Hoàn [Lâm Kiệt trung tâm] Mùa xuân của cỏ

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1


[Lâm Kiệt trung tâm] Mùa xuân của cỏ

Tác giả: 七月流莺

Link gốc:

【林杰中心】草木春-七月流莺


Chuyển ngữ bởi Đỗ Tiểu Bạch, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

Thuộc tập Sơn Hà Kính Ta.

Văn án:

Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.

Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.

Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.

Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.


───

Vượt trường phong, trèo ba núi, qua năm biển, ôm hoa lau vào lòng mà ngủ thiếp đi.

Tuyết nguyên hoang lạnh, vạn mộc khô, nghiền thành bụi, bình minh lên lại thấy cỏ mùa xuân.


───


Sau khi Lâm Kiệt đem chức vị đội trưởng lẫn Vương Bất Lưu Hành trao cho Vương Kiệt Hy rồi phất tay áo rời đi, sau có bị phóng viên chụp được cũng là hình ảnh anh mặc quần lửng đi chợ mua dưa leo. Nhưng phóng viên Vinh Quang cũng không phải báo lá cải, không có thời gian mỗi ngày ngồi xổm ở cửa lớn Vi Thảo mà bát quái được. Mấy loại tin tức kiểu đội trưởng Vi Thảo chịu khổ, đội phó buộc tóc bím này chắc chỉ có trên một số diễn đàn cp bị một đám tiểu cô nương líu ríu rằng có phát đường chính thức kìa a, chứ trên thực tế không có chút xíu giá trị phân tích trận đấu nào cả.


Bởi vậy nên sau khi Lâm Kiệt giải nghệ được hai năm, cho dù là cởi trần chạy ở trên phố lớn cũng sẽ không có bao nhiêu người có thể nghĩ tới hắn là ai đây đại loại thế hết.

Có điều giả thiết này ban đầu nó vốn đã không tồn tại, dù sao Lâm Kiệt anh cũng cần mặt mũi đó. Mùa hè Bắc Kinh có nóng hơn nữa anh cũng sẽ không đến mức giống thằng cha Ngụy Sâm kia, ỷ vào Lam Vũ không có con gái, thời tiết vừa nóng lên liền một đám lão già thô bỉ cởi trần từ trong câu lạc bộ tung tăng ra đến ngoài đường. Người biết thì nói đây là tuyển thủ chuyên nghiệp, người không biết còn cho rằng đó là đám lưu manh đầu đường xó chợ nào đấy.

Bất quá Lam Vũ phương diện này đến thời Dụ Văn Châu lên làm đội trưởng thì thay đổi hoàn toàn. Cho dù là ngày thời tiết nóng nhất, phóng viên lén lét lút lút lẻn vào Lam Vũ ngầm điều tra, chắc chắn cũng sẽ nhìn thấy cảnh tượng một đám thiếu niên ngoan hiền y phục chỉnh tề quy quy củ củ ngũ giảng tứ mỹ*. Làm đến độ mà ông lão canh cửa Lam Vũ cũng thấy ngại hồi trước đã từng xắn tay áo xách dép lê chạy vòng vòng.

*Ngũ giảng gồm văn minh, lễ phép, vệ sinh, trật tự, đạo đức. Tứ mỹ gồm tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi, hoàn cảnh.


Hầy, lạc đề hơi xa rồi.

Nói vì sao ban đầu Lâm Kiệt lại an tâm giao lại chức vị đội trưởng cho Vương Kiệt Hy đi. Cũng không phải tình tiết truyện ba xu cái gì mà Vương Kiệt Hy dựa vào mỹ sắc thượng vị mê hoặc đội trưởng đổi trắng thay đen như truyền thông bịa đặt. Thật ra dựa theo thẩm mỹ quan của Lâm Kiệt vẫn là cảm thấy tiểu thiếu niên tóc rẽ đôi ở trại huấn luyện Lam Vũ khá thanh tú đó, kiểu tóc đó đối xứng biết bao, nhìn vào khá thuận mắt.

Lâm Kiệt là thể loại ẩn giấu OCD ngầm, nhìn tên anh liền phát hiện thôi*, trước khi Cao Anh Kiệt ra mắt anh đã chú ý tới cái tên của cậu nhóc này đối xứng hết sức.

*Tên của Lâm Kiệt là 林杰, Cao Anh Kiệt là 高英杰, rẽ dọc xuống ngay giữa đều rất… khụ, đối xứng a o.0


Năm đó gặp được Vương Kiệt Hy, Lâm Kiệt cho rằng là số mệnh kêu gọi.

