- Bình luận
- 291
- Số lượt thích
- 2,292
- Fan não tàn của
- Diệp thần Tán ca
Tác giả: 言华
Edit: Neko-chan
CP: Tiêu Thời Khâm x Đới Nghiên Kỳ
Phụ diễn: Một vài tuyển thủ chuyên nghiệp
Tình trạng: Hoàn
------
Tiêu Thời Khâm vừa đăng nhập QQ, thu nhỏ khung chat để ở góc dưới phải màn hình, biểu tượng của group nào đó liên tục nhảy lên.
Thầm nghĩ chắc là Hoàng Thiếu Thiên vì cái gì đó lại spam trong nhóm, anh ngựa quen đường cũ nhìn qua những nhóm khác trước rồi mới click vào group chat tuyển thủ chuyên nghiệp.
. . . Kết quả anh bị cảnh tượng @Diệt sinh linh làm cho chấn động.
Tuyển thủ chuyên nghiệp cũng kì lạ, trong group đột nhiên thấy ID Diệt Sinh Linh hay là gì gì đó online, chỉ cần một người bắt đầu là mọi người cùng xúm vào xếp hàng tag, khi ấy Tiêu Thời Khâm là như vậy, chỉ thấy một dàn @Diệt sinh linh cùng với mấy câu nói chuyện phiếm.
Dạ Vũ Thanh Phiền: @Diệt sinh linh mau ra đây mau ra đây mau ra đây
Thương Lâm Đạn Vũ: Tiếp theo @Diệt sinh linh
Phong Thành Yên Vũ: Chậc chậc. . . @Diệt sinh linh
Mộc Vũ Tranh Phong: @Diệt sinh linh
Vô Lãng: Này nhất định phải @Diệt sinh linh
Nhất Diệp Chi Thu: Có chuyện gì vậy [hoang mang]
Phi Đao Kiếm: @Diệt sinh linh
Triều Tịch: Tôn Tường cậu trực tiếp hỏi đội phó nhà cậu đi. @Diệt sinh linh
. . .
Tiêu Thời Khâm xem hết lịch sử chat trong một phút, kéo xuống thế mà vẫn đang spam.
Diệt Sinh Linh: . . . Có chuyện gì sao?
Tiêu Thời Khâm thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay là tuần nghỉ hè thứ ba, không có thi đấu, cũng không có event nào. Từ giờ tới lúc mùa 11 bắt đầu còn nửa tháng, anh đã sớm về câu lạc bộ, Phương Học Tài cùng Tiểu Đới cũng đã về rồi —— nói tóm lại, Tiêu Thời Khâm nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra tại sao mọi người đồng loạt tag anh.
Dạ Vũ Thanh Phiền: Đm đm đm đm đm mau mau vào khai báo! Giả vờ vô tội cái gì hả loại chuyện này còn giả vờ vô tội sao???
Đào Lạc Sa Minh: +1
Phi Đao Kiếm: +2
Phòng Phong / Đông Trùng Hạ Thảo: +3
Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa: +10086
Tiếu Ca Tự Nhược: . . .Con số này không khoa học á há há há
Phong Thành Yên Vũ: Phương thoát đoàn đừng lên tiếng những lúc như thế này, Tiêu Thời Khâm mau mau khai báo sự thật.
Diệt Sinh Linh: . . .Khai cái gì mới được, coi như là tra tấn bức cung tui cũng phải biết tội danh của mình đã chứ, không phải trêu đùa nha.
Anh đang hoang mang, bỗng thấy Dụ Văn Châu ib cho mình.
Sách Khắc Tát Nhĩ: http://weibo. com/***********/**********
Sách Khắc Tát Nhĩ: Tội danh đây
Diệt Sinh Linh: . . .
Diệt Sinh Linh: Tội gì mà tội, có cần khoa trương như vậy không
Sách Khắc Tát Nhĩ: Cần
Diệt Sinh Linh: Tui đi xem cái đã
Thầm oán Dụ Văn Châu tâm càng ngày càng bẩn, Tiêu Thời Khâm mở địa chỉ weibo kia, hiện ra rõ ràng là một cái tus Phương Học Tài mới đăng.
@Quỷ Mị Tài: Chờ chút, đây không phải chuyển phát nhanh đội trưởng nhận được hôm đó sao? [hóng hớt][hóng hớt] //@Loan Lộ Âm Trần V: Hôm nay nhận được cái ly siêu cute, khoe hàng nà. [hình ảnh]
Tiêu Thời Khâm: ". . ."
Tên phản đồ Phương Học Tài này.
Anh vừa ôm trán vừa về giải thích trong group chat.
Diệt Sinh Linh: Cái ly kia là trong một lần mua trên mạng thấy, tui thấy hình vẽ rất đáng yêu, in cũng đẹp nên mua thêm một cái hình Loan Lộ Âm Trần.
Diệt Sinh Linh: Chuyện là như vậy, mấy người não bổ ra cái gì thế
Sách Khắc Tát Nhĩ: Giải thích chính là che giấu
Dạ Vũ Thanh Phiền: Che giấu chính là xác nhận
Vô Lãng: [đập bàn cười]
Tiếu Ca Tự Nhược: [đập bàn cười]
Hải Vô Lượng: [đập bàn cười]
Diệt Sinh Linh: . . . Dù sao tui giải thích rồi đó, tin hay không thì tùy
Tiêu Khời Khâm tắt khung chat, mở cửa sổ Vinh Quang full screen, hỏi trưởng công hội xem có xuất hiện BOSS dã đồ không. Bên kia hội trưởng công hội Lôi Đình còn chưa trả lời, cửa phòng huấn luyện bị đẩy ra.
Mấy ngày gần đây Đới Nghiên Kỳ tới cũng không sớm, nên lúc này Tiêu Thời Khâm tưởng là Phương Học Tài, không ngẩng đầu lên thở ra một cái: "Học tài, cái weibo kia của cậu là sao."
". . .Chuyện này, em cũng muốn biết."
Kết quả thanh âm lọt vào tai, là giọng của Đới Nghiên Kỳ.
Tiêu Thời Khâm: . . .
Anh ho nhẹ một tiếng, tháo tai nghe xuống, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang ôm chén ở đằng sau. Đới Nghiên Kỳ buộc hai bím tóc hai bên, mặc đội phục Lôi Đình, khiến anh nhịn không được nhớ lại khi ấy cô mới từ trại huấn luyện tiến vào chiến đội.
Ngọt ngào lại cũng tràn đầy sức sống, đến mức khi đang bắt tay với Đới Nghiên Kỳ, Tiêu Thời Khâm không tự giác thất thần:
Hóa ra đội phục Lôi Đình mặc trên người con gái đẹp như vậy.
Đới Nghiên Kỳ trước sau vẫn cười rất vui vẻ, có điều lần này lại thêm chút gì đó: "Em còn cho rằng là fan hâm mộ tặng. . . Không nghĩ tới là đội trưởng tặng nha."
Trước kia cô có một cái ly phi thường cute, in hình con mèo đen với cuộn len, mềm mềm moe vô cùng được lòng những cô gái ở độ tuổi này. Đới Nghiên Kỳ dùng cái ly kia hơn một năm, không nghĩ tới lần này về câu lạc bộ không cẩn thận làm vỡ.
Cô vốn nghĩ khi nào rảnh lại đi mua một cái, kết quả mới được hai ngày trên bàn liền xuất hiện một chiếc ly sứ được đóng gói cẩn thận. Trên ly in hình Loan Lộ Âm Trần bản chibi, pháp sư nguyên tố nho nhỏ ôm pháp trượng trong ngực, hỏa điểu xinh đẹp bay lượn xung quanh nàng.
Lập tức Đới Nghiên Kỳ liền thích cái ly này. Bọc giấy bên ngoài không ghi gì nên cô chỉ cho là bảo an mang quà của fan lên cho cô, còn đặc biệt chụp đăng lên weibo để nói cho người kia cô rất thích món quà này.
Nguyên bản cũng không có chuyện gì to tát, ai dè Phương Học Tài post cái weibo kia làm cô giật mình.
Là đội trưởng tặng sao?
"Đội trưởng sao lại cho em cái này?"
"Hôm ấy anh mua đồ online, " Tiêu Thời Khâm nói, "Thuận search Vinh Quang thì thấy có một shop bán đồ liên quan đến Vinh Quang. Cái ly này mua hai cái miễn ship, nên anh mua thêm một chiếc hình Loan Lộ Âm Trần. Có thích không?"
"Siêu thích! Vừa lúc cái ly trước của em không cẩn thận vỡ rồi!" Đôi mắt Đới Nghiên Kỳ tỏa sáng, "Còn cái của đội trưởng đâu?"
Cái ly của Tiêu Thời Khâm còn chưa mở bao bì, lúc này Đới Nghiên Kỳ xung phong nhận việc, một Diệt Sinh Linh bản chibi in trên thân ly, moe đến mức Đới Nghiên Kỳ muốn hét lên.
"Đội trưởng sao anh có thể không cho em Diệt Sinh Linh! Cầu trao đổi cầu trao đổi cầu trao đổi!!!"
Tiêu Thời Khâm có chút buồn cười: "Em muốn cái này?"
"Đúng thế, em là fan chân ái của đội trưởng nha!" Đới Nghiên Kỳ lập tức gật đầu như gà mổ thóc, cũng không quên tuyên thệ lần nữa.
Câu này đương nhiên Tiêu Thời Khâm nghe qua rất nhiều lần, bắt đầu từ lúc Đới Nghiên Kỳ còn ở trại huấn luyện. Ban đầu còn thấy xấu hổ, mặt đỏ tai hồng, hiện tại đã thành lạnh nhạt tự nhiên.
"Vậy đưa Loan Lộ Âm Trần cho anh đi." Tiêu Thời Khâm gật đầu một chút, "Hai ta trao đổi một chút là được."
Đới Nghiên Kỳ: ". . ."
Đới Nghiên Kỳ hô nhỏ một tiếng, ôm mặt: "Đội trưởng anh quá phạm quy!"
Cô cầm lấy cái ly của Tiêu Thời Khâm liền chạy khỏi phòng huấn luyện, hồi lâu Tiêu Thời Khâm không nói gì.
". . .A, thế mà chạy rồi."
Anh nhìn chiếc ly Loan Lộ Âm Trần để trên bàn, vô ý thức cười cười.
Hàm nghĩa của việc đưa ly, sao anh lại không biết?
Mà ý nghĩa của việc trao đổi ly, vậy càng sâu hơn.
Từ lúc phát hiện cái ly kia của Đới Nghiên Kỳ bị vỡ, anh đã xác định toàn bộ kế hoạch tác chiến. Lên mạng mua ly, đưa chiếc in hình Loan Lộ Âm Trần cho Đới Nghiên Kỳ, chờ nàng thấy mình cầm chiếc Diệt Sinh Linh, sau đó cầu trao đổi.
Mặc dù giữa chừng xuất hiện việc Phương Học Tài post weibo là ngoài kế hoạch, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại thể.
Chỉ là không nghĩ tới Đới Nghiên Kỳ bình thường có thể mạnh mẽ ra tay đùa giỡn Vinh Quang chi thần thế mà lúc này lại chạy mất. . . Tiêu Thời Khâm cầm mic tai nghe nói mình có việc đi trước, có BOSS có thể nhắn cho anh, sau đó đứng lên rời khỏi phòng huấn luyện.
Mặc dù là đối thủ, nhưng anh rất nhận đồng phong cách chiến thuật của cái tên ở Lam Vũ kia. Không có cơ hội vậy thì tạo ra cơ hội, cuối cùng rồi thời cơ chuyển vận cũng sẽ đến, phải tranh thủ một đợt mang đi.
. . .Ừm.
Một bên khác, Đới Nghiên Kỳ một đường cầm ly chạy về phòng, nhịp tim nhanh đến mức tưởng chừng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đội trưởng thực sự. . . quá phạm quy!
Cô nhìn Diệt Sinh Linh trên chiếc ly sứ, duỗi ngón tay chọc gương mặt Diệt Sinh Linh một chút, "Nhìn cái gì vậy, giống hệt chủ nhân mi, đều. . ."
"Đều làm sao?"
Đới Nghiên Kỳ nhìn Tiêu Thời Khâm đứng ở cửa, mở to mắt không nói chuyện, mà người kia chỉ nắm tay ho nhẹ một chút, chuyển chủ đề.
"Tiểu Đới. . . Vừa nãy em còn chưa trả lời câu hỏi của anh."
". . .Há?"
"Em đều đã cầm đi cái ly Diệt Sinh Linh, vậy không ngại lưu lại Loan Lộ Âm Trần cho anh chứ?"
—— Em đã buộc lại cả một đời anh, liệu có ngại lưu lại bên người anh không?
Đới Nghiên Kỳ nhìn Tiêu Thời Khâm, bao lời muốn nói liền hóa thành một câu:
"Vậy thì. . . giữ đi."
Cô lắp bắp trả lời, lại thuận miệng hỏi một câu không đâu: "Nói nữa, đội trưởng có phải anh biết cái ly kia của em bị vỡ từ đầu rồi đúng không?"
"Đúng vậy."
"Á, làm sao anh biết??"
Tiêu Thời Khâm mỉm cười.
"Bởi vì anh là fan chân ái của em."
Đới Nghiên Kỳ: ". . ."
Đới Nghiên Kỳ không muốn nói gì nữa, cô sắp tự thiêu luôn rồi!