhất định cũng sẽ quyết định như tôi thôi. Tôi vẫn luôn nhìn cậu ấy cố gắng như vậy chống lại thiên phú, chống lại vận mệnh, chống lại hết thảy những thứ mà mọi người từng cười nhạo cậu ấy. Tôi nghĩ nếu người đó là mình thì tôi đã sớm chịu thua rồi, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì ở lại, lại còn có thể càng chạy càng xa, cậu ta kiên định như vậy, tốt bụng như vậy, tôi nghĩ rằng mình phải nhìn cậu ấy bay đến nơi càng cao hơn, càng xa hơn nữa, muốn làm điều gì đó cho cậu ấy, dù chỉ một điều nho nhỏ thôi cũng được. Chỉ cần chúng tôi có thể cùng nhau thi đấu, có làm hạt nhân hay không cơ bản chẳng có gì quan trọng hết.” Hoàng Thiếu Thiên nắm chặt micro của tai nghe, nhẹ giọng nói.
Trong phòng huấn luyện vắng tanh quanh quẩn thanh âm khàn khan nhỏ nhẹ. Ngoài cửa Dụ Văn Châu lẳng lặng đứng đó nghe.
“Cho dù phải đánh cược tương lai của chính mình sao?” Diệp Thu hỏi.
“Đúng, cho dù có phải đánh cược tưởng lai của chính mình.” Hoàng Thiếu Thiên nở nụ cười, “Tôi và cậu ấy sẽ không chịu thua, tụi tôi sẽ cùng nhau nỗ lực, cùng nhau giành thật nhiều thật nhiều quán quân, cùng nhau gánh vác Lam Vũ đi càng xa hơn, những gì mà Nguỵ lão đại và các tiền bối không làm được, chúng tôi sẽ làm được, nhất định sẽ được!”
Diệp Thu trầm mặc một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại mấy đứa nhóc các cậu đứa nào cũng khí thế mười phần như vậy, đám tiền bối tụi tôi cũng cảm thấy áp lực rất lớn nha! Đưa QQ của cậu đây, tôi thêm bạn.”
Sau khi trao đổi QQ xong, Hoàng Thiếu Thiên liền thoát khỏi game, tựa lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau lưng ghế đột nhiên có hai cánh tay duỗi ra, ôm chặt cậu từ phía sau. Nhiệt độ và mùi hương này thuộc về một người khác nhưng đối với cậu lại rất quen thuộc.
Cả người Hoàng Thiếu Thiên liền cứng đờ.
Cằm của Dụ Văn Châu tựa vào hõm cổ của cậu, nơi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp từ linh hồn, từng chút một ủ ấm trái tim hắn —— Thì ra trên con đường tiến về Vinh Quang này, hắn đã sớm không còn cô độc nữa. Có một người quan tâm hắn như vậy, giống hắn như vậy, bất tri bất giác ngay đầu quả tim từ lúc nào đã khắc sâu tên của cậu vào trong.
Thiếu Thiên, Thiếu Thiên, Thiếu Thiên, chỉ cần nói lên hai chữ này liền sẽ tự nhiên mà mỉm cười.
Hai người đều không nhúc nhích, mãi đến tận khi Dụ Văn Châu xác định mình có thể bình tĩnh lại thì mới mở lời:
“Cảm ơn cậu, Thiếu Thiên.”
Hoàng Thiếu Thiên cầm trụ lại tay của hắn, nhỏ giọng nói: “Tụi mình thử một chút xem sao.”
“Thử. . .cái gì?” Dụ Văn Châu trong lúc nhất thời không bắt kịp, tim đập thịch một cái.
“Diệp Thu có nói với tớ về đấu pháp Kiềm Chế Lưu, cậu làm hạt nhân, để tớ làm linh hồn, tụi mình thử một chút xem sao.” Hoàng Thiếu Thiên ngửa mặt lên, thẳng tắp nhìn vào Dụ Văn Châu, cặp mắt kia sang mà trong veo như dải ngân hà trên cao nguyên vào đêm hè.
Dụ Văn Châu sững sờ hai giây mới lấy lại tinh thần, trả lời: “Được.”
(TBC)