#chủ thớt là đứa thích lảm nhảm ba cái linh tinh, nên mấy cái viết ra càng ngày càng giống đồ tạp hoá...
#hôm nay lại lảm nhảm tiếp, chẳng ra nổi bài nghiêm túc đâu
#riết rồi không biết bản thân có phải fan Gia Thế real hay fake nữa
#tâm trạng gần đây hơi kỳ quái, không biết giọng văn có tối hay không, thỉnh nhiều lượng thứ
Dạo này tui đã lên rất nhiều cảm nhận khu fanclub, trừ bài cho Lam Vũ là ngoại lệ, còn lại đa số đều theo dòng sự kiện, tức là theo tình tiết trong chính văn tui đọc tới. Lúc lên An Văn Dật là khi đọc tới Hưng Hân up set đồ cho Tay Nhỏ, Nguỵ Sâm vì Lão Nguỵ đã bắt đầu được thay lên solo tăng tốc cho chung kết, lên Chu-Tường là vì tổ hợp Song Nhất Luân Hồi càn quét gặt điểm Liên minh, lên Dương Thông vì 301 đang lội ngược dòng ngoạn mục với đấu pháp Liều Mình Một Hit, lên Vương Kiệt Hi vì đấu pháp Ma Thuật Sư triển lộ trong All-Stars...
Vì thế, cũng nên tới Gia Thế rồi.
Ngày hôm nay, tui đã làm hai việc:
Một, đi tham quan một bảo tàng nghệ thuật với một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Hai, đọc chương 1360, “Gia Thế trở về”.
Người bạn cũ này thật sự đã rất lâu không gặp rồi. Cách xa nhau ngàn dặm vậy mà vẫn gặp được nơi đất khách, đáng quý khôn tả. Lúc gặp lại, chẳng hiểu vì sao tui không vui lắm cũng không buồn lắm (bạn tui thấy câu này sẽ giết tui mất, nó bay ngàn dặm sang để gặp tui a.) Chỉ cảm giác như qua một tràng mộng thật dài. Tui vẫn luôn cảm thấy mình có hội chứng lão niên sớm, rất hay hoài niệm chuyện cũ và suy ngẫm bức rứt “nếu như...”. Người như vậy, thường không hạnh phúc.
Tụi tui đi dạo qua rất nhiều gian trưng bày. Tui bình thường là một đứa mù nghệ thuật, chỉ biết đọc bảng thuyết minh mà thôi, chứ cũng không có hiểu biết cao thâm gì hết, đi chỗ này hoàn toàn là vì hai đứa không tìm thấy chỗ nào khác để đi.
Chỗ đó rất rộng, đi mỏi chân vẫn chưa hết, mệt lả rã rời phải ngồi lại nghỉ, tưởng như phải kéo về nhà sớm rồi, nhưng vẫn luyến tiếc phong cảnh chưa đi hết. Cuối cùng, vẫn là đi đến cuối.
Giống như Tân Gia Thế vậy.
Gia Thế, tui đã từng nói ở đây có rất nhiều người thú vị và có chiều sâu, như Diệp, Đào, Lưu Hạo, Tường, Tiêu, Tranh, Khưu. Cũng từng nói Gia Thế có ba chủ đề khác với những chiến đội khác, là Đào-Diệp, Tân Gia Thế và Ngô phó. Tui không biết sau này thì tất cả những thứ này có cơ hội được mổ xẻ chuyên sâu hết từng thứ hay không, nhưng tui nghĩ đối với tui, thì hôm nay sẽ là bài cuối cùng tui viết theo cảm xúc bùng phát cho Gia Thế.
Tui vẫn luôn thích làm theo cảm hứng ngẫu nhiên, dịch cũng vậy mà viết cũng vậy. Mấy lần theo project hoặc làm dưới áp lực thì đều cảm thấy bản thân không thuận tay cho lắm, cũng không hiểu vì sao.
Mà cảm xúc đợt này, giống như lúc tui đã gặp lại người bạn cũ nọ vậy. Lẽ ra tui nên vui đến điên luôn, nhưng đến cuối cùng cũng không vui như tui đã nghĩ, chỉ là không vui không buồn, bình bình đạm đạm.
Tiếc ghê lắm, lại lực bất tòng tâm.
Nói một chút về lý do tui tạo topic Gia Thế.
Ấn tượng đầu tiên và mạnh mẽ nhất của Gia Thế trong lòng tui, chính là “cường giả”. Vương triều ba quán quân liên tiếp, chỉ bảy chữ đó, là đủ chinh phục tui, bất kể thành tích sau này có ra sao. Mấy cái deep deep chiều sâu nhân vật gì đó tính sau, thứ đầu tiên tui nhớ về Gia Thế là nó từng là chiến đội mạnh nhất bá nhất huy hoàng nhất. Trước giờ đọc bất kể truyện gì, tui vẫn dễ thích kẻ mạnh trước, cường giả sẽ chinh phục tui một nốt nhạc theo qua con đường thần phục họ. Còn kẻ yếu thì sẽ chinh phục tui qua đường đồng cảm, và họ phải mất cả một cốt truyện thời gian dài để tui thông cảm và hoà nhịp, lâu hơn cường giả trong một nốt nhạc rất nhiều.
Nghe nói trước kia nhiều người không thích Gia Thế vì Gia Thế đã đá Diệp đi. Nhưng tui thì không ghét, tui hiếm khi ghét nhân vật nào lắm, kể cả Lưu Hạo, nói gì đến nguyên chiến đội chứ (thật ra là do não tàn ôm đùi mọi nơi...)
Gia Thế out liên minh, Tiêu gia nhập, tui cũng chỉ mang tâm tình hóng drama, xem Tiêu đội về Gia Thế thì có thể làm mưa làm gió được gì nào.
Tiếp là Khưu Phi xuất hiện, và Diệp ngồi đánh trận hướng dẫn 23 phút với em, đấm Trần Dạ Huy một cú vào mặt, tui cũng chỉ có thiện cảm với chàng trai còn trẻ mà đã có cốt cách độc lập kiên cường này thôi.
Trận khiêu chiến, mới thật sự là nơi Gia Thế bắt đầu ám ảnh tui.
Tui cũng không còn quá nhớ trận khiêu chiến đó là đánh như nào, bởi tui chưa bao giờ đọc lại chương cũ (vì cày chương mới còn không kịp) nên hôm nay mấy thứ viết ra đều chưa đi tra kiểm lại, sai sót nhớ báo tui. Với cả tui thì không nhớ không hiểu mấy chi tiết kỹ thuật giỏi lắm, tui chỉ nhớ tất cả mọi người đều bùng nổ đánh rất xuất sắc. Khưu Phi 21 liên kích vô giải, Tôn Tường biết nghĩ cho đoàn đội, Tiêu đội và Diệp thần đều một chấp ba...
Nhưng tui nhớ những thứ sau trận đấu nhiều hơn.
Tui nhớ Tôn Tường đối chiến Hưng Hân còn lại hai người Diệp Tu và An Văn Dật, cuối cùng lại chọn GG, chỉ vì nhận ra Vinh Quang không phải trò chơi một người. Có thể do tui bị ngu phương diện kỹ thuật combat uýnh nhau các thứ, nên tui đã nghẹn chi tiết này rất lâu rất lâu. Tui cảm thấy còn người là còn hy vọng, 1 chấp 2 chưa chắc đã thua cơ mà. Lúc đó tui thấy chi tiết đó không hợp lý tí nào, một cảm giác bất lực và tức giận trào lên trong tui. Tui còn nhớ Đào Hiên lúc Tôn Tường thất thểu bước xuống sàn, hắn đã tức giận gào vào mặt cậu “Sao cậu lại từ bỏ GG? Vì sao không đánh tiếp?” Tui nhớ lúc ấy, tui cũng đã muốn gào lên y chang như vậy. Chưa bao giờ hơn một ngàn chương truyện mà tui thực sự tức giận đến vậy, đến trận Lam Vũ thua Luân Hồi mùa 8 đối với tui là buồn nhiều hơn giận, bởi tui nghĩ trận đó những chàng trai Lam Vũ của chúng tôi đã cháy hết mình rồi, thua trận không thua người.
Còn lần này, là “tức giận”. Hai chữ, không hơn. Khi đó tui cũng chẳng có thời gian xét xem bên dưới sự tức giận đó có chứa tâm tình gì khác không...
Tôn Tường đờ đẫn đáp Đào Hiên “Vì Vinh Quang không phải trò chơi một người”, phản ứng của tui khi đó cũng y chang Đào Hiên: bàng hoàng, sững sờ, cứng đờ, uất nghẹn, cứ như vừa bị tạt một chậu nước lạnh vậy. Sau trận khiêu chiến, tui drop truyện một thời gian, ức chi tiết đó đến nghẹn lòng. Đây là lần đầu tiên và duy nhất tui drop Toàn Chức không phải vì bận hay vì lý do bên ngoài, mà là vì tình tiết truyện. Sau này thì tiếp tục đọc tiếp, gặp được một đại thần giải thích cho tui chi tiết đó về mặt kỹ thuật kiến thức game, tui nửa hiểu nửa không cũng phải chấp nhận sự thật rằng Gia Thế không thắng nổi, giấu sự ức chế đó đi mà bước tiếp trên chặng đường. Mà đến giờ này, thì cũng không còn quá tức giận phẫn nộ gì nữa, chỉ còn sự buồn bã uất ức mà thôi.
Trước trận khiêu chiến, ava ở forum của tui để logo Lam Vũ. Sau trận khiêu chiến, nó đổi sang logo Gia Thế. Và nó đổi tới tận bây giờ, lá phong đỏ đã trở thành ava cố định của tui. Tui cảm thấy, sau trận khiêu chiến đó, tui cũng không còn là tui của bình thường nữa rồi. Cảm giác như tui đã để lại một phần của mình nằm lại với Gia Thế vậy. Trận thua ấy, dường như đã để lại một ảnh hưởng sâu sắc đến tui còn nhiều hơn tui tưởng.
Lá phong đỏ, nguyện chia sẻ nỗi đau cắt da thịt thấu tim gan. Cứ như, tôi chính là một người Gia Thế đích thực.
Tui từng viết lý do mình thích Tường ở fanclub Luân Hồi nhiều lắm rồi, giờ cũng lười viết lại lần nữa. Tui chỉ muốn nói thêm, “chính thức” thích Tôn Tường, chính là sau trận khiêu chiến này. Thích Tôn Tường của Gia Thế, vì thế nên mới muốn yêu và dõi theo Tôn Tường của Luân Hồi. Mà thật ra, nói là “thích”, chẳng bằng nói “thương”.
Thương Tường nhi. Ở Gia Thế, tui thương cậu nhất. Thậm chí cả bộ truyện, tui vẫn thương cậu ấy nhất. Bắt đầu từ sau trận khiêu chiến này, tui luôn gọi cậu ấy là Tường nhi, và tui luôn mong cậu ấy được vui vẻ.
Cảm thấy sau trận khiêu chiến đó, Tường nhi nhà tui cứ như bị dốc ngược xuống dòng suối băng ngâm một ngày một đêm, rồi bị bứng ra tàn nhẫn giũ giũ trên vách núi gió lạnh căm. Người người đều gọi đó là trưởng thành, có điều sao tui cứ thấy cả người đứa nhỏ ấy cứ cứng đờ như rối gỗ, cả đầu óc lẫn người ngợm đều không được tự nhiên, ở Luân Hồi cười đùa cũng ít thấy Tôn Tường ham hố năng nổ. Nụ cười, cứ như bị quét sạch khỏi khuôn mặt cậu.
