Lâm Kính Ngôn - không chỉ có tiếc nuối
Lâm Kính Ngôn, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
"Dấu hiệu của người chưa trưởng thành là, họ muốn chết một cách cao thượng vì một sự nghiệp
Trong khi dấu hiệu của người trưởng thành là họ muốn sống một cách khiêm nhường vì một sự nghiệp".
-Bắt trẻ đồng xanh-
(Không hiểu tại sao mỗi lần đọc câu này mình đều nhớ đến Tôn Tường + Đường Hạo và Lâm Kính Ngôn)
Lâm Kính Ngôn, trong cảm nhận của tôi, anh giống một cốc trà gừng ấm áp cho một chiều se lạnh. Độ ấm vừa phải, mùi thơm thoang thoảng, một chút cay, một chút ngọt,...không nhiều cũng không ít, chỉ vừa đủ. Anh không để lại ấn tượng quá sâu đậm nhưng là kiểu người sẽ làm người đối diện cảm thấy thỏa mái kì lạ.
Lâm Kính Ngôn cầm lưu manh Đường Tam Đả, không bách chiến chiến bách thắng như Diệp Thu, không dũng mãnh, chỉ tiến không lùi như Hàn Văn Thanh, càng không hoa lệ rực rỡ như Trương Giai Lạc,... cùng là đại thần thời kì đầu, đặt cạnh những cái tên như Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên,... Lâm Kính Ngôn và Đường Tam Đả bình thường hơn rất nhiều. Anh khởi đầu chỉ là một tuyển thủ tiêu chuẩn, từ từ, từng bước đạt được danh hiệu Đệ nhất Lưu Manh, dành được sự công nhận của mọi người.
Cầm lưu manh, nhưng từ đúng nhất để miêu tả Lâm Kính Ngôn lại là từ "ôn hòa", thật giống miêu tả một thầy giáo già. Lâm Kính Ngôn không làm khó ai bao giờ, với tất cả mọi người anh đều rất lịch sự, rất nho nhã. Ngay cả với chiến đội đã thẳng tay ruồng bỏ mình, Lâm Kính Ngôn cũng dễ dàng cho qua.
"Nhường chức cho người khác, tiếp tục phấn đấu vì đội trong thân phận phó chủ lực? Lâm Kính Ngôn cảm thấy không phải không thể, nhưng điều làm gã cảm thấy lạnh lẽo nhất là, câu lạc bộ dường như không định như vậy.
Sau khi gã bày tỏ thái độ, câu lạc bộ chưa từng cho gã một câu trả lời minh bạch, dù là trong nội bộ, hay công khai với truyền thông.
Không đồng ý, cũng chẳng phản đối.
Lâm Kính Ngôn lăn lộn trong nghề bảy năm, tất nhiên hiểu được, đây là một loại ám chỉ.
Nếu câu lạc bộ ủng hộ Lâm Kính Ngôn thì đã sớm lên tiếng bảo vệ. Không nói không có nghĩa là đang do dự hay suy nghĩ, thực tế có thể họ đã quyết định từ lâu, nhưng không muốn làm gã khó xử. Còn nếu thẳng thừng quay lưng chối bỏ, có thể làm nguội lạnh tình cảm của Lâm Kính Ngôn với câu lạc bộ, làm tổn thương gã, cũng làm tổn thương rất nhiền fan hâm mộ.
Sự tránh né của câu lạc bộ, như hy vọng Lâm Kính Ngôn tự hiểu lấy, đừng nhắc đến những chuyện khó xử kia nữa.
Lâm Kính Ngôn chỉ đành im lặng. Không phải là thủ đoạn đáp trả, chỉ là gã cảm thấy có nói nữa cũng vô dụng."
"Chiến đội Hô Khiếu tổ chức lễ đưa tiễn lão tướng một cách long trọng, tỏ lòng biết ơn vì cống hiến nhiều năm qua của gã dành cho chiến đội. Lâm Kính Ngôn là một người tử tế, dù chiến đội cuối cùng quyết định vứt bỏ gã, hắn cũng không oán hận. Sau khi lần lượt bắt tay hết nhân viên lớn nhỏ trong câu lạc bộ, tuyển thủ chuyên nghiệp xém chút đã giải nghệ này, một lần nữa bước lên bước đường theo đuổi vô địch. Bước chân này, gã đi vô cùng sảng khoái."
