Phần 02:
Các phân đoạn chính Hàn đội xuất hiện
(1)
Chương 231: Cầu viện
Lúc này đang là giờ ăn trưa, tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc chiến đội của câu lạc bộ đều đang ăn cơm. Mọi người đều quen biết Tưởng Du, cũng biết thói quen của gã. Tưởng Du xuất hiện làm nhiều người bất ngờ, cả đội trưởng Hàn Văn Thanh cũng ngạc nhiên gật đầu chào gã.
Chương 242: Lỗi của tôi
Bước sang đó, Trương Tân Kiệt nhìn thấy Hàn Văn Thanh đang ngồi trên máy tính của mình, điều khiển Đại Mạc Cô Yên diễn tập như thường lệ. Là tập luyện cũng là kiểm tra.
Hàn Văn Thanh đeo tai nghe, chăm chú hết mực, cả phòng huấn luyện chỉ vang vọng tiếng bấm phím và chuột của anh, Trương Tân Kiệt lặng lẽ bước đến sau, Hàn Văn Thanh cũng không hề hay biết.
(...)
“Không kịp rồi......” Trương Tân Kiệt thầm nói trong lòng.
Đại Mạc Cô Yên vừa đặt chân lên một miếng đá, nhưng giờ không thể nhảy liên tục ngay được, bởi không còn miếng đá đặt chân nào nữa. Đại Mạc Cô Yên tất phải dừng lại lâu hơn trên đấy, trôi lơ lửng, chờ đợi thời cơ.
Nhưng Hàn Văn Thanh lại cứ như chẳng hay biết, không hề dừng bước mà dũng mãnh tiến thẳng. Hệt như phong cách ngần ấy năm của anh: khí phách hiển lộ, không chút sợ hãi. Thế nhưng, miếng đá đối diện kia vẫn cách anh hai ô, sượt qua bên người.
Hàn Văn Thanh phẫn nộ đập phím. Tuy rằng anh sớm đã biết rõ kết quả này.
Đại Mạc Cô Yên rơi xuống, thoáng chốc là tối tăm vô tận. Bài tập chưa đến hồi kết, nhưng màn hình tối đen vẫn hiện ra thời gian và trình tự hoàn thành, còn cả bóng hình đứng sau của Trương Tân Kiệt.Hàn Văn Thanh quay đầu, Trương Tân Kiệt lại chẳng nói câu nào.
Hắn không phải mới thấy cảnh này lần đầu.
Hàn Văn Thanh, Quyền Hoàng Đại Mạc Cô Yên. Bại trận những ba lần, lại chưa từng từ bỏ. Cuối cùng vào mùa giải thứ tư của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang, đánh bại chiến đội Gia Thế và Diệp Thu không ai bì nổi, chính tay mai táng vương triều của Gia Thế, viết nên một hồi truyền kỳ về vị đại thần hàng đầu. Mà bước đến kiếp sống chuyên nghiệp năm thứ tám, phản ứng và tốc độ tay của anh cũng dần tụt dốc.
Bài luyện tập vừa nãy đặt ra đủ loại chướng ngại, yêu cầu người thao tác dùng nhiều thao tác như di chuyển, công kích, né tránh, lăn mình, nhảy cao để vượt qua, nó kiểm tra rất nhiều phương diện, là một bài tập mang tính tổng hợp mạnh nhất.
Hàn Văn Thanh không phải không hoàn thành nổi bài tập này, tuy nhiên, anh không thể nào đạt được thời gian kỷ lục của trước đây nữa.
Thất bại như vậy, Trương Tân Kiệt đã nhìn thấy nhiều lần. Hàn Văn Thanh đang đấu tranh, như việc anh biết rõ miếng đá kia không thể nhảy, lại cứ cố chấp lựa chọn nhảy lên, đó là sự không cam trong lòng anh.
Trong chuyện này, Trương Tân Kiệt thật sự không an ủi được. Huống chi, người như Hàn Văn Thanh không cần bất kỳ lời an ủi nào.
Bị Trương Tân Kiệt chứng kiến sự thất bại của mình, Hàn Văn Thanh thậm chí không hề giải thích, chỉ xoay người mà thôi.
“Sao rồi?” Hàn Văn Thanh hỏi. Anh biết Trương Tân Kiệt đi đâu, biết từ lúc chiều hôm Trương Tân Kiệt xin phép. Người như Trương Tân Kiệt khi xin phép sao không đưa ra đầy đủ lý do chứ.
“Thua.” Trương Tân Kiệt nói.
“Thua?” Trạng thái của Hàn Văn Thanh tuy trượt, ánh mắt sắc bén lại không chút phai nhạt.
“Thực lực của đối phương mạnh hơn hẳn dự kiến của tôi.” Trương Tân Kiệt nói.
“Mạnh bao nhiêu?”
“Chuẩn chuyên nghiệp.” Trương Tân Kiệt nói.
“Đùa, chuẩn chuyên nghiệp mà chạy vào game?” Hàn Văn Thanh nói.
“Chẳng phải tôi cũng chạy vào game đấy thôi.” Trương Tân Kiệt chứng minh cho việc đôi khi cũng có vài trường hợp đặc biệt.
“Lấy video thu hình anh xem thử.” Hàn Văn Thanh nói.
Tất nhiên có video thu lại, nhưng những thứ này không thể luôn mang trên người. Trương Tân Kiệt liên lạc với Tưởng Du, bảo gã gửi tệp sang. Vid thu hình bắt đầu, bên Mưu Đồ Bá Đạo không có gì đáng nhìn, Hàn Văn Thanh nhắm thẳng màn ảnh về phía đối thủ, sau đó chỉ thấy 00 Giết giãy dụa trong suối dung nham.
“Cái đống bùi nhùi gì đây? Mấy cậu bại bởi đối thủ thế này à?” Hàn Văn Thanh tức giận.
“Tên này theo chơi.” Trương Tân Kiệt nói.
Hàn Văn Thanh nhìn tiếp.
Cuộc chiến của đôi bên diễn ra với một dòng dung nham ngăn cách ngay giữa.
Vị trí di chuyển và ý đồ chiến thuật của hai bên khá bình thường với một kẻ giao tranh đã lâu trong giới chuyên nghiệp như Hàn Văn Thanh.
Mãi đến khi Quân Mạc Tiếu dùng Phi Súng đổi hướng giữa không trung, tránh thoát sự sắp xếp do Trương Tân Kiệt chỉ huy.
“Tán nhân? Tốc độ không tồi.” Hàn Văn Thanh nhận xét. Trương Tân Kiệt biết, tốc độ mà Hàn Văn Thanh bảo chính là phản ứng và tốc độ tay của Quân Mạc Tiếu.
Vào hoàn cảnh ấy, đổi thành một tên thiện xạ hoặc một tán nhân bình thường, dù phát hiện ra, cũng không chắc tránh khỏi những đòn công kích bằng Phi Súng được. Nhưng Quân Mạc Tiếu làm được.
Hàn Văn Thanh rất hiếm khi khen ngợi một người, câu “không tồi” đã được coi như một sự tán dương rất lớn.
Tiếp đấy là một kiếm của Lưu Mộc.
Hàn Văn Thanh chợt bấm dừng. Rồi kéo về coi lại, slow motion, lặp lại ba lần.
Trương Tân Kiệt không nói gì, chỗ tuyệt nhất của cả trận chính là đây.
“Thao tác này......” Hàn Văn Thanh cũng không nói nên lời. Thao tác này, nếu là anh của thưở đỉnh cao sẽ không phải chuyện chi to tát. Nhưng anh của hiện tại không còn nắm chắc hoàn toàn nữa.
Có điều, đây chẳng qua chỉ là một video thu lại. Tên kia làm và thành công, nhưng hắn ta làm trong tình huống nắm chắc mấy phần? Chuyện đấy lại không nhìn ra được. Thao tác ấy quả thực xứng cấp thần, nhưng chỉ vậy mà coi đây là trình độ đại thần thì quá qua loa. Trương Tân Kiệt hiểu rõ đạo lý ấy, Hàn Văn Thanh cũng hiểu, thế nên nhìn xong ba lần cũng không chần chờ nữa, tiếp tục xem.
Sau đấy là cảnh cả bốn lần lượt bị ném xuống suối dung nham, trông như bị troll.
Hàn Văn Thanh càng xem càng tức, bực bội tắt luôn video. Phần sau không cần coi tiếp, kết quả đã rõ, đối phó với bốn tên bị dìm mà còn cần phát huy kinh người sao?
