Chiến đội Gia Thế - Vương Triều bất diệt

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,023
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#22
Ngô Tuyết Phong - Người đàn ông không đi tìm sự công nhận


Gia Thế là chiến đội duy nhất đoạt ba quán quân liên tiếp, tạo nên một vương triều truyền kỳ mà đến nay vẫn chưa ai vượt qua được.
Nhắc đến Gia Thế, người người đều nói về Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu, mấy ai nhớ đến người đàn ông điều khiển nhân vật khí công sư đã cùng Nhất Diệp Chi Thu xưng bá suốt ba năm đầu liên minh?
Người đàn ông đó, là Ngô Tuyết Phong.

Ổng là người thực sự có não, đánh bằng cái đầu chứ không phải tay.
Kinh nghiệm , ý thức, phán đoán chính xác, thao tác chuẩn.
Luôn chọn dùng đấu pháp thích hợp với tình thế nhất.
Thế nên tôi mới nói, ổng luôn kịp thời xuất hiện khi cần thiết nhất. Đúng là một siêu support đáng tin cậy.”

Chương 1128 – Toàn Chức Cao Thủ chính văn

Những lời trên là của Ngụy Sâm, một người cùng thời, từng làm đối thủ đánh giá về Ngô Tuyết Phong. Có thể khiến một người như Ngụy Sâm đánh giá bằng những ngôn từ tôn trọng như vậy, có lẽ đã đủ để nói lên trình độ của Ngô Tuyết Phong. Ngày ấy, anh may mắn khi có Diệp Tu là đội trưởng, nhưng Diệp Tu và Gia Thế cũng rất may mắn khi có anh trong đội ngũ.

Ba năm trong game Vinh Quang, ba năm trong liên minh chuyên nghiệp, Ngô Tuyết Phong vẫn là người bạn đáng tin nhất bên cạnh Diệp Thu. Tuy rằng bị hào quang của Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu che phủ, danh tiếng khí công sư Khí Xung Vân Thủy cũng không phải đặc biệt vang dội, nhưng bản thân Diệp Thu hiểu rất rõ, người bạn này, đội hữu này, đối với hắn, đối với Gia Thế quan trọng cỡ nào.”
Chương 9 - Ngoại truyện Đỉnh Vinh Quang

Người đàn ông “quan trọng” mà theo lời Diệp Tu nếu không có, thì Gia Thế không thể đoạt ba tổng quán quân ấy, cả đời đánh giải lại chỉ sống trong cái bóng của hào quang Đấu Thần mặc dù nếu anh muốn thì hào quang đó luôn có chỗ cho anh. Nhưng không, Ngô Tuyết Phong sẵn sàng hi sinh khát vọng tỏa sáng và sự ích kỉ để có thể đem lại sự hỗ trợ tốt nhất cho đồng đội. Cho dù có thể đứng sóng vai, anh lại lựa chọn đứng sau cánh gà, nhường lại ánh đèn sân khấu cho Nhất Diệp Chi Thu và Diệp Tu. Thậm chí, anh còn tận hưởng nó:

“Tôi à, nên được bầu làm diễn viên phụ xuất sắc nhất chớ.” Hắn nói trên kênh chat, câu này không hàm chứa bất kỳ khổ sở gì, chỉ có kiêu ngạo và tự hào. Ngô Tuyết Phong cho rằng mình đã làm được chuyện xinh đẹp nhất trong phạm vi năng lực của mình, hắn không hề cảm thấy có gì tiếc nuối."
Chương 10 - Ngoại truyện Đỉnh Vinh Quang

Trận đấu cuối cùng của đời tuyển thủ, trận tổng chung kết tranh quán quân mà nếu đoạt được, nó sẽ là truyền kỳ, là vương triều vô song, Ngô Tuyết Phong vẫn không muốn làm vai chính. Sáu năm, dù là trong game hay đấu trường chuyên nghiệp, anh luôn lặng lẽ ở bên, xuất hiện lúc Diệp Tu cần, sau đó lại lui vào khoảng tối trong cái bóng của chính Diệp Tu.

Người đàn ông này, chưa bao giờ đi tìm sự công nhận, và cũng chưa bao giờ cần sự công nhận. Thần đàn không có tên anh, hào quang không chiếu rọi nơi anh, anh đều chẳng màng. Với anh, hạnh phúc là khi có thể hỗ trợ đội hữu bằng tất cả của mình. Hạnh phúc, của một vai phụ xuất sắc nhất.
 

JayN

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
72
Số lượt thích
348
Location
hàng xóm của Wu Xuefeng
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Wu Xuefeng
#23
Cám ơn anh @Lotus vì một bài cảm nhận rất sâu sắc cho con người thầm lặng ấy.

Quả thật Ngô Tuyết Phong là một con người thầm lặng đến mức vô hình trên sàn đấu. Anh là một siêu support đáng tin cậy nhất đối với Diệp Thu và vương triều Tam Liên Quan của Gia Thế. Đối với anh, hào quang là một thứ quá xa xỉ. Anh luôn ẩn thân, tìm vị trí thuận lợi cũng như thời cơ tốt nhất quấy rối đội hình địch cũng như hỗ trợ tiểu đội trưởng tung hoành nơi tiền tuyến. Chỉ cần có anh phía sau, Diệp Thu hoàn toàn yên tâm xông pha trận địa địch. Chỉ cần có người hợp tác ăn ý nhất, Đấu thần nhất định có thể tỏa sáng. Chỉ cần anh cùng Diệp Thu cùng xuất hiện trên sân đấu, Gia Thế nhất định không thể ngã.

Anh rất ít khi được nhắc đến, nhưng anh luôn tạo được cho người đọc cảm giác chắc chắn rằng chính anh mới là người hợp tác hoàn hảo của Diệp Thu. Một khí công sư dùng não để chiến đấu, một siêu support không thể thiếu của vương triều, một con người muốn bắt nhưng lại không thể bắt,... Biết bao nhiêu lời đánh giá về khả năng tuyệt vời dành cho anh, thế nhưng chỉ có vài người có thể hiểu được tầm quan trọng ấy. Đối với đại đa số người, anh chỉ là một người may mắn hết mực khi được Gia Thế chiêu mộ mà chẳng bao giờ hiểu được ảnh hưởng âm thầm mà không thể thiếu của anh đối với bánh răng chiến thuật của chiến đội năm xưa.

Khi đối đầu với anh, họ càng xem thường anh, anh càng dễ dàng chứng tỏ tầm quan trọng trong bóng tối của mình. Khi chiến đầu cùng anh, những người đồng đội càng tin tưởng đóng góp của anh, chiến đội càng dễ dàng giành chiến thắng cuối cùng. Anh chính là khí công sư âm thầm nhưng vĩ đại nhất, người hợp tác ăn ý nhất của Diệp Thu, và là người diễn viên phụ xuất sắc nhất trong truyền kì Tam liên quan.

Vinh Quang không phải trò chơi của một người, và Diệp Thu trong những năm đầu sự nghiệp cũng chưa bao giờ phải chiến đấu một mình.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#24
Sẵn tiện high một lần high luôn.

Ngay từ đầu đọc xong bài cảm nhận của hai đại thần, trong đầu mị chỉ nghĩ tới một cụm “người không thể không giết, nhưng không thể giết”, thật ra mị chỉ muốn ngoi lên bổ thêm một câu đó hô khẩu hiệu rồi lặn mất, cơ mà sợ sơ sài não tàn chiếm mặt tiền công sức của mọi người nên không dám ngoi.

Giờ thì tốt lắm, kích động đến đứa não tàn rồi, cũng không cần áp lực tới một bài hay làm gì, tập tành thử làm vai phụ giống Ngô phó nào, nói thêm chút cảm nhận cá nhân, đều là thêu hoa trên gấm, có người mở đường mà không biết đi theo hưởng sái thì thật uổng phí a.

Ngô Tuyết Phong anh ấy, là “một người không thể không giết, nhưng không thể giết”.

Trong trận đấu, khi tất cả các chiến thuật đều xoay quanh Nhất Diệp Chi Thu, khi tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về Diệp Thu, vẫn có một bóng dáng lặng lẽ mở đường cho mỗi đợt vây sát, âm thầm đoạn hậu cho mỗi pha phối hợp. Tỉ mỉ và cẩn tâm, chính xác và chặt chẽ, luôn xuất hiện ở nơi mình cần xuất hiện nhất, luôn biến mất ở nơi hào quang sẽ chiếu tới nhất. Ngô Tuyết Phong đáng tin cậy, và khiến người ta tin cậy. Thử hỏi một Đấu Thần ngang tàng những năm ấy có dám tuỳ tính tung hoành ngang dọc sàn đấu nếu không có người đi sau khâu nếp vá trời cho anh không?

Dưới trướng kỳ tướng tất có danh sư. Ngô Tuyết Phong chính là vị quân sư đắc lực nhất bên cạnh Diệp Tu những năm hắn chinh chiến rã ròng từ trong game ra đến Liên minh chuyên nghiệp. Như tia Khí ban mai thuần trong nhất, hộ trụ kín kẽ, làm tiền đề cho ánh mặt trời ban trưa của cả một đế chế chói lọi bừng trời.

Đó là ánh dương soi chiếu mãi ba năm liền truyền kỳ không hoen gỉ, cũng là bóng râm anh ấy chưa một lần muốn bước chân ra.

Như Vân như Thuỷ, đạm đạm vi quang.

Ánh sáng của anh ấy toả ra có thể không đủ để chiếu lên gương mặt anh cho ngoại giới biết đến, nhưng nó đủ để chiếu cho cúp quán quân của Gia Thế đượm ánh hào quang mãi không tan.

Vậy là đủ, chúng ta là quán quân.

Chuyện này thì đến cả thế giới đều biết.

Còn gì vinh dự hơn thế nữa, cũng còn gì thoả lòng hơn thế nữa đâu? Có đem một ngàn cái vai chính tới đổi, chưa chắc anh ấy đã ngó ngàng.

Thật ra vẫn cảm thấy Ngô phó rất thích hợp với cái chất của Gia Thế, không khoa trương, không khoe mẽ, không làm màu, mọi thứ luôn lấy thực dụng và hiệu suất làm đầu. Cái gì cần làm thì đều làm, thiên tính nghiêng về khiêm nhường tối giản, âm thầm lặng lẽ mà nỗ lực, có thể vì chiến đội mà bất hiển sơn bất lộ thuỷ, cũng chưa bao giờ để ý đến đánh giá của người ngoài ảnh hưởng đến lựa chọn của mình. Tỉ tâm giăng lưới, một kích trúng tâm. Bởi thế nên khi pha nào pha nấy sau khi triển lộ ra càng khiến hiệu quả càng đáng sợ hơn, cũng khiến lòng người càng chấn động tâm can hơn.

Trên sàn đấu đã vậy, xuống sàn đấu rồi, anh ấy còn là một mắt xích cực kỳ quan trọng để con quái vật khổng lồ Gia Thế này vận hành, mặt này lại càng không được nhiều người chú ý tới, có lẽ vì chính văn cũng không đề cập nhiều.

Thiết nghĩ vì lý do đặc thù mà Diệp Tu không thể tham gia bất kỳ hoạt động thương mại nào, vì thế nên tất cả những công việc của đội trưởng trừ chỉ huy kỹ thuật ra đều đổ ập lên vai người đội phó này. Bất cứ một người đội trưởng nào khi đứng trước truyền thông báo chí đều mang trên mình trách nhiệm và tiếng nói của toàn chiến đội, đặt chính bản thân mình vào vị trí nóng bỏng tay đó để mà cảm nhận sức nặng của bất cứ một lời hứa hẹn nào. Còn Ngô Tuyết Phong theo lý thuyết thì chỉ là đội phó, nhưng anh ấy lại đeo trên mình “hào quang” lẫn trách nhiệm này thay cho Diệp Tu. Bình tĩnh đối phó các câu hỏi sắc bén của cánh phóng viên, những nghi ngờ và công kích ác ý với thực lực của chính mình của từ ngoại giới, tra dầu điều tiết phần nào mâu thuẫn giữa Đào Hiên và Diệp Tu, tận tuỵ chăm chút cho chiến đội này, đối nội đối ngoại, huấn luyện thi đấu, bận rộn xem ra không kém gì đội trưởng đâu đó!

Bởi vì anh ấy chính là vị công thần thầm lặng nhất của Vương Triều chúng tôi...

Hậu thế có quên anh, thì Gia Thế cũng sẽ không quên anh nổi. Bởi Gia Thế chúng ta trước giờ vẫn luôn đang đứng trên di sản mà anh ấy âm thầm nỗ lực đánh đổi nên.

“To stand on the shoulders of giants.”

Mãi tận đến hiện nay, Gia Thế vẫn chưa xuất hiện một đội phó nào sánh tầm được với anh ấy cả.

Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp anh ở khu 1, vẫn luôn cảm thấy Ngô Tuyết Phong là một người rất có lòng. Anh ấy nhân nghĩa, khi đã đứng ra hỗ trợ Diệp Tu trong trận dã chiến, dù rằng biết Diệp Tu còn lợi hại hơn cả mình, nhưng vẫn không kiềm được thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. Anh ấy dũng cảm, khi dám công khai bảo hộ Diệp Tu chống lại sự công kích của một nhóm rất đông người chơi thường vì muốn hôi của mà làm liều. Và cuối cùng là anh ấy khiêm tốn, khi không hề vênh váo tranh công mình đã giúp Diệp Tu thế này thế kia, thậm chí còn từ chối hành động thiện ý tặng bộ quyền sáo chữ cam Dung Nham Nộ Hoả của Diệp Tu, vì anh ý thức được tác dụng của pha giúp đỡ của mình thực tế cũng không giúp ích nhiều cho Diệp Tu.

Ngô Tuyết Phong mang hết tất cả những đặc tính tốt đẹp này của anh: nhân nghĩa, dũng cảm, khiêm tốn, lên sàn đấu và xuống đường đời. Từ phong cách chiến đấu, đến cách đối nhân xử thế, anh đều mang chúng hoà lẫn với tuổi xuân của mình, cống hiến hết cho chiến đội Gia Thế nói riêng và câu lạc bộ Gia Thế nói chung.

Chính là dùng hết trường từ vựng, vẫn cảm thấy ý nghĩ bật ra nhanh nhất khi nghĩ về Ngô Tuyết Phong, vẫn là hai chữ “người tốt”. Rất tốt, rất rất tốt, cái gì cũng tốt, kỹ thuật tốt, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, tố chất tốt, chiến hữu tốt, thành viên tốt.

Các bạn thắc mắc một người tốt thì lợi hại đến đâu sao?

Một khi văn nhã đã dốc lòng dốc sức, thì đó cũng là sự cống hiến văn nhã tận tâm nhất.

Vì đến tận khi anh ở, Gia Thế chúng tôi chính là Quán quân.

Dạo này đang là mùa ra trường, đi đâu cũng vang vọng những lời tạm biệt, vừa khéo nghe được một bài hát, mong cho ca từ tiễn anh vạn dặm đường.

“Yesterday's gone, we gotta keep moving on

Who knows what we're heading towards

I wish you love, I wish you luck

For you, the world just opens up

But it's so hard to say goodbye“

Tạm biệt Ngô phó, cúp quán quân có ghi tên của chúng ta. Thế là đủ rồi.

“And hold you in my heart forever

I'll always remember you”

Nhưng nhớ anh, thì làm sao đủ đây?

(“I'll Always Remember You” - Miley Cyrus)







Xong “chính sự” rồi, dưới đây chừa chỗ thở tí cho đứa chủ thớt yếu tim số khổ là tui đây =))))

Theo dòng sự kiện một chút, ngày đầu tiên nhận được bài của Lotus mị vừa vui vừa high, thật sự ngồi dụi mắt năm phút mới dám run rẩy bấm vào đọc đó ạ. Mị đang xoắn có nên rep hay không đây, rep thì sợ não tàn quá mất mặt tiền của đại thần mất, mà không rep thì ai vô trước đó mị cũng rep giờ không rep thì thấy có lỗi lắm. Sau đó tui đã nghĩ ra giải pháp khá ổn là tui đã đi kiếm một bài cảm nhận trên lofter bên Trung về, đọc sơ qua cảm thấy nó rất có nội hàm, đăng lên rep thì sẽ không não tàn, định qua hết tuần sau thi cử xong xuôi sẽ dịch rồi đăng dần, với cả nhường đất cho đại thần lâu lâu một chút.

Thế là ngay ngày hôm sau, bài cảm nhận thứ hai liền đáp xuống...

Nếu tui nói tui đau tim kích động ghê gớm lắm mỗi khi nhận được bất cứ post bên này thì mọi người có tin không...

High cả ngày đó quý dị ạ, không tập trung gì được, miệng thì nhếch lên, mặt thì thiếu đánh, não thì nhũn ra, tim đập gia tốc luôn, tưởng mình sắp đau tim chết rồi. Có một ngàn nút like chắc đều bị tui bấm nát mất!!!

Nên bài thứ hai tới cũng là lúc tui đập bàn quyết định chết sống gì tui cũng muốn góp chân, thôi thì đằng nào cũng đăng, chẳng bằng cứ viết cảm nhận cá nhân của mình thay vì dịch lại, có qua có lại mới biểu đạt thành ý, nên viết không hay mong mọi người bỏ qua vì đã chiếm đất của mọi người.

Bài cảm nhận bên Trung thì chắc tạm thời không dịch nữa vì tui đã hoàn thành nghĩa vụ cao cả là rep xong dồi. Với tại tuần sau tui chuẩn bị lên thớt rồi, còn cả đang nợ cảm nhận Diệp ahuhu. Nên ai có nhu cầu muốn đọc thì hú một tiếng để mị biết mị dịch dần, không thì nó chắc thi xong mị cũng để đó ngâm giấm (chờ đợt high tiếp của mọi người lấy động lực...) mất. Tui thật sự không ngại bị giục đâu, hãy lên tiếng nhé. Quăng link ở đây luôn, nếu vị anh hùng nào có hứng thú dịch luôn thì đừng ngại, bảo mị một tiếng để mị khỏi làm trùng.
【200】联盟中的那些搭档们——(1)叶修&吴雪峰-全职高手相关内容

Nên túm lại là ahuhuhu má ơi Ngô phó có bài rồi, ngàn lần cảm tạ hai lầu trên tiên phong mở đường viết cho Ngô hai bài hay nức nở vậy ạ. Cái đội hình này từ đại thần, đến fan chân chính, đến fan nằm vùng đầy đủ cả, mị lực của Ngô phó xuyên lục địa rồi kìa á.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#25
Sẵn tiện high một lần high luôn.

Ngay từ đầu đọc xong bài cảm nhận của hai đại thần, trong đầu mị chỉ nghĩ tới một cụm “người không thể không giết, nhưng không thể giết”, thật ra mị chỉ muốn ngoi lên bổ thêm một câu đó hô khẩu hiệu rồi lặn mất, cơ mà sợ sơ sài não tàn chiếm mặt tiền công sức của mọi người nên không dám ngoi.

Giờ thì tốt lắm, kích động đến đứa não tàn rồi, cũng không cần áp lực tới một bài hay làm gì, tập tành thử làm vai phụ giống Ngô phó nào, nói thêm chút cảm nhận cá nhân, đều là thêu hoa trên gấm, có người mở đường mà không biết đi theo hưởng sái thì thật uổng phí a.

Ngô Tuyết Phong anh ấy, là “một người không thể không giết, nhưng không thể giết”.

Trong trận đấu, khi tất cả các chiến thuật đều xoay quanh Nhất Diệp Chi Thu, khi tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về Diệp Thu, vẫn có một bóng dáng lặng lẽ mở đường cho mỗi đợt vây sát, âm thầm đoạn hậu cho mỗi pha phối hợp. Tỉ mỉ và cẩn tâm, chính xác và chặt chẽ, luôn xuất hiện ở nơi mình cần xuất hiện nhất, luôn biến mất ở nơi hào quang sẽ chiếu tới nhất. Ngô Tuyết Phong đáng tin cậy, và khiến người ta tin cậy. Thử hỏi một Đấu Thần ngang tàng những năm ấy có dám tuỳ tính tung hoành ngang dọc sàn đấu nếu không có người đi sau khâu nếp vá trời cho anh không?

Dưới trướng kỳ tướng tất có danh sư. Ngô Tuyết Phong chính là vị quân sư đắc lực nhất bên cạnh Diệp Tu những năm hắn chinh chiến rã ròng từ trong game ra đến Liên minh chuyên nghiệp. Như tia Khí ban mai thuần trong nhất, hộ trụ kín kẽ, làm tiền đề cho ánh mặt trời ban trưa của cả một đế chế chói lọi bừng trời.

Đó là ánh dương soi chiếu mãi ba năm liền truyền kỳ không hoen gỉ, cũng là bóng râm anh ấy chưa một lần muốn bước chân ra.

Như Vân như Thuỷ, đạm đạm vi quang.

Ánh sáng của anh ấy toả ra có thể không đủ để chiếu lên gương mặt anh cho ngoại giới biết đến, nhưng nó đủ để chiếu cho cúp quán quân của Gia Thế đượm ánh hào quang mãi không tan.

Vậy là đủ, chúng ta là quán quân.

Chuyện này thì đến cả thế giới đều biết.

Còn gì vinh dự hơn thế nữa, cũng còn gì thoả lòng hơn thế nữa đâu? Có đem một ngàn cái vai chính tới đổi, chưa chắc anh ấy đã ngó ngàng.

Thật ra vẫn cảm thấy Ngô phó rất thích hợp với cái chất của Gia Thế, không khoa trương, không khoe mẽ, không làm màu, mọi thứ luôn lấy thực dụng và hiệu suất làm đầu. Cái gì cần làm thì đều làm, thiên tính nghiêng về khiêm nhường tối giản, âm thầm lặng lẽ mà nỗ lực, có thể vì chiến đội mà bất hiển sơn bất lộ thuỷ, cũng chưa bao giờ để ý đến đánh giá của người ngoài ảnh hưởng đến lựa chọn của mình. Tỉ tâm giăng lưới, một kích trúng tâm. Bởi thế nên khi pha nào pha nấy sau khi triển lộ ra càng khiến hiệu quả càng đáng sợ hơn, cũng khiến lòng người càng chấn động tâm can hơn.

Trên sàn đấu đã vậy, xuống sàn đấu rồi, anh ấy còn là một mắt xích cực kỳ quan trọng để con quái vật khổng lồ Gia Thế này vận hành, mặt này lại càng không được nhiều người chú ý tới, có lẽ vì chính văn cũng không đề cập nhiều.

Thiết nghĩ vì lý do đặc thù mà Diệp Tu không thể tham gia bất kỳ hoạt động thương mại nào, vì thế nên tất cả những công việc của đội trưởng trừ chỉ huy kỹ thuật ra đều đổ ập lên vai người đội phó này. Bất cứ một người đội trưởng nào khi đứng trước truyền thông báo chí đều mang trên mình trách nhiệm và tiếng nói của toàn chiến đội, đặt chính bản thân mình vào vị trí nóng bỏng tay đó để mà cảm nhận sức nặng của bất cứ một lời hứa hẹn nào. Còn Ngô Tuyết Phong theo lý thuyết thì chỉ là đội phó, nhưng anh ấy lại đeo trên mình “hào quang” lẫn trách nhiệm này thay cho Diệp Tu. Bình tĩnh đối phó các câu hỏi sắc bén của cánh phóng viên, những nghi ngờ và công kích ác ý với thực lực của chính mình của từ ngoại giới, tra dầu điều tiết phần nào mâu thuẫn giữa Đào Hiên và Diệp Tu, tận tuỵ chăm chút cho chiến đội này, đối nội đối ngoại, huấn luyện thi đấu, bận rộn xem ra không kém gì đội trưởng đâu đó!

Bởi vì anh ấy chính là vị công thần thầm lặng nhất của Vương Triều chúng tôi...

Hậu thế có quên anh, thì Gia Thế cũng sẽ không quên anh nổi. Bởi Gia Thế chúng ta trước giờ vẫn luôn đang đứng trên di sản mà anh ấy âm thầm nỗ lực đánh đổi nên.

“To stand on the shoulders of giants.”

Mãi tận đến hiện nay, Gia Thế vẫn chưa xuất hiện một đội phó nào sánh tầm được với anh ấy cả.

Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp anh ở khu 1, vẫn luôn cảm thấy Ngô Tuyết Phong là một người rất có lòng. Anh ấy nhân nghĩa, khi đã đứng ra hỗ trợ Diệp Tu trong trận dã chiến, dù rằng biết Diệp Tu còn lợi hại hơn cả mình, nhưng vẫn không kiềm được thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. Anh ấy dũng cảm, khi dám công khai bảo hộ Diệp Tu chống lại sự công kích của một nhóm rất đông người chơi thường vì muốn hôi của mà làm liều. Và cuối cùng là anh ấy khiêm tốn, khi không hề vênh váo tranh công mình đã giúp Diệp Tu thế này thế kia, thậm chí còn từ chối hành động thiện ý tặng bộ quyền sáo chữ cam Dung Nham Nộ Hoả của Diệp Tu, vì anh ý thức được tác dụng của pha giúp đỡ của mình thực tế cũng không giúp ích nhiều cho Diệp Tu.

Ngô Tuyết Phong mang hết tất cả những đặc tính tốt đẹp này của anh: nhân nghĩa, dũng cảm, khiêm tốn, lên sàn đấu và xuống đường đời. Từ phong cách chiến đấu, đến cách đối nhân xử thế, anh đều mang chúng hoà lẫn với tuổi xuân của mình, cống hiến hết cho chiến đội Gia Thế nói riêng và câu lạc bộ Gia Thế nói chung.

Chính là dùng hết trường từ vựng, vẫn cảm thấy ý nghĩ bật ra nhanh nhất khi nghĩ về Ngô Tuyết Phong, vẫn là hai chữ “người tốt”. Rất tốt, rất rất tốt, cái gì cũng tốt, kỹ thuật tốt, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, tố chất tốt, chiến hữu tốt, thành viên tốt.

