- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[OneShot] Vẫn Còn Người Nhớ (1)
Pairing: Tán Tu Tán, Thu Tranh
Author: justorange@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Pairing: Tán Tu Tán, Thu Tranh
Author: justorange@lofter (fic gốc)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.
Warning: Xưng hô trong đối thoại giữa Tán và Tu không có học cho lắm.
Di động trên bàn đột nhiên rung lên, Tô Mộc Tranh nhanh chóng cầm lên xem rồi tắt đi. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng Diệp Tu đang khép chặt, quơ lấy một vài thứ rồi vội vàng chạy xuống nhà.
“Em ra ngoài có chút việc.” Cô nói qua với Trần Quả. “Chắc tối không về ăn cơm được đâu.”
Dừng trước cửa chung cư là một chiếc xe hơi màu xám bạc không quá nổi bật. Tô Mộc Tranh bước chậm đến bên cửa ghế phó lái, mở cửa xe ngồi vào. “Đến muộn nhé.” Cô nghiêng đầu cười.
Người lái xe có gương mặt giống hệt Diệp Tu, chẳng qua phong thái chỉnh tề hơn Diệp Tu nhiều. “Xin lỗi, công việc trước khi tan ca tự nhiên tăng lên, trên đường còn kẹt xe một chút nữa. Em đi, anh ấy có biết không?”
“Anh ấy” đương nhiên là chỉ Diệp Tu.
Tô Mộc Tranh lắc đầu. “Ăn trưa xong là anh ấy vùi đầu nghiên cứu mấy trận đấu gần đây, tới tận vừa nãy mới chợp mắt. Cũng sắp đến vòng bán kết rồi.”
“Ừm.” Nét mặt Diệp Tu cũng không biểu lộ cảm xúc gì quá đặc biệt. “Mình đi thôi.”
Không lâu sau khi mùa giải thứ 10 kết thúc, Diệp Thu xin công ty chuyển sang công tác ở chi nhánh thành phố H. Chi nhánh H vừa mới thành lập, bề ngoài trông rất tiềm năng nhưng trong nội bộ lại khá lộn xộn, đang rất cần người chịu hi sinh đến quản lý. Diệp Tu chưa gì đã lo làm phiền cậu, nhất quyết không chịu dọn ra ở cùng, lần nào cũng để nhóm Trần Quả, Tô Mộc Tranh ra tiếp đón. Diệp Thu không thể làm gì khác, đành cứ như cũ mỗi khi rảnh lại đến thăm một lần, nhân tiện bày tỏ tấm lòng “Mong mọi người chiếu cố anh trai em”. Kết quả tuy không mang được Diệp Tu đi nhưng lại quen được Tô Mộc Tranh – dù cậu lúc đầu chỉ biết cô là một tuyển thủ chuyên nghiệp năm nay 29 tuổi nhưng cô dường như lại biết đến cậu từ lâu, làm cậu không khỏi kinh ngạc: Diệp Tu thế mà có kể chuyện mình cho người khác nghe?
“Ừm, là vì anh ấy từng kể cho bọn em nghe ảnh có một em trai, lúc trộm chứng minh thư của anh, anh ấy cũng nói lại một lần nữa.” Tô Mộc Tranh giải thích như thế. Tới tận khi cả hai quen thân hơn, Diệp Thu mới biết hai từ “bọn em” kia là để chỉ cô và một người khác nữa.
Từ thường xuyên gặp gỡ đến thấy người kia thật không tệ rồi dần dần thân thiết hơn, lại cùng rất đồng lòng giữ bí mật chuyện này với Diệp Tu. Tô Mộc Tranh thuần túy tò mò không biết khi nào cậu nhận ra được tín hiệu từ cô. Còn về Diệp Thu thì cậu không biết người trong lòng Tô Mộc Tranh là cậu hay người anh trai song sinh luôn thân thiết với cô nên cũng chọn cách im lặng.
Lần này hai người gặp nhau thực tế là để mua quà sinh nhật cho Diệp Tu. Sau khi đỗ xe ở bãi để xe trước siêu thị, Tô Mộc Tranh còn chưa kịp đi đâu, Diệp Thu đã ghé vào một cửa tiệm đồ chơi ở tầng 1, mua một con cún điện tử.
“Anh ấy thích đồ chơi à?” Tô Mộc Tranh cười hỏi.
“Kệ đi.” Diệp Thu nói, ngồi xuống một cái ghế nghỉ, lấy ra một tấm thiếp viết lên.
TO Diệp Tu: Lâu lâu nhớ dắt “Tiểu Điếm” đi dạo, bù cho thời gian nó không được gặp anh. Nhân tiện giảm béo luôn. Sinh nhật vui vẻ. Diệp Thu.
Viết xong, cậu dính tấm thiếp lên lưng con cún.
“Vốn định tham khảo ý kiến của anh chút, xem anh bình thường sẽ tặng anh trai cái gì. Bao nhiêu năm trong đầu anh ấy chỉ có mỗi thuốc lá, chuột máy tính với bàn phím, ảnh không chán em cũng chán.” Tô Mộc Tranh kéo Diệp Thu đứng lên. “Cơ mà hiện tại xem ra anh cũng chẳng có giá trị tham khảo gì hết trơn.”
“Tặng anh trai?” Diệp Thu hỏi lại. Nghề nghiệp cho cậu thói quen thừa thắng xông lên, một khi có được cơ hội thì phải đem tất cả phiền toái giải quyết luôn một thể.
“Ừm.” Tô Mộc Tranh loan loan mắt cười. “Theo một cách nào đó, chúng ta có chung anh trai đấy.”
“Là mấy năm đó sao?”
“Ừ, anh ấy chưa kể anh nghe chuyện sau khi rời nhà sao?”
Diệp Thu lắc đầu. Diệp Tu chính là một người như thế, vĩnh viễn giữ bộ dạng giấu giấu diếm diếm. Chỉ cần là chuyện hắn không muốn kể, sẽ chẳng có ai mò ra được hắn giấu cái của gì trong lòng. Giống như lần đó, không nói không rằng liền bỏ nhà ra đi.
Tô Mộc Tranh nắm lấy tay cậu, kéo cậu đi lên tầng trên. “Vậy vừa đi vừa nói.”
–
Lúc Diệp Tu gặp được anh em họ Tô đã sắp không còn một xu dính túi.
Giống như 10 năm sau hắn từng đánh giá, lần đi bụi ấy tuy không hối hận nhưng thực sự rất ngây thơ, tùy hứng, không biết trời cao đất dày. Thiếu niên 15 tuổi trước đó chỉ cắm rễ trước máy tính, không phải lo lắng chuyện chi tiêu hay cơm nước, đương nhiên là cũng chẳng để ý đến đi làm thêm kiếm tiền, dù có thêm điểm cũng chỉ đủ học mấy kĩ năng cấp thấp.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ xem nên làm gì để có thêm ít tiền, đủ để chống đỡ đến khi thực hiện được ước mơ thi đấu eSport của mình thì tiếng reo hò “Ván nữa đê!” từ một quán net chật ních người lôi kéo sự chú ý của hắn.
Người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông, mấy kẻ tới sau đã cố kiễng chân nhìn mà cũng chẳng thấy được cái gì, đành phải hỏi mấy nhân viên xem chuyện gì mà lắm người vây xem vậy.
“Bên trong có thằng nhỏ, nghe đâu mấy ngày nay cùng mọi người cá cược: PK với nó trong game, thắng thì được 100 đồng, thua thì nộp 50.”
“Điên dữ?”
Nhân viên cười khẩy. “Hừ, không biết đừng nói. Có mấy tên thấy nó nhỏ tuổi lẫn tiền cược chênh lệnh tưởng mình vớ bở, kết quả thằng nhỏ một ván cũng chưa thua.”
Thắng được 100, thua chỉ mất 50?
Diệp Tu quyết đoán chen vào đám người. Gì chứ game là sở trường của hắn, hắn cũng tin tưởng vào năng lực bản thân. Có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy mà không ra tay thì đúng là làm họ Diệp mất mặt.
Bên ngoài thì đông đúc phát sợ, bên trong trái lại có hẳn một khoảng trống để hai máy tính đối diện nhau. Hai máy đều có người ngồi, hiển nhiên là đang PK. Không lâu sau, một người chật vật đứng lên, đập lên bàn vài tờ tiền, miệng lẩm bẩm “Hai lần liền…” rồi vội vã rời đi.
“Cám ơn, cám ơn nha.” Thiếu niên ngồi đối diện sảng khoái đáp lại, không khó để đoán anh chính là nhân vật trung tâm của sự kiện này, chẳng qua lời nói tràn ngập sung sướng, đến hai chữ “Cảm ơn” cũng chẳng thấy được chút thành ý nào. “Sao, còn ai không? Đừng có sợ tui thế chứ!”
Lời này đương nhiên mang đầy ý trào phúng. Đám người bắt đầu xôn xao, ầm ĩ hẳn lên. Còn cái lũ bị bẽ mặt tuy bụng thấy thằng này đúng chả coi ai ra gì nhưng lại chẳng thể hó hé gì, chỉ đành trưng bản mặt căm tức lên. Thiếu niên ngồi sau máy tính, ánh sáng từ màn hình khiến người ta không nhìn rõ mặt anh.
“Vậy đây lên nhá.” Dưới ánh mắt của bao người, Diệp Tu đứng dậy, đem hành lý để xuống đất rồi ngồi vào máy.
Đám người vây xem nhìn tên khiêu chiến tí tuổi này không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, thầm hy vọng hắn có thể đập nát vẻ kiêu ngạo của thiếu niên kia. Nhưng cũng có không ít kẻ chỉ chăm chăm đợi cảnh thằng khiêu chiến mới này ăn hành.
“Được, chọn một trò đi, tôi gì cũng được.” Thiếu niên kia nói.
Diệp Tu tuy cực kì tin tưởng năng lực của mình nhưng cũng không dám quá coi thường đối phương, bèn chọn một game hắn giỏi nhất. Người kia vui vẻ đồng ý, lập tức đăng nhập rồi chạy tới đấu trường.
Đánh chưa được bao lâu, cả hai đã hết sức kinh ngạc, đây đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Diệp Tu lâu lắm rồi mới gặp được kì phùng địch thủ trong lòng thầm khen một tiếng, tốc độ tay không những không giảm mà còn tăng lên. Cây máu hai người dần dần giảm xuống y như nhau. Người xem xung quanh chưa từng thấy ai có thể đánh đến mức đấy với thiếu niên kia, không khỏi nín thở chờ kết quả cuối cùng. Rốt cuộc Diệp Tu bắt được một sơ hở rất nhỏ bé của đối phương, liền một lớp sóng bộc phát tấn công. Nhân vật của thiếu niên kia lần đầu tiên ngã xuống trước.
“Tiếp chứ?” Diệp Tu rất tự giác mà lấy tờ 100 trên bàn nhét vào túi.
Thiếu niên nghiến răng, vì muốn kiếm lại số tiền nên lập tức đáp. “Tiếp!”
Lần này là để thăm dò thực lực đối phương nên cả hai đánh càng hiểm độc hơn. Hai bên giằng co một hồi lâu hơn hẳn ván trước nhưng cuối cùng vẫn là Diệp Tu lấy một vạch máu mỏng thắng được.
Trình độ thiếu niên kia rõ không phải loại tầm thường, xung quanh không ai vì hai lần bại kia mà cười nhạo anh, ngược lại càng thêm chú ý tới tên nhóc không biết từ đâu chui ra kia hơn.
Diệp Tu lại tiếp tục lấy thêm hai tờ 50 trên bàn.
“Được rồi, hôm nay kết thúc ở đây vậy. Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, tui đi trước!” Thiếu niên vừa thấy không còn nắm chắc phần thắng như trước nữa liền quả quyết rời đi. Anh quơ tay đem hết tiền trên bàn bỏ vô túi rồi chen qua đám người, đi ra ngoài.
“Thêm ván nữa đi, tao chưa đủ tiền cơm.” Diệp Tu nhanh chân đuổi theo, túm lấy người kia. Đám đông tản đi rồi hắn mới phát hiện đối phương cũng xấp xỉ tuổi hắn, ăn mặc hết sức sơ sài, phong phanh.
Thiếu niên kia cố vùng khỏi tay hắn. “Tao còn cả một em gái ở nhà không đủ ăn cần phải nuôi đây, mau bỏ tay ra! Bye bye.”
Diệp Tu vẫn không chịu thua, đi theo người kia ra ngoài. “Không đánh thiệt hả? Vậy mai tao qua quán khác cướp cơm nhà mày nhá. Nghĩ coi, tao mà ra tay trước, còn có người chấp nhận nhục mặt đấu với mày chắc?”
Đối phương cạn lời, dứt khoát dừng lại trừng hắn. “Này, mày ăn vận đẹp đẽ thế kia, làm đách gì có chuyện không có tiền ăn cơm? Lừa tao à? Hết tiền thì về nhà đi, tao thật sự còn phải nuôi nhà mình.”
Diệp Tu nặng nề trả lời. “Có nhà nhưng không về được.”
“Tại sao?”
“Chuyện dài lắm không bằng chúng ta…”
Đúng lúc này bụng hắn rất thức thời mà kêu ùng ục.
“… Không bằng chúng ta kiếm chỗ nào ngồi xuống rồi tính tiếp.” Diệp Tu tỉnh bơ kết thúc câu nói.
Vậy nên hai người tìm đại một quán nào đó vừa ăn vừa nói chuyện.
“Tao tên Tô Mộc Thu.” Thiếu niên kia nói.
“Diệp Tu.” Diệp Tu ăn như hổ đói, đầu không khỏi tính lại xem từ khi nào thì rỗng túi, hắn đã gần một tuần chưa được no bụng rồi.
“À…” Tô Mộc Thu gật đầu, coi như biết thế. “Nói đi, điều kiện của mày là gì?”
Diệp Tu lau lau miệng. “Điều kiện gì?”
“Mày đang thiếu tiền, muốn trấn lột tao. Đừng bảo còn chưa nghĩ điều kiện nhá.”
“À thôi.” Diệp Tu suy nghĩ một chút. “Chẳng bằng chúng ta hợp tác một phen, có lợi cùng hưởng. Như vậy cũng không phải tao trấn lột gì mày. Tao cũng giỏi không kém mày, hợp tác như này so với việc tới từng tiệm net cá cược chẳng phải sẽ kiếm được nhiều hơn sao?”
“Mày tưởng bố chỉ có mỗi cách này để kiếm tiền thôi à. Quá ngây thơ rồi, thiếu gia ạ.” Tô Mộc Thu cười. “Cơ mà mày nói nghe cũng không tệ, cũng đúng lúc tao đang cần thêm một người hợp tác đánh quái. Thế nào, có muốn làm không?”
“Sao lại không? Tao cũng kiếm ăn nhờ game mà.”
Như người ta hay nói, đánh nhau vỡ đầu mới thành anh em.
Hai người họ PK hai ván liền bắt tay, cùng nhau hợp tác.
-T.B.C-
Last edited: