Hoàn [Khưu Diệp] Thú hoang.

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Thú Hoang




Convert: 张佳乐头上的小花儿
Editor
: Bút Ngôn Phi.
Beta: Lãi <3


CP: Khưu Phi - Diệp Tu.





Lời tựa:

Con báo săn bị thương tập tễnh mà đi khắp vùng hoang vu mênh mông, không có đồng bạn, thậm chí không có cả con mồi, nó dừng bước, dí trán xuống mặt đất bao la, gầm nhẹ đầy tuyệt vọng. Nó đã bị thần ruồng bỏ, rồi cuối cùng cũng sẽ bị lãng quên.






“Hẹn gặp lại , tiền bối.”



Khưu Phi là người đầu tiên trong trại huấn luyện Gia Thế phát hiện ra đội ngũ có điểm không hợp lý. Khi mùa giải thứ tám mới bắt đầu được mấy vòng, lúc đó thành tích chiến đội còn chưa có biểu hiện trượt dốc rõ ràng, Khưu Phi đã có dự cảm không tốt. Giống như là . . . trực giác của dã thú.​

Với mỗi trận đấu của Gia Thế, trại huấn luyện đều sẽ tổ chức cho tất cả mọi người tụ tập một chỗ cùng xem, vì dù sao đây cũng là tương lai của bọn họ, Gia Thế là chiến đội bọn họ quen thuộc nhất. Nhưng ở mùa giải thứ tám, Khưu Phi mỗi lần xem chiến đội tranh tài đều có cảm giác xa lạ, mà vấn đề lớn nhất lại xuất hiện trên người đội trưởng Gia Thế.​

Đội trưởng Diệp Thu ngày càng tách rời đội ngũ.​

Phát hiện này khiến Khưu Phi rất hoang mang. Khi cậu mới vào trại huấn luyện Gia Thế, Diệp Thu từng nói với cậu rằng Vinh Quang không phải trò chơi của một người, Vinh Quang không đơn giản như vậy. Dẫu có là anh, nếu chỉ có một mình cũng không thể thắng được.​

Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu? Cậu rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại thể. Đối với cậu, vấn đề của chiến đội không phải việc mình có thể nhúng tay vào, việc cậu muốn làm là cố gắng trở nên mạnh mẽ, chờ đến ngày có thể thắng được người kia.​

Tuy cậu dằn lòng không hỏi, số lần Diệp Thu đến trại huấn luyện thời gian này ngày càng nhiều, thời gian ở lại đây cũng ngày càng dài. Lần nào đến cũng giống như trước đây, kéo một cái ghế ngồi cạnh cậu nhìn cậu huấn luyện, mồm ngậm điếu thuốc, câu có câu không nói chuyện với cậu, chỉ điểm cậu lúc ra chiêu và khi thao tác, đến khi khói thuốc như muốn che kín màn hình.​

“Đội trưởng, anh hút thuốc làm ảnh hưởng đến thao tác của em.” Khưu Phi không thể không nhắc nhở.​

“À? Vậy sao? Ngại quá!” Diệp Thu ngẩn người, lập tức dập điếu thuốc đang tỏa khói trong gạt tàn.​

Khưu Phi không nhịn được quay đầu nhìn người kia, khóe miệng Diệp Tu vẫn vương ý cười, cả người dựa vào ghế, nhìn không có khác biệt gì so trước đây, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì không đúng.​

“Đội trưởng, anh . . . “ Cậu định lên tiếng, nhưng lại nhịn xuống được.​

“Làm sao?” Diệp Thu nở nụ cười, vỗ vỗ đầu cậu.​

“Không có gì.” Cậu không được tự nhiên mà tránh đầu đi, cậu không thích mấy hành động giống như đối xử với trẻ con thế này nhưng thân thể lại xao động không nhịn được mà muốn lại gần thêm một chút. Nhận ra điều ấy khiến cậu vô cùng khó chịu.​

Thấy cậu bất mãn, Diệp Thu cũng có chút ngạc nhiên, cuối cùng lại cười khổ: “Lớn rồi a.”​

Khưu Phi lần đầu tiên gặp Diệp Thu khi chỉ mới mười lăm tuổi. Đó vốn là độ tuổi trẻ trung phơi phới, ngạo nghễ không sợ tháng năm, nhưng cậu lại không giống vậy. Khưu Phi và những bạn cùng tuổi có hơi không hợp nhau, vì cậu không quá hay chuyện, ở trại huấn luyện cũng không phải người quá hòa đồng, ngay cả việc người khác đùa giỡn, cậu cũng không hiểu nhiều. Vì thế lúc những người khác tụ tập cùng một chỗ cao giọng đùa nghịch, cậu sẽ một mình ngồi trước máy tính huấn luyện, dần dần trở thành một kẻ lập dị nổi bật. Đôi lúc chính cậu cũng thấy hoang mang không biết có phải mình thiếu mất cái gì.​

Thiếu mất cái gì? Mình cũng biết hài lòng, cũng sẽ khổ sở, cũng có bất cam, cũng sẽ phẫn nộ, cũng có kỳ vọng. Cảm xúc gì nên có, cậu cũng có, chỉ là những cảm xúc ít ỏi ấy dường như không liên quan gì đến người khác. Cậu cứ thế một thân một mình, như thể bốn phía đều là đồng không mông quạnh.​

Đến khi cậu gặp được Diệp Thu.​

“Em là cậu nhóc chơi pháp sư chiến đấu rất tốt đó hả?” Đây là câu đầu tiên Diệp Thu nói với cậu, Diệp Thu chắc chắn không nhớ, cậu lại vẫn nhớ rõ ràng.​

Nhưng lúc ấy cậu chỉ hướng ánh mắt mang theo ngờ vực về phía người xa lạ kia.​

“Anh là Diệp Thu.” Người kia ngậm một điếu thuốc, tự giới thiệu.​

Diệp Thu điều khiển Nhất Diệp Chi Thu? Thực sự là một cái tên đáng để người ta phải kinh ngạc, cái tên toàn bộ Vinh Quang không ai không biết, là mục tiêu hướng đến của tất cả pháp sư chiến đấu. Là một người chơi pháp sư chiến đấu, cậu dĩ nhiên cũng đã xem rất nhiều video đối chiến của Nhất Diệp Chi Thu, thậm chí còn coi như đó là mục tiêu nỗ lực của mình.​

“Chào đội trưởng, em tên là Khưu Phi.” Cậu cẩn thận khẽ gật đầu, trả lời.​

Diệp Thu dường như hơi kinh ngạc với phản ứng của cậu, phải nói những đứa trẻ khác trong trại huấn luyện sau khi nghe cái tên Diệp Thu được thốt lên liền nhao nhao như ong vỡ tổ, nhưng đứa trẻ này lại không như vậy.​

“Đánh một trận để anh xem thử một chút?” Diệp Thu nở nụ cười, ngồi xuống một chỗ bên cạnh cậu, lại hỏi: “Em đánh với nghề nào tốt nhất?”​

“Nhà quyền pháp.” Khưu Phi ngập ngừng một lúc, trả lời.​

Diệp Thu nghe đến đây cười một tiếng. Giờ hắn đã hiểu vì sao, người chơi pháp sư chiến đấu đều thích nghiên cứu video đối chiến của mình, mà mấy trận đặc sắc nhất đều là đấu với Hàn Văn Thanh.​

“Ai, ai là nhà quyền pháp? Cho anh mượn thẻ tài khoản một lúc?” Diệp Thu ngẩng đầu hỏi một tiếng.​

Bốn phía loạn hết cả lên, mọi người vốn là vô cùng tình nguyện dâng lên thẻ tài khoản của mình, nhưng hỏi qua một vòng lại bất ngờ không một ai chơi nhà quyền pháp. Dù Gia Thế cũng có vị trí cho nhà quyền pháp, nhưng vì một số nguyên nhân lịch sử, những người chơi nhà quyền pháp mà thấy trình mình không tệ thì sẽ không đến trại huấn luyện Gia Thế. Bọn họ giống với những pháp sư chiến đấu đến Gia Thế với ước mơ một ngày nào đó sẽ trở thành Đấu Thần, đều ôm kỳ vọng với một danh hiệu Quyền Hoàng.​

“Chậc, nhìn nghiệt lão Hàn tạo đây!” Diệp Thu bất mãn lắc đầu.​

Cuối cùng vẫn là một trận nội chiến pháp sư chiến đấu vs pháp sư chiến đấu. Ròng rã đánh suốt mười mấy phút, Khưu Phi chưa bao giờ đánh một trận một chọi một lâu như vậy, trong khoảnh khắc mình thua đã thấy hơi hoảng hốt, một giây trước cậu còn nhìn thấy một cơ hội ngay trước mắt mình, thế mà chỉ một giây sau Cách Thức Chiến Đấu cậu thao tác đã ngã xuống.​

“Thua?” Cậu tự lẩm bẩm một tiếng, lại ngước mắt nhìn Diệp Thu.​

“Đánh không tệ.” Diệp Thu nhả điếu thuốc bên môi xuống, vỗ vỗ đầu cậu, sau đó đứng lên trả lại thẻ tài khoản cho chủ nhân của nó, “Sau này còn có thể đánh tốt hơn.”​

Xung quanh bắn lại những ánh mắt ước ao ghen tỵ, Khưu Phi càng thêm ngờ vực, trước khi Cách Thức Chiến Đấu ngã xuống cậu đúng là cũng cảm thấy mình đánh rất tốt, giờ nghĩ lại dường như lại không phải như vậy.​

Nhưng cậu vẫn hiểu lễ nghĩa, vội vàng đứng lên nói cảm ơn với Diệp Thu.​

Diệp Thu khoát tay một cái, lại nở nụ cười với cậu: “Huấn luyện cho tốt, lần sau anh sẽ đến xem em huấn luyện tới đâu rồi.”​

Từ đó trở đi Diệp Thu giữ đúng lời, thường xuyên đến xem cậu huấn luyện, có đôi khi hướng dẫn cậu một hai câu, có lúc lại chỉ tùy ý càu nhàu với cậu một hai câu, có lần còm đem theo một thẻ nhà quyền pháp, cười nói với cậu: “Đấu một ván đi”, làm Khưu Phi bối rối không thôi.​

Thời gian dần trôi, cậu bắt đầu mong chờ mỗi lần Diệp Thu đến. Đó là một loại cảm thụ rất kỳ diệu, giống như thú non lạc đường trong vùng hoang dã gặp được huyết thân, có yên tâm, có dựa dẫm, cũng có phòng bị và lén dõi theo. Tiếp nhận ý tốt, thân cận đối phương, nhưng cũng luôn có suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể thắng được đối phương, cướp đi lãnh địa.​

Năm mười sáu tuổi, cậu từ bỏ việc học, chọn đến Gia Thế huấn luyện toàn thời gian, bắt đầu mong đợi tiến vào Vinh Quang thực sự.​

Video lần đầu tiên đối chiến vẫn còn được lưu trong máy vi tính của cậu, đã hai năm qua, cậu thường xuyên mở ra xem lại, xem mình của hiện tại đã cách mình lúc trước kia bao xa, nhưng vẫn không gần người kia hơn chút nào. Việc đó khiến cậu cực kỳ sốt ruột, vì đã dốc hết sức lực cũng không có cách nào rút ngắn khoảng cách giữa họ, làm cậu sinh ra ảo giác cả đời cũng không thể.

Theo tuổi tác dần tăng lên còn có một tâm tư bí ẩn không thể cho ai biết. Những cảm xúc xao động không an phận thình thịch nhảy lên trong huyết quản cậu, thường làm cậu thấy khao khát vạn phần. Cậu biết đó không chỉ là ước mơ, thậm chí cũng không chỉ là tín ngưỡng.​

Cậu cơ hồ là đang ép mình lớn lên, cậu khắc khổ hơn bất cứ ai trong trại huấn luyện, tiến bộ cũng nhanh hơn bất kỳ người nào, dù Diệp Thu hướng dẫn cậu nhiều nhất nhưng cũng vô tình đẩy cậu vào một hoàn cảnh ác liệt nhất. Nhiều người ghen ghét, căm giận trong trại huấn luyện luôn đàm tiếu sau lưng hoặc cô lập cậu với cả bọn.​

Nhưng cậu đều không để ý, vì cậu chưa từng quay đầu nhìn lại, cậu luôn chỉ nhìn thẳng phía trước, chỉ thấy bóng lưng một người. Cậu giẫm lên bóng người kia, đi từng bước về phía trước, chưa từng dừng lại, chưa từng.​

Cậu muốn thắng người kia, muốn đến gần người kia, muốn sóng vai cất bước với người kia, muốn cùng bảo vệ một thứ với người kia, thậm chí còn có ý nghĩ muốn cắn phập răng nanh vào động mạch cổ của anh.​

Tất cả, đều liên quan đến người kia. Nhưng đó lại chỉ là một giấc mộng đẹp.​

Lúc Diệp Thu giải nghệ, Khưu Phi đứng bất động một mình trước TV thật lâu. Sau buổi họp báo, những người khác đã tản đi, không ai gọi cậu, cũng không ai nhắc cậu, đến lúc cậu hồi thần lại thì đã đứng trong một vùng bóng tối rồi.​

Sau đó cậu nghe thấy tiếng tim mình dần chậm lại, ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay.​

Cậu nhớ tới lúc chiến đội lụi bại, ngày càng tụt về dưới đáy bảng xếp hạng, nhớ tới lúc chiến đội tách rời Diệp Thu, nhớ tới những lần Diệp Thu đến trại huấn luyện ngày càng nhiều. Đội trưởng anh ấy . . . đã sớm nghĩ đến ngày này sao? Trượt trạng thái nên giải nghệ sao?​

“Gia Thế sau này nhờ hết vào các em.”​

Cậu nhớ câu đó là câu cuối cùng đội trưởng nói với cậu, lúc đó anh chỉ nở một nụ cười vô thưởng vô phạt, nhưng ánh mắt lại như đã lạc đến chốn xa xăm nào.​

Nhớ đến cảnh đó, cả người cậu như rơi vào hố băng, dù là đại não hay cơ thể đều đông cứng đến không thể động đậy, giống như bị rạch một dao trên thân thể, máu đỏ ào ạt chảy ra, thấm lên da, quần áo, cả tầm mắt cũng dần bị màu đỏ che khuất.​



Khưu Phi từ chối bàn luận chuyện này với bất kỳ ai.​

Là người nối nghiệp Diệp Thu đã từng coi trọng nhất, là người gần gũi nhất với vị đại thần trong truyền thuyết ở trại huấn luyện, dĩ nhiên có người tạm nén hiềm khích lúc trước mà đến tìm cậu hóng chuyện, hi vọng có thể thám thính ra vài chuyện người khác không biết, nhưng không ai có thể moi được gì từ Khưu Phi ngoài mấy câu trả lời vô nghĩa: “Thật sao?”, “À”, “Ừm”.​

“Làm bộ làm tịch cái gì không biết? Vẫn còn ảo tưởng mình có thể thành đội trưởng Gia Thế tương lai à?” Có người không nhịn được thốt lên, sau đó quay người đi mất.​

Đội trưởng Gia Thế? Khưu Phi đứng yên tại chỗ, mặt không đổi sắc mà nghĩ: Đội trưởng Gia Thế chỉ có một người, trước đây là người kia, sau này cũng chỉ là người kia. Cậu nhìn ai khác thao tác Nhất Diệp Chi Thu cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng lại không thể thay đổi điều gì.​

Cậu quay lại ngồi trước bàn máy tính, mở chương trình huấn luyện. Trong quãng thời gian này, việc huấn luyện buồn tẻ nhàm chán nhất là nơi cậu gửi gắm tâm tình, kỹ thuật của cậu không ngừng tiến bộ, nhưng cả người cậu lại giống như đã dừng lại một thời gian dài, vết tích của Diệp Thu trong thế giới của cậu từ từ biến mất, sau khi mất đi mục tiêu, cậu không biết nên đi đường nào.​

Có một lần cậu tỉnh giấc giữa đêm, nhớ lại cảnh trong cơn ác mộng mà sợ hết hồn. Nhân lúc bạn cùng phòng hẵng còn say giấc, cậu lén ra ngoài, đi lang thang trong hành lang thật sâu, cuối cùng đến ký túc xá của tuyển thủ chuyên nghiệp.​

Lúc Diệp Thu còn ở đây, Khưu Phi không phải chưa từng đến nơi này bao giờ. Mặc dù ký túc xá của câu lạc bộ Gia Thế cùng trong một tòa nhà, chỉ khác tầng, cũng không có lối đi dành riêng cho tuyển thủ, nhưng trừ mấy đứa bé vô tư không biết thì cũng chưa từng có ai ở trại huấn luyện đi lên khu của tuyển thủ. Tất cả mọi người đều quyết tâm dựa vào thực lực để chuyển lên tầng nhà đó.​

Nhưng cậu biết phòng của Diệp Thu là căn phòng kia, căn phòng có số thứ tự mà cậu đã nhẩm đi nhẩm lại trong lòng vô số lần, cậu đi qua từng phòng từng phòng, cuối cùng dừng trước một cánh cửa. Cậu đứng trước cửa một hồi, mãi đến lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại, cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua cửa phòng, cũng rõ ràng mình đang làm gì.​

Cậu giơ tay đặt trên cửa phòng, thuận theo hoa văn mặt gỗ, tuột xuống dưới cầm tay nắm cửa. Một tiếng “Cộc” làm Khưu Phi giật nảy trong lòng. Cửa không khóa! Cậu đột nhiên đẩy cửa ra, đôi mắt đã quen với bóng tối nhìn thấy một đống lộn xộn và trống trải, ánh trăng ngoài cửa soi sáng vài món đồ đã phủ vải trắng, trên mặt đất nằm rải rác vài trang giấy và mấy món đồ không kịp mang đi.​

Lúc Diệp Thu đi không mang theo gì cả. Có người trong trại huấn luyện từng buôn chuyện với cậu bảo là mọi đồ đạc của Diệp Thu đều do Tô Mộc Tranh dọn, cũng không thấy hắn tới lấy, nói không chừng ngay cả Tô Mộc Tranh cũng không biết Diệp Thu ở đâu?​

