Chương 8: Chuyện PK bình thường
Ngày khai mạc giải thế giới là thứ 6, bầu trời thành phố H vạn dặm không mây.
Nghi thức khai mạc diễn ra vào khoảng 10 giờ giờ Thụy Sĩ, 2 giờ chiều sẽ bắt đầu trận mở màn. Thế nên giữa trưa hôm đó Khưu Phi đã tới Thượng Lâm Uyển ăn cơm cùng đội Hưng Hân, sau đó chờ giải đấu khai mạc vào lúc 4 giờ chiều theo giờ Bắc Kinh.
Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên trợn cả mắt: “Khưu Phi, cậu mang lightstick đến thật hả?”
“Không phải định đánh call sao?” Khưu Phi trả lời cực kỳ đứng đắn, “Chia cho cậu một cái nhé?”
“Ặc? Không không không không cần! Tui có rồi,” Kiều Nhất Phàm vội vàng lắc đầu, “Thật ra chị chủ nhà tui đã mua một đống để ở quán net rồi, sớm biết thế tui đã bảo cậu không cần phải mua …”
Khưu Phi suy nghĩ một chút: “Không sao, coi như nạp tiền cho tín ngưỡng của mình!"
An Văn Dật đứng-bên-nhìn: . . . vl.jpg
Khưu Phi mở điện thoại ra, phát hiện nhóm chat Thế-hệ-mới đã hoàn toàn hỗn loạn. Đám tuyển thủ trẻ bình thường đã thích náo nhiệt, nay gặp ngày lễ lớn thế này thì sao có thể bỏ lỡ? Hai ngày trước cậu được Kiều Nhất Phàm thêm vào nhóm, sau đó trọn vẹn ngày đầu tiên, người mới Khưu tiểu đội trưởng trở thành tâm điểm chú ý của cả bọn.
Bạn nhỏ Lư Hãn Văn dồi dào sức sống, phong cách cũng không có nhiều khác biệt với sư phụ mình: “Oa!!!!! Đây chính là Khưu đội trong truyền thuyết sao??? PK không??? Anh muốn PK không??”
“Em cũng quá nóng vội rồi!” Đới Nghiên Kỳ gửi một cái lắc đầu.gif, sau đó là sticker cười gian, “Người mới đầu tiên phải cúng ảnh rõ mặt, cúng xong mới được PK!”
“+1”
“+2”
“+10086”
Cái Tài Tiệp và Tống Kỳ Anh đương nhiên không chê lớn chuyện, tiện thể nhanh tay xếp mấy hàng cầu ảnh. Kiều Nhất Phàm khoan thai đến chậm, nhưng lại rất nhanh gửi ngay bức ảnh cà mặt trắng bóc qua hàng tỉ lớp filter mà Khưu Phi vô cùng căm hận vào nhóm, kèm thêm loạt gif xoay-tròn.
[Một Tấc Tro]: Xoay tròn vung hoa.gif
[Một Tấc Tro]: Tui cúng hình hộ Khưu đội đây!
Một giây sau, màn hình chat tràn ngập một loạt “… … … … … … … …” dài.
[Cách Thức Chiến Đấu]: Kiều Nhất Phàm, ra sân PK [mỉm cười][mỉm cười]
Đều là người trẻ tuổi, đánh xong một trận cũng sẽ thân nhau hơn. Thật ra Khưu Phi muốn thử giao đấu với tuyển thủ Vi Thảo có danh xưng thiên tài Cao Anh Kiệt, nhưng hôm ấy đúng lúc Cao Anh Kiệt không online, vì thế cũng chẳng còn cách nào. Ý định này của cậu hơn phân nửa bắt nguồn từ Kiều Nhất Phàm. Dù sao hai người họ cũng là bạn thân, Kiều Nhất Phàm thỉnh thoảng cứ “Anh Kiệt” ngắn, “Anh Kiệt” dài trước mặt cậu khiến Khưu Phi khó tránh khỏi mấy phần để ý.