Các bạn thắc mắc một người tốt thì lợi hại đến đâu sao?

Một khi văn nhã đã dốc lòng dốc sức, thì đó cũng là sự cống hiến văn nhã tận tâm nhất.

Vì đến tận khi anh ở, Gia Thế chúng tôi chính là Quán quân.

Dạo này đang là mùa ra trường, đi đâu cũng vang vọng những lời tạm biệt, vừa khéo nghe được một bài hát, mong cho ca từ tiễn anh vạn dặm đường.

“Yesterday's gone, we gotta keep moving on

Who knows what we're heading towards

I wish you love, I wish you luck

For you, the world just opens up

But it's so hard to say goodbye“

Tạm biệt Ngô phó, cúp quán quân có ghi tên của chúng ta. Thế là đủ rồi.

“And hold you in my heart forever

I'll always remember you”

Nhưng nhớ anh, thì làm sao đủ đây?

(“I'll Always Remember You” - Miley Cyrus)







Xong “chính sự” rồi, dưới đây chừa chỗ thở tí cho đứa chủ thớt yếu tim số khổ là tui đây =))))

Theo dòng sự kiện một chút, ngày đầu tiên nhận được bài của Lotus mị vừa vui vừa high, thật sự ngồi dụi mắt năm phút mới dám run rẩy bấm vào đọc đó ạ. Mị đang xoắn có nên rep hay không đây, rep thì sợ não tàn quá mất mặt tiền của đại thần mất, mà không rep thì ai vô trước đó mị cũng rep giờ không rep thì thấy có lỗi lắm. Sau đó tui đã nghĩ ra giải pháp khá ổn là tui đã đi kiếm một bài cảm nhận trên lofter bên Trung về, đọc sơ qua cảm thấy nó rất có nội hàm, đăng lên rep thì sẽ không não tàn, định qua hết tuần sau thi cử xong xuôi sẽ dịch rồi đăng dần, với cả nhường đất cho đại thần lâu lâu một chút.

Thế là ngay ngày hôm sau, bài cảm nhận thứ hai liền đáp xuống...

Nếu tui nói tui đau tim kích động ghê gớm lắm mỗi khi nhận được bất cứ post bên này thì mọi người có tin không...

High cả ngày đó quý dị ạ, không tập trung gì được, miệng thì nhếch lên, mặt thì thiếu đánh, não thì nhũn ra, tim đập gia tốc luôn, tưởng mình sắp đau tim chết rồi. Có một ngàn nút like chắc đều bị tui bấm nát mất!!!

Nên bài thứ hai tới cũng là lúc tui đập bàn quyết định chết sống gì tui cũng muốn góp chân, thôi thì đằng nào cũng đăng, chẳng bằng cứ viết cảm nhận cá nhân của mình thay vì dịch lại, có qua có lại mới biểu đạt thành ý, nên viết không hay mong mọi người bỏ qua vì đã chiếm đất của mọi người.

Bài cảm nhận bên Trung thì chắc tạm thời không dịch nữa vì tui đã hoàn thành nghĩa vụ cao cả là rep xong dồi. Với tại tuần sau tui chuẩn bị lên thớt rồi, còn cả đang nợ cảm nhận Diệp ahuhu. Nên ai có nhu cầu muốn đọc thì hú một tiếng để mị biết mị dịch dần, không thì nó chắc thi xong mị cũng để đó ngâm giấm (chờ đợt high tiếp của mọi người lấy động lực...) mất. Tui thật sự không ngại bị giục đâu, hãy lên tiếng nhé. Quăng link ở đây luôn, nếu vị anh hùng nào có hứng thú dịch luôn thì đừng ngại, bảo mị một tiếng để mị khỏi làm trùng.
【200】联盟中的那些搭档们——(1)叶修&吴雪峰-全职高手相关内容

Nên túm lại là ahuhuhu má ơi Ngô phó có bài rồi, ngàn lần cảm tạ hai lầu trên tiên phong mở đường viết cho Ngô hai bài hay nức nở vậy ạ. Cái đội hình này từ đại thần, đến fan chân chính, đến fan nằm vùng đầy đủ cả, mị lực của Ngô phó xuyên lục địa rồi kìa á.

Hể có bài cảm nhận về Diệp vs Ngô luôn hả? Cô cần dao thúc đích đúng ko =)))? *cầm dao, kê súng, lên máy chém*.

Nào nào Bạch Tuột nhỏ ơi, làm đi nào... ^_^
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#26
Hể có bài cảm nhận về Diệp vs Ngô luôn hả? Cô cần dao thúc đích đúng ko =)))? *cầm dao, kê súng, lên máy chém*.

Nào nào Bạch Tuột nhỏ ơi, làm đi nào... ^_^
Được rồi tui biết rồi, để tháng sau tui dễ thở hơn tui bắt tay vào dịch liền cho. Mà Bạch Tuột là cái gì vậy má =)))) Còn là “Tuột” chữ t nữa chứ, thím cố tình hả =)))

Bài cảm nhận này của tác giả ấy cũng khá thú vị, người ấy từng viết rất nhiều cảm nhận cho nhiều nhân vật khác nhau, nên liên kết ý tốt, thường thấy trong bài cảm nhận một nhân vật luôn có sự tương quan so sánh các nhân vật khác với nhau.

Đây là bài về Ngô và Diệp, nằm trong một hệ liệt phân tích các cặp hợp tác (có một bài về Chu-Tường, viết Luân Hồi hay bùng nổ, từ cá nhân đến đoàn đội tui đọc vào đều hay đến quỳ luôn, có điều có đoạn nhỏ dính spoil tiếc quá hu hu, đọc xong thật sự muốn liếm màn hình). Trong bài có so sánh một chút Ngô Tuyết Phong và Giang Ba Đào, nhắc đến Diệp “Thu”, Tôn Tường, thậm chí cả Tô Mộc Thu. Hình như tác giả khi viết chưa đọc Đỉnh Vinh Quang, chỉ dựa vào một số ít miêu tả về Ngô Tuyết Phong trong chính văn mà thôi, thực sự là rất trâu bò.

(Mị xin lỗi mị nhiều lời về tác giả này, hôm qua mị thức đến rất khuya đi lục hết nhà của người ấy, thật sự là mở mang tầm mắt lắm luôn, tìm được biết bao bài hay, đang quắn quéo tác giả này không thôi)

Trước giờ luôn cảm thấy Gia Thế có ba điều thú vị đặc sắc khác với những chiến đội khác: một là sự trở lại của Tân Gia Thế, hai là quan hệ Đào-Diệp, ba là Ngô Tuyết Phong. Xem ra có một chủ đề khai hoả thành công rồi a, hảo xôm tụ~
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#27
Được rồi tui biết rồi, để tháng sau tui dễ thở hơn tui bắt tay vào dịch liền cho. Mà Bạch Tuột là cái gì vậy má =)))) Còn là “Tuột” chữ t nữa chứ, thím cố tình hả =)))

Bài cảm nhận này của tác giả ấy cũng khá thú vị, người ấy từng viết rất nhiều cảm nhận cho nhiều nhân vật khác nhau, nên liên kết ý tốt, thường thấy trong bài cảm nhận một nhân vật luôn có sự tương quan so sánh các nhân vật khác với nhau.

Đây là bài về Ngô và Diệp, nằm trong một hệ liệt phân tích các cặp hợp tác (có một bài về Chu-Tường, viết Luân Hồi hay bùng nổ, từ cá nhân đến đoàn đội tui đọc vào đều hay đến quỳ luôn, có điều có đoạn nhỏ dính spoil tiếc quá hu hu, đọc xong thật sự muốn liếm màn hình). Trong bài có so sánh một chút Ngô Tuyết Phong và Giang Ba Đào, nhắc đến Diệp “Thu”, Tôn Tường, thậm chí cả Tô Mộc Thu. Hình như tác giả khi viết chưa đọc Đỉnh Vinh Quang, chỉ dựa vào một số ít miêu tả về Ngô Tuyết Phong trong chính văn mà thôi, thực sự là rất trâu bò.

(Mị xin lỗi mị nhiều lời về tác giả này, hôm qua mị thức đến rất khuya đi lục hết nhà của người ấy, thật sự là mở mang tầm mắt lắm luôn, tìm được biết bao bài hay, đang quắn quéo tác giả này không thôi)

Trước giờ luôn cảm thấy Gia Thế có ba điều thú vị đặc sắc khác với những chiến đội khác: một là sự trở lại của Tân Gia Thế, hai là quan hệ Đào-Diệp, ba là Ngô Tuyết Phong. Xem ra có một chủ đề khai hoả thành công rồi a, hảo xôm tụ~

tui ko cố ý đâu tin tuiiiiiiiiiiiiiiiiii Bành Bạch !!!!!!!!!

À nếu rảnh thì cô cứ mần, dù sao tui cũng thích khai thác mối quan hệ của những người Gia Thế cũ ;;w;;, thương cô nhiều
 

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,023
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#28
Trước giờ luôn cảm thấy Gia Thế có ba điều thú vị đặc sắc khác với những chiến đội khác: một là sự trở lại của Tân Gia Thế, hai là quan hệ Đào-Diệp, ba là Ngô Tuyết Phong. Xem ra có một chủ đề khai hoả thành công rồi a, hảo xôm tụ~
Ngoại trừ Tân Gia Thế thì quan hệ Đào - Diệp đã có topic rồi em nhé. Và khói lửa mịt mù luôn =))
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#29
Ngoại trừ Tân Gia Thế thì quan hệ Đào - Diệp đã có topic rồi em nhé. Và khói lửa mịt mù luôn =))
Anh cố tình chơi chữ “khai hoả” của em đúng không? =)))

Cái topic đó em có nghe giang hồ đồn rồi, mà thật ra do em chưa có dịp nên chưa vô xem, để bữa nào vào ngó thử. Chậc, mà em nhắm chừng có thể tưởng tượng ra khung cảnh bển rồi. Mà thật ra Đào-Diệp thì em không có vấn đề gì cả. Cảm thấy, ừm, nói thế nào nhỉ, nó chính là như vậy đó, cũng không có gì để nói thêm. Thấy nó rất hợp lý, nên trước giờ em cũng không lấn cấn gì nhiều. Cái này chắc đọc cho vui (ừm hy vọng là nó vui...) chứ ý kiến riêng của em về Đào-Diệp khá là đi ở giữa, chắc cũng không bênh bên nào cả, đi xem hai bên khai chiến thì chính là thành phần ngồi yên xem biến không có tiền đồ nhất trong truyền thuyết...

Cơ mà em quả thật cảm thấy Đào Hiên là một nhân vật được xây dựng rất đặc biệt, Đào-Diệp theo đó cũng đặc sắc không kém, chính là hai tư tưởng khác nhau va chạm. Phải công nhận là ngay mới đầu vô truyện mà thứ đầu tiên hiện ra lại là một mâu thuẫn như vậy của Gia Thế quả thật rất hấp dẫn, và mâu thuẫn đó phát triển và hiện rõ dần theo mạch truyện. Thắng khiêu chiến cũng là lúc mâu thuẫn được giải quyết, đây chính là thứ tự plot kinh điển rồi còn gì. Nên bởi vậy trước giờ em nghĩ thì đây chính là một trong những điểm đặc biệt của Gia Thế được đặc tả so với những chiến đội khác á.

Ặc, có ai nói với anh là anh kích (war) nói ghê thật, đúng là kích động lòng dân khiến người ta bất giác muốn nói nhiều thêm vài câu quá (hoặc do bản thân em đã đu Hoàng quá lâu). Ờm dù sao cứ biết topic Đào-Diệp đó có nhà riêng rồi, lửa cháy không tới đây là được, nên mình cứ tung tăng thong thả đi hái ngô thôi~
(Hôm nay là cái ngày gì mà chơi chữ ở everywhere, xin lỗi Ngô phó mị không kiềm được...)
 

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,023
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#30
Hãy tin anh. Từ "khói lửa " đúng với nghĩa đen luôn. Không vui và không khoan nhượng. Từ ngữ ném vào mặt nhau hăng say luôn =)). Nhưng nó vẫn là 1 topic đáng đọc nếu theo dõi ý tranh luận của mọi người.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#31
Hãy tin anh. Từ "khói lửa " đúng với nghĩa đen luôn. Không vui và không khoan nhượng. Từ ngữ ném vào mặt nhau hăng say luôn =)). Nhưng nó vẫn là 1 topic đáng đọc nếu theo dõi ý tranh luận của mọi người.
Ok em tin anh là người thành thật. =))) Được rồi để khi nào em xong bài Ngô sẽ vào đọc, hy vọng đọc xong em sẽ có thêm nhiều góc nhìn mới thú vị về Đào-Diệp. Thì tranh luận vốn là không khoan nhượng, càng chuẩn độc thì đọc vào càng thấy đã, có điều tại thường thì càng về sau càng công kích cá nhân nhiều thôi, chứ đọc tranh luận chuyên nghiệp đã lắm, với cả Đào-Diệp vốn là một chủ đề rất thú vị.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#32
Đây là bản chuyển ngữ, đã được sự đồng ý của tác giả, được thực hiện với mục đích phi thương mại.

Lời tác giả:

“Không phải nghiên cứu, cũng không phải phân tích, chỉ là một số cảm nhận cá nhân mà thôi. Bình thường có câu nói “Không thích thì đừng lên tiếng”, ừm nhưng tui có điều muốn nói thì cứ nói vậy thôi…

Hình như mỗi cặp hợp tác này mỗi đôi đều từng bị ghép cp, nhưng bản thân tui không theo cp đảng, không phát đường cho cp nào hết đâu.

Ừm, chỉ có vậy thôi.”

Vì đây là nhà mình, nên cho phép tui nhiều lời về tác giả này một chút nhé. Mọi người có thể kéo thẳng xuống dưới bắt đầu đọc bài luôn.

Mấy dòng phía trên là tâm sự ngay trên bài cảm nhận về Ngô-Diệp của tác giả, nhưng thật ra theo tui thấy thì phong cách này rất hợp với phong cách viết cảm nhận tổng thể của người ấy. Không theo cp, cũng sẽ không cố tình gán ghép gì hết, chỉ đơn thuần là cảm tưởng cá nhân. Đáng mừng là tác giả cũng không theo tôn chỉ “Không thích thì đừng lên tiếng” ─không hợp thì bấm nút, cấm tiệt không được nói bất cứ ý kiến trái chiều nào hết. Nên vì thế trong một số bài của bạn ấy dù ngay trên đầu là “cảm nhận về XX”, trong bài của bạn vẫn có thể chình ình câu “tui thật ra không quá thích nhân vật này”, chính là bạn ấy có thể không thích, và sau đó bạn ấy vẫn lên tiếng. Thật sự là tác giả luôn viết ra những cảm nhận chân chính của mình, có tốt có xấu, có khen có chê, có chất phác có tinh tế, có thực tế cũng có suy đoán. (Nhưng hãy yên tâm, là bài hôm nay không có chê đâu a.)

Quan trọng là không hiểu sao tui lại rất thích đọc của bạn này, cảm giác tui đọc được rất nhiều góc nhìn mới về một nhân vật, cũng khai thác rất tốt tương quan giữa nhiều nhân vật với nhau. Có một điều đáng buồn là, không biết bắt đầu tự bao giờ, hai chữ “cảm nhận” trong tui đã được phủ lên một sắc thái tích cực lung linh, đã là “viết cảm nhận” thì dù ít dù nhiều thì phải có khen mới đúng là chất của cảm nhận. Nhưng bỗng nhiên đọc được những thứ bạn này viết, đọc được những dòng “không phải khen” của bạn ấy mà bài vẫn mang cảm rất lớn và bỗng chợt có chiều sâu hơn nhiều, đã khiến tui bỗng chợt ngộ ra rằng, hoá ra cảm nhận cũng có thể viết như thế! Hóa ra khi bạn không vội vã nồng nhiệt khen một nhân vật nào đó, mà thử dùng một góc nhìn tỉnh táo hơn để đánh giá nó, thì kết quả nhận được càng có giá trị thuyết phúc hơn ở chỗ không chỉ cái tình tràn ngập, mà còn là cái lý đan xen nữa.

Và dù là tui thấy đôi khi viết giống phân tích hơn là cảm nhận, tác giả luôn nhấn mạnh trước mỗi bài đây không phải là phân tích nhân vật gì cả, đều chỉ là cảm nhận cá nhân thôi, nên tui cũng để mác là cảm nhận theo ý nguyện của bạn ấy; ghi là cảm nhận, chứ thật ra thấy để phân tích cũng không hẳn sai.

Về sau này, thật hy vọng có thêm nhiều cơ hội được dịch tiếp những bài viết khác của tác giả này ghê. Mà nhà của bạn í bị xóa gần hết bài hu hu, tui sẽ cố hết sức để mò thử, đã từng có giây phút tui vỡ òa trong vui sướng khi thấy có bài phân tích bộ đôi song hạch Dụ-Hoàng, để sau đó click vào thì link chết rồi ahuhuhu, orz ngồi 3 giờ sáng lục sạch sẽ hết từng ngóc ngách chỉ để truy lùng dấu vết của Kiếm và Lời Nguyền, mà đến cái cán kiếm cũng không thấy bóng dáng T_T

Tui xin lỗi tui chờ đón mùa hè của Lam Vũ hơi bị vất vả cả năm rồi, nên bây giờ nói nhiều xả hơi chút, bây giờ không để mọi người chờ lâu nữa, phát súng đầu tiên trong chuỗi cảm nhận, dành tặng cho Vương Triều của chúng ta!


Cặp đôi hợp tác những năm tháng ấy – Diệp Tu & Ngô Tuyết Phong

Tác giả: 糖糖​



(Movie Đỉnh Vinh Quang, Wanda Entertainment)
(Đảng hóng phim đâu, hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn~)
(What happened to thời kỳ đầu ít đội viên nữ? What happened to che dấu thân phận?)
(Toy không tin, đánh chết toy cũng không tin anh đẹp trai đeo kính mắt lớn hơn anh đẹp trai đeo khẩu trang tận 4-5 tuổi!)


Liên quan đến Ngô Tuyết Phong và tình huống hợp tác của hai người Diệp-Ngô bọn họ, trong chính văn có miêu tả như thế này:

[Thời kì ba quán quân liên tiếp, chiến đội Gia Thế vẫn chưa có Tô Mộc Tranh, chưa có Mộc Vũ Tranh Phong, thậm chí chưa có nghề bậc thầy pháo súng trong đội hình.

Nhưng, Nhất Diệp Chi Thu cũng không chiến đấu trong cô độc. Thời kì đó bên cạnh hắn cũng có các đồng đội đáng tin cậy, mà người được nhắc đến nhiều nhất có tên là Ngô Tuyết Phong. Nghề nghiệp của người này chính là khí công sư, nhân vật Khí Xung Vân Thủy.]

[Nhất Diệp Chi Thu và Khí Xung Vân Thủy – tổ hợp xưng bá Liên minh suốt ba năm. Bậc thầy pháo súng? Đó là chuyện về sau. Nhân vật kề vai sát cánh bên Đấu thần từ những ngày đầu là một khí công sư!]

[Hình như giải nghệ xong đi nước ngoài định cư, lúc sau chẳng còn nghe tin gì về ổng cả.]

[Thằng cha đó còn già hơn tui nữa! Chứ không sao lại phải giải nghệ? Số ổng hên, có Diệp Tu bên cạnh, ổng trượt trạng thái, Diệp Tu lại không ngừng tiến bộ, bổ khuyết cho ổng hết. Mẹ nó, nếu lão phu hồi đó ở Gia Thế, không chừng cũng hốt được ba cái tổng quán quân.” Giọng điệu Ngụy Sâm có chút ước ao, có chút đố kị, lại có chút bất bình.]

[Các bình luận về Ngô Tuyết Phong ập vào mắt Trần Quả lại không phải những ngợi ca dành cho anh hùng. Phần đông mọi người đều nói anh ta tu bao nhiêu kiếp mới được slot chơi hỗ trợ cho Diệp Thu.]

["Ngô Tuyết Phong là một tuyển thủ rất xuất sắc. Nếu không có anh ấy, Gia Thế sẽ không đoạt nổi ba tổng quán quân." Tô Mộc Tranh lên tiếng.]

["Ổng là người thực sự có não, đánh bằng cái đầu chứ không phải tay. Chắc đó là lý do ổng lớn tuổi hơn tui mà trạng thái còn ngon hơn cả tui!" Ngụy Sâm bắt đầu nói năng nghiêm túc. Hiển nhiên cái câu "nếu tui ở Gia Thế" là quen miệng bắn pháo thôi, chứ hắn không hề xem thường cống hiến cá nhân của Ngô Tuyết Phong.]

["Kinh nghiệm, ý thức, phán đoán chính xác, thao tác chuẩn." Ngụy Sâm nói.]

[Vấn đề tuổi tác vẫn sờ sờ ra đó, đánh hết ba năm đã là cực hạn của ổng rồi.]

[Ổng luôn chọn dùng đấu pháp thích hợp với tình thế nhất.]

[Ổng luôn kịp thời xuất hiện khi cần thiết nhất. Đúng là một siêu support đáng tin cậy.]

Chương 1128 – chính văn Toàn Chức Cao Thủ

Trong chính văn Ngô Tuyết Phong không hề xuất hiện chính diện, tôi bèn dựa vào những miêu tả thế kia cùng với một số cảm nhận cá nhân, để xây dựng nên ấn tượng về con người này.

Thành thục, ổn trọng, lý trí, phi thường thông minh, nhưng lại khá là khiêm tốn, sở trường gồm đánh giá cục diện và nắm bắt thời cơ ─Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy. Anh cho tôi một cảm giác “tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế của tôi.”

Anh phi thường hiểu rõ bản thân mong muốn điều gì, cũng phi thường rõ ràng bản thân nên làm thế nào để đạt được điều đó.

Ừm, lúc tôi viết về Giang Ba Đào hình như cũng dùng câu này. Tuy rằng giữa hai người bọn họ có sự khác biệt rất lớn, nhưng cùng giống nhau ở chỗ họ có một loại “sự đáng sợ bất động thanh sắc”*.

*Chú thích: Tựa chương 1595: Sự đáng sợ bất động thanh sắc. Là đánh giá của Diệp Tu cho Giang Ba Đào.

Ngô Tuyết Phong cũng là bất động thanh sắc mà vẫn đáng sợ kiểu như vậy đó.

Tất cả mọi người đều cảm thấy anh ấy vận khí tốt, thậm chí còn có rất nhiều người xem anh ấy là loại “đồng đội như heo”; chỉ cần giúp đỡ Diệp Thu đoạt được ba lần Quán quân, đặt Gia Thế ngồi lên vương toạ, liền thành lập nên Vương Triều Gia Thế truyền kỳ.

Easy thoải mái đánh game vài năm, ba quán quân sẵn trong tay, sau đó bất động thanh sắc mà giải nghệ, xuất ngoại rời đi, một chút cũng không bị chậm trễ hay xuất hiện sai sót gì kéo chân, cũng không nghe nói anh ấy mượn nợ tiền gì ai.

Có thể nói chính là kẻ thắng cuộc đứng trên đỉnh cao nhân sinh.

Cá nhân tôi cho rằng, quan hệ của Ngô Tuyết Phong và Diệp Tu nói rằng là “người hợp tác” vậy chẳng bằng nói giống với trong nguyên văn là “trợ thủ”. Đa số thời gian là anh ấy hỗ trợ cho Diệp Tu, mà không phải là Diệp Tu phối hợp anh ấy. Đương nhiên, đây đơn thuần chỉ là suy đoán của tôi thôi.

Trong nguyên tác rất ít khi đề cập tới “Diệp Thu” thời kỳ đầu Liên minh, nhưng tôi nghĩ “Diệp Thu” khi đó và Diệp Tu bây giờ khá là khác nhau:

Năm đó, hắn còn trẻ tuổi.

Tôi có thể tưởng tượng ra được hào quang vị đội trưởng Gia Thế mười tám tuổi năm ấy tỏa ra chói mắt biết bao nhiêu. Trước khi hắn bước chân vào Liên minh đã thành danh trong game từ sớm rồi, sau lại gia tăng kinh nghiệm qua những trận so tài trong Liên minh thời kỳ đầu. Hắn phát triển thần tốc, dựa vào một thanh Khước Tà trứ danh sắc bén không gì cản nổi trong tay Nhất Diệp Chi Thu, uy dũng vô song đánh ra được tôn xưng “Đấu Thần”.

Giây phút đoạt được ba quán quân đó, phong mang và khí thế của hắn cũng đã đạt tới trạng thái cực thịnh.

Phong mang quá thịnh, thì sẽ dễ dàng dẫn đến một vấn đề ─ xốc nổi. Các bạn nhìn thử Tôn Tường sau này liền biết ngay, lúc đó Gia Thế không ai có thể dung nhập Tôn Tường vào tập thể đội được, cậu ấy toàn là tự mình xông xáo tiến lên mà thôi.

Diệp Tu đương nhiên không phải Tôn Tường, nhưng lúc đó cũng có một yếu tố rất quan trọng ảnh hưởng đến hắn, đó là sự qua đời của Tô Mộc Thu.

Tuy rằng Diệp Tu sau này có thể mỉm cười đối diện với bia mộ, nhưng thật ra lúc lấy thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu ra, thì tay của hắn vẫn đang run rẩy. Mà đó đã chuyện của rất nhiều năm sau rồi, vậy ngay lúc đó thì sao? Vừa phải chôn cất người bạn thân của mình, vừa mất đi người hợp tác ăn ý nhất, đồng thời còn phải trông lo cho sinh hoạt hàng ngày của mình và Tô Mộc Tranh, còn phải tích luỹ giai đoạn đầu chuẩn bị thật chu đáo cho một chiến đội non nớt... Diệp Tu chỉ có thể liều mạng, một sự liều mạng bất chấp tất cả, không màng điều chi.

Mà người có thể để cho hắn bất chấp tất cả xông về phía trước mà không cần lo lắng sau lưng mình, để cho hắn tự do giương cánh mà không cần phải phân tán sức lực để ý đồng đội đi phía sau, không ai khác ngoài Ngô Tuyết Phong cả.

Bọn họ đều cảm thấy Ngô Tuyết Phong rất may mắn, có thể sánh vai bên cạnh Đấu Thần, cho dù cả khi trạng thái anh ấy có trượt dốc thì cũng đã có sự tiến bộ của Diệp Tu bù vào.

Mà Diệp Tu cớ sao cũng không phải kẻ may mắn nhỉ? Sự tồn tại của Ngô Tuyết Phong cũng bù vào sự nuối tiếc khi mất đi người hợp tác ban đầu của hắn.

Phối hợp với Ngô Tuyết Phong là một trải nghiệm rất thoải mái, anh có thể tự tìm thấy vị trí của mình một cách chính xác, không cần người khác phải cố ý canh chừng phối hợp với anh ấy, đồng thời có thể nắm bắt được yêu cầu của đối phương là gì để đưa ra sự hỗ trợ hiệu quả nhất.

Hình như là có một cách xưng hô là “tiểu đội trưởng”, tôi cũng không biết cách gọi này từ đâu ra, có vẻ là xuất phát từ Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hy thì phải, bây giờ ngẫm lại cũng thoả đáng đó chứ.

Năm ấy, một Ngô Tuyết Phong tuổi tác còn lớn hơn cả Nguỵ Sâm khống chế cục diện một cách cẩn trọng và tỉ mỉ, thậm chí anh ấy còn có thể sửa đổi được một quỹ đạo cục diện có khả năng sắp chệch hướng, mà dồn hết tất cả đem người thiếu niên đó đẩy lên đến Đỉnh Cao.

Trong suốt toàn bộ quá trình này, anh không hề tạo bất kỳ cảm giác tồn tại nào cho riêng bản thân mình; cơ mà có lẽ ở bên cạnh Diệp Thu của những năm trẻ tuổi đó, cũng không ai có thể tạo ra cảm giác tồn tại nhiều nhặn gì cho được. Nhưng chỉ khi bạn là một chuyên gia thực thụ, thì bạn mới có thể thấu hiểu được sự cường đại của Ngô Tuyết Phong, và cũng chỉ có những đồng đội ở Gia Thế của anh ấy là nắm rõ nhất, giá trị thực sự của Ngô phó đội là như thế nào.

Có người nói cặp đôi hợp tác đẹp nhất ba mùa giải đầu là Diệp Tu và Ngô Tuyết Phong, nhưng tôi có đi tra một số tài liệu, hình như cũng không thấy chỗ nào đặc biệt làm rõ vấn đề này lắm.

Nhưng mà có phải là cặp đôi hợp tác đẹp nhất hay không cũng có quan trọng gì đâu chứ, dù sao người ta cũng đã cầm sẵn ba cái quán quân trong tay rồi kia mà.
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#33
Câu chốt của lầu trên đúng chất thực dụng của cặp này luôn ạ =)) được người ta công nhận là cặp đôi hợp tác đẹp nhất hay không cũng quan trọng gì, dù sao trong tay người ta cũng có ba cái quán quân rồi cơ mà =))))))))))))

(post thứ 100 của tui, dành tặng cho Ngô Phó a a a a )
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#34
Hình như mỗi cặp hợp tác này mỗi đôi đều từng bị ghép cp, nhưng bản thân tui không theo cp đảng, không phát đường cho cp nào hết đâu.
Đọc dòng này cảm thấy bạn ấy hẳn là 1 trực chân chính sống chung vs fangirl ship cp quá lâu, lâu đến nỗi phải nói để chứng minh mình là 1 người chỉ cảm nhận ko ship rồi =))). Thương bạn tác giả nhiều =))

Về sau này, thật hy vọng có thêm nhiều cơ hội được dịch tiếp những bài viết khác của tác giả này ghê. Mà nhà của bạn í bị xóa gần hết bài hu hu, tui sẽ cố hết sức để mò thử, đã từng có giây phút tui vỡ òa trong vui sướng khi thấy có bài phân tích bộ đôi song hạch Dụ-Hoàng, để sau đó click vào thì link chết rồi ahuhuhu, orz ngồi 3 giờ sáng lục sạch sẽ hết từng ngóc ngách chỉ để truy lùng dấu vết của Kiếm và Lời Nguyền, mà đến cái cán kiếm cũng không thấy bóng dáng T_T
Thương Bạch nhiều, bài cảm nhận bữa trc của Bạch hay lắm í vì nó đồ sộ quá nên tui ko biết cmt gì, cuối cùng thành ra ko cmt nổi he he. Hè rồi, Bạch chính thức bung lụa mà nhỉ? Quẩy lên đi cô.

(Movie Đỉnh Vinh Quang, Wanda Entertainment)
(Đảng hóng phim đâu, hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn~)
(What happened to thời kỳ đầu ít đội viên nữ? What happened to che dấu thân phận?)
(Toy không tin, đánh chết toy cũng không tin anh đẹp trai đeo kính mắt lớn hơn anh đẹp trai đeo khẩu trang tận 4-5 tuổi!)
Tui thề từ hồi cái poster này ra tui muốn xỉu và khao khát 1000 lần cầu hình chính diện của Ngô ca nhưng cả trailer chả thấy anh đâu cmn hay lắm mấy bác làm phim. TTvTT. Cơ mà soái quá má ơi, soái mù mắt luôn í huhu. Đừng nói gì cả hãy để tui não tàn mấy triệu giây đi.

["Ngô Tuyết Phong là một tuyển thủ rất xuất sắc. Nếu không có anh ấy, Gia Thế sẽ không đoạt nổi ba tổng quán quân." Tô Mộc Tranh lên tiếng.]

["Ổng là người thực sự có não, đánh bằng cái đầu chứ không phải tay. Chắc đó là lý do ổng lớn tuổi hơn tui mà trạng thái còn ngon hơn cả tui!" Ngụy Sâm bắt đầu nói năng nghiêm túc. Hiển nhiên cái câu "nếu tui ở Gia Thế" là quen miệng bắn pháo thôi, chứ hắn không hề xem thường cống hiến cá nhân của Ngô Tuyết Phong.]

["Kinh nghiệm, ý thức, phán đoán chính xác, thao tác chuẩn." Ngụy Sâm nói.]

[Vấn đề tuổi tác vẫn sờ sờ ra đó, đánh hết ba năm đã là cực hạn của ổng rồi.]

[Ổng luôn chọn dùng đấu pháp thích hợp với tình thế nhất.]

[Ổng luôn kịp thời xuất hiện khi cần thiết nhất. Đúng là một siêu support đáng tin cậy.]
Đây là lý do tôi thành fan não tàn của Ngô ca như vậy. Chính văn chỉ được nhắc thoáng qua, PN đất của Ngô cũng ko quá nhiều như ấn tượng đọng lại cuối cùng vẫn là anh là sp chân chính, một "vai phụ" ẩn dưới hào quang Đấu Thần. NGười ngoại giới chỉ mãi theo đổi hình ảnh Đấu Thần Nhất Diệp CHi Thu đánh đâu thắng đó, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật mà đã quên hoặc là ko đủ tầm cỡ để nhìn ra Ngô Tuyết Phong có vai trò ntn ở đội hình GT. Suốt 3 năm đó, tam quan của GT k chỉ do một tay Diệp Tu xây lên, phía sau Đấu Thần luôn có các chiến hữu đáng tin cậy, trong đó có Ngô ca.

Ừm, lúc tôi viết về Giang Ba Đào hình như cũng dùng câu này. Tuy rằng giữa hai người bọn họ có sự khác biệt rất lớn, nhưng cùng giống nhau ở chỗ họ có một loại “sự đáng sợ bất động thanh sắc”*.
Hóa ra ko chỉ mình tui nhận ra sự giống nhau của 2 người này. Bữa nào lên cơn sẽ viết thử về vụ này. =)))
Bọn họ đều cảm thấy Ngô Tuyết Phong rất may mắn, có thể sánh vai bên cạnh Đấu Thần, cho dù cả khi trạng thái anh ấy có trượt dốc thì cũng đã có sự tiến bộ của Diệp Tu bù vào.

Mà Diệp Tu cớ sao cũng không phải kẻ may mắn nhỉ? Sự tồn tại của Ngô Tuyết Phong cũng bù vào sự nuối tiếc khi mất đi người hợp tác ban đầu của hắn.

Phối hợp với Ngô Tuyết Phong là một trải nghiệm rất thoải mái, anh có thể tự tìm thấy vị trí của mình một cách chính xác, không cần người khác phải cố ý canh chừng phối hợp với anh ấy, đồng thời có thể nắm bắt được yêu cầu của đối phương là gì để đưa ra sự hỗ trợ hiệu quả nhất.

Hình như là có một cách xưng hô là “tiểu đội trưởng”, tôi cũng không biết cách gọi này từ đâu ra, có vẻ là xuất phát từ Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hy thì phải, bây giờ ngẫm lại cũng thoả đáng đó chứ.

Năm ấy, một Ngô Tuyết Phong tuổi tác còn lớn hơn cả Nguỵ Sâm khống chế cục diện một cách cẩn trọng và tỉ mỉ, thậm chí anh ấy còn có thể sửa đổi được một quỹ đạo cục diện có khả năng sắp chệch hướng, mà dồn hết tất cả đem người thiếu niên đó đẩy lên đến Đỉnh Cao.

Trong suốt toàn bộ quá trình này, anh không hề tạo bất kỳ cảm giác tồn tại nào cho riêng bản thân mình; cơ mà có lẽ ở bên cạnh Diệp Thu của những năm trẻ tuổi đó, cũng không ai có thể tạo ra cảm giác tồn tại nhiều nhặn gì cho được. Nhưng chỉ khi bạn là một chuyên gia thực thụ, thì bạn mới có thể thấu hiểu được sự cường đại của Ngô Tuyết Phong, và cũng chỉ có những đồng đội ở Gia Thế của anh ấy là nắm rõ nhất, giá trị thực sự của Ngô phó đội là như thế nào.

Có người nói cặp đôi hợp tác đẹp nhất ba mùa giải đầu là Diệp Tu và Ngô Tuyết Phong, nhưng tôi có đi tra một số tài liệu, hình như cũng không thấy chỗ nào đặc biệt làm rõ vấn đề này lắm.

Nhưng mà có phải là cặp đôi hợp tác đẹp nhất hay không cũng có quan trọng gì đâu chứ, dù sao người ta cũng đã cầm sẵn ba cái quán quân trong tay rồi kia mà.
Đọc cảm thấy mấy dòng này tác giả nói vô cùng nhẹ nhàng, tự nhiên như ấm lòng đến lạ. Anh làm người khác có cảm giác ở trong trận đấu mình không hề tồn tại nhưng anh đã giúp "vị vua" có thể bước đến ngai vàng mà còn bước đến ba lần liên tiếp. Chỉ có Tôn, Ngụy và người đồng đội ở bên cạnh như Diệp Tu hay người sớm thân cận như Mộc Tranh mới hiểu hết giá trị của anh. Diệp Tu sẽ ko sốc nổi như Tôn Tường nhưng đúng như tác giả nói thật sự chắc chắn có ít nhiều chấn thương tâm lý từ sau khi Mộc Thu mất, hai người đó đã song hành từ lúc VQ mở cửa đến sau này, giờ chỉ còn lại một mình Diệp Tu. Nên nhiều lúc có cảm giác Ngô Tuyết Phong đã phần nào cân bằng lại một chỗ trống mà Mộc Thu để lại, để Diệp Tu có thể mặc sức tung hoành ba mùa giải đầu.

Yeah, ko cần có danh hiệu gì 3 cái quán quân đủ khiến bao nhiêu kẻ khác thèm nhỏ dãi rồi =))). Năng lực của anh vẫn luôn được công nhận mà. =))))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#35
1. Diệp Tu











6. Ngô Tuyết Phong


Vì ĐVQ của Bướm lão gia chắp bút Gia Thế mùa 1 chỉ nhắc tới Ngô và Diệp nên các nhân vật còn lại team sx movie phải tự thiết kế ra, tui ngu tiếng Trung chỉ đợi các bác dịch thui =)).
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#36
#chủ thớt là đứa thích lảm nhảm ba cái linh tinh, nên mấy cái viết ra càng ngày càng giống đồ tạp hoá...

#hôm nay lại lảm nhảm tiếp, chẳng ra nổi bài nghiêm túc đâu

#riết rồi không biết bản thân có phải fan Gia Thế real hay fake nữa

#tâm trạng gần đây hơi kỳ quái, không biết giọng văn có tối hay không, thỉnh nhiều lượng thứ

Dạo này tui đã lên rất nhiều cảm nhận khu fanclub, trừ bài cho Lam Vũ là ngoại lệ, còn lại đa số đều theo dòng sự kiện, tức là theo tình tiết trong chính văn tui đọc tới. Lúc lên An Văn Dật là khi đọc tới Hưng Hân up set đồ cho Tay Nhỏ, Nguỵ Sâm vì Lão Nguỵ đã bắt đầu được thay lên solo tăng tốc cho chung kết, lên Chu-Tường là vì tổ hợp Song Nhất Luân Hồi càn quét gặt điểm Liên minh, lên Dương Thông vì 301 đang lội ngược dòng ngoạn mục với đấu pháp Liều Mình Một Hit, lên Vương Kiệt Hi vì đấu pháp Ma Thuật Sư triển lộ trong All-Stars...

Vì thế, cũng nên tới Gia Thế rồi.

Ngày hôm nay, tui đã làm hai việc:

Một, đi tham quan một bảo tàng nghệ thuật với một người bạn cũ đã lâu không gặp.

Hai, đọc chương 1360, “Gia Thế trở về”.

Người bạn cũ này thật sự đã rất lâu không gặp rồi. Cách xa nhau ngàn dặm vậy mà vẫn gặp được nơi đất khách, đáng quý khôn tả. Lúc gặp lại, chẳng hiểu vì sao tui không vui lắm cũng không buồn lắm (bạn tui thấy câu này sẽ giết tui mất, nó bay ngàn dặm sang để gặp tui a.) Chỉ cảm giác như qua một tràng mộng thật dài. Tui vẫn luôn cảm thấy mình có hội chứng lão niên sớm, rất hay hoài niệm chuyện cũ và suy ngẫm bức rứt “nếu như...”. Người như vậy, thường không hạnh phúc.

Tụi tui đi dạo qua rất nhiều gian trưng bày. Tui bình thường là một đứa mù nghệ thuật, chỉ biết đọc bảng thuyết minh mà thôi, chứ cũng không có hiểu biết cao thâm gì hết, đi chỗ này hoàn toàn là vì hai đứa không tìm thấy chỗ nào khác để đi.

Chỗ đó rất rộng, đi mỏi chân vẫn chưa hết, mệt lả rã rời phải ngồi lại nghỉ, tưởng như phải kéo về nhà sớm rồi, nhưng vẫn luyến tiếc phong cảnh chưa đi hết. Cuối cùng, vẫn là đi đến cuối.

Giống như Tân Gia Thế vậy.

Gia Thế, tui đã từng nói ở đây có rất nhiều người thú vị và có chiều sâu, như Diệp, Đào, Lưu Hạo, Tường, Tiêu, Tranh, Khưu. Cũng từng nói Gia Thế có ba chủ đề khác với những chiến đội khác, là Đào-Diệp, Tân Gia Thế và Ngô phó. Tui không biết sau này thì tất cả những thứ này có cơ hội được mổ xẻ chuyên sâu hết từng thứ hay không, nhưng tui nghĩ đối với tui, thì hôm nay sẽ là bài cuối cùng tui viết theo cảm xúc bùng phát cho Gia Thế.

Tui vẫn luôn thích làm theo cảm hứng ngẫu nhiên, dịch cũng vậy mà viết cũng vậy. Mấy lần theo project hoặc làm dưới áp lực thì đều cảm thấy bản thân không thuận tay cho lắm, cũng không hiểu vì sao.

Mà cảm xúc đợt này, giống như lúc tui đã gặp lại người bạn cũ nọ vậy. Lẽ ra tui nên vui đến điên luôn, nhưng đến cuối cùng cũng không vui như tui đã nghĩ, chỉ là không vui không buồn, bình bình đạm đạm.

Tiếc ghê lắm, lại lực bất tòng tâm.

Nói một chút về lý do tui tạo topic Gia Thế.

Ấn tượng đầu tiên và mạnh mẽ nhất của Gia Thế trong lòng tui, chính là “cường giả”. Vương triều ba quán quân liên tiếp, chỉ bảy chữ đó, là đủ chinh phục tui, bất kể thành tích sau này có ra sao. Mấy cái deep deep chiều sâu nhân vật gì đó tính sau, thứ đầu tiên tui nhớ về Gia Thế là nó từng là chiến đội mạnh nhất bá nhất huy hoàng nhất. Trước giờ đọc bất kể truyện gì, tui vẫn dễ thích kẻ mạnh trước, cường giả sẽ chinh phục tui một nốt nhạc theo qua con đường thần phục họ. Còn kẻ yếu thì sẽ chinh phục tui qua đường đồng cảm, và họ phải mất cả một cốt truyện thời gian dài để tui thông cảm và hoà nhịp, lâu hơn cường giả trong một nốt nhạc rất nhiều.

Nghe nói trước kia nhiều người không thích Gia Thế vì Gia Thế đã đá Diệp đi. Nhưng tui thì không ghét, tui hiếm khi ghét nhân vật nào lắm, kể cả Lưu Hạo, nói gì đến nguyên chiến đội chứ (thật ra là do não tàn ôm đùi mọi nơi...)

Gia Thế out liên minh, Tiêu gia nhập, tui cũng chỉ mang tâm tình hóng drama, xem Tiêu đội về Gia Thế thì có thể làm mưa làm gió được gì nào.

Tiếp là Khưu Phi xuất hiện, và Diệp ngồi đánh trận hướng dẫn 23 phút với em, đấm Trần Dạ Huy một cú vào mặt, tui cũng chỉ có thiện cảm với chàng trai còn trẻ mà đã có cốt cách độc lập kiên cường này thôi.

Trận khiêu chiến, mới thật sự là nơi Gia Thế bắt đầu ám ảnh tui.

Tui cũng không còn quá nhớ trận khiêu chiến đó là đánh như nào, bởi tui chưa bao giờ đọc lại chương cũ (vì cày chương mới còn không kịp) nên hôm nay mấy thứ viết ra đều chưa đi tra kiểm lại, sai sót nhớ báo tui. Với cả tui thì không nhớ không hiểu mấy chi tiết kỹ thuật giỏi lắm, tui chỉ nhớ tất cả mọi người đều bùng nổ đánh rất xuất sắc. Khưu Phi 21 liên kích vô giải, Tôn Tường biết nghĩ cho đoàn đội, Tiêu đội và Diệp thần đều một chấp ba...

Nhưng tui nhớ những thứ sau trận đấu nhiều hơn.

Tui nhớ Tôn Tường đối chiến Hưng Hân còn lại hai người Diệp Tu và An Văn Dật, cuối cùng lại chọn GG, chỉ vì nhận ra Vinh Quang không phải trò chơi một người. Có thể do tui bị ngu phương diện kỹ thuật combat uýnh nhau các thứ, nên tui đã nghẹn chi tiết này rất lâu rất lâu. Tui cảm thấy còn người là còn hy vọng, 1 chấp 2 chưa chắc đã thua cơ mà. Lúc đó tui thấy chi tiết đó không hợp lý tí nào, một cảm giác bất lực và tức giận trào lên trong tui. Tui còn nhớ Đào Hiên lúc Tôn Tường thất thểu bước xuống sàn, hắn đã tức giận gào vào mặt cậu “Sao cậu lại từ bỏ GG? Vì sao không đánh tiếp?” Tui nhớ lúc ấy, tui cũng đã muốn gào lên y chang như vậy. Chưa bao giờ hơn một ngàn chương truyện mà tui thực sự tức giận đến vậy, đến trận Lam Vũ thua Luân Hồi mùa 8 đối với tui là buồn nhiều hơn giận, bởi tui nghĩ trận đó những chàng trai Lam Vũ của chúng tôi đã cháy hết mình rồi, thua trận không thua người.

Còn lần này, là “tức giận”. Hai chữ, không hơn. Khi đó tui cũng chẳng có thời gian xét xem bên dưới sự tức giận đó có chứa tâm tình gì khác không...

Tôn Tường đờ đẫn đáp Đào Hiên “Vì Vinh Quang không phải trò chơi một người”, phản ứng của tui khi đó cũng y chang Đào Hiên: bàng hoàng, sững sờ, cứng đờ, uất nghẹn, cứ như vừa bị tạt một chậu nước lạnh vậy. Sau trận khiêu chiến, tui drop truyện một thời gian, ức chi tiết đó đến nghẹn lòng. Đây là lần đầu tiên và duy nhất tui drop Toàn Chức không phải vì bận hay vì lý do bên ngoài, mà là vì tình tiết truyện. Sau này thì tiếp tục đọc tiếp, gặp được một đại thần giải thích cho tui chi tiết đó về mặt kỹ thuật kiến thức game, tui nửa hiểu nửa không cũng phải chấp nhận sự thật rằng Gia Thế không thắng nổi, giấu sự ức chế đó đi mà bước tiếp trên chặng đường. Mà đến giờ này, thì cũng không còn quá tức giận phẫn nộ gì nữa, chỉ còn sự buồn bã uất ức mà thôi.

Trước trận khiêu chiến, ava ở forum của tui để logo Lam Vũ. Sau trận khiêu chiến, nó đổi sang logo Gia Thế. Và nó đổi tới tận bây giờ, lá phong đỏ đã trở thành ava cố định của tui. Tui cảm thấy, sau trận khiêu chiến đó, tui cũng không còn là tui của bình thường nữa rồi. Cảm giác như tui đã để lại một phần của mình nằm lại với Gia Thế vậy. Trận thua ấy, dường như đã để lại một ảnh hưởng sâu sắc đến tui còn nhiều hơn tui tưởng.

Lá phong đỏ, nguyện chia sẻ nỗi đau cắt da thịt thấu tim gan. Cứ như, tôi chính là một người Gia Thế đích thực.

Tui từng viết lý do mình thích Tường ở fanclub Luân Hồi nhiều lắm rồi, giờ cũng lười viết lại lần nữa. Tui chỉ muốn nói thêm, “chính thức” thích Tôn Tường, chính là sau trận khiêu chiến này. Thích Tôn Tường của Gia Thế, vì thế nên mới muốn yêu và dõi theo Tôn Tường của Luân Hồi. Mà thật ra, nói là “thích”, chẳng bằng nói “thương”.

Thương Tường nhi. Ở Gia Thế, tui thương cậu nhất. Thậm chí cả bộ truyện, tui vẫn thương cậu ấy nhất. Bắt đầu từ sau trận khiêu chiến này, tui luôn gọi cậu ấy là Tường nhi, và tui luôn mong cậu ấy được vui vẻ.

Cảm thấy sau trận khiêu chiến đó, Tường nhi nhà tui cứ như bị dốc ngược xuống dòng suối băng ngâm một ngày một đêm, rồi bị bứng ra tàn nhẫn giũ giũ trên vách núi gió lạnh căm. Người người đều gọi đó là trưởng thành, có điều sao tui cứ thấy cả người đứa nhỏ ấy cứ cứng đờ như rối gỗ, cả đầu óc lẫn người ngợm đều không được tự nhiên, ở Luân Hồi cười đùa cũng ít thấy Tôn Tường ham hố năng nổ. Nụ cười, cứ như bị quét sạch khỏi khuôn mặt cậu.

Cả người chỉ có đôi tay là còn linh hoạt lẫy lừng, cả giang sơn của Luân Hồi có công lớn của đôi tay ấy. Ở Luân Hồi, vì có mặt cậu ấy nên tui mới thành fan “nằm vùng” theo. Thật sự không ngờ, có ngày một đứa ba phải như tui sẽ ưu ái một nhân vật đến vậy, vì cậu mà tui dứt khoát yêu ai yêu cả đường đi luôn một chiến đội khác luôn như thế. Sau Lam Vũ bị loại, thì tui nhất định muốn Luân Hồi đoạt quán quân!

“Không cần nói nhiều nữa, thời đại của Vương Triều Luân Hồi đã tới, Luân Hồi vô địch!!!”

Tiêu đội thì sau trận đấu, thấy anh ấy thấm lệ trở về Lôi Đình, qua một mùa giải cứ như cường long trở mình, vậy thì tui cũng yên tâm, không có gì quá bận lòng anh ấy. Anh ấy học được gì đó ở Gia Thế, vậy là tui mừng cho anh rồi.

Dù sao Tiêu đội không như Nhị Tường, anh rồi sẽ biết tìm nơi thiên hạ thuộc về mình thôi, đứng thẳng sống lưng lên chống trời. Ít nhất, chặng đường ở Gia Thế, dù chẳng phải quả ngọt, nhưng sẽ là phân bón để sau này anh trồng ra quả ngọt cho riêng mình. Dù rằng phân bón đó, là chôn cả toà đế chế của Vương Triều chúng tôi...

“Cất bước nghịch thiên, đã định là dẫm lên đổ nát và đau thương tiến về phía trước. Không thể cùng tiến, vậy nguyện anh mãi vững bước an lòng.”

Nếu nói với Tường hay Tiêu thì Gia Thế là cái nôi cho bọn họ trưởng thành, thì có những người, đây chính là điểm cuối, không thể bước tiếp nữa.

Đào Hiên, nghe nói hắn sang nước ngoài xem giải Vinh Quang nước ngoài. Nói thật thì tui cũng không biết nên nói gì về người này nữa, trước kia viết về Đào cũng rất nhiều rồi, phân tán khắp nơi, cũng chẳng nhớ mình đã viết gì. Chỉ có một điều khẳng định, tui không ghét Đào Hiên, cũng như tui không quá ghét Lưu Hạo vậy. Thật ra trong tay tui có rất nhiều bài cảm nhận phân tích về hai người họ, chỉ là tui lười làm.

