Hoàn [PJ Batu 101.2019] [Bá Đồ] Mèo Thanh Thanh

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,291
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả: 七月没梨

Edit: Neko-chan

Độ dài: 2k

Thể loại: Hướng nguyên (hài hước)

Nhân vật chính: Hàn Văn Thanh

Phối hợp diễn: Trương Giai Lạc, Trương Tân Kiệt, Lâm Kính Ngôn, ông chủ và cựu thành viên Bá Đồ

Tình trạng bản gốc + edit: Hoàn

Bá Khí - Hùng Đồ - Chiến Vô Bất Thắng!

~~~~~~~~~~

MÈO THANH THANH


Ông chủ Bá Đồ có một bí mật.

Ông lưu tên Hàn Văn Thanh trong danh bạ là Mèo Thanh Thanh.

Khi Trương Giai Lạc đến Bá Đồ làm thủ tục, nhìn thấy điện thoại của ông chủ để ở trên bàn vang lên liền liếc xem, phun hết ngụm nước mới uống lên đầu Lâm Kính Ngôn.

"Cậu coi đầu tui là Đồ Đồ mà tưới à." Lâm Kính Ngôn tháo kính xuống vừa lấy khăn lau vừa tào lao một câu.

Đồ Đồ là một chậu trúc phú quý Bá Đồ đang trồng, chủ nhân cũ là Trương Giai Lạc, hiện tại là Bá Đồ đội sủng.

Cái tên sida này là do ông chủ Bá Đồ đặt, một người đàn ông cao một mét tám mấy, tính tình cẩu thả lại mang tâm hồn thiếu nữ cũng là trước sau như một.

Lâm Kính Ngôn tiết lộ rằng năm đó ông chủ lần đầu gặp Hàn Văn Thanh liền gọi Thanh Thanh khiến lão Hàn đen mặt nửa giờ.

"Làm sao cậu biết tin tức nội bộ của Bá Đồ? Cài gián à?" Trương Giai Lạc hỏi.

"Còn nhớ người đầu tiên thao tác Thạch Bất Chuyển chứ, là anh ta nói cho tui đó." Lâm Kính Ngôn nói.

"Ài, tiền nhiệm của Trương Tân Kiệt sao, tui hình như vẫn nhớ anh ta. Là một người để lại cho người khác ấn tượng rất sâu."

Hai người lại bắt đầu nói về những chuyện thật lâu trước kia, về những tuyển thủ đã rời đi.

Trương Giai Lạc bỗng nhiên lại nghĩ, nói không chừng về sau mình cùng Lâm Kính Ngôn cũng sẽ trở thành đề tài câu chuyện của đám hậu bối lúc rảnh rỗi, giống như bọn hắn, lúc ăn cơm đột nhiên nhớ tới, thổn thức hai câu khi nói chuyện phiếm.

"Ha ha, cũng không có gì không tốt." Lâm Kính Ngôn cười nói.

Ông chủ Bá Đồ đi nhà ăn mua cơm, nghe được cuộc nói chuyện của bọn hắn, đột nhiên có chút cảm khái.

Thời gian trôi qua thật nhanh a, thời điểm mới bắt đầu Bá Đồ chỉ có vài người, với cái tính xấu thà thiếu chứ không ẩu của lão Hàn, thà rằng không luân phiên thay người mà để chính bản thân mệt nhọc cũng không nhận đám bụng đầy mưu toan hay làm ra vẻ.

Ông nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới hơn mười năm trước, người thiếu niên còn có chút ngây ngô non nớt kia mặt không biểu tình mà lại có vẻ nghiêm túc đi về phía ông, đón tuyết, cũng xuyên qua tuyết, băng hoa rơi trên mũ lông trùm trên mái tóc ngắn tan thành giọt nước.

"Tôi là Hàn Văn Thanh." Thiếu niên vươn tay với ông, ẩn sâu trong đôi mắt đen nhánh là cuồn cuộn sóng ngầm.

"Hoan nghênh gia nhập Bá Đồ, Thanh Thanh." Ông cười bắt tay với Hàn Văn Thanh, nhìn thiếu niên ngơ ra một giây đồng hồ.

"Móa! Ông chủ ông nói linh tinh cái gì vậy! Để Thanh Thanh người ta bị dọa chạy chúng ta làm sao lừa người ta quay về a!" Có người đẩy ông một cái, sau đó đi đến trước mặt Hàn Văn Thanh khoác vai cười hì hì, "Tui là Thạch Viễn, thẻ tài khoản Thạch Bất Chuyển. Nhận ra tui không?"

Hàn Văn Thanh thẳng thắn lắc đầu.

Thạch Viễn cũng không giận, "Hì hì, tuy rằng không nổi tiếng bằng Nhất Diệp Chi Thu cùng Đại Mạc Cô Yên nhưng tui cũng không phải ăn chay!"

"Đương nhiên, thịt ở nhà ăn đều bị một mình chú ăn, sức ăn của chú làm hòa thượng khắp nơi đều rơi lệ đầy mặt." Ông chủ Bá Đồ ở bên cạnh không quên chọc ngoáy một câu.

Thạch Viễn là một tên bệnh trên nhiều ý nghĩa, ăn cũng nhiều mà nói cũng nhiều, thừa dịp Hàn Văn Thanh không ở liền xúi giục Lý Nghệ Bác cùng nhau mở KTV ngay trong phòng huấn luyện, vừa hát đàn ông Bá Đồ uy vũ hùng tráng vừa khoác chăn lên người chạy khắp phòng, không cẩn thận liền va vào nam tử Bá Đồ Hàn Văn Thanh mới trở về, ngẩng đầu lên nhìn thấy bản mặt đen như hòn than của Hàn Văn Thanh nhịn không được liền thốt ra một câu: "Mở cửa gặp được Bao Thanh Thiên!"

Lý Nghệ Bác cũng nói một câu hết sức là gợi đòn, "Thiết diện vô tư, trắng đen rõ ràng."

Sau đó hai người họ lại cùng nhau lệ rơi đầy mặt bị đày đi nhận thầu WC Bá Đồ một tuần.

Quý Lãnh mỗi khi đi nhà vệ sinh nhìn Thạch Viễn cũng Lý Nghệ Bác che mũi lau nhà chỉ muốn thở dài, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a.

Mà vào sinh nhật, Quý Lãnh nhận được một figure bản thân, mama version mặc váy nhỏ màu hồng phấn, hắn không nhịn được mà khiến cho hai tên kia biết thế nào là chân chính Liều mình một hit.

Bá Đồ nhìn qua là một chiến đội vô cùng nghiêm chỉnh, khi nhìn Hàn Văn Thanh cùng Quý Lãnh mọi người đều sẽ nói như vậy. Thẳng đến khi bọn họ biết tới đám quần ma loạn vũ Thạch Viễn với Lý Nghệ Bác, rối rít tỏ vẻ sâu sắc đồng tình với ông chủ Bá Đồ.

Trong đó đáng giận nhất là ông chủ Bách Hoa, gửi lọ thuốc mọc tóc cổ vũ ông, đi kèm là lời nhắn: Đàn ông trọc a trọc a không phải là tội~
[tū] nghĩa là trọc, đọc gần giống với 图 [tú] nên Bá Đồ hay bị chọc là trụi lông =))

Sau khi mùa giải thứ ba kết thúc, Thạch Viễn nói hắn muốn giải nghệ, trở về hâm nóng tình cảm với vợ con, hắn giao Thạch Bất Chuyển cho Trương Tân Kiệt rồi cùng hai người Lý Nghệ Bác với Quý Lãnh lén lút uống một đêm rượu ở quầy thịt nướng.

Một mình hắn uống, Lý Nghệ Bác cùng Quý Lãnh ăn đồ nướng nhìn hắn.

Từ Sáo Mã Hàn Văn Thanh hát đến Diệp bất Tu núi A Lý, lượng bài hát trong kho phong phú khiến người khác thấy mà than thở.
Bài gốc: Sáo Mã Can và Cô nương núi A Lý

Hắn hát xong câu cuối cùng, lảo đảo ôm bao lớn bao nhỏ ngồi lên xe taxi, thò đầu ra cười khúc khích với ông chủ ngồi xổm bên cạnh không biết bao lâu, "Nè! Ông chủ, về sau ông phải chiếu cố Thanh Thanh nhà ta nhiều hơn nha!"

"Xin đừng vươn đầu vươn tay ra ngoài cửa xe." Anh giai tài xế nhắc nhở thân thiện.

"À."

Ông chủ Bá Đồ sau nhiều năm như vậy nhưng ấn tượng cuối cùng về Thạch Viễn là hắn ngồi trên xe rút đầu về như con chim cút, có vẻ thực đê hèn.

Về sau tổ hai người tự tìm đường chết của Bá Đồ chỉ còn lại một mình Lý Nghệ Bác, khi lão Hàn đi công tác, từ hai người hợp xướng bây giờ còn lại Lý Nghệ Bác độc tấu giọng nam cao (hay còn gọi là Tự mình tổ chức Bá Đồ Ca vương đại hội), ông chủ Bá Đồ ngồi xổm ở cửa ra vào nghe hát mà có đôi khi cảm thụ trong lòng cũng không còn giống như lúc ban đầu.

Sau này Lý Nghệ Bác cùng Quý Lãnh đi rồi, tài khoản của Lý Nghệ Bác cũng liên tục chuyển nhượng, trằn trọc mấy năm lại cùng chiến đội nào đó sụp đổ.

Bá Đồ triệt để an tĩnh.

Ông chủ Bá Đồ mỗi khi làm gì đều cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.

Ông cũng cảm thấy lão Hàn không thích cười như trước.

Lúc hai người Thạch Viễn, Lý Nghệ Bác còn ở, quậy đến long trời lở đất. Lão Hàn mặc dù luôn nói không ra thể thống gì nhưng cũng bị hai người lăn lộn bất chấp chọc cười, vì bảo trì uy nghiêm của đội trưởng mà phải kìm nén không giơ lên khóe miệng.

Đám nhóc trong trại huấn luyện luôn nhút nhát nhìn lão Hàn, ngay cả tuyển thủ mới kí hợp đồng với câu lạc bộ cũng rất sợ hãi vị đội trưởng này.

Kỳ thật, Thanh Thanh là một đứa nhỏ cực kì tốt.

Đã bốn mươi bốn, ông chủ Bá Đồ vừa uống nước trà của đại gia lão Lý canh cổng vừa cười hiền lành.

Có lần một con mèo rừng nhỏ chạy vào Bá Đồ, ỷ lại Hàn Văn Thanh không chịu đi, Hàn Văn Thanh đi đâu nó liền đi đó, người khác nếu muốn ôm nó, nó liền nhe răng nhếch miệng làm bộ muốn cào người kia.

Ông chủ rất lo lắng liệu tay Hàn Văn Thanh có thể bị mèo cào làm tổn thương hay không, muốn gọi nhân viên trạm thu dưỡng đến xử lí, Hàn Văn Thanh ngăn lại ông, giữa ngày nóng bức đeo găng tay da, có chút chần chừ vuốt vuốt đầu con mèo kia.

Mèo con ngẩng đầu nhìn gương mặt dọa vô số trẻ con khóc chạy của Hàn Văn Thanh, vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm lòng bàn tay anh.

Lâm Kính Ngôn nói máy tính có chút vấn đề nên mượn máy của Hàn Văn Thanh tra tư liệu, phát hiện lịch sử tìm kiếm toàn là: Mèo con thích ăn gì, cho mèo ăn gì, loại thức ăn cho mèo nào mà mèo con thích... Từ đầu tới cuối không có một cái phù hợp với gương mặt kia của lão Hàn a!

Về sau hơn nửa đêm có tiếng mèo kêu phát ra từ phòng Hàn Văn Thanh.

Cửa phòng ông chủ bị gõ, ông vừa mở cửa liền nhìn thấy Hàn Văn Thanh đen mặt ôm một con mèo nhỏ.

Ông chủ Bá Đồ cũng là một người đàn ông cẩu thả, làm gì đã nuôi mèo bao giờ, lại đi hỏi Lâm Kính Ngôn, Lâm Kính Ngôn nhìn biểu tình ỉu xìu của mèo con, "Nó có khi nào là đói không?"

Sau đó Hàn Văn Thanh đêm khuya chạy đến cửa hàng thú cưng mua túi đồ ăn cho mèo.

Con mèo nhỏ kia ăn nửa túi đồ ăn cho mèo thỏa mãn duỗi lưng một cái rồi nằm sấp ngủ.

Ngày hôm sau Hàn Văn Thanh không thấy con mèo kia đâu, đột nhiên giống như khi nó xuất hiện.

Anh tháo xuống găng tay, cho nửa túi đồ ăn cho mèo còn lại vào tủ chứa đồ ở phòng bếp, khóa cùng một chỗ với mì gói.

Lão Hàn vẫn là lão Hàn của ngày xưa, không có thể hiện thái độ gì, muốn thấy anh cười còn khó hơn kêu Trương Tân Kiệt gáy sớm.

Sau lại có Trương Giai Lạc, Bá Đồ lại bắt đầu náo loạn lên rồi.

Mặc dù Trương Giai Lạc tựa hồ không có thói quen ca hát khi đang huấn luyện, ông chủ vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.

Có điều nửa đêm chạy vào phòng bếp tìm đồ ăn thì giống y như Thạch Viễn cùng Lý Nghệ Bác lúc trước.

Chuyện Trương Giai Lạc coi nửa túi thức ăn cho mèo còn lại thành bánh bích quy mà ăn mới không khiến đội trưởng nghiêm túc đứng đắn chăm chú như lão Hàn buồn cười.

Cho nên lão Hàn thật không có vụng trộm cười nhạo Trương Giai Lạc, tuyệt đối không có. Khóe miệng một chút cũng không giơ lên.

Vì sao lại có phụt thanh âm?

À đó là Lâm Kính Ngôn xì hơi. (Lâm: ???)

Sau khi Trương Giai Lạc đến, ông chủ Bá Đồ vì sự đoàn kết của chiến đội mà muốn đau tim.

Ông cảm thấy năm đó ông chủ Bách Hoa tặng bình thuốc mọc tóc kia là một âm mưu to lớn.

Ông chủ Bá Đồ lưu tên danh bạ của Hàn Văn Thanh là Mèo Thanh Thanh.

Còn tại làm sao, ông chủ Bá Đồ mặt đầy thâm ý trả lời, suỵt. Đây là một bí mật.

END
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Ko nhớ Thạch Viễn.... có trong chính văn không nhỉ? Style giống Phương Sĩ Khiêm với Ngụy Sâm quá TT_TT
 

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,291
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#3
Ko nhớ Thạch Viễn.... có trong chính văn không nhỉ? Style giống Phương Sĩ Khiêm với Ngụy Sâm quá TT_TT
Không có trong chính văn đâu chị
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#4
=))))) dù tên truyện cảm thấy thiệt là ngốc bạch ngọt, truyện cũng ngốc bạch ngọt không kém, nhưng mà thiệt thú vị =)))) những chuyện bá đồ ngày trước não động sinh động thế này cũng thật yêu tác giả =))))

Thật thích Thạch Viễn (mượn tạm tên để gọi) xưa nay vẫn luôn cảm thấy đây là một người rất đặc biệt, mục sư đầu tiên của bá đồ, một trong những người đầu tiên xây dựng chiến đội, rất muốn hiểu thêm nhưng lại không được nhắc đến nhiều, đọc thế này tự não bổ một nửa bá đồ quần ma loạn vũ đúng là =))))))))) ha ha

Cảm ơn mèo đã edit <3 fic thiệt là hoàn thiện <3
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Không thể không nói, tui thật sự là thích ông chủ Bá Đồ chết được! Hí hí người gì đâu mà dễ (đáng) thương ghê. Từ chính văn tới fic, ông chủ đi tới đâu là tui thấy hài tới đó rồi. Hế hế, ông chủ chiến đội lớn cun ngầu như Bá Đồ mà cứ bị dìm hoài, từ tác giả đến fan đọc truyện đến cả chính đội viên nhà mình cũng suốt ngày dìm mình =)) Đầu năm nay đặt cái biệt danh thiếu nữ cho thằng đệ (khụ, xin lỗi Hàn đội) mà cũng bị tụi nó dèm pha, mấy người tưởng làm ông chủ dễ dàng sao??

Tui không biết đồng chí Thạch Viễn này là thần thánh phương nào, cơ mà hí hí tui thích bản rồi đó! Cầm Thạch Bất Chuyển là đã có sự thần thánh bất chuyển trong lòng tui, đã vậy còn ăn nhiều nói nhiều (í Hoàng cameo nhập sao?) dàm quàng vai bá cổ ông chủ, còn dám “vu khống” bạn nhỏ Thanh Thanh sẽ bị doạ chạy nữa =)) Bản không có thật tiếc nhỉ, nhưng không thể không bật ngón cái với bản một cái, dũng khí bậc đó nhìn vào là biết thiết hán tử Bá Đồ chân chính rồi!

Quỳ liếm bạn Thạch Viễn này! Bá Đồ cũng có ngày bị quậy gà bay chó sủa như thế, trời ơi đây là Bá Đồ tui biết đó chứ?!!!

...

A a a a a vui quá đi hí hí hí!

Thượng có Bao “Thanh” Thiên nghiêm trị hạ có Thạch đội phó quậy tưng bừng, cái tổ hợp siêu đăng này làm tui thật muốn dọn tới Bá Đồ quá a a a!! Tưởng tượng chắc lúc Trương phó dọn tới Hàn đội chắc cũng sốc một thời gian mới thích nghi được nha, tại sao đội phó của mình người trước sau khác hẳn nhau thế này~

Tuyển thủ có vợ còn tồn tại trong Liên minh quả nhiên đều bị khai trừ, tính đến nay chỉ có Luân Hồi có diễm phúc này =))

Phải làm sao người mới không đi, phải làm sao cho tiếng ca ngân giữ, phải làm sao giọng nói còn vang mãi, phải làm sao nụ cười còn trên môi.

Ahuhuhuhu, tui muốn khóc quá, Bá Đồ của tui!! TT^TT Ahuhuhu, tui nhớ Quý Lãnh với Lý Nghệ Bác chết được!! Ahuhuhu hai anh đi rồi tui dọn tới Bá Đồ phá với ai, tui gào K với ai, tui phát ngôn gây thù hận với ai, tui cười nhạo dọn nhà vệ sinh với ai, tui nửa đêm say xỉn với ai, tui quần ma loạn vũ với ai?! T_T Đừng đi mà... Bá Đồ có mấy anh vui như vậy, đừng đi...

Hàn đội cũng nhớ mọi người đó, chỉ là Thanh Thanh không biểu đạt ra thôi. T_T Đứa nhỏ này thật sự rất tốt, như Thạch lão đại có giao phó trước khi đi kia mà, bây giờ mọi người đều bỏ đi hết rồi ai chăm sóc đứa nhỏ Thanh Thanh của tui đây? T_T

Nhưng nhất định là không sao, Bá Đồ chúng ta lại náo loạn lại rồi! *mặt nghiêm túc* Lạc ca Lâm ca, tương lai (phá banh) của Bá Đồ còn trông chờ vào hai anh đó! Nụ cười của Hàn đội, sự an nguy của mèo con, quán quân của Bá Đồ đều trông chờ vào hai anh đó!
 

Bình luận bằng Facebook