Hoàn [Mừng SN Lâm Kính Ngôn 2019] [Lâm Phương] Đình Có Hợp Hoan

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
3,011
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Mừng SN Lâm Kính Ngôn 2019] [Oneshot] Đình Có Hợp Hoan (1)

Pairing: Lâm Phương

Author: shuangluojianjia@lof (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com

Editor: Trang Hoàng

Tình trạng: Đã hoàn

Permission: Mình không sở hữu bất kỳ điều gì của fanfic này, từ nhân vật cho tới tình tiết
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.



(cre pic: maniac)

Chờ tới khi hè về, cây cối bắt đầu tỏa bóng khắp nơi, Phương Duệ sẽ lại ngồi trước cửa sổ mà trông ra tán hợp hoan xanh um bên ngoài, đưa mắt nhìn theo vài bông hoa buông lơi trong gió, trong đầu sẽ bỗng nhiên nghĩ tới một câu văn cổ.

“Sơn trà ngoài đình kia, là thê ta trước khi mất trồng xuống, giờ đã cao đến vậy.”

Nghĩ xong lại tự vỗ đầu một cái, nghĩ cái gì mà nghĩ! Đình viện nhà mình trồng là hợp hoan, ở đâu ra sơn trà.

Nhưng vẫn có chỗ giống nhau. Sơn trà kia là do thê tử sinh thời của Hạng Tích trước khi mất trồng xuống, mà hợp hoan này là một tay Lâm Kính Ngôn trước ngày ly khai ươm giống.

Mà hiện tại, hợp hoan cũng đã cao đến vậy.

Chớp mắt đã tám năm.

Lâm Kính Ngôn nhặt Phương Duệ về hoàn toàn là chuyện ngẫu nhiên.

Lâm Kính Ngôn là phóng viên của Nhân Dân nhật báo, ngày nào cũng phải chạy ra Hương Cảng * lấy tin, từng sự kiện từng người đều được ghi lại trong chiếc máy ảnh anh mang theo trên người. Lâu dần, cả Hương Cảng to lớn này không chỗ nào anh không từng đi qua.

(Hương Cảng: Tên Hán Việt của Hồng Kông)

Ngày anh gặp Phương Duệ là một ngày nắng to sau đợt mưa dầm kéo dài suốt mấy ngày trời. Khi ấy trên đường đầy những vũng nước đọng có to có nhỏ có sâu có cạn, Lâm Kính Ngôn ôm máy ảnh trong tay, chậm rãi bước từng bước cẩn thận, anh đang định đi tới chỗ cầu đá bị sập phía Nam thành phố, chụp vài tấm hình.

À tất nhiên trước đó, anh phải giải quyết vấn đề “bữa sáng” đã.

Lâm Kính Ngôn từ trong túi lấy vài đồng tiền lẻ đưa cho quầy hàng ven đường, nhận lấy vài cái bánh bao bánh quẩy còn đang nóng hôi hổi. Anh thổi thổi một chút, đang định ăn thì thấy một đứa trẻ đang đứng ở bên, tha thiết nhìn chằm chằm vô… đồ ăn trong tay anh.

Lâm Kính Ngôn không khỏi cảm thấy buồn cười. “Tiểu huynh đệ, chưa ăn sáng sao?”

Bánh bao thịt dù cách xa vẫn thơm làm sao, Phương Duệ nuốt nước miếng cái ực, đáp. “Không tiền, không cái ăn.”

Có lẽ do bản tính trời sinh tốt bụng, Lâm Kính Ngôn nghe ra không ít ấm ức trong mấy chữ kia. Anh hơi sững lại một chút, sờ sờ mũi, rồi hào phóng nói. “Vậy cùng nhau ăn đi.”

Chỉ hai cái bánh bao thịt và một cái bánh quẩy, nhưng Phương Duệ cảm thấy như mình đã gặp được Thượng Đế.

Từ đó về sau, Lâm Kính Ngôn có thêm một chân chạy vặt.

Phương Duệ là do lánh nạn mà tới Hương Cảng này. Thực ra trong cái thời đại ngập tràn chiến hỏa này, người lánh nạn cùng gia đình như hắn không hiếm, kẻ bị chiến tranh chia rẽ khỏi gia đình sống rày đây mai đó như hắn lại càng thêm nhiều.

Sau biến cố 918 *, gia đình Phương Duệ vốn một nhà yên ổn nơi Đông Bắc phải bất đắc dĩ chạy xuống Hương Cảnh trù phú an ổn này. Nhưng cha mẹ Phương Duệ chưa kịp rời quê đã bị lính Nhật bắt được, tra tấn đến chết.

(Biến cố 918: Là sự kiện năm 1931, khi đối mặt với sự tấn công của quân Nhật, Tưởng Giới Thạch đã phát mệnh lệnh "không chống cự", dẫn đến kết quả ba tỉnh miền Đông Bắc là Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang bị thất thủ)

Để lại hắn côi cút một mình.

“Sau này tôi nhận cậu đi.” Nghe xong chuyện Phương Duệ kể, Lâm Kính Ngôn cúi đầu trầm mặc hồi lâu, khi ngẩng đầu lên đã lại mỉm cười. Anh đẩy đẩy mắt kính, che đi tia sáng trong mắt mình.

Nhiều năm về sau, Phương Duệ mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy nụ cười của Lâm Kính Ngôn ngày hôm ấy còn ấm áp gấp vạn lần ánh nắng bên ngoài.

Sau sự kiện cầu Lư Câu *, Bắc Bình chiến sự ngày càng dữ dội, lượng dân chạy nạn lưu lạc tới Hương Cảng ngày một nhiều, hơi khói lửa nhất thời lấp đầy một mảng thành thị phồn hoa. Khắp cả ngả đường người ngựa nhốn nháo, tiểu đồng nào cũng cầm theo tờ báo lên án tình thế rối ren bất ổn bên ngoài.

(Sự kiện cầu Lư Câu: Còn được gọi là sự kiện 7/7. Vào đêm ngày đó năm 1937, hai quân Nhật Trung đã có một trận đấu súng chớp nhoáng, dẫn đến việc mất tích của một lính Nhật. Và mặc dù sau đó các tướng Trung Quốc đã cho lính Nhật vào trấn Uyển Bình để tìm kiếm, quân Nhật vẫn tấn công Trung Quốc vào sáng 8/7. Đây được coi là dấu mốc khởi đầu cuộc chiến tranh Trung - Nhật)

Lâm Kính Ngôn ra ngoài một chuyến rồi về nhà, lúc này vẫn còn đang giữa hè, mặt trời làm người ta không khỏi có chút choáng đầu. Anh đặt tờ báo cầm trong tay lên bàn rồi quay đầu nhìn Phương Duệ đang tựa lưng vào ghê đọc sách.

“Thắng lợi của thứ dân?” Anh đọc thầm tên sách, hơi ngạc nhiên.

Phương Duệ nghe thấy giọng Lâm Kính Ngôn, ngẩng đầu cười vui vẻ. “Của Lý Đại Chiêu tiên sinh, em đọc thấy rất có lý.” Hắn hơi dừng lại, khẽ thở dài, ý cười trên mặt dần biến mất. “Nếu Hoa Hạ * đều hiểu được thì tốt rồi.”

(Hoa Hạ: Tên cũ của Trung Quốc)

Lâm Kính Ngôn cũng lại gần, cầm cuốn sách lên lật lật một chút, gật đầu nói. “Đúng là có nhiều chỗ rất đáng học theo.”

Anh hơi đảo mắt, nghĩ đến chuyện báo danh sáng nay ở tòa soạn, không khỏi có chút chần chừ. “Phương Duệ.”

Phương Duệ đang vui vẻ đọc sách đâu, bất ngờ bị gọi tên, không khỏi có chút rùng mình. “Lão Lâm?” Sao lại…

Lâm Kính Ngôn hít sâu một hơi. “Biến cố cầu Lư Câu, Nhật Bản bắt đầu xâm lược Trung Hoa.”

Phương Duệ gật đầu, bày tỏ mình cũng biết rồi. Trên thực tế, hắn cũng đang lo lắng cho cuộc sống sau này.

“Tòa soạn có chiêu gọi người đi làm phóng viên chiến trường.” Lâm Kính Ngôn chậm rãi nói tiếp, hai mắt càng chăm chú nhìn vẻ mặt Phương Duệ không chớp. “Tôi báo danh…”

Phương Duệ vừa nghe đến hai từ “phóng viên chiến trường” đã không khỏi cảm thấy căng thẳng. Ngàn vạn thứ, hắn sợ nhất mình với Lâm Kính Ngôn bị cuốn vào chiến hỏa, từ chuyện cha mẹ hắn, hắn thật sự sợ rồi…

“Anh quyết rồi?” Thanh âm Phương Duệ có chút run rẩy, hắn còn không dám ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt vốn không cao hơn hắn bao nhiêu.

Lâm Kính Ngôn gật đầu. “Ngày kia, xuất phát…”

Bầu không khí bỗng chốc đông cứng lại.

Gió thổi làm cửa sổ mở tung, sách báo trên bàn theo chiều gió mà loạt soạt lật, có thể thoáng thấy mấy chữ “Cấp báo”, “Sống chết” được in đậm.

Mãi một lúc sâu, Phương Duệ mới đánh vỡ sự im lặng này.

“Được, Lâm Kính Ngôn, em sẽ không đi đâu hết, ở đây chờ anh về.”

Nói xong, hắn lao tới ôm lấy đối phương, Lâm Kính Ngôn cũng vòng tay ôm lại hắn, hai người không ai nói gì thêm nữa.