Tui chưa bao giờ ghét họ, cảm thấy những gì họ làm trong mắt tui đều tự nhiên thuận lý thành chương, chẳng vô lý lấn cấn chỗ nào cả. Cũng không biết có ai muốn đọc mấy bài đó không, mà riêng tui thì đối với những nhân vật tui không lấn cấn bận lòng thì tui sẽ không làm. Nên tui lướt thẳng qua mấy bài mà tui cảm thấy không cần thiết phải làm luôn một cái vèo. Tui cảm thấy câu chuyện về Đào Hiên không phải kết mở, không có gì để viết thêm, hoạ may là đào sâu về quá khứ mà thôi. Có điều, có vẻ như chính Đào Hiên lựa chọn xuất ngoại lần nữa tìm lại chính mình, là lòng hắn vẫn còn chưa muốn Vinh Quang của mình đặt dấu chấm hết tại đây sao?

Đào Hiên, nếu đã kết thúc, thì sao còn vương vấn? Nếu đã vương vấn, thì có phải là chưa kết thúc hay không?

Cũng không biết là tui có còn có cơ hội gặp lại Đào Hiên hay không, chỉ là hi vọng lòng hắn sáng như minh nguyệt. Lạnh, nhưng phải sáng. Chỉ có vậy thôi.

“What feels like the E N I ), is often the BEGINNING”

(Chữ END, nếu tách nét cong của chữ D ra làm I và ), thì sẽ viết được chữ IN trong BEGINNING. Chèn thêm những chữ khác vào giữa END, sẽ thành BEGINNING. Người bạn cũ đó đã chỉ tui chiêu này, bạn ấy viết chữ E N D trước chừa nét cong của chữ D lại trêu tui, sau đó tui đang deep đang buồn thì chèn thêm mấy chữ khác vào giữa thành BEGINNING. Éo le thật chứ, Lam Vũ của tui bị Hưng Hân của nó kick ass, giờ đến nó cũng mean như Diệp vậy, có điều lại không ai thực sự ghét nổi cái sự mean đó đúng không...)

Còn Khưu Phi... nói sao về đứa nhỏ này đây... Nhân vật chính của ngày hôm nay, lý do tui lập post đầu cho Gia Thế, và lý do tui viết post (chắc) cuối cùng này hôm nay cho Gia Thế.

Tui nhớ lúc mình đi thăm bảo tàng, có một bức hoạ, có hai người đứng chồng lên nhau, người trên đạp vai người dưới. Cứ như vậy, hai kẻ chống trời. Không hiểu sao tui rất thích bức tranh này, cảm giác có gì đó hào hùng và bi ai khôn xiết.

Khưu Phi, cậu không có ai để đứng trên vai hết. Một mình cậu, chống đỡ cả một đế chế đã đổ nát tự bao giờ.

Tui nặng lòng Gia Thế đã lâu, nhưng nếu nói vì ai đó mà tui quyết định lập topic này, thì đó nhất định là em ấy rồi. Lập không chỉ vì một mình em ấy, nhưng quả thật Khưu Phi và Tân Gia Thế là thứ kích tui làm đến bước cuối cùng này. Tui thật sự đã đợi ngày này lâu lắm rồi, ban đầu muốn lập topic Gia Thế, chỉ để đợi đến ngày Thái tử của chúng tôi ngày trở về, có một mái nhà đón em ấy mà thôi.

Tui từng nói ở Gia Thế sau trận khiêu chiến có nhiều người tui thương ở đó. Bởi tui cảm thấy sau trận ấy, tui như nghe thấy tiếng tín ngưỡng và niềm tin trong lòng mỗi người đều bị nứt một vết lớn. Tường Tiêu Đào Khưu, và một ít là của Diệp. Người người đều bỏ đi để chữa lòng, có người về nhà cũ, có người bỏ nhà cũ tha hương, có người về nhà mới tân hoan...

Chỉ có Khưu, em ấy ở lại.

Vì một điều này, em ấy xứng đáng có một mái nhà đón mình long trọng trở về, chỉ vì em ấy một năm qua đã cất công thầm lặng đặt từng viên gạch xây lại mái nhà cũ nát đã trôi về dĩ vãng trong mắt thế nhân.

Vì thế, tui liền lập cho em ấy.

Đón em về nhà.

Chà, tui có nên học tập Lôi Đình năm xưa đón Tiêu đội cầm băng rôn “Chào mừng trở lại” phất phất không đây? Tui thật không muốn chọc đứa nhỏ ấy khóc lấm lem như Chuyện Nhỏ đâu. Như thế sẽ là chuyện lớn đối với Tân Gia Thế tụi tui ấy nhỉ.

Dạo này tâm tình tui thật sự có chút dở người không ổn định, chỉ đáng tiếc, ngày này em ấy về rồi, tui không thể viết một bài thật dài thật cảm động lòng người vì em ấy và Tân Gia Thế. Nợ em ấy điều đó, thật sự tui đã đợi ngày này rất lâu rồi, đến khi đợi được lại không high như dự định. Về sau cũng không biết có thể viết ra gì hay ho không, chỉ đành có lỗi với tiểu đội trưởng nhà chúng tôi rồi.

Tui thương Tường nhất, vì tui cảm thấy cậu ấy khờ khạo mê mang nhất. Còn Khưu, tui thương ít kính nhiều, thương em ấy vất vả cơ cực, nhưng kính em ấy dám dũng cảm tiếp lấy sự vất vả cơ cực đó. Cảm giác những gì cần nói về Khưu thì trước giờ tui đều nói rồi, fanclub Khưu fanclub Gia Thế khu fanfic khu chính văn, nói đến cảm thấy ý tưởng mới đều cạn sạch sành sanh.

Nhưng về Khưu Phi, không ngại khen thêm một lần nữa: Tuyệt vời lắm, chàng trai! Diệp Tu tự hào về cậu, cảm ơn cậu đã kiên trì lấy tín ngưỡng của tất cả chúng tôi.

“Tôi yêu em, thế như cầu vồng.”

Để xem nào, còn sót gì không nhỉ.

Thôi nói một chút về tên topic tui đặt “Vương triều bất diệt”. Ban đầu có phân vân giữa mấy cái tên khác Gia Thế - Vương miện vô hình, Gia Thế - Ánh dương bất tán, Gia Thế - Sắc màu của Lửa...

Mỗi cái tên này, nếu chọn, thì bài cắm dùi sẽ viết theo một hướng khác, chứ không phải cái dài ngoằng từ ban sơ đến trùng sinh như cái bài đang chễm chệ bây giờ ngay post đầu như giờ. Vì tui đặt là “Vương Triều” mà, đã là Vương Triều thì phải bao gồm tất cả các thành viên của chúng tôi.

Không biết mọi người có nhận ra không, nhưng tui đã cố gắng nhắc đến hết thành viên trong post đầu.

Chiến thần bất bại nay già cỗi, công thần phong quang đã sớm đi
Chiến thần là Diệp, công thần là Ngô. Những hình ảnh “Vương giả” và “Quân vương”, tuỳ tình huống mà xét, đôi khi chỉ Gia Thế, đôi khi chỉ Diệp.

Đây là thời kỳ Gia Thế huy hoàng nhất, đi vào sử sách truyền kỳ mãi về sau.

Ngô Tuyết Phong, tui cảm thấy buồn khi Vương Triều đã sụp đổ sau khi anh cất bước, nhưng cũng thấy có chút may mắn vì thời gian Ngô Tuyết Phong ở là Gia Thế chúng ta trong dáng vẻ tốt nhất. Ít nhất thì Gia Thế vẫn còn Quán quân, đó là thứ duy nhất anh ấy quan tâm, ánh sáng đã không chiếu đến gương mặt anh ấy, thì xin hãy để nó chiếu đến cúp quán quân của chúng ta. Nếu không, hy sinh anh ấy bỏ ra có tác dụng gì? Hào quang anh ấy tự mình dập tắt có ý nghĩa gì?

Vận mệnh chia cắt Gia Thế đôi bờ tín ngưỡng, đến cuối cùng người đi kẻ ở, tưởng chừng hồi chuông báo tử Gia Thế đã điểm canh.
“Đôi bờ tín ngưỡng” là chỉ Đào-Diệp, hay Diệp-Gia Thế. “Người đi kẻ ở” càng rộng hơn nữa, Diệp Đào Hạo Tường Tiêu Tranh Khưu, luân luân phiên phiên, lần lượt lúc có người đi, thì sẽ có kẻ ở.

Gia Thế đổ đốn trượt dài, đây chắc chắn là lịch sử đau thương nhất của bọn tôi.

Phần sau thì càng không phải nói nữa. Mù dở có nhìn vào cũng thấy phần sau là tui hoàn toàn đang cosplay fan Khưu Phi đi viết bài. Tân Gia Thế cứ treo bên miệng mà tụng liên miên, là bởi vì Tân Gia Thế dưới sự dẫn dắt của Khưu Phi, chính là động lực trực tiếp nhất để tui lập ổ ở đây.

Còn nhiều người của Gia Thế tui còn bỏ sót không có đủ bút lực và cơ hội thêm vào. Tô Mộc Tranh chỉ muốn làm một vai phụ nhưng cuối cùng lại trở thành một đệ nhất bậc thầy pháo súng nổi danh, lại chỉ vì tình thân gia đình mà thà dứt áo ra đi chôn vùi tiền đồ.

Lưu Hạo bất chấp tất cả thủ đoạn để đạt được địa vị và sự chú ý, không ngừng vẫy vùng tìm chỗ đứng sinh cơ giữa môi trường cạnh tranh khốc liệt mà sa vào vũng lầy tăm tối, chẳng biết cuối cùng hắn có dứt mình nổi không.

Hạ Trọng Thiên cố chấp tử trung với chiến đội mình theo. Tài năng trên phương diện kinh doanh, có thể tự mình chống đỡ kinh tế cho chiến đội mình thích. Người dám bỏ ra nhiều như vậy, đổi sự nghiệp lấy một chiến đội đổ đốn tan nát, há tấm lòng ấy nào phải tầm thường?

Trần Dạ Huy, kẻ bị Đấu thần phủ nhận ruồng bỏ, mang chấp niệm trong lòng thành bệnh, lại vẫn ở lại công hội cắm cúi cày cấy đêm ngày trong sự bất cam uất ức.

Văn Lý, tui chưa biết gì về em, chỉ mới thấy tên em một lần trong chương hôm nay. Chỉ biết em ở trong trại huấn luyện cùng vài thiếu niên khác, và các em đều nguyện theo tiểu đội trưởng của chúng ta chinh chiến Liên minh. Tôi thật sự rất mong chờ một chiến đội trẻ tuổi mới toanh “non xanh” thực thụ như thế báo danh mùa giải năm sau. Để tôi xem coi, một năm qua các em đã tiến bộ đến trình độ nào rồi.

Tản văn hôm nay không có họ, nhưng tui vẫn muốn tribute tất cả mọi người, kể cả những người tui chưa có dịp nhắc tên nữa. Bởi vì, tất cả nỗ lực và di sản của họ đã để lại nơi này. Dù tốt dù xấu, bọn họ vẫn từng là người Gia Thế. Trong họ có chút gì đó Gia Thế, và trong Gia Thế có chút gì đó của họ.

Tôi yêu Vương Triều của chúng tôi, yêu cả những sự không hoàn mỹ của nó, đau cho những sự giọt lệ nóng của sự trưởng thành, thương cho tấm lòng dốc xuống của những thành viên dưới Vương Triều này.

Mỗi một người đã từng ở đây, Gia Thế có phải đã trở thành câu chuyện của mọi người không?

Từng viết cho Gia Thế rất nhiều, nhưng đoạn đầu tiên tui viết cho nó, và là nguồn cảm hứng rất lớn cho tui đến tận nay, là sau khi tui đọc fic Gia Thế - Mười năm vương triều ở khu đã dịch noncp.

Biết tại sao Gia Thế lại gọi Gia Thế không? Gia trong huy hoàng tốt đẹp, Thế trong hậu thế ngàn đời. Hai chữ Gia Thế, nghe vào đã thấy phong quang vạn dặm, nay tuy suy nhưng không sụp, ắt về sau Vương giả trở về tranh thiên hạ, một mâu Phá Sơn Hà, khói lửa bình thịnh thế!

Biết tại sao màu đại diện của Gia Thế lại là màu đỏ không? Màu đỏ của chiến hoả liên thiên, màu đỏ của máu công thần. Vương Triều vạn dặm giang sơn chính là không tiếc bỏ ra bao nhiêu trả giá cùng khó khăn, nghịch thiên cải mệnh, mãnh liệt bừng bừng. Chút tro xám đó làm sao dập tắt được chiến hoả Gia Thế? Chút máu đổ nhiễm chiến bào đó làm sao sánh bằng nỗi đau tận cùng vinh nhục tan cửa nát nhà? Là lửa, là máu, là sức mạnh, là khát khao, và là tình yêu mãnh liệt. Trên đời này không còn màu sắc nào thích hợp với Gia Thế hơn màu đỏ!

Biết tại sao logo của Gia Thế là lá phong đỏ không? Cây phong đại biểu cho sức mạnh và kiên định, há chẳng phải chính là Gia Thế sao? Dù là tiết đông khắc nghiệt vẫn kiêu hãnh vươn mình, bão tuyết quật không ngã nổi. Bốn mùa luân chuyển, lá phong lúc xanh non nớt lúc vàng tiêu điều, nhưng rồi sau tất cả vẫn sẽ luôn trăm sông đổ về một biển, triển sắc hiện ra màu đỏ kiêu hùng rực cháy tâm hồn người Gia Thế đó mà thôi! Bao nhiêu người ở lại, bao nhiêu người rời đi. Đã tới, chính là nuôi trong mình Ý Chí Đấu Giả cao ngút ngàn. Đã đi, chính là mang theo cả đời cốt khí cùng tự hào đã từng khoác lên mình ánh hào quang bất diệt đó. Có ai quên được? Lại có ai dám quên? Bao đời vẫn vậy. Vô luận là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, Vương Triều chính là Vương Triều, sự kiêu ngạo tột cùng trong xương tuỷ đó, dù cho thân rơi xuống vực sâu vạn trượng cũng sẽ ương ngạnh cố chấp đến chết không tan.

Đợi Người, Vương giả quay về. Từ đó, phong vân biến sắc.

Gia Thế mãi không đổ!
Từ đây, tui cứ hay liên tưởng Gia Thế và ánh sáng, Gia Thế và lửa có sự tương quan đến nhau.

Chữ Diệt trong tiếng trung, viết là 灭, là chữ Hoả 火 thêm gạch ngang trên đầu, chính là dập tắt lửa đi. Đặt tên là Bất Diệt, là vì chấp niệm với Gia Thế và lửa của tui.

“Gia Thế như Lửa, cháy thẳng tâm hồn. Nếu thân liệt hoả, thì sẽ cường áp thiêu cháy một đường phá bình minh. Còn nếu phận vụn tro, thì sẽ là nơi dưỡng phượng dục hoả trùng sinh.”

Ánh sáng mãi là ánh sáng. Ánh sáng chính ngọ cũng sáng, lúc hoàng hôn lụi tàn cũng sáng, sáng len qua cả màn đêm che phủ, sáng không thể ngăn cản, ngoan cường mà sống tiếp, mà len lỏi chiếu rọi mọi góc ngách đời thường.

Speak light in the darkest night.

Còn hi vọng, thì ánh sáng của Gia Thế còn sáng mãi, chẳng gì diệt được lửa của chúng tôi thắp ngát nhân gian.

Hôm nay ngày 4 tháng 7, vạn dân khánh mừng. Tập tành bưng một thùng pháo ra đốt, đốt đến mỏi cả tay, bị phỏng vài chỗ. Nhưng rất rất vui, đón gió đêm mà đứng, ngào ngạt mùi pháo tưng bừng.

Trong chương có nhắc tới phân cảnh có rất nhiều fan hâm mộ đốt pháo mừng Gia Thế trở về. Tui cũng đốt cho Gia Thế rất nhiều rồi đó, xông hỉ ăn mừng đổi vận, chúc mọi người may mắn êm xuôi.

Pháo hoa nở rộ gầm trời.

Mùa 11, chúng tôi tới đây!
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#37
Tân Gia Thế - Lửa đốt đuốc truyền

Gần đây tui có xem một bài về du lịch, cũng không biết có lạc quẻ hay không.

Du lịch ngày nay rất khác với hai mươi năm về trước. Ngày nay, con người ta chỉ cần lên mạng, tìm kiếm địa điểm nào được đánh giá là đẹp nhất, tìm kiếm quán ăn nào được đánh giá là ngon nhất, tìm kiếm cửa hàng nào là bán đồ tốt nhất... Nhưng, tất cả những điều đó, đều là ý kiến của người khác. Bọn họ nói như vậy, thì liền như vậy. Bọn họ nói chỗ này tốt, vậy chỗ đó liền tốt. Bọn họ nói chỗ này nên đi, thì chúng ta liền đi.

Nhưng mà.

Bọn họ thích, nhưng chưa chắc bạn thích. Bọn họ thấy tốt, bạn chưa chắc đã thấy tốt. Bọn họ vui vẻ, chưa chắc bạn đã vui vẻ. Bọn họ có, còn bạn thì không.

Bạn thì không...

Những thứ đó, không phải trải nghiệm của bạn. Chúng không phải.

Vậy bạn có gì?

Đó, là câu trả lời mà mỗi người đều phải tự tìm tòi ra cho mình.

Dùng cả đời bạn, để hô to đáp án cho cả thế giới nghe thấy.

Thích Tân Gia Thế và Khưu Phi nhất, ở cái dũng dám tự mình chống ra một con đường này.

Cổ nhân dạy, trải nghiệm của con người chúng ta đạt được qua ba phương thức: đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, gặp người vô số.

Thật ra, ngẫm kỹ lại, cả ba loại này đều bao gồm trong một chỗ: chúng đều gói gọn trong cuộc hành trình dưới chân Gia Thế chúng ta.

Trước khi đi vạn dặm đường, chúng ta đã đọc qua vạn quyển sách, tân tân khổ khổ âm thầm huấn luyện chuẩn bị, ngày ngày đêm đêm năm này sang tháng nọ chưa từng dám buông lơi.

Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, năm xưa Hưng Hân vượt mặt Gia Thế là bởi vì họ đã tự thân chuẩn bị một năm trời. Vậy thì, nếu ngay cả học tập từ điểm này mà Khưu Phi còn không làm được, thì trận thua đắng cay năm ngoái còn ý nghĩa gì chứ?

Trong lúc đi vạn dặm đường, gặp vô số người, vô số gương mặt, thân quen lẫn xa lạ, chúng ta nếm đủ mọi nhân tình ấm lạnh, chịu đủ mọi nỗi khổ chông gai.

Sau khi đã đi tận vạn dặm sơn hà, quay đầu suy ngẫm, hoá ra Vinh Quang vẫn luôn sống trong tim, vẩy một ly rượu kính bình minh, lệ rơi đầy mặt, kiệt ngạo mà hoá nở một nụ cười.

Quay về rồi. Gia Thế quay về rồi.

Đã thấy chưa? Đó là Gia Thế của chúng ta đó!

Một Gia Thế không hề đi theo lối mòn, một Gia Thế còn non nớt, nhưng là một Gia Thế đã tự đứng trên đôi chân của chính mình.

Chuyến du lịch của chúng ta, há lại để người khác chỉ tay năm ngón, định đoạt càn khôn chứ?

Gia Thế, không cần tìm đường ở đâu khác, bởi chúng ta tự tay đánh ra một con đường!

Gia Thế là cuộc phiêu lưu mạo hiểm nhất, là chặng hành trình ý nghĩa nhất, là chuyến lữ hành vinh quang nhất.

Chúng ta là biển lớn, chúng ta dấn thân vào biển lớn.

Chúng ta là núi cao, chúng ta sẽ chinh phục núi cao.

Chúng ta là ngân hà, chúng ta là những vì sao sáng nhất bầu trời đêm.

Chúng ta có thể làm rất nhiều việc vô nghĩa chỉ để tìm ra một việc có nghĩa, cũng có thể làm nhiều có nghĩa rồi dẫn đến một kết quả vô nghĩa.

Phong cảnh đẹp nhất trên đời này chỉ dành riêng dành cho những người mang mộng lớn, dám đi những con đường chưa một ai từng đặt chân tới bao giờ.

Không thử làm sao mà biết được? Gia Thế dám thử đó, còn bạn có dám dấn thân không?

“If your dreams do not scare you, they are not big enough.” ―Ellen Johnson Sirleaf

Nói về Khưu Phi một chút, nếu không mọi người sẽ nói tui chơi khăm mọi người.

Dù cho, cậu ấy là người Gia Thế chân chính, những thứ tình cảm này, cậu ấy đều từng nghiệm qua hết cả rồi đó.

Có chiến đội ông lớn nào từng rơi khỏi thần đàn một cách chóng vánh triệt để như quê nhà Gia Thế của cậu ấy đâu. Người trong cuộc, càng là nói không nên phong vị gì.

“Had I not seen the Sun, I could have borne the shade.” by Emily

Dickinson

Nếu Vương giả của tôi phải chết, chí ít hãy để Người chết trong tôn nghiêm, chết trên sa trường khốc liệt nhất.

Chết vì Vinh Quang.

Chứ không phải, vì bị đạp khỏi Thần đàn trong tư thế khó coi như thế, bị lòng người xoay vần dễ đổi nhuốm bẩn, bị lời đồn đãi mài mòn dần góc cạnh, bị thời gian vùi lấp đi. Nếu thực sự chết như vậy... thì Gia Thế càng có lý do để sống!

Bì phong quang, ai có thể lớn tiếng phô trương thanh thế hơn chiến đội ba lần Quán quân?

Bì đau thương, thử hỏi ai có thể thấu cho nỗi đau minh tranh ám đấu nội chiến liên miên, huynh đệ tương tàn chia năm xẻ bảy hơn người Gia Thế?

Bì vinh nhục, còn gì thiêu đốt tâm can hơn cảnh tượng tang hoang nước mất nhà tan, hai bàn tay trắng mà nhục nhã bị người đạp khỏi Thần đàn?

Bì kiên cường, còn chiến đội “rễ cỏ” nào thật sự bắt đầu lại từ đầu, im hơi lặng tiếng ôm hết mảnh vỡ của tàn tích năm xưa, dù cho cứa vào da thịt cũng phải cố chấp tự tay nhặt nhạnh ghép chúng lại, một lần nữa giương cao tín ngưỡng của chúng ta dưới ánh mặt trời?

Khưu Phi dám cắn răng đứng ra ôm đồm phần khó phần mệt để chèo chống một đống đổ đốn hoang tàn, vì cậu ấy thấm nhuần cái tư tưởng của người Gia Thế: nào sợ khó, nào sợ mệt, một lòng truy cầu Vinh Quang thuần khiết nhất. Vì nó, cậu ấy còn không tiếc đi ngược dòng người, làm ra quyết định được cho là “ngu xuẩn tự dập tắt tiền đồ” trong mắt nhiều người.

Tôi nhìn thấy đâu đó, phảng phất chút quật cường không nỡ. Không nỡ nhìn nhà của mình sập đổ ầm ầm không cựa dậy nổi như thế, “đến kẻ thù còn không nỡ nhìn thẳng”, thì bảo đứa con ruột của Gia Thế sao nỡ đây?

Tàn nhẫn, tàn nhẫn biết bao.

Blogger Trà Tiểu Hạ từng dùng cụm từ “tân binh từng trải qua trui rèn khốc liệt nhất liên minh”, hình như là để tả Đường Nhu mùa 10.

Nhưng với Gia Thế chúng tôi, có một bóng người, trước khi có cơ hội để chính thức ra mắt Liên minh làm “tân binh”, thì cậu ấy đã trải qua một cuộc chui rèn còn khốc liệt hơn nữa kia mà.

Đứa nhỏ này sống có tình có nghĩa. Tình cảnh của cậu ở Gia Thế, tình cảm hai phần dành cho bản thân độc lập, hai phần dành cho đồng đội bạn bè, còn lại sáu phần đều dành hết cho đội trưởng Diệp Tu. Diệp đội không nói tiếng nào mà đi mất bỏ cậu lại, khiến sáu phần cảm xúc ấy như treo lơ lửng giữa không trung rồi rơi ập xuống mặt đất, trải dài dải trống vắng trong tim.

Thử hỏi, cậu có từng... buồn?

Sáu phần đó, Gia Thế đã sụp rồi, bảo cậu đi đâu tìm câu trả lời đây?

Đi về quê nhà của chúng ta.

Khởi điểm của câu chuyện, đừng đi tìm đâu khác nữa, hỡi người con lạc bước.

Tân binh thời nay hiếm ai sở hữu được trải nghiệm thời viễn cổ của các lão tướng, phải tự tay xây lấy chiến đội của mình, lo liệu đầu đuôi êm đẹp, từ nhân lực đến vật lực, từ nghèo túng đến quật khởi, từ lay lất đến vững bền.

Khó lắm, gian nan lắm. Nhưng qua được, chính là cá chép vũ long môn!

Rồng! Là Rồng! Cuồng vọng, phá tan mọi xiềng xích mà đáp tận mây xanh! Thượng cổ Thần thú, tự xa xưa đã là loài vật mạnh nhất muôn loài. Uy nghiêm của Rồng, là không thể xâm phạm! Những kẻ đã từng cười nhạo rồng sa nước cạn bị tôm bắt nạt, không thể hiểu được sức mạnh bộc phát đáng sợ của nó đâu.

Quân lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn.

Thành tích đến ngày hôm nay, là máu nhuộm ánh vàng, hay là hào quang phủ lấp máu, thì toàn bộ đều là chiến lợi phẩm bện thành vòng nguyệt quế đội lên cho chiếc Vương miện đẹp nhất của Người.

Tự tay chúng tôi đội lên đầu em nhé.

Bởi vì.

Tân linh hồn của tất cả chúng tôi, em thật sự rất rất rất xứng đáng nó rồi.
 

Bình luận bằng Facebook