Hoàn [Mừng SN Tô Mộc Tranh 2019] [Diệp Tranh] Mì Hạ chí

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#1
[Mừng SN Tô Mộc Tranh 2019] [Diệp Tranh] Mì Hạ chí


Mì Hạ chí

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 一盆凉粉/ onlyliuguoliang.lofter

Editor: @Bánh bao hâm hấp aka Mun

Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, có CP, hiện đại

Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh

Tình trạng: Hoàn

Link convert: Click here

Mun muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp m hoàn thành những fanfic này.

P/s: Vì không tìm được hình liên quan đến loại mì trong fic nên m để hình ảnh là Mộc Tranh ăn mì ăn liền đỡ. ^_^

------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------​


Thịt ba chỉ và nấm hương được rửa sạch rồi xắt hạt lựu. Củ cải đỏ, củ cải trắng cùng dưa chuột được gọt vỏ và thái sợi. Chảo dầu được làm nóng, sau đó hành tây, gừng và tỏi băm được thêm vào để tạo mùi hương. Bỏ thịt ba chỉ đã xắt hạt lựu vào xào ở lửa vừa và ép ra phần mỡ, đổ thêm rượu để khử mùi tanh, lại đảo thật đều. Tiếp theo gắp thịt ra, phần mỡ heo trong nồi được giữ lại. Trộn tương ngọt cùng tương đậu với nhau rồi đổ hỗn hợp này vào trong nồi, đun ở lửa vừa đến khi mùi tương tỏa ra. Sau đó rưới sốt này lên thịt ba chỉ và nấm hương đã xắt hạt lựu cùng với gừng băm, đun liu riu để nước tương ngấm vào từng thớ thịt, lại bật bếp nấu chín mì sợi…

Tô Mộc Tranh lần đầu tiên biết mì trộn tương bình thường hay ăn lại có cách làm phức tạp như vậy. Người phụ nữ vớt mì đã chín ra, rưới lên hai muỗng lớn nước sốt, sau đó thêm đồ ăn kèm, tỉ mỉ trộn thật đều, bưng cho Tô Mộc Tranh, cười nói :”Sủi cảo Đông chí, mì Hạ chí. Dì với cha của Diệp Tu đều là người Bắc Kinh, không có gì khác để đãi cháu, chỉ có món mì trộn tương đen này mà thôi. Mộc Tranh hôm nay cháu thật vất vả tới đây, đúng lúc Hạ chí, nhân tiện nếm thử tay nghề của dì nào.”

Tô Mộc Tranh nhận lấy, chỉ mới nếm thử một miếng đã âm thầm tán thưởng. Nhiều dầu mà không ngán, mặn nhạt vừa phải. Tuy là nàng đi khắp nơi thi đấu nhiều năm, thưởng thức qua không ít đồ ăn ngon ở thành phố B, cũng không khỏi từ đáy lòng tán thưởng hương vị gia đình thế này.

Hơn nữa, còn là một loại “Hương vị quen thuộc.”


1

Tô Mộc Tranh rón ra rón rén tiến vào phòng bếp.

Vào trong, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, 2 giờ 10, giờ này họ vẫn còn đang ngủ.

Chiều nay, không, phải là chiều hôm qua, Tô Mộc Thu nói muốn gặp một người bạn, nghe nói là chủ quán café internet. Không ngờ người bạn kia bởi vì trong nhà có việc, quán phải tạm đóng cửa, Tô Mộc Thu chẳng những đi một chuyến vô ích, cơm còn chưa được ăn. Vì thế Tô Mộc Tranh nói dối là có người bạn cùng lớp rủ cô về nhà ăn cơm, rồi nhường bữa tối cho Tô Mộc Thu, chính mình thì nán lại trường học thêm một giờ mới trở về. Vốn tưởng rằng có thể nhịn đói một đêm, ai ngờ chỉ trụ được đến rạng sáng bụng liền bắt đầu biểu tình. Sau nhiều lần cố gắng ngủ nhưng không được, Tô Mộc Tranh rốt cuộc đi vào phòng bếp, hy vọng có thể tìm thấy gì đó còn sót lại trong tủ lạnh để lót dạ.

Ba đứa trẻ, ỷ có tuổi trẻ làm vốn, cũng chẳng chú ý lắm đến việc ăn ở, thông thường sẽ ăn cái gì đó đơn giản, cái nào tiện thì ăn. Trừ bỏ mấy nguyên liệu nấu ăn đơn giản mua bên ngoài, cũng chỉ còn lại một ít màn thầu.

Tuy rằng có chút lạnh nhưng tốt xấu gì cũng có thể ăn. Lúc Tô Mộc Tranh định lấy màn thầu lạnh ngắt ra gặm, một bàn tay nắm lấy cánh tay đang hướng đến tủ lạnh của cô.

“Hơn nửa đêm đi ăn màn thầu lạnh, muốn ngày mai bị tiêu chảy sao?”

Phía sau truyền đến một giọng nói, mang theo một chút không rõ ràng, nửa tỉnh nửa mơ.

Tô Mộc Tranh xoay người sang phía khác, chỉ chỉ hướng phòng ngủ, ra hiệu im lặng.

“Sợ gì, anh còn không hiểu anh trai em, hôm qua đi xa thế, giờ ngủ như lợn chết rồi.” Tuy rằng ngữ khí có chút chế nhạo, nhưng có thể rõ ràng thấy được đối phương đã nhỏ giọng. “Đừng ăn màn thầu lạnh. Hôm nay Hạ chí, anh nấu mì trộn tương cho em.”

Tô Mộc Tranh có chút kinh ngạc. Diệp Tu ở chung cùng bọn họ đã nhiều ngày. Người cả ngày chơi game, sớm chiều đảo lộn, ngày đêm chẳng phân biệt, việc quan trọng cuối năm không phải đặt mua hàng Tết, mà là làm thế nào tham gia hoạt động game năm mới, từ khi nào quan tâm tới mấy vấn đề thời tiết như thế này?

Diệp Tu đã bắt đầu ra tay. Đầu tiên là đập hai quả trứng gà, lại tìm mì sợi đem ra, lúc sau từ trong tủ lạnh lấy ra tương đậu cùng tương ngọt. Tô Mộc Tranh biết, Diệp Tu vàTô Mộc Thu những lúc lười nấu, thường trộn tương với cơm để ăn. Giờ nhìn Diệp Tu đem trứng gà cùng tương xào lên, có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Ăn đi. Chậm một chút kẻo nghẹn.” Diệp Tu trộn đều mì, đặt lên bàn.

Tô Mộc Tranh dùng đũa bắt đầu gắp ở trên bề mặt. Rõ ràng mì đã rửa qua một lần với nước lạnh, lại vẫn tỏa hơi nóng hổi. Cô gắp mì lên, bỏ vào miệng.

“Thế nào?” Diệp Tu rất nhiệt tình hỏi.

“Đóng cục rồi” Tô Mộc Tranh có sao nói vậy.

“Chắc chắn là thế rồi.” Diệp Tu tựa hồ có chút ảo não mà đỡ cái trán. “Không sao, làm một vài lần sẽ chuyên nghiệp thôi. Lần này do không đủ nguyên liệu, chỉ có thể tạm chấp nhận vậy. Về sau sẽ làm ngon hơn cho em ăn.”

“Cảm ơn.” Tô Mộc Tranh đáp.

“…Này không phải bình thường anh cũng hay ăn ké cơm của em sao. Sủi cảo Đông chí, mì Hạ chí, khi nào tới Đông chí anh làm sủi cảo cho em.”

“Dạ.”


2

“Hôm nay sao trở về sớm vậy?”

“Hôm nay Hạ Chí nên về sớm, cùng nhau ăn mì. Buổi tối đừng đến câu lạc bộ nữa.”

“Em quên mất…Gần đây bận việc ký hợp đồng.” Tô Mộc Tranh tìm hai cái chén, lại từ trong túi lấy ra lá trà.

Bên kia Diệp Tu đã bắt đầu bận làm việc, “Dạo này toàn ăn cơm hộp, thật là hoài niệm cơm tự nấu. Hôm nay anh mua thêm dưa chuột nữa, vừa đủ kết hợp chay mặn.”

Tô Mộc Tranh đem lá trà đặt vào chén, lại đổ thêm nước ấm. Không biết bắt đầu từ lúc nào cô có thói quen mỗi ngày đều pha cho Diệp Tu một ly trà xanh. Khói bốc lên làm bóng dáng người trước mắt trở lên mờ ảo.

Chỉ cần thế này thôi, được nhìn mãi bóng lưng hắn như lúc này thật tốt.

Trộn mì với sốt và trứng, dưa chuột đã được cắt thành sợi trang trí phía trên, tuy cách làm đơn giản, nhìn lại rất hấp dẫn và muốn ăn nhiều thêm.

Tô Mộc Tranh nếm thử một miếng, bắt đầu thong thả đánh giá :”Lần này không tệ.”

Diệp Tu bưng cho chính mình một tô :”Không còn cách nào khác, nấu mì đã nhiều năm như vậy, tay nghề cũng phải tiến bộ chứ. Uhm, quả thật không tệ!”

Tô Mộc Tranh đem chén trà bên tay đẩy về phía Diệp Tu, “Anh cũng uống thử cái này đi, trà mới mua năm nay. Mùa hè tới rồi, uống thanh nhiệt.”

Quả thật ngon hay không chẳng quan trọng. Chỉ cần Diệp Tu thích, cô có thể pha trà cho hắn cả đời.

Diệp Tu ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ mang theo cảm xúc khó lòng giải thích. Hắn cầm chén trà uống một ngụm lớn, “Trà ngon quá, vừa đúng lúc, nước tương anh làm hơi dở”

Nào có ai uống trà như thế. Tô Mộc Tranh nhịn không được khẽ cười thành tiếng.

Cô rất muốn khoảng cách giữa mình và hắn gần thêm một chút.


3

Lúc Tô Mộc Tranh đi vào phòng bếp, Trần Quả từng có ý định ngăn cô lại, nhưng sau khi nhìn thấy người đang đến, cô lặng lẽ hạ tay xuống, xoay người đem Bánh Bao tham ăn đang đứng ở cửa kéo ra ngoài.

“Nấu nhiều quá vậy?” Tô Mộc Tranh nhìn đến lượng nguyên liệu nấu ăn mà âm thầm tặc lưỡi.

“Tất nhiên là phải nhiều rồi, đây là nấu cho toàn đội mà. Sao vậy, bà chủ không ngăn em lại sao?”

“Không ạ. Có muốn em giúp không?”

“Ngàn vạn lần không. Hôm nay bà chủ đưa ra mệnh lệnh, anh phải tự mình xuống bếp nấu mì phục vụ cả đội dịp Hạ chí. Em đừng có nhúng tay vào.”

Tô Mộc Tranh cười cười, sau đó thật sự không đụng tay, đứng ở một bên thích thú mà nhìn. “Mấy hôm rồi không ăn mì anh nấu, trừ mì ăn liền. Không biết tay nghề có tiến bộ chút nào không?”

“Em muốn biết? Vậy chờ xem. Thật ra anh cũng muốn biết, ha ha.”

Bên ngoài phòng bếp mơ hồ truyền đến tiếng cổ vũ của Bánh Bao “Lão đại cố lên, lão đại là tuyệt nhất”. Tô Mộc Tranh nghĩ nghĩ rồi đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy?”

“Em đi lấy trà Long Tĩnh Tây Hồ lần trước mua. Ăn mì trộn tương phải uống thêm trà mới không đau bụng.”.

“Tranh. Nhớ ngâm nhiều nhiều chút”

Đương nhiên phải ngâm nhiều rồi. Cho dù là Diệp Tu hay Tô Mộc Tranh, hiện giờ đều không cảm thấy cô độc nữa. Ngâm nhiều trà mới đủ cho toàn đội uống.

“Không thành vấn đề.”

Kim đồng hồ đã chỉ qua 8 giờ, màn đêm dần bao phủ tới nơi cuối trời. Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh sánh vai đi trên đường nhỏ. Giải nghệ đã được vài năm, cộng thêm trời chạng vạng nên hai người cũng không cần cải trang. Tô Mộc Tranh mái tóc bồng bềnh, được cơn gió nhẹ thổi qua mà khẽ bay.

Ở cạnh nhau nhiều năm, cho dù đầu cô mấy ngày không gội hay bị mắc mưa, tóc rối và ẩm, Diệp Tu đã thấy rất nhiều. Nhưng mà giờ phút này, trong đầu hắn nảy lên ý nghĩ, hắn rất muốn khẽ vuốt tóc cô một chút.

“Hạ chí là ngày có khoảng thời gian ban ngày dài nhất và thời gian ban đêm ngắn nhất trong năm. Sau đó, thời gian ban ngày liền bắt đầu ngắn lại.” Tô Mộc Tranh bỗng nhiên nói.

“Sao tự nhiên nói chuyện này?” Diệp Tu trong mắt đầy ý cười.

“Không có gì. Chỉ là đột nhiên nhớ đến, đã cùng nhau trải qua rất nhiều ngày Hạ chí. Mỗi năm đều có thể ăn mì, không tệ.”

Diệp Tu lòng khẽ động :”Sau này, Hạ Chí anh sẽ tiếp tục nấu mì.” Hắn vươn tay phải, khẽ chạm vào mu bàn tay cô.

Tô Mộc Tranh hiểu ý, tay trái móc lấy, mười ngón tay đan vào nhau.

“Trong tác phẩm văn học Nhật Bản “Mùa hè đã qua” với “Đêm nay ánh trăng thật đẹp” có điểm giống nhau, đều ám chỉ một điều.”

“Cho nên?”

“Cho nên, ý em chính là, mùa hè tới rồi.”

Cô quay mặt đi, lúm đồng tiền như pháo hoa ngày hè, vô cùng rực rỡ.
 
Last edited:

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#2
Hơn nữa, còn là một loại “Hương vị quen thuộc.”
Có cảm giác thật ấm áp, có lẽ Mộc tỷ đang khẽ mỉm cười.

Quả thật ngon hay không chẳng quan trọng. Chỉ cần Diệp Tu thích, cô có thể pha trà cho hắn cả đời.

Diệp Tu ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ mang theo cảm xúc khó lòng giải thích. Hắn cầm chén trà uống một ngụm lớn, “Trà ngon quá, vừa đúng lúc, nước tương anh làm hơi dở”

Nào có ai uống trà như thế. Tô Mộc Tranh nhịn không được khẽ cười thành tiếng.

Cô rất muốn khoảng cách giữa mình và hắn gần thêm một chút.
Cả đời nhaaa ///w\\\
Hơi ngoài lề nhưng "Hương vị quen thuộc" này làm không khỏi nhớ đến Tô ca.
-----
Hạ chí ngày nhiều nắng, là nhấp một ngụm trà thanh mát, vui vẻ nhớ bát mì người nấu cho ta.
Cùng người, cả đời bình dị mãi thế.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
[Mừng SN Tô Mộc Tranh 2019] [Diệp Tranh] Mì Hạ chí


Mì Hạ chí

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 一盆凉粉/ onlyliuguoliang.lofter

Editor: @Bánh bao hâm hấp aka Mun

Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, có CP, hiện đại

Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh

Tình trạng: Hoàn

Link convert: Click here

Mun muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp m hoàn thành những fanfic này.

P/s: Vì không tìm được hình liên quan đến loại mì trong fic nên m để hình ảnh là Mộc Tranh ăn mì ăn liền đỡ. ^_^

------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------​


Thịt ba chỉ và nấm hương được rửa sạch rồi xắt hạt lựu. Củ cải đỏ, củ cải trắng cùng dưa chuột được gọt vỏ và thái sợi. Chảo dầu được làm nóng, sau đó hành tây, gừng và tỏi băm được thêm vào để tạo mùi hương. Bỏ thịt ba chỉ đã xắt hạt lựu vào xào ở lửa vừa và ép ra phần mỡ, đổ thêm rượu để khử mùi tanh, lại đảo thật đều. Tiếp theo gắp thịt ra, phần mỡ heo trong nồi được giữ lại. Trộn tương ngọt cùng tương đậu với nhau rồi đổ hỗn hợp này vào trong nồi, đun ở lửa vừa đến khi mùi tương tỏa ra. Sau đó rưới sốt này lên thịt ba chỉ và nấm hương đã xắt hạt lựu cùng với gừng băm, đun liu riu để nước tương ngấm vào từng thớ thịt, lại bật bếp nấu chín mì sợi…

Tô Mộc Tranh lần đầu tiên biết mì trộn tương bình thường hay ăn lại có cách làm phức tạp như vậy. Người phụ nữ vớt mì đã chín ra, rưới lên hai muỗng lớn nước sốt, sau đó thêm đồ ăn kèm, tỉ mỉ trộn thật đều, bưng cho Tô Mộc Tranh, cười nói :”Sủi cảo Đông chí, mì Hạ chí. Dì với cha của Diệp Tu đều là người Bắc Kinh, không có gì khác để đãi cháu, chỉ có món mì trộn tương đen này mà thôi. Mộc Tranh hôm nay cháu thật vất vả tới đây, đúng lúc Hạ chí, nhân tiện nếm thử tay nghề của dì nào.”

Tô Mộc Tranh nhận lấy, chỉ mới nếm thử một miếng đã âm thầm tán thưởng. Nhiều dầu mà không ngán, mặn nhạt vừa phải. Tuy là nàng đi khắp nơi thi đấu nhiều năm, thưởng thức qua không ít đồ ăn ngon ở thành phố B, cũng không khỏi từ đáy lòng tán thưởng hương vị gia đình thế này.

Hơn nữa, còn là một loại “Hương vị quen thuộc.”


1

Tô Mộc Tranh rón ra rón rén tiến vào phòng bếp.

Vào trong, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, 2 giờ 10, giờ này họ vẫn còn đang ngủ.

Chiều nay, không, phải là chiều hôm qua, Tô Mộc Thu nói muốn gặp một người bạn, nghe nói là chủ quán café internet. Không ngờ người bạn kia bởi vì trong nhà có việc, quán phải tạm đóng cửa, Tô Mộc Thu chẳng những đi một chuyến vô ích, cơm còn chưa được ăn. Vì thế Tô Mộc Tranh nói dối là có người bạn cùng lớp rủ cô về nhà ăn cơm, rồi nhường bữa tối cho Tô Mộc Thu, chính mình thì nán lại trường học thêm một giờ mới trở về. Vốn tưởng rằng có thể nhịn đói một đêm, ai ngờ chỉ trụ được đến rạng sáng bụng liền bắt đầu biểu tình. Sau nhiều lần cố gắng ngủ nhưng không được, Tô Mộc Tranh rốt cuộc đi vào phòng bếp, hy vọng có thể tìm thấy gì đó còn sót lại trong tủ lạnh để lót dạ.

Ba đứa trẻ, ỷ có tuổi trẻ làm vốn, cũng chẳng chú ý lắm đến việc ăn ở, thông thường sẽ ăn cái gì đó đơn giản, cái nào tiện thì ăn. Trừ bỏ mấy nguyên liệu nấu ăn đơn giản mua bên ngoài, cũng chỉ còn lại một ít màn thầu.

Tuy rằng có chút lạnh nhưng tốt xấu gì cũng có thể ăn. Lúc Tô Mộc Tranh định lấy màn thầu lạnh ngắt ra gặm, một bàn tay nắm lấy cánh tay đang hướng đến tủ lạnh của cô.

“Hơn nửa đêm đi ăn màn thầu lạnh, muốn ngày mai bị tiêu chảy sao?”

Phía sau truyền đến một giọng nói, mang theo một chút không rõ ràng, nửa tỉnh nửa mơ.

Tô Mộc Tranh xoay người sang phía khác, chỉ chỉ hướng phòng ngủ, ra hiệu im lặng.

“Sợ gì, anh còn không hiểu anh trai em, hôm qua đi xa thế, giờ ngủ như lợn chết rồi.” Tuy rằng ngữ khí có chút chế nhạo, nhưng có thể rõ ràng thấy được đối phương đã nhỏ giọng. “Đừng ăn màn thầu lạnh. Hôm nay Hạ chí, anh nấu mì trộn tương cho em.”

Tô Mộc Tranh có chút kinh ngạc. Diệp Tu ở chung cùng bọn họ đã nhiều ngày. Người cả ngày chơi game, sớm chiều đảo lộn, ngày đêm chẳng phân biệt, việc quan trọng cuối năm không phải đặt mua hàng Tết, mà là làm thế nào tham gia hoạt động game năm mới, từ khi nào quan tâm tới mấy vấn đề thời tiết như thế này?

Diệp Tu đã bắt đầu ra tay. Đầu tiên là đập hai quả trứng gà, lại tìm mì sợi đem ra, lúc sau từ trong tủ lạnh lấy ra tương đậu cùng tương ngọt. Tô Mộc Tranh biết, Diệp Tu vàTô Mộc Thu những lúc lười nấu, thường trộn tương với cơm để ăn. Giờ nhìn Diệp Tu đem trứng gà cùng tương xào lên, có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Ăn đi. Chậm một chút kẻo nghẹn.” Diệp Tu trộn đều mì, đặt lên bàn.

Tô Mộc Tranh dùng đũa bắt đầu gắp ở trên bề mặt. Rõ ràng mì đã rửa qua một lần với nước lạnh, lại vẫn tỏa hơi nóng hổi. Cô gắp mì lên, bỏ vào miệng.

“Thế nào?” Diệp Tu rất nhiệt tình hỏi.

“Đóng cục rồi” Tô Mộc Tranh có sao nói vậy.

“Chắc chắn là thế rồi.” Diệp Tu tựa hồ có chút ảo não mà đỡ cái trán. “Không sao, làm một vài lần sẽ chuyên nghiệp thôi. Lần này do không đủ nguyên liệu, chỉ có thể tạm chấp nhận vậy. Về sau sẽ làm ngon hơn cho em ăn.”

“Cảm ơn.” Tô Mộc Tranh đáp.

“…Này không phải bình thường anh cũng hay ăn ké cơm của em sao. Sủi cảo Đông chí, mì Hạ chí, khi nào tới Đông chí anh làm sủi cảo cho em.”

“Dạ.”


2

“Hôm nay sao trở về sớm vậy?”

“Hôm nay Hạ Chí nên về sớm, cùng nhau ăn mì. Buổi tối đừng đến câu lạc bộ nữa.”

“Em quên mất…Gần đây bận việc ký hợp đồng.” Tô Mộc Tranh tìm hai cái chén, lại từ trong túi lấy ra lá trà.

Bên kia Diệp Tu đã bắt đầu bận làm việc, “Dạo này toàn ăn cơm hộp, thật là hoài niệm cơm tự nấu. Hôm nay anh mua thêm dưa chuột nữa, vừa đủ kết hợp chay mặn.”

Tô Mộc Tranh đem lá trà đặt vào chén, lại đổ thêm nước ấm. Không biết bắt đầu từ lúc nào cô có thói quen mỗi ngày đều pha cho Diệp Tu một ly trà xanh. Khói bốc lên làm bóng dáng người trước mắt trở lên mờ ảo.

Chỉ cần thế này thôi, được nhìn mãi bóng lưng hắn như lúc này thật tốt.

Trộn mì với sốt và trứng, dưa chuột đã được cắt thành sợi trang trí phía trên, tuy cách làm đơn giản, nhìn lại rất hấp dẫn và muốn ăn nhiều thêm.

Tô Mộc Tranh nếm thử một miếng, bắt đầu thong thả đánh giá :”Lần này không tệ.”

Diệp Tu bưng cho chính mình một tô :”Không còn cách nào khác, nấu mì đã nhiều năm như vậy, tay nghề cũng phải tiến bộ chứ. Uhm, quả thật không tệ!”

Tô Mộc Tranh đem chén trà bên tay đẩy về phía Diệp Tu, “Anh cũng uống thử cái này đi, trà mới mua năm nay. Mùa hè tới rồi, uống thanh nhiệt.”

Quả thật ngon hay không chẳng quan trọng. Chỉ cần Diệp Tu thích, cô có thể pha trà cho hắn cả đời.

Diệp Tu ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ mang theo cảm xúc khó lòng giải thích. Hắn cầm chén trà uống một ngụm lớn, “Trà ngon quá, vừa đúng lúc, nước tương anh làm hơi dở”

Nào có ai uống trà như thế. Tô Mộc Tranh nhịn không được khẽ cười thành tiếng.

Cô rất muốn khoảng cách giữa mình và hắn gần thêm một chút.


3

Lúc Tô Mộc Tranh đi vào phòng bếp, Trần Quả từng có ý định ngăn cô lại, nhưng sau khi nhìn thấy người đang đến, cô lặng lẽ hạ tay xuống, xoay người đem Bánh Bao tham ăn đang đứng ở cửa kéo ra ngoài.

“Nấu nhiều quá vậy?” Tô Mộc Tranh nhìn đến lượng nguyên liệu nấu ăn mà âm thầm tặc lưỡi.

“Tất nhiên là phải nhiều rồi, đây là nấu cho toàn đội mà. Sao vậy, bà chủ không ngăn em lại sao?”

“Không ạ. Có muốn em giúp không?”

“Ngàn vạn lần không. Hôm nay bà chủ đưa ra mệnh lệnh, anh phải tự mình xuống bếp nấu mì phục vụ cả đội dịp Hạ chí. Em đừng có nhúng tay vào.”

Tô Mộc Tranh cười cười, sau đó thật sự không đụng tay, đứng ở một bên thích thú mà nhìn. “Mấy hôm rồi không ăn mì anh nấu, trừ mì ăn liền. Không biết tay nghề có tiến bộ chút nào không?”

