- Bình luận
- 291
- Số lượt thích
- 2,292
- Fan não tàn của
- Diệp thần Tán ca
Tác giả (Hiện không thấy nguồn)
Edit: Mèo
Độ dài: 3k
Thể loại: Hướng nguyên (hài hước)
Nhân vật chính: F4 Bá Đồ
Phối hợp diễn: Các thành viên khác của chiến đội
Tình trạng bản gốc + edit: Hoàn
May mắn, tâm thái hai người vô cùng tốt ——
"Vậy thì không về, mấy người chúng ta cùng nhau ăn tết ở Thanh Đảo."
"Đúng vậy a, cũng không vội về nhà làm gì, vẫn còn kì nghỉ giữa hai mùa mà."
Thấy hai đồng đội không về nhà ăn tết được tỏ ra không để bụng chút nào, Hàn Văn Thanh cảm thấy có lỗi với bọn họ, nhưng lúc này Trương Tân Kiệt đã mở miệng: "Không về cũng tốt, hai người có thể được nếm thử sủi cảo đội trưởng làm, ăn rất ngon."
"Được được!" Trương Giai Lạc kích động đến vỗ đùi, "Tui còn chưa ăn sủi cảo của phương bắc bao giờ đâu!"
"Vậy ở nhà cậu ăn gì?" Hàn Văn Thanh cũng hào hứng.
"Mì hoành thánh nha!"
"Nói tới mì hoành thánh, mì hoành thánh nhỏ của Nam Kinh tụi tui cũng rất tuyệt, có cơ hội mời cậu ăn thử."
"Được được được, " Trương Giai Lạc gần như treo cả người mình lên người Lâm Kính Ngôn, "Còn có bánh bao hấp, bánh ngọt viên, tiết canh vịt, kẹo mầm hoa quế. . . Tui đã xem hết hướng dẫn rồi, chỉ chờ người địa phương dẫn đường thôi!"
Thấy cảnh này, Hàn Văn Thanh bắt đầu lên kế hoạch, buổi chiều ra ngoài mua thịt về băm làm nhân bánh, ban đêm mượn nồi với bếp của nhà ăn làm sủi cảo cho đám người này.
"Được! Đội trưởng anh minh!"
"Kiên quyết ủng hộ quyết sách của đội trưởng!"
Ngay cả Trương Tân Kiệt cũng nói một câu pha trò: "Chúng ta chặt chẽ đoàn kết bởi vì lấy đội trưởng làm trung tâm. . ."
"Tất cả im miệng cho tôi!"
Lúc Hàn Văn Thanh băm thịt, Trương Tân Kiệt nhào bột mì, Lâm Kính Ngôn giúp đỡ, Trương Giai Lạc "tứ chi không siêng ngũ cốc không phân" bị đuổi ra nhà ăn, cậu buồn bực ngán ngẩm chuồn ra tòa nhà của câu lạc bộ, nhìn một mảnh tuyết trắng trong sân, thở dài một tiếng tán thưởng.
Có câu nói rất hay, vui hơn đi dưới trời tuyết, là người phương nam đi dưới trời tuyết.
Khi cậu còn ở Côn Minh, chưa từng thấy tuyết rơi lớn như vậy.
Ngẫu nhiên Côn Minh cũng có tuyết rơi, nhưng tuyết Côn Minh, giới văn nghệ nói là "Tát diêm không trung sai khả nghĩ", nói thẳng ra là giống với tính tình của cô gái nhỏ, tsun, tùy hứng, phía đông mặt trời mọc phía tây rơi tuyết, đạo là vô tình nhưng lại hữu tình.
Nhưng có một lần, mùa giải thứ bảy, trời rơi một trận tuyết lớn, nhưng khi ấy Trương Giai Lạc vô tâm thưởng thức, ghé lên bệ cửa sổ nhìn một lúc rồi lại trở về với máy tính, tiếp tục huấn luyện điên cuồng.
Bây giờ tới Bá Đồ, tuyết cũng không phải hiếm nữa, nhưng thưởng tuyết ở khoảng cách gần như vậy lại là lần đầu tiên.
Cậu tò mò nhìn đông nhìn tây, sau đó xoay người nắm lấy một cục tuyết nhỏ, cần thận nặn từng li từng tí, không lâu sau, một quả cầu tuyết óng ánh xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
Những bông tuyết tựa lông ngỗng vẫn đang lả tả rơi, đọng lại trên mái tóc Trương Giai Lạc, ngay cả lông mày lông mi đều phủ thêm một lớp sương trắng. Nhưng Trương Giai Lạc không thèm để ý, vẫn xoa quả cầu tuyết bảo bối kia, thỉnh thoảng cúi đầu lấy thêm tuyết, muốn nặn tuyết cầu lớn hơn nữa. Không bao lâu ngón tay cậu bắt đầu cóng đến cứng ngắc, không cẩn thận, tuyết cầu lăn khỏi tay, rơi xuống đất, vỡ ra.
"Ầy. . ."
Trương Giai Lạc thở dài, cũng không thương cảm cho quả cầu tuyết đã anh dũng hi sinh này, cậu dứt khoát ngồi xổm xuống, tiếp tục lấy tuyết nặn thành quả cầu cỡ viên đạn, đặt trên mặt tuyết giống cầu đạn pha lê.
"Trương Giai Lạc! Đừng chơi nữa, tôi để dì cho sủi cảo vào nồi rồi, quay vào dọn dẹp chuẩn bị ăn sủi cảo!"
Tiếng gọi của Hàn Văn Thanh to rõ vô cùng, vang vọng khắp sân, rõ ràng là gọi cậu đi ăn cơm, thế mà lại gọi ra khí thế tập kết toàn đội chuẩn bị úp sọt Quân Mạc Tiếu. Trương Giai Lạc nghĩ đến cảnh tượng đội trưởng mặt đen thui gọi "dì ơi", không khỏi phụt cười.
Nhìn thấy Trương Giai Lạc ngồi xổm không nhúc nhích, Hàn Văn Thanh liền đi về phía cậu.
"Trương Giai Lạc cậu không sao chứ? Lạnh cóng rồi?"
Đột nhiên, ma xui quỷ khiến, Trương Giai Lạc cầm một viên tuyết cầu, ném Hàn Văn Thanh. Quả cầu tuyết vẽ một đường cung tuyệt đẹp trên không trung, "bộp" một tiếng, trúng ngay giữa trán Hàn Văn Thanh.
"Ném trúng rồi!"
Trương Giai Lạc nắm chặt tay, gương mặt tràn đầy vui mừng. Tự dưng bị ném, Hàn Văn Thanh như dính phải đạn đông cứng, sững sờ đứng nguyên tại chỗ, còn chưa lấy lại tinh thần, một đám quả cầu tuyết nho nhỏ đã dồn dập bay về phía mình, lốp ba lốp bốp rơi vào người mình.
"Nếm thử đấu pháp bách hoa của tui đê!"
Nghe thấy tiếng hét này, Trương Tân Kiệt cũng đi ra từ trong nhà, nhưng lúc này Trương Giai Lạc đã ném hết 'đạn', vội vàng ngồi xổm xuống nặn tuyết cầu. Trương Tân Kiệt liếc qua Trương Giai Lạc đang chuẩn bị để phát động đợt tấn công tiếp theo, cùng Hàn Văn Thanh bị ném cả người là tuyết ở cách đó không xa, lập tức hiểu được "tình hình chiến đấu" hiện tại.
"Tiền bối, nặn cầu tuyết là tối kị trong ném tuyết, tiền bối không biết sao?"
Cậu thong thả đi đến trước mặt Trương Giai Lạc, tâm bình khí hòa nói.
"Hả? Vì sao?" Trương Giai Lạc nhìn một đống "bán thành phẩm", tức khắc mở to mắt.
"Bởi vì thời gian niệm phép quá dài, hiệu suất công kích thấp."
Vừa dứt lời, Trương Giai Lạc liền thấy Hàn Văn Thanh khí thế ào ào lao tới, thấy tình thế không ổn, cậu quay đẩu co cẳng chạy, không ngờ mới được một bước đã bị trượt, ngã vào trong đống tuyết. Cậu giãy dụa đứng lên, nhưng đã quá muộn, Hàn Văn Thanh đã đuổi tới, không chút nào ngoài ý muốn, cậu bị Hàn Văn Thanh đánh một trận tơi bời trong tuyết.
Mà Trương Tân Kiệt ở bên cạnh nhìn Trương Giai Lạc liên tục kêu rên, mỉm cười, che giấu công cùng danh.
"A—— đội trưởng tui sai rồi!"
"Đừng mà!"
"Đừng đừng đừng. . ."
"A! A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, rốt cục, Lâm Kính Ngôn cũng chui ra, trợn mắt há mồm nhìn Hàn Văn Thanh đang công khai thi bạo trong đống tuyết, cùng Trương Tân Kiệt đang bàng quan, còn có Trương Giai Lạc đang bị tuyết chôn nửa người, chỉ có thể phán đoán thân phận qua tiếng kêu thảm cmn thiết.
"ĐM, tui còn tưởng rằng ngoài này đang có cảnh R18. . ."
Lâm Kính Ngôn tào lao vài câu, thản nhiên bước đến đứng cạnh Trương Tân Kiệt, cùng cậu khoanh tay, vây xem Trương Giai Lạc bị đánh túi bụi.
"Cái này gọi là gì? Hàn đề hạt tay không đánh Trấn Quan Tây?"
Trương Tân Kiệt bị anh chọc cười: "Tiền bối sao không nói Lâm giáo đầu miếu thần núi Phong Tuyết đi?"
"Có đạo lí, " Lâm Kính Ngôn sờ cằm như có điều suy nghĩ, "Tui bị ông chủ cũ vứt bỏ, đành phải vào rừng làm cướp, gia nhập hắc bang Sơn Đông. . ."
"Cái gì hắc bang Sơn Đông?" Hàn Văn Thanh rốt cuộc cũng ngừng tay, thở hồng hộc nhìn hai cặp kính đang đứng xem nghêu cò đánh nhau.
"Khụ khụ. . ." Lâm Kính Ngôn hắng giọng một cái vô cùng thức thời, gương mặt tràn đầy ý cười, "Tụi này đang nói truyện 'Thủy Hử' mà."
"Chúng tôi đang cảm khái Trương Giai Lạc tiền bối không đủ may mắn, đi trên đất bằng cũng có thể ngã sấp mặt."
"Trương Tân Kiệt cậu không biết xấu hổ sao!" Trương Giai Lạc giãy dụa rút đầu mình ra từ trong tuyết, bởi vì lạnh mà mặt đỏ bừng, "Không giúp nhau thì thôi, còn cười trên nỗi đau người khác! Nói tốt yêu thương đồng đội đâu!"
"Ai nói tốt với cậu?" Lâm Kính Ngôn nói, cười mà như không cười, Hàn Văn Thanh cũng cười lạnh một cái, chưa kịp mỉa mai mấy câu đã bị một viên tuyết cầu ném thẳng mặt.
"Ai!"
"Là Lâm —— " Trương Tân Kiệt còn chưa dứt lời, bản thân cũng ăn phải một chiêu "ném cát", cả gương mặt đều là tuyết. Phủi sạch sẽ tuyết trên mặt, cậu liền thấy Lâm Kính Ngôn đang cấp tốc kéo dãn khoảng cách với hai người, đang khom lưng, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, cười hì hì nhìn bọn họ.
Hai người Hàn Trương trao đổi ánh mắt một cách ăn ý, tiến vào trạng thái chiến đấu, Hàn Văn Thanh tấn công chính diện, Trương Tân Kiệt vòng sang bọc đánh, dồn Lâm Kính Ngôn vào góc chết. Nhất thời, cầu tuyết bay đầy trời, Lâm Kính Ngôn song quyền khó địch bốn tay, không lâu sau đã rơi xuống hạ phong.
Mà Trương Giai Lạc vẫn ngồi xếp bằng trên đất, hăng hái xem trận 'ác chiến' này, trong đầu các loại ý tưởng như bong bóng nước sôi nổi lên ầm ầm.
Ném tuyết không nên nặn tuyết cầu, bởi vì hiệu suất công kích thấp ——
Vậy mình lấy cái xẻng, chẳng phải là làm ít công to?
Trương Giai Lạc vỗ trán, đứng dậy, bước vào trạng thái tiềm hành, lùi vào trong câu lạc bộ, hỏi mượn cái xẻng chăm sóc hoa nhỏ. Dáng vẻ quỷ bí của cậu khiến mấy người Bạch Ngôn Phi, Tần Mục Vân đang chuẩn bị đi ăn sủi cảo hiếu kì, ríu rít theo sau cậu ra ngoài sân.
Tình hình chiến đấu đã biến thành một trận hỗn chiến —— theo sự giao phó của Lâm Kính Ngôn, Trương Tân Kiệt lâm trận phản chiến, dùng một nắm tuyết lớn ném Hàn Văn Thanh, liên minh Hàn Trương sụp đổ trong nháy mắt, thiên hạ chia ba, Lâm Kính Ngôn ngư ông đắc lợi. . .
Mà Trương Giai Lạc đã có xẻng trong tay gia nhập cuộc hỗn chiến. Tục ngữ nói, thợ thủ công muốn làm tốt, trước hết phải có công cụ sắc bén. Tay cầm "vũ khí có sát thương lớn", nhất thời Trương Giai Lạc có thể nói là tiếng danh vô lượng, đánh ba người kia liên tục bại lui.
"Mẹ nó Trương Giai Lạc cậu này là gian lận!"
Hàn Văn Thanh thét một tiếng kinh thiên động địa, ba người lần nữa kết thành đồng minh, điên cuồng phản công Trương Giai Lạc. Cũng may nhóm tiểu bối theo Trương Giai Lạc vào "chiến trường" lựa chọn "lưng dựa đại thụ hóng mát tốt", sôi nổi đầu nhập vào Trương Giai Lạc "nắm giữ cốt lõi khoa học kĩ thuật", cục diện có thể nói là thế lực ngang nhau.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Trương Giai Lạc dùng đấu pháp bách hoa để vung xẻng, xác thực vô cùng uy lực, lại khó tránh khỏi ngộ thương đồng đội, tình hình vô cùng hỗn loạn.
"Má ơi Lạc ca anh đánh tui làm gì!"
"Người một nhà người một nhà!"
"Đao kiếm không có mắt! mau tránh ra!"
Dần dần, chiến hữu ào ào phản bội, chỉ còn lại Tống Kỳ Anh quy quy củ củ đứng sau lưng cậu ném tuyết cầu, nhưng quả thực là ít không đánh nổi đông. Cuối cùng, Tống Kỳ Anh bi thảm trở thành tù binh của kẻ địch, Trương Giai Lạc một cột sao chống vững nhà, bị Hàn Văn Thanh vật xuống đất, những người khác hô hào xông lên, tiến hành trừng phạt sau chiến cực kì tàn ác với cậu.
Kết quả là Trương Giai lạc bị đội hữu chôn thành tượng nhân sư, chỉ có đầu với tay lộ ra, mặt đầy bi phẫn nhìn chằm chằm đám người kia.
"Mấy người thật quá phận! Sĩ khả sát bất khả nhục!"
Không ai để ý tới Trương Giai Lạc đang gào thét thê thảm. Các đồng đội thi nhau móc điện thoại ra, giơ lên quay camera về phía cậu.
"Ôi đm! Mau dừng lại! Không cho chụp!"
Tiếng gào của cậu vẫn không có người đáp, đồng đội chụp xong hài lòng tan tác như chim muông, thẳng tiến nhà ăn càn quét lô sủi cảo vừa ra lò. Chỉ có Tống Kỳ Anh không đành lòng, tiến hành "khai quật để cứu giúp" bức tượng nhân sư kia.
Được mang ra từ trong tuyết, hai chân Trương Giai Lạc như nhũn ra, được Tống Kỳ Anh đỡ, từng bước run rẩy trở vào nhà ăn, vừa ngồi xuống đã có người bưng một bát sủi cảo nóng hổi đến trước mặt.
"Ôi cmn coi như lão Lâm còn có chút lương tâm. . ."
Trương Giai Lạc sớm bị cóng run người, hai hàm răng đập vào nhau, Lâm Kính Ngôn vỗ vỗ vai cậu, còn thay cậu phủi tuyết trên tóc.
"Mau ăn đi, Trương phó đi nấu trà gừng cho cậu rồi. . ."
"Hừ! Mèo khóc chuột!" Trương Giai Lạc phẫn hận liếc mắt, nhưng vẫn run rẩy cầm đũa ăn như hổ đói giải quyết bát sủi cảo, "ĐM! Ăn ngon thật! Thật là nhìn không ra lão Hàn có ngón nghề khá ra phết!"
"Đúng vậy a, chân nhân bất lộ tướng."
Lâm Kính Ngôn ngồi xuống đối diện cậu. Bàn trong phòng ăn sớm bị Bạch Ngôn Phi xếp liền với nhau, các đội hữu ngồi xung quanh, cùng nhau ăn sủi cảo, không khí vô cùng ấm áp hòa hợp, so với trận ác chiến vừa rồi tươi sáng hơn không biết bao nhiêu.
Không bao lâu, Trương Tân Kiệt quay lại, đặt chén giữ nhiệt đựng trà gừng trước mặt Trương Giai Lạc, dặn dò cậu mau uống để tránh cảm mạo.
Trương Giai Lạc ăn sủi cảo, lại hớp một ngụm trà gừng, rốt cuộc khôi phục nguyên khí. Cậu nhìn một vòng người trên mặt tràn đầy sự ân cần, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Lâm Kính Ngôn đang cười tủm tỉm.
"Không đúng lão Lâm, ông cũng là người phương nam, sao lại có thể chơi ném tuyết điêu luyện như thế?"
"Khụ khụ, " Lâm Kính Ngôn hắng giọng, vẫn cười vô hại như cũ, "Ai nói An Huy tỉnh lị tụi tui là phương nam?"
Trương Giai Lạc "phụt" một cái, phun hết trà gừng trong miệng ra, Trương Tân Kiệt cũng bắt đầu che miệng cười trộm, chỉ có Hàn Văn Thanh là mơ mơ hồ hồ: "Cái gì An Huy tỉnh lị? Cậu không phải người Nam Kinh sao?"
"An Huy tỉnh lị chính là Nam Kinh, anh học địa lí không tốt."
"Cậu lừa quỷ Hư Không à!" Hàn Văn Thanh hung tợn trừng Trương Tân Kiệt một chút, đối phương chỉ nhún vai, cùng Lâm Kính Ngôn cười.
"Đeo kính không người nào tốt." Trương Giai Lạc lườm hai người này, nhỏ giọng lầu bầu.
"Đúng vậy." Hàn Văn Thanh tức giận phụ họa, hiển nhiên vẫn còn ghi thù hành vi lâm trận phản chiến của Trương Tân Kiệt.
"Tiền bối không sợ tôi bỏ thuốc xổ trong trà gừng sao?"
"Cậu dám!" Trương Giai Lạc há hốc mồm trước hành vi vô sỉ này, "Lạc ca nổ đầu chó của cậu!"
"Chậc chậc chậc, " Lâm Kính Ngôn cười mà như không cười nhìn Trương Tân Kiệt, "Này gọi là gì? Trương Tân Kiệt áp tải quà mừng thọ?"
"Đa tạ khích lệ, " Trương Tân Kiệt gật nhẹ, nheo mắt liếc Trương Giai Lạc, "Vậy như Lạc tiền bối gọi là gì? Trương Giai Lạc đại náo Khoái Hoạt Lâm?"
"Các cậu vẫn chưa xong?" Hàn Văn Thanh lườm bọn họ, "Đây là lí do mấy cậu nói Bá Đồ là Sơn Đông hắc bang?"
"Trò gì vậy?"
Trương Giai Lạc tiếp tục trợn mắt há mồm, ngược lại Lâm Kính Ngôn cười vô cùng bình tĩnh: "Sơn Đông hắc bang cũng có gì không tốt đâu, chúng ta ở đây ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn. . ."
"Lại thay trời hành đạo, hành hung Diệp Tu?" Trương Giai Lạc cướp lời.
Khi ấy, mọi người đều cười phá lên, trong phòng vẫn là bầu không khí vui sướng như lúc ném tuyết, Hàn Văn Thanh vỗ bàn, căn dặn: "Được rồi đừng đùa nữa, ăn xong mau về nghỉ ngơi, nên tắm thì tắm nên uống thuốc thì uống thuốc, đừng sinh bệnh để mà chậm trễ việc huấn luyện!"
"Đã biết! Nghe Đại đương gia!"
"Ồn ào cái gì. . ."
"Phải gọi đại ca. . ."
"Nói hay lắm —— ai là nhị ca?"
"Theo tuổi thì hẳn là lão Lâm. . ."
"Đờ mờ! Mấy người nhập vai cũng quá nhanh rồi. . ."
Chú thích:
1. Những câu nói trêu đùa của Trương Tân Kiệt với Lâm Kính Ngôn được lấy từ "Thủy hử"
2. Tát diêm không trung sai khả nghĩ
Vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi
Đây là một điển tích phô bày ra sự tài hoa kiệt xuất của nữ tài tử Tạ Đạo Uẩn (謝道韞). Theo "Thế thuyết tân ngữ", nhân một hôm về mùa đông, tuyết rơi lả tả, chú của Tạ Đạo Uẩn là Tạ An ngồi uống rượu nóng có cả hai cháu là Tạ Lãng (謝朗) và Đạo Uẩn ngồi hầu bên.
Tạ An chỉ tuyết, hỏi: "Tuyết rơi giống cái gì nhỉ ?"
Tạ Lãng đáp: "Muối trắng ném giữa trời"
Thế nhưng, Tạ Đạo Uẩn liền bảo: "Thế mà chưa bằng gió thổi tung tơ liễu"
(Wikipedia)
Edit: Mèo
Độ dài: 3k
Thể loại: Hướng nguyên (hài hước)
Nhân vật chính: F4 Bá Đồ
Phối hợp diễn: Các thành viên khác của chiến đội
Tình trạng bản gốc + edit: Hoàn
Bá Khí - Hùng Đồ - Chiến Vô Bất Thắng!
~~~~~~~~~~
NGƯỜI MIỀN NAM CHƠI TUYẾT, NGƯỜI MIỀN BẮC CHƠI NGƯỜI MIỀN NAM
Tới kì nghỉ đông, một trận tuyết lớn đã khiến kế hoạch về quê ăn tết của Trương Giai Lạc với Lâm Kính Ngôn phá sản hoàn toàn. Tuyết lớn gây khó khăn cho máy bay cất cánh, rất nhiều chuyến bay phải delay, ngay cả đường tàu siêu tốc cũng ngừng bán vé.~~~~~~~~~~
NGƯỜI MIỀN NAM CHƠI TUYẾT, NGƯỜI MIỀN BẮC CHƠI NGƯỜI MIỀN NAM
May mắn, tâm thái hai người vô cùng tốt ——
"Vậy thì không về, mấy người chúng ta cùng nhau ăn tết ở Thanh Đảo."
"Đúng vậy a, cũng không vội về nhà làm gì, vẫn còn kì nghỉ giữa hai mùa mà."
Thấy hai đồng đội không về nhà ăn tết được tỏ ra không để bụng chút nào, Hàn Văn Thanh cảm thấy có lỗi với bọn họ, nhưng lúc này Trương Tân Kiệt đã mở miệng: "Không về cũng tốt, hai người có thể được nếm thử sủi cảo đội trưởng làm, ăn rất ngon."
"Được được!" Trương Giai Lạc kích động đến vỗ đùi, "Tui còn chưa ăn sủi cảo của phương bắc bao giờ đâu!"
"Vậy ở nhà cậu ăn gì?" Hàn Văn Thanh cũng hào hứng.
"Mì hoành thánh nha!"
"Nói tới mì hoành thánh, mì hoành thánh nhỏ của Nam Kinh tụi tui cũng rất tuyệt, có cơ hội mời cậu ăn thử."
"Được được được, " Trương Giai Lạc gần như treo cả người mình lên người Lâm Kính Ngôn, "Còn có bánh bao hấp, bánh ngọt viên, tiết canh vịt, kẹo mầm hoa quế. . . Tui đã xem hết hướng dẫn rồi, chỉ chờ người địa phương dẫn đường thôi!"
Thấy cảnh này, Hàn Văn Thanh bắt đầu lên kế hoạch, buổi chiều ra ngoài mua thịt về băm làm nhân bánh, ban đêm mượn nồi với bếp của nhà ăn làm sủi cảo cho đám người này.
"Được! Đội trưởng anh minh!"
"Kiên quyết ủng hộ quyết sách của đội trưởng!"
Ngay cả Trương Tân Kiệt cũng nói một câu pha trò: "Chúng ta chặt chẽ đoàn kết bởi vì lấy đội trưởng làm trung tâm. . ."
"Tất cả im miệng cho tôi!"
Lúc Hàn Văn Thanh băm thịt, Trương Tân Kiệt nhào bột mì, Lâm Kính Ngôn giúp đỡ, Trương Giai Lạc "tứ chi không siêng ngũ cốc không phân" bị đuổi ra nhà ăn, cậu buồn bực ngán ngẩm chuồn ra tòa nhà của câu lạc bộ, nhìn một mảnh tuyết trắng trong sân, thở dài một tiếng tán thưởng.
Có câu nói rất hay, vui hơn đi dưới trời tuyết, là người phương nam đi dưới trời tuyết.
Khi cậu còn ở Côn Minh, chưa từng thấy tuyết rơi lớn như vậy.
Ngẫu nhiên Côn Minh cũng có tuyết rơi, nhưng tuyết Côn Minh, giới văn nghệ nói là "Tát diêm không trung sai khả nghĩ", nói thẳng ra là giống với tính tình của cô gái nhỏ, tsun, tùy hứng, phía đông mặt trời mọc phía tây rơi tuyết, đạo là vô tình nhưng lại hữu tình.
Nhưng có một lần, mùa giải thứ bảy, trời rơi một trận tuyết lớn, nhưng khi ấy Trương Giai Lạc vô tâm thưởng thức, ghé lên bệ cửa sổ nhìn một lúc rồi lại trở về với máy tính, tiếp tục huấn luyện điên cuồng.
Bây giờ tới Bá Đồ, tuyết cũng không phải hiếm nữa, nhưng thưởng tuyết ở khoảng cách gần như vậy lại là lần đầu tiên.
Cậu tò mò nhìn đông nhìn tây, sau đó xoay người nắm lấy một cục tuyết nhỏ, cần thận nặn từng li từng tí, không lâu sau, một quả cầu tuyết óng ánh xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
Những bông tuyết tựa lông ngỗng vẫn đang lả tả rơi, đọng lại trên mái tóc Trương Giai Lạc, ngay cả lông mày lông mi đều phủ thêm một lớp sương trắng. Nhưng Trương Giai Lạc không thèm để ý, vẫn xoa quả cầu tuyết bảo bối kia, thỉnh thoảng cúi đầu lấy thêm tuyết, muốn nặn tuyết cầu lớn hơn nữa. Không bao lâu ngón tay cậu bắt đầu cóng đến cứng ngắc, không cẩn thận, tuyết cầu lăn khỏi tay, rơi xuống đất, vỡ ra.
"Ầy. . ."
Trương Giai Lạc thở dài, cũng không thương cảm cho quả cầu tuyết đã anh dũng hi sinh này, cậu dứt khoát ngồi xổm xuống, tiếp tục lấy tuyết nặn thành quả cầu cỡ viên đạn, đặt trên mặt tuyết giống cầu đạn pha lê.
"Trương Giai Lạc! Đừng chơi nữa, tôi để dì cho sủi cảo vào nồi rồi, quay vào dọn dẹp chuẩn bị ăn sủi cảo!"
Tiếng gọi của Hàn Văn Thanh to rõ vô cùng, vang vọng khắp sân, rõ ràng là gọi cậu đi ăn cơm, thế mà lại gọi ra khí thế tập kết toàn đội chuẩn bị úp sọt Quân Mạc Tiếu. Trương Giai Lạc nghĩ đến cảnh tượng đội trưởng mặt đen thui gọi "dì ơi", không khỏi phụt cười.
Nhìn thấy Trương Giai Lạc ngồi xổm không nhúc nhích, Hàn Văn Thanh liền đi về phía cậu.
"Trương Giai Lạc cậu không sao chứ? Lạnh cóng rồi?"
Đột nhiên, ma xui quỷ khiến, Trương Giai Lạc cầm một viên tuyết cầu, ném Hàn Văn Thanh. Quả cầu tuyết vẽ một đường cung tuyệt đẹp trên không trung, "bộp" một tiếng, trúng ngay giữa trán Hàn Văn Thanh.
"Ném trúng rồi!"
Trương Giai Lạc nắm chặt tay, gương mặt tràn đầy vui mừng. Tự dưng bị ném, Hàn Văn Thanh như dính phải đạn đông cứng, sững sờ đứng nguyên tại chỗ, còn chưa lấy lại tinh thần, một đám quả cầu tuyết nho nhỏ đã dồn dập bay về phía mình, lốp ba lốp bốp rơi vào người mình.
"Nếm thử đấu pháp bách hoa của tui đê!"
Nghe thấy tiếng hét này, Trương Tân Kiệt cũng đi ra từ trong nhà, nhưng lúc này Trương Giai Lạc đã ném hết 'đạn', vội vàng ngồi xổm xuống nặn tuyết cầu. Trương Tân Kiệt liếc qua Trương Giai Lạc đang chuẩn bị để phát động đợt tấn công tiếp theo, cùng Hàn Văn Thanh bị ném cả người là tuyết ở cách đó không xa, lập tức hiểu được "tình hình chiến đấu" hiện tại.
"Tiền bối, nặn cầu tuyết là tối kị trong ném tuyết, tiền bối không biết sao?"
Cậu thong thả đi đến trước mặt Trương Giai Lạc, tâm bình khí hòa nói.
"Hả? Vì sao?" Trương Giai Lạc nhìn một đống "bán thành phẩm", tức khắc mở to mắt.
"Bởi vì thời gian niệm phép quá dài, hiệu suất công kích thấp."
Vừa dứt lời, Trương Giai Lạc liền thấy Hàn Văn Thanh khí thế ào ào lao tới, thấy tình thế không ổn, cậu quay đẩu co cẳng chạy, không ngờ mới được một bước đã bị trượt, ngã vào trong đống tuyết. Cậu giãy dụa đứng lên, nhưng đã quá muộn, Hàn Văn Thanh đã đuổi tới, không chút nào ngoài ý muốn, cậu bị Hàn Văn Thanh đánh một trận tơi bời trong tuyết.
Mà Trương Tân Kiệt ở bên cạnh nhìn Trương Giai Lạc liên tục kêu rên, mỉm cười, che giấu công cùng danh.
"A—— đội trưởng tui sai rồi!"
"Đừng mà!"
"Đừng đừng đừng. . ."
"A! A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, rốt cục, Lâm Kính Ngôn cũng chui ra, trợn mắt há mồm nhìn Hàn Văn Thanh đang công khai thi bạo trong đống tuyết, cùng Trương Tân Kiệt đang bàng quan, còn có Trương Giai Lạc đang bị tuyết chôn nửa người, chỉ có thể phán đoán thân phận qua tiếng kêu thảm cmn thiết.
"ĐM, tui còn tưởng rằng ngoài này đang có cảnh R18. . ."
Lâm Kính Ngôn tào lao vài câu, thản nhiên bước đến đứng cạnh Trương Tân Kiệt, cùng cậu khoanh tay, vây xem Trương Giai Lạc bị đánh túi bụi.
"Cái này gọi là gì? Hàn đề hạt tay không đánh Trấn Quan Tây?"
Trương Tân Kiệt bị anh chọc cười: "Tiền bối sao không nói Lâm giáo đầu miếu thần núi Phong Tuyết đi?"
"Có đạo lí, " Lâm Kính Ngôn sờ cằm như có điều suy nghĩ, "Tui bị ông chủ cũ vứt bỏ, đành phải vào rừng làm cướp, gia nhập hắc bang Sơn Đông. . ."
"Cái gì hắc bang Sơn Đông?" Hàn Văn Thanh rốt cuộc cũng ngừng tay, thở hồng hộc nhìn hai cặp kính đang đứng xem nghêu cò đánh nhau.
"Khụ khụ. . ." Lâm Kính Ngôn hắng giọng một cái vô cùng thức thời, gương mặt tràn đầy ý cười, "Tụi này đang nói truyện 'Thủy Hử' mà."
"Chúng tôi đang cảm khái Trương Giai Lạc tiền bối không đủ may mắn, đi trên đất bằng cũng có thể ngã sấp mặt."
"Trương Tân Kiệt cậu không biết xấu hổ sao!" Trương Giai Lạc giãy dụa rút đầu mình ra từ trong tuyết, bởi vì lạnh mà mặt đỏ bừng, "Không giúp nhau thì thôi, còn cười trên nỗi đau người khác! Nói tốt yêu thương đồng đội đâu!"
"Ai nói tốt với cậu?" Lâm Kính Ngôn nói, cười mà như không cười, Hàn Văn Thanh cũng cười lạnh một cái, chưa kịp mỉa mai mấy câu đã bị một viên tuyết cầu ném thẳng mặt.
"Ai!"
"Là Lâm —— " Trương Tân Kiệt còn chưa dứt lời, bản thân cũng ăn phải một chiêu "ném cát", cả gương mặt đều là tuyết. Phủi sạch sẽ tuyết trên mặt, cậu liền thấy Lâm Kính Ngôn đang cấp tốc kéo dãn khoảng cách với hai người, đang khom lưng, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, cười hì hì nhìn bọn họ.
Hai người Hàn Trương trao đổi ánh mắt một cách ăn ý, tiến vào trạng thái chiến đấu, Hàn Văn Thanh tấn công chính diện, Trương Tân Kiệt vòng sang bọc đánh, dồn Lâm Kính Ngôn vào góc chết. Nhất thời, cầu tuyết bay đầy trời, Lâm Kính Ngôn song quyền khó địch bốn tay, không lâu sau đã rơi xuống hạ phong.
Mà Trương Giai Lạc vẫn ngồi xếp bằng trên đất, hăng hái xem trận 'ác chiến' này, trong đầu các loại ý tưởng như bong bóng nước sôi nổi lên ầm ầm.
Ném tuyết không nên nặn tuyết cầu, bởi vì hiệu suất công kích thấp ——
Vậy mình lấy cái xẻng, chẳng phải là làm ít công to?
Trương Giai Lạc vỗ trán, đứng dậy, bước vào trạng thái tiềm hành, lùi vào trong câu lạc bộ, hỏi mượn cái xẻng chăm sóc hoa nhỏ. Dáng vẻ quỷ bí của cậu khiến mấy người Bạch Ngôn Phi, Tần Mục Vân đang chuẩn bị đi ăn sủi cảo hiếu kì, ríu rít theo sau cậu ra ngoài sân.
Tình hình chiến đấu đã biến thành một trận hỗn chiến —— theo sự giao phó của Lâm Kính Ngôn, Trương Tân Kiệt lâm trận phản chiến, dùng một nắm tuyết lớn ném Hàn Văn Thanh, liên minh Hàn Trương sụp đổ trong nháy mắt, thiên hạ chia ba, Lâm Kính Ngôn ngư ông đắc lợi. . .
Mà Trương Giai Lạc đã có xẻng trong tay gia nhập cuộc hỗn chiến. Tục ngữ nói, thợ thủ công muốn làm tốt, trước hết phải có công cụ sắc bén. Tay cầm "vũ khí có sát thương lớn", nhất thời Trương Giai Lạc có thể nói là tiếng danh vô lượng, đánh ba người kia liên tục bại lui.
"Mẹ nó Trương Giai Lạc cậu này là gian lận!"
Hàn Văn Thanh thét một tiếng kinh thiên động địa, ba người lần nữa kết thành đồng minh, điên cuồng phản công Trương Giai Lạc. Cũng may nhóm tiểu bối theo Trương Giai Lạc vào "chiến trường" lựa chọn "lưng dựa đại thụ hóng mát tốt", sôi nổi đầu nhập vào Trương Giai Lạc "nắm giữ cốt lõi khoa học kĩ thuật", cục diện có thể nói là thế lực ngang nhau.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Trương Giai Lạc dùng đấu pháp bách hoa để vung xẻng, xác thực vô cùng uy lực, lại khó tránh khỏi ngộ thương đồng đội, tình hình vô cùng hỗn loạn.
"Má ơi Lạc ca anh đánh tui làm gì!"
"Người một nhà người một nhà!"
"Đao kiếm không có mắt! mau tránh ra!"
Dần dần, chiến hữu ào ào phản bội, chỉ còn lại Tống Kỳ Anh quy quy củ củ đứng sau lưng cậu ném tuyết cầu, nhưng quả thực là ít không đánh nổi đông. Cuối cùng, Tống Kỳ Anh bi thảm trở thành tù binh của kẻ địch, Trương Giai Lạc một cột sao chống vững nhà, bị Hàn Văn Thanh vật xuống đất, những người khác hô hào xông lên, tiến hành trừng phạt sau chiến cực kì tàn ác với cậu.
Kết quả là Trương Giai lạc bị đội hữu chôn thành tượng nhân sư, chỉ có đầu với tay lộ ra, mặt đầy bi phẫn nhìn chằm chằm đám người kia.
"Mấy người thật quá phận! Sĩ khả sát bất khả nhục!"
Không ai để ý tới Trương Giai Lạc đang gào thét thê thảm. Các đồng đội thi nhau móc điện thoại ra, giơ lên quay camera về phía cậu.
"Ôi đm! Mau dừng lại! Không cho chụp!"
Tiếng gào của cậu vẫn không có người đáp, đồng đội chụp xong hài lòng tan tác như chim muông, thẳng tiến nhà ăn càn quét lô sủi cảo vừa ra lò. Chỉ có Tống Kỳ Anh không đành lòng, tiến hành "khai quật để cứu giúp" bức tượng nhân sư kia.
Được mang ra từ trong tuyết, hai chân Trương Giai Lạc như nhũn ra, được Tống Kỳ Anh đỡ, từng bước run rẩy trở vào nhà ăn, vừa ngồi xuống đã có người bưng một bát sủi cảo nóng hổi đến trước mặt.
"Ôi cmn coi như lão Lâm còn có chút lương tâm. . ."
Trương Giai Lạc sớm bị cóng run người, hai hàm răng đập vào nhau, Lâm Kính Ngôn vỗ vỗ vai cậu, còn thay cậu phủi tuyết trên tóc.
"Mau ăn đi, Trương phó đi nấu trà gừng cho cậu rồi. . ."
"Hừ! Mèo khóc chuột!" Trương Giai Lạc phẫn hận liếc mắt, nhưng vẫn run rẩy cầm đũa ăn như hổ đói giải quyết bát sủi cảo, "ĐM! Ăn ngon thật! Thật là nhìn không ra lão Hàn có ngón nghề khá ra phết!"
"Đúng vậy a, chân nhân bất lộ tướng."
Lâm Kính Ngôn ngồi xuống đối diện cậu. Bàn trong phòng ăn sớm bị Bạch Ngôn Phi xếp liền với nhau, các đội hữu ngồi xung quanh, cùng nhau ăn sủi cảo, không khí vô cùng ấm áp hòa hợp, so với trận ác chiến vừa rồi tươi sáng hơn không biết bao nhiêu.
Không bao lâu, Trương Tân Kiệt quay lại, đặt chén giữ nhiệt đựng trà gừng trước mặt Trương Giai Lạc, dặn dò cậu mau uống để tránh cảm mạo.
Trương Giai Lạc ăn sủi cảo, lại hớp một ngụm trà gừng, rốt cuộc khôi phục nguyên khí. Cậu nhìn một vòng người trên mặt tràn đầy sự ân cần, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Lâm Kính Ngôn đang cười tủm tỉm.
"Không đúng lão Lâm, ông cũng là người phương nam, sao lại có thể chơi ném tuyết điêu luyện như thế?"
"Khụ khụ, " Lâm Kính Ngôn hắng giọng, vẫn cười vô hại như cũ, "Ai nói An Huy tỉnh lị tụi tui là phương nam?"
Trương Giai Lạc "phụt" một cái, phun hết trà gừng trong miệng ra, Trương Tân Kiệt cũng bắt đầu che miệng cười trộm, chỉ có Hàn Văn Thanh là mơ mơ hồ hồ: "Cái gì An Huy tỉnh lị? Cậu không phải người Nam Kinh sao?"
"An Huy tỉnh lị chính là Nam Kinh, anh học địa lí không tốt."
"Cậu lừa quỷ Hư Không à!" Hàn Văn Thanh hung tợn trừng Trương Tân Kiệt một chút, đối phương chỉ nhún vai, cùng Lâm Kính Ngôn cười.
"Đeo kính không người nào tốt." Trương Giai Lạc lườm hai người này, nhỏ giọng lầu bầu.
"Đúng vậy." Hàn Văn Thanh tức giận phụ họa, hiển nhiên vẫn còn ghi thù hành vi lâm trận phản chiến của Trương Tân Kiệt.
"Tiền bối không sợ tôi bỏ thuốc xổ trong trà gừng sao?"
"Cậu dám!" Trương Giai Lạc há hốc mồm trước hành vi vô sỉ này, "Lạc ca nổ đầu chó của cậu!"
"Chậc chậc chậc, " Lâm Kính Ngôn cười mà như không cười nhìn Trương Tân Kiệt, "Này gọi là gì? Trương Tân Kiệt áp tải quà mừng thọ?"
"Đa tạ khích lệ, " Trương Tân Kiệt gật nhẹ, nheo mắt liếc Trương Giai Lạc, "Vậy như Lạc tiền bối gọi là gì? Trương Giai Lạc đại náo Khoái Hoạt Lâm?"
"Các cậu vẫn chưa xong?" Hàn Văn Thanh lườm bọn họ, "Đây là lí do mấy cậu nói Bá Đồ là Sơn Đông hắc bang?"
"Trò gì vậy?"
Trương Giai Lạc tiếp tục trợn mắt há mồm, ngược lại Lâm Kính Ngôn cười vô cùng bình tĩnh: "Sơn Đông hắc bang cũng có gì không tốt đâu, chúng ta ở đây ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn. . ."
"Lại thay trời hành đạo, hành hung Diệp Tu?" Trương Giai Lạc cướp lời.
Khi ấy, mọi người đều cười phá lên, trong phòng vẫn là bầu không khí vui sướng như lúc ném tuyết, Hàn Văn Thanh vỗ bàn, căn dặn: "Được rồi đừng đùa nữa, ăn xong mau về nghỉ ngơi, nên tắm thì tắm nên uống thuốc thì uống thuốc, đừng sinh bệnh để mà chậm trễ việc huấn luyện!"
"Đã biết! Nghe Đại đương gia!"
"Ồn ào cái gì. . ."
"Phải gọi đại ca. . ."
"Nói hay lắm —— ai là nhị ca?"
"Theo tuổi thì hẳn là lão Lâm. . ."
"Đờ mờ! Mấy người nhập vai cũng quá nhanh rồi. . ."
Chú thích:
1. Những câu nói trêu đùa của Trương Tân Kiệt với Lâm Kính Ngôn được lấy từ "Thủy hử"
2. Tát diêm không trung sai khả nghĩ
Vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi
Đây là một điển tích phô bày ra sự tài hoa kiệt xuất của nữ tài tử Tạ Đạo Uẩn (謝道韞). Theo "Thế thuyết tân ngữ", nhân một hôm về mùa đông, tuyết rơi lả tả, chú của Tạ Đạo Uẩn là Tạ An ngồi uống rượu nóng có cả hai cháu là Tạ Lãng (謝朗) và Đạo Uẩn ngồi hầu bên.
Tạ An chỉ tuyết, hỏi: "Tuyết rơi giống cái gì nhỉ ?"
Tạ Lãng đáp: "Muối trắng ném giữa trời"
Thế nhưng, Tạ Đạo Uẩn liền bảo: "Thế mà chưa bằng gió thổi tung tơ liễu"
(Wikipedia)