Cả người chỉ có đôi tay là còn linh hoạt lẫy lừng, cả giang sơn của Luân Hồi có công lớn của đôi tay ấy. Ở Luân Hồi, vì có mặt cậu ấy nên tui mới thành fan “nằm vùng” theo. Thật sự không ngờ, có ngày một đứa ba phải như tui sẽ ưu ái một nhân vật đến vậy, vì cậu mà tui dứt khoát yêu ai yêu cả đường đi luôn một chiến đội khác luôn như thế. Sau Lam Vũ bị loại, thì tui nhất định muốn Luân Hồi đoạt quán quân!
“Không cần nói nhiều nữa, thời đại của Vương Triều Luân Hồi đã tới, Luân Hồi vô địch!!!”
Tiêu đội thì sau trận đấu, thấy anh ấy thấm lệ trở về Lôi Đình, qua một mùa giải cứ như cường long trở mình, vậy thì tui cũng yên tâm, không có gì quá bận lòng anh ấy. Anh ấy học được gì đó ở Gia Thế, vậy là tui mừng cho anh rồi.
Dù sao Tiêu đội không như Nhị Tường, anh rồi sẽ biết tìm nơi thiên hạ thuộc về mình thôi, đứng thẳng sống lưng lên chống trời. Ít nhất, chặng đường ở Gia Thế, dù chẳng phải quả ngọt, nhưng sẽ là phân bón để sau này anh trồng ra quả ngọt cho riêng mình. Dù rằng phân bón đó, là chôn cả toà đế chế của Vương Triều chúng tôi...
“Cất bước nghịch thiên, đã định là dẫm lên đổ nát và đau thương tiến về phía trước. Không thể cùng tiến, vậy nguyện anh mãi vững bước an lòng.”
Nếu nói với Tường hay Tiêu thì Gia Thế là cái nôi cho bọn họ trưởng thành, thì có những người, đây chính là điểm cuối, không thể bước tiếp nữa.
Đào Hiên, nghe nói hắn sang nước ngoài xem giải Vinh Quang nước ngoài. Nói thật thì tui cũng không biết nên nói gì về người này nữa, trước kia viết về Đào cũng rất nhiều rồi, phân tán khắp nơi, cũng chẳng nhớ mình đã viết gì. Chỉ có một điều khẳng định, tui không ghét Đào Hiên, cũng như tui không quá ghét Lưu Hạo vậy. Thật ra trong tay tui có rất nhiều bài cảm nhận phân tích về hai người họ, chỉ là tui lười làm.
Tui chưa bao giờ ghét họ, cảm thấy những gì họ làm trong mắt tui đều tự nhiên thuận lý thành chương, chẳng vô lý lấn cấn chỗ nào cả. Cũng không biết có ai muốn đọc mấy bài đó không, mà riêng tui thì đối với những nhân vật tui không lấn cấn bận lòng thì tui sẽ không làm. Nên tui lướt thẳng qua mấy bài mà tui cảm thấy không cần thiết phải làm luôn một cái vèo. Tui cảm thấy câu chuyện về Đào Hiên không phải kết mở, không có gì để viết thêm, hoạ may là đào sâu về quá khứ mà thôi. Có điều, có vẻ như chính Đào Hiên lựa chọn xuất ngoại lần nữa tìm lại chính mình, là lòng hắn vẫn còn chưa muốn Vinh Quang của mình đặt dấu chấm hết tại đây sao?
Đào Hiên, nếu đã kết thúc, thì sao còn vương vấn? Nếu đã vương vấn, thì có phải là chưa kết thúc hay không?
Cũng không biết là tui có còn có cơ hội gặp lại Đào Hiên hay không, chỉ là hi vọng lòng hắn sáng như minh nguyệt. Lạnh, nhưng phải sáng. Chỉ có vậy thôi.
“What feels like the E N I ), is often the BEGINNING”
(Chữ END, nếu tách nét cong của chữ D ra làm I và ), thì sẽ viết được chữ IN trong BEGINNING. Chèn thêm những chữ khác vào giữa END, sẽ thành BEGINNING. Người bạn cũ đó đã chỉ tui chiêu này, bạn ấy viết chữ E N D trước chừa nét cong của chữ D lại trêu tui, sau đó tui đang deep đang buồn thì chèn thêm mấy chữ khác vào giữa thành BEGINNING. Éo le thật chứ, Lam Vũ của tui bị Hưng Hân của nó kick ass, giờ đến nó cũng mean như Diệp vậy, có điều lại không ai thực sự ghét nổi cái sự mean đó đúng không...)
Còn Khưu Phi... nói sao về đứa nhỏ này đây... Nhân vật chính của ngày hôm nay, lý do tui lập post đầu cho Gia Thế, và lý do tui viết post (chắc) cuối cùng này hôm nay cho Gia Thế.
Tui nhớ lúc mình đi thăm bảo tàng, có một bức hoạ, có hai người đứng chồng lên nhau, người trên đạp vai người dưới. Cứ như vậy, hai kẻ chống trời. Không hiểu sao tui rất thích bức tranh này, cảm giác có gì đó hào hùng và bi ai khôn xiết.
Khưu Phi, cậu không có ai để đứng trên vai hết. Một mình cậu, chống đỡ cả một đế chế đã đổ nát tự bao giờ.
Tui nặng lòng Gia Thế đã lâu, nhưng nếu nói vì ai đó mà tui quyết định lập topic này, thì đó nhất định là em ấy rồi. Lập không chỉ vì một mình em ấy, nhưng quả thật Khưu Phi và Tân Gia Thế là thứ kích tui làm đến bước cuối cùng này. Tui thật sự đã đợi ngày này lâu lắm rồi, ban đầu muốn lập topic Gia Thế, chỉ để đợi đến ngày Thái tử của chúng tôi ngày trở về, có một mái nhà đón em ấy mà thôi.
Tui từng nói ở Gia Thế sau trận khiêu chiến có nhiều người tui thương ở đó. Bởi tui cảm thấy sau trận ấy, tui như nghe thấy tiếng tín ngưỡng và niềm tin trong lòng mỗi người đều bị nứt một vết lớn. Tường Tiêu Đào Khưu, và một ít là của Diệp. Người người đều bỏ đi để chữa lòng, có người về nhà cũ, có người bỏ nhà cũ tha hương, có người về nhà mới tân hoan...
Chỉ có Khưu, em ấy ở lại.
Vì một điều này, em ấy xứng đáng có một mái nhà đón mình long trọng trở về, chỉ vì em ấy một năm qua đã cất công thầm lặng đặt từng viên gạch xây lại mái nhà cũ nát đã trôi về dĩ vãng trong mắt thế nhân.
Vì thế, tui liền lập cho em ấy.
Đón em về nhà.
Chà, tui có nên học tập Lôi Đình năm xưa đón Tiêu đội cầm băng rôn “Chào mừng trở lại” phất phất không đây? Tui thật không muốn chọc đứa nhỏ ấy khóc lấm lem như Chuyện Nhỏ đâu. Như thế sẽ là chuyện lớn đối với Tân Gia Thế tụi tui ấy nhỉ.
Dạo này tâm tình tui thật sự có chút dở người không ổn định, chỉ đáng tiếc, ngày này em ấy về rồi, tui không thể viết một bài thật dài thật cảm động lòng người vì em ấy và Tân Gia Thế. Nợ em ấy điều đó, thật sự tui đã đợi ngày này rất lâu rồi, đến khi đợi được lại không high như dự định. Về sau cũng không biết có thể viết ra gì hay ho không, chỉ đành có lỗi với tiểu đội trưởng nhà chúng tôi rồi.
Tui thương Tường nhất, vì tui cảm thấy cậu ấy khờ khạo mê mang nhất. Còn Khưu, tui thương ít kính nhiều, thương em ấy vất vả cơ cực, nhưng kính em ấy dám dũng cảm tiếp lấy sự vất vả cơ cực đó. Cảm giác những gì cần nói về Khưu thì trước giờ tui đều nói rồi, fanclub Khưu fanclub Gia Thế khu fanfic khu chính văn, nói đến cảm thấy ý tưởng mới đều cạn sạch sành sanh.
Nhưng về Khưu Phi, không ngại khen thêm một lần nữa: Tuyệt vời lắm, chàng trai! Diệp Tu tự hào về cậu, cảm ơn cậu đã kiên trì lấy tín ngưỡng của tất cả chúng tôi.
“Tôi yêu em, thế như cầu vồng.”
Để xem nào, còn sót gì không nhỉ.
Thôi nói một chút về tên topic tui đặt “Vương triều bất diệt”. Ban đầu có phân vân giữa mấy cái tên khác Gia Thế - Vương miện vô hình, Gia Thế - Ánh dương bất tán, Gia Thế - Sắc màu của Lửa...
Mỗi cái tên này, nếu chọn, thì bài cắm dùi sẽ viết theo một hướng khác, chứ không phải cái dài ngoằng từ ban sơ đến trùng sinh như cái bài đang chễm chệ bây giờ ngay post đầu như giờ. Vì tui đặt là “Vương Triều” mà, đã là Vương Triều thì phải bao gồm tất cả các thành viên của chúng tôi.
Không biết mọi người có nhận ra không, nhưng tui đã cố gắng nhắc đến hết thành viên trong post đầu.
Chiến thần bất bại nay già cỗi, công thần phong quang đã sớm đi
Chiến thần là Diệp, công thần là Ngô. Những hình ảnh “Vương giả” và “Quân vương”, tuỳ tình huống mà xét, đôi khi chỉ Gia Thế, đôi khi chỉ Diệp.
Đây là thời kỳ Gia Thế huy hoàng nhất, đi vào sử sách truyền kỳ mãi về sau.
Ngô Tuyết Phong, tui cảm thấy buồn khi Vương Triều đã sụp đổ sau khi anh cất bước, nhưng cũng thấy có chút may mắn vì thời gian Ngô Tuyết Phong ở là Gia Thế chúng ta trong dáng vẻ tốt nhất. Ít nhất thì Gia Thế vẫn còn Quán quân, đó là thứ duy nhất anh ấy quan tâm, ánh sáng đã không chiếu đến gương mặt anh ấy, thì xin hãy để nó chiếu đến cúp quán quân của chúng ta. Nếu không, hy sinh anh ấy bỏ ra có tác dụng gì? Hào quang anh ấy tự mình dập tắt có ý nghĩa gì?
Vận mệnh chia cắt Gia Thế đôi bờ tín ngưỡng, đến cuối cùng người đi kẻ ở, tưởng chừng hồi chuông báo tử Gia Thế đã điểm canh.
“Đôi bờ tín ngưỡng” là chỉ Đào-Diệp, hay Diệp-Gia Thế. “Người đi kẻ ở” càng rộng hơn nữa, Diệp Đào Hạo Tường Tiêu Tranh Khưu, luân luân phiên phiên, lần lượt lúc có người đi, thì sẽ có kẻ ở.
Gia Thế đổ đốn trượt dài, đây chắc chắn là lịch sử đau thương nhất của bọn tôi.
Phần sau thì càng không phải nói nữa. Mù dở có nhìn vào cũng thấy phần sau là tui hoàn toàn đang cosplay fan Khưu Phi đi viết bài. Tân Gia Thế cứ treo bên miệng mà tụng liên miên, là bởi vì Tân Gia Thế dưới sự dẫn dắt của Khưu Phi, chính là động lực trực tiếp nhất để tui lập ổ ở đây.
Còn nhiều người của Gia Thế tui còn bỏ sót không có đủ bút lực và cơ hội thêm vào. Tô Mộc Tranh chỉ muốn làm một vai phụ nhưng cuối cùng lại trở thành một đệ nhất bậc thầy pháo súng nổi danh, lại chỉ vì tình thân gia đình mà thà dứt áo ra đi chôn vùi tiền đồ.
Lưu Hạo bất chấp tất cả thủ đoạn để đạt được địa vị và sự chú ý, không ngừng vẫy vùng tìm chỗ đứng sinh cơ giữa môi trường cạnh tranh khốc liệt mà sa vào vũng lầy tăm tối, chẳng biết cuối cùng hắn có dứt mình nổi không.
Hạ Trọng Thiên cố chấp tử trung với chiến đội mình theo. Tài năng trên phương diện kinh doanh, có thể tự mình chống đỡ kinh tế cho chiến đội mình thích. Người dám bỏ ra nhiều như vậy, đổi sự nghiệp lấy một chiến đội đổ đốn tan nát, há tấm lòng ấy nào phải tầm thường?
Trần Dạ Huy, kẻ bị Đấu thần phủ nhận ruồng bỏ, mang chấp niệm trong lòng thành bệnh, lại vẫn ở lại công hội cắm cúi cày cấy đêm ngày trong sự bất cam uất ức.
Văn Lý, tui chưa biết gì về em, chỉ mới thấy tên em một lần trong chương hôm nay. Chỉ biết em ở trong trại huấn luyện cùng vài thiếu niên khác, và các em đều nguyện theo tiểu đội trưởng của chúng ta chinh chiến Liên minh. Tôi thật sự rất mong chờ một chiến đội trẻ tuổi mới toanh “non xanh” thực thụ như thế báo danh mùa giải năm sau. Để tôi xem coi, một năm qua các em đã tiến bộ đến trình độ nào rồi.
Tản văn hôm nay không có họ, nhưng tui vẫn muốn tribute tất cả mọi người, kể cả những người tui chưa có dịp nhắc tên nữa. Bởi vì, tất cả nỗ lực và di sản của họ đã để lại nơi này. Dù tốt dù xấu, bọn họ vẫn từng là người Gia Thế. Trong họ có chút gì đó Gia Thế, và trong Gia Thế có chút gì đó của họ.
Tôi yêu Vương Triều của chúng tôi, yêu cả những sự không hoàn mỹ của nó, đau cho những sự giọt lệ nóng của sự trưởng thành, thương cho tấm lòng dốc xuống của những thành viên dưới Vương Triều này.
Mỗi một người đã từng ở đây, Gia Thế có phải đã trở thành câu chuyện của mọi người không?
Từng viết cho Gia Thế rất nhiều, nhưng đoạn đầu tiên tui viết cho nó, và là nguồn cảm hứng rất lớn cho tui đến tận nay, là sau khi tui đọc fic Gia Thế - Mười năm vương triều ở khu đã dịch noncp.
Biết tại sao Gia Thế lại gọi Gia Thế không? Gia trong huy hoàng tốt đẹp, Thế trong hậu thế ngàn đời. Hai chữ Gia Thế, nghe vào đã thấy phong quang vạn dặm, nay tuy suy nhưng không sụp, ắt về sau Vương giả trở về tranh thiên hạ, một mâu Phá Sơn Hà, khói lửa bình thịnh thế!
Biết tại sao màu đại diện của Gia Thế lại là màu đỏ không? Màu đỏ của chiến hoả liên thiên, màu đỏ của máu công thần. Vương Triều vạn dặm giang sơn chính là không tiếc bỏ ra bao nhiêu trả giá cùng khó khăn, nghịch thiên cải mệnh, mãnh liệt bừng bừng. Chút tro xám đó làm sao dập tắt được chiến hoả Gia Thế? Chút máu đổ nhiễm chiến bào đó làm sao sánh bằng nỗi đau tận cùng vinh nhục tan cửa nát nhà? Là lửa, là máu, là sức mạnh, là khát khao, và là tình yêu mãnh liệt. Trên đời này không còn màu sắc nào thích hợp với Gia Thế hơn màu đỏ!
Biết tại sao logo của Gia Thế là lá phong đỏ không? Cây phong đại biểu cho sức mạnh và kiên định, há chẳng phải chính là Gia Thế sao? Dù là tiết đông khắc nghiệt vẫn kiêu hãnh vươn mình, bão tuyết quật không ngã nổi. Bốn mùa luân chuyển, lá phong lúc xanh non nớt lúc vàng tiêu điều, nhưng rồi sau tất cả vẫn sẽ luôn trăm sông đổ về một biển, triển sắc hiện ra màu đỏ kiêu hùng rực cháy tâm hồn người Gia Thế đó mà thôi! Bao nhiêu người ở lại, bao nhiêu người rời đi. Đã tới, chính là nuôi trong mình Ý Chí Đấu Giả cao ngút ngàn. Đã đi, chính là mang theo cả đời cốt khí cùng tự hào đã từng khoác lên mình ánh hào quang bất diệt đó. Có ai quên được? Lại có ai dám quên? Bao đời vẫn vậy. Vô luận là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, Vương Triều chính là Vương Triều, sự kiêu ngạo tột cùng trong xương tuỷ đó, dù cho thân rơi xuống vực sâu vạn trượng cũng sẽ ương ngạnh cố chấp đến chết không tan.
Đợi Người, Vương giả quay về. Từ đó, phong vân biến sắc.
Gia Thế mãi không đổ!
Từ đây, tui cứ hay liên tưởng Gia Thế và ánh sáng, Gia Thế và lửa có sự tương quan đến nhau.
Chữ Diệt trong tiếng trung, viết là 灭, là chữ Hoả 火 thêm gạch ngang trên đầu, chính là dập tắt lửa đi. Đặt tên là Bất Diệt, là vì chấp niệm với Gia Thế và lửa của tui.
“Gia Thế như Lửa, cháy thẳng tâm hồn. Nếu thân liệt hoả, thì sẽ cường áp thiêu cháy một đường phá bình minh. Còn nếu phận vụn tro, thì sẽ là nơi dưỡng phượng dục hoả trùng sinh.”
Ánh sáng mãi là ánh sáng. Ánh sáng chính ngọ cũng sáng, lúc hoàng hôn lụi tàn cũng sáng, sáng len qua cả màn đêm che phủ, sáng không thể ngăn cản, ngoan cường mà sống tiếp, mà len lỏi chiếu rọi mọi góc ngách đời thường.
Speak light in the darkest night.
Còn hi vọng, thì ánh sáng của Gia Thế còn sáng mãi, chẳng gì diệt được lửa của chúng tôi thắp ngát nhân gian.
Hôm nay ngày 4 tháng 7, vạn dân khánh mừng. Tập tành bưng một thùng pháo ra đốt, đốt đến mỏi cả tay, bị phỏng vài chỗ. Nhưng rất rất vui, đón gió đêm mà đứng, ngào ngạt mùi pháo tưng bừng.
Trong chương có nhắc tới phân cảnh có rất nhiều fan hâm mộ đốt pháo mừng Gia Thế trở về. Tui cũng đốt cho Gia Thế rất nhiều rồi đó, xông hỉ ăn mừng đổi vận, chúc mọi người may mắn êm xuôi.
Pháo hoa nở rộ gầm trời.
Mùa 11, chúng tôi tới đây!