“Em muốn biết? Vậy chờ xem. Thật ra anh cũng muốn biết, ha ha.”

Bên ngoài phòng bếp mơ hồ truyền đến tiếng cổ vũ của Bánh Bao “Lão đại cố lên, lão đại là tuyệt nhất”. Tô Mộc Tranh nghĩ nghĩ rồi đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy?”

“Em đi lấy trà Long Tĩnh Tây Hồ lần trước mua. Ăn mì trộn tương phải uống thêm trà mới không đau bụng.”.

“Tranh. Nhớ ngâm nhiều nhiều chút”

Đương nhiên phải ngâm nhiều rồi. Cho dù là Diệp Tu hay Tô Mộc Tranh, hiện giờ đều không cảm thấy cô độc nữa. Ngâm nhiều trà mới đủ cho toàn đội uống.

“Không thành vấn đề.”

Kim đồng hồ đã chỉ qua 8 giờ, màn đêm dần bao phủ tới nơi cuối trời. Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh sánh vai đi trên đường nhỏ. Giải nghệ đã được vài năm, cộng thêm trời chạng vạng nên hai người cũng không cần cải trang. Tô Mộc Tranh mái tóc bồng bềnh, được cơn gió nhẹ thổi qua mà khẽ bay.

Ở cạnh nhau nhiều năm, cho dù đầu cô mấy ngày không gội hay bị mắc mưa, tóc rối và ẩm, Diệp Tu đã thấy rất nhiều. Nhưng mà giờ phút này, trong đầu hắn nảy lên ý nghĩ, hắn rất muốn khẽ vuốt tóc cô một chút.

“Hạ chí là ngày có khoảng thời gian ban ngày dài nhất và thời gian ban đêm ngắn nhất trong năm. Sau đó, thời gian ban ngày liền bắt đầu ngắn lại.” Tô Mộc Tranh bỗng nhiên nói.

“Sao tự nhiên nói chuyện này?” Diệp Tu trong mắt đầy ý cười.

“Không có gì. Chỉ là đột nhiên nhớ đến, đã cùng nhau trải qua rất nhiều ngày Hạ chí. Mỗi năm đều có thể ăn mì, không tệ.”

Diệp Tu lòng khẽ động :”Sau này, Hạ Chí anh sẽ tiếp tục nấu mì.” Hắn vươn tay phải, khẽ chạm vào mu bàn tay cô.

Tô Mộc Tranh hiểu ý, tay trái móc lấy, mười ngón tay đan vào nhau.

“Trong tác phẩm văn học Nhật Bản “Mùa hè đã qua” với “Đêm nay ánh trăng thật đẹp” có điểm giống nhau, đều ám chỉ một điều.”

“Cho nên?”

“Cho nên, ý em chính là, mùa hè tới rồi.”

Cô quay mặt đi, lúm đồng tiền như pháo hoa ngày hè, vô cùng rực rỡ.
11h đêm đọc 1 cái fic về đồ ăn thặc sự là quá tra tấn bao tử huhu, fic ngọt, dễ thương và có cái êm đềm cùng quan tâm, thấu hiểu của Diệp Tranh. Không khí như vầy mới là Diệp Tranh chứ =v=, đm em đói thật huhuhu
 

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#4
11h đêm đọc 1 cái fic về đồ ăn thặc sự là quá tra tấn bao tử huhu, fic ngọt, dễ thương và có cái êm đềm cùng quan tâm, thấu hiểu của Diệp Tranh. Không khí như vầy mới là Diệp Tranh chứ =v=, đm em đói thật huhuhu
Hồi Mun edit fic này lên gg search hình ảnh, nguyên liệu, cách làm các kiểu. Dù chưa thử nhưng cảm thấy biết nấu món này luôn rồi. =))))
P/s: Ăn khuya cho mập bụng đê. <3
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Hồi Mun edit fic này lên gg search hình ảnh, nguyên liệu, cách làm các kiểu. Dù chưa thử nhưng cảm thấy biết nấu món này luôn rồi. =))))
P/s: Ăn khuya cho mập bụng đê. <3
Bụng em đủ mập rồi :v, nguyên cái lô Xuân Hạ Thu Đông hết mấy cái dính tới đồ ăn :v
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#6
Ta đang đói sml
 

Bình luận bằng Facebook