- Bình luận
- 127
- Số lượt thích
- 989
- Team
- Khác
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Edit: Cửu Cửu
Beta: Lãi (yêu chị =^=)
BÈ TRÊN BIỂN LỚN
Chương 1: Gọi đò
Lần này vào kinh nhậm chức, Hàn Văn Thanh chỉ cưỡi ngựa đến đây, không mang theo bất kì binh lính nào.
Con chiến mã toàn thân đen nhánh, cực kì có linh tính, cùng hắn dãi nắng dầm mưa bao nhiêu năm, phối hợp ăn ý, khi lâm vào hiểm cảnh cũng từng cứu hắn, Hàn Văn Thanh vô cùng yêu quý con ngựa này. Nhưng khi đến núi Hoàn Thúy thì phải đổi sang đường thủy, mang nó lên thuyền bằng cách nào trở thành một vấn đề lớn.
Núi Hoàn Thúy là danh thắng gần kinh thành, phía nam sông Lâm Thương vách đá cheo leo, hiểm trở, ngăn trở ở vị trí hiểm yếu của đế đô, dòng nước chảy xiết không ngừng, trở thành một hàng rào bảo hộ tự nhiên. Vượt qua nơi này là vùng nước bình lặng hiếm thấy, khiến người đi lại cảm thấy nghi hoặc. Tuy rằng dòng nước yên ả nhưng lại có chín, mười khúc quanh, phương hướng hỗn loạn, người bình thường phần lớn đều sẽ ở tìm một người đánh cá hoặc người lái thuyền. Qua khỏi vùng này liền không còn gì hiểm trở, xuôi dòng về phía tây chính là kinh đô.
Người lái thuyền ở vùng này khác với những nơi khác. Kỹ thuật không tốt, kỹ năng bơi không tốt, ngươi đừng lăn lộn ở nơi này, hai, ba ngày mạng nhỏ liền mất. Thuyền cũng không phải loại thuyền nhỏ để vượt sông, mà là loại thuyền lớn các tài tử giai nhân thường dùng, trừ phi ngài có tuyệt thế khinh công, bằng không cũng chỉ có cách đi như vậy.
Thuyền ở khu vực xung quanh núi Hoàn Thúy là những chiếc thuyền được cải tiến, sàn phẳng đầu vuông, nước ngập không sâu, vì thế cho dù đường đi rất cạn cũng không trở ngại. So với những chiếc thuyền khác, thuyền ở đây nhỏ hơn, mạn thuyền thấp, xà ngang lớn, thuận tiện di chuyển.
Hàn Văn Thanh mang ngựa, chỉ có thể chờ loại thuyền này. Cả vùng nước rộng lớn, sương sớm nhàn nhạt tản mát ra, chỉ thấy bóng của những cánh buồm, không thấy rõ đâu là bờ. Hàn Văn Thanh cũng không vội, đầu hạ mà, khí trời vẫn tốt, vỗ vỗ y phục, tìm tảng đá ở bên bờ ngồi xuống, ngưng thần vận khí tĩnh tâm.
Người làm tướng chính là không bao giờ thiếu điềm tĩnh. Nhưng chờ đợi ròng rã nửa ngày mới có một chiếc thuyền từ xa tới. Người ngồi trên đầu thuyền, y sam trắng đến chói mắt, ôm một thanh kiếm, đội chiếc nón tre, không nhìn rõ dáng vẻ.
Thị lực của Hàn Văn Thanh rất tốt, cách thật xa liền nhìn thấy, thuyền càng gần bờ, nét cười lạnh bên môi càng sâu.
Đợi thuyền lại gần bờ, Hàn Văn Thanh nhàn nhạt mở miệng: "Không lo làm tướng quân mà chuyển sang làm ngư dân rồi?"
Bạch y nhân kia nâng nón tre: "Ta đây là làm việc thiện, dẫn đường cho những người đi lạc."
Hàn Văn Thanh cũng không lên mặt, trực tiếp mang ngựa lên thuyền, thu xếp thỏa đáng rồi đứng ở đầu thuyền, cùng người nọ hóng gió. Thuyền này lớn hơn thuyền thông thường, nhưng ở nơi sóng lớn vẫn là thuyền nhẹ, lại qua núi Hoàn Thúy, thế nước đã hoãn, người cầm lái thông thạo đường đi, ở chỗ ngã rẽ nhờ gió mà lướt đi nhanh chóng, giống như thúc ngựa phi ở vùng phương bắc hoang dã. Hàn Văn Thanh không nói, trong lòng lại có chút khoái ý, nghĩ nghĩ một phen, lại mở miệng: "Diệp Thu, ngươi rốt cuộc định làm gì?"
Diệp Thu cười hì hì nhìn hắn: "Mời ngươi vào thành dùng cơm a!"
Hàn Văn Thanh: ". . ."
Diệp Thu cũng là vì vào kinh báo cáo mà đến. Võ quan lớn ở biên cương ba năm thay đổi một lần, năm nay lại đến thời gian thay quân, trung ương yêu cầu tướng lãnh báo cáo công tác của ba năm nay, lại nhận nhiệm vụ mới, liền có thể đi nhậm chức.
Nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy, Hàn Văn Thanh trong lòng ẩn ẩn lo lắng. Lúc ấy là năm Vĩnh Trị thứ sáu, đế kinh rất bất ổn. Từ chuyện hạn hán tính đi, từng chuyện từng chuyện đều không khỏi có quan hệ với Diệp Thu.
-- Cái này có chút phức tạp, từ từ nói vậy.
Nhìn chung mà nói, Diệp Thu không phải Thiên Lôi, cũng không thể hô mưa gọi gió, hạn hán thì liên quan gì tới hắn a. Tỷ như xét từ khí hậu, đế kinh là khí hậu ôn đới gió mùa, mùa xuân ấm lên nhanh, mưa chủ yếu dựa vào hơi nước gió mùa mang đến, nhưng có lẽ mùa xuân năm nay, gió mùa Thái Bình Dương không ảnh hưởng tới nơi này, lượng nước bốc hơi còn nhiều hơn lượng mưa. Hay dòng biển lạnh chảy qua phương bắc, thế tương đối mạnh, khí ấm phía nam thổi lên, thế lại yếu, vừa vặn triệt tiêu nhau, khiến diện tích lớn quốc thổ bị khô hạn. Diệp Thu dù cho tay mắt thông thiên cũng quản không được a.
Hắn quản không được việc này, ngài có thể cũng không cần nói nữa, cổ nhân ngàn năm trước không hiểu được điều này. Khô hạn, thiếu nước là vấn đề của mảnh thổ địa này, mấy ngàn năm đều không giải quyết được, hiện tại đều phải dùng khoa học kỹ thuật để tiến hành điều phối tài nguyên. Nhưng vào thời điểm đó, chỉ có một lời giải thích, hoàng đế không học được. Đây nhất định là do xa hoa lãng phí muốn mở rộng cung điện, hoặc là ham mê nữ sắc, nạp phi tử vào hậu cung nhưng không để ai nhìn thấy. Có hai biện pháp giải quyết, hạ chiếu thư phê bình bản thân, hoặc lập đàn cầu mưa.
Hai chuyện này hoàng đế đều làm, vô cùng thành kính, nhưng không giúp ích được gì cho việc giảm bớt tình trạng khô hạn. Không phải nguyên nhân chủ quan, nói không chùng là nguyên nhân khách quan? Có người nhắc nhở hoàng đế, ngài nói, liệu có phải là chuyện xảy ra vào tết Đoan Ngọ năm ngoái. . .
Tết Đoan Ngọ năm trước. . . Hoàng đế nheo mắt nghĩ, lúc sau liền nhớ ra.
Vị trí địa lí của đế đô thiên về hướng tây, phía sườn đông còn có một thủ đô tên Tokyo, biệt hiệu rất lịch sự, tao nhã, gọi là Vân Đô. Vân Đô gần biển, có thể nhìn thấy ảo cảnh. Mỗi khi mây ngưng tụ lại thành đình đài lầu các, những chiếc xe ngựa đang di chuyển, giống như là một thành trấn trên trời. Dân chúng nhìn thấy mới mẻ, vừa xuất hiện liền đồng loạt xách bàn ghế đi vây xem.
Có một lần hoàng đế đến Vân Đô tránh nóng, một tốp văn võ bá quan cũng đi theo. Hoàng đế hạ lệnh muốn xây dựng cung điện mới giống trà lâu trên thuyền, tuy nhiên lại được xây trên cạn, không thể rời cảng, nhưng dáng dấp kỳ lạ, tựa như đang bay, bởi vậy lấy tên Hải Phù. Khâm Thiên Giám không ở kinh thành cũng phải công tác như thường lệ, chỉ có thể mỗi ngày nằm vùng, lợi dụng toàn bộ nguồn lực hiện hữu, ban ngày quan sát thành trấn trên biển, đêm lại xem tinh tượng. Không biết là Khâm Thiên Giám hoa mắt hay là mệt nhọc quá độ, nhìn thấy vật khó lường trong thành trấn kì lạ kia.
Ngày Hải Phù hoàn thành, phóng lên trời, cảnh tượng phồn hoa, màu sắc rực rỡ hài hoà, một mảnh huy hoàng thiên uy. Nhưng trong lúc đó, có một người người mặc khôi giáp, cưỡi chiến mã xông vào, ném cây đuốc liền bỏ chạy, đại hỏa lan khắp cung điện, mộng đẹp ầm ầm đổ nát.
-- Đây hiển nhiên là điềm đại hung.
Giờ nhìn lại, đây bất quá chỉ là ảo ảnh, là hiện tượng tự nhiên do chiết xạ ánh sáng cùng phản xạ toàn phần hình thành. Ảo ảnh chỉ là huyễn cảnh quang học, không thể nhìn trước tương lai -- ví dụ như tương lai có người sẽ làm loạn, vi phạm kỷ cương vuốt râu hùm của hoàng đế. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết là say rượu vô căn cứ hoặc nằm mơ rồi nói hươu nói vượn.
Nhưng Khâm Thiên Giám uy hiếp, nói ta trên có người già dưới có trẻ nhỏ không chịu nổi cái này a. . . , ngày hôm đó ta đi chợ đêm uống rượu an ủi, tửu hậu thổ chân ngôn*, ta nói a, ta thấy rõ mặt của người kia.
