Nhất diệp lạc nhi tri thiên hạ thu
Chương 11: Dạ đàm [1]
Hoàng Thiếu Thiên nhìn Diệp Tu chằm chằm.
Hiện tại hắn đã theo ý của ai kia vào nhà rồi, cũng đồng ý sẽ chờ hắn làm xong công việc rồi mới cho mình một câu trả lời thỏa đáng, cho nên hắn im lặng ngồi ở cái bàn hồi ban ngày hắn còn ngồi ăn mì kia, không nói một lời, ngoan ngoãn chờ đợi.
Trong quá trình chờ lại kiên nhẫn lại tiếp tục mà chằm chằm nhìn Diệp Tu.
Hiện tại cái tên đó đang mặc một bộ quần áo bông dệt tay, kiểu dáng không có gì đặc biệt, chỗ tốt duy nhất chính là bông nhồi rất dày, đường may tinh tế cẩn thận, thoạt nhìn liền biết mặc lên người nhất định rất ấm, là thứ rất thích hợp cho thời tiết bây giờ.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên biết, nếu như là “Diệp Thu”, căn bản không cần loại quần áo dày nặng thậm chí có thể nói là cồng kềnh này. Cho dù trời hôm nay có lạnh hơn tí, tuyết rơi trên sông có đóng băng nhiều thêm một thước*, hắn cũng không cần mặc quần áo dày đến vậy, bởi nội lực của hắn đã đủ giúp hắn nóng lạnh bất xâm.
*thước: đơn vị đo lường Trung quốc, ngày xưa thì khoảng 1/3 mét, nhưng hiện tại 1 thước là 10cm
Cho nên cái áo bông này, rốt cuộc...là sao đây?
Còn nữa, cước bộ của hắn không có lực, da thịt thì tái nhợt, thêm nữa là vừa rồi khi Diệp Tu kéo Hoàng Thiếu Thiên vào nhà, lúc tay hắn chạm cổ tay mình hơi lạnh băng giá tỏa ra chỉ trong nháy mắt rồi biến mất, còn có, lúc đi hai người sát nhau, Hoàng Thiếu Thiên nghe trong hơi thở Diệp Tu, cảm nhận được chút gì đó không giống ngày xưa.
Người trước mặt này vẫn là Diệp Tu, nhưng, dường như không còn là Đấu Thần “Diệp Thu” trước kia nữa.
Vì thế yên lặng ngồi bên bàn, chăm chú nhìn bóng lưng nam nhân chậm chạp xếp ván cửa ấy, Phó Chưởng môn Lam Vũ vô cùng kiên nhẫn chờ.
Hắn chính là Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên, sở trường nhất là chờ cơ hội, cho nên hắn không sốt ruột tí nào.
Nhưng Diệp Tu khó khăn đóng ván cửa xong, rồi lại đóng cửa sổ, lấy khúc gỗ chặn cửa sau đó kéo lê giày đi tới ngồi xuống, câu nói đầu tiên lại là, “Hơn nửa đêm ngươi không ở nhà với Văn Châu...lạch bạch chạy đến đây ngồi đất phơi gió, ngươi đây là muốn làm cái gì hả?”
—— Bình tĩnh mà xét, lời nói này của Diệp Tu đơn thuần chỉ là muốn lảng sang chuyện khác mà thôi, tuy rằng hắn căn bản không cảm thấy những lời này có thể di dời lực chú ý của Hoàng Thiếu Thiên, thế nhưng lời vừa dứt, trong chớp mắt Diệp Tu kinh sợ phát hiện, trên mặt Hoàng Kiếm Thánh, lại tí...ửng hồng?
Hơn nữa rõ ràng không phải là hắn tưởng tượng, cũng không phải do ngọn đèn trong phòng tạo thành ảo giác.
Sờ sờ mũi, Đấu Thần đại nhân của Gia Thế đánh giá Phó Chưởng môn Lam Vũ một phen, chẳng cần suy nghĩ nhiều, hắn phát hiện ngoại bào hôm nay Hoàng Thiếu Thiên mặc, rốt cuộc là của ai.
Vươn tay kéo kéo, khoái trá nhìn mặt thanh niên càng lúc càng đỏ hơn, ai kia lại còn vội vã lôi tay áo về, Diệp Tu lại xoa nhẹ mũi, hắn dùng bàn tay che giấu ý cười tế nhị vương trên khóe môi.
“Y phục này…”
“Ngươi nhìn lầm rồi!” Người mặc y phục nào đó vội đáp.
“...Thiếu Thiên, ta còn chưa nói cái gì mà? Ngươi sao lại biết ta nhìn lầm cái gì chứ?”
“...............” Hoàng Thiếu Thiên, quay đầu.
Vì thế Diệp Tu lại kéo tay áo hắn, ra vẻ quan tâm sáp lại gần khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của Kiếm Thánh đại nhân.
“Rốt cuộc là làm sao vậy hả? Cãi nhau à? Giận dỗi hửm? Nói cho ca nghe một chút đi? Có khi ca có thể giúp đỡ thì sao?”
Hoàng Thiếu Thiên thật tình không muốn để ý ai kia, nhưng mà bắt gặp ánh mắt ân cần của hắn, không biết nên làm gì...đành há miệng ra.
“Ta...ta hất ngã Chưởng môn.”
Nhíu mày yên lặng nghe hai chữ “Chưởng môn” đó, Diệp Tu đang định nói lại phát hiện hai chữ phía trước. Một tiếng cười khẽ lập tức không thể khống chế phun ra.
“Phụt, Văn Châu rốt cục đợi đến hôm nay? Vậy ngươi chạy cái gì? Sư huynh ngươi chịu trách nhiệm với ngươi mà ngươi không muốn à?”
Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi trên ghế liền nhảy dựng.
Chỉ là hắn còn chưa kịp lật bàn, trên lầu đã có một giọng nữ gầm một tiếng.
“Diệp Tu ngươi xếp ván cửa xong rồi còn không mau về ngủ còn mè nheo cái gì đó!”
Cho nên biểu tình của Hoàng Kiếm Thánh trong chớp mắt từ =皿=+ biến thành 0口0, lại chỉ ngón tay vào Diệp Tu, run rẩy như gà con mổ thóc, hai cánh môi mỏng càng run như lá trong núi, như tuyết trong gió.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi —— ”
Sợi đai lưng bên hông đối phương, hắn vẫn nhận ra nha! Cho nên nữ tử trên lầu kia kêu Diệp Tu mau về ngủ là ——
Diệp Tu đứng dậy đánh cái bốp lên đầu ai đó, đánh rất chi là dứt khoát, rồi lại quay về phía trên lầu mà rống đến rung cả tim.
“Lão bản nương cô ngủ trước, cháu trai lớn của ta cãi với ca hắn nên bực bội bỏ nhà đi, ta đang dỗ ——”
Lời còn chưa dứt, một vị nữ tử ở trên lầu đã chạy tới bên lan can, nắm tay vịn nhìn xuống, áo khoác trên vai suýt nữa vì tốc độ này mà bay xuống đất.
Mà sau khi nàng thấy rõ tuổi tác của Hoàng Thiếu Thiên, vẻ mặt hồ nghi nhìn Diệp Tu: “Cháu trai?”
Diệp Tu gật đầu, mặt không đỏ tim không nhảy: “Còn không phải?”
Hoàng Thiếu Thiên tức thì giơ chân, đỏ mặt tía tai: “Cha ngươi cái tên họ Diệp này! Ai là cháu ngươi!”
Diệp Tu nhìn hắn, đưa tay suỵt một tiếng.
“Không thể tùy tiện mắng cha nha Thiếu Thiên, ngươi đừng quên ta ngang vai vế với ai đó.”
“Ngươi với ——” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên ngừng nói.
Vị trước mắt này, cùng với vị không biết là nên gọi là dưỡng phụ hay sư phụ Ngụy Sâm nhà mình, còn không phải là ngang vai vế ư.
Phẫn nộ vỗ bàn ngồi xuống, cậu bạn Kiếm Thánh của Lam Vũ nghiến răng nghiến lợi thở hồng hộc, Trần Quả cũng đã kéo áo từ trên lầu chạy xuống, nhìn thanh niên đánh giá trái đánh giá phải, cuối cùng thì gật đầu.
“Bỏ nhà đi?” Nàng hỏi Diệp Tu.
Diệp Tu đang tự châm trà cho mình và Hoàng Thiếu Thiên, ừ một tiếng: “Đúng đó, hắn hất người ta ngã còn không muốn chịu trách nhiệm, chẳng phải là phải trốn tới đây sao?”
Trần lão bản liền chuyển mắt nhìn Hoàng thiếu, lại quay đầu về: “Vương đạo trưởng ở góc đường kia có nói với ta kẻ môi mỏng thường bạc tình ta còn không tin —— ”
Ai đó hoàn toàn xù lông rồi, dùng tốc độ nói cực nhanh lại vừa dứt khoát ngắt lời nàng.
“Cái gì bạc tình hả ai bạc tình hả ai không muốn chịu trách nhiệm sao lại không chịu trách nhiệm hả hắn một kẻ có chân có tay bị xô sấp mông mà thôi còn không tự mình đứng lên đi sao nhất định phải đòi ta chịu trách nhiệm hả cái gì liên quan đến bạc tình hả! Nhiều lắm là ta đẩy ngã hắn ta sai rồi ta không đúng nhưng mà ai bảo hắn trưng cái vẻ mặt như vậy trước chứ hắn không phải là muốn làm ta sợ à ai muốn đẩy hắn hả hơn nữa hắn không đứng vững tự mình ngã sấp xuống chẳng lẽ là lỗi của ta hả!!!”
Sau đó hồng hộc thở.
Trần Quả bị hắn rống đến rụt cổ ngửa người về sau, rồi nhìn thanh niên kia mặt đỏ bừng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng phụt một tiếng bật cười.
Lại nhìn về phía Diệp Tu.
“Ta nói hỏa kế, tên...vãn bối này của ngươi, môi mỏng không phải trời sinh đấy chứ? Sao ta cảm thấy sao giống như do nói nhiều mà thành vậy?”
Diệp Tu mỉm cười xoa lông đầu Hoàng thiếu không trả lời.
Nhìn Trần Quả, cảm giác mình thật sự không hơi sức đâu tức giận với người bình thường như nàng, Hoàng Thiếu Thiên đổi ý đi tìm chỗ ngủ trước.
Hắn vốn định hỏi Diệp Tu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, hắn và Gia Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Khước Tà vì sao lại nằm trong tay Tôn Tường mà bản thân hắn lại ở đây làm hỏa kế cho người ta còn nữa công lực cả người của hắn vì sao lại trở thành thế này, có điều bây giờ có mặt người ngoài vậy có mấy lời không tiện nói nhiều, cho dù người này hiện là...lão bản của Diệp Tu.
Nhưng nàng dù gì cũng chỉ là người ngoài, nàng và bọn hắn không ở cùng một thế giới.
Hơn nữa, dù sao Diệp Tu cũng còn sống.
Hít vào một hơi để mình mau chóng tỉnh táo, Hoàng Thiếu Thiên nhắm mắt rồi lại mở, đang định lên tiếng, bỗng nhìn thấy bàn thờ sau quầy đặt một tấm bài vị trường sinh có đế đen nhánh, hai chữ trên đó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh nến chập chờn.
Lập tức lại nhìn sang Diệp Tu, lúc này ánh mắt Kiếm Thánh thêm phần sửng sốt, ngạc nhiên về quan hệ thật sự giữa hắn và lão bản nương, nhưng hắn còn chưa kịp dùng ánh mắt truy hỏi để cho ra lẽ, đã bị Trần Quả hỏi trước một chuyện.
“Lại nói...A Hoàng này, Diệp Tu nói ngươi là môn hạ Lam Khê Các, vậy ngươi có từng gặp qua Dụ Văn Châu trong Ngũ Tuyệt?”
Hoàng Thiếu Thiên quay đầu nhìn về phía Diệp Tu, xương cổ kêu răng rắc, ánh mắt sắc bén như Băng Vũ.
Nhìn thấy biểu hiện này của hắn, Trần Quả cũng biết chắc câu “Ngươi gọi hắn A Hoàng là được hắn một chút cũng không để tâm” của hỏa kế nhà mình đã chọc xù lông người ta rồi, bèn cười khan hai tiếng, lão bản nương xinh đẹp liền thay đổi xưng hô.
“Hoàng thiếu hiệp?”
Diệp Tu bèn tiếp chuyện.
“Hắn làm sao có thể gặp qua Dụ Chưởng môn, Dụ Chưởng môn ngày xử ngàn việc cúc cung tận tụy dốc tim đổ máu chết cũng —— khụ khụ, bận đến chân không chạm đất gót giày nổi gió, A Hoàng chỉ là một tiểu kiếm khách, làm sao có thể may mắn gặp qua Dụ Chưởng môn chứ. Đúng không, A Hoàng?”
Ngón tay vặn vẹo, Kiếm Thánh vẫn theo lời Đấu Thần nghiến chặt răng, đem câu trả lời từng chữ từng chữ nhả ra.
“Đúng, ta chỉ là tiểu kiếm khách tầm thường mà thôi, làm sao có thể may mắn gặp qua Dụ Chưởng môn Lam Vũ được chứ, nhưng mà Diệp lão ngài ở Gia Thế nhiều năm, không biết có từng gặp qua Đấu Thần Diệp Thu chưa?”
Trần Quả lập tức nghi ngờ nhìn hắn.
“Ngươi nhớ nhầm à? Diệp Tu không phải tòng quân ở Bá Đồ sao?”
Không nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt rướn cổ hướng Diệp Tu khoa tay múa chân như mắc nghẹn, lão bản nương Hưng Hân cứ thế lắc đầu, thở dài.
“Ai, ta nghe nói trong Ngũ Tuyệt, Tây toán Dụ Văn Châu đi xe nhẹ ngồi kiệu nhỏ, cầm quạt lông chít khăn mỏng, văn có thể bảy bước thành thơ võ có thể bảy bước giết người, giữa tiếng nói cười đốt thuyền giặc tro bay khói tản, ta còn định hỏi xem có phải là thật hay không đây...”
*Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt: Tay cầm quạt lông, đầu đội mũ xanh, giữa tiếng nói cười đốt thuyền giặc tro bay khói tàn (Niệm nô kiều – Tô Đông Pha)
Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên lập tức đơ mỏ nhìn.
Rất lâu sau không biết vị nào mới run rẩy phát ra tiếng.
“Ngài...còn nghe nói cái gì nữa?” Âm thanh đó run đến cơ hồ nghe không ra dấu.
Nghiêng đầu nghĩ, Trần Quả xòe ngón tay đếm.
“Đông chiêm Vương Kiệt Hi...đạo cốt tiên phong, quang minh lẫm liệt, hai mắt bất đồng, ngày xem dương đêm nhìn âm, một chưởng bổ dọc tam giới quét ngang yêu ma... Nam xạ Chu Trạch Khải...mặt đỏ như táo tiếng rền như chuông, cao lớn uy mãnh, một bữa cơm ăn một con dê uống ba đấu rượu, có thể ngoài trăm bước bắn trúng chân thứ ba bên phải của một con ruồi... Bắc võ Hàn Văn Thanh...thân cao tám thước eo cũng tám thước, tay to bằng cối xay gạo, quyền to như gầu nước lớn, cánh tay dài đủ ngựa phi, lực mạnh nhổ tróc gốc một cây thùy dương khỏi đất* —— hai người các ngươi có ý gì đây hả?”
*đoạn của Dụ là miêu tả kinh điển về Chu Du, đoạn của Chu là Quan Vũ, đoạn của Hàn là lời kể khoác lác của Vi Tiểu Bảo về Trần Cận Nam
Nàng không vui nhìn Hoàng Thiếu Thiên điên cuồng đạp chân bàn trên sàn nhà, còn có Diệp Tu vừa mới rút mặt ra khỏi mép bàn mất đâu một mảng liền hự một tiếng, phun ra một khối gỗ vụn.
Đối mặt với lửa giận của lão bản nhà mình, hỏa kế Diệp lắc đầu xoa cằm tỏ vẻ bản thân mình không có ý kiến gì, khách nhân Hoàng thì nhìn lướt qua cái bài vị trường sinh kia rồi nhìn sang con khỉ bông tiểu nhị này, sau đó hắn nhe răng cười.
“Không phải là Ngũ Tuyệt sao? Mới kể được có bốn à. Trung toàn thông Diệp Thu cô còn chưa nói?”
Trần Quả trầm mặc.
Nhìn về phía bài vị trường sinh kia, nữ lão bản Hưng Hân mím môi, qua hồi lâu mới nói ra bốn chữ.
“...Tư thái như thần.”
Hoàng Thiếu Thiên đạp chân bàn trượt khỏi đất lần nữa, mà Diệp Tu không đổi sắc mặt nhìn Trần Quả một cái, một cước dẫm lên bụng hắn.
Đem người moi ra từ dưới gầm bàn lôi về ghế ngồi, Diệp Tu nhếch miệng tỏ ý khiêu khích nhìn Hoàng Thiếu Thiên đang phẫn nộ nhe răng với mình, Trần Quả thì quay đầu nhìn bài vị trường sinh, nàng lặng lẽ mỉm cười.
“Hai người các ngươi nhất định không biết, kỳ thật ta...từng may mắn gặp qua Diệp thần một lần.”
Lời này vừa thốt ra, phản ứng đầu tiên của Hoàng Thiếu Thiên chính là nhìn về phía Diệp Tu bên cạnh, mà Diệp Tu cũng trợn tròn mắt, mờ mịt nhìn.
Cũng không để bọn họ chờ lâu, lão bản nương nhanh chóng tiếp tục nói, giọng rất bình thản.
“Diệp Tu ngươi thì tòng binh, Hoàng thiếu hiệp là người trong giang hồ, tuy rằng hai năm qua đã không còn phát sinh thêm lần nào, nhưng hai người...hẳn là cũng có nghe nói, mấy năm trước thường có chuyện mấy bộ lạc quan ngoại, mỗi khi mùa đông cỏ nước không đủ, sẽ cố gắng vượt ải đến quan nội cướp giật? —— Gọi là...xuôi Nam cướp lương.”
Hai người kia đều gật đầu, sau đó sắc mặt cũng ảm đạm.
Chuyện này hai người bọn họ sao có thể không nhớ rõ cho được —— hai người bọn họ đều vì đối kháng giữa Liên Minh và các bộ lạc quan ngoại mà đã mất đi một số nhân thủ cùng những thứ trọng yếu trong những lần cướp lương, việc Hoàng Thiếu Thiên gia nhập quân doanh Lam Vũ lại có liên quan lằng nhằng không dứt với việc này.
Coi như không nói bọn họ, các quân các phái trên dưới Liên Minh, chỉ cần là những kẻ tư cách lão thành một chút, có ai lại chưa từng trải qua những thứ thảm thiết ấy?
Tuy rằng mấy năm gần đây nhờ vào nỗ lực bản thân bọn họ mà đẩy lùi quan ngoại hơn bảy trăm dặm, đánh đến mức mặc dù chúng quá mức sợ hãi nhưng cũng không dám tiếp tục tùy tiện xuôi Nam xâm phạm, nhưng mất mát đã qua...quả thật không phải là thứ có thể nhẹ nhàng có thể lấp đi như vậy.
Nhìn thấy biểu cảm của hai người, Trần Quả khẽ cười, nàng rút ngân trâm giữa tóc khều khều tim đèn, sau đó xót lòng, lại phủi đi chút bụi dính vào thân trâm.
“Bảy tám năm trước, khi cha ta còn tại thế, có dẫn ta ra quan ngoại một chuyến. Ông vốn định để cho ta đến gặp các mối quan hệ làm ăn, các khách hàng quen biết, sau này cũng tiện cho ta tiếp nhận khách điếm này, thế nhưng trên đường chúng ta trở về...gặp một nhóm địch binh cướp lương.”
“Chúng ta, là được Diệp thần cứu.”
.
Năm ấy Trần Quả mười bốn.
Cha nàng dẫn nàng theo, một mặt là muốn để nàng làm quen chút chuyện làm ăn, mặt khác cũng là hiếm khi được xuất quan một chuyến, dự tính dẫn con gái ra ngoài nhìn đời bồi bổ thêm kiến thức, dù gì sang năm Trần Quả cũng lên mười lăm, đến tuổi xuất giá, nên mua thêm vài món trang sức làm thể diện.
Ông thì nói vậy, nhưng tiểu nha đầu trong nhà lại luôn nghĩ rằng cha kiếm tiền đã không dễ, không chịu đòi thêm cái gì, cuối cùng chỉ chọn một cây ngân trâm, hoa văn mộc mạc vô cùng, lại yêu thích không buông tay.
Sau khi cha con hai người xong việc thì theo thương đội đi một hồi rồi ngừng lại, ngồi trong xe ngựa nhìn phong cảnh bên đường cười nói, sau đó, liền gặp đám địch binh kia.
Đó là Kỵ Sĩ Đoàn Lam Tinh đến từ Tây Bộ Hoang Dã, bọn họ thậm chí còn chưa kịp nhận ra được đám kỵ sĩ này chui ra từ đâu, nhưng một khi chúng xuất hiện, đội buôn này đã không còn chỗ trốn.
Họ vẫn liều mạng chạy trốn, đám kỵ sĩ hô quát không dứt truy đuổi, ngẫu nhiên có tiếng hét thảm, là người rơi lại phía sau bị trường thương đâm xuyên thân thể, hoặc bị loan đao chém rớt đầu.
Lại có kẻ bị dây cương ngựa gào thét ngang trời bay đến chụp vào người, xiêu vẹo bị địch nhân nắm đầu dây kia trên lưng ngựa, chạy băng băng kéo theo, đến khi chạy không nổi té ngã trên đất, đối phương hoàn toàn không có ý định ngừng lại, chỉ tiếp tục xua ngựa chạy như điên, lấy tiếng kêu thảm thiết sau lưng tìm niềm vui, điên cuồng cười.
Khi đó Trần Quả ở trong xe, hai cha con luống cuống ôm chặt lấy nhau, xe xóc nảy phóng đi, tốc độ vô cùng nhanh, hướng đi cũng quẹo đủ đường, bởi người đánh xe không biết làm sao, chỉ biết ra sức quất roi ép mấy con ngựa dùng chút sức lực cuối cùng, thấy có khe hở nào thì phóng đến đó.
Chôn đầu trong lòng cha mình, Trần Quả cố gắng không nghe những tiếng động bên ngoài truyền tới, nhưng những tiếng động ấy lại không chút lưu tình cứ đổ vào tai, tiếng quân giặc điên cuồng đắc ý, tiếng bạn đồng hành kêu khóc, tiếng người gần chết rên rỉ đứt quãng, tiếng roi da phá không, tiếng binh khí đâm vào cơ thể, tiếng vó ngựa chạy băng băng, thi thoảng còn có một hai tiếng hét vô cùng sắc nhọn mà thê thảm, là vị nữ tử nào đó bị người cướp đi.
Khi những thanh âm thê lương kia truyền vào phòng xe, cha nàng gần như dùng hết sức mình muốn siết Trần Quả vào trong lòng, nước mắt lại càng rơi xuống, ông mờ mịt không ngừng lặp đi lặp lại tự trách, thống hận tại sao mình lại muốn mang con gái đến quan ngoại, để con gái cùng mình đi chuyến làm ăn này, nếu Trần Quả không ở đây thì tốt rồi ——
Nàng không nói gì cả, chỉ run rẩy sờ ngân trâm trong tay áo, đầu trâm rất sắc, có thể dễ dàng đâm vào cổ họng, hoặc là ngực ——
Lại nghe thấy tiếng kêu theo hướng khác truyền tới, mà phương hướng cũng như phạm vi xe có thể tháo chạy càng lúc càng thu hẹp, người đánh xe vẫn đang liều mạng quất ngựa, nhưng tốc độ xe lại càng lúc càng chậm. Tiếng vó ngựa của Kỵ Sĩ Đoàn Lam Tinh càng lúc càng gần, lại có tiếng vó ngựa càng vang dội hơn từ cùng một phía với chúng vang lên, bốn phương tám hướng chỗ nào cũng có.
Tiếng gào tiếng thét chói tai càng phát ra ầm ĩ, cánh tay cha nàng cũng siết chặt hơn, ôm nàng xoay người, ông đẩy Trần Quả vào tận cuối phòng xe, dùng tấm lưng lạnh run của mình kề vào cửa xe.
Xe ngựa rốt cuộc cũng ngừng lại, tim hai cha con càng đập nhanh hơn, tiếng cầu khấn của phụ thân càng lúc càng lớn, Trần Quả thì nắm chặt ngân trâm trong tay, liều mạng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ xe cát vàng trời xanh, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng ——
Nàng nhìn thấy một thiếu niên áo trắng cưỡi một con ngựa đen phóng đến từ hướng ngược lại, mái tóc dài sau gáy bị gió thổi bay thẳng tắp, trên mông ngựa có một con dấu, là huy hiệu của quân đội Liên Minh.
Chiến mâu trong tay hắn đen nhánh một màu, chỉ có mũi mâu ánh lên màu bạc.
Nàng dường như cho rằng mình gặp ảo giác rồi.
Nhưng mà kế tiếp truyền đến, đúng là một tiếng binh khí va chạm vang dội, sau đó có càng nhiều tiếng binh khí đánh nhau hơn, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, thanh âm trầm đục của binh khí khi xuyên cơ thể người, thanh âm kỳ lạ của máu tươi từ trong cơ thể phun ra, còn có tiếng hốt hoảng thét gọi của những địch nhân kia đang dùng thứ ngôn ngữ mà nàng nghe không hiểu, cùng tiếng tim đập như nổi trống của cha nàng đang ôm chặt nàng đưa lưng về phía cửa xe cùng lúc rót vào tai, hợp thành âm vang kỳ diệu, cơ thể người rơi xuống từ trên chiến mã đang chạy như bay, ầm ĩ nặng nề, lại bị chiến mã điên cuồng không chút lưu tình giẫm đạp mà qua, thanh âm đó giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đạp bẹp một trái cà chua.
Cha nàng vẫn ôm nàng thật chặt, cố gắng dùng bàn tay run rẩy che tai nàng lại, muốn ngăn cách những tiếng động bên ngoài này, nhưng chỉ vô dụng, những tiếng động này vẫn không ngừng cố chấp xuyên qua lòng bàn tay phụ thân, đâm vào tai nàng.
Sau đó, tiếng chém giết nhỏ dần, tiếng vó ngựa nhạt đi, nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn phát ra liên tục, chỉ là bây giờ trong tiếng kêu thảm thiết đó không còn khẩu âm quen thuộc của người Di tộc các nàng nữa.
Cuối cùng, hết thảy đều tĩnh lặng.
Không còn tiếng kêu thảm thiết, cũng không còn tiếng chém giết, tiếng vó ngựa vẫn luôn truy ở phía sau như giòi bọ trong xương dường như không còn nghe thấy nữa, chỉ có tiếng gió gào thét, thổi lên cuồn cuộn cát vàng đại mạc.
Sau một lát rốt cuộc mới có tiếng người vang lên, là tiếng khóc, cũng có thanh âm hô thân gọi hữu*, người thì điên cuồng tìm kiếm thân nhân thất lạc, người lại tuyệt vọng khóc lóc hảo hữu đã chết, cũng có người còn có thể miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh đang tạ ơn, không biết là nói với ai ——
*hô thân gọi hữu: gọi người thân gọi bạn bè
Tránh khỏi lòng cha mình mà bổ nhào về phía cửa sổ, Trần Quả đẩy cửa xe nhìn ra.
Thứ đầu tiên đập vào trong mắt chính là từng đống xác người đổ trên mặt đất, có địch nhân, cũng có người mình, toàn thây có, phanh thây có, vặn vẹo chồng chất cùng một chỗ, trên xác đều mang thương tích, máu đỏ từ vết thương ào ạt chảy ra, nhuộm đỏ cát vàng trên đất.
Lại nhìn thấy nhóm người đồng hành với nàng, hoặc kêu khóc trong đống xác chết tìm kiếm thân nhân, hoặc ngồi dưới đất băng bó vết thương mờ mịt không biết làm sao, tựa hồ còn không biết mình đã được cứu, hoặc như cũ mải miết ôm người thân ở một chỗ run rẩy, miễn cưỡng còn có kẻ có thể bảo trì trấn định, cùng một người nào đó nói chuyện.
Đó là một thiếu niên.
Bàn tay thon dài mà trắng nõn nhẹ nhàng cầm một cây chiến mâu gần như còn cao hơn cả hắn, trên trường mâu đen tuyền dường như dính máu, theo đường vân trên thân mâu chảy xuôi xuống dưới, tụ lại ở mũi mâu, lại theo mũi nhọn sáng bạc rơi từng giọt, tí tách đến trên mặt đất.
Đó không phải là ảo giác của nàng.
Nói vài câu đơn giản với người khác xong, thiếu niên rời đi để người nọ tự lo liệu vết thương, còn mình thì cầm chiến mâu đi tới đi lui, ngẫu nhiên cúi xuống t đào ra một người Di tộc còn sốngừ trong đống tử thi, dìu đến trong đám người sống sót của thương đội, để bọn họ dìu đi băng bó bôi thuốc; cũng có lúc mũi mâu hắn chợt lóe xuyên hầu xuyên ngực kẻ nào đó, là phát hiện ra địch nhân còn chưa tắt thở, liền không chút lưu tình bổ thêm một kích chí mạng.
Vóc dáng thiếu niên đó không cao, cũng chỉ là ngang ngang Trần Quả, dáng người vẫn chưa phát triển hoàn toàn, tứ chi bả vai thân eo lưng áo thoạt nhìn ước chừng cũng mười lăm mười sáu, mười bảy tuổi gì đó; khi đó áo trắng toàn thân không còn một chỗ nào sạch cả, bị máu nhuộm ướt sũng, thậm chí biến thành một màu đỏ tối u ám, cũng không có chỗ nào còn giữ được khô ráo, máu kia thậm chí nhiều đến mức vải dệt không thể hút hết, theo động tác đi đứng của hắn, từng giọt theo gấu áo, vạt áo rơi xuống, nhỏ xuống trên mặt đất, thấm vào cát vàng.
Mà mặt nạ màu trắng bạc trên mặt hắn, dù đã trải qua một cuộc ác chiến lại vẫn chưa hề nhuốm màu, trơn bóng phản chiếu ánh nắng như khi hắn đến, gần như che kín hoàn toàn gương mặt hắn từ trán đến chóp mũi, chỉ để lộ đường nét mềm mại của chiếc cằm cùng đôi môi thẳng tắp, bên má dính một chút máu, càng tôn lên da thịt trắng nõn.
Xa xa lại có tiếng vó ngựa vang lên, mọi người trong thương đội nghe được âm thanh này rõ ràng kinh hoảng, mà thiếu niên kia lúc này đã đến bên cạnh xe ngựa bọn hắn, đang trấn an người đánh xe ngồi phía trước đang mềm nhũn cả người, khi nghe thấy tiếng vó ngựa ánh mắt liền lập tức lóe lên hàn quang, lúc thấy rõ là người nào, nụ cười lộ ra dưới nửa mảnh mặt nạ liền trở nên hồng nhuận.
Vẫy vẫy tay với thanh niên cao lớn phía trước, giọng nói hắn chợt vui mừng.
“Tuyết Phong, huynh đến trễ quá đó? Nhưng đến là tốt rồi, giúp ta đưa bọn họ trở về đi?”
Đến trước xe bình ổn ghìm cương ngựa, thanh niên cao lớn xoay người nhảy xuống, sắc mặt đen xì.
“Ai bảo một mình đệ chạy nhanh như vậy!”
Thiếu niên nhún nhún vai: “Rõ ràng là mấy người chậm quá mà.”
Nói xong, hắn tháo túi nước từ sau yên ngựa của thanh niên xuống rồi ngửa đầu uống hai ngụm, lại bấm tay huýt một tiếng gọi đến chiến mã của chính mình.
Giắt chiến mâu tại một bên yên ngựa, hắn không chút khách khí đoạt túi đựng tên bên hông cùng trường cung sau lưng thanh niên cao lớn, lại lần lượt lấy túi đựng tên từ trên lưng mấy con ngựa khác xuống, gom lại bó trên lưng ngựa của mình, cuối cùng còn cột thêm hai túi nước.
Bên yên ngựa của hắn cũng có một túi nước, nhưng đã xẹp lép treo ở đó từ lâu, bên dưới thủng một lỗ, đã bị bão cát cùng ánh mặt trời chói chang hong cho khô ráo không còn chút nước.
Xoay người lên ngựa nhấc dây cương lập tức quay đầu đổi hướng, thiếu niên chỉnh mặt nạ, hắn không đợi thanh niên nói gì nữa đã giật cương chạy mất, chỉ còn giọng nói truyền về trong gió.
“Kỵ Sĩ Đoàn Lam Tinh đã chạy đến tận nơi này —— bên phía lão Quách, e là căng lắm rồi. Tuyết Phong, mọi người cứ đưa người về quan nội trước đi, ta đi bên Hoàng Phong xem thử.”
.
“Đó là Diệp Thu.”
Trần Quả nói.
“Khi ấy Gia Thế thậm chí còn chưa có trong Liên Minh, Gia Thế mới chỉ là một binh đoàn bình thường lấy con số làm danh hiệu, mà khi đó hắn cũng không phải Đấu Thần, hắn chỉ là...một tiểu binh bình thường.”
“Giống với rất nhiều người khác.”
Đứng dậy, nàng đi dâng hương cho bài vị trường sinh kia, Hoàng Thiếu Thiên lại xoay đầu, nhìn qua bên cạnh.
Không biết từ khi nào Diệp Tu đã gục xuống bàn ngủ mất, mặt chôn vào chỗ khuỷu tay áo vải xám bông dày, gương mặt thanh tú sạch sẽ bị ánh nến chiếu đến cực kỳ an tĩnh, đôi môi mềm mại khẽ giương lên, lông mi trên mắt hắt xuống thành một bóng mờ nho nhỏ. Nhìn thế này, trông cũng chỉ như một thanh niên hai bốn hai lăm tuổi bình thường.
Không khác mấy với những người dân quan nội hắn từng gặp.
Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc.
Trầm mặc nhìn Trần Quả thắp hương cho bài vị trường sinh đề tên Diệp Thu rồi chắp tay vái ba vái, sau đó hắn rốt cuộc cũng tìm được chuyện để nói.
Hắn hỏi Diệp Tu tại sao lại ở chỗ này.
Trần Quả liền đem chuyện xảy ra trước đó kể hắn nghe rõ ràng.
Kể rằng hỏa kế nhà mình làm sao nhặt được người này từ mặt sông đóng băng trở về, người này lúc ấy lại bị thương thành hình thù gì, nói Phương Sĩ Khiêm xem bệnh chẩn đoán người này sắp tới sẽ chịu bao nhiêu đau gặp bao nhiêu khổ, Hoàng Thiếu Thiên nghe đến nỗi răng nghiến ken két, ngón tay thon dài dưới bàn nắm chặt thành quyền, móng tay gần như muốn đâm thủng cả lòng bàn tay.
Trên mặt lại không thể thể hiện ra quá nhiều.
Chỉ thành khẩn nói cảm tạ Trần Quả, còn muốn lấy tiền thanh toán với nàng, thì bị nữ tử kia từ chối.
Nàng nói nàng cứu người chẳng qua là vì không ai sống là dễ dàng cả, có thể cứu thì cứu có thể giúp thì giúp, nói thế nào cũng đều là một mạng người, ai có thể trơ mắt nhìn mạng của hắn cứ mất đi như vậy chứ, nàng chưa hề nghĩ đến hồi báo gì cả —— huống chi nếu thật sự muốn cảm tạ, người nhặt được Diệp Tu trở về khi đó cũng không phải là nàng.
Cho nên Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không cần hồi báo nàng gì cả.
Còn tiền thuốc tiền cơm...hiện tại Diệp Tu ở chỗ nàng làm hỏa kế có thể kiếm tiền công, hai người đã sớm thương lượng rồi, dùng tiền công để trả hết.
Thấy nữ tử an nhàn bình thản cười, Hoàng Thiếu Thiên lại rũ mắt, nhìn về phía Diệp Tu.
Người nọ vẫn đang ngủ bên cạnh, yên tĩnh tựa vào trong khuỷu tay của mình, đầu tóc sạch sẽ, quần áo dày cộm, da dẻ mềm mại sáng bóng, hơi thở sâu khẽ lên khẽ xuống, gương mặt đơn thuần như một đứa trẻ.
Kiếm Thánh nhìn về phía Trần Quả cúi đầu.
“Cảm tạ Trần nương tử.”
Trần Quả cười: “Không cần.”
Lại chỉ trên lầu kêu Hoàng Thiếu Thiên đưa Diệp Tu đi ngủ, trời tối rồi mà trên người hắn còn có thương tích, tuy rằng chỗ này không lạnh, nhưng cũng không thoải mái bằng trong chăn; còn nói cách vách có rất nhiều phòng trống, kêu Hoàng Thiếu Thiên cứ tự mình chọn.
Sau đó lão bản nương nói tiếng ngủ ngon rồi trở về phòng mình, mà Kiếm Thánh Lam Vũ nhìn chằm chằm người đang gục nửa mặt xuống bàn, giọng nói trở nên lạnh đi.
“Là Gia Thế sao?”
Hắn biết đối phương đang giả vờ ngủ.
Đấu Thần vốn không biết nên làm thế nào đối diện với lòng yêu kính thuần khiết không cầu hồi báo kia nên quyết đoán giả ngủ, lúc này mới mở mắt ra ngồi dậy.
“Ta không biết.”
“Diệp Tu!” Lời đáp này rõ ràng khiến cho Phó Chưởng môn Lam Vũ bất mãn phẫn nộ, nam nhân không lớn hơn hắn bao tuổi kia lại giơ tay lên ra vẻ bình tĩnh đừng có nóng, biểu cảm y như đang dỗ dành hắn.
“Yên tâm, ngươi thấy ta có bao giờ chịu thiệt —— ”
Hoàng Thiếu Thiên dùng đầu ngón tay đâm vào ngực ai đó.
Động tác này khiến Diệp Tu không khỏi cười khổ.
“Đó dù sao cũng là Gia Thế.”
Ngừng một lát, hắn nói với Hoàng Thiếu Thiên.
Nhìn thấy vẻ mặt hắn, Kiếm Thánh cũng không đành lòng tiếp tục bức bách, thu ngón tay về, thành thật hỏi một chuyện.
“Tô nha đầu —— ”
“Hôm nay ta tìm người truyền tin cho muội ấy rồi. Trước đó không truyền tin một mặt là vì ta còn chưa nhúc nhích được, mặt khác ta cũng không biết Gia Thế có động thủ với muội ấy hay không. Việc của ta, không cần để muội ấy gặp chuyện được.”
“Vậy Trần lão bản —— ”
“Nàng ta không biết gì hết.”
Mấy câu nói này của Diệp Tu hệt như chém đinh chặt sắt, mà Hoàng Thiếu Thiên nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, hắn hiểu rõ tâm tình của Diệp Tu.
Dù sao nàng cũng là người không liên quan, dù sao nàng chỉ cho rằng mình đã cứu một người thường tên gọi “Diệp Tu”, dù sao nàng cũng không thuộc về thế giới bọn họ.
Nào có thể kéo nàng xuống nước, hại nàng lâm vào vực xoáy này.
Đã nói đến nước này, hai nam nhân nhìn nhau im lặng lần nữa, cuối cùng vẫn là Hoàng Thiếu Thiên phá vỡ cục diện bế tắc trước tiên.
Hắn nói đêm khuya rồi, Kiếm Thánh đại nhân cũng mệt mỏi, cho nên lão Diệp ngươi dâng giường ngủ lên đây, Kiếm Thánh đại nhân cần nghỉ ngơi.
Diệp Tu kiên quyết phản đối đề nghị này.
“Đầu tiên không nói tới chuyện ca là một người bị thương cần nghỉ ngơi điều dưỡng cho thật tốt, rồi ngủ cùng với ngươi có bị ồn quá hay không, hơn nữa Kiếm Thánh ngươi làm sao vậy hả, ca đây Đấu Thần đấy ngươi nên kêu ca một tiếng sư thúc chứ... Quan trọng nhất là, Thiếu Thiên, ta một chút cũng không muốn Chưởng môn sư huynh nhà ngươi tới tìm ta tính sổ —— tương truyền hắn võ có thể bảy bước sát nhân đó!”
Hoàng Thiếu Thiên nhất thời đập bàn.
“Ta cũng không phải là con nít! Đừng có cả ngày lấy hắn ép ta! Ta ở nhà của ngươi ngủ với ngươi thì sao hả!”
Diệp Tu lườm ai kia.
“Cũng chính bởi vì ngươi đã không phải là con nít...cho nên ca mới không ngủ với ngươi được.”
.
Chú thích của beta Rhinarin:
[1] Dạ đàm: Nói chuyện đêm khuya (bảo là tâm sự đêm phia cũng được =)))))))