- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,275
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
[Hàn Diệp] Cái Chết Của Rồng
Văn án: 1 con rồng, 2 đồ long giả. Câu chuyện sẽ chẳng có gì lạ nếu con rồng đó không phải Hàn Văn Thanh, 1 trong 2 đồ long giả không phải Diệp Tu, và đây không phải một thế giới mà rồng có thể hóa thành người...
Tác giả: Nhất Cá Mạc Ngư Đích - 【韩叶】龙之死-一个摸鱼的
Thể loại: Fanfic, AU, Hiện đại, OE
CP: Hàn Diệp
Edit: Gingitsune
Beta: @Lãi
Nguyên tác: Hoàn
01.
Tôi tên là Khâu Phi, năm nay 17. Trên lý thuyết, hiện giờ tôi đang học cấp 3, còn là thời điểm quan trọng nhất – vừa xong lớp 11, chuẩn bị lên lớp 12 – thường được gọi là mùa học hè. Vậy mà lúc này tôi lại đang xin nghỉ bệnh, không ngại khoảng cách vạn dặm xa xôi, lặn lội từ một thành phố ven biển này đến một thành phố ven biển khác. Đường xa không nói, tôi còn phải vác một cái túi sách nặng 10 kg.
Lúc sư phụ hỏi tôi đơn xin phép viết thế nào, tôi đáp cứ viết đúng sự thật. Sư phụ gật gật đầu, đề bút viết: “Học sinh Khâu Phi, vì lý do đi giết rồng, đặc biệt xin phép nghỉ hai tuần, mong thầy cô giáo cho phép. Người giám hộ: Diệp Tu.”
Tôi đành phải lấy một tờ giấy mới cho sư phụ. “Thôi viết là bệnh trái rạ đi.” Tôi nói.
Tôi theo sư phụ đi giết rồng.
Việc này nói văn hoa là đi đồ long, dù nói như vậy luôn khiến người khác liên tưởng đến một quyển tiểu thuyết võ hiệp có tên dài năm chữ. Trong quyển tiểu thuyết đó, nam chính có quan hệ thân mật khắng khít với hai cô gái. Có một lần tôi hỏi sư phụ thích người nào trong sách, sư phụ nói thích Tạ Tốn. Tôi trầm mặc một giây, lại hỏi: ‘Nữ thì sao, người thích ai?” Sư phụ đáp: “Ta không thích nữ.”
Sư phụ tôi rất mạnh. Nhưng người đời hay nói có tài thường có tật, người lợi hại thường có những ham mê nhỏ chẳng mấy quang minh chính đại, như là moi chân, uốn tóc, tính hướng cong vòng vòng, v.v… Tôi hiểu.
Tôi được sư phụ nhặt về từ khi còn rất nhỏ. Sư phụ nói lúc ấy tôi nằm trong thùng rác, mông được bọc trong tả giấy, bị một con mèo hoang đi ngang qua dọa đến khóc oa oa. Sư phụ nghĩ trong nhà vừa lúc thiếu một đứa nhỏ, còn nhỏ có thể mua vui, lớn có thể nấu cơm giặt quần áo, liền thuận tay nhặt tôi về. Mặt ngoài tôi tỏ vẻ tin tưởng, trong lòng lại cảm thấy sư phụ nói dối dở tệ. Khi tôi lên lớp tám, tôi đã tìm thấy một tờ giấy ố vàng trong ngăn kéo giấu thuốc lá của người. Trên tờ giấy có ghi: “Đứa bé này tên là Khâu Phi, sinh ngày 21 tháng 9, xin đừng để nó chết đói”.
Sư phụ đặc biệt thích gạt người. Lúc tôi tám tuổi, người gạt tôi là khoai tây cùng khoai lang đều mọc trên cây, mãi đến năm mười hai tuổi tôi mới biết được sự thật. Vậy nên khi người nói chúng tôi đang trên đường đi giết rồng, tôi chỉ nghĩ người lại tào lao.
Mãi đến lúc chúng tôi xuống máy bay, đấu trí so dũng khí với anh tài xế nói tiếng địa phương sang sảng xong, lại giơ cao cái định vị có giọng nói ngọt chết người tìm tới bãi đỗ xe hai tầng bỏ hoang kia, tôi mới thực sự tin sư phụ không đùa khi nói chúng tôi đi giết rồng.
Bãi đậu xe vốn khá rộng, nay vừa chứa đầy rác thải xây dựng, vừa chứa một con quái thú màu đen thật lớn. Đèn pin chiếu tới đâu, những mảnh vảy nơi đó liền phản chiếu ánh sáng bạc lạnh lẽo u ám. Rồng quá lớn. Từ góc nhìn của một người bình thường, trong tầm mắt tôi chỉ thấy được một đoạn cổ uốn lượn, một cái lưng nhấp nhô như dãy núi, cùng với một đôi mắt sáng ngời như đèn pha.