Anh không thể như Diệp Tu, không để sự lạnh lùng của Gia Thế vào mắt, ngoài Vinh Quang không cần gì khác, Lâm Kính Ngôn có chạm lòng trước thái độ của câu lạc bộ, nhưng rồi cũng chỉ vậy.
Lâm Kính Ngôn ra mắt vào mùa 3, cống hiến cho Hô Khiếu 7 năm trời, kết quả nhận được là bị đá đi thẳng thừng. Anh ra đi rất nhẹ nhàng, không làm khó Hô Khiếu cũng không muốn làm khó bản thân.
Anh biết chiến đội nhận lấy chỉ trích, nên anh tự nguyện chọn thối lui, nhường lại cả chức đội trưởng lẫn vị trí hạch tâm. Chiến đội ậm ừ né tránh, anh chọn im lặng, không làm cả hai khó xử nữa. Anh biết chiến đội đã quyết định đẩy mình đi, anh tiếp tục yên lặng đồng ý, nếu không có Bá Đồ chìa tay ra, Lâm Kính Ngôn đã lựa chọn giải nghệ.
Có thể có người nói anh nhu nhược, chỉ biết nhượng bộ, nhưng với tôi đó là đặc điểm của một người trưởng thành. Lâm Kính Ngôn biết mọi sự đã không còn đường quay lại, nên anh không cưỡng cầu; anh biết không chung đường được nên cũng chẳng muốn làm khó nhau.
Trong buổi họp báo của Bá Đồ, Lâm Kính Ngôn nói rõ mình đến Bá Đồ không phải dưỡng lão, gã tin tưởng bản thân có thể cống hiến cho đội, khi chiến đội cần, gã lập tức có thể mặc giáp ra trận.
Câu trả lời của Lâm Kính Ngôn rất khéo. Có thể nghe ra ám chỉ trong lời Lâm Kính Ngôn: Gã không chú ý thân phận của mình ở Bá Đồ, có làm dự bị cũng chẳng sao. Danh vọng của Lâm Kính Ngôn dễ làm người ta gán ghép gã vào vị trí chủ lực. Không ít người mới nghe tin đã đoán già đoán non, không hài lòng với cách làm của Bá Đồ, cho rằng Lâm Kính Ngôn sắp hết thời, vào đội lại được ưu ái, có nhiều cơ hội lên sân, câu lạc bộ mà sắp xếp không tốt, dễ làm mích lòng các tuyển thủ và gây mâu thuẫn nội bộ. Bây giờ Lâm Kính Ngôn nói vậy, rõ ràng là câu trả lời đáp lại những lời đồn kia.
Ngay khi vừa tới Bá Đồ, việc đầu tiên anh làm cũng là nghĩ cho Bá Đồ, chủ động giải quyết lời dèm pha. Những hành động ấy đều là anh chủ động, nó xuất phát từ tính cách của anh. Ngày đầu tiên anh tới Bá Đồ đã vùi đầu vào phòng kỹ thuật, những ngày tiếp theo là phụ Trương Tân Kiệt cướp boss. Chúng vừa là vì bản tính của anh, vừa là tố chất tuyển thủ chuyên nghiệp của anh.
Trước đây tôi thấy Lâm có lẽ không khao khát quán quân lắm, nhưng càng ngẫm về anh, tôi càng biết mình sai rồi.
Lâm Kính Ngôn rất bất đắc dĩ.
Gã không muốn đi, gã cảm thấy mình còn có thể tiếp tục. Theo đuổi Vinh Quang bảy năm ròng, gã thậm chí chưa một lần bước vào chung kết. Gã biết xung quanh có rất nhiều tuyển thủ như vậy, nhưng người ta là người ta, riêng bản thân gã, Lâm Kính Ngôn rất không cam lòng.
Lâm Kính Ngôn nhận được không ít lời mời như vậy, nhưng nhiệt huyết của gã vẫn chưa lụi tàn! Gã không muốn biến mình thành một kẻ tầm thường trong một chiến đội tầm thường không mục đích, thay vì thế, Lâm Kính Ngôn thà vào một đội yếu chót bảng, cố gắng hết sức để giữ vị trí trong Liên minh, cũng có mục đích sống hơn nhiều.
Nhưng nói thì nói vậy, đây không phải thứ Lâm Kính Ngôn muốn. Đến nông nỗi này, giải nghệ có lẽ là con đường tốt nhất.
Đọc những dòng này, tôi tự hỏi, Lâm Kính Ngôn rõ ràng rất khao khát đỉnh cao, Hô Khiếu có ma lực gì giữ được anh vậy?
