[Pj Batu 101.2019] [PN Cộng Hòa] Phiên ngoại ba: Hàn Đại lão hổ và Tống hổ con

Yuuchi

Farm exp kiếm sống
Hội Tự Sát
Bình luận
20
Số lượt thích
101
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hy ‘v’
#1
[Cộng Hòa Quốc Chi Kiếm]

Phiên ngoại ba
Hàn Đại lão hổ và Tống hổ con

Edit: Yuuchi
Beta: @Lãi@Lá Mùa Thu


“Ba ba!” Tiếng trẻ con lanh lảnh đầy kích động khiến cho cột sống của Hàn Văn Thanh tê dại, hắn nhắm mắt đứng yên tại chỗ 3 giây, đùi phải như dự liệu bị một cơ thể nhỏ bé dán sát vào, hắn chậm rãi cúi đầu, khoé môi đơn bạc không thể không mím chặt mà hạ xuống.

“Ba ba!” Mới tròn 3 tuổi – Tống Kỳ Anh giương lên khuôn mặt tươi cười, trong ánh mắt còn mang theo tia sáng lấp lánh lọt qua những khe hở của lá cây, cậu cao hứng kéo ống quần của Hàn Văn Thanh, luôn miệng hô: “Ba ba, ba đã về rồi!”

Đúng, ta đã trở về, nhưng ta không phải là ba ba của nhóc.

Hàn Văn Thanh một tay ôm ngực, bình ổn hơi thở, hắn không thích trẻ con, đặc biệt là mấy đứa nhỏ cái gì cũng đách biết, chỉ biết quấn lấy người lớn kêu “ba ba” Mỗi lần đối mặt tiểu tử mặt dày Tống Kỳ Anh này, Hết lần này đến lần khác hắn phải tự nói với bản thân: “Nhịn xuống, nhịn xuống không cần phải nổi giận, con mẹ nó ngươi đừng có nổi điên với trẻ con” .

Sau khi chuẩn bị tâm lý xong xuôi, Hàn Văn Thanh cười gượng, ngồi xổm xuống, hắn vốn định ôn nhu nói một câu “Kỳ Anh, ta đã trở về, nhóc có ngoan hay không?”, nhưng chữ “Kỳ” vẫn chưa được phát ra, tên tiểu tử đáng ghét kia đã nhào lên trên người hắn, nhón chân, hướng môi hắn mà hôn lên một cái chóc, tiếng vang lanh lảnh.

Hàn Văn Thanh sờ sờ khoé miệng mình, nơi đó còn dính dòng nước dãi màu trắng. giữa lông mày vốn dĩ đã có những đường nếp nhăn nét mờ mờ, lúc này khi hắn cau chặt lại càng hiện rõ hơn nếp nhăn chữ "Xuyên" (川) giữa trán. Lửa giận bùng lên, nhìn chằm chằm Tống Kỳ Anh đang cười hắc hắc kế bên.

Đó là nụ hôn đầu của hắn, đường đường là Hàn Văn Thanh hắn đây mà lại bị một cái thằng nhóc cướp mất nụ hôn đầu.

Lão tử sẽ giết chết ngươi!

Cứ thế trong nháy mắt, con cọp trẻ tuổi đã thực sự nghĩ thế. Hắn mới chấp hành nhiệm vụ từ nước ngoài trở về, trên lưng vẫn còn đeo khẩu súng trường chưa dùng hết đạn.

“Ba ba, ba có đau không?” Khi trong lòng Hàn Văn Thanh mang tên tiểu tử kia ra hành hạ tới chết, đột nhiên Tống Kỳ Anh "đã chết" nâng cánh tay hắn lên. Trong mắt tiểu tử kia không còn lấy một tia hài lòng nào, thay vào đó là sự oan ức, thương tâm.

“Vết thương nhỏ, không đau.” Hàn Văn Thanh vội vàng rút về tay, phía trên cánh tay hắn có một vết thương nhỏ ngoài da được xử lý đơn giản, sau đó dùng băng vải quấn lại. Hắn ngước lên đối diện với hai mắt của Tống Kỳ Anh, tên nhóc ấy lại nhìn hắn chằm chằm mà rơi xuống hai giọt nước mắt.

Con mẹ nó, thế nào lại khóc?

Hàn Văn Thanh bị thằng bé đang cười cười đột nhiên khóc ré lên khiến cho hắn đứng máy tại chỗ, đầu tiên, hắn lấy tay chùi loạn trên mặt cậu, sau đó nắm vai mà lắc.

Vừa lắc vừa gầm: “Không được phép khóc!”

“Hu hu!” Tống Kỳ Anh càng khóc to hơn.

“Ta bảo nhóc không được phép khóc!” Hắn vừa tức vừa vội không biết cách nào dừng lại.

“Ô ô ô ô ô ô ô ô!” Tiểu tử đó vẫn tiếp tục .

“Đừng khóc.” Hắn quát to một tiếng.

“Ô oa!” Trả lời hắn chính là tiếng khóc nhức hết cảóc.

“Đừng. . . đừng khóc.” Hắn dịu đi ngữ khí.

“U hu hu.” Tống Kỳ Anh liếc hắn , miệng đô lên.

“Kỳ Anh không khóc, không khóc, ngoan.” Hắn dùng động tác cứng nhắc để dỗ dành.

“Ô.” Tên tiểu quỷ vẫn còn mang theo nước mắt ngước lên cười.

Khi Hàn Văn Thanh ôm lấy Tống Kỳ Anh, thì Diệp Tu lại vừa vặn đi ngang qua, tên tiểu quỷ vẫn còn mang theo nước mắt ngước lên cười, dụi tắt điếu thuốc chưa kịp rít được mấy hơi hướng đến phía “Hai cha con” mà chào hỏi: “Lão Hàn thật hạnh phúc, vừa về đội đã có con trai ôm.”

“Nói linh tinh gì vậy, tên nhóc này không phải con của tôi!” Hàn Văn Thanh phản bác một cách thẳng thắn, dứt khoát.

Tống Kỳ Anh là con trai của Hàn Văn Thanh, toàn bộ đại đội chỉ có một mình Hàn Văn Thanh không chịu thừa nhận.

Hai năm trước, khi “Thần Kiếm” mới được thành lập, đại đội đã nhận được một nhiệm vụ bí mật, Hàn, Diệp lúc đó đang tham gia khoá huấn luyện của bộ đội đặc chủng nên không được điều động đi thi hành nhiệm vụ, đội bao gồm một vị huấn luyện viên đặc huấn ngoại quốc 30 tuổi, còn có cha của Tống Kỳ Anh và mẹ của cậu làm quân y. Lần hành động đó vui buồn lẫn lộn, vui là vì nhiệm vụ ấy hoàn thành viên mãn, còn buồn vì mẹ của Tống Kỳ Anh đã không may hi sinh, cha của cậu bé vì bị thương nặng sau khi trở về nước không lâu sau cũng qua đời. Từ đó, đứa trẻ 1 tuổi trở thành cô nhi.

Tống Kỳ Anh quấn trong tã lót tới nơi mà đại đội đóng quân, đại đội trưởng đem cậu giao cho bộ phận hậu cần, dặn rằng nhất định phải cố gắng nuôi cậu nhóc khôn lớn. Dần dần, tiểu tử kia biết đi rồi biết nói, cậu đối với ai cũng cười, người nào gặp cậu nhóc cũng đều muốn ôm, nhưng chẳng biết vì sao, cậu chỉ ôm mỗi ống chân của Hàn Văn Thanh, cười hì hì kêu “Ba ba” .

Khi lần đầu tiên được gọi là “ba ba”, Hàn Văn Thanh hoàn toàn choáng váng, khi đó hắn chỉ mới 22 tuổi, chuyện yêu đương còn chưa nói qua thì làm sao có con!

Hắn vốn không hề để ý đến Tống Kỳ Anh, nhưng Tống Kỳ Anh vừa gặp được thì liền quấn quít vậy quanh hắn. Mang theo cái thằng nhóc này trên đùi, hắn không thể đi nhanh được, nghĩ rằng nếu đạp thằng bé xuống thì hung ác quá, không nỡ, nếu trong chốc lát, hắn dừng lại và nhìn xuống Tống Kỳ Anh, cậu nhóc chắc chắn sẽ biết xuôi theo chân hắn mà trèo lên trên đòi bế.

Lâu dần, mọi người trong đại đội bắt đầu kêu Tống Kỳ Anh là “Hổ con”. Hổ con rất thích cái tên đó, có lần Hàn Văn Thanh quay về, cậu vẫn bật nhảy đến trước mặt Hàn Văn Thanh giương nanh múa vuốt lớn giọng kêu vài tiếng “Gào” .

Hàn Văn Thanh cảm thấy rất xấu hổ, con trai của hắn không thể dễ thương như vậy được.

Mà “dễ thương”, đối với Hàn Văn Thanh, tuyệt đối là một từ mang nghĩa xấu.

Tống Kỳ Anh rời khỏi nơi đóng quân của đại đội khi đang học tiểu học, để rèn luyện kỹ năng tự lập cho cậu, cũng tiện thể dẹp luôn phiền phức phải chiếu cố cậu mỗi lần đọc sách sẵn cũng cần người chăm sóc khi đi học về nên đại đội trưởng tìmcho cậu một ngôi trường tiểu học nội trú. Mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè thì cậu có thể trở về đại đội, nhưng toàn bộ thời gian còn lại phải ở trường.

Sau khi thằng bé rời đi, Hàn Văn Thanh đôi khi lại đột nhiên cảm thấy một trận cô quạnh, đặc biệt là khi hắn không còn được nghe hai tiếng “Ba ba” sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, chung quy suy nghĩ khiến hắn phiền muộn là: Không biết nhãi con gần đây sống có tốt hay không?

Tống Kỳ Anh trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện, học tập nghiêm túc, thành tích cực kỳ tốt sau khi lên tiểu học, sau mỗi lần thi cuối kỳ ,thằng bé lấy phiếu điểm đưa cho Hàn Văn Thanh xem, chỉ cần Hàn Văn Thanh gật đầu, cậu nhóc đều trở nên cao hứng thật lâu.

Khi hổ con lên lớp 3, Trương Giai Lạc và những người khác khuyến khích Hàn Văn Thanh đi đăng ký nhận nuôi để được chính thức làm cha cậu nhóc, nhưng Hàn Văn Thanh vẫn xua tay từ chối, hắn vẫn rất ghét Tống Kỳ Anh, ghét hết mấy năm nay đến mức quen luôn rồi..

Khi Tống Kỳ Anh lên lớp 4, sự ghét bỏ đột nhiên được thay thế bằng sự đau lòng.

Đêm khuya của một ngày nọ, hắn mới về tới đại đội chưa được 3 ngày, tiểu binh của phòng liên lạc đột nhiên đến gõ cửa ký túc xá hắn ầm ầm, nói Tống Kỳ Anh ở trong điện thoại khóc lóc “Tìm ba ba” .

Trên đường đến phòng liên lạc, hắn cực kỳ tức giận lại có chút kinh ngạc, hổ con ngày thường rất lễ phép, lại rất hiểu chuyện, cũng biết rõ kỷ luật của quân đội, lúc bình thường tuyệt đối sẽ không có chuyện nửa đêm khóc lóc gọi điện cho hắn.

“Alo.” Cầm điện thoại lên, giọng anh khó chịu.

“Hu hu…” Đầu bên kia điện thoại, có tiếng khóc nho nhỏ truyền đến.

“Làm sao vậy?”Đã nhiều năm không nghe Tống Kỳ Anh khóc, tâm của hắn lập tức mềm nhũn ra.

“Ba ba!” Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

“Đừng khóc, làm sao? Ta nghe.” Hắn nhẹ giọng an ủi.

“Ba ba!” Tống Kỳ Anh kêu đến tê tâm liệt phế, một tên nhóc học lớp 4 tiểu học, không biết đã chịu bao nhiêu oan ức thì mới có thể khóc thành thế này.

“Kỳ Anh … Làm sao, nói ba ba nghe.” Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hắn tự xưng với hổ con là ba ba.

Suốt nửa tiếng, hổ con khàn giọng vừa khóc vừa kể, còn hổ cha cau mày dỗ dành. Ngay trong nháy mắt sau khi cúp điện thoại, Hàn Văn Thanh liền hạ quyết định ——

Hắn muốn nhận nuôi Tống Kỳ Anh, hắn muốn Tống Kỳ Anh trở thành một đứa nhỏ có ba ba!

Hổ con ở trong trường học bởi vì không có cha nên bị bắt nạt bạn bè cô lập, Đại lão hổ làm sao có thể nhìn nhãi con của mình bị khinh!

Vào học kỳ mới, Hàn Văn Thanh đích thân đưa Tống Kỳ Anh tới trường học, vẫn mặc bộ quân trang thẳng tắp mà tham dự buổi khai giảng họp phụ huynh.

Ngày ấy, hắn là người phụ huynh được chú ý nhất; ngày ấy, Tống Kỳ Anh là đứa con kiêu ngạo nhất.

Tống Kỳ Anh vào một trường trung học cơ sở chuyên sau khi tốt nghiệp tiểu học, Hàn Văn Thanh giao cho cậu chìa khoá của một căn hộ nhỏ trong thành phố. Ra dáng một vị phụ huynh nghiêm khắc mà dặn dò: “Tan học đúng giờ phải về nhà, nghiêm túc làm bài tập, đi học không cho phép ngủ gà ngủ gật, không cho phép giao du cùng mấy đứa nhóc hư hỏng, không cho phép đánh nhau, không cho phép…”

“Con biết rồi.” Hổ con ngày trước nay đã thành cậu thiếu niên rạng rỡ, cậu cười nói: “Ba, ba thật dông dài.”

“Dông dài là vì muốn tốt cho con, tuyệt đối không được phép đánh nhau, có nghe không!” Hàn Văn Thanh nhấn mạnh lại câu nói hồi nãy một lần nữa.

Tuy đại lão hổ có dặn được phép đánh nhau, nhưng thật ra hắn đã truyền hết mấy bộ chiêu thức đánh nhau cho hổ con trong suốt khoảng thời gian qua . . .

Cuộc sống ở trường trung học trọng điểm vô cùng bận rộn, dù vậy nghỉ hè Tống Kỳ Anh vẫn chạy đến chỗ đại đội ở mấy ngày. Cậu từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền biết hoàn cảnh bất hạnh của mình, nhưng, từ đầu tới cuối cậu vẫn duy trì sự lạc quan của mình.

Chính quân đội đã tước đi tình yêu mà vốn dĩ cậu phải được nhận từ cha mẹ ruột của mình, nhưng cũng chính quân đội đã trao trả lại cho cậu tình yêu của cả một tập thể.——

Diệp Tu từng để cho cậu ngồi trên vai, khiêng cậu xoay quanh vừa hú hét trong trời tuyết lớn phần phật; Trương Giai Lạc mỗi lần phát hiện có đồ ăn ngon, nhất định sẽ lặng lẽ nhét vào túi của cậu; Tôn Triết Bình làm cho cậu một bộ giáp bằng gỗ và lá sắt mỏng, năm đó cậu bé nho nhỏ ăn mặc như một vị tướng quân ngoài sa uy vũ bá khí; Lâm Kính Ngôn dạy cho cậu rất nhiều kiến thức về máy vi tính, Với sự giúp đỡ của vị "Hacker quốc gia" tiền nhiệm, cậu đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi lập trình của học sinh trung học cấp quốc gia từ lớp bảy; Trương Tân Kiệt luôn thích lải nhải trước mặt cậu, quản cả chuyện ăn lẫn ngủ, nhưng vẫn đi họp phụ huynh cho cậu…

Tống Kỳ Anh xem đại đội là nhà của mình, vì đại đội có các anh các chú dạy cậu lớn lên, còn có người ba ba mà cậu lần đầu tiên nhìn thấy đã liền thích đến trong lòng nở hoa.

Sau khi thi đậu vào trường phổ thông tốt nhất trong thành phố sau đó, Hàn Văn Thanh hỏi Tống Kỳ Anh sau này muốn làm gì, hổ con không hề nghĩ ngợi mà trả lời: “Thi đại học.”

“Ồ” Hàn Văn Thanh gật đầu, từ sau lần khóc lúc nửa đêm khi còn học tiểu học, Tống Kỳ Anh không còn khiến hắn phải bận tâm về việc sinh hoạt hay học tập nữa.

“Sau đó con cũng muốn trở thành quân nhân.” Tống Kỳ Anh nâng cằm.

“Muốn thi trường quân đội?” Hàn Văn Thanh hỏi, “Trường nào?”

“Đại học Công nghệ pháo binh II!” Tống Kỳ Anh đưa cằm đặt ở gối đầu Hàn Văn Thanh, đắc ý nói: “Ba, con muốn học chế tạo tên lửa!”

“Yo.” Hàn Văn Thanh cười, hắn vẫn không biết con trai mình lại có chí hướng lớn như thế này.

“Con muốn trở thành một thành viên của “bảo vật quốc gia.” Tống Kỳ Anh nhìn Hàn Văn Thanh, đôi mắt cậu vẫn trong veo như một đứa trẻ ba tuổi. cậu nói: “Ba, Tương lai của an ninh Tổ quốc, xin hãy cứ yên tâm giao cho bọn con.”
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#2
Truyện cảm động quá! ư ư lăn lăn

Tiểu Tống tuy mất đi ba mẹ nhưng lại nhận được tình yêu của cả tập thể. Bây giờ cậu đã có một gia đình rất rất lớn.

Còn Hàn đội thì từ lúc đầu bỡ ngỡ nay đã ra dáng papa rồi.

Nói chung truyện quá dễ thương. Đọc mà ấm cả lòng! lăn lăn lăn lăn
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
“Ba, Tương lai của an ninh Tổ quốc, xin hãy cứ yên tâm giao cho bọn con.”
AAAA, cứ như nghe được "Đội trưởng, tương lai của bá Đồ, xin cứ giao cho em" *lăn lăn*
 

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#4
Diệp Tu từng để cho cậu ngồi trên vai, khiêng cậu xoay quanh vừa hú hét trong trời tuyết lớn phần phật; Trương Giai Lạc mỗi lần phát hiện có đồ ăn ngon, nhất định sẽ lặng lẽ nhét vào túi của cậu; Tôn Triết Bình làm cho cậu một bộ giáp bằng gỗ và lá sắt mỏng, năm đó cậu bé nho nhỏ ăn mặc như một vị tướng quân ngoài sa uy vũ bá khí; Lâm Kính Ngôn dạy cho cậu rất nhiều kiến thức về máy vi tính, Với sự giúp đỡ của vị "Hacker quốc gia" tiền nhiệm, cậu đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi lập trình của học sinh trung học cấp quốc gia từ lớp bảy; Trương Tân Kiệt luôn thích lải nhải trước mặt cậu, quản cả chuyện ăn lẫn ngủ, nhưng vẫn đi họp phụ huynh cho cậu…
Hổ con chính là được cả tập thể nuôi lớn, sau này trưởng thành, chắc chắn sẽ vì tập thể mà bảo vệ, cống hiến. Có một đứa con như thế còn trông mong gì hơn!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
Đó là nụ hôn đầu của hắn, đường đường là Hàn Văn Thanh hắn đây mà lại bị một cái thằng nhóc cướp mất nụ hôn đầu.
Thế ông vốn định dành nụ hôn đầu cho ai?
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
Tình của người lính là như thế, nó ngô nghê, mộc mạc nhưng đầy khao khát và chân thành...
 

Bình luận bằng Facebook