Một nửa còn lại là vì sự quan tâm của cậu với quá khứ của người kia. Rốt cuộc là một người như thế nào, mới có thể khiến Kiều Nhất Phàm bên cạnh trở nên mờ nhạt, thậm chí một năm sau đã chán nản kết thúc hợp đồng, tìm đến chiến đội quán net nương tựa?
Khưu Phi tìm mấy clip phỏng vấn Vi Thảo xem thử, nhưng thế nào cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Vương Kiệt Hi năm đó. Thậm chí sau khi cậu thực sự quen Cao Anh Kiệt người-thật, sự hoang mang này càng thêm sâu sắc. Là bởi vì trong nhóm chat Thế-hệ-mới, Cao Anh Kiệt dính Kiều Nhất Phàm như sam. Kiều Nhất Phàm nói một câu Cao Anh Kiệt nói một câu, Kiều Nhất Phàm tán xàm Cao Anh Kiệt sẽ nói nhảm, phàm là chỗ có Kiều Nhất Phàm lên tiếng, người đầu tiên đáp lời cậu ấy sẽ luôn là Cao Anh Kiệt, theo sau còn có một sticker Mộc Ân vui vẻ cưỡi chổi bay quanh. Lúc hai người này hưng phấn, chỉ chớp mắt những dòng chat của họ đã tràn khắp màn hình. Tuyển thủ chuyên nghiệp, đội trưởng Gia Thế Khưu Phi những lúc như thế luôn cảm thấy một sự không phục kỳ lạ.
… Gì chứ?
Vì tốc độ tay của mình chưa đủ nhanh sao?
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nghi thức khai mạc kết thúc, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Khưu Phi mở nhóm chat ra xem, phát hiện cả đám đã bắt đầu khoe-hàng. Các bạn trẻ tuy là fan nhưng dìm hàng còn hăng hái hơn cả antifan, spam sticker liên tục, gì mà Hàn Văn Thanh môi đỏ lộng lẫy.jpg, Chu Trạch Khải mồm năm miệng mười.jpg, … Xôn xao như trăm hoa đua sắc, cái nào cái nấy đều xuất sắc trước nay chưa có. Cuối cùng vẫn là Cao Anh Kiệt ra cú chót:
Đó là một cái sticker có hình Vương Kiệt Hi mắt bồ câu con đậu con bay nhìn thẳng vào ống kính, thần sắc đoan chính, phía dưới kết hợp một dòng chữ: You are being watched.
Khưu Phi: “…” Nhạt ~
Nhưng nhìn sang lại thấy Kiều Nhất Phàm ngã ngửa ra salon, lăn lộn co rúm người cười như ma làm.
“…” Khưu Phi càng cảm thấy câm nín, “Buồn cười thế cơ hả?”
Kiều Nhất Phàm vẫn còn thở không ra hơi, cố gắng trả lời: “Ha ha ha ha ha cậu không biết đâu Khưu Phi, đây là … đây là … một chuyện chỉ nội bộ Vi Thảo mới hiểu, vì trước kia Vương đội từng thực sự … nói như vậy …. Có một lần ảnh thực sự nói với bọn tui You are being watched, khẩu âm của ảnh ha ha ha ha ha, không ngờ giọng Bắc Kinh nói tiếng Anh lại nặng như vậy ha ha ha!!!!”
“… Cậu cũng nói thử xem?”
Kiều Nhất Phàm vừa cắn môi nhịn cười vừa lắc đầu quầy quậy: “Không thích không thích, không học được không học được!”
Khưu Phi chậc một tiếng, thò tay nhéo gương mặt phúng phính của cậu bạn, bình luận: “Chán ~ “
Nói xong, tay cậu làm ngay một việc “không chán”: gửi ảnh chụp Kiều Nhất Phàm cười lăn lộn trên salon vào nhóm!
Đại thù phải báo!!! Điện thoại Kiều Nhất Phàm đang hết pin, cậu ấy còn chưa biết.
Ba giây sau, Cao Anh Kiệt là người đầu tiên phản ứng. Cậu gõ một chuỗi dài “hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”, sau đó là một loạt emoji bật-ngón-cái.
[Mộc Ân]: [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like] [Like]
[Mộc Ân]: Khưu đội GJ!!!!!!! (lặng lẽ meo meo hưng phấn!)
Một phút sau, Cao Anh Kiệt thậm chí đã làm xong một cái sticker mới, quả là thần tốc!
Ảnh Kiều Nhất Phàm nằm vật ra cười không dậy nổi, phía dưới phối với hai hàng chữ lớn đỏ chót: Ta hôm nay!!! Chết cười ở đây!!!! Uống một ngụm coca không độ!! … Thật là thơm!
Khưu Phi: “…”
… Sao cái này giống dìm hàng vậy? Kiều Nhất Phàm cũng thích uống coca không độ à?
Đúng là bạn thân nhỉ?
Khưu Phi lòng thấy rất khó tin nhưng vẫn nhanh tay tải sticker về.
Kiều Nhất Phàm cuối cùng cũng có thể cắt cơn buồn cười. Cậu vừa lau nước mắt vừa chậm rãi ngồi thẳng dậy, hiếu kỳ lại gần Khưu Phi: “Này, cậu đang xem gì thế …”
Khưu Phi lại đang kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, sau đó đột nhiên đứng dậy, mắt liếc đồng hồ một cái.
“… Còn tận nửa tiếng, kịp!”
“Kịp cái gì?” Kiều Nhất Phàm không hiểu ra sao.
Khưu Phi lắc lắc điện thoại trong tay với cậu rồi đi sang căn phòng bên cạnh: “Cao Anh Kiệt hẹn tui PK, tui đi chút rồi quay lại.”
Thời gian gấp gáp, Khưu Phi không kịp suy nghĩ tại sao Cao Anh Kiệt bỗng nhiên lại muốn PK với cậu. Thiên tài trẻ tuổi của Vi Thảo có tiếng là người theo chủ nghĩa hòa bình, hầu như xưa nay chưa từng chủ động hẹn người khác đánh nhau, chứ đừng nói là với người không quen thân như Khưu Phi. Nhưng điều ấy cũng chẳng ảnh hưởng đến sự hiếu thắng của Gia Thế tiểu đội trưởng. Chỉ là Khưu Phi không ngờ điều đầu tiên Cao Anh Kiệt nói với cậu sau khi vào đấu trường lại là một câu cảm thán:
“Cuối cùng cũng có cơ hội đánh với Cách Thức Chiến Đấu trong truyền thuyết rồi!”
Gọi nhau bằng ID game không phải chuyện thường thấy, dù cũng không hiếm gặp. Vì thế sau vài giây ngạc nhiên ngắn ngủi, Khưu Phi cũng không suy nghĩ nữa, chỉ điều khiển nhân vật tiếp chiêu cực nhanh.
“Vừa hay tớ cũng muốn nói như vậy.” Thấy Viên Vũ Côn thất bại, Khưu Phi không nản mà nhanh chóng tiếp tục bằng Long Nha, “Nhất Phàm thường xuyên kể với tớ về cậu, nghe đại danh đã lâu!”
Nói xong chính cậu cũng giật mình cảm thấy sao thái độ của mình cứ có vẻ sặc mùi thuốc súng thế nào ấy nhỉ ?!!!
May mà Cao Anh Kiệt bên kia không để ý, ngược lại, cậu còn bật cười ra tiếng: “Nhưng chắc chắn Khưu đội không ‘thảm’ như tớ. Đã mấy năm trôi qua rồi mà tớ vẫn nhớ như in Nhất Phàm hồi đó ngày nào cũng lải nhải ‘Cách Thức Chiến Đấu’ thế này, ‘Cách Thức Chiến Đấu’ thế nọ bên tai tớ, làm tớ suýt nữa ghen tị chết!”
Mấy năm trôi qua rồi?
Khưu Phi lại sửng sốt!
Chuyện gì vậy, Cao Anh Kiệt là người thẳng thắn như vậy sao?
Cậu ấy nói, Nhất Phàm ngày nào cũng …
“ … Không đến mức vậy chứ?!” Khưu Phi mím chặt môi, thần sắc căng thẳng, tai đã bắt đầu đỏ bừng lên.
“ … ngày nào cũng lải nhải Cách Thức Chiến Đấu’ thế này, ‘Cách Thức Chiến Đấu’ thế nọ bên tai tớ”
Hóa ra mình thích được cậu ấy nhắc đến như vậy!
Ngay cả chính Khưu Phi cũng cảm thấy mê mang, ý nghĩ ngọt ngào này lan tỏa trong lòng, không giấu được ai hết. Giống như giữa trưa hè nắng gắt được người ta rót cho một cốc nước ngọt ướp đá, bọt khí sùng sục nổi lên, nổ bụp bụp vui tai.
Cao Anh Kiệt bên kia vừa đánh vừa trả lời, khí thế không hề lép vế: “Đến mức vậy chứ!!!!!! Khưu đội, cậu không biết, hồi lớp 8 tớ bị ba mẹ tịch thu hết thẻ tài khoản, Nhất Phàm phải chơi Vinh Quang một mình. Sau đó ngày nào đến trường cậu ấy cũng tỉ tê kể với tớ đi đánh phó bản nào với cậu, hai người tổ đội như thế nào, thắng bao nhiêu trận, … Thật là!!! Tớ rất hâm mộ … Tớ cũng rất muốn chơi game mà!!!”
… … … Khoan, cái gì, lớp 8???!!!!!!
Cái gì gọi là “ngày nào đến trường cậu ấy cũng tỉ tê kể với tớ đi đánh phó bản nào với cậu, hai người tổ đội như thế nào, thắng bao nhiêu trận” ????
Toàn bộ mạch não của Khưu Phi đều dừng lại trong ba giây, thao tác tay chậm một cái, Cách Thức Chiến Đấu lập tức bị cái chổi to xù của Mộc Ân quật vào mặt.
Đ … !
“Lớp 8? Là sao?” Cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất khó tin, vội điều khiển nhân vật lập tức dừng lại. Cách Thức Chiến Đấu ngơ ngác đứng giữa đấu trường, giống hệt chủ nhân của nó giờ này.
Lúc ấy cậu đúng là có một đồng đội cố đinh. Đó cũng là người đồng đội cố định duy nhất cậu từng có. Nhưng Gió Ngàn Dặm rõ ràng là …
“Ban đầu Nhất Phàm chơi thiên sứ thủ hộ nha! Cậu ấy chích máu rất tốt!!!”
Bên kia, Cao Anh Kiệt ra đại chiêu K.O với cậu:
“Nếu không phải vì tớ bị ba mẹ bắt nghỉ game để chuẩn bị thi cấp 3, Nhất Phàm sẽ không đi làm vú em cố định cho người khác đâu!” Tiểu thiên tài Vi Thảo nhỏ giọng oán trách, nhưng trong ngữ khí lại có phần thân thiết khó tả, “Bọn tớ đều là fan Vi Thảo, nên chọn nghề cũng là những nghề ‘tủ’ của Vi Thảo. Nhất Phàm thích công thủ cân bằng, thế nên chọn thiên sứ thủ hộ … Khưu đội? Khưu đội? Cậu lag à?”
Đại não Khưu Phi lúc này đúng là đã lag.
Trong nháy mắt, những chi tiết rời rạc bỗng kết nối với nhau như bảng mạch điện trong bóng đèn vừa được bật công tắc, đồng loạt sáng lên. Cậu nhớ đến nụ cười bí hiểm đầy thâm ý của Diệp Tu khi video call lúc ấy, nhớ đến chút ngại ngùng của Kiều Nhất Phàm khi giới thiệu hai cậu “quen trên mạng”, nhớ đến chuyện Nhất Phàm lưu hình mình trong điện thoại, nhớ đến bài phỏng vấn Nhất Phàm mà cậu đã đọc được, lời nhắc nhở rõ ràng như vậy trước mắt cậu:
“Kiều Nhất Phàm, cậu tuyển thủ tân binh điềm tĩnh kín đáo, sau khi ra mắt hai mùa giải mới bất ngờ lên sàn Liên minh, tỏa ra hào quang rạng rỡ. Kiếp sống chuyên nghiệp của cậu không được như cái tên nhất phàm phong thuận, không phải là một cánh buồm đón gió xuôi ngàn dặm . . .”
