[ Hắc toàn liên minh] bàn về những việc ngu ngốc mà các nam thần đã làm sau khi uống say
Sau khi uống say!Sau khi uống say!Sau khi uống say!
Đừng hỏi vì sao bọn họ lại uống say.
Đừng hỏi vì sao những người khác không biết bọn họ uống say.
Đừng hỏi vì sao không hắc liền không vui.
Dù sao fic này được viết để trả thù xã hội.
1. Chu Trạch Khải
Giang Ba Đào không muốn thừa nhận người trước mặt là đội trường của mình.
" Mama" Chu Trạch Khải chớp chớp mắt nhìn Giang Ba Đào.
". . ." Không phải đang gọi mình, không phải đang gọi mình, không phải đang gọi mình!
" Mama, không để ý tới con!" Chu Trạch Khải kéo góc áo của Giang Ba Đào.
". . ." Giang Ba Đào cảm thấy hắn chắc chắn chưa tỉnh ngủ, có lẽ nên bảo đám Đỗ Minh lấy cái búa đập hắn bất tỉnh nhân sự khoảng mười tám giờ gì đấy, sau đó mới tỉnh lại đối mặt thế giới tàn khốc này.
" Mama, nhìn con!" Chu Trạch Khải bất mãn vì không được chú ý tới, bĩu môi, vẻ mặt mất mát tủi thân.
". . . Tiểu Chu, tôi không phải mama của cậu." Cuối cùng Giang Ba Đào cũng chỉ nói ra một câu như vậy.
"Mama?Mama không cần con?" Chu Trạch Khải mở to mắt, sau đó … khóc.
". . ."
Khóc, khóc, khóc, khóc, khóc!
"Ô. . .Mama,ô. . ."
"Mama,mama,mama, đừng bỏ Trạch Khải,ô. . .Mama. . ."
"Mama. . ."
"Không! Không phải là mama không cần con! Trạch Khải, mama yêu con, con đừng khóc!" Giang Ba Đào hỏng mất mà nói.
Đỗ Minh vừa bước vào cửa liền nghe được đội phó hô to " Trạch Khải, mama yêu con." Hắn nghĩ mình nhất định chưa tỉnh ngủ, hẳn là nên kêu đám Tôn Tường cầm búa đập mình bất tỉnh nhân sự khoảng mười tám giờ gì đấy, sau đó mới tỉnh lại đối mặt với thế giới tàn khốc này.
2. Dụ Văn Châu.
Sách Khắc Tát Nhĩ:Thiếu ~ thiên ~
Dạ Vũ Thanh Phiền:Đội đội đội đội đội đội trưởng?! Anh làm sao vậy?! Cái kí hiệu gợn sóng kia là thế nào?!?!
Sách Khắc Tát Nhĩ:Không có gì ~ Thiếu Thiên, đêm nay có rảnh không~
Dạ Vũ Thanh Phiền:. . . . . . . . . .
Dạ Vũ Thanh Phiền:Đội trưởng điên rồi làm sao bây giờ online chờ gấp!Đội trưởng,rốt cuộc anh bị làm sao vậy. . .
Sách Khắc Tát Nhĩ:Không có gì đâu ~ chỉ là muốn cùng Thiếu Thiên chơi một trò chơimà tôi rất muốn chơi nhưng lâu nay không dám nói ra ~
Đội trưởng điên rồi làm sao bây giờ online chờ gấp.
. . . Đội trưởng anh muốn làm gì tôi?Đội trưởng anh bình tĩnh cần phải bình tĩnh
Sách Khắc Tát Nhĩ:Yên tâm ~ sẽ kết thúc rất nhanh ~tôi không nỡ để Thiếu Thiên cậu, bị thương ~tôi sẽ đau lòng ~
Đội trưởng điên rồi làm sao bây giờ online chờ gấp:
. . . Đội trưởng anh tuyệt đối đừng làm chuyện gì điên rồ, sẽ hối hận cả đời chìm trong bể khổ, quay đầu là bờ, biết nhận lỗi là tốt rồi.
Sách Khắc Tát Nhĩ:Thiếu Thiên ~ cậu không biết ~ chuyện mà tôi muốn làm cùng cậu, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi ~ tôi cũng không thể tiếp tục kiềm chế dục vọng của mình nữa, sức chịu đựng của tôi đã tới cực hạn~
Đội trường anh bình tĩnh ! :
Đội trưởng ! !
Sách Khắc Tát Nhĩ:[ ma pháp biểu lộ ][ xúc xắc ][ sáu ]
Sách Khắc Tát Nhĩ:Thiếu Thiên, đổ xúc xắc không?
3. Vương Kiệt Hi
Liễu Phi: "Tôi chỉ thấy đội trưởng uống say một lần, đó là ngày sinh nhật của đội trưởng. Nhưng khi chúng tôi ngây thơ rót rượu cho đội trưởng, không ai biết mình sắp gặp phải thảm kịch tựa như cơn ác mộng.
"Ngày ấy, sau khi uống say, đầu tiên đội trưởng tự xưng là bản vương, sau đó yêu cầu tất cả mọi người gọi anh ấy là điện hạ, tuyên bố ai không gọi liền để người đó đi dọn vệ sinh nhà cầu.
" Sau khi tất cả mọi người đều gọi, đội trưởng lại nắm tay Anh Kiệt chạy vào nhà vệ sinh của khách sạn, cầm lấy chổi lau nhà rồi cưỡi lên, nghiêm túc nói'Anh Kiệt, ngươi chú ý nhìn thao tác của bản vương', sau đó cưỡi chổi lau nhà,bình chân như vại mà đi qua đi lại trong đại sảnh của nhà hàng,sau đó theo đường cũ quay về nhà vệ sinh như chưa có chuyện gì xảy ra nhét chổi vào tay Cao Anh Kiệt.
"Anh Kiệt, đến, ngươi thực hiện lại một lần như bản vương vừa mới làm"
"Anh Kiệt, sao ngươi lại không làm, ngươi cũng muốn chống đối bản vương sao?"
" Anh Kiệt ngươi đừng ỷ vào bản vương cưng chiều ngươi liền làm càn như vậy! Ngươi không nghe lời, bản vương đành phải đày ngươi ra biên cương, khiến ngươi cả đời ngủ ở bồn tắm lớn!" Lúc nghe đội trưởng nói ra những lời này một cách vô cùng đau đớn, nội tâm của tôi gần như tan vỡ.
" Cuối cùng ngày đó, gần như toàn thể đội viên Vi Thảo quỳ mời đội trưởng khởi giá, đội trưởng mới miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý đi theo chúng tôi về ký túc xá.
" Một tuần kế tiếp , đội trưởng dù thế nào cũng không thể nhìn thẳng bọn tôi, Tóm lại, sau này mặc kệ là tụ họp gì đều không có người chuốc rượu cho đội trưởng."
4. Diệp Tu
Một ngày kia, Trần Quả về đến Hưng Hân, phát hiện có một người ngồi cúi đầu ngay trước cửa chiến đội, lại còn lấy cái bàn lớn chặn cửa, không cho người khác đi vào.
Trần Quả đang định mắng hắn tối mặt tối mày thì phát hiện người này là Diệp Tu.
Trần Quả: ". . . Diệp Tu? Cậu ngồi trước cửa làm gì?"
Diệp Tu ngẩng đầu ra vẻ thâm trầm: " Chị chủ, tôi đang làm linh vật của Hưng Hân"
Trần Quả: " . . . Diệp Tu, cậu bị gì vậy? Cho tôi vào trước đã!"
Diệp Tu: " Không được! Chị không nói đúng ám hiệu qua cửa!"
Trần Quả: "Ám hiệu qua cửa? !"
Diệp Tu: " Thiên Cơ Tán là cái ô tốt của nhân dân!"
Trần Quả: "Cái gì?!?!"
Diệp Tu: " Ám hiệu qua cửa! Thiên Cơ Tán là cái ô tốt của nhân dân, nhân dân ngồi dưới ô rất thích! Chị lặp lại một lần như vậy thì tôi cho chị vào!"
Trần Quả: ". . ."
Trần Quả: ". . . Thiên Cơ Tán. . . là. . . cái ô tốt của nhân dân. . . nhân dân ngồi dưới ô. . . rất thích. . ."
Diệp Tu gật đầu thỏa mãn,dời cái bàn ra chỗ khác: " Tốt, đi vào đi!"
Trần Quả: ". . ."
Sau đó, dựa vào thống kê không trọn vẹn, nguyên một buổi chiều hôm đó,toàn thể nhân viên Hưng Hân tổng cộng nói không dưới một trăm lần "Thiên Cơ Tán là cái ô tốt của nhân dân, nhân dân ngồi dưới ô rất thích". Câu nói này có lực sát thương rất lớn, đến mức ngoại trừ Quan Dung Phi,những người khác nghe tới Thiên Cơ Tán đều muốn ói .
Sau khi uống say!Sau khi uống say!Sau khi uống say!
Đừng hỏi vì sao bọn họ lại uống say.
Đừng hỏi vì sao những người khác không biết bọn họ uống say.
Đừng hỏi vì sao không hắc liền không vui.
Dù sao fic này được viết để trả thù xã hội.
1. Chu Trạch Khải
Giang Ba Đào không muốn thừa nhận người trước mặt là đội trường của mình.
" Mama" Chu Trạch Khải chớp chớp mắt nhìn Giang Ba Đào.
". . ." Không phải đang gọi mình, không phải đang gọi mình, không phải đang gọi mình!
" Mama, không để ý tới con!" Chu Trạch Khải kéo góc áo của Giang Ba Đào.
". . ." Giang Ba Đào cảm thấy hắn chắc chắn chưa tỉnh ngủ, có lẽ nên bảo đám Đỗ Minh lấy cái búa đập hắn bất tỉnh nhân sự khoảng mười tám giờ gì đấy, sau đó mới tỉnh lại đối mặt thế giới tàn khốc này.
" Mama, nhìn con!" Chu Trạch Khải bất mãn vì không được chú ý tới, bĩu môi, vẻ mặt mất mát tủi thân.
". . . Tiểu Chu, tôi không phải mama của cậu." Cuối cùng Giang Ba Đào cũng chỉ nói ra một câu như vậy.
"Mama?Mama không cần con?" Chu Trạch Khải mở to mắt, sau đó … khóc.
". . ."
Khóc, khóc, khóc, khóc, khóc!
"Ô. . .Mama,ô. . ."
"Mama,mama,mama, đừng bỏ Trạch Khải,ô. . .Mama. . ."
"Mama. . ."
"Không! Không phải là mama không cần con! Trạch Khải, mama yêu con, con đừng khóc!" Giang Ba Đào hỏng mất mà nói.
Đỗ Minh vừa bước vào cửa liền nghe được đội phó hô to " Trạch Khải, mama yêu con." Hắn nghĩ mình nhất định chưa tỉnh ngủ, hẳn là nên kêu đám Tôn Tường cầm búa đập mình bất tỉnh nhân sự khoảng mười tám giờ gì đấy, sau đó mới tỉnh lại đối mặt với thế giới tàn khốc này.
2. Dụ Văn Châu.
Sách Khắc Tát Nhĩ:Thiếu ~ thiên ~
Dạ Vũ Thanh Phiền:Đội đội đội đội đội đội trưởng?! Anh làm sao vậy?! Cái kí hiệu gợn sóng kia là thế nào?!?!
Sách Khắc Tát Nhĩ:Không có gì ~ Thiếu Thiên, đêm nay có rảnh không~
Dạ Vũ Thanh Phiền:. . . . . . . . . .
Dạ Vũ Thanh Phiền:Đội trưởng điên rồi làm sao bây giờ online chờ gấp!Đội trưởng,rốt cuộc anh bị làm sao vậy. . .
Sách Khắc Tát Nhĩ:Không có gì đâu ~ chỉ là muốn cùng Thiếu Thiên chơi một trò chơimà tôi rất muốn chơi nhưng lâu nay không dám nói ra ~
Đội trưởng điên rồi làm sao bây giờ online chờ gấp.
. . . Đội trưởng anh muốn làm gì tôi?Đội trưởng anh bình tĩnh cần phải bình tĩnh
Sách Khắc Tát Nhĩ:Yên tâm ~ sẽ kết thúc rất nhanh ~tôi không nỡ để Thiếu Thiên cậu, bị thương ~tôi sẽ đau lòng ~
Đội trưởng điên rồi làm sao bây giờ online chờ gấp:
. . . Đội trưởng anh tuyệt đối đừng làm chuyện gì điên rồ, sẽ hối hận cả đời chìm trong bể khổ, quay đầu là bờ, biết nhận lỗi là tốt rồi.
Sách Khắc Tát Nhĩ:Thiếu Thiên ~ cậu không biết ~ chuyện mà tôi muốn làm cùng cậu, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi ~ tôi cũng không thể tiếp tục kiềm chế dục vọng của mình nữa, sức chịu đựng của tôi đã tới cực hạn~
Đội trường anh bình tĩnh ! :
Đội trưởng ! !
Sách Khắc Tát Nhĩ:[ ma pháp biểu lộ ][ xúc xắc ][ sáu ]
Sách Khắc Tát Nhĩ:Thiếu Thiên, đổ xúc xắc không?
3. Vương Kiệt Hi
Liễu Phi: "Tôi chỉ thấy đội trưởng uống say một lần, đó là ngày sinh nhật của đội trưởng. Nhưng khi chúng tôi ngây thơ rót rượu cho đội trưởng, không ai biết mình sắp gặp phải thảm kịch tựa như cơn ác mộng.
"Ngày ấy, sau khi uống say, đầu tiên đội trưởng tự xưng là bản vương, sau đó yêu cầu tất cả mọi người gọi anh ấy là điện hạ, tuyên bố ai không gọi liền để người đó đi dọn vệ sinh nhà cầu.
" Sau khi tất cả mọi người đều gọi, đội trưởng lại nắm tay Anh Kiệt chạy vào nhà vệ sinh của khách sạn, cầm lấy chổi lau nhà rồi cưỡi lên, nghiêm túc nói'Anh Kiệt, ngươi chú ý nhìn thao tác của bản vương', sau đó cưỡi chổi lau nhà,bình chân như vại mà đi qua đi lại trong đại sảnh của nhà hàng,sau đó theo đường cũ quay về nhà vệ sinh như chưa có chuyện gì xảy ra nhét chổi vào tay Cao Anh Kiệt.
"Anh Kiệt, đến, ngươi thực hiện lại một lần như bản vương vừa mới làm"
"Anh Kiệt, sao ngươi lại không làm, ngươi cũng muốn chống đối bản vương sao?"
" Anh Kiệt ngươi đừng ỷ vào bản vương cưng chiều ngươi liền làm càn như vậy! Ngươi không nghe lời, bản vương đành phải đày ngươi ra biên cương, khiến ngươi cả đời ngủ ở bồn tắm lớn!" Lúc nghe đội trưởng nói ra những lời này một cách vô cùng đau đớn, nội tâm của tôi gần như tan vỡ.
" Cuối cùng ngày đó, gần như toàn thể đội viên Vi Thảo quỳ mời đội trưởng khởi giá, đội trưởng mới miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý đi theo chúng tôi về ký túc xá.
" Một tuần kế tiếp , đội trưởng dù thế nào cũng không thể nhìn thẳng bọn tôi, Tóm lại, sau này mặc kệ là tụ họp gì đều không có người chuốc rượu cho đội trưởng."
4. Diệp Tu
Một ngày kia, Trần Quả về đến Hưng Hân, phát hiện có một người ngồi cúi đầu ngay trước cửa chiến đội, lại còn lấy cái bàn lớn chặn cửa, không cho người khác đi vào.
Trần Quả đang định mắng hắn tối mặt tối mày thì phát hiện người này là Diệp Tu.
Trần Quả: ". . . Diệp Tu? Cậu ngồi trước cửa làm gì?"
Diệp Tu ngẩng đầu ra vẻ thâm trầm: " Chị chủ, tôi đang làm linh vật của Hưng Hân"
Trần Quả: " . . . Diệp Tu, cậu bị gì vậy? Cho tôi vào trước đã!"
Diệp Tu: " Không được! Chị không nói đúng ám hiệu qua cửa!"
Trần Quả: "Ám hiệu qua cửa? !"
Diệp Tu: " Thiên Cơ Tán là cái ô tốt của nhân dân!"
Trần Quả: "Cái gì?!?!"
Diệp Tu: " Ám hiệu qua cửa! Thiên Cơ Tán là cái ô tốt của nhân dân, nhân dân ngồi dưới ô rất thích! Chị lặp lại một lần như vậy thì tôi cho chị vào!"
Trần Quả: ". . ."
Trần Quả: ". . . Thiên Cơ Tán. . . là. . . cái ô tốt của nhân dân. . . nhân dân ngồi dưới ô. . . rất thích. . ."
Diệp Tu gật đầu thỏa mãn,dời cái bàn ra chỗ khác: " Tốt, đi vào đi!"
Trần Quả: ". . ."
Sau đó, dựa vào thống kê không trọn vẹn, nguyên một buổi chiều hôm đó,toàn thể nhân viên Hưng Hân tổng cộng nói không dưới một trăm lần "Thiên Cơ Tán là cái ô tốt của nhân dân, nhân dân ngồi dưới ô rất thích". Câu nói này có lực sát thương rất lớn, đến mức ngoại trừ Quan Dung Phi,những người khác nghe tới Thiên Cơ Tán đều muốn ói .
Last edited: