Hoàn [Toàn viên] Let’s have lunch

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Let’s have lunch


Convert: 张佳乐头上的小花儿

Editor: Bút Ngôn Phi

(Bữa ăn cơm tâm sự của "những loài quý hiếm của Liên minh" a ~)







1.



Áp lực như núi.​

Kiều Nhất Phàm áp lực như núi.​

Cậu thấp thỏm dè dặt ngồi trong một quán đồ ăn Trung Quốc vừa nhỏ vừa cũ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bên tay phải cậu là đệ nhất đại thần cùng chức nghiệp Lý Hiên, bên phải nữa là một quỷ kiếm sĩ lọt Top All-Star Ngô Vũ Sách, đối diện bọn họ còn có Tiêu Thời Khâm, người duy nhất cùng thế hệ với cậu chỉ có Cái Tài Tiệp ngồi bên trái – vốn đang cắm mặt vào điện thoại chăm chú QQ nói chuyện với bạn.​

Tóm lại là, một bàn gồm những kết hợp không thể giải thích đang ngồi chờ được phục vụ đồ ăn.​

Như thể dính debuff Choáng Váng, Kiều Nhất Phàm bắt đầu tự hỏi rốt cuộc loại sự tình kỳ lạ này bắt đầu như thế nào. Vốn dĩ hôm nay không phải thi đấu, là ngày nghỉ ngơi, cậu và Cái Tài Tiệp ban đầu định cùng đi ăn trưa. Sau đó vì Cái Tài Tiệp bảo cậu ta phải đi đưa sạc điện thoại cho tiền bối Lý Hiên nên bọn họ cùng đến khu phòng khách sạn của đội tuyển quốc gia. Tiền bối Lý Hiên vừa mở cửa, Kiều Nhất Phàm lúc này mới phát hiện ra tiền bối Ngô Vũ Sách thế mà cũng ở đó, thế rồi sau khi tiền bối Lý Hiên biết bọn họ muốn đi ăn trưa còn nhiệt tình tỏ vẻ muốn mời hai bạn nhỏ ăn một bữa tử tế. (“Ngày nào cũng ăn cơm Tây, ngấy muốn chết” – Lời vị đại thần nào đó)​

Kiều Nhất Phàm đối mặt hai vị tiền bối đại thần cùng chức nghiệp (trong đó còn một người từng solo đánh bại cậu) cùng một người bạn tốt luôn ở bên thuyết phục động viên quả thật không có cách nào chống đỡ, mơ hồ choáng váng một lúc đã thấy bị kẹp giữa ba người Hư Không ra đến tận cửa. Ra cửa rồi thì lại gặp Tiêu Thời Khâm cũng đang muốn đi ăn trưa, thế là cả hội dứt khoát đi cùng nhau luôn.​

Vậy nên dẫn đến hoàn cảnh trước mắt cậu đây, cả bàn năm người ngồi giữa quán đồ Tàu ở Zurich, ba đại thần top All-Star và hai người bạn nhỏ.​


Lý Hiên giới thiệu: “Tân Kiệt nói nhà hàng này không tệ, hải sản ăn khá ổn.”​

Ngô Vũ Sách liếc mắt: “Trương phó?”​

Tiêu Thời Khâm cũng bắt chuyện: “Tôi cũng nghe cậu ấy nói qua, còn bảo giấm nhà này rất nhạt, lúc ăn mì phải cho thêm một phần tư muỗng mới ăn được.”​

Ngô Vũ Sách cạn lời: “ . . . Chính xác đến vậy?”​

“Trương phó mà.” Tiêu Thời Khâm cười bất đắc dĩ.​


Kiều Nhất Phàm một bên ngoan ngoãn ngồi xem, cậu đâu dám xen vào cuộc nói chuyện phiếm của các đại thần. Vốn chỉ định yên lặng ăn dưa muối, đâu ngờ tới Lý Hiên quay đầu lại, hỏi cậu với thái độ thân thiết: “Lại nói, tiểu Kiều, anh thấy video trận đánh 6vs6 của mấy đứa tiểu Cái đăng lên Weibo hai hôm trước, em đánh tốt lắm.”​

“?!!!” Kiều Nhất Phàm được sủng mà sợ, nhất thời lưỡi như thắt lại, vội vàng xua tay phủ nhận: “Không phải đâu ạ, hôm đó tất cả mọi người đều đánh rất tốt, em cũng bình thường thôi ạ . . .”​

“Khiêm tốn cái gì,” Lý Hiên cười cởi mở, vỗ vỗ vai cậu. “Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.”​

Kiều Nhất Phàm . . . Kiều Nhất Phàm toàn thân như bị giật điện. Việc năm đó cậu không biết lượng sức mình mà đi khiêu chiến đại thần rồi bị người ta đánh bại hẵng còn sờ sờ trước mắt, thế mà giờ tiền bối Lý Hiên không so đo chuyện cũ, còn tỏ thái độ thân thiết với cậu - Kiều Nhất Phàm vốn đã căng thẳng lại càng hoảng đến mức không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể đỏ mặt ngại ngùng mà cảm kích một tiếng: “Cảm ơn tiền bối.”​

Cái Tài Tiệp bên cạnh không đành lòng nhìn bộ dạng luống cuống chân tay của bạn mình, bất đắc dĩ lên tiếng giải vây: “Đội trưởng, anh đừng làm người ta khẩn trương vậy được không?”​

“Anh đây ăn ngay nói thật.” Lý Hiên phản bác: “ Lại nói, anh tất cả chỉ có một hậu bối cùng chức nghiệp, khen một câu thì đã sao?”​

Ngô Vũ Sách nghe vậy nhướng mày: “Anh trừ tui ra – dù sao tui cũng không phải trận quỷ chính tông, bỏ qua cả Vi Thảo Chu Diệp Bách à?”​

Lý Hiên nói: “Bỏ qua gì đâu, anh nhớ kỹ mà, chẳng qua hai ngày trước tán gẫu với Vương đội, Vương đội bảo định tẩy trận quỷ nhà đó thành trận trảm song tu, nếu vậy từ mùa giải sau, thuần trận quỷ toàn Liên minh chỉ còn lại hai người anh với Tiểu Kiều thôi.”​

Ngữ khí hắn tràn ngập bi phẫn “Gió hiu hiu lạnh trên sông Dịch”*, lại thấy Ngô Vũ Sách ấn đường thẳng tắp.​

Lý Hiên tiếp tục: “Hơn nữa, A Sách em trận nào cũng tẩy điểm một lần, toàn Liên minh duy chỉ có mình em, không nói quỷ kiếm sĩ hay không phải quỷ kiếm sĩ, Quỷ Khắc giờ hoàn toàn trở thành một chức nghiệp độc lập rồi đúng không?”​

Ánh mắt trong vắt của Ngô Vũ Sách nhìn về phía Lý Hiên, mặt không cảm xúc: “Anh hy vọng tui đánh thuần trận quỷ thì cứ việc nói thẳng.”​

“Không.” Lý Hiên cười, nhìn lại, “Em cứ như bây giờ là tốt nhất.”​


“. . . ? ? ?” Kiều Nhất Phàm chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện mà ngẩn tò te.​

Cái Tài Tiệp bị chói đến mức muốn bịt kín mắt, khổ sở chuyển đề tài: “Đội trưởng, thật ra thầy trừ tà trong Liên minh cũng chỉ có hai người là em với tiền bối Điền Sâm mà thôi . . .”​

Tiêu Thời Khâm vốn chỉ yên lặng ngồi nghe từ đầu, giờ trầm mặc thật lâu rồi cũng lên tiếng: “Mấy người có là gì?” Hắn đẩy kính mắt, vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc: “Ít nhất mấy người còn có đồng nghiệp cùng nghề, còn cả Liên minh cũng chỉ có mình tui là kỹ sư máy móc đây này!”​

Những người khác: “ . . . ”​

Thật là một câu chuyện khiến người nghe phải thương tâm rơi lệ.​



Cũng may lúc này người phục vụ vào phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Đến rồi đến rồi, xin nhường đường! Cà chua xào trứng, sò biển chưng tỏi băm đến đây!!”​

Kiều Nhất Phàm đứng dậy, quan tâm săn sóc rót cho mỗi người một ly nước chanh tinh khiết, một bàn năm người toàn theo những chức nghiệp ít người chơi, ngồi quanh mấy đĩa trứng tráng và sò biển, trong lòng đều xúc động mà cảm nhận thứ tình cảm ấm áp sưởi ấm nhân gian ở nơi đất khách quê người.​

“Cạn ly.”​

Năm cái ly pha lê trong vắt khẽ chạm, bầu không khí lập tức náo nhiệt hẳn lên.​


Bỗng nghe chuông cửa tinh tinh một tiếng, Diệp Tu ngậm thuốc lá đẩy cửa đi vào, vừa thấy cái bàn người duy nhất giữa nhà hàng nhỏ toàn là những gương mặt quen thuộc thì lập tức vui vẻ: “Sao mấy người cũng ở đây? Sao đi cùng cả hội thế này?”​

Tiêu Thời Khâm sửng sốt: “Ăn cơm mà thôi. Diệp thần đi đâu đấy?”​

“Giống mấy người.” Diệp Tu gạt tàn thuốc, “Có tiện cho anh ngồi cùng không?”​

Lý Hiên trêu chọc: “Bọn tui chỗ này toàn những anh em chức nghiệp ít người chơi thôi, pháp sư chiến đấu nhan nhản ngoài kia, Diệp thần còn chơi đến 6 ***, cho anh ngồi đây đúng là không tiện.”​

Diệp Tu thẳng thắn bác bỏ: “Vậy thì tốt rồi. Pháp sư chiến đấu cũng là chuyện của bao nhiêu năm trước, giờ anh đã sớm chuyển nghề thành tán nhân, trong toàn Vinh quang cũng là chức nghiệp ít người chơi số một rồi.” Hắn kéo một cái ghế tới, nở nụ cười đầy vẻ biếng nhác: “Tới tới tới, Lý Hiên đại đại, cậu có nhường một chỗ không?”​




2.



Diệp Tu ngồi vào giữa Lý Hiên và Kiều Nhất Phàm.​

Lý Hiên có hơi bực. Hắn khó lắm mới tìm được cơ hội trao đổi đấu pháp và kinh nghiệp với hậu bối cùng chức nghiệp duy nhất còn sót lại ** (hậu bối này còn vừa giỏi vừa ngoan ngoãn), vừa mới xóa bỏ được chút khoảng cách giữa tiền bối hậu bối thì đã bị Diệp Tu sống sờ sờ chen vào giữa.​

Họ Diệp đầu têu còn không có chút áy náy nào: “Thật sự không phải cố ý nhắm vào cậu, Nhất Phàm nhà bọn anh còn nhỏ, cậu thì quá ổn rồi, anh dù sao cũng phải ngồi cạnh em ấy quan tâm một chút, miễn cho em ấy bị người khác lừa đi mất.”​

“Vậy sao anh không ngồi bên kia?”​

“Chậc chậc”, biểu cảm trên mặt Diệp Tu là Nhà ngươi quá trẻ quá đơn giản, “Lý Hiên cậu đã thôi được chưa, chia rẽ thanh niên nhà người ta coi chừng bị trời phạt. Anh nghe Nhất Phàm có nói, tiểu Cái nhà các cậu . . .”, hắn vừa quay đầu, lại phát hiện Ngô Vũ Sách đã đổi chỗ với Cái Tài Tiệp từ lúc nào, đang cùng Kiều Nhất Phàm nghiêm túc thảo luận thêm một số hướng đi cho các trường phái quỷ kiếm dị biệt.​

