Hoàn Mùa một - Vẫn là thiếu niên

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1



[ Mùa một ] Vẫn là thiếu niên

Editor: Ú
Beta: Lãi- thượng thần không chưn không đầu không đuôi


Nhân vật: Diệp Tu, Ngô Tuyết Phong : Gia Thế; Hàn Văn Thanh- Bá Đồ; Ngụy Sâm, , Phương Thế Kính- Lam Vũ; Lâm Kiệt -Vi Thảo; Trương Lâm, Quách Minh Vũ- Hoàng Phong; Trương Giản - Tru Tiên.​


_______________________
Nhắc cho mọi người nhớ trước khi đọc.

Phương Thế Kính đội trưởng đời thứ 2, đội phó đời đầu của Lam Vũ, tuyển thủ tự do hoàng kim, là người thứ 2 sau Diệp Thu có thể chơi mọi nghề ở đẳng cấp chuyên nghiệp. Từng dùng Sách Khắc Tát Nhĩ trước khi giao lại cho Dụ Văn Châu.

Quách Minh Vũ, tuyển thủ cấp Thần đời đầu, sánh ngang với Diệp Tu và Hàn Văn Thanh, chủ nhân đời đầu của Quét Đất Dâng Hương, danh hiệu Đấng Trừ Tà, đội trưởng đời đầu của Hoàng Phong, Á quân mùa đầu. Giải nghệ mùa 3.

Lâm Kiệt, đội trưởng đời đầu của Vi Thảo, chủ nhân đầu tiên của Vương Bất Lưu Hành, trình độ không quá suất sắc nhưng được đội viên kính trọng vì nhân cách đẹp. Giải nghệ mùa 2 hoặc 3.

Ngô Tuyết Phong, đội phó đầu tiên của Gia Thế, là con người "không thể không giết nhưng không thể giết của Gia Thế". Lối đánh mờ nhạt nhưng vô cùng quan trọng, đóng góp lớn cho 3 quán quân của Gia Thế, giải nghệ mùa 3 khi còn đang ở đỉnh cao.

Trương Giản là tuyển thủ chuyên nghiệp thời sơ khai của liên minh, lúc đó làm đội trưởng chiến đội Tru Tiên, liên tục 2 năm dẫn dắt chiến đội Tru Tiên lót đáy trong giải đấu. Trình không thấp, sau khi Tru Tiên bị nock-out đã khướt từ lời mời của các chiến đội khác, tiếp tục ở lại Tru Tiên, tới mùa 9 rồi vẫn gắn bó cùng Tru Tiên.


_______________________​

Những tuyển thủ mùa đầu của Liên Minh hầu hết đều có quen biết nhau từ trước trong game. Cặp túc địch Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên còn là truyền kỳ của khu một. Khi nghe tin hai người đều lần lượt gia nhập chiến đội đi đánh giải chuyên nghiệp, mọi người rủ nhau đánh cược xem hai người đó có vừa thấy nhau liền lao vào chiến không?

Sau khi bọn họ nhìn thấy Hàn Văn Thanh

Không hẹn nhau mà cùng chuyển qua cân nhắc xem có nên hảo tâm quyên góp cho Diệp Thu ít tiền mua bảo hiểm tính mạng hay không?

“Hình như ẩu đả, đánh nhau không có trong điều khoản bồi thường của bảo hiểm đâu” Lâm Kiệt tỉnh táo chỉ ra mấu chốt vấn đề.

“Trường hợp đó chắc chắn không thể coi là đánh nhau hay ẩu đả” Quách Minh Vũ ở bên nghiêm túc phát biểu “Đó là đơn phương chà đạp”.
Trương Lâm nhìn cái thân thể nhỏ bé của Diệp Thu, lòng không khỏi cảm thấy có chút thương cảm thay.

Chung quy lúc đầu, người cướp boss của Mưu Đồ Bá Đạo không chỉ có mỗi Vương Gia Triều, công hội nhà họ cũng góp vui không ít lần.

Nếu Hàn Văn Thanh có tìm hắn tính sổ, hắn chọn cách đẩy Quách Minh Vũ ra đầu tiên làm khiên thịt, nhìn cậu ta cũng có vẻ khá cường tráng…
“Quyết định vậy đi!” Trương Lâm tự cảm thấy bản thân quá sáng suốt.

Bộ dạng Hàn Văn Thanh tuy rằng nhìn có chút hung dữ, tính tình có hơi nóng nảy nhưng trên thực tế không tới mức giống pháo nổ, đụng một tí liền bùng cháy như lời đồn đại . Phần lớn thời gian hắn đều ngồi trầm mặc một bên, lặng lẽ uống nước trái cây.

Thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu thân thể đương nhiên không thể tính là cường tráng, nhưng quả thật so với cái đám trạch nam suốt ngày mài mông trước máy tính chơi game, trên người không được mấy tầng cơ kia thì có thấy đã cường tráng hơn rất nhiều. Lại thêm cái bản mặt đen như than không lúc nào thay đổi làm cho bộ dạng Hàn Văn Thanh thực sự có chút dọa người.

Nhưng nếu cùng người khác đấu võ mồm, Hàn Văn Thanh liền triệt để biến thành cọp giấy. Phong cách trước sau như một được thể hiện rõ, bao năm rồi mà vốn từ mắng người của Hàn Văn Thanh vẫn chỉ vỏn vẹn có ba câu “nhàm chán”, “ấu trĩ”, “bớt nói nhảm”. So với Diệp Thu - kẻ có thể dùng câu chữ đem người sống bức tới chết hay Ngụy Sâm- ông tổ của những lời rác rưởi, trong 5 câu có thể khiến 18 đời tổ tiên nhà người khác muốn đội mồ sống dậy chửi thay, thì lời nói của Hàn Văn Thanh không khác gì trứng nước đấu với vịt mẹ.

Thay vì nói, Hàn Văn Thanh thích trực tiếp dùng hành động hơn.
Dĩ nhiên hành động ở đây không phải là đánh người, bằng không làm sao Diệp Thu cùng Ngụy Sâm có thể toàn vẹn mà sống tới mùa mười rồi ôm mất cái quán quân trước khi giải nghệ. Theo như Trương Lâm phân tích, vì Hàn Văn Thanh đã “buông bỏ đồ đao, tu thân dưỡng tính” mới không cùng hai tên mặt dày kia so đo.

Nếu có thể giải quyết trên sân đấu tuyệt đối sẽ không dùng miệng giải quyét. Một trận đấu giải quyết chưa xong liền chiến tiếp trận 2, trận 3.

Khi đó bọn họ còn là thiếu niên, sinh lực dồi dào, buổi tối rủ nhau lén lút lên mạng, mài mông cả đêm, vậy mà sáng hôm sau đứng dậy vẫn có thể khỏe như trâu.

Hàn Văn Thanh là kiểu người vô cùng kiên định, khi hắn đã xác định được mục tiêu, trước mắt hắn sẽ luôn có một con đường, một con đường hắn theo tới cùng. Hàn Văn Thanh không quan tâm mình đã đi được bao xa, trên đường đi là trải đầy hoa tươi hay mọc đầy gai nhọn; hắn thậm chí còn chẳng để tâm xem trên thân thể đã có bao nhiêu thương tích. Chỉ một mực kiên cường tiến về phía trước… tuyệt không quay đầu.

Đa sầu đa cảm- những từ ngữ đầy sự ủy mị đó chưa bao giờ dùng để miêu tả Hàn Văn Thanh. Dù tên hắn đúng chuẩn “thanh niên nghệ sĩ thường ngồi góc quán café, ngửa cổ 45 độ nhìn trời". Cái tên này cho hắn đúng là một sự phí phạm.

Quách Minh Vũ từ lần đầu thấy cái tên Hàn Văn Thanh đã luôn nghĩ đội trưởng của Bá Đồ là một tiểu mỹ nhân dáng vẻ yêu kiều, tóc dài thướt tha. Ngay cả khi đã biết đó là người cầm Đại Mạc Cô Yên vẫn một mực tin rằng vì người ta là một em gái xinh đẹp nên mới phải dùng tài khoản nam để tránh bớt phiền phức.

Cho tới khi hắn được thấy tận mắt hai cánh tay săn chắc của “mỹ nữ” Hàn Văn Thanh.
Tôi - tên thật Quách Minh Vũ - lên án những hành vi tên thật cùng người không tẹo liên quan như này.

Liên Minh ngay từ mùa đầu đã không được mấy mống gái, mọi người với cái việc “âm suy dương thịnh” này cũng đã hết hi vọng. Chỉ biết nhìn Quách Dương và Trương Lâm mà ghen tị tới đỏ con mắt, cũng bởi đội chủ lực chiến đội Hoàng Phong có một em gái, chơi mục sư, tài khoản là Thiên Sứ Dịu Dàng.

Giữa một đám đực rựa có đúng một mống em gái nhỏ, nghiễm nhiên trở thành bảo bối, được nâng như trứng hứng như hoa. Liên minh lúc này không hiếm đầu trâu mặt ngựa, hành xử không tốt. Thấy đồng phục của em gái còn là váy ngắn liền huýt sáo trêu chọc. May cho tên đó không bị Quách Minh Vũ nghe được, nếu không đảm bảo Quách Minh Vũ đem tên đó tẩn ngay tại chỗ cho đủ ba bảy hai mốt trận mới thả đi. Cậu tuyển thủ kia bị Quách Minh Vũ trên sân đấu hành hạ không biết bao nhiêu phần thảm, đấu đoàn đội cũng bị Hoàng Phong cho xms nick đầu tiên. Không chỉ có mỗi Hoàng Phong, mấy tuyển thủ nhà Gia Thế, Vi Thảo, Bá Đồ đều bổng dưng rất ăn ý nhau mà vô game tìm 101 clone của cậu tuyển thủ đó thay phiên hành ra bã. Tận đến khi cậu trai hướng nữ tuyển thủ nhà Hoàng Phong mà xin lỗi vẫn bị mấy người kia nhìn bằng nửa con mắt.

Lúc mới bắt đầu, các quy định của Liên Minh vẫn chưa được hoàn thiện, không phải chưa từng thấy các kiểu tuyển thủ dùng đủ mọi chiêu trò gây ảnh hưởng đến tâm lí đối thủ. Quách Minh Vũ thuộc tuýp người coi cái ác như kẻ thù, thấy mấy cái trò chơi bẩn đó hắn chỉ hận không thể dùng gậy gõ lên đầu mỗi tên một gõ. Nóng tính vậy nhưng vốn từ mắng người của Quách Minh Vũ cũng không hơn được Hàn Văn Thanh là bao, mắng người cũng chỉ biết có mỗi một câu “thứ đầu gỗ lớn mật”, bị khiêu khích vài câu liền bùng cháy.

Hắn mỗi khi nóng lên, đầu óc liền hóa lừa, lâu lâu lại cùng Hàn Văn Thanh tay không sáp lá cà hay ngồi khua mồm múa mép trước mặt Ngô Tuyết Phong.

Trước đây có lần Diệp Thu bị một phóng viên có chỗ dựa lớn đem chặn ở WC nam, nhất quyết muốn chụp bằng được dáng vẻ thật sự của người điều khiển Nhất Diệp Chi Thu để làm một tin tức động trời. Ai ngờ vô tình để Quách Minh Vũ thấy được, không khách khí gì mà vén tay áo làm thẳng một đấm vào mặt tên phóng viên đó, cả mắt kính trên mặt cũng tan tành theo.

“Con mẹ nó cái thứ đầu gỗ lớn mật! Không cho chụp mà còn muốn ép người khác, đừng hòng hôm nay lão tử để yên cho mày.” Nếu không phải Trương Lâm và Diệp Thu cố hết sức ngăn hắn lại, có khi tên phóng viên đó ít nhất còn phải bay mất vài cái răng nữa.

Tên kia về viết báo tố cáo Quách Minh Vũ uống rượu say đánh người, phê phán nhân phẩm của các tuyển thủ e- Sport chuyên nghiệp. Quách Minh Vũ bị ông chủ chiến đội lôi vào văn phòng mắng cho một trận. Hắn vậy mà còn cà lơ phất phơ, chẳng thèm để ý tới lời ông chủ còn buông một câu “Lần sau còn thấy nữa, lão tử nhất định đem tên đó đánh cho nhừ xương”. Ông chủ chiến đội tức run cả người, kém tí nữa thì tăng xông tại chỗ.

Tên phóng viên kia, mượn sức mạnh của truyền thông, cố ý xé to chuyện kia, dư luận đối với Quách Minh Vũ càng lúc càng bất lợi. Chiến đội Hoàng Phong thậm chí còn có ý định ép buộc Quách Minh Vũ, không cho hắn lên sân cho tới khi mọi chuyện được giải quyết êm xui. Lúc sau Gia Thế họp báo làm sáng tỏ sự thật, hơn nữa còn còn công khai đối với tòa soạn nơi tên phóng viên đó làm việc gây khó dễ.

Không ít người nói rằng Gia Thế quá ngu ngốc, nếu Quách Minh Vũ bị cấm thi đấu thì coi như con đường chạm tay vào quán quân của Gia Thế đã bớt được một đối thủ mạnh rồi. Diệp Thu đối với người đó trả lời : “Phải chăng anh quá xem thường tôi hay quá xem thường Gia Thế ? Có Quách Minh Vũ hay không thì quán quân cũng nhất định về tay Gia Thế.”

Quách Minh Vũ nghe mà bĩu môi một cái: “Cái tên đầu gỗ đó mạnh miệng vậy, không sợ cắn phải lưỡi sao?” Miệng nói vậy mà trên mặt không giấu được ý cười.

Tương phản với Quách Minh Vũ tính cách dễ nổi nóng, lại hay xù lông, thì tính cách Trương Lâm lại mười phần rề rà, chậm chạp. Nhân vật Tồn Tại Mong Manh trên tay hắn quả nhiên danh xứng với thật, là một chuyên gia đạn dược vô cùng phiền nhiễu, đấu pháp không có bao nhiêu hoa lệ rực rỡ nhưng cứ tại thời điểm mấu chốt lại nhảy ra, cho đối thủ một trận nổ banh xác, răng rơi đầy đất.

Cung phản xạ của Trương Lâm so với người thường dài hơn không ít, Quách Minh Vũ thường ăn cơm xong đi được mười mấy mét rồi quay đầu lại nhìn thấy Trương Lâm vẫn đang rề rề lê từng bước, biết hắn nhìn còn dư hơi cười cười :” Lão Quách, anh nóng vội làm gì?”

Con người Trương Lâm tuy rằng có hơi chậm chạp, bình thường luôn là cái dáng vẻ cười tít mắt không có gì đáng chú ý, nhưng ở trên sân đấu, bất cứ ai coi thường sự tồn tại của hắn đều nhận phải kết đắng. Phương Thế Kính nhận xét Trương Lâm trên sàn đấu tựa một con nhện khổng lồ, vô cùng nhẹ nhàng từ tốn mà giăng ra một tấm lưới khổng lồ, tưởng như không hề có sức uy hiếp nhưng từ lúc nào đã đưa người khác vào vòng vây khốn. Quách Minh Vũ thường thẳng thắng phát biểu: “Tồn Tại Mong Manh chính là tấm khiên bảo vệ tốt nhất của Quét Đất Dâng Hương.”

Mỗi lần Quách Minh Vũ bắt đầu bướng bỉnh, Trương Lâm liền giở trò đánh Thái Cực Quyền khiến người ta đầu óc quay cuồng, bán người còn lừa họ họ ngồi đếm tiền thay mình.

Trương Lâm cùng mấy người mùa một quan hệ không tệ, cả mấy tuyển thủ không để lại mấy ấn tượng như Trương Giản hắn cũng không hề coi thường hay xem nhẹ. Vậy mà khi giải nghệ liền bặt vô âm tính, một chút tin tức cũng không có. Nói hắn chậm chạp, ôn hòa nhưng lúc rời đi lại là kẻ dứt khoát nhất.

Tính cách hắn không hề tính là lạnh nhạt, chẳng qua cách giải quyết quá thẳng thắn, rõ ràng mà thôi, nếu bỏ thì thương mà vương thì tội, không bằng dứt khoát ra đi, dứt khoát làm lại từ đầu.

Trừ đi Hàn Văn Thanh thì trụ lại được với sàn đấu lâu nhất là Diệp Thu. Hắn lý lịch là một sự bí ẩn nhưng cuộc đời đánh giải của hắn chính là một truyền kỳ, mà cái truyền kỳ này vang dội tới mức làm đám lão già đã giải nghệ này ghen tị đỏ con mắt. Thời gian đối với cái tên thiên tài này cũng quá sức ưu ái đi. Từ lúc khu một mới mở, hắn đã là tên Hỗn Thế Ma Vương, thêm cái tên thiện xạ đi cùng kia, cả hai thành cặp đôi phá hoại của khu một. Thời điểm đó dân chúng không biết bị chúng cho vào tròng biết bao nhiêu lần, cứ hứng lên lại lừa gạt đám người chơi lương thiện như bọn họ.

Nhắc tới Diệp Thu, người người nhà nhà chỉ hận không thể đem hắn lột da cắt thịt, nhưng cũng không ai nghe tên hắn mà không ôm lòng bội phục.

Đấu thần Nhất Diệp Chi Thu khi đó không chỉ là cái tên thương hiệu của Vinh Quang, thậm chí đối với người ngoài giới khi nghe tới cái tên này bất giác cũng sẽ thấy rất quen tai. Hắn không tới mức bách chiến bách thắng, nhưng mãi luôn là ngọn núi sừng sững không dễ gì vượt qua được. Ngay cả đối thủ truyền kiếp của hắn là Hàn Văn Thanh cũng phải công nhận tài năng cũng như nỗ lực của Diệp Thu. Sự mạnh mẽ của hắn không phải trời ban đã sẵn có, không sao bì kịp. Chỉ là so với kẻ nỗ lực nhất hắn vẫn nỗ lực hơn, so với những kẻ tài giỏi nhất hắn vẫn tài giỏi hơn. Sự mạnh mẽ của hắn chưa bao giờ ở trạng thái “tĩnh”, nó biến động không ngừng. Qua mỗi một lần tranh tài, thậm chí mỗi một lần giao đấu, hắn đều tựa một miếng bọt biển, không ngừng hút lấy nước mà lớn lên, Diệp Thu cứ vậy càng ngày càng mạnh mẽ.

Các người tự hỏi vì điều gì mà cái danh Đấu Thần có thể vang vọng suốt mười năm trong khắp Vinh Quang, dù cho hắn giải nghệ, hào quang để lại vẫn làm không một hậu bối nào vượt qua được?

Nguyên nhân đã quá rõ ràng rồi.

Mà khi nhắc tới Diệp Thu, liền không thể bỏ quên Ngô Tuyết Phong. Vừa nhìn vào đã thấy hắn gia cảnh tốt, đúng chuẩn công tử sống trong nhung lụa, bụng toàn kinh thư. Nói chuyện câu nào cũng rất nhã nhặn, lịch sự. Đứng cùng Ngụy Sâm, Quách Minh Vũ, Hàn Văn Thanh khác nhau một trời một vực.

Làm đội phó của Gia Thế, đóng vai phụ bên cạnh Đấu Thần bao lâu nay nhưng trước giờ hắn chưa từng ngông nghênh hay âm mưu sau lưng Diệp Thu tranh giành hào quang về mình, hắn ngược lại còn cố hạ cảm giác tồn tại của bản thân xuống thấp nhất có thể. Ngô Tuyết Phong luôn bị đánh giá quá thấp là sự thật, người ta chỉ khác chỉ biết Gia Thế có Nhất Diệp Chi Thu mạnh mẽ ra sao nhưng đối với Khí Xung Vân Thủy, họ một mực cho rằng nếu không phải là đi theo Diệp Thu, một góc của cúp quán quân, Ngô Tuyết phong cũng không có cơ hội chạm vào. Xét thoáng tí thì lời này cũng có chỗ đúng, nếu không có Ngô Tuyết Phong bên cạnh Diệp Thu, Gia Thế còn lâu mới lấy nổi ba cái quán quân.

Bên cạnh Diệp Thu, làm gì có người nào “có cũng được, không có cũng chẳng sao”; đặc biệt là người giỏi che giấu năng lực thật như Ngô Tuyết Phong.

Hắn so với tuổi thật trưởng thành hơn khá nhiều, có thể dùng những cách thức vô cùng ôn hòa nhưng vẫn làm Diệp Thu nghe theo cũng chỉ có hắn. Càng phải nói Ngô Tuyết Phong chính là một cái app chỉnh hình siêu tốt, cái gì quần ma loạn vũ, chỉ cần được hắn chỉnh sửa một lần đều sẽ trở nên nghiêm chỉnh trong nháy mắt. Mỗi lần tụ họp bọn hắn đều chọn giấu Ngô Tuyết Phong tiến hành vụng trộm, sau đó khi cuộc gặp mặt đến hồi mất khống chế, Ngô Tuyết Phong sẽ xuất hiện, mỉm cười lễ phép đưa tất cả bọn hắn ai về nhà nấy

“Ngô Tuyết Phong chính là cái tên biến thái.” Ngụy Sâm cùng Lâm Kiệt than thở: “Ổng chắc chắn lén gắn máy theo dõi lên người tụi mình, bằng không thế đách nào lần nào cũng biết được chính xác vị trí của tụi mình.”

“Ổng tơ tưởng tới nhan sắc của ông lâu nay mới tìm cách ám hại ống đó.” Lâm Kiệt nói

“Từ từ… ông tin thiệt à?” Lâm Kiệt khiếp sợ nhìn đống sắc thái phức tạp trên khuôn mặt Ngụy Sâm, hết kiểu “bỗng dưng ngộ ra chân lí Đảng” lại chuyển qua vẻ e thẹn như thiếu nữ đôi mươi.

Lâm Kiệt là người cực kì hiền lành, trong mùa một có Trương Lâm cùng kiểu người với hắn, nhưng Trương Lâm là dạng sẽ nghĩ cho bản thân, còn Lâm Kiệt như mang trái tim của mẹ hiền, lúc nào cũng dạt dào tình cảm. Bất cứ đội tới Vi Thảo thi đấu, Lâm Kiệt chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, nhất định sẽ mời khách dùng cơm. Lòng tốt của hắn bao la vô cùng, gần Vi Thảo có không ít chó mèo hoang, rất dữ, làm gì có nơi nào cho tuyển thủ thể thao điện tử lại gần mấy con vật này. Lâm Kiệt thường mang thức ăn tới cho bọn chúng, rồi đứng xa xa nhìn. Còn dặn ông chủ đưa chúng tới trại cứu hộ động vật, định kỳ tới thăm, cách cái hàng rào mà tha thiết nhìn vào.

Thiên phú là một loại cơ duyên rất thú vị. Vương Bất Lưu Hành trên tay Lâm Kiệt rất bình thường, thao tác quy củ, đấu pháp cũng không có gì đặc biệt. Trong game thì được tính là cao thủ chứ ở trong giới chuyên nghiệp là một tuyển thủ vô cùng tầm thường. Hắn đã gặp rất nhiều thiên tài, Diệp Thu, Quách Minh Vũ, Hàn Văn Thanh, bọn họ đều là thiên tài, nhưng tất cả đều là đối thủ của Lâm Kiệt.

Khi thấy được Ma Đạo Học Giả trên tay Vương Kiệt Hi, hắn biết mình chờ được rồi, một thiên tài thuộc về Vi Thảo. Ngay lúc đó hắn đã biết thiếu niên nhất định mang Vi Thảo tới đỉnh cao của Vinh Quang, như cách mà Diệp Thu đã làm.

Lâm Kiệt không thể tiêu sái quay lưng như Trương Lâm được, hắn mãi không ngăn được bản thân để ý tin tức về Vinh Quang. Những trận đấu trên sân nhà Vi Thảo, chỉ cần có thể, hắn sẽ không bỏ sót trận nào. Lúc đầu bị người khác nhận ra, phải vất vả tìm cách thoát thân. Bây giờ thì hắn có thể thỏa mái chân xỏ dép lào, mặc áo ba lỗ tới xem đám hậu bối của mình có bao nhiêu phần trâu bò.

Ngụy Sâm, thằng cha này hắn đứng đầu gió thì 800 dặm xung quanh đều nghe ra có tên bỉ bựa đâu đó gần đây. Ngày trước còn trong game, hắn là kẻ rất có tiếng tăm, không chuyện ác nào chưa thử qua, không hành vi bỉ ổi nào chưa làm thử.

Hỏi hạn cuối ở đâu?

Ở Ngụy Sâm cũng có thứ đó sao?

Kẻ đứng đầu mang phong cách vừa tùy tiện vừa bừa bãi như Ngụy Sâm khiến cho fan Lam Vũ cái tác phong rất ngàn chấm. Người ta đi chào đón đội trưởng, không phải giày da âu phục thì chí ít cũng phải lịch sự, gọn gàng. Lam Vũ bọn họ kiếm đâu mỗi người một cái quần cộc họa tiết chim cò, muốn bao nhiêu phần sặc sở liền có bấy nhiêu, ôm theo tấm standee được mô phòng theo đúng tỉ lệ thật của Ngụy Sâm . Điều đáng nói là bao nhiêu hình không chọn lại đi chọn cái tấm Ngụy Sâm lông chân bay phấp phới trong gió, muốn bao nhiêu sinh động liền có bây nhiêu. Hình tượng chiến đội như vậy bảo sao Lam Vũ muôn đời không chiêu mộ được em gái nào.

Lam Vũ tuyển thủ nổi bật ngoài Ngụy Sâm ra thì còn Phương Thế Kính. Tên này đối với danh lợi đều coi nhẹ, xưa nay cũng không quá hứng hứng thú chuyện gì bao giờ. Hắn trừ cái tính thích chui vô ktv hát hò thì không còn gì để bắt bẻ. Nhưng chính vì cái đam mê này mà hắn bị cả đám mùa một ra sức kì thị. Vấn đề không phải ở việc hắn thích hát mà là ở chỗ hắn quá kinh khủng; không còn là dở nữa, là kinh cmn khủng.

So với nhìn Ngụy Sâm múa hula hay nghe Hàn Văn Thanh tấu hài, nghe Phương Thế Kính hát còn kinh khủng hơn nhiều.

Lâm Kiệt thời còn trẻ người non dạ, vô cùng ngây thơ vác hai con người Lam Vũ đi ăn cơm, cơm nước xong còn nhiệt tình kéo họ vào ktv. Ngụy Sâm lấy cớ đau bụng, âm thầm rút trước. Lâm Kiệt một thân một mình, hai tai hứng đủ, bị tra tấn ròng rã suốt gần ba tiếng đồng hồ. Lúc bước chân ra khỏi ktv, Lâm- vốn hiền lành- Kiệt thề rằng từ đó về sau quyết cùng Lam Vũ không đội trời chung .

Cho nên mối thù truyền kiếp giữa hiệu dược và miếu hòa thượng so với mấy người tưởng tượng đã bắt đầu sớm vài năm.

Sau cùng nói một chút về Trương Giản đi. Tru Tiên là một chiến đội yếu, từ mùa đầu đã đội sổ, tới khi Liên Minh có quy chế đào thải liền trực tiếp bị nốc ao. Mà Trương Giản thực lực cũng vô cùng bình thường, trình độ chỉ ngang mức chuẩn của tuyển thủ chuyên nghiệp, so với mấy đại thần cùng thời chênh lệch quá nhiều. Đến tận khi hắn giải nghệ, Tru Tiên vẫn chưa thoát khỏi số phận long đong lọng đọng, lần nữa giãy giụa trong vòng khiêu chiến. Trương Giản cũng không có điểm gì đặc biệt, chỉ được cái khả năng chịu đòn rất tốt, nói nhẹ thì là con người lạc quan quá độ. Còn nói thẳng ra là người này có chút ngốc.

Thất bại? lại bị nốc ao? Tham gia khiêu chiến tiếp?
Này thì có làm sao, việc của bọn họ là tiếp tục. Chỉ cần ông chủ chưa có ý định giải tán, Tru Tiên mãi có thể giãy giụa tiếp.
“Vua Hồi Sinh” - đó không phải cũng là một kỳ tích sao? Tru Tiên trên người xuất hiện không biết bao nhiêu cái kỳ tích như vậy. Thì vì sao ngày bọn họ vững chân trong Liên Minh lại bị coi là điều bất khả thi.

Dù đã giải nghệ, Trương Giản vẫn không sao buông bỏ được Tru Tiên. Ông chủ cũ nản lòng thoái lui, hắn liền đăng bài cổ động tình cảm dạt dào, kéo thêm nhà tài trợ mới. Hành động này làm không ít người chán ghét, nói hắn không có chút cốt khí của các tuyển thủ mùa đầu. Nhưng Trương Giản nào có để tâm, còn vui cười nói “có thể lừa thêm một người thì lại thêm một cơ hội, thêm được một lần thì cứ thế giãy dụa tiếp thôi.”

Chỉ cần Tru Tiên chưa tàn, mọi khả năng đều có thể.

Suy nghĩ của một kẻ đã 30 tuổi rồi vẫn cứ ngây thơ không khác gì một đứa trẻ như vậy.

Hoàn.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Nhưng Trương Giản nào có để tâm, còn vui cười nói “có thể lừa thêm một người thì lại thêm một cơ hội, thêm được một lần thì cứ thế giãy dụa tiếp thôi.”

Chỉ cần Tru Tiên chưa tàn, mọi khả năng đều có thể.

Suy nghĩ của một kẻ đã 30 tuổi rồi vẫn cứ ngây thơ không khác gì một đứa trẻ như vậy.
Đang cười bỗng dưng câu cuối đâm tâm.
Luôn thích lòng thủy chung và chí không sờn của Trương Giản, cũng như Ngũ Thần.
Hi vọng Trương Giản có nơi quy túc tốt đẹp, cũng như Ngũ Thần.
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#3
Quách Minh Vũ từ lần đầu thấy cái tên Hàn Văn Thanh đã luôn nghĩ đội trưởng của Bá Đồ là một tiểu mỹ nhân dáng vẻ yêu kiều, tóc dài thướt tha. Ngay cả khi đã biết đó là người cầm Đại Mạc Cô Yên vẫn một mực tin rằng vì người ta là một em gái xinh đẹp nên mới phải dùng tài khoản nam để tránh bớt phiền phức.

Cho tới khi hắn được thấy tận mắt hai cánh tay săn chắc của “mỹ nữ” Hàn Văn Thanh.
Tôi - tên thật Quách Minh Vũ - lên án những hành vi tên thật cùng người không tẹo liên quan như này.
"Mỹ nhân" =))))))))))))))))) *đập bàn cười* đọc bao nhiêu lần vẫn không nhịn được khúc này =)))

Fic rất hay, vui vẻ đan xen vài đoạn cực kì cảm động. Cực kì đáng đọc.

Cám ơn em vì edit fic này nhé =v= / <3
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#4
“Ngô Tuyết Phong chính là cái tên biến thái.” Ngụy Sâm cùng Lâm Kiệt than thở: “Ổng chắc chắn lén gắn máy theo dõi lên người tụi mình, bằng không thế đách nào lần nào cũng biết được chính xác vị trí của tụi mình.”

“Ổng tơ tưởng tới nhan sắc của ông lâu nay mới tìm cách ám hại ống đó.” Lâm Kiệt nói

“Từ từ… ông tin thiệt à?” Lâm Kiệt khiếp sợ nhìn đống sắc thái phức tạp trên khuôn mặt Ngụy Sâm, hết kiểu “bỗng dưng ngộ ra chân lí Đảng” lại chuyển qua vẻ e thẹn như thiếu nữ đôi mươi
móa lão ngụy e thẹn???? Thiếu nữ đôi mươi?????
Ẹo.....
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
RIP Diệp, định bảo ổng bình thường ăn ở thế nào mà đồng bọn nó chẳng có miếng tin tưởng nào ở cái thân thể yếu ớt gió thổi phát gục của ổng. Ai dè nghĩ lại ổng ăn ở cũng tốt đó chứ, ít nhất sau khi bị Hàn đơn phương chà đạp thì còn có tụi bạn phúng viếng =)))) Ây do điển hình cho câu không sợ kẻ địch quá cao to chỉ sợ bản thân quá trạch mà thôi!

Xin thứ lỗi tui chỉ là một đứa fan não tàn Hàn đội, tui cứ thấy cảnh Hàn đội men lì của tui ngồi ưu tư nhìn ly nước trái cây mà suy ngẫm nhân sinh là tự dưng tui lại thấy cái mùi thanh niên văn nghệ của hai chữ “Văn Thanh” đó nồng nặc nổi lên... Hàn đội nhìn nước nhìn trời nhìn dân tình thế thái, có văn hoá biết bao!

Tui thông cảm cho Quách Minh Vũ, hồi xưa đọc đến tên Hàn Văn Thanh xuất hiện lần đầu tui cũng thấy văn nhã lắm, chính là cái tên “xịn” nhất á. Khụ, có điều tui đỡ hơn Quách, không đến nỗi YY yêu thầm Hàn. Quách anh ơi, mấy cái thề thốt về niềm tin sắt đá đó là muội tử của anh, có hay chăng được chính Hàn nghe được chưa? Mà chắc chưa đâu, nếu không thì anh với Diệp Thu cùng nhau đi đăng ký bảo hiểm mất =))) Nhớ hỏi kỹ bên bảo hiểm, có bảo hiểm cho mục “chơi ngu” không đó.

Quách đội TT^TT Ahuhuhu, Quách đội tui hối hận rồi! Anh PK người thật chuẩn nhất ngầu nhất, đánh nhau hàng thật giá thật không ai so được, mà còn đánh nhau vì chính nghĩa, vì huynh đệ, vì muội tử (khụ, tính là vì người nhà được chưa hả???) nữa, trị số ngầu bùng nổ luôn! Hoàng Phong Gia Thế hữu nghị trường tồn, nâng ly vì tình bạn của hai nhà chúng ta! Một khi là huynh đệ, cả đời là huynh đệ (cho tới khi đứa huynh đệ kia tiếp tục giở trò bán hành trào phúng...) Hữu nghị trường tồn!

họ một mực cho rằng nếu không phải là đi theo Diệp Thu, một góc của cúp quán quân, Ngô Tuyết phong cũng không có cơ hội chạm vào. Xét thoáng tí thì lời này cũng có chỗ đúng, nếu không có Ngô Tuyết Phong bên cạnh Diệp Thu, Gia Thế còn lâu mới lấy nổi ba cái quán quân.
*kích động* Tác giả đâu mau ra đây cho tui quỳ lạy cái nào! Câu này sao có thể ngầu như vậy chứ?! Ôi trời ơi Ngô phó của tui lợi hại quá ahuhuhuhuhu, còn là vừa lợi hại vừa văn nhã nữa, vậy mà anh cứ bị xem nhẹ. Này thì khoa trương nhé, Gia Thế Vương triều không có tay anh mài nhúng vào là không xây nổi đâu! Ngô phó uy vũ, uy vũ, một vạn năm nữa vẫn uy vũ!

Không hiểu sao tui vẫn luôn thấy rằng mùa một toàn truyền kỳ, không chỉ riêng Diệp Tu thôi đâu. Bọn họ là lứa tuyển thủ đầu tiên nhất, đối mặt với Liên minh sơ kỳ còn chưa hoàn thiện, bọn họ vẫn không ngừng cố gắng hoàn thiện chắt chiu cho chiến đội của mình. Thiên phú hay tầm thường, bỉ ổi hay văn nhã, dứt khoát hay mềm lòng, nghiêm túc hay bỡn cợt, lời rác rưởi hay lời chân tâm, mùa một đều là những con người đầu tiên đặt xuống nền móng cho các thế hệ sau này. Tinh thần của bọn họ hoà lẫn vào Vinh Quang, xuyên suốt dệt thành tín ngưỡng biểu tượng cho chiến đội của mình; bọn họ, đã tạo nên truyền kỳ.

Mùa một, mãi về sau này, to stand on the shoulder of giants...

*giơ tay* Hmm, tui có một thắc mắc nho nhỏ, chính là chi tiết Phương Thế Kính hát K rất tệ, rồi một lần Nguỵ Phương và Lâm Kiệt ba người đi hát chung, Nguỵ lâm trận bỏ chạy để Lâm Kiệt một mình ở lại chịu ma âm quấn tai của Phương để từ đó Vi Thảo Lam Vũ kết thù ấy, hình như tui có thấy bên Sơn Hà Kính Ta một lần rồi á. Tại chủ nhà không để tên tác giả nên tui không tìm được, có thể cho hỏi một chút là chi tiết này này là do cùng tác giả hay là do chi tiết này có trong chính văn mà do tui đọc chậm nên chưa đọc tới vậy nhỉ?
 

Bình luận bằng Facebook