Hoàn [Pj Batu 101.2019] [Hàn Diệp] Bè trên biển lớn

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Cửu Cửu
Beta: Lãi (yêu chị =^=)



BÈ TRÊN BIỂN LỚN

Chương 1: Gọi đò

Lần này vào kinh nhậm chức, Hàn Văn Thanh chỉ cưỡi ngựa đến đây, không mang theo bất kì binh lính nào.

Con chiến mã toàn thân đen nhánh, cực kì có linh tính, cùng hắn dãi nắng dầm mưa bao nhiêu năm, phối hợp ăn ý, khi lâm vào hiểm cảnh cũng từng cứu hắn, Hàn Văn Thanh vô cùng yêu quý con ngựa này. Nhưng khi đến núi Hoàn Thúy thì phải đổi sang đường thủy, mang nó lên thuyền bằng cách nào trở thành một vấn đề lớn.

Núi Hoàn Thúy là danh thắng gần kinh thành, phía nam sông Lâm Thương vách đá cheo leo, hiểm trở, ngăn trở ở vị trí hiểm yếu của đế đô, dòng nước chảy xiết không ngừng, trở thành một hàng rào bảo hộ tự nhiên. Vượt qua nơi này là vùng nước bình lặng hiếm thấy, khiến người đi lại cảm thấy nghi hoặc. Tuy rằng dòng nước yên ả nhưng lại có chín, mười khúc quanh, phương hướng hỗn loạn, người bình thường phần lớn đều sẽ ở tìm một người đánh cá hoặc người lái thuyền. Qua khỏi vùng này liền không còn gì hiểm trở, xuôi dòng về phía tây chính là kinh đô.

Người lái thuyền ở vùng này khác với những nơi khác. Kỹ thuật không tốt, kỹ năng bơi không tốt, ngươi đừng lăn lộn ở nơi này, hai, ba ngày mạng nhỏ liền mất. Thuyền cũng không phải loại thuyền nhỏ để vượt sông, mà là loại thuyền lớn các tài tử giai nhân thường dùng, trừ phi ngài có tuyệt thế khinh công, bằng không cũng chỉ có cách đi như vậy.

Thuyền ở khu vực xung quanh núi Hoàn Thúy là những chiếc thuyền được cải tiến, sàn phẳng đầu vuông, nước ngập không sâu, vì thế cho dù đường đi rất cạn cũng không trở ngại. So với những chiếc thuyền khác, thuyền ở đây nhỏ hơn, mạn thuyền thấp, xà ngang lớn, thuận tiện di chuyển.

Hàn Văn Thanh mang ngựa, chỉ có thể chờ loại thuyền này. Cả vùng nước rộng lớn, sương sớm nhàn nhạt tản mát ra, chỉ thấy bóng của những cánh buồm, không thấy rõ đâu là bờ. Hàn Văn Thanh cũng không vội, đầu hạ mà, khí trời vẫn tốt, vỗ vỗ y phục, tìm tảng đá ở bên bờ ngồi xuống, ngưng thần vận khí tĩnh tâm.

Người làm tướng chính là không bao giờ thiếu điềm tĩnh. Nhưng chờ đợi ròng rã nửa ngày mới có một chiếc thuyền từ xa tới. Người ngồi trên đầu thuyền, y sam trắng đến chói mắt, ôm một thanh kiếm, đội chiếc nón tre, không nhìn rõ dáng vẻ.
Thị lực của Hàn Văn Thanh rất tốt, cách thật xa liền nhìn thấy, thuyền càng gần bờ, nét cười lạnh bên môi càng sâu.

Đợi thuyền lại gần bờ, Hàn Văn Thanh nhàn nhạt mở miệng: "Không lo làm tướng quân mà chuyển sang làm ngư dân rồi?"

Bạch y nhân kia nâng nón tre: "Ta đây là làm việc thiện, dẫn đường cho những người đi lạc."

Hàn Văn Thanh cũng không lên mặt, trực tiếp mang ngựa lên thuyền, thu xếp thỏa đáng rồi đứng ở đầu thuyền, cùng người nọ hóng gió. Thuyền này lớn hơn thuyền thông thường, nhưng ở nơi sóng lớn vẫn là thuyền nhẹ, lại qua núi Hoàn Thúy, thế nước đã hoãn, người cầm lái thông thạo đường đi, ở chỗ ngã rẽ nhờ gió mà lướt đi nhanh chóng, giống như thúc ngựa phi ở vùng phương bắc hoang dã. Hàn Văn Thanh không nói, trong lòng lại có chút khoái ý, nghĩ nghĩ một phen, lại mở miệng: "Diệp Thu, ngươi rốt cuộc định làm gì?"

Diệp Thu cười hì hì nhìn hắn: "Mời ngươi vào thành dùng cơm a!"

Hàn Văn Thanh: ". . ."

Diệp Thu cũng là vì vào kinh báo cáo mà đến. Võ quan lớn ở biên cương ba năm thay đổi một lần, năm nay lại đến thời gian thay quân, trung ương yêu cầu tướng lãnh báo cáo công tác của ba năm nay, lại nhận nhiệm vụ mới, liền có thể đi nhậm chức.

Nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy, Hàn Văn Thanh trong lòng ẩn ẩn lo lắng. Lúc ấy là năm Vĩnh Trị thứ sáu, đế kinh rất bất ổn. Từ chuyện hạn hán tính đi, từng chuyện từng chuyện đều không khỏi có quan hệ với Diệp Thu.
-- Cái này có chút phức tạp, từ từ nói vậy.

Nhìn chung mà nói, Diệp Thu không phải Thiên Lôi, cũng không thể hô mưa gọi gió, hạn hán thì liên quan gì tới hắn a. Tỷ như xét từ khí hậu, đế kinh là khí hậu ôn đới gió mùa, mùa xuân ấm lên nhanh, mưa chủ yếu dựa vào hơi nước gió mùa mang đến, nhưng có lẽ mùa xuân năm nay, gió mùa Thái Bình Dương không ảnh hưởng tới nơi này, lượng nước bốc hơi còn nhiều hơn lượng mưa. Hay dòng biển lạnh chảy qua phương bắc, thế tương đối mạnh, khí ấm phía nam thổi lên, thế lại yếu, vừa vặn triệt tiêu nhau, khiến diện tích lớn quốc thổ bị khô hạn. Diệp Thu dù cho tay mắt thông thiên cũng quản không được a.

Hắn quản không được việc này, ngài có thể cũng không cần nói nữa, cổ nhân ngàn năm trước không hiểu được điều này. Khô hạn, thiếu nước là vấn đề của mảnh thổ địa này, mấy ngàn năm đều không giải quyết được, hiện tại đều phải dùng khoa học kỹ thuật để tiến hành điều phối tài nguyên. Nhưng vào thời điểm đó, chỉ có một lời giải thích, hoàng đế không học được. Đây nhất định là do xa hoa lãng phí muốn mở rộng cung điện, hoặc là ham mê nữ sắc, nạp phi tử vào hậu cung nhưng không để ai nhìn thấy. Có hai biện pháp giải quyết, hạ chiếu thư phê bình bản thân, hoặc lập đàn cầu mưa.

Hai chuyện này hoàng đế đều làm, vô cùng thành kính, nhưng không giúp ích được gì cho việc giảm bớt tình trạng khô hạn. Không phải nguyên nhân chủ quan, nói không chùng là nguyên nhân khách quan? Có người nhắc nhở hoàng đế, ngài nói, liệu có phải là chuyện xảy ra vào tết Đoan Ngọ năm ngoái. . .

Tết Đoan Ngọ năm trước. . . Hoàng đế nheo mắt nghĩ, lúc sau liền nhớ ra.