(*sau khi uống rượu thì nói lời thật.)
Gió bắt đầu nổi lên báo hiệu thời khắc thanh bình cuối cùng. Lời đồn đãi cứ thế truyền ra, dần dần, không chỉ người đã chứng kiến dị tượng của Khâm Thiên Giám mà ngay cả một người ở vùng rừng núi hẻo lánh cũng nói chắc như đinh đóng cột.
Đồn rằng, người đốt Hải Phù, mi mục như Đấu Thần.
Khi đó Diệp Thu đang ở đỉnh cao danh vọng trong dân gian, ai cũng đều nói, nếu không có hắn sẽ không có giang sơn thịnh thế ngày nay. Lên phía bắc kháng địch, xuôi phía nam dẹp loạn, điều chỉnh chế độ quân đội, những hoạt động quân sự chủ chốt của đất nước đều có quan hệ với hắn, tiểu hài tử ba tuổi ở ven đường cũng có thể khen hắn mấy câu. Nói kẻ gây họa có diện mạo như Đấu Thần, đó chính là một viên đá làm dấy lên sóng lớn. Công thần trong triều, tướng quân trấn giữ biên quan, người có căn cơ vững chắc như vậy - hắn muốn làm phản?
Hoàng đế anh minh, nói chỉ là dân gian đồn đại mà thôi, quá nửa là vô căn cứ, không thể tin, càng không thể dùng tội danh này mưu hại thần tử, như vậy khác nào làm trò cười cho thiên hạ.
Có người góp ý nói, vậy Khâm Thiên Giám thì sao đây?
Hoàng đế cười một tiếng.
Một tiếng cười này là đế vương thuật, tâm tư sâu sắc - ta coi trọng công thần như vậy, làm sao làm ra loại chuyện vắt chanh bỏ vỏ được? Người tán thành quỳ dưới chân tung hô vạn tuế, ca ngợi thánh thượng nhân đức.
Nhưng đây cũng là lời cảnh cáo: Chờ thời cơ đến ta sẽ từ từ giết chết ngươi! Ngươi chạy không được. . .
Có thể thấy không hề thiếu tin đồn thất thiệt về "bị" mưu phản, từng cái từng cái đều bất lợi. Công cao chấn chủ, trước nay không phải chuyện tốt, gặp phải việc dùng rượu tước binh quyền nói không chừng là một loại may mắn.
Lúc đó quân binh Gia Thế đang đóng giữ Liêu Đông nói rằng, Diệp Thu mỗi ngày đều ôm Khước Tà ở trên cổng thành uống no bụng gió bắc nhìn vầng trăng lẻ loi nơi biên cương. Khi tin tức truyền tới đã trở nên ly kỳ đến không thể ly kỳ hơn: Ví dụ như hắn từ trong biển vượt sóng mà ra, đốt cung điện hoàng đế vừa dựng xong; không cưỡi chiến mã mà là một loài thú hung mãnh không biết tên; trên tay cầm không phải là chiến mâu thường dùng mà là rìu chiến khắc đầy xương khô, máu tươi khắp mặt, thấy người liền chém, thần trí thất thường như sát thần giáng lâm.
Diệp Thu nghe được những lời này cũng chỉ cười một tiếng, thần sắc bình thản, nói hung thần ba đầu sáu tay xưa nay đều ở sách truyện dân gian, là chuyện phiếm của bách tính, không thể coi là thật.
Đào Hiên đứng một bên nhìn hắn vài lần, việc này có thể truyền lên, là bởi vì người có tâm tư từ xa đổ thêm dầu vào lửa, Diệp Thu không thể không hiểu. Người đích thân đưa tin tức tới chính là vì nhìn phản ứng của hắn, tranh thủ hạ dược, nắm lấy cơ hội dìm chết hắn, không lãng phí nỗ lực làm phô trương như vậy.
Nhưng bất ngờ là hắn không hề có phản ứng gì.
Đào Hiên lúc này đã không còn làm người giám sát quân đội của hắn nữa, lần này là mang ý chỉ của hoàng đế đến ban thưởng, hai người còn chưa chính thức trở mặt, tất nhiên phải nói mấy câu hình thức, vung tay áo một cái, nho nhã mà chắp tay, nói tướng quân rộng lượng là phúc của triều đình. Diệp Thu không để ý phản ứng lại hắn, vung vung tay ra trận.
Để lại Đào Hiên cắn răng nhìn theo bóng lưng hắn.
Lý tưởng ban đầu của Đào Hiên vốn là kinh thương, dựng một quán nhỏ để buôn bán, gảy bàn tính, cũng chưa từng mơ ước mở rộng làm thương nhân phú quý. Hắn cùng Diệp Thu quen biết từ nhỏ, về sau thì nghe lời phụ thân bước vào con đường khảo thí. Làm quan võ lại vừa vặn trở thành người giám sát của Diệp Thu, làm hết chức trách quản tiền quản lương thực, mấy năm sau được điều về Tam Ti quản sắt muối ở trung ương, gảy bàn tính quản lí sổ sách đất nước, cũng coi như thực hiện giấc mơ ban đầu. Nhưng sau khi mài giũa ở biên quan một phen, Đào Hiên liền có ý nguyện thăng quan tiến chức, vận mệnh của hắn theo đúng như kịch bản hắn viết, bay nhanh từ quan phổ thông trở thành người của Tam Ti, lại nhảy lên thành người quản lí.
Lúc này đối với địa vị của mình, Đào Hiên không còn ham muốn cái bàn tính vàng kia nữa, mà là tay cầm kiếm, còn là kiếm của thiên tử - trên chém mây bay, dưới chặt địa mạch, chấn chỉnh chư hầu, bình thiên hạ -- nghe chí hướng rộng lớn, quả thật là chiếm hết ưu việt, không khỏi khiến người ta ngẫm lại.
Tuổi ngày một lớn, nhưng lại không có tài năng gì nổi trội, vào triều nhiều năm cũng không làm ra chuyện gì thực tế. Mà Diệp Thu thì khác, so với một đế vương tuổi già ngu ngốc, hắn trẻ tuổi, dung mạo anh tuấn, chiến công hiển hách, làm được tất cả những việc mà ngay cả võ tướng khai quốc cũng không thể. Trừ phi quá ham mê quyền lực hoặc là lá gan quá lớn, ai cũng đều không thích củ khoai lang bỏng tay này.
Một người như vậy, có thể nhấc lên bao tiếng hô trong dân gian, e rằng cả hắn cũng không dự liệu được. Đào Hiên có tâm đẩy hắn lên vị trí của mình, hắn càng không muốn ý.
Năm tướng lãnh của Vĩnh Thà, dùng Diệp, Hàn, Vương, Hoàng, Chu là danh xưng, người tên Đào Hiên tìm đến, đáng tiếc người nọ không cất nhắc. Từ đó hắn liền biết, Diệp Thu sẽ không để bản thân quản lý, lâu dần liền hình thành một cái tâm bệnh.
Mà mấy năm Diệp Thu bận bịu cùng ngoại tộc đánh trận ở biên cảnh, lại mất đi phó tướng đắc lực, không rảnh để ý tới Đào Hiên có ý nghĩ chống đối, chỉ có thể trơ mắt nhìn căn cơ hắn dần ổn định, bành trướng ở đế kinh. Đào Hiên là cây kim, đâm vào thịt sẽ đau nhưng không thể khiến người chết được, muốn triệt để nhổ đi thì nhất thời không tìm thấy công cụ vừa tay. Diệp Thu than vãn, cũng chỉ có thể trước tiên xem chừng thôi.
Nói cho cùng, hai người có giá trị quan khác biệt, tam quan không hợp, vì thế chỉ có thể đối đầu, đến chết mới ngừng.
Vĩnh Thà năm thứ sáu, chuyện phiền toái không ngừng kéo đến trên đầu Diệp Thu. Không biết liệu có liên quan hoạt động mờ ám của Đào Hiên, hay là lời nói kết tội Diệp Thu tự thu thập quân lương. Đây là tội lớn, quân lương không chờ trung ương phân phối mà lại chính mình phân phát? Ân đức lớn như vậy, binh sĩ sẽ cảm ơn người cho mình miếng cơm, sẽ không tạ ơn hoàng đế.
Nhưng kỳ thực đây là biện pháp nhất thời trong thời kì chiến tranh, nói là tự thu thập quân lương, nhưng không có cường chiếm tài sản của dân, mà là khai khẩn ruộng hoang, tự cấp tự túc. Vùng đất phương bắc thiếu thốn vật tư, thời gian chiến đấu gian khổ, binh sĩ ăn không đủ no làm sao đánh giặc? Đây là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, hiện tại lại thành chứng cứ hắn tham ô tư tàng của cải.
Còn có người kết tội hắn nuôi tư binh. Đây càng là lời vô căn cứ: Hổ Kỵ quân là danh hiệu của đội quân tinh nhuệ của quân đội Gia Thế, thậm chí là của đất nước, là át chủ bài ở biên cảnh để uy hiếp địch quốc, là tài sản quốc gia, thế nào lại thành sở hữu của mình hắn? Nhưng hắn cũng không thể phản bác lại từng lời, ở biên quan cách xa ngàn dặm không thể cùng mấy kẻ lắm lời kia cãi nhau được.
Hàn Văn Thanh là người có khí chất bình tĩnh nhất, trời có sập xuống thì đỡ là được rồi, nhưng ở biên quan nghe được những lời này, cũng mơ hồ muốn tức giận. Đều nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hiện tại mũi tên đều treo ngoài sáng, chỉ chờ thời cơ thì ngàn vạn mũi tên sẽ biến Diệp Thu thành nhím. Nếu như việc này chiếu đến trên người hắn, hắn tự có biện pháp giải quyết nhanh gọn. Nhưng Diệp Thu là Diệp Thu, hắn có lý do không thể tránh né, lại thêm một vài sự tình không phân tốt xấu chồng chất lên, người nọ có cứng rắn, mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi. Hàn Văn Thanh đang định hỏi kỹ, chính chủ lại mang vẻ mặt không hề quan tâm mà xuôi dòng sông, thoải mái duỗi lưng, nghiêng đầu nhìn hắn ý nói lão Hàn đừng nhìn nữa, chúng ta đến nơi rồi.
Cách đó không xa, bóng chiều tà nghiêng nghiêng, chiếu lên tường thành đá xanh cao vút, nơi đó chính là đế kinh.
Edit: Cửu Cửu
Beta: Lãi (yêu chị =^=)
BÈ TRÊN BIỂN LỚN
Chương 1: Gọi đò
Lần này vào kinh nhậm chức, Hàn Văn Thanh chỉ cưỡi ngựa đến đây, không mang theo bất kì binh lính nào.
Con chiến mã toàn thân đen nhánh, cực kì có linh tính, cùng hắn dãi nắng dầm mưa bao nhiêu năm, phối hợp ăn ý, khi lâm vào hiểm cảnh cũng từng cứu hắn, Hàn Văn Thanh vô cùng yêu quý con ngựa này. Nhưng khi đến núi Hoàn Thúy thì phải đổi sang đường thủy, mang nó lên thuyền bằng cách nào trở thành một vấn đề lớn.
Núi Hoàn Thúy là danh thắng gần kinh thành, phía nam sông Lâm Thương vách đá cheo leo, hiểm trở, ngăn trở ở vị trí hiểm yếu của đế đô, dòng nước chảy xiết không ngừng, trở thành một hàng rào bảo hộ tự nhiên. Vượt qua nơi này là vùng nước bình lặng hiếm thấy, khiến người đi lại cảm thấy nghi hoặc. Tuy rằng dòng nước yên ả nhưng lại có chín, mười khúc quanh, phương hướng hỗn loạn, người bình thường phần lớn đều sẽ ở tìm một người đánh cá hoặc người lái thuyền. Qua khỏi vùng này liền không còn gì hiểm trở, xuôi dòng về phía tây chính là kinh đô.
Người lái thuyền ở vùng này khác với những nơi khác. Kỹ thuật không tốt, kỹ năng bơi không tốt, ngươi đừng lăn lộn ở nơi này, hai, ba ngày mạng nhỏ liền mất. Thuyền cũng không phải loại thuyền nhỏ để vượt sông, mà là loại thuyền lớn các tài tử giai nhân thường dùng, trừ phi ngài có tuyệt thế khinh công, bằng không cũng chỉ có cách đi như vậy.
Thuyền ở khu vực xung quanh núi Hoàn Thúy là những chiếc thuyền được cải tiến, sàn phẳng đầu vuông, nước ngập không sâu, vì thế cho dù đường đi rất cạn cũng không trở ngại. So với những chiếc thuyền khác, thuyền ở đây nhỏ hơn, mạn thuyền thấp, xà ngang lớn, thuận tiện di chuyển.
Hàn Văn Thanh mang ngựa, chỉ có thể chờ loại thuyền này. Cả vùng nước rộng lớn, sương sớm nhàn nhạt tản mát ra, chỉ thấy bóng của những cánh buồm, không thấy rõ đâu là bờ. Hàn Văn Thanh cũng không vội, đầu hạ mà, khí trời vẫn tốt, vỗ vỗ y phục, tìm tảng đá ở bên bờ ngồi xuống, ngưng thần vận khí tĩnh tâm.
Người làm tướng chính là không bao giờ thiếu điềm tĩnh. Nhưng chờ đợi ròng rã nửa ngày mới có một chiếc thuyền từ xa tới. Người ngồi trên đầu thuyền, y sam trắng đến chói mắt, ôm một thanh kiếm, đội chiếc nón tre, không nhìn rõ dáng vẻ.
Thị lực của Hàn Văn Thanh rất tốt, cách thật xa liền nhìn thấy, thuyền càng gần bờ, nét cười lạnh bên môi càng sâu.
Đợi thuyền lại gần bờ, Hàn Văn Thanh nhàn nhạt mở miệng: "Không lo làm tướng quân mà chuyển sang làm ngư dân rồi?"
Bạch y nhân kia nâng nón tre: "Ta đây là làm việc thiện, dẫn đường cho những người đi lạc."
Hàn Văn Thanh cũng không lên mặt, trực tiếp mang ngựa lên thuyền, thu xếp thỏa đáng rồi đứng ở đầu thuyền, cùng người nọ hóng gió. Thuyền này lớn hơn thuyền thông thường, nhưng ở nơi sóng lớn vẫn là thuyền nhẹ, lại qua núi Hoàn Thúy, thế nước đã hoãn, người cầm lái thông thạo đường đi, ở chỗ ngã rẽ nhờ gió mà lướt đi nhanh chóng, giống như thúc ngựa phi ở vùng phương bắc hoang dã. Hàn Văn Thanh không nói, trong lòng lại có chút khoái ý, nghĩ nghĩ một phen, lại mở miệng: "Diệp Thu, ngươi rốt cuộc định làm gì?"
Diệp Thu cười hì hì nhìn hắn: "Mời ngươi vào thành dùng cơm a!"
Hàn Văn Thanh: ". . ."
Diệp Thu cũng là vì vào kinh báo cáo mà đến. Võ quan lớn ở biên cương ba năm thay đổi một lần, năm nay lại đến thời gian thay quân, trung ương yêu cầu tướng lãnh báo cáo công tác của ba năm nay, lại nhận nhiệm vụ mới, liền có thể đi nhậm chức.
Nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy, Hàn Văn Thanh trong lòng ẩn ẩn lo lắng. Lúc ấy là năm Vĩnh Trị thứ sáu, đế kinh rất bất ổn. Từ chuyện hạn hán tính đi, từng chuyện từng chuyện đều không khỏi có quan hệ với Diệp Thu.
-- Cái này có chút phức tạp, từ từ nói vậy.
Nhìn chung mà nói, Diệp Thu không phải Thiên Lôi, cũng không thể hô mưa gọi gió, hạn hán thì liên quan gì tới hắn a. Tỷ như xét từ khí hậu, đế kinh là khí hậu ôn đới gió mùa, mùa xuân ấm lên nhanh, mưa chủ yếu dựa vào hơi nước gió mùa mang đến, nhưng có lẽ mùa xuân năm nay, gió mùa Thái Bình Dương không ảnh hưởng tới nơi này, lượng nước bốc hơi còn nhiều hơn lượng mưa. Hay dòng biển lạnh chảy qua phương bắc, thế tương đối mạnh, khí ấm phía nam thổi lên, thế lại yếu, vừa vặn triệt tiêu nhau, khiến diện tích lớn quốc thổ bị khô hạn. Diệp Thu dù cho tay mắt thông thiên cũng quản không được a.
Hắn quản không được việc này, ngài có thể cũng không cần nói nữa, cổ nhân ngàn năm trước không hiểu được điều này. Khô hạn, thiếu nước là vấn đề của mảnh thổ địa này, mấy ngàn năm đều không giải quyết được, hiện tại đều phải dùng khoa học kỹ thuật để tiến hành điều phối tài nguyên. Nhưng vào thời điểm đó, chỉ có một lời giải thích, hoàng đế không học được. Đây nhất định là do xa hoa lãng phí muốn mở rộng cung điện, hoặc là ham mê nữ sắc, nạp phi tử vào hậu cung nhưng không để ai nhìn thấy. Có hai biện pháp giải quyết, hạ chiếu thư phê bình bản thân, hoặc lập đàn cầu mưa.
Hai chuyện này hoàng đế đều làm, vô cùng thành kính, nhưng không giúp ích được gì cho việc giảm bớt tình trạng khô hạn. Không phải nguyên nhân chủ quan, nói không chùng là nguyên nhân khách quan? Có người nhắc nhở hoàng đế, ngài nói, liệu có phải là chuyện xảy ra vào tết Đoan Ngọ năm ngoái. . .
Tết Đoan Ngọ năm trước. . . Hoàng đế nheo mắt nghĩ, lúc sau liền nhớ ra.
Vị trí địa lí của đế đô thiên về hướng tây, phía sườn đông còn có một thủ đô tên Tokyo, biệt hiệu rất lịch sự, tao nhã, gọi là Vân Đô. Vân Đô gần biển, có thể nhìn thấy ảo cảnh. Mỗi khi mây ngưng tụ lại thành đình đài lầu các, những chiếc xe ngựa đang di chuyển, giống như là một thành trấn trên trời. Dân chúng nhìn thấy mới mẻ, vừa xuất hiện liền đồng loạt xách bàn ghế đi vây xem.
Có một lần hoàng đế đến Vân Đô tránh nóng, một tốp văn võ bá quan cũng đi theo. Hoàng đế hạ lệnh muốn xây dựng cung điện mới giống trà lâu trên thuyền, tuy nhiên lại được xây trên cạn, không thể rời cảng, nhưng dáng dấp kỳ lạ, tựa như đang bay, bởi vậy lấy tên Hải Phù. Khâm Thiên Giám không ở kinh thành cũng phải công tác như thường lệ, chỉ có thể mỗi ngày nằm vùng, lợi dụng toàn bộ nguồn lực hiện hữu, ban ngày quan sát thành trấn trên biển, đêm lại xem tinh tượng. Không biết là Khâm Thiên Giám hoa mắt hay là mệt nhọc quá độ, nhìn thấy vật khó lường trong thành trấn kì lạ kia.
Ngày Hải Phù hoàn thành, phóng lên trời, cảnh tượng phồn hoa, màu sắc rực rỡ hài hoà, một mảnh huy hoàng thiên uy. Nhưng trong lúc đó, có một người người mặc khôi giáp, cưỡi chiến mã xông vào, ném cây đuốc liền bỏ chạy, đại hỏa lan khắp cung điện, mộng đẹp ầm ầm đổ nát.
-- Đây hiển nhiên là điềm đại hung.
Giờ nhìn lại, đây bất quá chỉ là ảo ảnh, là hiện tượng tự nhiên do chiết xạ ánh sáng cùng phản xạ toàn phần hình thành. Ảo ảnh chỉ là huyễn cảnh quang học, không thể nhìn trước tương lai -- ví dụ như tương lai có người sẽ làm loạn, vi phạm kỷ cương vuốt râu hùm của hoàng đế. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết là say rượu vô căn cứ hoặc nằm mơ rồi nói hươu nói vượn.
Nhưng Khâm Thiên Giám uy hiếp, nói ta trên có người già dưới có trẻ nhỏ không chịu nổi cái này a. . . , ngày hôm đó ta đi chợ đêm uống rượu an ủi, tửu hậu thổ chân ngôn*, ta nói a, ta thấy rõ mặt của người kia.
(*sau khi uống rượu thì nói lời thật.)
Gió bắt đầu nổi lên báo hiệu thời khắc thanh bình cuối cùng. Lời đồn đãi cứ thế truyền ra, dần dần, không chỉ người đã chứng kiến dị tượng của Khâm Thiên Giám mà ngay cả một người ở vùng rừng núi hẻo lánh cũng nói chắc như đinh đóng cột.
Đồn rằng, người đốt Hải Phù, mi mục như Đấu Thần.
Khi đó Diệp Thu đang ở đỉnh cao danh vọng trong dân gian, ai cũng đều nói, nếu không có hắn sẽ không có giang sơn thịnh thế ngày nay. Lên phía bắc kháng địch, xuôi phía nam dẹp loạn, điều chỉnh chế độ quân đội, những hoạt động quân sự chủ chốt của đất nước đều có quan hệ với hắn, tiểu hài tử ba tuổi ở ven đường cũng có thể khen hắn mấy câu. Nói kẻ gây họa có diện mạo như Đấu Thần, đó chính là một viên đá làm dấy lên sóng lớn. Công thần trong triều, tướng quân trấn giữ biên quan, người có căn cơ vững chắc như vậy - hắn muốn làm phản?
Hoàng đế anh minh, nói chỉ là dân gian đồn đại mà thôi, quá nửa là vô căn cứ, không thể tin, càng không thể dùng tội danh này mưu hại thần tử, như vậy khác nào làm trò cười cho thiên hạ.
Có người góp ý nói, vậy Khâm Thiên Giám thì sao đây?
Hoàng đế cười một tiếng.
Một tiếng cười này là đế vương thuật, tâm tư sâu sắc - ta coi trọng công thần như vậy, làm sao làm ra loại chuyện vắt chanh bỏ vỏ được? Người tán thành quỳ dưới chân tung hô vạn tuế, ca ngợi thánh thượng nhân đức.
Nhưng đây cũng là lời cảnh cáo: Chờ thời cơ đến ta sẽ từ từ giết chết ngươi! Ngươi chạy không được. . .
Có thể thấy không hề thiếu tin đồn thất thiệt về "bị" mưu phản, từng cái từng cái đều bất lợi. Công cao chấn chủ, trước nay không phải chuyện tốt, gặp phải việc dùng rượu tước binh quyền nói không chừng là một loại may mắn.
Lúc đó quân binh Gia Thế đang đóng giữ Liêu Đông nói rằng, Diệp Thu mỗi ngày đều ôm Khước Tà ở trên cổng thành uống no bụng gió bắc nhìn vầng trăng lẻ loi nơi biên cương. Khi tin tức truyền tới đã trở nên ly kỳ đến không thể ly kỳ hơn: Ví dụ như hắn từ trong biển vượt sóng mà ra, đốt cung điện hoàng đế vừa dựng xong; không cưỡi chiến mã mà là một loài thú hung mãnh không biết tên; trên tay cầm không phải là chiến mâu thường dùng mà là rìu chiến khắc đầy xương khô, máu tươi khắp mặt, thấy người liền chém, thần trí thất thường như sát thần giáng lâm.
Diệp Thu nghe được những lời này cũng chỉ cười một tiếng, thần sắc bình thản, nói hung thần ba đầu sáu tay xưa nay đều ở sách truyện dân gian, là chuyện phiếm của bách tính, không thể coi là thật.
Đào Hiên đứng một bên nhìn hắn vài lần, việc này có thể truyền lên, là bởi vì người có tâm tư từ xa đổ thêm dầu vào lửa, Diệp Thu không thể không hiểu. Người đích thân đưa tin tức tới chính là vì nhìn phản ứng của hắn, tranh thủ hạ dược, nắm lấy cơ hội dìm chết hắn, không lãng phí nỗ lực làm phô trương như vậy.
Nhưng bất ngờ là hắn không hề có phản ứng gì.
Đào Hiên lúc này đã không còn làm người giám sát quân đội của hắn nữa, lần này là mang ý chỉ của hoàng đế đến ban thưởng, hai người còn chưa chính thức trở mặt, tất nhiên phải nói mấy câu hình thức, vung tay áo một cái, nho nhã mà chắp tay, nói tướng quân rộng lượng là phúc của triều đình. Diệp Thu không để ý phản ứng lại hắn, vung vung tay ra trận.
Để lại Đào Hiên cắn răng nhìn theo bóng lưng hắn.
Lý tưởng ban đầu của Đào Hiên vốn là kinh thương, dựng một quán nhỏ để buôn bán, gảy bàn tính, cũng chưa từng mơ ước mở rộng làm thương nhân phú quý. Hắn cùng Diệp Thu quen biết từ nhỏ, về sau thì nghe lời phụ thân bước vào con đường khảo thí. Làm quan võ lại vừa vặn trở thành người giám sát của Diệp Thu, làm hết chức trách quản tiền quản lương thực, mấy năm sau được điều về Tam Ti quản sắt muối ở trung ương, gảy bàn tính quản lí sổ sách đất nước, cũng coi như thực hiện giấc mơ ban đầu. Nhưng sau khi mài giũa ở biên quan một phen, Đào Hiên liền có ý nguyện thăng quan tiến chức, vận mệnh của hắn theo đúng như kịch bản hắn viết, bay nhanh từ quan phổ thông trở thành người của Tam Ti, lại nhảy lên thành người quản lí.
Lúc này đối với địa vị của mình, Đào Hiên không còn ham muốn cái bàn tính vàng kia nữa, mà là tay cầm kiếm, còn là kiếm của thiên tử - trên chém mây bay, dưới chặt địa mạch, chấn chỉnh chư hầu, bình thiên hạ -- nghe chí hướng rộng lớn, quả thật là chiếm hết ưu việt, không khỏi khiến người ta ngẫm lại.
Tuổi ngày một lớn, nhưng lại không có tài năng gì nổi trội, vào triều nhiều năm cũng không làm ra chuyện gì thực tế. Mà Diệp Thu thì khác, so với một đế vương tuổi già ngu ngốc, hắn trẻ tuổi, dung mạo anh tuấn, chiến công hiển hách, làm được tất cả những việc mà ngay cả võ tướng khai quốc cũng không thể. Trừ phi quá ham mê quyền lực hoặc là lá gan quá lớn, ai cũng đều không thích củ khoai lang bỏng tay này.
Một người như vậy, có thể nhấc lên bao tiếng hô trong dân gian, e rằng cả hắn cũng không dự liệu được. Đào Hiên có tâm đẩy hắn lên vị trí của mình, hắn càng không muốn ý.
Năm tướng lãnh của Vĩnh Thà, dùng Diệp, Hàn, Vương, Hoàng, Chu là danh xưng, người tên Đào Hiên tìm đến, đáng tiếc người nọ không cất nhắc. Từ đó hắn liền biết, Diệp Thu sẽ không để bản thân quản lý, lâu dần liền hình thành một cái tâm bệnh.
Mà mấy năm Diệp Thu bận bịu cùng ngoại tộc đánh trận ở biên cảnh, lại mất đi phó tướng đắc lực, không rảnh để ý tới Đào Hiên có ý nghĩ chống đối, chỉ có thể trơ mắt nhìn căn cơ hắn dần ổn định, bành trướng ở đế kinh. Đào Hiên là cây kim, đâm vào thịt sẽ đau nhưng không thể khiến người chết được, muốn triệt để nhổ đi thì nhất thời không tìm thấy công cụ vừa tay. Diệp Thu than vãn, cũng chỉ có thể trước tiên xem chừng thôi.
Nói cho cùng, hai người có giá trị quan khác biệt, tam quan không hợp, vì thế chỉ có thể đối đầu, đến chết mới ngừng.
Vĩnh Thà năm thứ sáu, chuyện phiền toái không ngừng kéo đến trên đầu Diệp Thu. Không biết liệu có liên quan hoạt động mờ ám của Đào Hiên, hay là lời nói kết tội Diệp Thu tự thu thập quân lương. Đây là tội lớn, quân lương không chờ trung ương phân phối mà lại chính mình phân phát? Ân đức lớn như vậy, binh sĩ sẽ cảm ơn người cho mình miếng cơm, sẽ không tạ ơn hoàng đế.
Nhưng kỳ thực đây là biện pháp nhất thời trong thời kì chiến tranh, nói là tự thu thập quân lương, nhưng không có cường chiếm tài sản của dân, mà là khai khẩn ruộng hoang, tự cấp tự túc. Vùng đất phương bắc thiếu thốn vật tư, thời gian chiến đấu gian khổ, binh sĩ ăn không đủ no làm sao đánh giặc? Đây là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, hiện tại lại thành chứng cứ hắn tham ô tư tàng của cải.
Còn có người kết tội hắn nuôi tư binh. Đây càng là lời vô căn cứ: Hổ Kỵ quân là danh hiệu của đội quân tinh nhuệ của quân đội Gia Thế, thậm chí là của đất nước, là át chủ bài ở biên cảnh để uy hiếp địch quốc, là tài sản quốc gia, thế nào lại thành sở hữu của mình hắn? Nhưng hắn cũng không thể phản bác lại từng lời, ở biên quan cách xa ngàn dặm không thể cùng mấy kẻ lắm lời kia cãi nhau được.
Hàn Văn Thanh là người có khí chất bình tĩnh nhất, trời có sập xuống thì đỡ là được rồi, nhưng ở biên quan nghe được những lời này, cũng mơ hồ muốn tức giận. Đều nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hiện tại mũi tên đều treo ngoài sáng, chỉ chờ thời cơ thì ngàn vạn mũi tên sẽ biến Diệp Thu thành nhím. Nếu như việc này chiếu đến trên người hắn, hắn tự có biện pháp giải quyết nhanh gọn. Nhưng Diệp Thu là Diệp Thu, hắn có lý do không thể tránh né, lại thêm một vài sự tình không phân tốt xấu chồng chất lên, người nọ có cứng rắn, mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi. Hàn Văn Thanh đang định hỏi kỹ, chính chủ lại mang vẻ mặt không hề quan tâm mà xuôi dòng sông, thoải mái duỗi lưng, nghiêng đầu nhìn hắn ý nói lão Hàn đừng nhìn nữa, chúng ta đến nơi rồi.
Cách đó không xa, bóng chiều tà nghiêng nghiêng, chiếu lên tường thành đá xanh cao vút, nơi đó chính là đế kinh.
Last edited: