Hoàn [Pj BaTu 101.2019][Hàn Diệp] Cái Chết Của Rồng

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
[Hàn Diệp] Cái Chết Của Rồng

Văn án: 1 con rồng, 2 đồ long giả. Câu chuyện sẽ chẳng có gì lạ nếu con rồng đó không phải Hàn Văn Thanh, 1 trong 2 đồ long giả không phải Diệp Tu, và đây không phải một thế giới mà rồng có thể hóa thành người...
Tác giả: Nhất Cá Mạc Ngư Đích - 【韩叶】龙之死-一个摸鱼的
Thể loại: Fanfic, AU, Hiện đại, OE
CP: Hàn Diệp
Edit: Gingitsune
Beta: @Lãi
Nguyên tác: Hoàn


01.

Tôi tên là Khâu Phi, năm nay 17. Trên lý thuyết, hiện giờ tôi đang học cấp 3, còn là thời điểm quan trọng nhất – vừa xong lớp 11, chuẩn bị lên lớp 12 – thường được gọi là mùa học hè. Vậy mà lúc này tôi lại đang xin nghỉ bệnh, không ngại khoảng cách vạn dặm xa xôi, lặn lội từ một thành phố ven biển này đến một thành phố ven biển khác. Đường xa không nói, tôi còn phải vác một cái túi sách nặng 10 kg.

Lúc sư phụ hỏi tôi đơn xin phép viết thế nào, tôi đáp cứ viết đúng sự thật. Sư phụ gật gật đầu, đề bút viết: “Học sinh Khâu Phi, vì lý do đi giết rồng, đặc biệt xin phép nghỉ hai tuần, mong thầy cô giáo cho phép. Người giám hộ: Diệp Tu.”
Tôi đành phải lấy một tờ giấy mới cho sư phụ. “Thôi viết là bệnh trái rạ đi.” Tôi nói.

Tôi theo sư phụ đi giết rồng.

Việc này nói văn hoa là đi đồ long, dù nói như vậy luôn khiến người khác liên tưởng đến một quyển tiểu thuyết võ hiệp có tên dài năm chữ. Trong quyển tiểu thuyết đó, nam chính có quan hệ thân mật khắng khít với hai cô gái. Có một lần tôi hỏi sư phụ thích người nào trong sách, sư phụ nói thích Tạ Tốn. Tôi trầm mặc một giây, lại hỏi: ‘Nữ thì sao, người thích ai?” Sư phụ đáp: “Ta không thích nữ.”

Sư phụ tôi rất mạnh. Nhưng người đời hay nói có tài thường có tật, người lợi hại thường có những ham mê nhỏ chẳng mấy quang minh chính đại, như là moi chân, uốn tóc, tính hướng cong vòng vòng, v.v… Tôi hiểu.

Tôi được sư phụ nhặt về từ khi còn rất nhỏ. Sư phụ nói lúc ấy tôi nằm trong thùng rác, mông được bọc trong tả giấy, bị một con mèo hoang đi ngang qua dọa đến khóc oa oa. Sư phụ nghĩ trong nhà vừa lúc thiếu một đứa nhỏ, còn nhỏ có thể mua vui, lớn có thể nấu cơm giặt quần áo, liền thuận tay nhặt tôi về. Mặt ngoài tôi tỏ vẻ tin tưởng, trong lòng lại cảm thấy sư phụ nói dối dở tệ. Khi tôi lên lớp tám, tôi đã tìm thấy một tờ giấy ố vàng trong ngăn kéo giấu thuốc lá của người. Trên tờ giấy có ghi: “Đứa bé này tên là Khâu Phi, sinh ngày 21 tháng 9, xin đừng để nó chết đói”.

Sư phụ đặc biệt thích gạt người. Lúc tôi tám tuổi, người gạt tôi là khoai tây cùng khoai lang đều mọc trên cây, mãi đến năm mười hai tuổi tôi mới biết được sự thật. Vậy nên khi người nói chúng tôi đang trên đường đi giết rồng, tôi chỉ nghĩ người lại tào lao.

Mãi đến lúc chúng tôi xuống máy bay, đấu trí so dũng khí với anh tài xế nói tiếng địa phương sang sảng xong, lại giơ cao cái định vị có giọng nói ngọt chết người tìm tới bãi đỗ xe hai tầng bỏ hoang kia, tôi mới thực sự tin sư phụ không đùa khi nói chúng tôi đi giết rồng.

Bãi đậu xe vốn khá rộng, nay vừa chứa đầy rác thải xây dựng, vừa chứa một con quái thú màu đen thật lớn. Đèn pin chiếu tới đâu, những mảnh vảy nơi đó liền phản chiếu ánh sáng bạc lạnh lẽo u ám. Rồng quá lớn. Từ góc nhìn của một người bình thường, trong tầm mắt tôi chỉ thấy được một đoạn cổ uốn lượn, một cái lưng nhấp nhô như dãy núi, cùng với một đôi mắt sáng ngời như đèn pha.

“Khâu Phi, kiểm tra đột xuất. Dựa theo sổ tay hướng dẫn giết rồng, chương hai tới chương tám”, sư phụ nói, “con thử phân tích tình huống hiện tại xem.”

Tôi nghĩ một chút rồi kết luận: “Đừng nói nhảm nữa, sư phụ. Còn không mau chạy!”

“Chạy cái gì?” Sư phụ nghênh ngang đi tới chỗ con quái thú kia. Kẹp đèn pin dưới nách, người lôi từ trong túi xách ra cái tablet lưu cả đống hồ sơ kỳ quái. “Để coi… 35 cái gai nhọn… Mắt màu xanh lá có ánh vàng… Ô, hơn chín trăm tuổi, ông cũng không còn trẻ trung gì nhỉ.”

Sư phụ đứng trước đầu con rồng phải nằm sát trên mặt đất bởi trần nhà quá thấp, lại còn đưa tay sờ sờ chóp mũi cao bằng nửa người mình của đối phương.

“Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân”. Rồng nói.