Vị trí địa lí của đế đô thiên về hướng tây, phía sườn đông còn có một thủ đô tên Tokyo, biệt hiệu rất lịch sự, tao nhã, gọi là Vân Đô. Vân Đô gần biển, có thể nhìn thấy ảo cảnh. Mỗi khi mây ngưng tụ lại thành đình đài lầu các, những chiếc xe ngựa đang di chuyển, giống như là một thành trấn trên trời. Dân chúng nhìn thấy mới mẻ, vừa xuất hiện liền đồng loạt xách bàn ghế đi vây xem.

Có một lần hoàng đế đến Vân Đô tránh nóng, một tốp văn võ bá quan cũng đi theo. Hoàng đế hạ lệnh muốn xây dựng cung điện mới giống trà lâu trên thuyền, tuy nhiên lại được xây trên cạn, không thể rời cảng, nhưng dáng dấp kỳ lạ, tựa như đang bay, bởi vậy lấy tên Hải Phù. Khâm Thiên Giám không ở kinh thành cũng phải công tác như thường lệ, chỉ có thể mỗi ngày nằm vùng, lợi dụng toàn bộ nguồn lực hiện hữu, ban ngày quan sát thành trấn trên biển, đêm lại xem tinh tượng. Không biết là Khâm Thiên Giám hoa mắt hay là mệt nhọc quá độ, nhìn thấy vật khó lường trong thành trấn kì lạ kia.

Ngày Hải Phù hoàn thành, phóng lên trời, cảnh tượng phồn hoa, màu sắc rực rỡ hài hoà, một mảnh huy hoàng thiên uy. Nhưng trong lúc đó, có một người người mặc khôi giáp, cưỡi chiến mã xông vào, ném cây đuốc liền bỏ chạy, đại hỏa lan khắp cung điện, mộng đẹp ầm ầm đổ nát.

-- Đây hiển nhiên là điềm đại hung.

Giờ nhìn lại, đây bất quá chỉ là ảo ảnh, là hiện tượng tự nhiên do chiết xạ ánh sáng cùng phản xạ toàn phần hình thành. Ảo ảnh chỉ là huyễn cảnh quang học, không thể nhìn trước tương lai -- ví dụ như tương lai có người sẽ làm loạn, vi phạm kỷ cương vuốt râu hùm của hoàng đế. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết là say rượu vô căn cứ hoặc nằm mơ rồi nói hươu nói vượn.

Nhưng Khâm Thiên Giám uy hiếp, nói ta trên có người già dưới có trẻ nhỏ không chịu nổi cái này a. . . , ngày hôm đó ta đi chợ đêm uống rượu an ủi, tửu hậu thổ chân ngôn*, ta nói a, ta thấy rõ mặt của người kia.
(*sau khi uống rượu thì nói lời thật.)

Gió bắt đầu nổi lên báo hiệu thời khắc thanh bình cuối cùng. Lời đồn đãi cứ thế truyền ra, dần dần, không chỉ người đã chứng kiến dị tượng của Khâm Thiên Giám mà ngay cả một người ở vùng rừng núi hẻo lánh cũng nói chắc như đinh đóng cột.

Đồn rằng, người đốt Hải Phù, mi mục như Đấu Thần.

Khi đó Diệp Thu đang ở đỉnh cao danh vọng trong dân gian, ai cũng đều nói, nếu không có hắn sẽ không có giang sơn thịnh thế ngày nay. Lên phía bắc kháng địch, xuôi phía nam dẹp loạn, điều chỉnh chế độ quân đội, những hoạt động quân sự chủ chốt của đất nước đều có quan hệ với hắn, tiểu hài tử ba tuổi ở ven đường cũng có thể khen hắn mấy câu. Nói kẻ gây họa có diện mạo như Đấu Thần, đó chính là một viên đá làm dấy lên sóng lớn. Công thần trong triều, tướng quân trấn giữ biên quan, người có căn cơ vững chắc như vậy - hắn muốn làm phản?

Hoàng đế anh minh, nói chỉ là dân gian đồn đại mà thôi, quá nửa là vô căn cứ, không thể tin, càng không thể dùng tội danh này mưu hại thần tử, như vậy khác nào làm trò cười cho thiên hạ.

Có người góp ý nói, vậy Khâm Thiên Giám thì sao đây?

Hoàng đế cười một tiếng.

Một tiếng cười này là đế vương thuật, tâm tư sâu sắc - ta coi trọng công thần như vậy, làm sao làm ra loại chuyện vắt chanh bỏ vỏ được? Người tán thành quỳ dưới chân tung hô vạn tuế, ca ngợi thánh thượng nhân đức.

Nhưng đây cũng là lời cảnh cáo: Chờ thời cơ đến ta sẽ từ từ giết chết ngươi! Ngươi chạy không được. . .

Có thể thấy không hề thiếu tin đồn thất thiệt về "bị" mưu phản, từng cái từng cái đều bất lợi. Công cao chấn chủ, trước nay không phải chuyện tốt, gặp phải việc dùng rượu tước binh quyền nói không chừng là một loại may mắn.

Lúc đó quân binh Gia Thế đang đóng giữ Liêu Đông nói rằng, Diệp Thu mỗi ngày đều ôm Khước Tà ở trên cổng thành uống no bụng gió bắc nhìn vầng trăng lẻ loi nơi biên cương. Khi tin tức truyền tới đã trở nên ly kỳ đến không thể ly kỳ hơn: Ví dụ như hắn từ trong biển vượt sóng mà ra, đốt cung điện hoàng đế vừa dựng xong; không cưỡi chiến mã mà là một loài thú hung mãnh không biết tên; trên tay cầm không phải là chiến mâu thường dùng mà là rìu chiến khắc đầy xương khô, máu tươi khắp mặt, thấy người liền chém, thần trí thất thường như sát thần giáng lâm.

Diệp Thu nghe được những lời này cũng chỉ cười một tiếng, thần sắc bình thản, nói hung thần ba đầu sáu tay xưa nay đều ở sách truyện dân gian, là chuyện phiếm của bách tính, không thể coi là thật.

Đào Hiên đứng một bên nhìn hắn vài lần, việc này có thể truyền lên, là bởi vì người có tâm tư từ xa đổ thêm dầu vào lửa, Diệp Thu không thể không hiểu. Người đích thân đưa tin tức tới chính là vì nhìn phản ứng của hắn, tranh thủ hạ dược, nắm lấy cơ hội dìm chết hắn, không lãng phí nỗ lực làm phô trương như vậy.

Nhưng bất ngờ là hắn không hề có phản ứng gì.

Đào Hiên lúc này đã không còn làm người giám sát quân đội của hắn nữa, lần này là mang ý chỉ của hoàng đế đến ban thưởng, hai người còn chưa chính thức trở mặt, tất nhiên phải nói mấy câu hình thức, vung tay áo một cái, nho nhã mà chắp tay, nói tướng quân rộng lượng là phúc của triều đình. Diệp Thu không để ý phản ứng lại hắn, vung vung tay ra trận.
Để lại Đào Hiên cắn răng nhìn theo bóng lưng hắn.

Lý tưởng ban đầu của Đào Hiên vốn là kinh thương, dựng một quán nhỏ để buôn bán, gảy bàn tính, cũng chưa từng mơ ước mở rộng làm thương nhân phú quý. Hắn cùng Diệp Thu quen biết từ nhỏ, về sau thì nghe lời phụ thân bước vào con đường khảo thí. Làm quan võ lại vừa vặn trở thành người giám sát của Diệp Thu, làm hết chức trách quản tiền quản lương thực, mấy năm sau được điều về Tam Ti quản sắt muối ở trung ương, gảy bàn tính quản lí sổ sách đất nước, cũng coi như thực hiện giấc mơ ban đầu. Nhưng sau khi mài giũa ở biên quan một phen, Đào Hiên liền có ý nguyện thăng quan tiến chức, vận mệnh của hắn theo đúng như kịch bản hắn viết, bay nhanh từ quan phổ thông trở thành người của Tam Ti, lại nhảy lên thành người quản lí.

