Hoàn [Hàn Trương] Cha

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
Mộ Cẩn Tịch
[韩张]老爸-慕谨汐
Thể loại: Hướng nguyên tác, sau mùa 10
CP: Hàn Trương, một chút Lâm Phương
Edit: Vịtxx
Tình trạng: Hoàn

Tôi muốn họ được ở cùng nhau...

...Hai vị phụ thân của tôi


*
Cha tôi năm nay năm mươi tuổi.​
Ông rất dữ, rất nghiêm khắc, rất cố chấp, rất dễ nổi nóng.​
Ở trước mặt tôi gọi ông là "Cha", nhưng sau lưng lại thích gọi là "Đồ bảo thủ" -- cái này là biệt danh tôi đặt cho ông, vốn chỉ có mình tôi biết, nhưng một lần chơi game cùng Lâm bá bá quên mất mà lỡ miệng. Tôi vẫn nhớ lúc đó người đang nói chuyện bên kia lặng im một hồi, sau đó mới nói: "Ừ, cha của nhóc ý, lúc còn trẻ đúng là như vậy đấy."​
Não tôi tự động hiểu câu này thành: Cha nhóc lúc còn trẻ cũng bá đạo ngang ngược chuyên quyền độc đoán như vậy.​
Trong nháy mắt tôi cảm thấy như mình đã tìm được đồng minh, tìm được tri kỷ, cùng đánh phó bản với Lâm bá bá bắt đầu tố khổ trắng trợn. Lúc sau Phương Duệ nhà ổng nghe thấy cũng chạy tới nói chuyện với chúng tôi.​
Cùng hội đồng nói xấu cha tôi khiến điểm hữu nghị của chúng tôi phi thăng tột bậc.​
Bởi vì tật xấu của ông nhiều đến vô kể, tôi tùy tiện cũng có thể kể ra.​
Năm ấy mười hai tuổi, tôi tối nghiệp tiểu học. Vào lúc gia đình lũ nhỏ nhà người ta đang tràn đầy phấn khởi chuẩn bị kế hoạch vui chơi thỏa thích, cha tôi một cước đá tôi ra khỏi cửa: "Trại huấn luyện Bá Đồ sắp xếp ổn thỏa giường chiếu cho bây rồi, cút."​
"Cha! Con mới mười hai thôi mà!" Tôi giơ miếng đậu hũ như bọc hành lý, đứng ở cửa nhà kháng nghị.​
"Mười hai tuổi rồi mà chơi Vinh Quang vẫn nát như thế." Cha đứng ở thềm cửa khoanh tay, nhìn tôi mặt đầy ghét bỏ, "Biến đi huấn luyện cho tốt! Không tiến bộ đừng về đây nhìn mặt ta."​
Tôi cứ thế bị đuổi ra khỏi nhà, hồn bay phách lạc nhuốm đầy bi thương mà đi tới câu lạc bộ Bá Đồ đăng ký huấn luyện.​
Tôi đi một mình, thấy cha tôi khốn nạn chưa.​
. . . Cho dù câu lạc bộ Bá Đồ ở ngay đối diện bên kia đường lớn, nhưng thế thì đã sao?​
Dù thế nào vẫn là một mình tôi tự đi.​
Đến điểm báo danh, phụ trách tiếp đón là một gương mặt xa lạ. Hắn nhìn nhìn tôi, rồi nhìn vào tờ thông tin đã điền đầy đủ, vẻ mặt bối rối: "Này nhóc, tuổi cậu nhỏ quá. Trốn nhà chạy đến đây sao? Cha mẹ cậu có biết cậu đến đây đăng ký tập huần không?"​
Tôi đảo mắt hai vòng: "Con không gạt chú đâu chú ơi, chính cha con bắt con đến. Ổng đuổi con ra khỏi nhà, bảo rằng không chơi được tí thành tựu nào thì đừng có vác mặt về."​
"Có cả việc đó à?" Người đăng ký kinh ngạc, thổn thức nói: "Sao thời nay bậc cha mẹ lại có cách nghĩ kỳ lạ thiếu trách nhiệm thế nhỉ?"​
Nghe người khác mỉa mai cha tôi, tôi đứng một bên cười trộm, chuẩn bị đáp lại vài câu thì sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Hai tiếng trước Hàn đội gọi điện cho chú nói con tới, sao con vẫn còn ở đây?"​
Nghe xong câu này tôi giật bắn mình, quay đầu định mở miệng liền phát hiện đám bạn cùng lứa xếp hàng sau lưng tôi cũng kinh ngạc.​
Là Tống thúc thúc, đội trưởng đương nhiệm chiến đội Bá Đồ.​
Người tôi còn sợ hơn cả cha mình.​
Cha tôi tuy vừa cố chấp lại độc tài, nhưng ứng phó với tôi chỉ có hai chiêu: Chiêu thứ nhất là, khi còn bé tôi sẽ bị ông túm cổ áo nhấc lên đánh vô số lần, nhưng cái này chỉ dùng trong trường hợp phạm lỗi lớn; nếu lỗi không quá nặng, cha sẽ uy hiếp tôi: "Bây có tin ta đem bây ném về thùng rác không?" - cái này là chiêu thứ hai.​
Thông thường thì chiêu thứ hai hữu hiệu hơn so với chiêu thứ nhất.​
Bởi vì bị đánh sẽ không bị đuổi, sẽ không ra đường, còn ném về thùng rác thì không như thế. Sẽ không có người lại đánh tôi, lại uy hiếp tôi. . . Lại quan tâm tôi.​
Hơn nữa cha tôi thật sự có thể làm như vậy, bởi vì tôi quả thực là được nhặt về.​
Cha nói, tôi được nhặt về vào một buổi sớm tinh mơ, nằm bên cạnh thùng rác.​
Ông không kể kỹ đầu đuôi câu chuyện, chỉ nói với tôi vẻn vẹn một câu như vậy. Thế nhưng tôi có để ý, lúc nhắc tới chuyện này, ánh mắt ông mang vẻ ôn nhu mà trước nay tôi chưa từng một lần thấy qua.​
Tống thúc thúc thì khác, rất nghiêm nghị, rất quy củ, làm việc rất có nguyên tắc.​
Tông thúc thúc không giống cha tôi, Lâm bá bá hay Phương Duệ nhà ổng, tôi luôn có thể tìm được cách để ở chung cùng một chỗ với họ.​
Đơn giản mà nói, chính là một người không tìm thấy được điểm yếu.​
Trước đây cha hạ lệnh cho tôi, phải học tập Tống thúc thúc nhiều một chút.​
Nhưng điều này làm tôi vô cùng nghi hoặc, nói thẳng ra, cả con đường Vinh Quang mà cha sắp đặt cho tôi cũng khiến tôi hoang mang vô độ.​
Năm ngoái câu lạc bộ từng cho tôi làm bài kiểm tra tốc độ tay, quản lý đương thời mặt đầy vui mừng đem bản thành tích ra nhìn cha, nói: "Hàn đội, năng lực phản ứng và tốc độ tay của tiểu Hàn tương đương với đội trưởng Lam Vũ Lư Hãn Văn hồi đầu."​
Ý tứ ám chỉ có thể nhìn mà hiểu được.​
Thế nhưng cha chỉ nhàn nhạt nhìn tôi, ông thậm chí còn không liếc một lần phiếu kết quả xuất sắc kia, nói: "Không cho nó động vào Đại Mạc Cô Yên."​
Cha đưa ra một quyết định kinh người vào đêm hôm đó. Ông cùng Tống thúc thúc bảo bên phía công hội tìm thẻ tài khoản Thạch Bất Chuyển, chừng hai năm nữa đưa cho tôi dùng.​
Tôi không rõ Thạch Bất Chuyển là ai, nhưng từ hàng lông mày nhíu chặt của Tống thúc thúc, tôi hiểu ra chuyện này không hề có sự nhất trí giữa hai người họ. Lúc sau còn có rất nhiều người đến tìm cha, Lâm bá bá, quản lý câu lạc bộ, thậm chí ông chủ cũng gọi điện thoại tới, nhưng bất luận người khác khuyên nhủ thể nào, cha chỉ nói: "Nó sẽ trở thành bậc thầy chiến thuật ưu tú nhất."​
Khi cùng Lâm bá bá nói chuyện điện thoại, cha điền thêm một câu: "Này là nó nói."​
Con chưa từng nói câu đó.​
Tôi càu nhàu lúc trốn trong góc tường nghe lén điện thoại.​
Cha không để tôi chạm vào Đại Mạc Cô Yên uy phong lẫm liệt, thật không sướng chút nào!​
Ấy thế nhưng bể khổ còn ở phía sau, từ khi bốn chữ "Bậc thầy chiến thuật" thoát ra khỏi miệng mình, ông thật sự bồi dưỡng tôi theo con đường này.​
Mười bốn tuổi, tủ sách của tôi đã chất đầy những "Luận trì cửu chiến", "Binh pháp Tôn tử", "Bản thảo cương mục".​
Tôi mặt đầy khổ não nhìn ông: "Tại sao 'Bản thảo cương mục' cũng phải xem vậy?"​
Cha: "Câm miệng. Còn nhăn nhó thì cút về thùng rác đi!"​
"Luận trì cửu chiến" ít nhất còn là văn hiện đại.​
"Binh pháp Tôn tử" thì khá đau đầu. Nhìn tới nhìn lui, tôi xem hiểu được hai kế. Hứng thú nhất là mỹ nhân kế.​
Mỹ. Nhân. Đó.​
Lớp chín năm ấy tôi có điên cuồng mê mẩn theo đuổi thần tượng, có tình cảm với Chu Tiểu Tịch của SNH48.​
Về sau cha thấy tôi mê muội liền nổi trận lôi đình, một đường xé thẳng toàn bộ poster và figure của nàng dán trong phòng tôi.​
Tôi bừng bừng phẫn nộ, trong cơn tức giận liền kiên quyết lựa chọn kế thứ hai - tẩu vi thượng sách.​
Năm tiếng sau tôi ngồi chơi đoán số với Phương Duệ trong nhà Lâm bá bá ở Nam Kinh.​
Phương Duệ này vô cùng thú vị, lão không cho tôi gọi hắn là thúc thúc, nói rằng gọi vậy là bảo lão già, muốn tôi gọi lão là Duệ ca.​
Tôi nói với lão nếu thế lão cùng Lâm bá bá ở với nhau còn thể thống gì nữa, chẳng phải là loạn luân hay sao?​
Phương Duệ chớp chớp mắt nhìn tôi: "Chú mày không cảm thấy chênh lệch tuổi tác rất đáng yêu sao?"​
. . . Chẳng lẽ tôi gọi lão là Duệ ca thì lão thật sự nhỏ đi chắc?​
"Nào nào lại đây nhóc con, lại đây nói chuyện với Duệ ca một chút, cha của chú mày làm gì mà chú mày bỏ nhà đi thế?"​
"Ổng chẳng biết phải trái gì hết!" Vào lúc đó tôi còn không dám gọi ông là đồ bảo thủ, "Ổng xé hết bao nhiêu poster với figure của Chu Tiểu Tịch mà con sưu tầm!"​
"Chu Tiểu Tịch là ai cơ. . ." Lâm bá bá ngồi bên cạnh sờ sờ cằm trầm tư.​
Phương Duệ khinh bỉ liếc Lâm bá bá, "Chu Tiểu Tịch mà anh cũng không biết, Lâm đại đại anh thật lạc hậu đó."​
"Không phải, anh cảm thấy cái tên này rất quen."​
"Được rồi Lâm đại đại, anh không cần giả bộ đâu. Không biết là không biết, cái tật đi sau thời đại của anh đâu có phải ngày một ngày hai đâu, bao nhiêu năm nay em đã quen quá rồi."​
"Không phải, tên này nghe thật sự rất quen." Lâm bá bá vẫn ngồi đó móc tim móc phổi đào trí tuệ, "A, nhớ ra rồi, là người Thượng Hải đúng không? Họ Chu? Lớn lên vẫn xinh đẹp, chẳng phải là. . ."​
Phương Duệ cũng rơi vào trầm mặc.​
Tôi ngu ngơ nhìn nhìn bên này, lại nhìn nhìn bên kia: "Hai người đang nói cái gì thế?"​
Phương Duệ: "Bọn ta đang nói, cha chú mày ý, hình như quen cha của Chu Tiểu Tịch đấy. . . Ơ này nhóc con chú mày làm gì đấy?"​
"Dọn đồ về Thanh Đảo!"​
Trước khi chào tạm biệt Lâm bá bá và Duệ ca để bước qua cổng kiểm soát, tôi còn nghe loáng thoáng giữa biển người, Lâm bá bá nói với Phương Duệ: "Em đừng lo, nhóc con này lanh lợi quỷ quái, không chừng thật sự có thể chơi chiến thuật."​
". . . nhìn người không phải vẫn luôn tốt vậy sao?"​
Ánh mắt của ai, cái tên trước đó tôi nghe không rõ.​
Có điều, quên đi, mặc kệ nó!​
Lúc tôi vui vẻ quay về nhà ôm chân cha cúp đuôi nhận sai, ông vẫn còn đang vật lộn với chiếc Iphone17.​
Tôi liếc qua, kiểu dáng máy này cũng ngón nghét đã mười mấy năm, trong túi tôi còn là chiếc Iphone30 hồi trước ông đưa cho, nhưng của chính ông xưa nay lại không chịu thay mới. Hỏng rồi lại đem tới cửa hàng sửa, mỗi lần đến đều có thể nhìn thấy vẻ mặt khó xử của nhân viên cửa hàng: "Thưa ông, chúng tôi sẽ phải giữ lại chiếc máy để xem xem làm thế nào thay được linh kiện." Lúc sau, nhân viên phục vụ cảm động trước sự kiên quyết của cha tôi, khuyên nhủ: "Nếu không, chúng tôi sẽ cung cấp cho ông dịch vụ đổi cũ lấy mới, như vậy thì sao?"​
Thế nhưng cha tôi chưa bao giờ dao động.​
Ông vẫn dùng cái thứ đồ từ ngày xửa ngày xưa, đã to lại tốn điện, pixel ko rõ chất lượng ảnh cũng ko tốt đó.​
"Cha!" Tôi cười hì hì sáp lại gần, ôm ông một cái thật chặt, "Con về rồi."​
"Bây ở nhà Lâm bá bá chơi vui nhỉ."​
"Dù vui cũng là người khác." Tôi chôn đầu trong ngực ông cọ cọ, ngước lên nhìn phát hiện ông đã không còn tức giận.​
Kỳ thực, cha tôi có lúc cũng là một người rất dễ mềm lòng.​
Giờ phút này tôi cảm thấy mình rất thành công.​
Về sau, tôi tốt nghiệp cấp hai, chính thức thi đấu cho chiến đội Bá Đồ.​
Không thể không thừa nhận, tuy trước đây tôi vẫn luôn oán hận cha bắt tôi xem đủ thứ vô dụng, nhưng những tinh túy trong sách vở đã bất giác ảnh hưởng đến tôi tự lúc nào.​
Tôi được gặp Thạch Bất Chuyển.​
Là mục sư mang trên mình một màu trắng dễ coi, trang bị lại rất ghê gớm.​
Có điều những cái này đều không phải trọng điểm, quan trọng là, tôi cảm nhận được ở hắn một cảm giác quen thuộc khó tả.​
Dù tôi có lật tung từng người trong não cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc là ai, đã khiến tôi có nhận thức như thế.​
Tôi và Thạch Bất Chuyển phối hợp ăn ý, một trận thành danh.​
Ngợp trời tin tức về tôi xuất hiện trên các mặt báo và trong những cuộc bàn tán.​
Đi kèm với sự xuất hiện của tôi, bọn họ bắt đầu nhắc tới một người - một người chưa từng để lại ấn tượng gì ở tôi.​
"Trương Tân Kiệt là ai?" Tôi cầm báo hỏi cha.​
Tôi hỏi ông, vừa lúc là khi ăn cơm.​
Đúng theo nguyên tắc, cha vẫn ngồi ở đó, ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục một miếng cơm ba miếng thức ăn, giữ nguyên tốc độ giải quyết toàn bộ đồ ăn trước mặt, rồi tự múc cho mình một chén canh.​
Những tật xấu kỳ quái của ông sao lại có thể nhiều đến vậy, lúc ăn cơm chưa bao giờ nói chuyện, tuân thủ nghiêm ngặt ăn không nói, ngủ không bàn.​
Trước đây tôi cũng thử làm theo ông, thử vài lần liền phát hiện, tôi thật sự là nhịn không nổi, chỉ ăn nhiều những thứ mình thích, ăn không hết thì thôi, hơn nữa lại vô cùng muốn nói chuyện.​
Chỉ là rất kỳ lạ, lần này ông không hề bắt tôi làm theo, chỉ cố chấp ăn phần cơm của mình mà thôi.​
Uống xong canh, lau xong miệng. Lúc ấy ông mới mở lời: "Hắn là mục sư của ta."​
Tôi nhíu mày.​
Một câu này nghe thật sai.​
Cha hoàn toàn có thể nói: "Hắn là đồng nghiệp của ta", "Hắn là đồng đội của ta", "Hắn là cộng sự của ta". . . Nhưng cha nói, "Hắn là mục sư của ta."​
Tuy nghe vô cùng kỳ quái, nhưng tôi cũng không nhìn ra nó sai ở chỗ nào.​
Chuyện báo chí và diễn đàn bắt đầu nhiều lần đem bản thân mình ra so sánh với Trương Tân Kiệt, với tôi nó thật vô vị, phiền phức, lại bất đắc dĩ.​
Nói từ khái quát đến phân tích tường tận chiến thuật, rồi lại về toàn diện, nói còn hay hơn cả hát.​
Nhưng phần lớn mọi người còn bày tỏ ý kiến: Xét về Vinh Quang, Hàn Bất Nghi và Trương Tân Kiệt năm đó giống nhau y đúc, thậm chí rất nhiều tiểu tiết trong lối suy nghĩ, bộ não của hai người cũng giống đến kinh người.​
"Kết quả này không có phòng huấn luyện nhiều năm nghiên cứu thì không thể thành công, xem ra chiến đội Bá Đồ thực sự chuẩn bị vũ khí bí mật này cho mình từ rất lâu rồi ahaha." Bình luận viên đã kết luận như thế.​
Khỉ!​
Năm đó người ta còn muốn tôi chơi Đại Mạc Cô Yên kìa.​
Tôi âm thầm nói trong lòng như thế.​
Đột nhiên tôi nghĩ, người ngay từ đầu mặc kệ xung quanh quyết định cho tôi chơi mục sư, dẫn tôi vào con đường này, là cha tôi.​
Chỉ có cha tôi.​
"Hiểu con ko ai bằng cha." Sau khi về nhà tôi liền biểu dương đồng chí Hàn.​
Trước khi cha kịp mở miệng tôi vội vàng bổ sung: "Dù cho được nhặt về cũng là con trai người a!"​
Đến khi nghe tới câu này của tôi, cha mới bỏ chiếc Iphone17 của ông xuống, nói: "Bây không phải do ta nhặt về."​
"Ế?"​
"Tìm được bây, là Tân Kiệt." Cha nói, rồi lại thêm vào: "Cả tên của bây cũng là hắn đặt."​
Ánh đèn quá chói, chiếu tới chóng mặt, ký ức duy nhất còn lại, là trong thanh âm vẫn uy nghiêm như thế của cha, lộ ra vài phần già dặn khàn khàn của người có tuổi.​
Cha tôi cũng đã già rồi.​
Rồi tới lúc tôi lên làm đội trưởng Bá Đồ.​
Dẫn chiến đội dành được nhiều quán quân.​
Thời đại này mây gió xoay vần, chớp mắt biển hóa nương dâu. Lúc này, phần lớn fan hâm mộ Vinh Quang đã không còn nhớ tới quá khứ huy hoàng tới nhường nào của các lão tướng năm xưa.​
Cha tôi cũng hoàn toàn gỡ xuống vầng hào quang, trở thành một cụ ông ngồi trong tiểu khu đánh bài chơi cờ sờ mạt chược.​
Có điều thời trẻ ông dùng mắt quá độ, khi về già chung quy không còn tốt lắm, bài bạc cờ quạt thường hay chịu thiệt. Lão già tính tình nóng nảy, lâu dần, bằng hữu đến chơi với ông đã ít lại càng thưa.​
Cha dứt khoát ngồi nhà ôm điện thoại.​
Tôi thường khuyên ông bớt dùng đồ điện tử.​
Nhưng bảo thù dù sao vẫn là bảo thủ, cho dù tôi có nói nhiều hơn nữa, ông vẫn ôm lấy những đồ dùng kia, chìm đắm trong thế giới của riêng mình - Iphone17 của ông cuối cùng cũng hỏng mất, cha sao lưu dữ liệu trong bộ nhớ, mua một cái di động mới rồi đem toàn bộ lưu trở lại vào máy. Sau đó thận trọng dọn lấy "di thể" của cục gạch đồ cổ kia, đặt ở bên gối đêm đêm làm bạn.​
Tôi không hiểu rốt cuộc ông nghĩ gì, chỉ biết được một chút chuyện liên quan tới chiếc Iphone17 kia.​
Đó là lúc tôi giúp ông sao lưu dữ liệu, tôi phát hiện, thứ cha xem hàng năm không quên, chỉ có vài video, tấm ảnh, bức vẽ như vậy.​
Nhân lúc cha tôi đi WC không đề phòng, tôi trộm mở xem qua hai cái, một cái là hình ảnh lời nhắn trên một tờ giấy, đại ý là quà sinh nhật cho anh, hy vọng anh sẽ làm quen với chiếc điện thoại mới.​
Thứ hai là một đoạn video, ước chừng lúc hoàng hôn dần buông xuống, địa điểm có lẽ là phòng huấn luyện Bá Đồ trước khi sửa sang, một người nghiêng đầu gục trên bàn ngủ, sợi tóc màu đen buông xuống trước mặt. Khuôn mặt không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy hắn yên lặng mà ngủ như đã thành quen, chắc là vô cùng mệt mỏi.​
Video rung lại rung, quay không rõ ràng, có lẽ là trộm quay khi người đang ngủ, lại vừa lo lắng thời điểm người nọ tỉnh lại.​
Lúc sau video đột nhiên chuyển qua một góc khác, màn hình không còn thấy được gì nữa, chỉ nghe giọng nói nho nhỏ truyền ra: "Đội trưởng?. . . Tôi ngủ, ngại."​
Người kia tôi chưa từng nhìn thấy.​
Giọng nói kia tôi chưa từng nghe qua.​
Nhưng tôi nghĩ, tôi biết hắn là ai.​
Tôi đóng video, cảm giác trái tim mình đang thình thình mà đập. Từ trong ví, tôi lấy thẻ tài khoản Thạch Bất Chuyển ra.​
Hàn Bất Nghi.​
Bất di.​
Bất chuyển di.​
Thạch Bất Chuyển.​
"Lưu xong rồi?" Cha từ WC quay trở lại, hỏi tôi.​
Tôi ngẩng đầu, nhìn vài nếp nhăn đã xuất hiện, nhìn khuôn mặt đã không còn trẻ, nhìn đôi mắt, của ông.​
Khoảnh khắc ấy tôi chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.​
Toàn bộ kỳ vọng của cha đối với tôi, những yêu cầu cổ quái cha đặt ra cho tôi, nguyên do của sự hoài cựu trong cha, thậm chí cả cách ăn cơm kỳ quái của ông nữa. . .​
Nhưng tôi không nói một lời, đứng dậy, trao cho người cha thân thương nhất của tôi một cái ôm chặt ấm áp.​
Tôi cảm thấy thân thể cha chợt cứng ngắc, sau đó lại mạnh miệng nói: "Lớn đùng rồi, còn ra cái thể thống gì nữa."​
Nhưng trong thanh âm không mảy may một phần trách cứ.​
Cha, con yêu người.​
Cho dù có những chỗ tôi yêu không được.​
Hàng chồng tư liệu về Trương Tân Kiệt, tôi phát hiện ra chúng khi thu dọn di vật của cha tôi.​
Trong chiếc rương lớn được lôi ra từ đáy giường của ông, tôi tìm thấy những trang báo Thể Thao Điện Tử vài chục năm trước, còn có cả những tờ báo hiện nay thậm chí đã không còn hoạt động.​
Chút giấy kia đã sớm ố vàng nhăn nhúm, mực in cũng phai gần hết, chỉ có thể từ tiêu đề lớn mà nhìn ra, đều liên quan đến Trương Tân Kiệt.​
Vị luật sư đứng bên cạnh hỏi tôi phải xử lý những món đồ này như thế nào, có nên hỏa táng theo không. Tôi nghĩ ngợi rồi lắc đầu, đăng nhập nick clone trên diễn đàn Vinh Quang, gửi đi một lời xin giúp đỡ.​
Rất nhiều ngày sau, tôi bắt đầu nhận được thư và chuyển phát đủ loại báo, trong số đó có rất nhiều người không hề biết tôi, cũng không yêu cầu tiền bạc, chỉ viết vài dòng trong phần ghi chú: "Vẫn còn người nhớ tới Hàn đội năm xưa, thật sự rất cảm động." v.v​
Tôi cắt hết những tờ báo và tạp chí thu thập được, xếp ra một chồng đặt vào trong chiếc rương dưới giường của cha.​
Khi còn sống cha chưa từng đợi được hắn.​
Chí ít hiện tại, tôi muốn họ được ở cùng nhau.​
Tôi khóa chiếc rương lại, đặt nó về chỗ cũ.​
Không biết liệu có hay không, người kế sau tôi phát hiện ra bí mật này, con trai tôi, hay người yêu tôi, nhưng tôi dán ở trên rương một tờ giấy nhỏ --​
Hai vị phụ thân của tôi.​

-END-​




(Có một câu mà Hàn đội đã nói,
"Này là nó nói."
Câu này nguyên văn sử dụng ngôi xưng 他 chỉ một người thứ ba,

Đó cũng là lý do vì sao không ai tới khuyên Hàn đội nữa,
Ai cũng biết, 他 là ai.)
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,362
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#2
(hic, Hàn Diệp phởn phởn mà Hàn Trương thì buồn quá )
Cách nhìn của người thứ ba không hề cứng nhắc. Hàn phụ thân trọng nghĩa tình thâm, mười năm Vinh Quang trước sau như một, thì đối với Trương Tân Kiệt càng là một đời tưởng nhớ. Chỉ là không đợi được, còn tình cảm sẽ không thay đổi
=))) Tặng Hàn Trương một bông hoa \@/ <3 <3
Trước sau như một (^_^)=O
Không gì thay đổi *\(^_^)/*
 

Bình luận bằng Facebook