“Lưu Mộc không hề gửi bất kỳ tin nào trong cả trận, nhưng theo lời của người từng so đấu với hắn, tên này rất lắm mồm, giọng nói hay bóng thoại đều nhiều vô cùng.”
“Cậu đang ám chỉ điều gì?” Hàn Văn Thanh nói.
Trương Tân Kiệt không đưa ra kết luận gì, chỉ tiếp tục nói: “Món vũ khí trong tay Quân Mạc Tiếu hoàn toàn thay đổi vận mệnh của tán nhân, một món vũ khí đủ để cháy bừng lại cách chơi đã hóa tro tàn này. Còn Phong Sơ Yên Mộc, có lẽ không thu hút ánh nhìn, nhưng lại cho thấy độ hiểu biết chiến thuật và ý thức phối hợp cực cao. Đặc biệt là khi phối hợp cùng Quân Mạc Tiếu.”
“Dẫu là thế, mấy cậu thua quá nhục nhã rồi.” Hàn Văn Thanh nói.
“Là lỗi của tôi.” Trương Tân Kiệt đáp rằng.
Chương 243: Nghĩ cách cứu viện Bánh Bao
Hàn Văn Thanh lại bấm mở video thu hình vừa tắt. Bấy giờ góc nhìn chỉ tập trung trên người Quân Mạc Tiếu, tua qua rất nhiều đoạn, chỉ khi Quân Mạc Tiếu đổi trạng thái vũ khí thì mới dừng lại quan sát cẩn thận.
Xem lại video có thể tự do chỉnh góc nhìn, khoảng cách và góc độ, nhìn phát là biết ngay tất cả biến hóa của Ô Thiên Cơ trên tay Quân Mạc Tiếu.
“Mới gặp lần đầu.” Hàn Văn Thanh bảo. Anh là lão binh gia nhập liên minh từ mùa giải đầu, từng gặp qua vô số trang bị, kỹ thuật hay đấu pháp mới lạ, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến món vũ khí thần kỳ và quái lạ như Ô Thiên Cơ.
“Theo lẽ thường, một món vũ khí thế này sẽ không xuất hiện tùy tiện trong tay một người chơi thường.” Trương Tân Kiệt nói.
“Hơn nữa còn là khu mới.” Hàn Văn Thanh tiếp lời.
“Tưởng Du đã thảo luận với tôi, cậu ấy đoán có người của câu lạc bộ nào đang thử nghiệm vũ khí bạc. Nhưng nhìn thái độ chơi game của Quân Mạc Tiếu sau này lại cảm thấy không giống lắm.” Trương Tân Kiệt nói.
“Vậy cậu thấy thế nào?” Hàn Văn Thanh hỏi.
“Tôi cho rằng nên tăng thêm bước thăm dò nội tình.” Trương Tân Kiệt đáp.
“Trong lòng cậu thật ra sớmcó kết luận rồi phải không?” Hàn Văn Thanh nói.
Trương Tân Kiệt không nói.
“Món vũ khí này được chế ra vì tán nhân. Tuy nhiên, tán nhân có được nó cũng chỉ mới giải quyết được một nửa vấn đề. Một nhân vật mạnh mẽ, không chỉ ở bản thân nhân vật, mà còn phụ thuộc vào kẻ đứng phía sau điều khiển.” Hàn Văn Thanh nói, “Trong liên minh hiện nay, ai đủ đa tài để thích hợp làm tán nhân nhất?”
“Ơ......”
“Chắc chắn là Dụ Văn Châu. Cậu ta có tố chất khá toàn diện, tuy tốc độ tay kém cỏi, nhưng dùng một nghề đa tài phối hợp tác chiến với toàn đội, bấy nhiêu thôi là đủ.” Hàn Văn Thanh nói.
“Hử?” Trương Tân Kiệt hơi bất ngờ, hắn nhanh chóng ngẫm lại, cảm thấy suy đoán trên cũng rất hợp lý. Kiếm khách Lưu Mộc quá giống Hoàng Thiếu Thiên, nếu người ở cạnh là Dụ Văn Châu thì sẽ thành chuyện thường, đến thử nghiệm vũ khí bạc có lẽ cũng là mục đích của câu lạc bộ Lam Vũ, thế nhưng.....
“Nhưng từ tin tình báo của công hội, thời gian online của Quân Mạc Tiếu rất dài, lại không giống như có người chơi hộ. Dù là Dụ Văn Châu hay bất kỳ ai trong Liên minh Chuyên nghiệp, không ai có nhiều thời gian như thế. Thật ra...... còn một người nữa......” Trương Tân Kiệt gần như không kiềm nổi mà nói ra suy đoán không chắc chắn của mình.
“Cậu bảo Diệp Thu?” Khi Hàn Văn Thanh nhắc tới cái tên này chợt khẽ cười lạnh: “Thằng đó đã biến rồi, còn xuất hiện làm gì?”
Trương Tân Kiệt im lặng. Chuyện Diệp Thu giải nghệ làm vô số người cảm thấy kinh ngạc và thương cảm. Hàn Văn Thanh trái lại rất khinh thường.
“Không có tiền đồ.” Đấy là câu bình luận duy nhất vào cái ngày Hàn Văn Thanh nhìn thấy tin Diệp Thu giải nghệ. Trương Tân Kiệt thấy rằng, ẩn sau sự khinh thường kia, hẳn đang cất giấu sự không cam và chút cô đơn nhỉ? Tuy liên minh hiện nay có rất nhiều đối thủ không thua kém Diệp Thu, nhưng lão đối thủ từng xây sát bảy năm, ắt chiếm phần đặc biệt hơn. Số ván mà hai người từng so đấu với nhau còn là kỷ lục hàng đầu trong liên minh đấy.
“Sau này cậu định xử lý thế nào?” Hàn Văn Thanh đã suy nghĩ bước tiếp theo.
“Hẹn họ tái chiến ván nữa, tôi muốn dẫn theo vài người trong đội.” Trương Tân Kiệt nói.
“À? Trong tay có tài khoản thuận tiện nào không?” Hàn Văn Thanh hỏi.
“Nhà quyền pháp...... có một cái.” Trương Tân Kiệt trả lời.
“Thế anh có thể đi thử ván rồi.” Hàn Văn Thanh dứt lời, ánh mắt dừng lại tại hình ảnh của Quân Mạc Tiếu trong video. Dù rằng điều gây kinh ngạc nhất trận là một kiếm nọ của kiếm khách Lưu Mộc. Nhưng điều làm Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt chú ý nhất, vẫn là tán nhân Quân Mạc Tiếu.
Chương 251: Kỹ năng đỡ phá
Nhà quyền pháp là Hàn Văn Thanh, mục sư Dạ Vị Ương là Trương Tân Kiệt, pháp sư nguyên tố Thích Vô Giúp Vui là Bạch Ngôn Phi. Ba người này Diệp Tu đoán chính xác. Nhưng kiếm khách và tay thiện xạ không phải tuyển thủ chuyên nghiệp Bá Đồ. Chủ hai thẻ tài khoản này ngụ khác nơi Bá Đồ, làm sao cho tuyển thủ xài được?
Thật ra nếu muốn tìm thẻ khác cũng không hẳn là không thể, nhưng Hàn Văn Thanh bảo, ba người đã đủ rồi.
“Đi một đội? Còn sợ chưa đủ mất mặt à?” Lúc Hàn Văn Thanh lạnh lùng hừ ra câu đó, đâu đứa nào dám ho he nữa.
(...)
Hàn Văn Thanh hoàn toàn bất chấp chuyện đối thủ mạnh yếu ra sao, toàn lực kháng chiến hay góp mặt chung vui, anh chỉ biết chính mình sẽ luôn dùng toàn lực chống trả.
(...)
Nhưng Hàn Văn Thanh từng bảo muốn tìm lĩnh giáo Quân Mạc Tiếu vài chiêu, nên cũng không thèm ngó tới ba người té trái té phải trên đất. Điều khiển nhân vật vượt lên trước, cuối cùng cũng chạm mặt Quân Mạc Tiếu.
Hàn Văn Thanh tiến công!
(...)
Trong tình hình đó, tất cả đều cảm thấy tránh được nhát này đã là quá pro rồi. Nhưng Hàn Văn Thanh lại khác, anh không né tránh, sau khi quay lại lập tức tiến lên, rõ ràng muốn tiếp tục tấn công.