Lý Hiên: “. . .”​

Là ảo giác của hắn sao, Kiều Nhất Phàm đối với A Sách cũng chỉ có tôn kính mà không có chướng ngại giao lưu, thế mà cậu nhóc này lại hơi sợ hắn.​

Diệp Tu: “. . .”​

Diệp Tu: “Tiểu Ngô thì được.”​



Trong lúc nói chuyện, đồ ăn lần lượt được bưng lên, một bàn bày đầy thức ăn rực rỡ muôn sắc màu. Mọi người như mở máy hát, bắt đầu nhao nhao kể khổ.​

Cái Tài Tiệp rất buồn bực: “Vốn nghe giám đốc nhà em kể muốn đào người bên bộ phận kỹ thuật của Hoàng Phong về thăng cấp trang bị cho Thanh Chi Khu, em đã hưng phấn từ lâu, kết quả chỉ chậm một bước mà người đã bị Hưng Hân đào trước rồi . . .”​

Đội trưởng Lý Hiên của cậu tất nhiên cũng biết việc này, lên án: “Diệp thần, bên anh hành động cũng nhanh quá nhỉ?”​

Diệp Tu lại đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Mấy người nghĩ sao? Chị chủ nhà bọn anh đích thân đến tìm người ta bàn bạc, mức thành ý và đãi ngộ ấy có thể so sánh sao?”​

Ngô Vũ Sách: “ . . . Này cũng quá là phạm quy rồi.”​

Diệp Tu haha cười: “Thật ra cũng không lừa các cậu, bên anh gần đây rất có hứng thú với nhân tài bộ phận kỹ thuật của Hư Không, đãi ngộ dễ thương lượng thôi, hoan nghênh tìm anh hoặc chị chủ của anh để được tư vấn.”​

Nội tâm Lý Hiên lập tức chửi cmn – Ý định của Diệp Tu đã quá rõ ràng, lại ngẫm lại mấy chức nghiệp trùng nhau của Hưng Hân và Hư Không để tìm ra manh mối.​

Đúng là không sợ bị trộm viếng, chỉ hãi trộm rình rập.​

Ngô Vũ Sách đặt ly pha lê xuống bàn cái cạch: “Diệp thần muốn thọc gậy bánh xe à?”​

“Cũng giống nhau cả thôi,” Diệp Tu ý tứ sâu xa mà phun ra một làn khói, “Chẳng qua đào hay không đào đều dựa vào bản lĩnh.”​

Ngô Vũ Sách không tiếp lời, Lý Hiên vội chuyển đề tại: “Ô Thiên Cơ của Diệp thần cũng rất ngốn vật liệu nhỉ?”​

“Đúng,” Diệp Tu trả lời, ngữ khí có chút xúc động: “Hồi thăng cấp cho nó anh rầu thúi ruột, một là không có kinh nghiệm của người đi trước, hai là cũng không có vật liệu, bức một bộ xương cốt già của anh ngày nào cũng phải cực cực khổ khổ cướp Boss cùng một đám thanh niên thân thể khỏe mạnh mấy đứa, haiz”​


“. . .”​

Mọi người đều bị sự vô sỉ của hắn làm cho khiếp sợ, ngoại lệ duy nhất là Kiều Nhất Phàm thì vùi đầu uống nước giả vờ không nghe không biết.​

Diệp Tu bất mãn kháng nghị: “Cướp Boss thì làm sao? Hồi trước lúc tiểu Tiêu còn ở Gia Thế cũng có đến giúp anh cướp Boss đấy nhé.”​

Ba vị Hư Không khiếp sợ quay lại nhìn Tiêu Thời Khâm: “ . . .?!!!!”​

Tiêu Thời Khâm xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ để chui vào: “Diệp thần, anh không cần đào mộ loại nợ cũ này đâu . . .”​

Kiều Nhất Phàm săn sóc ngoan ngoãn chuyển một con cá đến trước mặt hắn, Diệp Tu chỉ chỉ cá, ân cần nói: “Tiểu Tiêu ăn cá đi.”​

“. . .”​

Tiêu Thời Khâm phát hiện ra mình hình như đã biến thành sinh vật hiếm của cái bàn này.​

Từ lúc cả hội ý thức được hắn làm chức nghiệp quý hiếm đến mức toàn liên minh chỉ có một người, cả một bàn người đối với hắn vô cùng trìu mến thân mật, có đồ ăn nào cũng chuyển cho hắn nếm đầu tiên, nước hắn uống xong ngay lập tức cũng có người tiếp nước.​

Không, Tiêu Thời Khâm thật sự không muốn biết kỹ thuật rót nước siêu phàm đó của Kiều Nhất Phàm rốt cuộc làm sao mà luyện được – từ năm ấy gặp Kiều Nhất Phàm lần đầu tiên đã bị fan hâm mộ tập kích, thằng nhóc Hưng Hân nhìn lúc nào cũng có vẻ xấu hổ rụt rè này đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn.​

Thân là vị kỹ sư máy móc duy nhất toàn Liên minh, Tiêu Thời Khâm thật ra có chút đắng lòng. Bất kể Lý Hiên hay Điền Sâm đều có đồng nghiệp cùng nghề để giao lưu trao đổi, còn Tiêu đội có sao? Đắng lòng thế nào cũng chỉ có thể tự ngậm ngùi chịu đựng. Tuy rằng bây giờ hắn vẫn đang chơi tốt, nhưng mỗi lần nghĩ đến vấn đề người kế nghiệp đều không khỏi có chút nhức đầu: Chức nghiệp khác còn có thể tìm tuyển thủ chuyển nhượng đến, kỹ sư máy móc toàn Liên minh chỉ có một người, hắn chỉ có thể tìm trong game hoặc từ trại huấn luyện mà bắt đầu bồi dưỡng.​

Không giống vị Vương Kiệt Hi tiên sinh nổi danh bất đối xứng nào đó, đội trưởng Lôi Đình không có yêu cầu đặc thù gì với vấn đề bồi dưỡng.​

Diệp Tu bày tỏ ý kiến: “Không tệ đến mức ấy chứ? Các kỹ sư máy móc tốt nhất Vinh Quang đều thuộc công hội Lôi Đình nhà cậu rồi.”​

Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ thở dài: “Nào có dễ dàng như vậy. Chưa kể, Diệt Sinh Linh với Lôi Đình đâu chỉ đơn giản là một kỹ sư máy móc thôi.”​

Hắn vừa nói xong, mọi người đều “à” một tiếng. Diệt Sinh Linh ở Lôi Đình, không chỉ là tài khoản cấp thần duy nhất, không chỉ là ngôi sao All-Star duy nhất mà còn là bộ não, là sống lưng, là trọng tâm chiến thuật quan trọng nhất của Lôi Đình. Muốn tìm một tuyển thủ biết chơi kỹ sư máy móc không khó, nhưng chiến đội Lôi Đình lập đội bằng chiến thuật, muốn tiếp nhận cơ ngơi từ tay Tiêu Thời Khâm đâu phải chỉ cần tốc độ tay và thao tác.​

Lý Hiên an ủi hắn: “Thời gian còn rất nhiều, tu dưỡng chiến thuật có thể từ từ bồi dưỡng. Tôi thấy Tiểu Đới đội anh cũng không tệ.”​

Tiêu Thời Khâm cười: “Em ấy chắc tương lai sẽ đôn lên làm chủ lực. Chẳng qua giờ hẵng còn non, tôi tính gánh giúp ẻm thêm vài năm nữa.”​

Ngô Vũ Sách hỏi: “Ẻm là pháp sư nguyên tố, trang bị nhân vật có theo kịp không?”​

Lôi Đình đã nghèo đến mức cả Liên minh đều biết, Tiêu Thời Khâm nhớ đến chuyện này liền lo lắng: “Nên bọn tôi đang tính xem có thể đào người bên bộ phận kỹ thuật của Yên Vũ không đây, Vân Tú bên đó dù sao cũng chuyên nghiệp lắm rồi. Chẳng qua hình như khó có khả năng . . .”​

“Chưa hẳn,” Diệp Tu lại thở ra một làn khói, “Anh thấy bên Vân Tú mùa giải vừa rồi đánh không tốt lắm, không chừng ông chủ Yên Vũ thật sự có thể cắt giảm biên chế.”​

Tiêu Thời Khâm cười khổ: “Thế đành mượn cát ngôn của Diệp Thần.”​

Diệp Tu ngậm thuốc lá, lắc đầu, cười: “Không dám, không dám.”​


Tài nguyên thiếu thốn, trang thiết bị khó giải quyết, nhân tài khan hiếm, không người kế tục – đây đều là những khó khăn mà một đám những loài quý hiếm bọn họ mỗi ngày phải đối mặt.​

Những chức nghiệp ít người chọn như họ, phần lớn là vì thao tác điều khiển phức tạp, tính hợp thời hay tính công kích so ra lại kém những nghề tay đấm chính diện như nhà quyền pháp hay kiếm khách. Bắt đầu chơi đã không dễ, muốn chơi tốt lại càng khó khăn. Ví dụ điển hình là trận quỷ, muốn đánh thật hay, cái nhìn đại cục là thiên phú không thể thiếu. Không có cái thiên phú này, tốc độ tay có cao hơn nữa cũng không phát huy hết được. Nghề tán nhân lại càng cực đoan hơn, cả Vinh Quang cũng chỉ có mình Diệp Tu có thể đánh.​

Ít người chọn, không phải là không có lý do.​

Nhưng vậy thì sao, bọn họ vẫn khao khát muốn thắng.​

Thao tác phức tạp cũng được, tính công kích không mạnh cũng tốt, những cái này đều không thành vấn đề - chỉ cần có thể thắng, dù phải đối mặt ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm bước tới. Vì thắng lợi, bọn họ có thể đua ý thức, chơi hèn mọn, chơi chiến thuật cũng có thể dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào. Chức nghiệp ít người chọn cũng được, Chức nghiệp hấp dẫn nhiều người chơi cũng được, ở trên sân khấu Vinh Quang, chỉ có người thắng mới thật là anh hùng.​

Lý Hiên, Tiêu Thời Khâm mùa giải thứ bốn ra mắt, đại thần All-Star, là đệ nhất cao thủ trong chức nghiệp của mình.​

Ngô Vũ Sách ra mắt mùa giải thứ năm, vì phối hợp đội ngũ mà tinh thông cả ba trường phái lớn của nghề quỷ kiếm sĩ, mỗi lần ra trận đều tẩy điểm một lần.​

Cái Tài Tiệp từng nhận được lời mời của chiến đội Hoàng Phong nhưng vấn kiên trì ở lại đội mẹ. Kiều Nhất Phàm mùa giải thứ tám ra mắt, mùa giải thứ mười mới được lên sân đấu lần đầu tiên, đến nay cũng đã từng đến được sân khấu tổng chung kết.​

Bọn họ giống như những vì sao nơi xa xôi nhất trời đêm, chấp nhất đốt lên những vầng sáng rực rỡ giữa màn đêm thăm thẳm.​



Cơm nước no nê, đĩa đồ ăn cơ bản đang CD, món cá trích hấp được đón nhận nhất cũng còn lại nhõn cái khung xương.​

Lý Hiên đang định mở ví thanh toán đã bị Diệp Tu ngăn lại: “Được rồi, để anh trả cho.”​

Lý Hiên từ chối: “Đừng đừng Diệp thần, trước khi đến đây tui đã bảo sẽ mời khách rồi.”​

“Anh là lĩnh đội, anh trả được.” Diệp Tu dùng một câu nói đã chặn được mồm hắn.​

Lý Hiên lập tức thoái vị nhường hiền.​


Lúc thanh toán xong đi về, Diệp tu như chợt nhớ tới một việc, quay người hỏi Cái Tài Tiệp: “Đúng rồi, Tiểu Cái, lát nữa rảnh không?”​

Cái Tài Tiệp không hiểu làm sao, cẩn thẩn hỏi lại: “Có rảnh ạ, Diệp tiền bối cần gì ạ . . . ?”​

“Không có gì, hỏi xem em có rảnh đến đấu trường đánh một trận không?” Diệp Tu lười biếng nhả một vòng khói, “Vừa đúng lúc hôm nay có thời gian, bù cho em trận Tân binh khiêu chiến đợt trước.”​

Cái Tài Tiệp bị niềm vui bất ngờ này làm cho đứng hình, mãi một lúc sau mới phản ứng lại được, mừng rỡ điên cuồng: “Cảm ơn Diệp thần!!!”​

Lý Hiên bên cạnh kinh hãi: “Diệp thần, sao hôm nay anh đột nhiên khai quật được lương tâm ở đâu thế?”​

Diệp Tu chậc một tiếng, vô cùng đau lòng: “Đồng chí Lý Hiên sao lại nói thế? Anh đối với các tiểu bối lúc nào chẳng có lương tâm, lúc trước phải GG là do tình thế bất đắc dĩ. Sau đó rất nhiều lần Nhất Phàm đề cập chuyện này với anh, bảo tiểu Cái nhà mấy cậu rất rất đau lòng, vậy anh phải thỏa mãn tâm nguyện cho nhóc ấy thôi.”​

Hắn lại rít một hơi thuốc, lộ ra nụ cười sau làn khói trắng đang lượn lờ:​

“Lại nói, ai cũng có trách nhiệm yêu thương các chức nghiệp ít người chơi a ~ “​



HOÀN.




(* - xuất phát từ câu thơ: “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn” , dịch là: “Gió hiu hiu lạnh trên sông Dịch, Tráng sĩ một đi không trở về.” là hai câu hát của Kinh Kha từ biệt Cao Tiệm Ly trên bờ sông Dịch trước khi lên đường hành thích Tần Vương.

** - nguyên văn là “thạc quả cận tồn” – quả to còn sót lại sau khi sàng lọc cả cái cây, sàng lọc rồi còn lại toàn tinh hoa.
*** - chơi đến 6 là từ bên Trung chỉ việc siêu siêu siêu trâu bò)
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Đến ăn bữa trưa cũng khổ như vậy, bảo bảo khổ trong lòng nhưng không nói~ Kiều ơi mau mau về Lam Vũ nào, cái tổ hợp thế này đi ăn cơm quả thật áp lực như núi a, cẩn thận nuốt không vào!

Ba đại thần và hai người bạn nhỏ, ahuhuhuhu tui muốn làm người bạn nhỏ thứ ba vào (hóng hớt) quá, số ba là số đẹp, Cát Tường Tam Bảo đó!

Mấy vị tiền bối ơi, chú ý trước mặt trẻ con nha, có show ân ái cũng phải tém tém lại, thấy hai bạn nhỏ một bạn đơ ra một bạn chói mù mắt rồi kìa~ *tiếp tục kêu gào được nhập hội* Cho tui vào đó tui sẽ thật ngoan ngoãn mà che mắt lại, cái gì cũng không thấy đâu, chỉ ngoan ngoãn mà ăn dưa muối với Kiều đồng học thôi. *vừa gắp ăn vừa điên cuồng liếc muốn lé luôn*

A a a a a, Diệp Tu sao anh lại lấy slot cuối cùng của tui rồi ahuhuhu?!!

Lý Hiên đại đại bị ghét bỏ rõ ràng quá... Vậy vậy vậy hay cho tui thế chỗ anh đi Lý-người-duy-nhất-trong-bàn-có-truyền-nhân Hiên a a a?

Diệp Tu ơi anh không biết nhập gia tuỳ tục sao? Thấy cả bàn ai ai cũng ân cần trìu mến đối xử Tiêu Thời Khâm như động vậy quý hiếm cần được bảo vệ không? Anh muốn Liên minh tuyệt chủng kỹ sư máy móc sao?! Vậy còn không mau gắp cá cho “Tiểu Tiêu” thể hiện thành ý yêu thương đi?

Tui không ngờ đoạn sau nó deep vậy... Ahuhuhu thương mấy anh quá, chơi nghề hiếm đúng là khổ đủ đường, nhưng người dám đương đầu với cái khó gấp trăm ngàn lần người khác thì sau này sẽ đứng chỗ cao gấp trăm ngàn lần người khác. Tự thách thức bản thân mình, cũng là thách thức với thế giới! Không có hào quang vạn người mê thì đã sao, chúng ta tự tạo ra hào quang của chính mình. Chúng ta đều độc nhất vô nhị có gì đáng tiếc chứ, hãy đem Vinh Quang về cho nghề của mình nào mấy đại đại ơi.

Ahihi, tui theo hẹn mà đến, núi cao sông dài, chúng ta còn có ngày ngồi lại ăn bữa cơm~

(Tui nghĩ là đoạn hắn chơi đến 6 ấy, 6 trong tiếng trung là chơi đến đỉnh đến trâu bò, chủ nhà có muốn cân nhắc để chú thích gì cho người sau dễ hiểu không? Thật ra tui đang làm màu thôi thím không cần để ý cũng được, chứ cá nhân tui thích để 6 hơn, nghe thô bạo nghe trâu bò hơn -said bởi một đứa dùng cả fic để được chen chân vào hội 6 người như tui~ Chủ nhà 666!)
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#3
Khâm vốn chỉ yên lặng ngồi nghe từ đầu, giờ trầm mặc thật lâu rồi cũng lên tiếng: “Mấy người có là gì?” Hắn đẩy kính mắt, vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc: “Ít nhất mấy người còn có đồng nghiệp cùng nghề, còn cả Liên minh cũng chỉ có mình tui là kỹ sư máy móc đây này
Lý hiên là đại ca 3 th còn anh làm đại ca...... cho mình anh.....
 

tieuphung

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
40
Số lượt thích
53
Fan não tàn của
Diệp lão đại
#4
Cuối cùng cũng bù được cho Cái Tài Tiệp 1 trận. Hành động GG Cái Tài Tiệp này là hành động duy nhất mình lấn cấn về đại thần suốt từ đầu đến cuối truyện vì rõ ràng ko hợp với phong cách bao dung hậu bối của Diệp Tu.
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#5
Cuối cùng cũng bù được cho Cái Tài Tiệp 1 trận. Hành động GG Cái Tài Tiệp này là hành động duy nhất mình lấn cấn về đại thần suốt từ đầu đến cuối truyện vì rõ ràng ko hợp với phong cách bao dung hậu bối của Diệp Tu.
Cảm ơn bạn đã đọc nè. Chi tiết GG đó mình vừa lấn cấn vì Diệp phũ quá, sau đó vẫn đánh với 2 em tân binh nữa mà, vừa không ngăn nổi suy nghĩ là tác giả không biết viết cho Diệp thắng một cậu thầy trừ tà đánh cẩn thận kiểu gì cho hợp lý nên viết GG luôn cho rồi =)))))))

(Hồi đánh với Tiểu Cái trong vòng bảng, Diệp thắng vì có 1 cái Ô Thiên Cơ nữa thì phải =)) nói chung là quá trí trá, cháu bé Tiểu Cái không ngờ đến, mà đến tân binh khiêu chiến thì Tiểu Cái cảnh giác hơn rùi =)))
 

tieuphung

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
40
Số lượt thích
53
Fan não tàn của
Diệp lão đại
#6
Đúng rồi, thấy trong dàn tân binh thì Diệp ngại Tiểu Cái nhất đấy, chuẩn bị hẳn 1 ô thiên cơ cấp 5 khác. Cứ nghĩ là lão ấy phải cho tân binh ăn hành nhưng lần đấy may mà có tính trước thế nên Tiểu cái vẫn muốn so lại 1 lần nữa. Hay hôm đấy Tu đại ko mang ô dự trữ nên GG nhỉ
 

Bình luận bằng Facebook