Lúc này đối với địa vị của mình, Đào Hiên không còn ham muốn cái bàn tính vàng kia nữa, mà là tay cầm kiếm, còn là kiếm của thiên tử - trên chém mây bay, dưới chặt địa mạch, chấn chỉnh chư hầu, bình thiên hạ -- nghe chí hướng rộng lớn, quả thật là chiếm hết ưu việt, không khỏi khiến người ta ngẫm lại.

Tuổi ngày một lớn, nhưng lại không có tài năng gì nổi trội, vào triều nhiều năm cũng không làm ra chuyện gì thực tế. Mà Diệp Thu thì khác, so với một đế vương tuổi già ngu ngốc, hắn trẻ tuổi, dung mạo anh tuấn, chiến công hiển hách, làm được tất cả những việc mà ngay cả võ tướng khai quốc cũng không thể. Trừ phi quá ham mê quyền lực hoặc là lá gan quá lớn, ai cũng đều không thích củ khoai lang bỏng tay này.

Một người như vậy, có thể nhấc lên bao tiếng hô trong dân gian, e rằng cả hắn cũng không dự liệu được. Đào Hiên có tâm đẩy hắn lên vị trí của mình, hắn càng không muốn ý.

Năm tướng lãnh của Vĩnh Thà, dùng Diệp, Hàn, Vương, Hoàng, Chu là danh xưng, người tên Đào Hiên tìm đến, đáng tiếc người nọ không cất nhắc. Từ đó hắn liền biết, Diệp Thu sẽ không để bản thân quản lý, lâu dần liền hình thành một cái tâm bệnh.

Mà mấy năm Diệp Thu bận bịu cùng ngoại tộc đánh trận ở biên cảnh, lại mất đi phó tướng đắc lực, không rảnh để ý tới Đào Hiên có ý nghĩ chống đối, chỉ có thể trơ mắt nhìn căn cơ hắn dần ổn định, bành trướng ở đế kinh. Đào Hiên là cây kim, đâm vào thịt sẽ đau nhưng không thể khiến người chết được, muốn triệt để nhổ đi thì nhất thời không tìm thấy công cụ vừa tay. Diệp Thu than vãn, cũng chỉ có thể trước tiên xem chừng thôi.

Nói cho cùng, hai người có giá trị quan khác biệt, tam quan không hợp, vì thế chỉ có thể đối đầu, đến chết mới ngừng.
Vĩnh Thà năm thứ sáu, chuyện phiền toái không ngừng kéo đến trên đầu Diệp Thu. Không biết liệu có liên quan hoạt động mờ ám của Đào Hiên, hay là lời nói kết tội Diệp Thu tự thu thập quân lương. Đây là tội lớn, quân lương không chờ trung ương phân phối mà lại chính mình phân phát? Ân đức lớn như vậy, binh sĩ sẽ cảm ơn người cho mình miếng cơm, sẽ không tạ ơn hoàng đế.

Nhưng kỳ thực đây là biện pháp nhất thời trong thời kì chiến tranh, nói là tự thu thập quân lương, nhưng không có cường chiếm tài sản của dân, mà là khai khẩn ruộng hoang, tự cấp tự túc. Vùng đất phương bắc thiếu thốn vật tư, thời gian chiến đấu gian khổ, binh sĩ ăn không đủ no làm sao đánh giặc? Đây là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, hiện tại lại thành chứng cứ hắn tham ô tư tàng của cải.

Còn có người kết tội hắn nuôi tư binh. Đây càng là lời vô căn cứ: Hổ Kỵ quân là danh hiệu của đội quân tinh nhuệ của quân đội Gia Thế, thậm chí là của đất nước, là át chủ bài ở biên cảnh để uy hiếp địch quốc, là tài sản quốc gia, thế nào lại thành sở hữu của mình hắn? Nhưng hắn cũng không thể phản bác lại từng lời, ở biên quan cách xa ngàn dặm không thể cùng mấy kẻ lắm lời kia cãi nhau được.

Hàn Văn Thanh là người có khí chất bình tĩnh nhất, trời có sập xuống thì đỡ là được rồi, nhưng ở biên quan nghe được những lời này, cũng mơ hồ muốn tức giận. Đều nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hiện tại mũi tên đều treo ngoài sáng, chỉ chờ thời cơ thì ngàn vạn mũi tên sẽ biến Diệp Thu thành nhím. Nếu như việc này chiếu đến trên người hắn, hắn tự có biện pháp giải quyết nhanh gọn. Nhưng Diệp Thu là Diệp Thu, hắn có lý do không thể tránh né, lại thêm một vài sự tình không phân tốt xấu chồng chất lên, người nọ có cứng rắn, mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi. Hàn Văn Thanh đang định hỏi kỹ, chính chủ lại mang vẻ mặt không hề quan tâm mà xuôi dòng sông, thoải mái duỗi lưng, nghiêng đầu nhìn hắn ý nói lão Hàn đừng nhìn nữa, chúng ta đến nơi rồi.

Cách đó không xa, bóng chiều tà nghiêng nghiêng, chiếu lên tường thành đá xanh cao vút, nơi đó chính là đế kinh.
 
Last edited:

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#2
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Cửu Cửu
Beta: Lãi

Chương 2: Ngắm sóng

Trong sách truyện thường kể lần đầu tiên người với người gặp mặt, đều muốn ở trong tình cảnh kỳ lạ, hoặc là xây dựng bầu không khí tựa như ảo mộng. Hàn Văn Thanh và Diệp Thu gặp nhau lần đầu là ở bên bờ sông Thương.

Khi đó Hàn Văn Thanh mới mười tám tuổi, Hàn phụ giáo dục nhi tử nghiêm khắc nhưng cũng không cổ hủ, cho lộ phí, để hắn rời nhà đi thăm thú, va chạm xã hội. Người trẻ tuổi mà, luôn luôn muốn đi chu du vạn dặm, có thể hiểu rõ chí hướng của mình, biết vinh nhục.

Hàn Văn Thanh dứt khoát sảng khoái thúc ngựa lên kinh thành.

Đến kinh thành tự mình an bài ổn thỏa, ngày thứ ba xuất môn, đúng lúc gắp trời mưa, mùi hoa quế nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Hàn Văn Thanh cưỡi ngựa đạp trên những khối đá xanh, tiếng móng ngựa lộc cộc. Có hai bé trai lảo đảo lao ra từ đầu hẻm, hắn ghìm dây cương lại, thuận thế nhảy xuống.

Lòng sông khói sóng mênh mang, không trông thấy rõ cảnh sắc bờ bên kia, chỉ có nước mưa rơi trên mặt sông, làm gợn lên từng vòng sóng nước. Dãy núi bị tưới ướt, ngõ phố cũng đầy nước, bốn bề là sự yên tĩnh như chôn vùi mọi thứ.

Cảnh sắc này cùng với cố hương rất khác biệt, nhưng vị chủ soái tương lai của Bá Đồ vẫn còn trẻ, vẫn còn rảnh rỗi ngắm nhìn núi sông. Chờ đến lúc rất nhiều người tranh giành, nháo nhào leo lên vũ đài lịch sử, khói lửa che khắp giang sơn, tính mạng của vô số người đặt trên vai mình, lần này từng việc đều trở về quá khứ, rất lâu sau mới có thể lần thứ hai lấy ra phần thưởng.

Cách đó không xa có bến đò, một người mặc áo tơi, ngồi nơi đó thả cần câu cá.

Hàn Văn Thanh nghĩ, người này có chút kỳ quái. Mưa không nhỏ, bọt nước rơi xuống mặt sông, rất khó nhìn rõ phao, như vậy còn có thể câu à. . .