“Khâu Phi, kiểm tra đột xuất. Dựa theo sổ tay hướng dẫn giết rồng, chương hai tới chương tám”, sư phụ nói, “con thử phân tích tình huống hiện tại xem.”
Tôi nghĩ một chút rồi kết luận: “Đừng nói nhảm nữa, sư phụ. Còn không mau chạy!”
“Chạy cái gì?” Sư phụ nghênh ngang đi tới chỗ con quái thú kia. Kẹp đèn pin dưới nách, người lôi từ trong túi xách ra cái tablet lưu cả đống hồ sơ kỳ quái. “Để coi… 35 cái gai nhọn… Mắt màu xanh lá có ánh vàng… Ô, hơn chín trăm tuổi, ông cũng không còn trẻ trung gì nhỉ.”
Sư phụ đứng trước đầu con rồng phải nằm sát trên mặt đất bởi trần nhà quá thấp, lại còn đưa tay sờ sờ chóp mũi cao bằng nửa người mình của đối phương.
“Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân”. Rồng nói.
Lúc nói chuyện, miệng rồng phà vài tia lửa nhàn nhạt, kết hợp với ánh mắt lạnh băng cùng trận gió nhỏ thổi qua khi nó chớp mắt, cái mùi dã thú lâu năm không động cũng không còn mấy khó chịu. Có điều sư phụ lúc đó đứng khá gần nên một nhúm tóc mái bị lửa đốt mất.
Sư phụ oán hận dập lửa. Lúc người quay lại, tôi thấy kiểu tóc mới đó, nói là bị chó gặm cũng có thể xem như lời có cánh.
Tôi giục sư phụ đi về, nhưng người chỉ vừa lật hồ sơ, vừa tự nhiên như ở nhà ngồi xuống cạnh rồng.
“Ngươi biết ta là ai không?” Sư phụ hỏi một cách nghiêm túc.
“Đừng thấy sang bắt quàng làm họ”. Rồng trả lời.
Tôi nhận thấy rồng có chút mệt mỏi, bởi nó tuy to xác lại không có khí thế khiến người sợ hãi, cái đuôi rũ xuống, khác hẳn những con rồng “thích đập cái đuôi khiến chúng hãnh diện” trong bách khoa về tộc rồng mà sư phụ bắt tôi đọc. Có lẽ con rồng này có thể tự chủ bản tính của mình bằng một cách kỳ diệu, hoặc có lẽ nó đơn giản chỉ là cảm thấy… mệt mỏi.
Sư phụ nói: “Ta có lẽ là đồ long giả cuối cùng rồi. Cũng không trông cậy vào tên đồ đệ này đươc; nó sau này phải làm nhà khoa học tương lai, mười lăm tuổi đã nghiên cứu ra cách chế tạo chiến mâu đồ long gấp mini…”
Tôi ước lượng thanh Khước Tà được gấp lại còn chừng 33cm (*) trong ba lô, tâm tình nặng trĩu như hai vai của mình.
(*)1 xích trượng = 10 thốn = 1/3m = 33,33 cm
“Ngươi cũng có thể là con rồng cuối cùng rồi.”
Rồng trầm mặc nhìn sư phụ, giống như chẳng thèm phản ứng mấy lời này. Một lúc lâu sau, nó nhướn vai, chậm rãi nghi hoặc: “Mấy con rồng khác thì sao?”
“Chết hết rồi”. Sư phụ nhẹ nhàng đáp. “Có con bị đời sau của nó cắn đứt cổ, cũng có con bị chính tộc của mình đuổi đi hoặc sát hại, đương nhiên phần lớn vẫn là không ngao lâu hơn được. Ngươi cũng biết, cho dù là tộc rồng các ngươi cũng không thể chống lại sự già nua. Dù tuổi thọ của rồng có cao bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ chết. A, còn một số rất ít là bị đồ long giả giết chết nữa.”
Con rồng ở bãi đậu xe nhíu mày, mi tâm nhăn thành một khối, rốt cuộc cũng khiến tôi cảm nhận được sự dữ tợn của sinh vật trong truyền thuyết này. “Đều chết hết?” Nó hỏi.
“Đều chết hết”.
Tôi thấy sư phụ quả thật cực kỳ dũng cảm. Chẳng may rồng điên lên, tát một cái, bảo đảm sẽ biến hai ta thành bánh nhân thịt, đi chơi với đám đồng loại đã xuống mồ của nó.
“Có thể còn có kẻ sống sót”. Rồng vẫn kiên trì. “Do ngươi không tìm được thôi”. Nó chậm rãi chìm vào hồi ức. “Ta nhớ có một con rồng, màu đỏ, đã từng chinh phục rất nhiều bộ tộc khác, từng được khắc tên lên vương miện của ba quốc gia. Ta đã gặp hắn. Ta không tin hắn cũng chết”.
Sư phụ lắc đầu: “Đó là chuyện năm nào vậy? Bây giờ là thời buổi khoa học xã hội, chúng ta không thể mê tín”.
