Toàn Chức Cao Thủ - Bài ca về đam mê, khát khao tuổi trẻ!

Mặn Không Ngọt

Gà con tiến hóa
Bình luận
16
Số lượt thích
39
#1
Lưu ý: Bài này mình chỉ lấy từ một page và đã hỏi ý kiến người viết. Thấy cũng khá là hay ho nên xin post lại để mọi người đọc. Sau đây là nguyên văn bài viết.

Với ai đó chưa đọc, ta xin giới thiệu sơ lược về tác phẩm. Toàn Chức Cao Thủ nói về Diệp Tu, một cao thủ từng 3 lần dẫn dắt team vô địch giải đấu chuyên nghiệp game Vinh Quang, một game nhập vai hành động góc nhìn thứ nhất có độ khó rất cao. Sau nhiều năm gắn bó cùng chiến đội Gia Thế, vì nhiều nguyên nhân anh bị chính chiến đội của mình dồn ép phải giải nghệ.


Ở độ tuổi mà với một game thủ chuyên nghiệp có thể xem như là đoạn cuối của con đường chơi game chuyên nghiệp, nhưng Diệp Tu không từ bỏ. Từ bàn tay trắng, chỉ với niềm đam mê cùng kho kiến thức khiến mọi người phong tặng danh hiệu Bách Khoa Toàn Thư game Vinh Quang, Diệp Tu quyết tâm trở lại một lần nữa với giải đấu chuyên nghiệp, mục tiêu của anh lần này vẫn như bao năm qua: Quán Quân.

Truyện có lối viết dí dỏm, hành văn khoáng đạt, các tuyến nhân vật đặc sắc, hàm lượng kỹ thuật cực cao. Là một người chơi game đã được 15 năm, ta xin khẳng định, nếu bạn là một gamer và cũng thích đọc truyện thì tuyệt đối không được bỏ qua Toàn Chức Cao Thủ. Ta từng đọc một số tác phẩm Võng Du khác nhưng nói thật ta thấy nó giống Hệ Thống hơn là Võng Du, độ thực tế có chút kém TCCT.

Nếu chỉ kể về game xuất sắc, TCCT chưa thể tính là truyện hay nhất thể loại Võng Du. Cái ta thấy hay nhất trong truyện đó là tinh thần của các nhân vật nói riêng và tinh thần của cả truyện.

Trong TCCT, bạn sẽ thấy cái gì huyết hải thâm thù, nhân vật "phản diện" của chúng ta cũng chỉ có ý nghĩ trả đũa lớn nhất khi bị main hành trong game đó là: Chạy sang cắt điện cho main khỏi chơi.

Trong TCCT, bạn cũng sẽ không thấy cái gì tình cảm ướt át. Có đi soi kỹ cũng chỉ có một chi tiết Tô Mộc Tranh dựa vào vai Diệp Tu mà ngủ. Chỉ một mà thôi.

Thứ được bộc lộ nhiều nhất trong truyện đó chính là niềm đam mê cháy bỏng và quyết tâm không sờn để vươn đến đỉnh cao của những người trẻ tuổi.

Diệp Tu dù bị chèn ép vẫn không chút để bụng, bởi mục tiêu, suy nghĩ, bận tâm lớn nhất của anh chính là chiến thắng trong trận đấu.
Hàn Văn Thanh, đối thủ "truyền đời" của Diệp Tu, dù đã lớn tuổi so với mặt bằng chung vẫn kiên trì gắng sức luyện tập không ngơi nghỉ những bài tập buồn chán để duy trì phong độ cũng như khí chất chỉ tiến không lùi.

Ngụy Sâm, một lão tướng đã giải nghệ từ thời đầu nhưng bao năm lăn lộn như một tên thần côn vẫn không dứt nổi đam mê, vẫn hì hụi đi nghiên cứu những thứ tẻ ngắt về game, hoạt động vốn quá nhức não với một kẻ No Limit như lão.

Vương Kiệt Hi vì thế hệ nối tiếp, vì vinh quang của cả đội mà sẵn sàng thay đổi lối chơi, hy sinh danh vọng của bản thân.

Đó là đam mê, nhưng sâu hơn, hay hơn chính là nhờ đam mê, hết mình với đam mê của mình, họ được gì. Tiền, vinh quang không phải là tất cả.

Diệp Tu quyết tâm trở lại với game bằng class Tán Nhân không chỉ bởi đam mê, đó còn là vì lời hứa với người bằng hữu đã mất Tô Mộc Thu. Dùng nhân vật, vũ khí của bằng hữu để thực hiện mong muốn của người đó. Đó chính là tình bằng hữu chân thành nhất.

Mạc Phàm, Hại Người Không Mệt từ một kẻ tự kỷ cách xa thế giới sau khi đến với đội đã hòa đồng hơn, biết lắng nghe chia sẻ hơn.

Bánh Bao Xâm Lấn, Ngụy Sâm từ thành tử hắc bang nhờ game mà tìm ra đam mê thực sự của mình từ đó cũng mang đến ánh sáng cho chính mình.

Đường Nhu, đại tiểu thư của gia tộc, luôn cảm thấy buồn chán với mọi thứ đã tìm ra mục tiêu sống cho bản thân.
....

Còn rất nhiều nữa, nhưng có lẽ ta nên để bạn đọc tự cảm nhận.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook