Hoàn [Dụ Hoàng] Thời đại rớt mạng

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết (青山为雪)
Thể loại: AU, HE, ngọt
CP: Dụ Hoàng
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune
Tình trạng: Hoàn

Giới thiệu: Khi mạng rớt liên tục!

Mặt trời ngã về phía tây, một nhóm người trẻ tuổi bước trên con đường nhỏ phủ ánh hoàng hôn. Người đi đầu đội một cái nón rơm lớn, đằng sau là một nhóm người lảo đảo đi theo. Bọn họ bước vào thị trấn trong ánh chiều tà.

"Sắp tới rồi các bạn trẻ." Diệp Tu đẩy vành nón rơm, quay đầu nói: "Cố gắng thêm chút nữa, nếu không, không có cơm tối để ăn đâu."

"Lúc này anh phải động viên tụi tôi chứ!" Hoàng Thiếu Thiên dù mệt gần chết nhưng vẫn ráng kháng nghị: "Dù sao chúng ta đã trèo non lội suối vượt đèo băng sông hoàn thành viên mãn nhiệm vụ. Một môn học tự chọn còn có thể yêu cầu khảo sát thực địa khó khăn hơn nữa sao? Hiện tại chúng ta đều đã leo được sườn núi vào được nhà hoang, tôi không biết là còn thứ gì tôi không làm được á!"

"Đúng đó!" Trương Giai Lạc khiêng túi đồ: "Đợi lát nữa là cậu ta sinh được em bé luôn rồi."

Hoàng Thiếu Thiên: "... Cái này tôi còn chưa học được."

"Ai bảo các cậu không nghe lời cảnh báo." Diệp Tu dùng bảng thống kê gấp làm tư quạt lia lịa: "Mấy cậu nghĩ dòng nhận xét đỏ tươi 'Không nên chọn môn này! Không nên chọn môn này! Không nên chọn môn này!' phía trên môn địa chất tự chọn là ai ghi?"

"Cho dù là ai, ghi như vậy chỉ làm người ta càng muốn đăng ký có được không..." Trương Giai Lạc lẩm bẩm.

Diệp Tu nói với gương mặt tỉnh bơ: "Chính là giáo sư môn này ghi đó. Bà ấy cảm thấy ghi như vậy thì chỉ những sinh viên có dũng khí nghênh khó cùng tinh thần phản nghịch mới chọn. Các cậu vì sao không hiểu không tìm đường chết sẽ không chết đâu."

"..."

Đám này là đội khảo sát thực địa của một môn địa chất tự chọn của trường đại học gần đó. Công bằng mà nói, là một môn học tự chọn, cái lớp này quả thật nội dung thì nghiêm túc mà bầu không khí lại quá tùy hứng. Các học sinh bị chơi đùa nghiêng nghiêng ngả ngả. Cuối cùng, ngay cả phân tổ lên núi khảo sát thực địa cũng có luôn. Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, nhiệm vụ khảo sát vẫn hoàn thành thuận lợi. Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng mọi người cảm thấy thật tự hào.

Hiện tại bọn họ chỉ cần ở trong trấn một đêm, ngày mai là có thể quay về trường. Dẫn đội lại không dám thư giãn, chỉ sợ vừa buông lỏng là đám sinh viên này sẽ lập tức biến mất tựa như ngựa hoang xổng chuồng.

"Tôi thật không ngờ, sau khi học về thực vật, thử thách lớn nhất lại là nhổ củ cải." Trương Giai Lạc cảm thán.

"Tôi cũng không ngờ tới, lần thực hành đầu tiên sau khi học sinh thái lại là đấu ba trăm hiệp với muỗi." Hoàng Thiếu Thiên đổi túi đựng hàng mẫu sang tay kia. "Mà tối nay chúng ta vẫn không có mạng sao?"

"Chuyện này để anh thảo luận với người phụ trách chỗ nghỉ." Diệp Tu nói. "Tín hiệu sẽ không chậm như hai ngày trước, nhưng chắc cũng không nhanh. Ngày mai là về rồi, tạm thời chịu đựng chút đi."

Hoàng Thiếu Thiên khá xui xẻo, ngày đầu tiên đã làm rớt điện thoại vô nước. Hiện giờ ngoại trừ mượn điện thoại bạn để báo bình an cũng chỉ có thể dựa vào wifi trong phòng để liên lạc với bên ngoải. Nghe Diệp Tu nói vậy, cậu liền sốt ruột.

"Có là được rồi! Tôi chưa từng thấy tiếp tân nào chảnh vậy! Bữa trước tôi hỏi bọn họ không phải nói là tín hiệu wifi bao phủ cả khu sao, sao mà bây giờ không lên được, anh biết em gái đó trả lời sao không?” Hoàng Thiếu Thiên hắng giọng một cái, bắt chước giọng dịu dàng của thiếu nữ: " 'Chúng tôi nói là có wifi, không có nói là vô được internet hay không nha~'... Hỏi có điên lên không!"

Một đám sinh viên cười nghiêng ngả, cả bọn nói nhao nhao cho tới chỗ nghỉ. Sau khi dẫn đội dặn dò vài câu về việc không được trèo tường ra ngoài ăn nhậu hoặc chọc phá đám ngỗng trong chuồng, mọi người đều trở về phòng của mình. Bạn cùng phòng của Hoàng Thiếu Thiên đã rời đi từ hôm trước. Cậu qua loa thu dọn đồ đạc, tắm thật nhanh, rồi trùm khăn tắm mở máy tính.

Tín hiệu wifi đáng thương lắc lư mấy cái tựa như ngọn nến trước gió, cuối cùng dừng ở vị trí một vạch.

Hoàng Thiếu Thiên thấy cuối cùng cũng có chút tín hiệu, lập tức kết nối vào QQ*. Thấy avatar của Sách Khắc Tát Nhĩ đang sáng, cậu nhanh chóng gửi một cái tin nhắn.

* QQ là một app chat của Trung Quốc.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Tôi về phòng rồi nè, cuối cùng cũng hết ngày! Anh ra khỏi lớp chưa?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Chiều nay không có lớp.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Ăn tối chưa?

Hoàng Thiếu Thiên nhìn hai chữ ăn tối, cảm thấy thật đau lòng, lộp bộp gõ một đống.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Còn ăn tối, tụi tôi sắp bị nhiệm vụ hành chết rồi, trên đường đi không mang đồ ăn, đói muốn chết!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Lão Diệp không phải là dẫn đội sao? Hắn từng tới chỗ này rồi, nghe nói giáo sư của bọn tôi đặc biệt thích đem người tới đây hành xác.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Không nói cái khác, nghe đồn chỗ này động vật hoang dã gì cũng có.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Trên núi có gấu, giang chân ra là cả một mét tám.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Mặc dù nghe là thấy không đáng tin, chúng tôi cũng không gặp, nhưng lão Diệp thường xuyên lấy chuyện bị gấu cắn ra hù đám tân sinh muốn lén ra ngoài chơi. Còn nói có sách mách có chứng!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Cuối cùng chỉ có thể vô cửa hàng tiện lợi trong trấn mua thịt khô.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Thật ra ăn cũng khá ngon, giòn giòn! Tôi đem về cho anh ăn thử nha?

Hoàng Thiếu Thiên gõ xong mới phát hiện mình rớt mạng, không biết mấy dòng kia có gửi đi được không. Cậu nhẫn nại đợi có mạng trở lại, tiện tay lau lau giọt nước nhỏ xuống từ tóc.

Nhưng đối với Dụ Văn Châu, tin nhắn anh nhận được là như vầy:

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Hôm nay vất vả rồi. Ăn tối chưa?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Còn ăn tối, tụi tôi sắp bị nhiệm vụ hành chết rồi, trên đường đi không mang đồ ăn, đói muốn chết!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Trên núi có gấu, giang chân ra là cả một mét tám.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Thật ra ăn cũng khá ngon, giòn giòn! Tôi đem về cho anh ăn thử nha?

Dụ Văn Châu: "..."

Anh biết Hoàng Thiếu Thiên rất giỏi vận động, nhưng cũng không thể đi dã ngoại một chuyến liền có thể tay không xé gấu nha?

Sau đó anh phát hiện bên kia rớt mạng, suy nghĩ một chút, đoán chừng là bị rớt mạng nên tin nhắn không gửi tới đủ. Nhưng cảnh tượng tay không xé gấu trong đầu quá máu me, nên anh vẫn hỏi một câu.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Cậu làm gì con gấu?

Hoàng Thiếu Thiên vất vả lắm mới có mạng, lại thấy đối phương sao lại quan tâm chuyện con gấu... Cậu buồn bực nghĩ chẳng lẽ chỉ có tin nhắn liên quan tới gấu gửi tới.

Cậu tìm mấy bức hình trong điện thoại di động, không quên nhấn mạnh mình không liên quan gì tới con gấu. Giữa lúc mạng cứ chập chờn chập chờn, may mắn cậu nhanh tay gõ ra một đống lớn.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Chúng tôi không tính làm gì động vật quý hiếm nha, mà căn bản là cũng đâu có gặp.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Cho anh xem mấy tấm hình chụp bữa nay!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Hình cả đội chụp chung cùng dẫn đội tay giơ cờ tư thế phật Quan Âm.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Dũng sĩ leo cây Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên cây giơ tay hình chữ V.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Các đội viên đào hố to, tay cầm dụng cụ chuẩn bị lấy mẫu.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Toàn đội cả người lấm lem cầm hoa dại.jpg]

Cậu nhìn tấm hình cả đám như mới từ vũng bùn chui ra, lại gửi thêm hai câu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Nhìn gian khổ vậy thôi chứ không khó khăn lắm đâu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Ngược lại học được rất nhiều thứ đó.

Bên kia, Dụ Văn Châu nhìn avatar lúc sáng lúc tối, lại nhận được nội dung hoàn toàn khác.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Cậu làm gì con gấu?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Hình ảnh không thể hiển thị]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Hình ảnh không thể hiển thị]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Các đội viên đào hố to nhìn như bẫy rập, mà tất cả mọi người tay cầm cuốc vẻ mặt đói khát.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Hình ảnh không thể hiển thị]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Nhìn gian khổ vậy thôi chứ không khó khăn lắm đâu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Ngược lại học được rất nhiều thứ đó.

Dụ Văn Châu: "..." Các cậu chẳng lẽ là đi học cách xé gấu.

Anh ấn mở ảnh chụp duy nhất hiển thị được, phóng to để nhìn kỹ một chút. Ánh sáng không tốt lắm, chắc là người khác cầm điện thoại. Hoàng Thiếu Thiên đứng ở vị trí bắt mắt nhất ngay cạnh hố to. Tay áo khoác xắn cao, chóp mũi dính bụi, tay cầm một dụng cụ kim loại hình dạng kỳ quái, vẻ mặt rất tập trung.

Anh thường thấy vẻ mặt này của Hoàng Thiếu Thiên. Có đôi khi là trong phòng thí nghiệm, có đôi khi là ở thư viện. Lúc đó mặt nghiêng của cậu nhìn rất bình thản, khác xa ấn tượng thường ngày một trời một vực. Dụ Văn Châu nhớ có một lần ở lễ hội tân sinh tình nguyện, anh nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên ở đứng trong gian hàng phụ sửa chữa máy móc, vừa cầm cờ lê vặn đến vặn đi vừa phát tờ rơi cho sinh viên. Lúc đó, miệng cậu nhiệt tình kêu gọi tân sinh, công việc trong tay cũng không ngừng nghỉ.

Bây giờ cũng vậy, ánh mặt cậu trong tấm ảnh rất tập trung, không hề phân tâm.

... Hoàn toàn không giống như đi xé gấu.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Các cậu phải chú ý vệ sinh ẩm thực.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Thuốc đem theo có xài được không?

Hoàng Thiếu Thiên mới mở một chai nước ngọt, vừa uống vừa chiến đấu với mạng internet chập chờn. Thấy tin nhắn của Dụ Văn Châu, cậu tự nhiên nghĩ đây là cảm nhận của anh khi thấy người bọn họ dính đầy bụi đất.

Khi biết cả đám phải lên núi, Dụ Văn Châu cố ý lôi cậu đi chuẩn bị một hòm thuốc du lịch. Bên trong có đầy đủ, từ thuốc giảm đau đến thuốc nhức đầu, cái gì cần có đều có. Ngoài ra còn có cả bộ dụng cụ cấp cứu. Cảm giác nếu đem theo nó cùng với một con dao phay, lỡ có xuyên không thì cũng có vốn liếng phòng thân rồi. Thân thể Hoàng Thiếu Thiên không tệ, không cần xài gì khác ngoại trừ bình xịt chống muỗi. Ngược lại, hôm trước, một sinh viên trong nhóm đau bụng vì ăn bậy, cậu và dẫn đội đều phải đem toàn bộ thuốc của mình đưa cho tên kia.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Yên tâm. Anh biết tôi rất đáng tin mà!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Tôi không cần dùng a. Nhưng một đàn em khác ngành cần dùng.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hôm đó ăn cơm xong hắn tự nhiên đau bụng. Tôi đem thuốc cho hắn.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hắn lăn lộn trong nhà vệ sinh cả đêm.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hên là không có gì nghiêm trọng.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] A sao tôi lại rớt mạng rồi. Mấy tin nhắn trước có gửi đi được không?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Đúng rồi, hôm nay lúc về, chúng tôi phát hiện nhà hàng xóm có mèo sinh con.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Sinh một ổ sáu con!

Tin nhắn Dụ Văn Châu nhận được là như vầy:

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Thuốc đem theo có xài được không?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Tôi không cần dùng a. Nhưng một đàn em khác ngành cần dùng.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hôm đó ăn cơm xong hắn tự nhiên đau bụng. Tôi đem thuốc cho hắn.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hắn lăn lộn trong nhà vệ sinh cả đêm.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Sinh một ổ sáu con!

Dụ Văn Châu: "..." Sao anh không nhớ có chuẩn bị cho cậu loại thuốc này!

Anh rốt cuộc hiểu được đối phương rớt mạng nghiêm trọng thế nào. Dù vậy, anh vẫn không thể xóa được hình ảnh một ổ mèo con ra khỏi đầu, làm sao cũng không hiểu được phải rớt mạng tới mức nào mới có thể đem hai chủ đề nhập làm một thành loại hiệu quả này.

Bên kia, Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa nói xong. Trước đó, dẫn đội dặn bọn họ không được đi chọc ngỗng, cậu liền nhớ tới bài học đau thương mấy ngày trước.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Không chỉ mèo, còn có nhà nuôi ngỗng, ngỗng trắng bự!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Rõ ràng cả ngày chạy dưới đất, không biết sao trắng được vậy.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Sức chiến đấu còn đặc biệt cao, có thể lấy một chọi hai.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Có thể so với gấu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Mà đây đâu phải sinh vật cấp truyền thuyết, chỉ là tiểu quái ở tân thủ thôn nha.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hôm trước có mấy người đi đùa bọn chúng, bị mổ chạy gần mười dặm. Đám ngỗng kia chạy khá thật.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Nghe nói bởi vì mỗi ngày vận động nhiều nên không giống mấy con ngỗng khác.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Chất thịt đặc biệt mềm dẻo.

Dụ Văn Châu chờ một hồi mới thấy một tin nhắn, đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phương lại rớt mạng.

... Nhưng hắn thật không ngờ, chủ đề lại chuyển về con gấu lúc nãy.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Không chỉ mèo, còn có nhà nuôi ngỗng, ngỗng trắng bự!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Sức chiến đấu còn đặc biệt cao, có thể lấy một chọi hai.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Có thể so với gấu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Chất thịt đặc biệt mềm dẻo.

Dụ Văn Châu: "..." Đây là cố tình không cho người ta quên chuyện tay không xé gấu sao?

Anh nhìn đồng hồ, ánh đèn ngoài cửa sổ dần tối. Điện thoại vang lên, có tin nhắn mới, mạng bên Hoàng Thiếu Thiên hình như tạm thời chạy nhanh, bọn họ có thể trò chuyện vài câu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Giáo sư bọn tôi có khỏe không?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Đã nghỉ đẻ rồi.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Đúng rồi, Trịnh Hiên khỏe không? Lúc trước không phải mới bị thương ngón tay sao?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Hiện giờ chơi bóng rổ được rồi.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Khoan, cái gì? Em bé đâu ra?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Kết hôn lâu rồi mà. Cậu không nhớ à?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Cái gì! Chuyện này không khoa học! Là dùng cả thuốc kích thích lẫn cỗ máy thời gian à!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Vì sao tôi cảm giác mỗi một lần anh nhắn là đã qua 10 năm vậy...

Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy mạng nhanh hơn. Nhưng tin nhắn đầu tiên của cậu "Giáo sư bọn tôi có khỏe không" biểu hiện không gửi đi thành công. Cậu lại gõ một câu. Đối phương quả nhiên liền trả lời.

Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, tin nhắn có hơi chậm, cậu buộc phải thả chậm tốc độ.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Đúng rồi, Trịnh Hiên khỏe không? Lúc trước không phải mới bị thương ngón tay sao?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Đã nghỉ đẻ rồi.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Khoan, cái gì? Em bé đâu ra?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Hiện giờ chơi bóng rổ được rồi.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Cái gì! Chuyện này không khoa học! Là dùng cả thuốc kích thích lẫn cỗ máy thời gian à!

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Kết hôn lâu rồi mà. Cậu không nhớ à?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Vì sao tôi cảm giác mỗi một lần anh nhắn là đã qua 10 năm vậy...

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Tại cao có cảm giác ông nói gà, bà nói vịt vậy!

Dụ Văn Châu đã mơ hồ nhận ra đoạn hội thoại hơi sai, có thể lần này mạng chập chờn truyền tín hiệu chậm nên mới có chuyện như vậy. Nhưng khi hắn thấy tin nhắn cuối của đối phương vẫn không nhịn được cười.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Chờ không nổi, muốn gặp anh sao?

Hoàng Thiếu Thiên lúc này lại nhận được tin nhắn bình thường.

Cậu không hiểu gì cả. Sao đổi chủ đề nhanh vậy? Nhưng điều này không gây trở ngại cho cậu trả lời.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Tỉnh tỉnh, mới không gặp có một tuần à.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Mà không phải mỗi ngày đều gọi điện sao? Mỗi lần mượn điện thoại lão Diệp đều bị hắn chọc, phiền chết!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Chỗ này đúng là không có hoạt động giải trí gì. Nhưng mỗi ngày đào hố lấy mẫu làm nhiệm vụ cũng rất phong phú.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Đều đã lớn rồi, nói gì muốn hay không.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] ...Nếu nhất định phải nói thì có một chút.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Đám bạn chụp hình quá không chuyên nghiệp. Mới đầu tính giữ làm kỷ niệm, nhưng hình chụp ra toàn thấy kỳ quái!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [tấm hình một người hướng về phía trời chiều bị chụp nghiêng nghiêng ngả ngả.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Có anh ở đây là tốt rồi.

Dụ Văn Châu đi đến cầu thang thì thấy tin nhắn này.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Chờ không nổi, muốn gặp anh sao?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] ...Nếu nhất định phải nói thì có một chút.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [tấm hình một người hướng về phía trời chiều bị chụp nghiêng nghiêng ngả ngả.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Có anh ở đây là tốt rồi.

Hoảng Thiếu Thiên nhìn avatar đối phương tối xuống, nhận ra mình lại rớt mạng. Cậu cảm thấy hơi uể oải, một hơi uống cạn nước ngọt, qua loa lau khô tóc, mặc cái áo ngủ ngắn tay rộng rãi thoải mái. Ngoài cửa có tiếng bước chân lại gần. Cậu nghĩ tám, chín phần mười là dẫn đội tới kiểm tra phòng, liền đứng lên đi mở cửa.

Cậu không thấy được sau khi cậu đi thì khung chat lại có mạng. Một tin nhắn gửi tới.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Anh đến rồi.

"Ngày cuối còn kiểm tra phòng cái gì." Hoàng Thiếu Thiên mở cửa. "Sinh viên gương mẫu kỷ luật như tôi sao có thể chạy loạn khắp nơi... A?!"

Dụ Văn Châu thả tay xuống: "Anh không phải đến kiểm tra phòng."

"Sao anh lại tới đây!" Hoàng Thiếu Thiên giật mình. "Chỗ này của tôi... gì... đều rất tốt..."

"Đúng, đúng." Dụ Văn Châu gật đầu. "Đều đã học được lấy tay xé gấu phải không?"

Hoàng Thiếu Thiên: "Làm gì có chuyện đó!"

"Lúc nãy cậu nhắn như vậy." Dụ Văn Châu chỉ chỉ màn hình điện thoại di động của mình.

Hoàng Thiếu Thiên cầm lấy nhìn mấy lần, mặt tái xanh: "Đều là do đường truyền. Này là chuyện gì a? Anh không biết đâu, từ đầu tôi đã bị rớt mạng liên tục..."

"Không sao." Dụ Văn Châu mỉm cười nói. "Bây giờ anh online rồi."

- Hết -
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2

[Dụ Hoàng]
Thời đại rớt mạng

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết (青山为雪)
Thể loại: AU, HE, ngọt
CP: Dụ Hoàng
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune
Tình trạng: Hoàn

Giới thiệu: Khi mạng rớt liên tục!

Mặt trời ngã về phía tây, một nhóm người trẻ tuổi bước trên con đường nhỏ phủ ánh hoàng hôn. Người đi đầu đội một cái nón rơm lớn, đằng sau là một nhóm người lảo đảo đi theo. Bọn họ bước vào thị trấn trong ánh chiều tà.

"Sắp tới rồi các bạn trẻ." Diệp Tu đẩy vành nón rơm, quay đầu nói: "Cố gắng thêm chút nữa, nếu không, không có cơm tối để ăn đâu."

"Lúc này anh phải động viên tụi tôi chứ!" Hoàng Thiếu Thiên dù mệt gần chết nhưng vẫn ráng kháng nghị: "Dù sao chúng ta đã trèo non lội suối vượt đèo băng sông hoàn thành viên mãn nhiệm vụ. Một môn học tự chọn còn có thể yêu cầu khảo sát thực địa khó khăn hơn nữa sao? Hiện tại chúng ta đều đã leo được sườn núi vào được nhà hoang, tôi không biết là còn thứ gì tôi không làm được á!"

"Đúng đó!" Trương Giai Lạc khiêng túi đồ: "Đợi lát nữa là cậu ta sinh được em bé luôn rồi."

Hoàng Thiếu Thiên: "... Cái này tôi còn chưa học được."

"Ai bảo các cậu không nghe lời cảnh báo." Diệp Tu dùng bảng thống kê gấp làm tư quạt lia lịa: "Mấy cậu nghĩ dòng nhận xét đỏ tươi 'Không nên chọn môn này! Không nên chọn môn này! Không nên chọn môn này!' phía trên môn địa chất tự chọn là ai ghi?"

"Cho dù là ai, ghi như vậy chỉ làm người ta càng muốn đăng ký có được không..." Trương Giai Lạc lẩm bẩm.

Diệp Tu nói với gương mặt tỉnh bơ: "Chính là giáo sư môn này ghi đó. Bà ấy cảm thấy ghi như vậy thì chỉ những sinh viên có dũng khí nghênh khó cùng tinh thần phản nghịch mới chọn. Các cậu vì sao không hiểu không tìm đường chết sẽ không chết đâu."

"..."

Đám này là đội khảo sát thực địa của một môn địa chất tự chọn của trường đại học gần đó. Công bằng mà nói, là một môn học tự chọn, cái lớp này quả thật nội dung thì nghiêm túc mà bầu không khí lại quá tùy hứng. Các học sinh bị chơi đùa nghiêng nghiêng ngả ngả. Cuối cùng, ngay cả phân tổ lên núi khảo sát thực địa cũng có luôn. Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, nhiệm vụ khảo sát vẫn hoàn thành thuận lợi. Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng mọi người cảm thấy thật tự hào.

Hiện tại bọn họ chỉ cần ở trong trấn một đêm, ngày mai là có thể quay về trường. Dẫn đội lại không dám thư giãn, chỉ sợ vừa buông lỏng là đám sinh viên này sẽ lập tức biến mất tựa như ngựa hoang xổng chuồng.

"Tôi thật không ngờ, sau khi học về thực vật, thử thách lớn nhất lại là nhổ củ cải." Trương Giai Lạc cảm thán.

"Tôi cũng không ngờ tới, lần thực hành đầu tiên sau khi học sinh thái lại là đấu ba trăm hiệp với muỗi." Hoàng Thiếu Thiên đổi túi đựng hàng mẫu sang tay kia. "Mà tối nay chúng ta vẫn không có mạng sao?"

"Chuyện này để anh thảo luận với người phụ trách chỗ nghỉ." Diệp Tu nói. "Tín hiệu sẽ không chậm như hai ngày trước, nhưng chắc cũng không nhanh. Ngày mai là về rồi, tạm thời chịu đựng chút đi."

Hoàng Thiếu Thiên khá xui xẻo, ngày đầu tiên đã làm rớt điện thoại vô nước. Hiện giờ ngoại trừ mượn điện thoại bạn để báo bình an cũng chỉ có thể dựa vào wifi trong phòng để liên lạc với bên ngoải. Nghe Diệp Tu nói vậy, cậu liền sốt ruột.

"Có là được rồi! Tôi chưa từng thấy quảng cáo nào phóng đại vậy! Bữa trước tôi hỏi bọn họ không phải nói là tín hiệu wifi bao phủ cả khu sao, sao mà bây giờ không lên được, anh biết em gái đó trả lời sao không?” Hoàng Thiếu Thiên hắng giọng một cái, bắt chước giọng dịu dàng của thiếu nữ: " 'Chúng tôi nói là có wifi, không có nói là vô được internet hay không nha~'... Hỏi có điên lên không!"

Một đám sinh viên cười nghiêng ngả, cả bọn nói nhao nhao cho tới chỗ nghỉ. Sau khi dẫn đội dặn dò vài câu về việc không được trèo tường ra ngoài ăn nhậu hoặc chọc phá đám ngỗng trong chuồng, mọi người đều trở về phòng của mình. Bạn cùng phòng của Hoàng Thiếu Thiên đã rời đi từ hôm trước. Cậu qua loa thu dọn đồ đạc, tắm thật nhanh, rồi chùm khăn tắm mở máy tính.

Tín hiệu wifi đáng thương lắc lư mấy cái tựa như ngọn nến trước gió, cuối cùng dừng ở vị trí một vạch.

Hoàng Thiếu Thiên thấy cuối cùng cũng có chút tín hiệu, lập tức kết nối vào Cốc Cốc*. Thấy avatar của Sách Khắc Tát Nhĩ đang sáng, cậu nhanh chóng gửi một cái tin nhắn.

*Cốc Cốc là một app chat của Trung Quốc.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Tôi về phòng rồi nè, cuối cùng cũng hết ngày! Anh ra khỏi lớp chưa?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Chiều nay không có lớp.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Ăn tối chưa?

Hoàng Thiếu Thiên nhìn hai chữ ăn tối, cảm thấy thật đau lòng, lộp bộp gõ một đống.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Còn ăn tối, tụi tôi sắp bị nhiệm vụ hành chết rồi, trên đường đi không mang đồ ăn, đói muốn chết!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Lão Diệp không phải là dẫn đội sao? Hắn từng tới chỗ này rồi, nghe nói giáo sư của bọn tôi đặc biệt thích đem người tới đây hành xác.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Không nói cái khác, nghe đồn chỗ này động vật hoang dã gì cũng có.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Trên núi có gấu, giang chân ra là cả một mét tám.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Mặc dù nghe là thấy không đáng tin, chúng tôi cũng không gặp, nhưng lão Diệp thường xuyên lấy chuyện bị gấu cắn ra hù đám tân sinh muốn lén ra ngoài chơi. Còn nói có sách mách có chứng!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Cuối cùng chỉ có thể vô cửa hàng tiện lợi trong trấn mua thịt khô.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Thật ra ăn cũng khá ngon, giòn giòn! Tôi đem về cho anh ăn thử nha?

Hoàng Thiếu Thiên gõ xong mới phát hiện mình rớt mạng, không biết mấy dòng kia có gửi đi được không. Cậu nhẫn nại đợi có mạng trở lại, tiện tay lau lau giọt nước nhỏ xuống từ tóc.

Nhưng đối với Dụ Văn Châu, tin nhắn anh nhận được là như vầy:

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Hôm nay vất vả rồi. Ăn tối chưa?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Còn ăn tối, tụi tôi sắp bị nhiệm vụ hành chết rồi, trên đường đi không mang đồ ăn, đói muốn chết!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Trên núi có gấu, giơ chân lên là cả một mét tám.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Thật ra ăn cũng khá ngon, giòn giòn! Tôi đem về cho anh ăn thử nha?

Dụ Văn Châu: "..."

Anh biết Hoàng Thiếu Thiên rất giỏi vận động, nhưng cũng không thể đi dã ngoại một chuyến liền có thể tay không xé gấu nha?

Sau đó anh phát hiện bên kia rớt mạng, suy nghĩ một chút, đoán chừng là bị rớt mạng nên tin nhắn không gửi tới đủ. Nhưng cảnh tượng tay không xé gấu trong đầu quá máu me, nên anh vẫn hỏi một câu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Cậu làm gì con gấu?

Hoàng Thiếu Thiên vất vả lắm mới có mạng, lại thấy đối phương sao lại quan tâm chuyện con gấu... Cậu buồn bực nghĩ chẳng lẽ chỉ có tin nhắn liên quan tới gấu gửi tới.

Cậu tìm mấy bức hình trong điện thoại di động, không quên nhấn mạnh mình không liên quan gì tới con gấu. Giữa lúc mạng cứ chập chờn chập chờn, may mắn cậu nhanh tay gõ ra một đống lớn.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Chúng tôi không tính làm gì động vật quý hiếm nha, mà căn bản là cũng đâu có gặp.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Cho anh xem mấy tấm hình chụp bữa nay!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Hình cả đội chụp trung cùng dẫn đội tay giơ cờ tư thế phật Quan Âm.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Dũng sĩ leo cây Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên cây giơ kéo.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Các đội viên đào hố to, tay cầm dụng cụ chuẩn bị lấy mẫu.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Toàn đội cả người lấm lem cầm hoa dại.jpg]

Cậu nhìn tấm hình cả đám như mới từ vũng bùn chui ra, lại gửi thêm hai câu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Nhìn gian khổ vậy thôi chứ không khó khăn lắm đâu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Ngược lại học được rất nhiều thứ đó.

Bên kia, Dụ Văn Châu nhìn avatar lúc sáng lúc tối, lại nhận được nội dung hoàn toàn khác.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Cậu làm gì con gấu?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Hình ảnh không thể hiển thị]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Hình ảnh không thể hiển thị]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Các đội viên đào hố to nhìn như bẫy rập, mà tất cả mọi người tay cầm cuốc vẻ mặt đói khát.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [Hình ảnh không thể hiển thị]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Nhìn gian khổ vậy thôi chứ không khó khăn lắm đâu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Ngược lại học được rất nhiều thứ đó.

Dụ Văn Châu: "..." Các cậu chẳng lẽ là đi học cách xé gấu.

Anh ấn mở ảnh chụp duy nhất hiển thị được, phóng to để nhìn kỹ một chút. Ánh sáng không tốt lắm, chắc là người khác cầm điện thoại. Hoàng Thiếu Thiên đứng ở vị trí bắt mắt nhất ngay cạnh hố to. Tay áo khoác xắn cao, chóp mũi dính bụi, tay cầm một dụng cụ kim loại hình dạng kỳ quái, vẻ mặt rất tập trung.

Anh thường thấy vẻ mặt này của Hoàng Thiếu Thiên. Có đôi khi là trong phòng thí nghiệm, có đôi khi là ở thư viện. Lúc đó mặt nghiêng của cậu nhìn rất bình thản, khác xa ấn tượng thường ngày một trời một vực. Dụ Văn Châu nhớ có một lần ở lễ hội tân sinh tình nguyện, anh nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên ở đứng trong gian hàng phụ sửa chữa máy móc, vừa cầm cờ lê vặn đến vặn đi vừa phát tờ rơi cho sinh viên. Lúc đó, miệng cậu nhiệt tình kêu gọi tân sinh, công việc trong tay cũng không ngừng nghỉ.

Bây giờ cũng vậy, ánh mặt cậu trong tấm ảnh rất tập trung, không hề phân tâm.

... Hoàn toàn không giống như đi xé gấu.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Các cậu phải chú ý vệ sinh ẩm thực.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Thuốc đem theo có xài được không?

Hoàng Thiếu Thiên mới mở một chai nước ngọt, vừa uống vừa chiến đấu với mạng internet chập chờn. Thấy tin nhắn của Dụ Văn Châu, cậu tự nhiên nghĩ đây là cảm nhận của anh khi thấy người bọn họ dính đầy bụi đất.

Khi biết cả đám phải lên núi, Dụ Văn Châu cố ý lôi cậu đi chuẩn bị một hòm thuốc du lịch. Bên trong có đầy đủ, từ thuốc giảm đau đến thuốc nhức đầu, cái gì cần có đều có. Ngoài ra còn có cả bộ dụng cụ cấp cứu. Cảm giác nếu đem theo nó cùng với một con dao phay, lỡ có xuyên không thì cũng có vốn liếng phòng thân rồi. Thân thể Hoàng Thiếu Thiên không tệ, không cần xài gì khác ngoại trừ bình xịt chống muỗi. Ngược lại, hôm trước, một sinh viên trong nhóm đau bụng vì ăn bậy, cậu và dẫn đội đều phải đem toàn bộ thuốc của mình đưa cho tên kia.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Yên tâm. Anh biết tôi rất đáng tin mà!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Tôi không cần dùng a. Nhưng một đàn em khác ngành cần dùng.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hôm đó ăn cơm xong hắn tự nhiên đau bụng. Tôi đem thuốc cho hắn.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hắn lăn lộn trong nhà vệ sinh cả đêm.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hên là không có gì nghiêm trọng.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] A sao tôi lại rớt mạng rồi. Mấy tin nhắn trước có gửi đi được không?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Đúng rồi, hôm nay lúc về, chúng tôi phát hiện nhà hàng xóm có mèo sinh con.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Sinh một ổ sáu con!

Tin nhắn Dụ Văn Châu nhận được là như vầy:

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Thuốc đem theo có xài được không?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Tôi không cần dùng a. Nhưng một đàn em khác ngành cần dùng.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hôm đó ăn cơm xong hắn tự nhiên đau bụng. Tôi đem thuốc cho hắn.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hắn lăn lộn trong nhà vệ sinh cả đêm.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Sinh một ổ sáu con!

Dụ Văn Châu: "..." Sao anh không nhớ có chuẩn bị cho cậu loại thuốc này!

Anh rốt cuộc hiểu được đối phương rớt mạng nghiêm trọng thế nào. Dù vậy, anh vẫn không thể xóa được hình ảnh một ổ mèo con ra khỏi đầu, làm sao cũng không hiểu được phải rớt mạng tới mức nào mới có thể đem hai chủ đề nhập làm một thành loại hiệu quả này.

Bên kia, Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa nói xong. Trước đó, dẫn đội dặn bọn họ không được đi chọc ngỗng, cậu liền nhớ tới bài học đau thương mấy ngày trước.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Không chỉ mèo, còn có nhà nuôi ngỗng, ngỗng trắng bự!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Rõ ràng cả ngày chạy dưới đất, không biết sao trắng được vậy.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Sức chiến đấu còn đặc biệt cao, có thể lấy một chọi hai.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Có thể so với gấu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Mà đây đâu phải sinh vật cấp truyền thuyết, chỉ là tiểu quái ở tân thủ thôn nha.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Hôm trước có mấy người đi đùa bọn chúng, bị mổ chạy gần mười dặm. Đám ngỗng kia chạy khá thật.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Nghe nói bởi vì mỗi ngày vận động nhiều nên không giống mấy con ngỗng khác.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Chất thịt đặc biệt mềm dẻo.

Dụ Văn Châu chờ một hồi mới thấy một tin nhắn, đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phương lại rớt mạng.

... Nhưng hắn thật không ngờ, chủ đề lại chuyển về con gấu lúc nãy.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Không chỉ mèo, còn có nhà nuôi ngỗng, ngỗng trắng bự!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Sức chiến đấu còn đặc biệt cao, có thể lấy một chọi hai.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Có thể so với gấu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Chất thịt đặc biệt mềm dẻo.

Dụ Văn Châu: "..." Đây là cố tình không cho người ta quên chuyện tay không xé gấu sao?

Anh nhìn đồng hồ, ánh đèn ngoài cửa sổ dần tối. Điện thoại vang lên, có tin nhắn mới, mạng bên Hoàng Thiếu Thiên hình như tạm thời chạy nhanh, bọn họ có thể trò chuyện vài câu.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Giáo sư bọn tôi có khỏe không?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Đã nghỉ đẻ rồi.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Đúng rồi, Trịnh Hiên khỏe không? Lúc trước không phải mới bị thương ngón tay sao?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Hiện giờ chơi bóng rổ được rồi.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Khoan, cái gì? Em bé đâu ra?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Kết hôn lâu rồi mà. Cậu không nhớ à?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Cái gì! Chuyện này không khoa học! Là dùng cả thuốc kích thích lẫn cỗ máy thời gian à!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Vì sao tôi cảm giác mỗi một lần anh nhắn là đã qua 10 năm vậy...

Hoàng Thiếu Thiên cũng cảm thấy mạng nhanh hơn. Nhưng tin nhắn đầu tiên của cậu "Giáo sư bọn tôi có khỏe không" biểu hiện không gửi đi thành công. Cậu lại gõ một câu. Đối phương quả nhiên liền trả lời.

Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, tin nhắn có hơi chậm, cậu buộc phải thả chậm tốc độ.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Đúng rồi, Trịnh Hiên khỏe không? Lúc trước không phải mới bị thương ngón tay sao?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Đã nghỉ đẻ rồi.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Khoan, cái gì? Em bé đâu ra?

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Hiện giờ chơi bóng rổ được rồi.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Cái gì! Chuyện này không khoa học! Là dùng cả thuốc kích thích lẫn cỗ máy thời gian à!

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Kết hôn lâu rồi ma. Cậu không nhớ à?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Vì sao tôi cảm giác mỗi một lần anh nhắn là đã qua 10 năm vậy...

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Tại cao có cảm giác ông nói gà, bà nói vịt vậy!

Dụ Văn Châu đã mơ hồ nhận ra đoạn hội thoại hơi sai, có thể lần này mạng chập chờn truyền tín hiệu chậm nên mới có chuyện như vậy. Nhưng khi hắn thấy tin nhắn cuối của đối phương vẫn không nhịn được cười.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Chờ không nổi, muốn gặp anh sao?

Hoàng Thiếu Thiên lúc này lại nhận được tin nhắn bình thường.

Cậu không hiểu gì cả. Sao đổi chủ đề nhanh vậy? Nhưng điều này không gây trở ngại cho cậu trả lời.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Tỉnh tỉnh, mới không gặp có một tuần à.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Mà không phải mỗi ngày đều gọi điện sao? Mỗi lần mượn điện thoại lão Diệp đều bị hắn chọc, phiền chết!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Chỗ này đúng là không có hoạt động giải trí gì. Nhưng mỗi ngày đào hố lấy mẫu làm nhiệm vụ cũng rất phong phú.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Đều đã lớn rồi, nói gì muốn hay không.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] ...Nếu nhất định phải nói thì có một chút.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Đám bạn chụp hình quá không chuyên nghiệp. Mới đầu tính giữ làm kỷ niệm, nhưng hình chụp ra toàn thấy kỳ quái!

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [tấm hình một người hướng về phía trời chiều bị chụp nghiêng nghiêng ngả ngả.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Có anh ở đây là tốt rồi.

Dụ Văn Châu đi đến cầu thang thì thấy tin nhắn này.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Chờ không nổi, muốn gặp anh sao?

[Dạ Vũ Thanh Phiền] ...Nếu nhất định phải nói thì có một chút.

[Dạ Vũ Thanh Phiền] [tấm hình một người hướng về phía trời chiều bị chụp nghiêng nghiêng ngả ngả.jpg]

[Dạ Vũ Thanh Phiền] Có anh ở đây là tốt rồi.

Hoảng Thiếu Thiên nhìn avatar đối phương tối xuống, nhận ra mình lại rớt mạng. Cậu cảm thấy hơi uể oải, một hơi uống cạn nước ngọt, qua loa lau khô tóc, mặc cái áo ngủ ngắn tay rộng rãi thoải mái. Ngoài cửa có tiếng bước chân lại gần. Cậu nghĩ tám, chín phần mười là dẫn đội tới kiểm tra phòng, liền đứng lên đi mở cửa.

Cậu không thấy được sau khi cậu đi thì khung chat lại có mạng. Một tin nhắn gửi tới.

[Sách Khắc Tát Nhĩ] Anh đến rồi.

"Ngày cuối còn kiểm tra phòng cái gì." Hoàng Thiếu Thiên mở cửa. "Sinh viên gương mẫu kỷ luật như tôi sao có thể chạy loạn khắp nơi... A?!"

Dụ Văn Châu thả tay xuống: "Anh không phải đến kiểm tra phòng."

"Sao anh lại tới đây!" Hoàng Thiếu Thiên giật mình. "Chỗ này của tôi... gì... đều rất tốt..."

"Đúng, đúng." Dụ Văn Châu gật đầu. "Đều đã học được lấy tay xé gấu phải không?"

Hoàng Thiếu Thiên: "Làm gì có chuyện đó!"

"Lúc nãy cậu nhắn như vậy." Dụ Văn Châu chỉ chỉ màn hình điện thoại di động của mình.

Hoàng Thiếu Thiên cầm lấy nhìn mấy lần, mặt tái xanh: "Đều là do đường truyền. Này là chuyện gì a? Anh không biết đâu, từ đầu tôi đã bị rớt mạng liên tục..."

"Không sao." Dụ Văn Châu mỉm cười nói. "Bây giờ anh online rồi."

-Hoàn-
Đậu má đọc 2 đứa nó nhắn tin mà cười muốn xỉu ahahhahahahaha.
Giờ anh Online rồi, gấu 37 độ tới đây huhu. Ngọt.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Đọc mà nhớ tới cái thời chưa có Internet, rủi cái thời cầm điện thoại cục gạch.... thiệt là quá xa~~~

Phục tác giả. Ko biết làm sao nghĩ ra mấy đoạn hội thoại này!!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Dụ đội Dụ đội soái quá aaaaa !!!!!


Fic này có một plot dễ thương mà thực tế ghê ha, rớt mạng lag mạng cũng có thể đem đến nhiều sự hài hước như vậy ^^

Dụ đội, trong cảm nhận của em, như em luôn nói, là một người siêu có tố chất bạn trai lý tưởng í nhờ ^^ Chả biết là lo hay là nhớ mà đến tận nơi thăm người, lại còn nói một câu quá dịu cmn dàng: "anh online rồi đây" huhu huhu huhu, Dụ Hoàng luôn cho mị cái cảm giác, Hoàng có quậy tung giời có rắc rối đến đâu thì sẽ luôn có một Dụ ôn nhu văn nhã ở đó, "anh đến rồi đây" "anh ở đây" :'( :"( kiểu trời sập vẫn có người nguyện chống lưng cho ta í :'( ai ship cho em một a Dụ ngoài đời mí :'(
có Dụ ngoài đời cũng là toàn dân đu bám dẫm đạp nhau mà giựt, làm gì có ai tặng cho chị hả =))) ?
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Tui không cần biết, mở đầu vào tui thấy cảnh Tu lĩnh (trông) đội (trẻ) là tui thấy truyện nó hài rồi! Một đám thanh thiếu niên trung nhị chết được, càng cấm học tụi nó càng đăng ký, có thể có chút lập trường không vậy mấy anh tôi =))

Bình thường mọi người cứ chê Hoàng phiền phiền là nói nhiều đi. Bây giờ xem đi, mấy chú “cắt” bớt thoại của ổng như thế, thấy hậu quả chết người (lẫn gấu) chưa?

Ok, bình thường Hoàng nó xàm xàm tui biết, tại sao bây giờ Dụ đã biết là mạng chậm rồi mà còn không nhịn được cứ đi nhắn (tìm) tiếp (chết) hoài vậy hả? Thực sự nhớ người ta bất chấp không nhịn nổi vậy luôn chăng?

Khụ, hôm nay não của tui cũng học tập Dụ mà online thử:

Khúc cuối, tui kiểu, Cái gì! Chuyện này không khoa học! Là dùng cả thuốc kích thích lẫn cỗ máy thời gian à! +1

Nếu là bình thường tui sẽ nói trong thời gian ngắn như vậy mà Dụ đã online kế Hoàng, quá bug rồi, đây chỉ có thể là do sức mạnh của tình yêu thôi, Dụ đội một vạn năm Dụ Hoàng một vạn năm hí hí hí kiểu vậy. Nhưng vì tui có não, nên tui sẽ dùng não để phân tích được hai điều như sau:

Tại sao trong thời gian ngắn như vậy đã có thể tới trước của phòng Hoàng? Đương nhiên không thể nghe Hoàng bảo nhớ rồi Dụ mọc cánh bay đến ngay được rồi đâu....

Theo khung cảnh thì chính là Hoàng đang ở trong núi hay một chỗ khỉ ho cò gáy nào đó đúng không. Vậy thì khẳng định không thể tới trong thời gian ngắn rồi, phải xuất phát từ trước! Vậy “từ trước” là khi nào đây? Chính là trước cả khi Hoàng nhắn tin nữa! Dụ tâm bẩn của chúng ta học toán rất tốt, người ta tính sẵn hết cả rồi, không nhịn đã được xuất phát từ lâu trước khi Hoàng bảo nhớ nó rồi. Tui vote từ nửa ngày đến một ngày.

Chưa kể, trên đường đi Hoàng wifi không tốt, nhưng tín hiệu của Dụ luôn rất tốt, đây lại là tại sao? Chính là tại vì Dụ đại gia đã phòng bị trước tất cả mọi tình huống, vung tay thủ sẵn 3G đầy đủ, vì Dụ không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào của Hoàng gửi cả á.

Logic hết sức! Phú hào hết sức! Thâm tình hết sức! Dụ của tui hí hí hí (Ơ, não tui... mới đó nó lại offline rồi...)

Tui bất quản! Dụ là của Hoàng! Không là của Hoàng thì cũng là của tui! Mấy thím lầu trên giành gì mà giành chứ! Hậu quả giành người với tui sẽ bị rớt mạng đó!! Mà tui thấy cảnh giành giật người này quen ghê, hình như fic nào trước đó có Dụ Hoàng tui đều bay vô hô hào đòi giành về nhà...
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Tui không cần biết, mở đầu vào tui thấy cảnh Tu lĩnh (trông) đội (trẻ) là tui thấy truyện nó hài rồi! Một đám thanh thiếu niên trung nhị chết được, càng cấm học tụi nó càng đăng ký, có thể có chút lập trường không vậy mấy anh tôi =))

Bình thường mọi người cứ chê Hoàng phiền phiền là nói nhiều đi. Bây giờ xem đi, mấy chú “cắt” bớt thoại của ổng như thế, thấy hậu quả chết người (lẫn gấu) chưa?

Ok, bình thường Hoàng nó xàm xàm tui biết, tại sao bây giờ Dụ đã biết là mạng chậm rồi mà còn không nhịn được cứ đi nhắn (tìm) tiếp (chết) hoài vậy hả? Thực sự nhớ người ta bất chấp không nhịn nổi vậy luôn chăng?

Khụ, hôm nay não của tui cũng học tập Dụ mà online thử:

Khúc cuối, tui kiểu, Cái gì! Chuyện này không khoa học! Là dùng cả thuốc kích thích lẫn cỗ máy thời gian à! +1

Nếu là bình thường tui sẽ nói trong thời gian ngắn như vậy mà Dụ đã online kế Hoàng, quá bug rồi, đây chỉ có thể là do sức mạnh của tình yêu thôi, Dụ đội một vạn năm Dụ Hoàng một vạn năm hí hí hí kiểu vậy. Nhưng vì tui có não, nên tui sẽ dùng não để phân tích được hai điều như sau:

Tại sao trong thời gian ngắn như vậy đã có thể tới trước của phòng Hoàng? Đương nhiên không thể nghe Hoàng bảo nhớ rồi Dụ mọc cánh bay đến ngay được rồi đâu....

Theo khung cảnh thì chính là Hoàng đang ở trong núi hay một chỗ khỉ ho cò gáy nào đó đúng không. Vậy thì khẳng định không thể tới trong thời gian ngắn rồi, phải xuất phát từ trước! Vậy “từ trước” là khi nào đây? Chính là trước cả khi Hoàng nhắn tin nữa! Dụ tâm bẩn của chúng ta học toán rất tốt, người ta tính sẵn hết cả rồi, không nhịn đã được xuất phát từ lâu trước khi Hoàng bảo nhớ nó rồi. Tui vote từ nửa ngày đến một ngày.

Chưa kể, trên đường đi Hoàng wifi không tốt, nhưng tín hiệu của Dụ luôn rất tốt, đây lại là tại sao? Chính là tại vì Dụ đại gia đã phòng bị trước tất cả mọi tình huống, vung tay thủ sẵn 3G đầy đủ, vì Dụ không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào của Hoàng gửi cả á.

Logic hết sức! Phú hào hết sức! Thâm tình hết sức! Dụ của tui hí hí hí (Ơ, não tui... mới đó nó lại offline rồi...)

Tui bất quản! Dụ là của Hoàng! Không là của Hoàng thì cũng là của tui! Mấy thím lầu trên giành gì mà giành chứ! Hậu quả giành người với tui sẽ bị rớt mạng đó!! Mà tui thấy cảnh giành giật người này quen ghê, hình như fic nào trước đó có Dụ Hoàng tui đều bay vô hô hào đòi giành về nhà...
Mạng của tui còn ngon lắm, mà cô à... cô là não tàn mà cho não offline tiếp thì tui vs cô mới tiếp tục là đồng chí chứ ''w''
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#7
Cười chết, cứu, cười chết =))) Đoạn nhắn tin =)))
Hắn lăn lộn trong nhà vệ sinh cả đêm, sinh một ổ sáu con =))))
Trịnh Hiên nghỉ đẻ, em bé chơi bóng rổ dc rồi =))) Trời ơi cứu =))))

Truyện tinh tế nhất chắc ở chỗ ghép tốc độ mạng ngang tốc độ tay Dụ đội với tốc độ chat của Hoàng thiếu =)) Nhưng không sao nha, bạn tốt của bạn Dụ Văn Châu online rồi ^__^
 

Bình luận bằng Facebook