Như lai như nguyện, có thể hiểu là nếu đến với nhà Phật, tin phụng Như Lai, tín đồ sẽ đạt được nguyện vọng trong lòng.
06
—— Vi bác khuynh thành triển nhan tiếu, chung quy Tuyết sơn bất giải duyên
"Có cảm nhận được gì không?" Tôn Triết Bình phát hiện từ khi tiến vào lãnh địa Đại Tuyết Sơn, Trương Giai Lạc có tinh thần hơn hẳn, không chỉ dư hơi sức tranh cãi vớ vẩn mà còn níu cổ áo mình sừng sộ.
A, giờ còn leo cả lên cây. Nên biết trước nay hắn chỉ ngồi yên một chỗ ở nhà, đoạn đường duy nhất từng tự thân đi là từ giường đến bếp, còn lại tắm rửa cũng cần mình bế.
Trương Giai Lạc chọn một chạc cây cứng cáp ngồi vững, chìa tay với Tôn Triết Bình bên dưới: "Kéo tay ta mà lên! Bằng không Ngô Đồng sẽ không cho ngươi động vào hắn."
Tôn Triết Bình nắm tay Trương Giai Lạc, mượn thế lật người nhảy lên ngồi bên cạnh, nghe Trương Giai Lạc kể về một Đại Tuyết Sơn quen thuộc trong ký ức.
"Lúc ấy Hoàng Thiếu Thiên còn nhỏ, chưa biết hóa hình thành người, chỉ biết ríu ra ríu rít cả ngày," Trương Giai Lạc chỉ lên ngọn cây, "nghe mãi năm này qua tháng nọ quá phiền, thế là có một hôm, ta quyết định đá hắn văng khỏi tổ, lập tức cả Đại Tuyết Sơn đều thanh tịnh hẳn."
Dĩ nhiên là thanh tịnh. Phượng Hoàng năm đó cũng không ngờ được Khổng Tước lại có cách bắt thằng em trai út Kim Sí Đại Bằng phải ngậm miệng, tuy rằng cách này... khó lòng khoe khoang, nhưng không thể phủ nhận rằng rất hữu hiệu.
Vô cùng hữu hiệu, hữu hiệu đến mức sau này Khổng Tước và Kim Sí Đại Bằng hễ nhìn mặt nhau liền ẩu đả, mà bi kịch nhất còn là Kim Sí Đại Bằng chưa bao giờ ẩu đả thắng Khổng Tước. Lần nào cũng bị Khổng Tước bắt nạt tả tơi, cuối cùng đến một ngày nọ, Kim Sí Đại Bằng quyết không thèm nói chuyện nữa.
Hệ quả của việc không thèm nói chuyện, là hắn sau đó bỏ nhà đi bụi, rất có cốt khí, đến cả hành trang cũng không mang theo.
"Có những lúc ta phải tự hỏi, hai ta có thật sự là con ruột Phượng Hoàng?" Trương Giai Lạc nghịch lá Ngô Đồng, "ngươi có từng thấy đệ đệ nhà ai như thế không? Sở thích lớn nhất là đánh nhau với ca ca, sở thích thứ hai là chỉ thèm thịt Naga, ăn suốt bấy nhiêu năm bấy nhiêu kiếp, không thể đổi món sao?"
Tôn Triết Bình nghĩ thầm, còn sở thích của ngươi là đánh nhau với ta, xem ra đây là vấn đề gia phong mà thành.
"Hắn quá lắm mồm! Đáng thương chỉ Dụ Văn Châu mới chịu nổi!" Trương Giai Lạc đặt chiếc lá bên môi khẽ thổi, "nhưng nếu có lúc nào hắn mở miệng mà không đáng ghét, thì chính là lúc hắn cất tiếng hát."
Kim Sí Đại Bằng là Phượng Hoàng chi tử, một khi cất giọng sẽ thánh thót du dương như tiếng phượng hót xuyên mây, đất trời không còn vần vũ, ánh dương soi sáng ngàn tầng, tiếng hát mênh mang dư âm như quẩn như quanh, khiến vạn vật hân hoan quên cả đường về.
Trương Giai Lạc sà tới ôm cổ Tôn Triết Bình: "Đại Tôn, ta hát ngươi nghe chịu không?"
Tôn Triết Bình mí mắt co giật.
"Ta thích nghe..." Hắn ưu tư lựa lời, "tiếng lá Ngô Đồng ngươi vừa mới thổi, nghe êm tai, ngươi thổi tiếp đi."
"Thích thổi lá?" Trương Giai Lạc nhìn chiếc lá trong tay, nhét vào tay Tôn Triết Bình, "vậy ngươi thổi, ta hát."
Tôn Triết Bình không cho rằng mình là người thiện trường ngôn từ, nhưng hắn khẳng định, cho dù lưỡi nở hoa sen như Dụ Văn Châu cũng khó thể nào miêu tả tiếng ca của Trương Giai Lạc.
Hắn đau khổ nhớ lại những lần hiếm hoi ngày xưa khi Trương Giai Lạc cất tiếng hát, nhưng vì đã cố để những ký ức này trôi vào quên lãng, giờ đây hiện lên trong đầu chỉ còn ấn tượng nhạt nhòa.
Nhớ nhất là năm đó Khổng Tước thoát khỏi Linh Sơn về Đại Tuyết Sơn, giành lại tự do về phương trời cũ, vì thế vui mừng cất cao giọng. A Tu La Vương nhờ vậy mới may mắn mở mang tầm mắt, hiểu được cảnh tượng đá tuyết cùng lở ở Đại Tuyết Sơn kinh khủng thế nào.
Tướng sĩ đại quân A Tu La tộc còn từng khéo léo đề xuất, không bằng, để Khổng Tước đại nhân trước khi khai chiến hát vang mấy câu, địch nhân biết đâu nằm rạp thành hàng.
Cho nên,
Phượng Hoàng minh động cửu tiêu, Kim Sí Đại Bằng vận luật thiên thành.
Mà cớ sao Khổng Tước, lại hát chẳng ra một vần nửa điệu...
Tôn Triết Bình đỡ trán, ảm đạm nghĩ, nói không chừng Khổng Tước và Kim Sí Đại Bằng thật sự không phải con ruột Phượng Hoàng đâu.
Nan đề là, bây giờ làm sao để Trương Giai Lạc bỏ cái ý nghĩ hát hò đi. Đại Tuyết Sơn tuyết tích đã ngàn vạn năm, chỉ riêng chóp trắng bạc đầu cũng cao quá vài chục thước, mỗi lần Trương Giai Lạc hát là tuyết lở ùn ùn, quả thật mang tội với linh tú sâu xa trong hồn núi.
Vì vậy khi Trương Giai Lạc há miệng chuẩn bị cất tiếng cao ca, Tôn Triết Bình quyết định lấp ngay cái miệng đó lại.
Bằng môi của chính mình.
“Ưm…”
Ngô Đồng thánh thót tiếng phượng nghi, trời gieo gió tuyết đưa phượng quy.
“Nhạc Nhạc a…” Tôn Triết Bình hôn xong vẫn còn chưa tận ý, ngón tay miết vành tai đỏ hồng của Trương Giai Lạc, “miệng của ngươi thay vì ca hát, có thể rên ra những âm tiết khác đáng yêu hơn nhiều."
Trương Giai Lạc từ khi về tới Đại Tuyết Sơn, không chỉ thể lực đề thăng, trí lực cũng khôi phục không ít, đang định đắc ý trả lời "dĩ nhiên", bất chợt khựng lại.
Rên... rên ra... những âm tiết khác?
Tôn Triết Bình!