Anh đang trên đường đẩy xe đạp đi mua dưa leo, gặp được một thiếu niên mặc sơ mi trắng, lớn lên trông cân xứng, vai vác một cái balo một quai đi lướt qua người anh. Anh còn thở dài than một tiếng Lâm Kiệt anh cũng từng là thiếu niên văn nghệ có thể mặc sơ mi trắng quần jean phô trương văn nhã, bị một đám bệnh thần kinh chướng khí mù mịt ở Vi Thảo làm sắp biến thành người đàn bà trung niên thần kinh suy nhược rồi. Thật sự là thời gian như tên bắn, năm tháng như thoi đưa, anh đào đỏ thắm chuối tiêu xanh rờn.


Sau đó Lâm Kiệt một bên vừa cảm thán thời gian không buông tha một ai, một bên vừa gặm dưa leo, ngay sau liền nhìn thấy thiếu niên kia ở chỗ ghi danh trại huấn luyện, anh có một cái tật xấu nhỏ là hảo tâm quá mức, bước lại nhắc nhở thiếu niên kia: “Cầm sai đơn rồi, cái trong tay cậu là đơn xin làm việc ở căng tin.”

Thiếu niên đó cúi đầu nhìn kỹ lại, quả thật là cầm nhầm rồi, cậu cũng không thấy ngại, biểu tình không có thay đổi gì đưa tay lấy một tờ đơn khác tiếp tục điền.


“Cậu đến đây người nhà có đồng ý không?” Lâm Kiệt tiếp tục hỏi.

“Có.” Đối phương không ngẩng đầu, ở dòng “diện mạo chính trị” khựng lại một chút, thuận miệng hỏi một câu: “Cho hỏi vị trí này điền thế nào?”

Lâm Kiệt gãi gãi đầu: “Tôi cũng không hiểu mấy cái này lắm, câu lạc bộ đề ra đó, tôi năm đó điền là ngũ quan đoan chính.”

Thiếu niên đó ngẩng đầu nhìn hắn một cái.


Ồ.

Vị này mắt to mắt nhỏ.

Thật xin lỗi lúc trước vô ý mở miệng giễu cợt thật sự xin lỗi.


“Hay là điền mắt to mắt nhỏ? Vi Thảo chúng tôi tuyển người kỳ thật chỉ xem trọng bên trong không nhìn vẻ ngoài đâu.” Lâm Kiệt tiếp tục nói.

Thiếu niên kia móc điện thoại ra tra baidu một lúc, sau đó ở trước mặt Lâm Kiệt đoan đoan chính chính điền vào ô diện mạo chính trị là Đoàn viên Thanh niên Cộng sản.


Biểu tình vẫn nhàn nhạt bộ dáng như lão thần tiên tự tại, Lâm Kiệt không hiểu sao nghĩ tới câu vĩnh hằng mà duy nhất, mọc cánh mà thành tiên.

Đừng hỏi vì sao anh biết một câu cao cấp như thế được, năm xưa giáo viên ngữ văn cấp 2 khiến anh chép lại treo băng rôn hơn ba mươi lần, nhìn thấy đều phát ngán muốn nôn luôn.

Ủa? Không phải được viết băng rôn treo lên đều là Phú Xích Bích sao? Uầy bạn đang định cùng tuyển thủ chuyên nghiệp bàn luận trình độ văn hóa hả?


Thật ra Lâm Kiệt cũng ít tới trại huấn luyện, bình thường đều là Phương Sĩ Khiêm đi dày vò mấy đứa nhỏ đó, sự lợi hại của Thần Trị Liệu khiến đám thiếu niên mới vào đời sâu sắc hoài nghi nhân sinh.

Phương Sĩ Khiêm nói với Lâm Kiệt ở trong trại huấn luyện có một ma đạo học giả đặc biệt trâu bò đặc biệt feel, cây chổi đó vung lên hết sức xảo quyệt trêu ngươi, khiến người ta hoài nghi cậu có phải học sinh trao đổi từ Hogwarts tới Bắc Kinh không, dám lắm một cái Sao Xạ Tuyến sau đó thêm một viên gạch đoạt mạng người thì tôi cũng sẽ không hoài nghi gì hết đâu.


Lâm Kiệt nói được, sáng mai tôi đến xem thử, nếu như thực sự lợi hại như thế thì Vương Bất Lưu Hành tìm thấy người kế thừa rồi.

Theo miêu tả của Phương Sĩ Khiêm, Lâm Kiệt còn tưởng cậu chàng ma đạo học giả trêu ngươi buông thả cậu phi thường coi trọng sẽ là một Ngụy Sâm phiên bản thu nhỏ, cái kiểu không nói lời nào đứng ở đó một luồng khí lưu manh trêu ngươi từ trong xương cốt cũng mạnh mẽ tràn ra ngoài.


Vương Kiệt Hy đứng ở trước mặt Lâm Kiệt, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, “Đội trưởng.”

Vương Kiệt Hy người này a, nhìn một bộ dáng nghiêm chỉnh, thiếu niên cao ráo gầy gò thôi, chứ kéo cậu đến đại giảng đường là liền có thể xuất ra một bài diễn giảng ngẫu hứng tùy ý, đặc sắc mãnh liệt đến độ bộ dáng nghiêm chỉnh đều không ngăn được.

Cụ thể biểu hiện trong đấu pháp Ma Thuật Sư hoa rơi nước chảy.


Lâm Kiệt thử đưa Vương Bất Lưu Hành cho Vương Kiệt Hy, sau khi xem hết biểu hiện của cậu Phương Sĩ Khiêm nói với Lâm Kiệt: “Chậc chậc, người này, thần cũng không ngăn nổi.”

Nhìn Vương Bất Lưu Hành trước giờ luôn dùng kỹ thuật ma đạo học giả quy củ thông thường nhất đột nhiên thay đổi thành sâu không lường được phóng khoáng tự do, Lâm Kiệt cũng cảm thấy có điểm ý vị.

Vương Bất Lưu Hành trong tay Vương Kiệt Hy, so với trong tay anh có ý vị hơn nhiều.


Tính tình Vương Kiệt Hy trầm ổn nội liễm, không phải loại người mới khen hai câu liền high tận nóc nhà (đặc biệt đang chỉ Phương Sĩ Khiêm), Vi Thảo giao cho cậu Lâm Kiệt rất an tâm.

Phương Sĩ Khiêm thì bất bình cho rằng tâm Lâm Kiệt quá rộng rồi, “Vương Kiệt Hy trước khi tiếp nhận vị trí đội trưởng đến tí xíu phong thanh cũng không có, anh nói fan hâm mộ làm sao chấp nhận một người mới đảm nhiệm chức vị quan trọng như đội trưởng được đây?”

“Anh tin tưởng cậu ấy a.” Lâm Kiệt cười vỗ vỗ lên vai Vương Kiệt Hy, “Ha, Vi Thảo liền giao cho cậu rồi.”


Anh xách dép lê rời đi về hướng hoàng hôn, mang theo nửa khúc dưa leo còn ăn dở.

Rất lâu sau đó, Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hy chưa hề gặp lại anh.

Nhưng Lâm Kiệt thường thường sẽ tranh thủ những lúc đi qua cửa lớn Vi Thảo ngó vào bên trong mấy lần, Phương Sĩ Khiêm vẫn ồn ào như thế, là cái kiểu có thể cùng tiểu kiếm khách nọ của Lam Vũ hợp lại thành một tổ hợp đồng bộ hòa thanh được ấy; Vương Kiệt Hy vẫn là bộ dáng mắt to mắt nhỏ cũng không giấu được sự nghiêm chỉnh như cũ, mấy gương mặt mới của Vi Thảo có một số anh nhận ra, có một số thật xa lạ, đến cả ông lão canh cửa một vài ngày trước cũng đổi rồi.


Nhưng Vi Thảo vẫn là Vi Thảo đó.

Lâm Kiệt cười lắc lắc đầu, một mình cưỡi xe đạp đi về nhà.


Cũng tính là giải nghệ thành công rồi nhỉ.

Cỏ dại mùa thu thối rữa trong đất bùn, chỉ vì mùa xuân năm sau, lại gặp Vi Thảo trưởng thành đồng.



Hoàn.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Tâm sự nhỏ của người dịch: Tui là fan Vi Thảo! Tui là fan Vi Thảo! Tui là fan Vi Thảo! Chuyện quan trọng nói ba lần! Edit cái này là để chứng minh thân phận fan của tui, khóc lóc quỳ cầu được thu lưu vào cửa lớn Vi Thảo!

Sẵn tiện tui muốn thanh minh (PR) một chút cho Lam Vũ của tui vụ cởi trần chạy loạn ngoài phố lớn =)) Mọi người ai có hứng thú có thể qua [Ngụy Sâm trung tâm] Niên thiếu của lão phu tìm hiểu thử, cũng là tui edit. (Vị đại thần nào đó có đi ngang qua, không cần cảm ơn!) Hì hì, cũng thú vị thật, tui có duyên với mấy vị đội trưởng đời đầu quá ha.

Lâm đội, tui yêu Vi Thảo, đời đời nguyện làm một ngọn cỏ mùa xuân mọc ở đầu tường trước cửa lớn Vi Thảo, xem sự phát triển của Vi Thảo mà anh yêu qua từng ngày từng ngày, để rồi Vi Thảo của chúng ta bây giờ đã trưởng thành thế giới rồi đó anh!

Xuân về hoa nở, cỏ cũng xanh rờn. Tâm tình con người ta cũng không tự chủ được mà xanh xanh như cỏ á nhỉ~

Chúc mọi người có một mùa xuân thật vui vẻ~
 

Bình luận bằng Facebook