Móng ngựa phát ra tiếng, người đang câu cá quay đầu lại nhìn, mặt mũi còn sót lại một chút dáng vẻ thiếu niên -- tuấn lãng, lại mang một chút tiêu sái cùng lười biếng. Hai loại khí chất khác biệt như thế ở trên người hắn không hề xung đột với nhau.

Nhìn Hàn Văn Thanh cưỡi ngựa mà đến, không có vật che chắn, quần áo giống như phủ một tầng sương mù, thiếu niên cười một tiếng: "Không tìm nơi tránh mưa sao?"

Hai người liền cùng nhau lên đường -- trước khi kết giao còn hỏi thăm tỉ mỉ không phải chuyện mà độ tuổi này sẽ làm, mà thực tế thiếu niên kia cũng không phải giả bộ Khương thái công, thu lại cần câu rồi kiểm tra thu hoạch, trong giỏ tràn đầy cá.

Chờ tìm được một nơi yên lặng để tránh mưa thì mưa ngừng. Thiếu niên cũng không để ý, lấy đao nhỏ trên người, xử lý cá gọn gàng. Tìm cành cây chất lên làm cái giá, trực tiếp nướng cá lên, cách làm đơn giản nhưng lại tỏa ra mùi thơm khiến người ta nhỏ dãi. Thiếu niên nướng kĩ một con liền lập tức chia ra, Hàn Văn Thanh cũng không từ chối, hai người thống khoái ăn cá.

Ăn no uống đủ, thế nào cũng phải nói chút chuyện gì đi. Thời điểm này hằng năm chính là thời gian triều cường, trong kinh còn không ít du khách đặc biệt đến ngắm sóng.

Suy đoán như vậy, thiếu niên mở miệng hỏi: "Ngươi đến ngắm sóng?"

Hàn Văn Thanh trả lời: "Một trong những mục đích."

Thiếu niên kia thu dụng cụ, quay đầu lại hướng hắn cười một tiếng, mang theo chút trong sáng phấn chấn của thiếu niên, dù sao cũng cùng mục đích, không bằng cùng nhau đi. Hai người trao đổi tên họ, hẹn hôm sau ở lầu Tịch Dương, không gặp không về.

Bởi vậy có thể thấy, chuyện duyên phận, người chưa từng trải qua sẽ không tin. Đơn giản như vậy liền bắt đầu, hai vị nhân vật chính cũng không kịp chuẩn bị.

Vạn sự khởi đầu nan, con người khi gặp chuyện buồn khổ thường than vãn, thế giới rộng lớn, biết bao nhiêu người, làm thế nào lại gặp được ngươi? Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, đó cũng không phải vì gặp gỡ ngươi sao. . .

Hôm sau đúng hẹn đi tới lầu Tịch Dương, hai người từ xa nhìn thấy kiến trúc cao và dốc, hành lang uốn khúc sâu thẳm, trong lòng đều âm thầm khen ngợi.

Lầu Tịch Dương là tửu lâu lớn nhất kinh thành, xây bên bờ sông Thương, đưa mắt ra xa có thể nhìn thấy khói nước vờn quanh dãy núi, cảnh sắc rất đẹp. Chủ nhân nơi này thích đồ cổ, lấy câu thơ của tiền nhân mà đặt cái tên này. Hai loại rượu có tiếng cũng là cải tiến từ phương pháp cổ những thành, du khách vãng lai thích nhấm nháp, một loại tên "Kinh Bồng", một loại là "Biệt Nhạn". "Kinh Bồng" là rượu mạnh, vào miệng thì cay, mang ý sát phạt, dư vị thuần hậu, phát tác chậm, có thể uống được nửa vò liền có thể xưng là hảo hán. "Biệt Nhạn" rượu như tên, nghe có vẻ u sầu, rượu thoáng mang vị chua, chậm rãi thưởng thức liền cảm thấy ngọt, màu rượu trong trẻo như nước sông, hợp với tên rượu, phá lệ phong nhã.

Tửu lượng của Hàn Văn Thanh là di truyền, ngàn chén không say, vì thế chọn "Kinh Bồng", nếm thử một ngụm, khen: "Rượu ngon!"

Ly rượu của thiếu niên gọi Diệp Thu không hề nhúc nhích.

Giao tình chưa sâu không thích hợp nói lời thâm ý, Hàn Văn Thanh nhíu nhíu mày: "Ngươi không muốn cùng ta uống rượu?" Lời này nói thật khéo léo, nhìn ôn hòa nể mặt đối phương, lại như ẩn ẩn hỏi hắn, ngươi có thể uống rượu hay không a?

Diệp Thu không đáp, ung dung rót ra hai chén trà: "Đến, hôm qua ăn cá nhiều quá, giải tanh."

Hàn Văn Thanh: "..."

Thiếu niên làm quen nhau nhanh hơn, lại thêm tuổi tác xấp xỉ, rất nhanh liền phát hiện đối phương cũng có hứng thú với quân sự, càng thêm hợp nhau. Tiểu tử chưa nhìn thấu sự đời nói chuyện thiên hạ luôn thiếu mấy phần học hỏi, lại ẩn ẩn có ý tranh đấu. Nhưng cuộc chiến này không mang theo mùi thuốc súng, mà giống như là may mắn gặp được kì phùng địch thủ.

Hàn Văn Thanh uống rượu, vừa định nói chuyện thì ngừng lại, thần sắc Diệp Thu hơi động, bên ngoài, sóng đã lên.
Trong tửu lâu có nhạc công trợ hứng, vừa nghe sóng đến, cũng vô cùng hiểu ý, thu liễm vẻ thẹn thùng, vỗ tỳ bà, phong vân đột ngột xoay chuyển, ẩn ẩn phát ra thanh âm của giáo mác.

Diệp Thu vỗ tay khen một tiếng hay, dư âm liền bị tiếng sóng át mất. Tiếng hay này vừa khen nhạc công có tài nghệ tinh xảo, cũng là khen nắm bắt thời cơ xảo diệu, đàn trễ một chút liền bị tiếng sóng át mất, sẽ không có gì đặc sắc.
Người ngắm sóng lúc này rất đông nhưng tầm nhìn của lầu Tịch Dương vẫn rất đẹp.

Xa xa, sóng dồn tới, hô vang mà đến, tiếng như sấm dậy. Sóng kéo tới không ngừng, như có hàng vạn con ngựa chạy chồm lên cao vút, lúc nào cũng có thể nhảy lên bờ, dẫn đến một trận kinh hô của tửu khách. Thuận thế nhìn về phía xa, sóng nước rít gào mà đi sẽ đâm vào một con đập ngăn sông, dội trở lại tựa như sư tử mạnh mẽ gầm thét.

Không tận mắt nhìn thấy sẽ không thể tin được khí thế mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy. Hàn Văn Thanh tuy từng thấy sóng biển cuồn cuộn cũng bị cảnh tượng trước mắt khuấy động tâm can.

Như vậy mới là thiếu niên, cưỡi ngựa khắp giang hồ, ngắm nhìn cảnh sắc bao la, làm quen bằng hữu, người chính trực tiêu sái liền có thể kết làm bằng hữu. Hàn Văn Thanh nghĩ, như vậy cùng với việc ở nhà đọc sách luyện võ hoàn toàn khác nhau, hắn muốn hô lên thật to, tiếp thêm chí khí hào hùng.

Hai người đều cao hứng, liền tiếp tục đi dạo ở vùng ngoại ô, không có chủ đích đi nơi nào, liền để ngựa tự do cất bước.
Không lâu sau liền tới một khe núi, Diệp Thu cười nói, đã tới nơi này, hay là đi chào hỏi một chút.

Theo Diệp Thu giới thiệu, ở khe núi này có một thợ rèn họ Quách, tuy là thôn phu hương dã nhưng lại có được tài nghệ hiếm gặp, không ít người ngoài thôn đều đến tìm hắn làm binh khí. Nơi ở của vị thợ rèn này cũng kì lạ, trước cửa có một cái cây -- kỳ thực gọi là cây thì có chút miễn cưỡng, cành lá hỗn loạn, gốc cây như một chiếc cọc gỗ có hoa văn quỷ dị, một mặt thô ráp, một mặt nhẵn nhụi, trên thân cây lại có chỗ trống, một phần ở bên trong đã mục nát. Một thân cây như vậy, tàn mà không chết. Người quen cũng biết đây chính là thứ làm nên danh tiếng của Quách thợ rèn.

Hàng rèn dựng lên ở chỗ rẽ phía sau cái cây, nói là cửa hàng, không bằng nói là cái lều, dựng bốn cây cột, bên trên phủ cỏ tranh, gió lùa bốn phía, công cụ rải rác khắp nơi.

Thời điểm đi tới, Quách thợ rèn đang rèn sắt cùng với đồ đệ, Quách thợ rèn dùng búa to, đồ đệ dùng búa nhỏ, keng keng keng đập thanh sắt nóng đỏ. Diệp Thu cũng không gọi, tìm vị trí vén vạt áo ngồi xuống, áo trắng lập tức bị cọ đến xám xịt.

Hàn Văn Thanh ở bên cạnh nhìn hết nửa ngày, nhẫn nhịn không nói.

Diệp Thu hỏi: "Giá bao nhiêu a?"

Thợ rèn ngẩng đầu liếc hắn: "Búa nhỏ bốn mươi, búa lớn tám mươi."

Này không phải thợ rèn đi nhầm trường quay phim, mà là Diệp Thu hỏi quá không rõ ràng. Muốn vật gì, kích thước thế nào, không hề có yêu cầu gì, mở miệng liền hỏi giá, thợ rèn cũng chỉ có thể cùng hắn hồ đồ. . .

Diệp Thu không vui: "Đây là buôn bán kiểu gì vậy? Khách hàng tới cửa cũng không chào hỏi, trà đâu?"

Quách thợ rèn mang theo khối sắt nóng đỏ xoay người lại: "Chỉ có nước bùn tôi sắt, uống không?"

Hàn Văn Thanh rùng mình, nắm chặt tay, hoàn toàn không rõ hai người này vừa mới nói cái gì. Lén lút suy nghĩ, hai người này có quen biết? Diệp Thu có thù oán với người này, muốn ta đến giúp?

Mà Diệp Thu lại ung dung bình tĩnh, chắp tay nhìn trời, thuận tiện lấy ra vò rượu đem từ lầu Tịch Dương đến.

Thợ rèn cũng giữ được bình tĩnh, đem khối sắt trong tay bỏ vào trong vại nước lạnh, chậm rãi nói: "Diệp Thu, ngươi đến để cản trở ta buôn bán của ta đi?"

Diệp Thu quay đầu lại, hướng thợ rèn cười: "Sao có thể, trả tiền lại a. . . lão Quách, tiền thưởng lần trước ngươi vẫn chưa cho ta đâu."

Quách thợ rèn ra bên ngoài đuổi người: "Đi đi đi, bạc ngươi mượn ta nhiều lần như vậy, ta vẫn chưa tìm người tính sổ đây. Rượu để lại, ngươi đi là được. . ."

Diệp Thu nặng nề thở dài, đối với bạn cũ như thế, lòng người thay đổi a, cũng không nói nhiều, thống khoái mà kéo Hàn Văn Thanh đi.

Đi một lượt, kỳ thực là vì đưa rượu cho bạn cũ, mà đưa rượu còn đưa đến một trận cả kinh, hai người cũng thấy đủ, không nán lại nữa. . .

Nhưng trong sách sử không thể cứ thế viết, bởi vì trong các thoại bản khác của truyền thuyết này, Quách thợ rèn đều dùng tư thái xuất hiện như sau:

Thợ rèn họ Quách, giỏi chế tạo binh khí, thiên hạ thần binh đều không thể cùng hắn tách rời quan hệ, nhưng chỉ lưu lại cho mình một lưỡi hái bình thường.

Có người hỏi, thợ rèn, ngươi lại không xuống dưới đó, dùng lưỡi hái làm gì.

Quách thợ rèn cũng là một người thần kì, nói ta tuy giỏi chế binh khí nhưng không muốn sinh linh đồ thán. Làm lưỡi hái này là vì nhắc nhở mình, nguyên bản phải dùng như thế nào.

Mấy năm sau cái lưỡi hái này này bị một người trẻ tuổi họ Điền tìm kiếm, từ đó lưỡi hái cũng thành món thần binh làm người sinh ra sợ hãi.

Người nọ lại đi hỏi, Quách thợ rèn đáp lại càng diệu: Vật đổi sao dời, dùng chiến ngừng chiến.

-- Như thế này là nói quá lên, nhưng câu chuyện thực sự thì người ngoài cuộc không thể biết rõ. Chuyện giữa hắn và Quách thợ rèn để nói sau, hiện tại không đề cập tới.

Hai thiếu niên tâm ý tương thông, đồng hành với nhau thập phần thoải mái, ngoại trừ sự việc nhỏ xen giữa kia khiến Hàn Văn Thanh khó hiểu, khí phách lớn gặp nhau. . . không cần biết có uống rượu hay không, đều tận hứng mà về.

Có thể coi đây là kết thúc, nhưng thật không khéo, đây lại chỉ là sự khởi đầu vở kịch nhân sinh lớn nhất của họ. Mười năm sau, thiên hạ hưng vong, vấn đề của nhân dân cứ chồng chất khắp nơi, bọn họ cũng trở thành người đứng đầu làn sóng nhân dân.

Người đời đồn rằng hai người nhìn nhau không hợp mắt, vì tước vị ngang bằng, dưới trướng lại có một cánh quân hùng mạnh. Đợi đến khi Gia Thế sụp đổ vì nội loạn, người đời đều nói Hàn tướng quân sắp độc quản quân binh, ắt hẳn rất hài lòng.

Người trong thiên hạ đều nghĩ như thế, đáng tiếc những người đó không hiểu Hàn Văn Thanh.

Thời gian cứ thế trôi qua, gió sương trên khuôn mặt đã không cách nào che giấu. Nhưng bọn họ vẫn không hề đứng đối địch nhau, mà giống như khi mới bắt đầu, sóng vai đồng hành.

Nhiều năm sau đó, Hàn Văn Thanh tỉ mỉ hồi tưởng, lần sơ ngộ này dài dằng dặc mà thú vị, cho dù cách bao nhiêu năm bản thân cũng vẫn có ý vị.

Khi đó hai người họ đã đồng thời từ chức, cũng không nhận phủ đệ mà triều đình ban cho, chạy đến một cái làng nhỏ tận hưởng tháng ngày tiêu dao. Hai người khí chất văn nhã, nhìn không giống người tầm thường, nhưng lại rất thích giúp đỡ mọi người, giúp ông chủ dựng nhà, dùng dao mổ trâu để giết gà nhưng cũng không có nửa điểm khó chịu. Lâu dần liền không có ai e ngại họ nữa, bà con làng xóm cũng quan tâm giống như đối với tiểu bối vậy, làm thức ăn ngon đều không quên để dành cho bọn hắn một bát.

Mùa hè ngày dài, Hàn Văn Thanh liền dạy trẻ con trong thôn khắc hổ con, sinh động như thật. Lúc này Diệp Thu đã quay về là Diệp Tu, đang ôm dưa hấu vào viện, hài lòng nói muốn ngâm nó ở trong giếng.

Ban đêm, người dân trong thôn tổ chức yến, người trong thôn đều thuần phác, phương thức biểu đạt hảo cảm trực tiếp, liên tiếp mời rượu. Diệp Tu không thể khước từ, chỉ có thể một bát lại một bát uống, qua ba bát, trực tiếp ngã sang bên cạnh. Người trong thôn hoảng sợ, Diệp tiên sinh thế này là sao? Không thoải mái sao? Nhị Bảo! Nhanh tìm đại phu đi...

Hàn Văn Thanh bình tĩnh mà kéo người trong ngực ra xoa xoa mặt, không việc gì, hẳn là say rồi. Được rồi, trước kia ẩn ẩn cảm thấy hắn sẽ không uống rượu, không nghĩ rằng hắn không thể uống. Rượu này là người dân ở đây tự nhưỡng, không hề pha loãng, cùng với rượu ở biên quan phía bắc đều cay họng. Hắn đã uống đến ba bát, không biết hắn làm thế nào nỗ lực uống cạn. Hàn Văn Thanh còn muốn gọi người giúp, Diệp Tu đã khò khò say giấc, ngủ đến mặt đỏ bừng. Hàn đại tướng quân dở khóc dở cười, chỉ có thể đem người say đến thất điên bát đảo khiêng trên vai, cáo từ về phòng.

Bất quá chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, lại nghĩ tới chuyện cũ. Lần ngắm sóng ở lầu Tịch Dương, người này một chén tiếp một chén uống trà, nói ngày tốt cảnh đẹp nên có nhã hứng, không thể vùi trong thứ đồ vật độc hại này. Về sau lễ khánh công ở trong quân, cũng mỗi năm mỗi tháng dùng đủ loại lý do để qua loa lấy lệ, hôm nay đến phiên canh gác, rồi lại ngày mai có chuyện quan trọng không thể mê rượu. Lâu dần trong quân đồn đại Diệp chủ soái không thích uống rượu, còn nhận được mỹ danh biết kiềm chế bản thân. Hàn Văn Thanh nghĩ, bên môi bất giác hiện lên ý cười, người này khi làm đại sự thì nghiêm túc, hằng ngày trong lời nói lại vô cùng thích pha trò, thường xuyên khiến người ngứa răng. Người như vậy, như thế nào lần đầu gặp mặt liền tin tưởng hắn như vậy, bao nhiêu năm tháng trước đây cũng chưa từng hoài nghi.

Không liên quan đến những chữ ân nghĩa tình ái thân mật tình cảm này, chỉ nói riêng giao tình huynh đệ, quan hệ của Đào Hiên cùng Diệp Tu không thể nói là không gần gũi, là tình cảm của những người vào sinh ra tử, tình nghĩa liều mình xông pha núi đao biển lửa, đồng sinh cộng tử nhiều đến vậy, cuối cùng vẫn tránh không được phải rút kiếm đối nghịch nhau, đánh nhau sống mái.

-- Có thể là tín nhiệm trời sinh thôi.
Hắn cùng hắn mới gặp liền quen, hắn cùng hắn bạc đầu như mới.
 
Last edited:

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#3
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Edit: Cửu Cửu
Beta: Lãi

Chương 3: Hải Phù

Vắt kiệt tiền tài của thiên hạ để xây dựng Hải Phù. Hùng vĩ mỹ lệ, ngói xanh chọc trời, như lâm vào tiên cảnh vậy. Bước lên chiếc thuyền kia, lăng la cẩm tú, nếm trải sự phồn hoa nhộn nhịp, đó chính là một hồi mộng đẹp; lại du ngoạn sơn thủy, cây cỏ trong xanh, có gió có trúc, đó là cõi mộng; đến chính điện, trong tâm như được chư thiên chiếu rọi, thấy được tinh tú luân chuyển, đó là ảo mộng.

-- "Khuých Nhiên lục • Cung điện lược"

Khi Hàn Văn Thanh cùng Diệp Thu vào thành trời đã ̀sắp tối, đèn đuốc lần lượt sáng lên. Phong cảnh đế kinh tươi đẹp, là một nơi phồn hoa chốn hồng trần, không phải loại mà thôn dã có thể sánh cùng. Mà năng lực phục hồi của nhân dân cũng kinh người như vậy, cảnh tan tác khắp nơi của thời chiến đã không thấy tăm hơi, chỉ thấy mọi người tíu tít, hương gió thơm quẩn quanh.

Gần tới đoan ngọ, tuy không như hội hoa đăng trung thu, trên phố xá cũng náo nhiệt. Hai võ tướng mặc thường phục, mang theo một chút không quá hài hòa như dân chúng bình thường, ở trong tiếng người huyên náo cùng tham gia vào những trò náo nhiệt. Trăm năm nhân sinh, tự gánh vác sướng khổ, cứ thế sóng vai bước tiếp, nhìn ý cười thân thiện của bách tính, nhân thế tươi vui xán lạn liền cảm thấy nhiều năm khổ cực không hề uổng phí. Ở biên quan liều mình, không phải là để bách tính có thể thoải mái sống sao. Hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự an vui cùng thoải mái. Trong sự náo nhiệt này, bầu không khí thật sự rất tốt, bỗng dưng sinh ra cảm giác kiều diễm.

Diệp Thu đứng ở trước gian hàng chọn một chiếc mặt nạ, sau khi trả tiền liền lập tức quay lại, hướng Hàn Văn Thanh kể chuyện. Kể rằng tiền triều có một vị công chúa, tuổi trẻ không biết sợ, mang theo thị nữ trộm xuất cung đi chơi, không nghĩ tới cùng bằng hữu chơi đùa giữa đường lại bị lạc. Vì là ngày lễ, không ít người mang mặt nạ. Công chúa còn là thiếu nữ, tâm tư cẩn thận nhưng cũng đơn giản, vội vã tìm người lại kéo nhầm mặt nạ, không nghĩ đến mở ra một đoạn tình duyên.

Diệp Thu xa xa than một tiếng, bất luận có hợp lễ pháp hay không, ở chợ đêm gặp được phu quân cũng là không giống bình thường.

Kỳ thực lời này rất bình thường, trong khung cảnh tựa như tranh vẽ này, cảm tình của thiếu niên luôn thi vị như vậy. Hàn Văn Thanh nghe thấy, thần xui quỷ khiến gỡ mặt nạ của Diệp Thu xuống.

Hai người đồng thời sững sờ, "khụ" một tiếng rồi đồng thời quay đầu đi. Diệp Thu sờ sờ mũi, cảm giác lỗ tai mình hơi nóng, có lẽ là đầu hạ quá khô, có lửa, vì thế ngậm miệng, an an tĩnh tĩnh mà sóng vai cùng Hàn Văn Thanh -- có một số việc thì để về sau hãy nói, hôm nay liền im lặng thôi.

Khi quay về lầu Tịch Dương, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, ánh trăng ở trên chóp mái nhà hiện lên một tầng ánh bạc, chiếu rọi vạn vật trần gian. Hai người nhìn thấy bảng hiệu, trong lòng đều là một mảnh mềm mại.

Lầu Tịch Dương thiết kế mái cong chín tầng, ở cửa kết hoa. Ban đêm khi thắp đèn lên, ánh sáng chiếu lên không giống nhân gian.

Chỗ năm đó nơi họ ngồi ngắm sóng là một căn phòng trang nhã, gọi rượu cũng là loại "Kinh Bồng" mạnh nhất.

Hai người đã nhiều năm không hảo hảo ngồi cùng nhau. Từ khi lửa chiến lan khắp Trung Nguyên, thời điểm xa cách còn nhiều hơn so với gặp mặt nhau. Chỉ khi chống lại quân xâm lược phương Bắc, hai người mới có thể cùng nhau sóng vai chiến đấu, còn ngày thường chỉ gửi thư qua lại tán gẫu tiêu khiển. Mà mối liên kết nhỏ bé như vậy nói không chừng ngày nào đó cũng như diều đứt dây, không có tung tích gì nữa. Nhưng Diệp Thu vẫn đùa giỡn cùng hắn, nói lão Hàn, hai đứa mình âm thầm thông đồng, một khi bị phát hiện thì tội danh không hề nhỏ đâu.

Hàn Văn Thanh hừ lạnh một tiếng, vậy thì sao?

Đúng, vậy thì sao, ngày tháng ở biên quan vô cùng dài, chỉ cần có thể thống nhất vạn dặm minh nguyệt, biết rằng người kia nhận trách nhiệm thảo phạt, cũng không có vì lý do loạn thất bát tao mà hi sinh chính là chuyện may mắn.

Qua một thời gian nữa lại bận rộn lên. Trời thu cỏ khô ngựa béo, chính là thời cơ chinh chiến tốt của dân du mục. Thám tử ở biên cảnh báo, quân địch phương bắc đã như hổ đói rình rập, không thể không thận trọng.

Kỳ thực dựa theo tình hình trấn thủ biên quan, căn bản sẽ không phát triển đến mức này.

Diệp Thu ở Liêu Đông đóng giữ ba năm, gặp phải Bắc địch thực lực mạnh mẽ, thời điểm xâm lược còn huy động quân đội quy mô lớn. Nhưng quân Gia Thế cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, tham chiến không dưới 100 trận to nhỏ, đem Bắc địch đánh thành rùa rụt cổ về, chỉ dám quấy rầy nho nhỏ. Thời kì đặc biệt, Diệp Thu đồng thời kiểm soát quân sự của mấy châu, đúng với ý nghĩa của tổng soái phương Bắc. Năm đó Bắc địch gặp phải sự phòng thủ đó của hắn, không dám thúc ngựa chạy nhanh mà kéo nhau lén lút đi. Mà sau trận chiến đó vẫn còn giữ được mạng, mà một trận tao ngộ chiến sau đó nếu còn phải mệnh ở, tất đáng để ăn mừng.

Sức mạnh của quốc gia bắt nguồn từ sự ổn định trong nội bộ, nếu như lúc này triều chính có biến, e rằng không phải là phúc của xã tắc. Đại Vinh đối với các quốc gia xung quanh là một sự uy hiếp, cuối cùng lại cứng rắn chèn ép lực lượng quân sự. Tuy cũng có thể thông qua con đường kinh tế chặn lại căn cơ, nhưng không thể diệt trừ tận gốc. Đại Vinh trải qua khủng hoảng kinh tế từ mười năm trước, kinh tế mới khôi phục lại trật tự, nếu bây giờ đột ngột khai chiến, sẽ không gánh được tổn thất.

Tình hình này, người ngồi ngay ngắn trên kim loan bảo điện kia thật sự không hiểu sao?

Diệp Thu cùng Hàn Văn Thanh đến kinh sớm hơn một ngày, trên đại điện nghe các quan cãi cọ một lượt, trong lời nói của các quan có phân chia: Trương đại nhân phản bác Lý đại nhân nói vậy không đúng, Diệp Thu không ngừng chiếm đoạt ruộng đất của dân, tự thu quân lương; Vương đại nhân lại nói Lưu đại nhân không đúng rồi, nói Diệp Thu đem Hổ Kỵ quân thu về dưới trướng chứ không phải "bộ khúc"*, nói rõ kia không phải là tư binh. Nói đến đây còn là tình trạng thường thấy trên triều, tiết tấu loạn mắng người khác ngu ngốc. Chỉ là bất luận mặt đỏ mặt trắng, mưa to gió lớn, cuối cùng đều rơi vào trên đầu một người.
(*tên của quân đội tư nhân)

Kỳ thực nói kết tội, Diệp Thu cũng không để ý. Người không nhiễm phong trần, phong trần cũng sẽ nhiễm người. Ở trong triều đình, chỉ có chuyện quân sự chính trị, việc được mất của cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể. Đối với việc này Diệp Thu không một lời phản bác, mà chỉ đưa ra một câu trả lời như vậy liền đem cả triều đình nổ tung.

Hàn Văn Thanh nghe được, nhíu mi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Diệp Thu không trực tiếp trả lời: "Lão Hàn, cảm thấy chiếc thuyền hôm nay người đi thế nào?"

Hàn Văn Thanh chân mày nhíu chặt hơn: "Thuyền? Diệp Thu, ngươi muốn xây dựng thủy quân?"

Diệp Thu ánh mắt trầm xuống: "Đó là nhất định."

Từ mấy năm trước từ chỗ ngắm sóng, hai người đã có thể nhìn thấy hình dáng ẩu cung điện, giống như một chiếc thuyền lớn, lại bị gắn chặt trên mặt đất. Công trường đèn đuốc sáng trưng, đêm cũng không hề ngừng lại nghỉ ngơi.

Nếu không phải hoàng đế xây dựng cung điện, Diệp Thu e rằng nhất thời còn nghĩ đến cần phải xây dựng thủy quân. Nhưng nếu phương Bắc khai chiến, quan tướng mới lên thay không có lo âu suy nghĩ, một khi thất bại sẽ rơi vào thế hiểm, không cách nào ngăn cản bước chân tiến công của Bắc địch. Nhưng nếu có thể xây dựng thủy quân trên sông Thương có thể lấp kín lỗ hổng trong phòng ngự của đất nước, còn có thể gia tăng tính linh động khi tác chiến. Ý tưởng không tồi, nhưng lại do Diệp Thu đưa ra vào lúc này, không khác nào đổ thêm dầu vào lửa -- một tướng quân bị kết tội vẫn còn xây dựng quân đội, tất có dị tâm, trên dưới triều đình đều không thể bỏ qua hắn.

Mà gần đây nhất, biện pháp để giải quyết quân phản loạn ở Gia Châu chính là đem người ném vào hố lửa.

Hàn Văn Thanh trừng mắt hổ: "Bọn họ muốn thế nào?"

"Khả năng là đến Gia Châu làm người huấn luyện quân đội." Diệp Thu hơi nâng đầu nhìn hắn, trong nụ cười mang ấm áp, "Lão Hàn, lại theo ta ra bờ sông chơi đi."

Tường thành trước đây, liễu rủ phất phơ, chỉ là ít đi hai thiếu niên cưỡi ngựa qua bờ sông.

Hàn Văn Thanh nhìn hắn, giọng nói bình thản: "Diệp Thu."

Ngậm miệng không giải thích, là bởi vì đất nước vừa an ổn, không thích hợp gây chiến; đề xuất xây dựng thủy quân là bởi vì đám phản quốc như hổ đói rình rập, cần phải phòng trước; xử lý Gia Châu là bởi vì chuyện đã đến nước đó, đành phải nhận lệnh.

Hàn Văn Thanh đều hiểu. Lần này thay quân, có lẽ hắn cũng phải lên phía bắc lần thứ hai, chống lại ngoại xâm. Chỉ là Hàn Văn Thanh nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, không làm được cái tư thái lưỡng lự kia, người trong lòng có quốc gia, sẽ không hỏi ngươi khi nào khởi hành, có đối sách hay không, càng sẽ không cho rằng ngươi nên tránh họa thì hơn.

Hắn chỉ nói, ta chờ ngươi trở lại.

Diệp Thu chớp chớp mắt.

Vạn dặm trời biển phía xa trong mắt phá lệ rõ ràng. Ánh trăng ở đế đô sáng trong không nhạt bớt đi, làn gió trong lành chầm chậm thổi qua khiến cho lòng người yên tĩnh lại, không nhìn ra tương lai sẽ có bao nhiêu người sống sót qua lần biến động đầy tang thương này, lại có bao nhiêu người sẽ phải trôi nổi trong dòng lịch sử vô tận.

Lúc này cách trận kinh biến làm sông núi thất sắc kia còn một năm lẻ năm tháng.

-- Tuy nhiên đợi hết thảy đều mất đi, cũng còn có mưa gió cố nhân đến.


-Hoàn-​
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#4
Truyện khá hay, khá khéo léo. Thuyền của tui lại ra khơi là tui mừng rồi!!!!! :V
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Ồ, thấy chủ nhà vài lần rồi, chủ nhà Hàn Diệp đảng? Hì hì, bắt tay cái nào, tui cũng vậy, lầu trên cũng bắt tay phát nào, tui mới biết người Hàn Diệp nha~ (Dập đầu tạ tội với 108 thân phận khác của tui, vì gặp Hàn Diệp là tui nhũn não, đã đem bán các bạn đi rồi T_T)

A a a a a a, tui chỉ là một đứa fan não tàn của Hàn, đến con ngựa của anh tui cũng thấy nó ngầu hơn tui nữa T_T Nó màu đennnnnn nhìn ngầu vỡi ra!! Đúng nghĩa bây giờ chỉ cần cho tui gặp Hàn, cho tui làm trâu làm ngựa (trong trường hợp này là làm ngựa) tui cũng chịu T_T

Bạch y thần thánh trong lòng tui kìa a a a a a a a!! Bộ dáng thần tiên tự tại thong dong sắp mọc cánh về trời này là Tu sao?

Diệp Thu nằm không cũng trúng đạn, tại sao tui lại không ngạc nhiên nhỉ =)))) Tui đọc hết đống cố sự dây dưa rễ má ở đế kinh của Tu, thứ nhất là cảm thán bà chị tác giả nghĩ ra được cái đống này chỉ để dựng một cái bối cảnh hoành tráng lên cho Tu.

Thứ hai là phục chủ nhà kiên nhẫn ngồi dịch được cái đống này để giúp bà chị tác giả dựng cái bối cảnh cho Tu.

Thứ ba là tui định cảm thán số phận Diệp Thu thương hải tang điền, cống hết sức vì dân mà lại bị gian thần hãm hại các kiểu, cơ mà tui đọc xong ngồi nhớ hết não rồi, nên tui chỉ đành ngậm ngùi không phụ tác giả không phụ chủ nhà đành phụ Tu thôi, không còn não deep cho ổng nữa... T_T

Hí hí hí hí, Hàn soái, Hàn soái, là Hàn soái đó được không?? Nghe vào chính là thấy soái rồi, vừa được nuôi lớn giáo dưỡng đầy đủ, Hàn của Tu(i) vừa có tâm hồn lãng mạn nhàn nhã cưỡi ngựa thưởng hoa nữa nha. Hí hí, tui mà có ở đó (một lần nữa thật muốn bay vào T_T) chắc tui là thành phần ném hoa vào anh lúc anh giục ngựa đi qua rồi~

Khúc tả tương phản từ dòng xoáy lịch sử khiến cả sao trời đều truỵ lạc, tất cả hoá bụi bay hào hùng đó ngoặt sang thiếu niên Diệp Tu đang ngồi câu cá hay quá, tui đọc mà rùng cả mình. Cảm giác chính là những thứ hào hùng được miêu tả đó chắc chắn đều khuynh đảo dưới chân người thiếu niên bạch y như khói, áo tơi mưa trút này.

Tui thích nhất là đọc cổ trang niên thiếu tiêu dao phóng khoáng, tri kỷ một chén rượu (khụ) mà quen, quý nhân một đời đều là quen thuở giục ngựa ngắm sóng này mà ra. Hàn và Diệp mỗi người đều rất mạnh, lại đều không màng danh vọng, ắt tự trở thành tri kỷ kiêm đối thủ cũng thuận lý thành chương thôi. Ta kính ngươi một chén rượu (khụ khụ!), ngươi bồi ta một đoạn đường.

Thật ra quan hệ của Hàn và Diệp nói chung rất vi diệu, anh hùng trọng anh hùng, lại túc địch chi tranh. Diệp sa cơ thất thế, khoan nói Hàn có sinh tình hay không, mất đi một cường giả, một đối thủ, một tri kỷ, một người... hiểu mình, hiểu thời, hiểu sóng biển, hiểu tửu trà.

Quách thợ rèn, dám hỏi, anh có phải tên tự là Minh Vũ, tên hào là Nợ Tiền không? =))

Hai anh tui là người tốt dựng nhà giúp nhân dân?? Khụ, Hàn chơi với trẻ con, Diệp ôm dưa ngồi cười ngốc, cái làng này ngoài rượu ra thì thực sự có độc sao =))

Hế hế, tui kiên nhẫn nhồi hết đống bối cảnh phía trên, cuối cùng chỉ để đợi một câu “Chỉ có thể là tín nhiệm trời sinh thôi” và hành động “ôm người vào lòng” này của Hàn thôi hí hí hí a a a a a. (Khụ, mà tại Hàn tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, nên tui cũng không dám hó hé hô hào mỹ nhân say rượu loạn tính, mình còn chờ gì không nhào vô các kiểu như bình thường được >.<)

Tui cảm thấy nếu lúc nãy tui muốn ném bông vì Hàn soái và Diệp soái rất soái, thì bây giờ là muốn ném vì những cống hiến anh dũng cùng tấm lòng bao la của bọn họ. Mặc kệ triều đình hãm hại, mặc kệ minh tranh ám đấu, mặc kệ cuộc sống trên lưỡi đao, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn kiên định lựa chọn cầm vũ khí lên bảo vệ biên quan dân chúng một mảnh thái bình. <3

Hì hì, muốn Tu câm miệng rất dễ nha, chỉ cần lột mặt nạ của ổng là được rồi, có gì đâu mà cả khối người bấy năm qua bất lực~ Tu anh biết vì sao mình xấu hổ đỏ mặt (what??) không? Chính là bởi vì giây phút Hàn lột mặt nạ trên mặt của Tu đó cũng chính là lột luôn mặt nạ trong lòng Tu rồi, từ đây hai người tâm linh tương thông, hai mà như một a~

Đó tui mới nói câu trước câu sau hai ổng đã yêu xa rồi =)))) Cách nhau vạn dặm, thư tay truyền nỗi nhớ, hai thằng đàn ông thân cao mười thước thì có gì để “tán nhảm” chứ, chỉ có thể là tán nhau thôi! Còn tranh thủ những lúc gặp nhau (vì đánh giặc) mà hú hí nữa chứ, đây không phải yêu xa trong truyền thuyết sao?!

Ấy, tính ra cái kết cũng là kết mở nhỉ, truyện chỉ miêu tả quá trình niên thiếu hai người gặp mặt đều là phong cảnh giang sơn như hoạ cẩm tú phồn hoa, bên trong lại ẩn ẩn chút chiến hoả hào hùng đao quang kiếm ảnh ngầm. Câu cuối cùng lại như quay về ngày mưa đầu truyện nhở, trời mưa tầm tã y phục bám phong sương, có một người vẫn vượt mưa vượt gió thong thả qua chuyến thuyền chỉ để gặp một người thôi.

Quân tử chi giao đạm như nước, hùng đồ bá nghiệp vác trên vai. Tui thật không muốn gọi tình cảm giữa họ là tình yêu tí nào, hai chữ tình yêu làm sao đủ để lột tả chứ. Tình cảm của họ chính là ta một quyền người một mâu, chúng ta cách vặn dặm biên cương chém giết bảo vệ quốc thổ lê dân, không gặp, lại vẫn cùng tiến về một phương hướng.

Trong lòng chúng ta vốn đã tràn ngập giang sơn bách tính, còn lại chỉ đủ chứa nổi một ánh mắt đen láy của ai đó buổi chợ đêm thôi. Không có chỗ cho ái tình đâu, lại thật ra còn say lòng người hơn tình ái. Lòng quân cũng nghĩ giống ta chăng?

P.S: Đáp án là chỉ cần một chén rượu nhỏ xíu xíu của Tu làm say đó, chẳng phải yêu sất gì đâu =))))
 

Bình luận bằng Facebook