Em biết anh nhất định phải đi, nhưng em lo cho anh, vậy nên anh nhất định phải trở về.

Tôi sẽ trở về.

-T.B.C-​
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
8,309
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#2
Cám ơn Tán Ô Nhỏ dịch quá có tâm, chú thích đầy đủ các sự kiện lịch sử cho người đọc. :love:

Kata đang hóng chương tiếp theo đây! *mắt lấp lánh*
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
3,011
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
[Oneshot] Đình Có Hợp Hoan (2-end)
Hôm sau trời bắt đầu mưa.​
Vì sắp phải lên đường nên Lâm Kính Ngôn không cần tới tòa soạn đưa tin, chỉ ở nhà sắp xếp hành lý.​
Phương Duệ cũng không có tâm trí đi đọc sách, hết chạy lên lại chạy xuống, còn dọn được nhiều đồ hơn cả anh.​
Mà vừa quay đầu, lại chẳng thấy người kia đâu.​
Phương Duệ đang bối rối thì từ bên ngoài song cửa ở đình viện truyền tới một tiếng động lớn.​
Lâm Kính Ngôn đang mặc một bộ đồ rộng rãi thoải mái, ngồi xổm trên nền đất đào một cái hốc, đặt một mầm cây nhỏ vào đó, rồi lấp lại.​
Phương Duệ nhìn động tác thành thạo của đối phương, cũng bất giác tạm dừng việc trong tay.​
“Lão Lâm, anh làm gì ấy?”​
Lâm Kính Ngôn nghe thấy câu hỏi, khóe miệng khẽ cong lên. “Trồng cây chứ gì.”​
“Cây gì vậy, để làm chi?”​
“Là hợp hoan, để cậu có cái nhìn mà nhớ người.”​
“Biến biến biến, bớt tự yêu mình dùm!”​
Ngày Lâm Kính Ngôn đi, Phương Duệ một mực theo anh tới tận lúc lên tàu, tiếng còi tàu nổ vang mang nỗi lòng của hắn đi xa dần.​
Quốc gia quốc gia, có nước mới có nhà. Đứng trước quốc gia, tình riêng đều chẳng đáng gì, nơi nơi đều là nam nhi ngập tràn nhiệt huyết cứu quốc, ly biệt chút thôi, rồi sẽ lại hội ngộ.​
Mà một chút này kéo dài tận tám năm.​
Tin Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện truyền tới Hương Cảng, đường phố vốn đã náo nhiệt giờ lại càng thêm đông đúc, nhà ga thì lại càng lộn xộn hơn nữa, gần như mọi người dân đều ra đón các binh sĩ kháng Nhật đại thắng trở về.​
Phương Duệ dĩ nhiên cũng không phải ngoại lệ.​
Hắn muốn để Lâm Kính Ngôn nhìn một chút, rằng bản thân sống rất tốt, rồi hỏi anh xem mấy năm qua anh thế nào.​
Hắn còn muốn kể hợp hoan năm đó anh trồng xuống giờ đã rất cao, đợi đến giữa hè sẽ phủ bóng mát khắp nơi, mỗi khi có gió cánh hoa sẽ tung bay khắp nơi, khẽ phất qua mặt, làm người yêu thích không thôi.​
Nhưng hắn lại không chờ được Lâm Kính Ngôn.​
Theo từng đoàn tàu vào ga, niềm vui gặp lại người thân ngập tràn khắp nơi. Phương Duệ một mình đứng đó, hắn cố gắng kiếm tìm bóng lưng của Lâm Kính Ngôn, hắn còn nhớ ngày đó anh đi có mang theo một cái rương bằng da trâu, mặc một cái áo bằng vải nỉ màu xám.​
Người dần thưa thớt, không khí cũng trở nên vắng lạnh.​
Trên đường về nhà, Phương Duệ có đi qua một sạp hàng, chính là nơi Lâm Kính Ngôn đã cho hắn vài cái bánh bao, còn cười với hắn mà nói, “Sau này tôi nhận cậu đi.”​
Chủ quán chỗ ấy vẫn còn nhớ hắn, hắn vốn cũng hay mua bữa sáng ở đây, túm lấy hắn chào chào hỏi hỏi, vui sướng nói con trai mình đi kháng chiến đã trở về…​
Phương Duệ lắng nghe, khóe mắt lại nhìn thấy một bóng người.​
Mang theo một cái rương nặng, trên rương còn dính đầy bụi đất. Trên người khoác một cái áo khoác xám đã giặt đến sờn bạc. Người ấy quay lưng lại với Phương Duệ, bóng lưng quen thuộc vô cùng.​
Nhìn thấy một bóng lưng này, Phương Duệ trước tiên sững sờ, sau đó không kìm được mà cất tiếng​
“Lâm Kính Ngôn ——”​
-END-​
 

Bình luận bằng Facebook