Rồng giận. Tuy biểu hiện của nó không mấy rõ ràng, nhưng dù đứng từ xa, tôi cũng nhìn thấy hai lỗ tai nhọn đập lên đập xuống một cách nôn nóng, còn đôi mắt màu hoàng kim trong veo vài phút trước giờ chứa đầy sấm sét trước cơn giông.
Tôi mường tượng cảnh mình vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài liền có một tên cà lơ phất phơ tới nói với tôi: “Cậu là con người cuối cùng trên thế giới này!” Không cần nói nữa, tôi nhất định sẽ lấy cớ mới ngủ dậy để tẩn hắn bể phổi.
Vậy mà con rồng này lại bình tĩnh vô cùng. Bản thân việc này là vô cùng kỳ quái, bởi theo “Dạy Ngươi Phân Biệt 108 Chủng Loại Rồng Hoang Dã”, hắc long thường có tính tình nóng nảy. Khi ta gặp phải một con hắc long đang giận dữ, việc đầu tiên cần làm không phải chạy trốn mà là tìm một tờ giấy chống cháy – hoặc bất cứ thứ gì trong tầm tay – viết di chúc.
“Giận rồi?” Sư phụ không để tâm, tiếp tục đưa tay sờ sờ mũi rồng. Rồng chán ghét, hất tay người ra: “Cút sang bên đi.”
“Ngươi cũng biết mà, đối với loài rồng thì sống năm trăm năm cũng đã được xem như trường thọ, sống lâu như ngươi quả thật rất ít. Chưa kể bây giờ, chỗ nào cũng đầy rẫy người, muốn tìm cái góc tường xả nước cũng bị hai, ba đôi tình nhân nhìn chòng chọc. Không gian sinh sống của rồng ngày càng bị thu hẹp, không tránh được việc bị diệt chủng.”
Tôi liếc nhìn sư phụ. Mấy trò như tìm góc tường xả nước, tôi tin người làm tỉnh bơ.
“Bây giờ đã tìm được ngươi, ta phải thực hiện chức trách của một đồ long giả - làm chết ngươi. Có điều ngươi là con rồng quý cuối cùng, ta muốn dùng mấy ngày sắp tới ghi lại số liệu của ngươi để lại cho đồ đệ ta, sau lại truyền cho đồ đệ của nó, phải cho chúng ghi nhớ: đồ long chiến mâu không phải sào phơi đồ.”
Nói tóm lại ý sư phụ là trước khi giết ngươi phải cùng ngươi tào lao hai ngày, coi như lời an ủi trước giờ hành hình vào thời đại nhân văn.
Gai nhọn trên lưng rồng thay nhau dựng thẳng lên trước mắt tôi. Ánh đèn pin yếu ớt chiếu qua, tàn ảnh của ngọn lửa đen lưu lại trên võng mạc tôi nhìn như cái bóng.
Tôi cho là rồng sẽ phát hỏa, nhưng nó vẫn không có, chỉ phun một ngọn lửa vào gáy sư phụ.
……
Rồng rất hợp tác. Đối với việc thầy trò chúng tôi vác theo bao lớn bao nhỏ dụng cụ nhiếp ảnh tới bãi đậu xe ngầm chật chội này – có thể nói là hành vi khá quỷ dị, nó cũng chỉ hỏi một câu: “Không bị phát hiện sao?” Sư phụ trả lời dĩ nhiên là không, bởi vì nhân viên chính phủ phụ trách nhận thầu sửa chữa nơi này vừa mất chức tháng trước, bây giờ bức tường gạch của bãi đậu xe đã bị đổ xuống phân nửa, mặt tường trát vôi loang lổ trông như từng khối khoai nóng phỏng tay đang được xếp ngay ngắn - “Trong vòng nửa năm sẽ chẳng ai ngó ngàng đến chỗ này.” Người nói nhẹ bâng.
Có lẽ tới lúc này tôi không nên cứ kêu rồng là “rồng”. Sư phụ hỏi tên của nó, nó xưng là Hàn Văn Thanh, một lão già hơn 900 tuổi đương nhiên phải có một cái tên. Vậy nên tôi cũng cần định nghĩa lại cách gọi rồng trong đầu mình – “hắn” tên là Hàn Văn Thanh.
So với tấm hắt sáng cùng các loại màn ảnh, Hàn Văn Thanh có hứng thú với sự tích về mấy tên tham quan ô lại hơn. Hắn nói, khoảng hai ba trăm năm trước, tại một vùng vịnh cách đây không xa, những kẻ thiển cận sẽ trói tham quan thành một cái bánh chưng rồi ném vào nước. Lúc mọi người làm lễ tế, hắn sẽ nổi lên nuốt luôn cục bánh chưng béo nị kia.
“Thời nay ai cũng gầy.” Hàn Văn Thanh nhìn chằm chằm sư phụ như đang nghiền ngẫm gì đó. Ánh mắt của hắn quét từ hầu kết của người, thẳng đến cổ tay, rồi cổ chân trắng ngần dưới ánh đèn. “Quá gầy, chắc chắn ăn không ngon.”
“Thời đại khác biệt, rất nhiều quy tắc đều thay đổi. Cho nên đừng nghĩ rằng ngươi là rồng thì ta sẽ không kiện ngươi tội quấy rối tình dục”. Sư phụ nói. “Nhìn hướng Khưu Phi, cười một cái!”
Tôi đứng cách hai người họ khá xa, không thì không cách nào chụp hết cơ thể rồng của Hàn Văn Thanh. Sư phụ ngồi bên cạnh đầu rồng, nhìn giống hệt một củ khoai tây nho nhỏ cùng bác nông dân.
“Tấm đầu bị chói sáng rồi!” Tôi hô lên, giọng nói vang vọng trong bãi đậu xe trống rỗng “Thêm mấy tấm nữa! Hai – người – có – thể - cười– tươi– hơn – được– không!”
Vì quá xa, tôi không rõ sư phụ có cười hay không. Nhưng vẻ mặt của Hàn Văn Thanh thì không cần soi cũng thấy, mặt to , miệng đầy răng nanh hơi nhếch mép, một luồng sáng sắc bén chợt lóe.
Tôi bình tĩnh bấm máy.
Sư phụ thương lượng với Hàn Văn Thanh, đặt một máy quay phim tại chỗ để ghi lại âm dung tiếu mạo(*) của hắn trong những ngày cuối cùng – Hàn Văn Thanh nghe được bốn chữ “âm dung tiếu mạo” liền dùng chân trước đè sư phụ xuống sàn.
(*) âm dung tiếu mạo: thành ngữ trích từ Mạnh tử, dùng để hoài niệm thanh âm, gương mặt người xưa. Ở thời hiện đại, có khuynh hướng chỉ người đã mất.
“Ngươi cũng phải quay.” Hàn Văn Thanh nói.
“Sao? Sợ cô đơn à?” Sư phụ ngửa mặt lên, nằm nói chuyện tỉnh bơ dưới móng vuốt hắn. Lúc vỗ người, rồng đã cẩn thận tránh đi những chỗ sắc bén của móng vuốt, đạp lên bụng người bằng miếng đệm thịt mềm mại dưới lòng chân.
Hàn Văn Thanh dùng sức đè bụng sư phụ. Tôi nhớ hồi sáng người cũng không ăn gì cả , liền thấy chẳng ảnh hưởng gì nên ngồi bên cạnh làm bài tập hè.
Tôi không giống với số đông học sinh khác. Tôi thích làm bài tập hè. Bài tập là thứ vừa có tính khoa học, vừa rèn luyện sự nghiêm cẩn, lại còn chính xác và có kết cấu. Quan trọng hơn là khi ở cùng một người ngày ngày bắt tôi vận dụng linh hoạt 36 kỹ năng đặt bẫy cùng 72 kỹ xảo phản trinh sát, bài tập hè sẽ trở nên vô cùng đơn giản đáng yêu . Lúc sư phụ không dạy tôi mấy thứ này, người thích nghe Sách Nói. Người thường nằm trên sofa ngoài phòng khách, vừa ăn táo vừa nghe tiểu thuyết. Trước khi chúng tôi xuất phát, người đang nghe một quyển sách tên là “Trọng Sinh Chi Công Không Được Cầu”. Một lần vô tình đi ngang qua sofa, tôi nghe được một đoạn:
“Côn thịt của vương gia hung hăng tiết vào trong thân hắn…”
“… Cái quái quỷ gì vậy?” Hàn Văn Thanh vừa nghe mấy câu liền không chịu được, liền vuốt không lưu tình mà chụp điện thoại của sư phụ, đỏ mặt – ít ra tôi đoán là đỏ mặt – mắng: “Dẹp ngay cho ta!”
Sư phụ đang gối đầu lên chân trước của Hàn Văn Thanh, cứ thế bị hắn hất lên, không thể không bò dậy nhặt điện thoại.
“Ta nói này lão Hàn, ngươi phải bắt kịp làn sóng của thời đại. Bây giờ văn hóa nhân dân trăm hoa đua nở, cho dù là rồng, nếu quá cứng ngắc cũng sẽ không kiếm được bạn gái đâu.”
Câu này của sư phụ lỗ hổng nhiều như cái sàng, tôi cực kỳ muốn xem thử Hàn Văn Thanh sẽ bắt đầu châm chọc từ đâu.
Kết quả hắn chỉ nói: “Thứ ngươi nghe không có nữ nhân.”
Trong nháy mắt, sắc mặt sư phụ cứng đờ. Tôi phì cười, nhanh chóng cuối đầu che giấu. Sư phụ “ặc” một tiếng, giải thích: “Xu hướng tình dục là tự do của mỗi người”. Lại ngó Hàn Văn Thanh. “--- cũng là tự do của mỗi rồng”.
Hàn Văn Thanh như đang suy tư.
Chuông cảnh báo chợt reo ầm ĩ trong đầu tôi: “Chẳng lẽ yêu khác phái mới là thiểu số của thời đại này?”
Văn án: 1 con rồng, 2 đồ long giả. Câu chuyện sẽ chẳng có gì lạ nếu con rồng đó không phải Hàn Văn Thanh, 1 trong 2 đồ long giả không phải Diệp Tu, và đây không phải một thế giới mà rồng có thể hóa thành người...
Tác giả: Nhất Cá Mạc Ngư Đích - 【韩叶】龙之死-一个摸鱼的
Thể loại: Fanfic, AU, Hiện đại, OE
CP: Hàn Diệp
Edit: Gingitsune
Beta: @Lãi
Nguyên tác: Hoàn

Tôi tên là Khâu Phi, năm nay 17. Trên lý thuyết, hiện giờ tôi đang học cấp 3, còn là thời điểm quan trọng nhất – vừa xong lớp 11, chuẩn bị lên lớp 12 – thường được gọi là mùa học hè. Vậy mà lúc này tôi lại đang xin nghỉ bệnh, không ngại khoảng cách vạn dặm xa xôi, lặn lội từ một thành phố ven biển này đến một thành phố ven biển khác. Đường xa không nói, tôi còn phải vác một cái túi sách nặng 10 kg.
Lúc sư phụ hỏi tôi đơn xin phép viết thế nào, tôi đáp cứ viết đúng sự thật. Sư phụ gật gật đầu, đề bút viết: “Học sinh Khâu Phi, vì lý do đi giết rồng, đặc biệt xin phép nghỉ hai tuần, mong thầy cô giáo cho phép. Người giám hộ: Diệp Tu.”
Tôi đành phải lấy một tờ giấy mới cho sư phụ. “Thôi viết là bệnh trái rạ đi.” Tôi nói.
Tôi theo sư phụ đi giết rồng.
Việc này nói văn hoa là đi đồ long, dù nói như vậy luôn khiến người khác liên tưởng đến một quyển tiểu thuyết võ hiệp có tên dài năm chữ. Trong quyển tiểu thuyết đó, nam chính có quan hệ thân mật khắng khít với hai cô gái. Có một lần tôi hỏi sư phụ thích người nào trong sách, sư phụ nói thích Tạ Tốn. Tôi trầm mặc một giây, lại hỏi: ‘Nữ thì sao, người thích ai?” Sư phụ đáp: “Ta không thích nữ.”
Sư phụ tôi rất mạnh. Nhưng người đời hay nói có tài thường có tật, người lợi hại thường có những ham mê nhỏ chẳng mấy quang minh chính đại, như là moi chân, uốn tóc, tính hướng cong vòng vòng, v.v… Tôi hiểu.
Tôi được sư phụ nhặt về từ khi còn rất nhỏ. Sư phụ nói lúc ấy tôi nằm trong thùng rác, mông được bọc trong tả giấy, bị một con mèo hoang đi ngang qua dọa đến khóc oa oa. Sư phụ nghĩ trong nhà vừa lúc thiếu một đứa nhỏ, còn nhỏ có thể mua vui, lớn có thể nấu cơm giặt quần áo, liền thuận tay nhặt tôi về. Mặt ngoài tôi tỏ vẻ tin tưởng, trong lòng lại cảm thấy sư phụ nói dối dở tệ. Khi tôi lên lớp tám, tôi đã tìm thấy một tờ giấy ố vàng trong ngăn kéo giấu thuốc lá của người. Trên tờ giấy có ghi: “Đứa bé này tên là Khâu Phi, sinh ngày 21 tháng 9, xin đừng để nó chết đói”.
Sư phụ đặc biệt thích gạt người. Lúc tôi tám tuổi, người gạt tôi là khoai tây cùng khoai lang đều mọc trên cây, mãi đến năm mười hai tuổi tôi mới biết được sự thật. Vậy nên khi người nói chúng tôi đang trên đường đi giết rồng, tôi chỉ nghĩ người lại tào lao.
Mãi đến lúc chúng tôi xuống máy bay, đấu trí so dũng khí với anh tài xế nói tiếng địa phương sang sảng xong, lại giơ cao cái định vị có giọng nói ngọt chết người tìm tới bãi đỗ xe hai tầng bỏ hoang kia, tôi mới thực sự tin sư phụ không đùa khi nói chúng tôi đi giết rồng.
Bãi đậu xe vốn khá rộng, nay vừa chứa đầy rác thải xây dựng, vừa chứa một con quái thú màu đen thật lớn. Đèn pin chiếu tới đâu, những mảnh vảy nơi đó liền phản chiếu ánh sáng bạc lạnh lẽo u ám. Rồng quá lớn. Từ góc nhìn của một người bình thường, trong tầm mắt tôi chỉ thấy được một đoạn cổ uốn lượn, một cái lưng nhấp nhô như dãy núi, cùng với một đôi mắt sáng ngời như đèn pha.
“Khâu Phi, kiểm tra đột xuất. Dựa theo sổ tay hướng dẫn giết rồng, chương hai tới chương tám”, sư phụ nói, “con thử phân tích tình huống hiện tại xem.”