Lúc nói chuyện, miệng rồng phà vài tia lửa nhàn nhạt, kết hợp với ánh mắt lạnh băng cùng trận gió nhỏ thổi qua khi nó chớp mắt, cái mùi dã thú lâu năm không động cũng không còn mấy khó chịu. Có điều sư phụ lúc đó đứng khá gần nên một nhúm tóc mái bị lửa đốt mất.

Sư phụ oán hận dập lửa. Lúc người quay lại, tôi thấy kiểu tóc mới đó, nói là bị chó gặm cũng có thể xem như lời có cánh.
Tôi giục sư phụ đi về, nhưng người chỉ vừa lật hồ sơ, vừa tự nhiên như ở nhà ngồi xuống cạnh rồng.

“Ngươi biết ta là ai không?” Sư phụ hỏi một cách nghiêm túc.

“Đừng thấy sang bắt quàng làm họ”. Rồng trả lời.

Tôi nhận thấy rồng có chút mệt mỏi, bởi nó tuy to xác lại không có khí thế khiến người sợ hãi, cái đuôi rũ xuống, khác hẳn những con rồng “thích đập cái đuôi khiến chúng hãnh diện” trong bách khoa về tộc rồng mà sư phụ bắt tôi đọc. Có lẽ con rồng này có thể tự chủ bản tính của mình bằng một cách kỳ diệu, hoặc có lẽ nó đơn giản chỉ là cảm thấy… mệt mỏi.

Sư phụ nói: “Ta có lẽ là đồ long giả cuối cùng rồi. Cũng không trông cậy vào tên đồ đệ này đươc; nó sau này phải làm nhà khoa học tương lai, mười lăm tuổi đã nghiên cứu ra cách chế tạo chiến mâu đồ long gấp mini…”

Tôi ước lượng thanh Khước Tà được gấp lại còn chừng 33cm (*) trong ba lô, tâm tình nặng trĩu như hai vai của mình.
(*)1 xích trượng = 10 thốn = 1/3m = 33,33 cm

“Ngươi cũng có thể là con rồng cuối cùng rồi.”

Rồng trầm mặc nhìn sư phụ, giống như chẳng thèm phản ứng mấy lời này. Một lúc lâu sau, nó nhướn vai, chậm rãi nghi hoặc: “Mấy con rồng khác thì sao?”

“Chết hết rồi”. Sư phụ nhẹ nhàng đáp. “Có con bị đời sau của nó cắn đứt cổ, cũng có con bị chính tộc của mình đuổi đi hoặc sát hại, đương nhiên phần lớn vẫn là không ngao lâu hơn được. Ngươi cũng biết, cho dù là tộc rồng các ngươi cũng không thể chống lại sự già nua. Dù tuổi thọ của rồng có cao bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ chết. A, còn một số rất ít là bị đồ long giả giết chết nữa.”

Con rồng ở bãi đậu xe nhíu mày, mi tâm nhăn thành một khối, rốt cuộc cũng khiến tôi cảm nhận được sự dữ tợn của sinh vật trong truyền thuyết này. “Đều chết hết?” Nó hỏi.

“Đều chết hết”.

Tôi thấy sư phụ quả thật cực kỳ dũng cảm. Chẳng may rồng điên lên, tát một cái, bảo đảm sẽ biến hai ta thành bánh nhân thịt, đi chơi với đám đồng loại đã xuống mồ của nó.

“Có thể còn có kẻ sống sót”. Rồng vẫn kiên trì. “Do ngươi không tìm được thôi”. Nó chậm rãi chìm vào hồi ức. “Ta nhớ có một con rồng, màu đỏ, đã từng chinh phục rất nhiều bộ tộc khác, từng được khắc tên lên vương miện của ba quốc gia. Ta đã gặp hắn. Ta không tin hắn cũng chết”.

Sư phụ lắc đầu: “Đó là chuyện năm nào vậy? Bây giờ là thời buổi khoa học xã hội, chúng ta không thể mê tín”.

Rồng giận. Tuy biểu hiện của nó không mấy rõ ràng, nhưng dù đứng từ xa, tôi cũng nhìn thấy hai lỗ tai nhọn đập lên đập xuống một cách nôn nóng, còn đôi mắt màu hoàng kim trong veo vài phút trước giờ chứa đầy sấm sét trước cơn giông.

Tôi mường tượng cảnh mình vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài liền có một tên cà lơ phất phơ tới nói với tôi: “Cậu là con người cuối cùng trên thế giới này!” Không cần nói nữa, tôi nhất định sẽ lấy cớ mới ngủ dậy để tẩn hắn bể phổi.

Vậy mà con rồng này lại bình tĩnh vô cùng. Bản thân việc này là vô cùng kỳ quái, bởi theo “Dạy Ngươi Phân Biệt 108 Chủng Loại Rồng Hoang Dã”, hắc long thường có tính tình nóng nảy. Khi ta gặp phải một con hắc long đang giận dữ, việc đầu tiên cần làm không phải chạy trốn mà là tìm một tờ giấy chống cháy – hoặc bất cứ thứ gì trong tầm tay – viết di chúc.

“Giận rồi?” Sư phụ không để tâm, tiếp tục đưa tay sờ sờ mũi rồng. Rồng chán ghét, hất tay người ra: “Cút sang bên đi.”

“Ngươi cũng biết mà, đối với loài rồng thì sống năm trăm năm cũng đã được xem như trường thọ, sống lâu như ngươi quả thật rất ít. Chưa kể bây giờ, chỗ nào cũng đầy rẫy người, muốn tìm cái góc tường xả nước cũng bị hai, ba đôi tình nhân nhìn chòng chọc. Không gian sinh sống của rồng ngày càng bị thu hẹp, không tránh được việc bị diệt chủng.”

Tôi liếc nhìn sư phụ. Mấy trò như tìm góc tường xả nước, tôi tin người làm tỉnh bơ.

“Bây giờ đã tìm được ngươi, ta phải thực hiện chức trách của một đồ long giả - làm chết ngươi. Có điều ngươi là con rồng quý cuối cùng, ta muốn dùng mấy ngày sắp tới ghi lại số liệu của ngươi để lại cho đồ đệ ta, sau lại truyền cho đồ đệ của nó, phải cho chúng ghi nhớ: đồ long chiến mâu không phải sào phơi đồ.”

Nói tóm lại ý sư phụ là trước khi giết ngươi phải cùng ngươi tào lao hai ngày, coi như lời an ủi trước giờ hành hình vào thời đại nhân văn.

Gai nhọn trên lưng rồng thay nhau dựng thẳng lên trước mắt tôi. Ánh đèn pin yếu ớt chiếu qua, tàn ảnh của ngọn lửa đen lưu lại trên võng mạc tôi nhìn như cái bóng.

Tôi cho là rồng sẽ phát hỏa, nhưng nó vẫn không có, chỉ phun một ngọn lửa vào gáy sư phụ.

……

Rồng rất hợp tác. Đối với việc thầy trò chúng tôi vác theo bao lớn bao nhỏ dụng cụ nhiếp ảnh tới bãi đậu xe ngầm chật chội này – có thể nói là hành vi khá quỷ dị, nó cũng chỉ hỏi một câu: “Không bị phát hiện sao?” Sư phụ trả lời dĩ nhiên là không, bởi vì nhân viên chính phủ phụ trách nhận thầu sửa chữa nơi này vừa mất chức tháng trước, bây giờ bức tường gạch của bãi đậu xe đã bị đổ xuống phân nửa, mặt tường trát vôi loang lổ trông như từng khối khoai nóng phỏng tay đang được xếp ngay ngắn - “Trong vòng nửa năm sẽ chẳng ai ngó ngàng đến chỗ này.” Người nói nhẹ bâng.

Có lẽ tới lúc này tôi không nên cứ kêu rồng là “rồng”. Sư phụ hỏi tên của nó, nó xưng là Hàn Văn Thanh, một lão già hơn 900 tuổi đương nhiên phải có một cái tên. Vậy nên tôi cũng cần định nghĩa lại cách gọi rồng trong đầu mình – “hắn” tên là Hàn Văn Thanh.

So với tấm hắt sáng cùng các loại màn ảnh, Hàn Văn Thanh có hứng thú với sự tích về mấy tên tham quan ô lại hơn. Hắn nói, khoảng hai ba trăm năm trước, tại một vùng vịnh cách đây không xa, những kẻ thiển cận sẽ trói tham quan thành một cái bánh chưng rồi ném vào nước. Lúc mọi người làm lễ tế, hắn sẽ nổi lên nuốt luôn cục bánh chưng béo nị kia.

“Thời nay ai cũng gầy.” Hàn Văn Thanh nhìn chằm chằm sư phụ như đang nghiền ngẫm gì đó. Ánh mắt của hắn quét từ hầu kết của người, thẳng đến cổ tay, rồi cổ chân trắng ngần dưới ánh đèn. “Quá gầy, chắc chắn ăn không ngon.”

“Thời đại khác biệt, rất nhiều quy tắc đều thay đổi. Cho nên đừng nghĩ rằng ngươi là rồng thì ta sẽ không kiện ngươi tội quấy rối tình dục”. Sư phụ nói. “Nhìn hướng Khưu Phi, cười một cái!”

Tôi đứng cách hai người họ khá xa, không thì không cách nào chụp hết cơ thể rồng của Hàn Văn Thanh. Sư phụ ngồi bên cạnh đầu rồng, nhìn giống hệt một củ khoai tây nho nhỏ cùng bác nông dân.

“Tấm đầu bị chói sáng rồi!” Tôi hô lên, giọng nói vang vọng trong bãi đậu xe trống rỗng “Thêm mấy tấm nữa! Hai – người – có – thể - cười– tươi– hơn – được– không!”

Vì quá xa, tôi không rõ sư phụ có cười hay không. Nhưng vẻ mặt của Hàn Văn Thanh thì không cần soi cũng thấy, mặt to , miệng đầy răng nanh hơi nhếch mép, một luồng sáng sắc bén chợt lóe.

Tôi bình tĩnh bấm máy.

Sư phụ thương lượng với Hàn Văn Thanh, đặt một máy quay phim tại chỗ để ghi lại âm dung tiếu mạo(*) của hắn trong những ngày cuối cùng – Hàn Văn Thanh nghe được bốn chữ “âm dung tiếu mạo” liền dùng chân trước đè sư phụ xuống sàn.
(*) âm dung tiếu mạo: thành ngữ trích từ Mạnh tử, dùng để hoài niệm thanh âm, gương mặt người xưa. Ở thời hiện đại, có khuynh hướng chỉ người đã mất.

“Ngươi cũng phải quay.” Hàn Văn Thanh nói.

“Sao? Sợ cô đơn à?” Sư phụ ngửa mặt lên, nằm nói chuyện tỉnh bơ dưới móng vuốt hắn. Lúc vỗ người, rồng đã cẩn thận tránh đi những chỗ sắc bén của móng vuốt, đạp lên bụng người bằng miếng đệm thịt mềm mại dưới lòng chân.

Hàn Văn Thanh dùng sức đè bụng sư phụ. Tôi nhớ hồi sáng người cũng không ăn gì cả , liền thấy chẳng ảnh hưởng gì nên ngồi bên cạnh làm bài tập hè.

Tôi không giống với số đông học sinh khác. Tôi thích làm bài tập hè. Bài tập là thứ vừa có tính khoa học, vừa rèn luyện sự nghiêm cẩn, lại còn chính xác và có kết cấu. Quan trọng hơn là khi ở cùng một người ngày ngày bắt tôi vận dụng linh hoạt 36 kỹ năng đặt bẫy cùng 72 kỹ xảo phản trinh sát, bài tập hè sẽ trở nên vô cùng đơn giản đáng yêu . Lúc sư phụ không dạy tôi mấy thứ này, người thích nghe Sách Nói. Người thường nằm trên sofa ngoài phòng khách, vừa ăn táo vừa nghe tiểu thuyết. Trước khi chúng tôi xuất phát, người đang nghe một quyển sách tên là “Trọng Sinh Chi Công Không Được Cầu”. Một lần vô tình đi ngang qua sofa, tôi nghe được một đoạn:

“Côn thịt của vương gia hung hăng tiết vào trong thân hắn…”

“… Cái quái quỷ gì vậy?” Hàn Văn Thanh vừa nghe mấy câu liền không chịu được, liền vuốt không lưu tình mà chụp điện thoại của sư phụ, đỏ mặt – ít ra tôi đoán là đỏ mặt – mắng: “Dẹp ngay cho ta!”

