Ongoing [Hàn Diệp - Toàn viên] Khuynh Thành

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#81
Chương 73: Thiện ác vì đâu

Diệp Tu tự nhiên không biết, lúc hắn hỏi về Đặng Phục Thăng, vị kia đang một cước đá văng cánh cửa một căn phòng bao trong điếm nào đó.

Trong phòng ngồi ba người, một Gia Thế hai Vi Thảo, chính là Lưu Hạo, Tiêu Vân và Chu Diệp Bách.

Về việc vì sao đang ngồi ở đây, đó là hôm trước hai người bọn hắn trong tửu điếm nghe thấy lời Lý Duệ nói, liền qua tiếp chuyện, từ đó mà biết được Gia Thế gần đây nhận tin quan ngoại sắp có động tác lớn, âm thầm chuẩn bị, hòng cho một cái tát vang dội vào mặt những kẻ xem thường bọn hắn sau khi Diệp Thu đi mất.

Dùng chiến công.

Lời này vừa khéo chạm đến tâm sự của hai người bọn hắn.

Lập tức vội rót rượu gắp mồi, giả lả một hồi từ miệng người kia moi ra được một câu, Gia Thế tuy có kỳ ngộ bậc này, thế nhưng nhân thủ thật sự không đủ, bọn hắn đang định tìm người cùng làm một trận.

Lại nói những người cần chọn không cần chức vị cao, chính là cần quân quan thực quyền chấp chưởng binh lực ở tầng thấp, như thế mới có thể hợp với việc này, tuy Diệp Thu đã đi, nhưng Gia Thế không hề thiếu chiến lực cao cấp, cái thiếu thốn chỉ có binh sĩ căn bản.

Nhất thời chọc đúng chỗ ngứa hai người, rượu không màng uống nữa, cũng đã quên mất Lý Duệ chỉ là một kẻ ngoại môn đệ tử, hai người hắn vỗ ngực đảm bảo, vuốt đuôi không ngừng, chỉ cầu giúp nói tốt vài câu, đến lúc xuất quan, có thể cho mình một vị trí.

Lý Duệ suy nghĩ nửa ngày, mới nhíu mi gật đầu, hắn nói chuyện này hắn không thể quyết định, nhưng có thể giúp giới thiệu trước mặt Trần tổng quản, hai người có thể cùng Trần tổng quản nói chuyện.

Lời này nói ra, hai gia hỏa kia tự nhiên là mừng rỡ ngoài ý, đồng thời cũng có chút phập phồng lo sợ, mấy ngày sau đó ở Vi Thảo làm gì cũng đổ một thân mồ hôi, chỉ sợ bị Vương Kiệt Hi nhìn ra có chỗ nào không ổn.

Hôm nay nhận được tin, liền vội vã chạy đến tửu lâu chỉ định, không ngờ người ngồi bàn luận cùng bọn hắn không phải Trần Dạ Huy, mà là đường đường Gia Thế quân phó soái Lưu Hạo.

Hai người bọn hắn vốn là lén chủ làm bậy, nhìn thấy nhân vật ngoài ý liệu, khẩn trương đến không biết nói gì, nhưng sau khi Lưu Hạo đến cũng chỉ nghe hát uống rượu tán gẫu, còn nghiêm chỉnh bình phẩm đồ nhắm, hoàn toàn tuyệt khẩu không nhắc đến việc ngày đó Lý Duệ nói.

Vì thế rượu qua ba tuần, kẻ đầu tiên ngồi không yên vẫn là Vi Thảo hai người.

Ấp a ấp úng hỏi Gia Thế có phải thật sự đã nhận được tin có thể đánh Man tử một trận lớn, mang về đại thắng khiến toàn liên minh đều phải lau mắt mà nhìn. Nghe thấy lời này, Lưu Hạo đang dùng đũa gắp cá, bèn bỏ đũa xuống bưng chung rượu lên uống một ngụm, tự đắc cười cười: "Nhờ ơn Đấu Thần phù hộ, chỉ có thể nói là... tốt xấu không bôi nhọ uy danh lão chưởng môn mà thôi."

Hai người kia không biết Lưu Hạo bày tư thái thế này là muốn diễn kịch gì, nghe hắn nói vậy, đối diện nhìn nhau, lại rướn người tới không thể chờ nổi mà mở miệng: "Nghe Lý Duệ huynh đệ nói, Lưu phó soái nhân thủ thiếu thốn? Huynh đệ bọn ta hai người tuy không ngồi ở cao vị, thủ hạ tốt xấu cũng có trăm người ——"

Chung rượu của Lưu Hạo rời môi, hắn cầm trong tay thưởng thức ánh nến phản chiếu trên mặt rượu gợn sóng, đến khi hai người kia chờ đến có chút đứng ngồi không yên mới buông chung chớp chớp mắt, giả vờ nghi vấn: "Hai vị sao lại nói lời này? Gia Thế ta sĩ binh tự nhiên là không thiếu, thế nào sẽ cần Vi Thảo cao đệ ra mặt tương trợ?"

Hai người kia lập tức cuống lên, lời lẽ từ ba tấc lưỡi tuôn ra, câu câu chữ chữ đều là nếu như đến lúc đó Gia Thế có thể sử dụng mình sẽ có lợi ích thế nào. Mà Lưu Hạo một mực lắc đầu, hoặc gắp mồi hoặc kính rượu nói sang chuyện khác, dù thỉnh thoảng tiếp lời, cũng chỉ khăng khăng Gia Thế không thiếu nhân thủ.

Tiêu Vân Chu Diệp Bách nói đến khô miệng, hứa cho vô số điều kiện tốt đẹp, lúc này mới như có chút dao động mà trầm ngâm, nhìn như có ý ưng thuận.

Vi Thảo hai người mới không biết Lưu Hạo trước đó đều là thủ pháp dục cầm cố túng, chỉ cho rằng hắn cuối cùng đã bị mình thuyết phục. Nhất thời trong lòng mừng rỡ, vội rời chỗ ngồi vào bên cạnh Lưu Hạo, muốn đẩy thêm một bước cuối, khiến người này bỏ xuống phòng tuyến tâm lý ——

Đặng Phục Thăng đúng vào lúc này đạp cửa mà vào.

Phía sau có Lý Duệ chạy theo, giận đến hỏng phổi: "Phó soái ta đã ngăn hắn, ngăn không được ——"

Nhìn thấy Đặng Phục Thăng vào, Lưu Hạo đồng tử đột ngột co rút, tay cũng run lên, rượu trên miệng suýt nữa xối xuống. Lúc này đã bình tĩnh lại, hắn cười nói tiếng không sao, lại nhìn Đặng Phục Thăng, ánh mắt có chút nghiền ngẫm: "Đây nhưng là Vi Thảo phó soái, nếu nói tuổi tác tòng quân, hắn còn nhiều gấp đôi Vương Kiệt Hi chưởng môn a, tiểu hài tử như ngươi càng không thể so nổi với hắn, không ngăn được... cũng không trách ngươi."

Nói xong kêu người lấy thêm chung dĩa bát đũa, vị kia cũng không khách khí, thấy thị giả xếp đủ lên rồi hành lễ thoái lui đóng cửa, hắn liền nghênh ngang ngồi xuống đối diện Lưu Hạo, đầu tiên xách bình rượu dùng bát lớn rót một chung đầy tràn cho mình, một ngụm uống sạch phong tuyết trong đó.

Uống xong lại thêm bát nữa, liên tục ba bát Đặng Phục Thăng mới ngước đầu nhìn về phía Lưu Hạo và Tiêu Vân Chu Diệp Bách bên cạnh hắn đến tận lúc này sắc mặt vẫn tái nhợt, nam nhân cao lớn phì một tiếng cười.

Khi mở miệng, mấy người trong phòng nghe vào đều phải nghi ngờ lỗ tai của mình.

"Nếu ta là ngươi, Lưu Hạo, ta khẳng định sẽ sẽ đi Vi Thảo tìm hiểu trước đã, xem hai tiểu tử này năm nay niên khảo được thành tích gì, mới suy xét có muốn dắt bọn hắn ra ngoài hay không —— ngươi đại khái vẫn chưa biết, Vương Kiệt Hi đã quyết định chờ qua năm sẽ đoạt lại thực quyền của hai gia hỏa này, cho hai người bọn hắn xuống ngoại môn một thời gian mới tính tiếp."

Lời này nói xong, hai tiểu tử kia một co quắp ngồi tại chỗ một nhảy dựng lên, hắn chỉ vào Đặng Phục Thăng liền muốn mắng ầm lên, nhưng đã bị vị binh sĩ tòng quân nhiều năm kia một chiếc đũa bay vụt qua sát mặt hắn, cắm vào trên tường sau lưng, đũa trúc dài một thước cư nhiên chỉ còn dư nửa tấc ra ngoài.

Người kia tự nhiên không dám nhiều lời nữa, hai chân run như vỗ bông, Đặng Phục Thăng liếc hắn một cái, lại phì một tiếng trào tiếu, hắn ngoắc ngón tay với Lưu Hạo: "Ngươi cho người giải tán, ta nói ngươi vài lời thật lòng."

Nhìn hắn nửa ngày, Lưu Hạo giơ tay lên vỗ ba chưởng.

Nửa khắc sau trong phòng chỉ còn sót lại hắn và Đặng Phục Thăng hai người hai cái bàn, Vi Thảo vị phó soái kia uống rượu ăn mồi, qua một lúc lâu hắn mới hỏi Lưu Hạo, đáy mắt có chút giễu cợt.

"Quân công ngươi nói... sợ là không dễ lấy đến vậy chứ?"

Một lời này dứt, nụ cười trên mặt Lưu Hạo lập tức cương cứng, bưng chung rượu lên che mặt, đồng tử xoay chuyển, hắn nghĩ nên nói thế nào, khắc kế tiếp từ miệng Đặng Phục Thăng lại nhả ra một câu hệt như một đòn giữa đầu —— lần này nghe xong, Lưu Hạo thật sự không cầm vững chung rượu trong tay nữa.

"Ta nói lão Lưu, ngươi có phải muốn cấu kết Man tử quan ngoại đánh vào chiếm đất chia cương, tự lập làm vương a?"

Nhất thời cả gương mặt tái nhợt, Lưu Hạo môi run bần bật, lời nói cũng run rẩy: "Đặng... Đặng huynh sao nói lời này? Lưu Hạo không phải loạn thần tặc tử, những việc người người tru diệt bậc này, Lưu Hạo sao có thể ——"

Người nọ giơ một tay lên, ngăn cản hắn tiếp tục nói.

Gắp một miếng thịt lưng cá xuống dĩa lừa xương, chấm vào nước chấm, hắn bỏ cá vào miệng.

Lại rót cho mình chung rượu, Đặng Phục Thăng nhấp một ngụm, lúc này mới nói: "Lão Lưu, ngươi vừa rồi cũng đã nói, ta tuổi tác tòng quân gấp ba Vương Kiệt Hi, vậy ngươi cảm thấy ta tòng quân hơn hai mươi năm, từ một nô dịch làm đến hôm nay, ta thấy đã nhiều kinh lịch đã nhiều, nói lời nào thật nói lời nào giả, sẽ không nhìn ra? Ngươi vừa rồi lừa gạt hai tiểu tử bên ngoài thì thôi, đem những lời đó ra lừa ta, vậy đúng là không có cửa. Tuy quản không bao nhiêu việc, nhưng ta tốt xấu cũng là Vi Thảo phó soái, động hướng của quân tình quan ngoại ta đều biết, ngươi muốn làm gì, ta còn không rõ sao?"

Lưu Hạo sắc mặt có chút bình phục, hắn ngậm chặt miệng không nói, mà Đặng Phục Thăng cũng không cần hắn nói gì, chỉ tự mình ăn ăn uống uống, một câu tiếp một câu, thanh âm vô cùng bình thản, nhưng ý tứ trong lời tuyệt nhiên không bình thản như thế.

"Có vài việc, lão Lưu ngươi đại khái không biết, Đặng Phục Thăng ta xác thực là xuất thân nô lệ, cái này không giả, nhưng họ của ta... Ta vốn, không phải họ Đặng, họ của ta nên là..." Hai môi chạm nhau, một chữ lặng lẽ từ miệng hắn nói ra rơi vào tai Lưu Hạo, chữ kia chấn động đến Lưu Hạo giật bắn người.

Họ kia cũng coi như là họ lớn, ngay ở Gia Thế môn hạ, nhiều thì không nhiều, Lưu Hạo biết đến cũng phải có mười mấy người họ này. Mà Đặng Phục Thăng có thể cứ thế mà nói, vậy tất nhiên không phải cái gì a miêu a cẩu ven đường —— nghĩ lên trên cao, đặc biệt là kết hợp với chuyện Đặng Phục Thăng từng đắc tội vị thiếu gia kia...

Nhất thời mồ hôi lạnh sau lưng cơ hồ thấm ướt y phục, hắn mãnh nhiên ý thức có điều không đúng: "Vậy ngươi vì sao lại ——?"

"Ta vì sao lại trở thành nô tài sinh tử của một nhà khác?" Cười phì một tiếng, Vi Thảo phó soái trực tiếp dùng tay bẻ đầu cá ra nhai, nước thịt xuôi theo cổ tay rơi xuống đầy bàn, hắn ngẩng đầu dùng khóe mắt liếc đến Lưu Hạo, "Mẹ ta... kỳ thực là Hồ cơ bị cướp đến từ Tây Bộ Hoang Mạc. Nhiều lần bị bán qua tay, sau đó đến nhà vị kia, một lần dạ yến lão gia tử uống say, mẹ ta lúc đó vẫn còn là vũ nương trong dạ yến —— sau đó cái gì phải xảy ra thì xảy ra, Lưu Hạo ngươi hẳn nên hiểu rõ hơn ta."

Dùng răng kéo xuống một miếng thịt lớn nhai vào miệng, Đặng Phục Thăng rủ mắt nói tiếp, khóe miệng cong lên nhìn qua tựa hồ như đang cười: "Sau hắn phát hiện mẹ ta có thai, chính thất nhà hắn cũng là xuất thân đại gia tộc, hắn khi đó thân phận chưa vững, nhiều việc vẫn phải dựa vào nhạc gia nhà mình, thêm vào hắn cũng đã có sáu nhi tử, trong đó có ba là do chính thất hắn sinh, lão thất như ta... hắn không cần, cũng không thể cần.

"Sau đó nữa, hắn vì sao đem mẹ ta tặng cho người khác ta không biết, có lẽ thương hương tiếc ngọc, có lẽ không muốn bị tự gia phu nhân phát hiện, tóm lại mẹ ta lúc ấy mang thai mới hơn một tháng, nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy được, hắn liền đem tặng đi —— vẫn là bằng thân phận vũ nương. Giao tế nhìn vừa mắt nhau, qua lại tặng vài vũ nương thị nữ, việc có bao nhiêu bình thường, ai sẽ nghĩ nhiều?"

Nói tới đây cười cười, hắn mặc Lưu Hạo quan sát vẻ mặt mình cố gắng tìm cái gọi là chứng cứ, hắn không sợ hắn dò tìm, chung quy những việc hắn kể đều là sự thật —— hơn nữa nếu Lưu Hạo nhìn xong cảm thấy chưa đủ, muốn vào quan nội tra xét, hắn cũng không sợ hắn tra.

Đã cắn đến xương, dùng đũa khuấy cốt tủy bên trong ra, Đặng Phục Thăng ăn sạch lại ném xương lên bàn, chỉ thấy nó nảy mấy lần trên bàn, rơi xuống thảm.

Lấy khăn lau tay, nam nhân ngẩng đầu: "Những chuyện về sau, ngươi hẳn cũng biết chứ."

Lưu Hạo vẫn không nói gì, Đặng Phục Thăng tự mình gắp hai đũa rau, rót thêm chung rượu, lần này không uống, chỉ cầm trong tay nhìn rượu màu mã não lung linh trong chung vàng.

"Ta đến mùa xuân sẽ ba mươi lăm." Hắn nói, "Đến nay chưa từng lấy vợ."

Lời này Lưu Hạo nghe không hiểu, Đặng Phục Thăng cũng biết hắn nghe không hiểu.

"Trước đây không lấy, là vì ta là nô lệ, không có cô nương nhà lành nguyện ý gả ta. Hiện tại vẫn chưa lấy, đó là vì, bản thân ta không muốn lấy.

"Ta lấy vợ làm gì? Sinh con truyền hương hỏa? Truyền cái gì hương hỏa! Ta vào Vi Thảo môn hạ ba năm, nhìn bên ngoài là một phó soái, trên thực tế đến nay vẫn chưa được đi bái tế tế đàn tổ tiên —— ngay cả hai kẻ phế vật vừa rồi cũng có thể hướng ta vung tay múa chân giễu cợt, phó soái! Phó con mẹ nó soái! Còn lấy vợ sinh con, sinh ra con trai để hắn hai mươi năm sau ngủ sàn nhà cho Lưu Tiểu Biệt Cao Anh Kiệt hay sao!"

Chung vàng trong tay hắn bị bóp thành một vũng rượu đỏ như máu, Đặng Phục Thăng cười lớn không ngừng, Lưu Hạo lại chỉ nghe hắn cười mà trầm mặc không nói, mãi nửa ngày sau mới đột nhiên bưng bình rượu lên xốc nắp, hướng miệng rót một ngụm lớn.

Vứt bình xuống đất mặc cho rượu đỏ tươi xối ra thảm trắng thành một bức tranh tàn tạ, hắn giật mở cổ áo.

"Đặng huynh đã nói vậy, Hạo cũng không nói giả nữa. Không dối gạt Đặng huynh, ta xác thực là có liên hệ với quan ngoại, nhưng việc xé đất đai chia biên cương, ta tuyệt đối sẽ không làm —— ở quan nội ta thế nhưng đường đường là Gia Thế quân phó soái, dựa lưng đại thụ hóng gió mát, ở quan ngoại ta thân phận này chính là không cùng tộc khó miễn khác tâm. Đặng huynh, tuy không ai biết lệnh tôn là vị nào, nhưng thân phận lệnh đường ắt hẳn cũng mang đến cho ngươi không ít phiền đi —— cho nên Đặng huynh dùng tâm so tâm mà nghĩ, nếu ngươi là ta, ngươi ở quan nội làm phó soái này, hay là đi quan ngoại tự lập làm vương? Tự ngươi nói."

Đặng Phục Thăng nhíu mày.

Hắn không lên tiếng, nhưng cũng không phủ nhận. Mà Lưu Hạo xem trầm mặc của hắn là ngầm thừa nhận, liền tự mình tiếp tục nói, nước miếng tung tóe: "Hiện tại quan ngoại tình huống thế nào Đặng huynh cũng biết, Lưu Hạo ta cũng không định phản bội liên minh, nhưng không có nghĩa ta cùng quan ngoại không thể hợp tác vì nhu cầu —— Tây Bộ Hoang Mạc không quản là Lam Tinh Kỵ Sĩ Đoàn hay Hoang Dã Phiêu Khách, đều nhìn vị mới nổi dậy kia không quá vừa mắt, Lăng Mộ Không Trung vì quyền thừa kế chỉ còn kém trở mặt lẫn nhau. Ngoài ra trong nhà mỗi phương đều có mâu thuẫn không hề ít, vừa vặn năm nay quan ngoại đại hạn, thu hoạch không tính là tốt."

Vừa nói, Lưu Hạo vừa duỗi tay lấy bánh tráng, dùng đũa chấm ít tương ngọt xoa đều, lại gắp một đũa hành sợi một đũa dưa chuột sợi, một đũa thịt vịt nướng có da cùng nhau cuốn lại, cho vào miệng.

"Bất quá chuyện quan ngoại Đặng huynh có rõ, nhưng trong Gia Thế quân ta tình hình ra sao Đặng huynh sợ là không biết —— Đào trưởng lão một lòng chỉ muốn đẩy Tôn Tường thượng vị, hắn chẳng hề nghĩ tiểu tử kia một là không quân công, hai còn là giẫm Diệp thần mà trèo lên trên, cho hắn nhận soái vị này, các huynh đệ sẽ không tâm phục. Chỉ tiếc Lưu Hạo trước đây vẫn mãi ở hậu phương thay Diệp thần lo lắng quân nhu lương thực, cực thiếu chân chính trải qua chiến trường, Đào trưởng lão hắn không tin bản lãnh của ta... Vậy cũng bình thường, chung quy trăm nghe không bằng một thấy, lúc Diệp thần vừa tới Gia Thế cũng không ai có thể ngờ rằng hắn là Đấu Thần uy danh hiển hách về sau a."

Nói xong lại cười cười, hắn cuối cùng nói ra việc chính: "Cho nên ta nói ta cùng quan ngoại là hợp tác theo nhu cầu, nguyên nhân chính là ở đó. Quan ngoại có một số người muốn trừ kẻ đối lập, ta thì sao, vừa khéo lại cần những người này để giành lấy bất thế uy danh cho ta. Bọn hắn không muốn ô uế hai tay gánh lấy danh thanh tàn bạo vô đạo, ta thì sao, lại không để tâm giết Man tử, dù là Man tử nhà ai —— đều là Man tử, đem ra đổi quân công, có là nhà ai cũng vẫn không phải cùng một giá tiền?"

Lại ngẫm nghĩ, Lưu Hạo trên mặt cư nhiên lộ ra mấy phần thương hại: "Chỉ là trong quá trình này không thể tránh khỏi phải có ít thương vong, bất quá tự cổ đã là nhất tướng công thành vạn cốt khô, liền là Đấu Thần Diệp Thu Quyền Hoàng Hàn Văn Thanh, một đường đi cho đến nay, dưới chân cũng là vạn quỷ khóc đêm a. Lưu Hạo ta dù tâm có bất nhẫn, nhưng cũng chỉ đành dùng thủ đoạn sấm sét, hiện tâm địa Bồ Tát. May mà còn người hiểu ta tâm ý, trên đường cũng coi như chẳng bao nhiêu cô quạnh —— nếu như Đặng huynh cùng gia nhập, tam nhân đồng hành, tự nhiên càng hay."

Đặng Phục Thăng vẫn không lên tiếng.

Chỉ đem mớ mảnh vỡ vàng vốn là chung rượu trong tay chậm rãi đặt xuống bàn, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, hắn đầy mắt đều là trào phúng.

"Đã không định tự lập làm vua, vậy ngươi còn ra sức cố gắng cái gì a. Ra sức đến cuối, không phải vẫn là con chó dưới chân người sao?"

Cứ thế cười nhạo một tiếng, Đặng Phục Thăng đứng dậy đi về phía cửa, hắn lắc đầu, ngữ điệu châm chọc phi thường: "Hiếm thấy kẻ có cơ hội thoát khỏi gông xiềng lại chỉ muốn ăn chút cơm chó tốt hơn, Lưu Hạo, ta thật sự không hiểu nổi ngươi."

Lời này nói ra, da mặt trắng nhợt của người kia đỏ khắp, hắn cũng đứng dậy: "Đặng huynh mở miệng tích đức! Người có chí riêng, ngươi có thể nào lấy cách nghĩ của ngươi ra cưỡng cầu ta!"

Đặng Phục Thăng ngược lại cười lớn.

Dừng bước quay đầu nhìn Lưu Hạo, hắn rõ rõ ràng ràng thể hiện khinh thường đầy mặt: "Đặng Phục Thăng ta lúc sinh ra chưa bị nhấn chết tại chỗ trong chậu nước, đó là ta mạng lớn, nhưng ta có thể sống đến hôm nay leo đến vị trí này, đó là bản lãnh của chính thân ta, không liên quan một ai. Di tộc sau quan ở liên minh này đã sớm nát rữa hết thảy, ta hận không thể bóp chết toàn bộ ——" Nói tới đây thoáng dừng, hắn lại quay lưng, "Ngươi nếu mưu phản, ta sẽ cùng người. Nhưng ngươi nếu chỉ vì quân công, vậy thứ Đặng Phục Thăng ta không thể phụng bồi. Ngươi coi như ta hôm nay chưa từng tới."

Bước vội đến trước, Lưu Hạo kéo Đặng Phục Thăng: "Đặng huynh, Đặng huynh!"

Ra sức đem người kéo về chỗ ngồi ấn xuống, hắn ngồi xổm trước mặt Vi Thảo phó soái, hai tay đè lên vai hắn, ngữ điệu thành khẩn phi thường: "Đặng huynh thế nào cả một chút đạo lý tiên hiền cũng không nghĩ ra? Nếu như Đặng huynh giúp ta làm xong vụ này, sau khi sự thành, quan ngoại tự nhiên sẽ có hào kiệt nguyện ý tiếp nhận. Đến lúc đó mua mấy trăm mẫu thảo trường phóng ngựa chăn dê, kiều thê mỹ thiếp há không tự tại? Ngay cả nô lệ cũng sẵn có!"

Nam nhân cao lớn kia vẫn cúi đầu không nói, dưới ánh nến hai bên tóc mai hắn đã có loang lổ trắng đen, trên mặt cũng đã là vài nếp nhăn khá sâu. Mà Lưu Hạo thấy hắn thần sắc như động ý, liền tiếp tục xảo ngôn du thuyết, lời ra khỏi miệng dễ nghe hơn hẳn Tiêu Vân Chu Diệp Bách vừa nãy.

Nói đến cuối Đặng Phục Thăng như rốt cục hạ quyết tâm mà ngẩng đầu lên, hắn nhíu mày nhìn Lưu Hạo hỏi: "Ngươi dám cam đoan?"

Lưu Hạo dùng sức vỗ ngực: "Huynh đệ dám hướng trời xanh phát thệ!"

Đặng Phục Thăng liền lại rủ đầu tiếp tục suy nghĩ, lần này không bao lâu đã ngẩng đầu, hắn hỏi lại: "Ngươi vừa rồi nói nếu ta gia nhập liền là ba người, còn một người là ai?"

Lưu Hạo lập tức ngậm miệng, nam nhân kia thấy hắn thế này lập tức đứng dậy, vừa bỏ đi vừa cười lạnh: "Còn nói thành tâm cầu ta gia nhập, cả chút việc này cũng không chịu nói, đây gọi là thành tâm?"

Lưu Hạo nói không được cũng chỉ đành kéo hắn lại, tuy biết trong phòng không còn người thứ ba nào khác, nhưng vẫn nhìn quanh mới ghé vào tai Đặng Phục Thăng: "Ta nói với Đặng huynh, Đặng huynh cũng không thể nói với người khác —— là Lâm Hải Triệu Tử Dương."

Danh tự này rơi vào tai, Đặng Phục Thăng nhãn thần lập tức ngưng trọng. Khi quay đầu về thế nhưng đã cười, hắn chỉ ngón tay vào mũi Lưu Hạo điểm điểm: "Lão Lưu ngươi lại dọa ta, Lâm Hải tuy là suy nhược nhiều năm, nhưng trưởng lão nhà hắn đối với lão Triệu đó cũng là không gì nói được, hắn có đến mức phải như ngươi thế này?"

Lưu Hạo cũng cười làm lành: "Đặng huynh ngươi xem, ngươi đây là không hiểu —— việc này một mình ta chắc chắn nuốt không trôi, chung quy ta không thể động dùng Gia Thế toàn quân, tất nhiên phải tìm người giúp đỡ. Nhưng tìm người cũng phải chú trọng, tìm cái nhược đội chỉ sẽ kéo chân ta thì không bằng ta làm một mình, tìm loại như Bá Đồ Vi Thảo Luân Hồi Lam Vũ... Ta sợ bọn hắn ăn thịt ta xong muốn uống luôn cả canh, cuối cùng còn phải mút ngón tay liếm đáy nồi. Cứ thế mà tính người ta có thể tìm đến cũng không mấy ai, hoặc Lâm Hải Triệu Tử Dương hoặc Hô Khiếu Lâm Kính Ngôn, Hô Khiếu bên kia tình trạng gì Đặng huynh ắt hẳn cũng đã từng nghe qua, cho nên không bằng tìm Triệu Lâm Hải hắn, ta là muốn quân công nhất thống Gia Thế, Triệu Lâm Hải hắn cầm quân công, sang năm cũng có thể đòi thêm ít quân phí."

Nói tới đây lại vô cùng đắc ý vỗ vỗ vai Đặng Phục Thăng, Lưu Hạo ha ha cười không ngừng: "Cái này gọi là lưỡng toàn kỳ mỹ ai cũng có lợi, một cành nở không phải xuân, chỉ có muôn tía nghìn hồng, mới có thể thường xuân a."

Đến lúc Đặng Phục Thăng về tới Vi Thảo, đã là nguyệt trên đầu cành liễu.

Ra khỏi tửu quán Tiêu Vân Chu Diệp Bách đã không còn ở đó, cũng không biết đi đâu mất, Lưu Hạo vỗ ngực đảm bảo, nói hai tên kia nhất định sẽ không gây chuyện.

Đặng Phục Thăng liền cười, lại từ chối người Gia Thế đưa hắn, chỉ tự mình nghiêng ngả đi về phía Vi Thảo, bước vào viện đã thấy đại sảnh đèn đuốc sáng rực, bên trong ồn ồn ào ào.

Lắng nghe kỹ, là giọng Hoàng Thiếu Thiên.

"Ta nói Vương Mắt Bự ngươi quả thật dạy ra hảo đồ đệ, hồi hương và hồi dại còn phân không được? May là ta thấy, nếu thật để hắn cho hồi hương vào nồi, ngươi đây không phải đập bảng hiệu Trần lão bản nương người ta sao!"

Vương Kiệt Hi không lên tiếng, nói chuyện lại là Phương Sĩ Khiêm, rõ ràng đang giận đến cắn răng, trong ngữ khí cư nhiên còn mang cười.

"Biệt ca nhi, hồi dại và hồi hương ngươi phân không ra, chậu này bên cạnh ta là cái gì, ngươi tốt xấu cũng phải nhận ra được đi?"

Nhìn chậu kim trản ngân đài đã nở hoa kia, lại lặng lẽ ngẩng đầu lên liếc qua một cái liền nhanh chóng cúi đầu kéo góc áo, Lưu Tiểu Biệt khắp mặt giằng co, Đặng Phục Thăng vào phòng không nhịn được cười ra tiếng.

Mùi rượu quanh thân bị gió đêm cuốn tản khắp sảnh đường, Vương Kiệt Hi lập tức nhíu mi, chỉ là e ngại trên sảnh vẫn có người ngoài, hắn cái gì cũng không nói.

Lại thấy Đặng Phục Thăng bước tới, đối Lam Vũ phó chưởng môn kia chắp tay: "Ta nói Hoàng thiếu, hôm nay việc này đa tạ ngươi, Đặng Phục Thăng ta tâm lĩnh, Biệt ca nhi a, phỏng chừng cũng không phải cố ý. Khi khác sẽ nói chưởng môn cùng Phương tiên sinh quản giáo nghiêm ngặt, bắt hắn đem hai mươi mốt quyển Bản Thảo Đồ Kinh chép hai mươi mốt lần, ngươi xem được không?"

Một bên nói một bên đem Kiếm Thánh thoại lao đẩy ra ngoài, hắn khắp mặt mang cười khiến Hoàng Thiếu Thiên phát tác không nổi: "Hôm nay trời cũng đã muộn, ta liền không giữ ngài lại qua đêm, đỡ cho Dụ chưởng môn không vui, ngài lên đường chậm chút, đừng té ngã —— Biệt ca nhi ngươi còn không mau đi lấy đèn lồng tiễn chân Hoàng thiếu! Thế nào lại không có mắt nhìn vậy chứ!"

Cũng không dám nhìn vẻ mặt Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm lúc này, Lưu Tiểu Biệt cao giọng đáp một tiếng vâng liền co chân chạy, nhất thời trên sảnh trừ đi hai vị Vi Thảo đương gia giận đến phát hỏa, chỉ còn sót lại Cao Anh Kiệt cúi đầu nắm góc áo, cái gì cũng không dám nói.

Thấy mọi người đi hết mới nhỏ giọng.

"Sư phụ, sư ca hắn thật không phải cố ý, hắn chỉ cùng Nhất Phàm tán gẫu kiếm thuật, nói một hồi vui vẻ không để ý ——" Hắn thận trọng nói, vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt hai vị trưởng giả, khi thấy ánh mắt Vương Kiệt Hi nhìn sang thì lập tức ngậm miệng, mà Phương Sĩ Khiêm đứng hết nửa buổi mới hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay đầu rời đi.

Cao Anh Kiệt lúc này hết dám lo sợ nữa: "Sư, sư bá ——"

Giọng vị kia từ rất xa phía ngoài truyền vào: "Không phải hai mươi mốt lần Bản Thảo Đồ Kinh sao, còn hỏi ta làm gì!"

Cao Anh Kiệt lại quay qua nhìn Vương Kiệt Hi, hắn nhỏ giọng: "Sư phụ..."

Vương Kiệt Hi mặt không cảm xúc: "Bốn mươi hai lần."

Nói rồi hắn cũng quay lưng đi, giữa đường còn ghé qua nhà bếp, lúc bưng về phòng một hộp thức ăn nhỏ phát hiện Đặng Phục Thăng đã tiễn Hoàng Thiếu Thiên xong cũng về phòng, nấu nước nóng rửa mặt, đang trải chiếu đệm ra đất.

Thấy Vương Kiệt Hi đi đến bèn cười cười gọi tiếng chưởng môn, nhiều hơn cũng không nói.

Vương Kiệt Hi đứng ở cửa: "Ngươi uống rượu."

Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.

Đặng Phục Thăng liền kéo tay áo lên ngửi mùi trên người, lại cười cười: "Ta lập tức đi tắm rửa thay y phục ——"

Vị kia bỗng ngăn hắn lại.

Chỉ đưa lồng thức ăn trong tay qua, hắn mở lời nhàn nhạt: "Một chút cháo hoa, uống rồi hẵng đi. Ta trên giá sách có thuốc giải rượu, trong lọ nào ngươi biết, lúc về tự mình uống hai viên."

Ánh mắt lấp lóe, Đặng Phục Thăng nói tiếng cảm tạ, mở nắp hộp uống cháo.

Sau đó xách hộp không đến nhà bếp trả lại, tắm rửa sạch sẽ, quay về thấy Vương Kiệt Hi đã nằm xuống, mặt hướng tường trong, nằm đến an an tĩnh tĩnh nhìn như đã ngủ.

Còn đã giúp hắn bày sẵn thảm lót đất, trên bàn để lại cho hắn một ngọn nến mờ nhạt, bên nến có nửa chung nước ấm, bên chung có giấy bông đặt hai viên thuốc.

Liền nhẹ tay nhẹ chân lấy thuốc uống hết nước, Đặng Phục Thăng cởi y phục khoác cẩn thận lên ghế mới thổi nến nằm xuống, mỗi một động tác đều tận lực không phát ra tiếng động nào.

Sức rượu lúc này cũng đã lộ ra, nam nhân buồn ngủ dữ dội, hắn quay lưng về phía người trên giường, nhắm mắt định ngủ, lúc sắp vào giấc bỗng nghe thấy người nọ trên giường trở mình lại, giọng phi thường nhẹ.

"Đặng Phục Thăng ngươi... có phải có lời muốn nói với ta?"

Hắn trầm mặc rất lâu mới trả lời.

"... Không có."
 

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#82
Chương 68: Bạch thủ tương tri

Cuối cùng về tới Gia Thế, Trần Dạ Huy chỉ cảm thấy cả người đều rã rời.

Tôn Tường vị gia kia thật quá khó hầu hạ, vuốt lông dỗ dành còn tạm qua, một khi dựng lông liền vuốt đến hỏng. Mà dùng vuốt được, cũng vẫn thường phát điên chạy bậy, hắn kéo cũng kéo không về, chỉ có thể bị lôi theo nhấp nhô, va vào đâu coi như vào đó, đến lúc hắn mệt tự mình ngừng lại, mạng cũng đã đi quá nửa.

Càng khỏi nói lúc bọn hắn trở về là nhập quan ở Bá Đồ, mà đám Bá Đồ kia cùng Gia Thế là quan hệ gì, nhìn thấy Gia Thế quân sẽ nói cái gì... Chỉ cần có chút quan tâm quân sự trong Đối liên minh, liền biết.

Huống hồ Hàn Văn Thanh cùng Trương Tân Kiệt, ai cũng không ra mặt nghênh đón.

Vì thế sau khi nhập quan đi về Gia Thế quân doanh, Tôn Tường mặt sầm như giẫm phải phân, không quản làm sao an bài những người đi theo hắn, chỉ quất ngựa, phóng thẳng đến tiểu lâu nơi Đào Hiên ở.

Trần Dạ Huy cười gượng.

Vẫn cố gắng chào hỏi một tiếng với Thôi Lập, thương binh sớm đã đưa về, đến nay ai khỏi thì khỏi, không khỏi được cũng sẽ không tiếp tục lưu lại trong Gia Thế, những người còn lại vừa mới về đến thì cần ăn một bữa no sau đó hảo hảo nghỉ ngơi, đều phải do hắn sắp xếp an bài.

Lúc bận bận rộn rộn nhìn thấy Khâu Phi dắt ngựa đi ngang, treo trên đắc thắng câu* vẫn là chuôi chiến mâu hắn từ quan ngoại đem về kia, hắn liền muốn gọi lại quở trách một trận, chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy Lưu Hạo đi đến, đứng một bên sầm mặt nhìn hắn.

Trần Dạ Huy lập tức giật mình.

—— hắn ở quan ngoại vẫn luôn phập phồng lo sợ, vừa sợ bị Gia Thế phát hiện mình cùng ngoại nhân cấu kết, vừa sợ lúc đi truyền tin còn chưa thấy chính chủ đã bị Man tử không biết chân tướng kéo ra ngoài đánh chết, sợ đầu sợ đuôi, thư tín Lưu Hạo đưa hắn, cuối cùng một phong cũng không truyền đi được.

Bèn nói hai ba câu với Thôi Lập, hắn thận trọng nhích đến bên cạnh Lưu Hạo, người nọ trừng hắn, không nói một câu quay đầu rời đi.

Trần Dạ Huy vội vàng bước nhỏ đuổi tới, một mực theo đến một góc không người mới nghe thấy Lưu Hạo u ám hỏi: "Mấy phong thư kia, ngươi là một phong cũng không đưa đi đúng không? —— ngươi biết đám Man tử kia tìm đến chỗ ta ta phải phí bao nhiêu công phu mới che giấu được không!"

Một trận mắng chửi ập xuống đầu, mắng thẳng đến khi người nọ co rúm thành một đoàn mới dừng lại thở một hơi, Lưu Hạo sắc mặt vẫn âm trầm, lạnh lùng nở nụ cười: "Thôi đi, dù sao cũng không lỡ việc, buông tha cho ngươi lần này."

Cũng không quản biểu cảm trên mặt Trần Dạ Huy, hắn tự mình ngẫm nghĩ, lại nhíu nhíu mày: "Đào Hiên còn nói muốn thỉnh Tiêu Thời Khâm đến... Vậy cũng thật phiền phức." Nói một câu đó, hắn ngước mắt nhìn Trần Dạ Huy, thản nhiên phân phó, "Thời điểm bên kia đến đây coi như định ra rồi, mình nhân thủ không đủ, ngươi tìm hai người đi các gia khác nghe ngóng thử, xem có ai có thể kéo qua cùng chúng ta hay không ——"

Nói tới đây để ý nhìn Trần Dạ Huy, hắn mười phần mỉa mai: "Lần này ngươi hẳn là dám rồi chứ?"

Người bị mỉa mai trên mặt lập tức đỏ bừng, hắn há miệng định phân biện vài câu, chỗ rẽ bỗng có tiếng bước chân truyền tới.

Hai người lập tức đều cấm tiếng, một lúc sau nhìn thấy Thôi Lập từ xa đi đến, nhìn thấy hai người bọn hắn ở chỗ này, rõ ràng thở phào, duỗi tay: "Hai vị, gia có thỉnh."

"Gia" trong lời của hắn, tự nhiên là Đào Hiên.

Lúc đến tiểu lâu riêng của Đào Hiên, Tôn Tường đã đi rồi, trong phòng có chút bừa bộn không như mọi khi, vài cái bàn cái ghế ngã trái ngã phải, may mà không có cái gì đồ sứ tranh chữ bị vỡ hay rách, nhưng vẫn khiến Thôi Lập cực kỳ bất mãn.

Liền bước lên thu dọn, không nhẹ không nặng oán hận hai tiếng, cũng không dám nói thêm cái gì —— suy nghĩ của Đào Hiên hắn biết, chính bởi vì biết, cho nên mới không cách nào, cũng không dám có ý kiến với cách làm của Tôn Tường.

Ai kêu Đào Hiên vẫn đang kỳ vọng vào hắn, ai kêu những người khác trong Gia Thế nội môn thật sự tuyển không ra mấy người không chịu thua kém, ngoại môn tốt xấu còn có một người có điểm tiềm chất, nhưng quan hệ với Diệp Thu quá gần, tuổi cũng thật sự quá nhỏ, nhỏ đến vẫn phải quan sát xem thế nào.

Bất quá Tôn Tường tâm tính quá kém, vừa rồi cư nhiên dám xông đến đây hướng Đào Hiên nổi trận lôi đình, gầm thét Gia Thế xem hắn là cái gì Bá Đồ thế nào dám cứ thế nhìn hắn, Thôi Lập vì thế trong lòng một tầng mù mờ.

Trưởng lão a trưởng lão, ngài tuyển một người như vậy thượng vị, rốt cục là đúng, hay sai?

Lúc hồi thần đã nghe Lưu Hạo cung cung kính kính báo bị Gia Thế tử đệ huấn luyện thế nào, lại nói bọn hắn cần một loạt binh khí, tự gia thiết tượng kỹ thuật có chút kém, hỏi Đào Hiên, có thể hay không đem việc này... Giao cho bên Quân Giới Cục?

Nhấp ngụm trà, Đào Hiên nhàn nhạt mở miệng: "Việc thế này, ngươi kỳ thực không cần đến hỏi ta."

Nói xong đặt chung trà xuống bàn, đáy chung đụng vào khay trà khảm cẩm thạch cạch một tiếng, trong phòng tĩnh mịch đặc biệt vang lên lanh lảnh. Hắn nhìn thẳng vào hai mắt Lưu Hạo, lời nói không chút gợn sóng.

"Ta không cho ngươi đi quan ngoại, là vì ngươi cái gì cũng muốn giành, nhưng việc liên quan đến binh khí là nằm trong chức quyền của ngươi, vậy ngươi liền không cần hỏi ta, tự mình xem mà làm là được. Ngươi ở Gia Thế tốt xấu cũng bấy nhiêu năm, cái gì nên làm cái gì không nên làm, chẳng lẽ còn muốn ta nhất nhất dạy ngươi?"

Lời này nói ra Lưu Hạo một tầng mồ hôi lạnh mồ hôi lạnh từ trên trán rơi thẳng xuống, mà Đào Hiên còn chưa nói xong.

"Ta chỉ cần Gia Thế vận là Gia Thế của năm xưa. Ta chỉ cần Gia Thế thanh danh không ngã người người bái phục —— những việc khác, ta đều có thể nhất loạt buông tay."

Nói xong liếc mắt nhìn Lưu Hạo, hắn bưng chung lên đổ tàn trà bên trong, câu kế tiếp cư nhiên có chút ý cười.

"Đấu Thần không còn thì đã làm sao? Trưởng lão... Nhưng vẫn như cũ là Đào Hiên ta."

Lưu Hạo nhất thời ấp úng, Đào Hiên xách ấm rót thêm chút trà mới vào chung, hắn bưng chung lên ngửi hương khí trên mũi mới nhè nhẹ nhấp một ngụm, lại nhìn về phía Trần Dạ Huy: "Đem những chuyện ngươi gặp ở quan ngoại, kể ra nghe đi."

Trần Dạ Huy nhất thời không biết nên bắt đầu kể từ đâu.

Mấy câu đầu tiên ngổn ngang ghê gớm, kể kể một hồi mới dần dần trôi chảy, hắn theo thời gian trình tự từ lúc xuất quan bắt đầu nói, tiếp đó là Tây Bộ Hoang Mạc, lại nói đến phát hiện của Khâu Phi cùng truy tra của Tôn Tường, sau đó nữa là bọn hắn đi về phía Bắc Kiều, Tôn Tường cư nhiên đem Khước Tà vào chiến trường, lúc nghe đến đây Đào Hiên vẫn ổn, Lưu Hạo trên mặt đã có chút không nhịn được.

"Hắn tùy ý làm bậy đến thế, ngươi vừa rồi vì sao không nói ta biết" —— đó nhưng chính là, nhưng chính là Khước Tà!

Hắn cắn răng nói, Đào Hiên thì dùng đốt ngón tay gõ gõ bàn, cho dù im lặng, ý vị cảnh cáo kia đã rõ ràng vô cùng.

Một tiếng này truyền vào trong tai, Lưu Hạo vẫn còn muốn truy hỏi nhưng chỉ đành tâm không cam tình không nguyện mà ngậm miệng, chỉ chăm chú nhìn Trần Dạ Huy, chờ nghe những gì Tôn Tường làm sau đó, còn những thương vong của Gia Thế nội môn ngoại môn tử đệ cùng đi theo kia, hắn nửa điểm cũng không màng.

Trần Dạ Huy bị hắn cứ thế nhìn thẳng, càng thêm khẩn trương, lúc đó hắn không đích thân ra chiến trường, mấy việc này đều là nghe được, cho nên chuyện kế tiếp, hắn dù nghe vào cũng nhớ, nhưng... Không thể tin.

Không muốn tin.

Càng không dám tin.

Nhưng Đào Hiên cùng Lưu Hạo đều đang nhìn thẳng vào hắn, hắn không thể không nói.

Lau vệt mồ hôi, Trần Dạ Huy đầu tiên nhấn mạnh một câu, rằng mình cũng không ra chiến trường, những lời kế tiếp đều là nghe kể không phải chính mắt nhìn thấy, nói xong đợi một hồi lâu, hai người kia ai cũng không lên tiếng. Không còn cách nào, chỉ đành run rẩy môi khô theo từng lời thuật ra, vừa nói hai mắt vừa liên tục nhìn vào mặt đất —— hai người kia, hắn một người cũng không dám nhìn.

Trong phòng tĩnh lặng đến phi thường, tĩnh đến nghe được mỗi chữ mỗi câu từ trong miệng hắn phun ra, tĩnh đến nghe được mồ hôi chảy xuống da, tĩnh đến nghe được y vật ma sát sột soạt, tĩnh đến... Dường như cả tim đập cũng nghe đến được.

Hắn vẫn tiếp tục kể.

Nói Tôn Tường làm sao đang chém giết thì kiệt sức, Khước Tà thoát tay bị người đoạt đi —— lại bị một Trình Giảo Kim nào đó đột nhiên giết ra giành lại.

Sau đó, chính là Rồng Ngẩng Đầu.

Lời còn chưa dứt trên vai đã căng thẳng, tiếp đó đau đến rút ruột, là Lưu Hạo chạy tới chết sống bóp chặt vai hắn, cường độ mạnh đến cơ hồ muốn bóp nát xương vai.

Chết sống trừng Trần Dạ Huy, hắn nghiến răng nghiến lợi.

"... Không, thể, nào... Trần Dạ Huy ta cho ngươi biết việc này không thể nào! Hắn không thể còn sống, đó tuyệt đối không thể là Rồng Ngẩng Đầu —— không có khả năng! Ngươi đã không ra chiến trường không tận mắt thấy thì đừng hồ thuyết bát đạo, Diệp Thu làm sao có thể vẫn còn sống! Bao nhiêu người tận mắt thấy hắn từ Đại Đông Sơn đỉnh rơi xuống, Khước Tà càng là ngươi đích thân tìm về, ngươi nói với ta, hắn làm sao có khả năng ——"

Lời còn lại không ra khỏi miệng, đã bị Đào Hiên một cái tát, tát cho hắn nuốt vào.

Liền nhanh chóng thu tay ôm mặt, mấy đạo dấu tay đỏ tươi đã từ kẽ tay che không hết nổi bật hẳn lên.

Mà Đào Hiên nhìn hắn, hỏi ra thanh âm rất nhẹ, ngữ khí lại lạnh lẽo đến như lưỡi đao: "Ngươi đang sợ cái gì?"

Trừng mắt nhìn Lưu Hạo, hắn lại hỏi lần nữa: "Lưu Hạo, ngươi đang sợ cái gì."

Người vẫn ôm mặt lấy lại bình tĩnh.

Chỉ cảm thấy cổ họng khô đến phi thường, một chữ cũng nói không ra, liều mạng nuốt nước miếng thấm giọng, mở miệng thanh âm vẫn khàn như quạ đen kêu rên.

"Không thể... Không thể để cho Diệp Thu còn sống... Tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống a trưởng lão! Đào Nhiên Túy... Diệp Thu... Nếu hắn còn sống, nếu hắn còn sống nếu hắn nói ra ngoài, vậy Gia Thế... Gia Thế!"

Nhất thời lại tiếp tục hoảng loạn lên, Lưu Hạo nói năng lộn xộn, đi tới đi lui lòng vòng, sau đó còn nhào tới chụp cánh tay Đào Hiên —— lại bị Đào Hiên cho thêm một tát.

Lần này cuối cùng triệt để tỉnh táo, Lưu Hạo đứng tại chỗ, thả tay xuống, không tiếp tục ôm mặt nữa, chỉ nhìn Đào Hiên, thanh âm tuy vẫn khàn, nhưng so với vừa nãy đã là trấn định rất nhiều.

"Trưởng lão, đương sơ hắn vì sao từ Đại Đông Sơn đỉnh ngã xuống, việc này, ngài cùng ta đều rõ như nhau. Hắn đương thời chết rồi thì thôi, nhược như hắn còn sống... Ngài cảm thấy, người bên ngoài sẽ tin hắn, hay là tin mình?"

Hai câu này hắn nói đến quái dị, ánh mắt cũng phi thường bức người, Đào Hiên lại chỉ liếc qua hắn, nhún vai phì cười một tiếng.

"Yên tâm đi, hắn sẽ không nói —— hắn thậm chí cũng sẽ không quay về, hắn không cách nào quay về."

Một câu này, hắn nói đến chém đinh chặt sắt phi thường tự tin, cứ như thể Diệp Thu đã đảm bảo với hắn, mà Lưu Hạo thì không tin.

Dùng ánh mắt một thuộc hạ không nên có mà chăm chú nhìn Đào Hiên, hắn há miệng muốn truy hỏi thêm một câu, chỉ thấy Đào Hiên giơ tay đè xuống, mở miệng.

"Muốn hỏi vì sao đúng không? Bởi vì đây là Gia Thế —— mà hắn là Diệp Thu."

Cứ thế nói một câu, cũng không giải thích thêm, khoát tay, Đào Hiên ra hiệu hắn câm miệng, lại khiến Trần Dạ Huy tiếp tục kể.

Dù không cam tâm, nhưng vị trưởng lão này đã minh bạch ra hiệu, hắn chỉ đành câm miệng.

Bèn nghe cho hết chuyện Trần Dạ Huy kể, Đào Hiên cũng không nói gì thêm nữa.

Chỉ nhắm mắt suy nghĩ một hồi, hắn hướng hai người bọn họ vung vung tay, tỏ ý có thể rời đi.

Hai người cũng chỉ đành rời khỏi.

Thôi Lập liền đóng cửa, thận trọng gọi Đào Hiên một tiếng: "Gia..."

Đào Hiên vẫn không mở mắt, dựa vào lưng ghế, hắn mở miệng có chút mệt mỏi: "Thôi Lập, ngươi đi tìm những người lúc đó theo ra ngoài, hỏi thử bọn hắn, Khâu Phi lần này thí luyện... Biểu hiện thế nào?"

Đáp ứng một tiếng, Thôi Lập cũng lui ra, Đào Hiên cuộn người trên lưng ghế một lúc, sau đó mới chậm rì rì bò dậy, hắn xốc mở bức tranh núi thu lá phong trên tường, từ hốc tường phía sau lấy ra một chiếc hộp lớn bằng bàn tay.

Chiếc hộp kia đã rất cũ kỹ, chạm trổ phi thường thô bỉ, cả sơn cũng không có. Chỉ là bị vuốt ve quá lâu, mặt hộp đã bị vuốt đến bóng lưỡng. Trên hộp có móc một chiếc khóa, chìa khóa nằm trong túi kín sát ngực Đào Hiên.

Cứ thế trân mà càng trọng, cất giấu trong hộp chỉ có một chiếc nút hình phong diệp, cũng là khảm gỗ như chiếc hộp kia, quét một lớp sơn đỏ, màu sắc không hề tươi đẹp, là một màu đỏ rất quê mùa, còn vì tuổi tác đã lâu mà tróc hết phần lớn, lộ ra vân gỗ phía dưới. Mà lá phong này chỉ có ba cánh, trên cánh chính giữa dùng sắt mảnh nạm một mô hình Khước Tà, dưới đế đóng ba ngôi sao, là dùng đồng mảnh cắt ra, hình trạng hoàn toàn không thể xưng là quy chỉnh.

Đến ngày hôm nay, bất quản là Khước Tà sắt mảnh hay ngôi sao đồng mảnh đều đã quăn góc, không còn bám chặt vào nút phong diệp, chỉ là màu sắc vẫn sáng như trước, sáng bởi vuốt ve mà thành.

Huy chương này từng giắt trên cổ áo Diệp Thu một đoạn thời gian rất dài.

Lúc sau Gia Thế có tiền rồi, có chính danh rồi, liền đổi nó xuống, dùng bảo thạch trân quý hơn khắc thành kẹp áo, nạm vàng khảm bạc hoa lệ phi thường, nhưng đó chung quy vẫn không phải một chiếc nút này.

Đào Hiên cũng không lấy nó ra.

Chỉ đem cả hộp đặt lên bàn, hắn ngẩn người nhìn nó, cẩn thận đưa một ngón tay ra chạm vào, hắn thử đè phẳng mũi mâu Khước Tà và ngôi sao bị quăn góc, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Mặt trời đã xuống khỏi núi, trong phòng từng bước rơi vào hắc ám, chỉ còn một chút ánh chiều ngoan cố chiếu vào, chiếu đến trên mũi mâu Khước Tà, lấp lánh một chút, nhưng ánh không ra tương lai.

Sau đó Đào Hiên bộp một tiếng chụp nắp hộp xuống, một chút ánh sáng cuối cùng này cũng biến mất.

Động động khóe miệng, hắn khẽ cười cười.

"Ngươi nhược vẫn còn sống... Vậy cũng thật tốt.

"Nhưng, ngươi tốt nhất, vĩnh viễn đừng quay về.

"Ngươi không quay về, chúng ta... Còn có thể là bằng hữu."
tui không thích chương này, nhưng vẫn like, ủng hộ mọi người. :giggle:
I hate you, đào hiên! :mad:
 

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#83
Ây..Đúng là em cũng ko thích Đào Hiên cho lắm...Nhưng mà xét theo khía cạnh nào đó, Đào Hiên cũng có lí do khi làm mấy việc đấy chứ nhỉ?:D:D:D:D:D
 

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#84
Ây..Đúng là em cũng ko thích Đào Hiên cho lắm...Nhưng mà xét theo khía cạnh nào đó, Đào Hiên cũng có lí do khi làm mấy việc đấy chứ nhỉ?:D:D:D:D:D
Có câu người đáng thương tất có chỗ đáng giận, và ngược lại
 

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#85
Cuối cùng cũng đọc đến tiến độ, giờ qua đọc chính văn thui:p:p
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#86
Hiện đã có thánh Rhinarin - đảng Hàn Diệp chân chánh - nhận edit phần còn lại của bộ này (từ 74 - 96 và phiên ngoại). Thánh cũng kiêm luôn phần beta từ đầu truyện đến nay cho bà con đọc dễ hiểu hơn. Tiến độ beta đến chương hiện tại sẽ là 2 tuần, sau đó tiến độ dịch tiếp tục sẽ là 2 chương/tuần. Mọi người đón đọc nha!

- Lá -
 

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#87
Ủa mà diệp trong này có hút thuốc không vậy
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#91
đã đuổi kịp a =))) đọc hăng muốn chết luôn =))) truyện quá sức hay TAT
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#92
Đợi chờ-ing
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#93

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#95
em vẫn ở đây *chấm nước mắt mòn mỏi đợi chờ*
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#96
ai đó, đăng tiếp đi, hic!
 

Aki

Người chơi công hội
Bình luận
229
Số lượt thích
446
Location
Đâu đó trên thế giới
Fan não tàn của
Hàn đội và Diệp ma!!!!!!>^<
#99
Cuối cùng cũng kịp tiến độ bộ này!!!!!! Chời thần đất hỡi!!!!!
Yêu thương chờ đợi mòn mỏi!!!!!
 

Aki

Người chơi công hội
Bình luận
229
Số lượt thích
446
Location
Đâu đó trên thế giới
Fan não tàn của
Hàn đội và Diệp ma!!!!!!>^<
Cmt cuối cùng của tui là vào 3-10-2018 và hôm nay đã là 11-1-2018! Cầu lắp hố ;;-;; tui đọc lại 73 chương này hết 6 lần rồi, hiện đang đọc lần thứ 7 ;;-;;
 

Bình luận bằng Facebook