Tôi nghĩ một chút rồi kết luận: “Đừng nói nhảm nữa, sư phụ. Còn không mau chạy!”
“Chạy cái gì?” Sư phụ nghênh ngang đi tới chỗ con quái thú kia. Kẹp đèn pin dưới nách, người lôi từ trong túi xách ra cái tablet lưu cả đống hồ sơ kỳ quái. “Để coi… 35 cái gai nhọn… Mắt màu xanh lá có ánh vàng… Ô, hơn chín trăm tuổi, ông cũng không còn trẻ trung gì nhỉ.”
Sư phụ đứng trước đầu con rồng phải nằm sát trên mặt đất bởi trần nhà quá thấp, lại còn đưa tay sờ sờ chóp mũi cao bằng nửa người mình của đối phương.
“Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân”. Rồng nói.
Lúc nói chuyện, miệng rồng phà vài tia lửa nhàn nhạt, kết hợp với ánh mắt lạnh băng cùng trận gió nhỏ thổi qua khi nó chớp mắt, cái mùi dã thú lâu năm không động cũng không còn mấy khó chịu. Có điều sư phụ lúc đó đứng khá gần nên một nhúm tóc mái bị lửa đốt mất.
Sư phụ oán hận dập lửa. Lúc người quay lại, tôi thấy kiểu tóc mới đó, nói là bị chó gặm cũng có thể xem như lời có cánh.
Tôi giục sư phụ đi về, nhưng người chỉ vừa lật hồ sơ, vừa tự nhiên như ở nhà ngồi xuống cạnh rồng.
“Ngươi biết ta là ai không?” Sư phụ hỏi một cách nghiêm túc.
“Đừng thấy sang bắt quàng làm họ”. Rồng trả lời.
Tôi nhận thấy rồng có chút mệt mỏi, bởi nó tuy to xác lại không có khí thế khiến người sợ hãi, cái đuôi rũ xuống, khác hẳn những con rồng “thích đập cái đuôi khiến chúng hãnh diện” trong bách khoa về tộc rồng mà sư phụ bắt tôi đọc. Có lẽ con rồng này có thể tự chủ bản tính của mình bằng một cách kỳ diệu, hoặc có lẽ nó đơn giản chỉ là cảm thấy… mệt mỏi.
Sư phụ nói: “Ta có lẽ là đồ long giả cuối cùng rồi. Cũng không trông cậy vào tên đồ đệ này đươc; nó sau này phải làm nhà khoa học tương lai, mười lăm tuổi đã nghiên cứu ra cách chế tạo chiến mâu đồ long gấp mini…”
Tôi ước lượng thanh Khước Tà được gấp lại còn chừng 33cm (*) trong ba lô, tâm tình nặng trĩu như hai vai của mình.
(*)1 xích trượng = 10 thốn = 1/3m = 33,33 cm
“Ngươi cũng có thể là con rồng cuối cùng rồi.”
Rồng trầm mặc nhìn sư phụ, giống như chẳng thèm phản ứng mấy lời này. Một lúc lâu sau, nó nhướn vai, chậm rãi nghi hoặc: “Mấy con rồng khác thì sao?”
“Chết hết rồi”. Sư phụ nhẹ nhàng đáp. “Có con bị đời sau của nó cắn đứt cổ, cũng có con bị chính tộc của mình đuổi đi hoặc sát hại, đương nhiên phần lớn vẫn là không ngao lâu hơn được. Ngươi cũng biết, cho dù là tộc rồng các ngươi cũng không thể chống lại sự già nua. Dù tuổi thọ của rồng có cao bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ chết. A, còn một số rất ít là bị đồ long giả giết chết nữa.”
Con rồng ở bãi đậu xe nhíu mày, mi tâm nhăn thành một khối, rốt cuộc cũng khiến tôi cảm nhận được sự dữ tợn của sinh vật trong truyền thuyết này. “Đều chết hết?” Nó hỏi.
“Đều chết hết”.
Tôi thấy sư phụ quả thật cực kỳ dũng cảm. Chẳng may rồng điên lên, tát một cái, bảo đảm sẽ biến hai ta thành bánh nhân thịt, đi chơi với đám đồng loại đã xuống mồ của nó.
“Có thể còn có kẻ sống sót”. Rồng vẫn kiên trì. “Do ngươi không tìm được thôi”. Nó chậm rãi chìm vào hồi ức. “Ta nhớ có một con rồng, màu đỏ, đã từng chinh phục rất nhiều bộ tộc khác, từng được khắc tên lên vương miện của ba quốc gia. Ta đã gặp hắn. Ta không tin hắn cũng chết”.
Sư phụ lắc đầu: “Đó là chuyện năm nào vậy? Bây giờ là thời buổi khoa học xã hội, chúng ta không thể mê tín”.
Rồng giận. Tuy biểu hiện của nó không mấy rõ ràng, nhưng dù đứng từ xa, tôi cũng nhìn thấy hai lỗ tai nhọn đập lên đập xuống một cách nôn nóng, còn đôi mắt màu hoàng kim trong veo vài phút trước giờ chứa đầy sấm sét trước cơn giông.
Tôi mường tượng cảnh mình vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài liền có một tên cà lơ phất phơ tới nói với tôi: “Cậu là con người cuối cùng trên thế giới này!” Không cần nói nữa, tôi nhất định sẽ lấy cớ mới ngủ dậy để tẩn hắn bể phổi.
Vậy mà con rồng này lại bình tĩnh vô cùng. Bản thân việc này là vô cùng kỳ quái, bởi theo “Dạy Ngươi Phân Biệt 108 Chủng Loại Rồng Hoang Dã”, hắc long thường có tính tình nóng nảy. Khi ta gặp phải một con hắc long đang giận dữ, việc đầu tiên cần làm không phải chạy trốn mà là tìm một tờ giấy chống cháy – hoặc bất cứ thứ gì trong tầm tay – viết di chúc.
“Giận rồi?” Sư phụ không để tâm, tiếp tục đưa tay sờ sờ mũi rồng. Rồng chán ghét, hất tay người ra: “Cút sang bên đi.”
“Ngươi cũng biết mà, đối với loài rồng thì sống năm trăm năm cũng đã được xem như trường thọ, sống lâu như ngươi quả thật rất ít. Chưa kể bây giờ, chỗ nào cũng đầy rẫy người, muốn tìm cái góc tường xả nước cũng bị hai, ba đôi tình nhân nhìn chòng chọc. Không gian sinh sống của rồng ngày càng bị thu hẹp, không tránh được việc bị diệt chủng.”
Tôi liếc nhìn sư phụ. Mấy trò như tìm góc tường xả nước, tôi tin người làm tỉnh bơ.
“Bây giờ đã tìm được ngươi, ta phải thực hiện chức trách của một đồ long giả - làm chết ngươi. Có điều ngươi là con rồng quý cuối cùng, ta muốn dùng mấy ngày sắp tới ghi lại số liệu của ngươi để lại cho đồ đệ ta, sau lại truyền cho đồ đệ của nó, phải cho chúng ghi nhớ: đồ long chiến mâu không phải sào phơi đồ.”
Nói tóm lại ý sư phụ là trước khi giết ngươi phải cùng ngươi tào lao hai ngày, coi như lời an ủi trước giờ hành hình vào thời đại nhân văn.
Gai nhọn trên lưng rồng thay nhau dựng thẳng lên trước mắt tôi. Ánh đèn pin yếu ớt chiếu qua, tàn ảnh của ngọn lửa đen lưu lại trên võng mạc tôi nhìn như cái bóng.
Tôi cho là rồng sẽ phát hỏa, nhưng nó vẫn không có, chỉ phun một ngọn lửa vào gáy sư phụ.
……
Rồng rất hợp tác. Đối với việc thầy trò chúng tôi vác theo bao lớn bao nhỏ dụng cụ nhiếp ảnh tới bãi đậu xe ngầm chật chội này – có thể nói là hành vi khá quỷ dị, nó cũng chỉ hỏi một câu: “Không bị phát hiện sao?” Sư phụ trả lời dĩ nhiên là không, bởi vì nhân viên chính phủ phụ trách nhận thầu sửa chữa nơi này vừa mất chức tháng trước, bây giờ bức tường gạch của bãi đậu xe đã bị đổ xuống phân nửa, mặt tường trát vôi loang lổ trông như từng khối khoai nóng phỏng tay đang được xếp ngay ngắn - “Trong vòng nửa năm sẽ chẳng ai ngó ngàng đến chỗ này.” Người nói nhẹ bâng.
Có lẽ tới lúc này tôi không nên cứ kêu rồng là “rồng”. Sư phụ hỏi tên của nó, nó xưng là Hàn Văn Thanh, một lão già hơn 900 tuổi đương nhiên phải có một cái tên. Vậy nên tôi cũng cần định nghĩa lại cách gọi rồng trong đầu mình – “hắn” tên là Hàn Văn Thanh.
So với tấm hắt sáng cùng các loại màn ảnh, Hàn Văn Thanh có hứng thú với sự tích về mấy tên tham quan ô lại hơn. Hắn nói, khoảng hai ba trăm năm trước, tại một vùng vịnh cách đây không xa, những kẻ thiển cận sẽ trói tham quan thành một cái bánh chưng rồi ném vào nước. Lúc mọi người làm lễ tế, hắn sẽ nổi lên nuốt luôn cục bánh chưng béo nị kia.
“Thời nay ai cũng gầy.” Hàn Văn Thanh nhìn chằm chằm sư phụ như đang nghiền ngẫm gì đó. Ánh mắt của hắn quét từ hầu kết của người, thẳng đến cổ tay, rồi cổ chân trắng ngần dưới ánh đèn. “Quá gầy, chắc chắn ăn không ngon.”
