Hoàn [Tán Tu Tán + Thu Tranh] Vẫn Còn Người Nhớ

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[OneShot] Vẫn Còn Người Nhớ (1)

Pairing: Tán Tu Tán, Thu Tranh

Author: justorange@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com

Editor: Trang Hoàng

Tình trạng: Đã hoàn​

Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.

Warning: Xưng hô trong đối thoại giữa Tán và Tu không có học cho lắm.



Di động trên bàn đột nhiên rung lên, Tô Mộc Tranh nhanh chóng cầm lên xem rồi tắt đi. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng Diệp Tu đang khép chặt, quơ lấy một vài thứ rồi vội vàng chạy xuống nhà.

“Em ra ngoài có chút việc.” Cô nói qua với Trần Quả. “Chắc tối không về ăn cơm được đâu.”

Dừng trước cửa chung cư là một chiếc xe hơi màu xám bạc không quá nổi bật. Tô Mộc Tranh bước chậm đến bên cửa ghế phó lái, mở cửa xe ngồi vào. “Đến muộn nhé.” Cô nghiêng đầu cười.

Người lái xe có gương mặt giống hệt Diệp Tu, chẳng qua phong thái chỉnh tề hơn Diệp Tu nhiều. “Xin lỗi, công việc trước khi tan ca tự nhiên tăng lên, trên đường còn kẹt xe một chút nữa. Em đi, anh ấy có biết không?”

“Anh ấy” đương nhiên là chỉ Diệp Tu.

Tô Mộc Tranh lắc đầu. “Ăn trưa xong là anh ấy vùi đầu nghiên cứu mấy trận đấu gần đây, tới tận vừa nãy mới chợp mắt. Cũng sắp đến vòng bán kết rồi.”

“Ừm.” Nét mặt Diệp Tu cũng không biểu lộ cảm xúc gì quá đặc biệt. “Mình đi thôi.”

Không lâu sau khi mùa giải thứ 10 kết thúc, Diệp Thu xin công ty chuyển sang công tác ở chi nhánh thành phố H. Chi nhánh H vừa mới thành lập, bề ngoài trông rất tiềm năng nhưng trong nội bộ lại khá lộn xộn, đang rất cần người chịu hi sinh đến quản lý. Diệp Tu chưa gì đã lo làm phiền cậu, nhất quyết không chịu dọn ra ở cùng, lần nào cũng để nhóm Trần Quả, Tô Mộc Tranh ra tiếp đón. Diệp Thu không thể làm gì khác, đành cứ như cũ mỗi khi rảnh lại đến thăm một lần, nhân tiện bày tỏ tấm lòng “Mong mọi người chiếu cố anh trai em”. Kết quả tuy không mang được Diệp Tu đi nhưng lại quen được Tô Mộc Tranh – dù cậu lúc đầu chỉ biết cô là một tuyển thủ chuyên nghiệp năm nay 29 tuổi nhưng cô dường như lại biết đến cậu từ lâu, làm cậu không khỏi kinh ngạc: Diệp Tu thế mà có kể chuyện mình cho người khác nghe?

“Ừm, là vì anh ấy từng kể cho bọn em nghe ảnh có một em trai, lúc trộm chứng minh thư của anh, anh ấy cũng nói lại một lần nữa.” Tô Mộc Tranh giải thích như thế. Tới tận khi cả hai quen thân hơn, Diệp Thu mới biết hai từ “bọn em” kia là để chỉ cô và một người khác nữa.

Từ thường xuyên gặp gỡ đến thấy người kia thật không tệ rồi dần dần thân thiết hơn, lại cùng rất đồng lòng giữ bí mật chuyện này với Diệp Tu. Tô Mộc Tranh thuần túy tò mò không biết khi nào cậu nhận ra được tín hiệu từ cô. Còn về Diệp Thu thì cậu không biết người trong lòng Tô Mộc Tranh là cậu hay người anh trai song sinh luôn thân thiết với cô nên cũng chọn cách im lặng.

Lần này hai người gặp nhau thực tế là để mua quà sinh nhật cho Diệp Tu. Sau khi đỗ xe ở bãi để xe trước siêu thị, Tô Mộc Tranh còn chưa kịp đi đâu, Diệp Thu đã ghé vào một cửa tiệm đồ chơi ở tầng 1, mua một con cún điện tử.

“Anh ấy thích đồ chơi à?” Tô Mộc Tranh cười hỏi.

“Kệ đi.” Diệp Thu nói, ngồi xuống một cái ghế nghỉ, lấy ra một tấm thiếp viết lên.

TO Diệp Tu: Lâu lâu nhớ dắt “Tiểu Điếm” đi dạo, bù cho thời gian nó không được gặp anh. Nhân tiện giảm béo luôn. Sinh nhật vui vẻ. Diệp Thu.

Viết xong, cậu dính tấm thiếp lên lưng con cún.

“Vốn định tham khảo ý kiến của anh chút, xem anh bình thường sẽ tặng anh trai cái gì. Bao nhiêu năm trong đầu anh ấy chỉ có mỗi thuốc lá, chuột máy tính với bàn phím, ảnh không chán em cũng chán.” Tô Mộc Tranh kéo Diệp Thu đứng lên. “Cơ mà hiện tại xem ra anh cũng chẳng có giá trị tham khảo gì hết trơn.”

“Tặng anh trai?” Diệp Thu hỏi lại. Nghề nghiệp cho cậu thói quen thừa thắng xông lên, một khi có được cơ hội thì phải đem tất cả phiền toái giải quyết luôn một thể.

“Ừm.” Tô Mộc Tranh loan loan mắt cười. “Theo một cách nào đó, chúng ta có chung anh trai đấy.”

“Là mấy năm đó sao?”

“Ừ, anh ấy chưa kể anh nghe chuyện sau khi rời nhà sao?”

Diệp Thu lắc đầu. Diệp Tu chính là một người như thế, vĩnh viễn giữ bộ dạng giấu giấu diếm diếm. Chỉ cần là chuyện hắn không muốn kể, sẽ chẳng có ai mò ra được hắn giấu cái của gì trong lòng. Giống như lần đó, không nói không rằng liền bỏ nhà ra đi.

Tô Mộc Tranh nắm lấy tay cậu, kéo cậu đi lên tầng trên. “Vậy vừa đi vừa nói.”



Lúc Diệp Tu gặp được anh em họ Tô đã sắp không còn một xu dính túi.

Giống như 10 năm sau hắn từng đánh giá, lần đi bụi ấy tuy không hối hận nhưng thực sự rất ngây thơ, tùy hứng, không biết trời cao đất dày. Thiếu niên 15 tuổi trước đó chỉ cắm rễ trước máy tính, không phải lo lắng chuyện chi tiêu hay cơm nước, đương nhiên là cũng chẳng để ý đến đi làm thêm kiếm tiền, dù có thêm điểm cũng chỉ đủ học mấy kĩ năng cấp thấp.

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ xem nên làm gì để có thêm ít tiền, đủ để chống đỡ đến khi thực hiện được ước mơ thi đấu eSport của mình thì tiếng reo hò “Ván nữa đê!” từ một quán net chật ních người lôi kéo sự chú ý của hắn.

Người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông, mấy kẻ tới sau đã cố kiễng chân nhìn mà cũng chẳng thấy được cái gì, đành phải hỏi mấy nhân viên xem chuyện gì mà lắm người vây xem vậy.

“Bên trong có thằng nhỏ, nghe đâu mấy ngày nay cùng mọi người cá cược: PK với nó trong game, thắng thì được 100 đồng, thua thì nộp 50.”

“Điên dữ?”

Nhân viên cười khẩy. “Hừ, không biết đừng nói. Có mấy tên thấy nó nhỏ tuổi lẫn tiền cược chênh lệnh tưởng mình vớ bở, kết quả thằng nhỏ một ván cũng chưa thua.”

Thắng được 100, thua chỉ mất 50?

Diệp Tu quyết đoán chen vào đám người. Gì chứ game là sở trường của hắn, hắn cũng tin tưởng vào năng lực bản thân. Có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy mà không ra tay thì đúng là làm họ Diệp mất mặt.

Bên ngoài thì đông đúc phát sợ, bên trong trái lại có hẳn một khoảng trống để hai máy tính đối diện nhau. Hai máy đều có người ngồi, hiển nhiên là đang PK. Không lâu sau, một người chật vật đứng lên, đập lên bàn vài tờ tiền, miệng lẩm bẩm “Hai lần liền…” rồi vội vã rời đi.

“Cám ơn, cám ơn nha.” Thiếu niên ngồi đối diện sảng khoái đáp lại, không khó để đoán anh chính là nhân vật trung tâm của sự kiện này, chẳng qua lời nói tràn ngập sung sướng, đến hai chữ “Cảm ơn” cũng chẳng thấy được chút thành ý nào. “Sao, còn ai không? Đừng có sợ tui thế chứ!”

Lời này đương nhiên mang đầy ý trào phúng. Đám người bắt đầu xôn xao, ầm ĩ hẳn lên. Còn cái lũ bị bẽ mặt tuy bụng thấy thằng này đúng chả coi ai ra gì nhưng lại chẳng thể hó hé gì, chỉ đành trưng bản mặt căm tức lên. Thiếu niên ngồi sau máy tính, ánh sáng từ màn hình khiến người ta không nhìn rõ mặt anh.

“Vậy đây lên nhá.” Dưới ánh mắt của bao người, Diệp Tu đứng dậy, đem hành lý để xuống đất rồi ngồi vào máy.

Đám người vây xem nhìn tên khiêu chiến tí tuổi này không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, thầm hy vọng hắn có thể đập nát vẻ kiêu ngạo của thiếu niên kia. Nhưng cũng có không ít kẻ chỉ chăm chăm đợi cảnh thằng khiêu chiến mới này ăn hành.

“Được, chọn một trò đi, tôi gì cũng được.” Thiếu niên kia nói.

Diệp Tu tuy cực kì tin tưởng năng lực của mình nhưng cũng không dám quá coi thường đối phương, bèn chọn một game hắn giỏi nhất. Người kia vui vẻ đồng ý, lập tức đăng nhập rồi chạy tới đấu trường.

Đánh chưa được bao lâu, cả hai đã hết sức kinh ngạc, đây đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Diệp Tu lâu lắm rồi mới gặp được kì phùng địch thủ trong lòng thầm khen một tiếng, tốc độ tay không những không giảm mà còn tăng lên. Cây máu hai người dần dần giảm xuống y như nhau. Người xem xung quanh chưa từng thấy ai có thể đánh đến mức đấy với thiếu niên kia, không khỏi nín thở chờ kết quả cuối cùng. Rốt cuộc Diệp Tu bắt được một sơ hở rất nhỏ bé của đối phương, liền một lớp sóng bộc phát tấn công. Nhân vật của thiếu niên kia lần đầu tiên ngã xuống trước.

“Tiếp chứ?” Diệp Tu rất tự giác mà lấy tờ 100 trên bàn nhét vào túi.

Thiếu niên nghiến răng, vì muốn kiếm lại số tiền nên lập tức đáp. “Tiếp!”

Lần này là để thăm dò thực lực đối phương nên cả hai đánh càng hiểm độc hơn. Hai bên giằng co một hồi lâu hơn hẳn ván trước nhưng cuối cùng vẫn là Diệp Tu lấy một vạch máu mỏng thắng được.

Trình độ thiếu niên kia rõ không phải loại tầm thường, xung quanh không ai vì hai lần bại kia mà cười nhạo anh, ngược lại càng thêm chú ý tới tên nhóc không biết từ đâu chui ra kia hơn.

Diệp Tu lại tiếp tục lấy thêm hai tờ 50 trên bàn.

“Được rồi, hôm nay kết thúc ở đây vậy. Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, tui đi trước!” Thiếu niên vừa thấy không còn nắm chắc phần thắng như trước nữa liền quả quyết rời đi. Anh quơ tay đem hết tiền trên bàn bỏ vô túi rồi chen qua đám người, đi ra ngoài.

“Thêm ván nữa đi, tao chưa đủ tiền cơm.” Diệp Tu nhanh chân đuổi theo, túm lấy người kia. Đám đông tản đi rồi hắn mới phát hiện đối phương cũng xấp xỉ tuổi hắn, ăn mặc hết sức sơ sài, phong phanh.

Thiếu niên kia cố vùng khỏi tay hắn. “Tao còn cả một em gái ở nhà không đủ ăn cần phải nuôi đây, mau bỏ tay ra! Bye bye.”

Diệp Tu vẫn không chịu thua, đi theo người kia ra ngoài. “Không đánh thiệt hả? Vậy mai tao qua quán khác cướp cơm nhà mày nhá. Nghĩ coi, tao mà ra tay trước, còn có người chấp nhận nhục mặt đấu với mày chắc?”

Đối phương cạn lời, dứt khoát dừng lại trừng hắn. “Này, mày ăn vận đẹp đẽ thế kia, làm đách gì có chuyện không có tiền ăn cơm? Lừa tao à? Hết tiền thì về nhà đi, tao thật sự còn phải nuôi nhà mình.”

Diệp Tu nặng nề trả lời. “Có nhà nhưng không về được.”

“Tại sao?”

“Chuyện dài lắm không bằng chúng ta…”

Đúng lúc này bụng hắn rất thức thời mà kêu ùng ục.

“… Không bằng chúng ta kiếm chỗ nào ngồi xuống rồi tính tiếp.” Diệp Tu tỉnh bơ kết thúc câu nói.

Vậy nên hai người tìm đại một quán nào đó vừa ăn vừa nói chuyện.

“Tao tên Tô Mộc Thu.” Thiếu niên kia nói.

“Diệp Tu.” Diệp Tu ăn như hổ đói, đầu không khỏi tính lại xem từ khi nào thì rỗng túi, hắn đã gần một tuần chưa được no bụng rồi.

“À…” Tô Mộc Thu gật đầu, coi như biết thế. “Nói đi, điều kiện của mày là gì?”

Diệp Tu lau lau miệng. “Điều kiện gì?”

“Mày đang thiếu tiền, muốn trấn lột tao. Đừng bảo còn chưa nghĩ điều kiện nhá.”

“À thôi.” Diệp Tu suy nghĩ một chút. “Chẳng bằng chúng ta hợp tác một phen, có lợi cùng hưởng. Như vậy cũng không phải tao trấn lột gì mày. Tao cũng giỏi không kém mày, hợp tác như này so với việc tới từng tiệm net cá cược chẳng phải sẽ kiếm được nhiều hơn sao?”

“Mày tưởng bố chỉ có mỗi cách này để kiếm tiền thôi à. Quá ngây thơ rồi, thiếu gia ạ.” Tô Mộc Thu cười. “Cơ mà mày nói nghe cũng không tệ, cũng đúng lúc tao đang cần thêm một người hợp tác đánh quái. Thế nào, có muốn làm không?”

“Sao lại không? Tao cũng kiếm ăn nhờ game mà.”

Như người ta hay nói, đánh nhau vỡ đầu mới thành anh em.

Hai người họ PK hai ván liền bắt tay, cùng nhau hợp tác.

-T.B.C-​
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
[Tán Tu Tán + Thu Tranh] Vẫn Còn Người Nhớ (2)



(cre pic: sẽ update sau khi nhớ ra)
“Sau đó anh em cứ thế đưa tên đó về nhà mình?” Diệp Thu kinh ngạc. “Trong nhà có em gái mà dám cho người lạ về ở. Nhỡ Diệp Tu là tội phạm thì hai người biết làm sao.”

“Cũng không phải thế, anh em vẫn rất cẩn thận. Ảnh còn nói riêng với em rằng đã tìm được một tên nhóc chơi game giỏi gần bằng anh, còn muốn cùng bắt tay hợp tác, em đợi anh kiểm tra thằng đó một phát xem sao.” Tô Mộc Tranh nói. “Em vẫn thấy anh ấy một mình kiếm tiền rất vất vả. Nếu tìm được ai hợp tác cùng thì có thể đỡ cho anh ấy chút ít.”

“Thế Diệp Tu trước đó ở đâu vậy?”

“A! Cùng em đi xem bộ quần áo kia đi… À, đó chính là nguyên nhân anh em mang ảnh về.”



Tô Mộc Thu và Diệp Tu từ đó bắt đầu chiến dịch du kích các quán net, cùng người chơi cá cược với điều kiện “Chỉ cần thắng một người cũng gọi là thắng”. Tô Mộc Thu đã quá nổi tiếng ở chỗ này đến mức chẳng ai muốn tự tìm đường ăn hành nên tất cả đều chạy tới bên Diệp Tu đòi chiến.

Kết quả ăn hành vẫn hoàn ăn hành.

“Trình độ quả nhiên không tồi.” Tô Mộc Thu ngồi ở quán net hai người hay đến, tính toán thành tích ngày hôm nay. “Rồi, chia tiền, tao 6 mày 4.”

Diệp Tu bất mãn. “Dựa vào đâu chớ? Trận nào tao cũng phải đánh, mày toàn ngồi chơi một chỗ còn gì. Có tí lương tâm đi!”

“Nếu không phải trước kia tao bá cmn đạo, ai cũng sợ thì còn cơ hội cho mày lên đánh chắc? Là dựa vào tao nên mới có nhiều thằng tiền thì nhiều mà não thì teo muốn đánh cược với mày, hiểu không?” Tô Mộc Thu nói. “Hơn nữa em gái tao sắp phải đóng tiền học rồi, chênh lệch có tí mày cũng chả thiệt gì mà còn đỡ cho tao lắm lắm.”

“Mày cứ luôn mồm “em gái, em gái”, ai biết có thật hay không?” Diệp Tu thừa biết quyền chủ động hợp tác nằm trong tay Tô Mộc Thu, nói nữa cũng không hiệu quả đành nằm bệt xuống bàn máy tính. “Tao còn cần tiền để thuê phòng khách sạn nữa.”

“……Ở khách sạn?” Tô Mộc Thu dở khóc dở cười. “Đại ca, mày đi bụi là để ở khách sạn sao? Công tử có khác, xài sang ghê ta. Thế mấy ngày nay mày ngủ đâu dợ?”

“Quán net á.” Diệp Tu đáp đến là tự nhiên.

“Mày trốn nhà đi mà không thèm tính toán gì trước à, ví dụ như tìm xem có ai thân quen ở đây không rồi trú tạm vài ngày, đợi ba mẹ phát hiện tới rước về. Dù sao cũng chỉ là giận dỗi trong nhà thôi mà.” Tô Mộc Thu dừng một chút. “Có nhà thiệt tốt, chả hiểu sao tự dưng mấy đứa như mày lại bỏ nhà đi bụi nữa.”

“À… Tao đâu muốn bị tìm thấy. Cũng không hẳn là giận dỗi gì, nói đúng ra là…” Diệp Tu nghĩ ngợi. “…Lý tưởng của tao với của gia đình không giống nhau.”

“Lại còn đến mức ấy… Lý tưởng của mày là cái chi, nói nghe cao cả dữ.”

“Tham gia thi đấu eSport.” Diệp Tu lúc nói ra câu này trong mắt lộ vẻ kiên định. “Đã làm là làm tới cùng, tao không chỉ định chơi game suông đâu.”

“Tìm được phương pháp chưa?”

“…Chưa.” Đây cũng là điều Diệp Tu lo lắng. Thiếu niên 15 tuổi làm ra một quyết định trọng đại như vậy, mang theo một bầu nhiệt huyết theo đuổi lý tưởng bước ra ngoài cuộc đời lại đụng phải hiện thực lạnh băng tàn nhẫn. Thế nhưng, một khi đã quyết bước đi trên con đường này hắn sẽ không quay đầu, Diệp Tu sẽ không ôm ấp lý tưởng chỉ để buông tha cho nó trở thành trò đùa.

“Hiện thực đúng là rất tàn nhẫn.” Tô Mộc Thu híp mắt cười nói. “Nhưng coi như mày gặp may, tao đây cũng từng đấu game, mục tiêu có lẽ cũng giống mày. Không có chỗ ở hả? Đến nhà tao không? Miễn là không động đến em gái tao, còn tao thì rất hoan nghênh có thêm người cùng gánh vác tiền thuê nhà.”



“Rồi sau đó là lần đầu em gặp Diệp Tu.” Tô Mộc Tranh nói.

“Anh em xem xét tên đó mất bao lâu thì xác định hắn đạt chuẩn?”

“Em cũng từng hỏi anh mình. Ảnh nói, là nhờ trực giác, một tên nhất quyết thực hiện lý tưởng của mình quả thực ngốc nghếch đến phát rồ, nhưng sẽ không phải kẻ xấu. Hơn nữa nhìn Diệp Tu không có chỗ ở, phải trú tạm quán net cũng khá đáng thương, chắc là anh ấy nhớ về khoảng thời gian hai anh em em lưu lạc ngoài cô nhi viện. Khi ấy, tụi em không có chỗ ở cố định, cũng thường ở lại quán net.”

Diệp Thu im lặng. Sau khi quen biết, cậu cũng đã biết về gia cảnh của Tô Mộc Tranh, không khỏi thầm nghĩ cho dù lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà cô vẫn có thể giữ nguyên sự hồn nhiên, lạc quan là nhờ một phần lớn công lao của người anh trai kia.

Tô Mộc Tranh nở nụ cười, khuôn mặt vương chút hoài niệm. “Anh em vẫn luôn như vậy, rất dễ mềm lòng trước chuyện buồn. Tuy khi cần giả dối anh ấy sẽ giả dối, khi cần so đo anh ấy sẽ so đo nhưng thực ra, đến cả chó mèo hoang anh ấy còn thương, nói gì đến Diệp Tu khi ấy đã gần như là bằng hữu của ảnh, lại còn đang chịu cảnh hết tiền, không thể quay về nhà.”

“Kỳ thực chủ yếu là vì họ có cùng chí hướng. Diệp Tu luôn chê anh không chịu chơi game cùng. Khó khăn lắm mới gặp được một chiến hữu thực lực ngang bằng lại cùng theo đuổi một mục tiêu, dám chắc ổng chỉ hận không thể ngay lập tức cùng mặc chung một cái quần ấy chứ.”

“Ừm, về sau anh ấy và anh trai em cùng nhau kiếm tiền để cả nhà sống qua ngày, đôi khi cũng sẽ đưa đón em đến trường. Bạn học cũng từng hỏi em sao không bao giờ thấy bố mẹ em, em bảo hai anh trai không phải tốt hơn sao, thế là đủ rồi. Khi đó mọi người chẳng ai có anh chị gì mà em có tới hai anh lận, mấy tên côn đồ trong trường nghe được về sau chẳng dám bắt nạt em, haha.”

“Nhưng cũng không phải lúc nào mấy anh ấy cũng chăm em được.” Tô Mộc Tranh nói tiếp. “Mấy cách kiếm tiền khác mà anh em nói chính là đi thi đấu ở mấy giải đấu ngầm, lúc ấy em sẽ không đi theo quấy rầy bọn họ. Theo như hiện tại nhìn về thì đúng là không có tinh thần thể thao nhưng khi đó quả thực là bất đắc dĩ. Diệp Tu lúc đầu cũng không muốn tham gia loại hình phi pháp này nhưng sau hai ngày cả bọn không có gì bỏ bụng, còn bị giục tiền nhà, anh ấy cũng đành phải động thủ. Haha, lại nói tiếp, nhìn tụi em dạy dỗ anh trai anh từ công tử ăn trắng mặc trơn thành thanh niên chịu thương chịu khó, biết phấn đấu vươn lên, ông chủ Diệp thấy thế nào?” Cô cất lời trêu chọc Diệp Thu.

“Ngàn like.” Diệp Thu giơ ngón tay cái. “Nên như thế, dạy cho ổng biết thế nào là cuộc đời. Ngày trước, ổng luôn đòi dùng oẳn tù tì để quyết xem ai đi rửa bát mà cái trò đó cũng là tâm lý chiến, ổng trưởng thành sớm hơn anh một chút nên lần nào cũng thắng. Hình như trong giới bọn em cũng kêu ổng tâm bẩn hay bậc thầy chiến thuật gì đó đó. Dù sao nhờ vậy anh từ nhỏ đã thạo việc nhà hơn ổng…”

“Kết quả anh ấy đến nhà tụi em, học được ngoài trò chơi còn có việc nhà.” Tô Mộc Tranh bổ sung.



Diệp Tu cũng hiểu được sống cùng anh em nhà Tô sẽ không giống như hồi trước ở cùng bố mẹ.

Phòng ở tầng hầm vừa lạnh vừa ẩm ướt thua xa căn nhà hai tầng vừa rộng vừa thoáng hắn từng sống; cơm chỉ có rau cháo qua ngày, ăn bữa nay lo bữa mai; nhà chật chỉ đủ nhét một cái máy tính bàn, muốn chơi game là lại phải lội ra quán net xa thiệt xa. Hắn lúc đầu không tài nào hiểu nổi vì sao sống trong hoàn cảnh khổ cực như vậy mà hai anh em họ ngày ngày vẫn có thể tươi cười rạng rỡ. Về sau, Tô Mộc Thu có lần buột miệng nói lý tưởng và em gái là toàn bộ cuộc sống của anh. Diệp Tu nghe xong liền quyết tâm cùng đi tham gia mấy giải đấu ngầm.

Bởi vì hai anh em họ chỉ còn có nhau, vậy nên chỉ cần có thể cùng che chở nhau, cùng đi tiếp, cuộc sống gian khổ cỡ nào vẫn sẽ tìm thấy hạnh phúc.

Khoảnh khắc đó kỳ thực hắn thấy có chút khó thở, đồng thời cũng tự biết rằng mình chẳng có tư cách gì để an ủi người kia, chỉ còn cách mỗi khi Tô Mộc Thu đi thi đấu ngầm, hắn ngồi xuống bàn máy tính bên cạnh.

Nếu khó thở, vậy thì từ từ hòa nhập, cùng hai người họ xây dựng một gia đình nhỏ bé.

Sau đó Vinh Quang ra mắt, Tô Mộc Thu kéo Diệp Tu đi xếp hàng từ nửa đêm mới mua được mấy cái thẻ tài khoản khu Một. Từ đó về sau, Tô Mộc Tranh sẽ thỉnh thoảng tới quán net tìm hai người, kiếm một cái ghế nhỏ ngồi đằng sau nhìn anh trai và Diệp Tu ở trong game diễu võ dương oai, hô mưa gọi gió. Thật tốt, cô thầm nghĩ vậy, mỗi ngày đều có thể theo sau hai người đoán Boss dã ngoại hôm nay sẽ rơi ra vật liệu gì, mỗi ngày đều có thu hoạch, mỗi ngày đều không phải lo không có cơm ăn, mỗi ngày ba người đều có thể cùng một chỗ không xa rời nhau, thật là tốt.

Có lần Diệp Tu quơ quơ cái thẻ tài khoản trong tay, cười đến hết mực chân thành, chậm rãi hỏi cô có muốn học chơi Vinh Quang không, gọi anh một tiếng anh trai, anh dạy cho! Tô Mộc Thu khi ấy sẽ đột ngột nhảy ra, bóp cổ tên kia bảo muốn nghĩ cũng đừng có nghĩ, chưa tính đến chuyện dám rủ rê Tô Mộc Tranh chơi Vinh Quang mày còn định cướp em gái bố à, lần sau Boss rơi vật liệu đừng hòng bố cho mày!

Em gái mày không phải em gái tao chắc? Keo kiệt vờ nhờ, tao ở nhà cũng được gọi là anh trai nhá —— Diệp Tu kéo dài âm cuối.

Tô Mộc Thu quay đầu nhìn em gái nói Mộc Tranh à, từ hôm nay trứng trà của anh Diệp Tu đều của em hết, là anh trai nhường cho em gái đó.

Tô Mộc Tranh mừng rỡ nhảy múa, nhìn Diệp Tu đầy kì vọng. Hồi đấy, trứng trà là thức ăn vặt xa xỉ, một tuần mới được ăn một lần. Tô Mộc Thu bảo mình lớn nhất nên không ăn, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh một người một quả. Vì thế, nhờ Diệp Tu đặc biệt hào phóng đồng ý, Tô Mộc Tranh tự nhiên mỗi tuần được hưởng tới hai quả trứng trà, cùng với một người anh trai.

Còn việc biết được “anh trai” Diệp Tu chỉ lớn hơn em ruột có vài phút, lại chuyên cùng em trai mình tranh đấu không khoan nhượng là chuyện rất lâu về sau.



“Thế nào, có ghen tị không, em trai ruột của Diệp Tu?” Tô Mộc Tranh chống cằm cười. Lúc này bọn họ đã mua sắm xong, hiện đang ngồi ở một nhà hàng đồ Tây bên cạnh siêu thị.

“Ghen tị, ghen tị lắm luôn.” Diệp Thu gật gật đầu, đẩy món điểm tâm ngọt tới trước mặt cô. “Cho em đấy, ngon hơn trứng trà nhiều.”

“Cho làm gì, anh cũng đâu phải anh trai em.” Tô Mộc Tranh nhìn cậu, lại đẩy cái đĩa trở về. “Trứng có giá nhưng tình cảm lại vô giá.”

“…” Tình cảm vô giá? Nội tâm Diệp Thu vốn đã hơi bình ổn giờ lại bắt đầu run lên.

Tô Mộc Tranh hướng cậu làm mặt quỷ.

Diệp Thu giả vờ ho vài cái, đi đường thẳng tìm hiểu tâm ý người ta thật quá đau tim, cậu chỉ còn nước tìm đường vòng, bắt đầu từ Diệp Tu. “Được rồi, thân làm em trai, anh đương nhiên cũng rất muốn biết anh trai chung của hai chúng ta là Diệp Tu sống như thế nào. Mà tiện thể đang nói, không biết nhiều năm như vậy Diệp Tu đã từng thích ai chưa? Gia đình anh giục giã đến sợ, còn kêu anh nói với ổng, hoặc là kiếm một đứa con dâu mang về, không thì đừng hòng bước chân vào nhà.”

Nói ra xong cậu liền lập tức hối hận, thầm mắng chính mình ngày thường tra khảo đối thủ an ủi hợp tác thì giỏi lắm ngôn từ lai láng thấy sợ luôn, giờ vừa mới mở miệng tìm hiểu chuyện người trước mặt thì lại gượng gạo đến nỗi bản thân cũng không dám nhìn, chả trách Tô Mộc Tranh đang ăn còn ngạc nhiên tới ngây người.

“Mộc Tranh, Mộc Tranh?” Cậu lấy hết can đảm gọi người kia. “Ba mẹ anh cũng không phải có ý đó đâu, là anh chẳng may lỡ miệng thôi… Anh cũng biết ổng không có, cả ngày không chơi game cũng là thi đấu thì làm sao còn thời gian mà…”

“Có.” Tô Mộc Tranh nói.

“Hả?” Diệp Thu trợn mắt. Hai anh em cậu quả thực nhìn không tệ. Hồi học cấp hai còn có một ít nữ sinh trưởng thành sớm phát mê phát mệt con nghiện game Diệp Tu – tất nhiên trong mắt mấy cổ thì đó lại là dáng vẻ lười biếng so hot, Diệp Thu nhớ lại mà thấy buồn ói. Rồi cấp ba đại học đi làm, Diệp Thu ngày càng trưởng thành và cũng không thiếu người theo đuổi. Kể cả bây giờ trong công ty vẫn còn rất nhiều nhân viên nữ chưa từ bỏ hy vọng, mặc kệ sự thật cậu đã thành chậu có bông. Mặt mũi Diệp Tu đương nhiên không khác gì Diệp Thu, chỉ là Diệp Tu nhìn không khác gì một tên cả đời chỉ mơ được lấy máy tính. Thế mà hóa ra trong lòng tên tâm bẩn lại có chứa một bóng hình, đây mới là điều làm cậu ngạc nhiên.

Vẻ vui cười trên gương mặt Tô Mộc Tranh dần biến mất, cô rũ mi mắt, sửa lại dáng ngồi cho thật ngay ngắn, rồi nghiêm túc nói. “Anh ấy có, người trong lòng của anh ấy.”

-T.B.C-​
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
[Tán Tu Tán + Thu Tranh] Vẫn Còn Người Nhớ (3)
Tô Mộc Tranh biết được bí mật của anh trai mình với Diệp Tu là vào một buổi chiều năm nhất sơ trung về sớm.

Hôm đó, lúc tan học ra đến cổng trường không nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, cô mới nhớ ra tối hôm trước khi nhận được thông báo của nhà trường thì Tô Mộc Thu với Diệp Tu vẫn đang tại một quán net giành cho bằng được một giải thưởng không lớn không nhỏ, chỉ để lại một tờ giấy báo “Cơm tối ở trong nồi” nên cô cũng quên khuấy đi mất. Dù sao thì Tô Mộc Tranh cũng không phải dạng tiểu thư nhà giàu không có người đón thì chịu không biết đường về. Cô bé đợi một lúc rồi một mình đi về căn phòng trọ ẩm ướt lạnh lẽo dưới hầm, vừa đi vừa vui vẻ hát một bài đồng dao.

“Em về rồi đây!” Cô mở toang cánh cửa, định làm hai anh bất ngờ nhưng lại phát hiện bên trong vắng tanh. Cô chớp chớp mắt, nhớ là hôm nay đâu có giải đấu gì, hai chiếc máy tính cũ bên cái giường chung của Tô Mộc Thu và Diệp Tu vẫn đang mở, bên trên hiện rất nhiều thứ kì quái, cạnh cục CPU đang chạy lục cục, thậm chí còn một ít khói trắng bay lên, là vài cục giấy vụn vứt lung tung.

Cô cởi cặp sách, định tranh thủ làm vài việc nhà trong lúc đợi hai anh về nhưng khi mở máy giặt ra thì không thấy quần áo bên trong đâu hết —— cô cười híp mí, chắc giờ hai người họ đang ở trên tầng thượng phơi quần áo đây mà.

Tô Mộc Tranh khóa kỹ cửa rồi chạy bịch bịch lên lầu, đầu thầm nghĩ tí phải khen hai người hôm nay đã biết mang đống quần áo để suốt mấy ngày trời ra giặt. Nhưng ngay khi đặt chân qua khung cửa gỗ cũ kĩ dẫn ra sân thượng, cảnh tượng trước mắt đã làm cô phải dừng sững lại ——



cre pic: 花雕老吴
Tô Mộc Thu anh trai cô và Diệp Tu, hai người vai kề vai đứng sát bên nhau. Nắng chiều như một lớp hào quang vàng nhạt phủ lên người họ, lên sợi tóc rung rinh trong gió, lên khóe áo hơi nhăn, lên điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay, lại như một tấm voan bao lên không gian thinh lặng ấy, tuyệt không để điều gì xen ngang.

Bọn họ đang hôn nhau.

Rất cẩn thận, rất quy củ, tựa như những con chiên ngoan đạo đang thành kính chấp hành một nghi thức nào đó.

Nắng chiều ấm áp đan xen giữa vòng tay của họ.

Vài cơn gió khẽ lượt qua bả vai, cánh tay rồi xuống đến ống tay áo xám màu xi-măng.

Vải bạt trắng phau xung quanh phơ phất bay lên, ôm lấy hai người họ.

Phảng phất như có thể nghe được tiếng hô hấp thật nhẹ, thật êm cùng tiếng tim đập trầm thấp mà vững vàng.

Hai mắt Tô Mộc Tranh do mở to quá lâu mà dần trở nên nhòe đi, hai bóng người giữa miền ánh sáng như hòa lại làm một. Cô xoa xoa mắt, lặng lẽ lùi về phía sau, cõi lòng bỗng nghèn nghẹn như có muôn vàn con sóng muốn được trào ra, sau lại như dung nham cuồn cuộn biết bao nhiêu an vui cùng xúc động.

Thật tốt, ý nghĩ ấy lại xuất hiện trong tâm trí cô.

Bọn họ cùng dùng chung chén bát, cùng mặc chung quần áo giày dép, cùng đắp chung chăn nệm, trên đường gặp côn đồ thì cùng nhau đánh, sau đó về nhà vừa bôi thuốc cho nhau vừa tranh thủ khoe khoang nãy bây không thấy thôi á chớ tao có đánh giùm bây một đấm siêu ngầu luôn; nhân vật trong thẻ tài khoản cũng luôn như hình với bóng, không khác gì chủ nhân,…

Đúng là vậy ha, hai người họ đúng là nên ở cạnh nhau như này ha.



“Cạch” một cái, dĩa ăn của Diệp Thu rời khỏi tay, rơi xuống chiếc đĩa sứ trắng muốt.

“Rất ngạc nhiên, à không, rất giật mình phải không?” Tô Mộc Tranh nhàn nhạt cười một tiếng.

Diệp Thu mím môi không nói gì, lý trí chỉ đủ để duy trì giúp cậu một vẻ ngoài bình tĩnh. Lúc nghe đến đoạn người anh trai mình thích hồi niên thiếu là anh trai đã qua đời của bạn gái, cậu đã suýt nữa hất đổ cả bàn ăn. Cậu nghĩ có lẽ người ngồi trước mặt mình đây không thể biết được nội tâm cậu đang điên cuồng cào bàn phím như nào bởi trông cô hết sức bình tĩnh khi kể chuyện, thậm chí còn chút hứng thú với phản ứng của cậu.

“Thực ra khi ấy em không hề cảm thấy ngạc nhiên hay… ừm, hay sợ hãi.” Một nụ cười dịu dàng dần xuất hiện trên khuôn mặt Tô Mộc Tranh. “Em thật lòng thấy đây là một chuyện hết sức tự nhiên, rất bình thường, không liên quan gì tới giới tính, chỉ tiếc là…”

“Em cũng nói rồi mà, anh em luôn dễ đem chuyện người khác buộc vào mình, lại cũng dễ mềm lòng. Diệp Tu ngày đó suy sụp mà vẫn kiên cường vốn đã làm anh em động lòng một chút rồi. Thêm nữa, trong suốt những năm lang bạt ấy, cũng chỉ có mỗi Diệp Tu luôn ở bên cạnh chúng em. Anh biết không, hồi đó tụi em rất hiếm khi ở lâu mỗi chỗ nên chẳng có mấy ai thân. Diệp Tu chính là người gần gũi nhất với bọn em.”

“Anh em thực rất coi trọng anh ấy, anh thường nói với em rằng đưa Diệp Tu về nhà là một trong những chuyện tốt nhất đời anh ấy.”

“Anh em từ nhỏ đã nuôi nấng em, gặp qua không ít dạng người, cũng biết thế nào là tình đời ấm lạnh. Diệp Tu thật giống như mang đến cho nhà em một ánh sáng khác vậy.”

Tô Mộc Tranh dùng dĩa xiên lung tung vài vụn bánh điểm tâm còn sót lại trên đĩa, cứ như vậy mà liên miên nói. Diệp Thu vẫn cầm dĩa không nói gì, cố gắng tiêu hóa bằng được sự thật này. Dần dần, theo giọng kể trầm thấp của Tô Mộc Tranh, cậu bắt đầu tưởng tượng ra cảnh sinh hoạt của họ ngày đó. Thế nhưng, chỉ bằng những gì mình đã trải quá, cậu hoàn toàn không cách nào cảm nhận được dù chỉ một phần vạn mùi vị của cuộc sống ấy.

“Sau đó…” Tô Mộc Tranh đột nhiên dừng khựng lại rồi nhỏ giọng nói tiếp. “Sau đó anh em bị tai nạn giao thông qua đời. Diệp Tu cùng em ngồi ở bệnh viện suốt cả đêm hôm đó, lấy sạch tiền túi bản thân cùng tiền sau khi bán lại căn phòng trọ đưa cho bệnh viện. Anh ấy cứ im lặng cho tới tận sáng hôm sau mới kéo em lại gần, đỏ hoe mắt mà nói rằng, từ nay về sau em chính là em gái anh, sinh hoạt hay học tập cứ giao hết cho anh, không sao cả, em đừng lo, chúng ta vẫn còn có thể đi tiếp.”

Hơi thở Diệp Thu như ngừng lại, cậu vươn tay phủ lên bàn tay của Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Tranh ngược lại còn cười một tiếng, an ủi cậu. “Em ổn mà, dù gì cũng là chuyện từ xưa rồi. Sau đó Diệp Tu trở thành người thân duy nhất của em, em cũng biết không chỉ có mình mình đau lòng vì chuyện anh trai.”

“Bảo sao có hôm Diệp Tu đột nhiên dùng điện thoại công cộng gọi cho anh kêu, đừng có qua đường một mình, rồi khi lái xe thì cũng đừng có uống rượu. Giờ nghĩ lại mới thấy kì quặc… Anh khi đó còn đáp anh coi em là đứa 3 tuổi à, thật sự rất quá đáng.”

“Cảm nhận được tình yêu từ anh trai rồi sao, em trai ruột.” Tô Mộc Tranh xoa xoa hai mắt, cười nói.

Diệp Thu không đáp lại, chỉ chăm chăm nhìn cô. Cậu đã từng nghe Diệp Tu và Tô Mộc Tranh kể về người tên Tô Mộc Thu ấy, cũng đã từng tự hỏi đó là người như thế nào mà có thể khiến cả anh mình lẫn bạn gái cùng mỉm cười hoài niệm mỗi khi nhắc đến tên. Hiện tại tuy mới chỉ nhìn thấy một phần rất nhỏ của tảng băng chìm, cậu đã hiểu vì sao một kẻ không tim không phổi như Diệp Tu lại gắn chặt đời mình với thiếu niên kia.

Tính cách của anh em nhà Tô luôn có một sức hút kỳ lạ mà cả cậu lẫn Diệp Tu đều không cưỡng lại được. Sinh ra trong một gia đình làm nghề buôn bán, lớn lên với cảnh cha mẹ tính toán từng ly từng tí một, sau lại gặp được hai anh em họ hoàn toàn trái ngược, như Tô Mộc Thu sẵn sàng giang tay thu nhận một Diệp Tu đang lúc chán nản, như Tô Mộc Trang mỗi khi được phái đến “xử lý” cậu đều mỉm cười không chút phiền toái. Cứ như vậy, hai anh em cậu liền không chút do dự giao trái tim mình ra cho người ta.

“Anh đừng nói cho Diệp Tu biết nhé, ảnh chưa biết chuyện em biết chuyện hai người họ đâu.” Tô Mộc Tranh chọc chọc cậu, thì thầm.

Diệp Thu gật đầu.

Tô Mộc Tranh nháy mắt mấy cái. “Hiện tại có thêm một người biết được chuyện bọn họ. thật rất tốt. Chí ít còn có chúng ta nhớ rằng họ đã từng yêu, một đời anh trai em sống coi như không uổng. Không phải từng có câu nhân sinh không luyến ái thì không toàn vẹn sao, anh em trong những tháng ngày đẹp nhất cũng đã được nếm qua mùi vị tình yêu rồi.”

Người biết tới Tô Mộc Thu chẳng có bao nhiêu, người biết chuyện anh với Diệp Tu lại càng ít hơn nữa, nhưng ít nhất vẫn còn có họ.

Ăn uống xong xuôi, Diệp Thu đưa Tô Mộc Tranh về Thượng Lâm Uyển, tiện tay nhét luôn con cún bằng điện vào ngực Diệp Tu hòng chặn cái miệng pháo của hắn. Tô Mộc Tranh đứng nhìn cười cười không ngăn lại, rồi lấy quà đưa cho Diệp Tu —— cũng là một món đồ chơi như của Diệp Thu, là một căn nhà, bên trong có bốn hình người be bé, Diệp Thu đặt con cún bằng điện vào trước cổng.

Tô Mộc Tranh chỉ vào căn nhà. “Sinh nhật vui vẻ, anh nhìn xem, hai anh trai cùng em trai em gái đã về cùng một nhà rồi đó.”

Diệp Tu ngẩn người.

“Chờ đến sau này đấu lên cao, tiền vào đầy túi rồi, anh đây nhất định sẽ mua hẳn một căn nhà lớn không còn rò nước. Mẹ nó, đến lúc đấy hai đứa mỗi người một phòng riêng luôn!” Hắn nhớ ngày xưa từng có người bị tiếng nước rò rỉ trong phòng hành hạ đến mức hùng hổ nói ra một câu như vậy.

“À à, cám ơn em.” Diệp Tu trấn tĩnh lại, quay qua Diệp Thu tung chưởng. “Chú tưởng chú trồng cây si Mộc Tranh mà anh lại không biết sao. Quá khinh thường khả năng quan sát của anh chú rồi.”

Diệp Thu hiếm thấy không hề cãi lại. “Thì có sao đâu, đều là người một nhà cả.”

“Uầy, đổi tính à Diệp Thu? Được được được, ông chủ Diệp, anh cho chú mười phút, mau khai quá trình cưa cẩm của chú ra để anh đây còn duyệt xem có nên tin tưởng giao Mộc Tranh cho chú không…”

“Vớ vẩn, làm như em là em rể anh, mau bỏ tay ra ——”

Trước khi Diệp Thu rời đi, Tô Mộc Tranh bí mật kéo cậu qua một bên. “Quà sinh nhật cho bạn trai phải khác với anh trai ha.”

“Hử?”

Tô Mộc Tranh không trả lời ngay, chỉ giơ ngón áp út bên trái lên, lè lưỡi với cậu.

“Cho anh đấy.”



Về sau Tô Mộc Tranh và Diệp Thu kết hôn, Diệp Tu cùng em trai mình ngồi lên kế hoạch rồi quyết định để đám cưới theo phong cách phương Tây, Diệp Tu nói Tô Mộc Tranh từ nhỏ đã luôn ao ước được mặc váy cưới trắng tuyên thệ trước giáo đường, cô bảo như vậy rất thanh khiết mỹ mãn.

Hôn lễ không quá phô trương, chỉ có bạn bè Tô Mộc Tranh như Sở Vân Tú, Hoàng Thiếu Thiên,… cùng vài bằng hữu của Diệp Thu, ngoài ra còn có cha mẹ nhà trai, vẫn thi thoảng quay sang đâm Diệp Tu một câu.

“Sau này họ cũng là cha me em.” Diệp Tu cười, đưa tay giúp Tô Mộc Tranh sửa lại hoa cài đầu cùng mạng che mặt, sau đó cầm tay cô dắt đi. “Nào, đi vào thôi.”

Nhạc hôn lễ vang lên, Diệp Tu đưa Tô Mộc Tranh vào giáo đường. Vài tuyển thủ ngồi trong đó nhìn thấy hắn liền ồn ào bàn tán lão Diệp mặc tử tế vô coi mòi cũng được ghê. Diệp Tu liếc nhìn nhưng không đáp trả, vẫn nghiêm cẩn thực hiện trọng trách vốn thuộc về cha —— hoặc anh trai —— cô dâu. Những bằng hữu không rõ chuyện thì ngạc nhiên vì sao người nhà cô dâu lại giống y như đúc chú rể. Diệp Thu vẫn chỉ mỉm cười, mang theo một chút hồi hộp, đợi Diệp Tu cầm tay Tô Mộc Tranh đưa cho cậu.

“Được rồi đó nhóc.” Diệp Tu nhìn Diệp Thu nắm chặt lấy tay Tô Mộc Tranh. “Từ nay em ấy nhờ cậy cậu, nhớ sống cho thật tốt. Anh đây lúc nào cũng có thể chạy qua dòm hai đứa đó…”

Hắn vỗ vỗ vai Diệp Thu, lùi lại về sau mấy bước, nét cười hiện rõ trên gương mặt, theo mọi người vỗ tay. Đến giờ, tiếng chuông nghiêm trang vang khắp giáo đường, bồ câu bên ngoài nhà thờ cũng giang rộng cánh bay lên, Tô Mộc Tranh nhìn khuôn mặt bình thản tươi cười của Diệp Tu, hai mắt dần nhòa đi. Cô như nhìn thấy trên đó một biểu cảm thật quen thuộc, là nụ cười dịu dàng của anh trai cô.

Diệp Tu đi về chỗ ngồi, qua khung cửa sổ mà nhìn về phía trời xanh.

Thay cậu chăm sóc em ấy cho tới ngày gả đi, cậu thấy sao?