Tô Mộc Tranh không biết Diệp Thu ở đâu? Không thể. Người không biết chỉ có bọn họ thôi. Bọn họ không giống Tô Mộc Tranh, họ chỉ là diễn viên quần chúng bé nhỏ không đáng kể trong cuộc đời Diệp Thu, chỉ cần quay đầu là sẽ bị lãng quên. Đã từng nghĩ mình là trường hợp đặc biệt, nhưng có lẽ chỉ là mình đã quá tự tin thôi.​

Cậu cười khổ một cái, dựa vào ánh trăng ngoài cửa mà đi khắp căn phòng ngổn ngang đồ đạc. Sau đó cậu nhìn thấy một bao thuốc còn chưa hút hết bên cái giường trống trải, nhặt lên xem thì thấy trong bao chỉ còn lại ba điếu thuốc và một cái bật lửa dùng một lần.​

Cậu rút ra một điếu, nhớ lại dáng vẻ Diệp Thu châm thuốc trong trí nhớ, sau đó rít một hơi thật sâu. Luồng khí cay lập tức tràn vào trong cổ họng và phổi cậu, làm cậu không khống chế được cơn ho, nhưng vì phải giữ yên lặng mà vội vàng che miệng lại, khó chịu đến mức phổi muốn nổ tung. Lúc nén được cơn ho cuối cùng, cậu phát hiện nước mắt mình đã chảy giàn giụa.​

“Khó hút như vậy sao? Không biết tốt chỗ nào?” Cậu xụi lơ thả mình xuống đất, vuốt khóe mắt phiếm hồng của mình. Nhìn điếu thuốc đang kẹp trong tay, cậu lại không nhịn được rít tiếp một hơi, lần này tốt hơn lần trước chút xíu, nhưng khoang mũi cậu vẫn bị kích thích khó chịu vô cùng.​

Cậu nhìn làn khói dần bốc lên, sau đó chậm rãi hút hết hơi này đến khác, cố gắng nuốt hết cảm giác khó chịu vào trong cơ thể, mãi đến lúc choáng đàu hoa mắt, dịch vị trong dạ dày trào lên muốn nôn. Lúc điếu thuốc kia tàn, cậu vùi đầu thật sâu trong khuỷu tay.​


Hôm sau Khưu Phi khôi phục lại trạng thái của mình như trước khi Diệp Thu đi, không giống con nhím xù đầy gai nhọn nữa, chỉ là huấn luyện càng thêm khắc khổ, cậu chỉ có một mục tiêu vô cùng đơn giản, mạnh lên. Mạnh đến mức một ngày nào đó có thể gặp lại người kia, còn muốn xốc anh lên nữa. Mạnh đến mức có thể tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu, có thể bảo vệ những thứ anh coi trọng. Mặc kệ con đường phía trước có dài bao xa.​

Khi Gia Thế bị loại, niềm tin của cậu càng thêm rõ ràng.​

Mãi đến khi tin Diệp Thu lập một chiến đội mới truyền đến tai cậu, sau đó là hàng loạt tin đồn ngập trời. Cậu không tin, nhưng lại dao động, sau đó lại tự giận chính mình thế mà lại bị dao động. Cậu không muốn tin Gia Thế bị người kia bỏ rơi, càng không muốn tin mình bị vứt bỏ.​

Cho nên khi cậu nghe được giọng nói quen thuộc kia gọi tên mình, tim cậu lập tức thắt lại, một câu tức giận cũng không thể thốt ra.​

Cậu tựa như con dã thú bị thương muốn bổ nhào lên liều mạng với đối phương, hận không thể ôm đối phương cùng chết, lại bị người ta nhấn đầu xuống đất dễ như bỡn. Nhưng lúc cậu phát hiện đối phương chưa quên mình, trong đáy lòng tràn một một sự vui sướng điên cuồng.​

Đó là sự vui sướng lẫn với phẫn nộ, với bất cam, với bi thương.​

Khưu Phi rất muốn gặp tận mặt Diệp Thu, mỗi khi kết thúc huấn luyện buổi tối đều đứng chờ ngoài cửa quán net Hưng Hân mười phút, nhìn đủ bao người đến người đi, lại chưa từng thấy người mình muốn gặp. Cậu không thấy thất vọng, chỉ là trong khi chờ đợi như thế lại nhớ lại rất nhiều chuyện, cũng quên đi rất nhiều chuyện​
.​
Trận chung kết vòng khiêu chiến, cậu lại gặp được Diệp Thu, lúc ở con đường giữa hai hàng thế tuyển thủ, cậu cuối cùng nhìn thấy rõ ràng gương mặt Diệp Thu, sau đó ghi tạc trong lòng như thể đây là lần cuối cùng.​

Thắng, cậu không thấy vui mừng, thua, cũng không thấy bi ai.​

Cậu chỉ thở dài một hơi.​

Khi Gia Thế như tòa cao ốc đột nhiên đổ sụp, cậu đứng giữa đám phế tích thở dài một hơi rồi đứng lên. Rời khỏi Gia Thế, quên đi Diệp Thu . . . à, Diệp Tu.​

Lúc đó cậu thực sự nghĩ như vậy. Cho đến khi cân nhắc giữa lời mời của Hạ Trọng Thiên và của Vi Thảo, cậu ban đầu định chọn Vi Thảo.​

“Cậu rất vội sao?” Cuối cùng Hạ Trọng Thiên hỏi cậu như vậy, “Vội muốn đạt được quán quân như thế sao?”​

Vội? Không, mình không vội chút nào, mình vẫn luôn ẩn náu, vẫn luôn nhẫn nại.​

“Giống Diệp Tu năm đó, dần phát triển một chiến đội, cậu không hứng thú sao? Hay cậu thấy mình làm không nổi?”​

Cậu ngây cả người.​

“Để em nghĩ lại.” Cuối cùng cậu nói.​


Khưu Phi tìm thấy cư xá Thượng Lâm Uyển. Cậu chờ ở chỗ bán thuốc lá bên cửa cư xá ba tiếng đồng hồ, chờ được Diệp Tu.​

Khi nhìn thấy bóng cậu, Diệp Tu hơi dừng lại một chút, rồi lập tức chào lại cậu, lại mua hai bao thuốc lá trong cửa hàng.​

Khưu Phi đứng bên anh, nhìn từng động tác của anh, mãi đến khi anh quay lại nhìn cậu lần nữa.​

“Tìm anh à?” Diệp Tu cười hỏi, tay xé nhanh nhẹn xé vỏ bao thuốc lá, ngậm điếu thuốc châm lửa, nhìn có vẻ đã nhịn rất lâu.​

“Vâng.” Cậu khẽ gật đầu.​

“Vừa đi vừa nói nhé?” Diệp Tu hỏi thăm, rồi cất bước về phía cư xá.​

Cậu do dự một chút, đi theo.​

Diệp Tu đi không nhanh, nhìn có vẻ biếng nhác, nên cậu có thể dễ dàng sóng vai đi cùng anh. Cậu cúi đầu nhìn đất, nhìn bóng hai người kéo dài trên mặt đất.​

“Đội trưởng.” Cậu gọi một tiếng.​

“Hử? Đội trưởng? Em muốn gia nhập Hưng Hân à?” Diệp Tu quay sang nhìn cậu, đùa.​

Khóe mắt Khưu Phi khẽ run rẩy, nhưng vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Em vẫn cảm thấy . . . Đội trưởng Gia Thế chỉ có thể là tiền bối, trước đây như thế, sau này cũng thế.” Câu này cậu nói hơi khó khăn, vì đã biết rõ mâu thuẫn của Diệp Tu và Gia Thế.​

“Anh đã không phải lâu rồi.” Diệp Tu khoát tay, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng em lại rất thích hợp.”​

“Hả?” Cậu ngạc nhiên, dừng bước.​

“Anh tin Gia Thế sẽ không vì vậy mà ngã xuống, Gia Thế nhất định sẽ tỏa sáng.” Diệp Tu đột nhiên nói một câu như vậy, nhưng Khưu Phi biết đó cũng là lời anh nói trong buổi họp báo ra mắt Hưng Hân.​

“Em không phải tương lai của Gia Thế sao?” Diệp Thu nở nụ cười, vẫn giống như thường ngày vậy, đưa tay ra vỗ bả vai Khưu Phi, nhưng lần này tay hắn bị người kia nắm lại, làm hắn ngẩn ra.​

Khưu Phi nhìn bàn tay bị mình nắm chặt, ngón tay thon dài, lòng bàn tay có vết chai mỏng, sau đó thành kính mà bi ai cúi xuống nhè nhẹ đặt môi lên đó.​

“Hẹn gặp lại , tiền bối.” Cậu ngẩng lên, thả bàn tay kia ra.​


Cậu về lại vùng hoang vu kia. Như một dã thú được thả về tự nhiên, giương răng nanh và móng vuốt, một mình tiến lên, việc nghĩa chẳng từ nan.​



[Hoàn]
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
Ôi hay quá, lúc thấy tag Khâu Diệp, Thỏ cũng trố mắt fai vào thẩm ngay.
Nội dung rất cuốn hút, chỉ miêu tả suy nghĩ của Khâu thôi cũng thấy cái sự mạnh mẽ cần có của 1 pháp sư chiến đấu, mà cùng fai như thế mới chiếm dc Diệp thần :3
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#3
Em thường nghĩ về mối quan hệ Diệp - Khưu theo kiểu thầy - trò, người đi trước - người đi sau chứ ít khi nghĩ về một sự romance nào đó có thể xảy ra giữa họ ^^ Với fic này, tựa đề là Thú Hoang, nhưng không có một con thú nào hiện hữu theo nghĩa đen, có chăng đó ám chỉ tâm lý của Khưu với Diệp, tâm lý của một con thú hoang, cô dộc, ngạo mạn mạnh mẽ với xung quanh, một con thú non luôn ngước nhìn con thú đầu đàn, vừa dựa dẫm, vừa hướng đến "vị trí" đó, sau khi biến cố xảy ra thì muốn bảo vệ, bảo vệ cả người đó và những thứ người đó quan tâm. Đó là sự kế thừa giữa một con thú đầu đàn với một con thú đầu đàn, là sự mạnh mẽ của tình cảm, với em là thế.
Còn về phần cảm xúc tình tứ của mối quan hệ này, em thích cách tác giả đề cập đến tình yêu hay những yếu tố lãng mạn trong mối quan hệ này một cách rất ... nhẹ nhàng và ý tứ, như kiểu chuồn chuồn chạm nước và mang một chút quyến rũ và nguy hiểm kiểu ... trái cấm tình yêu tuổi mới lớn ????? tình yêu lẩn trong sự ngưỡng mộ và nhìn theo với người thầy =))))

Thôi em lảm nhảm đó, Thỏ cứ high đi nha hehe​
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#4
Đúng đúng á, chị cũng nghĩ đến tình thầy trò thôi, nhưg thực sự tác giả khai thác rất tốt suy nghĩ của Khâu. Nó ngông cuồng lại ẩn nhẫn,ngưỡng mộ lại có chút đau lòng.
Cái đoạn này chị rất thích, đúng kiểu niên hạ công :(( fai mạnh mẽ hơn nữa vì anh ?
Hôm sau Khưu Phi khôi phục lại trạng thái của mình như trước khi Diệp Thu đi, không giống con nhím xù đầy gai nhọn nữa, chỉ là huấn luyện càng thêm khắc khổ, cậu chỉ có một mục tiêu vô cùng đơn giản, mạnh lên. Mạnh đến mức một ngày nào đó có thể gặp lại người kia, còn muốn xốc anh lên nữa. Mạnh đến mức có thể tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu, có thể bảo vệ những thứ anh coi trọng. Mặc kệ con đường phía trước có dài bao xa
Mà nhất là, tác giả chỉ dừng ở một cái hôn “thành kính và bi ai” lên đôi tay đấu thần ấy. Ôi mẹ ơi chị yyyyyy đến miền cực lạc nào rồi. Tội lỗi quá ?
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#5
Chỉ là một nụ hôn tay nhưng gei qu :'( em quá lắm liên tưởng vì cái nụ hôn tay duy nhất đó :'(

Nó không ngọt ngào dễ thương mà kiểu mạnh mẽ ngông cuồng ẩn nhẫn, hơi hướm một chút nguy hiểm và nhục dục ấy ạ :'(

*bưng mặt khóc* tui đã quá não động ~~~~
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Thú Hoang




Convert: 张佳乐头上的小花儿
Editor
: Bút Ngôn Phi.
Beta: Lãi <3


CP: Khưu Phi - Diệp Tu.





Lời tựa:

Con báo săn bị thương tập tễnh mà đi khắp vùng hoang vu mênh mông, không có đồng bạn, thậm chí không có cả con mồi, nó dừng bước, dí trán xuống mặt đất bao la, gầm nhẹ đầy tuyệt vọng. Nó đã bị thần ruồng bỏ, rồi cuối cùng cũng sẽ bị lãng quên.






“Hẹn gặp lại , tiền bối.”



Khưu Phi là người đầu tiên trong trại huấn luyện Gia Thế phát hiện ra đội ngũ có điểm không hợp lý. Khi mùa giải thứ tám mới bắt đầu được mấy vòng, lúc đó thành tích chiến đội còn chưa có biểu hiện trượt dốc rõ ràng, Khưu Phi đã có dự cảm không tốt. Giống như là . . . trực giác của dã thú.​

Với mỗi trận đấu của Gia Thế, trại huấn luyện đều sẽ tổ chức cho tất cả mọi người tụ tập một chỗ cùng xem, vì dù sao đây cũng là tương lai của bọn họ, Gia Thế là chiến đội bọn họ quen thuộc nhất. Nhưng ở mùa giải thứ tám, Khưu Phi mỗi lần xem chiến đội tranh tài đều có cảm giác xa lạ, mà vấn đề lớn nhất lại xuất hiện trên người đội trưởng Gia Thế.​

Đội trưởng Diệp Thu ngày càng tách rời đội ngũ.​

Phát hiện này khiến Khưu Phi rất hoang mang. Khi cậu mới vào trại huấn luyện Gia Thế, Diệp Thu từng nói với cậu rằng Vinh Quang không phải trò chơi của một người, Vinh Quang không đơn giản như vậy. Dẫu có là anh, nếu chỉ có một mình cũng không thể thắng được.​

Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu? Cậu rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại thể. Đối với cậu, vấn đề của chiến đội không phải việc mình có thể nhúng tay vào, việc cậu muốn làm là cố gắng trở nên mạnh mẽ, chờ đến ngày có thể thắng được người kia.​

Tuy cậu dằn lòng không hỏi, số lần Diệp Thu đến trại huấn luyện thời gian này ngày càng nhiều, thời gian ở lại đây cũng ngày càng dài. Lần nào đến cũng giống như trước đây, kéo một cái ghế ngồi cạnh cậu nhìn cậu huấn luyện, mồm ngậm điếu thuốc, câu có câu không nói chuyện với cậu, chỉ điểm cậu lúc ra chiêu và khi thao tác, đến khi khói thuốc như muốn che kín màn hình.​

“Đội trưởng, anh hút thuốc làm ảnh hưởng đến thao tác của em.” Khưu Phi không thể không nhắc nhở.​

“À? Vậy sao? Ngại quá!” Diệp Thu ngẩn người, lập tức dập điếu thuốc đang tỏa khói trong gạt tàn.​

Khưu Phi không nhịn được quay đầu nhìn người kia, khóe miệng Diệp Tu vẫn vương ý cười, cả người dựa vào ghế, nhìn không có khác biệt gì so trước đây, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì không đúng.​

“Đội trưởng, anh . . . “ Cậu định lên tiếng, nhưng lại nhịn xuống được.​

“Làm sao?” Diệp Thu nở nụ cười, vỗ vỗ đầu cậu.​

“Không có gì.” Cậu không được tự nhiên mà tránh đầu đi, cậu không thích mấy hành động giống như đối xử với trẻ con thế này nhưng thân thể lại xao động không nhịn được mà muốn lại gần thêm một chút. Nhận ra điều ấy khiến cậu vô cùng khó chịu.​

Thấy cậu bất mãn, Diệp Thu cũng có chút ngạc nhiên, cuối cùng lại cười khổ: “Lớn rồi a.”​

Khưu Phi lần đầu tiên gặp Diệp Thu khi chỉ mới mười lăm tuổi. Đó vốn là độ tuổi trẻ trung phơi phới, ngạo nghễ không sợ tháng năm, nhưng cậu lại không giống vậy. Khưu Phi và những bạn cùng tuổi có hơi không hợp nhau, vì cậu không quá hay chuyện, ở trại huấn luyện cũng không phải người quá hòa đồng, ngay cả việc người khác đùa giỡn, cậu cũng không hiểu nhiều. Vì thế lúc những người khác tụ tập cùng một chỗ cao giọng đùa nghịch, cậu sẽ một mình ngồi trước máy tính huấn luyện, dần dần trở thành một kẻ lập dị nổi bật. Đôi lúc chính cậu cũng thấy hoang mang không biết có phải mình thiếu mất cái gì.​

Thiếu mất cái gì? Mình cũng biết hài lòng, cũng sẽ khổ sở, cũng có bất cam, cũng sẽ phẫn nộ, cũng có kỳ vọng. Cảm xúc gì nên có, cậu cũng có, chỉ là những cảm xúc ít ỏi ấy dường như không liên quan gì đến người khác. Cậu cứ thế một thân một mình, như thể bốn phía đều là đồng không mông quạnh.​

Đến khi cậu gặp được Diệp Thu.​

“Em là cậu nhóc chơi pháp sư chiến đấu rất tốt đó hả?” Đây là câu đầu tiên Diệp Thu nói với cậu, Diệp Thu chắc chắn không nhớ, cậu lại vẫn nhớ rõ ràng.​

Nhưng lúc ấy cậu chỉ hướng ánh mắt mang theo ngờ vực về phía người xa lạ kia.​

“Anh là Diệp Thu.” Người kia ngậm một điếu thuốc, tự giới thiệu.​

Diệp Thu điều khiển Nhất Diệp Chi Thu? Thực sự là một cái tên đáng để người ta phải kinh ngạc, cái tên toàn bộ Vinh Quang không ai không biết, là mục tiêu hướng đến của tất cả pháp sư chiến đấu. Là một người chơi pháp sư chiến đấu, cậu dĩ nhiên cũng đã xem rất nhiều video đối chiến của Nhất Diệp Chi Thu, thậm chí còn coi như đó là mục tiêu nỗ lực của mình.​

“Chào đội trưởng, em tên là Khưu Phi.” Cậu cẩn thận khẽ gật đầu, trả lời.​

Diệp Thu dường như hơi kinh ngạc với phản ứng của cậu, phải nói những đứa trẻ khác trong trại huấn luyện sau khi nghe cái tên Diệp Thu được thốt lên liền nhao nhao như ong vỡ tổ, nhưng đứa trẻ này lại không như vậy.​

“Đánh một trận để anh xem thử một chút?” Diệp Thu nở nụ cười, ngồi xuống một chỗ bên cạnh cậu, lại hỏi: “Em đánh với nghề nào tốt nhất?”​

“Nhà quyền pháp.” Khưu Phi ngập ngừng một lúc, trả lời.​

Diệp Thu nghe đến đây cười một tiếng. Giờ hắn đã hiểu vì sao, người chơi pháp sư chiến đấu đều thích nghiên cứu video đối chiến của mình, mà mấy trận đặc sắc nhất đều là đấu với Hàn Văn Thanh.​

“Ai, ai là nhà quyền pháp? Cho anh mượn thẻ tài khoản một lúc?” Diệp Thu ngẩng đầu hỏi một tiếng.​

Bốn phía loạn hết cả lên, mọi người vốn là vô cùng tình nguyện dâng lên thẻ tài khoản của mình, nhưng hỏi qua một vòng lại bất ngờ không một ai chơi nhà quyền pháp. Dù Gia Thế cũng có vị trí cho nhà quyền pháp, nhưng vì một số nguyên nhân lịch sử, những người chơi nhà quyền pháp mà thấy trình mình không tệ thì sẽ không đến trại huấn luyện Gia Thế. Bọn họ giống với những pháp sư chiến đấu đến Gia Thế với ước mơ một ngày nào đó sẽ trở thành Đấu Thần, đều ôm kỳ vọng với một danh hiệu Quyền Hoàng.​

“Chậc, nhìn nghiệt lão Hàn tạo đây!” Diệp Thu bất mãn lắc đầu.​

Cuối cùng vẫn là một trận nội chiến pháp sư chiến đấu vs pháp sư chiến đấu. Ròng rã đánh suốt mười mấy phút, Khưu Phi chưa bao giờ đánh một trận một chọi một lâu như vậy, trong khoảnh khắc mình thua đã thấy hơi hoảng hốt, một giây trước cậu còn nhìn thấy một cơ hội ngay trước mắt mình, thế mà chỉ một giây sau Cách Thức Chiến Đấu cậu thao tác đã ngã xuống.​

“Thua?” Cậu tự lẩm bẩm một tiếng, lại ngước mắt nhìn Diệp Thu.​

“Đánh không tệ.” Diệp Thu nhả điếu thuốc bên môi xuống, vỗ vỗ đầu cậu, sau đó đứng lên trả lại thẻ tài khoản cho chủ nhân của nó, “Sau này còn có thể đánh tốt hơn.”​

Xung quanh bắn lại những ánh mắt ước ao ghen tỵ, Khưu Phi càng thêm ngờ vực, trước khi Cách Thức Chiến Đấu ngã xuống cậu đúng là cũng cảm thấy mình đánh rất tốt, giờ nghĩ lại dường như lại không phải như vậy.​

Nhưng cậu vẫn hiểu lễ nghĩa, vội vàng đứng lên nói cảm ơn với Diệp Thu.​

Diệp Thu khoát tay một cái, lại nở nụ cười với cậu: “Huấn luyện cho tốt, lần sau anh sẽ đến xem em huấn luyện tới đâu rồi.”​

Từ đó trở đi Diệp Thu giữ đúng lời, thường xuyên đến xem cậu huấn luyện, có đôi khi hướng dẫn cậu một hai câu, có lúc lại chỉ tùy ý càu nhàu với cậu một hai câu, có lần còm đem theo một thẻ nhà quyền pháp, cười nói với cậu: “Đấu một ván đi”, làm Khưu Phi bối rối không thôi.​

Thời gian dần trôi, cậu bắt đầu mong chờ mỗi lần Diệp Thu đến. Đó là một loại cảm thụ rất kỳ diệu, giống như thú non lạc đường trong vùng hoang dã gặp được huyết thân, có yên tâm, có dựa dẫm, cũng có phòng bị và lén dõi theo. Tiếp nhận ý tốt, thân cận đối phương, nhưng cũng luôn có suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể thắng được đối phương, cướp đi lãnh địa.​

Năm mười sáu tuổi, cậu từ bỏ việc học, chọn đến Gia Thế huấn luyện toàn thời gian, bắt đầu mong đợi tiến vào Vinh Quang thực sự.​

Video lần đầu tiên đối chiến vẫn còn được lưu trong máy vi tính của cậu, đã hai năm qua, cậu thường xuyên mở ra xem lại, xem mình của hiện tại đã cách mình lúc trước kia bao xa, nhưng vẫn không gần người kia hơn chút nào. Việc đó khiến cậu cực kỳ sốt ruột, vì đã dốc hết sức lực cũng không có cách nào rút ngắn khoảng cách giữa họ, làm cậu sinh ra ảo giác cả đời cũng không thể.

Theo tuổi tác dần tăng lên còn có một tâm tư bí ẩn không thể cho ai biết. Những cảm xúc xao động không an phận thình thịch nhảy lên trong huyết quản cậu, thường làm cậu thấy khao khát vạn phần. Cậu biết đó không chỉ là ước mơ, thậm chí cũng không chỉ là tín ngưỡng.​

Cậu cơ hồ là đang ép mình lớn lên, cậu khắc khổ hơn bất cứ ai trong trại huấn luyện, tiến bộ cũng nhanh hơn bất kỳ người nào, dù Diệp Thu hướng dẫn cậu nhiều nhất nhưng cũng vô tình đẩy cậu vào một hoàn cảnh ác liệt nhất. Nhiều người ghen ghét, căm giận trong trại huấn luyện luôn đàm tiếu sau lưng hoặc cô lập cậu với cả bọn.​

Nhưng cậu đều không để ý, vì cậu chưa từng quay đầu nhìn lại, cậu luôn chỉ nhìn thẳng phía trước, chỉ thấy bóng lưng một người. Cậu giẫm lên bóng người kia, đi từng bước về phía trước, chưa từng dừng lại, chưa từng.​

Cậu muốn thắng người kia, muốn đến gần người kia, muốn sóng vai cất bước với người kia, muốn cùng bảo vệ một thứ với người kia, thậm chí còn có ý nghĩ muốn cắn phập răng nanh vào động mạch cổ của anh.​

Tất cả, đều liên quan đến người kia. Nhưng đó lại chỉ là một giấc mộng đẹp.​

Lúc Diệp Thu giải nghệ, Khưu Phi đứng bất động một mình trước TV thật lâu. Sau buổi họp báo, những người khác đã tản đi, không ai gọi cậu, cũng không ai nhắc cậu, đến lúc cậu hồi thần lại thì đã đứng trong một vùng bóng tối rồi.​

Sau đó cậu nghe thấy tiếng tim mình dần chậm lại, ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay.​

Cậu nhớ tới lúc chiến đội lụi bại, ngày càng tụt về dưới đáy bảng xếp hạng, nhớ tới lúc chiến đội tách rời Diệp Thu, nhớ tới những lần Diệp Thu đến trại huấn luyện ngày càng nhiều. Đội trưởng anh ấy . . . đã sớm nghĩ đến ngày này sao? Trượt trạng thái nên giải nghệ sao?​

“Gia Thế sau này nhờ hết vào các em.”​

Cậu nhớ câu đó là câu cuối cùng đội trưởng nói với cậu, lúc đó anh chỉ nở một nụ cười vô thưởng vô phạt, nhưng ánh mắt lại như đã lạc đến chốn xa xăm nào.​

Nhớ đến cảnh đó, cả người cậu như rơi vào hố băng, dù là đại não hay cơ thể đều đông cứng đến không thể động đậy, giống như bị rạch một dao trên thân thể, máu đỏ ào ạt chảy ra, thấm lên da, quần áo, cả tầm mắt cũng dần bị màu đỏ che khuất.​



Khưu Phi từ chối bàn luận chuyện này với bất kỳ ai.​

Là người nối nghiệp Diệp Thu đã từng coi trọng nhất, là người gần gũi nhất với vị đại thần trong truyền thuyết ở trại huấn luyện, dĩ nhiên có người tạm nén hiềm khích lúc trước mà đến tìm cậu hóng chuyện, hi vọng có thể thám thính ra vài chuyện người khác không biết, nhưng không ai có thể moi được gì từ Khưu Phi ngoài mấy câu trả lời vô nghĩa: “Thật sao?”, “À”, “Ừm”.​

“Làm bộ làm tịch cái gì không biết? Vẫn còn ảo tưởng mình có thể thành đội trưởng Gia Thế tương lai à?” Có người không nhịn được thốt lên, sau đó quay người đi mất.​

Đội trưởng Gia Thế? Khưu Phi đứng yên tại chỗ, mặt không đổi sắc mà nghĩ: Đội trưởng Gia Thế chỉ có một người, trước đây là người kia, sau này cũng chỉ là người kia. Cậu nhìn ai khác thao tác Nhất Diệp Chi Thu cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng lại không thể thay đổi điều gì.​

Cậu quay lại ngồi trước bàn máy tính, mở chương trình huấn luyện. Trong quãng thời gian này, việc huấn luyện buồn tẻ nhàm chán nhất là nơi cậu gửi gắm tâm tình, kỹ thuật của cậu không ngừng tiến bộ, nhưng cả người cậu lại giống như đã dừng lại một thời gian dài, vết tích của Diệp Thu trong thế giới của cậu từ từ biến mất, sau khi mất đi mục tiêu, cậu không biết nên đi đường nào.​

Có một lần cậu tỉnh giấc giữa đêm, nhớ lại cảnh trong cơn ác mộng mà sợ hết hồn. Nhân lúc bạn cùng phòng hẵng còn say giấc, cậu lén ra ngoài, đi lang thang trong hành lang thật sâu, cuối cùng đến ký túc xá của tuyển thủ chuyên nghiệp.​

Lúc Diệp Thu còn ở đây, Khưu Phi không phải chưa từng đến nơi này bao giờ. Mặc dù ký túc xá của câu lạc bộ Gia Thế cùng trong một tòa nhà, chỉ khác tầng, cũng không có lối đi dành riêng cho tuyển thủ, nhưng trừ mấy đứa bé vô tư không biết thì cũng chưa từng có ai ở trại huấn luyện đi lên khu của tuyển thủ. Tất cả mọi người đều quyết tâm dựa vào thực lực để chuyển lên tầng nhà đó.​

Nhưng cậu biết phòng của Diệp Thu là căn phòng kia, căn phòng có số thứ tự mà cậu đã nhẩm đi nhẩm lại trong lòng vô số lần, cậu đi qua từng phòng từng phòng, cuối cùng dừng trước một cánh cửa. Cậu đứng trước cửa một hồi, mãi đến lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại, cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua cửa phòng, cũng rõ ràng mình đang làm gì.​

Cậu giơ tay đặt trên cửa phòng, thuận theo hoa văn mặt gỗ, tuột xuống dưới cầm tay nắm cửa. Một tiếng “Cộc” làm Khưu Phi giật nảy trong lòng. Cửa không khóa! Cậu đột nhiên đẩy cửa ra, đôi mắt đã quen với bóng tối nhìn thấy một đống lộn xộn và trống trải, ánh trăng ngoài cửa soi sáng vài món đồ đã phủ vải trắng, trên mặt đất nằm rải rác vài trang giấy và mấy món đồ không kịp mang đi.​

Lúc Diệp Thu đi không mang theo gì cả. Có người trong trại huấn luyện từng buôn chuyện với cậu bảo là mọi đồ đạc của Diệp Thu đều do Tô Mộc Tranh dọn, cũng không thấy hắn tới lấy, nói không chừng ngay cả Tô Mộc Tranh cũng không biết Diệp Thu ở đâu?​

Tô Mộc Tranh không biết Diệp Thu ở đâu? Không thể. Người không biết chỉ có bọn họ thôi. Bọn họ không giống Tô Mộc Tranh, họ chỉ là diễn viên quần chúng bé nhỏ không đáng kể trong cuộc đời Diệp Thu, chỉ cần quay đầu là sẽ bị lãng quên. Đã từng nghĩ mình là trường hợp đặc biệt, nhưng có lẽ chỉ là mình đã quá tự tin thôi.​

Cậu cười khổ một cái, dựa vào ánh trăng ngoài cửa mà đi khắp căn phòng ngổn ngang đồ đạc. Sau đó cậu nhìn thấy một bao thuốc còn chưa hút hết bên cái giường trống trải, nhặt lên xem thì thấy trong bao chỉ còn lại ba điếu thuốc và một cái bật lửa dùng một lần.​

Cậu rút ra một điếu, nhớ lại dáng vẻ Diệp Thu châm thuốc trong trí nhớ, sau đó rít một hơi thật sâu. Luồng khí cay lập tức tràn vào trong cổ họng và phổi cậu, làm cậu không khống chế được cơn ho, nhưng vì phải giữ yên lặng mà vội vàng che miệng lại, khó chịu đến mức phổi muốn nổ tung. Lúc nén được cơn ho cuối cùng, cậu phát hiện nước mắt mình đã chảy giàn giụa.​

“Khó hút như vậy sao? Không biết tốt chỗ nào?” Cậu xụi lơ thả mình xuống đất, vuốt khóe mắt phiếm hồng của mình. Nhìn điếu thuốc đang kẹp trong tay, cậu lại không nhịn được rít tiếp một hơi, lần này tốt hơn lần trước chút xíu, nhưng khoang mũi cậu vẫn bị kích thích khó chịu vô cùng.​

Cậu nhìn làn khói dần bốc lên, sau đó chậm rãi hút hết hơi này đến khác, cố gắng nuốt hết cảm giác khó chịu vào trong cơ thể, mãi đến lúc choáng đàu hoa mắt, dịch vị trong dạ dày trào lên muốn nôn. Lúc điếu thuốc kia tàn, cậu vùi đầu thật sâu trong khuỷu tay.​


Hôm sau Khưu Phi khôi phục lại trạng thái của mình như trước khi Diệp Thu đi, không giống con nhím xù đầy gai nhọn nữa, chỉ là huấn luyện càng thêm khắc khổ, cậu chỉ có một mục tiêu vô cùng đơn giản, mạnh lên. Mạnh đến mức một ngày nào đó có thể gặp lại người kia, còn muốn xốc anh lên nữa. Mạnh đến mức có thể tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu, có thể bảo vệ những thứ anh coi trọng. Mặc kệ con đường phía trước có dài bao xa.​

Khi Gia Thế bị loại, niềm tin của cậu càng thêm rõ ràng.​

Mãi đến khi tin Diệp Thu lập một chiến đội mới truyền đến tai cậu, sau đó là hàng loạt tin đồn ngập trời. Cậu không tin, nhưng lại dao động, sau đó lại tự giận chính mình thế mà lại bị dao động. Cậu không muốn tin Gia Thế bị người kia bỏ rơi, càng không muốn tin mình bị vứt bỏ.​

Cho nên khi cậu nghe được giọng nói quen thuộc kia gọi tên mình, tim cậu lập tức thắt lại, một câu tức giận cũng không thể thốt ra.​

Cậu tựa như con dã thú bị thương muốn bổ nhào lên liều mạng với đối phương, hận không thể ôm đối phương cùng chết, lại bị người ta nhấn đầu xuống đất dễ như bỡn. Nhưng lúc cậu phát hiện đối phương chưa quên mình, trong đáy lòng tràn một một sự vui sướng điên cuồng.​

Đó là sự vui sướng lẫn với phẫn nộ, với bất cam, với bi thương.​

Khưu Phi rất muốn gặp tận mặt Diệp Thu, mỗi khi kết thúc huấn luyện buổi tối đều đứng chờ ngoài cửa quán net Hưng Hân mười phút, nhìn đủ bao người đến người đi, lại chưa từng thấy người mình muốn gặp. Cậu không thấy thất vọng, chỉ là trong khi chờ đợi như thế lại nhớ lại rất nhiều chuyện, cũng quên đi rất nhiều chuyện​
.​
Trận chung kết vòng khiêu chiến, cậu lại gặp được Diệp Thu, lúc ở con đường giữa hai hàng thế tuyển thủ, cậu cuối cùng nhìn thấy rõ ràng gương mặt Diệp Thu, sau đó ghi tạc trong lòng như thể đây là lần cuối cùng.​

Thắng, cậu không thấy vui mừng, thua, cũng không thấy bi ai.​

Cậu chỉ thở dài một hơi.​

Khi Gia Thế như tòa cao ốc đột nhiên đổ sụp, cậu đứng giữa đám phế tích thở dài một hơi rồi đứng lên. Rời khỏi Gia Thế, quên đi Diệp Thu . . . à, Diệp Tu.​

Lúc đó cậu thực sự nghĩ như vậy. Cho đến khi cân nhắc giữa lời mời của Hạ Trọng Thiên và của Vi Thảo, cậu ban đầu định chọn Vi Thảo.​

“Cậu rất vội sao?” Cuối cùng Hạ Trọng Thiên hỏi cậu như vậy, “Vội muốn đạt được quán quân như thế sao?”​

Vội? Không, mình không vội chút nào, mình vẫn luôn ẩn náu, vẫn luôn nhẫn nại.​

“Giống Diệp Tu năm đó, dần phát triển một chiến đội, cậu không hứng thú sao? Hay cậu thấy mình làm không nổi?”​

Cậu ngây cả người.​

“Để em nghĩ lại.” Cuối cùng cậu nói.​


Khưu Phi tìm thấy cư xá Thượng Lâm Uyển. Cậu chờ ở chỗ bán thuốc lá bên cửa cư xá ba tiếng đồng hồ, chờ được Diệp Tu.​

Khi nhìn thấy bóng cậu, Diệp Tu hơi dừng lại một chút, rồi lập tức chào lại cậu, lại mua hai bao thuốc lá trong cửa hàng.​

Khưu Phi đứng bên anh, nhìn từng động tác của anh, mãi đến khi anh quay lại nhìn cậu lần nữa.​

“Tìm anh à?” Diệp Tu cười hỏi, tay xé nhanh nhẹn xé vỏ bao thuốc lá, ngậm điếu thuốc châm lửa, nhìn có vẻ đã nhịn rất lâu.​

“Vâng.” Cậu khẽ gật đầu.​

“Vừa đi vừa nói nhé?” Diệp Tu hỏi thăm, rồi cất bước về phía cư xá.​

Cậu do dự một chút, đi theo.​

Diệp Tu đi không nhanh, nhìn có vẻ biếng nhác, nên cậu có thể dễ dàng sóng vai đi cùng anh. Cậu cúi đầu nhìn đất, nhìn bóng hai người kéo dài trên mặt đất.​

“Đội trưởng.” Cậu gọi một tiếng.​

“Hử? Đội trưởng? Em muốn gia nhập Hưng Hân à?” Diệp Tu quay sang nhìn cậu, đùa.​

Khóe mắt Khưu Phi khẽ run rẩy, nhưng vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Em vẫn cảm thấy . . . Đội trưởng Gia Thế chỉ có thể là tiền bối, trước đây như thế, sau này cũng thế.” Câu này cậu nói hơi khó khăn, vì đã biết rõ mâu thuẫn của Diệp Tu và Gia Thế.​

“Anh đã không phải lâu rồi.” Diệp Tu khoát tay, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng em lại rất thích hợp.”​

“Hả?” Cậu ngạc nhiên, dừng bước.​

“Anh tin Gia Thế sẽ không vì vậy mà ngã xuống, Gia Thế nhất định sẽ tỏa sáng.” Diệp Tu đột nhiên nói một câu như vậy, nhưng Khưu Phi biết đó cũng là lời anh nói trong buổi họp báo ra mắt Hưng Hân.​

“Em không phải tương lai của Gia Thế sao?” Diệp Thu nở nụ cười, vẫn giống như thường ngày vậy, đưa tay ra vỗ bả vai Khưu Phi, nhưng lần này tay hắn bị người kia nắm lại, làm hắn ngẩn ra.​

Khưu Phi nhìn bàn tay bị mình nắm chặt, ngón tay thon dài, lòng bàn tay có vết chai mỏng, sau đó thành kính mà bi ai cúi xuống nhè nhẹ đặt môi lên đó.​

“Hẹn gặp lại , tiền bối.” Cậu ngẩng lên, thả bàn tay kia ra.​


Cậu về lại vùng hoang vu kia. Như một dã thú được thả về tự nhiên, giương răng nanh và móng vuốt, một mình tiến lên, việc nghĩa chẳng từ nan.​



[Hoàn]

Giọng văn hay thật, ngay từ những dòng đầu tiên đã vô cùng cuốn hút. Nó miêu tả tâm trạng của Khâu Phi từ lúc gặp Diệp Tu lần đầu, bình tĩnh, thản nhiên đến lúc Diệp Tu đi cảm giác như một phần thế giới đã bị hóa đá hay tới khi phát hiện ra Diệp Tu phản bội Gia Thế, hệt như dã thú bị thương muốn lao lên cắn xét tất cả. Tín ngưỡng của cậu là VQ, nhưng còn là VQ với GT, Diệp Tu như vậy chả khác gì bẻ gẫy đôi sự kính trọng cậu giành cho anh, cảm giác lúc đó sự trân quý hóa thành di hận, cảm giác thật khó chịu .

Đội trưởng Gia Thế trong lòng nhiều người sẽ mãi chỉ là một người, với em là hai, tính thêm Khâu Phi nữa, xin lỗi Tường Tường (cười). Ko phải ghét bỏ gì Tường nhưng thời đại đó mới thật sự là Gia Thế mà fan trân quý. Dù là đỉnh cao nhất hay trở về với hư không, bắt tay lại từ đầu, Gia Thế vẫn là Gia Thế mà nhỉ.

Con thú hoang đã được cởi bỏ xiềng xích, quay trở về đại ngàn bắt đầu cuộc hành trình của chính mình. Hình ảnh thú hoang được áp vào fic này hợp khiếp chứ =))).

Klq em đã hiểu vì sao chị nhận bảo fic này thật sự là "ko có gì" rồi. Thật sự ngoại trừ cái chỗ thành kín và bi ai hôn lên tay của "Đấu Thần". Đọc vào hoàn toàn ko có cảm giác cp nhiều, còn hơn mấy fic noncp nữa!
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#7
Giọng văn hay thật, ngay từ những dòng đầu tiên đã vô cùng cuốn hút. Nó miêu tả tâm trạng của Khâu Phi từ lúc gặp Diệp Tu lần đầu, bình tĩnh, thản nhiên đến lúc Diệp Tu đi cảm giác như một phần thế giới đã bị hóa đá hay tới khi phát hiện ra Diệp Tu phản bội Gia Thế, hệt như dã thú bị thương muốn lao lên cắn xét tất cả. Tín ngưỡng của cậu là VQ, nhưng còn là VQ với GT, Diệp Tu như vậy chả khác gì bẻ gẫy đôi sự kính trọng cậu giành cho anh, cảm giác lúc đó sự trân quý hóa thành di hận, cảm giác thật khó chịu .

Đội trưởng Gia Thế trong lòng nhiều người sẽ mãi chỉ là một người, với em là hai, tính thêm Khâu Phi nữa, xin lỗi Tường Tường (cười). Ko phải ghét bỏ gì Tường nhưng thời đại đó mới thật sự là Gia Thế mà fan trân quý. Dù là đỉnh cao nhất hay trở về với hư không, bắt tay lại từ đầu, Gia Thế vẫn là Gia Thế mà nhỉ.

Con thú hoang đã được cởi bỏ xiềng xích, quay trở về đại ngàn bắt đầu cuộc hành trình của chính mình. Hình ảnh thú hoang được áp vào fic này hợp khiếp chứ =))).

Klq em đã hiểu vì sao chị nhận bảo fic này thật sự là "ko có gì" rồi. Thật sự ngoại trừ cái chỗ thành kín và bi ai hôn lên tay của "Đấu Thần". Đọc vào hoàn toàn ko có cảm giác cp nhiều, còn hơn mấy fic noncp nữa!
Đó, cô hãy hiểu cảm giác của tui, trừ cái hôn tay ra thì cảm giác CP mơ hồ như có như không luôn, vì cái hôn tay mà ko thể bưng sang khu Non CP, để ở khu CP thì tình cảm này thực quá bình tĩnh, tui thậm chí hem biết có thể gọi là yêu hay ko :))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
Đó, cô hãy hiểu cảm giác của tui, trừ cái hôn tay ra thì cảm giác CP mơ hồ như có như không luôn, vì cái hôn tay mà ko thể bưng sang khu Non CP, để ở khu CP thì tình cảm này thực quá bình tĩnh, tui thậm chí hem biết có thể gọi là yêu hay ko :))
Tác giả lại troll nhau rồi =))))
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#9
Có ai nói với chủ nhà là tui chỉ cần nhìn tên tag cp của chủ nhà là tui nhảy ngay rồi chưa? Tên cp nào cũng là điểm yếu của tui hết á. (Một lần nữa tui nghe mùi thế lực đen tối xúi giục nhảy hố quẩn quanh đâu đây, dù sao Khưu là con trai cưng của ai đó...)

Hôm bữa tui mới nói chuyện với một người, tui nói rằng người Lam Vũ thường có thuộc tính ẩn là Dụ Hoàng, người Bá Đồ thì Hàn Trương, người Gia Thế thì Tôn Tiêu Tường. Khụ khụ, với cả, dù là hơi tội lỗi một chút, nhưng ngoài ra người Gia Thế còn có thuộc tính ẩn Diệp Khưu a... Hmm mà cái này tui ít đọc nên không rành lắm, trong ấn tượng của tui cứ nghĩ là Diệp Khưu sẽ nhiều hơn Khưu Diệp chứ nhỉ, dù sao Khưu con tui là để sủng đó ;;w;;

Hí hí hí mới nói được sủng thì xuống dưới Diệp liền sủng ngay. Cái vẻ mặt cưng chiều với giọng điệu nghe răm rắp là gì dợ Tu nèee? *ôm tim* Tu mặt đen sắc bén với người ngoài, đối xử với tân binh luôn rất dịu dàng, tui thật sự rất thích những giây phút như thế này của Tu. Đặc biệt là còn với củ cải nhà mình trồng, ổng cứ ba bước cười một lần, năm phút xoa đầu một lần, lâu lâu còn lải nhải quan tâm. Hí hí hí Tu trưởng bối thật khiến người ta yêu thích mà! Hoặc do Khưu đứa nhỏ này quá ngoan rồi nên ai cũng thích nó hết <3

Tu cứ gặp Khưu là kẹt ngay khâu hút thuốc =)))) Lần nào cũng bị thằng nhóc bắt bẻ, mà có khi nào ngoài ảnh hưởng thao tác Khưu còn là vì lo cho sức khoẻ Diệp không ha? Diệp ơi anh cũng biết là thẳng nhỏ “lớn rồi” thì bản thân cũng phải tự giác làm gương đi a!

Tui chỉ là một đứa não tàn Hàn đội, ahuhuhu tự dưng tui nghe câu “mấy trận hay nhất đều là với Hàn Văn Thanh” tui bỗng thấy epic quá thể luônnn! Đấu Thần vs Quyền Hoàng, bao nhiêu năm chinh chiến thật sự nghĩ lại mà thấy hào hùng, chỉ cần cặp kỳ phùng địch thủ này gặp nhau là sẽ có một trận đấu nảy lửa đi vào sử sách! Tu ơi mặt dày vừa thôi, anh mới là tên yêu nghiệt ấy, Hàn là đi diệt nghiệt chứ tạo nghiệt gì hả ba =)))))

Tui thương thằng nhỏ quá T_T Ban đầu trong trại huấn luyện nó đã một thân một mình hoang mang mù mịt rồi, cho tới khi gặp được Diệp đứng ra dẫn lối cho nó. Diệp thì bận bao nhiêu chứ, đến cũng chỉ đánh với nó vài ván, hướng dẫn đôi câu, sau đó lại vội vã rời đi. Bây giờ thì tốt rồi, đến chút ấm áp bé nhỏ ấy mà thắng bé quý như mạng cũng không còn nữa. Mà tình hình của Khưu ở Gia Thế sau khi Diệp đi ngày càng tệ hơn, trước kia ở trại huấn luyện còn nước sông không phạm nước giếng, bây giờ bị dis bị dèm pha thẳng mặt rồi.

Hiện giờ, người duy nhất có thể tán thưởng sự tiến bộ của cậu cũng rời đi rồi. Vậy cậu, một thân một mình, không ai thương chẳng ai yêu, vui vẻ hay đau thương cũng chẳng ai để ý, kỹ thuật tiến bộ phát triển thì phần khen thưởng duy nhất đến từ một người đã biến mất, chỉ tổ rước lấy ghen ghét cùng tị hiềm. Thương Khưu một vạn lần cũng không đủ QAQ, năm đó đứa nhỏ này trong tim chỉ chứa một bóng lưng, quanh người thì quạnh quẽ tiêu điều, cắn răng ép mình phải xông tới trước! Chiến mâu trong tay cậu ấy quét sạch đối thủ, vậy có quét được hết những lời dèm pha đó không?

Bất tri bất giác, bên người cậu còn lại ai nào...

Diệp vứt cho Khưu một câu “Gia Thế sau này giao cho em” rồi triệt để mất tăm mất tích, anh ấy có từng nghĩ đến nếu chính anh cũng không biết đâu là chốn quy túc cho mình, vậy đứa nhỏ này mãi chạy trong bóng tối theo bóng anh thì làm sao biết đâu là chốn thuộc về mình đây?

Vùng đất của những ước mơ đó, phải chạy bao lâu mới tới được, phải vấp ngã trầy vi tróc vảy bao nhiêu lần mới tới được đây?

Vậy mà Khưu, năm nay qua năm nọ, ngày ngày đêm đêm, khắc khổ tập luyện dù người kia vẫn bặt vô âm tín. Giữa sự mơ hồ của thế tục, thì niềm tin của cậu vẫn bật lên mạnh mẽ khôn cùng! Chúng dẫn đường cho cậu, hướng hướng về Vinh Quang, hướng về Gia Thế, hướng về mạnh lên, hướng về Diệp Tu, chưa từng ngừng lại. Chưa từng.

Tín niệm của đứa nhỏ này rốt cuộc mạnh đến đâu chứ... Đã còn ai tiếp thêm lửa cho nó giữa đêm đen đâu mà...

Nó tập tành hút thuốc kìa!! *cầm sẵn dao* Diệp đâu ra đây tui nói chuyện chút coi! Đã bảo bỏ thuốc đi không bỏ, bây giờ thằng nhỏ học hư rồi! Ahuhuhu, AHUHUHUHU, NÓ KHÓC RỒI TT^TT TÍCH TỤ BAO LÂU NAY, cuối cùng cũng khóc ra rồi...

Như một con thú bị thương, một mình chui vào góc tồi, một mình gào thét hết bi thương trong lòng, liếm láp vết thương và tưởng niệm trong câm lặng, bình minh lên lại treo dáng mạnh mẽ như thường...

Gió lạnh mùa đông cuộc đời gào thét ngoài cửa sổ, nào có lạnh bằng cơn gió thổi qua cõi lòng trống trải của khốn thú bị vây bốn phía tường âm...

Trừ hôn tay thì non CP +1. Tả tâm lý Khưu tốt +1. Hình ảnh thú hoang rất hợp +1. Mấy tình yêu ơi sao tui chưa thấy mặt mọi người trong khu fanclub Khưu dzậy? <3

Quả thật không thấy thấy tình cảm gì quá phận nhiều, kể cả mấy đoạn miêu tả tâm tư của Khưu nghĩ về Diệp là vừa muốn thân cận vừa muốn chinh phục như loài dã thú (khụ, câu này nó không đen như bạn nghĩ đâu) thì thật ra tui thấy nó vẫn bình thường. Tại tui nghĩ nó có lẽ cũng không khác xa những suy nghĩ thực sự trong chính văn của Khưu về Diệp lắm, là chờ mong kính mến, lại là mục tiêu muốn chinh phục vượt qua. Là thầy, là bạn, là đối thủ, là thần tượng, là đối tượng theo đuổi. Thật sự là “theo đuổi” theo nghĩa tốt đẹp nhất của nó, không hường hoè hoa lá hẹ gì, đuổi theo bước chân anh, đuổi theo kỹ thuật của anh, đuổi theo tinh thần của anh, đuổi theo lý tưởng của anh.

Và cuối cùng, đuổi theo cúp vô địch của anh.

Dùng Gia Thế của chúng ta, Gia Thế mà cậu đã bảo hộ, cậu theo đuổi anh, sự theo đuổi đã thành tín ngưỡng thấm vào máu thịt.

Mà thật ra thậm chí tui thấy đoạn hôn tay tui đọc vào chẳng thấy gei cũng chẳng thấy kích động gì hết ráo. Cũng chẳng có buồn nữa, chỉ thấy thương Khưu. “Nụ hôn thành kính mà bi ai” đó, cứ như một nghi lễ, một nốt nhạc, một lời thì thầm còn thốt dở. Thành kính là vì đã xác định cả đời, trước cũng thế mà sau này cũng thế, Diệp đội vẫn mãi là đội trưởng trong lòng Khưu đội, là mục tiêu để ấu thú trưởng thành. Bi ai là vì, bọn họ đã bỏ lỡ rồi, không bao giờ có thể cùng nhau sánh vai chiến đấu vì Gia Thế được nữa rồi.

Nhục dục =)))) Hảo não động =)))) Nãy giờ đọc fic buồn chết được, nhờ cái não động này tui mới thấy chút hưng phấn lên. Aizz tự dưng tui lại muốn làm một bài cảm nhận cho Khưu, chỉ số kháng Khưu của tui nó thấp đến thảm thương rồi QAQ. Có điều thôi dạo này tui già rồi, chắc sau này không đi high nữa đâu, nên viết ở đây luôn vậy, tui có lỗi với thằng nhỏ hu hu.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
Nãy giờ đọc fic buồn chết được, nhờ cái não động này tui mới thấy chút hưng phấn lên. Aizz tự dưng tui lại muốn làm một bài cảm nhận cho Khưu, chỉ số kháng Khưu của tui nó thấp đến thảm thương rồi QAQ. Có điều thôi dạo này tui già rồi, chắc sau này không đi high nữa đâu, nên viết ở đây luôn vậy, tui có lỗi với thằng nhỏ hu hu.
Hmmmmm cái gì đây a, cô nói mình già vậy tui là cái gì hở cô nương? CHỉ số kháng Khâu của 2 chúng ta bằng zero hết cmnr nên bữa nào rảnh thì high cô ơi =v=\
 

chiory

Farm exp kiếm sống
Bình luận
54
Số lượt thích
183
#11
Giọng văn của bộ này thích thật ;A;
Cảm ơn bạn đã edit <3
Với mình thì Tiểu Khưu Đường Nhu với Bánh Bao giống như con của Diệp Tu ấy, chỉ có điều Tiểu Khưu lận đận hơn ;A;
Mong nữ thần Vinh Quang có thể mãi mãi soi rọi con đường của cậu bé ;A;
Thế tử vạn tuế! Gia Thế vạn tuế!
 

Bình luận bằng Facebook