- Bình luận
- 8,423
- Số lượt thích
- 18,965
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Lục địa Aden.
Kỷ nguyên II.
Sách Khắc Tát Nhĩ nhìn kiếm sĩ đứng giữa làng. Hắn cắm trọng kiếm to lớn trên cỏ, trọng kiếm màu bạc sáng rực có thần văn đỏ sẫm lưu chuyển quanh lưỡi, trọng kiếm đã chém hắn khỏi bảo tọa Goddard, lưu vong đến Làng Thợ Săn nho nhỏ này. Hắn đứng trên hành lang gỗ của những dãy nhà xoay thành vòng bao quanh sân giữa, mà kiếm sĩ kia ngước mắt nhìn lên, không mảy may có cảm giác người trên kẻ dưới.
Đó là một Cuồng Kiếm Sĩ, tức Berserker của loài Kamael. Chiếc cánh lông vũ lớn uy mãnh khép sau lưng hắn, từng là biểu trưng của thiên thần mà mọi giống loài đều mơ ước. Nhưng nhìn người này hai mắt đỏ rực, da thịt toàn thân lúc nào cũng hơi hồng như thể có máu bừng bừng thiêu đốt, có điểm nào giống thiên thần? Bên cạnh hắn đứng một Light Elf không quá quy củ, tay cầm súng ngắn liên tục đổi băng đạn như đang nghịch, tay còn lại tung lên tung xuống một quả lựu đạn. Sách Khắc Tát Nhĩ biết hắn là Light Elf vì đã từng giao thủ, có chút qua lại. Còn về việc loài Light Elf xưa nay tóc vàng mắt xanh do thần sinh ra đã thế, kẻ này vì sao đầu đỏ, hắn không muốn biết.
Hắn xách thủ trượng xuống lầu, đứng xa xa nói.
“My lord.”
Chúng dân trong làng đều đổ ra trước cửa, nhưng không ai dám đến gần. Cuồng Kiếm Sĩ kia tay vẫn đặt trên chuôi trọng kiếm, cùng Chuyên Gia Đạn Dược trả lời.
“My lord.”
Lời lẽ tuy đúng mực, cả ba không ai có thái độ khiêm nhường nên có khi chào hỏi, dù là giữa các lãnh chúa với nhau. Sách Khắc Tát Nhĩ biết Lạc Hoa Lang Tạ không phải kẻ thích vòng vo, vì thế hỏi thẳng.
“Ngài hôm nay đến nơi này của ta, không biết có gì sai khiến.”
“Ta đến đây mong ngài cho phép hai ta vào Rừng Gương săn giết.”
“Ngài muốn săn gì nơi đó?”
“The Ores.”
Ores, tức Black Ore, là tên của một bảo vật mà bất kỳ anh hùng nào trên toàn lục địa cũng thèm muốn, nói hiếm không hiếm, nhưng giá của nó đủ đắt để các lãnh chúa phải suy nghĩ nhiều đêm trước khi quyết định dắt người đi săn, hoặc vung tay thu về một bộ. Rừng Gương thuộc địa phận Làng Thợ Săn nơi Lam Vũ đang đóng giữ, cuối rừng nơi Thác Angel ngày đêm gầm thét là chốn sinh sống của Sói Hoang Vô Hồn, một trong những con quái vật nắm trong tay bông tai Black Ore. Sách Khắc Tát Nhĩ vô thức nhìn đến đôi tai dài muốn quá đầu của tên Light Elf tóc đỏ. Không ngoài ý muốn thấy mất đi một chiếc bông tai bên trái. Hắn thầm mắng lũ thanh niên đỏm dáng ngông cuồng đánh phá khắp nơi, cả Lam Vũ chỉ có một set ring Black Ore hắn đang đeo, còn là thiếu một chiếc nhẫn lần trước trong lúc chạy khỏi Goddard rơi mất.
“Ô, nếu ta không đồng ý?”
“Hey Sách Khắc Tát Nhĩ lão cũng đừng quá bủn xỉn!” Bách Hoa Liễu Loạn nhảy dựng.
Sách Khắc Tát Nhĩ khịt mũi khinh thường. Hắn không phải kẻ rộng lượng, bản tâm rất không muốn bất kỳ kẻ nào khác ngoài Lam Vũ mình mạnh hơn, không cần nói đến hai kẻ trước mắt. Hắn đoán chắc chắn Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn mỗi tên đều có một set Black Ore riêng, nếu không lần trước chú thuật hắn cast cũng sẽ không bị kháng nhiều đến vậy. Hôm nay Bách Hoa Liễu Loạn không rõ đánh nhau với ai rơi mất một chiếc bông tai, lại đòi đến Rừng Gương của hắn săn bù, nói sao cũng khó khiến Sách Khắc Tát Nhĩ dễ chịu. Song hắn cũng biết, Song Hoa hai kẻ này chẳng phải người hiền, trước khi vào rừng đến báo với mình quả thật chưa hẳn cần thiết, mà nếu ngăn cản, bọn hắn cũng chưa hẳn sẽ không làm. Mượn lời Bách Hoa Liễu Loạn coi như bậc thang leo xuống, Sách Khắc Tát Nhĩ khẽ hừ.
“Rừng Gương hung hiểm, hai vị tự mình bảo trọng. Lam Vũ xưa nay không có mục sư cứu giá.”
Người người bên dưới cười rộ, Sách Khắc Tát Nhĩ không chờ tiễn khách, đã cầm thủ trượng bước trở vào nhà. Lạc Hoa Lang Tạ nhếch môi cười, rút kiếm gác vai, dắt Bách Hoa Liễu Loạn đi khỏi chiếc cầu treo phía Tây Bắc, đầu không ngoảnh lại.
Trong nhà gỗ, Sách Khắc Tát Nhĩ vén mành liếc nhìn.
Quả thật chỉ đến hai kẻ, không thêm một binh một tốt.
Rừng Gương âm u như mưa, nơi này không lúc nào không có hơi nước. Cuối rừng là thác nước lớn, rừng được bao bọc bởi một con sông uốn cong theo hình móng ngựa, quanh năm không thấy mặt trời, là nơi trú chân của vô số sinh linh thích bóng tối. Cổ thụ gốc lớn, nấm độc khổng lồ, dương xỉ nguyên sơ, dây leo giăng lối. Sinh vật sống trong Rừng Gương hiếu chiến, gặp người liền đánh, bất kể thị phi.
Bìa rừng là nơi cư ngụ của người Thằn Lằn. Người Thằn Lằn thường sống thành bầy, đi từng tốp, nhưng không hiểu vì sao ở Rừng Gương này, chúng lại hành động riêng lẻ. Giết chúng không khó, nhưng Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn lần này đến không phải để săn Thằn Lằn về nhắm rượu, lại đang ở địa bàn người khác, cách tốt nhất vẫn là yên tĩnh một chút. Một Kamael một Light Elf nhẹ nhàng thuần thục lách qua từng gốc cổ thụ, tầm nhìn của lũ Thằn Lằn cầm kiếm đi quanh Rừng Gương là bao xa, bọn hắn đã quen đến không cần tính không cần thử cũng biết, nếu không muốn nói vị trí từng con Thằn Lằn đứng, thói quen quay mặt hướng nào bọn hắn cũng thuộc đến nằm lòng. Nơi này trước khi thuộc về địa bàn Lam Vũ, đã từng là chiến trường diễn ra vô số trận chiến ác liệt, chết biết bao sinh linh lẫn quái vật, dù nó nằm sâu trong hốc núi, tối tăm như giấu mình trước thế giới hung tàn hiếu chiến. Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn từng ở Rừng Gương lăn lộn suốt bao năm, từng cành cây ngọn cỏ đều thuộc nằm lòng. Bọn hắn tuy hung hăng, nhưng không phải kẻ ngu dốt. Một đường tiến sâu vào rừng là một đường tính toán di chuyển cẩn thận. Chiếc cánh trên lưng Lạc Hoa Lang Tạ khép chặt, trọng kiếm cũng gác rất gọn trên vai. Ở Rừng Gương, ngươi tốt nhất nên là một u hồn lặng lẽ, bởi lũ quái vật hiếu chiến không phải là điểm đáng sợ nhất của chốn mịt mờ này.
Sở dĩ gọi là Rừng Gương, vì trong rừng có rất nhiều trụ đá bốn mặt là gương thủy tinh, biến một khu rừng với tán cây dày không thấu ánh nắng chỗ sáng chỗ râm. Trụ gương không biết đánh người, chúng chỉ nằm yên một chỗ, gốc cắm vào sâu dưới đất cỏ lầy, từng tầng dây leo xanh đỏ quấn quanh, như sinh ra đã là một phần của nhau. Thuở xa xưa không có quá nhiều trụ gương như thế, chúng chỉ tăng lên theo số người tiến vào rừng. Chỉ cần nhìn vào gương ấy, hoặc thành vong hồn, hoặc thành trụ đá. Luẩn quẩn quanh những gốc cổ thụ, là những vong hồn chiến binh đã mất đi cả tri giác, tay kiếm tay khiên lúc ẩn lúc hiện, nghe nói có thể đi xuyên người, xuyên cây cối, xuyên cả màn đêm.
Vượt qua khu người Thằn Lằn, trong rừng càng lúc càng tối. Thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên từ những trụ gương, nhưng tốt nhất ngươi không nên nhìn. Xa xa gần gần là vong hồn hay tinh linh, vong hồn biết tấn công, tinh linh nơi này thì không. Chúng lướt khắp trong không khí, trên những nụ hoa khổng lồ quái dị, trên vai ngươi, sau lưng ngươi, ôm lấy trụ gương vuốt ve mỉm cười, thân mình trong suốt cũng không có chân, nhưng hai mắt đặc biệt mị hoặc. Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn lại tiếp tục di chuyển tránh tầm nhìn của lũ vong hồn chiến binh, mà tiếng cười khanh khách như có như không của đám tinh linh cứ chui vào tai không ngừng.
“Ích gì?”
Bên trái.
“Ích gì?”
Phía trên.
“Ích gì? Ích gì?”
Bách Hoa Liễu Loạn cố sức khắc chế bản năng muốn quay đầu tìm giọng nói kia. Mỗi một bước chân, tiếng cười như gần như xa cứ quẩn quanh bên tai hắn.
“Ích gì, hỡi kẻ lang thang?”
“Ích gì, hỡi người dũng sĩ? Ích gì?”
Hắn nắm chặt súng, gân xanh bên thái dương nổi lên, mỗi lần đi qua khu vực này đều là một lần đối mặt sinh tử, mà bọn tinh linh lại không giết được. Vũ khí chạm không đến, pháp thuật không ăn thua, tác yêu tác quái muốn gì làm đó. Một con tinh linh lướt qua mặt hắn, cảm giác mát rượi phất trên tóc mái khiến hắn giật mình, tinh linh kia đã cười khúc khích bay đi thật xa mang theo tiếng vọng. Hắn thở phào ra một hơi, lại thấy tinh linh kia quay đầu, gương mặt phút chốc trở nên u uẩn, nó chìa một cánh tay trong suốt về phía hắn, nhìn hắn như thể có đau đớn gì đó vĩnh viễn không thể tan đi. Hắn bỗng thất thần, ngay một khắc đó, sát bên tai có người gọi:
“Ích gì, hỡi vương tử?”
Bách Hoa Liễu Loạn mãnh nhiên quay đầu. Một bàn tay chụp vào nửa bên mặt hắn, ngăn ánh sáng lạnh lẽo bắn thẳng đến từ trụ gương đột nhiên xuất hiện chếch sau lưng. Ánh mắt Lạc Hoa Lang Tạ có trách có lo.
Hắn khẽ nói.
“Điểm kháng phép của ngươi đâu cả rồi?”
Bàn tay kia vẫn áp trên má, Bách Hoa Liễu Loạn ngẩng đầu nhìn hắn. Lạc Hoa Lang Tạ đưa tay tháo chiếc bông tai màu bạc của mình, đeo lên vành tai dài quá đầu ló ra sau mái tóc đỏ của hắn. Bách Hoa Liễu Loạn muốn từ chối, nhưng không đủ mạnh để chống cự tên Kamael Cuồng Kiếm này, bị hắn ôm đầu vào ngực. Bàn tay Lạc Hoa Lang Tạ miết phần cuối vành tai nhọn nhẹ nhàng như vuốt một đóa hoa, dường như cảm thấy chưa đủ, lại dùng cả môi cảm nhận xem nó mềm mại thế nào. Viên ore đen khảm giữa ấn ký màu bạc lấp lánh, rơi trên lưỡi hắn như quả ngọt.
Xa xa một gốc cổ thụ, có tiếng nói không thuộc về tinh linh.
“Dạ Vũ, mù mắt ta rồi.”
Kỷ nguyên II.
Sách Khắc Tát Nhĩ nhìn kiếm sĩ đứng giữa làng. Hắn cắm trọng kiếm to lớn trên cỏ, trọng kiếm màu bạc sáng rực có thần văn đỏ sẫm lưu chuyển quanh lưỡi, trọng kiếm đã chém hắn khỏi bảo tọa Goddard, lưu vong đến Làng Thợ Săn nho nhỏ này. Hắn đứng trên hành lang gỗ của những dãy nhà xoay thành vòng bao quanh sân giữa, mà kiếm sĩ kia ngước mắt nhìn lên, không mảy may có cảm giác người trên kẻ dưới.
Đó là một Cuồng Kiếm Sĩ, tức Berserker của loài Kamael. Chiếc cánh lông vũ lớn uy mãnh khép sau lưng hắn, từng là biểu trưng của thiên thần mà mọi giống loài đều mơ ước. Nhưng nhìn người này hai mắt đỏ rực, da thịt toàn thân lúc nào cũng hơi hồng như thể có máu bừng bừng thiêu đốt, có điểm nào giống thiên thần? Bên cạnh hắn đứng một Light Elf không quá quy củ, tay cầm súng ngắn liên tục đổi băng đạn như đang nghịch, tay còn lại tung lên tung xuống một quả lựu đạn. Sách Khắc Tát Nhĩ biết hắn là Light Elf vì đã từng giao thủ, có chút qua lại. Còn về việc loài Light Elf xưa nay tóc vàng mắt xanh do thần sinh ra đã thế, kẻ này vì sao đầu đỏ, hắn không muốn biết.
Hắn xách thủ trượng xuống lầu, đứng xa xa nói.
“My lord.”
Chúng dân trong làng đều đổ ra trước cửa, nhưng không ai dám đến gần. Cuồng Kiếm Sĩ kia tay vẫn đặt trên chuôi trọng kiếm, cùng Chuyên Gia Đạn Dược trả lời.
“My lord.”
Lời lẽ tuy đúng mực, cả ba không ai có thái độ khiêm nhường nên có khi chào hỏi, dù là giữa các lãnh chúa với nhau. Sách Khắc Tát Nhĩ biết Lạc Hoa Lang Tạ không phải kẻ thích vòng vo, vì thế hỏi thẳng.
“Ngài hôm nay đến nơi này của ta, không biết có gì sai khiến.”
“Ta đến đây mong ngài cho phép hai ta vào Rừng Gương săn giết.”
“Ngài muốn săn gì nơi đó?”
“The Ores.”
Ores, tức Black Ore, là tên của một bảo vật mà bất kỳ anh hùng nào trên toàn lục địa cũng thèm muốn, nói hiếm không hiếm, nhưng giá của nó đủ đắt để các lãnh chúa phải suy nghĩ nhiều đêm trước khi quyết định dắt người đi săn, hoặc vung tay thu về một bộ. Rừng Gương thuộc địa phận Làng Thợ Săn nơi Lam Vũ đang đóng giữ, cuối rừng nơi Thác Angel ngày đêm gầm thét là chốn sinh sống của Sói Hoang Vô Hồn, một trong những con quái vật nắm trong tay bông tai Black Ore. Sách Khắc Tát Nhĩ vô thức nhìn đến đôi tai dài muốn quá đầu của tên Light Elf tóc đỏ. Không ngoài ý muốn thấy mất đi một chiếc bông tai bên trái. Hắn thầm mắng lũ thanh niên đỏm dáng ngông cuồng đánh phá khắp nơi, cả Lam Vũ chỉ có một set ring Black Ore hắn đang đeo, còn là thiếu một chiếc nhẫn lần trước trong lúc chạy khỏi Goddard rơi mất.
“Ô, nếu ta không đồng ý?”
“Hey Sách Khắc Tát Nhĩ lão cũng đừng quá bủn xỉn!” Bách Hoa Liễu Loạn nhảy dựng.
Sách Khắc Tát Nhĩ khịt mũi khinh thường. Hắn không phải kẻ rộng lượng, bản tâm rất không muốn bất kỳ kẻ nào khác ngoài Lam Vũ mình mạnh hơn, không cần nói đến hai kẻ trước mắt. Hắn đoán chắc chắn Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn mỗi tên đều có một set Black Ore riêng, nếu không lần trước chú thuật hắn cast cũng sẽ không bị kháng nhiều đến vậy. Hôm nay Bách Hoa Liễu Loạn không rõ đánh nhau với ai rơi mất một chiếc bông tai, lại đòi đến Rừng Gương của hắn săn bù, nói sao cũng khó khiến Sách Khắc Tát Nhĩ dễ chịu. Song hắn cũng biết, Song Hoa hai kẻ này chẳng phải người hiền, trước khi vào rừng đến báo với mình quả thật chưa hẳn cần thiết, mà nếu ngăn cản, bọn hắn cũng chưa hẳn sẽ không làm. Mượn lời Bách Hoa Liễu Loạn coi như bậc thang leo xuống, Sách Khắc Tát Nhĩ khẽ hừ.
“Rừng Gương hung hiểm, hai vị tự mình bảo trọng. Lam Vũ xưa nay không có mục sư cứu giá.”
Người người bên dưới cười rộ, Sách Khắc Tát Nhĩ không chờ tiễn khách, đã cầm thủ trượng bước trở vào nhà. Lạc Hoa Lang Tạ nhếch môi cười, rút kiếm gác vai, dắt Bách Hoa Liễu Loạn đi khỏi chiếc cầu treo phía Tây Bắc, đầu không ngoảnh lại.
Trong nhà gỗ, Sách Khắc Tát Nhĩ vén mành liếc nhìn.
Quả thật chỉ đến hai kẻ, không thêm một binh một tốt.
Rừng Gương âm u như mưa, nơi này không lúc nào không có hơi nước. Cuối rừng là thác nước lớn, rừng được bao bọc bởi một con sông uốn cong theo hình móng ngựa, quanh năm không thấy mặt trời, là nơi trú chân của vô số sinh linh thích bóng tối. Cổ thụ gốc lớn, nấm độc khổng lồ, dương xỉ nguyên sơ, dây leo giăng lối. Sinh vật sống trong Rừng Gương hiếu chiến, gặp người liền đánh, bất kể thị phi.
Bìa rừng là nơi cư ngụ của người Thằn Lằn. Người Thằn Lằn thường sống thành bầy, đi từng tốp, nhưng không hiểu vì sao ở Rừng Gương này, chúng lại hành động riêng lẻ. Giết chúng không khó, nhưng Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn lần này đến không phải để săn Thằn Lằn về nhắm rượu, lại đang ở địa bàn người khác, cách tốt nhất vẫn là yên tĩnh một chút. Một Kamael một Light Elf nhẹ nhàng thuần thục lách qua từng gốc cổ thụ, tầm nhìn của lũ Thằn Lằn cầm kiếm đi quanh Rừng Gương là bao xa, bọn hắn đã quen đến không cần tính không cần thử cũng biết, nếu không muốn nói vị trí từng con Thằn Lằn đứng, thói quen quay mặt hướng nào bọn hắn cũng thuộc đến nằm lòng. Nơi này trước khi thuộc về địa bàn Lam Vũ, đã từng là chiến trường diễn ra vô số trận chiến ác liệt, chết biết bao sinh linh lẫn quái vật, dù nó nằm sâu trong hốc núi, tối tăm như giấu mình trước thế giới hung tàn hiếu chiến. Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn từng ở Rừng Gương lăn lộn suốt bao năm, từng cành cây ngọn cỏ đều thuộc nằm lòng. Bọn hắn tuy hung hăng, nhưng không phải kẻ ngu dốt. Một đường tiến sâu vào rừng là một đường tính toán di chuyển cẩn thận. Chiếc cánh trên lưng Lạc Hoa Lang Tạ khép chặt, trọng kiếm cũng gác rất gọn trên vai. Ở Rừng Gương, ngươi tốt nhất nên là một u hồn lặng lẽ, bởi lũ quái vật hiếu chiến không phải là điểm đáng sợ nhất của chốn mịt mờ này.
Sở dĩ gọi là Rừng Gương, vì trong rừng có rất nhiều trụ đá bốn mặt là gương thủy tinh, biến một khu rừng với tán cây dày không thấu ánh nắng chỗ sáng chỗ râm. Trụ gương không biết đánh người, chúng chỉ nằm yên một chỗ, gốc cắm vào sâu dưới đất cỏ lầy, từng tầng dây leo xanh đỏ quấn quanh, như sinh ra đã là một phần của nhau. Thuở xa xưa không có quá nhiều trụ gương như thế, chúng chỉ tăng lên theo số người tiến vào rừng. Chỉ cần nhìn vào gương ấy, hoặc thành vong hồn, hoặc thành trụ đá. Luẩn quẩn quanh những gốc cổ thụ, là những vong hồn chiến binh đã mất đi cả tri giác, tay kiếm tay khiên lúc ẩn lúc hiện, nghe nói có thể đi xuyên người, xuyên cây cối, xuyên cả màn đêm.
Vượt qua khu người Thằn Lằn, trong rừng càng lúc càng tối. Thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên từ những trụ gương, nhưng tốt nhất ngươi không nên nhìn. Xa xa gần gần là vong hồn hay tinh linh, vong hồn biết tấn công, tinh linh nơi này thì không. Chúng lướt khắp trong không khí, trên những nụ hoa khổng lồ quái dị, trên vai ngươi, sau lưng ngươi, ôm lấy trụ gương vuốt ve mỉm cười, thân mình trong suốt cũng không có chân, nhưng hai mắt đặc biệt mị hoặc. Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn lại tiếp tục di chuyển tránh tầm nhìn của lũ vong hồn chiến binh, mà tiếng cười khanh khách như có như không của đám tinh linh cứ chui vào tai không ngừng.
“Ích gì?”
Bên trái.
“Ích gì?”
Phía trên.
“Ích gì? Ích gì?”
Bách Hoa Liễu Loạn cố sức khắc chế bản năng muốn quay đầu tìm giọng nói kia. Mỗi một bước chân, tiếng cười như gần như xa cứ quẩn quanh bên tai hắn.
“Ích gì, hỡi kẻ lang thang?”
“Ích gì, hỡi người dũng sĩ? Ích gì?”
Hắn nắm chặt súng, gân xanh bên thái dương nổi lên, mỗi lần đi qua khu vực này đều là một lần đối mặt sinh tử, mà bọn tinh linh lại không giết được. Vũ khí chạm không đến, pháp thuật không ăn thua, tác yêu tác quái muốn gì làm đó. Một con tinh linh lướt qua mặt hắn, cảm giác mát rượi phất trên tóc mái khiến hắn giật mình, tinh linh kia đã cười khúc khích bay đi thật xa mang theo tiếng vọng. Hắn thở phào ra một hơi, lại thấy tinh linh kia quay đầu, gương mặt phút chốc trở nên u uẩn, nó chìa một cánh tay trong suốt về phía hắn, nhìn hắn như thể có đau đớn gì đó vĩnh viễn không thể tan đi. Hắn bỗng thất thần, ngay một khắc đó, sát bên tai có người gọi:
“Ích gì, hỡi vương tử?”
Bách Hoa Liễu Loạn mãnh nhiên quay đầu. Một bàn tay chụp vào nửa bên mặt hắn, ngăn ánh sáng lạnh lẽo bắn thẳng đến từ trụ gương đột nhiên xuất hiện chếch sau lưng. Ánh mắt Lạc Hoa Lang Tạ có trách có lo.
Hắn khẽ nói.
“Điểm kháng phép của ngươi đâu cả rồi?”
Bàn tay kia vẫn áp trên má, Bách Hoa Liễu Loạn ngẩng đầu nhìn hắn. Lạc Hoa Lang Tạ đưa tay tháo chiếc bông tai màu bạc của mình, đeo lên vành tai dài quá đầu ló ra sau mái tóc đỏ của hắn. Bách Hoa Liễu Loạn muốn từ chối, nhưng không đủ mạnh để chống cự tên Kamael Cuồng Kiếm này, bị hắn ôm đầu vào ngực. Bàn tay Lạc Hoa Lang Tạ miết phần cuối vành tai nhọn nhẹ nhàng như vuốt một đóa hoa, dường như cảm thấy chưa đủ, lại dùng cả môi cảm nhận xem nó mềm mại thế nào. Viên ore đen khảm giữa ấn ký màu bạc lấp lánh, rơi trên lưỡi hắn như quả ngọt.
Xa xa một gốc cổ thụ, có tiếng nói không thuộc về tinh linh.
“Dạ Vũ, mù mắt ta rồi.”