Chương 252: Giành thế công
Đổi thành người khác, Pháo Chống Tăng với khoảng cách quá gần đủ làm họ tuyệt vọng. Đám người Tưởng Du nhìn cảnh này mà thầm than thở trong lòng.
Thế nhưng, Hàn Văn Thanh, người chưa từng biết tuyệt vọng là gì. Vào lúc này, anh không chọn né tránh, cũng chẳng lùi lại, anh tiến thẳng về trước.
(...)
Nhưng dù không được giảm bớt, Hàn Văn Thanh cũng sẽ sử dụng Xương Cốt Sắt Thép không chút do dự.
Anh không muốn lùi về, không muốn ngừng lại, bởi anh muốn tiến về trước.
Dáng vẻ kiên cường này làm Tưởng Du và đám khán giả nhanh chóng phát cuồng, cả đám cố lắm mới kiềm nén được tiếng la hét, ai nấy đều hận không thể chui vào máy tính kề vai sát cánh cùng Hàn Văn Thanh.
(...)
Một đá, một tát, một đấm, ba kỹ năng nối liền sít sao. Đây rõ ràng là trò chơi, nghề gì cũng dùng kỹ năng hệt nhau, nhưng lúc Hàn Văn Thanh thao tác chiến đấu, mọi người đều thấy nhanh gọn hết chỗ chê, không có chút ngừng nghỉ hay dư thừa nào.
Chương 253: Lấy lui làm tiến
“Không cho cậu biết tay, cậu lại kiêu ngạo.” Sau khi quật ngã Hàn Văn Thanh, Diệp Tu nói.
“Quả nhiên là cậu.” Hàn Văn Thanh trả lời.
Là đối thủ, hai người rất hiểu nhau. Nếu ban nãy chỉ ngờ ngợ đoán nhà quyền pháp là Hàn Văn Thanh, thì chỉ so chiêu vài hiệp, Diệp Tu đã có thể khẳng định hoàn toàn.
Còn phía Hàn Văn Thanh, tuy đối phương không dùng lối đánh pháp sư chiến đấu làm nên tên tuổi, nhưng thói quen di chuyển, hiểu biết, quyến đoán cũng đủ làm anh nhanh chóng đoán ra, người này chính là Diệp Thu không thể nghi ngờ.
Một câu “Quả nhiên là cậu” này, Hàn Văn Thanh nói ra không chút bất ngờ nào.
(...)
Mọi người bực dọc, lại trộm ngó vẻ mặt Hàn Văn Thanh, phát hiện đội trưởng nhà mình đang tái mét mặt, hệt như điềm báo trước cơn bão, làm ai nấy rụt hết cả cổ lại.Hàn Văn Thanh đang công kích bỗng dừng lại cũng thật lạ kỳ, anh vốn có thể công kích tiếp.
Trong khi không ai hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Quân Mạc Tiếu chợt xoay người đứng dậy.
“Ngại quá, vừa rời đi một lúc, sao còn chưa chết ta?” Diệp Tu hỏi.
Nhóm Tưởng Du không nghe được lời này. Mà Hàn Văn Thanh, thì đã sớm nhận ra, vậy nên liên kích của anh mới đột nhiên gián đoạn.
Hàn Văn Thanh không nói không rằng, lao lên tấn công.
Đến lúc thanh sinh mệnh của Quân Mạc Tiếu chẳng còn bao nhiêu, Hàn Văn Thanh ngừng tấn công lần hai.
“Sao thế, sắp xong rồi, tranh thủ đi chứ.” Diệp Tu nói.
“Cậu muốn gì?” Hàn Văn Thanh hỏi.
“Đồng chí Hàn à, thái độ của cậu rất đáng quý, nhưng đây chỉ là một trận đấu thôi mà…” Diệp Tu nói.
“Đương nhiên, tôi biết cậu lúc nào cũng thích đánh hết sức mình.” Diệp Tu tiếp tục, “Nhưng, đôi khi cũng nên chậm lại, bản thân cậu cũng cảm thấy mà.”
“Ngại quá, tôi chỉ biết tiến lên, không hiểu chậm lại thế nào.” Hàn Văn Thanh nói.
“Vậy nhanh lên thôi.” Diệp Tu để Quân Mạc Tiếu bước dần lên, tiến vào phạm vi công kích của nhà quyền pháp được Hàn Văn Thanh điều khiển.
“Đã nhận thua thì tự out đi.” Hàn Văn Thanh nói.
“Out không có nghĩa là nhận thua đâu.” Diệp Tu cười bảo, Quân Mạc Tiếu dứt khoát out phòng, hệ thống tuyên bố đội Mưu Đồ Bá Đạo chiến thắng. Dù Tưởng Du, Dạ Độ Hàn Đàm cứ thấy lạ là, nhưng dẫu sao họ chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, niềm hân hoan đã đánh bay toàn bộ nghi ngờ. Mối lo lắng lớn nhất lúc này là liệu Quân Mạc Tiếu có quỵt nợ hay không.
Chương 255: Có được gì
“Tại sao lại như vậy?” Trương Tân Kiệt vẫn không thể hiểu nổi, “Nhìn hành vi hôm nay của ổng, rõ ràng là muốn thua.”
“Tên này chẳng bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Hắn dứt khoát thua, chỉ có khả năng nếu thua càng được lợi nhiều hơn thắng.” Hàn Văn Thanh nói.
“Hay vì không có khả năng thắng?” Trương Tân Kiệt nói.
“Vậy thì từ đầu hắn đã không đồng ý.” Hàn Văn Thanh nói.“Cho nên, từ lúc đồng ý đã quyết định sẽ thua.” Trương Tân Kiệt nói.
“Thua, hắn không phá kỷ lục của Mưu Đồ Bá Đạo, Mưu Đồ Bá Đạo cũng không làm khó hắn nữa. Có lẽ đây chính là mong muốn của hắn.”
“Như vậy thì có được gì chứ?” Trương Tân Kiệt khó hiểu.
“Thời gian.” Hàn Văn Thanh thản nhiên nói.
Trương Tân Kiệt giật mình, mơ hồ nhận ra thứ gì.
“Cậu nghĩ tên này muốn chuyển nghề sang chơi game thật à?” Hàn Văn Thanh nói.
“A...”
“Có lẽ sang năm, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại trên sân đấu chính thức đấy.” Hàn Văn Thanh nói, xong bỗng dưng cúi đầu nhìn chằm chằm tay phải mình, tiếp theo, siết chặt nắm đấm.
Chương 310: Viết nên kết cuộc
Dưới sự giới thiệu của MC, đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ cũng bước lên sân khấu.
Tôn Tường không mấy khiêm tốn, nhưng không thể không lễ phép trước mặt bao người, cậu chủ động sang bắt tay Hàn Văn Thanh, nói những lời khách sáo cần nói: “Xin tiền bối chỉ giáo.”
“Không dám.” Hàn Văn Thanh bắt tay với Tôn Tường, mặt vô cảm trả lời.
Tôn Tường cười hề hề, quay người đi lên bục đấu. MC muốn phỏng vấn Hàn Văn Thanh, mới lết được vài bước, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Hàn Văn Thanh, gã ớn lạnh đến im thin thít. Hàn Văn Thanh cũng vẫy tay với khán giả, sau đó lên bục đấu.
Chương 311: Sôi trào sau khúc dạo đầu
“VINH QUANG.”
Trên màn hình điện tử xuất hiện hai chữ to đùng.
Nhưng ngay khi hình rồng do Khước Tà huyễn hóa bằng Phục Long Tường Thiên biến mất, ai nấy chợt kinh ngạc phát hiện, Đại Mạc Cô Yên đang đứng cạnh Nhất Diệp Chi Thu.
Mục tiêu bị Phục Long Tường Thiên đánh trúng không thể xuất hiện bên cạnh được, thế chắc chắn là, Phục Long Tường Thiên không hề trúng anh.
Người đạt được vinh quang rõ ràng là Hàn Văn Thanh và Đại Mạc Cô Yên của anh. Còn người ngã xuống, chính là Nhất Diệp Chi Thu.
Chương 312: Còn non lắm
Cậu ta bước xuống bục, nhìn Hàn Văn Thanh đã đứng giữa sân, lẳng lặng không rời đi, chỉ đứng yên ở đấy.
Khóe mắt Tôn Tường giật giật mấy cái.
Hàn Văn Thanh đang đợi cậu, chắc hẳn có lời muốn nói, tên này lại chẳng phải một tiền bối thân thiện dễ gần gì.
Cậu bước đến giữa sân, ánh mắt lạnh lùng của Hàn Văn Thanh vẫn nhìn cậu chăm chú.
Tôn Tường cố gượng cười đi tới trước mặt.
Vốn là một đôi địch thủ không đội trời chung, Tôn Tường còn nói những câu như thế trước khi thi đấu, đủ hiểu không khí trận này căng thẳng nhường nào. Đến cả MC có kinh nghiệm hoạt náo phong phú cũng không biết nên nói gì. Nhìn trái ngó phải, chợt bắt gặp Hàn Văn Thanh đang lạnh lùng lườm mình. MC cảm thấy hoảng hốt, mình chưa nói gì mà, rồi theo phản xạ giao nộp micro cho Hàn Văn Thanh.
“Ha ha.” Hàn Văn Thanh nở nụ cười, “Mấy đứa nhỏ dạo này cứ muốn thay đổi thời đại, còn non lắm.”
Cả khán đài ồ lên, nhất là đám nhà báo không ngại scandal, nhao nhao kích động.
Trước đó ai cũng không ngờ tân binh khiêu chiến của mùa này lại đáng xem như vậy.
Hàn Văn Thanh không hổ là người nổi danh khí phách, câu châm biếm của anh không chỉ nhắm vào mình Tôn Tường, còn tính cả Đường Hạo “lấy hạ khắc thượng”. Chuyện Cao Anh Kiệt đánh bại Vương Kiệt Hi có khi cũng bị tính nốt.
Trận tân binh khiêu chiến của hôm nay không ngừng có người khiêu chiến thật với đám tiền bối, hai tên trước thành công, mãi đến khi gặp phải Hàn Văn Thanh thì đám lão làng mới gỡ gạc được mặt mũi. Câu “còn non lắm” của anh đại diện cho tất cả lão tướng đáp trả đám tân binh đang nôn nóng muốn trèo cao kia.
Tôn Tường mặt mày đau khổ, nhưng cậu ta có thể nói gì? Hàn Văn Thanh trả đòn ngay sau khi chiến thắng, có trận đấu làm chứng, lực sát thương còn lớn gấp trăm lần so với việc đánh trả bằng ngôn luận.Tôn Tường đã trở thành một nhân vật có thể sánh ngang những bậc đại thần như Hàn Văn Thanh, kết quả chỉ một câu “còn non lắm” đã gạt phăng tư cách làm “thần” vốn có của cậu ta. Vào lúc này, cậu bị giáng cấp thành một tên tân binh hàng thật giá thật, một tên gấp gáp trèo cao. Nhưng trên thực tế cậu đã trèo lên cao rồi mà… Trộm gà không được còn mất nắm gạo chính là như vậy đây.
Hàn Văn Thanh vẫn chưa nói hết.
Phần trước anh nhắm vào tất cả tân binh, phần sau lại đặc biệt gửi gắm đến Tôn Tường.
“Đánh không tồi.” Hàn Văn Thanh cũng khen tặng khách sáo, chẳng qua giọng điệu lạnh lẽo làm người nghe cảm thấy rất khó chịu.
“Có thể xoay người đánh được cú Thiên Kích chính xác, tôi không biết có mấy người làm được, khá lắm.” Hàn Văn Thanh nói.
Tôn Tường kinh ngạc, đó là lần mà thao tác và phán đoán của cậu ta bùng cháy kỳ lạ, nổi trội vô cùng, cậu không ngờ Hàn Văn Thanh sẽ nhắc đến nó.
Mấy ông biên tập chương trình cũng năng suất vô cùng, mới nghe Hàn Văn Thanh nói đã chiếu lại câu khen tặng Thiên Kích đặc sắc kia. Bầu không khí chợt trở nên thân thiện hơn nhiều, mắt MC lóe sáng, định xen mồm đôi câu, ai dè Hàn Văn Thanh giành nói trước: “Nhưng nếu là Diệp Thu, chiêu Phục Long Tường Thiên kia chắc chắn không đánh hụt.”
Dứt lời xoay người kết thúc.
Cục diện thoáng chốc lại căng thẳng, ai cũng hiểu câu nói vòng vo của Hàn Văn Thanh với Tôn Tường là đang ám chỉ điều gì.
“Cậu cũng lợi hại đấy, chẳng qua so với lão tướng thì còn non lắm.”
Chương 329: Long Sĩ Đầu
Mà trên hàng ghế của tuyển thủ, trong mắt nhiều người đã thoáng ẩn hiện sự kinh ngạc.
“Long Sĩ Đầu??? Là ai đang ở trên bục đấu??” Tiếng nói đến từ đội trưởng Hàn Văn Thanh của chiến đội Bá Đồ, hơn hai trăm tuyển thủ chuyên nghiệp đều nghe thấy, thậm chí cả khán giả cách khu tuyển thủ không xa cũng nghe thấy.
Chương 331: Chẳng có gì xảy ra cả
Vấn đề xoay xung quanh Diệp Thu nên đám phóng viên không thể không hỏi phía chủ cũ của Diệp Thu – đám tuyển thủ Gia Thế. Kết quả phản ứng của đám người Gia Thế lại rất bình thường, bảo mấy câu chúc phúc quen thuộc, chẳng có chút giật gân. Mà người thân quen với Diệp Thu nhất như Tô Mộc Tranh cũng không hề xuất hiện, chả ai phỏng vấn được gì.
Sau cùng cũng hỏi được chút tin hot, chẳng ngờ lại đến từ Hàn Văn Thanh. Anh chàng đội trưởng nổi danh khí phách này chỉ trừng mắt nhìn ống kính, bỏ lại một câu rất dứt khoát: “Tôi chờ cậu trở về!”
Một câu này lại trở thành thu hoạch lớn nhất của đám phóng viên, được nhiều bài báo lấy làm đầu đề, đám phóng viên rất hoan nghênh tinh thần câu view này của Hàn Văn Thanh, xôn xao đoán rằng đây có phải dấu hiệu báo trước đại thần Diệp Thu định quay về hay không. Đặc biệt là cú Long Sĩ Đầu kia, đây là thao tác mà cả Liên minh Chuyên nghiệp không ai có thể phục chế, thế mà Diệp Thu đã hai năm không chạm tới lại đột nhiên dùng nó, điều này có thể chứng minh với tất cả mọi người rằng anh ấy vẫn chưa lùi vào dĩ vãng.
Chương 341: Mãnh Hổ Loạn Vũ
“Coi chừng phía sau!” Vội nhắc một tiếng, Dụ Văn Châu vừa trông thấy Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh đang lăn người trên nóc nhà sau lưng họ, thẳng tiến đến đây.
Vừa nói xong, Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh đã phi thân xuống, giữa không trung, tay trái nắm thành quyền đặt phía trước, tay phải ngang hông tạo thế.
Mãnh Hổ Loạn Vũ!
Chỉ nhìn dáng đứng, mọi người đều biết Hàn Văn Thanh muốn dùng chiêu gì.
Đúng là đại chiêu cấp 70 của nhà quyền pháp: Mãnh Hổ Loạn Vũ!
Một quyền vung ra, kình phong xoáy cuộn trong tiếng hổ gầm, sau lưng Đại Mạc Cô Yên mơ hồ xuất hiện tượng hình mãnh hổ gầm rú. Quyền đấm xuống, trúng ngay vai phải Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu.
Dụ Văn Châu sớm thấy Hàn Văn Thanh đến gần, dù tay chậm thật nhưng cũng không đến nỗi đứng nguyên chịu chết, quyền này nhìn như đánh trúng, nhưng thực ra Dụ Văn Châu đã kịp thao tác cho Sách Khắc Tát Nhĩ tránh về sau.
Nhưng Mãnh Hổ Loạn Vũ không dừng ở đấy. Chỉ thấy Đại Mạc Cô Yên rơi xuống rồi lập tức xông lên, dùng tay lẫn chân, đấm đông đá tây, khiến cho cả đội 1 chìm trong bão táp, lấy Sách Khắc Tát Nhĩ làm trung tâm. Chiêu trước may mắn né được, nhưng hiện tại đánh xáp lá cà, không ai khổ bằng Dụ Văn Châu. Né được mấy cái rồi cũng đành bó tay chịu trận.
(...)
Hàn Văn Thanh tuyệt đối không thể xem nhẹ Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, lập tức điều chỉnh phương hướng công kích của Mãnh Hổ Loạn Vũ, đối đầu trực diện với Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm. Đây vốn là cách thức chiến đấu yêu thích trước nay của Hàn Văn Thanh.
Đại chiêu cấp 70 giống nhau, theo phán xét của hệ thống hoàn toàn không thể nói ai mạnh hơn ai. Đều phải dựa vào kỹ thuật khống chế kỹ năng của tuyển thủ để quyết định.
Một bên Kiếm Thánh, một bên Quyền Hoàng. Dù là tuyển thủ hay nhân vật, đều thuộc hàng bậc nhất Liên minh.
Chỉ là Hoàng Thiếu Thiên hiện tại đang vào thời kỳ đỉnh phong nhất. Hàn Văn Thanh là tuyển thủ thế hệ trước, dù trong lòng không muốn, nhưng cũng biết mình đã mất đi nhuệ khí năm đó. Chỉ có thể dựa vào ý chí sắt đá và niềm tin chiến thắng không sờn, không ngừng động viên bản thân. Dù là Ngôi Sao Cuối Tuần, Hàn Văn Thanh cũng không khinh thường, vẫn giữ quyết tâm không thua bất kỳ ai. Hoàng Thiếu Thiên đối mặt tuyển thủ cứng cựa như vậy, tất nhiên cảm nhận được áp lực đang đè nặng lên vai. Ít nhất hiện tại hắn cũng không spam tào lao mọi lúc mọi nơi nữa.
Chương 343: Kết thúc viên mãn
Có điều, đây cũng chỉ là một trận Ngôi Sao Tụ Hội, nếu trong một trận đấu chính thức, đánh đến đây, đội 2 chắc chắn sẽ liều mạng, nhưng trong trận này, phần lớn sẽ không quá nghiêm túc.
Thế nhưng, hôm nay đội 2 có Hàn Văn Thanh, ông bạn này sẽ không bao giờ lùi bước dù bất cứ lúc nào.
Đội 1 nhìn thấu, họ cũng không muốn đẩy các tuyển thủ đội 2 vào tình thế quámất mặt.Thế làhọ bèn lấy cứng chọi cứng, đánh qua quýt cho hết trận. Đến cuối cùng, đội 2 bị diệt sạch, mà đội 1 cũng tiêu mất ba em, tình huống toàn thắng không xảy ra.
Hồi cuối, hầu như không ai tính toán chuyện thắng bại, đánh cho thỏa mắt người xem. Mặc dù không đẩy trường quay lên cao trào gì, song vẫn duy trì được bầu không khí. Tiếng vỗ tay vỡ òa ngay giây phút Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh đội 2 ngã xuống. Không ít người theo phe đội 1 đứng bật dậy, hò hét tên tuyển thủ mình ủng hộ. Mà chắc chắn rằng, tiếng kêu gọi ba chữ “Chu Trạch Khải” hoàn toàn lấn át.
“Lão Hàn này thật là, liều mạng đến thế…” Dụ Văn Châu lại lẩm bẩm lần nữa. Hàn Văn Thanh vẫn đánh thật tới phút cuối, nếu không phải đội 1 sau cùng vội chỉnh đốn thái độ, không chừng sẽ bị Hàn Văn Thanh nổi sung xử sạch.
Chương 443: 20 giây cuồng bạo
“Thế nào?” Bên chiến đội Bá Đồ, Hàn Văn Thanh vẫn yên lặng ngồi xem, cho đến khi hai người đều dừng tay mới hỏi ý kiến đội phó Trương Tân Kiệt.
“Mới qua 2 phút mà.” Trương Tân Kiệt đáp, “Biểu hiện thì đều yếu hơn những người mới một chút.”
“Nên xét nguyên nhân đối thủ nữa.” Hàn Văn Thanh bảo.
“Ừ… Hơn nữa, đây còn không cấm giọng nói.” Trương Tân Kiệt nói.
Chương 449: Hiểu biết sâu sắc
Tán nhân làm người người phải vây xem cũng không thể đả động được quyết tâm giữ nguyên thời gian biểu của Trương Tân Kiệt, lúc Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu trận turn-based thứ hai, hắn đã đúng giờ đi ngủ nghỉ. Dù dân Bá Đồ vây xem không chỉ có mỗi hắn và Hàn Văn Thanh, nhưng hiện tại, Hàn Văn Thanh chỉ lẳng lặng xem video, không tìm các tuyển thủ trong đội thảo luận, cũng không thảo luận với các tuyển thủ chuyên nghiệp khác trong group chat.
Video đang phát đến đoạn Dạ Vũ Thanh Phiền bị Quân Mạc Tiếu liên kích trên không, Hàn Văn Thanh nhìn chằm chằm màn hình, nhưng dường như ánh mắt cũng không tập trung ở đấy. Đến đoạn Dạ Vũ Thanh Phiền dùng Lạc Phượng Trảm để xoay chuyển tình thế, anh lập tức giơ tay, kéo video về trước, đến đoạn Quân Mạc Tiếu dùng Long Nha, Thiên Kích để bắt đầu, lại đổi góc nhìn, tiếp tục xem.
Một lần lại một lần, Hàn Văn Thanh cứ xem mải miết. Đột nhiên, ánh mắt anh bỗng cháy lên sáng bừng, gật gù một cái, dứt khoát tắt video, logout máy, đứng dậy tắt đèn đi ngủ.
Chương 750: Vì quán quân
Nhưng Lâm Kính Ngôn có lòng hòa giải, bên Bá Đồ lại chẳng chịu phối hợp. Đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh nói thẳng: “Mùa giải tới Lâm Kính Ngôn sẽ giữ vai trò cực kỳ quan trọng trong đội, câu lạc bộ đang chế tạo nhân vật lưu manh dành riêng cho Lâm Kính Ngôn. Chúng tôi mời cậu ấy gia nhập chỉ có một mục đích duy nhất: Vì quán quân.”
Chương 751: Tân binh Lâm Kính Ngôn
Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đứng nghe bên cạnh, khẽ nhìn nhau, quyết định không quấy rầy nữa, tự giác chuồn êm ra ngoài. Hai người đều hiểu, lịch trình thăm quan đồ giới thiệu đồ giúp đội viên mới làm quen với đội ngũ đồ thực sự không cần thiết. Lâm Kính Ngôn là tuyển thủ lâu năm, rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh và nhân vật mới, đỡ tốn công hai người.
Chương 787: Quanh đi quẩn lại
“Mấy ông nói xem có phải ổng hiểu nhầm quy định không? Nghĩ rằng trong thời gian giải nghệ, không được phép tham gia vòng khiêu chiến, nên mới không báo danh sớm?” Trương Giai Lạc cười.
“Anh ta không đến nỗi điều này cũng không rõ chứ?” Trương Tân Kiệt nói.
Kết quả là sau khi lật vài tờ báo lấy từ tay Lâm Kính Ngôn, Hàn Văn Thanh đột nhiên nói: “Nhân vật Quân Mạc Tiếu kia, trừ cậu ta không ai có thể điều khiển được.”
Câu vừa dứt, ba người còn lại đều im lặng. Quân Mạc Tiếu là tán nhân, đây không phải là bí mật gì. Mà những tuyển thủ chuyên nghiệp như họ đều rất rõ tán nhân là thế nào. Kiểu nhân vật thế này, người thực sự điều khiển tốt chỉ e duy nhất có mình tên được ví như bách khoa toàn thư sống của Vinh Quang kia mà thôi.
“Thế cái người báo tên nhân vật Quân Mạc Tiếu kia rốt cuộc là thằng nào?” Lâm Kính Ngôn nghi hoặc.
“Đấy là chuyện của Gia Thế.” Hàn Văn Thanh nói.
“Ấy, tui đang hỏi mấy ông mà! Nếu như giờ hoặc chiến đội của tên đó hoặc là Gia Thế vào được vòng chuyên nghiệp, mấy ông mong đội nào trong hai đội đó vào hơn?” Trương Giai Lạc tiếp tục gặng hỏi.
Ba người còn lại đều giật mình, dường như chưa ai tính đến điều này. Lâm Kính Ngôn ăn miếng trả miếng hỏi vặn lại: “Ông thì sao?”