Hẳn Hô Khiếu phải quan trọng với anh lắm nhỉ?
Tới giờ tôi vẫn chưa có được câu trả lời thỏa đáng cho mình. Nhưng tôi biết nói anh không đủ yêu Vinh Quang là sai lầm. Nhưng thay vì hướng về đích đến là quán quân như Diệp Tu hay Trương Giai Lạc thì anh để tâm quá trình hơn. Anh muốn một mục đích thật sự, rồi đốc sức cho nó, nên anh mới cảm thấy ở một chiến đội chót bảng rồi dốc hết sức mình giữ được vị trí trong Liên Minh ý nghĩa hơn việc làm một kẻ tầm thường trong một chiến đội tầm thường. Lâm Kính Ngôn ở lại Vinh Quang, chính vì anh theo đuổi cảm giác dồn hết tâm tư, khả năng, nhiệt huyết cho một mục tiêu thật sự.
"Tính cách Lâm Kính Ngôn khá hòa nhã, thường không bật lại những khiêu khích hoặc nghi vấn ngoại giới đặt ra, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh không có cách nghĩ của riêng mình. Lâm Kính Ngôn cảm thấy mình vẫn ngon lành cành đào lắm, dư sức đánh tiếp lắm chứ.
Có ngon thật không? Hay chỉ là... chỉ là không cam tâm mà tự nhủ lòng thế thôi? Đôi khi Lâm Kính Ngôn cũng chẳng rõ, anh chỉ tin vào trực giác của mình trong mỗi trận đấu"
Chính từ Lâm Kính Ngôn nên khi đọc Toàn Chức, tôi cực kì cực kì ghét thứ gọi là "cái nhìn của người ngoại giới". Anh cần mấy người nói sao? Anh tự biết bản thân thay đổi thế nào, anh tự biết mình còn bao nhiêu thời gian, còn bao nhiêu sức lực. Anh gắn bó với Vinh Quang 8 năm trời, toàn bộ thời gian, tâm sức, trách nhiệm, áp lực anh gánh trên vai suốt 8 năm đều tới từ Vinh Quang.
Sống vật vờ cùng một chiến đội nhỏ? Lâm Kính Ngôn chưa từng cần vị trí đó.
Lâm Kính Ngôn, thật may anh đã chọn gắng hết sức bước tiếp cùng Bá Đồ. Anh sẽ dốc hết, vắt kiệt bản thân cho mục tiêu cao nhất của Vinh Quang. Trong Toàn Chức, có rất nhiều người rời Vinh Quang khi có được Quán Quân, khi đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp. Ngô Tuyết Phong, Quý Lãnh, Lý Nghệ Bác,... họ đều có một cái kết trọn vẹn cho nghiệp tuyển thủ của mình.
Lâm Kính Ngôn cũng muốn tự tay giành lấy cho mình một kết cục tốt, nên anh không chấp nhận dừng lại. Người khác nói anh cố chấp, nói anh tự huyễn hoặc bản thân, nói anh bám víu một cách tuyệt vọng,... được mấy lời động viên giành cho anh? Lâm Kính Ngôn bỏ ngoài tai tất cả, anh bước tiếp, bước tiếp cùng những đồng đội mới. Ra sức vì quán quân.
"Phát hiện mình xuống trình ngay trong thực chiến là một điều đau khổ, nhất là khi xuống là xuống luôn, không còn khả năng thay đổi được nữa. Đó là kết quả của thời gian, của tuổi tác, ai cũng vô phương xoay chuyển.Lâm Kính Ngôn xuống sân, gượng cười.
Lần này nếu bị châm chọc, anh khó thể nào phản bác.
Mình thật sự hết xài được rồi sao?"
Bản thân tôi rất thích những đoạn này, cảm giác nó rất "người", rất chân thật. Rơi xuống từ đỉnh cao sự nghiệp, người "được" Hồ Điệp Lam làm rõ quá trình này nhất có lẽ là Lâm Kính Ngôn. Diệp Tu trở lại được, vì thực lực của anh còn đủ, nguyên nhân chia cắt Diệp Tu với Vinh Quang không phải từ anh. Còn Lâm Kính Ngôn thì khác, thời gian bào mòn anh, đó là sự thật, một sự thật trần trụi mà Hồ Điệp Lam dùng anh để truyền tải cho chúng ta. Nhưng lựa chọn của Lâm Kính Ngôn đã che đi sự bi thương trong nhưng năm cuối của đời tuyển thủ. Anh là người lính già đã kinh qua mọi trận chiến, vũ khí mạnh nhất của anh bây giờ là kinh nghiệm, một món quà thời gian ban cho anh. Thời gian lấy đi của anh rất nhiều nhưng đã để lại cho anh một món quà khác. Lâm Kính Ngôn nhận lấy món quà ấy, biến nó thành thứ vũ khí lợi hại nhất của bản thân.
"Thời gian là lời nguyền đáng sợ nhất, cũng là lời chúc phúc dịu dàng nhất."
Lâm Kính Ngôn, mong anh sẽ nhận được lời chúc phúc dịu dàng nhất từ thời gian. Ít nhất 10, 20 năm sau nhìn lại, kết quả ra sao anh cũng sẽ không hối hận. Anh đã sống, đã chiến đấu bằng 100% sức mình cho mục tiêu, cho thứ anh yêu quý nhất.
Nói tiếp về chuyện sống tình cảm. Hô Khiếu có vị trí đặc biệt quan trọng với Lâm Kính Ngôn. Đó là điều tất nhiên, 18, 19 ra mắt ở Hô Khiếu, trưởng thành từ Hô Khiếu, thành danh từ Hô Khiếu, sự tự hào, thất vọng, lạnh nhạt, quả ngọt, trái đắng,... tất cả chúng, Lâm Kính Ngôn đều nhận được từ Hô Khiếu. Bất chấp bị đội mẹ ruồng bỏ thẳng thừng, chưa bao giờ Lâm Kính Ngôn thôi hi vọng ở tương lại Hô Khiếu, kể cả khi đã rời đi
.
"Vòng chung kết? Không không, bây giờ những người ủng hộ Hô Khiếu đều đặt tầm mắt ở quán quân cả rồi. Đó là tầm cao mà bấy nhiêu năm Lâm Kính Ngôn dẫn dắt, Hô Khiếu chưa bao giờ đạt đến. Nói cách khác, anh không mạnh hơn thế hệ tuyển thủ Hô Khiếu hiện tại.
Thế nên, Lâm Kính Ngôn không có lập trường đánh giá. Anh chỉ là, cảm thấy hơi buồn với Hô Khiếu của hôm nay. Biết bao nhiêu tuyển thủ ưu tú đang tập trung về Hô Khiếu, chỉ để tạo nên một quân đoàn thiếu tính đặc trưng, thậm chí không có lấy một hệ thống chiến thuật hợp lý.
Các cậu đang làm gì thế này?
Khi bắt tay với từng tuyển thủ Hô Khiếu, Lâm Kính Ngôn thật rất muốn lên tiếng hỏi."
Vì anh hi vọng nhiều, nên anh mới thất vọng với Hô Khiếu ở mùa 10. Có lẽ tâm trạng anh khi quay lại sân nhà Hô Khiếu giống với lúc Diệp Tu lặng người ngắm nhìn Gia Thế qua cửa sổ. Anh biết mình không còn tư cách can dự, nhưng không kìm được sự sầu lòng, tiếc thương của bản thân.
Anh mong rằng sự rời đi của mình có thể làm Hô Khiếu tốt hơn, khi anh còn là đội trưởng, vấn đề là ở anh, anh đi rồi, lẽ ra vấn đề phải được giải quyết chứ? Hô Khiếu của bây giờ mạnh như vậy, lẽ ra các cậu phải tiến xa hơn, xa hơn nữa chứ? Các cậu đã làm gì Hô Khiếu vậy, mất đi sự đặc trưng, đội ngũ rời rạc,... các cậu không nhìn thấy sự thất vọng của fan sao?
"Thấy fan Hô Khiếu rời sân nhà trước khi trận đấu kết thúc, fan Hô Khiếu cổ vũ cho đối thủ dập chết đội nhà, Lâm Kính Ngôn nhìn ra được nỗi thất vọng lớn lao ở họ. Anh hiểu họ lắm. Anh là người hiểu fan Hô Khiếu nhất mà.
Quay đầu nhìn, nơi khán đài dành cho fanclub đội khách trên sân nhà Bá Đồ, khán giả chỉ lác đác. Fanclub Hô Khiếu đang tan rã vì thất vọng sao?"
Hai tuyển thủ có để ý tới cảm xúc của fan, bị ảnh hưởng bởi chúng, có lẽ chỉ có Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn. Anh rời đi, anh nhận được sự chỉ trích, quay lưng từ họ, nhưng anh vẫn không kiềm lòng được mà nghĩ tới cảm xúc, tình cảm của những con người đã từng trao niềm tin cho anh.
Lâm Kính Ngôn nói anh ghen tị với Trương Giai Lạc, chí ít cậu ta vẫn còn Bách Hoa Liễu Loạn, còn anh thì không. Giây phút anh rời khỏi Hô Khiếu, Đường Tam Đả vĩnh viễn rời khỏi Lâm Kính Ngôn. Anh chuẩn bị sẵn tinh thần là đối thủ của Hô Khiếu, nhưng anh không khỏi chạm lòng khi nhìn Đường Tam Đả. Một Đường Tam Đả đi cùng anh đi hết quãng thời gian rực rỡ nhất. Theo anh 7 năm, tên tuổi gắn liền cũng nhau. Lịch sử huy hoàng của Đường Tam Đả cũng do một tay anh viết nên. Sao có thể bình tĩnh coi như kẻ thù mà đối mặt.
Trước đây tôi nghe một game thủ nói rằng tài khoản game có một ý nghĩa cực kì đặc biệt với game thủ, "tài khoản đó chính là mình, hoặc đứa con tinh thần của mình. Acc luôn có linh hồn, bởi nó chứa trong mình những ký ức, cảm xúc chủ nhân từng có, ghi dấu mọi nhiệt huyết và thanh xuân chủ nhân từng bỏ ra cho game."
Lâm Kính Ngôn cũng vậy, Đường Tam Đả còn là chỗ dựa tinh thần, cầm Đường Tam Đả có thể làm anh an lòng, bảy năm sương gió, cảm giác đó, Lãnh Ám Lôi tốt hơn nữa cũng không thể mang lại cho Lâm Kính Ngôn.
Anh sớm cho rằng mình và Đường Tam Đả là một phần của mình, nó trên tay anh mang ý nghĩa như dao mổ trên tay người bác sĩ, như máy ảnh trên tay nhiếp ảnh gia; không thể thay thế, không thể tách rời. Vì thế nên anh ghen tị, anh đau lòng vì Đường Tam Đả.
"Trong mắt nhiều người, đánh bại Đường Hạo chắc Lâm Kính Ngôn sướng lắm, vì báo được thù mà. Nhưng, Lâm Kính Ngôn trông chẳng có vẻ high gì. Vị tuyển thủ xưa nay nổi tiếng ôn hòa, lễ độ này chỉ mỉm cười, về chỗ ngồi.
Bên phía Hô Khiếu?
Anh không nhìn qua đó nữa.
Anh hoài niệm quá khứ, hoài niệm Đường Tam Đả vốn thuộc về mình, nhưng quá khứ rốt cuộc đã là quá khứ. Anh hôm nay đã ở bên kia con dốc sự nghiệp, nhưng con đường đang đi vẫn chưa đến điểm cuối, anh vẫn còn tương lai.
Tương lai của mình nằm ở đây. Lâm Kính Ngôn nắm chặt thẻ tài khoản Lãnh Ám Lôi trong tay, thầm nói với bản thân."
Lâm Kính Ngôn không trách hành động của Đường Hạo, đến cả Hô Khiếu lạnh lùng vứt bỏ anh anh còn không trách, nói gì Đường Hạo. Anh là người Đệ nhất Lưu Manh, từ lâu đã hết người này đến người khác khiêu chiến vị trí của anh. Trường giang sóng sau xô sóng trước, đó là lẽ thường nên anh không ôm hận hay khúc mắc gì với Đường Hạo, anh là tuyển thủ chuyên nghiệp, anh chỉ có một mục tiêu. Chuyện của quá khứ không làm anh vướng bận
Đây cũng là lí do tôi thích Lâm Kính Ngôn, anh sẽ hoài cựu quá khứ, anh không chối bỏ chúng, anh nhớ về chúng, thương tiếc chúng, nhưng anh sẽ không đừng lại vì quá. Anh biết rõ mục tiêu thực sự của mình là gì, anh biết mình còn lại bao nhiêu, quá khứ huy hoàng nữa, rực rỡ nữa cũng không kéo được Lâm Kính Ngôn dừng lại.
(Còn phần 3)
(Mình không thích việc nhai đi nhai lại cụm "trạng thái tuột dốc" mà Ba Bướm vô tình gán cho Lâm nữa, mình chính văn nhai là đủ rồi. Khi mình viết bài này muốn mọi người thấy và cảm nhận được những mặt khác của Lâm Kính Ngôn nữa.)