Hoàn [Mừng SN Dụ Văn Châu 02102019] Từng bước mà lên

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#1

[Mừng Sinh nhật Dụ Văn Châu 02102019] Từng bước mà lên

Link convert: Click
Edit: cỏ
Tình trạng: Hoàn
(Vì mình không biết tiếng Trung, chỉ dựa vào Google Translate và
bản Convert nên không tránh khỏi sai sót, mong mọi người nhẹ tay)​

-----------------------------------------------------------------------------------------------​

Kiếm và Lời Nguyền là nền tảng của chiến đội Lam Vũ, được vòng tròn này công nhận, mà trên thực tế cách nói này bắt nguồn từ một sự hiểu lầm tốt đẹp.

Ngày nào đó trong trại huyến luyện, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đang luyện tập và đánh phối hợp, Ngụy Sâm ngậm điếu thuốc nhìn hai người từ phía sau. Nhìn một lúc, Ngụy Sâm không khỏi vỗ cái bàn: “Hai người là người mới à? Phối hợp như gà vậy!”

Hoàng Thiếu Thiên đeo tai nghe quay đầu lại: “A a a? Anh nói gì vậy, Lão Ngụy? Có phải đang khen hai người bọn tôi là nền tảng của chiến đội không? Hahaha em cũng cảm thấy tụi em không có vấn đề gì! Bản thiếu đã rút kiếm thì tất nhiên là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đem địch nhân đánh ngã xuống ha ha ha ha, luyện tập và luyện tập, Lam Vũ chắc chắn sẽ đánh bại Gia Thế trong vài phút!”

Dụ Văn Châu không nói gì, mỉm cười và massage một số ngón tay đã bị tê, thoáng nghiêng đầu nhìn vào đội trưởng của họ một chút. Ngụy Sâm liếc mắt, không muốn nói chuyện.

Đó là một buổi chiều nắng rất bình thường, những giọt mồ môi đang chảy xuống vai của các thiếu niên sáng lấp lánh, mà họ cũng không rảnh tay để lau hồ hôi một chút.

Ngụy Sâm cảm thấy Dụ Văn Châu là một đứa nhỏ đáng ghét, nhìn qua thì mỉm cười đầy hòa khí, kỳ thực bên trong rất hắc. Nghĩ đến việc giao tài khoản cho hắn và Sách Khắc Tát Nhĩ bắt đầu đi trên con đường phúc hắc mà không có một chút bóng dáng soái ca bức người của mình.

Chỉ nghe đến thế thôi, Phương Duệ đã bày ra vẻ mặt muốn ói.

Tốc độ tay của Dụ Văn Châu vẫn luôn bị mọi người lên án, Ngụy Sâm cũng đã từng nghi ngờ về tài năng của hắn. Nhưng sự thật chứng minh, Dụ Văn Châu chưa bao giờ thiếu tài năng này, mà chỉ thiếu về điểm kỹ năng. Điều giống như một phần của sinh viên, lúc nào Tiếng Anh điểm nát bét, nhưng toán học thì perfect. Giải pháp cho “Vấn đề của sinh viên” là nỗ lực cải thiện những môn yếu kém, đồng thời càng cố gắng các môn sở trường để kéo điểm các môn điểm yếu.

Chắc chắn Dụ Văn Châu đã làm điều này rất tốt. Danh hiệu “Tay tàn” cũng chỉ là trò đùa vui mà thôi, Dụ Văn Châu sẽ không mất đi vị thế đại thần hàng top. Đối thủ cũng không bao giờ đơn giản xem thường anh là người có tốc độ tay đủ chuẩn chuyên nghiệp. Ah dựa vào nhiều năm nỗ lực luyện tập thiên phú ở lĩnh vực mình giỏi nhất để giảm thiểu sai sót khuyết điểm lớn nhất của bản thân. Anh đã chứng minh bản thân mình --- Mặc dù mục đích của ảnh không phải là điều này, nên anh cũng không lưu ý đến nó lắm.

Khi nói chuyện cùng Phương Duệ, Ngụy Sâm nêu ví dụ về những mặt của Dụ Văn Châu mà người khác không biết.

Cách đây rất lâu, khi Hoàng Thiếu Thiên mới vào trại huấn luyện, Ngụy Sâm rất không thích gương mặt này: “Hoàng Thiếu Thiên, nhóc thật là xấu xí!”

Hoàng Thiếu Thiên không hài lòng: “Nhan sắc của các đại thần đều rất xấu có hiểu hay không?”

Ngụy Sâm cười haha: “Nhan sắc của nhóc thật sự rất cao đó nha!”

Hoàng Thiếu Thiên muốn nói tiếp nhưng ở bên cạnh Dụ Văn Châu đã chen lời: “Ngụy đội nên khen cậu ấy rất đẹp trai.”

Vì vậy, trong một thời gian dài, quan hệ giữa Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu không được tốt.

Đối với lời nói độc miệng lâu lâu mới có của Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên đã lĩnh hội sâu sắc. Tỷ như lúc chiến đội mới thành lập chưa bao lâu, là lúc cần vật liệu nhất, Ngụy Sâm đi cướp boss thất bại nên mặt mày buồn rầu, ủ rũ. Hoàng Thiếu Thiên quyết định đi an ủi Ngụy Sâm.

Hoàng Thiếu Thiên nói: “Ngụy lão đại đừng bày ra vẻ mặt này, ai cũng có lúc như vậy, sau này nếu chúng tôi không vui lão nhìn thử qua là tâm trạng sẽ tốt hơn đó hahahaha. A, vào lúc này lão không vui thì làm…”

Dụ Văn Châu nói: “Anh ấy có thể tự nhìn vào gương.”

Ngụy Sâm tức giận chửi thề.

Hay là vào kỳ nghỉ, các thành viên Lam Vũ cùng nhau đi leo núi. Sau khi xuống núi, cả người Từ Cảnh Hi nằm bất động làm ổ trên xe nửa ngày, tương tự Vu Phong thở hổn hển vỗ vỗ hắn để mình ngồi vào một chút: “Cậu ổn chứ?”

Từ Cảnh Hi uể oải: “Em mệt lắm.”

Dụ Văn Châu ngồi ở phía trước, quay đầu và mỉn cười: “Đó là phù nề.”

Từ Cảnh Hi: “…”

Một ví dụ khác, Hoàng Thiếu Thiên tìm thấy tấm ảnh thời thơ ấu của Từ Cảnh Hi trong một đống mảnh vụn ở ngăn kéo. Nhìn kỹ một hồi, sau đó haha cười lớn và đưa cho các đồng đội nhìn: “A ui, Lão Từ thật sự quá đáng thương hahahaha, các ngươi nhìn tấm ảnh khi cậu ấy học tiểu học và liên tưởng đến bây giờ, Ặc đau lòng muốn chết, bé con đáng yêu ngày xưa chết đâu mất rồi (đọc ba lần) hahahaha!”

Dụ Văn Châu liếc nhìn khi đi ngang qua.

“Thiếu Thiên nói cái gì vậy.” Dụ Văn Châu nói, “Nó đã là chết rồi mà.”



Ví dụ trong trường hợp này, không chỉ một lần Hoàng Thiếu Thiên sâu sắc tiếc hận mình đã mất một đồng đội có thể cùng nói chuyện với mình trên sân đấu chỉ vì tốc độ tay có hạn, mất đi cơ hội thành lập song lời nói rác rưởi cho Lam Vũ. Cảm thấy vui mừng khi cùng với Dụ Văn Châu giành chiến thắng mà không cần chiến đấu. Thay vào đó, thỉnh thoảng người quen bị đội trưởng troll một câu trúng tim đen, biệt danh hoàng tử đá xoáy, mặt người dạ thú.

Các đội viên Lam Vũ chua xót.

Lúc nào anh ấy cũng mỉm cười. Khi thi đấu, Dụ Văn Châu có một loại sức mạnh đáng tin cậy.

Sự bình tĩnh và thờ ơ của anh ảnh hưởng tới tất cả các đội viên, đồng thời khả năng bày mưu hiến kế của anh mang lại hỗ trợ chiến thuật tốt nhất. Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn nhớ vào mùa giải thứ tư gặp phải đối thủ mạnh và thất bại trong trận đơn, Dụ Văn Châu đã nói điều gì với mọi người.

Lúc đó, bầu không khí trong phòng chờ ngưng đọng, tâm trạng của mọi người rất tệ. Mới nhận chức, còn trẻ và non, đội trưởng Lam Vũ đứng dậy khẽ ho, thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau đó anh nói: “Thi đấu còn chưa kết thúc. Không có cái gì trên thế giới là tuyệt đối, mà việc này chỉ khiến cho nỗ lực của chúng ta có ý nghĩa hơn.”

Giọng nói của Dụ Văn Châu không cao không thấp, giọng điệu đều đều, đứng dưới ánh sáng tự nhiên hắc vào từ cửa sổ, xung quanh là những hạt bụt li ti. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Thiếu Thiên chỉ có một nhận xét về Dụ Văn Châu.

Ngọa tào, quá soái.

Người như vậy, thế nào mà mọi người không công nhận được đây.

Theo cách này, trại huấn luyện Lam Vũ không còn thế giới của Kiếm sĩ nữa, cũng không thiếu những đứa trẻ đặt Dụ Văn Châu là mục tiêu của chúng. Một phép ẩn dụ cường điệu, nếu so sánh trại huyến luyện Lam Vũ là một hòn đá, Kiếm khách độc chiếm tám trận đánh, Thuật sĩ có một trận, trận đánh còn lại thuộc về các nghề nghiệp khác.

Lư Hãn Văn là người xuất sắc nhất trong trận đấu đó.

Lư Hãn Văn không chỉ là người trẻ tuổi nhất trong Lam Vũ, mà còn là người có trình độ học vấn cao nhất Lam Vũ. Đây vừa là yêu cầu của một gia đình, cũng cần thiết cho môn thể thao điện tử này, cũng thường cùng Hoàng Thiếu Thiên thảo luận.

“Rác bay ra khỏi tàu cực nhanh, nếu bay trúng vào người qua đường, nó sẽ gây thương tích đặc biệt nghiêm trọng.” Lữ Hãn Văn cắn cây bút, “Liệu nước từ trên trời rơi xuống có làm tổn thương mọi người không? Sau này khi ở trên cao, em không dám làm nước văng tung tóe nữa!”

“Đây là một vấn đề nghiêm túc” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Em có thể căn cứ vào gia tốc, khối lượng nước, lực để tiến hành tính toán, nói không chừng Lam Vũ có thể bồi dưỡng được một nhà khoa học đây...”

Dụ Văn Châu ho một tiếng, Hoàng Thiếu Thiên và Lữ Hãn Văn quay lại nhìn anh.

Dụ Văn Châu nói: “Hai người chưa từng bị ướt mưa à?”

Lư Hãn Văn thấy rằng đạo lý này mình không có cách nào phản bác.

Dụ Văn Châu đi tới hiền lành sờ đầu Lư Hãn Văn và hỏi một câu hỏi mà các học sinh trên thế giới đều ghét: “Bài kiểm tra thế nào?”

Lư Hãn Văn cũng giống như các học sinh trên thế giới, có chút chột dạ, đem phiếu điểm cầm ra.

“Tiểu Lư, bài kiểm tra lần này thành tích không được tốt cho lắm”. Khi Dụ Văn Châu nhìn thấy bảng điểm của Lư Hãn Văn, anh đột nhiên có cảm giác đau lòng: “Tuy em là tuyển thủ eSports, nhưng vẫn phải chú ý đến ảnh hưởng dư luận, học tập cũng không thể lười biếng.”

Lư Hãn Văn gật đầu, lấy ra đề kiểm tra và rà soát lại những sai sót của mình: “Chỗ này em sơ ý”.

Dụ Văn Châu nhìn kĩ, câu hỏi hóa học, hãy viết tên công thức H2C2O4.

Lư Hãn Văn trả lời là: Vi thảo chua (Wēi cǎosuān)
Đáp án là axit oxalic, Tiểu Lư trả lời Cǎosuān là được

Dụ Văn Châu: …

Một phóng viên đã từng hỏi qua Lư Hãn Văn là bội phục Dụ Văn Châu nhiều hơn hay là Hoàng Thiếu Thiên nhiều hơn. Lư Hãn Văn suy nghĩ về điều đó: “Không giống nhau, Hoàng Thiếu sẽ sử dụng lời nói tôi cần cố gắng hơn thông qua việc tập luyện và những lựa chọn hợp lý để biết rằng tôi có thể trở thành một kiếm khách giỏi. Còn đội trưởng sẽ cho tôi cảm giác, ừm, hẳn là nó phải như vậy, không có gì là mình không làm được.”

Bởi vì bản thân của anh chính là như thế, từng bước từng bước đi lên, dẫn dắt đội ngũ tiến tới đỉnh Vinh Quang.

End.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Thứ lỗi cho tui khi câu đầu tiên tui nói là cái này, nhưng đoạn mà so sánh Dụ đội lấy sở trường bù sở đoản giống như sinh viên qua môn ấy, tui đã thật không có tiền đồ mà cảm thấy thiệt tự hào khi tui giống Dụ~ Ấy da cái số chật vật qua ngày, tụi tui thiệt hợp nhau mà~

Đây là Dụ đội trong lòng tui sao??? *lí nhí* Dụ mean quá T_T À à Dụ đội tui chưa nói gì hết, anh đừng vừa cười vừa chuẩn mị mở kim khẩu đó. Ahuhuhuhu, có phải anh lấy nhầm kịch bản của Diệp Tu rồi không?! Ông Tu mặt tank, anh cũng không chịu thua kém mà miệng tank hở anh?! T_T

Lặng lẽ thắp cho bản thân một ngọn nến. *nhìn qua Hoàng Thiếu* Thắp thêm cho Hoàng một ngọn nến. *nhìn qua Nguỵ-max hư cấu khi đấu lời rác rưởi thua một thằng nhóc-Sâm* Thắp thêm cho Nguỵ lão một ngọn nến. *nhìn qua Từ-có ảnh dìm-Cảnh Hy* Thắp thêm... Thôi căn bản là Dụ đến đâu tui tài trợ nến cho Lam Vũ đến đó cho... Mọi người, thật sự, vất vả rồi!

Biết tại sao lời rác rưởi của Diệp- mặt tank-Tu nhất châm kiến huyết không? Tại vì nó đúng. Chuẩn. Độc. Biết tại sao lời nói của Dụ Văn Châu nghe vào thấy tuyệt vọng không? Tại vì nó đúng. Anh luôn nhìn thẳng vào cốt lõi vấn đề không trốn tránh, cũng hy vọng đội viên của anh làm thế. Không phủ một lớp sơn màu hồng mơ mộng lên thế giới, cũng đúng lúc mang đến ánh sáng cổ vũ cho mọi người. Làm hết sức mình, cũng động viên thúc đẩy đồng đội hãy như thế, từng bước từng bước một, và chúng ta sẽ tới đỉnh Vinh Quang.

Không hổ là lão đại trụ cột của Lam Vũ a. Cơ mà lợi hại hơn lão đại là ai?! Là Tiểu Lư =)) Mối thù giữa Miếu vs Cỏ đến cả Dụ Văn Châu cũng bó tay chịu trói nha~
 

Bình luận bằng Facebook