-END-​
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#4
Chưa ai cmt à. Tem nhé :3

Cuối cùng cũng tìm ra cái mình mong nhất từ một fic Tán Tu Tranh: Những ngày lăn lộn phòng nét kiếm cơm của Diệp và Tán, qua lời kể của Mộc Tranh làm câu truyện thực hơn bao giờ hết trừ đoạn đầu phần 3, trong muôn vàn cách dẫn tình tiết, để cho một người có mặt ở đó kể lại luôn là cách thuyết phục đọc giả nhất.

Khi nhắc đến Tán Tu Tranh mình luôn mườn tượng ra cảnh này:
Từ đó về sau, Tô Mộc Tranh sẽ thỉnh thoảng tới quán net tìm hai người, kiếm một cái ghế nhỏ ngồi đằng sau nhìn anh trai và Diệp Tu ở trong game diễu võ dương oai, hô mưa gọi gió. Thật tốt, cô thầm nghĩ vậy, mỗi ngày đều có thể theo sau hai người đoán Boss dã ngoại hôm nay sẽ rơi ra vật liệu gì, mỗi ngày đều có thu hoạch, mỗi ngày đều không phải lo không có cơm ăn, mỗi ngày ba người đều có thể cùng một chỗ không xa rời nhau, thật là tốt.
Tại sao hủh? Vì năm 15 tuổi mình cũng y chang như họ, ăn ngủ ở tiệm net, có điều còn nhà để về chứ không chật vật như này thôi, dù gì cũng hiểu rõ tiệm net là nơi như nào. Phần lớn dân nghiện game ăn ngủ ngoài net không tốt nói chung, nhưng cực kì đồng cảm cũng như đối xử chân thành với bạn net của mình. Tri kỉ ở đâu cũng là tri kỉ, dù là ở phòng net đi nữa. Mình chẳng lạ gì mà nghi ngờ tình cảm Tán và Diệp dành cho nhau khi hiểu rõ hoàn cảnh của nhau.

Ngoài lề tí, thật may là Diệp trốn thật xa nhà, đi bụi đúng nghĩa. Chứ trước mình quen một đồng chí, ra net cắm cả đêm mạnh mồm lắm bảo "tao bỏ nhà đi bụi rồi, ông bà già này nọ này kia...". Sáng mai đang ngồi chơi ngon lành bố già nó vào sáng bạt tai cạp phím đúng nghĩa... sau đó, không thấy nó nữa :v. Thành ra nếu Diệp trốn gần nhà... chắc k có truyện đọc.

Cho nên không phải nói, những fic tả thực như này thật đáng đọc (plot twist: tác giả cũng là mọt game, hoặc ít nhiều gì cũng đã đi net), tác giả đã thành công trong việc truyền tải kinh nghiệm cũng như hiện thực khắc nghiệt của giới game thủ chuyên nghiệp, mộng go pro phải đánh đổi nhiều thứ, nhất là gia đình. 15 tuổi - thật điên!

Btw, lúc đọc cái này đang trên xe về quê, vừa xuống xe chuẩn bị qua đường về nhà lại chợt nhớ...
“Bảo sao có hôm Diệp Tu đột nhiên dùng điện thoại công cộng gọi cho anh kêu, đừng có qua đường một mình, rồi khi lái xe thì cũng đừng có uống rượu. Giờ nghĩ lại mới thấy kì quặc… Anh khi đó còn đáp anh coi em là đứa 3 tuổi à, thật sự rất quá đáng.”
Haha... Dù Nhỏ đại nhân đừng qua đường một mình nhé ' 3 '.
 
Last edited:

Tường Thiên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Bình luận
112
Số lượt thích
731
#5
:):) Mình đi net đúng hai lần. Một lần là máy ở nhà hỏng mà nhóm không còn ai có máy phải ra net làm thuyết trình gửi cho cô ra net làm bài người xung quanh nhìn ngại gần chết, lần thứ hai là ra ngồi liên đấu bang với mọi người, điện thoại bị thằng em họ trấn, và trận đấy là trận đầu tiên sau khi gộp sever game, cả bang bị nhồi hành no nê một trận Bà bang chủ còn hô hào anh em: "Nhớ mang bao đi nhặt hành ăn không hết còn mang đi bán đỡ." =))))) Kinh tế ghê :v
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#7

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ

Jellyfish

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
45
Số lượt thích
174
#9
Hiếm khi đọc fic Tán Tu nào mà thấy ấm áp tới phát khóc như vầy. Tính ra tui ngược với người khác lắm, mặc dù tui thích cp Tán Tu nhưng tui lại thích họ được viết trong hoàn cảnh như thế này hơn nè, dù đã chia cách nhưng Tán ca vẫn để lại một ấn tượng, một đoạn hồi ức đẹp với lão Diệp và Mộc Tranh và thậm chí với tui nữa ^^. Chắc có lẽ do ảnh hưởng quá sâu từ nguyên tác hoặc là do ấn tượng lần đầu tiên của tui về Tán ca trước khi đọc nguyên tác,
“Tôi có một cậu bạn, chơi Vinh Quang rất giỏi, về sau cậu ấy chết.” Lúc đó tui thầm thấy tiếc cho anh ấy, và thương cho lão Diệp, có lẽ do tui cũng từng mất đi một người quan trọng nên tui hiểu cảm giác người ở lại là như thế nào...
Rồi sau đó tui lao thân vào đọc nguyên tác của TCCT và cũng dần quen bóng dáng mờ nhạt của Tán ca qua lời kể của lão Ngụy. Lúc Hưng Hân đánh với Luân Hồi vòng chung kết tui thật sự rất sợ và thấy được sự vất vả của họ, khi đó tui chợt nghĩ nếu Tán ca còn thì tốt biết mấy... nhưng mà sau đó ah những mầm non của Hưng Hân lại làm tui cảm thấy yên tâm về sự tiến bộ không có biên giới của họ (mà kể luôn trong nguyên tác ghét nhất 1 là đám phóng viên, 2 là fan của Luân Hồi chứ tui không ghét Luân Hồi nha, có tiểu Chu đẹp trai muốn xỉu ngang xỉu dọc ghét sao nỗi với lại họ cũng không phô bày vẻ tự cao tự đại, mà là đám fan Luân Hồi triệt để làm tui ức chế rồi gặp đám phóng viên chọc mỏ tui chửi nữa thành ra tui ghim hai loại này nhất trong nguyên tác, ừm thi thoảng cũng ghim 2 ông bình luận viên luôn). Trở lại nào, cho nên thỉnh thoảng đọc fic Tán Tu đa phần tui sẽ lựa những bộ fic viết như thế này này mà đọc, còn những bộ viết với giả sử Tán ca còn sống thì tui cũng đọc thôi nhưng không cảm mấy. Khác người ghê luôn á ?.
Dù trốn nhà đi và phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn thiếu thốn, nhưng tui chắc rằng đó lại là quyết định đúng đắn của lão Diệp đi, gặp được Tán ca và Mộc Tranh, gia đình mới của ổng ?. Kết thúc cũng như chỉ là làm lại từ đầu thôi, cuối cùng tui cũng tìm lại được cảm xúc khi lần đầu biết đến Tán Tu rồi, thật sự cám ơn tác giả và bộ fic của cô nha ?‍♀️?‍♂️
 

Bình luận bằng Facebook