“Thời đại khác biệt, rất nhiều quy tắc đều thay đổi. Cho nên đừng nghĩ rằng ngươi là rồng thì ta sẽ không kiện ngươi tội quấy rối tình dục”. Sư phụ nói. “Nhìn hướng Khưu Phi, cười một cái!”
Tôi đứng cách hai người họ khá xa, không thì không cách nào chụp hết cơ thể rồng của Hàn Văn Thanh. Sư phụ ngồi bên cạnh đầu rồng, nhìn giống hệt một củ khoai tây nho nhỏ cùng bác nông dân.
“Tấm đầu bị chói sáng rồi!” Tôi hô lên, giọng nói vang vọng trong bãi đậu xe trống rỗng “Thêm mấy tấm nữa! Hai – người – có – thể - cười– tươi– hơn – được– không!”
Vì quá xa, tôi không rõ sư phụ có cười hay không. Nhưng vẻ mặt của Hàn Văn Thanh thì không cần soi cũng thấy, mặt to , miệng đầy răng nanh hơi nhếch mép, một luồng sáng sắc bén chợt lóe.
Tôi bình tĩnh bấm máy.
Sư phụ thương lượng với Hàn Văn Thanh, đặt một máy quay phim tại chỗ để ghi lại âm dung tiếu mạo(*) của hắn trong những ngày cuối cùng – Hàn Văn Thanh nghe được bốn chữ “âm dung tiếu mạo” liền dùng chân trước đè sư phụ xuống sàn.
(*) âm dung tiếu mạo: thành ngữ trích từ Mạnh tử, dùng để hoài niệm thanh âm, gương mặt người xưa. Ở thời hiện đại, có khuynh hướng chỉ người đã mất.
“Ngươi cũng phải quay.” Hàn Văn Thanh nói.
“Sao? Sợ cô đơn à?” Sư phụ ngửa mặt lên, nằm nói chuyện tỉnh bơ dưới móng vuốt hắn. Lúc vỗ người, rồng đã cẩn thận tránh đi những chỗ sắc bén của móng vuốt, đạp lên bụng người bằng miếng đệm thịt mềm mại dưới lòng chân.
Hàn Văn Thanh dùng sức đè bụng sư phụ. Tôi nhớ hồi sáng người cũng không ăn gì cả , liền thấy chẳng ảnh hưởng gì nên ngồi bên cạnh làm bài tập hè.
Tôi không giống với số đông học sinh khác. Tôi thích làm bài tập hè. Bài tập là thứ vừa có tính khoa học, vừa rèn luyện sự nghiêm cẩn, lại còn chính xác và có kết cấu. Quan trọng hơn là khi ở cùng một người ngày ngày bắt tôi vận dụng linh hoạt 36 kỹ năng đặt bẫy cùng 72 kỹ xảo phản trinh sát, bài tập hè sẽ trở nên vô cùng đơn giản đáng yêu . Lúc sư phụ không dạy tôi mấy thứ này, người thích nghe Sách Nói. Người thường nằm trên sofa ngoài phòng khách, vừa ăn táo vừa nghe tiểu thuyết. Trước khi chúng tôi xuất phát, người đang nghe một quyển sách tên là “Trọng Sinh Chi Công Không Được Cầu”. Một lần vô tình đi ngang qua sofa, tôi nghe được một đoạn:
“Côn thịt của vương gia hung hăng tiết vào trong thân hắn…”
“… Cái quái quỷ gì vậy?” Hàn Văn Thanh vừa nghe mấy câu liền không chịu được, liền vuốt không lưu tình mà chụp điện thoại của sư phụ, đỏ mặt – ít ra tôi đoán là đỏ mặt – mắng: “Dẹp ngay cho ta!”
Sư phụ đang gối đầu lên chân trước của Hàn Văn Thanh, cứ thế bị hắn hất lên, không thể không bò dậy nhặt điện thoại.
“Ta nói này lão Hàn, ngươi phải bắt kịp làn sóng của thời đại. Bây giờ văn hóa nhân dân trăm hoa đua nở, cho dù là rồng, nếu quá cứng ngắc cũng sẽ không kiếm được bạn gái đâu.”
Câu này của sư phụ lỗ hổng nhiều như cái sàng, tôi cực kỳ muốn xem thử Hàn Văn Thanh sẽ bắt đầu châm chọc từ đâu.
Kết quả hắn chỉ nói: “Thứ ngươi nghe không có nữ nhân.”
Trong nháy mắt, sắc mặt sư phụ cứng đờ. Tôi phì cười, nhanh chóng cuối đầu che giấu. Sư phụ “ặc” một tiếng, giải thích: “Xu hướng tình dục là tự do của mỗi người”. Lại ngó Hàn Văn Thanh. “--- cũng là tự do của mỗi rồng”.
Hàn Văn Thanh như đang suy tư.
Chuông cảnh báo chợt reo ầm ĩ trong đầu tôi: “Chẳng lẽ yêu khác phái mới là thiểu số của thời đại này?”
Last edited: