Hoàn [Dụ Văn Châu] Dụ Văn Châu không phải đội trưởng trên danh nghĩa của đội tuyển Trung Quốc

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
Dụ Văn Châu Không Phải Đội Trưởng Trên Danh Nghĩa Của Đội Tuyển Trung Quốc
Mà là linh hồn không thể thay thế của đội tuyển.

Văn Án: Trong những ngày trước và trong khi cúp thế giới diễn ra, trong khi mọi người tích cực luyện tập, đội trưởng Dụ Văn Châu chẳng hề được ngồi chơi. Trái lại, anh bận rộn các kiểu, đủ để ghi đầy 1 quyển notebook.

Tác giả: Khiêm Hòa

Cùng hệ liệt với:
Vương Kiệt Hi Không Phải Bậc Cha Chú Của Đội Viên,
Hoàng Thiếu Thiên không phải là biểu tượng của Lam Vũ,
Chu Trạch Khải không chỉ đẹp trai vừa thôi đâu
Lâm Kính Ngôn không phải sổ tay của đồng đội

Vương Kiệt Hi không phải đồ lười bình thường đâu

Một hệ liệt khác cùng tác giả:
[Dụ - Hoàng - Vương] Nam Bắc khác biệt[Dụ - Hoàng - Vương] Ngàn dặm gió phê pha.

Thể loại: Fanfic, hướng nguyên, Non Cp

Edit: Gingitsune

Beta: @Katakara

Nguyên tác: Hoàn

Ai cũng biết bốn chữ “thu gom tất cả” là đặc sắc lớn nhất của chiến đội Lam Vũ, nghĩa là một đám con trai, mỗi thằng một tính cách, thói quen cũng hoàn toàn không giống nhau, muốn học cách chung sống với nhau từ sáng đến tối, bù đắp lẫn nhau, thành ra một đặc sắc lớn khác của Lam Vũ – gắn bó làm gay.

Dụ Văn Châu tự nhận, với tư cách đội trưởng Lam Vũ, ở phương diện “như thế nào làm đội trưởng gương mẫu”, anh cũng có trình kha khá cùng vài tâm đắc. Đến khi mùa giải thứ mười kết thúc, nhà hàng xóm Vương đội quăng nồi thành công, anh lên chức đội trưởng đội quốc gia, đành phải gấp gáp lên đường ra bắc.

Rạng sáng, máy bay cất cánh. Lưng vừa chạm ghế, Hoàng Thiếu Thiên liền đeo lên tấm bịt mắt, chưa tới một phút đã bắt đầu ngáy khò khè, bỏ lại Dụ Văn Châu yên lặng nhìn khung cảnh tối đen ngoài cửa sổ, quyển tạp chí vừa rút ra từ túi ghế máy bay vẫn còn mở trên đùi. Lúc này tâm tình của anh hơi phức tạp, giống như vừa vượt bao chông gai qua được boss cuối, chợt thấy thông báo của hệ thống: ”Chúc mừng bạn đã may mắn gặp được boss ẩn!”

Chiều tối hôm trước, Phùng chủ tịch gọi điện thoại trao đổi với Dụ Văn Châu ngay khi anh vừa thu thập xong hành lý và chuẩn bị ra khỏi tòa nhà câu lạc bộ. Ông nói liên tục 45 phút, tỉ mỉ giới thiệu mọi chi tiết về con boss ẩn này - chân thành biểu đạt kỳ vọng tha thiết cùng lòng tin to lớn của tổ chức đối với anh, lại dùng thời gian gần bằng thời gian Hoàng Thiếu Thiên nấu cháo điện thoại hằng ngày để khuyên Dụ Văn Châu nhận trọng trách.

Dụ Văn Châu ngồi bên giường, một tay cầm chiếc điện thoại nóng hổi, một tay khiến vali quay vòng vòng nhờ bánh xe 360 độ.

Cuối cùng anh trả lời: “Tôi rất vinh hạnh.”

Đầu dây bên kia Phùng Hiến Quân mừng phát khóc, liên tục nói ba tiếng “tốt”, lại hưng phấn khen ngợi thanh niên ưu tú phía nam của tổ quốc. Dụ Văn Châu vội vàng khiêm tốn: không không, trọng trách nặng nề, mong là không làm thất vọng. Sau ba mươi giây thổi phồng lẫn nhau, Phùng chủ tịch tổng kết: “Liên minh luôn cần những người như Văn Châu vậy, vừa có nhiệt huyết, có nhuệ khí, lại trầm ổn đáng tin, tuổi lại trẻ nữa!”

Cúp điện thoại, Dụ Văn Châu mất mười phút để cả mình lẫn điện thoại đều hạ nhiệt, lại gọi điện cho Hoàng Thiếu Thiên.

Chẳng biết Kiếm Thánh Lam Vũ lại đổi cái nhạc chuông phóng đãng này từ lúc nào. Tiết tấu rung động màng nhĩ của Can You Dig It khiến Dụ Văn Châu vốn bình tĩnh cũng cảm thấy muốn lao đi cứu thế giới. Bọn họ nhiệt tình yêu Vinh Quang, hướng tới đỉnh cao nhất của Vinh Quang, không bởi vì dễ dàng, mà vì muôn vàn khó khăn.

Trên thực tế, Dụ Văn Châu cảm thấy mình có hiểu lầm nho nhỏ với độ nấu cháo điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên. Đội phó Lam Vũ đã trạch ở nhà được ba ngày, đột nhiên một tin bom tấn từ trên trời ập xuống, lúc này không xả pháo thì biết chờ đến khi nào?

Một tiếng bốn mươi lăm phút sau đó, Dụ Văn Châu mới kéo rương hành lý ra khỏi cửa chính, trong túi áo là chiếc điện thoại với lượng pin thoi thóp. Mang theo một thân khí lạnh từ phòng điều hòa, anh hiên ngang dẫm lên lề đường âm ẩm, cái bóng kéo dài đổ về phía góc tường chẳng biết đã mọc đầy rêu từ bao giờ.

……

Cả đội quốc gia đến ở cùng một chỗ là ý của Phùng chủ tịch.

“Như vầy mới giống một đội ngũ chứ!” Phùng Hiến Quân tươi cười đầy mặt, vừa đi dọc hành lang vừa xem xét, chẳng khác gì lãnh đạo đi thị sát. Một đám đội viên xấu hổ đứng ngay cửa. Lý Hiên lúc nãy đang sửa sang rương quần áo, chợt nghe sếp lớn đi kiểm tra liền quên buông đồ đã bay tới cửa, giờ phút này nắm vớ ngớ người, đành cố gắng trốn sau lưng Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi cũng rất đáng thương, rõ ràng là người bản địa, nhà có ba phòng bao gồm hai phòng ngủ hai toilet, thoải mái đến không thể thoải mái hơn, lại bị bắt rời xa nơi phong thủy tốt như vậy mà chạy đi bồi dưỡng cảm tình với một đám đàn ông.

“Trước khi xuất phát, mọi người ngoan ngoãn ở đây rèn luyện một chút.” Phùng chủ tịch vừa khoát vai Diệp Tu, vừa chụp lưng Dụ Văn Châu. “Thời gian tập huấn rất căng thẳng, đều nhờ hai người a.”

Hai người xấu hổ nói lái sang chuyện khác. Tô Mộc Tranh cùng Sở Vân Tú núp phía sau châu đầu rỉ tai: “Hơn 60% fan Vinh Quang nhất định hâm mộ chết Phùng chủ tịch bây giờ luôn nhỉ.”

Phùng Hiến Quân dặn dò người dẫn đội cùng đội trưởng xong, đảo mắt một vòng, ánh mắt bừng sáng, lập tức uy vũ về phía vị đội viên số 3 đang mơ mơ màng màng, Chu Trạch Khải. Với vận tốc ánh sáng, tay trái ông nắm cánh tay Chu Trạch Khải, tay phải vỗ vỗ lưng cậu.

Sở Vân Tú “chậc” một tiếng, sửa chữa: “Bây giờ là 160%.”

Việc Phùng chủ tịch tới thăm cũng gián tiếp thể hiện trình độ Liên minh coi trọng trận đấu quốc tế này. Liên minh thậm chí đặt một căn phòng họp nhỏ trong khách sạn để vài vị chiến thuật đại sư trong đội sử dụng, cho dù 3 giờ sáng cũng không sợ không chỗ replay, khá là tri kỷ.

“Quá tri kỷ…” Diệp Tu đau khổ liếc bảng hiệu cấm hút thuốc trên tường.

Tiếu Thời Khâm và Trương Tân Kiệt kéo ghế xoay, ngồi vào một bên bàn, nhỏ giọng trao đổi kinh nghiệm thử ăn các món đặc sản của thành phố B. Diệp Tu ôm laptop, điều chỉnh hình chiếu. Hai phút sau, Dụ Văn Châu đẩy cửa bước vào, trong tay là hai thùng tài liệu, cổ tay còn treo lủng lẳng mấy bình nước suối.

“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Dụ Văn Châu đặt mọi thứ lên bàn. “Mới vừa đi in tư liệu đội viên.”

Tiếu Thời Khâm đứng lên giúp anh mở thùng tài liệu, hơi ngạc nhiên hỏi: “Mười sáu nước mà chỉ có bao nhiêu đây?”

“Đương nhiên là không. In ra chỉ là tin tức đội viên nước mình, mấy nước khác đều nằm trong này đây.” Diệp Tu kéo kéo màn hình laptop, ý bảo mọi người nhìn hình chiếu. Một file Word chi chít chữ tràn đầy màn hình. “Tôi cùng Dụ đội mất cả đêm tổng hợp lại, chi tiết cụ thể còn nhờ vào các cậu.”

Nói xong, Diệp Tu nhanh chóng gõ bàn phím, mở ra một file đầy video, kéo mãi cũng không đến cuối.

Dụ Văn Châu đẩy mấy chai nước suối tới trước mặt Tiếu Thời Khâm cùng Trương Tân Kiệt. “Vậy làm phiền hai người tổng kết nội dung mp4 thành file doc.”

Tiếu Thời Khâm cùng Trương Tân Kiệt đồng thời đẩy đẩy kính mắt.

“Biết lắm khổ nhiều, mọi người đừng khách sáo.” Diệp Tu nhanh nhẹn kéo bốn người vào nhóm thảo luận. “Lúc phân công cũng đừng nói xxx phụ trách yyy trận đấu. Số lớn quá dễ tạo thành áp lực tâm lý. Tới tới, Dụ đội, đưa cho cậu 4G trước này.”

Vừa mới phân loại hết 3G tài liệu trong lúc ngồi ở phòng chờ tại sân bay thành phố G, đội trưởng đội quốc gia bình chân như vại, vừa cười mỉm chi vừa đưa Diệp Tu chai nước suối.

“Lượng công việc quá lớn khó tránh việc giảm chất lượng, bỏ sót chi tiết.” Trương Tân Kiệt nói: “Có thể cho đội viên khác triển khai một lượng công tác phân tích chiến thuật nhất định.”

“Bọn họ thì…” Động tác của Dụ Văn Châu khựng lại. “Thật ra cũng không nhẹ nhàng, có rất nhiều việc phải thử. Chúng ta có thể bàn bạc vấn đề này một chút.”

Tiếu Thời Khâm chợt trở nên hưng phấn: “Tổ hợp mới để đấu đoàn đội?”

Dụ Văn Châu gật đầu, quay sang hỏi Diệp Tu: “Vương đội đâu? Không phải trước đó còn nói suy nghĩ độc đáo của ổng có thể truyền cảm hứng cho nhiều ý tưởng lạ nên cần ổng tới họp?”

“Cậu ta lười tới.” Diệp Tu trả lời. “Nhưng cũng có đề ra một ý tưởng rất có tính kiến thiết.”

“Cái gì?”

“Tùy cơ rút thăm ghép đôi, ghép đôi tốt hay không tùy vào may mắn Âu hay Phi*.”

Người châu Âu/ Âu hoàng = người rất may mắn; người châu Phi = kẻ đen đủi

Dụ Văn Châu che miệng. “Cậu ta rút trúng thẻ gốc liên tục nên tâm tình không tốt à?**”

Dụ Văn Châu đang đề cập Âm Dương Sư, 1 trò chơi thẻ bài khá nhiều người chơi. Dùng bùa + ngọc (nạp tiền hoặc làm nhiệm vụ) có thể mua lần rút thẻ SSR (thẻ mạnh nhất trong game) nhưng rút được hay không thì nhờ nhân phẩm. Nếu may mắn E, có thể dùng hết bùa mà chỉ rút được R, tức các thẻ bình thường hay gặp nhất, aka thẻ gốc.
“Không hổ danh đội trưởng đội quốc gia, đoán như thần.” Diệp Tu vừa cười vừa gửi cho Trương Tân Kiệt 4G.

Lần đầu rút thăm, Dụ Văn Châu rút được số 3 & số 9, lập một team đánh xa tương đối thường gặp.

“Hai tay súng có khá nhiều hạn chế trong đoàn chiến.” Tiếu Thời Khâm vuốt cằm. “Nhưng nếu đối phương bị lối đánh Bách Hoa ảnh hưởng, tiểu Chu có thể núp lùm bắn tỉa từ xa…”

Trương Tân Kiệt nhíu mày: “Làm sao bảo đảm Chu Trạch Khải không bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng ánh sáng của đồng đội?”

“Chỉ có nước thử nghiệm thực tế.” Dụ Văn Châu trả lời. “Cho hai người họ vô tổ thảo luận. Diệp thần, tới lượt anh bốc.”

Diệp Tu tùy tiện bốc, 14 & 5.

Tiếu Thời Khâm vừa “ehhhhhh” vừa liếc Trương Tân Kiệt.

“Phong cách chiến đấu của cả Phương Duệ lẫn Hoàng Thiếu Thiên đều khá… linh hoạt.” Trương Tân Kiệt nói: “Cảm giác có thể thử một trận 2v2 với tổ lúc nãy, thử xem team Chu Trạch Khải cùng Trương Giai Lạc có khả thi không.”

“Đúng ác a ha ha ha…”

Bên này Dụ Văn Châu cũng ngoan ngoãn kéo hai tên bia ngắm di động vô tổ thảo luận “giải luyện tập đầy ý nghĩa lịch sử.”

Tiếu Thời Khâm là người thứ ba ra tay, rút được 4 & 13.

Lúc này thì cả Dụ Văn Châu cũng không thể không buông bút mà xoa huyệt thái dương, kiến thiết tâm lý gần một phút đồng hồ mới lập một tổ thảo luận mới cho Vương Kiệt Hi cùng Đường Hạo. Diệp Tu than thở: “Bạn học Tiếu, cậu nhất định là người châu Phi.”

Để bảo vệ tôn nghiêm của người châu Á, Tiếu Thời Khâm lại ra tay – 12 & 6.

Không liên lụy bản thân thì không dừng tay, Tiếu Thời Khâm khóc không ra nước mắt, rưng rưng nhìn tổ thảo luận “một giải luyện tập càng đầy ý nghĩa lịch sử” xuất hiện trong mớ group chat của mình.

……

Sách Khắc Tát Nhĩ: Buổi tối tốt lành (≧∇≦)/

Sách Khắc Tát Nhĩ: Kết quả rút thăm của đợt luyện tập thứ hai như sau: Đường Tam Đả & Vương Bất Lưu Hành vs Nhất Diệp Chi Thu & Diệt Sinh Linh. Xin mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tự phối hợp với nhau nhé ^_^

Nhất Diệp Chi Thu: ???

Đường Tam Đả: Rút thăm?!?

Vương Bất Lưu Hành: … Lỗi của tôi.

Diệt Sinh Linh: Không không không, là lỗi của tôi…

……

Giải luyện tập chỉ là nội dung thêm vào sau khi ăn uống no say. Cho dù nguyên tầng lầu của khách sạn đều toàn là đại thần, bình thường vẫn có không ít huấn luyện cơ bản. Lúc mới đến, các đội viên đều bày tỏ 100% nhiệt tình.

Chỉ là hai ngày sau, giai đoạn icebreaker kết thúc, đám trẻ trâu đều lòi đuôi cáo. Phương Duệ lúc này đã có thể vừa giơ vớ cũ vừa rượt Lý Hiên chạy lung tung trên hành lang; Tôn Tường cùng Đường Hạo, vốn ở hai phòng sát nhau, chẳng biết sao nghĩ ra việc gõ tường theo mã Morse để giao lưu, làm cho cả khách sạn nghe như ở giữa công trường. Dụ Văn Châu cất công chép một bảng giải mã Morse, tưởng đâu sẽ nghe được một cuộc trao đổi đầy tính học thuật, lại phát hiện hai người chỉ là dùng cách ghép vần để mắng nhau.

Theo như thông lệ, một đội ngũ tiêu chuẩn thường do đội trưởng đóng vai nghiêm phụ, đội phó đóng vai từ mẫu, có thể tham khảo ví dụ Bá Đồ (đương nhiên Trương Tân Kiệt cũng chẳng mấy từ ái), hoặc như là Bách Hoa (đương nhiên Trương Giai Lạc cũng không “mẹ” được bao nhiêu).

Nhưng mà cơ trí như Dụ Văn Châu, nội tâm biết rõ việc người dẫn đội hở một chút liền tìm đường chết, cũng đã chuẩn bị tâm lý vừa làm cha lại làm mẹ, đoàn đội hài hòa dựa vào đám trẻ. Quyển nhật ký ban đầu dùng để ghi chép tư tưởng chiến thuật, ngẫu nhiên vẽ vẽ đồng nhân các cp được công nhận, lại ngẫu nhiên bị Hoàng Thiếu Thiên nguệch ngoạc mấy bút, ngày càng có xu hướng trở thành nhật ký dạy trẻ.

Khi đội phó chính quy phát hiện Dụ Văn Châu ghi cả việc đồng đội thích ăn gì vào vở, tâm lý tan vỡ: “Đội trưởng, cầu anh đừng thức đêm, hãy suy nghĩ cho đường chân tóc của mình aaa!” Hoàng Thiếu Thiên lo lắng vò đầu.

Dụ Văn Châu ngồi trước bàn, chỉ chừa cho Hoàng Thiếu Thiên tấm lưng chăm chỉ như con ong, kêu gào “không việc gì, còn thiếu có 1G”.

“Dạo này luyện tập sao rồi?”

Hoàng Thiếu Thiên mếu máo, nằm vật ra giường: “Tiến bộ to lớn: tốn nửa thanh HP thì có thể tới gần người.”

Dụ Văn Châu nhếch môi. Đội quốc gia Trung Quốc, trận thứ nhất giải luyện tập không chính thức do nhân dân tổ chức, kết thúc với thất bại thảm hại cùa tổ B. Bách Hoa Liễu Loạn cùng Nhất Thương Xuyên Vân vừa chạy vừa dồn đánh Dạ Vũ Thanh Phiền. Trong hoàn cảnh trống trải của lôi đài, kiếm khách trực tiếp chết một cách nhục nhã trên đường, bỏ lại khí công sư khổ bức sống lây lất.

“Lần sau nhất định phải đổi một bản đồ có thể trốn!” Hoàng Thiếu Thiên lảm nhảm. “Bằng vào cách di chuyển tiêu sái của đôi ta, không tin đánh không lại hai thằng chỉ giỏi bắn lén. Lại nói mỗi lần bị rượt theo đánh lại là một lần muốn tổ đội với lão Vương xem sao. Ôi chao, đội trưởng, anh nghĩ Súng Vương bắn súng chuẩn hơn hay Ma thuật Sư di chuyển hay hơn?”

Dụ Văn Châu nói: “Tôi thấy Tân Kiệt mới là bị ám ảnh tâm lý khá lớn.”

Hoàng Thiếu Thiên ôm gối, lăn lăn trên giường: “Ha ha ha ha… Đường Hạo cùng đội với lão Vương mới là khổ, cậu ta chắc đã vượt qua thử thách tâm lý lẫn sinh lý. Đúng đúng đúng, lúc trước ta vẫn muốn hỏi, lời đồn về ‘event bốn đại chiến thuật sư mời bạn uống trà thân thiết hữu hảo hội đàm’ là cái quái gì vậy?”

“Chỉ là chỉ đạo chiến thuật như bình thường thôi, đại khái là có thêm chút phụ đạo tâm lý. Sao vậy?”

“Giờ cơm hôm qua, Đường Hạo đột nhiên lôi kéo Tôn Tường, nói: ‘Hôm nay huấn luyện kết thúc, bọn họ lại không mắng vào mặt tui! Chẳng lẽ tính trờ về liệt kê thành văn bản rồi email tui?!’ ”

Dụ Văn Châu: “Khụ Khụ.”

“Tôn Tường liền an ủi cậu ta.” Hoàng Thiếu Thiên nhái giọng Tôn Tường: “ ‘Không có, ông phải nghĩ tới chỗ tốt…’ ”

“ ‘… nói không chừng là định nhắn tin nha.’ ”

“Hình như mọi người có một sự hiểu lầm nhẹ về công việc của bọn tôi.” Dụ Văn Châu buông bút. “Bọn tôi chỉ là thích tạo nhóm thảo luận mà thôi.”

……

Dần dần, mọi người kinh ngạc nhận ra các đồng đội mới trong đội tuyển quốc gia ở chung không tồi, thậm chí khá là vui vẻ.

Lý Hiên vì sống còn, dưới sự ảnh hưởng của Phương Duệ, gia nhập tà giáo “mua trữ hàng mười đôi vớ, không đủ lại mua thêm mười đôi”, dù rằng lương tâm còn sót lại nhắc nhở anh rằng sau khi thi đấu thế giới kết thúc, về tới nhà 80% cũng sẽ bị Ngô Vũ Sách tống cổ. Đường Hạo bây giờ dù gặp Trương Tân Kiệt cùng Vương Kiệt Hi uống trà chiều ở phòng khách cũng không quay đầu đi luôn, trái lại còn có thể bưng mâm đồ ngọt ngồi một bên vây xem hai người kia đánh cờ vua.

Đôi khi nhiều người chen chúc cũng có chỗ tốt, ví dụ như lúc gọi pizza cho buổi trưa, họ có thể gọi tất cả các mùi vị, thỏa mãn nguyện vọng ăn tất cả khẩu vị trong một buổi nhưng lượng lại không nhiều của Chu Trạch Khải.

Hoàng Thiếu Thiên thực nghi hoặc. “Cho nên đội trưởng làm sao biết cậu ta muốn ăn beefsteak sốt tiêu?”

Dụ Văn Châu đứng bên cửa sổ, quay lại cười cười. Nhiều năm như vậy, cách anh mỉm cười vẫn không đổi, ôn hòa lại sáng lạng, sắc bén vẫn không kém phần mềm mại. Gió đêm hè thổi vào phòng, ngọn tóc cùng vạt áo của Dụ Văn Châu phất phơ về phía trước, nhìn như thể anh sắp cất bước tiến lên.

Mà anh cũng thật làm như vậy.
Nhạc bài Can You Dig It, tiếng chuông của Hoàng Thiếu Thiên:
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Tui cảm thấy mắt tui nhất định là có vấn đề, tại sao ngay dòng đầu tiên tui đã thấy hai chữ “Lam Vũ” của tui và “làm gay” nó đặt cạnh nhau... *Ngó lại lần nữa bảo đảm mình không đi nhầm khu*

Dụ nó lăn lộn làm bảo mẫu ở Lam Vũ lâu quá mà =)) Đến cả Phùng chủ tịch cũng biết tiếng mà tìm tới nhờ Dụ đi trông nguyên dàn trẻ quốc gia. Không hiểu sao đoạn này vốn deep như vậy, bóng hình Dụ ngồi đó trầm tư suy nghĩ ngầu như vậy, không hiểu sao tui vẫn đang nghĩ anh là kiểu, nooooo, tui không muốn đi trông trẻ đâu mấy người đừng ép tui T_T Anh yên tâm đi đi anh, có Diệp Bất Tu chịu khổ cùng anh mà~

Thì ra lợi hại nhất không phải tâm bẩn Tu cũng không phải tâm bẩn Dụ mà là Phùng boss, một câu nói khiến hai ẻm phải biết đường mà “xấu hổ nói lãng đi” a~ Tui còn tưởng từ “xấu hổ” này gặp hai ổng cũng xấu hổ tự thẹn không bằng mà bỏ chạy luôn rồi chứ~

Vương ơi anh anh không nghe Sở đội nói sao, 160% fan Vinh Quang hiện nay rất muốn được “bồi dưỡng tình cảm với một đám đàn ông” đó nha, anh còn trốn cái gì? Mình là người B thị chính hiệu, đám bạn (giặc) tới chơi nhà là phải làm thổ địa, dẫn đi hết hang cùng ngõ hẹp càn quét ăn sạch thành phố luôn, cho ra dáng thiếu gia Bắc Kinh nào! Chứ anh thấy để Tiêu với Trương phải ngồi nghiên cứu quán ăn kìa, đang lãng phí chất xám quốc gia đó a.

Tứ đại tâm bẩn ngồi với nhau bày mưu tính kế kìa a a a a a a! Ngầu bùng nổ luôn!! Tui đã nghe mùi một đội nào đó phải lên thớt muahahahahaha. Quỳ trước động tác đẩy kính mắt của Tiêu với Trương, tui nhìn mà thấy mùi trí thức lan toả khắp nơi luôn. Ai đó mau mau tách cái tổ hợp đó ra đi, mấy ổng sắp lên kế hoạch huỷ diệt Trái Đất (bằng sự ngầu lòi) của mình rồi! OMG không tách nữa chắc tui mất máu chết mất!

Cảm giác mấy trận đấu tập này của đội tuyển quốc gia rất trâu bò. Ahuhuhu tui muốn coi, trời ơi cái này mà thực sự ghép tổ đánh với nhau thì đã thế nào đây?!

Dụ bán manh kìa... *nhân sinh quan đổ vỡ 3s* Dụ bán manh kìa!!!! Ahuhu dễ thương quá, dễ thương chết Tiêu đội Vương đội luôn~

Tui đã nói đây căn bản là đi trông trẻ mà, đánh nhau gì đó chỉ là phụ thôi, đến tác giả còn nghĩ vậy kìa! ...Ahuhuhu tui lại sai rồi, đây không phải nhà trẻ, đây là hội người già được chưa T_T

Khúc cuối hay quá!! Sao nó bỏ ngoặt từ moe moe sang deep nhanh vậy được, đúng là bao nhiêu tinh hoa nó nằm ở đoạn cuối. Aizz thì ra đã nhiều năm như vậy rồi, gió hè vẫn hằng thổi, nụ cười ai vẫn bất biến, từng bước mà tiến lên, kiên cường như tùng bách. Anh luôn hiểu lòng người như vậy, gió có hiểu lòng anh chăng?

(Lúc đầu tui đọc tả khung cảnh xung quanh Dụ đẹp quá, lỡ đọc “tiến lên” thành “bay lên”, tưởng anh làm thượng thần bay về trời rồi, mà còn thấy hợp lý nữa chứ. Không thể trách tui, khung cảnh lúc đó nó thần thánh như vậy, Dụ kiểu thần tiên tiêu dao hạ phàm luôn~) (Nội tâm gào thét: cái quái gì??? Bước đi đâu??? Nà ní, tui đã bỏ lỡ chuyện gì?!)

Hự, comt thế này có hơi gei nhưng có lúc e đã nghĩ Dụ đội đúng là type husband material aka người chồng lí tưởng ~~ vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng lại còn khiến người ta thoải mái mà vẫn tin phục ~ *ôm chân Dụ đội* cứi e hông Dụ =))
Đồng ý hai tay hai chân vế đầu! Ơ thím, noncp là để thím YY ôm chân mấy anh về với đội mình đó thím =)) (Tui giỡn đó, tụi mình high với nhau thôi, ra chỗ khác thím lỡ high đừng khai tui ra là được~) Còn vế sau, phải là cưới tui a a a a a a. *đá lầu trên bay một vạn dặm*
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Quỳ trước động tác đẩy kính mắt của Tiêu với Trương, tui nhìn mà thấy mùi trí thức lan toả khắp nơi luôn.
Bạn có chắc không phải mùi quỷ súc?
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#4
Không biêt có liên quan không =))))), nhưng mà số thứ tự trong đội quốc gia có vẻ là:
Số 1: Diệp Tu
Số 2: Dụ Văn Châu
Số 3: Chu Trạch Khải
Số 4: Vương Kiệt HI
Số 5: Hoàng Thiếu Thiên
Số 6: Tôn Tường
Số 7:
Số 8:
Số 9: Trương Giai Lạc
Số 10:
Số 11:
Số 12: Tiếu Thì Khâm
Số 13: Đường Hạo
Số 14: Phương Duệ
Còn lại 4 số ứng với 4 người Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú, Lý Hiên, Trương Tân Kiệt thì không có manh mối.
 

Sách Khắc Tát Nhĩ

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
16
#5
Không biêt có liên quan không =))))), nhưng mà số thứ tự trong đội quốc gia có vẻ là:
Số 1: Diệp Tu
Số 2: Dụ Văn Châu
Số 3: Chu Trạch Khải
Số 4: Vương Kiệt HI
Số 5: Hoàng Thiếu Thiên
Số 6: Tôn Tường
Số 7:
Số 8:
Số 9: Trương Giai Lạc
Số 10:
Số 11:
Số 12: Tiếu Thì Khâm
Số 13: Đường Hạo
Số 14: Phương Duệ
Còn lại 4 số ứng với 4 người Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú, Lý Hiên, Trương Tân Kiệt thì không có manh mối.
Bạn gần đúng rồi đấy nhưng có chút nhầm
Số 6 là Tiêu Thời Khâm nè
Số 7 Sở Vân Tú
Số 8 Tô Mộc Tranh
Số 10 Trương Tân Kiệt
Số 11 Lý Hiên còn 12 mới là Tôn Tường nhé:))
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#6
4 vị trí còn lại manh mối chỗ nào vậy bạn? Mà sao Tường số 12 mà TTK số 6:unsure::unsure::unsure:
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#7
4 vị trí còn lại manh mối chỗ nào vậy bạn? Mà sao Tường số 12 mà TTK số 6:unsure::unsure::unsure:
Tui chạy đi tra baidu thì số 6 đúng là Tiêu Thời Khâm, số 12 Tôn Tường. Cũng theo baidu luôn thì trong chính văn không đề cập tới số áo, chỉ căn cứ theo mấy tin tức được đăng trên trang chính thức của Toàn Chức thôi.

Là baidu nói, không phải tui nói T_T Lỡ sai tui không biết gì hết, tui cũng chưa đọc hết chính văn T_T Tự dưng thấy hai đồng chí thảo luận cái tui chạy đi tra thử thôi, hên quá chưa bị spoil gì ^^
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#8
Chính văn hình như ko có :giggle::giggle::giggle:
Tại tui chỉ suy đoán dự trên fic này thôi nên ko đủ thông tin ^^
 

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#9
“Giờ cơm hôm qua, Đường Hạo đột nhiên lôi kéo Tôn Tường, nói: ‘Hôm nay huấn luyện kết thúc, bọn họ lại không mắng vào mặt tui! Chẳng lẽ tính trờ về liệt kê thành văn bản rồi email tui?!’ ”

Dụ Văn Châu: “Khụ Khụ.”

“Tôn Tường liền an ủi cậu ta.” Hoàng Thiếu Thiên nhái giọng Tôn Tường: “ ‘Không có, ông phải nghĩ tới chỗ tốt…’ ”

“ ‘… nói không chừng là định nhắn tin nha.’ ”
Ám ảnh mang tên : Chỉ đạo chiến thuật. Đây là bộ môn vừa học lý thuyết kết hợp với việc thực hành. Đồng thời, bạn còn có thể nghe những lời nhận xét " hữu tình" từ bốn đại chiến thuật chỉ đạo, phụ kèm luôn cho cả tâm lý và sinh lý :V

Lý Hiên vì sống còn, dưới sự ảnh hưởng của Phương Duệ, gia nhập tà giáo “mua trữ hàng mười đôi vớ, không đủ lại mua thêm mười đôi”, dù rằng lương tâm còn sót lại nhắc nhở anh rằng sau khi thi đấu thế giới kết thúc, về tới nhà 80% cũng sẽ bị Ngô Vũ Sách tống cổ. Đường Hạo bây giờ dù gặp Trương Tân Kiệt cùng Vương Kiệt Hi uống trà chiều ở phòng khách cũng không quay đầu đi luôn, trái lại còn có thể bưng mâm đồ ngọt ngồi một bên vây xem hai người kia đánh cờ vua.
Lý Hiên, Ngô phó đội đã sẵn sàng đuổi anh rồi đó, anh biết ổng với Phương Duệ có mối quan hệ đặc biệt mà :ROFLMAO:

Cuối cùng cũng có ngày bạn trẻ Đường Hạo ngồi đàm cờ với 1,5 tâm tạng:ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
Chỉ là hai ngày sau, giai đoạn icebreaker kết thúc, đám trẻ trâu đều lòi đuôi cáo. Phương Duệ lúc này đã có thể vừa giơ vớ cũ vừa rượt Lý Hiên chạy lung tung trên hành lang; Tôn Tường cùng Đường Hạo, vốn ở hai phòng sát nhau, chẳng biết sao nghĩ ra việc gõ tường theo mã Morse để giao lưu, làm cho cả khách sạn nghe như ở giữa công trường. Dụ Văn Châu cất công chép một bảng giải mã Morse, tưởng đâu sẽ nghe được một cuộc trao đổi đầy tính học thuật, lại phát hiện hai người chỉ là dùng cách ghép vần để mắng nhau.

Mã Morse? Không biết mấy thùng hạch đào có đủ không ta:ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
 

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#10
Dụ đội vất vả, người 'mẹ' của tuyển thủ quốc gia suốt ngày đi tìm đường chết, vất vả rồi, vất vả rồi.

Cảm thấy câu chuyện ngày càng hướng về Nhật ký quan sát trông trẻ của Dụ đội thì hơn:unsure:
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#11
Đều tại lão diệp quá vô sỉ ko quản lũ này nên chỉ tội anh
 

Bình luận bằng Facebook