Hoàn [Song Hoa] Làm sao dùng xem mắt để theo đuổi đối tượng thầm mến

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1

[Song Hoa]
Làm sao dùng xem mắt để theo đuổi đối tượng thầm mến

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: 坑不填完不改名
Thể loại: HE, AU, hài
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune
Tình trạng: Hoàn

Giới thiệu: Hãy nhìn tên truyện kìa. Cái tên đã nói lên tất cả.

1.

"Mày xem kìa... Anh chàng kia lại tới rồi."

Trương Giai Lạc nhìn theo hướng bạn mình chỉ. Thật là, đây đã là lần thứ mấy trong tuần này rồi?

"Hình như là lần thứ ba... Quá thảm, người nhà hối dữ lắm à."

"Tưởng tượng mấy năm sau tao cũng sẽ như vậy là rợn cả người..."

Trương Giai Lạc tưởng tượng một chút, cả người nổi da gà. Cậu bình tĩnh lại, cầm thực đơn đi tới chỗ anh chàng đang không kiên nhẫn nhìn đồng hồ.

2.

Anh chàng đó là khách quen của tiệm. Còn về nguyên nhân vì sao anh khiến nhân viên cửa tiệm phải rùng mình... Trên cơ bản, anh hai ngày xem mắt một lần, mỗi lần một người khác nhau.

Dáng dấp anh nhã nhặn, không phải kiểu ngây thẳng non mặt như mấy minh tinh truyền hình, mà là dạng thành thục ổn trọng. Ngôn từ cử chỉ đều rất tùy tính, có khá nhiều tiền nhưng lại rất điệu thấp. Trương Giai Lạc có lần vô tình nhìn qua đồng hồ trên tay anh. Cậu cảm thấy loại người này tới tiệm của bọn họ là quá hạ thấp bản thân rồi.

Theo lý thuyết, dạng người này hẳn không cần lo lắng chuyện tìm đối tượng. Huống chi mỗi lần tới xem mắt với anh đều là các cô gái xinh đẹp cấp nữ thần. Nhưng anh chàng này rất nghiêm túc biểu hiện thế nào là đi qua vạn bụi hoa, không phiến lá dính thân.

3.

"Anh muốn uống gì?"

"Gì cũng được." Anh không thèm nhìn thực đơn, ngẩng đầu thấy Trương Giai Lạc thì hơi sửng sốt. Anh đổi giọng hỏi: "Cậu có đề cử món nào không?"

"Gần đây chúng tôi mới ra trà hoa hồng, là món nổi tiếng của tiệm, có tác dụng thanh nhiệt dưỡng nhan."

"Cho tôi một bình."

"Vâng." Trương Giai Lạc viết xuống, quay người muốn đi thì bị gọi lại.

"Cậu còn đề cử món nào không?"

"A... Ngài thích đồ ngọt không?"

"Bình thường."

"Trong tiệm có bánh Black Forest, ngài có thể thử. Lớp kem được làm từ sữa ít béo, ăn vào không ngán, vừa vào miệng đã tan. Phần bông lan được làm từ bột nhập khẩu có hàm lượng gluten thấp, rất mềm mại."

"Cho tôi một phần."

Trương Giai Lạc yên lặng viết xuống, đặc biệt hỏi lại: "Một phần?"

"Một phần."

Trương Giai Lạc ở trong lòng điểm một ngọn nến cho cô gái sắp tới.

"Cậu còn đề cử món nào không?"

"Nếu là trà chiều, trà cùng bánh bông lan là đã đủ cho ngài thưởng thức rồi."

"... Được rồi."

4.

"Tao cược thắng rồi, nửa tiếng. Ngày mai mày nhớ đi làm thay tao đó."

"ĐM..." Trương Giai Lạc chỉ có thể có chơi có chịu, ai bảo cậu đánh cược năm phút đâu.

Quá ngây thơ rồi, còn tưởng rằng anh chàng chỉ gọi một phần cho mình ăn, đối phương thấy sẽ bị tức mà bỏ đi. Ai ngờ lại là gọi cho đối phương!

Xem ra tên này cũng không quá ngây thơ.

"Chỉ dùng một bữa trà chiều, không hề giao lưu. Mày nói khi nào hắn mới có thể tìm được đối tượng?"

Trương Giai Lạc trợn mắt nhìn đồng nghiệp, ai thèm quan tâm nha.

5.

Ngày thứ hai, anh chàng lại tới, vẫn là một mình.

"Hôm nay cược cái gì?"

"Cược quần què." Trương Giai Lạc quật lại rồi cầm giấy bút đi tới chỗ người đang nhìn thực đơn. Suy nghĩ cậu phát tán.

Nhiều cô gái như vậy mà không động lòng ai. Chẳng lẽ hắn là gay?

"Cạch." Bút chì gãy một đoạn, phi thường chuẩn xác văng trúng mặt anh chàng.

"Xin lỗi!" Trương Giai Lạc giật nảy mình, mình vừa rồi vậy mà thất thần.

"Không sao, cậu có đề cử món nào không?"

"Ngài có thể chọn phần trà chiều hai người này..."

"Vậy món này đi. Nhưng chỉ có một người là tôi thôi."

A? Một người?

"Xin lỗi... Ngài bình thường đều là hai người nên..." Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy càng nói càng sai, dứt khoát ngậm miệng: "Vậy tôi đề cử món này..."

"Không cần đổi." Anh đóng thực đơn lại: "Cậu ăn chung với tôi."

6.

"Ăn chung con khỉ, tao còn phải đi làm!" Trương Giai Lạc ném giấy bút.

"Bao nhiêu người con gái muốn cũng không chiếm được đó..."

"Tao không phải con gái. Cám ơn."

"Vậy mày đừng đi... Mày cởi đồ làm gì?"

Trương Giai Lạc thay đồ xong, nghiêm túc nói: "Bởi vì tao sợ nha."

7.

Kỳ thật Trương Giai Lạc chính là muốn trốn việc một lát.

Nhưng cậu ăn bánh kem, uống cà phê, hoàn toàn khác biệt với con người ngồi yên đối diện.

"Không ăn?" Trương Giai Lạc bẹp bẹp miệng, phát hiện anh chàng mắt sáng rực nhìn mình.

"Tôi có việc cần cậu giúp."

Ngậm một miệng đầy bánh khiến cậu nuốt cũng không được, nhả cũng không xong. Trương Giai Lạc nhai mấy lần, trong lòng tự nhủ quả nhiên không có bữa ăn nào là miễn phí, nhưng hối hận cũng đã muộn.

"Nói." Rất có phong phạm của một tráng sĩ chặt cổ tay.

Đối phương nhấp một hớp cà phê, nói từ tốn: "Cậu thấy tình huống của tôi rồi đó. Trong nhà hối liên tục. Mỗi lần tôi tới đây, cậu giúp tôi phá rối một chút."

"Không thể được, tôi không muốn bị đuổi giết."

"Có thù lao."

"Tôi không phải là người vì tiền mà không có nguyên tắc."

"Tốt xấu gì tôi cũng ghé cửa tiệm các cậu lâu như vậy. Tôi còn là đàn anh của cậu."

"A?"

"Chúng ta đã gặp qua, giải thi đấu lập trình UACM."

8.

Trương Giai Lạc hồi tưởng một chút, kích động lên: "...Đàn anh? Tôn đại thần!!!"

Năm đó ở vòng phản biện cuối của giải thi đấu lập trình, nhóm Trương Giai Lạc chính là tiếc nuối mà thua bởi nhóm của con người đối điện này - Tôn Triết Bình.

Lúc đó khi Tôn Triết Bình trả lời câu hỏi của ban giám khảo, câu chữ rõ ràng trật tự, lại thêm nét mới mẻ cho việc lập trình. Anh cơ bản trở thành đại thần trong chuyên ngành của bọn họ.

Lúc ấy, Trương Giai Lạc nhìn anh đứng trên đài, cảm thấy anh như phát ra ánh hào quang.

"Anh không mặc âu phục... Tôi không nhận ra..." Trương Giai Lạc nói lời xin lỗi: "Đàn anh mới tốt nghiệp đi... Sao lại phải xem mắt rồi?"

"Chuyện rất dài dòng, tôi sẽ kể cậu nghe sau. Cậu giúp tôi chuyện này được chứ?"

"Có thể, có thể! Đương nhiên có thể!"

9.

"Tiểu Lạc Lạc, có cái này tao không biết có nên nói hay không."

"Không được nói. Cút."

"Không, nghĩ kỹ lại vẫn là không thể không nói. Lạc Lạc, đó giờ tao không biết mày là gay..."

"Ai là gay!" Trương Giai Lạc run tay một cái, "Mày mới là gay!"

"Tao vốn là nha... Hừ, mày không phải gay thì mỗi ngày quấy rối anh Tôn ra mắt làm gì? Mày ra đó anh Tôn nói chuyện với mày còn nhiều hơn nói chuyện với đối tượng xem mắt. Người ta khẳng định cảm thấy không thoải mái."

"Anh ấy là đàn anh của tao, đương nhiên phải giúp rồi! Tao là giúp anh ta thanh lý chướng ngại vật. Làm việc tốt. Hiểu không?"

"Tao cảm thấy trạng thái này của mày... cứ như là fan cuồng của anh ta..."

Trương Giai Lạc lườm hắn một cái, chuẩn bị cà phê xong thì phát hiện Tôn Triết Bình đem nĩa để bên trái chiếc đĩa. Đây là tín hiệu quy ước của bọn họ. Nhưng Tôn Triết Bình không ở bàn ăn, hẳn là đi vệ sinh.

Ai, sao cảm giác giống như lúc mình gọi chó nhà mình đâu.

10.

"Xin chào, đây là món cô gọi." Trương Giai Lạc đặt món ăn xuống, cảm thấy ánh mắt cô gái nóng rực thật đáng sợ.

Nói nhảm, một buổi ra mắt mình chen vào năm lần, có thể không phiền à.

"Lại tới rồi?" Cô gái nghiêng người vén tóc: "Có phải cậu có cảm tình với tôi không? Nếu không sao cứ tới bắt chuyện vậy?"

Trương Giai Lạc nhịn xuống không trợn trắng mắt. Tôi tới bắt chuyện cũng không phải bắt chuyện với cô, nếu có cảm tình cũng là có cảm tình với Tôn Triết Bình đi.

"Tôi nói này, cậu không thấy tôi đang cùng người ta hẹn hò sao? Cậu dạng này... Aizz."

Máu Trương Giai Lạc xông lên não, cậu mỗi lần chỉ đem món ăn lên cùng hỏi cảm nhận của khách, cũng không có làm gì khác người: "Cô có lẽ đã hiểu lầm..."

"Triết Bình!" Nữ nhân đột nhiên kêu to: "Hắn khi dễ tôi!"

Trương Giai Lạc ngơ ngác quay lại đằng sau. ĐM. Đàn anh, anh quay lại rồi.

11.

"Sao?"

"Hắn thừa dịp anh không ở đây động tay động chân với tôi!" Cô gái la hét lớn tiếng giống như sợ người khác nghe không được.

Tay Trương Giai Lạc nâng mâm lúng túng giơ lên không, nhìn thoáng qua giống như có chuyện thật.

"Cô hiểu lầm rồi..." Trương Giai Lạc trong lòng tự nhủ hôm nay liền từ chối giúp đỡ Tôn Triết Bình, giúp thì giúp, nhưng ra chuyện như vậy ai lại muốn dính dáng tới.

"Đừng nói nữa." Tôn Triết Bình ngắt lời cậu, nói với cô gái: "Cô hiểu lầm, cậu ta là tới tìm tôi."

Tôn Triết Bình đột nhiên kéo bả vai Trương Giai Lạc.

"Cậu ấy là bạn trai tôi."

12.

"Trương Giai Lạc đâu?"

"Đang ở phía sau bình tĩnh lại..."

"Đột nhiên bị biến thành gay khẳng định rất khó chịu..."

"Tao cũng không ngờ tới..."

Trong phòng nghỉ, Trương Giai Lạc phi thường tỉnh táo bưng lấy cà phê, uống một ngụm lại một ngụm.

"Đàn anh, lúc trước anh cũng không nói muốn tôi giả bộ làm bạn trai anh."

"Nếu không thì cậu sẽ bị hiểu lầm là táy máy tay chân."

"Tôi bây giờ bị hiểu lầm là gay."

"Cậu có bạn gái sợ chuyện này?"

"Tôi không có bạn gái! Anh làm vậy sau này làm sao tôi kiếm bạn gái được!" Trương Giai Lạc phát điên.

Tôn Triết Bình nhìn cậu một hồi, khóe miệng còn mang theo một chút ý cười.

"Anh còn cười!" Trương Giai Lạc hận không thể đi lên đánh anh, bởi đối phương còn có một chút hào quang thần tượng trong lòng mình nên cậu mới không làm vậy.

"Chỗ này nếu có bạn gái cậu thì hai người đã cặp với nhau lâu rồi, nếu là bạn gái sau này mới có thì sẽ không biết chuyện này từng xảy ra."

"Móa! Anh còn lý luận!"

Một chút hào quang thần tượng cuối cùng của Tôn Triết Bình rốt cuộc tiêu tán. Trương Giai Lạc xắn tay áo muốn đánh người, lại bị Tôn Triết Bình ngăn cánh tay đè vào tường.

13.

Khuôn mặt đột nhiên phóng đại, cùng với tiếng hít thở thật gần.

"Cậu đừng làm loạn." Tôn Triết Bình ghé sát vào người cậu. Thanh âm trầm thấp hơn bình thường, âm cuối lại hơi nâng lên, nghe ra vài phần gợi cảm.

Trương Giai Lạc bị một màn này làm cho ngơ ngác. Câu nói đầu tiên khi cậu bình tĩnh lại là: "ĐM, đàn anh, tôi mới phát hiện giọng của anh thật dễ nghe."

"..." Tôn Triết Bình bó tay, đành buông cậu ra.

Đạt được tự do, Trương Giai Lạc bình tĩnh hơn. Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Tôn Triết Bình không phải không có lý.

"Cậu giả bộ làm bạn trai tôi, ngăn cản mấy cô gái kia một chút là được. Không cần làm lớn chuyện."

"Anh không sợ bọn họ nói với người nhà anh sao?"

Tôn Triết Bình nhún nhún vai: "Bọn họ ai cũng có lòng tự trọng cao, khẳng định không muốn thừa nhận mình từng xem mắt một gay, càng sẽ không nói với người khác."

Trương Giai Lạc do dự: "Tôi suy nghĩ một chút."

"Chỉ là làm bộ dáng, đàn em, giúp đàn anh lần này đi. Về sau có chuyện gì cứ nói với tôi."

"Tôi có một cái lỗi lập trình kiểm tra không ra!" Ánh mắt Trương Giai Lạc sáng lên, cậu bị kẹt ở vấn đề này rất lâu rồi.

"..." Cậu thật sự nói à.

"Được. Những chuyện này hỏi tôi là được. Về sau cậu gặp vấn đề gì trong lúc lập trình tôi bao hết. Về việc giả làm bạn trai..."

"Được!" Trương Giai Lạc quyết định thật nhanh, do dự một chút nói tiếp: "Nhưng nếu tôi có người mình thích thì lập tức không làm nữa."

14.

"Xin lỗi, quên giới thiệu. Đây là bạn trai tôi. Chúng tôi sắp đi xem phim." Xem mắt chưa được hai mươi phút, Tôn Triết Bình nhanh chóng nói tạm biệt, mò lấy Trương Giai Lạc trốn đi.

"Khoan đã!" Trương Giai Lạc vừa bị mang lên xe liền xù lông: "Anh đi thật à?!"

"Diễn phải diễn cho trót, xem một bộ phim, đốt thời gian."

Trương Giai Lạc nghĩ thầm cô gái kia ở trong tiệm, cậu cũng không quay lại được. Coi một bộ phim xong quay lại chắc cô nàng cũng đi rồi.

"Được."

15.

Tôn Triết Bình cả người đều cứng đờ.

Không phải vì khẩn trương, mà là vì duy trì một tư thế trong khoảng thời gian dài.

Trương Giai Lạc vô rạp được nửa tiếng liền ngủ thiếp đi dựa vào vai anh. Tôn Triết Bình tim đập nhanh lại không dám động đậy. Sau một tiếng, anh cảm thấy phần cơ thể từ cổ trở xuống đều không thuộc về mình nữa.

Hô hấp Trương Giai Lạc rất ổn định. Dù rạp chiếu phim có ồn ào hay không cũng không ảnh hưởng tới cậu. Cậu hẳn là rất mệt.

Cho dù cảm thấy lấy danh nghĩa đàn anh mà lôi kéo cậu có chút hèn hạ, nhưng Tôn Triết Bình không nghĩ ra cách khác. Anh cùng Trương Giai Lạc lần đầu gặp nhau là rất lâu trước lần Trương Giai Lạc biết đến. Mà lần đầu gặp mặt, anh vừa gặp đã động tâm.

Tiếc là bởi vì đề cương luận văn mà không có thời gian theo đuổi người ta. Sau khi tốt nghiệp, anh rốt cuộc tìm được cơ hội, sau đó chuyện xem mắt, chuyện cô gái gây sự, cũng đều là sắp đặt trước.

"Trương Giai Lạc..." Tôn Triết Bình đưa tay sờ mái tóc của cậu, mềm mềm, khiến anh có chút không muốn buông tay.

16.

"Phim... tới đâu rồi?" Trương Giai Lạc dụi dụi mắt, nhìn thấy phần kết phim hơi giật mình: "A... tôi mới ngủ có một lát?"

"Cậu ngủ hết cả bộ phim..."

"A?"

"Đi thôi, đi ăn tối."

"Tôi phải quay lại làm việc."

"Tôi giúp cậu xin nghỉ rồi, ăn xong tôi đưa cậu về."

17.

Vì sao lại biến thành mối quan hệ mập mờ thế này?

Trương Giai Lạc nhai bò bít tết trút giận, hoàn toàn nếm không ra hương vị.

Lúc đầu Tôn Triết Bình nhờ giúp đỡ, Trương Giai Lạc đúng là bởi vì tình nghĩa mà đáp ứng.

Cậu không ngờ rằng, bản thân cũng dần chấp nhận mối quan hệ này. Từ một người đứng xem, cậu trở thành người đứng bên Tôn Triết Bình.

Thế nhưng sau đó thì sao? Giả bộ làm bạn trai, xem phim, ăn tối, những điều này cũng không phải bởi vì thỏa thuận mà có thể làm ra tới. Vấn đề lập trình? Cậu chỉ là muốn tìm lý do mà thôi, cậu đâu phải ngốc.

Điều khiến cậu tuyệt vọng là cậu muốn đáp ứng, vô cùng vô cùng muốn, nhưng không muốn làm bộ.

Vcl, mình vậy mà lại cong! Trương Giai Lạc tuy ngu ngơ, nhưng cậu còn có thể phân biệt được sùng bái và động lòng. Cậu chính là thích Tôn Triết Bình, thích đàn anh, thích người trước mặt này.

Từ khi nào thì cậu thích Tôn Triết Bình? Không không không, không được, anh là thẳng, anh vẫn còn xem mắt. Mặc dù anh không có cảm giác đối với những cô gái kia, nhưng anh không nhất định là cong. Lúc ở trường, anh có bạn gái không? Có hay không? Lúc ấy cậu sùng bái anh như vậy, sao không hỏi thăm một chút, toàn dành thời gian coi anh lập trình! Thật muốn tát bản thân lúc đó một cái...

"Trương Giai Lạc..."

"Tôi không có đoán anh có bạn gái hay không!"

18.

Mình nói cái gì vậy!

"Tôi không có..." Tôn Triết Bình trả lời, sau đó hào hứng hỏi: "Cậu muốn giới thiệu cho tôi?"

"Không không không, tôi chẳng qua là cảm thấy... anh từ chối nhiều cô gái xuất sắc như vậy, khẳng định là có người trong lòng." Trương Giai Lạc tìm được lý do: "Nếu không, sao không thử một chút đâu?"

"Đúng vậy."

Thừa nhận? Thừa nhận!

Còi báo động của Trương Giai Lạc kêu vang, núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt cậu không đổi sắc: "Tôi biết người đó không?"

Tôn Triết Bình nhấp miệng hai lần, nghĩ một hồi, cuối cùng nói: "Biết, cùng chuyên ngành với chúng ta."

19.

Ngành lập trình? Nữ sinh ngành lập trình chỉ có mấy người, không quá khó đoán.

"Là khóa nào?"

"Khóa của cậu."

...Khóa mình... Còn mười nữ sinh.

"Lớp thì sao?"

"Lớp của cậu."

Lớp mình? Lớp mình chỉ có hai nữ sinh...

"Buộc tóc phía sau, tóc dài ngang vai, cười lên rất tươi. Biết chơi bóng rổ, tâm địa thiện lương."

"A?" Trương Giai Lạc đột nhiên không đối chiếu ra được là ai. Cậu hơi sửng sốt.

"Nhân duyên rất tốt, thành tích cũng không tệ, từng cùng tôi tham gia một giải thi đấu lập trình."

"Lớp tôi không có nữ sinh nào từng tham gia giải thi đấu lập trình nha?"

"Giải nhì, là đội trưởng của nhóm."

20.

Cái nĩa Trương Giai Lạc rơi xuống đất. Vẻ mặt khó miêu tả.

Tôn Triết Bình lần cuối nhìn thấy cậu kinh hoảng, là vào lần đầu tiên gặp mặt. Ở cửa trường học, Trương Giai Lạc đụng ngã ly nước trên tay một nữ sinh, làm ướt cả người cậu.

Đó là một ngày chào đón người mới vào mùa hè, Tôn Triết Bình đứng ở cổng duy trì trật tự. Anh nhìn giọt nước nhỏ từ cằm Trương Giai Lạc xuống cổ áo sơ mi trắng, thấm ướt một mảnh, ẩn ẩn lộ ra màu da. Nước làm ướt đuôi tóc trên vai cậu, khiến mái tóc bệt thành từng mảng.

Người bị ướt kinh hoảng lui một bước, vẩy tóc, bận bịu đem laptop trên tay mình nâng cao cao, sợ bị dính nước. Trong mắt Tôn Triết Bình, động tác này thật ngây thơ đáng yêu.

Sao lại khiến người tâm động đâu.

Không ngờ lại là đàn em của mình. Lúc anh thấy cậu ở sân bóng rổ, cậu còn đang biểu diễn đi bóng qua người. Cậu mang theo nụ cười thỏa mãn, còn có mấy cái răng trắng sáng.

Ở trận chung kết cuộc thi lập trình, cậu mặc âu phục, khuôn mặt nghiêm túc khiến anh không thể rời mắt.

Đại khái là giống câu nói của người xưa, bắt đầu từ dung nhan, thua bởi tài hoa, trung vì nhân phẩm.

Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm.*

* Mình thấy câu này hay nên để nguyên. Đại ý là lần đầu gặp đã yêu. Lần hai gặp lại yêu.

21.

"Tôi ăn no rồi!" Trương Giai Lạc bối rối bỏ dao xuống rồi đứng lên. Ghế ngồi bị đụng trượt ra sau. Khi bước ra, cậu còn đụng trúng chân ghế. Cậu đau cực, khập khiễng nhanh chóng rời đi.

"Tôi đưa cậu về!"

Tôn Triết Bình ý thức được nếu như bây giờ không đuổi theo, anh có thể sẽ không bao giờ theo đuổi được Trương Giai Lạc. Anh lập tức đứng dậy, vừa bắt được cánh tay Trương Giai Lạc liền bị đối phương hất ra.

Trương Giai Lạc tăng tốc chạy ra ngoài. Tôn Triết Bình chạy đuổi theo một đoạn, rốt cục kịp chặn lại cậu trước khi cậu băng qua đường. Anh đem cậu đè đến trên tường.

"Trương Giai Lạc!"

"ĐM, Tôn Triết Bình anh có bệnh a! Anh anh anh anh anh... Vậy anh còn xem mắt cái gì! Còn trước mặt tôi!" Trương Giai Lạc nói không lựa lời: "Anh anh anh ỷ tôi sùng bái anh thích anh nên anh chơi tôi à?"

Tôn Triết Bình nghe nửa ngày mới tìm được trọng điểm: "Thích tôi...? Trương Giai Lạc, có phải cậu đang mắc cỡ..."

"Mắc cỡ cái đầu anh! Tôi đang rất tức giận!" Trương Giai Lạc nhấc chân muốn đá văng anh, lại không nỡ đạp, chỉ có thể thu hồi lại: "Anh thả tôi ra."

"Không được, cậu sẽ chạy mất."

"Tôi không chạy."

"Thật chứ?"

Tôn Triết Bình chậm rãi buông ra bả vai Trương Giai Lạc. Trương Giai Lạc hoạt động một chút bả vai, co chân liền chạy.

22.

Tôn Triết Bình tay mắt lanh lẹ ôm lấy Trương Giai Lạc. Lần này mặc cho Trương Giai Lạc kêu to, nói cái gì anh đều không buông tay.

"Thật xin lỗi, tôi không nên gạt cậu. Xem mắt đều là tìm người diễn. Tôi chỉ muốn tìm lý do tiếp cận cậu, được gần cậu hơn. Xin lỗi, Trương Giai Lạc. Tôi thích cậu. Tha thứ cho tôi, hẹn hò với tôi có được không?"

Tôn Triết Bình thề bao nhiêu tài ăn nói cả đời này của anh đều được dùng vào lúc này để xin lỗi và theo đuổi Trương Giai Lạc.

Người trong lòng rốt cục không vùng vẫy nữa, nhưng Tôn Triết Bình vẫn không dám buông tay.

Hai người trầm mặc thật lâu. Cuối cùng, người trong lòng bỗng nhúc nhích.

"Chấm dứt đi." Trương Giai Lạc buồn bực nói một câu.

23.

Tôn Triết Bình luống cuống. Sau khi buông ra Trương Giai Lạc, anh nắm chặt bờ vai của cậu, mặt đối mặt với nhau.

"Trương Giai Lạc, tôi thật không phải cố ý lừa cậu làm bạn trai tôi..."

Với ánh mắt bình tĩnh, Trương Giai Lạc đẩy tay anh ra: "Tôi nói rồi. Khi tôi có người trong lòng thì không đóng kịch nữa. Hiện tại tôi có, việc giả làm bạn trai anh cũng nên kết thúc."

Cậu ngẩng đầu, không tình nguyện hôn khóe môi Tôn Triết Bình: "Lần sau không được vậy nữa."

24.

"Anh chàng đó lại tới..."

Trương Giai Lạc nghe xong không nói lời nào, chỉ là cười cười. Khi quay người lại, cậu phát hiện đối diện Tôn Triết Bình có rất nhiều cô gái, còn có người gây sự lần trước. Người đó còn nháy mắt chào hỏi với cậu.

"Cô ta muốn giải thích với cậu." Tôn Triết Bình bất đắc dĩ buông tay.

"Các cậu rốt cuộc cũng cùng một chỗ." Cô nàng đã ăn hết hai miếng Black Forest: "Tôi chỉ là đến giải oan cho bản thân. Muốn tôi đóng vai người đàn bà đanh đá cũng quá gây khó dễ cho tôi rồi... Thật ra, tôi càng thích kiểu người giống Trương Giai Lạc..."

"Cô có thể đi." Tôn Triết Bình lạnh lùng ra lệnh.

Cô gái hung hăng nuốt miếng bánh cuối cùng, trừng mắt liếc anh: "Qua sông đoạn cầu! Đáng khinh bỉ!"

25.

"Về sau cậu có tính toán gì không?

"Sau khi tốt nghiệp chắc tôi sẽ come out với người nhà..."

"Cuối tuần này cậu rảnh không?"

"Có, có việc?"

"Cha mẹ tôi muốn gặp cậu."

Trương Giai Lạc như bị điện giật: "Tôi... tôi... tôi đi mua bộ đồ tây..."

"Cậu không phải có một bộ sao? Lúc tranh tài."

"Đó là mướn..."

"Vậy cậu mặc áo sơ mi trắng lúc cậu nhập học đi. Cái đó cũng đẹp mắt."

Tôn Triết Bình gãi bụng của Trương Giai Lạc. Xúc cảm không tệ khiến tâm tình của anh cũng không tệ.

"Lần đầu gặp mặt tôi đã thích cậu. Đây là một câu chuyện dài. Cậu có muốn nghe không?"

- Hoàn -
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Lần đầu beta 1 truyện mà lo cười mãi, vừa cười vừa beta. Xong đến cuối thì me like: what? Hết/beta nhanh thế?

Quả thật siêu cute! Đại Tôn thể hiện cái trình thổ hào của mình, ko phải thanh xuân vườn mà còn hơn hẳn thanh xuân. Nhất là sidekick của ổng, đếm sơ có ít nhất 6-10 cô chân dài xinh đẹp. Wow!!!!!
 

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#3
Em chưa đọc kỹ lắm nhưng em cảm thấy nên thay 'ra quỹ' = come out, còn có chỗ 'Con người bị ướt...' nên bỏ chữ 'con' đi a. Fic hảo dễ thương ?
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#4
Em chưa đọc kỹ lắm nhưng em cảm thấy nên thay 'ra quỹ' = come out, còn có chỗ 'Con người bị ướt...' nên bỏ chữ 'con' đi a. Fic hảo dễ thương ?
Cám ơn góp ý của em :love: Chị chỉnh cái thứ 2 rồi. Còn cái thứ 1 chị muốn để vậy tại nó Việt hơn.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
Ẳng ẳng cute vô đối :love::love: dịch quá mượt Kata ơi, làm nổi cái chất cute cute mà ngốc ngốc của Lạc lắm :love::love::love:
Còn Đại Tôn tui đã quỳ với cái trò đường cong cứu quốc này của ổng rồi Orz like cho ổng cái sự phản ứng siêu nhanh, nào dụ ngồi chung ăn chung nào đè tường nào ôm, nào nắm bắt trọng điểm, bạn trai lực max (y)

Thánh thính Tôn Triết Bình!!
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#6
Trời ơi quắn quéo =)) đọc trộm trong giờ làm việc mà ko khép dc mồm hihihi. Tôn tự nhiên mất công tán tỉnh làm j, anh nhìn 1 cái chúng em xin OTZ hết rồi ? Lạc ta còn dễ đổ hơn ý chứ =))
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#7
Chu choe muốn chớt!!!!

Tôn đại đại, diễn viên đóng thế của anh cũng cực phẩm quá rồi...
 

Bình luận bằng Facebook