“Tui hả… Mặc dù hiện giờ thực lực trước mặt của Gia Thế khá mạnh, nhưng tui thấy tên kia khó chơi hơn chút. Vì nghĩ cho chức quán quân, tui chọn Gia Thế.” Trương Giai Lạc nói.
“Ừ, Gia Thế!” Trương Tân Kiệt cũng nói. Không nêu lí do, nhưng một chữ “ừ” kia đã chứng minh hắn đồng ý với Trương Giai Lạc.
“Thật ra, ổng đó à, không cần biết đội của ổng thế nào, Gia Thế vào vẫn tốt hơn!” Lâm Kính Ngôn nói.
Nói xong, cả ba đều quay đầu nhìn về đội trưởng Hàn Văn Thanh.
“Đội nào vào cũng thế thôi.” Hàn Văn Thanh nói, “Đều là đối thủ cần phải đánh bại.”
“Ha ha ha.” Trương Giai Lạc cười phá lên. “Không hổ là đội trưởng của Bá Đồ!” Nói xong liền chìa tay phải ra: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Hàn Văn Thanh bắt tay. Thay mặt chiến đội Bá Đồ, chính thức tiếp nhận thành viên mới này.
Chương 1074: Tiết tấu của Bá Đồ
Giây phút xông lên nghênh đón Đại Mạc Cô Yên, Phi Đao Kiếm đã phân thành bảy bóng người. Kĩ năng được tăng max cấp, thêm vào tốc độ tay trâu bò của Lưu Tiểu Biệt, một thao tác có trình độ mà người chơi thường phải chạy theo hít khói được thực hiện chỉ với một cú vẩy chuột. Đã vậy, mỗi cái bóng đều được khiển y như thật. Đâu là hàng xịn, đâu là hàng giả? E rằng cả một đại thần đầy kinh nghiệm như Hàn Văn Thanh cũng không cách nào nhìn phát biết ngay.
Anh dứt khoát nghỉ nhìn luôn.
Oẳn tù tì ra cái gì không phải là phong cách của Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh rất đơn giản: Bảy cái bóng? Đại Mạc Cô Yên bán bơ sll, băng qua rừng bóng đến đánh Mộc Ân của Cao Anh Kiệt.
Chương 1076: Khiếm khuyết của Luân Hồi
Bị lừa tình!
Hàn Văn Thanh bất ngờ chơi zâm, người bị lừa lần này không chỉ giới hạn một mình Giang Ba Đào. Vô số khán giả đều đang há hốc mồm với màn giương đông kích tây của Đại Mạc Cô Yên, bởi đây không phải phong cách từ trước đến giờ của bậc vua chúa Bá Đồ!
Vì một chiếc cúp quán quân, các tuyển thủ Bá Đồ rốt cuộc đã trả giá bao nhiêu thứ?
Trương Giai Lạc không ngại gánh tiếng xấu lên vai, Lâm Kính Ngôn vứt đi vị thế át chủ bài, ngay cả Hàn Văn Thanh cũng buông tay với phong cách chỉ tiến không lùi, chấp nhất không đổi suốt nhiều năm qua của mình…
Bọn họ đã vứt bỏ tất cả mọi thứ, chỉ duy nhất một thứ không bỏ. Đó chính là trái tim quán quân!
Chương 1078: Trước sau như một
“Ừ, tui không sao. Còn mọi người, có sao không?” Trương Giai Lạc còn bất ngờ hỏi ngược.
Ai nấy lại nhìn nhìn lẫn nhau.
“Nếu không sao hết, thì đi.” Hàn Văn Thanh phất tay, quay lưng dứt khoát. Sáu người Bá Đồ cứ thế mà ngẩng cao đầu đi xuống sân. Khắp nhà thi đấu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Đội nhà thua trận, thất vọng dĩ nhiên sẽ có, nhưng fan hâm mộ nhìn thấy rất rõ chiến đội đã đánh ra sao. Từ đầu đến cuối Bá Đồ chưa có phút nào sợ hãi, chưa có phút nào từ bỏ. Họ một mực dốc sức chiến đấu, try hard đến giây cuối cùng. Biểu hiện của họ xứng đáng với những tràng pháo tay. Họ không cần thiết phải cúi đầu bởi thất bại.
Tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn hơn, sáu người Bá Đồ cũng vẫy tay về phía khán giả. Tuy họ đánh thua, nhưng họ sẽ không ngã xuống, bất kể trong lòng có bao nhiêu trĩu nặng, cũng sẽ không.
(...)
Sau trận đấu, chiến đội vào phỏng vấn trước là Bá Đồ. Sáu tuyển thủ xuất chiến trong trận đoàn đội đều ngồi trên bục, một người cũng không vắng mặt. Họ nhìn xuống phóng viên bên dưới, phát hiện mặt mũi đám phóng viên còn muốn bi tráng hơn cả mình.
"Bắt đầu được chưa?" Rốt cuộc đội trưởng Hàn Văn Thanh chủ động lên tiếng.
"Vâng... trận thua đáng tiếc vừa rồi, anh có gì muốn nói không ạ?" Có phóng viên bèn hỏi.
"Thật sự rất đáng tiếc, nhưng không còn cách nào khác, quán quân vĩnh viễn chỉ có một." Hàn Văn Thanh nói.
"Anh nhận xét thế nào về biểu hiện của hai đội trong trận này?" Lẽ ra tỉ số chung cuộc sẽ khiến Bá Đồ gặp phải chỉ trích như hồi bán kết, nhưng điều khác biệt là đánh đến giai đoạn này, thể lực tuyển thủ Bá Đồ giảm sút là việc có thể thấy rõ mồn một, chứ nếu không mọi người trong nhà thi đấu sẽ không dành những tràng pháo tay cho một trận thua cách biệt lớn như vậy, câu hỏi của phóng viên cũng sẽ không nhẹ nhàng như giờ.
"Cả hai đội đều rất nỗ lực, tôi cho rằng đội nào giành được quán quân cũng đều xứng đáng." Hàn Văn Thanh nói.
"Vậy năm tới, Bá Đồ và các tuyển thủ có kế hoạch hay dự định gì không ạ?" Nhấn mạnh mấy chữ "các tuyển thủ", đám phóng viên như cố ý hay vô tình mà đồng loạt nhìn về phía Trương Giai Lạc. Cũng như lúc mới đánh xong, người mà các tuyển thủ Bá Đồ quan tâm nhất là hắn thì các phóng viên cũng vậy, ai cũng quá rõ Trương Giai Lạc chính là người phải đối diện với đả kích lớn nhất.
"Trước sau như một." Ai ngờ Hàn Văn Thanh đáp rất gọn.
Chương 1093: Giương đông kích tây
"Đã bảo ông rồi, Bá Đồ đuối lắm, muốn quán quân phải tới Hưng Hân tụi tui nè." Diệp Tu nói.
Tiếng la ó lập tức vang dội. Dù biết rõ đây chính là đại thần Diệp Tu có số lần đoạt quán quân nhiều nhất, nhưng láo tró cũng phải một vừa hai phải chứ ba?
"Cậu nói ai đuối?" Lại một nhà quyền pháp đi ra từ quân đoàn Mưu Đồ Bá Đạo. Diệp Tu vì nói quá nhiều mà lộ tẩy, nhân vật hắn dùng lần này là một bậc thầy pháo súng.
"Lão Hàn cũng tới luôn? Vui vãi ha, tui thích! Tui thấy á, đám anh em tuyển thủ tụi mình rảnh rỗi nên vào game đập nhau giao lưu vầy nè, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau phát huy." Diệp Tu nói như đúng rồi.
Chương 1105: Sách giáo khoa toàn diện
"Còn ai không phục không??" Diệp Tu hô lên.
"Ấu trĩ!" Thế mà có người dám phản pháo thật. Bà con dồn dập nhìn: Đại Mạc Cô Yên! Ơ đây là Hàn Văn Thanh mà, một nhân vật cực ít xuất hiện trong các câu chuyện nhảm shit thường ngày của group. Chỉ có nhân vật tầm cỡ đại thần Diệp Tu mới có thể khiến ngài ngoi lên khỏi đảng seen? Hay nên nói rằng, chỉ có ngài - kẻ đã lật đổ vương triều Gia Thế - mới dám bật thẳng vào mặt Diệp Tu?
Không!
Có tiền bối tận tâm truyền thụ kiến thức cho người mới: Hàn Văn Thanh dám bật ngược Diệp Tu, nguyên nhân là vì anh ta cũng là mod.