Sư phụ đang gối đầu lên chân trước của Hàn Văn Thanh, cứ thế bị hắn hất lên, không thể không bò dậy nhặt điện thoại.

“Ta nói này lão Hàn, ngươi phải bắt kịp làn sóng của thời đại. Bây giờ văn hóa nhân dân trăm hoa đua nở, cho dù là rồng, nếu quá cứng ngắc cũng sẽ không kiếm được bạn gái đâu.”

Câu này của sư phụ lỗ hổng nhiều như cái sàng, tôi cực kỳ muốn xem thử Hàn Văn Thanh sẽ bắt đầu châm chọc từ đâu.
Kết quả hắn chỉ nói: “Thứ ngươi nghe không có nữ nhân.”

Trong nháy mắt, sắc mặt sư phụ cứng đờ. Tôi phì cười, nhanh chóng cuối đầu che giấu. Sư phụ “ặc” một tiếng, giải thích: “Xu hướng tình dục là tự do của mỗi người”. Lại ngó Hàn Văn Thanh. “--- cũng là tự do của mỗi rồng”.

Hàn Văn Thanh như đang suy tư.

Chuông cảnh báo chợt reo ầm ĩ trong đầu tôi: “Chẳng lẽ yêu khác phái mới là thiểu số của thời đại này?”
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
Giọng văn trào phúng quá ? cười rớt hàm rồi Ging ơi?
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Thề: oa này tui không bối! Tất cả là do Diệp mặt T bên trên. Tui và beta đã cố hết sức để anh ấy trở nên nghiêm trang cẩn trọng cúc cung tận tụy như một đồ long giả đầy kinh nghiệm
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#4
02.
Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Hàn Văn Thanh, sư phụ đổi một cuốn sách khác, nghe nói là thể loại tận thế cơ giáp tu tiên, Lúc Hàn Văn Thanh hỏi đây là gì, người nói: “Giải thích khó lắm, nói chung là giả thiết phản khoa học”.

Chẳng lẽ trên đời này còn có chuyện phản khoa học hơn việc một đồ long giả với một con rồng cùng ngồi nghe tiểu thuyết tình yêu?

Sư phụ rất lười, ngoại trừ cái máy quay phim đã lắp sẵn còn đang cần cù ghi hình, những công tác ghi chép khác đều diễn ra với tốc độ rùa bò. Việc người tích cực làm nhất là giơ lên một cây lạp xưởng, hỏi Hàn Văn Thanh: “Long tiên sinh, một ngày tốt lành. Tôi muốn biết luyến ái sử trong 900 năm qua của anh, có thể tỉ mỉ rõ ràng, kể chi tiết mạch lạc cho tôi nghe được không?”

“Không có”. Hàn Văn Thanh lời ít ý nhiều. “Hài lòng chưa?”

Sư phụ thở dài đầy thương hại: “Ngay cả thầm mến cũng không có?”

Đuôi của Hàn Văn Thanh chợt dựng lên một cách quỷ dị, thấy tôi lén nhìn, lại lặng lẽ buông xuống. Hắn đáp bằng một giọng lạnh lẽo, cứng ngắc: “Từng có”.

Sư phụ lôi ra một quyển sổ ghi chép – vốn dùng để ghi chép các số liệu của Hàn Văn Thanh. “Nói nghe một chút, để ta ghi lại cho hậu thế…” Sư phụ hưng phấn nói.

“Cút”. Hàn Văn Thanh giận.

“Khưu Phi, tắt máy quay một lúc đi”. Sư phụ sai tôi chạy chân “Lão Hàn xấu hổ.”

Tôi đi tắt máy quay phim. Sau sư phụ vì vậy mà mắng tôi không biết linh hoạt, vốn chỉ cần che máy quay đi là được, một con rồng như Hàn Văn Thanh làm sao hiểu được cách sử dụng máy móc hiện đại. Nhưng lúc đó đầu óc tôi không xoay chuyển nhanh như vậy, đoạn hình ảnh này cuối cùng cũng chỉ có thể lưu trong đầu tôi.

Từ đầu tới giờ, tôi chưa từng nghĩ Hàn Văn Thanh có thể dùng một giọng nói ôn hòa đến vậy. Hắn nói về con Hồng Long mình từng gặp: bọn họ cao như nhau, tuổi của Hàn Văn Thanh hình như lớn hơn con rồng kia một chút. Họ gặp một lần lúc còn trẻ, đánh một trận, sau đó liếm vết thương cho nhau trong một sơn động có thể nghe được tiếng sóng biển.

Sư phụ nghe rất cao hứng: “Con rồng đó trông như thế nào? Đẹp trai như ta không?”

Hàn Văn Thanh: “…”

“Ồ…” Sư phụ nâng cằm. “Rồi sao nữa?”

“Hết.”

Sư phụ nói: “Nhìn không ra, lão Hàn lại nặng tình như vậy. Mấy trăm năm chỉ thích có một con rồng đó? Nói xem hắn tên gì, không chừng ta đã thấy trên quyển long phổ gia truyền.”

“Hắn tên là Diệp Thu.”

Sư phụ chợt trầm mặc một lúc. Hàn Văn Thanh thấy vậy cũng không hỏi chuyện khác. Khoảnh khắc đó, tôi thấy không gian xung quanh hai người toàn mùi thuốc súng. Sau cùng Hàn Văn Thanh hỏi: “Hắn chết thế nào?”

“Bị ta giết.” Sư phụ đáp.

Lần tán gẫu đó kết thúc vội vàng, tôi cùng sư phụ về khách sạn. Người nằm trên giường, hút hết nửa bao thuốc lá rồi hỏi tôi : “Khưu Phi, con sợ chết không?”

Tôi ngẩng mặt lên từ đống đề thi đại học môn chính trị của năm ngoái: “Mọi sự trên thế giới đều không ngừng chuyển động qua lại, chuyển hóa lẫn nhau. Chết chỉ là một trạng thái khác của sống mà thôi.”

Sư phụ: “… Vậy con nói xem lão Hàn nghĩ sao?”

Tôi lưu loát mở web browser, tìm “Hướng dẫn tình yêu cho chòm Song Tử cùng chòm Bạch Dương.”

……

Hai người bọn họ tiến vào giai đoạn khiến người khác gấp gáp – được rồi, là tôi cảm thấy gấp. Tôi chỉ biết sư phụ không thẳng, lại mảy may không biết mũi tên tình yêu của người còn có thể đâm vào sinh vật phi nhân loại.

Sư phụ bắt đầu chăm chỉ đo số liệu cho Hàn Văn Thanh. Người dùng thước dây đo kích cỡ từng miếng vảy, chiều dài từng cái gai. Người thậm chí còn ngậm đèn pin, tay chân nhanh nhẹn bò từ đuôi lên đỉnh đầu rồng, dùng chính bước chân của mình để đo xem phải chăng rồng còn dài hơn cả thời gian.

Hàn Văn Thanh hoàn toàn không ngại việc sư phụ đè đầu cưỡi cổ hắn. Nếu cảm thấy quá phiền, hắn liền duỗi thẳng sống lưng, khiến người lăn từ trên xuống. Nhưng sư phụ lại cảm thấy khá vui, đòi chơi lần nữa. Hàn Văn Thanh liền bơ người, một vuốt quét người khỏi đầu mình, lại dùng cằm đẩy ngã đối phương.

… Dù gì bên cạnh vẫn còn trẻ vị thành niên, hai vị không thể thu liễm chút sao?

Tôi chẳng thể làm gì hơn giả trang hòa thượng già tĩnh tâm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Nhưng cặp đôi một rồng một người này hoàn toàn không tránh tôi (bãi đậu xe bé tẹo, muốn tránh cũng tránh không được), nội dung cuộc trò chuyện thì chẳng câu nào tôi chen vô được.

Sư phụ nói người đã từng nghe tên Hàn Văn Thanh từ những con rồng khác. Có kẻ nói Hàn Văn Thanh không chừng đã chết từ lâu, nhưng người không tin. “Con rồng có thể đánh nhau bất phân thắng bại với Diệp Thu sao có thể chết một cách dễ dàng như thế được?”

“Chẳng phải hắn cũng chết sao?”

“Là do ta lợi hại.”

Thái độ của Hàn Văn Thanh đối với chuyện này khá bình thản, bình thản đến nỗi nghe sư phụ khoác lác trắng trợn như vậy cũng chỉ hừ lạnh.

Sư phụ nghe hết truyện tận thế cơ giáp tu tiên kia, lại đổi một quyển khác, gọi là “Hôn Hôn Lão Công Khủng Long Của Ta”. Lần này Hàn Văn Thanh phản ứng còn mạnh hơn: “Xóa ngay! Đây lại là cái quỷ gì?” Bây giờ hắn cũng đã biết dùng chữ “xóa”, xem như thành công tiến thêm một bước tới thời đại 4.0 dưới sự giúp đỡ của thầy trò tôi.

“Đừng khẩn trương, lão Hàn. Đây là khủng long, không phải rồng.” Sư phụ cười hì hì, giải thích. BGM là tiếng di động đang ngân nga đọc diễn cảm: “Thân thể bóng loáng của thiếu niên đau đớn vì bị vảy khủng long ma xát. Trong cánh rừng nguyên sinh, quái điểu gào thét từng hồi. Hắn sợ vô cùng, nhưng trong lòng lại muốn khủng long âu yếm ôm hắn chặt hơn một chút…”

Tôi nghe không nổi nữa, liền lấy hai miếng giấy vệ sinh vo lại rồi nhét vào lỗ tai. Ánh mắt chân thành đầy hy vọng của Hàn Văn Thanh bắn sang, nhưng tôi ước lượng cuộn giấy 10 cm2 với cái lỗ tai dài 1m của hắn xong liền lắc đầu đầy tiếc nuối.

Chỉ nhìn không nghe thật ra cũng rất thú vị: Hàn Văn Thanh há mồm hướng sư phụ gào thét gì đó, sư phụ ba chân bốn cẳng bò lên đầu rồng, hắn sợ người ngã nên chẳng dám nhúc nhích cục cựa, sư phụ được voi đòi tiên áp sát điện thoại vào lỗ tai đối phương… Hắn dùng vuốt lôi sư phụ xuống, sư phụ vừa cười vừa trốn, Hàn Văn Thanh cúi đầu liếm mặt người.

… Chói mù mắt chó!

……

Một lần nọ sư phụ đi mua sắm chút đồ, kêu tôi một mình đến trước, bồi chuyện Hàn Văn Thanh. Hắn thấy chỉ mỗi mình tôi đến, gương mặt lộ rõ nét thất vọng. Có thể hắn nghĩ mình không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng mà bất kỳ biểu tình nào xuất hiện trong đôi mắt to như cái lu kia cũng đều khiến người khác chẳng thể bỏ qua, giống như sấm chớp giữa trời đêm vậy.

“Sư phụ đi mua đồ dùng và thức ăn.” Tôi giải thích. “Cứ ở đây với người, đồ ăn dự trữ sắp không đủ. Sư phụ không dám cho tôi đi, sợ tôi cắt xén tiền mua thuốc lá.”

Hắn không nói gì, chỉ gật đầu. Hai chúng tôi trước nay cũng không có đề tài chung, tôi mở máy quay, ngồi bên rồng học từ vựng.

Trong giọng đọc bài đều đều của tôi, Hàn Văn Thanh mơ màng gục ngủ. Tôi học xong một quyển sách, thấy hắn nhắm mắt, bèn đứng dậy tắt máy quay. Ngờ đâu Hàn Văn Thanh đột nhiên mở mắt: “Tắt rồi?”

“A?” Tôi giật mình. “Ừ…”

“Tắt là tốt.” Hàn Văn Thanh nói. “Cái thứ này rất phiền.”

Tôi phụ họa một tiếng. Hàn Văn Thanh lại nói: “Sư phụ ngươi cũng rất phiền.”

À à, hiểu rồi. tôi ngồi xếp bằng trước đầu rồng, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc trò chuyện dài. Ngay cả ngày sinh tháng đẻ của sư phụ cũng đã nằm sẵn trong đầu, không câu hỏi nào của hắn có thể làm khó tôi được.

Rồng đang yêu cũng ngốc giống như người đang yêu. Thế nên tôi tìm lại hướng dẫn yêu đương cho chòm Song Tử và chòm Bạch Dương, đọc từng câu cho Hàn Văn Thanh nghe. Hắn nghe nghiêm túc vô cùng, dám đâu tin hết 80%.

Hắn hỏi sư phụ làm nghề gì. “Hợp tác với người khác mở văn phòng thám tử tư, gọi là Hưng Hân”. Thấy Hàn Văn Thanh không hiểu lắm, tôi chú thích thêm. “Mang tiếng là xử lý các vụ án khó, thực tế phần lớn công tác là trợ giúp các bà các chị nghi ngờ chồng mình theo dõi các ông… Đừng nghĩ nhiều, tuy là sư phụ kiến thức rộng rãi, nhưng chưa ngoại tình bao giờ”.

Hàn Văn Thanh trông khá quẫn bách, tôi đành vờ như không thấy. Tôi lại kể cho hắn nghe khi ở nhà sư phụ như thế nào. Hàn Văn Thanh càng nghe càng hứng thú, giống như chỉ cần sư phụ vui vẻ thì hắn cũng vui lây. Tôi vốn tưởng sư phụ đã là người vô cùng thú vị, không ngờ Hàn Văn Thanh cũng là một con rồng rất thú vị.

Sau đó sư phụ vác một túi mì ăn liền về, thấy hai chúng tôi tán gẫu, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi thật sự nói chuyện phiếm được à?”

Hàn Văn Thanh liếc nhìn tôi. Nhân lúc sư phụ không chú ý, tôi làm động tác khóa miệng.

Hàn Văn Thanh cười, bị sư phụ bắt gặp, liền gọi: “Lão Hàn, cười ngốc nghếch cái gì? Ăn mì hay không, ta đích thân nấu.”

“Cút.” Hàn Văn Thanh đáp.

Chuyện máy quay phim lần này chưa được tắt, tôi chẳng hé một lời.

………
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
03.

Ngày chết của Hàn Văn Thanh gần kề. Sư phụ như một gã biên tập hận sắt không thành thép, suốt ngày cưỡi lên đầu rồng, tận tình khuyên nhủ: “Lão Hàn, ngươi cam tâm chết như vậy sao?”

Hàn Văn Thanh hỏi lại: “Không thì sao? Chẳng lẽ muốn ta diệt hai ngươi?”

Trên phương diện kỹ thuật, ý tưởng này khả thi – tính ra với thể tích của Hàn văn Thanh, nếu muốn giết thầy trò chúng tôi thì chỉ cần lặng lẽ trở mình lúc mọi người đang ngủ. Nhưng mà vô ích. Giờ chết của rồng là không thay đổi được. Bọn họ có thể dự cảm được sự suy yếu của mình, sau đó tìm nơi hoang vu tự mai táng mình trước khi chết.

“100 điều về Long tộc” có viết: Hồng Long chết đi sẽ tạo nên biển lửa chọc trời, Thanh Long chết đi khiến nước biển trào dâng, Kim Long chết đi sẽ đưa tới sấm sét cùng lửa trời, mà khi Hắc Long ngã xuống, đất đai rạn nứt, dung nham cuộn trào.

Cho nên những con rồng lớn bảo vệ thành thị cùng đồ long giả có ước định: trước khi rồng chết một cách tự nhiên, đồ long giả cần tìm được nó, dùng chiến mâu đâm thủng tim nó, câu đi linh hồn, nhảy qua phán định sinh tử mà đi thẳng tới địa ngục.

Đồ long giả là những đao phủ ôn nhu nhất.

Tôi từng cho rằng sư phụ sẽ có biện pháp, dù sao người là một truyền kỳ, lại từng tiêu diệt con rồng đánh ngang tay với Hàn Văn Thanh. Tôi chờ rồi lại chờ, nhưng người chẳng làm gì, chỉ ngày ngày tựa vào cổ rồng mà ngủ gật.

“Sư phụ, người cam tâm để hắn chết như vậy sao?” Tôi hỏi sư phụ mình lúc ở khách sạn.

Sư phụ đánh xong một bàn liên liên khán (**), đóng tablet. Tôi thấy rõ hình nền chẳng biết được đổi thành tấm hình tôi chụp người với rồng từ lúc nào. Sư phụ vừa quăng mấy thứ trên tay sang bên vừa nói: “Đó là chuyện của hắn, ta không thể thay hắn quyết định.”

(**) 1 loại trò chơi, người chơi dùng ít hơn 3 đường thẳng để nối 2 hình giống nhau

Tôi cố nghĩ cách. “Không phải có cách khiến rồng hóa thành người ư? Quyển sách màu vàng đề tựa “Vài bí mật nhỏ của rồng” có ghi, sư phụ còn hứa khi con 18 tuổi, sẽ cho con xem nửa quyển sau đấy!”

“Ồ, phương pháp đó sao?” Sư phụ hững hờ. “Lão Hàn sẽ không đồng ý.”

Tôi vẫn kiên trì: “Không thử làm sao biết?”

“Phương pháp đó cần hắn chôn vùi cả thành phố. Hắn đã sinh sống ở đó 900 năm rồi, làm sao có thể đồng ý. Lại nói, có trăm nghìn con rồng đã thử biện pháp này, tỷ lệ thành công không tới 1%.”

“Không phải nói có một con rồng từng thành công sao?”

Sư phụ chợt cười: “Để ta nói con nghe cách con rồng đó đã làm: nó rời khỏi thành thị của mình. Thành thị không có rồng bảo vệ, không tới hai mươi năm đã bị vùi vào sa mạc. Món nợ này, theo luật nhân quả, đều phải tính lên đầu rồng. Ngay lúc bão cát phá hủy cung điện, hắn cũng biến thành một con người tay trói gà không chặt.”

“Hàn Văn Thanh sẽ không đồng ý!”

Tôi không thể tin được mà nhìn sư phụ. Người lại vùi đầu vô chăn, tắt đèn, ngủ.

Hôm sau, tôi rời giường sớm hai tiếng, đi tìm Hàn Văn Thanh. Tôi hỏi hắn có muốn biến thành người hay không. Rồng nghe xong phương pháp kia, đột nhiên khom lưng đứng dậy.

Trần nhà bãi đậu xe chưa tới năm mét đương nhiên không cho phép hắn đứng thẳng. Hắn tựa như một hòn núi cao, như cây tùng bách cương trực nhất không chút nào nghiêng lệch. Nhưng ở không gian chật hẹp dưới mặt đất này, hắn khom lưng đứng dậy.

Tôi lùi về sau một bước.

Vì rồng thật sự quá lớn. Chỉ đứng trước mặt hắn đã khiến tôi có cảm giác áp bách vô cùng.

Hắn sải cánh – cánh rồng đen nhánh như trải dài vô tận tới sát vách tường. Hắn trông như một chiếc máy bay lạnh lẽo nằm rạp trên sàn, lặng im. Từ góc chiếu của đèn pin trong tay tôi, một cái bóng bàng bạc, nguy nga lấp đầy mọi nơi tầm nhìn quét đến. Hàm răng của hắn, đôi mắt của hắn, tất cả đều phát ra ánh sáng huy hoàng.

Nếu hiện tại có ai hỏi tôi: “Cái gì có thể lấp đầy cả gian phòng?”

Không phải cỏ khô, không phải nước, cũng không phải ánh đèn cầy.

Là rồng.

Hắn phun một ngọn lửa đỏ, lửa kia nồng cháy mà ôn nhu, màu đỏ cùng vàng đan xen tạo nên mội bức tranh biến ảo khôn lường. Trong tranh có một tòa thành phồn vinh, người người bước đi trong tự do và kiêu ngạo, rồng đứng trước cung điện, chỉ có ánh mặt trời mới có thể sáng chói như hắn.

“Như sư phụ ngươi nói, ta sẽ không rời nơi này.” Hàn Văn Thanh nói. “Chắc chắn sẽ không.”

Hôm đó sư phụ tới trễ. Người không hỏi tôi tới sớm vậy làm gì, chỉ trầm mặc cả ngày. Người trở về cũng rất trễ, tôi về từ lâu, nhưng đến nửa đêm còn chưa nghe tiếng mở cửa. Lúc ngủ dậy thì đã thấy sư phụ đang ngồi ở đầu giường, dưới mắt có quầng thâm, đang lau chùi chiến mâu Khước Tà bằng một miếng nỉ mềm.

Tôi lẳng lặng nhìn người.

“Hôm nay sẽ cho con mở mang tầm mắt, xem thử tay nghề của ta.” Sư phụ vung thương một vòng. “Quả xứng danh Thường Sơn Triệu Tử Long thời hiện đại(***)”

(**) Triệu Tử Long : một trong Ngũ hổ tướng nhà Thục thời Tam Quốc, nổi danh với thương pháp dũng mãnh.

“Sư phụ....” Tôi đột ngột hỏi. “Người có bao giờ lừa con chưa?”

Sư phụ trả lời thường xuyên.

Tôi “...” một lúc, lại cẩn thận tiến lên. “Vậy người có lừa Hàn Văn Thanh chưa?”

Sư phụ liếc nhìn tôi. Tôi cảm thấy người đã biết mọi thứ nên rất hồi hộp, cúi đầu không dám đối diện người. Tôi nghĩ tới bãi đậu xe bỏ hoang kia, nghĩ tới những lon mì bị chồng thành núi nhỏ, nghĩ tới ánh nhìn ôn nhu mà Hàn Văn Thanh dành cho sư phụ. Tôi chợt thấy sợ hãi, mặc dù bản thân tôi cũng không rõ mình đang sợ điều gì.

Không ngờ sư phụ lại bật cười.

“Từ rất lâu trước đây đã lừa hắn.” Khóe miệng sư phụ nhếch lên. “Không chừng còn muốn lại lừa thêm một lần.”

.

.

.

END.



Editor’s note: Tới đây, câu chuyện về Hàn Văn Thanh (rồng) cùng Diệp Tu (người) đã kết thúc. Liệu tiếp theo, Diệp Tu sẽ mang theo đồ đệ Khâu Phi sống hết quãng đời còn lại như một người bình thường, hay Hàn Văn Thanh sẽ hóa người và bắt đầu câu chuyện Hàn Diệp như 2 con người? Không ai biết được.

Ban đầu, editor chọn truyện này là vì nó có đầy đủ những yếu tố của một one-shot thành công: ngắn, hài, kết thúc bất ngờ. Nhưng mỗi lần đọc lại, mỗi lần edit, đều luôn không cầm được nước mắt. Không chỉ vì một mối tình trái ngang của rồng và người, mà bởi vì truyện ánh xạ nguyên tác thật tốt quá. Diệp Thu bị buộc phải rời đi Gia Thế, không có sự bảo vệ của anh, Gia Thế nhanh chóng bị chôn vùi, Diệp Thu lại phải hứng chịu dư âm của sự sụp đổ đó; Diệp Thu đã đăng đỉnh vinh quang ba lần, đã từng bất phân thắng bại với Hàn Văn Thanh. Còn Hàn Văn Thanh, con rồng đen có vẻ bề ngoài táo bạo nhưng lại trầm tĩnh không ngờ, dù thành thị dần quên lãng, dần không cần sự bảo vệ của anh, thì anh vẫn không rời khỏi nó. Trước sau như một. Khi nhìn những điểm giống nhau này, lại nhìn kết thúc của truyện, quả thật…

Nhưng dù vậy, đây vẫn là một truyện rất hay, đang để đọc, bởi mấy cục đường phèn có độc được rải suốt quãng đường. Truyện được viết dưới ánh nhìn của Khưu Phi, không phải Khưu Phi bị ép trưởng thành khi Gia Thế sụp đổ, mà là một Khưu Phi có suy nghĩ lão thành như ông cụ non, lại còn rất ngây thơ bởi được bảo bọc rất kỹ. Hình tượng của Hàn Văn Thanh, trong truyện được miêu tả bằng cụm từ “Rồng rất lớn” hai lần, nhưng lần đầu tiên, Khưu Phi chỉ đơn thuần cảm thán về kích cỡ của rồng (rồng lớn đến nỗi cậu không nhìn được hết, chỉ thấy được một phần cổ, cái lưng, và ánh mắt). Khi Khưu Phi cùng độc giả đã quen với lão Hàn, đủ để quên đi sự hung dữ của rồng, thì rồng lại được miêu tả rất lớn lần thứ hai. Nhưng lúc này là do khí thế bàng bạc của vương giả, của người bảo vệ một vương quốc, của sự huy hoàng ngang với ánh mặt trời. Lúc đó, ta mới thật sự hiểu được, như thế nào mới là rồng. Còn về Diệp Tu? Dưới ánh nhìn của Khưu Phi, anh là một sư phụ rất giỏi, chuyện gì cũng biết dù có những sở thích và thói quen không giống ai. Mãi đến khúc cuối truyện, con ngươi này mới hé lộ một chút bóng tối giấu sau những nụ cười cợt nhả ấy. Lúc viết “Khóe miệng sư phụ nhếch lên”, quả thật, tim như muốn ngừng đập. Quả thật hắc tâm tới tận cùng, soái vô hạn cuối!!!

Lúc lội Lofter của tác giả, tình cờ thấy vài comment rất có ý tứ của các độc giả Trung. Mình bưng về chia sẻ cho mọi người. Mọi người nhớ để lại lời nhắn bên dưới trước/sau khi đọc mớ rv này nhé ;)

Á Duệ Khủng Long: Tòa thành của lão Diệp bị hủy là do khi bão táp kéo đến, lão Diệp là một người vô lực. Nhưng lão Hàn đã sắp chết rồi, không biến thành người cũng chẳng thể bảo vệ tòa thành trước thiên tai. Cho nên, lão Hàn, sức mạnh của rồng là có hạn. Ngươi đã bảo vệ tòa thành cả đời rồi, tiếp theo hãy làm một người bình thường qua hết quảng đời còn lại đi.

Ta đoán lão Diệp vẫn nhớ lão Hàn, vẫn mãi tìm hắn. Nhìn thấy lão Hàn sắp chết, ban đầu có ý định tôn trọng ý kiến của lão Hàn mà để cho hắn tuẫn táng cùng thành phố. Nhưng lúc sau hắn không nỡ, lại nghe lão Hàn thừa nhận thích mình, phát hiện hai người là yêu lẫn nhau. Đã lão Hàn còn quyến luyến cuộc sống, lão Diệp càng hi vọng hắn có thể biến thành người tiếp tục sinh hoạt.

Ta luôn chú ý tới một chi tiết nhỏ: lúc lão Diệp nói hiện tại mọi người không sùng bái rồng, không nên mê tín, Khưu Phi cho rằng lão Hàn sẽ tức giận, nhưng hắn chỉ ngừng nói. Lão Hàn kỳ thực đã sớm biết mọi người không còn cần hắn, không gian sống của hắn chỉ còn gói gọn trong bãi đậu xe vứt đi. Sau đó hắn lại hỏi đến những con rồng khác, hy vọng những lão già bị vứt bỏ khác cũng còn tồn tại.

Sau đó ta đoán Khưu Phi cũng là một con rồng, hiện tại biến thành thanh niên TQ gương mẫu thế kỷ 21

Sau đó ta lại nghĩ, nếu trò chơi Vinh Quang không có, lão Hàn lão Diệp cũng không thành những đại thần được mong đợi. Vậy thì cứ giải nghệ làm người thường đi, hảo hảo sinh hoạt. Nếu lão Hàn không đồng ý, lão Diệp ngươi liền đánh ngất đem hắn mang đi đi ~~ cầu ngươi ~

Lộ minh Triều Hi: Thái thái, ta rất nghiêm túc nhìn ngươi, mau nói cho ta biết có đúng hay không. Diệp Tu sẽ rời khỏi là vì Gia Thế, nên hắn biến thành người. Lão Hàn bảo vệ thành thị đã không tồn tại, vậy hắn nhất định cũng có thể biến thành người nha. Diệp Tu nói lừa hắn, chẳng lẽ lừa biến thành người? Cho nên thực ra là HE?

NOT FOUND: Quả thật! Đây là việc người làm sao? Thật sự END không? QwQ tuy nhiên dừng cái rụp ở đây quá mang cảm rồi! Lại ngược lại ấm tất cả đều có aaaaaw Tiểu Khưu không phải hảo manh www

Chim cổ đỏ: Làm tiểu Khưu phấn có thể đọc truyện này thật sự là quá hạnh phúc đa tạ thái thái! Tuy nhiên END ở chỗ này quả thật vừa khen lại… Là người làm sao! Như từ khe cửa nhìn ra thấy bên ngoài có ánh sáng nhưng cửa cứ mở không ra vậy. Không quản vì sao, vì lão Hàn tuyệt không rời khỏi thành thị nén trong lòng, vị lão Diệp bị ép rời đi còn bị luật nhân quả tính tới trên đầu ôm vào ngực, quả thật như là nguyên tác! Lại lừa lão Hàn một lần đi lão Diệp, nếu ngươi thiếu RP, ta tiếp tế!!!
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#6
Là OE sao??? Fic này với fic mưa đêm mặc dù không phải SE nhưng nó bắt đầu làm mị sợ như ngày trước sợ đọc SE của Tán Tu Tán rồi ?
 

Bình luận bằng Facebook