Hoàn [PJ Batu 101.2019] [Trương Sở] – Chúc mừng năm mới muộn

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
[Trương Sở] – Chúc mừng năm mới muộn.


Link Convert: Link

Edit + Beta : Lãi

Thể loại: Ngọt, ngọt ngọt và ngọt.

Nhân vật chính: Trương Tân Kiệt x Sở Vân Tú.

Phối hợp diễn: Toàn bộ dàn tuyển thủ Liên minh.

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Hoàn.

Note:

. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, mùa Valentine vui vẻ =v= / <3 ~

. Hãy chuẩn bị bị quăng cẩu lương vào mặt điiii
.
.
.
.
Bá Khí – Hùng Đồ - Chiến Vô Bất Thắng!
.
.
.
.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Chúc Mừng Năm Mới Muộn


Phong Thành Yên Vũ 00:00:05

Mộc Mộc, chúc mừng năm mới!

Mộc Vũ Tranh Phong 00:00: 43

Oaaa, Tú Tú cậu canh thời gian thật chuẩn! [ Trương Tân Kiệt nâng mắt kính. JPG ]

Phong Thành Yên Vũ 00: 01:03


Đương nhiên rồi, tớ ngồi chờ nãy giờ. [ Trương Tân Kiệt canh thời gian. JPG ]

Mộc Vũ Tranh Phong 00: 01:16

Cơ mà cậu không về nhà à? [ Vương Kiệt Hi mắt to mắt nhỏ. JPG ]

Phong Thành Yên Vũ 00:01:26


Có về. . .

Mộc Vũ Tranh Phong 00:01:39

Tớ nhớ năm trước, năm trước trước còn có năm kia, rồi thật nhiều năm trước đây, mỗi lần cậu về nhà đều kiếm tớ khóc lóc kể cho tớ nghe bị người nhà giục kết hôn ra sao mà!

Chờ một chút, chờ một chút! Lượng tin tức quá nhiều, có hơi chậm.

Có phải là Lý Hoa không?

Chẳng lẽ là Trịnh Hiên?

Không phải là Dụ đội chứ?

Hoàng thiếu?

Không được, Hoàng thiếu là của tớ.

[ Mộc Vũ Tranh Phong xoạt cho một đống tin nhắn ]

Ai da! Tú Tú cậu đâu rồi?! Đi đâu mất rồi ?! [ Linh hồn nhiều chuyện của Đới Nghiên Kỳ. JPG ]

Phong Thành Yên Vũ 00:03:02

Mộc Mộc, cậu có spam nữa, tớ thấy rồi! Nhưng mà hai người các cậu là tình huống gì? Tớ chỉ mới vừa đi lấy ly nước thôi mà! [ Linh hồn nhiều chuyện của Đới Nghiên Kỳ bị thiêu đốt. JPG ]

Mộc Vũ Tranh Phong 00:03:09

Khụ khụ, không có gì chính là có cái gì đó sau cái kia thì cái gì đó liền trở thành cái gì kia. [ Tô Mộc Tranh mặt đỏ. JPG ]

Phong Thành Yên Vũ 00:03:26

Yooooooo~ như thế nào là cái gì sau đó cái cái gì sau này là cái gì chứ ~ . Cậu không vần phải nói, tớ hiểu rồi. Hôm nào đi giúp tớ xem thử Lam Vũ rốt cuộc có nhà vệ sinh nữ hay không?

Mộc Vũ Tranh Phong 00:03: 59

Không đúng, lạc đề rồi! Người cậu tìm là ai? Có phải là tuyển thủ chuyên nghiệp không?

Phong Thành Yên Vũ 00:04:35

Không có tìm ai hết, tớ về một mình.

Vừa nãy lại bị giục mau kết hôn. [ Sở Vân Tú lạnh lùng. JPG ]

Mộc Vũ Tranh Phong 00:05:35

A, vừa nãy tớ có nghe Diệp Tu nói, Trương Tân Kiệt hình như đang ở thành phố S đón Tết!

Bằng không cậu thử tìm cậu ta giúp đỡ một chút chuyện kia xem thế nào?

Phong Thành Yên Vũ 00:06: 23

Có thể cân nhắc. [ Trương Giai Lạc xoay quanh. JPG ]

Mộc Vũ Tranh Phong 00:06:35

Cố lên Tú Tú! A, Quả Quả gọi tớ đi đốt pháo rồi! Tớ đi trước đây! [ Trương Tân Kiệt nhìn thời gian.JPG ]

Phong Thành Yên Vũ 00:07:46

Được, cẩn thận làm tay bị thương nha!

“Tú Tú, cất điện thoại đi, mau xuống đây nói chuyện với mọi người!” Sở mama gõ gõ bàn, hướng về phía Sở Vân Tú vẫy tay gọi. Sở Vân Tú mặt không tình nguyện mang điện thoại của mình bỏ vào trong ví, tay chóng tay vịn liếc mắt nhìn xuống phía dưới. Cả một nhà ngồi vây quanh ở phòng khách nói chuyện phiếm, cả căn phòng lớn đều bị nhét đến đầy. Người thế hệ trước trò chuyện với nhau, đám trẻ con thì tụ tập vây quanh bàn máy tính mà lập team đánh Vinh Quang.

Năm mới Sở Vân Tú trở về nhà ở thành phố S, khí hậu cũng không tính là quá lạnh. Cô mặc áo sơ mi trắng mỏng cùng cái quần jeans màu xanh nhạt đơn giản, ôm gọn những đường cong duyên dáng của mình. Sở Vân Tú rất hiếu thảo — tuy cha mẹ cô vào thời điểm ăn tất niên sẽ ra sức giục cô mau kết hôn theo mật độ tăng dần mỗi năm — cô dùng tiền mình tiết kiệm được nhiều năm để mua cho cha mẹ mình một căn nhà hai tầng nhìn như một toà tháp nhỏ, bao phủ bởi một vườn cây hoa đào, để những lúc rãnh rỗi cha mẹ cô có thể ra sân vừa ăn vừa ngắm hoa. Sở baba và Sở mama đối với đứa con gái bảo bối này cực kỳ hài lòng, duy nhất chỉ lo lắng đúng một điều chính là chuyện chung thân đại sự cả đời của cô con gái ưu tú nhà mình.

“Mẹ...” Sở Vân Tú bất đắc dĩ đi xuống lầu đứng bên cạnh cha mẹ của mình, hai mắt thỉnh thoảng nhìn qua màn hình, vừa vặn ngay lúc đó, đứa nhỏ đang chơi Vinh Quang, trùng hợp cũng dùng nguyên tố pháp sư, không khỏi mở miệng nhắc nhở một chút: "Mục sư lui về sau, nguyên pháp tiến lên trên ngăn cản lúc Tường Băng cách đó 5 ô bể. Thiện xạ, chiến pháp xông lên ra đại chiêu mau. . . Mấy đứa thế này mà dự định phá kỷ lục như thế nào? Hơn nữa. . . Mấy đứa còn không mang theo MT?"

Mấy đứa trẻ sững sờ, quay lại liếc mắt nhìn nhìn "Cô cô, cô có biết chơi Vinh Quang không? Nếu chơi theo cách đó, chúng ta sẽ thua mất!” Mắt của cậu bé chơi Nguyên tố pháp sư chuyển về màn hình, ngón tay thao tác không ngừng.

Sở Vân Tú cũng không phủ nhận, nhún vai : ”Hai phút.” Sở mana vỗ nhẹ tay của Sở Vân Tú, cười không lên tiếng.

"Cái gì hai phút?" Nguyên pháp ngẩn người "Ai, mục sư mau hồi phục, máu sắp cạn rồi!" Mục sư luống cuống thao tác kéo máu nhưng căn bản là không kịp. Ba mươi hai giây trôi qua, chiến pháp ngã xuống. Một phút ba giây sau, thiện xạ ngã xuống. Một phút ba mươi giây sau, nguyên pháp ngã xuống. Còn lại mục sư không đỡ nổi một đòn, chưa tới hai phút, góc nhìn toàn bộ đều xám. Sở Vân Tú trên mặt đã treo lên ý cười thật sự, tập trung ứng phó với những câu hỏi của thân thích.

“Vân Tú, con thi cử trong lớp đứng thứ mấy? Có được học bổng gì không?” Một người họ hàng mà Sở Vân Tú cũng không biết rõ cách xưng hô như thế nào hỏi cô.

"Ặc . . . . Thật ra . . . Con đã đi làm" Sở Vân Tú khóe miệng thắt lại.

"Khụ khụ. . . Đúng vậy, Vân Tú nhà chúng ta đã đi làm được mấy năm rồi. Bằng không làm sao mà chúng ta có được căn nhà này chứ.” Sở mana lôi kéo Sở Vân Tú ngồi xuống bên cạnh mình, nắm tay cô.

Người thân thích nọ ho khan mấy tiếng che đi sự xấu hổ: “Vậy Vân Tú có bạn trai chưa? Qua lại bao lâu? Khi nào thì kết hôn?”

Tại sao lại quay về vấn đề này... Sở Vân Tú đỡ trán : “Hiện tại còn chưa có, không vội.” Sở mama lấy điện thoại ra, mở ra một trang web, trên đó là hình của các hán tử trong Liên minh chuyên nghiệp.

"Vân Tú a . . . Mẹ xem thử trong Liên minh của con có vài người không tệ, con nếu coi trọng ai thì hôm nào gọi về nhà ăn cơm.” Sở mama lướt trên màn hình là những tấm ảnh dùng để tuyên truyền của Liên minh loé qua.

"Mẹ ~" Sở Vân Tú chuyển sang hình thức làm nũng, lôi kéo tay áo của Sở mama lắc lắc: “Nghe theo Vân Tú có được hay không?”

Nhưng Sở mama không hề dao động: “Được rồi, mẹ...mẹ thích ai con liền gọi điện thoại...” Sở Vân Tú quyết tâm, lấy điện thoại ra lục danh bạ, sau đó trơ mắt nhìn ngón tay chết chóc của mẫu hậu nhà cứ thế mà dừng lại ngay tấm ảnh của Trương Tân Kiệt, bên kia mấy đứa nhỏ nhìn thấy liền kích động.

"Cô cô, cô thật sự có thể gọi Trương Tân Kiệt đại đại tới đây sao? Vậy cô có thể gọi cả Diệp thần, còn Chu đội nữa đến không? Còn Mộc Tranh nữ thần, Đường Nhu nữ thần nữa!”

Sở Vân Tú khóe miệng co giật, tâm nói các người biết mặt cả toàn Liên minh mà lại không biết tỷ đây là ý gì : “Ờ ừm... để xem thử cậu ta có rãnh hay không đã...Nói chung làm tuyển thủ chuyên nghiệp rất bận, cũng có thể video call...” Vừa nói ngón tay liền di chuyển tới góc, bấm vào số điện thoại của Trương Tân Kiệt, màn hình vừa chuyển cô liền hối hận, 12:00 đã qua, Trương Tân Kiệt tuyệt đối đã ngủ, hơn nữa còn là đang ngủ cực kỳ sâu. Vừa nghĩ đến việc ngắt điện thoại thì đầu bên kia lại bắt máy.

"Alo? Vân Tú? Muộn như vậy có chuyện gì sao?" Giọng nói của Trương Tân Kiệt có chút buồn ngủ, nhưng không khó nghe ra cậu còn chưa ngủ, tiếng pháo rõ ràng xuyên qua loa điện thoại, truyền thẳng vào tai của Sở Vân Tú: "Yooo~ Kiệt tâm tạng cậu còn chưa ngủ sao?” đến lượt Sở Vân Tú chấn động rồi.

“Quá ồn, ngủ không được.” Trương Tân Kiệt bước ra ngoài ban công nhà mình, phía xa xa vẫn còn thấy pháo bông đang nở rộ trên bầu trời.

“Không ngủ hả? Nếu không có chuyện gì thì giúp tui một việc đi.” Sở Vân Tú mặt mày bất đắc dĩ nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của mẫu thân nhà mình.

"Được, có chuyện gì? Tôi sẽ làm hết sức" Trương Tân Kiệt sửng sốt một chút, cậu không nghĩ Sở Vân Tú sẽ tìm cậu giúp đỡ.

“À . . . Chính là. . . Do có nhiều lý do phức tạp, tui nghĩ mẹ tui muốn gặp cậu.” Sở Vân Tú nghe qua điện thoại, bên phía đối phương hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có tiếng pháo đang nổ vang, "Trương phó?"

“Được, cho tôi địa chỉ, bây giờ tôi qua.” Trương Tân Kiệt mang giày, thuận tay cầm lấy áo khoác chiến đội Bá Đồ. Tuy việc này không có trong kế hoạch nhưng cậu vẫn rất thích, cũng không rõ làm sao Sở Vân Tú biết được mình đang ở thành phố S.

“Tui đến đón cậu là được rồi.” Sở Vân Tú bất đắc dĩ nhắn địa chỉ nhà mình rồi gửi đi “Khi nào tới gọi cho tui.” Đến khi nghe được Trương Tân Kiệt đáp, cô mới cúp điện thoại.

Trương Tân Kiệt nhìn địa chỉ, ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi đến thẳng nhà Sở Vân Tú.

Sở Vân Tú lúc này đang bị bọn trẻ trong nhà vây quanh: “Cô cô, cô có thật là Sở nữ vương kia không? Cô có thể mang con tới gặp bộ đôi Kiếm và Lời nguyền để xin chữ ký được hay không?” Từ một cháu gái nhỏ, nghe nói cô bé có ý định lớn lên sẽ trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, hơn nữa còn nhất định muốn gia nhập Lam Vũ.

Sở Vân Tú nói rằng mừng hết sức vui mừng, không phải vì cháu mình muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp mà là bởi vì cô bé muốn đến Lam Vũ.

“Mùa xuân của Lam Vũ sắp tới rồi.” Sở Vân Tú nghĩ thế.

“Sở tỷ! Em muốn thấy Mộc nữ thần! Em muốn video call với chị ấy!” Sở Vân Tú nhìn người em họ đang ngậm cái thìa ăn kem hô to.

Sở Vân Tú lại bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói rằng có thể xem thử, đồng thời cũng hy vọng Trương Tân Kiệt tới nhanh một chút.

Sở Vân Tú mở máy tính xách tay của mình, bật lên QQ.

"Ai ai ai, không phải người ta hay có lời đồn rằng các người có một cái group chat của tuyển thủ chuyên nghiệp trong truyền thuyết sao? Làm cái video nhóm là được rồi!”

Sở Vân Tú đang xem thử trong đám tuyển thủ còn ai đang trên mạng hay không thì nghe đến câu này, sợ đến tay run suýt đóng luôn máy tính.

“A a a ! Có thiệt nè!!”

Nội tâm của Sở Vân Tú đang có một vạn con ngựa, con lừa thi nhau chạy qua.

Group chat tuyển thủ chuyên nghiệp

Phong Thành Yên Vũ 00: 42:56

... ... QAQ

Dạ Vũ Thanh Phiền 00:43:21

Ui cha, em gái Vân Tú sao thế này? Có người dám bắt nạt bà sao? Là ai? Mau nói với tui, tui sẽ đòi lại công bằng cho bà. Mau nói với tui ai là người dám bắt nạt nguồn nhân lực của Liên minh nước nhà. Tui sẽ cho hắn thấy thế nào gọi là bị Băng Vũ lạnh lùng xiên thẳng vào mặt. Còn nữa còn nữa, Sở đội, vừa nãy lúc đang trò chuyện rất vui vẻ với Mộc Tranh, em ấy liền bị bà kéo đi mất, bà thấy có nên bồi thường cho tui hay không? Còn nữa còn nữa, bà còn lấy mất vị trí người đầu tiên nói chúc mừng năm mới với Mộc Tranh. Làm tui phải chờ tới sang năm, aaaa, bà có biết thời gian một năm lâu như thế nào không, ròng rã 365 ngày lận đó!!!!

Mộc Vũ Tranh Phong 00:42:32


Tú tú cậu làm sao thế? Hoàng thiếu, sao anh lại nói ra mọi chuyện như vậy chứ.

Thạch Bất Chuyển 00:42:41

Năm nay là năm nhuận, cho nên có 366 ngày.

Quân Mạc Tiếu 00:42:59

Ai yo, không phải Kiệt tâm tạng sao? Sao giờ này còn chưa ngủ?

Lâm Ám Thảo Kinh 00:43:09

Đội trưởng, chị làm sao? Sẵn tiện kinh ngạc một phen! Thế nào mà Trương Tân Kiệt tiền bối vẫn chưa ngủ!

Vương Bất Lưu Hành 00:43:11

+1

Phi Đao Kiếm 00:43:13

+2

Dạ Vũ Thanh Phiền 00:43:16

+3 Em gái Vân Tú, làm sao vậy? Sao không thấy nữa rồi? Mau ra đây mau ra, tui muốn cùng bà nói chuyện rõ ràng, không phải Trương Tân Kiệt cũng có một ngày thức khuya sao, bà còn ngại việc gì!

Mộc Vũ Tranh Phong 00:43:19

+4, Hoàng thiếu, nhớ kể em nghe nữa.

Sách Khắc Tát Nhĩ 00:43:21

+2, Thiếu Thiên, cậu qua lại với Tô đội bao lâu rồi?

Ai Không Cúi Đầu 00:43:28

+5, sẵn tiện đau lòng cho tốc độ tay của Dụ đội.

Hà Dám Phản Kháng 00:43:35

+6, đội trưởng đâu rồi?

Bách Hoa Liễu Loạn 00:43:46

+7, đội phó hình như đang ở thành phố S.

Đại Mạc Cô Yên 00:43:53

Hơn nửa đêm còn ồn ào cái gì.

+8

Loan Lộ Âm Trần 00:44:01


+9, yooooooo, Sở tỷ tỷ, em đã chuẩn bị sẵn rồi!

Diệt Sinh Linh 00:44:05

+10, Nghiên Kỳ còn chưa ngủ?

Loan Lộ Âm Trần 00:44:13

Em sai rồi đội trưởng! Ai ya, em lỡ phá đội hình rồi!

Loan Lộ Âm Trần xoá đi một tin nhắn.

Phong Thành Yên Vũ phát lì xì: Ai nhận lì xì thì phải tham gia video call nhóm.

Phong Thành Yên Vũ bắt đầu cuộc gọi video nhóm.

Thạch Bất Chuyển nhận lì xì từ Phong Thành Yên Vũ.

Diệt Sinh Linh nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Mộc Vũ Tranh Phong nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Thương Lâm Đạn Vũ
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Sách Khắc Tát Nhĩ
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Quân Mạc Tiếu
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Hải Vô Lượng
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Dạ Vũ Thanh Phiền
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Hại Người Không Mệt
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Nhất Thương Xuyên Vân
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Nhất Diệp Chi Thu
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Vô Lãng
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Nhất Diệp Chi Thu 00: 44:32


Tại sao lại phát lì xì?

Quân Mạc Tiếu 00:44:36

Để cho cậu có tiền mua sáu quả hạch đào. [ sáu cái hạch đào. JPG ]

Bách Hoa Liễu Loạn nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Lãnh Ám Lôi nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Lâm Ám Thảo Kinh
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Đại Mạc Cô Yên
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Phùng Sơn Quỷ Khấp
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Quỷ Khắc
nhận lì xì của Phong Thành Yên Vũ.

Tiền lì xì của Phong Thành Yên Vũ sau 30 giây đã được nhận hết. Thạch Bất Chuyển là người may mắn đầu tiên.

Phong Thành Yên Vũ 00:44:42

Hồi nãy tui lỡ không cẩn thận ở trước mặt mấy đứa nhỏ họ hàng trong nhà bại lộ thân phân. Cho nên bây giờ tụi nhỏ cứ quấn lấy tui đòi nhất định phải được video call với mấy người. Ai đã nhận tiền lì xì đều mở video call lên cho tui! Không cho từ chối. [ Sở Vân Tú đập bàn.JPG ]

Sách Khắc Tát Nhĩ 00:44:59

Mạng điện thoại có hơi chậm.

Thạch Bất Chuyển 00:45:12

Tôi cũng phải mở sao?

Loan Lộ Âm Trần 00:45:16

yoooooooooo~

Hà Dám Phản Kháng 00:45:17

yoooooooooo~

Ai Không Cúi Đầu 00:45:18

yoooooooooo~

Diệp Hạ Hồng 00:45: 19

yoooooooooo~

Mộc Vũ Tranh Phong 00:45:20

yoooooooooo~

Sở Vân Tú cắm tai nghe vào máy tính rồi đeo lên tai. Tuy Trương Tân Kiệt nói mình không cần phải tham gia nhưng cậu vẫn mở video lên, chào hỏi một câu: “Làm phiền mọi người rồi.”

Sở Vân Tủ gật đầu cười: “Ta nói. . . Hưng Hân một người trông cũng không được. . .” Sở Vân Tú mặt đầy bất đắc dĩ nhìn trên màn hình là Diệp Tu đang ngậm thuốc lá, kế bên là Tô Mộc Tranh đang cắn hạt dưa, đằng sau là khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Phàm cùng khuôn mặt bỉ ổi và ánh mắt đầy chân thành của Phương Duệ. Bốn người này rõ ràng là đang trong phòng huấn luyện thì bị gọi lại video call nên ở chung một khung hình, “Mấy người nhìn Luân Hồi, Hư Không với Lôi Đình, còn có Vi Thảo nhà người ta mà học hỏi một tí đi.”

Phong Thành Yên Vũ 00:47:53

[ Trương Tân Kiệt chỉ chỉ chỏ chỏ.JPG ]

“Khụ. . . Vân Tú. . .” Trường Tân Kiệt ở trên taxi nhìn đối phương qua màn hình điện thoại, khoé miệng có chút co giật.

Trương Giai Lạc bỗng dưng lại hô to: “Oaaaa, đội phó, cậu với Vân Tú rốt cuộc là tình huống quái quỷ gì?” Trương Giai Lạc đang ngồi bỗng dưng kích động nên ngã ngửa ra sau, may mắn cậu vung tay giữa lại cái bàn kịp lúc nên tránh được việc đập đầu xuống đất.

“Trương Giai Lạc, anh chú ý hình tượng một chút. Xung quanh tui vẫn còn cả đám người đang vây quanh chờ gặp đại thần đấy!” Sở Vân Tú điều chỉnh lại camera, chỉnh đến mặt mấy đứa nhỏ nhà mình đang cực kì phán khích chờ đợi.

Trương Giai Lạc lập tức ngồi thẳng dậy, vẫy vẫy tay: “Chào các em, anh là Trương Giai Lạc.”

Sở Vân Tú phụt cười một tiếng: “Tui vẫn đang mang tai nghe.”

“Tú Tú, sao trông cậu vẫn còn nhàn nhã thế? Cậu không bị giục kết hôn nữa sao?” Tô Mộc Tranh học theo Sở Vân Tú tay chống bàn, ba người sau lưng xếp thành một hàng "Đi đi đi sao còn chưa đi”.

Sở Vân Tú xua xua tay.

“Sở đội còn cần sao? Tôi đang chuẩn bị lên máy bay.” Màn hình điện thoại Dụ Văn Châu lay động một cá chuyển sang camera sau là sảnh chờ sân bay.

“Ai? Đội trưởng lên ngôi á?” Giọng nói của Hoàng Thiếu Thiên bỗng dưng chen vào, Sở Vân Tú dứt khoát giật tai nghe, mở loa ngoài, “Đội trưởng cậu nói xem lên ngôi là lên ngôi gì? Làm sao có thể bỏ lại Lam Vũ chứ, còn không biết Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế sống được bao lâu! À đúng rồi, đội trưởng, nghe nói cậu tính đi Tân Cương à? Nhớ mang trái cây về cho tớ nha! Nghe nói trái cây của Tân Cương ăn cực kỳ ngon!”

“Ồn ào.” Đường Hạo vừa mở video lên thì nghe thấy tiếng Hoàng Thiếu Thiên đang thao thao bất tuyệt, “Hoàng thiếu, anh đi mà chờ đội trưởng nhà anh mang đậu bắp về cho anh đi!”

Diệp Tu ngậm thuốc lá, dí mặt đến sát màn hình quơ quơ tay.

“A a a a a a a a a, đây là Diệp thần có phải không? Có phải không ?” Đứa nhỏ đứng sau lưng Sở Vân Tú phấn khích,

Sở Vân Tú đỡ trán thở dài: “Mấy đứa mau chào hỏi người ta trước rồi muốn làm gì thì làm. Dụ đội, thật sự làm phiền cậu rồi, lên đường cẩn thận.”

“Chào mọi người, anh là Dụ Văn Châu. Không cần khách khí đâu Sở đội.” Dụ Văn Châu vẫy tay sau đó liền tắt video.

“Anh là Diệp Tu, Vân Tú cô thấy anh có tốt không, chỗ nào cướp boss chỗ đó có anh

.” Diệp Tu duỗi tay xoa đầu Mộc Tranh.

Sở Vân Tú vừa tính mở miệng nói gì đó thì bên kia Hoàng Thiếu Thiên đã phát nổ: “Anh là Hoàng Thiếu Thiên. Nè, Diệp Tu Diệp Tu, ông lấy bàn tay thúi của ông ra ngay cho tui. Ai nói ông có thể tuỳ tiện đụng đến người của bổn Kiếm Thánh tui. Diệp Tu vào sàn đấu PKPKPKPKPKPKPKPK! Mộc Tranh, anh nói sao em lại dễ dàng như vậy mà cho ổng sờ vào đầu em! Lần sau không được như vậy nữa, bằng không anh ghen cho em xem!” Hoàng Thiếu Thiên vừa khoa tay múa chân một bên nói chuyện, một bên gửi tin nhắn vào group chat.

“Hoàng Phiền Phiền, có ân oán cá nhân gì thì tự chat riêng mà giải quyết đi!” Sở Vân Tú dụi dụi mắt.

“Vân Tú, nếu mắt cô khó chịu thì nên đi kiếm thuốc nhỏ mắt, còn nên uống nhiều nước để mắt không bị khô, nếu uống trà thì nhớ thêm hạt kỷ tử cùng quyết minh tử vào, uống ít cà phê.” Trương Tân Kiệt chuyển điện thoại quay cảnh xung quanh, “Là căn nào?”

“Yoooooooo~ chị Vân Tú có tình huống!”

Sở Vân Tú bỏ qua sự ồn ào phát ra từ máy tính, ngước đầu lên nói: “Xem xong rồi? Ta đi đón người.” Sở Vân Tú liếc mắt nhìn màn hình, lại phát them một đợt lì xì, sau đó tắt video, để lại cả đám người ở lại tự hóng hớt với nhau.

“Hô. . .Lạnh quá. . .” Sở Vân Tú vì muốn trốn bọn nhóc nhiều chuyện nên khi vừa tắt máy tính liền vọt thẳng ra khỏi nhà, ra đến ngoài mới phát hiện mình quên lấy theo áo khoác. Sở Vân Tú ôm cánh tay, rùng mình một cái: “Này. . . Trương Tân Kiệt, cậu đang ở đâu?”

Bởi vì quá lạnh nên giọng của Sở Vân Tú có chút run lên, đột nhiên cô cảm thấy vai mình chùn xuống: “Tôi ở ngay phía sau.” Trương Tân Kiệt bỗng dung xuất hiện từ đằng sau đem áo khoác chiến đội Bá Đồ khoác lên người Sở Vân Tú, cột phần tay áo lại phía trước cho cô. Theo chuỗi hành động liền hình thành tư thế ôm từ đằng sau tiêu chuẩn.

“Chuyện có chút phức tạp.” Sở Vân Tú xoay người lui về sau hai bước, biểu hiện có chút xa cách. Gương mặt Trương Tân Kiệt có chútchốc trầm xuống, nhưng liền lập tức khôi phục lại bình thường: “Thế nào?”, cậu gật đầu một cái.

Sở Vân Tú đem câu chuyện nói rõ rang, Trương Tân Kiệt khoé miệng co giật: “Được rồi, Tôi hiểu rồi, đi thôi.” Sở Vân Tú chỉnh trang lại quần áo một chút, rồi mang theo Trương Tân Kiệt vào nhà.

“Kiệt tâm tạng, cậu phải ráng trụ lại nha!” Tới gần trước của, Sở Vân Tú nghiêng đầu nhìn Trương Tân Kiệt. Cậu nghiêm trọng gật đầu, Sở Vân Tú đẩy cửa ra liền bị chấn kinh.

Đám nhóc kéo ra một băng rôn, trên băng rôn viết [Chào mừng đội phó Bá Đồ Trương Tân Kiệt! Bá Đồ mười năm, trước sau như một!]. Ngay ngắn xếp thành hàng ngang chặn trước đường đi vào, còn cầm them giấy bút chờ Trương Tân Kiệt tới kí tên. Sở Vân Tú cứng ngắt quay đầu lại nhìn thử Trương Tân Kiệt, cậu ta hơi sững sờ, nhưng sau đó liền lập tức cười rồi tiến vào giữa vòng vây. Khoé mắt Sở Vân Tú giật một cái, linh hoạt lách qua vòng vây chui vào phòng, để lại Trương Tân Kiệt một mình.

Chờ đến lúc Sở Vân Tú đi ra khỏi phòng cũng là lúc cô nhìn thấy cha mẹ mình đang tán ngẫu với Trương Tân Kiệt đến khí thế ngất trời. Bởi vì trời đã khuya cho nên họ hàng cũng đều đến lúc phải về, Sở Vân Tú đem áo khoác đi tới đặt kế bên Trương Tân Kiệt, sau đó ngồi vào chỗ đối diện trên ghế sô pha, chân trái khoát lên trên đùi phải, khuỷu tay chống trên thành ghế cầm ly nước nóng nhấp một ngụm.

“Vân Tú, con nhìn lại con một chút xem, khách tới nhà chơi mà cũng không biết chiêu đãi tốt một chút. Ngồi ở đó làm cái gì?” Sở baba xem ra đối với Trương Tân Kiệt vô cùng hài long nên bắt đầu quay sang nói tới con gái nhà mình.

Sở Vân Tú thở dài, để ly nước xuống tính đứng dậy, Trương Tân Kiệt đè lại: “Không có gì đâu thưa bác, Vân Tú đã rất vất vả rồi trong cả năm rồi, không dễ gì được một dịp để nghỉ, cứ để em ấy nghỉ ngơi thật tốt!” Trương Tân Kiệt mỉm cười nhìn về phía cha mẹ của Sở Vân Tú: “Chung quy ra làm nữ đội trưởng duy nhất của Liên minh áp lực rất lớn.”

Sở mama cười tươi không ngớt, gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Vân Tú cực khổ trong thời gian dài như vậy nên để nó nghỉ ngơi thật tốt. Tân Kiệt à. . . ừm. . .đã muộn như vậy rồi mà vẫn làm phiền đến con, nếu con không ngại thì cứ ở lại nhà chũng ta một đêm thế nào?”

Sở Vân Tú ở ngay trong nhà mình nhưng lại không còn chỗ ngủ, nhìn mẹ mình nói một câu trong nháy mắt mà không có cách nào ngăn cản.

“Vâng. . .” Trương Tân Kiệt suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu.

Sở Vân Tú xoa xoa mi tâm "Mẹ. . ."

Sở baba gật đầu thoả mãn, lôi kéo vợ mình lên lầu, ý tứ của bọn họ đã quá rõ ràng.

Trương Tân Kiệt đứng phía sau Sở Vân Tú nhìn theo, do dự một chút nhưng cũng duỗi tay giúp Sở Vân Tú xoa bóp vai, Sở Vân Tú kêu lên một tiếng thoải mái “Tối nay cậu ngủ giường tui đi, tui thức trắng đêm.”

Sở Vân Tú đứng dậy mang Trương Tân Kiệt vào phòng mình: “Làm gì lại thức trắng đêm? Xem ti vi?” Trương Tân Kiệt nhìn đối phương nhíu mày.

“Ừm.” Sở Vân Tú nhỏ giọng trả lời một tiếng, mở cửa rồi bước vào trong phòng, ngồi vào ghế trước bàn máy tính “Tối hôm nay tui ở chỗ này, cậu cứ ngủ đi, yên tâm tui sẽ mang tai nghe, không làm ồn đến cậu đâu.” Sở Vân Tú chỉ lên giường, sau đó cuối xuống mở máy tính.

Lúc này bên ngoài phòng, cha mẹ của Sở Vân Tú đang lén lút nhìn vào khe cửa, thầm nghĩ con gái mình tìm được chỗ dựa rồi.

“Ừm, được.” Trương Tân Kiệt nhìn đối phương thở dài. Leo lên giường nằm thẳng tắp, rất nhanh sau đó liền truyền tới tiếng thở vũng vàng. Sở Vân Tú quấn chăn kỹ lưỡng, ôm một cái gối leo lên trên ghế ngồi nhìn màn hình máy tính. Ánh sáng từ màn hình hắc lên trên mặt cô một mảng màu trắng, một tập đã hết, Sở Vân Tú không chịu nổi nữa, kê cằm lên đầu gối nhắm mắt lại.

.
.
.

Sáng hôm sau, 8:40.

Sở Vân Tú mơ mơ màng màng trở mình liền rơi vào vòng tay ấm áp khác. Sở Vân Tú trong vô thức rút vào, từ từ mở mắt: “Ô ô . . .” cô có chút choáng váng, “Trương Tân Kiệt, sao cậu lại ở trên giường của tui!”

Sở Vân Tú ôm chặt chăn co rút người về phía sau, trừng mắt nhìn người trên giường sau đó cuối xuống kiểm tra quần áo của mình có còn y nguyên hay không.

“Vân Tú, bây giờ là 8:45 sáng, bữa sáng để ở trên bàn, còn vấn đề tại sao tôi lại ở trên giường của cô là vì. . .” Trương Tân Kiệt cười, với tay sửa sang lại mái tóc lộn xộn của Sở Vân Tú, “không phải là vì em bảo tôi lên?” Sở Vân Tú nghẹn không nói nên lời, "Tối qua em ngủ gục trên ghế, cho nên tôi liền bế em đem về giường. " Sở Vân Tú khóe miệng co giật, vén chăn lên chỉnh lại quần áo.

"Trương Tân Kiệt, anh quả là một tên tâm bẩn." Sở Vân Tú cắn răng, Trương Tân Kiệt cười không nói gì, đứng dậy đi đến trước mặt, nhìn thẳng vào mắt Sở Vân Tú.


"Vân Tú. . . Tôi thích em, làm bạn gái của tôi được không?”

"Tui. . . Ừ. . . Bổn vương. . . Được!" Sở Vân Tú ngẩng đầu đáp lại ánh nhìn của Trương Tân Kiệt không một chút sợ sệt.


Trương Tân Kiệt ôm lấy Sở Vân Tú, nhè nhẹ hạ xuống một nụ hôn trên bờ môi của đối phương.



—————————Kết thúc(?) —————————————
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
————————— Dĩ nhiên là không phải ————————————

Thời gian: Nửa năm sau

Địa điểm: Trước cửa phòng huấn luyện câu lạc bộ Yên Vũ.

Nhân vật: Trương Tân Kiệt, Sở Vân Tú, đội viên chiến đội Yên Vũ.

Trương Tân Kiệt cười, từ trong túi lấy ra một cái hộp: "Như vậy. . . Gả cho anh được không? Tiểu thư Sở Vân Tú? " Trương Tân Kiệt lấy ra nhẫn, chiếc nhẫn lấp lánh phản xạ ánh mặt trời có chút chói mắt.


"Đội trưởng mau đồng ý!" Lý Hoa vỗ tay ồn ào

"Đồng ý đi, đồng ý đi! !" Các đội viên Yên Vũ bắt đầu ồn ào

"Trương Tân Kiệt anh . . . Tâm thật bẩn!" Sở Vân Tú hai tai đỏ ửng, thầm nghĩ lại những chuyện đã xảy ra giữa mình và Trương Tân Kiệt, có chút thất thần, cho đến khi cảm xúc lạnh lẽo được truyền đến từ ngón tay mới bừng tỉnh.


"Không được hối hận" Trương Tân Kiệt hôn khẽ lên tay Sở Vân Tú.

"Em còn có thể từ chối sao?” Trương Tân Kiệt đứng dậy, Sở Vân Tú liền hướng đến môi cậu đặt xuống một nụ hôn.

Trương Tân Kiệt ôm cô, dưới ánh mặt trời bóng của hai người nhập lại thành một, nắm tay nhau đến khi bạc đầu.


—————————————— Kết thúc ( thật )——————————
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Ahuhuhu, “Hoàng thiếu là của tớ” câu này tui cũng muốn nói! Cơ mà APM không bằng Mộc nữ thần nên thôi ngậm ngùi thả một cái [ Linh hồn nhiều chuyện của Đới Nghiên Kỳ bị thiêu đốt. JPG ] OMG tui chết sống gì cũng phải tậu về một bộ gói biểu cảm mấy nhân vật Liên minh mới được! [ Vương Kiệt Hi mắt to mắt nhỏ. JPG ]

Đám tuyển thủ này năm mới không lo mừng giao thừa, chạy loạn hóng hớt cái gì?! Không nghe Hàn đội nói sao, đều giải tán đi, chuyện nhà Sở đội để người (Tân) nhà (Kiệt) người ta lo a~ Cơ mà cơ mà phải nói, mặt Trương phó hẳn nhìn vào gây thiên cảm với trưởng bối lắm nha, ba mẹ Sở đội vừa gặp liền nhìn trúng anh giữa một đám mỹ nam tính luôn Chu đội đó, quả nhiên tâm bẩn là một đám mặt sáng tâm đen!

*mếu máo* Tui cũng muốn video call tập thể. Tui cũng muốn được lì xì. Tui cũng muốn được soái ca khoác áo cho. Tui cũng muốn ăn Tết ở nhà Sở đội. Tui cũng muốn giơ băng rôn chào mừng xin chữ ký “Bá Đồ Trương Tân Kiệt”. Tui cũng muốn ngồi tám khí thế ngút trời với Trương phó. Quan trọng nhất là tui muốn coi Trương phó nở nụ cười ấm áp thân thiện với đám trẻ nhỏ QAQ

Tui đã tưởng cha mẹ Sở đội một lần gặp liền đem Trương phó tống vào phòng ngủ con gái đã bạo dạn lắm rồi!!! Không ngờ Trương phó cũng hợp tác phết, nói ngủ liền ngủ, nói bế liền bế, breakfast in bed liền breakfast in bed, nói hẹn hò liền hẹn hò, đúng là con rể ngoan!

Và thế là Tết năm sau, tui chết sống gì cũng phải chen một chân tới Sở gia đòi hồng bao của hai người!
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#3
Ahuhuhu, “Hoàng thiếu là của tớ” câu này tui cũng muốn nói! Cơ mà APM không bằng Mộc nữ thần nên thôi ngậm ngùi thả một cái [ Linh hồn nhiều chuyện của Đới Nghiên Kỳ bị thiêu đốt. JPG ] OMG tui chết sống gì cũng phải tậu về một bộ gói biểu cảm mấy nhân vật Liên minh mới được! [ Vương Kiệt Hi mắt to mắt nhỏ. JPG ]

Đám tuyển thủ này năm mới không lo mừng giao thừa, chạy loạn hóng hớt cái gì?! Không nghe Hàn đội nói sao, đều giải tán đi, chuyện nhà Sở đội để người (Tân) nhà (Kiệt) người ta lo a~ Cơ mà cơ mà phải nói, mặt Trương phó hẳn nhìn vào gây thiên cảm với trưởng bối lắm nha, ba mẹ Sở đội vừa gặp liền nhìn trúng anh giữa một đám mỹ nam tính luôn Chu đội đó, quả nhiên tâm bẩn là một đám mặt sáng tâm đen!

*mếu máo* Tui cũng muốn video call tập thể. Tui cũng muốn được lì xì. Tui cũng muốn được soái ca khoác áo cho. Tui cũng muốn ăn Tết ở nhà Sở đội. Tui cũng muốn giơ băng rôn chào mừng xin chữ ký “Bá Đồ Trương Tân Kiệt”. Tui cũng muốn ngồi tám khí thế ngút trời với Trương phó. Quan trọng nhất là tui muốn coi Trương phó nở nụ cười ấm áp thân thiện với đám trẻ nhỏ QAQ

Tui đã tưởng cha mẹ Sở đội một lần gặp liền đem Trương phó tống vào phòng ngủ con gái đã bạo dạn lắm rồi!!! Không ngờ Trương phó cũng hợp tác phết, nói ngủ liền ngủ, nói bế liền bế, breakfast in bed liền breakfast in bed, nói hẹn hò liền hẹn hò, đúng là con rể ngoan!

Và thế là Tết năm sau, tui chết sống gì cũng phải chen một chân tới Sở gia đòi hồng bao của hai người!
Mỗi lần vô nhà mà thấy cô comt lần nào cũng xúc động tới mức muốn liếm màn hình, nhưng không trả lời ngay được, phải chờ về tới nhà mở máy tính, ăn no uống đủ, ngồi ngay ngắn mới tập trung tinh thần trả lời cmt của cô.

Huhuhuhu *cắn khăn* tui yêu cô mất thôiiiii, phải công nhận cô mạnh cỡ nào mà có thể lật gần hết cái đống fic mới cũ tuôi post mà cmt một lượt như này *lau nước mắt* cô cho tui ôm cô phát nữa đi. *ômmmm*

Tui cũng k biết rep gì cho phải, chỉ mong cô vẫn tiếp tục ủng hộ với cả năm sau có đi qua nhà Sở đội cho tui ké vớiiiii!!! *lăn lăn lăn* tuôi cũng muốn, dù cho có phải ăn cẩu lương cũng muốnnnnnn! huhuhuhu !!!
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Mỗi lần vô nhà mà thấy cô comt lần nào cũng xúc động tới mức muốn liếm màn hình, nhưng không trả lời ngay được, phải chờ về tới nhà mở máy tính, ăn no uống đủ, ngồi ngay ngắn mới tập trung tinh thần trả lời cmt của cô.

Huhuhuhu *cắn khăn* tui yêu cô mất thôiiiii, phải công nhận cô mạnh cỡ nào mà có thể lật gần hết cái đống fic mới cũ tuôi post mà cmt một lượt như này *lau nước mắt* cô cho tui ôm cô phát nữa đi. *ômmmm*

Tui cũng k biết rep gì cho phải, chỉ mong cô vẫn tiếp tục ủng hộ với cả năm sau có đi qua nhà Sở đội cho tui ké vớiiiii!!! *lăn lăn lăn* tuôi cũng muốn, dù cho có phải ăn cẩu lương cũng muốnnnnnn! huhuhuhu !!!
Thím!! Thành phần đảng thích đọc chữ như tui đọc cái rep này của thím mà xúc động vô cùng! Ahuhuhuhu, thím rep có tâm quá, tui cũng muốn liếm màn hình quá!

(Nội tâm gào thét: Thím khen nữa đi khen nữa đi *níu áo* Tui đi đọc dạo vất vả vậy cần được khen!!)

*nhận ôm* Hí hí hí, tại sao hai đứa mình cứ ôm qua ôm lại vậy, định bắt chước hai đứa nhỏ Khưu Kiều quỳ tới quỳ lui sao~
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#5
Mắc cười qué :ROFLMAO:... chuyện group chat của tuyển thủ là những câu chuyện cười no limit... năm mới roài, bộ hết chuyện hay sao mà hóng hớt nhà người ta vại???
Ba mẹ Sở đội quá best, mới gặp mà đã đem Trương phó vào phòng con gái nhà mình rồi. Đây là sợ con rể ngoan bị mất hả? :ROFLMAO:
Trương Sở iz da bezt!!!!!!!!
 

Bình luận bằng Facebook