Một cánh buồm đón gió xuôi ngàn dặm …
Thảo nào, đây là tên của cậu ấy …
Cậu nhớ lại ước định lúc trước của hai người: “Gặp lại ở Liên minh”. Sau mấy chữ ngắn ngủi ấy, bọn họ đường ai nấy đi, gia nhập trại huấn luyện của riêng mình. Sau đó không phải Khưu Phi không muốn đi tìm Gió Ngàn Dặm, nhưng hồi âm ít dần, cuối cùng bặt vô âm tín. Hơn nữa, môi trường cạnh tranh khốc liệt của giới thể thao điện tử cuốn cậu đi lúc nào không biết.
Khưu Phi đã từng nghĩ, dù Gió Ngàn Dặm afk thì có lẽ cậu ấy cũng đang ở một góc nào đó trên thế giới này tiếp tục theo dõi đấu trường Vinh Quang. Thế nhưng cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra, Gió Ngàn Dặm không bỏ game, mà là đổi một nghề khác làm lại từ đầu. Mà hai người đã từng có ước định như họ, thật ra đã sớm cửu biệt trùng phùng.
Quanh đi quẩn lại, chính mình chinh chiến tứ phương, lại chẳng biết có thứ bất tri bất giác đã thay đổi. Giống như có chú chim thu cánh về tổ, nghỉ lại bên cạnh mình.
“Chẳng qua sau đó nghĩ lại, tui mới cảm thấy, duyên phận . . . thật sự quá quý giá,” Giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Nhất Phàm gần như bị tiếng mưa lấn át, ánh mắt xuyên qua làn sương khói mông lung nhìn thẳng vào Khưu Phi, giống như điểm chân thực duy nhất giữa cơn mơ, đánh thẳng vào trái tim của cậu: “Cho nên nếu gặp được, nhất định càng phải cố gắng quý trọng giữ gìn.”
Khưu Phi nhớ lại Kiều Nhất Phàm trong buổi chạng vạng chiều hè hôm đó, nhưng chỉ đến giờ phút này, cậu mới thực sự cảm nhận được thâm ý ngày ấy.
Giống như hơi nước mờ mịt đã bị xua tản, màn mưa như rèm châu đã bị vén lên, rẽ mây nhìn trời, mây tan mưa tạnh, bầu trời màu xám bị xé một góc, cho vạn tia nắng tươi đổ xuống.
Lúc Kiều Nhất Phàm mở cửa bước vào, chỉ thấy màn hình Khưu Phi đã xám xịt, hai chữ Vinh Quang và Good Game to bự đỏ rực ở chính giữa.
Cậu trai quỷ kiếm chớp mắt, cười nói: “Các cậu đánh xong rồi à? Vừa khéo trận mở màn cũng sắp bắt đầu, Khưu đội đến xem cùng đi!”
“…” Khưu Phi ngồi im không nhúc nhích hồi lâu mới bỏ tai nghe xuống, chậm rãi quay lại, ánh nhìn như thể lần đầu tiên thực sự trông thấy người kia.
“Gió Ngàn Dặm?”
Chú thích:
Gió Ngàn Dặm: Xuất phát từ câu thơ:"Tri định nhất phong phàm, sử đắc thiên lý phong" trong bài thơ Tiễn Thôi Sảng đi Hồ Nam của một nhà thơ thời Đường tên là Mạnh Giao, nghĩa đen là buồm thuận gió xuôi ngàn dặm, nghĩa bóng là vạn sự suôn sẻ như một cánh buồm thuận gió.