Hoàn [PJ Batu 101.2019] [Hàn Diệp] Cưng à, cưng biến thành mèo rồi

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Cửu Cửu
Beta: Lãi, Oomi

(1)

Hàn Văn Thanh nhìn cảnh vật bốn phía đột nhiên trở nên cao lớn, anh không nắm giữ được khoảng cách cũng như cảm giác thăng bằng. Cúi nhìn "tay" của mình, anh nhìn thấy một chiếc móng mèo.

Phải, là móng mèo.

. . . Cái quỷ gì đang diễn ra?

Cho dù là người bình tĩnh như Hàn Văn Thanh cũng có cảm giác đầu váng mắt hoa, đốt thử vòng hương mấy ngày trước câu lạc bộ đưa tới, nói là để cho không khí trong nhà trở nên trong lành hơn, kết quả, sau khi tỉnh lại thì chính mình lại biến thành hình dáng buồn cười như thế này.

Hàn Văn Thanh thử đi vài bước, chân sau phối hợp với chân trước, run rẩy lảo đảo nhìn rất hài hước, nhưng may sao Diệp Tu còn đang ngủ, không nhìn thấy một bé mèo lạ lúc ẩn lúc hiện ở trong nhà.

Qua nửa giờ làm quen, cuối cùng anh cũng đã nắm được cách đi đứng, còn có thể nhảy lên nhảy xuống, Hàn Văn Thanh đem quần áo rơi dưới đất khi anh biến thành mèo, kéo tới góc phòng, nhét xuống gầm giường, cẩn thận để không làm ồn đến Diệp Tu, đi đi lại lại đến khi làm xong cũng mất nửa giờ, Hàn Văn Thanh mệt đến mức ngồi bệt trên thảm.

Anh nhìn bóng mình phản xạ trên cửa sổ sát đất, không rõ vì sao mình lại biến thành bộ dạng hiện tại, cũng không biết làm sao để biến trở lại, chỉ có thể im lặng quan sát tình hình.

Còn về vòng hương kia, rất nhanh sẽ cháy hết, Hàn Văn Thanh không tìm được nguyên nhân, chỉ có thể ở trong phòng suy nghĩ việc anh có thể làm bây giờ.

Vốn anh định ra ngoài xử lý công việc, bên Bá Đồ nếu thấy anh không đến, họ chắc chắn sẽ gọi điện thoại tới, Hàn Văn Thanh tìm được điện thoại di động của mình, dùng móng nhỏ mở khóa màn hình, vụng về gửi tin nhắn, chỉ có điều đệm thịt mềm mại (=^=), Hàn Văn Thanh dù dùng cách gì cũng vẫn luôn nhấn vài ký tự cùng một lúc.

Anh có chút ảo não, bộp bộp mà vuốt điện thoại, lại cảm thấy thế này quá ngốc, bất đắc dĩ xóa bỏ tin cũ sau đó cẩn thận gõ từng chữ từng chữ rồi gửi đi.

(2)

Khi Diệp Tu tỉnh lại, nhìn thấy chính là một bé mèo đen tức giận đang chiến đấu với một chiếc điện thoại nhìn rất quen mắt, sau đó lại không nỡ nặng tay. Nếu không phải hắn đang nằm mơ, thì chính là con mèo này thật con mẹ nó thật sự rất có linh tính, thế nhưng mèo này là từ đâu chạy vào a?

"Mèo nhỏ."

Diệp Tu nhìn thấy bé mèo đen đột nhiên cứng đờ, từ phía đuôi, lông bắt đầu xù lên, đôi mắt trong veo màu nâu sẫm trừng hắn, còn gầm gừ với hắn, cực kì không có thiện ý. Diệp Tu cảm thấy thú vị, chậc một tiếng, dám đe dọa ca, rất can đảm a!

Tuy nhiên, bé mèo này da lông bóng loáng; so với mèo hoang bình thường thì lớn hơn một chút, giống như được nuôi trong nhà.

"Mi từ đâu vào? Lão Hàn đi ra ngoài quên đóng cửa sổ sao?"

"Meo!" Diệp Tu!

"Ai. . . đừng kêu meo meo với ca, ca cũng đói bụng. . . còn thừa sẽ cho mi."

Nói xong cũng không quản bé mèo đen, đi vào nhà bếp tìm bữa sáng Hàn Văn Thanh lưu lại, Hàn Văn Thanh ngập ngừng một chút, cuối cùng đi theo phía sau Diệp Tu, nhìn hắn không mặc quần ngủ, đôi chân trắng mịn cứ lắc la lắc lư, còn có thể nhìn thấy dấu hôn trên bắp đùi phấn nộn. Trên người chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ, còn không cài nút, từ góc độ của một con mèo nhìn lên, cái gì cũng đều thấy rất rõ.

Biến thành mèo đã rất khó chịu, còn bị người yêu của mình câu dẫn ra dục vọng, nếu để Diệp Tu biết được, anh thật sự không biết làm thế nào để ngăn được cái miệng thiếu đánh của hắn ── dĩ nhiên, trực tiếp "lấp kín" cũng được.

"Meo! Meo meo!" Hàn Văn Thanh ở bên chân Diệp Tu quấy nhiễu, thử khiến Diệp Tu hiểu ý đi thay quần áo, thế nhưng Diệp Tu nghe không hiểu, ngáp một cái, cắn miếng trứng chiên, nhìn tờ giấy Hàn Văn Thanh kẹp ở dưới đĩa.

"Lão Hàn ra ngoài rồi. . . Quá tuyệt vời!"

Bé mèo đen cũng chính là Hàn Văn Thanh nghe đến khẩu khí của Diệp Tu vui vẻ như thế, dục hỏa lập tức biến thành lửa giận, ngồi ngay ngắn ở một bên nhìn Diệp Tu chơi đùa thế nào khi anh không ở nhà.

"Ách, suýt chút nữa đã quên mất mi." Diệp Tu ngồi xổm xuống, Hàn Văn Thanh lùi lại mấy bước mới không đối mặt với đôi chân mở ra của Diệp Tu, anh lúng túng nghiêng đầu sang một bên lại khiến Diệp Tu có cơ hội sờ đầu anh.

"Lông rất mềm. . . chắc chắn là có người nuôi. Bé mèo nhỏ, hình thể của mi như vậy là đã trưởng thành rồi, chờ lão Hàn quay về liền kêu lão ấy dẫn mi đi tìm chủ nhân, đưa mi về nhà."

── Về đâu, nhà của anh ở đây.

Hàn Văn Thanh bĩu môi, dùng móng mèo đập đập tay Diệp Tu, anh chỉ muốn giống như bình thường vỗ tay hắn để hắn đừng nghịch, chỉ là ở trong mắt Diệp Tu, hành động này lại giống như là bán manh.

"Mi bán manh xin ca giữ mi lại cũng vô dụng thôi, cái này phải hỏi lão Hàn."

Ai cùng em bán manh chứ! Hàn Văn Thanh liếc mắt, càng ra sức đánh Diệp Tu, giống loài khác biệt thật thiếu ăn ý a.

Diệp Tu duỗi tay sờ sờ tai anh, sau đó nghiêng đầu nghĩ linh tinh. "Lão Hàn đem giấu thuốc lá ở đâu a, để ca nghĩ xem. . ."

Em cho rằng đồ tôi giấu có thể để em tìm được dễ dàng như vậy? Hàn Văn Thanh thấy giao lưu vô dụng liền đổi về tư thái cao lãnh, lạnh lùng nhìn Diệp Tu tìm kiếm khắp nơi.

Thế nhưng anh có chút mất mát, còn tưởng rằng Diệp Tu có thể nhìn ra.

(3)

"Meo." Diệp Tu.

Anh thử kêu một tiếng nhỏ, không nghĩ đến Diệp Tu lần này lại quay đầu nhìn anh chăm chú, lại đến trước mặt Hàn Văn Thanh, sờ sờ cằm còn chưa có cạo râu.

"Hử? Gọi ta làm gì?"

"Meo, meo." Đem quần áo mặc vào, cạo râu đi, thuốc lá của em tôi giấu rất kĩ, đừng tìm nữa.

Hàn Văn Thanh nghiêm túc nhìn Diệp Tu, người sau phì cười ra tiếng, bé mèo đen cho rằng hắn nghe không hiểu rồi lại nói anh bán manh, lập tức tức giận quay đầu định đi, Diệp Tu lại một phát tóm lại, sau đó cọ cọ vào lớp lông mềm của bé mèo, bật cười:

"Ai ai, thế nào lại cảm giác như lão Hàn đang giáo huấn ta vậy, mi có phải là do lão Hàn nuôi hay không a?"

"Meo!" Tôi chính là Hàn Văn Thanh!

"Hử? Đúng rồi, vừa nãy thấy mi nghịch điện thoại, của ai vậy a?"

Diệp Tu ôm bé mèo đen, đem chiếc điện thoại nhìn có vẻ quen mắt kia nhặt lên, vừa đến gần liền xác định là của Hàn Văn Thanh, việc này khiến hắn nhíu mày lại. Hàn Văn Thanh vì sao lại quên mang điện thoại, còn rơi ở đây bị một con mèo đem ra nghịch?

Hắn mở lịch sử trò chuyện ra xem, chỉ có một cuộc điện thoại gọi về nhà hôm qua, lại kéo tiếp thì phát hiện ra còn có một tin nhắn được gửi đi. Chữ sai hơi nhiều, nhưng vẫn có thể hiểu.

"Hôn nay xun nghỉ, nếu ngày mai tôi vânz không xuất hiênj thì đến nhà timg tôi."

*(Hôm nay xin nghỉ, nếu ngày mai tôi vẫn không xuất hiện thì đến nhà tìm tôi.)

"Ý gì. . . Lão Hàn đâu?"

Diệp Tu vừa nhìn liền biết không ổn, chạy vào phòng, có lẽ là đi thay quần áo, Hàn Văn Thanh lòng vòng một chỗ, muốn nói cho Diệp Tu biết anh ở ngay đây, anh sợ Diệp Tu đi ra ngoài tìm, lại phát hiện căn bản không tìm thấy, kết quả sẽ làm lớn chuyện để mọi người cùng đi tìm kiếm anh.

Anh nhân lúc Diệp Tu đang thay đồ, nhảy lên bàn, chạy về phía chiếc điện thoại, nhào tới đem nó ngậm đi. Diệp Tu ai một tiếng, muốn cướp điện thoại lại, Hàn Văn Thanh vừa giữ được điện thoại liền bắt đầu gõ chữ.

Diệp Tu đột nhiên yên tĩnh, nhìn nhìn, sau đó hai mắt hắn mở lớn, nhìn thấy chữ dần dần được gõ ra:

"Diệp Tu, tôi là Hàn Văn Thanh."

Ừ, lần này không có chữ nào sai. Hàn Văn Thanh hài lòng ngồi trước điện thoại, Diệp Tu lại cả người ngây ngốc.

"Meo!" Diệp Tu tỉnh lại đi!

"Tui, tui kháo ── "

(4)

Diệp Tu vốn không tin, thế nhưng mèo dùng điện thoại gõ chữ là không khoa học, hơn nữa hắn càng nhìn đôi mắt của bé mèo đen, càng cảm thấy giống Hàn Văn Thanh đang trừng mình, loại khí chất đó không thể bắt chước được.

Dĩ nhiên có thể miễn cưỡng nói là do hắn tưởng tượng, nhưng như vậy không phải thừa nhận mình bị một con mèo dọa dẫm sao? Cũng quá mất mặt rồi! Diệp Tu gật đầu, cứ vậy đi, bắt đầu dùng điện thoại gõ chứ đối thoại cùng bé mèo đen.

Trừ hỏi rõ nguyên nhân, sợ con mèo này là người khác xuyên không vào, hắn còn hỏi rất nhiều vấn đề tư mật, chuyện xấu của từng người từng người đều được lôi ra, còn bị Hàn Văn Thanh trừng khinh bỉ, Diệp Tu cũng coi như tin tưởng người yêu Hàn Văn Thanh của hắn đang ở trong thân thể bé mèo đen này.

"Thật sự là làm bậy a. . . Anh nói không biến trở lại được thì phải làm sao?"

Hàn Văn Thanh lắc đầu ra hiệu không biết, liếm liếm lông, bản năng của mèo khiến anh ban ngày liền mơ màng muốn ngủ, hơn nữa ánh mặt trời chiếu vào ấm áp, Hàn Văn Thanh tìm một chỗ trên thảm, đem mình cuộn thành một đoàn.

"Này, đừng ngủ a! Tôi còn không ngủ tiếp. . . Lão Hàn, Hàn Văn Thanh?"

Diệp Tu vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bé mèo đen miễn cưỡng ngẩng đầu liếc mình, ngáp một cái liền quay lại, không thèm quan tâm dáng ngủ của bản thân, thật là. . . Diệp Tu giơ tay lên, tốc độ tay bùng phát vỗ một cái.

"Meo!" Diệp Tu, không cần vỗ!

Hàn Văn Thanh nhạy bén nghe được tiếng cười, tạc mao vồ tới, Diệp Tu cười trộm, chạy đi. Hàn Văn Thanh đuổi theo, phát hiện thân thủ của mèo tuy nhanh nhẹn hơn, nhưng không có cách nào đè Diệp Tu xuống đất giống trước kia. Anh từ bỏ, quay về nằm trên thảm, theo bản năng mà ngủ mất.

Diệp Tu bĩu môi phát hiện anh không muốn chơi, đi tới máy tính ở trước mặt, đăng nhập vào Vinh Quang, dư quang ngẫu nhiên liếc đến bé mèo nằm dưới ánh mặt trời, lông đen mượt phát sáng, hắn đột nhiên muốn kéo bé mèo đen kia tới, đặt trên đùi mình dùng sức vuốt ve.

Tuy nhiên hắn sợ trêu chọc bé mèo đen trên mặt sẽ có thêm mấy vết cào, Diệp Tu phát hiện mình phân tâm, bất ngờ lại có suy nghĩ tắt Vinh Quang đi sờ mèo.

"Mình này là đang phát cuồng sao?"

Nhưng nghĩ đến bé mèo kia là Hàn Văn Thanh, anh biến thành thế này quá mức chọc người yêu thích, quả thực là phạm quy. Cho nên muốn sờ cũng không có gì đáng trách, Diệp Tu tìm cớ cho mình, cầm notebook đem chiến trường dời đến một bên sô pha, chân kề sát vào Hàn Văn Thanh, anh chỉ động động người nhưng vẫn không mở mắt.

Diệp Tu một bên chơi Vinh Quang, tay rảnh rỗi liền sờ Hàn Văn Thanh, anh cũng không giãy dụa, để yên cho Diệp Tu sờ soạng.

Hắn nghĩ nếu lão Hàn biến trở về, có thể cân nhắc nuôi thêm một bé mèo.

(5)

Hàn Văn Thanh kỳ thực không hề ngủ, chỉ là lười biếng không muốn động, động tĩnh của Diệp Tu anh đều nghe được. Nhìn hắn ngoan ngoãn mà sờ mình, khiến Diệp Tu không phá không nháo mà lẳng lặng ngồi ở bên người cũng rất tốt.

Quá thoải mái khiến anh sơ ý một chút, khi Hàn Văn Thanh chú ý, ảo não phát hiện mình vẫn đang nằm từ nãy tới giờ.

Hơn nữa còn trở mình, lộ ra cái bụng mềm mại.

Anh mở mắt nhìn Diệp Tu đang nhai kẹo cao su ── đó là thứ thay thế khi thèm thuốc lá ── đang chuyên chú đánh Vinh Quang, cướp xong boss liền đưa tay qua tính sờ sờ, bị Hàn Văn Thanh vỗ một cái.

"Tỉnh ngủ a."

"Meo ô." Tỉnh rồi, mấy giờ rồi?

"Nói tiếng mèo tôi nghe không hiểu a."

Diệp Tu giang hai tay như hỏi Hàn Văn Thanh có muốn tới đánh một trận hay không. Hàn Văn Thanh nhảy lên, đối diện với màn hình phóng đại, khổ não không biết làm cách nào để đem hai móng nhỏ với tới chuột và bàn phím, nhưng Diệp Tu tiếp quản chuột, anh hiểu ý tập trung ấn phím kĩ năng.

Mặc dù cảnh tượng có chút kì lạ nhưng pháp sư chiến đấu vẫn có thể đánh ra liên kích, thậm chí là huyễn văn ma pháp. Hàn Văn Thanh chuyên chú gõ bàn phím, tay còn lại của Diệp Tu thì cọ cọ đám lông của bé mèo, nhột đến cười ra tiếng.

"Lão Hàn biến thành mèo mà kỹ thuật vẫn rất không tệ a."

"Meo." Phí lời.

"Ai, tôi thế nào cảm giác giống như anh đang mắng tôi?"

"Meo ô." Ngu ngốc.

"Anh thật đang mắng tôi sao!"

"Meo." Diệp Tu.

Hàn Văn Thanh nhảy khỏi chân Diệp Tu, không biết nghĩ thế nào lại nhảy trở về.

"Làm gì đây, muốn biến thành người cướp boss về sao?"

"Meo." Không nhàm chán như vậy.

"Ừ, vậy thì bỏ đi. Boss này Hưng Hân chiếm vậy."

"Meo meo." Tùy em.

(6)

Hàn Văn Thanh cảm thấy dùng bộ dáng này đi đánh Vinh Quang trong lòng có chút không cam. Anh còn có thể đánh tốt hơn, nếu đây là bàn tay của con người, anh có thể nhấn nhiều phím hơn. Còn có, anh không ủng hộ góc độ công kích vừa rồi của Diệp Tu, anh muốn đột phá ở phía trên cùng bên phải.

Hơn nữa Diệp Tu còn ở bên tai anh phả nhiệt khí, thật là làm người ta khó chịu, còn có cánh tay đem anh vây lại khiến anh không thể quen được, vẫn luôn là anh làm vậy với Diệp Tu. Bên tai nghe hắn trêu chọc vài câu.

"Lão Hàn, đừng lo lắng, sẽ biến trở lại thôi."

Diệp Tu xoa xoa mông Hàn Văn Thanh, bị anh căm phẫn đập một phen.

"Tôi chờ anh trở lại." Nói thật nhu tình, tay lại bắt lấy chân trước của bé mèo đen, giống như chơi bắt tay.

Mèo đen đem chân trước rút ra, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Diệp Tu, như đang nói anh sẽ biến trở lại.

"Không biến về cũng không sao, tôi nuôi anh." Một tay khác của Diệp Tu lại phủ lên, ánh mắt chán ghét.

"Meo." Không cần em nuôi.

Bé mèo đen không vui, lại đem chân trước rút ra, Diệp Tu lại đem tay đặt lên.

"Như vậy nghĩa là tôi không bị cấm hút thuốc nữa rồi."

Mèo đen đùng một cái đem chân trước đập lên mu bàn tay của Diệp Tu, Diệp Tu bật cười, cũng làm theo động tác đó.

"Đáng tiếc sau này Vinh Quang không ai thắng được ca."

Mèo đen không chút do dự đem chân trước rút ra, sau đó cắn Diệp Tu một ngụm.

Diệp Tu cười rộ lên, đem Hàn Văn Thanh ôm lại, dùng sức cọ anh.

"Lão Hàn, anh như vậy thật sự là cực kỳ đáng yêu."

"Meo!" Hồ nháo! Ai đáng yêu chứ!

"Lão Hàn. . ." Diệp Tu dụi dụi bé mèo đen, cọ cọ mũi nó, trước khi bị ghét bỏ kịp hôn nó một ngụm.

"Anh biến thành dạng gì, tôi cũng đều thích anh."

(7)

Một trận khói trắng tỏa ra, sau khi tan hết, Diệp Tu đang chống người bật cười lại ai ai kêu thảm thiết, Hàn Văn Thanh quá nặng.

"Rất đáng yêu chứ?"

"Sau khi biến thành người thì có chỗ nào đáng yêu, anh là đang lõa thể, không phải một thân lông mềm mềm." Diệp Tu vỗ cơ ngực trước mắt, Hàn Văn Thanh toàn thân trần trụi nằm đè lên người hắn, nặng đến đòi mạng.

Hàn Văn Thanh hừ lạnh đứng dậy, trong tiếng kinh hô của Diệp Tu đem người khiêng tới phòng ngủ.

"Ngọa tòa! Làm gì làm gì ── ban ngày tuyên dâm a!"

"Là em thiếu làm."

"Tôi chỗ nào thiếu làm chứ! Tôi thật hoài niệm hình dáng mèo của anh khi nãy mà.”

"Ngậm miệng."

Diệp Tu bị quăng lên chiếc giường mềm mại, Hàn Văn Thành lập tức đè xuống, hai người trao đổi một cái hôn nồng cháy, Diệp Tu đè lại tay Hàn Văn Thanh, rướn người hôn khóe môi anh.

"Hoan nghênh trở về."

Sóng mắt Hàn Văn Thanh lưu chuyển, Diệp Tu trưng ra gương mặt khiến người ta ghét, còn anh đã quyến luyến gần mười năm, anh ôn nhu hôn Diệp Tu. Nói: "Tôi đã trở về."

── Đây mới là cuộc sống thuộc về anh.

Có thể cùng Diệp Tu cãi nhau, trêu chọc nhau, cùng nhau chơi Vinh Quang, PK. Khi mệt mỏi liền ôm lấy hắn, nghe hắn thao thao bất tuyệt, tán gẫu về bữa sáng, bữa trưa, bữa tối của hôm sau, lại nói chuyện tỉ lệ thắng trận của pháp sư chiến đấu và nhà quyền pháp.

Bình dị, Vinh Quang cùng Diệp Tu.

Cho nên biến thành mèo cái gì đều cút hết sang một bên đi!
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Hàn Văn Thanh ngập ngừng một chút, cuối cùng đi theo phía sau Diệp Tu, nhìn hắn không mặc quần ngủ, đôi chân trắng mịn cứ lắc la lắc lư, còn có thể nhìn thấy dấu hôn trên bắp đùi phấn nộn.
Aaaaa, chính là nó! Cuối cùng thì lắc la lắc lư à?
Oaoaoa lão Hàn hóa mèo, manh thì manh đấy, nhưng vẫn bá khi bức người! Còn nữa, cái câu cuối cùng, vừa làm người ta leo ra từ cái hố deep, vừa khiến người ta cười bay lololol
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,949
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#6
Aaaaaaaa, mèo con Hàn Văn Thanh!! Moe quá moe quá moe moe quá! *lăn lộn* *cào tường* Trời ơi Hàn lão đại, anh cũng đừng cào cào run rẩy nữa, anh cào thẳng một đường vào tim tui (và Tu) rồi, làm tim tui (và Tu) cũng run rẩy theo.

Mèo này là lông đen mà, tại sao tim cũng đen như vậy T_T Nhắm mắt lại đi, nhìn nữa sẽ mù đó a a a a.

Tui không chịu, cái cục tròn tròn này quá moe rồi! Ngay cả dù nó có khí chất Bá Vương của Hàn đội tui vẫn thấy moe quá, bảo sao Tu không nghiêm túc suốt ngày đùa giỡn mèo nhỏ a~

Hí hí hí, tui chỉ là một đứa fan não tàn của Hàn đội, Hàn mèo của tui dùng móng vuốt nhỏ bé đệm thịt mềm mềm thôi cũng đủ bán hành người chơi nha~ (Phần não không tàn của tui đang gào thét: Chi tiết này thật không khoa học a!) Khoa học gì đều cút! *đá bay não một vạn dặm* Vậy chú nói tui nghe, cái độ dễ thương của mèo Hàn nghịch thiên như vậy có khoa học không?

Diệp Bất Tu anh làm tui thiệt thất vọng! Mấy việc này không phải là nên “Xác nhận qua ánh mắt, anh liền biết gặp đúng người rồi” sao? Tại sao còn phải hỏi xoáy đáp xoay vậy nữa chứ? Hãy nhìn vào ánh mắt đầy chân (sát) thành (khí) của Hàn Văn Thanh đại đại nào.

Trời ơi hai ông già này có còn để người ta sống không vậy trời! Tự giác ra dáng lão tình nhân chút đi mấy đại thần của tui, cứ ngọt như đường phèn, hở chút là đè là ôm là xoa thế này thì muốn fan (girl) sống sao?!

Xin lỗi Hàn đội nhưng lần này tui theo phe Diệp Tu! Rõ ràng là Diệp Tu nói đúng a, dáng vẻ làm mèo của anh dễ thương hơn nhiều, còn có bụng nhỏ mềm mềm nữa, hình người thật không đáng yêu chút nào! Ờ nhưng mà hình như Diệp Tu không có vấn đề với nó. Mà căn bản là không thể có được, vì ổng còn đang bị đè kìa... *cụp tai mèo che mắt lại*

Trời ơi fic này dễ thương quá đi mất!! Tui không biết tui nên bấn Hàn meo hơn hay bấn Diệp giở trò lưu manh với Hàn meo hơn nữa đây. Cảm ơn chủ nhà chọn và edit fic hay quá a, tui là tui thấy hai chữ “Cưng à” dịch hay quá xá, thật sự nhìn vào tựa thôi đã thấy tò mò fic sẽ viết gì rồi~ ^^
 

Bình luận bằng Facebook