Bị Trương Giai Lạc một cước đá văng xuống, Tôn Triết Bình ngửa mặt nằm trên tuyết dày, đón tuyết vụn lả tả xuyên cành rơi, nhìn Khổng Tước vắt chân ngồi trên chạc cây vênh váo.
Tuyết đã phiêu bạt trên Đại Tuyết Sơn qua xiết bao năm cùng tháng tận, Tôn Triết Bình chôn mình dưới nền tuyết xốp mềm, quanh người dâng lên hơi lạnh man mát. Hồi tưởng bỗng đưa hắn về lại cơn mộng kia, trong mộng có hoa lau trắng như tuyết, mà lần này, hoa lau càng thêm phiêu bạt lãng du, vô phương nương tựa.
Cỏ dại cao quá tầm mắt người, gió thổi phiêu bồng hoa lau trắng, đó là cảnh gì, Tôn Triết Bình biết rõ hơn ai hết. Bởi trong chính khoảnh khắc ấy, tâm hắn đã buốt thành băng, bị xé toạc, máu róc rách chảy tuôn, xương chôn vùi giá rét.
Trên ngọn cỏ có hoa lau bay, dưới rễ sâu có hoàng tuyền chảy.
Trương Giai Lạc…
Xin lỗi.
“Nếu có người đắc tội với ngươi thì thế nào?”
“Có người dám đắc tội ta?”
“Ta chẳng hạn.”
“Ngươi…”
Khổng Tước tròn mắt, đưa tay sờ tấm mặt nạ trên mặt A Tu La Vương: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng đeo cái này tức là da mặt dày thêm một lớp?"
“…” Biểu cảm của A Tu La Vương bị mặt nạ che khuất, nhưng chắc chắn là không dễ nhìn, "nếu ta đắc tội với ngươi thì sao?"
"Nếu là ngươi..." Khổng Tước đứng dưới tán Ngô Đồng, vắt óc nghĩ ngợi hồi lâu, "còn phải xem đắc tội tới mức nào."
"Có những mức nào?" A Tu La Vương dõi mắt theo từng cử động nhỏ của Khổng Tước. Vừa rời khỏi Linh Sơn, hắn liền đưa Khổng Tước về Đại Tuyết Sơn, trú dưới Ngô Đồng dưỡng thương. Khổng Tước chịu nỗi đau xé thịt gần mười ngàn năm, rốt cục cũng đợi đến ngày vết thương khép miệng.
"Sao ta phải nói cho ngươi biết?" Hắn lúng liếng nhìn A Tu La Vương, "trừ phi..."
“Trừ phi?”
“Trừ phi ta nói xong, ngươi phải cởi mặt nạ xuống cho ta xem!"
A Tu La Vương sửng sốt, bỗng dưng cười rộ nói lời thâm ý: "Gương mặt thật của ta, chỉ cho phép một người đặc biệt nhìn thấy."
“Người?”
“Hoặc người hoặc yêu, hoặc thần hoặc ma.”
“Ý nghĩ của ta không đáng đổi lấy một cái nhìn này?”
Khổng Tước nhướng đuôi mày đầy khiêu khích. A Tu La Vương thầm nghĩ, ba mươi ba tầng trời chín tầng nhân thế một vạn hư vô, chỉ duy nhất một Khổng Tước kiêu ngạo đến thế, vô pháp vô thiên đến thế.
Kiêu là cốt tủy, ngạo là linh hồn, làm nên tứ chi bách hài, đến một sợi tóc của hắn cũng cường liệt ngang ngạnh hơn bất kỳ ai khác.
"Thật là..."
“Cái gì?”
“Không gì,” ngón tay A Tu La vương chụp lên hai bên mặt nạ của mình, “nói đi, ngươi nói dứt câu cũng là lúc ta tháo nó ra.”
“Tuy nhiên…” Ý cười nơi khóe miệng vị vua của A Tu La tộc sâu thêm mấy phần, "sau đó ngươi chớ hối hận."
"Hối hận là cái gì cơ?" Khổng Tước hất cằm, duỗi ngón tay chạm vào thân cây Ngô Đồng, “ta trước nay chưa từng hối hận."
Ngày đó Ngô Đồng chứng thính cho một lời thề, để cố sự nọ tan vào diệp mạch, khắc lên sớ gỗ, ẩn vào lòng cây.
“Mức độ đầu tiên a,” Trương Giai Lạc thả bước vòng quanh Ngô Đồng, bóng dáng hắn khuất sau gốc đại thụ khổng lồ đường kính hơn trăm thước, "nếu ngươi giấu diếm sau lưng ta, làm chuyện có lỗi với ta, ta sẽ đánh ngươi một trận.”
“Mức độ thứ hai, nếu ngươi không chỉ giấu diếm mà còn gian trá dối lừa,” giọng của Khổng Tước từ trên chạc cây truyền xuống, “ta sẽ vứt ngươi vào Nhiệt Não, nhìn ngươi bị Kình Cốt Sa xé xác trăm mảnh, đoạn đem linh hồn giam dưới đáy Bất Trầm Hải."
Có một phiến lá Ngô Đồng từ ngọn cây rơi xuống, A Tu La Vương đưa tay đón lấy.
“Cao hơn nữa, nếu ngươi thương tổn ta sỉ nhục ta, hại đến huynh đệ phụ mẫu ta, ta sẽ tự tay hủy diệt cả hồn lẫn phách, ném ngươi vào xứ Đại Bất Kính, vĩnh viễn không thấy Mặt trời."
“Cuối cùng,” Khổng Tước ngồi ở nhánh cây không xa trên đầu A Tu La Vương, sóng mắt long lanh nhìn hắn, “nếu ngươi phụ bạc chân tâm khiến ta đau khổ, ta sẽ…”
“Sẽ thế nào?”
“Nói ra ngươi đừng sợ hãi,” Khổng Tước đùa nghịch chiếc lá Ngô Đồng trong tay, “sợ rồi chạy mất thì không hay lắm.”
“Ta xưa nay chỉ sợ một điều.”
Dứt lời A Tu La Vương ngửa đầu cười rộ, mặt nạ bỗng chốc theo tiếng cười mà tan biến.
"Nhưng nếu có một ngày ta phụ bạc chân tâm của ngươi," hắn đưa bàn tay về phía Khổng Tước, "ngươi liền tự tay moi tim ta đi."
“Moi cái đó ra làm gì?” Khổng Tước nhìn gương mặt hiện ra dưới mặt nạ, không khỏi liếm môi, "đâu có ăn được.”
“Ngươi có thể thử.” A Tu La Vương đứng dưới gốc Ngô Đồng nhìn lên Khổng Tước, “ta đoán, mùi vị không tệ lắm đâu."
Khổng Tước nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chợt nhoẻn cười, nhẹ nhàng đổ người về phía trước, rơi vào vòng tay A Tu La Vương bên dưới.
A Tu La Vương ôm hắn, để mặc hắn chạm tay trên gương mặt mình.
“Ưng ý không?”
“Đúng là không tệ.” Khổng Tước thầm sung sướng vỗ nhẹ gò má A Tu La Vương, “sau này ra đường phải mang mặt nạ lên cho bản tôn, không được để kẻ khác ngắm nhìn."
A Tu La Vương chộp lấy bàn tay kia đặt lên ngực: “Còn quả tim này thì sao?"
“Quả tim này a?” Khổng Tước chìa ngón tay đâm đâm lồng ngực hắn, “ta không thèm đâu..."
“Vì sao?”
“Quá già quá cứng.” Khổng Tước cười khanh khách vẽ một vòng tròn lên đó, “huống hồ, nghiệt cũng tạo rồi, ta còn sợ nó nhảy ra ngoài chạy mất hay sao?"
Tim của ngươi, vốn đã thuộc về ta rồi.
Nhưng rốt cục, Khổng Tước cũng không đợi được đến ngày tự tay moi quả tim kia ra.
Phật Tổ không thiếu Bát bộ Hộ pháp, cho dù Kim Sí Đại Bằng vì Khổng Tước mà xé xác Naga, đó bất quá cũng chỉ là một con Long Vương dưới trướng hắn. Vùng Nhiệt Não vẫn còn hơn mười ngàn con Naga năm đầu, tìm một con khác thay thế là được.
Lão phong Kim Sí Đại Bằng làm Già Lâu La, mặc cho Đại Bàng Vương đại náo Linh Sơn rồi nghênh ngang bỏ đi, Phật Tổ cũng chẳng bận tâm. Chung quy chỉ cần Khổng Tước còn bị vây khốn ở Linh Sơn, Kim Sí Đại Bằng sẽ không dám gây nên sóng gió gì to tát.
“Ca ca,” Kim Sí Đại Bằng mãi mới thành niên, lần đầu đại náo Linh Sơn, hóa thân đứng trước mặt Khổng Tước với tầng tầng thương tích trên người, "chờ ta thêm chút nữa thôi, ta cứu ngươi ra."
Khổng Tước giương một cánh, quất hắn rơi xuống núi.
Sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư…
Phật Tổ khen tâm tính, muốn hàng làm vật cưỡi, nhưng bất ngờ thay, lại không tìm thấy hắn đâu nữa.
Khổng Tước tính liệt, Kim Sí Đại Bằng tính trung, huynh đệ song sinh tâm ý tương thông, cảm đồng thân thụ.
Bỗng một ngày nọ, Khổng Tước đau xé tâm can, ngửa đầu thét dài đau đớn thổ máu, từ đó chất giọng mang khàn, mãi mãi không còn trong trẻo để mà ca hát.
Cùng lúc thế gian xuất hiện quả tim Như ý Lưu ly đầu tiên, và Bắc Hải nhiều thêm một bộ xương Hoàng kim cốt.
Vậy mà Phật Tổ lại chẳng tìm thấy món nào, Bắc Hải trống trải mênh mông chỉ còn Côn tộc gào phun nước biển, giông bão thấu xương mang theo những lưỡi dao băng nhọn hoắt. Màn trời tăm tối nặng trầm, gió rét đã thổi suốt ngàn vạn năm cuốn dâng hải triều đen ngòm lạnh lẽo, dựng thành bức tường sóng thần cao hàng trăm thước.
Nơi này không hoan nghênh lão, Bắc Hải nổi giận.
Như Lai bị đuổi về Linh Sơn, ngày trước những nơi lão đến vạn vật hữu cảm, ánh quang phá mây hoa nở lót đường, đây là lần đầu lão bị sơn linh hải hồn hạ lệnh trục khách.
Mà Khổng Tước thì nhẹ nhõm thở phào, quả tim Lưu ly của đệ đệ hắn cho dù rơi vào tay Yêu tộc, cũng vẫn tốt hơn bị Như Lai bắt về.
Hắn bắt đầu ở Linh Sơn chờ đợi, chờ một thời cơ thích hợp. Mãi cho đến một ngày ấy, trời đổ mưa hoa, Phật tụng Pháp Liên kinh, A Tu La Vương từ thềm đan bích bước xuống.
“Quả thực tạo nghiệt.” Như Lai thấp giọng niệm phật hiệu.
Đáng tiếc, lại phải thay đổi một Hộ pháp nữa rồi.
A Tu La tộc hiếu đấu hiếu chiến, muốn khích cho nội bộ lục đục là vô cùng dễ dàng. Phật Tổ phái Càn Đạt Bà đi một chuyến đến A Tu La giới, chiến hỏa liền bùng lên.
Khổng Tước ở Đại Tuyết Sơn rơi vào giấc ngủ dài trên ngọn Ngô Đồng, A Tu La Vương không thể không quay về.
Đến khi Khổng Tước tỉnh lại chạy tới, chỉ kịp nhìn thấy A Tu La Vương một lần cuối cùng, trước khi Hư vô Nộ hỏa nuốt chửng Hồng liên Nghiệp hỏa.
Như Lai, Như Lai, Như Lai.
Mỗi một chữ niệm ra, đều thấm đẫm máu tươi. Xương thịt bị bong tách, tim gan bị bóp vụn, đau đến chẳng thiết chẳng màng, đau không muốn sống.
Thế nhưng chính bởi như thế, mà chí cầu sinh mới cuồn cuộn dâng trào.
Phải tiếp tục sống, sống cho tới ngày tương phùng.
Như Lai trên đỉnh ba mươi ba tầng trời, mỉm cười: “Như lai như nguyện.”
Khổng Tước chỉ kịp nhổ xuống một nắm linh vũ còn mang huyết nhục của mình ném vào trước lúc Nộ hỏa tan biến, chứng kiến tất cả thiêu đốt thành hư vô.
Gieo xuống một tia hy vọng xa xăm, khát cầu một ngày tia hi vọng ấy vươn chồi nảy lộc, trở thành sợi cỏ cứu mạng cho người đuối nước dưới đáy sông sâu.
Cái gọi là "như nguyện", xưa nay chỉ toàn là nguyện của Như Lai.
Khổng Tước từ đó đọa Vô Gian.
Từ giữa ba mươi tầng trời nứt ra khe hở, tối đen không ánh Mặt trời, hệt như thiên không vỡ nát, đáy sông Tam đồ bị Nhật quân rót xuống bùn lầy nhơ nhớp. Chúng ma trong Thiên Ngoại Thiên gào rú cấu xé vết nứt kia, tranh nhau thoát ra ngoài. Nụ cười trên môi Như Lai chợt tắt. Sao trời rụng rơi, núi lửa tuôn trào, đại dương dốc ngược.
Mà dù đọa lạc Vô Gian, Ma khí cũng không cách nào nhiễm đến Khổng Tước. Lông vũ thúy sắc vẫn cứ sáng lòa vầng quang năm màu, dung mạo tuyệt trần vẫn cứ mỹ diễm vô song, đoạt trọn ánh nhìn chúng sinh thiên địa. Vạt cánh dài không gió vẫn tung bay, ngọn Minh hỏa bừng bừng cháy, ánh mắt khinh cuồng, mi vũ ngạo luân.
Càn Đạt Bà gào thét khóc than dưới bàn tay siết chặt, Khổng Tước nhìn về phía Linh Sơn Lôi Âm Tự, nở nụ cười thảm nhiên: "Như Lai."
Kẻ tổn thương ta, kẻ hủy diệt ta.
Chỉ duy A Tu La Vương là được chọn cách chết thế nào.
Còn ả này, thì không.
Như Lai khép mắt, Tứ đại Thiên vương Bát đại Kim cương, năm trăm La hán ba ngàn Yết đế, vào giờ phút này đều phải che mặt.
A di đà Phật, thiện tai thiện tai.
Khổng Tước tự tay đem cốt nhục lẫn hồn phách Càn Đạt Bà xé nát, đút cho vực ngoại thiên ma.
“Quá bẩn,” bàn tay đẫm máu hờ hững đưa ra, liền có Ma tộc lấy lòng bước tới lau sạch, “xem ra chỉ có Ma tộc mới biết hay dở."
Ma giới u ám, không có Mặt trời cũng chẳng Mặt trăng, nằm ngoài Lục giới, không tắm thiên quang. Khổng Tước xé rách kết giới Thiên Ngoại Thiên, tự đọa Vô Gian không màng oán hối. Lửa Hư vô nhuốm máu Khổng Tước, không thể thiêu cháy linh thức A Tu La Vương thành tro. Linh thức nương nhờ phiến lông vũ này, theo gió phiêu bạt Ngũ hành Bát hoang, đến Nhân gian giới.
Từ đó chỉ còn Khổng Tước Đại Minh Vương, không còn Phật Mẫu Khổng Tước. Như Lai kiêng kỵ Khổng Tước, Khổng Tước cũng chẳng thể làm gì lão. Như Lai chỉ đành lập thệ, chỉ cần Khổng Tước không tạo sát nghiệt, liền thả hắn tiêu dao thiên địa.
"Ta cần lão thả ta sao, ta vốn sinh ra đã là tiêu dao thiên địa," Khổng Tước chắp tay, nhìn Lôi Âm trận pháp không vào mắt, "cho dù tạo thêm sát nghiệt, Như Lai lão cũng làm gì được ta?"
Không làm gì được.
Sát nghiệt chỉ dành cho con người, hoặc Phật Đà do con người tu thành. Theo thuyết pháp này, thế nào gọi là sát nghiệt? Là chỉ những ai tước đoạt tính mạng kẻ khác. Thế nhưng Yêu tộc xưa nay đã luôn ăn thịt con người, cũng như con người ăn ngũ cốc săn giết thú hoang.
Chẳng qua thiên lý tuần hoàn, thuận ứng tự nhiên mà thôi.
Binh đao dẫu có xếp xó ngàn năm, rồi cũng đến ngày chiến tranh xung đột, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta vong.
"Quãng đời vui vẻ hạnh phúc của ta, đều đã để lại Đại Tuyết Sơn," Trương Giai Lạc đưa mắt nhìn tán lá Ngô Đồng rung rinh giữa đất trời trắng xóa mênh mông, tâm trạng có vẻ tốt hơn, "tới đoạn Linh Sơn thì toàn khúc khuỷu! Lão già Như Lai mặt dày không thích nhìn thấy người khác hạnh phúc."
"Lão đúng là không thích." Tôn Triết Bình nằm trong tuyết đáp lời.
“Lão chỉ thích mỗi mình mình hạnh phúc mà thôi?"
“Đoán chừng là có nỗi ám ảnh sâu xa trong lòng,” Tôn Triết Bình không ngại đánh giá Như Lai bằng căn nguyên tệ hại nhất, “trước khi thành Phật, lão từng trải qua tháng ngày sống như tăng nhân khổ hạnh."
“Cho nên lão mới khuyến khích tín đồ của mình khổ tu?” Trương Giai Lạc lật người nhảy xuống ngồi xổm bên cạnh Tôn Triết Bình, chìa ngón tay khều khều hắn, “kiếp này khổ tu, thế là kiếp sau chắc chắn sẽ được hạnh phúc viên mãn? Nếu tu chưa đủ thì sao? Kiếp sau lại khổ tu tiếp? Ai quy định phải tu bao nhiêu kiếp mới được một kiếp vui vầy?"
Tôn Triết Bình tóm ngón tay hắn: “Phật nói, một ngàn lần quay đầu nhìn nhau, đổi kiếp này một lần lướt qua vai nhau, nhưng bản thân lão thì không tính.”
“Làm ăn quá lỗ,” Trương Giai Lạc tức tối nhẩm tính, “lão dựa vào đâu mà phán rằng hữu duyên vô phận, hay đúng người sai thời điểm? Mà lão nói thành thì tự khắc thành? Đó là vi phạm nhân quyền! Giờ là xã hội pháp chế rồi, làm cái gì cũng phải theo chế độ, tuân thủ pháp luật ok?"
Tôn Triết Bình nghe xong cảm thấy sai sai: "Ngươi ở phòng khách xem cái gì trên tivi?"
Trương Giai Lạc vắt óc suy nghĩ: "Chương trình... Pháp Luật Online... trên đài TW12?"
Tôn Triết Bình mí mắt lại co giật: "Thế Giới Động Vật đài TW10 hợp với ngươi hơn."
“Tôn! Triết! Bình!”
“Nói chơi nói chơi,” Tôn Triết Bình kéo Trương Giai Lạc vào lòng mình, “ngươi coi cái gì đều được, chỉ cần ngươi thích.”
Chỉ cần ngươi thích.
Khổng Tước từng hỏi A Tu La Vương, quân hà tất phá Phật pháp, vượt vạn hiểm, cứu ta về Tuyết Sơn?
A Tu La Vương vọng Đại Tuyết Sơn, vọng chư thiên mênh mông, đáp rằng: Quân trú chân Linh Sơn vạn năm, chưa từng giãn mày dù chỉ một khắc, ta nguyện tích huyết bán mệnh, đổi nụ cười người thương.
Chỉ cần ngươi thích, là được.
“Ai nói A Tu La Vương không thiện ngôn từ?” Trương Giai Lạc đưa tay bóp hàm Tôn Triết Bình, "ngươi rất biết cách cưa cẩm dụ dỗ người ta mà."
Tôn Triết Bình nâng cằm Trương Giai Lạc: “Ta chỉ biết dụ dỗ ngươi, chỉ nguyện ý cưa cẩm ngươi.”
Ngô Đồng có linh, rung cành thả xuống một tràng hoa tuyết, quyết tâm chôn vùi hai đứa uyên ương chích chòe này, coi như mắt không thấy thì tâm thanh tịnh.
“Ngô Đồng bị sao vậy?” Tôn Triết Bình không hiểu lòng dạ thụ linh cho lắm, đào tuyết cứu ra Trương Giai Lạc sau lưng mình, giúp hẳn phủi tuyết khắp vai, "đang yên đang lành trở cơn hậm hực?"
Trương Giai Lạc áp tay vào chỗ ấm trên người Tôn Triết Bình, mắt lườm Ngô Đồng: "Lão nhân gia sống từng ấy năm vẫn cứ độc thân một mình, cô đơn đó mà, cho nên ganh tỵ... Ặc!"
Một chùm quả nặng trịch nện thẳng xuống đầu Trương Giai Lạc. Tôn Triết Bình đang cầm tay xoa cho hắn đỡ lạnh, nói: "Nếu vậy mình đừng ở đây chọc giận Ngô Đồng nữa, có cảm ứng được hồn phách nào xung quanh khu vực này không?"
“Có một cái ở gần đây,” Trương Giai Lạc nhào lên lưng Tôn Triết Bình, “ngươi có nhớ không, năm đó ngươi cứu ta về, giữa mùa đông bách hoa nở rộ? Dân bản xứ vì kinh ngạc mà dựng một ngôi miếu dưới chân núi, chúng ta còn đến xem mấy lần.”
Hắn vừa nói vừa nhét hai tay vào cổ áo Tôn Triết Bình. Tôn Triết Bình giật mình vì lạnh, mang máng nhớ ra vị trí đại khái của ngôi miếu nọ: "Chậc, ở đó sao? Hồn phách cũng biết lần theo tung tích chủ nhân?"
Trương Giai Lạc nằm nhoài trên lưng Tôn Triết Bình, hí hửng vô cùng: “Đương nhiên, ngươi nghĩ đó là hồn phách của ai cơ chứ?"
Sớ gỗ trên thân Ngô Đồng lại cất vào thêm một câu chuyện, trong chuyện kể rằng trùng phùng miên man, nồng tình mãn ý.
Ta không phải cây phong, cho ta bao nhiêu ngọt ngào ta cũng vắt không ra mật đường…
Ngô Đồng ưu thương đưa mắt nhìn theo bóng dáng Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình càng đi càng xa.
—— Mong một nụ cười, vì người khuynh đảo chúng sinh.