Các mod không làm gì được nhau, nên cũng không sợ nhau. Chân tướng sự thật có đôi khi bình thường thế đấy, nhạt nhẽo thế đấy.
"Đập hai khối đá này thử xem." Đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ phát biểu cách nhìn.
"Bá đạo." Diệp Tu đội lên đầu một emo like mạnh.
Quyền Xung Kích!
Hàn Văn Thanh thuộc trường phái hành động, vừa nói xong thì Đại Mạc Cô Yên của anh đã đấm một quyền thẳng đến khối đá khổng lồ chắn lối đi bên trái, muốn khối đá chịu lực tác động mà lăn ngược về một ít.
Một quyền đấm vào, khối đá không chút lay chuyển.
Đấm Vỡ!
Ý chí của Hàn Văn Thanh cũng không lay chuyển, Đại Mạc Cô Yên tiếp nối bằng một hit khác nối liền, nhưng khối đá vẫn sừng sững bất động.
Bá Hoàng Quyền!
Một chiêu tấn công có thể gồng sức của nhà quyền pháp. Chiêu này trông có vẻ giống một cú đấm thẳng bình thường, nhưng nếu cho rằng uy lực của nó cũng chỉ thế thôi thì sai quá sai.
Bá Hoàng Quyền đấm ra! Ngay vào lúc đó một bóng người phóng đến sát bên Đại Mạc Cô Yên. Quân Mạc Tiếu với Lạc Hoa Chưởng đã gồng sẵn, vỗ vào khối đá cùng lúc với Bá Hoàng Quyền. Khối đá rốt cuộc hơi hơi chuyển động, có dấu hiệu muốn chia tay với tình yêu bên phải.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Đại Mạc Cô Yên song quyền nắm chặt, cả người rung lên. Skill buff hàng hiệu cấp 75 của nhà quyền pháp: Thốn Kình, rút ngắn khoảng cách phát lực, tăng tốc độ đấm. Dưới trạng thái này, Đại Mạc Cô Yên đánh ra một liên kích siêu mãnh của nhà quyền pháp: đại chiêu Mãnh Hổ Loạn Vũ.
Chỉ trong nháy mắt, bóng quyền cước lóe lên liên tục, âm thanh đấm vào khối đá vang lên ầm ầm không ngừng. Khối đá càng lúc càng lay mạnh, thậm chí có dấu hiệu muốn vỡ ra.
Chương 1115: Đội hình gì thế này?!
“Hỏi nhảm chi nữa? Giờ sao đây? Núp tiếp hay sao?” Diệp Tu nói.
“Đánh trước đánh sau đều là đánh.” Đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ tỏ thái độ. Tuy Bá Đồ vẫn chưa biết vì sao Yên Vũ và Hoàng Phong bem nhau, nhưng họ đã làm thế có nghĩa là luật chơi bắt buộc. Nếu như sớm muộn cũng phải đánh, lùi bước không phải phong cách của Bá Đồ.
“Nếu vậy mình nhào lên luôn đi, nhân lúc tụi nó chưa hồi máu!” Diệp Tu nói.
Bá Đồ cảm thấy quá đúng, đã quyết định rồi thì phải chớp lấy cơ hội hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn! Mười nhân vật cùng nhau quay đầu về hùng hổ bật ngược.
Hai phe nhanh chóng chạm mặt nhau trong đường hầm. Thấy Hưng Hân và Bá Đồ ào ào lao tới, Hoàng Phong và Yên Vũ trố cả mắt.
Chương 1119: Sát gót
"Chúng ta lại đang bắt đầu ngồi đoán xem nó tính toán kiểu gì hở?" Trương Giai Lạc nói.
Trương Tân Kiệt ngẩn ra... Không đúng sao? Mới nãy đã quyết tâm không chơi trò ngu đó, giờ nghĩ theo hướng khác vẫn cứ thấy như mình như đang rơi vào cái vòng luẩn quẩn Diệp Tu xếp đặt? Thế là Trương Tân Kiệt im thin thít không đoán nữa.
"Đuổi theo Diệp Tu." Thời khắc mấu chốt, đội trưởng Hàn Văn Thanh là người khiển Đại Mạc Cô Yên bước ra bước chân đầu tiên."Lỡ sai thì sao?" Lâm Kính Ngôn nói.
"Thì ít nhất cũng đánh được hắn một trận hả giận." Hàn Văn Thanh nói.
Chỉ một lời này, anh em Bá Đồ lập tức phấn khích bừng bừng. Mục tiêu quá hấp dẫn! Phán nhẹ một câu liền thành công cổ vũ sĩ khí toàn quân, chỉ có thể là đội trưởng!
Chương 1173: Huấn luyện cường độ cao
Đi xuống tầng trệt, Trần Quả bỗng nghe có ai đó đang hỏi tiếp tân: "Diệp Tu có đây không?"
Bước thêm mấy bước, Trần Quả nhìn thấy em gái tiếp tân tái hết cả mặt vì sợ hãi. Ngay sau đó là tiếng kêu la hốt hoảng của vô số khách chơi net, hết người này đến người nọ thi nhau hô lên.
Trần Quả vội xuống hết cầu thang, mới phát hiện trước quầy tiếp tân có bốn người, mà hàng loạt khách trong tiệm net đã buông chuột, chen chúc nhau chạy tới.
Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn... Bốn vị dũng tướng chiến đội Bá Đồ được fan đặt cho cái danh hiệu hơi bị tục là Tứ Đại Thiên Vương, đang đứng lù lù trong tiệm net Hưng Hân.
(...)
Quay về hiện tại, Tứ Đại Thiên Vương Bá Đồ đang bị fan cuồng vây quanh.
Công khai xuất hiện ở tiệm net? Sao bốn vị đại thần lại bất cẩn thế này?
May mà không ai có hành vi quá khích gì cả, phần đông chỉ đứng chiêm ngưỡng, em nào gan to to tí thì rón rén tới xin ký tên, em nào được voi đòi Hai Ba Trưng thì xin thêm chụp ảnh với thần tượng, mãi đến khi Hàn Văn Thanh bắt đầu nhíu mày, mọi người lập tức ùa về chỗ cũ.
Trần Quả thấy thế mới hiểu, mấy anh trai Bá Đồ dám xuất hiện ở tiệm net hoàn toàn không phải chơi ngu. Đại chiêu Đe Dọa của Hàn Văn Thanh hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn, no cooldown, thích thế nào dùng thế ấy.
Chương 1174: Ghé chào phát thôi
"Diệp Tu, có người kiếm cậu!" Trần Quả đẩy cửa phòng huấn luyện, trong lòng có chút hóng hớt, không biết Diệp Tu sẽ phản ứng thế nào khi thấy bốn đại thần này đến thăm.
"Ai vậy?" Đáng thất vọng là Diệp Tu còn chẳng buồn ngước đầu nhìn.
"Tôi." Hàn Văn Thanh không chờ Trần Quả giới thiệu, tự mình trả lời luôn.
"Anh tới đây chi?" Diệp Tu hỏi.
"Thi đấu." Hàn Văn Thanh nói.
"Thi đấu xuống lầu, đi thẳng qua kia đường." Diệp Tu nói.
Chương 1245: Không một ai khác
"Mưa gió bão bùng, mười năm tổ hợp; nhân vật có thể vĩnh viễn ở lại, tuyển thủ đều sẽ phải ra đi. Thế nhưng, ở Bá Đồ chúng ta, có một người, là anh ấy, đã đưa Đại Mạc Cô Yên đến sàn đấu này, là anh ấy, mười năm cũng như một ngày, suất lĩnh Bá Đồ chúng ta dũng mãnh tiến lên. Từ mùa giải đầu tiên, mùa giải thứ hai, mùa giải thứ ba, mãi cho đến hôm nay, mùa giải thứ mười! Vĩnh viễn đứng ở nơi đây, trên đỉnh cao này, duy nhất mình anh, không còn ai khác. Anh là ai???"
"Hàn Văn Thanh!!!" Tiếng gào của khán giả trong nhà thi đấu gần như đã biến thành thét vang. Đúng, Hàn Văn Thanh, tuyển thủ Vinh Quang xứng đáng được ca ngợi như thế, phóng mắt khắp Liên minh, chỉ có một mình Hàn Văn Thanh. Vốn đối thủ lâu năm của anh là Diệp Tu có thể tính vào, nhưng tiếc thay, Diệp Tu mùa giải thứ tám giải nghệ giữa đường, có một năm rưỡi vắng mặt. Cho nên...
Hàn Văn Thanh, duy nhất mình anh, không một ai khác.
Anh không chỉ kiên trì suốt mười năm trên đấu trường chuyên nghiệp này, quý giá hơn chính là, mười năm qua, anh luôn giữ vững thực lực hạng A. Năm tháng có thể ăn mòn thao tác của anh, phản ứng của anh, nhưng vĩnh viễn không cách nào thoái hóa ý chí của anh, ngược lại chỉ làm cho anh càng thêm cứng cỏi. Đó chính là Hàn Văn Thanh, người mười năm điều khiển Đại Mạc Cô Yên, đội trưởng mười năm của chiến đội Bá Đồ.
Trong bất tri bất giác, Hàn Văn Thanh đã đứng trên sân khấu, hình chiếu 3D Đại Mạc Cô Yên ở ngay bên cạnh anh. Nhà thi đấu dần dần lắng xuống, mọi người đều đang nhìn về anh, chờ đợi anh. Hàn Văn Thanh, người đấu sĩ mười năm này, anh sẽ nói gì?
Không, không gì cả!
Hàn Văn Thanh từ chối micro MC đưa tới. Anh cái gì cũng không nói, chỉ quay đầu nhìn bên cạnh, nơi có hình chiếu 3D Đại Mạc Cô Yên.
Nhân vật đã khiển suốt mười năm, có thể chân thật đứng bên cạnh mình, đây là trải nghiệm mà cả Hàn Văn Thanh cũng rất ít có. Anh cứ thế mà đứng nhìn, lại đưa tay ra, vỗ vỗ lên vai hình chiếu ảo kia. Sau đó, anh giơ lên bàn tay phải ấy, nắm chặt, hướng về toàn bộ khán giả và tuyển thủ trên khán đài, không quá dùng sức, nhưng lại kiên định tột cùng mà vung lên.
Vốn không cần phải nói gì cả.
Tôi vẫn đứng đây, vẫn có thể nắm chặt bàn tay này thành quyền, chỉ thế thôi, là đủ!
Cả nhà thi đấu dùng gào thét để trả lời Hàn Văn Thanh. Trương Tân Kiệt cũng đang lên sân khấu, bước đủ số lượng bước chân đã tính toán kỹ, đến chính xác bên cạnh Hàn Văn Thanh không sai một ly.
Hắn không phải người đầu tiên cầm Thạch Bất Chuyển, nhưng hắn đã chiến đấu bên Hàn Văn Thanh gần bảy năm rồi. Tuyển thủ không thể mãi mãi đứng trên sàn đấu như nhân vật. Nhìn theo cách đó, mỗi một tuyển thủ đều là một người thừa kế, từ quá khứ xa xôi, đến hiện tại, đến tương lai lâu dài, đem tinh thần, ý chí của mình gửi vào nhân vật, vĩnh viễn truyền lại về sau.
Hai vị tuyển thủ, dưới ánh mắt của hàng vạn khán giả, nắm chặt tay nhau, ôm nhau.
Cả nhà thi đấu vỗ tay rào rào.
Chương 1257: Chia phe uýnh nhau
Vương Kiệt Hi như chẳng buồn phản ứng, chỉ nhìn mọi người: "Bỏ phiếu đi, ai đồng ý tên này lên solo, giơ tay."
"Bỏ phiếu gì? Bộ Vi Thảo nhà mấy cậu có theo chế độ dân chủ hả?" Diệp Tu nói.
Nhiều người khác cũng vội rụt cổ. Diệp Tu và Vương Kiệt Hi tranh cãi nhau khác nào đại chiến Titan, các tuyển thủ thế hệ sau như Hứa Bân, Vu Phong hay Trâu Viễn dù là ngôi sao cũng chẳng dám so vai vế hay tuổi nghề! Phận con cháu, khuyên giải còn không dám nữa là, chỉ biết cúi đầu len lén hóng chuyện. Họ hóng ai? Dĩ nhiên là Hàn Văn Thanh, người có tư cách tham gia cuộc war nhất.
Chương 1258: Người chiến đội mạnh nhất
"Tự tin lên các bạn, sợ cái gì?" Diệp Tu nói.
Sợ?
Phóng mắt khắp Vinh Quang, ai là người ít liên quan với chữ "sợ" nhất? Những con người đang đứng đây! Họ không phát biểu, đồng loạt nhìn qua Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt. Hai tuyển thủ chủ nhà có sẽ đồng ý với Diệp Tu không?
"Chơi luôn!" Đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ hào sảng đập bàn.
Chương 1261: Tản ra
Né? Không được, vì đạn quá nhiều né không hết, trừ phi thả Nhất Diệp Chi Thu để mình chạy khỏi vùng bắn. Hiển nhiên hai người đội B không định làm thế. Hàn Văn Thanh vẫn tiếp tục khiển Đại Mạc Cô Yên tiến hành Mãnh Hổ Loạn Vũ, như chẳng hề để Nhất Thương Xuyên Vân vào mắt. Rõ ràng anh và Diệp Tu là tử địch bao năm, nhưng giây phút này anh lại dường như rất tín nhiệm hắn, biết hắn sẽ xử lý ổn thỏa, nên cứ đách care mà đấm tiếp phần mình thôi.
Chương 1265: Thích khách chân chính
Mãnh Hổ Loạn Vũ!
Cực mãnh, cực nhanh. Cực chuẩn, cực ổn.
Quyền đầu tiên, đấm vẹo mồm Nhất Diệp Chi Thu. Quyền thứ hai, bắt Dạ Vũ Thanh Phiền đang muốn chạy đi cứu Sách Khắc Tát Nhĩ phải dừng chân đỡ đòn. Quyền thứ ba, ép Đường Tam Đả đuổi theo sau lưng không thể không lùi bước.
Chỉ duy nhất Hàn Văn Thanh mới đánh ra được Mãnh Hổ Loạn Vũ dũng mãnh đến thế, cả ba đại thần hàng đầu Vinh Quang đều đỡ không kịp. Chuyện họ muốn làm đều bị cản trở, tuy chỉ trong phút chốc nhưng đã quá đủ cho đội B tranh thủ.
(...)
Ánh kiếm lóe lên, đâm về phía Đại Mạc Cô Yên. Người đội A cùng nhau ùa vào, muốn hình thành lưới bao vây. Một chọi ba trên sàn đấu All-Stars đã là chuyện không tưởng, Hàn Văn Thanh đạt đến cực hạn rồi, anh sắp phải đón nhận cuộc phản công mãnh liệt nhất.
Thế nhưng, đội trưởng Bá Đồ sẽ không chùn chân trước bất kỳ ai.
Lấy một chọi bốn?
Thì có sao!
Dẫu ngàn vạn quân, ta vẫn bước tới!
Đại Mạc Cô Yên không tránh không lùi. Anh lao lên đánh!
Chương 1269: Tuyển thủ có kinh nghiệm nhất
Hàn Văn Thanh, đội trưởng chiến đội Bá Đồ, chủ nhân sân đấu này, người vì thiếu kinh nghiệm đánh khiêu chiến mà "bại bởi" Diệp Tu.
"Hàn đội, lời phát biểu vừa rồi của Diệp Tu... anh có ý kiến gì không?" Phóng viên trần trụi hỏi thẳng luôn. Lo gì, đối thủ mười năm mà!
"Thành tích cậu ta đạt được trong vòng khiêu chiến rất đáng để tự hào." Hàn Văn Thanh nói.
Chương 1481: Cuộc chiến tiêu điểm
Diệp Tu dẫu đầu cả đội từ trong phòng đi ra, liền thấy đội trưởng Bá Đồ, đối thủ lâu năm của hắn, Hàn Văn Thanh cũng đang dẫn đội ra khỏi căn phòng bên cạnh.
Nhìn nhau không nói, không cảm xúc, tuyển thủ hai bên rất nhanh xếp hàng song song trong đường hầm.
"Chừng nào giải nghệ?" Diệp Tu đột nhiên hỏi Hàn Văn Thanh một câu vô duyên bạo.
"Còn sớm lắm." Hàn Văn Thanh ánh mắt kiên định.
"Muốn lấy thêm cái quán quân nữa?" Diệp Tu cười, "Năm nay đừng mơ."
"Hừ." Hàn Văn Thanh cười lạnh.
(2)